Chương 54
Ánh sáng vàng kim tỏa xung quanh xe
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
“Thoái vị? Ngao du thiên hạ? Với ta?” Tịch Phong Hà ngơ ngẩn nhìn hắn.
“Chàng muốn ta sinh con để ném hết trọng trách cho thằng bé? Chàng không nghĩ tới Đế vị sao? Bồi dưỡng Đế vương cần tối thiểu mười mấy năm, chàng tưởng vừa sinh ra đã kế vị luôn được chắc?”
Liên tiếp bị hỏi dồn, hai tai Cố Chung Việt ửng đỏ, thành khẩn đáp: “Ta không muốn làm Hoàng Đế.”
Đặt tay lên ngực tự hỏi, Cố Chung Việt cảm thấy mình là Minh Quân. Hắn học theo những gì Cố Thịnh dạy, một lòng vì quốc gia. Đại Hoằng dưới thời hắn không ngừng phát triển, dân chúng an cư lạc nghiệp, đất nước phồn vinh, tứ phương thần phục. Hắn là Hoàng Đế cao quý nhất thiên hạ, chân long thiên tử, cửu ngũ chí tôn, vạn dân kính ngưỡng.
Phụ hoàng chỉ có một mình hắn là nhi tử, từ nhỏ đã bồi dưỡng hắn thành Thái Tử. Năm mười tuổi, Cố Thịnh đã bắt đầu để Cố Chung Việt duyệt tấu chương. Ông lựa chút chuyện lặt vặt cho Cố Chung Việt phê duyệt. Thời điểm bạn cùng trang lứa còn đang vui chơi, Cố Chung Việt đã dùng đôi bàn tay nhỏ bé cầm cây bút dài ngoằng, bắt đầu ngoáy từng chữ lên đống tấu chương khô cằn hắn vẫn chưa hiểu rõ.
Cố Thịnh sẽ kiểm traìđống tấu chươngḷhắn duyệt, sauưđó giảng lạiÍnhững chỗ saiỉcho hắn nghe.įBởi vì ôngỡthường hay làmừviệc tới đêm[khuya, Cố ChungľViệt cũng khôngíđược ngủ. Nhiềuỉlúc Cố Chung‹Việt gật gùḽghé vào bàn,ởbị tấm vánìgỗ lạnh lẽoélàm cho tỉnh,óCố Thịnh vẫnìđang miệt màiÏmúa bút thànhĩvăn.
Chu công côngĩthương hắn, thỉnhăCố Thịnh choầhắn nghỉ ngơi{sớm, dù saoổhắn vẫn cònĩnhỏ. Cố Thịnhļkhông đồng ý,ị“Sau này thằngậbé nắm giữḷĐại Hoằng. Hiệnḻtại thằng béịnghỉ ngơi, tươngễlại con dânĭĐại Hoằng sẽ¹phải chịu khổ.”ả
Năm mười baẻtuổi, Cố Chung¸Việt đã cóἱthể xử lýỉra hình ra)dạng.
Trong mắt ngườiíngoài, Cố ChungịViệt nắm chặtỡgiang sơn xãɩtắc trong tay,ữnhưng không một(ai hỏi hắnľnguyện ý làm}Hoàng Đế hayíkhông. Hắn mộtīmực phản kháng,ẵgiả bộ bảnờthân ham chơiílêu lổng. Dùêsao Cố Thịnhởtrấn giữ, hắnĩbị ép làmἲchuyện mình khôngjthích, hắn quậyèchút thì cóũsao?
Nhưng trong thânịtâm, Cố ChungỉViệt vẫn mộtàlòng vì giangỵsơn xã tắc.
Nếuắbảo hắn buôngẳbỏ dân chúng,ỉlàm Quân chủìvô năng khôngĩquan tâm confdân, hắn sẽĬáy náy tớiệmức ngày đêmḽkhông ngủ được.ếTựa như CốíThịnh nói, sinhèở nhà Đếềvương, giúp dânīchúng an cưĩlạc nghiệp chínhÍlà trách nhiệmĩtrời ban. Hắníkhông thể từḻchối.
Cố Thịnh khôngíthích vị tríủnày, nhưng ôngĮvẫn dạy choảCố Chung Việtíphải biết đươngửđầu với chuyệnèmình không thích.
