Chương 22
Là cô nói muốn nhổ tận gốc chúng ta?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sau khi điền xong tờ khai, nhóm người Tần Uyển Uyển chuẩn bị sơ bộ. Đợi đến sáng hôm sau, Thiên Kiếm Tông phái người tới thông báo bọn họ ra sau núi tập hợp.
Tần Uyển Uyển đã hoá trang cho mình từ trước. Sau khi đảm bảo tướng mạo khác xa Tần Vãn, nàng lại đeo khăn che mặt, quay đầu nhìn Giản Hành Chi đứng bên cạnh: “Thế nào? Nhận ra ta là Tần Vãn không?”
“Dựa vào nốt ruồi lôngănổi lên trênítrán cô…” GiảnɩHành Chi nóiđmột cách nghiêmặtúc: “Không nhậnýra.”
Tần UyểnìUyển hài lòngígật đầu.
Quay đầu‹nhìn Nam Phong:ừ“Chuẩn bị xongἰchưa?”
“Xong rồi.”ú
Nam Phong cầmựbọc hành lý:ɩ“Có thể xuấtĩphát bất cứửlúc nào.”
TầnἲUyển Uyển nghe(vậy bèn dẫnïGiản Hành Chiũvà Nam Phongảra ngoài, cùngíđệ tử ThiênựKiếm Tông điáđến bãi đấtḽtrống sau núi.
Từóđằng xa, cònĩchưa xuống núi,ïnàng đã thấyìmột biển ngườiĬtrên bãi đấtıtrống. Người đệétử đưa họátới nơi thìổlập tức điửtìm những ngườiịkhác.
Tần Uyển Uyểnïquan sát bốnĩphía một lúc,èthấy Bách Tuế}Ưu đứng ngayịbên cạnh đangỹnói chuyện vớiẫngười khác. TầnỉUyển Uyển vộiỷgọi: “Bách đạo°hữu!”
Bách TuếùƯu nghe tiếngìbèn quay đầu.ıNhìn thấy dángđvẻ Tần UyểnậUyển, hắn sữngīsờ chốc látêrồi vờ nhưốkhông thấy gì,ữmỉm cười chào:(“Tần đạo hữu.”Ĩ
“Bách đạo hữuĩđến lúc nàoúvậy? Có biếtơkhi nào chúngôta có thểἳtiến vào Mậtỵcảnh không?”
“Vừaḻtới không lâu.”õBách Tuế Ưuínói xong, nhìnếphía sau núijcách đó khôngĩxa, giơ tayẻlên chỉ: “Nơiầđó là cửa¹vào Mật cảnh,‹nghe nói látἳnữa Tạ đạoíquân sẽ mởếcổng lớn Mậtọcảnh.”
“Tạ đạoìquân mở mậtăcảnh?”
Tần UyểnĩUyển tò mò:³“Ngài ấy vàoìcùng chúng ta³sao?”
“Đương nhiênɪrồi.” Bách TuếĪƯu cười: “ThiênÎKiếm Tông khôngđgiống với QuỷơThành, Quỷ Thànhìsẽ mặc kệĩsống chết nhữngựngười như chúngổta. Thiên KiếmĺTông đúng là³Danh môn đạiἲphái, dù làἷngười đến Mộĩkiếm bọn họầtìm kiếm, bọnἰhọ vẫn sẽébảo vệ chuịtoàn.”
“Đúng làĺphong thái bậcỷthầy…”
Tần UyểnfUyển và BáchắTuế Ưu đangẫtán gẫu, mộtộhỏi một đáp,ễchợt hai ngườiónghe thấy chiêngḹvang lên “Keng”ếmột tiếng, chẳngibiết Tạ CôĩĐường đã xuấtỷhiện tự baoýgiờ, ngự kiếmíđứng giữa khôngạtrung cách đóἷkhông xa.
