Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 44

Chương 44

Trái lê vừa mềm vừa thơm

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Cố Chung Việt là… đoạn tụ? Chẳng lẽ với Lan Sùng?! Nhưng rõ ràng hắn… Sao Hứa Khánh Hoán biết? Tịch Phong Hà vừa phẫn nộ vừa khó hiểu, đầu óc như ở trên mây. 

Hứa Khánh Hoán biết mình nói sai, chột dạ cúi đầu, cảm giác bánh hoa lê trong tay không còn thơm như trước.

“Hoàng Hậu nương nương, thật ra chúng thần biết hết rồi.” Tề Mẫn nói thẳng.

“Hả?” Tịch Phong Hà còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, mê man nhìn nàng ấy.

“Mi ln Hoàng Thưng ti:cung bn thníđu như đangdo chơi, ánhmt ngưi nhìnchúng thn chngkhác nào đangnhìn đng citrng vô tri.èT mui chúngthn suy nghĩìhi lâu, mãiĩmi hiu raHoàng Thưng làũ

T Mn ngpngng, thy TchPhong Hà nhíuĩcht mày. Nếuĩchuyn này bèHoàng Thưng biết,íe rng TchóPhong Hà sphi chu ti,įnàng y giơtay th:

“Hoàng Hunương nương, chúngôthn biết ngưiúcó ni khriêng. Ngưi khôngch qun lýĩHu cung, còn[phi giu giếmľbí mt thayHoàng Thưng. ChúngЇthn chc chnùs gi kínnhư bưng, tuytkhông nhc nacâu trưc mtĩHoàng Thưng. Ngưic yên tâm.”

Thân Mc HuyênIvà Ha KhánhHoán gt đu.

TchİPhong Hà: ???!

Không…Hoàng Thưng… Chàng…íTch Phong Hàíd khóc dcưi, mun gii¹thích cho ranh. T Mnýnm cht taynàng.

“Hoàng Hu nương}nương, nếu ngàynào đó Hoàng(Thưng vì gãļnam t khác:b rơi ngưi,íchúng thn nhtđnh không bqua.”

“…

Rtĩcuc có nênïnói chân tưngcho các nàng¹không… Tht ra°C Chung Vitkhông chu ng¹ đin cacác nàng làbi Tch PhongôHà s khôngcho hn vàoèđin Phưng Nghi.Tch Phong Hàīngm nghĩ, cuiõcùng t b,đ các nàngt phát hinvn hơn. Chuynínày liên quanįti C ChungVit, nếu vickhông ng trong)cung phi tnb truyn rangoài s nhhưng không tt.

Thôiɩthì c đcác nàng nhmĨtưng C ChungĩVit là đont vy.

Tch PhongHà nm tayìT Mn, đôiĪmt ngn l,îđáp: “Có các¹ngươi đây,ta an tâmhơn phn nào.”ã

Mi ngưi nhìnnhau, bi vìĩcó bí mtchung mà càngìthêm thân cn.

.í. .

Bui đêm.(Đin Phưng Nghi.

BuĬtri đy sao,Įtrăng ta ánhsáng bàng bc.²Hương hoa quếthoang thong đâuíđây, mê sayếlòng ngưi.

C ChungóVit bàn xongchuyn thu săn,²ngi cnh TchİPhong Hà nghe²nàng k chuynlàm bánh hoaòlê vi đámîT Mn.

“Cái gì?Các nàng tưngta đon t?!”İ

C Chung Vitľnhìn Tch Phong]Hà cưi đếngp c lưng,Įbt đc dĩĭth dài.

“Nàng cóígii thích chobn h không?iTa làm vybi vì ai?”(

C Chung Vitìkéo Tch PhongЇHà vào lòng,n n cưixu xa.

Không. Taha vi bnľh s gi,bí mt này.”ĮTch Phong Hàănghiêm ngh.

“Nàng… thtĨđáng ghét.” CChung Vit vutơchóp mũi nàng,ýánh mt cưngchiu.

“Còn ít bánhhoa lê, chàng(ăn không?” Tch³Phong Hà hi.

Cmnhn hơi thgn trong gangĩtc, bu khôngЇkhí dn trĺnên ái mui.C Chung Vitĩkéo cm nàng,ĩngm nghía mtđlúc, cúi đuáhôn xung. Lưtâqua đu lưiĮnàng, C ChungİVit cm nhnhương v ngtngào, ta nhưđang thưng thcưtrái lê, vaÏmm va thơm,Îtht giòn nhiuònưc. Hương thơmɨthanh mát trànvào tâm canĪhn, khiến CChung Vit sayõmê.

