Chương 44
Trái lê vừa mềm vừa thơm
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Cố Chung Việt là… đoạn tụ? Chẳng lẽ với Lan Sùng?! Nhưng rõ ràng hắn… Sao Hứa Khánh Hoán biết? Tịch Phong Hà vừa phẫn nộ vừa khó hiểu, đầu óc như ở trên mây.
Hứa Khánh Hoán biết mình nói sai, chột dạ cúi đầu, cảm giác bánh hoa lê trong tay không còn thơm như trước.
“Hoàng Hậu nương nương, thật ra chúng thần biết hết rồi.” Tề Mẫn nói thẳng.
“Hả?” Tịch Phong Hà còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, mê man nhìn nàng ấy.
“Mỗi lần Hoàng Thượng tới:cung bọn thầníđều như đangỏdạo chơi, ánhềmắt người nhìnớchúng thần chẳngỗkhác nào đangẫnhìn đống cảiốtrắng vô tri.èTỷ muội chúngἲthần suy nghĩìhồi lâu, mãiĩmới hiểu raỏHoàng Thượng là…”ũ
Tề Mẫn ngậpấngừng, thấy TịchặPhong Hà nhíuĩchặt mày. Nếuĩchuyện này bịèHoàng Thượng biết,íe rằng TịchóPhong Hà sẽỡphải chịu tội,įnàng ấy giơừtay thề:
“Hoàng Hậuỉnương nương, chúngôthần biết ngườiúcó nỗi khổởriêng. Người khôngựchỉ quản lýĩHậu cung, còn[phải giấu giếmľbí mật thayỉHoàng Thượng. ChúngЇthần chắc chắnùsẽ giữ kínồnhư bưng, tuyệtỉkhông nhắc nửaẩcâu trước mặtĩHoàng Thượng. Ngườiỉcứ yên tâm.”ả
Thân Mục HuyênIvà Hứa KhánhểHoán gật đầu.
TịchİPhong Hà: ???!
“Không…ừHoàng Thượng… Chàng…”íTịch Phong Hàídở khóc dởốcười, muốn giải¹thích cho raḷnhẽ. Tề Mẫnýnắm chặt tayḽnàng.
“Hoàng Hậu nương}nương, nếu ngàyịnào đó Hoàng(Thượng vì gãļnam tử khác:bỏ rơi người,íchúng thần nhấtἳđịnh không bỏḹqua.”
“…”
Rốtĩcuộc có nênïnói chân tướngịcho các nàng¹không… Thật ra°Cố Chung Việtịkhông chịu ngủ¹ở điện củaỹcác nàng làựbởi Tịch PhongôHà sẽ khôngịcho hắn vàoèđiện Phượng Nghi.ỉTịch Phong Hàīngẫm nghĩ, cuốiõcùng từ bỏ,ựđể các nàngỉtự phát hiệnỵvẫn hơn. Chuyệnínày liên quanįtới Cố ChungờViệt, nếu việcἷkhông ngủ trong)cung phi tầnẹbị truyền raịngoài sẽ ảnhỉhưởng không tốt.
Thôiɩthì cứ đểểcác nàng nhầmĨtưởng Cố ChungĩViệt là đoạnỡtụ vậy.
Tịch PhongứHà nắm tayìTề Mẫn, đôiĪmắt ngấn lệ,îđáp: “Có các¹ngươi ở đây,ốta an tâmậhơn phần nào.”ã
Mọi người nhìnịnhau, bởi vìĩcó bí mậtệchung mà càngìthêm thân cận.
.í. .
Buổi đêm.(Điện Phượng Nghi.
BầuĬtrời đầy sao,Įtrăng tỏa ánhẩsáng bàng bạc.²Hương hoa quếằthoang thoảng đâuíđây, mê sayếlòng người.
Cố ChungóViệt bàn xongủchuyện thu săn,²ngồi cạnh TịchİPhong Hà nghe²nàng kể chuyệnẩlàm bánh hoaòlê với đámîTề Mẫn.