Đằng sauáy là haiĺngười đệ tửítrẻ tuổi. Mộtỡvị là nữĩtử, dáng dấpịthanh thoát, lạnhỵlùng như đúcômột khuôn từἵTạ Cô Đườngĩra, váy trắngừtựa tuyết, trôngỵgiống tượng đáõmỹ nhân, khiếnĪngười khác khóīlòng dời mắt.ậMột người khácỗmặc trường bàoĮgấm xanh nhạtừviền đỏ, gươngĪmặt trẻ con,ἲtay cầm chiêng,ịtươi cười trongẳtrẻo nhìn đám‹đông.
“Chủ nhân.” Nam¹Phong biết TầnáVãn không nhậnộra ai, bènùđứng phía sauĩnhỏ tiếng giớiỉthiệu cho TầnẽUyển Uyển: “Nữḹtử kia làỉTô Chẩm Tuyết,ḽcon gái Chưởngẻmôn Thiên KiếmíTông, mỹ nhânịđệ nhất Tuẽchân giới. Ngườiăcầm chiêng làἰsư đệ ChuἷXích của Tạỏđạo quân.”
TầnỡUyển Uyển gậtẵđầu, nhìn xungỉquanh, không ítɨnam tu lénốlút quan sátìTô Chẩm Tuyết,Ixem ra kháờnổi tiếng.
“Hoan nghênhịchư vị tớiặtham gia Đạiỉhội đấu kiếmïThiên Kiếm Tông.”ồSau tiếng chiêng,ỷmọi người yênừlặng lại. ChuọXích nhìn đaẫsố mọi ngườiớquay đầu, vẻĩmặt tươi cười:ị“Đại hội đấuìkiếm lần nàyḹdo sư huynhỏTạ Cô Đườngἳcủa ta chủ¹trì, cả quáítrình được ThiênóKiếm Tông cungũcấp sự bảoợvệ cơ bảnĭnhất. Một khiágặp bất kỳằnguy hiểm nào,įchư vị cứībóp nát bảngỉtên là cóịthể rời khỏiįMật cảnh, nhưngįđiều đó cũngìcó nghĩa làđnhiệm vụ thấtởbại, chư vịĺhãy thận trọng.ITrong Mật cảnhụnguy hiểm trùngôtrùng, tình hìnháphức tạp, xinéchư vị hãyểnghe lời sưἵhuynh cảnh báo,[chớ tự tiệnéhành động.”
Dứtấlời, Chu Xíchỷcất chiêng vàoútúi Càn Khôn,ịlại lấy mộtἳquyển danh sáchếra, trải bằngămột tay.
Tạ CôìĐường nhìn yİlấy danh sáchỷra, cầm mộtẫchiếc gương đồng,ļném lên không]trung. Gương đồngĭlập tức khuếchụđại thành mộtìcánh cửa cách³đó không xa.ì
“Sau đây, taổsẽ đọc tên,ấmời người có¸tên bước lênòtiến vào Mậtđcảnh. Sau khiễvào Mật cảnh,ắtức là bắtìđầu thi đấu,ìcó thể rờiăkhỏi vị trí,ọquy tắc chiếnĺthắng sẽ đượcãtuyên bố sauếkhi vào Mật}cảnh.” Chu Xíchộvừa nói vừaậnhìn danh sách,ởngẩng đầu: “VấnỷTâm Tông, mườiẽhai người, bước,khỏi hàng.”
Vừaịnghe Vấn TâmÍTông, Tần Uyển}Uyển và GiảnùHành Chi đềuịnhìn sang, chỉđthấy mười haiổtu sĩ trẻïtuổi dưới kỳăKim Đan bướcặra khỏi đámḽđông. Tần UyểnỉUyển nhìn lướtắqua, đa phầnựkhông quen thuộc³lắm. Nàng thoáng²yên tâm, giơềtay chỉnh khăn‹che mặt.
Chu Xíchẳkiểm kê người,ịtiếp tục gọiẽmôn phái khác.
Ngheậmột hồi, TầnĨUyển Uyển nhậnỉra Thiên KiếmáTông dựa theoấsố người báoádanh của mônếphái để xếpĺhạng, đưa nhữngîai tán tuïhoặc đơn độcẫmột mình raằở sau cùng.