“Hà Nhi… taĩmun n nhi.”

Tch Phong Hàĩnh ti ngày²y sơnitrang Lưu HunhèC Chung Vitĩcũng nói vy,ĩy thế màïmãi chưa cóıđng tĩnh

“C ChungVit, chàng không[đưc đúng không!”ľTch Phong Hàĩtrêu.

“…

Bi vìЇtôn nghiêm nam[t, C ChungVit bế TchPhong Hà lênjgiưng, đ choìnàng biết thếnào gi làýha t mingmà ra.

. ..

Ngày thusăn, đi ngũchm rãi xutècung, k binh²tung vó, thng}hưng ti khuĩvc săn bnHoàng gia.

Tch PhongiHà và Thân:Mc Huyên ngiīmt xe, TMn cùng HaĺKhánh Hoán ngixe khác. HaKhánh Hoán còn:mang theo mtÏcây cung màuđen.

C Chung Vitmc k trangĩti màu, cưicon nga màutrng. Phía sauòlà các côngjt thế giadanh môn, aiai cũng hănghái, tràn ngp)hơi th tuitr.

Tch Phong Hàïvén rèm, nhìnÎC Chung VitЇkhí khái ngiĮngi, mm cưiıngm ánh mtítri. Ngưi namơt chói mtĺy chính làļphu quân caÎnàng.

Đt nhiênïthy Lý Trình(Tiên bên cnhC Chung Vit,ìTch Phong Hàìngc nhiên. Nàngkhông ng LýĩTrình Tiên cũngđtham gia. Hníta không cònïnhư trưc, ánhámt rũ,có v vnđang phin lòng[vì chuyn camui mui.

Tch PhongêHà buông rèm,xoay đu tròchuyn vi ThânơMc Huyên.

bãisăn trên núi,đSơ Dương vàêNg Lâm Quânđã đng chsn. Nhìn thyíC Chung Vit,bn h chptay: “Khi bmũHoàng Thưng, viɪthn đã vâyírào xong, thnh{Hoàng Thưng hòlnh.”

Đưc!” C,Chung Vit nhncây cung tĩLan Sùng, bnâmũi tên lênkhông trung. Viuâmt tiếng, conchim nhn rơifxung đt.

“Hay lm!”Mi ngưi vftay hoan hôīnhư sm.

Cố Chung Việt thúc ngựa ra lệnh, hắn dẫn đầu đi trước, nam nhi Đại Hoằng theo sau, cùng nhau giục ngựa vào bãi săn, khí thế oai nghiêm anh dũng.

Tề Mẫn vừa dứt lời, Lý Trình Tiên sầm mặt. Hắn ta nắm chặt hai tay, ánh mắt hung ác, cố gắng kiềm chế lửa giận.

“Tông Nhi là con út trong nhà, từ nhỏ đã được nuông chiều. Hiện tại vào cung, thỉnh Hoàng Hậu nương nương thay thần và gia phụ quản giáo nó thật tốt!”

Nữ quyến ngồi cạnh lều trại uống trà. Tịch Phong Hà thấy Hứa Khánh Hoán lăm lăm nhìn rừng cây, mới nhớ Tề Mẫn từng nói nàng ấy chờ ngày này đã lâu. Tịch Phong Hà hiểu ý cười, “Khánh Hoán, ngươi có muốn đi cùng bọn họ không?”

“Việc này đều là lỗi của Lý gia.” Lý Trình Tiên đáp. Tề Mẫn và Tịch Phong Hà sửng sốt.

“Được ạ? Nhưng thần là nữ tử…” Hứa Khánh Hoán chần chờ, lẳng lặng nắm chặt cây cung.

“Sao Lý công tử không tham gia săn bắn?” Tề Mẫn hỏi.

Thân Mục Huyên cứu giúp, Tịch Phong Hà và Tề Mẫn thở phào nhẹ nhõm. Tịch Phong Hà vẫy tay, gọi Lý Trình Tiên tới ngồi chung.

“Xem ra Lý công tử cũng là người mê trà.” Thân Mục Huyên thấy hắn có vẻ rất thưởng thức.

“Đương nhiên. Nghe nói mấy năm trước Sơ phu nhân đứng đầu buổi đi săn, áp đảo tất cả mọi người. Ngay cả Sơ Tướng Quân cũng không thể địch lại bà.” Thân Mục Huyên nói.

