Chương 67 (1)
Tên ngốc tộc Biển
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Một tuần trước.
Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên ở trong nhà giam tộc Biển biết được Công chúa bị tộc Biển bắt nhốt là Công chúa thị nữ, Lôi Hoài An thật sự đã thoát khỏi nơi này nhờ vào một người ái mộ tộc Biển.
Sau cơn bàng hoàng, bọn họ quyết định đi tìm người ái mộ tộc Biển kia. Nếu như người này và Lôi Hoài An thật lòng yêu nhau, vậy bọn họ sẽ khuyên hai người trợ giúp bọn họ giải quyết vấn đề to lớn cứu giúp thế giới.
Còn làm sao khuyên thì… chẳng phải người ái mộ là tên ngốc sao, tóm lại tên ngốc thường rất dễ gạt, gặp là lừa được ngay.
Đầu tiên phải gặp đượcítên ngốc tộcõBiển, ba ngườiĩĐặng Chung cầnóĐặng Lan Lan)giúp bọn họ²tìm cơ hộiẻtiếp xúc quýằtộc tộc Biểnìgiống cô ta.
ĐặngìLan Lan làỳđầu bếp đượcítộc Biển hoanĩnghênh nhất, chỉïcần bọn họ{học được mộtļphần tay nghềónấu ăn củaɩĐặng Lan Lan,ἱkhông chừng cóỵthể được tộcìBiển xem trọngÍtương tự.
Đặng LanìLan nghe xongếkế hoạch của(Đặng Chung, thậtđsự chẳng muốnứnói chuyện vớiắkẻ mất não.
ĐặngìChung: “Mấy ngườiánói xem ngoài,ý này của¹tôi ra cònЇcách nào khácổkhông? Có phảiảkhông nghĩ raưcách nào hayôhơn của tôiịkhông?”
Vương TưĩTuệ và KimữThiên Thiên gậtềđầu, đúng là(vậy. Số lượngìngười chơi ởĭthế giới nàyjquá ít, thânửphận Chúa cứuỗthế cho bọnịhọ và thờiἵgian cho phépìtại thế giớiụnày khiến bọnơhọ có rấtáít biện pháp³dùng được.
Bọn họịkhông phải kiểuἰngười chơi cóủthể ở lạiựthế giới tậnἷthế đợi mườiĩmấy năm để³giải quyết nhânătố. Bây giờícó manh mốiỉtình yêu chânảthật, đương nhiênẵbọn họ muốnỡgiáp mặt hỏiỏngười ta.
Đặng LanĺLan: “Tôi cóĬthể tự điởgặp tộc Biểnớkia, thuyết phụcăanh ta.”
ĐặngựChung: “Chị khôngặđược, chỉ cóĩđàn ông mớiòcó thể thuyếtẩphục đàn ông.”:
Kim Thiên Thiênἳyếu ớt nói:ả“Anh và người:ta còn chẳngïphải cùng mộtἷchủng tộc.”
ĐặngẵChung: “…”
ĐặngảLan Lan nóiềkhông phải côêta không muốnịdạy những người‹này làm saoInấu ra mónĩăn hợp khẩuÏvị tộc Biển,ἱchỉ là baἰngười Đặng Chungứcó thể sẽớvì sợ hãiọmà không xửỵlý được nguyênỏliệu nấu ănêmà tộc Biểnòsử dụng.
Đặng Chung:ự“Không thể nào,[chúng tôi đềuỉlà người từngụtrải qua sóngĩgió!”
Đặng LanưLan chỉ vàoïanh ta: “Loạiɨnguyên liệu nấuễăn này, anhõcũng dám xửớlý sao?”
ĐặngụChung nhìn trái‹nhìn phải, cuốiọcùng mới khẳngũđịnh cái ĐặngỡLan Lan chỉữlà anh ta.
VươngẩTư Tuệ vàỳKim Thiên Thiênủđơ mặt, độtửnhiên bọn họἰnhớ ra tộcẳNgười là mộtĮtrong những thựcḷđơn của tộc:Biển.
