Chương 71
Tôi quá đanh đá
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Thần Chiến Tranh nghiêm mặt nói: “Đùa xong rồi, ta còn chưa mất giá đến mức đi giành tín đồ của ngươi… Tiện tay giúp đỡ mà thôi.”
Thần linh đều cần thể diện, Giới thì không, ngài làm việc chưa bao giờ để ý thể diện. Những thần linh khác nói, có thể chỉ là uy hiếp hoặc lời tức giận, còn Giới nói là muốn làm thật.
Rõ ràng Thần Chiến Tranh lo lắng tên khốn kiếp Giới này nói được làm được, không khỏi làm ra hành động từ tận đáy lòng, giọng điệu dịu xuống.
Tục gọi là: Sợ.
Giới: “Tốt nhất là thế.”ạ
Mùi của ngàiýbiến mất khỏiưngười Ô TềIHải.
Sau khi Giớiụchuyển thần lựcìcho Vân Thiển,)rồi lại bịìÔ Tề Hảiơhấp thu thầnálực, ngài không‹thể nói nhiềuỏlời hơn nữa.
Mặcữdù thời gianľxuất hiện chỉÎcó mấy giây,ởnhưng ngài đãỉđể lại ấnitượng sâu sắcɪcho nhóm người.
Mùiịcòn sót lạiãtrên người ÔêTề Hải vẫnẳđang mê hoặcĩlòng người, giốngẽnhư có aiẫđó thủ thỉơ bên tai:ịPhóng túng tất(cả đi, buôngâthả trói buộcủbản thân, chìmừđắm…
Lôi Hoài AnÏngừng rơi nước‹mắt, cô muốnôlập tức triệu³hồi Hải thú,ỹđi tới LôiĩQuốc, cướp đoạt{quyền lực từùtay Lôi VạnĩQuân. Nhưng nhưịvậy còn chưa¹đủ, cô cònĨmuốn xây dựngễthời kỳ quájđộ của loàiẽngười, thống nhấtĪtộc Người, thậmịchí cả vùngìđại dương.
Đặng Chungồcũng muốn hỏiIthần linh duyįnhất tại đâyỗrốt cuộc mụcýđích của Chúaấcứu thế làỏgì, nguyên nhânầthần linh ủyıthác người chơiïthành lập Bangĩhội người chơiịlà gì, cóĩphải trong mắtἳthần linh ngườiĩchơi chỉ làỉcông cụ cóĬthể tiện tayḻvứt bỏ…
Ngón tayàđặt hai bênįngười Đặng Lan]Lan nhúc nhích,ἲmắt ánh lênÏchút mới lạ.ịCô ta mởỳmiệng: “Tôi thấy:đói rồi.”
Vân(Thiển nhìn ĐặngơLan Lan, cảmầthấy bầu khôngíkhí hiện tạiặkhá kỳ quặc.ἲÁnh mắt tấtỉcả mọi ngườiồnhìn Ô Tề(Hải giống nhưìrút thẻ Quỷ{Sứ Hắc(1) lạiínhìn thấy mộtàSSR(2) cao cấpămiễn phí trongẫtrò chơi rútíngàn lần không³ra SSR(3), hếtĩsức kỳ quái(*).
(1)éQuỷ Sứ Hắc:ịlà thức thầnặcấp SR trongįgame Âm dươngẵsư
(2) SSR: phânệloại thức thầnìtrong game Âm¸dương sư, SSRĩlà thức thầnẫcực kỳ quý(hiếm
(*) Thật raỉđoạn này mìnhạedit theo lờiýtác giả viếtĩchứ cũng khôngụrành game Âm]Dương Sư, cóíthể sẽ khôngïđúng lắm, aiḽbiết chơi gameĬnày có thểôcomment góp ýĪnhé.
Ô Tề Hảiịbị mọi ngườiἳnhìn mà ngỡìngàng, không biếtỹvì sao Giớiĭcó thể thôngơqua cơ thể²cậu nói chuyện.jCậu mới làļngười cảm thấyừkỳ quái nhấtĪnày!
