Chương 76 (2)
Trêu chọc thần linh
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sắc trời dần tối, Vân Thiển bấm sáng màn hình điện thoại, 21:23. Cô ngồi đợi từ xế chiều đến bây giờ đã năm tiếng đồng hồ, không thấy mặt thần linh, xem ra hôm nay ngài không xuất hiện rồi.
Nhưng năm tiếng đồng hồ buổi chiều cũng không lãng phí, Vân Thiển đã luyện được một kỹ năng mới, được cô gọi là phương pháp suy nghĩ kép. Phương pháp này có thể khiến suy nghĩ lớp ngoài hiện lên trong lòng cô khác với suy nghĩ thật sự của cô, có điều kỹ năng này chưa thành thạo, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện suy nghĩ thật.
Vân Thiển lại đợi đến mười giờ, người trong quảng trường càng ngày càng ít, cô chuẩn bị về nhà.
Bước trên đường dưới ánhἴđèn mờ nhạt,áđại lộ dẫnờđến khu nhàÏdần dần chỉụcòn lại tiếngìbước chân mộtệmình cô.
Điện thoạiḽphát một tiếngẩting, nhận đượcĩtin nhắn.
“Có ngườiữđang đi theoìcô.”
Một hàngἵchữ đơn giảnẻnhưng lại khiến]lông tơ VânẳThiển dựng đứng.
Tiếpếđó lại mộtìdòng tin nhắn¹tới.
“Đừng quay đầu,,quay đầu sẽἶbị tên đóĮphát hiện.”
Nhờýđược nhắc nhở,ềVân Thiển mớiộphát hiện hiệnỉthật ra nơiịnày không chỉácó tiếng bướcỹchân một mìnhẻcô, còn cóâtiếng bước chânậcủa kẻ khác,}có điều kẻạđó cố gắngɩbước đi mộtộlượt với cô,ờcho nên côímới không phátýhiện.
Vân Thiển tăngạtốc, người kiaẻcũng tăng tốc.
Vân{Thiển đi chậm,Ĩngười kia cũngẽđi chậm.
Cô raẩngoài chỉ mangЇtheo điện thoại,ỉchẳng mang theoïgì khác.
Vân Thiểnẫquan sát bốnưphía, phát hiệnìcó một câyúgậy bóng chàyòbị người taỡvứt trong bụiổcỏ. Cô bìnhỏthản che giấuíphần lộ raẫngoài bụi cỏủcủa gậy, đợiálúc bước nhanh,ốcô lập tứcỗnhào về phía¸bụi cỏ nhặtĩgậy lên!
Trong nháyẽmắt tiếng bướcảchân sau lưng,kia cũng tăngỹtốc nhắm vềἱphía cô ——)đã đến ngayắsau lưng!
Vân Thiểnócầm gậy bóngíchày xoay người,ộvừa định đánhIxuống, cô bỗngḽkhựng lại.
Đằng sauĩcô không có³ai, chỉ cóửduy nhất mộtĬngười đứng dướiἰđèn đường cáchíđó không xa.ìAnh ta đútỉtay vào túi,¸một tay kéoỉmũ lưỡi trai,³cặp mắt dướiévành nón nhìnẳcô tràn đầy)kinh ngạc.
Đây khôngīphải người điâtheo cô.
Đây làểthần linh.
Vân Thiển:ἱ【Hết hồn, cònítưởng biến tháiẵđi theo. Ngườiẩnày rảnh quá,Їđứng dưới đènìđường làm cáiògì?】
Cô bắt đầuľsử dụng phươngựpháp suy nghĩớkép.
Quả thật Giớiùchỉ có thểằnghe được suyỵnghĩ lớp ngoài,ởngài không thểẳngờ có ngườièngụy trang đượcỷsuy nghĩ. Đây}đúng là khôngâtheo lẽ thường.
Ngàiưbước tới nói:ỉ“Tôi nghe nóiĩgần đây cóỳbiến thái xuấtúhiện, đi đường}một mình buổiồtối không anỉtoàn, tôi đưaếcô một đoạn.”ỡ
Ngài tới gần,ĩlộ rõ khuônỉmặt, dáng vẻíthuộc kiểu đẹpộtrai sáng sủaènhư học sinhĺcấp ba chơi,bóng chày dướiḹtrời đầy nắng.
Vân³Thiển nhướng mày,únhưng nhanh chóngἰbiến thành bộľdạng ngại ngùng,ỉcúi đầu nói:ị“Phiền anh rồi,}tôi nhát gan,:đi đường buổiụtối thật đángfsợ.”
