Chương 42
Muốn thấy Hoàng Hậu ghen
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Điện Phượng Nghi.
Đóng cửa lại, Cố Chung Việt đè Tịch Phong Hà lên kệ hôn. Cho dù bị hôn tới si mê, Tịch Phong Hà vẫn cố gắng đẩy hắn ra, “Cố Chung Việt, chúng ta còn chưa nói xong!”
Cố Chung Việt đang tận hứng thì bị bắt ngừng lại, vô tội nhìn Tịch Phong Hà.
“Lát nữa rồi nói.” Cố Chung Việt khàn giọng, xoa mặt Tịch Phong Hà.
“Không được! Hôm nay chàng phải nói rõ ràng, nếu không tối nay đừng mong ở đây!” Tịch Phong Hà uy hiếp.
Sự thật chứng minh, Cố Chung Việt bị dọa thành công. Hắn dừng lại, tủi thân trừng Tịch Phong Hà, “Người ta nói, được chưa?”
Hai người ngồi xuống, CốìChung Việt kéo]Tịch Phong Hàịvào lòng, vuiũvẻ giải thíchổnguyên do. Hóaἰra Tôn Doanhủkhông chỉ giỏiẩquan sát màἵcòn biết yýthuật. Ngày ấyĩở trong cungẽTịch Phong Hà,ɩgã ta phátĩhiện mới đầuỗtháng sáu màicây lê đãInở hoa. Tịch)Phong Hà vàồCố Chung Việtùtưởng đây làìđiềm lành, sauĬnghe Tôn Doanhòkể mới biếtfchuyện lạ.
“Nghe nóiủở Tây Vựcἷcó một loạiḻkịch độc tênởHương Thiết. Độcảnày phát tán,trong không khí,įâm thầm giếtìngười như chơi.íĐộc không mùiõkhông vị, chỉùcó một đặcựđiểm nhận biết,ỳchính là thúcἶđẩy cây cốiạnhanh chóng nở)hoa.”
Thừa dịpìTịch Phong Hàèkhông ở, LanīSùng sai ngườiἱđào quanh gốcĬcây lê. Quảỏnhiên tìm thấyảmột tấm vải¹đen nhúng nướcưthuốc màu hồngếnhạt dưới gốcợcây.
Thái y kiểmằnghiệm, xác thực}đúng là HươngfThiết, “Liều lượngïnhiều như này,³nếu để lâuàe chỉ sốngụđược một năm.”ề
Nghe Thái yïnói, Cố ChungíViệt rùng mình.[Hắn thở phàoìnhẹ nhõm, cũngàmay phát hiệnịsớm, nếu không…
Loạiớđộc này quá¸tàn nhẫn, saoựLý Thượng Tôngálại biết?
“Người đâu,ĩtới Minh TrâmứLâu.”
Lý ThượngἵTông quỳ thụpửxuống mặt đất,Ĩđôi mắt ngấnựlệ, hối hậnìtới xanh ruột.ôCố Chung Việtįthẩm vấn nửaăngày cũng chỉìbiết nàng taἱmua được ở]chợ đen. LýáThượng Tông nhấtíquyết không khaiĩai mang vàoựcung.
“Nếu ngươi khôngichịu nói, trẫmıđành tính sổỗngươi. Ngươi làềnữ nhi Lýïđại nhân, trẫmịkhông thể giếtíngươi, nhưng vềÍsau ngươi cònḻdám làm gìệHoàng Hậu, trẫm,nhất định khôngịtha cho ngươi.”ḹ
Dứt lời, CốìChung Việt phấtỉtay áo bỏõđi.
“Hoàng Thượng, ngườiịcòn nhớ đêmồThất Tịch baầnăm trước ởếphố Trường Minh…ứcó một nữìtử lỗ mãngĩđụng vào ngườiìkhông ạ…”
LýềThượng Tông còn)chưa nói xong,ỉCố Chung Việtắđã đi xa.)Hắn nghiêng đầu,ïánh mắt lạnh]lẽo, “Trẫm khôngẻnhớ.”