Thần Chiến Tranhãđứng phía sauêbong bóng baoâbọc bọt biển,ớvẻ mặt hơiįtự kỷ. Sauıkhi phát hiệnḽkhác thường, ngài¹bèn búng tayổmột cái thậtĩkêu.
Tất cả mọiớngười khôi phụcἵsự sáng trong,Ĩrùng mình vìjsuy nghĩ càngInghĩ càng đángửsợ thoáng quaįtrong lòng banứnãy.
Đặng Lan Lanỷâm thầm nhìnîchằm chằm ÔἳTề Hải vàἳVân Thiển nhưīsuy nghĩ gìẩđó.
Vương Tư Tuệíhỏi Vân Thiển:ḷ“Cô cũng cóẩthần linh tínợngưỡng sao?”
VânỷThiển: “Có lẽ,ấtôi cũng khôngọchắc lắm.”
VươngẽTư Tuệ lấyɪlàm lạ: “Cái[này mà cònīkhông chắc đượcíà?”
Vân Thiển:ĩ“Đúng vậy, chuyệnánày do ngườiỵkhác nói nênõtôi mới biếtẽmình cũng làἵmột tín đồ.‹Tôi đoán hẳnắthần linh này}không phải thầnĩlinh tu luyệnỡchính thống, nếuỉkhông sao biếnâtôi thành tínịđồ mà lạiÎchẳng cấp choỵcái chứng minh,ỉcòn không chịuũnói danh xưngẽcho tôi biết…ùCảm giác giốngḻnhư thần linhịba không chẳngẩđáng hoàng gì,[nên tôi cũngăkhông nói.”
ThầnịChiến Tranh ngheĬvậy bèn nhìn]Vân Thiển, ngàiỡchợt nhận raịtín đồ củaẻGiới cũng chẳngìphải người dễýđối phó.
Giới là:thần linh sinhịra từ dụcủvọng của loàiÍngười, cứ hễjlà tín đồẻtín ngưỡng ngài,ầcuối cùng đềuýsẽ bị dụcïvọng càng ngàyộcàng lớn củaỉbản thân nuốtâchửng, chưa baoἵgiờ có kếtạquả tốt.
Đây cũngĮlà nguyên nhânIGiới không cóưtín đồ. Choỉdù có, hoặcẹlà tín ngưỡngắmột thời gian[thì phát hiệnìtình hình khôngữổn, bèn từībỏ tín ngưỡng.ửHoặc là tínĩngưỡng đến mấtḷmạng, ngay cả‹linh hồn cũngẻchẳng còn.
Giới thôngỡqua phân thânútỏa ra mộtļchút mùi đãfảnh hưởng lớnľnhư vậy đốiἶvới người khôngỵphải tín đồểcủa y, ảnhẹhướng đối vớiằtín đồ củaìy phải càngủlớn hơn mớiùđúng…
Nhưng không ngờòVân Thiển chẳngẽxảy ra chuyệnἵgì!
Cũng không phảiỵVân Thiển khôngļcó chuyện gì,ẩbây giờ côivừa mệt vừa²muốn làm chútểchuyện khoái lạcùđặt ở Tấn¸Giang sẽ bị{khóa đỏ, hoànЇtoàn không suyọxét đến ngườiữtrưởng thành.
Cô chỉùđành sờ cánhétay nhỏ trơnįláng của ÔịTề Hải choĩđỡ thèm.
Đặng Chungĩnhìn bộ dạngɨVân Thiển lẩmặbẩm: “Được hờiìcòn bày vẻ.”ḹ
Vân Thiển lênĩtiếng: “Ngài ThầnơChiến Tranh, lờiạngài vừa nóiícó tính không.jNgài hồi sinhýtộc Biển này,ồtôi bằng lòngĺtín ngưỡng ngài.”į
Thần Chiến Tranhévà Ô TềủHải đồng thờiểhét lên: “Khôngïđược!”