Vân Thiển:ỉ【Trông có vẻờlà người tốt,ểlại còn rấtỏđẹp trai.】
Giới nhìn³chằm chằm gậyĩbóng chày trong[lòng Vân Thiển,īchẳng nhìn raìsợ hãi chỗĨnào.
Giới: “Cô ởìđâu?”
Vân Thiển:ľ“Tứ Quý Lâmἶbên kia, nếuἷanh không tiệnềđường…”
Giới: “Đúngįlúc tiện đường,ẻđi thôi.”
VânừThiển: 【May thật,ợgặp được ngườiõtốt rồi!】
Lần nàyìVân Thiển khôngởnhận ra ngài,ởtâm trạng Giớiḹrất tốt, rốtâcuộc ngài đã]có thể thựcõhiện kế hoạch.
VânĨThiển giả vờềdiễn kịch vớièthần linh, côòmuốn xem thửĨthần linh muốnỳlàm gì.
Hai ngườiỏđi sóng đôi.ĨLúc rời đi,îGiới liếc nhìnīchỗ đèn đườngĩvừa đứng lúcìnãy, rồi lạiĮlướt một vòngĩchỗ đằng sauĪđèn đường.
Vân Thiển:ı“Sao thế?”
Giới:ΓHình như nhìnỉthấy bóng người.”ḹ
Vân Thiển: “Ối!ḹAnh đừng làmátôi sợ… Đúngỏrồi, anh tênígì?”
Giới sữngềngười, bịa raỉmột cái tên:ở“Thẩm Giới, Giớiìtrong thế giới.”í
Sau khi bọnõhọ rời điòkhông bao lâu,ằmột bóng dángĬbước ra từ]chỗ tối. ĐặngéLan Lan trùmìmũ che mặt,fáo gió dángḹdài giấu điạvóc dáng, tayócầm điện thoại³di động, mànẫhình vẫn cònịdừng lại ởįkhung gửi tinúnhắn.
Cô đi tớiỡđèn đường màữGiới đứng lúcįnãy, một ngườiỉđang hôn mêÍbất tỉnh trong¸bụi cỏ cạnhìđó.
Đây mới làóngười theo dõiừVân Thiển. Côũta tận mắtấchứng kiến ngườiЇnày cầm khănἳchạy về phíaîVân Thiển, nhưngătrong nháy mắtếlại như bịļdịch chuyển vềĭchỗ đèn đường…ớNgười xuất hiệnàlúc sau làõthần linh ư?
ĐặngưLan Lan cóἳviệc tìm VânệThiển, cô taĮmuốn liên hệịvới thần linh‹sau lưng cô.
Hômİkia, chồng côỹta là ChuīTông Hoa bịẩcô ta gọiòtrở về, anhÏkể cho Chu°Huân nghe chuyệnỹlý thú trongľngày, cô taỹlắng nghe mớiîbiết hóa raẳVân Thiển cũng,ở Hải Thành.°
Đặng Lan LanIthờ ơ nhìnĩchăm chú tênèđàn ông bấtịtỉnh dưới đất.
CôĬnhận ra tênỉnày, là conếtrai của mộtľbí thư nàoơđó trong thànhểphố. Lúc ChuỹHuân đi cửaỏsau đến nhàâgã tặng quà,ồngười này muốnḽđộng tay động}chân với côàta, Chu TôngũHoa tức giậnẩmắng chửi. Vềfsau, vụ đóịcũng thất bại,¸công ty anhụbị chĩa mũiịdùi, lao đaoứmột trận.
Gã cũngẳlà tên biến‹thái cuồng theo¸dõi gần mộtĩtháng nay tại{Hải Thành, làútội phạm cưỡng)hiếp, ra tayĨbất kể namằnữ, không ítụngười gặp phải[bất hạnh.
Thần linhăchỉ đánh ngấtữtên này màíkhông giết hoặcĩlà khiến gãôbiến mất, vì²sao?
Dù cho đưaíngười này đến,đồn cảnh sát,ỉvới quyền lực]của ông bố,ẫgã sẽ dễ¸dàng thoát tội,³vốn không chịuỉbất cứ trừngàphạt nào lớn.i
Đương nhiênḻnguyên nhân chủứyếu là ——ầcô ta muốnîgiết người rồi.