“… Thầnịthiếp biết tội,émặc Hoàng Thượngɨxử trí.” LýíThượng Tông chậmổrãi vươn tay,ènặng nề đậpĩtrán xuống nềnẫđất.
“Chàng đã hàngỉphân vị nàngáta, vậy cònềca ca nàngἴta thì sao?”ἳTịch Phong Hàἲhỏi, Cố ChungủViệt không phảiẹloại người giậnẳchó đánh mèo.
CốêChung Việt thởἵdài, bất đắcìdĩ: “Nhốt LýìTrình Tiên vàoἷnhà lao làỉvì hắn taἰvà đồng bạnìhắn ta nhiễuἲloạn trật tựủtrị an kinhÍđô, gây trởừngại Tướng QuânĬSơ Dương điềuἶtra gian tếõNam Cốc.”
Khôngẵbiết Lý TrìnhɨTiên nghĩ gì{mà kéo bằng°hữu tới phốĩTrường Minh thưởngọtrà ngâm thơ,)hấp dẫn vôἵsố người quaàđường gia nhập.įTrong lúc nhấtỷthời, người già,]phụ nhân vàítrẻ em bâuịđầy phố TrườngựMinh, đến cả)thương nhân bạchòđinh cũng bậpībẹ ngâm thơ.ậĐây không phảiẵchuyện gì xấu,ùĐại Hoằng trọngèvõ, người tậpổvõ nhiều hơnéngười đọc sách,ḷvậy nên luôn}thiếu thốn quanļvăn. Hiện tạiíLý Trình Tiênḹdạy dỗ dânùchúng, dẫn đườngịchỉ lối cho)dân chúng đọcễsách là việcÍlàm tốt. Nhưngiđang trong thờiỉkỳ nhạy cảm,ἳbởi vì bọníhọ mà CấmềQuân mất rấtònhiều công sứcừđiều tra, lạiũkhông dám kinhýđộng dân chúng,ựchỉ có thểḷâm thầm hànhĩđộng.
Việc làm củaἶLý Trình Tiênởchọc giận SơiDương. Sơ Dươngứkhông nhịn đượcẻném hắn taḹvào tù.
“Chỉ khiểnỏtrách chút rồiếthôi. Ta thảľhắn ta ra{rồi, giờ hắnễta đang ngoanịngoãn trong nhàḹkia kìa.” CốĨChung Việt nói.
TịchẵPhong Hà khôngôngờ chuyện lạiứnhư vậy, nhưngữnghĩ tới dángĪvẻ Lý ThượngữTông lúc đó,Ïnàng vẫn khóãhiểu.
“Vì sao LýIThượng Tông lạiânghĩ nàng taạliên lụy LýĮTrình Tiên?”
“Taõkhông thể tráchɩnặng nàng taạchuyện Hương Thiết,ỉđành kể choḽLý Sùng.” CốỵChung Việt nghĩἲlại mà sợ.
“Ôngịgià kia biếtậmình không dạyịnổi con, đỏìmặt xin thề…ítừ nay trởỵđi không baoıgiờ can dựõchuyện Hậu cung.ẽCó lẽ ôngùta lấy LýòTrình Tiên raụhù dọa LýọThượng Tông, vềởsau nàng tafkhông dám làmịloạn.”
Lấy nhiļtử hù dọaịnữ nhi… Cáifnhà này thậtľđúng là… ngườiịnày bất ngờḻhơn người trước…
“Giờệchàng tính sao?”ÍTịch Phong Hàưhỏi. Gian tếẫNam Cốc cònộđó, bọn họìcần phải xửĬtrí.
Cố Chung Việtũnói hắn đãủcó biện pháp,ĩchờ một thờiặgian nữa sẽếnói cho nàng.
“Hửm?ẩNói bây giờỉkhông được à?”ỉTịch Phong HàImở to haiÎmắt, Cố ChungẩViệt càng nhìnìcàng mê.
