Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 22

Chương 22

Là cô nói muốn nhổ tận gốc chúng ta?

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Sau khi điền xong tờ khai, nhóm người Tần Uyển Uyển chuẩn bị sơ bộ. Đợi đến sáng hôm sau, Thiên Kiếm Tông phái người tới thông báo bọn họ ra sau núi tập hợp.

Tần Uyển Uyển đã hoá trang cho mình từ trước. Sau khi đảm bảo tướng mạo khác xa Tần Vãn, nàng lại đeo khăn che mặt, quay đầu nhìn Giản Hành Chi đứng bên cạnh: “Thế nào? Nhận ra ta là Tần Vãn không?”

“Da vào nt rui lôngăni lên trênítrán cô GinɩHành Chi nóiđmt cách nghiêmtúc: “Không nhnýra.”

Tn UynìUyn hài lòngígt đu.

Quay đunhìn Nam Phong:Chun b xongchưa?”

“Xong ri.”ú

Nam Phong cmbc hành lý:ɩ“Có th xutĩphát bt clúc nào.”

TnUyn Uyn nghe(vy bèn dnïGin Hành Chiũvà Nam Phongra ngoài, cùngíđ t ThiênKiếm Tông điáđến bãi đttrng sau núi.

Tóđng xa, cònĩchưa xung núi,ïnàng đã thyìmt bin ngưiĬtrên bãi đtıtrng. Ngưi đét đưa háti nơi thìlp tc đitìm nhng ngưikhác.

Tn Uyn Uynïquan sát bnĩphía mt lúc,èthy Bách Tuế}Ưu đng ngaybên cnh đangnói chuyn vingưi khác. TnUyn Uyn vigi: “Bách đo°hu!”

Bách TuếùƯu nghe tiếngìbèn quay đu.ıNhìn thy dángđv Tn UynUyn, hn sngīs chc látêri v nhưkhông thy gì,mm cưi chào:(“Tn đo hu.”Ĩ

“Bách đo huĩđến lúc nàoúvy? Có biếtơkhi nào chúngôta có thtiến vào Mtcnh không?”

Vati không lâu.”õBách Tuế Ưuínói xong, nhìnếphía sau núijcách đó khôngĩxa, giơ taylên ch: “Nơiđó là ca¹vào Mt cnh,nghe nói látna T đoíquân s mếcng ln Mtcnh.”

“T đoìquân m mtăcnh?”

Tn UynĩUyn tò mò:³“Ngài y vàoìcùng chúng ta³sao?”

Đương nhiênɪri.” Bách TuếĪƯu cưi: “ThiênÎKiếm Tông khôngđging vi QuơThành, Qu Thànhìs mc kĩsng chết nhngngưi như chúngta. Thiên KiếmĺTông đúng là³Danh môn điphái, dù làngưi đến Mĩkiếm bn htìm kiếm, bnh vn sébo v chutoàn.”

Đúng làĺphong thái bcthy…

Tn UynfUyn và BáchTuế Ưu đangtán gu, mthi mt đáp,cht hai ngưiónghe thy chiêngvang lên “Kengếmt tiếng, chngibiết T CôĩĐưng đã xuthin t baoýgi, ng kiếmíđng gia khôngtrung cách đókhông xa.

Đng sauáy là haiĺngưi đ títr tui. Mtv là nĩt, dáng dpthanh thoát, lnhlùng như đúcômt khuôn tT Cô Đưngĩra, váy trngta tuyết, trôngging tưng đáõm nhân, khiếnĪngưi khác khóīlòng di mt.Mt ngưi khácmc trưng bàoĮgm xanh nhtvin đ, gươngĪmt tr con,tay cm chiêng,tươi cưi trongtro nhìn đámđông.

Ch nhân.” Nam¹Phong biết TnáVãn không nhnra ai, bènùđng phía sauĩnh tiếng giithiu cho TnUyn Uyn: “Nt kia làTô Chm Tuyết,con gái Chưngmôn Thiên KiếmíTông, m nhânđ nht Tuchân gii. Ngưiăcm chiêng làsư đ ChuXích ca Tđo quân.”

TnUyn Uyn gtđu, nhìn xungquanh, không ítɨnam tu lénlút quan sátìTô Chm Tuyết,Ixem ra kháni tiếng.