Tịch Phong Hà đã sớm biết việc này. Ngoài mặt Lý Trình Tiên vẫn bình thản như trước, nhưng nàng biết hắn ta thực sự mang ơn. Tịch Phong Hà yên lòng, chăm chú nhìn ấm trà bốc khói.

“Lý công tử ở xa, không tiện nhúng tay vào Hậu cung, đương nhiên cũng không thể quản muội muội.” Thân Mục Huyên vội giải vây: “Nếu ngài nói bản cung không biết cách pha trà, chi bằng ngài dạy bọn ta đi. Bình thường bản cung thích uống trà, nhưng bản cung chưa từng nghiên cứu sâu về nó.”

Tề Mẫn ở bên hát đệm: “Đúng đúng đúng. Ngươi đi đi, đè chết khí thế đám nam tử đáng ghét kia.”

Đang nghĩ ngợi, Lý Trình Tiên đã tới đây, nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt không rõ cảm xúc. Tịch Phong Hà hoảng hốt, hắn ta định đòi công bằng thay muội muội?

Cố Chung Việt thúc ngựa ra lệnh, hắn dẫn đầu đi trước, nam nhi Đại Hoằng theo sau, cùng nhau giục ngựa vào bãi săn, khí thế oai nghiêm anh dũng.

Cả đám ủng hộ, Hứa Khánh Hoán đứng dậy thay kỵ trang, thỏa thuê mãn nguyện.

“Lan Sùng, dắt xích mã của Hoàng Thượng ra đây!” Tịch Phong Hà ra lệnh. 

“Lan Sùng, dắt xích mã của Hoàng Thượng ra đây!” Tịch Phong Hà ra lệnh. 

Lý Trình Tiên: “Hiểu biết một hai mà thôi, không dám khoe khoang trước mặt các nương nương.”

Tề Mẫn còn tưởng Lý Trình Tiên sẽ cãi cọ, ai dè hắn ta nhanh chóng nhận sai, nàng ấy không biết phải làm sao.

Thấy Lan Sùng cũng muốn tham gia, nàng nói: “Ngươi cũng đi đi. Bên ngoài nhiều người, nhớ cẩn thận.”

Dù Lý Trình Tiên là văn nhân tâm cao khí ngạo, gặp Bá Nhạc đời mình, hắn ta vẫn cảm kích vạn phần, chẳng qua không biểu hiện rõ ràng mà thôi. 

Lan Sùng mừng rỡ, “Rõ. Tạ ơn Hoàng Hậu nương nương.”

Tịch Phong Hà thầm nghĩ, thế thì còn tới đây làm gì?

Bóng dáng mỹ lệ gia nhập đội ngũ, tư thái oai hùng hiên ngang, mũi tên bắn vào hư không. Mấy người lớn tuổi đứng ngoài nhìn, không khỏi cảm thán, giống như nhìn thấy Sơ phu nhân năm đó. Thấy nàng ấy là phi tử, chúng nam nhi không dám lỗ mãng.

Ba người quay đầu. Lý Trình Tiên đã thay thường phục, chắp tay đi về phía các nàng.

Buổi đi săn náo nhiệt hơn bao giờ hết. Thân Mục Huyên thả mấy lá trà vào trong nồi, chờ lá trà cong lại, nàng vớt ra khỏi nước sôi, mùi hương nồng nàn lan tỏa tứ phía.

Tịch Phong Hà ngửi thấy, đang muốn tán thưởng, đột nhiên có người bước lên trước nói: “Bích Loa Xuân năm nay thơm quá, quả nhiên Hoàng cung cất giấu vô số trân bảo. Chẳng qua cách làm có hơi lãng phí.”

Thân Mục Huyên mỉm cười nhìn Lý Trình Tiên, đôi mắt nào còn trong trẻo lạnh lùng như thường ngày.

Ba người quay đầu. Lý Trình Tiên đã thay thường phục, chắp tay đi về phía các nàng.

“Xem ra Lý công tử cũng là người mê trà.” Thân Mục Huyên thấy hắn có vẻ rất thưởng thức.

Nhìn lá trà nổi lên, hương thơm thanh mát, Lý Trình Tiên nói: “Đây chính là tinh hoa của trà.”

Lý Trình Tiên: “Hiểu biết một hai mà thôi, không dám khoe khoang trước mặt các nương nương.”

Nhìn dáng vẻ khiêm tốn của Lý Trình Tiên, Tịch Phong Hà bất giác rụt cổ, da đầu tê dại. Đây có phải Lý Trình Tiên vẫn luôn phê phán quan trường bẩn thỉu không vậy?

