Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 53

Chương 53

Cùng nàng ngao du thiên hạ

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Sau khi sự tình được công khai, chúng thần kinh ngạc, thái độ với Tịch An Hành cũng dần thay đổi. Dù sao Tịch Ngôn Vân cũng là nữ nhi của ông, dù chưa bị định tội, nhưng giải vào nhà lao như vậy, thanh danh đã bị hủy. Đối mặt với lời quan tâm an ủi lẫn khiêu khích chọc ngoáy của đồng liêu, Tịch An Hành vẫn ung dung bình thản như thường.

“Chính không sợ tà, chờ Đại Lý Tự thẩm tra xong rồi hay.”

Pháp luật chứng giám, nếu Tịch Ngôn Vân thật sự phạm tội, ông cũng không thể nói gì hơn.

Kết quả cuối cùng, Đường Đào vẫn không thoát khỏi tội chết.

Có lẽ lương tâm trỗi dậy, hắn ta khai việc này không liên quan tới Tịch Ngôn Vân. Hắn ta lừa nàng, ngay từ đầu tiếp cận nàng bởi thân phận nàng có lợi với hắn ta.

“Hừ, nếu đồ ngốc đó cũng can dự, kế hoạch của ta đã sớm bại lộ từ lâu.”

Đường Đào hếch cằm, trong mắt lộ vẻ khinh thường.

Không biết Vân Sinh nghĩgì mà lénìchun ra khiđTch ph, chiđng ti ĐiĩLý T nhnti. Nàng tanói nàng tami là ngưitrm lnh bàiéHoa thn caîTch Phong Hà,chng qua nàngìta cm thyéđáng tin, khôngĨng gây nhiuphong ba đếnvy. Nàng taĪk li rànhľrt quá trìnhăn cp, cònkhai nghe trmàTch phu nhânvà nha hoànnói chuyn vinhau, chng cjvô cùng xácthc.

C Chung Vit¸bn quan tâmưĐưng Đào, điɩvi bn hļmt nhm mtm. Đi LýT n mtìTch An Hành,bt gi VânĩSinh, th TchNgôn Vân vôɨti ra.

Vân Sinhýmang ti ănĭcưp, phán banăm tù giam.

TchNgôn Vân riìkhi Đi LýT, ging htnhư tù nhânãđã lâu miđưc thy ánhnng mt tri,nàng ta cmíthy có hơichói mt. Nàng:ta cm mttm lnh bàihình con cá,bên trên khcch “Cn nhonh.

Đây làmc ngư NamĮCc, tưng trưng¹cho Hoàng giaɨNam Cc. ĐưngùĐào đ liЇcho mui, hnta nói hnta tht lòngxin li.” Nhli li nóica Sơ Dương,ɪ Tch NgônVân cưi khinh,nm cht mcfngư.

“Xin li?” Chuynca ta vàchàng ch cnmt câu xinli là xong¸sao?

Đưng Đào khôngáchu gp nàngta, nàng takhông biết rt¸cuc Đưng Đàoàcó yêu nàngta hay không.Nàng ta tìnhnguyn tin tưng,ĩtrong mt khonhkhc nào đó,đĐưng Đào đãïtng có tìnhcm vi nàngta.

Tch Ngôn Vânáche mt, lrơi như mưa.

.ô. .

Mt lyrưu đc bưngti trưc mtĩĐưng Đào. SơiDương bình thnĺnhìn hn tadc cn ly.

“MnhThu và MnhÏĐông đâu?” ĐưngòĐào c givng lý trí,°hi thăm haithuc h thânícn.

“Mnh Thu tsát trong nhàlao. Ti ca²Mnh Đông khôngìđáng quan ngi,giao cho sthn Nam Ccx lý.”

NgheMnh Thu tsát, Đưng Đàoếđau đn nônòmt búng máuđen.

Đ ngc… MnhèThu.”

Đưng Đàoīnhm mt, chmrãi th dc,Ita như đanghi mà cũngnhư đang thìÎthào.

“S thn? Huynhy ti đónЇta v sao?”

Không đi SơDương tr li,ЇĐưng Đào đãúngã xung, khôngcòn tiếng đng.

Mtįnam t lnhɪlùng bưc ti.

ĐưngCn li gn)Đưng Đào, ngixm bế hnta dy, đngýtác cn thnfging như điìđãi vi boívt trân quýĩnht thế gian.

QucĩVương trơ mtnhìn đ đchết trưc mtmình mà vnbình thn thongdong như thưng,ýSơ Dương biíphc.”