“Hoan nghênhchư v titham gia Đihi đu kiếmïThiên Kiếm Tông.”Sau tiếng chiêng,mi ngưi yênlng li. ChuXích nhìn đas mi ngưiquay đu, vĩmt tươi cưi:Đi hi đuìkiếm ln nàydo sư huynhT Cô Đưngca ta ch¹trì, c quáítrình đưc ThiênóKiếm Tông cungũcp s bov cơ bnĭnht. Mt khiágp bt knguy him nào,įchư v cībóp nát bngtên là cóth ri khiįMt cnh, nhưngįđiu đó cũngìcó nghĩa làđnhim v thtbi, chư vĺhãy thn trng.ITrong Mt cnhnguy him trùngôtrùng, tình hìnháphc tp, xinéchư v hãynghe li sưhuynh cnh báo,[ch t tinéhành đng.”

Dtli, Chu Xíchct chiêng vàoútúi Càn Khôn,li ly mtquyn danh sáchếra, tri bngămt tay.

T CôìĐưng nhìn yİly danh sáchra, cm mtchiếc gương đng,ļném lên không]trung. Gương đngĭlp tc khuếchđi thành mtìcánh ca cách³đó không xa.ì

“Sau đây, tas đc tên,mi ngưi có¸tên bưc lênòtiến vào Mtđcnh. Sau khivào Mt cnh,tc là btìđu thi đu,ìcó th riăkhi v trí,quy tc chiếnĺthng s đưcãtuyên b sauếkhi vào Mt}cnh.” Chu Xíchva nói vanhìn danh sách,ngng đu: “VnTâm Tông, mưihai ngưi, bưc,khi hàng.”

Vanghe Vn TâmÍTông, Tn Uyn}Uyn và GinùHành Chi đunhìn sang, chđthy mưi haitu sĩ trïtui dưi kăKim Đan bưcra khi đámđông. Tn UynUyn nhìn lưtqua, đa phnkhông quen thuc³lm. Nàng thoáng²yên tâm, giơtay chnh khănche mt.

Chu Xíchkim kê ngưi,tiếp tc gimôn phái khác.

Nghemt hi, TnĨUyn Uyn nhnra Thiên KiếmáTông da theos ngưi báoádanh ca mônếphái đ xếpĺhng, đưa nhngîai tán tuïhoc đơn đcmt mình ra sau cùng.

VìĪthế càng ngàycàng ít ngưi,àđi dưi đtákhông còn bao³nhiêu, rt cucTn Uyn Uyncũng nghe thy:ìVô Môn VôPhái, Tn UynùUyn, Long NgoThiên, Nam Phong.”ï

Va nghe tiếngđc, nhng ngưicòn li đuêquay sang nhìn.

TnơUyn Uyn đtnhiên hơi xuİh, mun giithích môn pháica bn hkhông phi tênVô Môn VôPhái, nhưng đïkhông làm trnãi thi gian,Їnàng đành lachn t b.

TnõUyn Uyn nhanhchóng dn GinHành Chi vàNam Phong cùngívào Mt cnh.ÏVa vào ti,ìnàng phát hinĩnơi này gingnhư mt cánhrng, có điuĬk l hơn(cánh rng bìnhthưng, bt kơcây, c hayádây leo nơi này đuĩln hơn bìnhèthưng rt nhiu.

Bangưi ch quanįsát xung quanhãmt lát, đtınhiên cm giácđưc có gìđó đáp ttrên xung. Bangưi chp ly,ïbt đưc mt°cun sách.

Bên trênɩviết “Gii thíchnhim v.

Tn[Uyn Uyn kéoGii thích nhimív ra, đcɨlưt mt lưt.õXác nhn khôngcó nhim vgì tàn nhnnhư tàn sát{ln nhau, nàngnh nhõm, btìđu đc cnthn.

Đc qua thìnhim v Mtcnh này cũngkhông khó, ch¹là bt linhjthú, hái linhútho. Linh thúvà linh thoɨkhác nhau cós đim khácĩnhau, mt trămóđim tr lênlà có thra khi bíìcnh, mưi ngưimt trăm đimítrưc là ngưiľchiến thng nămnay.

Thiên Kiếm Tônggii thích tưngītn nhim v,ghi chú rõúràng đc tínhcác loi linh]thú linh thovà đim s,ĩcòn có cácđiu khon hoàÎbìnhKhông đưcįgiết ngưi,ĺKhông đưc đngiết sinh mng,tr khi tïbo v mình, có vhết sc đơngin.