“Đương nhiên. Nghe nói mấy năm trước Sơ phu nhân đứng đầu buổi đi săn, áp đảo tất cả mọi người. Ngay cả Sơ Tướng Quân cũng không thể địch lại bà.” Thân Mục Huyên nói.

Đang nghĩ ngợi, Lý Trình Tiên đã tới đây, nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt không rõ cảm xúc. Tịch Phong Hà hoảng hốt, hắn ta định đòi công bằng thay muội muội?

“Sao Lý công tử không tham gia săn bắn?” Tề Mẫn hỏi.

Ba người tập trung xem diễn, không phát hiện Cố Chung Việt đang lại gần.

“Tại hạ chỉ là thư sinh, dù có tinh thông cưỡi ngựa bắn cung cũng không dám lên sân khấu, miễn cho trở thành trò cười trong mắt thiên hạ.”

Lý Trình Tiên ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lại gần. Tề Mẫn đỏ mặt không nói một lời.

Cố Chung Việt xây một tòa thư viện, lệnh Lý Trình Tiên làm chưởng viện. Cố Chung Việt không ngại quá khứ trước kia của hắn ta, còn hiểu được tâm tư hắn ta. Nếu không phải Lý Thượng Tông liên lụy, hắn ta thực lòng thưởng thức vị Quân Vương rộng lượng bác ái này. Vậy nên khi biết số lượng người tham gia thu săn quá ít, hắn ta lập tức báo danh, còn lôi kéo đám công tử thế gia ít ỏi hắn ta quen.

Tịch Phong Hà thầm nghĩ, thế thì còn tới đây làm gì?

Mọi người đã không còn xấu hổ như trước. Thấy Lý Trình Tiên thành thục pha trà, ngay cả Tề Mẫn cũng tán dương.

“Lần này tại hạ tới đây là vì cảm tạ công ơn Hoàng Thượng.” Lý Trình Tiên nhìn thấu tâm tư nàng, đột nhiên nói.

Cố Chung Việt xây một tòa thư viện, lệnh Lý Trình Tiên làm chưởng viện. Cố Chung Việt không ngại quá khứ trước kia của hắn ta, còn hiểu được tâm tư hắn ta. Nếu không phải Lý Thượng Tông liên lụy, hắn ta thực lòng thưởng thức vị Quân Vương rộng lượng bác ái này. Vậy nên khi biết số lượng người tham gia thu săn quá ít, hắn ta lập tức báo danh, còn lôi kéo đám công tử thế gia ít ỏi hắn ta quen.

Buổi đi săn náo nhiệt hơn bao giờ hết. Thân Mục Huyên thả mấy lá trà vào trong nồi, chờ lá trà cong lại, nàng vớt ra khỏi nước sôi, mùi hương nồng nàn lan tỏa tứ phía.

“Được ạ? Nhưng thần là nữ tử…” Hứa Khánh Hoán chần chờ, lẳng lặng nắm chặt cây cung.

Dù Lý Trình Tiên là văn nhân tâm cao khí ngạo, gặp Bá Nhạc đời mình, hắn ta vẫn cảm kích vạn phần, chẳng qua không biểu hiện rõ ràng mà thôi. 

Nhìn dáng vẻ khiêm tốn của Lý Trình Tiên, Tịch Phong Hà bất giác rụt cổ, da đầu tê dại. Đây có phải Lý Trình Tiên vẫn luôn phê phán quan trường bẩn thỉu không vậy?

“Tề Mẫn, chuyện này…” Tịch Phong Hà nắm ống tay áo Tề Mẫn. Lý Trình Tiên là ca ca Lý Thượng Tông, nhưng muội muội hắn ta muốn làm gì, hắn ta đâu biết rõ.

Tịch Phong Hà đã sớm biết việc này. Ngoài mặt Lý Trình Tiên vẫn bình thản như trước, nhưng nàng biết hắn ta thực sự mang ơn. Tịch Phong Hà yên lòng, chăm chú nhìn ấm trà bốc khói.

“Lần này tại hạ tới đây là vì cảm tạ công ơn Hoàng Thượng.” Lý Trình Tiên nhìn thấu tâm tư nàng, đột nhiên nói.

Tịch Phong Hà nhìn Lý Trình Tiên khom lưng, không biết nên nói gì mới phải.

