Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 54

Chương 54

Ánh sáng vàng kim tỏa xung quanh xe

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

 

“Thoái vị? Ngao du thiên hạ? Với ta?” Tịch Phong Hà ngơ ngẩn nhìn hắn.

“Chàng muốn ta sinh con để ném hết trọng trách cho thằng bé? Chàng không nghĩ tới Đế vị sao? Bồi dưỡng Đế vương cần tối thiểu mười mấy năm, chàng tưởng vừa sinh ra đã kế vị luôn được chắc?”

Liên tiếp bị hỏi dồn, hai tai Cố Chung Việt ửng đỏ, thành khẩn đáp: “Ta không muốn làm Hoàng Đế.”

Đặt tay lên ngực tự hỏi, Cố Chung Việt cảm thấy mình là Minh Quân. Hắn học theo những gì Cố Thịnh dạy, một lòng vì quốc gia. Đại Hoằng dưới thời hắn không ngừng phát triển, dân chúng an cư lạc nghiệp, đất nước phồn vinh, tứ phương thần phục. Hắn là Hoàng Đế cao quý nhất thiên hạ, chân long thiên tử, cửu ngũ chí tôn, vạn dân kính ngưỡng.

Phụ hoàng chỉ có một mình hắn là nhi tử, từ nhỏ đã bồi dưỡng hắn thành Thái Tử. Năm mười tuổi, Cố Thịnh đã bắt đầu để Cố Chung Việt duyệt tấu chương. Ông lựa chút chuyện lặt vặt cho Cố Chung Việt phê duyệt. Thời điểm bạn cùng trang lứa còn đang vui chơi, Cố Chung Việt đã dùng đôi bàn tay nhỏ bé cầm cây bút dài ngoằng, bắt đầu ngoáy từng chữ lên đống tấu chương khô cằn hắn vẫn chưa hiểu rõ.

C Thnh s kim traìđng tu chươnghn duyt, sauưđó ging liÍnhng ch saicho hn nghe.įBi vì ôngthưng hay làmvic ti đêm[khuya, C ChungľVit cũng khôngíđưc ng. Nhiulúc C ChungVit gt gùghé vào bàn,b tm vánìg lnh loélàm cho tnh,óC Thnh vnìđang mit màiÏmúa bút thànhĩvăn.

Chu công côngĩthương hn, thnhăC Thnh chohn ngh ngơi{sm, dù saohn vn cònĩnh. C Thnhļkhông đng ý,“Sau này thngbé nm giĐi Hong. Hinti thng béngh ngơi, tươngli con dânĭĐi Hong s¹phi chu kh.”

Năm mưi batui, C Chung¸Vit đã cóth x lýra hình ra)dng.

Trong mt ngưiíngoài, C ChungVit nm chtgiang sơn xãɩtc trong tay,nhưng không mt(ai hi hnľnguyn ý làm}Hoàng Đế hayíkhông. Hn mtīmc phn kháng,gi b bnthân ham chơiílêu lng. Dùêsao C Thnhtrn gi, hnĩb ép làmchuyn mình khôngjthích, hn quyèchút thì cóũsao?

Nhưng trong thântâm, C ChungVit vn mtàlòng vì giangsơn xã tc.

Nếubo hn buôngb dân chúng,làm Quân chìvô năng khôngĩquan tâm confdân, hn sĬáy náy timc ngày đêmkhông ng đưc.ếTa như CíThnh nói, sinhè nhà Đếvương, giúp dânīchúng an cưĩlc nghip chínhÍlà trách nhimĩtri ban. Hníkhông th tchi.

C Thnh khôngíthích v trínày, nhưng ôngĮvn dy choC Chung Vitíphi biết đươngđu vi chuynèmình không thích.

Hináti C ChungįVit có TchïPhong Hà, hnăkhông mun triqua ngày thángđó na. Suynghĩ ca hnìrt đơn gin,įgiao giang sơncho ngưi xngđáng, hn cùngĺTch Phong Hàdu sơn ngonèthy. Hai ngưiĨcùng nhau ngmnon sông gmĨvóc, đi mchoang sơ, suiļtrong thanh mát,trúc xanh rmrì, vưt quakhói la nhânfgian.