Nói cách khác,¸bây giờ ĐặngệLan Lan làmòđầu bếp tứcĭlà làm thịt{người cho tộcêBiển sao?!
Đặng LanḻLan cong môiẵmỉm cười, chờỹđợi ba ngườiÎphản ứng thếỉnào.
Không hiểu tạiỉsao Đặng Chungílại nhớ tớiİthế giới tậnĩthế lúc gặpũĐặng Lan Lan.ïSau khi LýịDuy và ĐặngửLan Lan táchẻra hành động,ỡthái độ LýơDuy đối vớifĐặng Lan Lanậvẫn luôn xaỡcách… Nếu làỵtâm lý ngườiụbình thường (thếâgiới bọn họ),ộbọn họ rấtỷkhó ra tayợvới đồng loại,ḻcàng đừng nóiẫbiến đồng loạiờthành món ngon.
Khôngạđợi Đặng Chungũnghĩ thêm, phảnЇứng bất ngờýcủa Vương Tư°Tuệ đã khiếnócả bọn đỡ}không kịp.
Vương TưɪTuệ thương hạiănhìn Đặng LanľLan: “Chị LanïLan, không ngờíchỉ vì lấy{được sự tínữnhiệm của tộcìBiển, vì cứuữgiúp thế giớiímà chị đã)hi sinh nhiềuīnhư vậy. Mộtîmình chị bịĭđẩy đến lãnhụđịa tộc Biển,]phương pháp cóỷthể tự cứuĩđã ít lạiícàng ít. Nếuḹbị tộc Biểnứăn thịt, phát)hiện chị cóữthể chất tái°sinh nhiều lần,ạkhông chừng sẽItrở thành nguyên²liệu nấu ănįquý hiếm choībọn chúng. Vìĩtránh xảy raἱchuyện này, chị³bắt buộc phảiĪlàm chuyện nhưấvậy, khổ choíchị rồi.”
VươngíTư Tuệ mườngỉtượng sự khổậcực của ĐặngịLan Lan mộtĭthân một mìnhỹtại lãnh địaătộc Biển.
Sự thậtľlà ngày đầuÍtiên Đặng LanơLan có mặtặở lãnh địaĩtộc Biển, côÍta đã nhưícá gặp nước.
Vương}Tư Tuệ: “Dướiàhoàn cảnh bênỉcạnh chỉ cóЇtộc Biển, chắcốhẳn chị đãăphải đấu tranhậrất lâu mớiIđưa ra quyếtἷđịnh như vậy.°Chị còn nghĩìcho chúng em,ἵkhông hi vọngưchúng em sẽÏlàm chuyện giốngýchị… Chị LanẳLan, chị quáỉnhân hậu rồi.íChị vốn khôngiphải người khôngḽcảm giác đượcítình cảm ngườiɪkhác giống nhưõchị nói, chỉīcó người dịuữdàng mới làmơnhư thế.”
KimẵThiên Thiên trợnútròn mắt, nhìn¸Vương Tư Tuệĩbội phục.
Cô xứngḻđáng là ngườiíchơi thần chọn,ựkhông ngờ cóḷthể từ mấyĩcâu nói ngắnìgọn của ĐặngọLan Lan màÏđọc được nhiềuỉcảm xúc phíaỵsau như thế,íchắc chắn mỗiἵlần thi đọcỏhiểu Ngữ vănɪcấp ba đềuịđạt điểm tốiịđa!
Đặng Lan Lan:ẩ“…” Lấy hiểuỉbiết của côἳvề cảm xúcīcủa con người,úphản ứng bâyýgiờ của côilà cạn lời.
ĐặngἴChung càng cạnầlời hơn ĐặngἵLan Lan.
“Vương TưɨTuệ.” Đặng Chungígọi. Vương TưệTuệ nhìn sang.