Ngày tháng dần trôi, đám Tề Mẫn cũng nghe được chút tiếng gió trong cung, biết chuyện Lý Thượng Tông hạ độc dưới gốc cây lê của Tịch Phong Hà. Tịch Phong Hà dĩ hòa vi quý, nhưng đám Tề Mẫn không muốn để yên. Nề hà từ sau chuyện đó Lý Thượng Tông trốn trong Minh Trâm Lâu, không hề ra ngoài gặp mặt. Hận cũ chất thù mới, hiện tại Lý Trình Tiên chịu trận, các nàng có cơ hội phản bác.

“Hoàng Thượng có ơn với ngươi? Thế nhà ngươi đối đãi với người như thế nào? Hóa ra các ngươi báo ơn bằng cách hạ độc Hoàng Hậu nương nương à?”

Tề Mẫn vừa dứt lời, Lý Trình Tiên sầm mặt. Hắn ta nắm chặt hai tay, ánh mắt hung ác, cố gắng kiềm chế lửa giận.

“Tề Mẫn, chuyện này…” Tịch Phong Hà nắm ống tay áo Tề Mẫn. Lý Trình Tiên là ca ca Lý Thượng Tông, nhưng muội muội hắn ta muốn làm gì, hắn ta đâu biết rõ.

“Việc này đều là lỗi của Lý gia.” Lý Trình Tiên đáp. Tề Mẫn và Tịch Phong Hà sửng sốt.

Lan Sùng mừng rỡ, “Rõ. Tạ ơn Hoàng Hậu nương nương.”

“Tông Nhi là con út trong nhà, từ nhỏ đã được nuông chiều. Hiện tại vào cung, thỉnh Hoàng Hậu nương nương thay thần và gia phụ quản giáo nó thật tốt!”

Tịch Phong Hà ngửi thấy, đang muốn tán thưởng, đột nhiên có người bước lên trước nói: “Bích Loa Xuân năm nay thơm quá, quả nhiên Hoàng cung cất giấu vô số trân bảo. Chẳng qua cách làm có hơi lãng phí.”

Tịch Phong Hà nhìn Lý Trình Tiên khom lưng, không biết nên nói gì mới phải.

Tề Mẫn còn tưởng Lý Trình Tiên sẽ cãi cọ, ai dè hắn ta nhanh chóng nhận sai, nàng ấy không biết phải làm sao.

“Tại hạ chỉ là thư sinh, dù có tinh thông cưỡi ngựa bắn cung cũng không dám lên sân khấu, miễn cho trở thành trò cười trong mắt thiên hạ.”

“Lý công tử ở xa, không tiện nhúng tay vào Hậu cung, đương nhiên cũng không thể quản muội muội.” Thân Mục Huyên vội giải vây: “Nếu ngài nói bản cung không biết cách pha trà, chi bằng ngài dạy bọn ta đi. Bình thường bản cung thích uống trà, nhưng bản cung chưa từng nghiên cứu sâu về nó.”

Cả đám ủng hộ, Hứa Khánh Hoán đứng dậy thay kỵ trang, thỏa thuê mãn nguyện.

Thân Mục Huyên cứu giúp, Tịch Phong Hà và Tề Mẫn thở phào nhẹ nhõm. Tịch Phong Hà vẫy tay, gọi Lý Trình Tiên tới ngồi chung.

Lý Trình Tiên ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lại gần. Tề Mẫn đỏ mặt không nói một lời.

Lý Trình Tiên sai người bưng ấm trà khác lên, đặt trên lò sưởi. Chờ nước sôi, hắn ta bỏ lá trà vào trong chén, sau đó rót nước vào. 

Nhìn lá trà nổi lên, hương thơm thanh mát, Lý Trình Tiên nói: “Đây chính là tinh hoa của trà.”

Mọi người đã không còn xấu hổ như trước. Thấy Lý Trình Tiên thành thục pha trà, ngay cả Tề Mẫn cũng tán dương.

Thân Mục Huyên mỉm cười nhìn Lý Trình Tiên, đôi mắt nào còn trong trẻo lạnh lùng như thường ngày.

Bóng dáng mỹ lệ gia nhập đội ngũ, tư thái oai hùng hiên ngang, mũi tên bắn vào hư không. Mấy người lớn tuổi đứng ngoài nhìn, không khỏi cảm thán, giống như nhìn thấy Sơ phu nhân năm đó. Thấy nàng ấy là phi tử, chúng nam nhi không dám lỗ mãng.

Ba người tập trung xem diễn, không phát hiện Cố Chung Việt đang lại gần.

4.7 3 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

1 Bình luận
Inline Feedbacks
View all comments
Khoa
Khoa
8 Tháng Cách đây

Gòi gòi hủ giấm chua tới nữa rồiii

IMG_3187
1
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!