Cá muối cứu thế – Chương 76 (2)

Chương 76 (2)

Trêu chọc thần linh

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Sắc trời dần tối, Vân Thiển bấm sáng màn hình điện thoại, 21:23. Cô ngồi đợi từ xế chiều đến bây giờ đã năm tiếng đồng hồ, không thấy mặt thần linh, xem ra hôm nay ngài không xuất hiện rồi.

Nhưng năm tiếng đồng hồ buổi chiều cũng không lãng phí, Vân Thiển đã luyện được một kỹ năng mới, được cô gọi là phương pháp suy nghĩ kép. Phương pháp này có thể khiến suy nghĩ lớp ngoài hiện lên trong  lòng cô khác với suy nghĩ thật sự của cô, có điều kỹ năng này chưa thành thạo, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện suy nghĩ thật.

Vân Thiển lại đợi đến mười giờ, người trong quảng trường càng ngày càng ít, cô chuẩn bị về nhà.

Bưc trên đưng dưi ánhđèn m nht,áđi l dnđến khu nhàÏdn dn chcòn li tiếngìbưc chân mtmình cô.

Đin thoiphát mt tiếngting, nhn đưcĩtin nhn.

“Có ngưiđang đi theoìcô.”

Mt hàngch đơn ginnhưng li khiến]lông tơ VânThin dng đng.

Tiếpếđó li mtìdòng tin nhn¹ti.

Đng quay đu,,quay đu sb tên đóĮphát hin.”

Nhýđưc nhc nh,Vân Thin miphát hin hintht ra nơinày không chácó tiếng bưcchân mt mìnhcô, còn cóâtiếng bưc chânca k khác,}có điu kđó c gngɩbưc đi mtlưt vi cô,cho nên côími không phátýhin.

Vân Thin tăngtc, ngưi kiacũng tăng tc.

Vân{Thin đi chm,Ĩngưi kia cũngđi chm.

Cô rangoài ch mangЇtheo đin thoi,chng mang theoïgì khác.

Vân Thinquan sát bnưphía, phát hinìcó mt câyúgy bóng chàyòb ngưi tavt trong bic. Cô bìnhthn che giuíphn l rangoài bi cca gy, điálúc bưc nhanh,cô lp tcnhào v phía¸bi c nhtĩgy lên!

Trong nháymt tiếng bưcchân sau lưng,kia cũng tăngtc nhm vphía cô ——)đã đến ngaysau lưng!

Vân Thinócm gy bóngíchày xoay ngưi,va đnh đánhIxung, cô bngkhng li.

Đng sauĩcô không có³ai, ch códuy nht mtĬngưi đng dưiđèn đưng cáchíđó không xa.ìAnh ta đúttay vào túi,¸mt tay kéomũ lưi trai,³cp mt dưiévành nón nhìncô tràn đy)kinh ngc.

Đây khôngīphi ngưi điâtheo cô.

Đây làthn linh.

Vân Thin:【Hết hn, cònítưng biến tháiđi theo. Ngưinày rnh quá,Їđng dưi đènìđưng làm cáiògì?】

Cô bt đuľs dng phươngpháp suy nghĩkép.

Qu tht Giiùch có thnghe đưc suynghĩ lp ngoài,ngài không thng có ngưièngy trang đưcsuy nghĩ. Đây}đúng là khôngâtheo l thưng.

Ngàiưbưc ti nói:“Tôi nghe nóiĩgn đây cóbiến thái xutúhin, đi đưng}mt mình buiti không antoàn, tôi đưaếcô mt đon.”

Ngài ti gn,ĩl rõ khuônmt, dáng víthuc kiu đptrai sáng saènhư hc sinhĺcp ba chơi,bóng chày dưitri đy nng.

Vân³Thin nhưng mày,únhưng nhanh chóngbiến thành bľdng ngi ngùng,cúi đu nói:Phin anh ri,}tôi nhát gan,:đi đưng buiti tht đángfs.”

Vân Thin:Trông có vlà ngưi tt,li còn rtđp trai.】

Gii nhìn³chm chm gyĩbóng chày trong[lòng Vân Thin,īchng nhìn raìs hãi chĨnào.

