Chương 47 (1)
Chớ khinh thiếu niên nghèo
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Quân Thù lảo đảo chạy ra khỏi sơn động, hắn ẩn giấu tất cả khí tức, chạy vô cùng gian nan.
Mặc dù Thẩm Tri Minh biết được đại đa số mánh khóe giữ mạng trên người hắn, nhưng rốt cuộc không để ý đến mánh khóe của mẹ hắn. Mẹ hắn là thế gia Hình nhân sư(*), cấp cho hắn một pháp bảo giữ mạng. Vừa nãy lúc giả chết bị ném ra, hắn lập tức ẩn thân trên cao, để lại hình nhân mà mẹ cho hắn giữ mạng.
(*) Bậc thầy hình nhân
Hình nhân này được mẹụhắn ẩn giấuỉtrong cơ thểịbằng cách thứcЇđặc biệt, thờiộđiểm nguy hiểmèmới sử dụngữtới. Hắn vẫnềluôn chờ ngàyisử dụng hìnhínhân này, khôngЇngờ ngày nàyạlại là ThẩmớTri Minh banícho.
Hắn dùng phápịbảo giấu khíἶmà mẹ đểỉtrong thức hạiíđể che giấuÏhành tung, lảoảđảo chạy về²phía trước nhưũđiên. Nhận raắkhí tức truyùbinh sau lưng,ổhắn hoảng hốt¸tìm đường chạyḻthục mạng. ChạyÎtrốn liên tụcìmấy ngày, đợiIlúc bình tĩnhĩlại, hắn mớiênhận ra nơi{này đã sắpЇbước vào lãnhịđịa Ninh thị.êNinh gia vàềQuân gia khôngÏtính là thếơgiao, nhưng soḻvới Quỷ Thànhủđược xem nhưụvô chủ hiệnótại thì đếnẫđịa bàn Ninhựthị, Thẩm TriêMinh không dám¸xằng bậy hơn.íHơn nữa nếuếngười khác biếtjông ta cheĩgiấu chủng, chắcềchắn Ninh thịìsẽ dốc toànặlực diệt trừặông ta.
Quân Thùởsuy nghĩ chốcểlát, liền hạúquyết tâm phảiįđi vào lãnhừđịa Ninh thịắmột cách nhanh{nhất. Nhưng trướcímặt hắn làìmột vách núi,ľhiện tại hắnâmang thân thểἱngười phàm, nếuìmuốn vượt quaệvách núi này,ừe rằng phảiîtrèo mấy ngày.ếHơn nữa chắcừchắn người củaồThẩm Tri MinhĨcũng sẽ nghĩḽhắn đi đườngịvòng mà truy¹đuổi, e rằngẽkhông ra khỏiávách núi.
Cách nhanhẫnhất, ổn thỏaɪnhất bây giờiđể đến Ninhíthị chỉ cóổtrèo lên váchờnúi này.
Quân Thù}ngẩng đầu, nhìnîbên trên bằng(ánh mắt giàἳnua. Nghị lựcậcủa tu sĩḻnói với hắnírằng hắn cóỹthể.
Hắn dứt khoátậbước tới dướiỡvách đá, bắtẹđầu leo lên.
QuânÏThù leo mộtộngày một đêm.ấLúc này, đoànỉngười Tần UyểnĨUyển cũng đãĪđến vách núiằMỹ Nhân.
Giản HànhỏChi vừa thấyắnơi này đãĩgọi Thúy Lục:ĩ“Thúy Lục.”
Yởvà Thúy Lục}bàn bạc: “Taἲvà Bắc Thànhắcó một sốẽviệc, tối nayìnghỉ ngơi ở(đây một đêmĩđược không?”
ThúyáLục nghe vậy,ănàng ta doódự chốc lát,ờnhìn Tần UyểnõUyển trong xeẹngựa. Tần Uyển°Uyển vén rèm,ἴgiật lông mày,òphóng một ánhḹmắt quyến rũ,ỷra hiệu nàngỏta sắp xếpểmột chút.