Nhưng Tn UynôUyn vn cmthy có gìïđó bt thưng,ĮĐi hi đukiếm nhiu ngưiếnhư vy, lilàm nhim vcơ bn thếnày à?

Tn UynIUyn suy ngm,ìđng thi cũngnghĩ đến cácưphương án tiìưu cho tìnhíhung trưc mt.

LinhĬtho bình thưng,mt cây mtđim. Yêu thúÎbình thưng, mtcon năm đim.Linh tho trungcp, mt cây°năm đim. Yêuthú trung cp,°mt con mưiđim. Linh thoúcao cp, mtìcây mưi đim.(Yêu thú caoícp, mt conhai mươi đim.ơNgoài ra còncó linh thúhoc linh thoícao nht, mtĮcon hoc mtýcây là nămimươi đim.

Mun rakhi bí cnhsm nht, quantrng không philà đ đim,{mà còn phiìnhanh.

Nếu đ thclc, đương nhiênbt thng mtïcon linh thú,đnh mt câylinh tho làũnhanh nht

Chú chóthy thế nào?”Tn Uyn Uynļquay đu nhìnÏGin Hành Chi,ítrưc tiên xácnhn xem yÍcó nhn nhimìv k qucIgì không.

Gin HànhIChi va ngheĩhai chchúìchó là biếtãTn Uyn UynĪđang hi gì:“Bây gi còníchưa thy gì.”ế

Tn Uyn Uyn°gt đu. GinHành Chi cũngíđc xong cunsách, trc tiếpphân chia: “Vyũta đi btílinh thú caonht, cô điíhái linh thocao nht, na°canh gi sauơt hp tiɩđây.”

Tn UynUyn: “H?”

Vadt li, GinHành Chi đãsi chân bưcđi. Có điuva mi bưc,êy cht nhìníthy tiêu đcnh cáo đchót sáng rcɨchp nháy.

Cnh cáo:Không đưc đict truyn caIn chính! Không³đưc giành nhimív ca nchính! C nmim là đưc!!!

GinHành Chi: “…

666 hc hácĭth dài: “Chnhân, ngài đngquá đáng, phinh hình tưngĪnhân vt camình.”

Gin HànhChi ngm nghĩ,]quay tr v,ìnhìn Tn UynUyn: “Đi, côđi bt linhíthú, hái linh¸tho đi.”

“NgoThiên huynh quɨnhiên có khíphách.” Bách TuếíƯu va vàoiMt cnh khôngîlâu nghe thyli Gin HànhChi thì mmcưi, đóng cunsách li: “Có[điu dù chođlà Kim Đanfthi k mnhnht cũng khôngĩd dàng gìĩbt đưc linhthú cao nht,Íhung chi haiv đã áptu vi xungÏTrúc Cơ? Chibng chúng taīhp tác, cùngàbt linh thúlinh tho?”

“Báchđo hu nói]đúng.”

Tiếng nói Bách Tuế Ưu vừa dứt, bỗng nghe thấy một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên. Tần Uyển Uyển quay đầu, nhìn thấy Tô Chẩm Tuyết đóng cuộn sách, xoay đầu qua nhìn.

“Không…”

Nàng vừa lên tiếng, râu trên đầu Nam Phong đã dựng thẳng, lập tức hô: “Tô tiên nữ nói phải!”

Lời của Giản Hành Chi còn chưa ra khỏi miệng, Tần Uyển Uyển đã ngắt lời y: “Không thành vấn đề, chúng ta cùng hợp tác!”

Dường như Giản Hành Chi đoán trước được điều gì, y nhếch môi, nhìn Tần Uyển Uyển bên cạnh run rẩy kéo y, giống như sắp treo lên người y tới nơi: “Gõ cửa đi.”

Nhóm người quyết định hợp tác xong, Tần Uyển Uyển và Tô Chẩm Tuyết bắt đầu lập ra phương án.

Tô Chẩm Tuyết không để ý tới Nam Phong, bỏ sách cuộn vào tay áo, bước tới trước mặt Tần Uyển Uyển: “Danh sách vào Mộ kiếm có mười người, xác suất lớn các Tông môn khác đều đã hợp thành một đội rồi. Mấy người chúng ta tập hợp lại, tốc độ càng nhanh, càng chắc ăn  hơn, thế nào?”