Gii: “Cô ìđâu?”

Vân Thin:ľ“T Quý Lâmbên kia, nếuanh không tinđưng…

Gii: “Đúngįlúc tin đưng,đi thôi.”

VânThin: 【May tht,gp đưc ngưiõtt ri!】

Ln nàyìVân Thin khôngnhn ra ngài,tâm trng Giirt tt, rtâcuc ngài đã]có th thcõhin kế hoch.

VânĨThin gi vdin kch vièthn linh, côòmun xem thĨthn linh munlàm gì.

Hai ngưiđi sóng đôi.ĨLúc ri đi,îGii liếc nhìnīch đèn đưngĩva đng lúcìnãy, ri liĮlưt mt vòngĩch đng sauĪđèn đưng.

Vân Thin:ı“Sao thế?”

Gii:ΓHình như nhìnthy bóng ngưi.”

Vân Thin: “i!Anh đng làmátôi sĐúngri, anh tênígì?”

Gii sngngưi, ba ramt cái tên:Thm Gii, Giiìtrong thế gii.”í

Sau khi bnõh ri điòkhông bao lâu,mt bóng dángĬbưc ra t]ch ti. ĐngéLan Lan trùmìmũ che mt,fáo gió dángdài giu đivóc dáng, tayócm đin thoi³di đng, mànhình vn còndng li įkhung gi tinúnhn.

Cô đi tiđèn đưng màGii đng lúcįnãy, mt ngưiđang hôn mêÍbt tnh trong¸bi c cnhìđó.

Đây mi làóngưi theo dõiVân Thin. Côũta tn mtchng kiến ngưiЇnày cm khănchy v phíaîVân Thin, nhưngătrong nháy mtếli như bļdch chuyn vĭch đèn đưng…Ngưi xut hinàlúc sau làõthn linh ư?

ĐngưLan Lan cóvic tìm VânThin, cô taĮmun liên hvi thn linhsau lưng cô.

Hômİkia, chng côta là ChuīTông Hoa bcô ta giòtr v, anhÏk cho Chu°Huân nghe chuynlý thú trongľngày, cô talng nghe miîbiết hóa raVân Thin cũng, Hi Thành.°

Đng Lan LanIth ơ nhìnĩchăm chú tênèđàn ông bttnh dưi đt.

CôĬnhn ra tênnày, là conếtrai ca mtľbí thư nàoơđó trong thànhph. Lúc ChuHuân đi casau đến nhàâgã tng quà,ngưi này munđng tay đng}chân vi côàta, Chu TôngũHoa tc ginmng chi. Vfsau, v đócũng tht bi,¸công ty anhb chĩa mũidùi, lao đaomt trn.

Gã cũnglà tên biếnthái cung theo¸dõi gn mtĩtháng nay ti{Hi Thành, làúti phm cưng)hiếp, ra tayĨbt k namn, không ítngưi gp phi[bt hnh.

Thn linhăch đánh ngttên này màíkhông giết hocĩlà khiến gãôbiến mt, vì²sao?

Dù cho đưaíngưi này đến,đn cnh sát,vi quyn lc]ca ông b,gã s d¸dàng thoát ti,³vn không chubt c trngàpht nào ln.i

Đương nhiênnguyên nhân chyếu là ——cô ta munîgiết ngưi ri.

Đng³Lan Lan chmrãi thò tayvào áo khoác,ánh sáng lnhlưt ngang bêndưi đèn đưng,dng trưc cếngưi đang hônmê.

Đin thoi runglên ù ù,ýct ngang hànhđng ca ĐngõLan Lan. Côta nhn đinfthoi, h thpging, du dàngínói: “Sp vri, con ngtrưc đi. Mđi ngang quytht heo, chquy hàng đanggiết heo, mmua chút sưnĩln tươi v,Ĩngày mai nuĬcanh sưn lnóbí đao.”

Côìva du dàngnh nh đápli, va chunb ct ngưiɪkia, chng s)camera ghi liïhình nh camình.

Dù cô taàgiết ngưi, ChúaÏcu thế cũngs xóa hếtïtt c, phía[cnh sát vĩnhvin không btĩđưc cô ta.

Hungchi vic côta đang làmlà vic tt.