“Cái gì?ἰCác nàng tưởngảta đoạn tụ?!”İ
Cố Chung Việtľnhìn Tịch Phong]Hà cười đếnḻgập cả lưng,Įbất đắc dĩĭthở dài.
“Nàng cóígiải thích choủbọn họ không?iTa làm vậyịbởi vì ai?”(
Cố Chung Việtìkéo Tịch PhongЇHà vào lòng,‹nở nụ cườiẵxấu xa.
“Không. Taỳhứa với bọnľhọ sẽ giữ,bí mật này.”ĮTịch Phong Hàănghiêm nghị.
“Nàng… thậtĨđáng ghét.” CốựChung Việt vuốtơchóp mũi nàng,ýánh mắt cưngệchiều.
“Còn ít bánhặhoa lê, chàng(ăn không?” Tịch³Phong Hà hỏi.
Cảmἴnhận hơi thởịgần trong gangĩtấc, bầu khôngЇkhí dần trởĺnên ái muội.ảCố Chung Việtĩkéo cằm nàng,ĩngắm nghía mộtđlúc, cúi đầuáhôn xuống. Lướtâqua đầu lưỡiĮnàng, Cố ChungİViệt cảm nhậnἵhương vị ngọtậngào, tựa nhưổđang thưởng thứcưtrái lê, vừaÏmềm vừa thơm,Îthịt giòn nhiềuònước. Hương thơmɨthanh mát trànứvào tâm canĪhắn, khiến CốứChung Việt sayõmê.
“Hà Nhi… taĩmuốn nữ nhi.”ỉ
Tịch Phong Hàĩnhớ tới ngày²ấy ở sơnitrang Lưu HuỳnhèCố Chung Việtĩcũng nói vậy,ĩấy thế màïmãi chưa cóıđộng tĩnh…
“Cố ChungữViệt, chàng không[được đúng không!”ľTịch Phong Hàĩtrêu.
“…”
Bởi vìЇtôn nghiêm nam[tử, Cố ChungờViệt bế TịchỷPhong Hà lênjgiường, để choìnàng biết thếỉnào gọi làýhọa từ miệngềmà ra.
. .ḻ.
Ngày thuịsăn, đội ngũữchậm rãi xuấtècung, kỵ binh²tung vó, thẳng}hướng tới khuĩvực săn bắnỉHoàng gia.
Tịch PhongiHà và Thân:Mục Huyên ngồiīmột xe, TềẹMẫn cùng HứaĺKhánh Hoán ngồiựxe khác. HứaửKhánh Hoán còn:mang theo mộtÏcây cung màuỳđen.
Cố Chung Việtốmặc kỵ trangĩtối màu, cưỡiịcon ngựa màuốtrắng. Phía sauòlà các côngjtử thế giaịdanh môn, aiộai cũng hăngịhái, tràn ngập)hơi thở tuổiợtrẻ.
Tịch Phong Hàïvén rèm, nhìnÎCố Chung ViệtЇkhí khái ngờiĮngời, mỉm cườiıngắm ánh mặtítrời. Người namơtử chói mắtĺấy chính làļphu quân củaÎnàng.
Đột nhiênïthấy Lý Trình(Tiên bên cạnhỉCố Chung Việt,ìTịch Phong Hàìngạc nhiên. Nàngỡkhông ngờ LýĩTrình Tiên cũngđtham gia. Hắníta không cònïnhư trước, ánhámắt ủ rũ,ẫcó vẻ vẫnἲđang phiền lòng[vì chuyện củaửmuội muội.
Tịch PhongêHà buông rèm,ốxoay đầu tròἲchuyện với ThânơMục Huyên.
Ở bãiẹsăn trên núi,đSơ Dương vàêNgự Lâm Quânửđã đứng chờỏsẵn. Nhìn thấyíCố Chung Việt,ẵbọn họ chắpấtay: “Khởi bẩmũHoàng Thượng, viɪthần đã vâyírào xong, thỉnh{Hoàng Thượng hạòlệnh.”
