Cá muối cứu thế – Chương 71

Chương 71

Tôi quá đanh đá

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Thần Chiến Tranh nghiêm mặt nói: “Đùa xong rồi, ta còn chưa mất giá đến mức đi giành tín đồ của ngươi… Tiện tay giúp đỡ mà thôi.”

Thần linh đều cần thể diện, Giới thì không, ngài làm việc chưa bao giờ để ý thể diện. Những thần linh khác nói, có thể chỉ là uy hiếp hoặc lời tức giận, còn Giới nói là muốn làm thật.

Rõ ràng Thần Chiến Tranh lo lắng tên khốn kiếp Giới này nói được làm được, không khỏi làm ra hành động từ tận đáy lòng, giọng điệu dịu xuống.

Tục gọi là: Sợ.

Gii: “Tt nht là thế.”

Mùi ca ngàiýbiến mt khiưngưi Ô TIHi.

Sau khi Giichuyn thn lcìcho Vân Thin,)ri li bìÔ T Hiơhp thu thnálc, ngài khôngth nói nhiuli hơn na.

Mcdù thi gianľxut hin chÎcó my giây,nhưng ngài đãđ li nitưng sâu scɪcho nhóm ngưi.

Mùicòn sót liãtrên ngưi ÔêT Hi vnđang mê hocĩlòng ngưi, gingnhư có aiđó th thơ bên tai:Phóng túng tt(c đi, buôngâth trói bucbn thân, chìmđm…

Lôi Hoài AnÏngng rơi nưcmt, cô munôlp tc triu³hi Hi thú,đi ti LôiĩQuc, cưp đot{quyn lc tùtay Lôi VnĩQuân. Nhưng nhưvy còn chưa¹đ, cô cònĨmun xây dngthi k quájđ ca loàingưi, thng nhtĪtc Ngưi, thmchí c vùngìđi dương.

Đng Chungcũng mun hiIthn linh duyįnht ti đâyrt cuc mcýđích ca Chúacu thế làgì, nguyên nhânthn linh yıthác ngưi chơiïthành lp Bangĩhi ngưi chơilà gì, cóĩphi trong mtthn linh ngưiĩchơi ch làcông c cóĬth tin tayvt b

Ngón tayàđt hai bênįngưi Đng Lan]Lan nhúc nhích,mt ánh lênÏchút mi l.Cô ta mming: “Tôi thy:đói ri.”

Vân(Thin nhìn ĐngơLan Lan, cmthy bu khôngíkhí hin tikhá k quc.Ánh mt ttc mi ngưinhìn Ô T(Hi ging nhưìrút th Qu{S Hc(1) liínhìn thy mtàSSR(2) cao cpămin phí trongtrò chơi rútíngàn ln không³ra SSR(3), hếtĩsc k quái(*).

(1)éQu S Hc:là thc thncp SR trongįgame Âm dươngsư

(2) SSR: phânloi thc thnìtrong game Âm¸dương sư, SSRĩlà thc thncc k quý(hiếm

(*) Tht rađon này mìnhedit theo liýtác gi viếtĩch cũng khôngrành game Âm]Dương Sư, cóíth s khôngïđúng lm, aibiết chơi gameĬnày có thôcomment góp ýĪnhé.

Ô T Hib mi ngưinhìn mà ngìngàng, không biếtvì sao Giiĭcó th thôngơqua cơ th²cu nói chuyn.jCu mi làļngưi cm thyk quái nhtĪnày!

Thn Chiến Tranhãđng phía sauêbong bóng baoâbc bt bin,v mt hơiįt k. Sauıkhi phát hinkhác thưng, ngài¹bèn búng taymt cái thtĩkêu.

Tt c mingưi khôi phcs sáng trong,Ĩrùng mình vìjsuy nghĩ càngInghĩ càng đángs thoáng quaįtrong lòng bannãy.

Đng Lan Lanâm thm nhìnîchm chm ÔT Hi vàVân Thin nhưīsuy nghĩ gìđó.

Vương Tư Tuíhi Vân Thin:“Cô cũng cóthn linh tínngưng sao?”

VânThin: “Có l,tôi cũng khôngchc lm.”

VươngTư Tu lyɪlàm l: “Cái[này mà cònīkhông chc đưcíà?”