LúcĪra tay, trongđu cô tabng lưt qua:li nói caôChu Huân: “Tiíphm giết ngưi¸chính nghĩa siêungu!”

Tội phạm giết người là tội phạm giết người, vốn là kẻ đáng chết, mặc dù cô ta cũng như vậy nhưng ít nhất không thể làm thế ở Hải Thành.

“Anh Thẩm?” Vân Thiển giơ xâu thịt dê, chia thành hai phần: “Đây, phần của anh.”

Vân Thiển: 【 Anh ấy đáng yêu thật, giống như con nít vậy.】

Một lúc sau, Đặng Lan Lan rút dao phẫu thuật chưa dính máu lại, nhưng trên lá cây vẫn có giọt máu trượt xuống.

Tống Hành Chỉ đang làm bài tập ở ký túc xa, có điều lúc viết chữ không khỏi đè mạnh một chút.

Cô lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho ngài: “Khóe môi anh dính gia vị tẩm.”

Một vật dáng dài, hai quả cầu nhăn nhúm nằm yên giữa đôi chân người đàn ông.

Vân Thiển: “Vậy tôi mua cho anh năm xâu, tôi mời, xem như cảm ơn anh đưa tôi về.”

Đặng Lan Lan thưởng thức cảnh tượng này, gọi 120(*). Lúc nghe thấy tiếng xe cấp cứu vang lên, cô chậm rãi rời đi, giẫm chân lên “bảo bối” nát bấy dưới đất.

“Em nói vậy làm tôi đau lòng quá.” Văn Nhân Du khẽ cười. Sau khi vào nhà, anh nhẹ nhàng ôm cô lên: “Trên người em có mùi đàn ông khác, nhân tiện… muốn thử thử ở phòng tắm không?”

Giới không biết vì sao phân thân lại thích Vân Thiển, thậm chí cố chấp với cô.

Đặng Lan Lan thưởng thức cảnh tượng này, gọi 120(*). Lúc nghe thấy tiếng xe cấp cứu vang lên, cô chậm rãi rời đi, giẫm chân lên “bảo bối” nát bấy dưới đất.Cô phải đi hẹn hò với thần linh mông cong!(*) Số điện thoại gọi xe cứu thương ở Trung Quốc.

Vân Thiển: “Anh không ăn được à?”

Vân Thiển giơ ngón tay vẽ vòng tròn lên ngực anh, đáp bằng giọng điệu vô tội: “Tình chưa từng ở trên người anh, sao lại gọi là thay người tình?”

Chỉ nghe thấy tiếng thét của bác sĩ và y tá: “Sao lại có chuyện như vậy! Mau đưa lên xe!”

Đương nhiên cô tuyệt đối không biểu lộ suy nghĩ trong lòng .

Xe cứu thương bật đèn và còi báo inh ỏi chạy lướt ngang, không tạo nên bất kỳ ảnh hưởng nào đối với người đi đường.

Ngài cấp tốc ăn xong, ném que vào thùng rác, chuẩn bị đứng dậy, bỗng nghe Vân Thiển nói: “Đợi đã.”

Giới cũng đã “thân kinh bách chiến(*)”, dù sao trải nghiệm của phân thân cũng là trải nghiệm của ngài. Vào một khoảnh khắc nào đó, ngài nhạy bén cảm nhận được Tính dục thức tỉnh chưa tới một giây.

Vân Thiển nhìn thấy nhẫn gỗ đeo trên tay Giới hơi quen mắt.

Vân Thiển dừng bước bên quầy ăn vặt bên đường: “Anh muốn ăn thịt nướng không, xâu thịt dê ở đây ăn rất ngon.”

Vân Thiển đành lấy chiếc áo cổ chữ V che đi xương quai xanh phối với quần ống rộng rồi ra cửa.

Cảm nhận giống nhau truyền đến cơ thể khác nhau. Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải đã quen kiểu tập kích bất ngờ này, có thể bình thản đối diện.

“Không, mấy món này…” Giới đang định bày bộ mặt ghét bỏ, nhưng lại trông thấy vẻ mặt nghi ngờ của Vân Thiển.