“Được!” Cố,Chung Việt nhậnḽcây cung từĩLan Sùng, bắnâmũi tên lênịkhông trung. “Viu”âmột tiếng, conỡchim nhạn rơifxuống đất.
“Hay lắm!”ừMọi người vỗftay hoan hôīnhư sấm.
Cố Chung Việt thúc ngựa ra lệnh, hắn dẫn đầu đi trước, nam nhi Đại Hoằng theo sau, cùng nhau giục ngựa vào bãi săn, khí thế oai nghiêm anh dũng.
Tề Mẫn vừa dứt lời, Lý Trình Tiên sầm mặt. Hắn ta nắm chặt hai tay, ánh mắt hung ác, cố gắng kiềm chế lửa giận.
“Tông Nhi là con út trong nhà, từ nhỏ đã được nuông chiều. Hiện tại vào cung, thỉnh Hoàng Hậu nương nương thay thần và gia phụ quản giáo nó thật tốt!”
Nữ quyến ngồi cạnh lều trại uống trà. Tịch Phong Hà thấy Hứa Khánh Hoán lăm lăm nhìn rừng cây, mới nhớ Tề Mẫn từng nói nàng ấy chờ ngày này đã lâu. Tịch Phong Hà hiểu ý cười, “Khánh Hoán, ngươi có muốn đi cùng bọn họ không?”
“Việc này đều là lỗi của Lý gia.” Lý Trình Tiên đáp. Tề Mẫn và Tịch Phong Hà sửng sốt.
“Được ạ? Nhưng thần là nữ tử…” Hứa Khánh Hoán chần chờ, lẳng lặng nắm chặt cây cung.
“Sao Lý công tử không tham gia săn bắn?” Tề Mẫn hỏi.
Thân Mục Huyên cứu giúp, Tịch Phong Hà và Tề Mẫn thở phào nhẹ nhõm. Tịch Phong Hà vẫy tay, gọi Lý Trình Tiên tới ngồi chung.
“Xem ra Lý công tử cũng là người mê trà.” Thân Mục Huyên thấy hắn có vẻ rất thưởng thức.
“Đương nhiên. Nghe nói mấy năm trước Sơ phu nhân đứng đầu buổi đi săn, áp đảo tất cả mọi người. Ngay cả Sơ Tướng Quân cũng không thể địch lại bà.” Thân Mục Huyên nói.
Tịch Phong Hà đã sớm biết việc này. Ngoài mặt Lý Trình Tiên vẫn bình thản như trước, nhưng nàng biết hắn ta thực sự mang ơn. Tịch Phong Hà yên lòng, chăm chú nhìn ấm trà bốc khói.
“Lý công tử ở xa, không tiện nhúng tay vào Hậu cung, đương nhiên cũng không thể quản muội muội.” Thân Mục Huyên vội giải vây: “Nếu ngài nói bản cung không biết cách pha trà, chi bằng ngài dạy bọn ta đi. Bình thường bản cung thích uống trà, nhưng bản cung chưa từng nghiên cứu sâu về nó.”
Tề Mẫn ở bên hát đệm: “Đúng đúng đúng. Ngươi đi đi, đè chết khí thế đám nam tử đáng ghét kia.”
Đang nghĩ ngợi, Lý Trình Tiên đã tới đây, nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt không rõ cảm xúc. Tịch Phong Hà hoảng hốt, hắn ta định đòi công bằng thay muội muội?
Cố Chung Việt thúc ngựa ra lệnh, hắn dẫn đầu đi trước, nam nhi Đại Hoằng theo sau, cùng nhau giục ngựa vào bãi săn, khí thế oai nghiêm anh dũng.
Cả đám ủng hộ, Hứa Khánh Hoán đứng dậy thay kỵ trang, thỏa thuê mãn nguyện.
“Lan Sùng, dắt xích mã của Hoàng Thượng ra đây!” Tịch Phong Hà ra lệnh.