Gần đâyùTần Uyển Uyểnἰđang nỗ lựcệhọc tập “Liếcỉmắt đưa tìnhốkiểu Giản Hành}Chi” . Nàngἱđã dày côngâtôi luyện độngỵtác này, phátịhiện hiệu suấtéđộng tác nàyẵrất cao. Nàng)vừa giật khẽõlông mày, vẻḽmặt Thúy Lụcịđã nhịn hếtĩnổi.
Thúy Lục muốnôcười, nhưng lạiĩcảm thấy hơi¹mất uy nghi,ĩchỉ đành dùngỉphẫn nộ cheẻgiấu sự thấtĩthố của mình,íkhông nhùng nhằngểtiếp nữa: “Hạịtrại nghỉ ngơi!”]
Sau khi ThúyïLục hạ trại,ɨGiản Hành Chi{gọi Tần UyểnỉUyển, báo choĮThúy Lục hướngįđi, rồi dẫnɩTạ Cô Đường,ἷNam Phong và]Tần Uyển Uyểnịđã thay yẵphục cùng lênènúi.
Bọn họ đãìlên kế hoạchèđêm nay rấtừlâu.
Tần UyểnụUyển mặc váyốdài tay rộngõmàu trắng, thêuễmột đóa mẫuằđơn diễm lệãtrên cúp ngực,ḷtrông tiên khíủphiêu bồng, giốngỗnhư tiên nữĩcung trăng hạõphàm. Nhưng đầu(nàng lại càiĬbông hoa bằngõlông ngỗng, giữaợlạnh lùng lạiétoát lên chútẩđáng yêu củaỗphàm giới, hợpỉvới ngũ quaníxinh đẹp, cóĩthể gọi làỡkinh diễm(*), thậm¸chí hoàn mỹ.
(*)îĐẹp đến kinhầngạc, sửng sốt
GiảnựHành Chi vác‹hai cây quạtἰhương bồ(*) lớn,ủTạ Cô Đườngẵvà Nam Phongἶvác mấy chiếcỉgương đồng dựng²đứng. Giản Hành(Chi và TầnľUyển Uyển bànâtính: “Đợi látỉnữa bọn họɨsử dụng linhĮlực làm sángỉgương đồng đểỉchiếu sáng con,ɨta sẽ quạtìgió, đúng không?”ủ
(*) Quạt làmôtừ lá câyầhương bồ
“Đúng vậy.”Í
Tần Uyển Uyểnỉgật đầu: “Ngườiêphải để tóc{ta bay lên,ἵánh trăng chiếuọvào, ta ởĩtrung tâm ánhḹsáng, như vậyấmới có nghệồthuật.
Giản Hành Chiḻgật đầu, cái‹hiểu cái không,ɪquay mặt nhìnḽTạ Cô Đườngứvà Nam Phongẩsau lưng: “Haiẽngười nghe hiểu(chưa?”
Cả haiɪmù mờ gậtịđầu. Giản HànhìChi yên tâm,İy không côἵđơn.
Đường tăng…
À không,ặTần Uyển Uyển°dẫn ba ngườiỳcùng nhau lênạbãi đất trốngἱtrên đỉnh váchậnúi Mỹ Nhân.ổNàng gọi Tạ²Cô Đường vàẩNam Phong bàyấvị trí gươngḻđồng hợp lý,ắbảo Nam Phongĭbơm linh lực,ẻđiều chỉnh cườngọđộ, tạo raựkhông khí ánhỵsáng thích hợp.
Rồiılại bảo TạũCô Đường thổiỡsáo, xác nhậnḹcường độ âmĺthanh.
Cuối cùng quayìđầu nhìn vềἲphía Giản HànhἶChi: “Chúng taàthử một chút.ùNgười quạt gióìở chính diệnḻcủa ta, đợiÍlát nữa chắcɪchắn đám ngườiɪsát thủ đuổiĩtheo mục tiêu,sẽ chạy từảhướng của ngườiừlên núi. NgườiIđứng ở trênấcây, đừng đểịbị phát hiện.”đ
“Vì sao lạiĬchạy từ chânửnúi lên?” NamíPhong tò mò.