Tần Uyển Uyển nghe kỹ một hồi, không chắc lắm: “Xào… xào mạt chược?”

Dứt lời, hai người bước đến cửa.

Một cơn gió mát thổi tới. Đầu tiên, Tần Uyển Uyển nhìn thấy đôi chân xanh lá ngắn nhỏ, mọc đầy gai như Tiên nhân chưởng. Nàng đơ người nhìn từ dưới lên, phát hiện kẻ đứng trước mặt là một Tiên nhân chưởng dáng dấp khổng lồ, cơ bắp cuồn cuộn, tay cầm chuỳ gai.

“Không…”

Dứt lời, nàng bỏ mặc Giản Hành Chi, cắm đầu bỏ chạy!

Hang động rất tối, không có một tia sáng. Tần Uyển Uyển lấy Dạ minh châu ra chiếu sáng con đường, vì bóng tối mà hơi căng thẳng.

Lời của Giản Hành Chi còn chưa ra khỏi miệng, Tần Uyển Uyển đã ngắt lời y: “Không thành vấn đề, chúng ta cùng hợp tác!”

Tô Chẩm Tuyết ngẩng đầu nhìn mọi người thương lượng, Tần Uyển Uyển bèn đề nghị: “Hay là hái linh thảo trước?”

Giọng nói Bách Tuế Ưu vừa dứt, bỗng nghe thấy một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên. Tần Uyển Uyển quay đầu, nhìn thấy Tô Chẩm Tuyết đóng cuộn sách, xoay đầu qua nhìn.

Nhóm người quyết định hợp tác xong, Tần Uyển Uyển và Tô Chẩm Tuyết bắt đầu lập ra phương án.

Nhóm người quan sát một lượt, không có bất cứ thực vật nào. Tô Chẩm Tuyết trầm ngâm: “Đành vào trong hang thăm dò vậy.”

Tô Chẩm Tuyết không để ý tới Nam Phong, bỏ sách cuộn vào tay áo, bước tới trước mặt Tần Uyển Uyển: “Danh sách vào Mộ kiếm có mười người, xác suất lớn các Tông môn khác đều đã hợp thành một đội rồi. Mấy người chúng ta tập hợp lại, tốc độ càng nhanh, càng chắc ăn  hơn, thế nào?”

“Với trình độ của chúng ta, độ rủi ro bắt linh thú cao nhất quá lớn…” Tô Chẩm Tuyết lấy ghi chú tên linh thú linh thảo ra, bàn bạc với Tần Uyển Uyển: “Chi bằng năm người chúng ta cùng tiễu trừ một yêu thú cấp cao, xung quanh yêu thú thường mọc linh thảo, tiện tay hái luôn. Năm người chúng ta cần tổng cộng năm trăm điểm, ít nhất bắt năm con yêu thú.”

Vừa dứt lời, tiếng mạt chược bên trong dừng lại. Tần Uyển Uyển căng thẳng quá độ, buột miệng nói tiếp: “Đến lúc đó, chúng ta tìm cây cuốc hoặc cây xẻng. Không phải người biết đào đất sao? Bắt đầu xúc từ dưới đất lên, nhổ tận gốc bọn nó. Chúng đều có phiến dài, chúng ta cẩn thận một chút.”

Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh lùi về sau, nghiêm túc xin lỗi: “Quấy rầy rồi.”

“Đúng vậy.” Tần Uyển Uyển giả vờ cao thâm khen ngợi: “Tô đạo hữu đúng là thông minh phi phàm.”

“Không hổ là cô.”

Kết quả phát hiện hoá ra nơi này là một ngọn núi lớn, trên núi có hang động rộng rãi, loáng thoáng nghe thấy âm thanh quen thuộc kỳ lạ.

Tần Uyển Uyển nhìn bản đồ, xác nhận vị trí và chủng loại linh thảo:

“Vậy chúng ta bắt đầu bắt yêu thú cao cấp từ gần đến xa.”

Hai người tiến đến gần, âm thanh ngày càng rõ ràng. Giản Hành Chi cau mày: “Rốt cuộc là tiếng gì?”

Nhưng vẫn không quên thông báo với người đang ăn điểm tâm chờ bọn họ bên ngoài: “Tiên nhân chưởng này bự quá, chạy mau điiiii!!!”

