Cá muối cứu thế – Chương 67 (1)

Chương 67 (1)

Tên ngốc tộc Biển

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Một tuần trước.

Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên ở trong nhà giam tộc Biển biết được Công chúa bị tộc Biển bắt nhốt là Công chúa thị nữ, Lôi Hoài An thật sự đã thoát khỏi nơi này nhờ vào một người ái mộ tộc Biển.

Sau cơn bàng hoàng, bọn họ quyết định đi tìm người ái mộ tộc Biển kia. Nếu như người này và Lôi Hoài An thật lòng yêu nhau, vậy bọn họ sẽ khuyên hai người trợ giúp bọn họ giải quyết vấn đề to lớn cứu giúp thế giới.

Còn làm sao khuyên thì… chẳng phải người ái mộ là tên ngốc sao, tóm lại tên ngốc thường rất dễ gạt, gặp là lừa được ngay.

Đu tiên phi gp đưcítên ngc tcõBin, ba ngưiĩĐng Chung cnóĐng Lan Lan)giúp bn h²tìm cơ hitiếp xúc quýtc tc Binìging cô ta.

ĐngìLan Lan làđu bếp đưcítc Bin hoanĩnghênh nht, chïcn bn h{hc đưc mtļphn tay nghónu ăn caɩĐng Lan Lan,không chng cóth đưc tcìBin xem trngÍtương t.

Đng LanìLan nghe xongếkế hoch ca(Đng Chung, thtđs chng munnói chuyn vik mt não.

ĐngìChung: “My ngưiánói xem ngoài,ý này ca¹tôi ra cònЇcách nào kháckhông? Có phikhông nghĩ raưcách nào hayôhơn ca tôikhông?”

Vương TưĩTu và KimThiên Thiên gtđu, đúng là(vy. S lưngìngưi chơi ĭthế gii nàyjquá ít, thânphn Chúa cuthế cho bnh và thigian cho phépìti thế giinày khiến bnơh có rtáít bin pháp³dùng đưc.

Bn hkhông phi kiungưi chơi cóth lithế gii tnthế đi mưiĩmy năm đ³gii quyết nhânăt. Bây giícó manh mitình yêu chântht, đương nhiênbn h mungiáp mt hingưi ta.

Đng LanĺLan: “Tôi cóĬth t đigp tc Binkia, thuyết phcăanh ta.”

ĐngChung: “Ch khôngđưc, ch cóĩđàn ông miòcó th thuyếtphc đàn ông.”:

Kim Thiên Thiênyếu t nói:“Anh và ngưi:ta còn chngïphi cùng mtchng tc.”

ĐngChung: “…

ĐngLan Lan nóikhông phi côêta không mundy nhng ngưinày làm saoInu ra mónĩăn hp khuÏv tc Bin,ch là bangưi Đng Chungcó th svì s hãimà không xlý đưc nguyênliu nu ănêmà tc Binòs dng.

Đng Chung:Không th nào,[chúng tôi đulà ngưi tngtri qua sóngĩgió!”

Đng LanưLan ch vàoïanh ta: “Loiɨnguyên liu nuăn này, anhõcũng dám xlý sao?”

ĐngChung nhìn tráinhìn phi, cuicùng mi khngũđnh cái ĐngLan Lan chlà anh ta.

VươngTư Tu vàKim Thiên Thiênđơ mt, đtnhiên bn hnh ra tcNgưi là mtĮtrong nhng thcđơn ca tc:Bin.

Nói cách khác,¸bây gi ĐngLan Lan làmòđu bếp tcĭlà làm tht{ngưi cho tcêBin sao?!

Đng LanLan cong môimm cưi, chđi ba ngưiÎphn ng thếnào.

Không hiu tisao Đng Chungíli nh tiİthế gii tnĩthế lúc gpũĐng Lan Lan.ïSau khi LýDuy và ĐngLan Lan táchra hành đng,thái đ LýơDuy đi vifĐng Lan Lanvn luôn xacách… Nếu làtâm lý ngưibình thưng (thếâgii bn h),bn h rtkhó ra tayvi đng loi,càng đng nóibiến đng loithành món ngon.

Khôngđi Đng Chungũnghĩ thêm, phnЇng bt ngýca Vương Tư°Tu đã khiếnóc bn đ}không kp.