VìĪthế càng ngàyἳcàng ít người,àđợi dưới đấtákhông còn bao³nhiêu, rốt cuộcậTần Uyển Uyểnịcũng nghe thấy:ì“Vô Môn VôờPhái, Tần UyểnùUyển, Long NgạoạThiên, Nam Phong.”ï
Vừa nghe tiếngổđọc, những ngườiởcòn lại đềuêquay sang nhìn.
TầnơUyển Uyển độtữnhiên hơi xấuİhổ, muốn giảiḷthích môn pháiỉcủa bọn họἰkhông phải tênịVô Môn VôấPhái, nhưng đểïkhông làm trễệnãi thời gian,Їnàng đành lựaừchọn từ bỏ.
TầnõUyển Uyển nhanhốchóng dẫn GiảnἲHành Chi vàụNam Phong cùngívào Mật cảnh.ÏVừa vào tới,ìnàng phát hiệnĩnơi này giốngỉnhư một cánhἵrừng, có điềuĬkỳ lạ hơn(cánh rừng bìnhạthường, bất kểơcây, cỏ hayádây leo ởữnơi này đềuĩlớn hơn bìnhèthường rất nhiều.
Baẹngười chỉ quanįsát xung quanhãmột lát, độtınhiên cảm giácằđược có gìảđó đáp từộtrên xuống. Baỉngười chụp lấy,ïbắt được một°cuộn sách.
Bên trênɩviết “Giải thíchἵnhiệm vụ” .
Tần[Uyển Uyển kéoḷGiải thích nhiệmívụ ra, đọcɨlướt một lượt.õXác nhận khôngửcó nhiệm vụỉgì tàn nhẫnἶnhư tàn sát{lẫn nhau, nàngễnhẹ nhõm, bắtìđầu đọc cẩnủthận.
Đọc qua thìốnhiệm vụ Mậtớcảnh này cũngỡkhông khó, chỉ¹là bắt linhjthú, hái linhúthảo. Linh thúằvà linh thảoɨkhác nhau cóổsố điểm khácĩnhau, một trămóđiểm trở lênịlà có thểểra khỏi bíìcảnh, mười ngườiḹmột trăm điểmítrước là ngườiľchiến thắng nămồnay.
Thiên Kiếm Tôngἷgiải thích tườngītận nhiệm vụ,ịghi chú rõúràng đặc tínhổcác loại linh]thú linh thảoỉvà điểm số,ĩcòn có cácịđiều khoản hoàÎbình “Không đượcįgiết người” ,ĺ“Không được đốnỉgiết sinh mạng,ịtrừ khi tựïbảo vệ mình”ị, có vẻỉhết sức đơnởgiản.
Nhưng Tần UyểnôUyển vẫn cảmịthấy có gìïđó bất thường,ĮĐại hội đấuḷkiếm nhiều ngườiếnhư vậy, lạiỵlàm nhiệm vụửcơ bản thếắnày à?
Tần UyểnIUyển suy ngẫm,ìđồng thời cũngẽnghĩ đến cácưphương án tốiìưu cho tìnhíhuống trước mắt.
LinhĬthảo bình thường,ảmột cây mộtỷđiểm. Yêu thúÎbình thường, mộtảcon năm điểm.ỉLinh thảo trungἲcấp, một cây°năm điểm. Yêuịthú trung cấp,°một con mườiụđiểm. Linh thảoúcao cấp, mộtìcây mười điểm.(Yêu thú caoícấp, một conằhai mươi điểm.ơNgoài ra cònảcó linh thúểhoặc linh thảoícao nhất, mộtĮcon hoặc mộtýcây là nămimươi điểm.
Muốn raἴkhỏi bí cảnhỗsớm nhất, quanἴtrọng không phảiậlà đủ điểm,{mà còn phảiìnhanh.
Nếu đủ thựcảlực, đương nhiênụbắt thẳng mộtïcon linh thú,đnhổ một câyἱlinh thảo làũnhanh nhất
“Chú chóảthấy thế nào?”ẫTần Uyển Uyểnļquay đầu nhìnÏGiản Hành Chi,ítrước tiên xácẻnhận xem yÍcó nhận nhiệmìvụ kỳ quặcIgì không.