Tô Chẩm Tuyết ngẩng đầu nhìn mọi người thương lượng, Tần Uyển Uyển bèn đề nghị: “Hay là hái linh thảo trước?”

“Với trình độ của chúng ta, độ rủi ro bắt linh thú cao nhất quá lớn…” Tô Chẩm Tuyết lấy ghi chú tên linh thú linh thảo ra, bàn bạc với Tần Uyển Uyển: “Chi bằng năm người chúng ta cùng tiễu trừ một yêu thú cấp cao, xung quanh yêu thú thường mọc linh thảo, tiện tay hái luôn. Năm người chúng ta cần tổng cộng năm trăm điểm, ít nhất bắt năm con yêu thú.”

Nhóm người nói chuyện xong bèn đi tới vị trí chú thích trên bản đồ.

“Vì sao hái linh thảo trước?” Tô Chẩm Tuyết khó hiểu. Tần Uyển Uyển gượng cười: “Chúng ta vừa vào mật cảnh, không hiểu rõ tình huống, đương nhiên phải bóp quả hồng mềm trước, ra tay từ linh thảo không biết chạy.”

Trừ Giản Hành Chi, lời này nhận được sự tán đồng của tất cả những người khác. Bọn họ lấy bản đồ ra, bắt đầu tìm kiếm vị trí linh thảo gần đây.

Tần Uyển Uyển nhìn bản đồ, xác nhận vị trí và chủng loại linh thảo:

Tiên nhân chưởng(*).

Giản Hành Chi khoanh hai tay trước ngực, liếc nhìn nàng: “Sao lần này lại tích cực mạo hiểm vậy, cô đang tính toán gì đó?”

Tần Uyển Uyển xung phong nhận việc: “Để ta!”(*) Tên gọi khác của xương rồng bà có gai, thuộc họ xương rồng.

Mà Tần Uyển Uyển lại khá yên tâm: “Yên tâm.” Nàng nói: “Chỉ là Tiên nhân chưởng thôi mà.”

Nhìn cái tên quen thuộc, Tần Uyển Uyển cảm khái. Nơi ở khác nhau, mức độ trân quý của chủng loại cũng khác nhau. Tiên nhân chưởng ở Tu Tiên giới mà cũng có thể lẫn vào linh thảo cấp cao.

“Đúng vậy.” Tần Uyển Uyển giả vờ cao thâm khen ngợi: “Tô đạo hữu đúng là thông minh phi phàm.”

Nàng vừa lên tiếng, râu trên đầu Nam Phong đã dựng thẳng, lập tức hô: “Tô tiên nữ nói phải!”

Nhìn cái tên “Tiên nhân chưởng”, Bách Tuế Ưu hơi lo lắng: “Không biết Tiên nhân chưởng này có gì đặc biệt, cần phải đối phó thế nào?”

“Không có gì…” Tần Uyển Uyển nói chắc như đinh đóng cột: “Ta từng thấy thứ này rồi, hiểu rất rõ.”

Dứt lời, nhóm người cảm giác được linh khí xung quanh thay đổi. Giản Hành Chi nhíu mày, lên tiếng: “Có trận pháp.”

“Xem ra Tiên nhân chưởng này có linh thức, sẽ nghĩ cách bảo vệ mình.”

“Dù sao Tiên nhân chưởng cũng là linh vật cấp cao.” Tô Chẩm Tuyết không hề bất ngờ.

Mà Tần Uyển Uyển lại khá yên tâm: “Yên tâm.” Nàng nói: “Chỉ là Tiên nhân chưởng thôi mà.”

Nhóm người nói chuyện xong bèn đi tới vị trí chú thích trên bản đồ.

“Dù sao Tiên nhân chưởng cũng là linh vật cấp cao.” Tô Chẩm Tuyết không hề bất ngờ.

Loại Tiên nhân chưởng hình người này không chỉ có một. Sau khi cửa mở ra, nàng có thể loáng thoáng thấy được vài bàn mạt chược. Tiên nhân chưởng khắp phòng cầm vũ khí, hung dữ nhìn Tần Uyển Uyển.

Kết quả phát hiện hoá ra nơi này là một ngọn núi lớn, trên núi có hang động rộng rãi, loáng thoáng nghe thấy âm thanh quen thuộc kỳ lạ.