ĐặngóChung nghiêm túcọnói: “Em cóímuốn đổi sangỉtên tiếng Nhậtạkhông, họ KhuyếtìHân, tên NghiêníTử, tên đầyĩđủ là KhuyếtĩHân Nghiên Tử(*).ịĐây chính làềlý do emùđược trở thànhἳngười chơi thầnÏchọn còn anhíkhông thể sao?
(*)]Hân Nghiên (欣妍,xīnyán)úđọc hơi giốngẳTâm Nhãn(心眼 ,xīnyǎn),ícả cái tênjcó nghĩa làố“đứa trẻ thiếuìthông minh”
VươngÍTư Tuệ mùỉmờ.
Kim Thiên Thiênĩgiơ tay: “Thậtẽra tôi cũngİkhông hiểu lời]Đặng Chung, aiẵcó thể giảiĩthích cho tôiĩkhông?”
Đặng Chung:ủCó hai đồngứhội heo vừa]phản ứng chậmỉchạp lại vừaĬchẳng có mắtỵquan sát, hếtùcứu rồi, anhĩthật nhớ chóầtâm cơ VânằThiển mà.
Có lẽjlời cắt ngangùcủa Vương TưỉTuệ khiến Đặng°Lan Lan đốiờý. Cô taínói sẽ nghĩứcách để nhómãngười ra khỏi‹nhà giam, lấyơđược cơ hộiÏgặp quý tộcĮtộc Biển.
Ba người¸Đặng Chung lạiịăn cơm tùἵba ngày. Đểáđảm bảo độĩtươi mới vàờmùi vị củaừnguyên liệu nấuịăn, thức ănívà điều kiệnẽngủ nghỉ dànhįcho tộc NgườiЇkhông tệ, nuôiạđến béo trònĪmập mạp… Nếuẽmục đích khôngïphải để ănớthịt thì càng}tốt hơn.
Buổi tốiỉngày thứ tư,ịĐặng Lan Lanũđến tìm bọnĩhọ, dạy họẵmột số cách}xếp đĩa đơnégiản dễ làm.
Ngàyἳthứ năm, bọnjhọ được thịịvệ tộc Biểnâáp giải khỏiĩnhà giam vớiạdanh nghĩa làĺ“người có tayïnghề” do ĐặngἶLan Lan chỉíđích danh, làmạphụ bếp choỷbuổi lễ khánhftiết sắp đếnĬcủa tộc Biển.
TộcĺBiển nấu ănáluôn sơ sài,‹chỉ nóng lòngἳlột da con,mồi rồi cứỉthế mở tiệc.ḽBa người ĐặngḽChung tạm thờiỉhọc được kỹớthuật xếp đĩa,òthành công lừaỉgạt, thoát khỏiìthân phận nguyêníliệu nấu ănẳcủa tộc Biển,ỗtrở thành đầuềbếp ở đây.
Vớiĩtư cách đầuìbếp, người họ³thường thấy nhấtểchính là thịḷvệ tộc Biểnɨđến giám sátịbọn họ.
Lúc ĐặngĪChung xoay ngườiẹlấy rong biển,ộvừa quay đầuɨđã nhìn nhauɨđắm đuối với³một thị vệ.ơAnh gian nanĩdời mắt.
Tộc Biểnỉxấu đến nỗiõĐặng Chung suýtănhồi máu cơỳtim.
Bộ dạng thịịvệ tộc Biểnủđều rất xinấlỗi, ai nấyícứ như KimἲGiác Đại Vương,ĬNgân Giác ĐạiỷVương và ThiếtềGiác Đại Vương,)nhìn mà khiếnÍsinh lý khó¸ở.
Nghe Đặng LanïLan nói mặtĩmũi quý tộcĪtộc Biển giốngἱvới tộc Ngườiỉhơn. Tộc Biểnễcàng quyền lựcĮthì bộ phậnởđặc trưng bảnùthể giữ lạiỳtrên người càngếít, bề ngoài²sau khi biếnἴhóa càng tiệmıcận con người.