Vy nên taìphi sinh con?”ìTch Phong Hàcht vn.

Ch sao?}Trưc khi đăngcơ ph hoàngchu cnh tranhquyn đot v.íThúc thúc bábá đu bíphế c ri,trong Hoàng thtīchng còn ai.”

Cũng bi tìnhcnh năm yquá thm thiết,:C Thnh miľbt đc dĩngi lên ngôiv Hoàng Đế.

Thts không cònai?” Tch PhongHà hi.

Phn lnĭcác đi HoàngưĐế đu có:con ni dòng,ɩnếu không cócon ni dòngthì có thfla chn ngưitrong Hoàng tht.Cho dù khôngòphi trc h,ínhưng min vn trong cácchi thì vnưđưc tính.

Li nóica Tch PhongHà thành côngnhc nh CChung Vit. Hnnh TriuChâu cách xakinh đô cómt v thúcïthúc gi chcVương gia nhànItn tên CÏDiu. Hình nhưɪông y cómt nhi tįkhá thông minh.(Ngày y theoph thân hikinh, C Thnhcòn khen thngĪnhóc sáng sa²lanh li, saunày chc chncông thành danhľtoi.

Tính ra hinti thng nhócđó cũng phimưi hai tui…

Thyhai mt CìChung Vit sángrc, Tch PhongHà nh gõăđu hn.

Nghĩ gìđy? Không đưcép buc ngưikhác.”

“Nào dámáép buc. Đivi nhiu ngưi,ľngôi v HoàngĮĐế là khátìvng c đi.”j

“Do chàng thakế quá dênên mi cmíthy làm HoàngıĐế không ttsao?”

Không phiũkhông tt. Nếukhông có thânÍphn Hoàng Đế,còn lâu taimi cưi đưcnàng.”

C ChungVit mm cưiôm nàng, tronglòng có suy)tính riêng.

Chi bngïnhìn xem thngìnhóc kia nhưİthế nào. Dù)sao đu làngưi mt nhà,nếu nó có[kh năng trquc, li mtlòng vì dân,õvy sau nàytrao ngôi vũcho nó cũngàđưc.

Nhưng nghip lnsinh con chưahoàn thành, CChung Vit vncn c gng.

.. .

Hôm sau,C Chung Vit{phái Sơ Dươngùvà Lan Sùng{ti nhà biuthúc TriuChâu. Hn chnói mi nhiìt ca biuIthúc vào cung vài hôm,İcũng không nóirõ nguyên do.

CĬDiu run rys hãi. Ôngúvn nhát gan,c đi chưa nhàn tnìt do, nếuíkhông lon phântranh năm đóíđã không trnơti đây, khôngãgia nhp phephái nào hết.Bi tính tìnhínhát gan màôông gi đưcmt mng, anhưng tui già chn khôngphn hoa cũngúkhông rách nátnày.

Đt nhiên CChung Vit vi)nhi t caông vào cung,ông hong lonínói: “Tưng QuânSơ Dương, Lan¸Sùng công công,ínhi t caĩta không làmgì hết.”

Lan)Sùng ln đutiên b giĮlà công công:à

Nhìn Lan Sùngìngây ngn, SơjDương nhn cưiìđáp: “Vương gianhm ri. HoàngThưng nhìn trúngtiu Thế Tɪthông minh lanhli, mun tiuìThế T vào:kinh hc tp.ãChng l ngài³không mun thycon mình ta¸sáng trên triufsao?”

C Diu³do d. Ôngɪbiết nhi tcó tài, nhưngl đâu Hoàng]Thưng kiêng kïông, mun bópľchết nhi tÎông thì sao?ĨTinh Nhi mi²có mưi haitui, đưa nóvào cung khácĩnào ném vàoêhang cp? Không,ĩkhông đưc!