Vân Thin:ĩĐúng vy, chuynánày do ngưikhác nói nênõtôi mi biếtmình cũng làmt tín đ.Tôi đoán hnthn linh này}không phi thnĩlinh tu luynchính thng, nếukhông sao biếnâtôi thành tínđ mà liÎchng cp chocái chng minh,còn không chuũnói danh xưngcho tôi biết…ùCm giác gingnhư thn linhba không chngđáng hoàng gì,[nên tôi cũngăkhông nói.”

ThnChiến Tranh ngheĬvy bèn nhìn]Vân Thin, ngàicht nhn ratín đ caGii cũng chngìphi ngưi dýđi phó.

Gii là:thn linh sinhra t dcvng ca loàiÍngưi, c hjlà tín đtín ngưng ngài,cui cùng đuýs b dcïvng càng ngàycàng ln cabn thân nutâchng, chưa baogi có kếtqu tt.

Đây cũngĮlà nguyên nhânIGii không cóưtín đ. Chodù có, hoclà tín ngưngmt thi gian[thì phát hinìtình hình khôngn, bèn tīb tín ngưng.Hoc là tínĩngưng đến mtmng, ngay clinh hn cũngchng còn.

Gii thôngqua phân thânúta ra mtļchút mùi đãfnh hưng lnľnhư vy đivi ngưi khôngphi tín đca y, nhhưng đi vitín đ caìy phi càngln hơn miùđúng…

Nhưng không ngòVân Thin chngxy ra chuyngì!

Cũng không phiVân Thin khôngļcó chuyn gì,bây gi côiva mt va²mun làm chútchuyn khoái lcùđt Tn¸Giang s b{khóa đ, hoànЇtoàn không suyxét đến ngưitrưng thành.

Cô chùđành s cánhétay nh trơnįláng ca ÔT Hi choĩđ thèm.

Đng Chungĩnhìn b dngɨVân Thin lmbm: “Đưc hiìcòn bày v.”

Vân Thin lênĩtiếng: “Ngài ThnơChiến Tranh, lingài va nóiícó tính không.jNgài hi sinhýtc Bin này,tôi bng lòngĺtín ngưng ngài.”į

Thn Chiến Tranhévà Ô THi đng thihét lên: “Khôngïđưc!”

Ô TįHi nói khôngđưc đã đành,sao Thn ChiếnTranh cũng nói[không đưc, chng°l ngài sthn linh VânɪThin tín ngưngũtht à?

Nhn raïsuy nghĩ đikhái trong mtmi ngưi, ThnChiến Tranh hokh, quyết đnh}nói thêm gìđó đ lyíli th din.

Ngàiìm ming: “Đâyvn là thếİgii ta caiõqun, Phù thyđbin gây raútình cnh hômɪnay ca bnúh cũng cóchút liên quan{ti ta. Nhngli va nãyta nói, côđng xem làïtht.” Thn ChiếnĩTranh nói mtĺcách đưng hoàng,ếhiên ngang lmlit.

Ngưi chơi nghing nhìn chmchm Thn ChiếnTranh, l nàothn linh nàyđang la h?

Tàkhi tham giaĭChúa cu thếóđến gi, chưabao gi xyЇra tình hungthn linh chİđng ra mtgiúp đ nếuơngưi chơi khôngtriu hi.

Thn ChiếnTranh cũng không°hiu Chúa cuthế mà ngưichơi tham gialm. Ngài chòbiết đó làth Thn ÁnhSáng to raĮnhm mc đíchgiúp mt vàiĬthn linh cpɪtrung và cpthp có thly đưc scmnh tín ngưngònhanh chóng, nhânÍtin thiết lpýli thế giinh mà hđi đến, khôngđ nhng thế}gii nh đếnmc b hyădit vì mtvài nhân t.

Chcn thi trinthn thut đơngin, Thn ChiếnTranh đã cóĮth biết nhimv ca ngưiéchơi Chúaİcu thế.

Tc Ngưivà tc Binùnày có thítr li bi(kiếm mà nămđó ngài đánhÎmt thếgii này…

Thn ChiếnTranh: “Đưa tráiЇtim trong tayângươi cho ta.”Ngài nhìn ÔìT Hi.