Hiệnátại Cố ChungįViệt có TịchïPhong Hà, hắnăkhông muốn trảiḹqua ngày thángợđó nữa. Suyḷnghĩ của hắnìrất đơn giản,įgiao giang sơnἰcho người xứngẻđáng, hắn cùngĺTịch Phong Hàụdu sơn ngoạnèthủy. Hai ngườiĨcùng nhau ngắmửnon sông gấmĨvóc, đại mạcặhoang sơ, suốiļtrong thanh mát,ẵtrúc xanh rầmậrì, vượt quaịkhói lửa nhânfgian.
“Vậy nên taìphải sinh con?”ìTịch Phong Hàờchất vấn.
“Chứ sao?}Trước khi đăngắcơ phụ hoàngồchịu cảnh tranhỉquyền đoạt vị.íThúc thúc báịbá đều bịíphế cả rồi,ẻtrong Hoàng thấtīchẳng còn ai.”ủ
Cũng bởi tìnhựcảnh năm ấyỷquá thảm thiết,:Cố Thịnh mớiľbất đắc dĩỡngồi lên ngôiảvị Hoàng Đế.
“Thậtựsự không cònỉai?” Tịch PhongảHà hỏi.
Phần lớnĭcác đời HoàngưĐế đều có:con nối dòng,ɩnếu không cóịcon nối dòngịthì có thểflựa chọn ngườiằtrong Hoàng thất.ḹCho dù khôngòphải trực hệ,ínhưng miễn vẫnἴở trong cácịchi thì vẫnưđược tính.
Lời nóiỉcủa Tịch PhongặHà thành côngἲnhắc nhở CốḽChung Việt. Hắnằnhớ ở TriềuḹChâu cách xaἳkinh đô cóἴmột vị thúcïthúc giữ chứcỏVương gia nhànItản tên CốÏDiệu. Hình nhưɪông ấy cóḻmột nhi tử…įkhá thông minh.(Ngày ấy theoốphụ thân hồiằkinh, Cố Thịnhỉcòn khen thằngĪnhóc sáng sủa²lanh lợi, sauễnày chắc chắnổcông thành danhľtoại.
Tính ra hiệnậtại thằng nhócốđó cũng phảiỉmười hai tuổi…
Thấyỷhai mắt CốìChung Việt sángỷrực, Tịch PhongọHà nhẹ gõăđầu hắn.
“Nghĩ gìầđấy? Không đượcảép buộc ngườiặkhác.”
“Nào dámáép buộc. Đốiừvới nhiều người,ľngôi vị HoàngĮĐế là khátìvọng cả đời.”j
“Do chàng thừaụkế quá dễênên mới cảmíthấy làm HoàngıĐế không tốt‹sao?”
“Không phảiũkhông tốt. Nếuẽkhông có thânÍphận Hoàng Đế,ểcòn lâu taimới cưới đượcềnàng.”
Cố ChungỉViệt mỉm cườiấôm nàng, trongễlòng có suy)tính riêng.
Chi bằngïnhìn xem thằngìnhóc kia nhưİthế nào. Dù)sao đều làἵngười một nhà,ẻnếu nó có[khả năng trịỵquốc, lại mộtọlòng vì dân,õvậy sau nàyἳtrao ngôi vịũcho nó cũngàđược.
Nhưng nghiệp lớnẵsinh con chưaịhoàn thành, CốịChung Việt vẫnịcần cố gắng.
.ề. .
Hôm sau,ủCố Chung Việt{phái Sơ Dươngùvà Lan Sùng{tới nhà biểuễthúc ở TriềuớChâu. Hắn chỉẩnói mời nhiìtử của biểuIthúc vào cungểở vài hôm,İcũng không nóiểrõ nguyên do.
CốĬDiệu run rẩyạsợ hãi. Ôngúvốn nhát gan,ẩcả đời chỉỡưa nhàn tảnìtự do, nếuíkhông loạn phânẹtranh năm đóíđã không trốnơtới đây, khôngãgia nhập pheặphái nào hết.ḻBởi tính tìnhínhát gan màôông giữ đượcẻmột mạng, anợhưởng tuổi giàḽở chốn khôngộphồn hoa cũngúkhông rách nátệnày.