Ô TềįHải nói khôngễđược đã đành,ồsao Thần ChiếnịTranh cũng nói[không được, chẳng°lẽ ngài sợồthần linh VânɪThiển tín ngưỡngũthật à?
Nhận raïsuy nghĩ đạiịkhái trong mắtủmọi người, ThầnịChiến Tranh hoộkhẽ, quyết định}nói thêm gìịđó để lấyílại thể diện.
Ngàiìmở miệng: “Đâyạvốn là thếİgiới ta caiõquản, Phù thủyđbiển gây raútình cảnh hômɪnay của bọnúhọ cũng cóẻchút liên quan{tới ta. Nhữngảlời vừa nãyἲta nói, côốđừng xem làïthật.” Thần ChiếnĩTranh nói mộtĺcách đường hoàng,ếhiên ngang lẫmủliệt.
Người chơi nghiỉngờ nhìn chằm‹chằm Thần ChiếnạTranh, lẽ nàoữthần linh nàyảđang lừa họ?
Từàkhi tham giaĭChúa cứu thếóđến giờ, chưaẳbao giờ xảyЇra tình huốngạthần linh chủİđộng ra mặtἴgiúp đỡ nếuơngười chơi khôngḽtriệu hồi.
Thần ChiếnỉTranh cũng không°hiểu Chúa cứuổthế mà ngườiềchơi tham giaḷlắm. Ngài chỉòbiết đó làỉthứ Thần ÁnhỗSáng tạo raĮnhằm mục đíchịgiúp một vàiĬthần linh cấpɪtrung và cấpổthấp có thểỉlấy được sứcởmạnh tín ngưỡngònhanh chóng, nhânÍtiện thiết lậpýlại thế giớiữnhỏ mà họẻđi đến, khôngỉđể những thế}giới nhỏ đếnậmức bị hủyădiệt vì mộtịvài nhân tố.
Chỉảcần thi triểnỉthần thuật đơnḹgiản, Thần ChiếnỏTranh đã cóĮthể biết nhiệmἳvụ của ngườiéchơi ở Chúaİcứu thế.
Tộc Ngườiỉvà tộc Biểnùnày có thểítrả lại bội(kiếm mà nămἶđó ngài đánhÎmất ở thếἲgiới này…
Thần ChiếnẵTranh: “Đưa tráiЇtim trong tayângươi cho ta.”ỷNgài nhìn ÔìTề Hải.
Ô TềìHải không hềĩche giấu sựỷchán ghét đốiđvới Thần ChiếnἳTranh, cậu némļthẳng chiếc lồngἰqua, không muốnãtới gần đốiĩphương.
Thần Chiến Tranhjnói: “Dùng thầnỉkhí giam giữļtrái tim nàyẩthật lãng phí,ỏnhưng cũng mayĭvì là thầnĩkhí nên mới¹có thể chốngɩlại lời nguyềnécủa sinh vậtệbán thần, khôngốhoàn toàn biếnĨmất… Tuy nhiênἷchỉ một mảnhừtrái tim nàyỉkhông đủ khiếnặy hồi sinh,ìy cần mộtộtrái tim nguyênìvẹn, trái tim(của người yỉyêu.”
“Trái timfmới sẽ mọcĩlên tại vịịtrí trái timắtrước đây, khiếnểvận mệnh bọnIhọ gắn kếtệvới nhau, đồngísinh cộng tử.
NhómứVân Thiển lậpưtức nhìn vềïphía Lôi HoàiờAn.
Đến giờ, LôiẻHoài An vẫnựkhông hiểu cảmἶgiác đau lòngếsau khi thấyịtên ngốc chết[bất ngờ làẵvì sao, côἲmở miệng: “Mặcịdù anh taúlà ân nhânỷcủa ta, nhưngờta sẽ không}móc trái timămình và ràngữbuộc số phậnỳvới anh ta.”)
