Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 42

Chương 42

Muốn thấy Hoàng Hậu ghen

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Điện Phượng Nghi.

Đóng cửa lại, Cố Chung Việt đè Tịch Phong Hà lên kệ hôn. Cho dù bị hôn tới si mê, Tịch Phong Hà vẫn cố gắng đẩy hắn ra, “Cố Chung Việt, chúng ta còn chưa nói xong!”

Cố Chung Việt đang tận hứng thì bị bắt ngừng lại, vô tội nhìn Tịch Phong Hà.

“Lát nữa rồi nói.” Cố Chung Việt khàn giọng, xoa mặt Tịch Phong Hà.

“Không được! Hôm nay chàng phải nói rõ ràng, nếu không tối nay đừng mong ở đây!” Tịch Phong Hà uy hiếp.

Sự thật chứng minh, Cố Chung Việt bị dọa thành công. Hắn dừng lại, tủi thân trừng Tịch Phong Hà, “Người ta nói, được chưa?”

Hai ngưi ngi xung, CìChung Vit kéo]Tch Phong Hàvào lòng, vuiũv gii thíchnguyên do. Hóara Tôn Doanhkhông ch giiquan sát màcòn biết yýthut. Ngày yĩ trong cungTch Phong Hà,ɩgã ta phátĩhin mi đutháng sáu màicây lê đãIn hoa. Tch)Phong Hà vàC Chung Vitùtưng đây làìđim lành, sauĬnghe Tôn Doanhòk mi biếtfchuyn l.

Nghe nói Tây Vccó mt loikch đc tênHương Thiết. Đcnày phát tán,trong không khí,įâm thm giếtìngưi như chơi.íĐc không mùiõkhông v, chùcó mt đcđim nhn biết,chính là thúcđy cây cinhanh chóng n)hoa.”

Tha dpìTch Phong Hàèkhông , LanīSùng sai ngưiđào quanh gcĬcây lê. Qunhiên tìm thymt tm vi¹đen nhúng nưcưthuc màu hngếnht dưi gccây.

Thái y kimnghim, xác thc}đúng là HươngfThiết, Liu lưngïnhiu như này,³nếu đ lâuàe ch sngđưc mt năm.”

Nghe Thái yïnói, C ChungíVit rùng mình.[Hn th phàoình nhõm, cũngàmay phát hinsm, nếu không…

Loiđc này quá¸tàn nhn, saoLý Thưng Tôngáli biết?

“Ngưi đâu,ĩti Minh TrâmLâu.”

Lý ThưngTông qu thpxung mt đt,Ĩđôi mt ngnl, hi hnìti xanh rut.ôC Chung Vitįthm vn naăngày cũng chìbiết nàng tamua đưc ]ch đen. LýáThưng Tông nhtíquyết không khaiĩai mang vàocung.

“Nếu ngươi khôngichu nói, trmıđành tính sngươi. Ngươi làn nhi Lýïđi nhân, trmkhông th giếtíngươi, nhưng vÍsau ngươi còndám làm gìHoàng Hu, trm,nht đnh khôngtha cho ngươi.”

Dt li, CìChung Vit phttay áo bõđi.

“Hoàng Thưng, ngưicòn nh đêmTht Tch banăm trưc ếph Trưng Minhcó mt nìt l mãngĩđng vào ngưiìkhông

LýThưng Tông còn)chưa nói xong,C Chung Vitđã đi xa.)Hn nghiêng đu,ïánh mt lnh]lo, Trm khôngnh.”

“… Thnthiếp biết ti,émc Hoàng Thưngɨx trí.” LýíThưng Tông chmrãi vươn tay,ènng n đpĩtrán xung nnđt.

Chàng đã hàngphân v nàngáta, vy cònca ca nàngta thì sao?”Tch Phong Hàhi, C ChungVit không philoi ngưi ginchó đánh mèo.

CêChung Vit thdài, bt đcìdĩ: “Nht LýìTrình Tiên vàonhà lao làvì hn tavà đng bnìhn ta nhiulon trt ttr an kinhÍđô, gây trngi Tưng QuânĬSơ Dương điutra gian tếõNam Cc.”

Khôngbiết Lý TrìnhɨTiên nghĩ gì{mà kéo bng°hu ti phĩTrưng Minh thưngtrà ngâm thơ,)hp dn vôs ngưi quaàđưng gia nhp.įTrong lúc nhtthi, ngưi già,]ph nhân vàítr em bâuđy ph TrưngMinh, đến c)thương nhân bchòđinh cũng bpīb ngâm thơ.Đây không phichuyn gì xu,ùĐi Hong trngèvõ, ngưi tpvõ nhiu hơnéngưi đc sách,vy nên luôn}thiếu thn quanļvăn. Hin tiíLý Trình Tiêndy d dânùchúng, dn đưngch li cho)dân chúng đcsách là vicÍlàm tt. Nhưngiđang trong thik nhy cm,bi vì bníh mà CmQuân mt rtònhiu công scđiu tra, liũkhông dám kinhýđng dân chúng,ch có thâm thm hànhĩđng.