TầnľUyển Uyển cạnɨlời: “Chúng taîđã ở điểmjcao nhất rồi,ủcòn có thểĭtừ trên núiẵchạy xuống sao?”ị
“Vậy vì saoữchỉ từ trướcịmặt mà khôngíphải từ phíaịsau?” Tạ CôìĐường không hiểu.
TầnïUyển Uyển nhìnıphía sau, chỉĩthấy mây mù)dày đặc, nàngẽthở dài: “Tạềđạo quân, đấyḷlà vách núi.ìY bị đuổiĩgiết, làm saoĮtừ vách núi‹chạy lên chứ?”f
Mọi người cảmïthấy có lý,ĩchẳng phải truyộgiết là mộtùđám đông ồĩạt à?
Chắc không}đến nỗi sát²thủ và ngườiồbị giết cùng{nhau trèo váchừnúi, ngươi kéoỵta, ta đánhùngươi, đúng không?
Tấtìcả mọi ngườiĭđã hiểu mạchɪsuy luận củaịTần Uyển Uyển,ỗcả đám chuẩnằbị ổn thỏa.ôTần Uyển Uyển¹đứng ở trungítâm ánh sáng,ẵra hiệu bằngḽmắt với Tạ¸Cô Đường. TạầCô Đường bắt¸đầu thổi sáo.
Thời°điểm tiếng sáoívang lên, TầnũUyển Uyển giơìtay biểu diễnỉđộng tác đầuồtiên.
Mỹ nữ nhảyἶmúa, quan trọngἳnhất không phảiīnhảy đẹp bao]nhiêu, quan trọngểnhất là nghệưthuật.
Tiếng sáo củaìTạ Cô Đườngɨtrong trẻo vangíxa, ánh mắtɨy bất giácịdừng trên người)đứng ở giữa.ĩÁo trắng dưới¸trăng, tay áođche nửa đóaèhoa e ấp,âđôi mắt sóngɨsánh như nướcĩngước lên, độtɨnhiên nheo mắtẻlại, giật lôngặmày.
Tạ Cô Đườngĩdịu dàng mỉmảcười.
Đầu Giản HànhựChi bỗng +1Ïđiểm tích lũy.
GiảnỉHành Chi hếtỹhồn, lập tứcỗnhìn Tạ CôýĐường cách đófkhông xa, chẳngìngờ nhìn thấyồđộ thiện cảmừ45 màu đỏἷtrên đầu yĮhóa thành 46)rồi!
Lòng y bấtígiác hơi hoảngļloạn, lơ đãngụphẩy quạt.
Mà QuânýThù đang leoỳnúi nghe thấyềtiếng sáo, lòngĨchợt lo lắng.
Khôngỉngờ trên núiđcòn có người,ặnhưng điều nàyờkhông quan trọng{nữa, hắn đãếleo tới đây,[hắn không cònḹđường lui!
Hắn cắnḽrăng, leo từngỏchút lên trên.
TầnẳUyển Uyển trên(núi xoay quaỏxoay lại giữaįkhúc nhạc. Nhậnữra Giản HànhĮChi làm quaọloa, nàng bènỡnhắc nhở: “Gióįnhỏ quá!”
GiảnìHành Chi cốígắng vung vẩyìhai cây quạtữhương bồ, gióẫhơi lớn hơn.ḷTần Uyển Uyểnḷvẫn cảm thấyıquá nhỏ, khôngỉthể khiến nàngɪcó cảm giácútiên khí vờn³quanh. Nàng tiếpļtục lớn tiếngḻnói: “Mạnh thêmọchút nữa!”