Thần Chiến Tranh: “Trái tim bắt buộc phải do cô ta tự nguyện giao ra, nếu không sẽ không có tác dụng.”
Thần Chiến Tranh đáp: “Đây là nguyền rủa, cách giải trừ lời nguyền chỉ có một, tự tay móc trái tim mình ra.”
Lôi Hoài An: “Ta sẽ không…”
Cô cầm cục gạch bên đường, ném mạnh xuống đất, uy hiếp bằng âm điệu trẻ con y hệt: “Cậu mà dám ném chiếc nhẫn, cậu sẽ như cục gạch này!”
“… Chuyện là như vậy.”
Vân Thiển cắt ngang lời cô, nghiêm túc nói: “Chúng tôi biết được một chuyện từ cha của cô, là chuyện về cô và tên ngốc. Tôi cho rằng cô nhất định phải biết giữa cô và anh ta đã xảy ra chuyện gì rồi hẳn quyết định, như vậy mới không khiến cô hối hận.”
Trái tim phập phồng, cảnh tượng lạ lùng xuất hiện bên trên. Trái tim giống như máy chiếu, chầm chậm chiếu lại ký ức chôn vùi từ lâu của Lôi Hoài An.
Vân Thiển nhớ đến lời Lôi Vạn Quân, khả năng yêu của Lôi Hoài An bị phong ấn trong trái tim mình. Cô hỏi Thần Chiến Tranh có thể cởi bỏ phong ấn hay không.
Tay phải Vân Thiển đặt trước môi, cắn móng tay cái.
Lôi Hoài An vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy sự chân thành trong mắt Vân Thiển, cô bèn đồng ý lắng nghe.
Lôi Hoài An vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy sự chân thành trong mắt Vân Thiển, cô bèn đồng ý lắng nghe.
Tộc Biển chưa bao giờ thích tộc Người, cho dù cả hai đều là đứa trẻ. Cô bị từ chối một cách vô tình.
Lôi Hoài An không hề nghi ngờ lời thần linh. Thần Chiến Tranh vừa dứt lời, cô đã bất chấp sự can ngăn của mọi người mà cầm lấy dao găm dưới chân, vạch cổ áo, rạch một nhát, từng tia máu đỏ trôi lững lờ trong nước biển.
…
Lôi Hoài An điềm tĩnh đáp: “Không phải các người nói ta mất đi khả năng ‘yêu’ sao, ta sẽ tìm Lôi Vạn Quân tính món nợ này. Đối với cái chết của tên ngốc, ta cảm thấy rất tiếc… Nhưng nếu như cái giá để hồi sinh anh ta là khiến tính mạng của ta và anh ta ràng buộc, ta thật sự không làm được. Cho dù các người giết ta, ta cũng không làm được. Ta có thể lấy trái tim để giúp anh ta hồi sinh, nhưng ta không thể mãi mãi ràng buộc với một người ta không có cảm giác.”
“… Chuyện là như vậy.”
Cô không thể kiềm chế tình cảm của mình, bèn chạy tới tỏ rõ tâm ý.
Nhóm Đặng Chung chờ đợi nhìn Lôi Hoài An, chỉ thấy cô ấn trái tim, chậm rãi lắc đầu: “Xin lỗi, ta vẫn không thể tự nguyện giao ra trái tim. Ta không thể tưởng tượng được cảm nhận lúc bản thân yêu một người, lòng cảm kích của ta đối với anh ta còn lâu mới đến mức có thể ràng buộc bản thân với anh ta.”
“Ta chẳng nhớ gì cả.”
Cô vẫn còn học nhà trẻ, giáo viên bảo bọn họ mang bài tập thủ công tặng người mình thích, ví dụ như ba mẹ, ông bà…
Ánh mắt Vân Thiển ngây ngốc: “Tôi quá đanh đá rồi.”
Ô Tề Hải nhìn sang cô: “Chị gái, sao thế?”