Ô TìHi không hĩche giu schán ghét điđvi Thn ChiếnTranh, cu némļthng chiếc lngqua, không munãti gn điĩphương.

Thn Chiến Tranhjnói: “Dùng thnkhí giam giļtrái tim nàytht lãng phí,nhưng cũng mayĭvì là thnĩkhí nên mi¹có th chngɩli li nguynéca sinh vtbán thn, khônghoàn toàn biếnĨmt… Tuy nhiênch mt mnhtrái tim nàykhông đ khiếny hi sinh,ìy cn mttrái tim nguyênìvn, trái tim(ca ngưi yyêu.”

Trái timfmi s mcĩlên ti vtrí trái timtrưc đây, khiếnvn mnh bnIh gn kếtvi nhau, đngísinh cng t.

NhómVân Thin lpưtc nhìn vïphía Lôi HoàiAn.

Đến gi, LôiHoài An vnkhông hiu cmgiác đau lòngếsau khi thytên ngc chết[bt ng làvì sao, côm ming: “Mcdù anh taúlà ân nhânca ta, nhưngta s không}móc trái timămình và ràngbuc s phnvi anh ta.”)

Thần Chiến Tranh: “Trái tim bắt buộc phải do cô ta tự nguyện giao ra, nếu không sẽ không có tác dụng.”

Thần Chiến Tranh đáp: “Đây là nguyền rủa, cách giải trừ lời nguyền chỉ có một, tự tay móc trái tim mình ra.”

Lôi Hoài An: “Ta sẽ không…”

Cô cầm cục gạch bên đường, ném mạnh xuống đất, uy hiếp bằng âm điệu trẻ con y hệt: “Cậu mà dám ném chiếc nhẫn, cậu sẽ như cục gạch này!”

“… Chuyện là như vậy.”

Vân Thiển cắt ngang lời cô, nghiêm túc nói: “Chúng tôi biết được một chuyện từ cha của cô, là chuyện về cô và tên ngốc. Tôi cho rằng cô nhất định phải biết giữa cô và anh ta đã xảy ra chuyện gì rồi hẳn quyết định, như vậy mới không khiến cô hối hận.”

Trái tim phập phồng, cảnh tượng lạ lùng xuất hiện bên trên. Trái tim giống như máy chiếu, chầm chậm chiếu lại ký ức chôn vùi từ lâu của Lôi Hoài An.

Vân Thiển nhớ đến lời Lôi Vạn Quân, khả năng yêu của Lôi Hoài An bị phong ấn trong trái tim mình. Cô hỏi Thần Chiến Tranh có thể cởi bỏ phong ấn hay không.

Tay phải Vân Thiển đặt trước môi, cắn móng tay cái.

Lôi Hoài An vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy sự chân thành trong mắt Vân Thiển, cô bèn đồng ý lắng nghe.

Lôi Hoài An vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy sự chân thành trong mắt Vân Thiển, cô bèn đồng ý lắng nghe.

Tộc Biển chưa bao giờ thích tộc Người, cho dù cả hai đều là đứa trẻ. Cô bị từ chối một cách vô tình.

Lôi Hoài An không hề nghi ngờ lời thần linh. Thần Chiến Tranh vừa dứt lời, cô đã bất chấp sự can ngăn của mọi người mà cầm lấy dao găm dưới chân, vạch cổ áo, rạch một nhát, từng tia máu đỏ trôi lững lờ trong nước biển.

Lôi Hoài An điềm tĩnh đáp: “Không phải các người nói ta mất đi khả năng ‘yêu’ sao, ta sẽ tìm Lôi Vạn Quân tính món nợ này. Đối với cái chết của tên ngốc, ta cảm thấy rất tiếc… Nhưng nếu như cái giá để hồi sinh anh ta là khiến tính mạng của ta và anh ta ràng buộc, ta thật sự không làm được. Cho dù các người giết ta, ta cũng không làm được. Ta có thể lấy trái tim để giúp anh ta hồi sinh, nhưng ta không thể mãi mãi ràng buộc với một người ta không có cảm giác.”

“… Chuyện là như vậy.”

Cô không thể kiềm chế tình cảm của mình, bèn chạy tới tỏ rõ tâm ý.