Giản{Hành Chi càngĮcố gắng vungđquạt. Thật raïy có thểửquạt mạnh hơn,ìnhưng y sợẻbất cẩn quạtệbay Tần UyểnịUyển, bèn cẩnÏthận khống chếIsức lực.
Không ngờìcô học trò(không hề cảmịkích sự quanétâm này củaïthầy, Tần UyểnỡUyển mất hồiôlâu mà khôngİnhận được cơnἶgió thích hợp,ậcáu kỉnh nói:ì“Sư phụ, ngườiἷchưa ăn cơmihả? Người cóưthể tăng thêmớchút sức không,úcho ta cảmògiác như cưỡi‹gió quay về,ánhẹ nhàng thoátìtục ấy. Rốtἷcuộc người cóừđược không vậy?ỉNgười không đượcợthì bảo Tạỏđạo quân làmïđi.”
“Ai nóiịta không được?”î
Đàn ông, khôngḻđược nói khôngíđược.
Giản Hành Chiitức khắc mởīmiệng: “Con nhảyăđi, ta lậpátức cho conɪcưỡi gió quay¹về.”
Tần Uyển(Uyển nghe vậy,ờrốt cuộc nhảyìmúa lần nữa.ậGiản Hành ChiIrót linh lựcỉvào quạt, giơítay lên phẩyimạnh một cái.
Cuồng phong quét qua, Tần Uyển Uyển cảm giác bản thân đang đối mặt với một cơn gió lốc. Đừng nói ống tay áo tung bay, nếu không phải nàng lập tức dùng linh lực chống đỡ, người đã bay mất tiêu rồi.
Mắt hắn tràn ngập hi vọng, vươn tay níu dây leo bên cạnh. Bên trên hắn không có chỗ để bám vào, chỉ đành dựa vào dây leo trèo lên. Có điều vừa bám vào, hắn bỗng nghe thấy một tiếng quát lớn ở bên trên, tiếp theo là tiếng động khe khẽ nào đó.
Thúy Lục bảo người tới, gọi bọn họ xuống ăn thịt nướng. Tần Uyển Uyển mệt mỏi khoát tay: “Ta không thể đi, còn phải đợi mục tiêu, mọi người đi trước đi.”
Cũng chính lúc đó, Quân Thù gian nan leo tới đỉnh vách núi. Chỉ thấy cuồng phong ập tới, Quân Thù sơ sẩy, thét lên một tiếng, rơi ngược dưới.
Tạ Cô Đường gật đầu, không ngờ thẩm mỹ nhóm trai thẳng này lại không tệ: “Nếu có chút hoa thì đẹp hơn.”
Tần Uyển Uyển hỏi theo bản năng, tất cả mọi người nghiêm túc lắng nghe một lát. Nam Phong hoang mang hỏi: “Chẳng có tiếng gì cả.”
Cuồng phong quét qua, Tần Uyển Uyển cảm giác bản thân đang đối mặt với một cơn gió lốc. Đừng nói ống tay áo tung bay, nếu không phải nàng lập tức dùng linh lực chống đỡ, người đã bay mất tiêu rồi.
“Tiếng gì vậy?”
Hắn cắn răng, duỗi cánh tay gầy đét run rẩy, bắt đầu leo lần nữa.
Tần Uyển Uyển hỏi theo bản năng, tất cả mọi người nghiêm túc lắng nghe một lát. Nam Phong hoang mang hỏi: “Chẳng có tiếng gì cả.”
Cơn cuồng phong kia từ đâu tới? Chẳng lẽ sát thủ đứng bên trên đợi hắn?
Tần Uyển Uyển hơi sợ, Giản Hành Chi cau mày: “Hình như ta cũng gnhe thấy tiếng gì.”
Không, không thể nào là sát thủ. Nếu như là sát thủ, bọn chúng chắc chắn sẽ đợi hắn đi lên.
Vòng đi vòng lại, một mạch phi thăng.
“Đừng nói nữa.” Tần Uyển Uyển cắt lời y: “Ghê quá, chúng ta tiếp tục.”