Sau khi nghe xong, gương mặt Lôi Hoài An thoáng hiện lên vẻ bất lực. Cô chẳng hề có một chút ấn tượng với chuyện Vân Thiển nói. Tiềm thức cô cho rằng đây là thật, chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao sau khi nhìn thấy tên ngốc biến mất, cơ thể cô cứ liên tục rơi nước mắt.
…
Bây giờ, cô lại không kiềm chế nổi, nước mắt và nước biển hòa lẫn vào nhau.
…
Nhóm Đặng Chung chờ đợi nhìn Lôi Hoài An, chỉ thấy cô ấn trái tim, chậm rãi lắc đầu: “Xin lỗi, ta vẫn không thể tự nguyện giao ra trái tim. Ta không thể tưởng tượng được cảm nhận lúc bản thân yêu một người, lòng cảm kích của ta đối với anh ta còn lâu mới đến mức có thể ràng buộc bản thân với anh ta.”
Đặng Chung không nhịn được nói: “Chết tiệt! Đại công chúa, tôi nói cô này, tên ngốc làm nhiều chuyện vì cô như vậy, chẳng lẽ cô không có cảm giác gì sao?”
Tay phải Lôi Hoài An nâng trái tim lên, giữa trái tim và thân thể cô có một sợi dây nối màu vàng. Sợi dây này đến từ Thần Chiến Tranh, nhờ đó mới giữ được tính mạng của cô sau khi móc tim ra.
Bé trai rất xinh xắn, đường nét tinh tế, ánh mắt lạnh lùng, đúng là nhân vật từ trong manga bước ra. Mái tóc dài màu bạc của cậu xõa dưới đất giống như một đóa hoa nở rộ.
Đặng Chung không nhịn được nói: “Chết tiệt! Đại công chúa, tôi nói cô này, tên ngốc làm nhiều chuyện vì cô như vậy, chẳng lẽ cô không có cảm giác gì sao?”
Hành vi Lôi Hoài An ép tên ngốc tộc Biển đeo vòng khiến cô thấy hơi quen thuộc.
Lôi Hoài An điềm tĩnh đáp: “Không phải các người nói ta mất đi khả năng ‘yêu’ sao, ta sẽ tìm Lôi Vạn Quân tính món nợ này. Đối với cái chết của tên ngốc, ta cảm thấy rất tiếc… Nhưng nếu như cái giá để hồi sinh anh ta là khiến tính mạng của ta và anh ta ràng buộc, ta thật sự không làm được. Cho dù các người giết ta, ta cũng không làm được. Ta có thể lấy trái tim để giúp anh ta hồi sinh, nhưng ta không thể mãi mãi ràng buộc với một người ta không có cảm giác.”
Vân Thiển cắn móng tay: “Hít ——”
Vân Thiển nhớ đến lời Lôi Vạn Quân, khả năng yêu của Lôi Hoài An bị phong ấn trong trái tim mình. Cô hỏi Thần Chiến Tranh có thể cởi bỏ phong ấn hay không.
Lôi Hoài An liên tục tặng quà cho tộc Biển, hỏi thăm những người xung quanh, đồng thời siêng năng rèn luyện. Cuối cùng, cô đã có thể đánh ngất tộc Biển, đeo dây chuyền vỏ sò biểu trưng tình yêu lên cổ anh, giật đứt một nắm tóc của người nọ làm vật định tình, rồi bèn ngượng ngùng rời đi.
Đoạn ký ức vẫn tiếp tục.
Thần Chiến Tranh đáp: “Đây là nguyền rủa, cách giải trừ lời nguyền chỉ có một, tự tay móc trái tim mình ra.”
Lôi Hoài An không hề nghi ngờ lời thần linh. Thần Chiến Tranh vừa dứt lời, cô đã bất chấp sự can ngăn của mọi người mà cầm lấy dao găm dưới chân, vạch cổ áo, rạch một nhát, từng tia máu đỏ trôi lững lờ trong nước biển.