Đặng Lan Lan thưởng thức cảnh tượng này, gọi 120(*). Lúc nghe thấy tiếng xe cấp cứu vang lên, cô chậm rãi rời đi, giẫm chân lên “bảo bối” nát bấy dưới đất.

Vân Thiển: 【Xâu thịt nướng cũng không ăn được, chẳng lẽ anh ta là…】

Cô đứng trước gương, phát hiện hôm qua Văn Nhân Du cố ý để lại dấu răng trên xương quai xanh của cô. Tên gia súc này biết hôm nay cô muốn mặc áo hở vai mà còn làm thế, anh ta cố ý!

Giới! Nổi! Cáu!

Giới nói: “Tôi rất thích ăn mấy món này.”

Vân Thiển: “Vậy tôi mua cho anh năm xâu, tôi mời, xem như cảm ơn anh đưa tôi về.”

“Anh cầm bên dưới cái que ấy, bình thường anh không ăn xâu thịt nướng à?” Vân Thiển dạy Giới cầm xâu thịt, cô rút một cây ra ăn ngon lành, nhìn bộ dạng cầm xâu thịt nướng ngẩn người của Giới cười trộm.

Một xâu thịt dê năm tệ, mười xâu bốn mươi tám tệ. Vân Thiển mua mười xâu, mong đợi nhìn thịt nướng, hít hà: “Tôi ngửi được mùi thơm rồi.”

(*) Số điện thoại gọi xe cứu thương ở Trung Quốc.

Giới không biết vì sao phân thân lại thích Vân Thiển, thậm chí cố chấp với cô.

Cô không hề biết che giấu khuyết điểm và suy nghĩ của bản thân. Nếu như nói về gương mặt, chọn đại một Thánh nữ ở Thần điện Ánh Sáng và Thần điện Bóng Tối cũng xinh đẹp hơn cô.

Vân Thiển sau lưng Văn Nhân Du âm thầm ló đầu ra, ra dấu tay biểu thị cuộc gọi.

Tham lam nói đúng, trái tim người phụ nữ này đúng là trái sầu riêng, số người treo trên đầu quả tim nhiều không đếm xuể.

Ngài đoán có lẽ bản thân có liên quan gì đó với cô, hẳn là chuyện trước khi ngài tới Thần giới. Nhưng nếu ngài quên mất cô, vậy chứng tỏ cô cũng chẳng quan trọng gì lắm.

“Không, mấy món này…” Giới đang định bày bộ mặt ghét bỏ, nhưng lại trông thấy vẻ mặt nghi ngờ của Vân Thiển.

Giới rất muốn chuyển băng ghế đi chỗ khác. Ngài ngồi xuống, cẩn thận nếm từng chút một giống như thử độc, hình như mùi vị không tới nỗi.

Đối với ngài mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn tu luyện ra Thần cách.

Cô không hề biết che giấu khuyết điểm và suy nghĩ của bản thân. Nếu như nói về gương mặt, chọn đại một Thánh nữ ở Thần điện Ánh Sáng và Thần điện Bóng Tối cũng xinh đẹp hơn cô.

Tính dục ở trên người cô, ngài phải nghĩ cách lấy lại rồi ném tới thế giới khác tu luyện, còn chuyện vì sao Tính dục lại ở trong người cô thì sau vụ này lại tìm hiểu nguyên nhân sau.

Giới cảm thấy sự việc hơi khó giải quyết.

“Anh Thẩm?” Vân Thiển giơ xâu thịt dê, chia thành hai phần: “Đây, phần của anh.”

Một lúc sau, Đặng Lan Lan rút dao phẫu thuật chưa dính máu lại, nhưng trên lá cây vẫn có giọt máu trượt xuống.

Giới nhìn chằm chằm xâu thịt dê bốc hơi nóng trong tay Vân Thiển, không biết phải cầm ở đâu, động tác lộ vẻ lúng túng.

Chỉ nghe thấy tiếng thét của bác sĩ và y tá: “Sao lại có chuyện như vậy! Mau đưa lên xe!”

Rõ ràng trong nhà đã có ba phân thân của ngài, ở ngoài vẫn đối xử ân cần với một tên ất ơ vừa gặp.