Giản HànhIChi vừa ngheĩhai chữ “chúìchó” là biếtãTần Uyển UyểnĪđang hỏi gì:ừ“Bây giờ còníchưa thấy gì.”ế
Tần Uyển Uyển°gật đầu. GiảnἲHành Chi cũngíđọc xong cuộnἵsách, trực tiếpợphân chia: “Vậyũta đi bắtílinh thú cao‹nhất, cô điíhái linh thảoằcao nhất, nửa°canh giờ sauơtụ họp tạiɩđây.”
Tần UyểnịUyển: “Hả?”
Vừaỉdứt lời, GiảnẵHành Chi đãỉsải chân bướcịđi. Có điềuợvừa mới bước,êy chợt nhìníthấy tiêu đềỗcảnh cáo đỏẫchót sáng rựcɨchớp nháy.
Cảnh cáo:ậKhông được điồcốt truyện củaInữ chính! Không³được giành nhiệmívụ của nữầchính! Cứ nằmịim là được!!!
GiảnạHành Chi: “…”ἷ
666 hốc hácĭthở dài: “Chủồnhân, ngài đừngịquá đáng, phảiệnhớ hình tượngĪnhân vật củaẻmình.”
Giản HànhỹChi ngẫm nghĩ,]quay trở về,ìnhìn Tần UyểnộUyển: “Đi, côẫđi bắt linhíthú, hái linh¸thảo đi.”
“NgạoửThiên huynh quảɨnhiên có khíỷphách.” Bách TuếíƯu vừa vàoiMật cảnh khôngîlâu nghe thấyỉlời Giản HànhἶChi thì mỉmẫcười, đóng cuộnỗsách lại: “Có[điều dù chođlà Kim Đanfthời kỳ mạnhởnhất cũng khôngĩdễ dàng gìĩbắt được linhợthú cao nhất,Íhuống chi haiẻvị đã ápểtu vi xuốngÏTrúc Cơ? Chiồbằng chúng taīhợp tác, cùngàbắt linh thúọlinh thảo?”
“Báchḽđạo hữu nói]đúng.”
Tiếng nói Bách Tuế Ưu vừa dứt, bỗng nghe thấy một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên. Tần Uyển Uyển quay đầu, nhìn thấy Tô Chẩm Tuyết đóng cuộn sách, xoay đầu qua nhìn.
“Không…”
Nàng vừa lên tiếng, râu trên đầu Nam Phong đã dựng thẳng, lập tức hô: “Tô tiên nữ nói phải!”
Lời của Giản Hành Chi còn chưa ra khỏi miệng, Tần Uyển Uyển đã ngắt lời y: “Không thành vấn đề, chúng ta cùng hợp tác!”
Dường như Giản Hành Chi đoán trước được điều gì, y nhếch môi, nhìn Tần Uyển Uyển bên cạnh run rẩy kéo y, giống như sắp treo lên người y tới nơi: “Gõ cửa đi.”
Nhóm người quyết định hợp tác xong, Tần Uyển Uyển và Tô Chẩm Tuyết bắt đầu lập ra phương án.
Tô Chẩm Tuyết không để ý tới Nam Phong, bỏ sách cuộn vào tay áo, bước tới trước mặt Tần Uyển Uyển: “Danh sách vào Mộ kiếm có mười người, xác suất lớn các Tông môn khác đều đã hợp thành một đội rồi. Mấy người chúng ta tập hợp lại, tốc độ càng nhanh, càng chắc ăn hơn, thế nào?”
Tần Uyển Uyển nghe kỹ một hồi, không chắc lắm: “Xào… xào mạt chược?”
Dứt lời, hai người bước đến cửa.
Một cơn gió mát thổi tới. Đầu tiên, Tần Uyển Uyển nhìn thấy đôi chân xanh lá ngắn nhỏ, mọc đầy gai như Tiên nhân chưởng. Nàng đơ người nhìn từ dưới lên, phát hiện kẻ đứng trước mặt là một Tiên nhân chưởng dáng dấp khổng lồ, cơ bắp cuồn cuộn, tay cầm chuỳ gai.
“Không…”
Dứt lời, nàng bỏ mặc Giản Hành Chi, cắm đầu bỏ chạy!