Vương TưɪTu thương hiănhìn Đng LanľLan: “Ch LanïLan, không ngích vì ly{đưc s tínnhim ca tcìBin, vì cugiúp thế giiímà ch đã)hi sinh nhiuīnhư vy. Mtîmình ch bĭđy đến lãnhđa tc Bin,]phương pháp cóth t cuĩđã ít liícàng ít. Nếub tc Binăn tht, phát)hin ch cóth cht tái°sinh nhiu ln,không chng sItr thành nguyên²liu nu ănįquý hiếm choībn chúng. Vìĩtránh xy rachuyn này, ch³bt buc phiĪlàm chuyn nhưvy, kh choích ri.”

VươngíTư Tu mưngtưng s khcc ca ĐngLan Lan mtĭthân mt mìnhti lãnh đaătc Bin.

S thtľlà ngày đuÍtiên Đng LanơLan có mt lãnh đaĩtc Bin, côÍta đã nhưícá gp nưc.

Vương}Tư Tu: “Dưiàhoàn cnh bêncnh ch cóЇtc Bin, chchn ch đãăphi đu tranhrt lâu miIđưa ra quyếtđnh như vy.°Ch còn nghĩìcho chúng em,không hi vngưchúng em sÏlàm chuyn gingýchCh LanLan, ch quánhân hu ri.íCh vn khôngiphi ngưi khôngcm giác đưcítình cm ngưiɪkhác ging nhưõch nói, chīcó ngưi dudàng mi làmơnhư thế.”

KimThiên Thiên trnútròn mt, nhìn¸Vương Tư Tuĩbi phc.

Cô xngđáng là ngưiíchơi thn chn,không ng cóth t myĩcâu nói ngnìgn ca ĐngLan Lan màÏđc đưc nhiucm xúc phíasau như thế,íchc chn miln thi đchiu Ng vănɪcp ba đuđt đim tiđa!

Đng Lan Lan:“… Ly hiubiết ca côv cm xúcīca con ngưi,úphn ng bâyýgi ca côilà cn li.

ĐngChung càng cnli hơn ĐngLan Lan.

Vương TưɨTu.” Đng Chungígi. Vương TưTu nhìn sang.

ĐngóChung nghiêm túcnói: “Em cóímun đi sangtên tiếng Nhtkhông, h KhuyếtìHân, tên NghiêníT, tên đyĩđ là KhuyếtĩHân Nghiên T(*).Đây chính làlý do emùđưc tr thànhngưi chơi thnÏchn còn anhíkhông th sao?

(*)]Hân Nghiên (欣妍,xīnyán)úđc hơi gingTâm Nhãn(心眼 ,xīnyǎn),íc cái tênjcó nghĩa làđa tr thiếuìthông minh

VươngÍTư Tu mùm.

Kim Thiên Thiênĩgiơ tay: “Thtra tôi cũngİkhông hiu li]Đng Chung, aicó th giiĩthích cho tôiĩkhông?”

Đng Chung:Có hai đnghi heo va]phn ng chmchp li vaĬchng có mtquan sát, hếtùcu ri, anhĩtht nh chótâm cơ VânThin mà.

Có ljli ct ngangùca Vương TưTu khiến Đng°Lan Lan điý. Cô taínói s nghĩcách đ nhómãngưi ra khinhà giam, lyơđưc cơ hiÏgp quý tcĮtc Bin.

Ba ngưi¸Đng Chung liăn cơm tùba ngày. Đáđm bo đĩtươi mi vàmùi v canguyên liu nuăn, thc ănívà điu kinng ngh dànhįcho tc NgưiЇkhông t, nuôiđến béo trònĪmp mp… Nếumc đích khôngïphi đ ăntht thì càng}tt hơn.

Bui tingày th tư,Đng Lan Lanũđến tìm bnĩh, dy hmt s cách}xếp đĩa đơnégin d làm.

Ngàyth năm, bnjh đưc thv tc Binâáp gii khiĩnhà giam vidanh nghĩa làĺ“ngưi có tayïngh do ĐngLan Lan chíđích danh, làmph bếp chobui l khánhftiết sp đếnĬca tc Bin.