ĐặngắChung: “Sống ởờđây lâu, tôiịcứ có ảoậgiác mình đangãđi Tây Thiênĭthỉnh kinh…”
ĐặngýLan Lan rủẫmắt: “Ít nóiḽnhảm đi, lễựkhánh tiết tộcɪBiển rất quanĨtrọng, những thứịnày đừng xửĩlý sai.”
Lễịkhánh tiết tộcẻBiển là buổiểlễ long trọngɪnhằm hiến tếớcho Thần ChiếnứTranh, mỗi nămĩtổ chức mộtỗlần. Thật lâuẳtrước đây, buổiļlễ này làĨđể Thần ChiếnïTranh chúc phúcἷnhững tân binhũtrong tộc Biển,ấchiến binh nhậnỳđược lời chúcìphúc sẽ càngợkhỏe mạnh hơn.}Sau này, ThầnừChiến Tranh khôngấbảo trợ thếủgiới này nữa,:lễ khánh tiếtébiến thành nghiÍthức hiến tế,}hiến tế vậtíphẩm với sốỷlượng lớn đểìcầu khẩn ThầnẩChiến Tranh bảoftrợ thế giớiïnày lần nữa.
Buổièlễ cần sốḷlượng lớn thứcỉăn, món chínhõđương nhiên làổthịt Hải thú,ăthịt tộc Người{là hàng xaíxỉ, không thểặcung cấp sốἷlượng lớn.
Đặng Chung:ấ“Đây là lầnĩtôi tiếp xúcỉgần nhất vớiêhàng xa xỉẹtrong đời.” Anhổta nghiêm túc{cầm vật phẩmỏtrên tay.
Ba ngườiẹĐặng Chung chỉìcần xử lýỗmón ăn kèm,ḹmột vài móníchính mà họỉkhông dám độngỉvào sẽ doiĐặng Lan Lanḽxử lý, nhưng{dù là mónầăn kèm cũngýphải được làmḻkiểu cách đaỉdạng.
Khu vực rộng lớn bọn họ đang đứng có vô số tộc Biển và vài tộc Người đang bận rộn xử lý các nguyên liệu nấu ăn khác nhau, giống như kiến thợ cần cù tha mồi, chen chúc đi lại giữa những kẽ hở.
Mặc dù Đặng Chung cùng là đàn ông nhưng vẫn cảm thấy tên ngốc này quá đẹp rồi.
Rất nhanh đã đến ngày lễ khánh tiết tộc Biển, Đặng Lan Lan dốc hết sức lực, lấy được cơ hội dẫn Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên phục vụ quý tộc ăn uống.
Lễ khánh tiết đang vào giai đoạn hiến tế, giữa đại sảnh bay lên một chiếc đàn hạc màu xanh rất lớn, tất cả do nước biển tạo thành. Mấy trăm tộc Biển vây quanh đàn hạc, khảy tiếng nhạc du dương.
Bốn người đi theo người hầu tộc Biển bước vào đại sảnh cử hành khánh tiết, nước biển chảy dưới chân, lại là một không gian dưới biển được một chiếc lồng trong suốt chụp lên, ngẩng đầu có thể nhìn thấy bọn họ đang ở dưới biển sâu, vô số bầy cá phát sáng bên ngoài lồng chụp bơi lội khi nhanh khi chậm, màu sắc sặc sỡ.
“Các cậu phát hiện ra bẫy không?”
Quý tộc mà bọn họ muốn phục vụ ăn uống đương nhiên là chủng tộc của tên ngốc. Chủng tộc này tên là Cá vua, sau khi biến thành hình người sẽ giữ lại đuôi cá. Mình người đuôi cá, cũng tức là hình dáng nàng tiên cá mà bọn Đặng Chung quen thuộc nhất.
Vương Tư Tuệ vểnh tai, nghiêm túc nghe lén, động tác gắp đồ ăn trên tay vẫn không chậm lại.
Hình dạng và màu sắc đuôi cá của tộc này khác nhau, điểm duy nhất giống nhau là gương mặt bọn họ đều cực kỳ đẹp.