Hang động rất tối, không có một tia sáng. Tần Uyển Uyển lấy Dạ minh châu ra chiếu sáng con đường, vì bóng tối mà hơi căng thẳng.
Lời của Giản Hành Chi còn chưa ra khỏi miệng, Tần Uyển Uyển đã ngắt lời y: “Không thành vấn đề, chúng ta cùng hợp tác!”
Tô Chẩm Tuyết ngẩng đầu nhìn mọi người thương lượng, Tần Uyển Uyển bèn đề nghị: “Hay là hái linh thảo trước?”
Giọng nói Bách Tuế Ưu vừa dứt, bỗng nghe thấy một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên. Tần Uyển Uyển quay đầu, nhìn thấy Tô Chẩm Tuyết đóng cuộn sách, xoay đầu qua nhìn.
Nhóm người quyết định hợp tác xong, Tần Uyển Uyển và Tô Chẩm Tuyết bắt đầu lập ra phương án.
Nhóm người quan sát một lượt, không có bất cứ thực vật nào. Tô Chẩm Tuyết trầm ngâm: “Đành vào trong hang thăm dò vậy.”
Tô Chẩm Tuyết không để ý tới Nam Phong, bỏ sách cuộn vào tay áo, bước tới trước mặt Tần Uyển Uyển: “Danh sách vào Mộ kiếm có mười người, xác suất lớn các Tông môn khác đều đã hợp thành một đội rồi. Mấy người chúng ta tập hợp lại, tốc độ càng nhanh, càng chắc ăn hơn, thế nào?”
“Với trình độ của chúng ta, độ rủi ro bắt linh thú cao nhất quá lớn…” Tô Chẩm Tuyết lấy ghi chú tên linh thú linh thảo ra, bàn bạc với Tần Uyển Uyển: “Chi bằng năm người chúng ta cùng tiễu trừ một yêu thú cấp cao, xung quanh yêu thú thường mọc linh thảo, tiện tay hái luôn. Năm người chúng ta cần tổng cộng năm trăm điểm, ít nhất bắt năm con yêu thú.”
Vừa dứt lời, tiếng mạt chược bên trong dừng lại. Tần Uyển Uyển căng thẳng quá độ, buột miệng nói tiếp: “Đến lúc đó, chúng ta tìm cây cuốc hoặc cây xẻng. Không phải người biết đào đất sao? Bắt đầu xúc từ dưới đất lên, nhổ tận gốc bọn nó. Chúng đều có phiến dài, chúng ta cẩn thận một chút.”
Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh lùi về sau, nghiêm túc xin lỗi: “Quấy rầy rồi.”
“Đúng vậy.” Tần Uyển Uyển giả vờ cao thâm khen ngợi: “Tô đạo hữu đúng là thông minh phi phàm.”
“Không hổ là cô.”
Kết quả phát hiện hoá ra nơi này là một ngọn núi lớn, trên núi có hang động rộng rãi, loáng thoáng nghe thấy âm thanh quen thuộc kỳ lạ.
Tần Uyển Uyển nhìn bản đồ, xác nhận vị trí và chủng loại linh thảo:
“Vậy chúng ta bắt đầu bắt yêu thú cao cấp từ gần đến xa.”
Hai người tiến đến gần, âm thanh ngày càng rõ ràng. Giản Hành Chi cau mày: “Rốt cuộc là tiếng gì?”
Nhưng vẫn không quên thông báo với người đang ăn điểm tâm chờ bọn họ bên ngoài: “Tiên nhân chưởng này bự quá, chạy mau điiiii!!!”
Tô Chẩm Tuyết ngẩng đầu nhìn mọi người thương lượng, Tần Uyển Uyển bèn đề nghị: “Hay là hái linh thảo trước?”
“Với trình độ của chúng ta, độ rủi ro bắt linh thú cao nhất quá lớn…” Tô Chẩm Tuyết lấy ghi chú tên linh thú linh thảo ra, bàn bạc với Tần Uyển Uyển: “Chi bằng năm người chúng ta cùng tiễu trừ một yêu thú cấp cao, xung quanh yêu thú thường mọc linh thảo, tiện tay hái luôn. Năm người chúng ta cần tổng cộng năm trăm điểm, ít nhất bắt năm con yêu thú.”