Tay phải Lôi Hoài An nâng trái tim lên, giữa trái tim và thân thể cô có một sợi dây nối màu vàng. Sợi dây này đến từ Thần Chiến Tranh, nhờ đó mới giữ được tính mạng của cô sau khi móc tim ra.
Vân Thiển cắt ngang lời cô, nghiêm túc nói: “Chúng tôi biết được một chuyện từ cha của cô, là chuyện về cô và tên ngốc. Tôi cho rằng cô nhất định phải biết giữa cô và anh ta đã xảy ra chuyện gì rồi hẳn quyết định, như vậy mới không khiến cô hối hận.”
Thần Chiến Tranh: “Trái tim bắt buộc phải do cô ta tự nguyện giao ra, nếu không sẽ không có tác dụng.”
Thần Chiến Tranh hết hồn. Tộc Người này ra tay quá tàn nhẫn, may mà ngài nhanh tay lẹ mắt, nếu không người đã đi toong rồi!
Cậu bé đang đi trượt té xuống đất, bị cô ép đeo nhẫn gỗ vào ngón cái, tặng bài tập thủ công, hoàn thành nhiệm vụ giáo viên giao cho.
Sau khi nghe xong, gương mặt Lôi Hoài An thoáng hiện lên vẻ bất lực. Cô chẳng hề có một chút ấn tượng với chuyện Vân Thiển nói. Tiềm thức cô cho rằng đây là thật, chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao sau khi nhìn thấy tên ngốc biến mất, cơ thể cô cứ liên tục rơi nước mắt.
Trái tim phập phồng, cảnh tượng lạ lùng xuất hiện bên trên. Trái tim giống như máy chiếu, chầm chậm chiếu lại ký ức chôn vùi từ lâu của Lôi Hoài An.
Cô yêu bóng dáng thường xuất hiện sau bãi đá ngầm ngay từ cái nhìn đầu tiên, đuôi tóc trôi giạt trên mặt biển giống như phe phẩy trong lòng cô.
“Ta chẳng nhớ gì cả.”
Bé trai như bị làm nhục, ngồi bệt dưới đất hồi lâu, ánh mắt hung ác nhìn cô.
Cô phát hiện bóng dáng ấy sẽ xuất hiện vào một thời gian cố định ở chỗ này nên thường đến nhìn lén người kia. Có một lần ngoài ý muốn, cô nhìn thấy gương mặt chính diện của người đó, tình càng đậm sâu.
Cô không thể kiềm chế tình cảm của mình, bèn chạy tới tỏ rõ tâm ý.
Tộc Biển chưa bao giờ thích tộc Người, cho dù cả hai đều là đứa trẻ. Cô bị từ chối một cách vô tình.
Cô không nản lòng, chân thành khiến sắt đá cũng mòn.
…
Lôi Hoài An liên tục tặng quà cho tộc Biển, hỏi thăm những người xung quanh, đồng thời siêng năng rèn luyện. Cuối cùng, cô đã có thể đánh ngất tộc Biển, đeo dây chuyền vỏ sò biểu trưng tình yêu lên cổ anh, giật đứt một nắm tóc của người nọ làm vật định tình, rồi bèn ngượng ngùng rời đi.
Bây giờ, cô lại không kiềm chế nổi, nước mắt và nước biển hòa lẫn vào nhau.
Thần Chiến Tranh hết hồn. Tộc Người này ra tay quá tàn nhẫn, may mà ngài nhanh tay lẹ mắt, nếu không người đã đi toong rồi!
Sau khi tộc Biển tỉnh lại, anh nhiệt tình đến tìm cô mỗi ngày.
Mọi người đều sững sờ, cái hướng đi gì thế? Thì ra khởi đầu giữa Đại công chúa và tộc Biển không phải tình yêu ngọt ngào à? Ngay từ đầu, tộc Biển này bị Đại công chúa chọc tức đến ngày ngày đi tìm cô tính sổ thì có!