Vic làm caLý Trình Tiênchc gin SơiDương. Sơ Dươngkhông nhn đưcném hn tavào tù.

Ch khintrách chút riếthôi. Ta thľhn ta ra{ri, gi hnta đang ngoanngoãn trong nhàkia kìa.” CĨChung Vit nói.

TchPhong Hà khôngông chuyn linhư vy, nhưngnghĩ ti dángĪv Lý ThưngTông lúc đó,Ïnàng vn khóãhiu.

Vì sao LýIThưng Tông liânghĩ nàng taliên ly LýĮTrình Tiên?”

“Taõkhông th tráchɩnng nàng tachuyn Hương Thiết,đành k choLý Sùng.” CChung Vit nghĩli mà s.

Ônggià kia biếtmình không dyni con, đìmt xin thít nay trđi không baoıgi can dõchuyn Hu cung.Có l ôngùta ly LýòTrình Tiên rahù da LýThưng Tông, vsau nàng tafkhông dám làmlon.”

Ly nhiļt hù dan nhi… Cáifnhà này thtľđúng là… ngưinày bt nghơn ngưi trưc…

“Gichàng tính sao?”ÍTch Phong Hàưhi. Gian tếNam Cc cònđó, bn hìcn phi xĬtrí.

C Chung Vitũnói hn đãcó bin pháp,ĩch mt thigian na sếnói cho nàng.

“Hm?Nói bây gikhông đưc à?”Tch Phong HàIm to haiÎmt, C ChungVit càng nhìnìcàng mê.

“Bi vì[C Chung Vitbế thc TchĩPhong Hà, liògn giưng, “Cònchuyn quan trngЇhơn phi làm.”

Tht ra CChung Vit không{ch th Lý³Trình Tiên, cònsai h nhânìmua mt cănïviên ho lánhó ph TrưngMinh, chun bxây mt thư:vin. Đi Hong:m rng lãnhth, nơi nơiđu có thưïvin bi dưngnhân tài cho³triu đình. Tuykinh đô cũngcó nhiu thưvin, nhưng chnnc tiếng thìkhông có my.ļLý Trình Tiêntài gii, hnìta không munЇvào triu làmíquan, vy đĩhn ta làmthy giáo cũngđưc. Ít nhtĺtài hoa cahn ta s¸không lãng phí.

NhưngìC Chung Vitkhông đnh nóiÏcho Lý ThưngíTông, c đnàng ta hi¸hn trưc đã.

Vphn do gnđây C Chung¸Vit mê nghedin, thc raÎhn c tìnhgi xã đoànìVân Dao vàocung là vìɨSơ Dương nghing trong xãđoàn có giantế trà trn.

CChung Vit cưiİtrêu Sơ Dương,bo hn taïti xã đoànũdo thám.

Nghe đnVân Dao làm nhân ncătiếng kinh thành.”ľC Chung Vitmê hoc.

Sơ Dương bình thản đáp: “Thần có phu nhân rồi.”

Bầu gánh cười híp cả mắt, khuôn mặt béo núc ních rung rinh. Ông ta kéo Vân Dao cảm tạ công công ban thưởng, khen Vân Dao chính là thần tài của ông ta.

“Nha đầu chết tiệt lại chạy đi đâu rồi không biết. Bao giờ tìm thấy phải mắng một trận ra trò mới được!”

Cố Chung Việt thầm nghĩ, ta thì không có chắc? Hai người kẻ đưa người đẩy, cuối cùng Cố Chung Việt xuất trận, bởi vì Sơ Dương nói một câu.

. . .

“Người không muốn thấy Hoàng Hậu ghen sao?”

Xã đoàn Vân Dao.

Bầu gánh có hơi mất kiên nhẫn. Ông ta còn muốn kiểm kê đống tài bảo, gật đầu cười nói với Hứa Khánh Hoán, “Nương nương, chúng thảo dân phải đi.”

Cứ như thế, Cố Chung Việt “không tình nguyện” tiếp nhận, giả bộ si mê nghe diễn.

. . .

“Thuộc hạ vô năng, không thấy đồ đâu.”

Kết quả… Ôm người trong lòng, Cố Chung Việt rất hài lòng.

“Đúng rồi, Vân Dao cô nương, hộp son Vân Chi đưa cho ngươi dùng được không?” Nhớ tới tiểu cô nương được Tề Mẫn tặng hộp son mà cảm động rơi nước mắt, Hứa Khánh Hoán hỏi.

