Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 47 (1)

Chương 47 (1)

Chớ khinh thiếu niên nghèo

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Quân Thù lảo đảo chạy ra khỏi sơn động, hắn ẩn giấu tất cả khí tức, chạy vô cùng gian nan.

Mặc dù Thẩm Tri Minh biết được đại đa số mánh khóe giữ mạng trên người hắn, nhưng rốt cuộc không để ý đến mánh khóe của mẹ hắn. Mẹ hắn là thế gia Hình nhân sư(*), cấp cho hắn một pháp bảo giữ mạng. Vừa nãy lúc giả chết bị ném ra, hắn lập tức ẩn thân trên cao, để lại hình nhân mà mẹ cho hắn giữ mạng.

(*) Bậc thầy hình nhân

Hình nhân này đưc mhn n giutrong cơ thbng cách thcЇđc bit, thiđim nguy himèmi s dngti. Hn vnluôn ch ngàyis dng hìnhínhân này, khôngЇng ngày nàyli là ThmTri Minh banícho.

Hn dùng phápbo giu khímà m đtrong thc hiíđ che giuÏhành tung, lođo chy v²phía trưc nhưũđiên. Nhn rakhí tc truyùbinh sau lưng,hn hong ht¸tìm đưng chythc mng. ChyÎtrn liên tcìmy ngày, điIlúc bình tĩnhĩli, hn miênhn ra nơi{này đã spЇbưc vào lãnhđa Ninh th.êNinh gia vàQuân gia khôngÏtính là thếơgiao, nhưng sovi Qu Thànhđưc xem nhưvô ch hinóti thì đếnđa bàn Ninhth, Thm TriêMinh không dám¸xng by hơn.íHơn na nếuếngưi khác biếtjông ta cheĩgiu chng, chcchn Ninh thìs dc toànlc dit trông ta.

Quân Thùsuy nghĩ chclát, lin húquyết tâm phiįđi vào lãnhđa Ninh thmt cách nhanh{nht. Nhưng trưcímt hn làìmt vách núi,ľhin ti hnâmang thân thngưi phàm, nếuìmun vưt quavách núi này,e rng phiîtrèo my ngày.ếHơn na chcchn ngưi caThm Tri MinhĨcũng s nghĩhn đi đưngvòng mà truy¹đui, e rngkhông ra khiávách núi.

Cách nhanhnht, n thaɪnht bây giiđ đến Ninhíth ch cótrèo lên váchnúi này.

Quân Thù}ngng đu, nhìnîbên trên bng(ánh mt giànua. Ngh lcca tu sĩnói vi hnírng hn cóth.

Hn dt khoátbưc ti dưivách đá, btđu leo lên.

QuânÏThù leo mtngày mt đêm.Lúc này, đoànngưi Tn UynĨUyn cũng đãĪđến vách núiM Nhân.

Gin HànhChi va thynơi này đãĩgi Thúy Lc:ĩThúy Lc.”

Yvà Thúy Lc}bàn bc: “Tavà Bc Thànhcó mt svic, ti nayìngh ngơi (đây mt đêmĩđưc không?”

ThúyáLc nghe vy,ănàng ta doód chc lát,nhìn Tn UynõUyn trong xenga. Tn Uyn°Uyn vén rèm,git lông mày,òphóng mt ánhmt quyến rũ,ra hiu nàngta sp xếpmt chút.

Gn đâyùTn Uyn Uynđang n lchc tp “Liếcmt đưa tìnhkiu Gin Hành}Chi. Nàngđã dày côngâtôi luyn đngtác này, pháthin hiu sutéđng tác nàyrt cao. Nàng)va git khõlông mày, vmt Thúy Lcđã nhn hếtĩni.

Thúy Lc munôcưi, nhưng liĩcm thy hơi¹mt uy nghi,ĩch đành dùngphn n chegiu s thtĩth ca mình,íkhông nhùng nhngtiếp na: “Htri ngh ngơi!”]

Sau khi ThúyïLc h tri,ɨGin Hành Chi{gi Tn UynUyn, báo choĮThúy Lc hưngįđi, ri dnɩT Cô Đưng,Nam Phong và]Tn Uyn Uynđã thay yphc cùng lênènúi.