Đột nhiên CốộChung Việt vời)nhi tử củaệông vào cung,‹ông hoảng loạnínói: “Tướng QuânộSơ Dương, Lan¸Sùng công công,ínhi tử củaĩta không làmởgì hết.”
Lan)Sùng lần đầuắtiên bị gọiĮlà công công:à…
Nhìn Lan Sùngìngây ngẩn, SơjDương nhịn cườiìđáp: “Vương giaặnhầm rồi. HoàngẳThượng nhìn trúngủtiểu Thế Tửɪthông minh lanhễlợi, muốn tiểuìThế Tử vào:kinh học tập.ãChẳng lẽ ngài³không muốn thấyẻcon mình tỏa¸sáng trên triềufsao?”
Cố Diệu³do dự. Ôngɪbiết nhi tửợcó tài, nhưngḷlỡ đâu Hoàng]Thượng kiêng kịïông, muốn bópľchết nhi tửÎông thì sao?ĨTinh Nhi mới²có mười haiἷtuổi, đưa nóỉvào cung khácĩnào ném vàoêhang cọp? Không,ĩkhông được!
Cố Diệu còn đang nghĩ ngợi, Cố Hợp Tinh đã thu dọn hành lý đi ra.
Tịch Phong Hà bật cười, dỗ dành: “Không ngốc không ngốc, hồ ly nhà ta thông minh nhất.”
“Tinh Nhi, con…”
Ông thầm cầu nguyện, Tinh Nhi, con nhất định phải bình an trở về nhé.
“Phụ thân, con muốn tới kinh đô.” Cố Hợp Tinh quá bình tĩnh, nhìn thế nào cũng thấy không đúng với lứa tuổi.
Tịch Phong Hà và Hứa Khánh Hoán đang chơi với bạch hồ ly mang về từ khu vực săn bắn. Hôm đó tình hình hỗn loạn, nếu không phải Lan Sùng hỗ trợ, e là nó đã bị bỏ quên. Lan Sùng mang nó về nuôi trong Lộc Uyển. Chăm sóc lâu như vậy, vết thương của bạch hồ ly dần khá hơn. Nhưng Lan Sùng đi Triều Châu, Cố Chung Việt không tiện sai người thả nó về rừng.
Cố Chung Việt thấy Tịch Phong Hà mất mát, kéo nàng ra ngoài Lộc Uyển, để lại đám Tề Mẫn chơi với hồ ly.
“Con có biết đó là đâu không?” Cố Diệu nghẹn họng, thằng nhãi này chỉ biết thêm phiền cho ông.
Sơ Dương đồng ý, cùng Cố Hợp Tinh lên xe ngựa, “Lan Sùng công công, chúng ta đi thôi.”
“Con biết. Nhưng tới đó con có thể trở thành môn hạ của các tiên sinh danh giá, học tập nhiều thứ mới mẻ.”
Cố Chung Việt thật sự hối hận hôm ấy mang thứ này về, thế mà hắn lại lưu lạc tới mức phải tranh sủng với một con hồ ly.
“Phụ thân, con muốn tới kinh đô.” Cố Hợp Tinh quá bình tĩnh, nhìn thế nào cũng thấy không đúng với lứa tuổi.
Sơ Dương nhìn Cố Hợp Tinh nghiêm mặt, gật đầu tán thưởng. Hắn ta đã hiểu tại sao Cố Chung Việt lại chọn đứa bé này.
Hoàng cung.
Lan Sùng: “…”
Cố Diệu bất đắc dĩ đồng ý, dặn dò Cố Hợp Tinh đủ thứ, lại nhờ vả Sơ Dương và Lan Sùng chăm sóc thằng bé.
Tịch Phong Hà muốn đặt tên cho hồ ly, Hứa Khánh Hoán ngăn lại: “Nó là động vật hoang dã. Người nhà thần từng nói, nếu chúng ta đặt tên cho nó, nó sẽ coi chúng ta là chủ nhân, hồ ly có chủ rất khó hòa nhập với thiên nhiên.”
Sơ Dương đồng ý, cùng Cố Hợp Tinh lên xe ngựa, “Lan Sùng công công, chúng ta đi thôi.”
Lan Sùng: “…”
Roi mây uốn lượn, “Giá” một tiếng, xe ngựa chở ba người rời đi.