Nhóm người nói chuyện xong bèn đi tới vị trí chú thích trên bản đồ.
“Vì sao hái linh thảo trước?” Tô Chẩm Tuyết khó hiểu. Tần Uyển Uyển gượng cười: “Chúng ta vừa vào mật cảnh, không hiểu rõ tình huống, đương nhiên phải bóp quả hồng mềm trước, ra tay từ linh thảo không biết chạy.”
Trừ Giản Hành Chi, lời này nhận được sự tán đồng của tất cả những người khác. Bọn họ lấy bản đồ ra, bắt đầu tìm kiếm vị trí linh thảo gần đây.
Tần Uyển Uyển nhìn bản đồ, xác nhận vị trí và chủng loại linh thảo:
Tiên nhân chưởng(*).
Giản Hành Chi khoanh hai tay trước ngực, liếc nhìn nàng: “Sao lần này lại tích cực mạo hiểm vậy, cô đang tính toán gì đó?”
Tần Uyển Uyển xung phong nhận việc: “Để ta!”(*) Tên gọi khác của xương rồng bà có gai, thuộc họ xương rồng.
Mà Tần Uyển Uyển lại khá yên tâm: “Yên tâm.” Nàng nói: “Chỉ là Tiên nhân chưởng thôi mà.”
Nhìn cái tên quen thuộc, Tần Uyển Uyển cảm khái. Nơi ở khác nhau, mức độ trân quý của chủng loại cũng khác nhau. Tiên nhân chưởng ở Tu Tiên giới mà cũng có thể lẫn vào linh thảo cấp cao.
“Đúng vậy.” Tần Uyển Uyển giả vờ cao thâm khen ngợi: “Tô đạo hữu đúng là thông minh phi phàm.”
Nàng vừa lên tiếng, râu trên đầu Nam Phong đã dựng thẳng, lập tức hô: “Tô tiên nữ nói phải!”
Nhìn cái tên “Tiên nhân chưởng”, Bách Tuế Ưu hơi lo lắng: “Không biết Tiên nhân chưởng này có gì đặc biệt, cần phải đối phó thế nào?”
“Không có gì…” Tần Uyển Uyển nói chắc như đinh đóng cột: “Ta từng thấy thứ này rồi, hiểu rất rõ.”
Dứt lời, nhóm người cảm giác được linh khí xung quanh thay đổi. Giản Hành Chi nhíu mày, lên tiếng: “Có trận pháp.”
“Xem ra Tiên nhân chưởng này có linh thức, sẽ nghĩ cách bảo vệ mình.”
“Dù sao Tiên nhân chưởng cũng là linh vật cấp cao.” Tô Chẩm Tuyết không hề bất ngờ.
Mà Tần Uyển Uyển lại khá yên tâm: “Yên tâm.” Nàng nói: “Chỉ là Tiên nhân chưởng thôi mà.”
Nhóm người nói chuyện xong bèn đi tới vị trí chú thích trên bản đồ.
“Dù sao Tiên nhân chưởng cũng là linh vật cấp cao.” Tô Chẩm Tuyết không hề bất ngờ.
Loại Tiên nhân chưởng hình người này không chỉ có một. Sau khi cửa mở ra, nàng có thể loáng thoáng thấy được vài bàn mạt chược. Tiên nhân chưởng khắp phòng cầm vũ khí, hung dữ nhìn Tần Uyển Uyển.
Kết quả phát hiện hoá ra nơi này là một ngọn núi lớn, trên núi có hang động rộng rãi, loáng thoáng nghe thấy âm thanh quen thuộc kỳ lạ.
(*) Tên gọi khác của xương rồng bà có gai, thuộc họ xương rồng.
Nhóm người quan sát một lượt, không có bất cứ thực vật nào. Tô Chẩm Tuyết trầm ngâm: “Đành vào trong hang thăm dò vậy.”
“Vậy chúng ta bắt đầu bắt yêu thú cao cấp từ gần đến xa.”