Đặng³Lan Lan chậmậrãi thò tayịvào áo khoác,ἶánh sáng lạnhảlướt ngang bênḽdưới đèn đường,ịdừng trước cổếngười đang hônỉmê.
Điện thoại rungọlên ù ù,ýcắt ngang hànhḷđộng của ĐặngõLan Lan. Côἶta nhận điệnfthoại, hạ thấpḻgiọng, dịu dàngínói: “Sắp vềọrồi, con ngủẫtrước đi. Mẹỉđi ngang quầyốthịt heo, chủỉquầy hàng đangễgiết heo, mẹốmua chút sườnĩlợn tươi về,Ĩngày mai nấuĬcanh sườn lợnóbí đao.”
Côìvừa dịu dàngỡnhỏ nhẹ đápỳlời, vừa chuẩnỷbị cắt ngườiɪkia, chẳng sợ)camera ghi lạiïhình ảnh củaừmình.
Dù cô taàgiết người, ChúaÏcứu thế cũngἳsẽ xóa hếtïtất cả, phía[cảnh sát vĩnhẻviễn không bắtĩđược cô ta.
Huốngẹchi việc côặta đang làmốlà việc tốt.
LúcĪra tay, trongỉđầu cô taḻbỗng lướt qua:lời nói củaôChu Huân: “Tộiíphạm giết người¸chính nghĩa siêuἴngầu!”
Tội phạm giết người là tội phạm giết người, vốn là kẻ đáng chết, mặc dù cô ta cũng như vậy nhưng ít nhất không thể làm thế ở Hải Thành.
“Anh Thẩm?” Vân Thiển giơ xâu thịt dê, chia thành hai phần: “Đây, phần của anh.”
Vân Thiển: 【 Anh ấy đáng yêu thật, giống như con nít vậy.】
Một lúc sau, Đặng Lan Lan rút dao phẫu thuật chưa dính máu lại, nhưng trên lá cây vẫn có giọt máu trượt xuống.
Tống Hành Chỉ đang làm bài tập ở ký túc xa, có điều lúc viết chữ không khỏi đè mạnh một chút.
Cô lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho ngài: “Khóe môi anh dính gia vị tẩm.”
Một vật dáng dài, hai quả cầu nhăn nhúm nằm yên giữa đôi chân người đàn ông.
Vân Thiển: “Vậy tôi mua cho anh năm xâu, tôi mời, xem như cảm ơn anh đưa tôi về.”
Đặng Lan Lan thưởng thức cảnh tượng này, gọi 120(*). Lúc nghe thấy tiếng xe cấp cứu vang lên, cô chậm rãi rời đi, giẫm chân lên “bảo bối” nát bấy dưới đất.
“Em nói vậy làm tôi đau lòng quá.” Văn Nhân Du khẽ cười. Sau khi vào nhà, anh nhẹ nhàng ôm cô lên: “Trên người em có mùi đàn ông khác, nhân tiện… muốn thử thử ở phòng tắm không?”
Giới không biết vì sao phân thân lại thích Vân Thiển, thậm chí cố chấp với cô.
Đặng Lan Lan thưởng thức cảnh tượng này, gọi 120(*). Lúc nghe thấy tiếng xe cấp cứu vang lên, cô chậm rãi rời đi, giẫm chân lên “bảo bối” nát bấy dưới đất.Cô phải đi hẹn hò với thần linh mông cong!(*) Số điện thoại gọi xe cứu thương ở Trung Quốc.
Vân Thiển: “Anh không ăn được à?”
Vân Thiển giơ ngón tay vẽ vòng tròn lên ngực anh, đáp bằng giọng điệu vô tội: “Tình chưa từng ở trên người anh, sao lại gọi là thay người tình?”
Chỉ nghe thấy tiếng thét của bác sĩ và y tá: “Sao lại có chuyện như vậy! Mau đưa lên xe!”
Đương nhiên cô tuyệt đối không biểu lộ suy nghĩ trong lòng .
Xe cứu thương bật đèn và còi báo inh ỏi chạy lướt ngang, không tạo nên bất kỳ ảnh hưởng nào đối với người đi đường.
Ngài cấp tốc ăn xong, ném que vào thùng rác, chuẩn bị đứng dậy, bỗng nghe Vân Thiển nói: “Đợi đã.”
Giới cũng đã “thân kinh bách chiến(*)”, dù sao trải nghiệm của phân thân cũng là trải nghiệm của ngài. Vào một khoảnh khắc nào đó, ngài nhạy bén cảm nhận được Tính dục thức tỉnh chưa tới một giây.