Ai cóơth ng QucĩVương Nam Cct mình tiĐi Hong. Nhìnìhai khuôn mtcó nét ging¸nhau, Sơ Dươngtrào phúng.

Chết cũngĬchết ri, giv huynh đtình thâm làmõgì.

“Xá đ làmĪphin Hoàng Thưng,ĩthnh Tưng Quânthay Đưng mt ti.” ĐưngÎCn ging nhưkhông nghe thyli ma maica hn ta,(lnh lùng đáp.

“Bnàvương còn bnmang thi thtrng phm v:Nam Cc, lìnghĩa không thchu toàn, thnhTưng Quân thli.”

Sơ Dươngnghiêm mt khôngđáp.

Bên ngoài cóÍhai chiếc xeínga. Mnh Đôngàxích đy gôngxing ngi ɪmt chiếc, nhìnjthy Sơ Dương,gã ta runĮry cúi đu,trong mt trànIngp hong lon.

“Cáo²t.”

Đưng Cn¸ôm thi thĐưng Đào bưcĨlên xe nga.ĨHn nh nhàngÎxoa vết máubên ming đđ, nhìn khuônĩmt trng nõnĩsch s, hnta mi hàilòng buông tay.

“Ngươitên… Mnh Đông?”Hn nhìn MnhļĐông ngi bênécnh đang runĨry, nh gingjhi.

“D… d.”

Đâylà tên thtjca ngươi?”

Không…không phi. Thiếuch đt .”]

Đa đã chếtkia tên gì?”ĩ

“Mnh Thu.”

ĐưngîCn không hiİna, nhìn khuônmt tái nhtfca Đưng Đào,[nhíu mày.

“Nếu đùngoan ngoãn yênphn, tt xu(gì cũng làVương gia nhàntn. Hà ttĺphi ti mcnày?”

Đ cũngbiết tình cmíca đ làísai trái, cđi này huynhàkhông th đápli đ. Chngl đ phiúđi ti bưcìđưng này, khiếnhuynh mãi mãiÍchìm trong hihn sao?

Đưng Cndu dàng nınon bên taiĐưng Đào. Biếtúrõ hn tađã không ngheđưc, hn vnĩnói.

Mt git nưcmt chy xungkhóe mi ĐưngíĐào, lăn dàiri biến mt.

Thuòlim, đông tàng,ĩmng hóa chiêmõbao.

. . .

ĐinPhưng Nghi.

Tịch Phong Hà cầm lệnh bài Hoa thần thu được ở chỗ Đường Đào. Mặc dù đã lau sạch sẽ, Tịch Phong Hà vẫn cảm giác hoa đào khắc trên lệnh bài điểm thêm vài nét diêm dúa lẳng lơ.

Tịch Phong Hà cầm lệnh bài Hoa thần thu được ở chỗ Đường Đào. Mặc dù đã lau sạch sẽ, Tịch Phong Hà vẫn cảm giác hoa đào khắc trên lệnh bài điểm thêm vài nét diêm dúa lẳng lơ.

“Sao có thể? Người không nhớ nguyệt sự của người, nhưng nô tỳ nhớ rõ mồn một đấy ạ.”

Tịch Phong Hà cất nó vào trong ngăn tủ, khóa chặt. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tấm lệnh bài này sẽ mãi mãi không còn cơ hội được ngắm nhìn ánh mặt trời.

Ban đầu chỉ có Tề Mẫn nói, sau đó Hứa Khánh Hoán góp vui, bây giờ đến cả Thân Mục Huyên nghiêm nghị cũng xuống tay.

Tịch Phong Hà cất nó vào trong ngăn tủ, khóa chặt. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tấm lệnh bài này sẽ mãi mãi không còn cơ hội được ngắm nhìn ánh mặt trời.

Thu săn kết thúc, đã hơn nửa tháng trôi qua, Tịch Ngôn Vân tự biết khiến Tịch An Hành mất mặt. Nàng ta không còn mặt mũi ở lại kinh đô, sau Trung thu nàng ta chủ động xin về nông thôn, ở nhà ngoại tổ phụ.

Thân Mục Huyên mỉm cười, đáp: “Đều là quá khứ, cũng may chúng ta không sao.”

Tuy không hiểu tại sao Cố Chung Việt khẩn thiết muốn sinh con, nhưng có đứa nhỏ xinh xắn đáng yêu theo sau bọn họ cũng tốt.

Tịch An Hành không ngăn cản. Bởi vì Tịch Ngôn Vân không hiểu chuyện mới xảy ra cơ sự ngày hôm nay, nàng ta biết nhận sai, ngẫm lại cũng tốt.