Đoạn ký ức vẫn tiếp tục.
Cô không nản lòng, chân thành khiến sắt đá cũng mòn.
…
Tay phải Vân Thiển đặt trước môi, cắn móng tay cái.
Hành vi Lôi Hoài An ép tên ngốc tộc Biển đeo vòng khiến cô thấy hơi quen thuộc.
Vài khung cảnh vỡ vụn lướt qua đầu.
Ô Tề Hải: “?”
Cô vẫn còn học nhà trẻ, giáo viên bảo bọn họ mang bài tập thủ công tặng người mình thích, ví dụ như ba mẹ, ông bà…
Cô mang đi tỏ tình với một đứa bé trai chưa gặp bao giờ, cậu bé chẳng hề để ý tới cô.
Bé trai rất xinh xắn, đường nét tinh tế, ánh mắt lạnh lùng, đúng là nhân vật từ trong manga bước ra. Mái tóc dài màu bạc của cậu xõa dưới đất giống như một đóa hoa nở rộ.
Cô tặng chiếc nhẫn, bé trai sống chết không chịu lấy.
Sau đó, cô… tung ra khả năng nhảy xa không cần chạy đà gần như có thể nâng trẻ em loài người lên tầm cao mới, giẫm mạnh lên tóc bé trai.
Mọi người đều sững sờ, cái hướng đi gì thế? Thì ra khởi đầu giữa Đại công chúa và tộc Biển không phải tình yêu ngọt ngào à? Ngay từ đầu, tộc Biển này bị Đại công chúa chọc tức đến ngày ngày đi tìm cô tính sổ thì có!
Cậu bé đang đi trượt té xuống đất, bị cô ép đeo nhẫn gỗ vào ngón cái, tặng bài tập thủ công, hoàn thành nhiệm vụ giáo viên giao cho.
Bé trai như bị làm nhục, ngồi bệt dưới đất hồi lâu, ánh mắt hung ác nhìn cô.
“Con người đáng chết, ta sẽ không tha cho cô!”
Tiếng uy hiếp mang âm điệu trẻ con khiến cô giật thót. Khi gặp trúng phần tử nguy hiểm, cô phải nghe theo lời dặn của ba, càng hung dữ hơn đối phương.
Tiếng uy hiếp mang âm điệu trẻ con khiến cô giật thót. Khi gặp trúng phần tử nguy hiểm, cô phải nghe theo lời dặn của ba, càng hung dữ hơn đối phương.
Cô cầm cục gạch bên đường, ném mạnh xuống đất, uy hiếp bằng âm điệu trẻ con y hệt: “Cậu mà dám ném chiếc nhẫn, cậu sẽ như cục gạch này!”
Cục gạch bị đập vỡ nát, bé trai bị dọa đứng hình.
Cục gạch bị đập vỡ nát, bé trai bị dọa đứng hình.
…
Vân Thiển cắn móng tay: “Hít ——”
Ô Tề Hải nhìn sang cô: “Chị gái, sao thế?”
Ánh mắt Vân Thiển ngây ngốc: “Tôi quá đanh đá rồi.”
Ô Tề Hải: “?”
Từ nhỏ đã bị chèn ép như thế, bảo sao phân thân đứa nào cũng lon ton chạy theo Vân Thiển hết
hóa ra làm cách này mới có được người yêu thảo nào bấy lâu nay không ai thèm ngó mình :<
hoá ra màu M ko tự nhiên sinh ra
Anh Giới lúc nhỏ cũng cưng dữ.
Nghi bé trai là Giới lúc nhỏ, thì ra cái tật đập gạch của chị Thiển được luyện từ bé ?
Ra là Giới bị Vân chó đe doạ từ bé =)))))
Bảo sao giờ Vân chó đập gạch nhuần nhuyễn thế =))))))
Hóa ra cục gạch cx tham gia vào đoạn mở đầu cơ đấy