Nhóm Đặng Chung chờ đợi nhìn Lôi Hoài An, chỉ thấy cô ấn trái tim, chậm rãi lắc đầu: “Xin lỗi, ta vẫn không thể tự nguyện giao ra trái tim. Ta không thể tưởng tượng được cảm nhận lúc bản thân yêu một người, lòng cảm kích của ta đối với anh ta còn lâu mới đến mức có thể ràng buộc bản thân với anh ta.”

“Ta chẳng nhớ gì cả.”

Cô vẫn còn học nhà trẻ, giáo viên bảo bọn họ mang bài tập thủ công tặng người mình thích, ví dụ như ba mẹ, ông bà…

Ánh mắt Vân Thiển ngây ngốc: “Tôi quá đanh đá rồi.”

Ô Tề Hải nhìn sang cô: “Chị gái, sao thế?”

Sau khi nghe xong, gương mặt Lôi Hoài An thoáng hiện lên vẻ bất lực. Cô chẳng hề có một chút ấn tượng với chuyện Vân Thiển nói. Tiềm thức cô cho rằng đây là thật, chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao sau khi nhìn thấy tên ngốc biến mất, cơ thể cô cứ liên tục rơi nước mắt.

Bây giờ, cô lại không kiềm chế nổi, nước mắt và nước biển hòa lẫn vào nhau.

Nhóm Đặng Chung chờ đợi nhìn Lôi Hoài An, chỉ thấy cô ấn trái tim, chậm rãi lắc đầu: “Xin lỗi, ta vẫn không thể tự nguyện giao ra trái tim. Ta không thể tưởng tượng được cảm nhận lúc bản thân yêu một người, lòng cảm kích của ta đối với anh ta còn lâu mới đến mức có thể ràng buộc bản thân với anh ta.”

Đặng Chung không nhịn được nói: “Chết tiệt! Đại công chúa, tôi nói cô này, tên ngốc làm nhiều chuyện vì cô như vậy, chẳng lẽ cô không có cảm giác gì sao?”

Tay phải Lôi Hoài An nâng trái tim lên, giữa trái tim và thân thể cô có một sợi dây nối màu vàng. Sợi dây này đến từ Thần Chiến Tranh, nhờ đó mới giữ được tính mạng của cô sau khi móc tim ra.

Bé trai rất xinh xắn, đường nét tinh tế, ánh mắt lạnh lùng, đúng là nhân vật từ trong manga bước ra. Mái tóc dài màu bạc của cậu xõa dưới đất giống như một đóa hoa nở rộ.

Đặng Chung không nhịn được nói: “Chết tiệt! Đại công chúa, tôi nói cô này, tên ngốc làm nhiều chuyện vì cô như vậy, chẳng lẽ cô không có cảm giác gì sao?”

Hành vi Lôi Hoài An ép tên ngốc tộc Biển đeo vòng khiến cô thấy hơi quen thuộc.

Lôi Hoài An điềm tĩnh đáp: “Không phải các người nói ta mất đi khả năng ‘yêu’ sao, ta sẽ tìm Lôi Vạn Quân tính món nợ này. Đối với cái chết của tên ngốc, ta cảm thấy rất tiếc… Nhưng nếu như cái giá để hồi sinh anh ta là khiến tính mạng của ta và anh ta ràng buộc, ta thật sự không làm được. Cho dù các người giết ta, ta cũng không làm được. Ta có thể lấy trái tim để giúp anh ta hồi sinh, nhưng ta không thể mãi mãi ràng buộc với một người ta không có cảm giác.”

Vân Thiển cắn móng tay: “Hít ——”

Vân Thiển nhớ đến lời Lôi Vạn Quân, khả năng yêu của Lôi Hoài An bị phong ấn trong trái tim mình. Cô hỏi Thần Chiến Tranh có thể cởi bỏ phong ấn hay không.

Lôi Hoài An liên tục tặng quà cho tộc Biển, hỏi thăm những người xung quanh, đồng thời siêng năng rèn luyện. Cuối cùng, cô đã có thể đánh ngất tộc Biển, đeo dây chuyền vỏ sò biểu trưng tình yêu lên cổ anh, giật đứt một nắm tóc của người nọ làm vật định tình, rồi bèn ngượng ngùng rời đi.

Đoạn ký ức vẫn tiếp tục.