Bn h đãìlên kế hochèđêm nay rtlâu.

Tn UynUyn mc váydài tay rngõmàu trng, thêumt đóa muđơn dim lãtrên cúp ngc,trông tiên khíphiêu bng, gingnhư tiên nĩcung trăng hõphàm. Nhưng đu(nàng li càiĬbông hoa bngõlông ngng, gialnh lùng liétoát lên chútđáng yêu caphàm gii, hpvi ngũ quaníxinh đp, cóĩth gi làkinh dim(*), thm¸chí hoàn m.

(*)îĐp đến kinhngc, sng st

GinHành Chi váchai cây quthương b(*) ln,T Cô Đưngvà Nam Phongvác my chiếcgương đng dng²đng. Gin Hành(Chi và TnľUyn Uyn bànâtính: “Đi látna bn hɨs dng linhĮlc làm sánggương đng đchiếu sáng con,ɨta s qutìgió, đúng không?”

(*) Qut làmôt lá câyhương b

Đúng vy.”Í

Tn Uyn Uyngt đu: “Ngưiêphi đ tóc{ta bay lên,ánh trăng chiếuvào, ta ĩtrung tâm ánhsáng, như vymi có nghthut.

Gin Hành Chigt đu, cáihiu cái không,ɪquay mt nhìnT Cô Đưngvà Nam Phongsau lưng: “Haingưi nghe hiu(chưa?”

C haiɪmù m gtđu. Gin HànhìChi yên tâm,İy không côđơn.

Đưng tăng…

À không,Tn Uyn Uyn°dn ba ngưicùng nhau lênbãi đt trngtrên đnh váchnúi M Nhân.Nàng gi T²Cô Đưng vàNam Phong bàyv trí gươngđng hp lý,bo Nam Phongĭbơm linh lc,điu chnh cưngđ, to rakhông khí ánhsáng thích hp.

Riıli bo TũCô Đưng thisáo, xác nhncưng đ âmĺthanh.

Cui cùng quayìđu nhìn vphía Gin HànhChi: “Chúng taàth mt chút.ùNgưi qut gióì chính dinca ta, điÍlát na chcɪchn đám ngưiɪsát th đuiĩtheo mc tiêu,s chy thưng ca ngưilên núi. NgưiIđng trêncây, đng đb phát hin.”đ

Vì sao liĬchy t chânnúi lên?” NamíPhong tò mò.

TnľUyn Uyn cnɨli: “Chúng taîđã đimjcao nht ri,còn có thĭt trên núichy xung sao?”

Vy vì saoch t trưcmt mà khôngíphi t phíasau?” T CôìĐưng không hiu.

TnïUyn Uyn nhìnıphía sau, chĩthy mây mù)dày đc, nàngth dài: “Tđo quân, đylà vách núi.ìY b đuiĩgiết, làm saoĮt vách núichy lên ch?”f

Mi ngưi cmïthy có lý,ĩchng phi truygiết là mtùđám đông ĩt à?

Chc không}đến ni sát²th và ngưib giết cùng{nhau trèo váchnúi, ngươi kéota, ta đánhùngươi, đúng không?

Ttìc mi ngưiĭđã hiu mchɪsuy lun caTn Uyn Uyn,c đám chunb n tha.ôTn Uyn Uyn¹đng trungítâm ánh sáng,ra hiu bngmt vi T¸Cô Đưng. TCô Đưng bt¸đu thi sáo.

Thi°đim tiếng sáoívang lên, TnũUyn Uyn giơìtay biu dinđng tác đutiên.

M n nhymúa, quan trngnht không phiīnhy đp bao]nhiêu, quan trngnht là nghưthut.

Tiếng sáo caìT Cô Đưngɨtrong tro vangíxa, ánh mtɨy bt giácdng trên ngưi)đng gia.ĩÁo trng dưi¸trăng, tay áođche na đóaèhoa e p,âđôi mt sóngɨsánh như nưcĩngưc lên, đtɨnhiên nheo mtli, git lôngmày.

T Cô Đưngĩdu dàng mmcưi.

Đu Gin HànhChi bng +1Ïđim tích lũy.