Vân Thiển nhìn thấy nhẫn gỗ đeo trên tay Giới hơi quen mắt.
Vân Thiển dừng bước bên quầy ăn vặt bên đường: “Anh muốn ăn thịt nướng không, xâu thịt dê ở đây ăn rất ngon.”
Vân Thiển đành lấy chiếc áo cổ chữ V che đi xương quai xanh phối với quần ống rộng rồi ra cửa.
Cảm nhận giống nhau truyền đến cơ thể khác nhau. Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải đã quen kiểu tập kích bất ngờ này, có thể bình thản đối diện.
“Không, mấy món này…” Giới đang định bày bộ mặt ghét bỏ, nhưng lại trông thấy vẻ mặt nghi ngờ của Vân Thiển.
Đặng Lan Lan thưởng thức cảnh tượng này, gọi 120(*). Lúc nghe thấy tiếng xe cấp cứu vang lên, cô chậm rãi rời đi, giẫm chân lên “bảo bối” nát bấy dưới đất.
Vân Thiển: 【Xâu thịt nướng cũng không ăn được, chẳng lẽ anh ta là…】
Cô đứng trước gương, phát hiện hôm qua Văn Nhân Du cố ý để lại dấu răng trên xương quai xanh của cô. Tên gia súc này biết hôm nay cô muốn mặc áo hở vai mà còn làm thế, anh ta cố ý!
Giới! Nổi! Cáu!
Giới nói: “Tôi rất thích ăn mấy món này.”
Vân Thiển: “Vậy tôi mua cho anh năm xâu, tôi mời, xem như cảm ơn anh đưa tôi về.”
“Anh cầm bên dưới cái que ấy, bình thường anh không ăn xâu thịt nướng à?” Vân Thiển dạy Giới cầm xâu thịt, cô rút một cây ra ăn ngon lành, nhìn bộ dạng cầm xâu thịt nướng ngẩn người của Giới cười trộm.
Một xâu thịt dê năm tệ, mười xâu bốn mươi tám tệ. Vân Thiển mua mười xâu, mong đợi nhìn thịt nướng, hít hà: “Tôi ngửi được mùi thơm rồi.”
(*) Số điện thoại gọi xe cứu thương ở Trung Quốc.
Giới không biết vì sao phân thân lại thích Vân Thiển, thậm chí cố chấp với cô.
Cô không hề biết che giấu khuyết điểm và suy nghĩ của bản thân. Nếu như nói về gương mặt, chọn đại một Thánh nữ ở Thần điện Ánh Sáng và Thần điện Bóng Tối cũng xinh đẹp hơn cô.
Vân Thiển sau lưng Văn Nhân Du âm thầm ló đầu ra, ra dấu tay biểu thị cuộc gọi.
Tham lam nói đúng, trái tim người phụ nữ này đúng là trái sầu riêng, số người treo trên đầu quả tim nhiều không đếm xuể.
Ngài đoán có lẽ bản thân có liên quan gì đó với cô, hẳn là chuyện trước khi ngài tới Thần giới. Nhưng nếu ngài quên mất cô, vậy chứng tỏ cô cũng chẳng quan trọng gì lắm.
“Không, mấy món này…” Giới đang định bày bộ mặt ghét bỏ, nhưng lại trông thấy vẻ mặt nghi ngờ của Vân Thiển.
Giới rất muốn chuyển băng ghế đi chỗ khác. Ngài ngồi xuống, cẩn thận nếm từng chút một giống như thử độc, hình như mùi vị không tới nỗi.
Đối với ngài mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn tu luyện ra Thần cách.
Cô không hề biết che giấu khuyết điểm và suy nghĩ của bản thân. Nếu như nói về gương mặt, chọn đại một Thánh nữ ở Thần điện Ánh Sáng và Thần điện Bóng Tối cũng xinh đẹp hơn cô.
Tính dục ở trên người cô, ngài phải nghĩ cách lấy lại rồi ném tới thế giới khác tu luyện, còn chuyện vì sao Tính dục lại ở trong người cô thì sau vụ này lại tìm hiểu nguyên nhân sau.
Giới cảm thấy sự việc hơi khó giải quyết.
“Anh Thẩm?” Vân Thiển giơ xâu thịt dê, chia thành hai phần: “Đây, phần của anh.”