Cố Diệu còn đang nghĩ ngợi, Cố Hợp Tinh đã thu dọn hành lý đi ra.

Tịch Phong Hà bật cười, dỗ dành: “Không ngốc không ngốc, hồ ly nhà ta thông minh nhất.”

“Tinh Nhi, con…”

Ông thầm cầu nguyện, Tinh Nhi, con nhất định phải bình an trở về nhé.

“Phụ thân, con muốn tới kinh đô.” Cố Hợp Tinh quá bình tĩnh, nhìn thế nào cũng thấy không đúng với lứa tuổi.

Tịch Phong Hà và Hứa Khánh Hoán đang chơi với bạch hồ ly mang về từ khu vực săn bắn. Hôm đó tình hình hỗn loạn, nếu không phải Lan Sùng hỗ trợ, e là nó đã bị bỏ quên. Lan Sùng mang nó về nuôi trong Lộc Uyển. Chăm sóc lâu như vậy, vết thương của bạch hồ ly dần khá hơn. Nhưng Lan Sùng đi Triều Châu, Cố Chung Việt không tiện sai người thả nó về rừng.

Cố Chung Việt thấy Tịch Phong Hà mất mát, kéo nàng ra ngoài Lộc Uyển, để lại đám Tề Mẫn chơi với hồ ly.

“Con có biết đó là đâu không?” Cố Diệu nghẹn họng, thằng nhãi này chỉ biết thêm phiền cho ông.

Sơ Dương đồng ý, cùng Cố Hợp Tinh lên xe ngựa, “Lan Sùng công công, chúng ta đi thôi.”

“Con biết. Nhưng tới đó con có thể trở thành môn hạ của các tiên sinh danh giá, học tập nhiều thứ mới mẻ.”

Cố Chung Việt thật sự hối hận hôm ấy mang thứ này về, thế mà hắn lại lưu lạc tới mức phải tranh sủng với một con hồ ly.

“Phụ thân, con muốn tới kinh đô.” Cố Hợp Tinh quá bình tĩnh, nhìn thế nào cũng thấy không đúng với lứa tuổi.

Sơ Dương nhìn Cố Hợp Tinh nghiêm mặt, gật đầu tán thưởng. Hắn ta đã hiểu tại sao Cố Chung Việt lại chọn đứa bé này.

Hoàng cung.

Lan Sùng: “…”

Cố Diệu bất đắc dĩ đồng ý, dặn dò Cố Hợp Tinh đủ thứ, lại nhờ vả Sơ Dương và Lan Sùng chăm sóc thằng bé.

Tịch Phong Hà muốn đặt tên cho hồ ly, Hứa Khánh Hoán ngăn lại: “Nó là động vật hoang dã. Người nhà thần từng nói, nếu chúng ta đặt tên cho nó, nó sẽ coi chúng ta là chủ nhân, hồ ly có chủ rất khó hòa nhập với thiên nhiên.”

Sơ Dương đồng ý, cùng Cố Hợp Tinh lên xe ngựa, “Lan Sùng công công, chúng ta đi thôi.”

Lan Sùng: “…”

Roi mây uốn lượn, “Giá” một tiếng, xe ngựa chở ba người rời đi.

Sơ Dương nhìn Cố Hợp Tinh nghiêm mặt, gật đầu tán thưởng. Hắn ta đã hiểu tại sao Cố Chung Việt lại chọn đứa bé này.

Cố Diệu bất đắc dĩ đồng ý, dặn dò Cố Hợp Tinh đủ thứ, lại nhờ vả Sơ Dương và Lan Sùng chăm sóc thằng bé.

Cố Diệu xoa mắt, hình như ông vừa nhìn thấy ánh sáng vàng kim tỏa xung quanh xe.

Cố Chung Việt: …

Cố Diệu xoa mắt, hình như ông vừa nhìn thấy ánh sáng vàng kim tỏa xung quanh xe.