TcĺBin nu ănáluôn sơ sài,ch nóng lònglt da con,mi ri cthế m tic.Ba ngưi ĐngChung tm thihc đưc kthut xếp đĩa,òthành công lagt, thoát khiìthân phn nguyêníliu nu ănca tc Bin,tr thành đubếp đây.

Viĩtư cách đuìbếp, ngưi h³thưng thy nhtchính là thv tc Binɨđến giám sátbn h.

Lúc ĐngĪChung xoay ngưily rong bin,va quay đuɨđã nhìn nhauɨđm đui vi³mt th v.ơAnh gian nanĩdi mt.

Tc Binxu đến niõĐng Chung suýtănhi máu cơtim.

B dng thv tc Binđu rt xinli, ai nyíc như KimGiác Đi Vương,ĬNgân Giác ĐiVương và ThiếtGiác Đi Vương,)nhìn mà khiếnÍsinh lý khó¸.

Nghe Đng LanïLan nói mtĩmũi quý tcĪtc Bin gingvi tc Ngưihơn. Tc Bincàng quyn lcĮthì b phnđc trưng bnùth gi litrên ngưi càngếít, b ngoài²sau khi biếnhóa càng timıcn con ngưi.

ĐngChung: “Sng đây lâu, tôic có ogiác mình đangãđi Tây Thiênĭthnh kinh

ĐngýLan Lan rmt: “Ít nóinhm đi, lkhánh tiết tcɪBin rt quanĨtrng, nhng thnày đng xĩlý sai.”

Lkhánh tiết tcBin là buil long trngɪnhm hiến tếcho Thn ChiếnTranh, mi nămĩt chc mtln. Tht lâutrưc đây, buiļl này làĨđ Thn ChiếnïTranh chúc phúcnhng tân binhũtrong tc Bin,chiến binh nhnđưc li chúcìphúc s càngkhe mnh hơn.}Sau này, ThnChiến Tranh khôngbo tr thếgii này na,:l khánh tiếtébiến thành nghiÍthc hiến tế,}hiến tế vtíphm vi slưng ln đìcu khn ThnChiến Tranh boftr thế giiïnày ln na.

Buièl cn slưng ln thcăn, món chínhõđương nhiên làtht Hi thú,ătht tc Ngưi{là hàng xaíx, không thcung cp slưng ln.

Đng Chung:Đây là lnĩtôi tiếp xúcgn nht viêhàng xa xtrong đi.” Anhta nghiêm túc{cm vt phmtrên tay.

Ba ngưiĐng Chung chìcn x lýmón ăn kèm,mt vài móníchính mà hkhông dám đngvào s doiĐng Lan Lanx lý, nhưng{dù là mónăn kèm cũngýphi đưc làmkiu cách đadng.

Khu vực rộng lớn bọn họ đang đứng có vô số tộc Biển và vài tộc Người đang bận rộn xử lý các nguyên liệu nấu ăn khác nhau, giống như kiến thợ cần cù tha mồi, chen chúc đi lại giữa những kẽ hở.

Mặc dù Đặng Chung cùng là đàn ông nhưng vẫn cảm thấy tên ngốc này quá đẹp rồi.

Rất nhanh đã đến ngày lễ khánh tiết tộc Biển, Đặng Lan Lan dốc hết sức lực, lấy được cơ hội dẫn Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên phục vụ quý tộc ăn uống.

Lễ khánh tiết đang vào giai đoạn hiến tế, giữa đại sảnh bay lên một chiếc đàn hạc màu xanh rất lớn, tất cả do nước biển tạo thành. Mấy trăm tộc Biển vây quanh đàn hạc, khảy tiếng nhạc du dương.

Bốn người đi theo người hầu tộc Biển bước vào đại sảnh cử hành khánh tiết, nước biển chảy dưới chân, lại là một không gian dưới biển được một chiếc lồng trong suốt chụp lên, ngẩng đầu có thể nhìn thấy bọn họ đang ở dưới biển sâu, vô số bầy cá phát sáng bên ngoài lồng chụp bơi lội khi nhanh khi chậm, màu sắc sặc sỡ.

“Các cậu phát hiện ra bẫy không?”