Trần Thái y cất hòm thuốc, chuẩn bị rời đi.

Buổi tối, Cố Chung Việt nghe tin Thái y chẩn bệnh cho Tịch Phong Hà, cũng thở dài giống hệt Chu Khinh.

Thân Mục Huyên hồi phủ hóa giải khúc mắc với phụ thân. Nàng ấy càng lúc càng cười nhiều hơn.

Tịch Phong Hà nhìn cái bụng bằng phẳng, húp miếng cháo. Chuyện này không đáng tin, vẫn nên ăn cơm trước thì hơn.

Tịch Phong Hà uống hớp trà, không gấp, thời gian của nàng và Cố Chung Việt vẫn còn dài.

“Mục Huyên, cảm ơn ngươi đã cứu ta.”

“Thời gian trước Hoàng Hậu nương nương hoảng sợ, ưu thương thành tật, thân thể tổn hại, vậy nên mới hay ngủ nhiều.”

Thừa dịp Tề Mẫn đang đùa giỡn với Hứa Khánh Hoán, Tịch Phong Hà chân thành cảm tạ.

Ai dè… Trần Thái y thở dài, buồn bã lắc đầu.

Tốt xấu gì Trần Thái y cũng hành nghề mấy chục năm, bị một tiểu nha đầu nghi ngờ chẩn sai bệnh, phàm là người tay nghề cao siêu, ít nhiều cũng sẽ kiêu ngạo, Trần Thái y không phải ngoại lệ. Chẳng qua đang ở trước mặt Hoàng Hậu nương nương, Trần Thái y không dám mắng Chu Khinh, nhưng vẫn nói: “Lão phu hành nghề hai mươi năm có lẻ, đương nhiên không chẩn sai chút bệnh vặt.” Sau đó ông tức giận rời đi.

Thân Mục Huyên mỉm cười, đáp: “Đều là quá khứ, cũng may chúng ta không sao.”

Trần Thái y xách hòm thuốc ra khỏi Thái y viện, cùng Chu Khinh tới điện Phượng Nghi. Tuy sáng sớm đã bị nàng ta dựng dậy, nhưng Trần Thái y không hề oán hận. Nếu ông ấy chẩn ra Hoàng Hậu nương nương có thai, Hoàng Thượng vui vẻ, ông ấy sẽ được thăng quan tiến chức.

Thật ra nàng ấy cũng không hiểu sao mình lại nhào lên, giống như bản năng trỗi dậy, lúc đó trong đầu nàng ấy chỉ nghĩ có vậy.

Chu Khinh gỡ tay nàng ra, vội chạy tới Thái y viện.

“Người cứ như như vậy sẽ tích mỡ đấy ạ.”

Nàng ấy đứng cách Tịch Phong Hà một khoảng, mũi tên sẽ không bắn trúng trái tim nàng ấy.

Thật ra nàng ấy cũng không hiểu sao mình lại nhào lên, giống như bản năng trỗi dậy, lúc đó trong đầu nàng ấy chỉ nghĩ có vậy.

Nhìn Chu Khinh thất vọng, Tịch Phong Hà phì cười: “Ta đâu có gấp, ngươi vội cái gì?”

“Vậy nên thần mới đỡ tên thay người.” Thân Mục Huyên xoa bả vai, cảm giác không còn đau đớn như trước.

Thân Mục Huyên vỗ vai nàng, bắt chước giọng điệu Tề Mẫn, “Đừng nghĩ nhiều. Sớm sinh đứa nhỏ cho chúng thần chơi đi.”

Cố Chung Việt hối lộ các ngươi đúng không? Hắn cho các ngươi bao nhiêu tiền, ta ra giá gấp đôi. Còn nữa, đứa nhỏ đâu phải để chơi?!

“Ồ…” Tịch Phong Hà á khẩu không trả lời được, chỉ biết dùng ánh mắt sùng bái nhìn nàng ấy.

Thân Mục Huyên vỗ vai nàng, bắt chước giọng điệu Tề Mẫn, “Đừng nghĩ nhiều. Sớm sinh đứa nhỏ cho chúng thần chơi đi.”

Tịch Phong Hà mờ mịt ngẩng đầu, “Hả?”

Tịch Phong Hà: …

Thân Mục Huyên hồi cung, hiện tại việc quan trọng hàng đầu của nàng ấy là thúc giục Tịch Phong Hà sinh con. 