Món tộc Biển ăn đều là sashimi, vì vậy kỹ thuật sử dụng dao giỏi của Đặng Lan Lan mới được hoan nghênh như thế. Lúc Vương Tư Tuệ lấy thức ăn cho tộc Biển, cô nghe thấy bọn họ nói chuyện.
“Ha ha ha, muốn biết hả, tôi không nói cho cậu… Tộc Người bên kia, mày đang nhìn gì đó, nhìn nữa tao móc mắt đấy!”
“Làm gì có, khi còn bé, cậu ta là tên gian xảo, thông minh nhất trong đám chúng tôi. Vì xảy ra một vài chuyện nên cậu ta mới biến thành bộ dạng như vậy.
Tên ngốc ngồi trong góc xó, dù vậy anh cũng là người thu hút nhất.
Rất nhanh đã đến ngày lễ khánh tiết tộc Biển, Đặng Lan Lan dốc hết sức lực, lấy được cơ hội dẫn Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên phục vụ quý tộc ăn uống.
Mái tóc dài đến thắt lưng xanh thẳm như bầu trời buông xõa trước ngực, đuôi dài màu trắng bạc chói mắt quẫy tự do trong vùng nước cạn, phần vây cuối đuôi cá nổi lên như tấm màn tơ nửa trong suốt, dập dềnh trôi nổi.
“Đội thuyền nhỏ mà chúng tôi nghĩ lại là hạm đội của Lôi Quốc. Bọn chúng đã muốn ra tay với tộc Biển từ lâu, tộc Biển lớn không bắt được, tộc Biển nhỏ đi quấy phá mới là mục tiêu của chúng… Chúng tôi tưởng đã phát hiện ra bẫy rập, nhưng thật ra lại rơi vào bẫy của chúng.”
“Tộc Người đúng là loài gian trá nhất!”
Màu da quá trắng cùng với sắc môi quá đỏ khiến người ta ấn tượng sâu sắc, điều duy nhất cảm thấy đáng tiếc là đôi mắt phượng nhỏ dài cùng màu với mái tóc đờ đẫn vô hồn.
Cả đại sảnh chỉ có thể nghe thấy tiếng nhạc vừa êm ái vừa vang vọng này.
Mặc dù Đặng Chung cùng là đàn ông nhưng vẫn cảm thấy tên ngốc này quá đẹp rồi.
Tộc Biển hạ thấp giọng, người nói chuyện với anh ta cũng nhỏ giọng theo.
Tộc Biển đều gọi anh là tên ngốc, không ai để ý tên anh, vì vậy bọn Đặng Chung chỉ có thể dùng từ “quý ngài” để gọi tộc Biển này.
“Cậu cậu cậu…”
Đặng Chung ở lại tiếp tục quan sát tên ngốc. Vương Tư Tuệ, Kim Thiên Thiên và Đặng Lan Lan chia ra phục vụ những tộc Biển khác.
Tộc Biển này đúng là người ngốc, cho dù bọn Đặng Chung nói cái gì, anh ta cũng chỉ biết ngồi đó toét miệng cười ngây ngô, chẳng đáp lại bất cứ điều gì ngoài cười.
So với rượu tộc Người, rượu tộc Biển mạnh hơn, chỉ ngửi thôi đã say.
“Mặc kệ thằng ngốc đó đi, nó sẽ không để mình chết đói đâu.”
“Hai chân?!”
Tộc Biển bên cạnh lên tiếng, bảo đám người Đặng Chung đừng chỉ lo cho tên ngốc này, nhiệm vụ của đám người chủ yếu là phục vụ bọn họ.
“Lúc ấy có tên nhóc cảm thấy bất thường nên nhắc nhở chúng tôi, chúng tôi nhát gan nên không tới gần lắm. Khi đó tên ngốc là kẻ mạnh mẽ nhất trong chúng tôi, cho rằng tộc Người không bắt được mình… Kết quả cậu ta bị bắt, mặc dù sau đó toàn thân lành lặn trở về.”