Lúc Tần Uyển Uyển nói chuyện, Quân Thù đang rớt xuống vách đá, hắn giơ tay bắt lung tung giữa không trung, túm lấy một dây leo treo toòng teng, cuối cùng cũng giữ được mạng nhỏ.
“Ta ở lại với con.”
Hắn thở hồng hộc, nghĩ lại mà rùng mình, nhất thời không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
“Tiếng gì vậy?”
Cơn cuồng phong kia từ đâu tới? Chẳng lẽ sát thủ đứng bên trên đợi hắn?
Nam Phong đáp lời, xuống núi cùng Tạ Cô Đường. Chờ sau khi bọn họ xuống núi, Tần Uyển Uyển hơi mệt, nàng đứng ở vách núi, quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Sư phụ, ta mệt quá.”
Giản Hành Chi có tự giác của một người thầy: “Đợi lát nữa, các người ăn xong thì mang chút gì đó lên đây là được.”
Không, không thể nào là sát thủ. Nếu như là sát thủ, bọn chúng chắc chắn sẽ đợi hắn đi lên.
Quân Thù trấn an bản thân một hồi, xem tất cả như ngoài ý muốn. Hắn thở dốc vài hơi, nhìn đỉnh vách núi chưa tới hơn mười trượng bên trên. Hắn đã leo một ngày một đêm, không thể thất bại gang tấc tại đây!
Bận rộn không hề ngơi nghỉ. Giờ phút này, tại thời gian dừng chân ngắn ngủi, cho học trò nhỏ dựa vai, ngắm cánh hoa nở nơi cao, rụng nơi cao, tứ tán theo gió, bay đến nơi xa, vậy mà y lại cảm thấy rất dễ chịu.
Hắn cắn răng, duỗi cánh tay gầy đét run rẩy, bắt đầu leo lần nữa.
Nhóm người Tần Uyển Uyển đang ở bên trên vừa múa vừa hát. Nhảy một hồi, cả nhóm đều hơi mệt. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Người đàn ông chỉ số nhan sắc 90 đó sao còn chưa tới?”
Giản Hành Chi gật đầu: “Cũng được, còn duy nhất một vấn đề.” Giản Hành Chi cau mày suy nghĩ: “Có phải hơi đơn giản quá không?”
“Đợi thêm đi, chúng ta tập luyện tiếp một chút, dù sao giết người đều canh lúc nửa đêm mà.”
Rốt cuộc Quân Thù bò lên đến đỉnh, hắn vừa chìa bàn tay ra khỏi mây mù, đặt lên rìa vách đá, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Ngồi đi.”
Giải thích của Giản Hành Chi rất hợp lý, mọi người gật đầu, nghĩ cũng không có gì làm, bèn đề xuất vài phương án cải tiến vũ điệu vừa rồi.
“Ta tìm tảng đá cho con ngồi.”
“Đắc tội rồi.”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển rất mệt: “Đã tới giờ này rồi, sao tên đàn ông chỉ số nhan sắc 90 còn chưa tới. Ta mệt quá rồi.”
“Mọi người cảm thấy lúc nãy ta múa thế nào?”
Giản Hành Chi cảm giác tâm trạng nhẹ nhàng. Y để Tần Uyển Uyển dựa một lát, chợt thấy Nam Phong cầm hai xâu cánh gà chạy lên: “Chủ nhân, Giản đạo quân, ăn cánh gà.”
“Vâng.”
Tần Uyển Uyển trưng cầu ý kiến, ai nấy đều gật đầu.
Một cơn đau đớn dữ dội truyền tới, ngay cả kêu mà hắn cũng không kêu nổi, lập tức ngất xỉu tại chỗ.
“Rất đẹp.” Tạ Cô Đường đáp.
Hắn thở hồng hộc, nghĩ lại mà rùng mình, nhất thời không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
“Đừng nói nữa.” Tần Uyển Uyển cắt lời y: “Ghê quá, chúng ta tiếp tục.”