“Chúng ta cùng vào, nếu có mai phục, e rằng không ổn.” Bách Tuế Ưu suy nghĩ chốc lát: “Để ta đi trước.”
“Không cần!”
Giản Hành Chi không hề bất ngờ chút nào.
Tần Uyển Uyển xung phong nhận việc: “Để ta!”
Nhìn cái tên “Tiên nhân chưởng”, Bách Tuế Ưu hơi lo lắng: “Không biết Tiên nhân chưởng này có gì đặc biệt, cần phải đối phó thế nào?”
“Cô dũng cảm thế à?”
Giản Hành Chi khó tin, mặt Tần Uyển Uyển tràn đầy tự tin: “Chỉ một cây Tiên nhân chưởng, ta làm được.”
“Vậy thì để Tần đạo hữu.” Bách Tuế Ưu hơi lo lắng: “Cô phải cẩn thận.”
“Lúc nãy…” Tiên nhân chưởng đứng tại cửa vác chuỳ trên vai, bắp thịt cường tráng nhấp nhô theo động tác của hắn, trông rùng hết cả mình. Hắn cúi đầu, hung ác nhìn Tần Uyển Uyển: “Là cô nói muốn nhổ tận gốc chúng ta?”
Tần Uyển Uyển gật đầu, Giản Hành Chi không yên tâm nói: “Ta đi với cô.”
Dứt lời, hai người cùng vào trong hang.
Hang động rất tối, không có một tia sáng. Tần Uyển Uyển lấy Dạ minh châu ra chiếu sáng con đường, vì bóng tối mà hơi căng thẳng.
Giản Hành Chi khoanh hai tay trước ngực, liếc nhìn nàng: “Sao lần này lại tích cực mạo hiểm vậy, cô đang tính toán gì đó?”
“Vậy thì để Tần đạo hữu.” Bách Tuế Ưu hơi lo lắng: “Cô phải cẩn thận.”
“Mọi người họp thành một nhóm, khẳng định nguy hiểm rất nhiều. Tần Uyển Uyển lắng nghe âm thanh kỳ lạ truyền từ sâu trong hang động, căng thẳng nhích lại gần Giản Hành Chi, âm thầm túm lấy tay áo y. Giản Hành Chi nhìn hành động nhỏ của nàng không nói, nghe nàng nuốt nước bọt, căng thẳng giải thích: “Đến lúc đó, mọi người phải thay phiên nhau đi. Tiên nhân chưởng này không có lực sát thương gì, chỉ là bên ngoài có gai dài, không uy hiếp lắm. Thay vì đến lượt ta đi xò xét một thứ không hiểu rõ, chi bằng bây giờ cao thượng một chút, xung phong đi đầu, kế tiếp không tới lượt ta nữa.”
“Không hổ là cô.”
Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi, dồn hết can đảm, gõ cửa một cái, hết sức lễ phép mở miệng: “Xin chào, chúng ta đi ngang qua…”
Giản Hành Chi không hề bất ngờ chút nào.
Hai người tiến đến gần, âm thanh ngày càng rõ ràng. Giản Hành Chi cau mày: “Rốt cuộc là tiếng gì?”
Tiên nhân chưởng(*).
Tần Uyển Uyển nghe kỹ một hồi, không chắc lắm: “Xào… xào mạt chược?”
“Xào mạt chược?”
Trừ Giản Hành Chi, lời này nhận được sự tán đồng của tất cả những người khác. Bọn họ lấy bản đồ ra, bắt đầu tìm kiếm vị trí linh thảo gần đây.
“Chúng ta cùng vào, nếu có mai phục, e rằng không ổn.” Bách Tuế Ưu suy nghĩ chốc lát: “Để ta đi trước.”
Giản Hành Chi khó tin. Đằng trước bắt đầu có lửa chiếu sáng hang động, lập tức một cánh cửa gỗ to lớn cao hơn ba thước đập vào mắt. Nhịp tim Tần Uyển Uyển nhanh hơn, nàng bất giác nhích đến gần Giản Hành Chi, bắt đầu nói chuyện để tăng thêm can đảm: “Hẳn là người ta ở chỗ này. Đợi lát nữa, thái độ chúng ta phải tốt một chút, người đừng doạ người ta. Chúng ta hỏi đường, xem thử rốt cuộc Tiên nhân chưởng ở chỗ nào.”