Thần Chiến Tranh đáp: “Đây là nguyền rủa, cách giải trừ lời nguyền chỉ có một, tự tay móc trái tim mình ra.”

Lôi Hoài An không hề nghi ngờ lời thần linh. Thần Chiến Tranh vừa dứt lời, cô đã bất chấp sự can ngăn của mọi người mà cầm lấy dao găm dưới chân, vạch cổ áo, rạch một nhát, từng tia máu đỏ trôi lững lờ trong nước biển.

Tay phải Lôi Hoài An nâng trái tim lên, giữa trái tim và thân thể cô có một sợi dây nối màu vàng. Sợi dây này đến từ Thần Chiến Tranh, nhờ đó mới giữ được tính mạng của cô sau khi móc tim ra.

Vân Thiển cắt ngang lời cô, nghiêm túc nói: “Chúng tôi biết được một chuyện từ cha của cô, là chuyện về cô và tên ngốc. Tôi cho rằng cô nhất định phải biết giữa cô và anh ta đã xảy ra chuyện gì rồi hẳn quyết định, như vậy mới không khiến cô hối hận.”

Thần Chiến Tranh: “Trái tim bắt buộc phải do cô ta tự nguyện giao ra, nếu không sẽ không có tác dụng.”

Thần Chiến Tranh hết hồn. Tộc Người này ra tay quá tàn nhẫn, may mà ngài nhanh tay lẹ mắt, nếu không người đã đi toong rồi!

Cậu bé đang đi trượt té xuống đất, bị cô ép đeo nhẫn gỗ vào ngón cái, tặng bài tập thủ công, hoàn thành nhiệm vụ giáo viên giao cho.

Sau khi nghe xong, gương mặt Lôi Hoài An thoáng hiện lên vẻ bất lực. Cô chẳng hề có một chút ấn tượng với chuyện Vân Thiển nói. Tiềm thức cô cho rằng đây là thật, chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao sau khi nhìn thấy tên ngốc biến mất, cơ thể cô cứ liên tục rơi nước mắt.

Trái tim phập phồng, cảnh tượng lạ lùng xuất hiện bên trên. Trái tim giống như máy chiếu, chầm chậm chiếu lại ký ức chôn vùi từ lâu của Lôi Hoài An.

Cô yêu bóng dáng thường xuất hiện sau bãi đá ngầm ngay từ cái nhìn đầu tiên, đuôi tóc trôi giạt trên mặt biển giống như phe phẩy trong lòng cô.

“Ta chẳng nhớ gì cả.”

Bé trai như bị làm nhục, ngồi bệt dưới đất hồi lâu, ánh mắt hung ác nhìn cô.

Cô phát hiện bóng dáng ấy sẽ xuất hiện vào một thời gian cố định ở chỗ này nên thường đến nhìn lén người kia. Có một lần ngoài ý muốn, cô nhìn thấy gương mặt chính diện của người đó, tình càng đậm sâu.

Cô không thể kiềm chế tình cảm của mình, bèn chạy tới tỏ rõ tâm ý.

Tộc Biển chưa bao giờ thích tộc Người, cho dù cả hai đều là đứa trẻ. Cô bị từ chối một cách vô tình.

Cô không nản lòng, chân thành khiến sắt đá cũng mòn.

Lôi Hoài An liên tục tặng quà cho tộc Biển, hỏi thăm những người xung quanh, đồng thời siêng năng rèn luyện. Cuối cùng, cô đã có thể đánh ngất tộc Biển, đeo dây chuyền vỏ sò biểu trưng tình yêu lên cổ anh, giật đứt một nắm tóc của người nọ làm vật định tình, rồi bèn ngượng ngùng rời đi.

Bây giờ, cô lại không kiềm chế nổi, nước mắt và nước biển hòa lẫn vào nhau.

Thần Chiến Tranh hết hồn. Tộc Người này ra tay quá tàn nhẫn, may mà ngài nhanh tay lẹ mắt, nếu không người đã đi toong rồi!

Sau khi tộc Biển tỉnh lại, anh nhiệt tình đến tìm cô mỗi ngày.

Mọi người đều sững sờ, cái hướng đi gì thế? Thì ra khởi đầu giữa Đại công chúa và tộc Biển không phải tình yêu ngọt ngào à? Ngay từ đầu, tộc Biển này bị Đại công chúa chọc tức đến ngày ngày đi tìm cô tính sổ thì có!