Nam Phong vỗ tay: “Siêu đẹp!”
Kế tiếp, dây leo mất đi điểm chịu lực, rơi thẳng xuống. Quân Thù hết hồn, vội bám lấy vách đá bên cạnh. Đá bị xói mòn đột ngột rơi ra, hắn lập tức trượt xuống.
“Hay là chúng ta bỏ đi.” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Ta nhảy hết nổi rồi. Chúng ta cứ ngồi đây đợi y, lát nữa y tới, chúng ta cứu người là xong nhé.”
Nam Phong vỗ tay: “Siêu đẹp!”
Giản Hành Chi gật đầu: “Cũng được, còn duy nhất một vấn đề.” Giản Hành Chi cau mày suy nghĩ: “Có phải hơi đơn giản quá không?”
Giản Hành Chi quay đầu tìm đá.
Tạ Cô Đường gật đầu, cầm kiếm tới gần cây, chém một nhát, dây leo bị cắt sạch.
Mọi người nhìn về phía y, Giản Hành Chi giải thích: “Mấy người nghĩ xem, ánh trăng màu trắng, y phục màu trắng, cả hai đều trắng, màu sắc này phối hợp khá bình thường.”
Giải thích của Giản Hành Chi rất hợp lý, mọi người gật đầu, nghĩ cũng không có gì làm, bèn đề xuất vài phương án cải tiến vũ điệu vừa rồi.
“Tiền bối nói đúng.”
Nhóm người Tần Uyển Uyển đang ở bên trên vừa múa vừa hát. Nhảy một hồi, cả nhóm đều hơi mệt. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Người đàn ông chỉ số nhan sắc 90 đó sao còn chưa tới?”
Tạ Cô Đường gật đầu, không ngờ thẩm mỹ nhóm trai thẳng này lại không tệ: “Nếu có chút hoa thì đẹp hơn.”
Nói xong, cả đám nhìn sang cây hoa đào vừa đúng lúc nở hoa bên cạnh.
Vị trí cây mọc hơi nghiêng, cách bối cảnh của bọn họ hơi xa. Giản Hành Chi vỗ tay: “Cái này dễ, ta dời nó qua.”
“Tiền bối nói đúng.”
Dứt lời, Giản Hành Chi đi nhổ cây, dặn Nam Phong đào hố. Nam Phong đào hố cực nhanh, Giản Hành Chi bẻ tay, chạm lên thân cây.
Tay hắn bị đè dưới đá lớn, cả người treo lơ lửng giữa không trung. Gió thổi qua, hắn giống như chuông gió giữa trời, đong đưa qua lại, chỉ thiếu kêu leng keng vang dội.
“Đắc tội rồi.”
Y quát lớn một tiếng, bứng cây mọc từ dưới đất lên. Bấy giờ, họ mới phát hiện có rất nhiều dây leo quấn trên thân cây. Giản Hành Chi gọi Tạ Cô Đường: “Lão Tạ, giúp đỡ chém dây leo đi.”
Tạ Cô Đường gật đầu, cầm kiếm tới gần cây, chém một nhát, dây leo bị cắt sạch.
Ai! Là ai! Là ai lại hại hắn như thế!
Lúc này, Quân Thù lại tiếp cận vách núi lần nữa.
Mọi người nhìn về phía y, Giản Hành Chi giải thích: “Mấy người nghĩ xem, ánh trăng màu trắng, y phục màu trắng, cả hai đều trắng, màu sắc này phối hợp khá bình thường.”
“Mọi người cảm thấy lúc nãy ta múa thế nào?”
Một chút nữa, hắn chỉ còn một chút nữa.
Mắt hắn tràn ngập hi vọng, vươn tay níu dây leo bên cạnh. Bên trên hắn không có chỗ để bám vào, chỉ đành dựa vào dây leo trèo lên. Có điều vừa bám vào, hắn bỗng nghe thấy một tiếng quát lớn ở bên trên, tiếp theo là tiếng động khe khẽ nào đó.