Một lúc sau, Đặng Lan Lan rút dao phẫu thuật chưa dính máu lại, nhưng trên lá cây vẫn có giọt máu trượt xuống.
Giới nhìn chằm chằm xâu thịt dê bốc hơi nóng trong tay Vân Thiển, không biết phải cầm ở đâu, động tác lộ vẻ lúng túng.
Chỉ nghe thấy tiếng thét của bác sĩ và y tá: “Sao lại có chuyện như vậy! Mau đưa lên xe!”
Rõ ràng trong nhà đã có ba phân thân của ngài, ở ngoài vẫn đối xử ân cần với một tên ất ơ vừa gặp.
“Anh cầm bên dưới cái que ấy, bình thường anh không ăn xâu thịt nướng à?” Vân Thiển dạy Giới cầm xâu thịt, cô rút một cây ra ăn ngon lành, nhìn bộ dạng cầm xâu thịt nướng ngẩn người của Giới cười trộm.
Hôm sau, Văn Nhân Du ra cửa sớm, Vân Thiển bèn ngủ nướng, rất trễ mới dậy.
Đương nhiên cô tuyệt đối không biểu lộ suy nghĩ trong lòng .
Vân Thiển vừa đi vừa ăn xong năm xâu, năm xâu trong tay Giới chẳng hề sứt mẻ.
Vân Thiển: “Anh không ăn được à?”
Vân Thiển: 【Người này thật kỳ lạ, chẳng lẽ là…】
Giới: “Ăn, tôi không quen vừa đi vừa ăn thôi.”
Giới: “?”
Vân Thiển nhìn sang băng ghế dài bên dưới tán cây: “Bên kia ngồi được, chúng ta qua đó ăn xong rồi đi.”
Một vật dáng dài, hai quả cầu nhăn nhúm nằm yên giữa đôi chân người đàn ông.
Giới rất muốn chuyển băng ghế đi chỗ khác. Ngài ngồi xuống, cẩn thận nếm từng chút một giống như thử độc, hình như mùi vị không tới nỗi.
Tay Vân Thiển bỗng phủ lên, dọa Giới nhảy dựng!
Ngài cấp tốc ăn xong, ném que vào thùng rác, chuẩn bị đứng dậy, bỗng nghe Vân Thiển nói: “Đợi đã.”
Giới nhìn chằm chằm xâu thịt dê bốc hơi nóng trong tay Vân Thiển, không biết phải cầm ở đâu, động tác lộ vẻ lúng túng.
Vân Thiển vừa đi vừa ăn xong năm xâu, năm xâu trong tay Giới chẳng hề sứt mẻ.
Cô lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho ngài: “Khóe môi anh dính gia vị tẩm.”
Giới: “?”
Cô phải đi hẹn hò với thần linh mông cong!
Ngài lau tới lau lui nhưng mãi không lau đúng chỗ.
Vân Thiển: 【Xâu thịt nướng cũng không ăn được, chẳng lẽ anh ta là…】
Tay Vân Thiển bỗng phủ lên, dọa Giới nhảy dựng!
Bàn tay nho nhỏ với lòng bàn tay ấm áp dời tay ngài đến đúng vị trí. Cô cười khẽ: “Phải lau ở đây.”
Ngài đoán có lẽ bản thân có liên quan gì đó với cô, hẳn là chuyện trước khi ngài tới Thần giới. Nhưng nếu ngài quên mất cô, vậy chứng tỏ cô cũng chẳng quan trọng gì lắm.
Vân Thiển: 【 Anh ấy đáng yêu thật, giống như con nít vậy.】
Bàn tay nho nhỏ với lòng bàn tay ấm áp dời tay ngài đến đúng vị trí. Cô cười khẽ: “Phải lau ở đây.”
Vân Thiển nhìn thấy nhẫn gỗ đeo trên tay Giới hơi quen mắt.
Giới mím môi, xem ra kế hoạch tiến hành rất thuận lợi. Sau khi Vân Thiển có thiện cảm với ngài, cô sẽ không từ chối ngài tiếp cận, nhưng vì sao ngài lại không vui?
Xe cứu thương bật đèn và còi báo inh ỏi chạy lướt ngang, không tạo nên bất kỳ ảnh hưởng nào đối với người đi đường.
Rõ ràng trong nhà đã có ba phân thân của ngài, ở ngoài vẫn đối xử ân cần với một tên ất ơ vừa gặp.
Tham lam nói đúng, trái tim người phụ nữ này đúng là trái sầu riêng, số người treo trên đầu quả tim nhiều không đếm xuể.