“Bởi vì…”[Cố Chung Việtốbế thốc TịchĩPhong Hà, lạiògần giường, “Cònấchuyện quan trọngЇhơn phải làm.”ỉ
Thật ra CốἳChung Việt không{chỉ thả Lý³Trình Tiên, cònḻsai hạ nhânìmua một cănïviên hẻo lánhóở phố TrườngịMinh, chuẩn bịễxây một thư:viện. Đại Hoằng:mở rộng lãnhỗthổ, nơi nơiỉđều có thưïviện bồi dưỡngấnhân tài cho³triều đình. Tuyặkinh đô cũngịcó nhiều thưạviện, nhưng chốnỉnức tiếng thìốkhông có mấy.ļLý Trình Tiênẩtài giỏi, hắnìta không muốnЇvào triều làmíquan, vậy đểĩhắn ta làmữthầy giáo cũngủđược. Ít nhấtĺtài hoa củaỉhắn ta sẽ¸không lãng phí.
NhưngìCố Chung Việtỉkhông định nóiÏcho Lý ThượngíTông, cứ đểốnàng ta hối¸hận trước đã.
Vềḽphần dạo gầnờđây Cố Chung¸Việt mê ngheỉdiễn, thực raÎhắn cố tìnhỵgọi xã đoànìVân Dao vàoừcung là vìɨSơ Dương nghiốngờ trong xãẽđoàn có gianằtế trà trộn.
CốḽChung Việt cườiİtrêu Sơ Dương,ứbảo hắn taïtới xã đoànũdo thám.
“Nghe đồnỉVân Dao làớmỹ nhân nứcătiếng kinh thành.”ľCố Chung Việtẵmê hoặc.
Sơ Dương bình thản đáp: “Thần có phu nhân rồi.”
Bầu gánh cười híp cả mắt, khuôn mặt béo núc ních rung rinh. Ông ta kéo Vân Dao cảm tạ công công ban thưởng, khen Vân Dao chính là thần tài của ông ta.
“Nha đầu chết tiệt lại chạy đi đâu rồi không biết. Bao giờ tìm thấy phải mắng một trận ra trò mới được!”
Cố Chung Việt thầm nghĩ, ta thì không có chắc? Hai người kẻ đưa người đẩy, cuối cùng Cố Chung Việt xuất trận, bởi vì Sơ Dương nói một câu.
. . .
“Người không muốn thấy Hoàng Hậu ghen sao?”
Xã đoàn Vân Dao.
Bầu gánh có hơi mất kiên nhẫn. Ông ta còn muốn kiểm kê đống tài bảo, gật đầu cười nói với Hứa Khánh Hoán, “Nương nương, chúng thảo dân phải đi.”
Cứ như thế, Cố Chung Việt “không tình nguyện” tiếp nhận, giả bộ si mê nghe diễn.
. . .
“Thuộc hạ vô năng, không thấy đồ đâu.”
Kết quả… Ôm người trong lòng, Cố Chung Việt rất hài lòng.
“Đúng rồi, Vân Dao cô nương, hộp son Vân Chi đưa cho ngươi dùng được không?” Nhớ tới tiểu cô nương được Tề Mẫn tặng hộp son mà cảm động rơi nước mắt, Hứa Khánh Hoán hỏi.
. . .
Kết quả… Ôm người trong lòng, Cố Chung Việt rất hài lòng.
Hứa Khánh Hoán nghĩ, có thể do nàng ấy quá đa nghi.
Xã đoàn Vân Dao ở trong cung hai ngày, cuối cùng mang theo hai xe ngựa chất đầy lễ vật ban thưởng về.
“Chuyện ta muốn làm không cần ngươi nhúng tay.”
“Có thể vẫn ở Tịch phủ.” Đường Đào ngẫm nghĩ.
Bầu gánh cười híp cả mắt, khuôn mặt béo núc ních rung rinh. Ông ta kéo Vân Dao cảm tạ công công ban thưởng, khen Vân Dao chính là thần tài của ông ta.
Cứ như thế, Cố Chung Việt “không tình nguyện” tiếp nhận, giả bộ si mê nghe diễn.
Sơ Dương bình thản đáp: “Thần có phu nhân rồi.”
Lúc bọn họ xuất cung, vừa hay chạm mặt Hứa Khánh Hoán và thị nữ của nàng ấy.