Ông thầm cầu nguyện, Tinh Nhi, con nhất định phải bình an trở về nhé.

“Con có biết đó là đâu không?” Cố Diệu nghẹn họng, thằng nhãi này chỉ biết thêm phiền cho ông.

Cố Chung Việt bị đả kích thầm nghĩ: Ta vẫn luôn cố gắng, rốt cuộc không đúng chỗ nào… Hay thỉnh Thái y nhìn xem?

. . .

Hoàng cung.

Tề Mẫn tức giận nhìn hai người tình chàng ý thiếp, ngửa đầu gào thét: “Lão nương cũng muốn được yêu!”

Cố Chung Việt còn chưa đi xa: …

Tịch Phong Hà và Hứa Khánh Hoán đang chơi với bạch hồ ly mang về từ khu vực săn bắn. Hôm đó tình hình hỗn loạn, nếu không phải Lan Sùng hỗ trợ, e là nó đã bị bỏ quên. Lan Sùng mang nó về nuôi trong Lộc Uyển. Chăm sóc lâu như vậy, vết thương của bạch hồ ly dần khá hơn. Nhưng Lan Sùng đi Triều Châu, Cố Chung Việt không tiện sai người thả nó về rừng.

“Bao giờ Phong Hà mới mang thai để Hoàng Thượng phân phát Hậu cung đây? Mấy lão già kia lại bắt đầu lải nhải rồi.”

Đúng là Hoàng Thượng không vội thái giám đã gấp.

Bạch hồ ly cơ trí, không đả thương người, còn biết làm nũng với Tịch Phong Hà và Hứa Khánh Hoán. Có lẽ nó vẫn còn nhớ lần trước các nàng cho nó mấy miếng thịt, bởi vậy mỗi ngày các nàng đều vui vẻ chơi với nó.

Cho dù đã nạp phi tử, Hậu cung vẫn không có tin vui. Mấy lão già kia không chịu nổi, bắt đầu đòi nhét người vào trong. Đám Tề Mẫn thừa biết ngoại trừ Tịch Phong Hà, trong mắt Cố Chung Việt, nữ tử khác không được xem như nữ tử. Mấy lão già kia còn một lòng vì nước, kiên quyết bắt Cố Chung Việt nạp phi, chẳng lẽ không thấy các nàng đều trở thành vật trang trí hết sao.

Nó lại không thân mật với Cố Chung Việt. Mỗi lần Cố Chung Việt tới gần, nó sẽ đề phòng nhe răng nhếch miệng, có vẻ vẫn oán hận ngày hôm đó Cố Chung Việt bắn nó. Cố Chung Việt bất đắc dĩ lui ra ngoài, Tịch Phong Hà sờ đầu nó, giải thích thay Cố Chung Việt: “Chàng đâu muốn bắt ngươi. Ai bảo ngươi tự mình nhào tới, đã ngốc còn không chịu thừa nhận.”

Roi mây uốn lượn, “Giá” một tiếng, xe ngựa chở ba người rời đi.

Bạch hồ ly rầu rĩ ư ử mấy tiếng, dụi đầu vào lòng bàn tay Tịch Phong Hà.

“Đừng có mà mơ. Ngươi là phi tử của Hoàng Thượng, phạm tội tư thông trực tiếp xử tử.” Thân Mục Huyên hắt chậu nước lạnh, Tề Mẫn oán hận trừng nàng ta.

Tịch Phong Hà bật cười, dỗ dành: “Không ngốc không ngốc, hồ ly nhà ta thông minh nhất.”

Tề Mẫn nhìn trời than thở: “Hay do Hoàng Thượng không được? Mãi mà Phong Hà không có tin vui!”

Cố Chung Việt thật sự hối hận hôm ấy mang thứ này về, thế mà hắn lại lưu lạc tới mức phải tranh sủng với một con hồ ly.

Nuôi nhốt trong cung có gì tốt, thả về rừng núi vẫn hơn.