Sơ Dương nhìn Cố Hợp Tinh nghiêm mặt, gật đầu tán thưởng. Hắn ta đã hiểu tại sao Cố Chung Việt lại chọn đứa bé này.
Cố Diệu bất đắc dĩ đồng ý, dặn dò Cố Hợp Tinh đủ thứ, lại nhờ vả Sơ Dương và Lan Sùng chăm sóc thằng bé.
Cố Diệu xoa mắt, hình như ông vừa nhìn thấy ánh sáng vàng kim tỏa xung quanh xe.
Cố Chung Việt: …
Cố Diệu xoa mắt, hình như ông vừa nhìn thấy ánh sáng vàng kim tỏa xung quanh xe.
Ông thầm cầu nguyện, Tinh Nhi, con nhất định phải bình an trở về nhé.
“Con có biết đó là đâu không?” Cố Diệu nghẹn họng, thằng nhãi này chỉ biết thêm phiền cho ông.
Cố Chung Việt bị đả kích thầm nghĩ: Ta vẫn luôn cố gắng, rốt cuộc không đúng chỗ nào… Hay thỉnh Thái y nhìn xem?
. . .
Hoàng cung.
Tề Mẫn tức giận nhìn hai người tình chàng ý thiếp, ngửa đầu gào thét: “Lão nương cũng muốn được yêu!”
Cố Chung Việt còn chưa đi xa: …
Tịch Phong Hà và Hứa Khánh Hoán đang chơi với bạch hồ ly mang về từ khu vực săn bắn. Hôm đó tình hình hỗn loạn, nếu không phải Lan Sùng hỗ trợ, e là nó đã bị bỏ quên. Lan Sùng mang nó về nuôi trong Lộc Uyển. Chăm sóc lâu như vậy, vết thương của bạch hồ ly dần khá hơn. Nhưng Lan Sùng đi Triều Châu, Cố Chung Việt không tiện sai người thả nó về rừng.
“Bao giờ Phong Hà mới mang thai để Hoàng Thượng phân phát Hậu cung đây? Mấy lão già kia lại bắt đầu lải nhải rồi.”
Đúng là Hoàng Thượng không vội thái giám đã gấp.
Bạch hồ ly cơ trí, không đả thương người, còn biết làm nũng với Tịch Phong Hà và Hứa Khánh Hoán. Có lẽ nó vẫn còn nhớ lần trước các nàng cho nó mấy miếng thịt, bởi vậy mỗi ngày các nàng đều vui vẻ chơi với nó.
Cho dù đã nạp phi tử, Hậu cung vẫn không có tin vui. Mấy lão già kia không chịu nổi, bắt đầu đòi nhét người vào trong. Đám Tề Mẫn thừa biết ngoại trừ Tịch Phong Hà, trong mắt Cố Chung Việt, nữ tử khác không được xem như nữ tử. Mấy lão già kia còn một lòng vì nước, kiên quyết bắt Cố Chung Việt nạp phi, chẳng lẽ không thấy các nàng đều trở thành vật trang trí hết sao.
Nó lại không thân mật với Cố Chung Việt. Mỗi lần Cố Chung Việt tới gần, nó sẽ đề phòng nhe răng nhếch miệng, có vẻ vẫn oán hận ngày hôm đó Cố Chung Việt bắn nó. Cố Chung Việt bất đắc dĩ lui ra ngoài, Tịch Phong Hà sờ đầu nó, giải thích thay Cố Chung Việt: “Chàng đâu muốn bắt ngươi. Ai bảo ngươi tự mình nhào tới, đã ngốc còn không chịu thừa nhận.”
Roi mây uốn lượn, “Giá” một tiếng, xe ngựa chở ba người rời đi.
Bạch hồ ly rầu rĩ ư ử mấy tiếng, dụi đầu vào lòng bàn tay Tịch Phong Hà.
“Đừng có mà mơ. Ngươi là phi tử của Hoàng Thượng, phạm tội tư thông trực tiếp xử tử.” Thân Mục Huyên hắt chậu nước lạnh, Tề Mẫn oán hận trừng nàng ta.
Tịch Phong Hà bật cười, dỗ dành: “Không ngốc không ngốc, hồ ly nhà ta thông minh nhất.”
Tề Mẫn nhìn trời than thở: “Hay do Hoàng Thượng không được? Mãi mà Phong Hà không có tin vui!”