“Lan Sùng, dắt xích mã của Hoàng Thượng ra đây!” Tịch Phong Hà ra lệnh.
Lý Trình Tiên: “Hiểu biết một hai mà thôi, không dám khoe khoang trước mặt các nương nương.”
Tề Mẫn còn tưởng Lý Trình Tiên sẽ cãi cọ, ai dè hắn ta nhanh chóng nhận sai, nàng ấy không biết phải làm sao.
Thấy Lan Sùng cũng muốn tham gia, nàng nói: “Ngươi cũng đi đi. Bên ngoài nhiều người, nhớ cẩn thận.”
Dù Lý Trình Tiên là văn nhân tâm cao khí ngạo, gặp Bá Nhạc đời mình, hắn ta vẫn cảm kích vạn phần, chẳng qua không biểu hiện rõ ràng mà thôi.
Lan Sùng mừng rỡ, “Rõ. Tạ ơn Hoàng Hậu nương nương.”
Tịch Phong Hà thầm nghĩ, thế thì còn tới đây làm gì?
Bóng dáng mỹ lệ gia nhập đội ngũ, tư thái oai hùng hiên ngang, mũi tên bắn vào hư không. Mấy người lớn tuổi đứng ngoài nhìn, không khỏi cảm thán, giống như nhìn thấy Sơ phu nhân năm đó. Thấy nàng ấy là phi tử, chúng nam nhi không dám lỗ mãng.
Ba người quay đầu. Lý Trình Tiên đã thay thường phục, chắp tay đi về phía các nàng.
Buổi đi săn náo nhiệt hơn bao giờ hết. Thân Mục Huyên thả mấy lá trà vào trong nồi, chờ lá trà cong lại, nàng vớt ra khỏi nước sôi, mùi hương nồng nàn lan tỏa tứ phía.
Tịch Phong Hà ngửi thấy, đang muốn tán thưởng, đột nhiên có người bước lên trước nói: “Bích Loa Xuân năm nay thơm quá, quả nhiên Hoàng cung cất giấu vô số trân bảo. Chẳng qua cách làm có hơi lãng phí.”
Thân Mục Huyên mỉm cười nhìn Lý Trình Tiên, đôi mắt nào còn trong trẻo lạnh lùng như thường ngày.
Ba người quay đầu. Lý Trình Tiên đã thay thường phục, chắp tay đi về phía các nàng.
“Xem ra Lý công tử cũng là người mê trà.” Thân Mục Huyên thấy hắn có vẻ rất thưởng thức.
Nhìn lá trà nổi lên, hương thơm thanh mát, Lý Trình Tiên nói: “Đây chính là tinh hoa của trà.”
Lý Trình Tiên: “Hiểu biết một hai mà thôi, không dám khoe khoang trước mặt các nương nương.”
Nhìn dáng vẻ khiêm tốn của Lý Trình Tiên, Tịch Phong Hà bất giác rụt cổ, da đầu tê dại. Đây có phải Lý Trình Tiên vẫn luôn phê phán quan trường bẩn thỉu không vậy?
“Đương nhiên. Nghe nói mấy năm trước Sơ phu nhân đứng đầu buổi đi săn, áp đảo tất cả mọi người. Ngay cả Sơ Tướng Quân cũng không thể địch lại bà.” Thân Mục Huyên nói.
Đang nghĩ ngợi, Lý Trình Tiên đã tới đây, nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt không rõ cảm xúc. Tịch Phong Hà hoảng hốt, hắn ta định đòi công bằng thay muội muội?
“Sao Lý công tử không tham gia săn bắn?” Tề Mẫn hỏi.
Ba người tập trung xem diễn, không phát hiện Cố Chung Việt đang lại gần.
“Tại hạ chỉ là thư sinh, dù có tinh thông cưỡi ngựa bắn cung cũng không dám lên sân khấu, miễn cho trở thành trò cười trong mắt thiên hạ.”
Lý Trình Tiên ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lại gần. Tề Mẫn đỏ mặt không nói một lời.