GinHành Chi hếthn, lp tcnhìn T CôýĐưng cách đófkhông xa, chngìng nhìn thyđ thin cm45 màu đtrên đu yĮhóa thành 46)ri!

Lòng y btígiác hơi hongļlon, lơ đãngphy qut.

Mà QuânýThù đang leonúi nghe thytiếng sáo, lòngĨcht lo lng.

Khôngng trên núiđcòn có ngưi,nhưng điu nàykhông quan trng{na, hn đãếleo ti đây,[hn không cònđưng lui!

Hn cnrăng, leo tngchút lên trên.

TnUyn Uyn trên(núi xoay quaxoay li giaįkhúc nhc. Nhnra Gin HànhĮChi làm qualoa, nàng bènnhc nh: “Gióįnh quá!”

GinìHành Chi cígng vung vyìhai cây quthương b, gióhơi ln hơn.Tn Uyn Uynvn cm thyıquá nh, khôngth khiến nàngɪcó cm giácútiên khí vn³quanh. Nàng tiếpļtc ln tiếngnói: “Mnh thêmchút na!”

Gin{Hành Chi càngĮc gng vungđqut. Tht raïy có thqut mnh hơn,ìnhưng y sbt cn qutbay Tn UynUyn, bèn cnÏthn khng chếIsc lc.

Không ngìcô hc trò(không h cmkích s quanétâm này caïthy, Tn UynUyn mt hiôlâu mà khôngİnhn đưc cơngió thích hp,cáu knh nói:ì“Sư ph, ngưichưa ăn cơmih? Ngưi cóưth tăng thêmchút sc không,úcho ta cmògiác như cưigió quay v,ánh nhàng thoátìtc y. Rtcuc ngưi cóđưc không vy?Ngưi không đưcthì bo Tđo quân làmïđi.”

“Ai nóita không đưc?”î

Đàn ông, khôngđưc nói khôngíđưc.

Gin Hành Chiitc khc mīming: “Con nhyăđi, ta lpátc cho conɪcưi gió quay¹v.”

Tn Uyn(Uyn nghe vy,rt cuc nhyìmúa ln na.Gin Hành ChiIrót linh lcvào qut, giơítay lên phyimnh mt cái.

Cuồng phong quét qua, Tần Uyển Uyển cảm giác bản thân đang đối mặt với một cơn gió lốc. Đừng nói ống tay áo tung bay, nếu không phải nàng lập tức dùng linh lực chống đỡ, người đã bay mất tiêu rồi.

Mắt hắn tràn ngập hi vọng, vươn tay níu dây leo bên cạnh. Bên trên hắn không có chỗ để bám vào, chỉ đành dựa vào dây leo trèo lên. Có điều vừa bám vào, hắn bỗng nghe thấy một tiếng quát lớn ở bên trên, tiếp theo là tiếng động khe khẽ nào đó.

Thúy Lục bảo người tới, gọi bọn họ xuống ăn thịt nướng. Tần Uyển Uyển mệt mỏi khoát tay: “Ta không thể đi, còn phải đợi mục tiêu, mọi người đi trước đi.”

Cũng chính lúc đó, Quân Thù gian nan leo tới đỉnh vách núi. Chỉ thấy cuồng phong ập tới, Quân Thù sơ sẩy, thét lên một tiếng, rơi ngược dưới.

Tạ Cô Đường gật đầu, không ngờ thẩm mỹ nhóm trai thẳng này lại không tệ: “Nếu có chút hoa thì đẹp hơn.”

Tần Uyển Uyển hỏi theo bản năng, tất cả mọi người nghiêm túc lắng nghe một lát. Nam Phong hoang mang hỏi: “Chẳng có tiếng gì cả.”

Cuồng phong quét qua, Tần Uyển Uyển cảm giác bản thân đang đối mặt với một cơn gió lốc. Đừng nói ống tay áo tung bay, nếu không phải nàng lập tức dùng linh lực chống đỡ, người đã bay mất tiêu rồi.

“Tiếng gì vậy?”

Hắn cắn răng, duỗi cánh tay gầy đét run rẩy, bắt đầu leo lần nữa.