Cố Chung Việt thật sự hối hận hôm ấy mang thứ này về, thế mà hắn lại lưu lạc tới mức phải tranh sủng với một con hồ ly.
Nuôi nhốt trong cung có gì tốt, thả về rừng núi vẫn hơn.
Tịch Phong Hà muốn đặt tên cho hồ ly, Hứa Khánh Hoán ngăn lại: “Nó là động vật hoang dã. Người nhà thần từng nói, nếu chúng ta đặt tên cho nó, nó sẽ coi chúng ta là chủ nhân, hồ ly có chủ rất khó hòa nhập với thiên nhiên.”
. . .
Không biết lời đồn này đúng hay sai, nhưng nhìn ánh mắt ngây thơ trong sáng của hồ ly, Tịch Phong Hà từ bỏ.
Nuôi nhốt trong cung có gì tốt, thả về rừng núi vẫn hơn.
Cố Chung Việt thấy Tịch Phong Hà mất mát, kéo nàng ra ngoài Lộc Uyển, để lại đám Tề Mẫn chơi với hồ ly.
Tề Mẫn tức giận nhìn hai người tình chàng ý thiếp, ngửa đầu gào thét: “Lão nương cũng muốn được yêu!”
Tịch Phong Hà cảm nhận Cố Chung Việt cứng lại: … Không phải ta, ta không nói gì hết.
“Đừng có mà mơ. Ngươi là phi tử của Hoàng Thượng, phạm tội tư thông trực tiếp xử tử.” Thân Mục Huyên hắt chậu nước lạnh, Tề Mẫn oán hận trừng nàng ta.
“Bao giờ Phong Hà mới mang thai để Hoàng Thượng phân phát Hậu cung đây? Mấy lão già kia lại bắt đầu lải nhải rồi.”
“Không, không phải vật trang trí. Chúng ta còn có thể chơi với Tịch Phong Hà, tốt hơn vật trang trí nhiều.” Hứa Khánh Hoán sửa sai.
“Tinh Nhi, con…”
Cho dù đã nạp phi tử, Hậu cung vẫn không có tin vui. Mấy lão già kia không chịu nổi, bắt đầu đòi nhét người vào trong. Đám Tề Mẫn thừa biết ngoại trừ Tịch Phong Hà, trong mắt Cố Chung Việt, nữ tử khác không được xem như nữ tử. Mấy lão già kia còn một lòng vì nước, kiên quyết bắt Cố Chung Việt nạp phi, chẳng lẽ không thấy các nàng đều trở thành vật trang trí hết sao.
Đúng là Hoàng Thượng không vội thái giám đã gấp.
“Không, không phải vật trang trí. Chúng ta còn có thể chơi với Tịch Phong Hà, tốt hơn vật trang trí nhiều.” Hứa Khánh Hoán sửa sai.
Tề Mẫn nhìn trời than thở: “Hay do Hoàng Thượng không được? Mãi mà Phong Hà không có tin vui!”
Cố Chung Việt còn chưa đi xa: …
Tịch Phong Hà cảm nhận Cố Chung Việt cứng lại: … Không phải ta, ta không nói gì hết.
Cố Chung Việt bị đả kích thầm nghĩ: Ta vẫn luôn cố gắng, rốt cuộc không đúng chỗ nào… Hay thỉnh Thái y nhìn xem?
Nó lại không thân mật với Cố Chung Việt. Mỗi lần Cố Chung Việt tới gần, nó sẽ đề phòng nhe răng nhếch miệng, có vẻ vẫn oán hận ngày hôm đó Cố Chung Việt bắn nó. Cố Chung Việt bất đắc dĩ lui ra ngoài, Tịch Phong Hà sờ đầu nó, giải thích thay Cố Chung Việt: “Chàng đâu muốn bắt ngươi. Ai bảo ngươi tự mình nhào tới, đã ngốc còn không chịu thừa nhận.”
Tịch Phong Hà trấn an: “Chàng yên tâm, chúng ta sẽ sớm có con. Chàng còn trẻ mà.” Giọng điệu giống như an ủi nữ tử vừa mới sinh non.
Bạch hồ ly rầu rĩ ư ử mấy tiếng, dụi đầu vào lòng bàn tay Tịch Phong Hà.
Cố Chung Việt: …