“Anh cầm bên dưới cái que ấy, bình thường anh không ăn xâu thịt nướng à?” Vân Thiển dạy Giới cầm xâu thịt, cô rút một cây ra ăn ngon lành, nhìn bộ dạng cầm xâu thịt nướng ngẩn người của Giới cười trộm.

Hôm sau, Văn Nhân Du ra cửa sớm, Vân Thiển bèn ngủ nướng, rất trễ mới dậy.

Đương nhiên cô tuyệt đối không biểu lộ suy nghĩ trong lòng .

Vân Thiển vừa đi vừa ăn xong năm xâu, năm xâu trong tay Giới chẳng hề sứt mẻ.

Vân Thiển: “Anh không ăn được à?”

Vân Thiển: 【Người này thật kỳ lạ, chẳng lẽ là…】

Giới: “Ăn, tôi không quen vừa đi vừa ăn thôi.”

Giới: “?”

Vân Thiển nhìn sang băng ghế dài bên dưới tán cây: “Bên kia ngồi được, chúng ta qua đó ăn xong rồi đi.”

Một vật dáng dài, hai quả cầu nhăn nhúm nằm yên giữa đôi chân người đàn ông.

Giới rất muốn chuyển băng ghế đi chỗ khác. Ngài ngồi xuống, cẩn thận nếm từng chút một giống như thử độc, hình như mùi vị không tới nỗi.

Tay Vân Thiển bỗng phủ lên, dọa Giới nhảy dựng!

Ngài cấp tốc ăn xong, ném que vào thùng rác, chuẩn bị đứng dậy, bỗng nghe Vân Thiển nói: “Đợi đã.”

Giới nhìn chằm chằm xâu thịt dê bốc hơi nóng trong tay Vân Thiển, không biết phải cầm ở đâu, động tác lộ vẻ lúng túng.

Vân Thiển vừa đi vừa ăn xong năm xâu, năm xâu trong tay Giới chẳng hề sứt mẻ.

Cô lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho ngài: “Khóe môi anh dính gia vị tẩm.”

Giới: “?”

Cô phải đi hẹn hò với thần linh mông cong!

Ngài lau tới lau lui nhưng mãi không lau đúng chỗ.

Vân Thiển: 【Xâu thịt nướng cũng không ăn được, chẳng lẽ anh ta là…】

Tay Vân Thiển bỗng phủ lên, dọa Giới nhảy dựng!

Bàn tay nho nhỏ với lòng bàn tay ấm áp dời tay ngài đến đúng vị trí. Cô cười khẽ: “Phải lau ở đây.”

Ngài đoán có lẽ bản thân có liên quan gì đó với cô, hẳn là chuyện trước khi ngài tới Thần giới. Nhưng nếu ngài quên mất cô, vậy chứng tỏ cô cũng chẳng quan trọng gì lắm.

Vân Thiển: 【 Anh ấy đáng yêu thật, giống như con nít vậy.】

Bàn tay nho nhỏ với lòng bàn tay ấm áp dời tay ngài đến đúng vị trí. Cô cười khẽ: “Phải lau ở đây.”

Vân Thiển nhìn thấy nhẫn gỗ đeo trên tay Giới hơi quen mắt.

Giới mím môi, xem ra kế hoạch tiến hành rất thuận lợi. Sau khi Vân Thiển có thiện cảm với ngài, cô sẽ không từ chối ngài tiếp cận, nhưng vì sao ngài lại không vui?

Xe cứu thương bật đèn và còi báo inh ỏi chạy lướt ngang, không tạo nên bất kỳ ảnh hưởng nào đối với người đi đường.

Rõ ràng trong nhà đã có ba phân thân của ngài, ở ngoài vẫn đối xử ân cần với một tên ất ơ vừa gặp.

Tham lam nói đúng, trái tim người phụ nữ này đúng là trái sầu riêng, số người treo trên đầu quả tim nhiều không đếm xuể.

Giới nói: “Trễ rồi, tôi đưa cô về.”

Giới nói: “Trễ rồi, tôi đưa cô về.”

Văn Nhân Du đang ở cổng khu nhà đợi Vân Thiển. Anh nhìn thấy Giới nhưng không nhận ra, Giới đã giấu mùi đi, đơn phương ngăn chặn cảm ứng của phân thân đối với ngài.