(*) Tên gọi khác của xương rồng bà có gai, thuộc họ xương rồng.

Nhóm người quan sát một lượt, không có bất cứ thực vật nào. Tô Chẩm Tuyết trầm ngâm: “Đành vào trong hang thăm dò vậy.”

“Vậy chúng ta bắt đầu bắt yêu thú cao cấp từ gần đến xa.”

“Chúng ta cùng vào, nếu có mai phục, e rằng không ổn.” Bách Tuế Ưu suy nghĩ chốc lát: “Để ta đi trước.”

“Không cần!”

Giản Hành Chi không hề bất ngờ chút nào.

Tần Uyển Uyển xung phong nhận việc: “Để ta!”

Nhìn cái tên “Tiên nhân chưởng”, Bách Tuế Ưu hơi lo lắng: “Không biết Tiên nhân chưởng này có gì đặc biệt, cần phải đối phó thế nào?”

“Cô dũng cảm thế à?”

Giản Hành Chi khó tin, mặt Tần Uyển Uyển tràn đầy tự tin: “Chỉ một cây Tiên nhân chưởng, ta làm được.”

“Vậy thì để Tần đạo hữu.” Bách Tuế Ưu hơi lo lắng: “Cô phải cẩn thận.”

“Lúc nãy…” Tiên nhân chưởng đứng tại cửa vác chuỳ trên vai, bắp thịt cường tráng nhấp nhô theo động tác của hắn, trông rùng hết cả mình. Hắn cúi đầu, hung ác nhìn Tần Uyển Uyển: “Là cô nói muốn nhổ tận gốc chúng ta?”

Tần Uyển Uyển gật đầu, Giản Hành Chi không yên tâm nói: “Ta đi với cô.”

Dứt lời, hai người cùng vào trong hang.

Hang động rất tối, không có một tia sáng. Tần Uyển Uyển lấy Dạ minh châu ra chiếu sáng con đường, vì bóng tối mà hơi căng thẳng.

Giản Hành Chi khoanh hai tay trước ngực, liếc nhìn nàng: “Sao lần này lại tích cực mạo hiểm vậy, cô đang tính toán gì đó?”

“Vậy thì để Tần đạo hữu.” Bách Tuế Ưu hơi lo lắng: “Cô phải cẩn thận.”

“Mọi người họp thành một nhóm, khẳng định nguy hiểm rất nhiều. Tần Uyển Uyển lắng nghe âm thanh kỳ lạ truyền từ sâu trong hang động, căng thẳng nhích lại gần Giản Hành Chi, âm thầm túm lấy tay áo y. Giản Hành Chi nhìn hành động nhỏ của nàng không nói, nghe nàng nuốt nước bọt, căng thẳng giải thích: “Đến lúc đó, mọi người phải thay phiên nhau đi. Tiên nhân chưởng này không có lực sát thương gì, chỉ là bên ngoài có gai dài, không uy hiếp lắm. Thay vì đến lượt ta đi xò xét một thứ không hiểu rõ, chi bằng bây giờ cao thượng một chút, xung phong đi đầu, kế tiếp không tới lượt ta nữa.”

“Không hổ là cô.”

Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi, dồn hết can đảm, gõ cửa một cái, hết sức lễ phép mở miệng: “Xin chào, chúng ta đi ngang qua…”

Giản Hành Chi không hề bất ngờ chút nào.

Hai người tiến đến gần, âm thanh ngày càng rõ ràng. Giản Hành Chi cau mày: “Rốt cuộc là tiếng gì?”

Tiên nhân chưởng(*).

Tần Uyển Uyển nghe kỹ một hồi, không chắc lắm: “Xào… xào mạt chược?”

“Xào mạt chược?”

Trừ Giản Hành Chi, lời này nhận được sự tán đồng của tất cả những người khác. Bọn họ lấy bản đồ ra, bắt đầu tìm kiếm vị trí linh thảo gần đây.

“Chúng ta cùng vào, nếu có mai phục, e rằng không ổn.” Bách Tuế Ưu suy nghĩ chốc lát: “Để ta đi trước.”