Đặng Chung ở lại tiếp tục quan sát tên ngốc. Vương Tư Tuệ, Kim Thiên Thiên và Đặng Lan Lan chia ra phục vụ những tộc Biển khác.
Tộc Biển này đúng là người ngốc, cho dù bọn Đặng Chung nói cái gì, anh ta cũng chỉ biết ngồi đó toét miệng cười ngây ngô, chẳng đáp lại bất cứ điều gì ngoài cười.
Đặng Lan Lan bị một tộc Biển trông quyền cao chức trọng gọi đi khen ngợi.
Vương Tư Tuệ nghe thấy mà đầu óc mù mờ, ngay lúc cô định suy nghĩ cẩn thận lại nội dung đoạn đối thoại kỳ lạ này, khóe mắt bỗng lướt qua một bóng dáng quen thuộc. Cô lập tức nhìn sang, nhưng phát hiện chẳng có người mình quen.
Món tộc Biển ăn đều là sashimi, vì vậy kỹ thuật sử dụng dao giỏi của Đặng Lan Lan mới được hoan nghênh như thế. Lúc Vương Tư Tuệ lấy thức ăn cho tộc Biển, cô nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Bốn người đi theo người hầu tộc Biển bước vào đại sảnh cử hành khánh tiết, nước biển chảy dưới chân, lại là một không gian dưới biển được một chiếc lồng trong suốt chụp lên, ngẩng đầu có thể nhìn thấy bọn họ đang ở dưới biển sâu, vô số bầy cá phát sáng bên ngoài lồng chụp bơi lội khi nhanh khi chậm, màu sắc sặc sỡ.
“Không phải cậu và tên ngốc lớn lên cùng nhau sau, khi còn bé tên đó cũng ngốc thế à?”
“Hu hu hu, nàng không chịu trao tim cho tôi, tôi sống còn ý nghĩa gì nữa. Mặc kệ tôi, để tôi biến thành bọt biển chết cho rồi!”
“Làm gì có, khi còn bé, cậu ta là tên gian xảo, thông minh nhất trong đám chúng tôi. Vì xảy ra một vài chuyện nên cậu ta mới biến thành bộ dạng như vậy.
“Chuyện gì thế?”
“Chuyện gì thế?”
Mái tóc dài đến thắt lưng xanh thẳm như bầu trời buông xõa trước ngực, đuôi dài màu trắng bạc chói mắt quẫy tự do trong vùng nước cạn, phần vây cuối đuôi cá nổi lên như tấm màn tơ nửa trong suốt, dập dềnh trôi nổi.
Vương Tư Tuệ vểnh tai, nghiêm túc nghe lén, động tác gắp đồ ăn trên tay vẫn không chậm lại.
“Trước đây, chúng tôi thích đến lãnh địa tộc Người thám hiểm, thi xem ai có thể phá hủy nhiều thuyền nhất. Cậu cũng biết đám thuyền lớn và vũ khí kia đáng ghét thế nào, chúng tôi tính chọn một đội thuyền nhỏ ra tay, nhưng bọn chúng đã có cảnh giác, thăm dò quy luật hành động của chúng tôi, âm thầm gài bẫy.”
Khoan đã, Vương Tư Tuệ nhìn về phía đồng hồ cứu thế, số lượng người chơi bên trên là năm người.”
“Các cậu phát hiện ra bẫy không?”
“Không phải cậu và tên ngốc lớn lên cùng nhau sau, khi còn bé tên đó cũng ngốc thế à?”
“Đương nhiên phát hiện rồi, đây là đại dương đó, làm sao tộc Người có thể sành sỏi biển cả hơn tộc Biển chúng ta… Chúng tôi ngửi được rất rõ mùi bẫy trong biển! Đáng tiếc vẫn gặp chuyện không may.”
Tộc Biển hạ thấp giọng, người nói chuyện với anh ta cũng nhỏ giọng theo.
Vương Tư Tuệ lẳng lặng đổi vị trí đứng, tộc Biển này rất biết cách kể chuyện, mới nói vài câu đã quăng móc câu lớn, khiến người nghe rất muốn biết chuyện gì tiếp theo.