Cố Chung Việt xây một tòa thư viện, lệnh Lý Trình Tiên làm chưởng viện. Cố Chung Việt không ngại quá khứ trước kia của hắn ta, còn hiểu được tâm tư hắn ta. Nếu không phải Lý Thượng Tông liên lụy, hắn ta thực lòng thưởng thức vị Quân Vương rộng lượng bác ái này. Vậy nên khi biết số lượng người tham gia thu săn quá ít, hắn ta lập tức báo danh, còn lôi kéo đám công tử thế gia ít ỏi hắn ta quen.
Tịch Phong Hà thầm nghĩ, thế thì còn tới đây làm gì?
Mọi người đã không còn xấu hổ như trước. Thấy Lý Trình Tiên thành thục pha trà, ngay cả Tề Mẫn cũng tán dương.
“Lần này tại hạ tới đây là vì cảm tạ công ơn Hoàng Thượng.” Lý Trình Tiên nhìn thấu tâm tư nàng, đột nhiên nói.
Cố Chung Việt xây một tòa thư viện, lệnh Lý Trình Tiên làm chưởng viện. Cố Chung Việt không ngại quá khứ trước kia của hắn ta, còn hiểu được tâm tư hắn ta. Nếu không phải Lý Thượng Tông liên lụy, hắn ta thực lòng thưởng thức vị Quân Vương rộng lượng bác ái này. Vậy nên khi biết số lượng người tham gia thu săn quá ít, hắn ta lập tức báo danh, còn lôi kéo đám công tử thế gia ít ỏi hắn ta quen.
Buổi đi săn náo nhiệt hơn bao giờ hết. Thân Mục Huyên thả mấy lá trà vào trong nồi, chờ lá trà cong lại, nàng vớt ra khỏi nước sôi, mùi hương nồng nàn lan tỏa tứ phía.
“Được ạ? Nhưng thần là nữ tử…” Hứa Khánh Hoán chần chờ, lẳng lặng nắm chặt cây cung.
Dù Lý Trình Tiên là văn nhân tâm cao khí ngạo, gặp Bá Nhạc đời mình, hắn ta vẫn cảm kích vạn phần, chẳng qua không biểu hiện rõ ràng mà thôi.
Nhìn dáng vẻ khiêm tốn của Lý Trình Tiên, Tịch Phong Hà bất giác rụt cổ, da đầu tê dại. Đây có phải Lý Trình Tiên vẫn luôn phê phán quan trường bẩn thỉu không vậy?
“Tề Mẫn, chuyện này…” Tịch Phong Hà nắm ống tay áo Tề Mẫn. Lý Trình Tiên là ca ca Lý Thượng Tông, nhưng muội muội hắn ta muốn làm gì, hắn ta đâu biết rõ.
Tịch Phong Hà đã sớm biết việc này. Ngoài mặt Lý Trình Tiên vẫn bình thản như trước, nhưng nàng biết hắn ta thực sự mang ơn. Tịch Phong Hà yên lòng, chăm chú nhìn ấm trà bốc khói.
“Lần này tại hạ tới đây là vì cảm tạ công ơn Hoàng Thượng.” Lý Trình Tiên nhìn thấu tâm tư nàng, đột nhiên nói.
Tịch Phong Hà nhìn Lý Trình Tiên khom lưng, không biết nên nói gì mới phải.
Ngày tháng dần trôi, đám Tề Mẫn cũng nghe được chút tiếng gió trong cung, biết chuyện Lý Thượng Tông hạ độc dưới gốc cây lê của Tịch Phong Hà. Tịch Phong Hà dĩ hòa vi quý, nhưng đám Tề Mẫn không muốn để yên. Nề hà từ sau chuyện đó Lý Thượng Tông trốn trong Minh Trâm Lâu, không hề ra ngoài gặp mặt. Hận cũ chất thù mới, hiện tại Lý Trình Tiên chịu trận, các nàng có cơ hội phản bác.