. . .

Kết quả… Ôm người trong lòng, Cố Chung Việt rất hài lòng.

Hứa Khánh Hoán nghĩ, có thể do nàng ấy quá đa nghi.

Xã đoàn Vân Dao ở trong cung hai ngày, cuối cùng mang theo hai xe ngựa chất đầy lễ vật ban thưởng về.

“Chuyện ta muốn làm không cần ngươi nhúng tay.”

“Có thể vẫn ở Tịch phủ.” Đường Đào ngẫm nghĩ.

Bầu gánh cười híp cả mắt, khuôn mặt béo núc ních rung rinh. Ông ta kéo Vân Dao cảm tạ công công ban thưởng, khen Vân Dao chính là thần tài của ông ta.

Cứ như thế, Cố Chung Việt “không tình nguyện” tiếp nhận, giả bộ si mê nghe diễn.

Sơ Dương bình thản đáp: “Thần có phu nhân rồi.”

Lúc bọn họ xuất cung, vừa hay chạm mặt Hứa Khánh Hoán và thị nữ của nàng ấy.

Mạnh Thu quay về phòng, xoay chiếc gương trước bàn trang điểm, đột nhiên dưới gầm giường xuất hiện một cánh cửa ngầm.

. . .

Vân Dao không biết nàng ấy, chỉ biết nàng ấy là một trong số phi tử của Hoàng Thượng, hôm nay có tới nghe diễn.

Mấy ngày sau, Thượng Phục Cục bắt đầu làm xiêm y mùa thu cho Hoàng Thượng và các nương nương. Lúc này quản sự mới phát hiện Vân Chi biến mất.

Cửa ngầm thông với Tầm Ngọc Đài. Mạnh Thu gõ tấm ván gỗ phía cuối ba cái, cánh cửa mở ra, một nam tử cao lớn xuất hiện, là Đường Đào.

“Tham kiến nương nương.” Bầu gánh kéo Vân Dao quỳ lạy.

Hứa Khánh Hoán nhìn chằm chằm mặt nàng ta, càng nhìn càng không thích hợp. Nàng ta đắp một lớp phấn dày trên trán, nhìn kỹ còn thấy hơi sần sùi.

Hứa Khánh Hoán gật đầu, phất tay ý bảo bọn họ có thể rời.

“Nương nương.” Thấy Hứa Khánh Hoán không nói gì, công công đứng bên nhắc nhở.

“Thiếu chủ.” Mạnh Thu cung kính.

Hứa Khánh Hoán nhìn chằm chằm mặt nàng ta, càng nhìn càng không thích hợp. Nàng ta đắp một lớp phấn dày trên trán, nhìn kỹ còn thấy hơi sần sùi.

Lúc này Hứa Khánh Hoán mới bừng tỉnh, “À, bình thân.”

Hai người đứng lên, bầu gánh âm thầm xoa đầu gối. Vân Dao lại bình tĩnh thẳng lưng.

Hai người đứng lên, bầu gánh âm thầm xoa đầu gối. Vân Dao lại bình tĩnh thẳng lưng.

“Đúng rồi, Vân Dao cô nương, hộp son Vân Chi đưa cho ngươi dùng được không?” Nhớ tới tiểu cô nương được Tề Mẫn tặng hộp son mà cảm động rơi nước mắt, Hứa Khánh Hoán hỏi.

Mấy thái giám đã nhìn quen cảnh tượng này, vứt tạm vào một góc mai táng, ngay cả thân phận cũng không buồn tìm hiểu.

Hình như Vân Dao là tỷ tỷ nàng ta. Hứa Khánh Hoán nhìn chằm chằm, đúng là giống thật.

“Tốt.” Đường Đào tán dương, “Tìm được nó chưa?”

“Vân Dao” có hơi mất tự nhiên, cúi đầu cười nói: “Nghe muội muội kể đích thân Tề Chiêu Nghi làm son, đương nhiên vô cùng tốt.”

“Thiếu chủ…” Mạnh Thu nhìn thấu tâm tư Đường Đào, chần chờ đáp: “Dù sao nàng ta cũng là người Tịch gia, không thể tin tưởng hoàn toàn.”

Bầu gánh có hơi mất kiên nhẫn. Ông ta còn muốn kiểm kê đống tài bảo, gật đầu cười nói với Hứa Khánh Hoán, “Nương nương, chúng thảo dân phải đi.”

“Tuân lệnh…”

“Sao rồi? Hoàng Đế Đại Hoằng có nghi ngờ ngươi không?” Đường Đào hỏi, giọng nói lạnh băng càng khiến bầu không khí thêm nặng nề.