Màu da quá trắng cùng với sắc môi quá đỏ khiến người ta ấn tượng sâu sắc, điều duy nhất cảm thấy đáng tiếc là đôi mắt phượng nhỏ dài cùng màu với mái tóc đờ đẫn vô hồn.
“Các cậu đã phát hiện ra bẫy, đáng lý không xảy ra chuyện gì mới phải. Vậy chuyện không may mà cậu nói là…?”
“Không có, cậu ta nghỉ ngơi mấy tháng rồi lại đến lãnh địa tộc Người gây sự, khi trở về lần nữa thì đã biến thành tên ngốc hai chân.”
Vương Tư Tuệ lẳng lặng đổi vị trí đứng, tộc Biển này rất biết cách kể chuyện, mới nói vài câu đã quăng móc câu lớn, khiến người nghe rất muốn biết chuyện gì tiếp theo.
Lễ khánh tiết đang vào giai đoạn hiến tế, giữa đại sảnh bay lên một chiếc đàn hạc màu xanh rất lớn, tất cả do nước biển tạo thành. Mấy trăm tộc Biển vây quanh đàn hạc, khảy tiếng nhạc du dương.
“Đương nhiên phát hiện rồi, đây là đại dương đó, làm sao tộc Người có thể sành sỏi biển cả hơn tộc Biển chúng ta… Chúng tôi ngửi được rất rõ mùi bẫy trong biển! Đáng tiếc vẫn gặp chuyện không may.”
Cả đại sảnh chỉ có thể nghe thấy tiếng nhạc vừa êm ái vừa vang vọng này.
Hai tên tộc biển vẫn đang nói chuyện, Vương Tư Tuệ phải đứng rất gần bọn họ mới có thể nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện.
“Đội thuyền nhỏ mà chúng tôi nghĩ lại là hạm đội của Lôi Quốc. Bọn chúng đã muốn ra tay với tộc Biển từ lâu, tộc Biển lớn không bắt được, tộc Biển nhỏ đi quấy phá mới là mục tiêu của chúng… Chúng tôi tưởng đã phát hiện ra bẫy rập, nhưng thật ra lại rơi vào bẫy của chúng.”
“Tộc Người đúng là loài gian trá nhất!”
“Các cậu đã phát hiện ra bẫy, đáng lý không xảy ra chuyện gì mới phải. Vậy chuyện không may mà cậu nói là…?”
“Trước đây, chúng tôi thích đến lãnh địa tộc Người thám hiểm, thi xem ai có thể phá hủy nhiều thuyền nhất. Cậu cũng biết đám thuyền lớn và vũ khí kia đáng ghét thế nào, chúng tôi tính chọn một đội thuyền nhỏ ra tay, nhưng bọn chúng đã có cảnh giác, thăm dò quy luật hành động của chúng tôi, âm thầm gài bẫy.”
“Lúc ấy có tên nhóc cảm thấy bất thường nên nhắc nhở chúng tôi, chúng tôi nhát gan nên không tới gần lắm. Khi đó tên ngốc là kẻ mạnh mẽ nhất trong chúng tôi, cho rằng tộc Người không bắt được mình… Kết quả cậu ta bị bắt, mặc dù sau đó toàn thân lành lặn trở về.”
“Cậu ta đã biến thành tên ngốc?”
“Không có, cậu ta nghỉ ngơi mấy tháng rồi lại đến lãnh địa tộc Người gây sự, khi trở về lần nữa thì đã biến thành tên ngốc hai chân.”
“Hai chân?!”
“Ha ha ha, muốn biết hả, tôi không nói cho cậu… Tộc Người bên kia, mày đang nhìn gì đó, nhìn nữa tao móc mắt đấy!”
Vân Thiển cũng ở đây, người cô vừa thấy là Vân Thiển thật sao? Vân Thiển tới lúc nào? Rõ ràng điểm đánh dấu ở ngay bên cạnh, tại sao cô không phát hiện ra?