Mạnh Thu quay về phòng, xoay chiếc gương trước bàn trang điểm, đột nhiên dưới gầm giường xuất hiện một cánh cửa ngầm.
. . .
Vân Dao không biết nàng ấy, chỉ biết nàng ấy là một trong số phi tử của Hoàng Thượng, hôm nay có tới nghe diễn.
Mấy ngày sau, Thượng Phục Cục bắt đầu làm xiêm y mùa thu cho Hoàng Thượng và các nương nương. Lúc này quản sự mới phát hiện Vân Chi biến mất.
Cửa ngầm thông với Tầm Ngọc Đài. Mạnh Thu gõ tấm ván gỗ phía cuối ba cái, cánh cửa mở ra, một nam tử cao lớn xuất hiện, là Đường Đào.
“Tham kiến nương nương.” Bầu gánh kéo Vân Dao quỳ lạy.
Hứa Khánh Hoán nhìn chằm chằm mặt nàng ta, càng nhìn càng không thích hợp. Nàng ta đắp một lớp phấn dày trên trán, nhìn kỹ còn thấy hơi sần sùi.
Hứa Khánh Hoán gật đầu, phất tay ý bảo bọn họ có thể rời.
“Nương nương.” Thấy Hứa Khánh Hoán không nói gì, công công đứng bên nhắc nhở.
“Thiếu chủ.” Mạnh Thu cung kính.
Hứa Khánh Hoán nhìn chằm chằm mặt nàng ta, càng nhìn càng không thích hợp. Nàng ta đắp một lớp phấn dày trên trán, nhìn kỹ còn thấy hơi sần sùi.
Lúc này Hứa Khánh Hoán mới bừng tỉnh, “À, bình thân.”
Hai người đứng lên, bầu gánh âm thầm xoa đầu gối. Vân Dao lại bình tĩnh thẳng lưng.
Hai người đứng lên, bầu gánh âm thầm xoa đầu gối. Vân Dao lại bình tĩnh thẳng lưng.
“Đúng rồi, Vân Dao cô nương, hộp son Vân Chi đưa cho ngươi dùng được không?” Nhớ tới tiểu cô nương được Tề Mẫn tặng hộp son mà cảm động rơi nước mắt, Hứa Khánh Hoán hỏi.
Mấy thái giám đã nhìn quen cảnh tượng này, vứt tạm vào một góc mai táng, ngay cả thân phận cũng không buồn tìm hiểu.
Hình như Vân Dao là tỷ tỷ nàng ta. Hứa Khánh Hoán nhìn chằm chằm, đúng là giống thật.
“Tốt.” Đường Đào tán dương, “Tìm được nó chưa?”
“Vân Dao” có hơi mất tự nhiên, cúi đầu cười nói: “Nghe muội muội kể đích thân Tề Chiêu Nghi làm son, đương nhiên vô cùng tốt.”
“Thiếu chủ…” Mạnh Thu nhìn thấu tâm tư Đường Đào, chần chờ đáp: “Dù sao nàng ta cũng là người Tịch gia, không thể tin tưởng hoàn toàn.”
Bầu gánh có hơi mất kiên nhẫn. Ông ta còn muốn kiểm kê đống tài bảo, gật đầu cười nói với Hứa Khánh Hoán, “Nương nương, chúng thảo dân phải đi.”
“Tuân lệnh…”
“Sao rồi? Hoàng Đế Đại Hoằng có nghi ngờ ngươi không?” Đường Đào hỏi, giọng nói lạnh băng càng khiến bầu không khí thêm nặng nề.
Hứa Khánh Hoán gật đầu, phất tay ý bảo bọn họ có thể rời.
Cố Chung Việt thầm nghĩ, ta thì không có chắc? Hai người kẻ đưa người đẩy, cuối cùng Cố Chung Việt xuất trận, bởi vì Sơ Dương nói một câu.
Bầu gánh thấy thế, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Hứa Khánh Hoán nghĩ, có thể do nàng ấy quá đa nghi.
Vân Dao không biết nàng ấy, chỉ biết nàng ấy là một trong số phi tử của Hoàng Thượng, hôm nay có tới nghe diễn.