Vị trí cây mọc hơi nghiêng, cách bối cảnh của bọn họ hơi xa. Giản Hành Chi vỗ tay: “Cái này dễ, ta dời nó qua.”
Kế tiếp, dây leo mất đi điểm chịu lực, rơi thẳng xuống. Quân Thù hết hồn, vội bám lấy vách đá bên cạnh. Đá bị xói mòn đột ngột rơi ra, hắn lập tức trượt xuống.
Tiếng người đàng hoàng như vậy, sao phát ra từ miệng y lại biến thành tiếng chó thế?
Máu thịt ma sát vào đá nhọn gập ghềnh bề mặt vách núi, hắn đau đến chẳng kêu nổi thành lời, chỉ dựa vào ý chí cầu sinh cuối cùng bắt lấy một cục đá, vừa tuyệt vọng vừa tức giận nghĩ ——
Ai! Là ai! Là ai lại hại hắn như thế!
Tần Uyển Uyển: “…”
Hắn nhất định phải giết kẻ đó, nhất định phải khiến kẻ đó và Thẩm Tri Minh tan xương nát thịt, nghiền xương thành tro. Một ngày nào đó, hắn phải giết hết toàn bộ bọn chúng!
Phẫn nộ mang đến động lực cho hắn. Hắn vừa đuối vừa đói, thân thể người phàm khiến hắn mệt không chịu nổi. Hắn lại dồn hết can đảm, leo lên từng chút một.
Âm vừa dứt, tảng đá giáng từ trên trời xuống, đập lên tay Quân Thù.
Lần này, hắn leo rất chậm, leo đến khi bốn người bên trên đều mệt, hắn vẫn còn leo.
Nhưng Tần Uyển Uyển cũng không nghĩ nhiều, nàng thật sự rất mệt, bèn dựa vào bả vai Giản Hành Chi, mơ màng thiếp đi.
Thúy Lục bảo người tới, gọi bọn họ xuống ăn thịt nướng. Tần Uyển Uyển mệt mỏi khoát tay: “Ta không thể đi, còn phải đợi mục tiêu, mọi người đi trước đi.”
“Ta ở lại với con.”
Giản Hành Chi có tự giác của một người thầy: “Đợi lát nữa, các người ăn xong thì mang chút gì đó lên đây là được.”
Quân Thù trấn an bản thân một hồi, xem tất cả như ngoài ý muốn. Hắn thở dốc vài hơi, nhìn đỉnh vách núi chưa tới hơn mười trượng bên trên. Hắn đã leo một ngày một đêm, không thể thất bại gang tấc tại đây!
“Vâng.”
Lúc Tần Uyển Uyển nói chuyện, Quân Thù đang rớt xuống vách đá, hắn giơ tay bắt lung tung giữa không trung, túm lấy một dây leo treo toòng teng, cuối cùng cũng giữ được mạng nhỏ.
Nam Phong đáp lời, xuống núi cùng Tạ Cô Đường. Chờ sau khi bọn họ xuống núi, Tần Uyển Uyển hơi mệt, nàng đứng ở vách núi, quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Sư phụ, ta mệt quá.”
“Ta tìm tảng đá cho con ngồi.”
Giản Hành Chi quay đầu tìm đá.
Tần Uyển Uyển hơi sợ, Giản Hành Chi cau mày: “Hình như ta cũng gnhe thấy tiếng gì.”
Rốt cuộc Quân Thù bò lên đến đỉnh, hắn vừa chìa bàn tay ra khỏi mây mù, đặt lên rìa vách đá, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Ngồi đi.”
Nói xong, cả đám nhìn sang cây hoa đào vừa đúng lúc nở hoa bên cạnh.
Từ khi bắt đầu nhớ được việc, y đã luyện kiếm, đánh nhau, tu hành, luyện kiếm, đánh nhau, tu hành…
Âm vừa dứt, tảng đá giáng từ trên trời xuống, đập lên tay Quân Thù.