Hứa Khánh Hoán gật đầu, phất tay ý bảo bọn họ có thể rời.

Cố Chung Việt thầm nghĩ, ta thì không có chắc? Hai người kẻ đưa người đẩy, cuối cùng Cố Chung Việt xuất trận, bởi vì Sơ Dương nói một câu.

Bầu gánh thấy thế, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Hứa Khánh Hoán nghĩ, có thể do nàng ấy quá đa nghi.

Vân Dao không biết nàng ấy, chỉ biết nàng ấy là một trong số phi tử của Hoàng Thượng, hôm nay có tới nghe diễn.

Trong góc Ngự Hoa Viên có một miệng giếng, mấy tiểu thái giám trộm đánh bạc, vô tình phát hiện bên trong có thi thể, sợ tới mức hồn vía lên mây.

. . .

Lúc bọn họ xuất cung, vừa hay chạm mặt Hứa Khánh Hoán và thị nữ của nàng ấy.

Mấy ngày sau, Thượng Phục Cục bắt đầu làm xiêm y mùa thu cho Hoàng Thượng và các nương nương. Lúc này quản sự mới phát hiện Vân Chi biến mất.

“Nha đầu chết tiệt lại chạy đi đâu rồi không biết. Bao giờ tìm thấy phải mắng một trận ra trò mới được!”

Mắng xong, bà ta tới Nội Vụ Phủ chọn nha hoàn khác.

Trong góc Ngự Hoa Viên có một miệng giếng, mấy tiểu thái giám trộm đánh bạc, vô tình phát hiện bên trong có thi thể, sợ tới mức hồn vía lên mây.

Bầu gánh thấy thế, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Mắng xong, bà ta tới Nội Vụ Phủ chọn nha hoàn khác.

Sau khi lấy lại tinh thần, bọn họ vớt thi thể lên. Có vẻ là một cung nữ, khuôn mặt sưng vù, mặc xiêm y Thượng Phục Cục, trên cổ có vết dây siết.

Mấy thái giám đã nhìn quen cảnh tượng này, vứt tạm vào một góc mai táng, ngay cả thân phận cũng không buồn tìm hiểu.

“Xui xẻo thật. Đi, chúng ta uống rượu thôi.” Cả đám giải tán.

. . .

Xã đoàn Vân Dao.

Mạnh Thu quay về phòng, xoay chiếc gương trước bàn trang điểm, đột nhiên dưới gầm giường xuất hiện một cánh cửa ngầm.

Mạnh Thu cầm ngọn nến đi vào, nháy mắt cửa ngầm khép lại, không còn dấu vết gì khác.

Cửa ngầm thông với Tầm Ngọc Đài. Mạnh Thu gõ tấm ván gỗ phía cuối ba cái, cánh cửa mở ra, một nam tử cao lớn xuất hiện, là Đường Đào.

“Thiếu chủ.” Mạnh Thu cung kính.

“Sao rồi? Hoàng Đế Đại Hoằng có nghi ngờ ngươi không?” Đường Đào hỏi, giọng nói lạnh băng càng khiến bầu không khí thêm nặng nề.

Sau khi lấy lại tinh thần, bọn họ vớt thi thể lên. Có vẻ là một cung nữ, khuôn mặt sưng vù, mặc xiêm y Thượng Phục Cục, trên cổ có vết dây siết.

Đường Đào thất thần nhìn căn hầm tăm tối, xem ra phải gặp Tịch Ngôn Vân lần nữa.

Mạnh Thu nhớ lại vẻ mặt của Cố Chung Việt, cảm giác mình không bại lộ.

“Tốt.” Đường Đào tán dương, “Tìm được nó chưa?”

“Thuộc hạ vô năng, không thấy đồ đâu.”

“Có thể vẫn ở Tịch phủ.” Đường Đào ngẫm nghĩ.

Mạnh Thu cầm ngọn nến đi vào, nháy mắt cửa ngầm khép lại, không còn dấu vết gì khác.

“Thiếu chủ…” Mạnh Thu nhìn thấu tâm tư Đường Đào, chần chờ đáp: “Dù sao nàng ta cũng là người Tịch gia, không thể tin tưởng hoàn toàn.”

“Nương nương.” Thấy Hứa Khánh Hoán không nói gì, công công đứng bên nhắc nhở.

“Chuyện ta muốn làm không cần ngươi nhúng tay.”

Lúc này Hứa Khánh Hoán mới bừng tỉnh, “À, bình thân.”

Mạnh Thu nhớ lại vẻ mặt của Cố Chung Việt, cảm giác mình không bại lộ.

“Tuân lệnh…”

Đường Đào thất thần nhìn căn hầm tăm tối, xem ra phải gặp Tịch Ngôn Vân lần nữa.

4.6 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

0 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!