Đối với ngài mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn tu luyện ra Thần cách.

Văn Nhân Du vốn chẳng cảm thấy người này là Giới, thần linh nào lại có mùi bột cay thìa là khắp người như vậy?

Vân Thiển sau lưng Văn Nhân Du âm thầm ló đầu ra, ra dấu tay biểu thị cuộc gọi.

Vân Thiển: 【Người này thật kỳ lạ, chẳng lẽ là…】

Giới! Nổi! Cáu!

Vân Thiển nhìn sang băng ghế dài bên dưới tán cây: “Bên kia ngồi được, chúng ta qua đó ăn xong rồi đi.”

Sau khi ngài rời đi, Văn Nhân Du túm lấy tay Vân Thiển hỏi: “Lại thay người tình?”

Sau khi ngài rời đi, Văn Nhân Du túm lấy tay Vân Thiển hỏi: “Lại thay người tình?”

Vân Thiển giơ ngón tay vẽ vòng tròn lên ngực anh, đáp bằng giọng điệu vô tội: “Tình chưa từng ở trên người anh, sao lại gọi là thay người tình?”

Tội phạm giết người là tội phạm giết người, vốn là kẻ đáng chết, mặc dù cô ta cũng như vậy nhưng ít nhất không thể làm thế ở Hải Thành.

(*) Trải qua hàng trăm cuộc chiến

“Em nói vậy làm tôi đau lòng quá.” Văn Nhân Du khẽ cười. Sau khi vào nhà, anh nhẹ nhàng ôm cô lên: “Trên người em có mùi đàn ông khác, nhân tiện… muốn thử thử ở phòng tắm không?”

Giới: “Ăn, tôi không quen vừa đi vừa ăn thôi.”

Cảm nhận giống nhau truyền đến cơ thể khác nhau. Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải đã quen kiểu tập kích bất ngờ này, có thể bình thản đối diện.

Tống Hành Chỉ đang làm bài tập ở ký túc xa, có điều lúc viết chữ không khỏi đè mạnh một chút.

Ô Tề Hải thì gào to lên, nhân lúc những người trên thuyền đánh cả nghỉ ngơi mà nhảy xuống biển, hóa thành nguyên hình đuổi theo bầy cá.

Ô Tề Hải thì gào to lên, nhân lúc những người trên thuyền đánh cả nghỉ ngơi mà nhảy xuống biển, hóa thành nguyên hình đuổi theo bầy cá.

Giới cũng đã “thân kinh bách chiến(*)”, dù sao trải nghiệm của phân thân cũng là trải nghiệm của ngài. Vào một khoảnh khắc nào đó, ngài nhạy bén cảm nhận được Tính dục thức tỉnh chưa tới một giây.

Vân Thiển: 【Người này thật kỳ lạ, chẳng lẽ là…】Giới: “?”(*) Trải qua hàng trăm cuộc chiến

Chỉ khi thân thể đang trong lúc đó thì Tính dục mới thức tỉnh sao?

Giới cảm thấy sự việc hơi khó giải quyết.

Hôm sau, Văn Nhân Du ra cửa sớm, Vân Thiển bèn ngủ nướng, rất trễ mới dậy.

Cô đứng trước gương, phát hiện hôm qua Văn Nhân Du cố ý để lại dấu răng trên xương quai xanh của cô. Tên gia súc này biết hôm nay cô muốn mặc áo hở vai mà còn làm thế, anh ta cố ý!

Vân Thiển đành lấy chiếc áo cổ chữ V che đi xương quai xanh phối với quần ống rộng rồi ra cửa.

Cô phải đi hẹn hò với thần linh mông cong!

5 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

3 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
My Tam
My Tam
3 Năm Cách đây

Cuối cùng cũng tới lúc tiếp xúc trực tiếp với thần r. Cứ thuắt ẩn thuắt hiện như mấy lần trước thì anh Thần ko còn đất diễn đâu

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Một người làm bốn người hưởng haha ?

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Trái tim sầu riêng mà, mỗi người đều được treo ở đầu quả tim hết, không ai cần tị với ai cả =)))))))

3
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!