Quý tộc mà bọn họ muốn phục vụ ăn uống đương nhiên là chủng tộc của tên ngốc. Chủng tộc này tên là Cá vua, sau khi biến thành hình người sẽ giữ lại đuôi cá. Mình người đuôi cá, cũng tức là hình dáng nàng tiên cá mà bọn Đặng Chung quen thuộc nhất.

Vương Tư Tuệ vểnh tai, nghiêm túc nghe lén, động tác gắp đồ ăn trên tay vẫn không chậm lại.

Hình dạng và màu sắc đuôi cá của tộc này khác nhau, điểm duy nhất giống nhau là gương mặt bọn họ đều cực kỳ đẹp.

Món tộc Biển ăn đều là sashimi, vì vậy kỹ thuật sử dụng dao giỏi của Đặng Lan Lan mới được hoan nghênh như thế. Lúc Vương Tư Tuệ lấy thức ăn cho tộc Biển, cô nghe thấy bọn họ nói chuyện.

“Ha ha ha, muốn biết hả, tôi không nói cho cậu… Tộc Người bên kia, mày đang nhìn gì đó, nhìn nữa tao móc mắt đấy!”

“Làm gì có, khi còn bé, cậu ta là tên gian xảo, thông minh nhất trong đám chúng tôi. Vì xảy ra một vài chuyện nên cậu ta mới biến thành bộ dạng như vậy.

Tên ngốc ngồi trong góc xó, dù vậy anh cũng là người thu hút nhất.

Rất nhanh đã đến ngày lễ khánh tiết tộc Biển, Đặng Lan Lan dốc hết sức lực, lấy được cơ hội dẫn Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên phục vụ quý tộc ăn uống.

Mái tóc dài đến thắt lưng xanh thẳm như bầu trời buông xõa trước ngực, đuôi dài màu trắng bạc chói mắt quẫy tự do trong vùng nước cạn, phần vây cuối đuôi cá nổi lên như tấm màn tơ nửa trong suốt, dập dềnh trôi nổi.

“Đội thuyền nhỏ mà chúng tôi nghĩ lại là hạm đội của Lôi Quốc. Bọn chúng đã muốn ra tay với tộc Biển từ lâu, tộc Biển lớn không bắt được, tộc Biển nhỏ đi quấy phá mới là mục tiêu của chúng… Chúng tôi tưởng đã phát hiện ra bẫy rập, nhưng thật ra lại rơi vào bẫy của chúng.”

“Tộc Người đúng là loài gian trá nhất!”

Màu da quá trắng cùng với sắc môi quá đỏ khiến người ta ấn tượng sâu sắc, điều duy nhất cảm thấy đáng tiếc là đôi mắt phượng nhỏ dài cùng màu với mái tóc đờ đẫn vô hồn.

Cả đại sảnh chỉ có thể nghe thấy tiếng nhạc vừa êm ái vừa vang vọng này.

Mặc dù Đặng Chung cùng là đàn ông nhưng vẫn cảm thấy tên ngốc này quá đẹp rồi.

Tộc Biển hạ thấp giọng, người nói chuyện với anh ta cũng nhỏ giọng theo.

Tộc Biển đều gọi anh là tên ngốc, không ai để ý tên anh, vì vậy bọn Đặng Chung chỉ có thể dùng từ “quý ngài” để gọi tộc Biển này.

“Cậu cậu cậu…”

Đặng Chung ở lại tiếp tục quan sát tên ngốc. Vương Tư Tuệ, Kim Thiên Thiên và Đặng Lan Lan chia ra phục vụ những tộc Biển khác.

Tộc Biển này đúng là người ngốc, cho dù bọn Đặng Chung nói cái gì, anh ta cũng chỉ biết ngồi đó toét miệng cười ngây ngô, chẳng đáp lại bất cứ điều gì ngoài cười.

So với rượu tộc Người, rượu tộc Biển mạnh hơn, chỉ ngửi thôi đã say.

“Mặc kệ thằng ngốc đó đi, nó sẽ không để mình chết đói đâu.”

“Hai chân?!”

Tộc Biển bên cạnh lên tiếng, bảo đám người Đặng Chung đừng chỉ lo cho tên ngốc này, nhiệm vụ của đám người chủ yếu là phục vụ bọn họ.