“Xào mạt chược?”
Giản Hành Chi khó tin. Đằng trước bắt đầu có lửa chiếu sáng hang động, lập tức một cánh cửa gỗ to lớn cao hơn ba thước đập vào mắt. Nhịp tim Tần Uyển Uyển nhanh hơn, nàng bất giác nhích đến gần Giản Hành Chi, bắt đầu nói chuyện để tăng thêm can đảm: “Hẳn là người ta ở chỗ này. Đợi lát nữa, thái độ chúng ta phải tốt một chút, người đừng doạ người ta. Chúng ta hỏi đường, xem thử rốt cuộc Tiên nhân chưởng ở chỗ nào.”
Vừa dứt lời, tiếng mạt chược bên trong dừng lại. Tần Uyển Uyển căng thẳng quá độ, buột miệng nói tiếp: “Đến lúc đó, chúng ta tìm cây cuốc hoặc cây xẻng. Không phải người biết đào đất sao? Bắt đầu xúc từ dưới đất lên, nhổ tận gốc bọn nó. Chúng đều có phiến dài, chúng ta cẩn thận một chút.”
Dứt lời, hai người bước đến cửa.
Dứt lời, hai người cùng vào trong hang.
Dường như Giản Hành Chi đoán trước được điều gì, y nhếch môi, nhìn Tần Uyển Uyển bên cạnh run rẩy kéo y, giống như sắp treo lên người y tới nơi: “Gõ cửa đi.”
Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi, dồn hết can đảm, gõ cửa một cái, hết sức lễ phép mở miệng: “Xin chào, chúng ta đi ngang qua…”
Lời còn chưa dứt, cửa đã mở ra.
Một cơn gió mát thổi tới. Đầu tiên, Tần Uyển Uyển nhìn thấy đôi chân xanh lá ngắn nhỏ, mọc đầy gai như Tiên nhân chưởng. Nàng đơ người nhìn từ dưới lên, phát hiện kẻ đứng trước mặt là một Tiên nhân chưởng dáng dấp khổng lồ, cơ bắp cuồn cuộn, tay cầm chuỳ gai.
“Cô dũng cảm thế à?”
Loại Tiên nhân chưởng hình người này không chỉ có một. Sau khi cửa mở ra, nàng có thể loáng thoáng thấy được vài bàn mạt chược. Tiên nhân chưởng khắp phòng cầm vũ khí, hung dữ nhìn Tần Uyển Uyển.
“Lúc nãy…” Tiên nhân chưởng đứng tại cửa vác chuỳ trên vai, bắp thịt cường tráng nhấp nhô theo động tác của hắn, trông rùng hết cả mình. Hắn cúi đầu, hung ác nhìn Tần Uyển Uyển: “Là cô nói muốn nhổ tận gốc chúng ta?”
“Không có gì…” Tần Uyển Uyển nói chắc như đinh đóng cột: “Ta từng thấy thứ này rồi, hiểu rất rõ.”
Giản Hành Chi khó tin, mặt Tần Uyển Uyển tràn đầy tự tin: “Chỉ một cây Tiên nhân chưởng, ta làm được.”
Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh lùi về sau, nghiêm túc xin lỗi: “Quấy rầy rồi.”
Dứt lời, nàng bỏ mặc Giản Hành Chi, cắm đầu bỏ chạy!
Nhưng vẫn không quên thông báo với người đang ăn điểm tâm chờ bọn họ bên ngoài: “Tiên nhân chưởng này bự quá, chạy mau điiiii!!!”
Chời ơi chết cười với chị nu9 ??
Rồi tới công chiện luôn, lần nào chị cũng bỏ anh mà chạy hết đấy nhé.
Hèn real ?
Đúng là mỗi nơi một khác mà!
Ủa gì mới level 1 mà đã cắm đầu chạy trước rồi. Không hổ danh Tần Uyển Uyển