Tần Uyển Uyển hỏi theo bản năng, tất cả mọi người nghiêm túc lắng nghe một lát. Nam Phong hoang mang hỏi: “Chẳng có tiếng gì cả.”

Cơn cuồng phong kia từ đâu tới? Chẳng lẽ sát thủ đứng bên trên đợi hắn?

Tần Uyển Uyển hơi sợ, Giản Hành Chi cau mày: “Hình như ta cũng gnhe thấy tiếng gì.”

Không, không thể nào là sát thủ. Nếu như là sát thủ, bọn chúng chắc chắn sẽ đợi hắn đi lên.

Vòng đi vòng lại, một mạch phi thăng.

“Đừng nói nữa.” Tần Uyển Uyển cắt lời y: “Ghê quá, chúng ta tiếp tục.”

Lúc Tần Uyển Uyển nói chuyện, Quân Thù đang rớt xuống vách đá, hắn giơ tay bắt lung tung giữa không trung, túm lấy một dây leo treo toòng teng, cuối cùng cũng giữ được mạng nhỏ.

“Ta ở lại với con.”

Hắn thở hồng hộc, nghĩ lại mà rùng mình, nhất thời không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

“Tiếng gì vậy?”

Cơn cuồng phong kia từ đâu tới? Chẳng lẽ sát thủ đứng bên trên đợi hắn?

Nam Phong đáp lời, xuống núi cùng Tạ Cô Đường. Chờ sau khi bọn họ xuống núi, Tần Uyển Uyển hơi mệt, nàng đứng ở vách núi, quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Sư phụ, ta mệt quá.”

Giản Hành Chi có tự giác của một người thầy: “Đợi lát nữa, các người ăn xong thì mang chút gì đó lên đây là được.”

Không, không thể nào là sát thủ. Nếu như là sát thủ, bọn chúng chắc chắn sẽ đợi hắn đi lên.

Quân Thù trấn an bản thân một hồi, xem tất cả như ngoài ý muốn. Hắn thở dốc vài hơi, nhìn đỉnh vách núi chưa tới hơn mười trượng bên trên. Hắn đã leo một ngày một đêm, không thể thất bại gang tấc tại đây!

Bận rộn không hề ngơi nghỉ. Giờ phút này, tại thời gian dừng chân ngắn ngủi, cho học trò nhỏ dựa vai, ngắm cánh hoa nở nơi cao, rụng nơi cao, tứ tán theo gió, bay đến nơi xa, vậy mà y lại cảm thấy rất dễ chịu.

Hắn cắn răng, duỗi cánh tay gầy đét run rẩy, bắt đầu leo lần nữa.

Nhóm người Tần Uyển Uyển đang ở bên trên vừa múa vừa hát. Nhảy một hồi, cả nhóm đều hơi mệt. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Người đàn ông chỉ số nhan sắc 90 đó sao còn chưa tới?”

Giản Hành Chi gật đầu: “Cũng được, còn duy nhất một vấn đề.” Giản Hành Chi cau mày suy nghĩ: “Có phải hơi đơn giản quá không?”

“Đợi thêm đi, chúng ta tập luyện tiếp một chút, dù sao giết người đều canh lúc nửa đêm mà.”

Rốt cuộc Quân Thù bò lên đến đỉnh, hắn vừa chìa bàn tay ra khỏi mây mù, đặt lên rìa vách đá, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Ngồi đi.”

Giải thích của Giản Hành Chi rất hợp lý, mọi người gật đầu, nghĩ cũng không có gì làm, bèn đề xuất vài phương án cải tiến vũ điệu vừa rồi.

“Ta tìm tảng đá cho con ngồi.”

“Đắc tội rồi.”

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển rất mệt: “Đã tới giờ này rồi, sao tên đàn ông chỉ số nhan sắc 90 còn chưa tới. Ta mệt quá rồi.”

“Mọi người cảm thấy lúc nãy ta múa thế nào?”

Giản Hành Chi cảm giác tâm trạng nhẹ nhàng. Y để Tần Uyển Uyển dựa một lát, chợt thấy Nam Phong cầm hai xâu cánh gà chạy lên: “Chủ nhân, Giản đạo quân, ăn cánh gà.”

“Vâng.”