“Lúc ấy có tên nhóc cảm thấy bất thường nên nhắc nhở chúng tôi, chúng tôi nhát gan nên không tới gần lắm. Khi đó tên ngốc là kẻ mạnh mẽ nhất trong chúng tôi, cho rằng tộc Người không bắt được mình… Kết quả cậu ta bị bắt, mặc dù sau đó toàn thân lành lặn trở về.”

Đặng Chung ở lại tiếp tục quan sát tên ngốc. Vương Tư Tuệ, Kim Thiên Thiên và Đặng Lan Lan chia ra phục vụ những tộc Biển khác.

Tộc Biển này đúng là người ngốc, cho dù bọn Đặng Chung nói cái gì, anh ta cũng chỉ biết ngồi đó toét miệng cười ngây ngô, chẳng đáp lại bất cứ điều gì ngoài cười.

Đặng Lan Lan bị một tộc Biển trông quyền cao chức trọng gọi đi khen ngợi.

Vương Tư Tuệ nghe thấy mà đầu óc mù mờ, ngay lúc cô định suy nghĩ cẩn thận lại nội dung đoạn đối thoại kỳ lạ này, khóe mắt bỗng lướt qua một bóng dáng quen thuộc. Cô lập tức nhìn sang, nhưng phát hiện chẳng có người mình quen.

Món tộc Biển ăn đều là sashimi, vì vậy kỹ thuật sử dụng dao giỏi của Đặng Lan Lan mới được hoan nghênh như thế. Lúc Vương Tư Tuệ lấy thức ăn cho tộc Biển, cô nghe thấy bọn họ nói chuyện.

Bốn người đi theo người hầu tộc Biển bước vào đại sảnh cử hành khánh tiết, nước biển chảy dưới chân, lại là một không gian dưới biển được một chiếc lồng trong suốt chụp lên, ngẩng đầu có thể nhìn thấy bọn họ đang ở dưới biển sâu, vô số bầy cá phát sáng bên ngoài lồng chụp bơi lội khi nhanh khi chậm, màu sắc sặc sỡ.

“Không phải cậu và tên ngốc lớn lên cùng nhau sau, khi còn bé tên đó cũng ngốc thế à?”

“Hu hu hu, nàng không chịu trao tim cho tôi, tôi sống còn ý nghĩa gì nữa. Mặc kệ tôi, để tôi biến thành bọt biển chết cho rồi!”

“Làm gì có, khi còn bé, cậu ta là tên gian xảo, thông minh nhất trong đám chúng tôi. Vì xảy ra một vài chuyện nên cậu ta mới biến thành bộ dạng như vậy.

“Chuyện gì thế?”

“Chuyện gì thế?”

Mái tóc dài đến thắt lưng xanh thẳm như bầu trời buông xõa trước ngực, đuôi dài màu trắng bạc chói mắt quẫy tự do trong vùng nước cạn, phần vây cuối đuôi cá nổi lên như tấm màn tơ nửa trong suốt, dập dềnh trôi nổi.

Vương Tư Tuệ vểnh tai, nghiêm túc nghe lén, động tác gắp đồ ăn trên tay vẫn không chậm lại.

“Trước đây, chúng tôi thích đến lãnh địa tộc Người thám hiểm, thi xem ai có thể phá hủy nhiều thuyền nhất. Cậu cũng biết đám thuyền lớn và vũ khí kia đáng ghét thế nào, chúng tôi tính chọn một đội thuyền nhỏ ra tay, nhưng bọn chúng đã có cảnh giác, thăm dò quy luật hành động của chúng tôi, âm thầm gài bẫy.”

Khoan đã, Vương Tư Tuệ nhìn về phía đồng hồ cứu thế, số lượng người chơi bên trên là năm người.”

“Các cậu phát hiện ra bẫy không?”

“Không phải cậu và tên ngốc lớn lên cùng nhau sau, khi còn bé tên đó cũng ngốc thế à?”

“Đương nhiên phát hiện rồi, đây là đại dương đó, làm sao tộc Người có thể sành sỏi biển cả hơn tộc Biển chúng ta… Chúng tôi ngửi được rất rõ mùi  bẫy trong biển! Đáng tiếc vẫn gặp chuyện không may.”