Trong góc Ngự Hoa Viên có một miệng giếng, mấy tiểu thái giám trộm đánh bạc, vô tình phát hiện bên trong có thi thể, sợ tới mức hồn vía lên mây.
. . .
Lúc bọn họ xuất cung, vừa hay chạm mặt Hứa Khánh Hoán và thị nữ của nàng ấy.
Mấy ngày sau, Thượng Phục Cục bắt đầu làm xiêm y mùa thu cho Hoàng Thượng và các nương nương. Lúc này quản sự mới phát hiện Vân Chi biến mất.
“Nha đầu chết tiệt lại chạy đi đâu rồi không biết. Bao giờ tìm thấy phải mắng một trận ra trò mới được!”
Mắng xong, bà ta tới Nội Vụ Phủ chọn nha hoàn khác.
Trong góc Ngự Hoa Viên có một miệng giếng, mấy tiểu thái giám trộm đánh bạc, vô tình phát hiện bên trong có thi thể, sợ tới mức hồn vía lên mây.
Bầu gánh thấy thế, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Mắng xong, bà ta tới Nội Vụ Phủ chọn nha hoàn khác.
Sau khi lấy lại tinh thần, bọn họ vớt thi thể lên. Có vẻ là một cung nữ, khuôn mặt sưng vù, mặc xiêm y Thượng Phục Cục, trên cổ có vết dây siết.
Mấy thái giám đã nhìn quen cảnh tượng này, vứt tạm vào một góc mai táng, ngay cả thân phận cũng không buồn tìm hiểu.
“Xui xẻo thật. Đi, chúng ta uống rượu thôi.” Cả đám giải tán.
. . .
Xã đoàn Vân Dao.
Mạnh Thu quay về phòng, xoay chiếc gương trước bàn trang điểm, đột nhiên dưới gầm giường xuất hiện một cánh cửa ngầm.
Mạnh Thu cầm ngọn nến đi vào, nháy mắt cửa ngầm khép lại, không còn dấu vết gì khác.
Cửa ngầm thông với Tầm Ngọc Đài. Mạnh Thu gõ tấm ván gỗ phía cuối ba cái, cánh cửa mở ra, một nam tử cao lớn xuất hiện, là Đường Đào.
“Thiếu chủ.” Mạnh Thu cung kính.
“Sao rồi? Hoàng Đế Đại Hoằng có nghi ngờ ngươi không?” Đường Đào hỏi, giọng nói lạnh băng càng khiến bầu không khí thêm nặng nề.
Sau khi lấy lại tinh thần, bọn họ vớt thi thể lên. Có vẻ là một cung nữ, khuôn mặt sưng vù, mặc xiêm y Thượng Phục Cục, trên cổ có vết dây siết.
Đường Đào thất thần nhìn căn hầm tăm tối, xem ra phải gặp Tịch Ngôn Vân lần nữa.
Mạnh Thu nhớ lại vẻ mặt của Cố Chung Việt, cảm giác mình không bại lộ.
“Tốt.” Đường Đào tán dương, “Tìm được nó chưa?”
“Thuộc hạ vô năng, không thấy đồ đâu.”
“Có thể vẫn ở Tịch phủ.” Đường Đào ngẫm nghĩ.
Mạnh Thu cầm ngọn nến đi vào, nháy mắt cửa ngầm khép lại, không còn dấu vết gì khác.
“Thiếu chủ…” Mạnh Thu nhìn thấu tâm tư Đường Đào, chần chờ đáp: “Dù sao nàng ta cũng là người Tịch gia, không thể tin tưởng hoàn toàn.”
“Nương nương.” Thấy Hứa Khánh Hoán không nói gì, công công đứng bên nhắc nhở.
“Chuyện ta muốn làm không cần ngươi nhúng tay.”
Lúc này Hứa Khánh Hoán mới bừng tỉnh, “À, bình thân.”
Mạnh Thu nhớ lại vẻ mặt của Cố Chung Việt, cảm giác mình không bại lộ.
“Tuân lệnh…”
Đường Đào thất thần nhìn căn hầm tăm tối, xem ra phải gặp Tịch Ngôn Vân lần nữa.