“Hoàng Thượng có ơn với ngươi? Thế nhà ngươi đối đãi với người như thế nào? Hóa ra các ngươi báo ơn bằng cách hạ độc Hoàng Hậu nương nương à?”
Tề Mẫn vừa dứt lời, Lý Trình Tiên sầm mặt. Hắn ta nắm chặt hai tay, ánh mắt hung ác, cố gắng kiềm chế lửa giận.
“Tề Mẫn, chuyện này…” Tịch Phong Hà nắm ống tay áo Tề Mẫn. Lý Trình Tiên là ca ca Lý Thượng Tông, nhưng muội muội hắn ta muốn làm gì, hắn ta đâu biết rõ.
“Việc này đều là lỗi của Lý gia.” Lý Trình Tiên đáp. Tề Mẫn và Tịch Phong Hà sửng sốt.
Lan Sùng mừng rỡ, “Rõ. Tạ ơn Hoàng Hậu nương nương.”
“Tông Nhi là con út trong nhà, từ nhỏ đã được nuông chiều. Hiện tại vào cung, thỉnh Hoàng Hậu nương nương thay thần và gia phụ quản giáo nó thật tốt!”
Tịch Phong Hà ngửi thấy, đang muốn tán thưởng, đột nhiên có người bước lên trước nói: “Bích Loa Xuân năm nay thơm quá, quả nhiên Hoàng cung cất giấu vô số trân bảo. Chẳng qua cách làm có hơi lãng phí.”
Tịch Phong Hà nhìn Lý Trình Tiên khom lưng, không biết nên nói gì mới phải.
Tề Mẫn còn tưởng Lý Trình Tiên sẽ cãi cọ, ai dè hắn ta nhanh chóng nhận sai, nàng ấy không biết phải làm sao.
“Tại hạ chỉ là thư sinh, dù có tinh thông cưỡi ngựa bắn cung cũng không dám lên sân khấu, miễn cho trở thành trò cười trong mắt thiên hạ.”
“Lý công tử ở xa, không tiện nhúng tay vào Hậu cung, đương nhiên cũng không thể quản muội muội.” Thân Mục Huyên vội giải vây: “Nếu ngài nói bản cung không biết cách pha trà, chi bằng ngài dạy bọn ta đi. Bình thường bản cung thích uống trà, nhưng bản cung chưa từng nghiên cứu sâu về nó.”
Cả đám ủng hộ, Hứa Khánh Hoán đứng dậy thay kỵ trang, thỏa thuê mãn nguyện.
Thân Mục Huyên cứu giúp, Tịch Phong Hà và Tề Mẫn thở phào nhẹ nhõm. Tịch Phong Hà vẫy tay, gọi Lý Trình Tiên tới ngồi chung.
Lý Trình Tiên ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lại gần. Tề Mẫn đỏ mặt không nói một lời.
Lý Trình Tiên sai người bưng ấm trà khác lên, đặt trên lò sưởi. Chờ nước sôi, hắn ta bỏ lá trà vào trong chén, sau đó rót nước vào.
Nhìn lá trà nổi lên, hương thơm thanh mát, Lý Trình Tiên nói: “Đây chính là tinh hoa của trà.”
Mọi người đã không còn xấu hổ như trước. Thấy Lý Trình Tiên thành thục pha trà, ngay cả Tề Mẫn cũng tán dương.
Thân Mục Huyên mỉm cười nhìn Lý Trình Tiên, đôi mắt nào còn trong trẻo lạnh lùng như thường ngày.
Bóng dáng mỹ lệ gia nhập đội ngũ, tư thái oai hùng hiên ngang, mũi tên bắn vào hư không. Mấy người lớn tuổi đứng ngoài nhìn, không khỏi cảm thán, giống như nhìn thấy Sơ phu nhân năm đó. Thấy nàng ấy là phi tử, chúng nam nhi không dám lỗ mãng.
Ba người tập trung xem diễn, không phát hiện Cố Chung Việt đang lại gần.
Gòi gòi hủ giấm chua tới nữa rồiii