Đoạn ký ức vẫn tiếp tục.

Cô không nản lòng, chân thành khiến sắt đá cũng mòn.

Tay phải Vân Thiển đặt trước môi, cắn móng tay cái.

Hành vi Lôi Hoài An ép tên ngốc tộc Biển đeo vòng khiến cô thấy hơi quen thuộc.

Vài khung cảnh vỡ vụn lướt qua đầu.

Ô Tề Hải: “?”

Cô vẫn còn học nhà trẻ, giáo viên bảo bọn họ mang bài tập thủ công tặng người mình thích, ví dụ như ba mẹ, ông bà…

Cô mang đi tỏ tình với một đứa bé trai chưa gặp bao giờ, cậu bé chẳng hề để ý tới cô.

Bé trai rất xinh xắn, đường nét tinh tế, ánh mắt lạnh lùng, đúng là nhân vật từ trong manga bước ra. Mái tóc dài màu bạc của cậu xõa dưới đất giống như một đóa hoa nở rộ.

Cô tặng chiếc nhẫn, bé trai sống chết không chịu lấy.

Sau đó, cô…  tung ra khả năng nhảy xa không cần chạy đà gần như có thể nâng trẻ em loài người lên tầm cao mới, giẫm mạnh lên tóc bé trai.

Mọi người đều sững sờ, cái hướng đi gì thế? Thì ra khởi đầu giữa Đại công chúa và tộc Biển không phải tình yêu ngọt ngào à? Ngay từ đầu, tộc Biển này bị Đại công chúa chọc tức đến ngày ngày đi tìm cô tính sổ thì có!

Cậu bé đang đi trượt té xuống đất, bị cô ép đeo nhẫn gỗ vào ngón cái, tặng bài tập thủ công, hoàn thành nhiệm vụ giáo viên giao cho.

Bé trai như bị làm nhục, ngồi bệt dưới đất hồi lâu, ánh mắt hung ác nhìn cô.

“Con người đáng chết, ta sẽ không tha cho cô!”

Tiếng uy hiếp mang âm điệu trẻ con khiến cô giật thót. Khi gặp trúng phần tử nguy hiểm, cô phải nghe theo lời dặn của ba, càng hung dữ hơn đối phương.

Tiếng uy hiếp mang âm điệu trẻ con khiến cô giật thót. Khi gặp trúng phần tử nguy hiểm, cô phải nghe theo lời dặn của ba, càng hung dữ hơn đối phương.

Cô cầm cục gạch bên đường, ném mạnh xuống đất, uy hiếp bằng âm điệu trẻ con y hệt: “Cậu mà dám ném chiếc nhẫn, cậu sẽ như cục gạch này!”

Cục gạch bị đập vỡ nát, bé trai bị dọa đứng hình.

Cục gạch bị đập vỡ nát, bé trai bị dọa đứng hình.

Vân Thiển cắn móng tay: “Hít ——”

Ô Tề Hải nhìn sang cô: “Chị gái, sao thế?”

Ánh mắt Vân Thiển ngây ngốc: “Tôi quá đanh đá rồi.”

Ô Tề Hải: “?”

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
My Tam
My Tam
3 Năm Cách đây

Từ nhỏ đã bị chèn ép như thế, bảo sao phân thân đứa nào cũng lon ton chạy theo Vân Thiển hết

Huong Zan
Huong Zan
3 Năm Cách đây

hóa ra làm cách này mới có được người yêu thảo nào bấy lâu nay không ai thèm ngó mình :<

Hanh
Hanh
2 Năm Cách đây

hoá ra màu M ko tự nhiên sinh ra

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh Giới lúc nhỏ cũng cưng dữ.

Mai Tram
Mai Tram
2 Năm Cách đây

Nghi bé trai là Giới lúc nhỏ, thì ra cái tật đập gạch của chị Thiển được luyện từ bé ?

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Ra là Giới bị Vân chó đe doạ từ bé =)))))
Bảo sao giờ Vân chó đập gạch nhuần nhuyễn thế =))))))

Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
2 Năm Cách đây

Hóa ra cục gạch cx tham gia vào đoạn mở đầu cơ đấy

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!