Tịch Phong Hà muốn đặt tên cho hồ ly, Hứa Khánh Hoán ngăn lại: “Nó là động vật hoang dã. Người nhà thần từng nói, nếu chúng ta đặt tên cho nó, nó sẽ coi chúng ta là chủ nhân, hồ ly có chủ rất khó hòa nhập với thiên nhiên.”

. . .

Không biết lời đồn này đúng hay sai, nhưng nhìn ánh mắt ngây thơ trong sáng của hồ ly, Tịch Phong Hà từ bỏ.

Nuôi nhốt trong cung có gì tốt, thả về rừng núi vẫn hơn.

Cố Chung Việt thấy Tịch Phong Hà mất mát, kéo nàng ra ngoài Lộc Uyển, để lại đám Tề Mẫn chơi với hồ ly.

Tề Mẫn tức giận nhìn hai người tình chàng ý thiếp, ngửa đầu gào thét: “Lão nương cũng muốn được yêu!”

Tịch Phong Hà cảm nhận Cố Chung Việt cứng lại: … Không phải ta, ta không nói gì hết.

“Đừng có mà mơ. Ngươi là phi tử của Hoàng Thượng, phạm tội tư thông trực tiếp xử tử.” Thân Mục Huyên hắt chậu nước lạnh, Tề Mẫn oán hận trừng nàng ta.

“Bao giờ Phong Hà mới mang thai để Hoàng Thượng phân phát Hậu cung đây? Mấy lão già kia lại bắt đầu lải nhải rồi.”

“Không, không phải vật trang trí. Chúng ta còn có thể chơi với Tịch Phong Hà, tốt hơn vật trang trí nhiều.” Hứa Khánh Hoán sửa sai.

“Tinh Nhi, con…”

Cho dù đã nạp phi tử, Hậu cung vẫn không có tin vui. Mấy lão già kia không chịu nổi, bắt đầu đòi nhét người vào trong. Đám Tề Mẫn thừa biết ngoại trừ Tịch Phong Hà, trong mắt Cố Chung Việt, nữ tử khác không được xem như nữ tử. Mấy lão già kia còn một lòng vì nước, kiên quyết bắt Cố Chung Việt nạp phi, chẳng lẽ không thấy các nàng đều trở thành vật trang trí hết sao.

Đúng là Hoàng Thượng không vội thái giám đã gấp.

“Không, không phải vật trang trí. Chúng ta còn có thể chơi với Tịch Phong Hà, tốt hơn vật trang trí nhiều.” Hứa Khánh Hoán sửa sai.

Tề Mẫn nhìn trời than thở: “Hay do Hoàng Thượng không được? Mãi mà Phong Hà không có tin vui!”

Cố Chung Việt còn chưa đi xa: …

Tịch Phong Hà cảm nhận Cố Chung Việt cứng lại: … Không phải ta, ta không nói gì hết.

Cố Chung Việt bị đả kích thầm nghĩ: Ta vẫn luôn cố gắng, rốt cuộc không đúng chỗ nào… Hay thỉnh Thái y nhìn xem?

Nó lại không thân mật với Cố Chung Việt. Mỗi lần Cố Chung Việt tới gần, nó sẽ đề phòng nhe răng nhếch miệng, có vẻ vẫn oán hận ngày hôm đó Cố Chung Việt bắn nó. Cố Chung Việt bất đắc dĩ lui ra ngoài, Tịch Phong Hà sờ đầu nó, giải thích thay Cố Chung Việt: “Chàng đâu muốn bắt ngươi. Ai bảo ngươi tự mình nhào tới, đã ngốc còn không chịu thừa nhận.”

Tịch Phong Hà trấn an: “Chàng yên tâm, chúng ta sẽ sớm có con. Chàng còn trẻ mà.” Giọng điệu giống như an ủi nữ tử vừa mới sinh non.

Bạch hồ ly rầu rĩ ư ử mấy tiếng, dụi đầu vào lòng bàn tay Tịch Phong Hà.

Cố Chung Việt: …

5 2 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

0 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!