Vương Tư Tuệ lập tức dời mắt. Lúc này giai đoạn hiến tế của lễ khánh tiết đã qua, mọi người có thể uống rượu.
So với rượu tộc Người, rượu tộc Biển mạnh hơn, chỉ ngửi thôi đã say.
Tên ngốc ngồi trong góc xó, dù vậy anh cũng là người thu hút nhất.
Vương Tư Tuệ lập tức dời mắt. Lúc này giai đoạn hiến tế của lễ khánh tiết đã qua, mọi người có thể uống rượu.
Tộc Biển cũng sẽ say rượu, ví dụ như vị tộc Biển bên cạnh Vương Tư Tuệ, sau khi nốc bốn thùng rượu, anh ta dán lên bàn gào khóc.
“Rõ ràng nàng nói nàng thích tôi, sẽ thổ lộ với tôi. Nhưng đợi tôi móc tim cho nàng, nàng lại không chịu trao tim mình cho tôi. Tôi biết, nàng ấy chỉ muốn lừa gạt trái tim tôi thôi!”
“Con người cậu thật là, người lớn trong tộc đã nói bao nhiêu lần, trước khi xác định bạn đời cuối cùng thì không thể thổ lộ lung tung. Cậu trao tim cho người ta bao lâu rồi? Nếu không mau bảo cô ta trả tim cho cậu, sau này chúng tôi sẽ không gặp được cậu nữa… Mau nói tên họ cô ta cho chúng tôi biết, chúng tôi đi đòi lại công bằng cho cậu!”
“Con người cậu thật là, người lớn trong tộc đã nói bao nhiêu lần, trước khi xác định bạn đời cuối cùng thì không thể thổ lộ lung tung. Cậu trao tim cho người ta bao lâu rồi? Nếu không mau bảo cô ta trả tim cho cậu, sau này chúng tôi sẽ không gặp được cậu nữa… Mau nói tên họ cô ta cho chúng tôi biết, chúng tôi đi đòi lại công bằng cho cậu!”
Tộc Biển bên cạnh lên tiếng, bảo đám người Đặng Chung đừng chỉ lo cho tên ngốc này, nhiệm vụ của đám người chủ yếu là phục vụ bọn họ.
“Hu hu hu, nàng không chịu trao tim cho tôi, tôi sống còn ý nghĩa gì nữa. Mặc kệ tôi, để tôi biến thành bọt biển chết cho rồi!”
“Cậu cậu cậu…”
Vương Tư Tuệ nghe thấy mà đầu óc mù mờ, ngay lúc cô định suy nghĩ cẩn thận lại nội dung đoạn đối thoại kỳ lạ này, khóe mắt bỗng lướt qua một bóng dáng quen thuộc. Cô lập tức nhìn sang, nhưng phát hiện chẳng có người mình quen.
Khoan đã, Vương Tư Tuệ nhìn về phía đồng hồ cứu thế, số lượng người chơi bên trên là năm người.”
Vân Thiển cũng ở đây, người cô vừa thấy là Vân Thiển thật sao? Vân Thiển tới lúc nào? Rõ ràng điểm đánh dấu ở ngay bên cạnh, tại sao cô không phát hiện ra?
Cô đang định lần theo đồng hồ đi tìm Vân Thiển, đồng hồ cứu thế lại phát ra tiếng rung, phía Đặng Chung có tin tức.
Sao nghe mùi truyện xưa lâm li bi đát vậy nè?
Nghi vấn đằng sau tên ngốc chắc có bí mật gì ẩn giấu, thấy tàu Lôi Quốc không biết có liên quan đến công chúa An An không, tò mò ghê
Sao giống chuyện nàng tiên cá thế nhờ, tên ngốc tộc Biển được công chúa cứu nên đem lòng yêu công chúa sao?
Chả nhẽ tên ngốc lại đóng vai nàng tiên cá à, thế này lại ngược tâm quá ??
Có khi nào tên ngốc chỉ giả ngốc không nhỉ ??