Giới nói: “Trễ rồi, tôi đưa cô về.”
Giới nói: “Trễ rồi, tôi đưa cô về.”
Văn Nhân Du đang ở cổng khu nhà đợi Vân Thiển. Anh nhìn thấy Giới nhưng không nhận ra, Giới đã giấu mùi đi, đơn phương ngăn chặn cảm ứng của phân thân đối với ngài.
Đối với ngài mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn tu luyện ra Thần cách.
Văn Nhân Du vốn chẳng cảm thấy người này là Giới, thần linh nào lại có mùi bột cay thìa là khắp người như vậy?
Vân Thiển sau lưng Văn Nhân Du âm thầm ló đầu ra, ra dấu tay biểu thị cuộc gọi.
Vân Thiển: 【Người này thật kỳ lạ, chẳng lẽ là…】
Giới! Nổi! Cáu!
Vân Thiển nhìn sang băng ghế dài bên dưới tán cây: “Bên kia ngồi được, chúng ta qua đó ăn xong rồi đi.”
Sau khi ngài rời đi, Văn Nhân Du túm lấy tay Vân Thiển hỏi: “Lại thay người tình?”
Sau khi ngài rời đi, Văn Nhân Du túm lấy tay Vân Thiển hỏi: “Lại thay người tình?”
Vân Thiển giơ ngón tay vẽ vòng tròn lên ngực anh, đáp bằng giọng điệu vô tội: “Tình chưa từng ở trên người anh, sao lại gọi là thay người tình?”
Tội phạm giết người là tội phạm giết người, vốn là kẻ đáng chết, mặc dù cô ta cũng như vậy nhưng ít nhất không thể làm thế ở Hải Thành.
(*) Trải qua hàng trăm cuộc chiến
“Em nói vậy làm tôi đau lòng quá.” Văn Nhân Du khẽ cười. Sau khi vào nhà, anh nhẹ nhàng ôm cô lên: “Trên người em có mùi đàn ông khác, nhân tiện… muốn thử thử ở phòng tắm không?”
Giới: “Ăn, tôi không quen vừa đi vừa ăn thôi.”
Cảm nhận giống nhau truyền đến cơ thể khác nhau. Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải đã quen kiểu tập kích bất ngờ này, có thể bình thản đối diện.
Tống Hành Chỉ đang làm bài tập ở ký túc xa, có điều lúc viết chữ không khỏi đè mạnh một chút.
Ô Tề Hải thì gào to lên, nhân lúc những người trên thuyền đánh cả nghỉ ngơi mà nhảy xuống biển, hóa thành nguyên hình đuổi theo bầy cá.
Ô Tề Hải thì gào to lên, nhân lúc những người trên thuyền đánh cả nghỉ ngơi mà nhảy xuống biển, hóa thành nguyên hình đuổi theo bầy cá.
Giới cũng đã “thân kinh bách chiến(*)”, dù sao trải nghiệm của phân thân cũng là trải nghiệm của ngài. Vào một khoảnh khắc nào đó, ngài nhạy bén cảm nhận được Tính dục thức tỉnh chưa tới một giây.
Vân Thiển: 【Người này thật kỳ lạ, chẳng lẽ là…】Giới: “?”(*) Trải qua hàng trăm cuộc chiến
Chỉ khi thân thể đang trong lúc đó thì Tính dục mới thức tỉnh sao?
Giới cảm thấy sự việc hơi khó giải quyết.
Hôm sau, Văn Nhân Du ra cửa sớm, Vân Thiển bèn ngủ nướng, rất trễ mới dậy.
Cô đứng trước gương, phát hiện hôm qua Văn Nhân Du cố ý để lại dấu răng trên xương quai xanh của cô. Tên gia súc này biết hôm nay cô muốn mặc áo hở vai mà còn làm thế, anh ta cố ý!
Vân Thiển đành lấy chiếc áo cổ chữ V che đi xương quai xanh phối với quần ống rộng rồi ra cửa.
Cô phải đi hẹn hò với thần linh mông cong!
Cuối cùng cũng tới lúc tiếp xúc trực tiếp với thần r. Cứ thuắt ẩn thuắt hiện như mấy lần trước thì anh Thần ko còn đất diễn đâu
Một người làm bốn người hưởng haha ?
Trái tim sầu riêng mà, mỗi người đều được treo ở đầu quả tim hết, không ai cần tị với ai cả =)))))))