“Có lẽ y đang trên đường tới?” Giản Hành Chi suy nghĩ, khích lệ nàng: “Cố gắng thêm lát nữa đi.”
Một cơn đau đớn dữ dội truyền tới, ngay cả kêu mà hắn cũng không kêu nổi, lập tức ngất xỉu tại chỗ.
Tay hắn bị đè dưới đá lớn, cả người treo lơ lửng giữa không trung. Gió thổi qua, hắn giống như chuông gió giữa trời, đong đưa qua lại, chỉ thiếu kêu leng keng vang dội.
Giản Hành Chi đặt đá bên trên, đi qua. Chiều cao tảng đá này xấp xỉ chiếc ghế bình thường, dài nửa trượng. Tần Uyển Uyển ngồi lên trên, Giản Hành Chi cũng hơi mệt, đi qua ngồi ở đầu kia.
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển rất mệt: “Đã tới giờ này rồi, sao tên đàn ông chỉ số nhan sắc 90 còn chưa tới. Ta mệt quá rồi.”
“Có lẽ y đang trên đường tới?” Giản Hành Chi suy nghĩ, khích lệ nàng: “Cố gắng thêm lát nữa đi.”
Một chút nữa, hắn chỉ còn một chút nữa.
“Hay là chúng ta bỏ đi.” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Ta nhảy hết nổi rồi. Chúng ta cứ ngồi đây đợi y, lát nữa y tới, chúng ta cứu người là xong nhé.”
“Được rồi.” Giản Hành Chi gật đầu: “Không đợi được thời điểm thích hợp thì không phải duyên phận thích hợp, nếu con mệt thì dựa vào ta ngủ một lát, ta được thêm điểm tích lũy, con ngủ đi.”
Tần Uyển Uyển: “…”
“Đợi thêm đi, chúng ta tập luyện tiếp một chút, dù sao giết người đều canh lúc nửa đêm mà.”
Tiếng người đàng hoàng như vậy, sao phát ra từ miệng y lại biến thành tiếng chó thế?
Nhưng Tần Uyển Uyển cũng không nghĩ nhiều, nàng thật sự rất mệt, bèn dựa vào bả vai Giản Hành Chi, mơ màng thiếp đi.
Gió núi lướt qua, Giản Hành Chi nhìn hoa đào tung bay gần đó, quay đầu nhìn học trò nhỏ tựa trên vai, giật mình nhận ra dường như cuộc đời y chưa từng trải qua ngày tháng yên ổn như thế.
Từ khi bắt đầu nhớ được việc, y đã luyện kiếm, đánh nhau, tu hành, luyện kiếm, đánh nhau, tu hành…
Vòng đi vòng lại, một mạch phi thăng.
Bận rộn không hề ngơi nghỉ. Giờ phút này, tại thời gian dừng chân ngắn ngủi, cho học trò nhỏ dựa vai, ngắm cánh hoa nở nơi cao, rụng nơi cao, tứ tán theo gió, bay đến nơi xa, vậy mà y lại cảm thấy rất dễ chịu.
Giản Hành Chi cảm giác tâm trạng nhẹ nhàng. Y để Tần Uyển Uyển dựa một lát, chợt thấy Nam Phong cầm hai xâu cánh gà chạy lên: “Chủ nhân, Giản đạo quân, ăn cánh gà.”
Tần Uyển Uyển trưng cầu ý kiến, ai nấy đều gật đầu.
Tần Uyển Uyển nghe thấy cánh gà, mở bừng mắt. Giản Hành Chi nhận lấy cánh gà, đưa cho Tần Uyển Uyển, căn dặn Nam Phong: “Lấy thêm chút nước đi.”
“Rất đẹp.” Tạ Cô Đường đáp.
Nam Phong đáp lời, lại chạy xuống núi. Tần Uyển Uyển lấy cánh gà, nàng và Giản Hành Chi mỗi người một xâu, bắt đầu gặm.
“Chuông gió” đang lơ lửng đáng thương :>>