Tần Uyển Uyển trưng cầu ý kiến, ai nấy đều gật đầu.

Một cơn đau đớn dữ dội truyền tới, ngay cả kêu mà hắn cũng không kêu nổi, lập tức ngất xỉu tại chỗ.

“Rất đẹp.” Tạ Cô Đường đáp.

Hắn thở hồng hộc, nghĩ lại mà rùng mình, nhất thời không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

“Đừng nói nữa.” Tần Uyển Uyển cắt lời y: “Ghê quá, chúng ta tiếp tục.”

Nam Phong vỗ tay: “Siêu đẹp!”

Kế tiếp, dây leo mất đi điểm chịu lực, rơi thẳng xuống. Quân Thù hết hồn, vội bám lấy vách đá bên cạnh. Đá bị xói mòn đột ngột rơi ra, hắn lập tức trượt xuống.

“Hay là chúng ta bỏ đi.” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Ta nhảy hết nổi rồi. Chúng ta cứ ngồi đây đợi y, lát nữa y tới, chúng ta cứu người là xong nhé.”

Nam Phong vỗ tay: “Siêu đẹp!”

Giản Hành Chi gật đầu: “Cũng được, còn duy nhất một vấn đề.” Giản Hành Chi cau mày suy nghĩ: “Có phải hơi đơn giản quá không?”

Giản Hành Chi quay đầu tìm đá.

Tạ Cô Đường gật đầu, cầm kiếm tới gần cây, chém một nhát, dây leo bị cắt sạch.

Mọi người nhìn về phía y, Giản Hành Chi giải thích: “Mấy người nghĩ xem, ánh trăng màu trắng, y phục màu trắng, cả hai đều trắng, màu sắc này phối hợp khá bình thường.”

Giải thích của Giản Hành Chi rất hợp lý, mọi người gật đầu, nghĩ cũng không có gì làm, bèn đề xuất vài phương án cải tiến vũ điệu vừa rồi.

“Tiền bối nói đúng.”

Nhóm người Tần Uyển Uyển đang ở bên trên vừa múa vừa hát. Nhảy một hồi, cả nhóm đều hơi mệt. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Người đàn ông chỉ số nhan sắc 90 đó sao còn chưa tới?”

Tạ Cô Đường gật đầu, không ngờ thẩm mỹ nhóm trai thẳng này lại không tệ: “Nếu có chút hoa thì đẹp hơn.”

Nói xong, cả đám nhìn sang cây hoa đào vừa đúng lúc nở hoa bên cạnh.

Vị trí cây mọc hơi nghiêng, cách bối cảnh của bọn họ hơi xa. Giản Hành Chi vỗ tay: “Cái này dễ, ta dời nó qua.”

“Tiền bối nói đúng.”

Dứt lời, Giản Hành Chi đi nhổ cây, dặn Nam Phong đào hố. Nam Phong đào hố cực nhanh, Giản Hành Chi bẻ tay, chạm lên thân cây.

Tay hắn bị đè dưới đá lớn, cả người treo lơ lửng giữa không trung. Gió thổi qua, hắn giống như chuông gió giữa trời, đong đưa qua lại, chỉ thiếu kêu leng keng vang dội.

“Đắc tội rồi.”

Y quát lớn một tiếng, bứng cây mọc từ dưới đất lên. Bấy giờ, họ mới phát hiện có rất nhiều dây leo quấn trên thân cây. Giản Hành Chi gọi Tạ Cô Đường: “Lão Tạ, giúp đỡ chém dây leo đi.”

Tạ Cô Đường gật đầu, cầm kiếm tới gần cây, chém một nhát, dây leo bị cắt sạch.

Ai! Là ai! Là ai lại hại hắn như thế!

Lúc này, Quân Thù lại tiếp cận vách núi lần nữa.

Mọi người nhìn về phía y, Giản Hành Chi giải thích: “Mấy người nghĩ xem, ánh trăng màu trắng, y phục màu trắng, cả hai đều trắng, màu sắc này phối hợp khá bình thường.”

“Mọi người cảm thấy lúc nãy ta múa thế nào?”

Một chút nữa, hắn chỉ còn một chút nữa.