Tộc Biển hạ thấp giọng, người nói chuyện với anh ta cũng nhỏ giọng theo.

Vương Tư Tuệ lẳng lặng đổi vị trí đứng, tộc Biển này rất biết cách kể chuyện, mới nói vài câu đã quăng móc câu lớn, khiến người nghe rất muốn biết chuyện gì tiếp theo.

Màu da quá trắng cùng với sắc môi quá đỏ khiến người ta ấn tượng sâu sắc, điều duy nhất cảm thấy đáng tiếc là đôi mắt phượng nhỏ dài cùng màu với mái tóc đờ đẫn vô hồn.

“Các cậu đã phát hiện ra bẫy, đáng lý không xảy ra chuyện gì mới phải. Vậy chuyện không may mà cậu nói là…?”

“Không có, cậu ta nghỉ ngơi mấy tháng rồi lại đến lãnh địa tộc Người gây sự, khi trở về lần nữa thì đã biến thành tên ngốc hai chân.”

Vương Tư Tuệ lẳng lặng đổi vị trí đứng, tộc Biển này rất biết cách kể chuyện, mới nói vài câu đã quăng móc câu lớn, khiến người nghe rất muốn biết chuyện gì tiếp theo.

Lễ khánh tiết đang vào giai đoạn hiến tế, giữa đại sảnh bay lên một chiếc đàn hạc màu xanh rất lớn, tất cả do nước biển tạo thành. Mấy trăm tộc Biển vây quanh đàn hạc, khảy tiếng nhạc du dương.

“Đương nhiên phát hiện rồi, đây là đại dương đó, làm sao tộc Người có thể sành sỏi biển cả hơn tộc Biển chúng ta… Chúng tôi ngửi được rất rõ mùi  bẫy trong biển! Đáng tiếc vẫn gặp chuyện không may.”

Cả đại sảnh chỉ có thể nghe thấy tiếng nhạc vừa êm ái vừa vang vọng này.

Hai tên tộc biển vẫn đang nói chuyện, Vương Tư Tuệ phải đứng rất gần bọn họ mới có thể nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện.

“Đội thuyền nhỏ mà chúng tôi nghĩ lại là hạm đội của Lôi Quốc. Bọn chúng đã muốn ra tay với tộc Biển từ lâu, tộc Biển lớn không bắt được, tộc Biển nhỏ đi quấy phá mới là mục tiêu của chúng… Chúng tôi tưởng đã phát hiện ra bẫy rập, nhưng thật ra lại rơi vào bẫy của chúng.”

“Tộc Người đúng là loài gian trá nhất!”

“Các cậu đã phát hiện ra bẫy, đáng lý không xảy ra chuyện gì mới phải. Vậy chuyện không may mà cậu nói là…?”

“Trước đây, chúng tôi thích đến lãnh địa tộc Người thám hiểm, thi xem ai có thể phá hủy nhiều thuyền nhất. Cậu cũng biết đám thuyền lớn và vũ khí kia đáng ghét thế nào, chúng tôi tính chọn một đội thuyền nhỏ ra tay, nhưng bọn chúng đã có cảnh giác, thăm dò quy luật hành động của chúng tôi, âm thầm gài bẫy.”

“Lúc ấy có tên nhóc cảm thấy bất thường nên nhắc nhở chúng tôi, chúng tôi nhát gan nên không tới gần lắm. Khi đó tên ngốc là kẻ mạnh mẽ nhất trong chúng tôi, cho rằng tộc Người không bắt được mình… Kết quả cậu ta bị bắt, mặc dù sau đó toàn thân lành lặn trở về.”

“Cậu ta đã biến thành tên ngốc?”

“Không có, cậu ta nghỉ ngơi mấy tháng rồi lại đến lãnh địa tộc Người gây sự, khi trở về lần nữa thì đã biến thành tên ngốc hai chân.”

“Hai chân?!”

“Ha ha ha, muốn biết hả, tôi không nói cho cậu… Tộc Người bên kia, mày đang nhìn gì đó, nhìn nữa tao móc mắt đấy!”

Vân Thiển cũng ở đây, người cô vừa thấy là Vân Thiển thật sao? Vân Thiển tới lúc nào? Rõ ràng điểm đánh dấu ở ngay bên cạnh, tại sao cô không phát hiện ra?