Thu săn kết thúc, đã hơn nửa tháng trôi qua, Tịch Ngôn Vân tự biết khiến Tịch An Hành mất mặt. Nàng ta không còn mặt mũi ở lại kinh đô, sau Trung thu nàng ta chủ động xin về nông thôn, ở nhà ngoại tổ phụ.

Ban đầu chỉ có Tề Mẫn nói, sau đó Hứa Khánh Hoán góp vui, bây giờ đến cả Thân Mục Huyên nghiêm nghị cũng xuống tay.

Thích ăn, tham ngủ, còn không có tinh thần. Chu Khinh từng nghe ma ma kể, Tịch phu nhân hoài thai Tịch Phong Hà cũng có triệu chứng y như vậy.

Thừa dịp Tề Mẫn đang đùa giỡn với Hứa Khánh Hoán, Tịch Phong Hà chân thành cảm tạ.

Cố Chung Việt hối lộ các ngươi đúng không? Hắn cho các ngươi bao nhiêu tiền, ta ra giá gấp đôi. Còn nữa, đứa nhỏ đâu phải để chơi?!

“Nào có hạ nhân chê chủ tử nhà mình như ngươi!” Tịch Phong Hà dỗi.

Tịch Phong Hà bất đắc dĩ nhìn các nàng, nghiêm túc nghĩ tới chuyện sinh con.

Tịch An Hành không ngăn cản. Bởi vì Tịch Ngôn Vân không hiểu chuyện mới xảy ra cơ sự ngày hôm nay, nàng ta biết nhận sai, ngẫm lại cũng tốt.

Tuy không hiểu tại sao Cố Chung Việt khẩn thiết muốn sinh con, nhưng có đứa nhỏ xinh xắn đáng yêu theo sau bọn họ cũng tốt.

“Nương nương, người chờ nô tỳ. Nô tỳ đi thỉnh Thái y.”

“Hoàng Hậu nương nương, người có thấy dạo gần đây người ăn hơi nhiều không?” Nhìn Tịch Phong Hà mới dậy đã ăn như hổ đói, Chu Khinh nhắc nhở.

“Sớm muộn gì người cũng mập cho coi.”

“Nào có hạ nhân chê chủ tử nhà mình như ngươi!” Tịch Phong Hà dỗi.

“Nhưng dạo gần đây người không ăn thì ngủ, ngay cả Tề Chiêu Nghi tới đây người cũng không có tinh thần.”

“Cố Chung Việt.” Tịch Phong Hà nghịch lông mi hắn, “Sao chàng gấp gáp muốn có con vậy?”

“Sắp tới mùa đông nên nhanh đói thôi.”

“Thái y, rốt cuộc sao vậy ạ?” Chu Khinh gấp gáp dò hỏi.

“Người cứ như như vậy sẽ tích mỡ đấy ạ.”

Bỗng Chu Khinh nghĩ tới gì đó, vui vẻ hỏi nàng: “Nương nương, hay là người có thai?”

Nàng ấy đứng cách Tịch Phong Hà một khoảng, mũi tên sẽ không bắn trúng trái tim nàng ấy.

Tịch Phong Hà mờ mịt ngẩng đầu, “Hả?”

“Sớm muộn gì người cũng mập cho coi.”

Thích ăn, tham ngủ, còn không có tinh thần. Chu Khinh từng nghe ma ma kể, Tịch phu nhân hoài thai Tịch Phong Hà cũng có triệu chứng y như vậy.

Chu Khinh ngẫm nghĩ tháng này Tịch Phong Hà chưa có nguyệt sự, đã chậm bốn, năm ngày.

“Nương nương, người chờ nô tỳ. Nô tỳ đi thỉnh Thái y.”

Tịch Phong Hà bất đắc dĩ nhìn các nàng, nghiêm túc nghĩ tới chuyện sinh con.

Chu Khinh vui vẻ chạy ra ngoài, Tịch Phong Hà vội giữ chặt nàng ta.

“Ngươi gấp cái gì? Nguyệt sự của ta chưa bao giờ đúng ngày.”

“Ồ…” Tịch Phong Hà á khẩu không trả lời được, chỉ biết dùng ánh mắt sùng bái nhìn nàng ấy.

“Hửm? Chỉ nữ nhi thôi sao?” Tịch Phong Hà không rõ ý đồ của hắn. Tuy Cố Chung Việt từng suy nghĩ tới vấn đề này, nhưng mà… Nàng cảm thấy hắn có kế hoạch khác.

“Sao có thể? Người không nhớ nguyệt sự của người, nhưng nô tỳ nhớ rõ mồn một đấy ạ.”