Giản Hành Chi khó tin. Đằng trước bắt đầu có lửa chiếu sáng hang động, lập tức một cánh cửa gỗ to lớn cao hơn ba thước đập vào mắt. Nhịp tim Tần Uyển Uyển nhanh hơn, nàng bất giác nhích đến gần Giản Hành Chi, bắt đầu nói chuyện để tăng thêm can đảm: “Hẳn là người ta ở chỗ này. Đợi lát nữa, thái độ chúng ta phải tốt một chút, người đừng doạ người ta. Chúng ta hỏi đường, xem thử rốt cuộc Tiên nhân chưởng ở chỗ nào.”

“Xào mạt chược?”

Giản Hành Chi khó tin. Đằng trước bắt đầu có lửa chiếu sáng hang động, lập tức một cánh cửa gỗ to lớn cao hơn ba thước đập vào mắt. Nhịp tim Tần Uyển Uyển nhanh hơn, nàng bất giác nhích đến gần Giản Hành Chi, bắt đầu nói chuyện để tăng thêm can đảm: “Hẳn là người ta ở chỗ này. Đợi lát nữa, thái độ chúng ta phải tốt một chút, người đừng doạ người ta. Chúng ta hỏi đường, xem thử rốt cuộc Tiên nhân chưởng ở chỗ nào.”

Vừa dứt lời, tiếng mạt chược bên trong dừng lại. Tần Uyển Uyển căng thẳng quá độ, buột miệng nói tiếp: “Đến lúc đó, chúng ta tìm cây cuốc hoặc cây xẻng. Không phải người biết đào đất sao? Bắt đầu xúc từ dưới đất lên, nhổ tận gốc bọn nó. Chúng đều có phiến dài, chúng ta cẩn thận một chút.”

Dứt lời, hai người bước đến cửa.

Dứt lời, hai người cùng vào trong hang.

Dường như Giản Hành Chi đoán trước được điều gì, y nhếch môi, nhìn Tần Uyển Uyển bên cạnh run rẩy kéo y, giống như sắp treo lên người y tới nơi: “Gõ cửa đi.”

Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi, dồn hết can đảm, gõ cửa một cái, hết sức lễ phép mở miệng: “Xin chào, chúng ta đi ngang qua…”

Lời còn chưa dứt, cửa đã mở ra.

Một cơn gió mát thổi tới. Đầu tiên, Tần Uyển Uyển nhìn thấy đôi chân xanh lá ngắn nhỏ, mọc đầy gai như Tiên nhân chưởng. Nàng đơ người nhìn từ dưới lên, phát hiện kẻ đứng trước mặt là một Tiên nhân chưởng dáng dấp khổng lồ, cơ bắp cuồn cuộn, tay cầm chuỳ gai.

“Cô dũng cảm thế à?”

Loại Tiên nhân chưởng hình người này không chỉ có một. Sau khi cửa mở ra, nàng có thể loáng thoáng thấy được vài bàn mạt chược. Tiên nhân chưởng khắp phòng cầm vũ khí, hung dữ nhìn Tần Uyển Uyển.

“Lúc nãy…” Tiên nhân chưởng đứng tại cửa vác chuỳ trên vai, bắp thịt cường tráng nhấp nhô theo động tác của hắn, trông rùng hết cả mình. Hắn cúi đầu, hung ác nhìn Tần Uyển Uyển: “Là cô nói muốn nhổ tận gốc chúng ta?”

“Không có gì…” Tần Uyển Uyển nói chắc như đinh đóng cột: “Ta từng thấy thứ này rồi, hiểu rất rõ.”

Giản Hành Chi khó tin, mặt Tần Uyển Uyển tràn đầy tự tin: “Chỉ một cây Tiên nhân chưởng, ta làm được.”

Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh lùi về sau, nghiêm túc xin lỗi: “Quấy rầy rồi.”

Dứt lời, nàng bỏ mặc Giản Hành Chi, cắm đầu bỏ chạy!

Nhưng vẫn không quên thông báo với người đang ăn điểm tâm chờ bọn họ bên ngoài: “Tiên nhân chưởng này bự quá, chạy mau điiiii!!!”

5 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
BAL
BAL
3 Năm Cách đây

Chời ơi chết cười với chị nu9 ??

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Rồi tới công chiện luôn, lần nào chị cũng bỏ anh mà chạy hết đấy nhé.

An Linh
An Linh
2 Năm Cách đây

Hèn real ?

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Đúng là mỗi nơi một khác mà!

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Ủa gì mới level 1 mà đã cắm đầu chạy trước rồi. Không hổ danh Tần Uyển Uyển

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!