Mắt hắn tràn ngập hi vọng, vươn tay níu dây leo bên cạnh. Bên trên hắn không có chỗ để bám vào, chỉ đành dựa vào dây leo trèo lên. Có điều vừa bám vào, hắn bỗng nghe thấy một tiếng quát lớn ở bên trên, tiếp theo là tiếng động khe khẽ nào đó.

Vị trí cây mọc hơi nghiêng, cách bối cảnh của bọn họ hơi xa. Giản Hành Chi vỗ tay: “Cái này dễ, ta dời nó qua.”

Kế tiếp, dây leo mất đi điểm chịu lực, rơi thẳng xuống. Quân Thù hết hồn, vội bám lấy vách đá bên cạnh. Đá bị xói mòn đột ngột rơi ra, hắn lập tức trượt xuống.

Tiếng người đàng hoàng như vậy, sao phát ra từ miệng y lại biến thành tiếng chó thế?

Máu thịt ma sát vào đá nhọn gập ghềnh bề mặt vách núi, hắn đau đến chẳng kêu nổi thành lời, chỉ dựa vào ý chí cầu sinh cuối cùng bắt lấy một cục đá, vừa tuyệt vọng vừa tức giận nghĩ ——

Ai! Là ai! Là ai lại hại hắn như thế!

Tần Uyển Uyển: “…”

Hắn nhất định phải giết kẻ đó, nhất định phải khiến kẻ đó và Thẩm Tri Minh tan xương nát thịt, nghiền xương thành tro. Một ngày nào đó, hắn phải giết hết toàn bộ bọn chúng!

Phẫn nộ mang đến động lực cho hắn. Hắn vừa đuối vừa đói, thân thể người phàm khiến hắn mệt không chịu nổi. Hắn lại dồn hết can đảm, leo lên từng chút một.

Âm vừa dứt, tảng đá giáng từ trên trời xuống, đập lên tay Quân Thù.

Lần này, hắn leo rất chậm, leo đến khi bốn người bên trên đều mệt, hắn vẫn còn leo.

Nhưng Tần Uyển Uyển cũng không nghĩ nhiều, nàng thật sự rất mệt, bèn dựa vào bả vai Giản Hành Chi, mơ màng thiếp đi.

Thúy Lục bảo người tới, gọi bọn họ xuống ăn thịt nướng. Tần Uyển Uyển mệt mỏi khoát tay: “Ta không thể đi, còn phải đợi mục tiêu, mọi người đi trước đi.”

“Ta ở lại với con.”

Giản Hành Chi có tự giác của một người thầy: “Đợi lát nữa, các người ăn xong thì mang chút gì đó lên đây là được.”

Quân Thù trấn an bản thân một hồi, xem tất cả như ngoài ý muốn. Hắn thở dốc vài hơi, nhìn đỉnh vách núi chưa tới hơn mười trượng bên trên. Hắn đã leo một ngày một đêm, không thể thất bại gang tấc tại đây!

“Vâng.”

Lúc Tần Uyển Uyển nói chuyện, Quân Thù đang rớt xuống vách đá, hắn giơ tay bắt lung tung giữa không trung, túm lấy một dây leo treo toòng teng, cuối cùng cũng giữ được mạng nhỏ.

Nam Phong đáp lời, xuống núi cùng Tạ Cô Đường. Chờ sau khi bọn họ xuống núi, Tần Uyển Uyển hơi mệt, nàng đứng ở vách núi, quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Sư phụ, ta mệt quá.”

“Ta tìm tảng đá cho con ngồi.”

Giản Hành Chi quay đầu tìm đá.

Tần Uyển Uyển hơi sợ, Giản Hành Chi cau mày: “Hình như ta cũng gnhe thấy tiếng gì.”

Rốt cuộc Quân Thù bò lên đến đỉnh, hắn vừa chìa bàn tay ra khỏi mây mù, đặt lên rìa vách đá, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Ngồi đi.”

Nói xong, cả đám nhìn sang cây hoa đào vừa đúng lúc nở hoa bên cạnh.

Từ khi bắt đầu nhớ được việc, y đã luyện kiếm, đánh nhau, tu hành, luyện kiếm, đánh nhau, tu hành…

Âm vừa dứt, tảng đá giáng từ trên trời xuống, đập lên tay Quân Thù.