Nàng có thai?

Chu Khinh gỡ tay nàng ra, vội chạy tới Thái y viện.

“Hầy.” Chu Khinh khoát tay, “Thôi, nói với người người cũng không hiểu.”

Nàng có thai?

Chu Khinh ngẫm nghĩ tháng này Tịch Phong Hà chưa có nguyệt sự, đã chậm bốn, năm ngày.

Tịch Phong Hà nhìn cái bụng bằng phẳng, húp miếng cháo. Chuyện này không đáng tin, vẫn nên ăn cơm trước thì hơn.

Trần Thái y xách hòm thuốc ra khỏi Thái y viện, cùng Chu Khinh tới điện Phượng Nghi. Tuy sáng sớm đã bị nàng ta dựng dậy, nhưng Trần Thái y không hề oán hận. Nếu ông ấy chẩn ra Hoàng Hậu nương nương có thai, Hoàng Thượng vui vẻ, ông ấy sẽ được thăng quan tiến chức.

Ai dè… Trần Thái y thở dài, buồn bã lắc đầu.

“Sắp tới mùa đông nên nhanh đói thôi.”

“Thái y, rốt cuộc sao vậy ạ?” Chu Khinh gấp gáp dò hỏi.

Tịch Phong Hà: …

“Thời gian trước Hoàng Hậu nương nương hoảng sợ, ưu thương thành tật, thân thể tổn hại, vậy nên mới hay ngủ nhiều.”

Cố Chung Việt nghiêm mặt, bởi vì nàng nhìn quá chăm chú, hắn do dự một lát vẫn khai thật.

Trần Thái y cất hòm thuốc, chuẩn bị rời đi.

“Hoàng Hậu nương nương, người có thấy dạo gần đây người ăn hơi nhiều không?” Nhìn Tịch Phong Hà mới dậy đã ăn như hổ đói, Chu Khinh nhắc nhở.

“Nguyệt sự bị trễ cũng do tinh thần ảnh hưởng, ăn nhiều là do đợt trước nóng trong người. Vi thần khai đơn thuốc cho nương nương, người điều dưỡng khoảng hai tháng là ổn.”

Chu Khinh chặn ông ấy lại, “Ngài chắc chưa? Hay chẩn lại lần nữa đi ạ?”

Tốt xấu gì Trần Thái y cũng hành nghề mấy chục năm, bị một tiểu nha đầu nghi ngờ chẩn sai bệnh, phàm là người tay nghề cao siêu, ít nhiều cũng sẽ kiêu ngạo, Trần Thái y không phải ngoại lệ. Chẳng qua đang ở trước mặt Hoàng Hậu nương nương, Trần Thái y không dám mắng Chu Khinh, nhưng vẫn nói: “Lão phu hành nghề hai mươi năm có lẻ, đương nhiên không chẩn sai chút bệnh vặt.” Sau đó ông tức giận rời đi.

Thân Mục Huyên hồi phủ hóa giải khúc mắc với phụ thân. Nàng ấy càng lúc càng cười nhiều hơn.

Nhìn Chu Khinh thất vọng, Tịch Phong Hà phì cười: “Ta đâu có gấp, ngươi vội cái gì?”

“Hầy.” Chu Khinh khoát tay, “Thôi, nói với người người cũng không hiểu.”

Tịch Phong Hà uống hớp trà, không gấp, thời gian của nàng và Cố Chung Việt vẫn còn dài.

Buổi tối, Cố Chung Việt nghe tin Thái y chẩn bệnh cho Tịch Phong Hà, cũng thở dài giống hệt Chu Khinh.

“Cố Chung Việt.” Tịch Phong Hà nghịch lông mi hắn, “Sao chàng gấp gáp muốn có con vậy?”

“Ta muốn nữ nhi đáng yêu như nàng.”

“Hửm? Chỉ nữ nhi thôi sao?” Tịch Phong Hà không rõ ý đồ của hắn. Tuy Cố Chung Việt từng suy nghĩ tới vấn đề này, nhưng mà… Nàng cảm thấy hắn có kế hoạch khác.

Cố Chung Việt nghiêm mặt, bởi vì nàng nhìn quá chăm chú, hắn do dự một lát vẫn khai thật.

“Ta muốn thoái vị sớm, cùng nàng ngao du thiên hạ.”

“Mục Huyên, cảm ơn ngươi đã cứu ta.”

“Ta muốn thoái vị sớm, cùng nàng ngao du thiên hạ.”

 

5 4 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

0 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!