Vương Tư Tuệ lập tức dời mắt. Lúc này giai đoạn hiến tế của lễ khánh tiết đã qua, mọi người có thể uống rượu.

So với rượu tộc Người, rượu tộc Biển mạnh hơn, chỉ ngửi thôi đã say.

Tên ngốc ngồi trong góc xó, dù vậy anh cũng là người thu hút nhất.

Vương Tư Tuệ lập tức dời mắt. Lúc này giai đoạn hiến tế của lễ khánh tiết đã qua, mọi người có thể uống rượu.

Tộc Biển cũng sẽ say rượu, ví dụ như vị tộc Biển bên cạnh Vương Tư Tuệ, sau khi nốc bốn thùng rượu, anh ta dán lên bàn gào khóc.

“Rõ ràng nàng nói nàng thích tôi, sẽ thổ lộ với tôi. Nhưng đợi tôi móc tim cho nàng, nàng lại không chịu trao tim mình cho tôi. Tôi biết, nàng ấy chỉ muốn lừa gạt trái tim tôi thôi!”

“Con người cậu thật là, người lớn trong tộc đã nói bao nhiêu lần, trước khi xác định bạn đời cuối cùng thì không thể thổ lộ lung tung. Cậu trao tim cho người ta bao lâu rồi? Nếu không mau bảo cô ta trả tim cho cậu, sau này chúng tôi sẽ không gặp được cậu nữa… Mau nói tên họ cô ta cho chúng tôi biết, chúng tôi đi đòi lại công bằng cho cậu!”

“Con người cậu thật là, người lớn trong tộc đã nói bao nhiêu lần, trước khi xác định bạn đời cuối cùng thì không thể thổ lộ lung tung. Cậu trao tim cho người ta bao lâu rồi? Nếu không mau bảo cô ta trả tim cho cậu, sau này chúng tôi sẽ không gặp được cậu nữa… Mau nói tên họ cô ta cho chúng tôi biết, chúng tôi đi đòi lại công bằng cho cậu!”

Tộc Biển bên cạnh lên tiếng, bảo đám người Đặng Chung đừng chỉ lo cho tên ngốc này, nhiệm vụ của đám người chủ yếu là phục vụ bọn họ.

“Hu hu hu, nàng không chịu trao tim cho tôi, tôi sống còn ý nghĩa gì nữa. Mặc kệ tôi, để tôi biến thành bọt biển chết cho rồi!”

“Cậu cậu cậu…”

Vương Tư Tuệ nghe thấy mà đầu óc mù mờ, ngay lúc cô định suy nghĩ cẩn thận lại nội dung đoạn đối thoại kỳ lạ này, khóe mắt bỗng lướt qua một bóng dáng quen thuộc. Cô lập tức nhìn sang, nhưng phát hiện chẳng có người mình quen.

Khoan đã, Vương Tư Tuệ nhìn về phía đồng hồ cứu thế, số lượng người chơi bên trên là năm người.”

Vân Thiển cũng ở đây, người cô vừa thấy là Vân Thiển thật sao? Vân Thiển tới lúc nào? Rõ ràng điểm đánh dấu ở ngay bên cạnh, tại sao cô không phát hiện ra?

Cô đang định lần theo đồng hồ đi tìm Vân Thiển, đồng hồ cứu thế lại phát ra tiếng rung, phía Đặng Chung có tin tức.

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

4 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
My Tam
My Tam
3 Năm Cách đây

Sao nghe mùi truyện xưa lâm li bi đát vậy nè?

Mai Tram
Mai Tram
2 Năm Cách đây

Nghi vấn đằng sau tên ngốc chắc có bí mật gì ẩn giấu, thấy tàu Lôi Quốc không biết có liên quan đến công chúa An An không, tò mò ghê

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Sao giống chuyện nàng tiên cá thế nhờ, tên ngốc tộc Biển được công chúa cứu nên đem lòng yêu công chúa sao?

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Chả nhẽ tên ngốc lại đóng vai nàng tiên cá à, thế này lại ngược tâm quá ??
Có khi nào tên ngốc chỉ giả ngốc không nhỉ ??

4
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!