“Có lẽ y đang trên đường tới?” Giản Hành Chi suy nghĩ, khích lệ nàng: “Cố gắng thêm lát nữa đi.”

Một cơn đau đớn dữ dội truyền tới, ngay cả kêu mà hắn cũng không kêu nổi, lập tức ngất xỉu tại chỗ.

Tay hắn bị đè dưới đá lớn, cả người treo lơ lửng giữa không trung. Gió thổi qua, hắn giống như chuông gió giữa trời, đong đưa qua lại, chỉ thiếu kêu leng keng vang dội.

Giản Hành Chi đặt đá bên trên, đi qua. Chiều cao tảng đá này xấp xỉ chiếc ghế bình thường, dài nửa trượng. Tần Uyển Uyển ngồi lên trên, Giản Hành Chi cũng hơi mệt, đi qua ngồi ở đầu kia.

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển rất mệt: “Đã tới giờ này rồi, sao tên đàn ông chỉ số nhan sắc 90 còn chưa tới. Ta mệt quá rồi.”

“Có lẽ y đang trên đường tới?” Giản Hành Chi suy nghĩ, khích lệ nàng: “Cố gắng thêm lát nữa đi.”

Một chút nữa, hắn chỉ còn một chút nữa.

“Hay là chúng ta bỏ đi.” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Ta nhảy hết nổi rồi. Chúng ta cứ ngồi đây đợi y, lát nữa y tới, chúng ta cứu người là xong nhé.”

“Được rồi.” Giản Hành Chi gật đầu: “Không đợi được thời điểm thích hợp thì không phải duyên phận thích hợp, nếu con mệt thì dựa vào ta ngủ một lát, ta được thêm điểm tích lũy, con ngủ đi.”

Tần Uyển Uyển: “…”

“Đợi thêm đi, chúng ta tập luyện tiếp một chút, dù sao giết người đều canh lúc nửa đêm mà.”

Tiếng người đàng hoàng như vậy, sao phát ra từ miệng y lại biến thành tiếng chó thế?

Nhưng Tần Uyển Uyển cũng không nghĩ nhiều, nàng thật sự rất mệt, bèn dựa vào bả vai Giản Hành Chi, mơ màng thiếp đi.

Gió núi lướt qua, Giản Hành Chi nhìn hoa đào tung bay gần đó, quay đầu nhìn học trò nhỏ tựa trên vai, giật mình nhận ra dường như cuộc đời y chưa từng trải qua ngày tháng yên ổn như thế.

Từ khi bắt đầu nhớ được việc, y đã luyện kiếm, đánh nhau, tu hành, luyện kiếm, đánh nhau, tu hành…

Vòng đi vòng lại, một mạch phi thăng.

Bận rộn không hề ngơi nghỉ. Giờ phút này, tại thời gian dừng chân ngắn ngủi, cho học trò nhỏ dựa vai, ngắm cánh hoa nở nơi cao, rụng nơi cao, tứ tán theo gió, bay đến nơi xa, vậy mà y lại cảm thấy rất dễ chịu.

Giản Hành Chi cảm giác tâm trạng nhẹ nhàng. Y để Tần Uyển Uyển dựa một lát, chợt thấy Nam Phong cầm hai xâu cánh gà chạy lên: “Chủ nhân, Giản đạo quân, ăn cánh gà.”

Tần Uyển Uyển trưng cầu ý kiến, ai nấy đều gật đầu.

Tần Uyển Uyển nghe thấy cánh gà, mở bừng mắt. Giản Hành Chi nhận lấy cánh gà, đưa cho Tần Uyển Uyển, căn dặn Nam Phong: “Lấy thêm chút nước đi.”

“Rất đẹp.” Tạ Cô Đường đáp.

Nam Phong đáp lời, lại chạy xuống núi. Tần Uyển Uyển lấy cánh gà, nàng và Giản Hành Chi mỗi người một xâu, bắt đầu gặm.

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

11 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Pumpkin Pie
Pumpkin Pie
1 Năm Cách đây

“Chuông gió” đang lơ lửng đáng thương :>>

11
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!