Chương 52
Tạ Cô Đường, đứa trẻ thật sự là của cậu
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Giám khảo tan tầm đúng giờ khiến Tần Uyển Uyển thở phào, nàng vỗ ngực mình: “May quá, may quá.”
Vừa quay đầu đã nhìn thấy ánh mắt của Giản Hành Chi, nàng giật nảy mình: “Người làm gì đấy?”
“Không có gì.” Giản Hành Chi ngừng ánh mắt trần trụi và nồng cháy đang nhìn điểm tích lũy của mình. Y khôi phục dáng vẻ lúc bình thường, vừa đỡ Nam Phong, vừa nhìn lướt xung quanh, định lôi kiếm tu khiêu khích ban nãy ra tẩn một trận. Kết quả đối phương vô cùng khôn khéo, giám khảo còn chưa đi, hắn đã thừa cơ hỗn loạn chuồn mất.
“Thứ khốn kiếp này, nhắmıyếu hành hung.”ἳGiản Hành Chiănói xong, quayồđầu nhìn Tần)Uyển Uyển: “Bắc°Thành, ngày mai}con tuyệt đốiữkhông được làmἶmất mặt sưỗphụ, bắt buộcứphải thắng!”
2000ýđiểm tích lũyἶđấy!
“Sau này ở°ngoài, người chớĩnói mấy lờiìkhó nghe…” TầnỉUyển Uyển ngheờthấy Giản HànhἵChi hung dữờnói thế, bènḹnhắc nhở y:ộ“Người đánh làɩta, người làmờnhư vậy, taábị người taốđánh chết thìÎsao?”
“Sao conêcó thể bị¸người ta đánhjchết?” Giản HànhɪChi cảm thấyịTần Uyển Uyển¸nói năng vôɩlý: “Con làíđồ đệ taâđấy.”
“Vậy taÍcũng không phảiụlà người.” TầnàUyển Uyển đỡĺtrán: “Người thaỉcho ta mộtỉcon đường sốngứđi, sư phụ.”ữ
“Con phải cóỉlòng tin vớiằbản thân.” GiảnÎHành Chi nhìnấTần Uyển Uyểnấlo lắng, trànjđầy tự tinἴkhen nàng: “Mộtắmình con cóìthể đánh mườiầtên trên sànóđấu hôm nay.”ỡ
“Khoa trương quáỉvậy?”
Tần UyểnôUyển không tinḽlắm. Giản HànhIChi quay đầuũnhìn Nam Phongἳvà Tạ CôfĐường bên cạnh:ằ“Các người thấyậsao?”
“Đó làĺđương nhiên!”
NamỏPhong mù quángĬtâng bốc: “Chủ²nhân giỏi nhất!”í
“Tàm tạm.” TầnfUyển Uyển khiêmẫtốn: “Cũng thườngỉthôi.”
“Chưa từngỷđối diện kiếmἲý Uyển Uyển…”ỉTạ Cô Đường[nói thật: “Khôngởdám nói bừa.”(
Lời này khiếnụGiản Hành Chi]trầm tư. Bấyìgiờ, y mớiỉnhận ra từắkhi Tần UyểnựUyển theo yáhọc nghệ đếnớnay, nàng chỉătừng chính thứcựđánh nhau vớiễmột mình y.ĪNhững thời điểm}khác, nàng khôngỡphải đang chạyỷtrốn thì làíkhông có cơóhội xuất kiếmỉthật sự.
Giản HànhļChi nhìn TầnậUyển Uyển bên,cạnh không cóấchút lòng tinɪđối với bảnịthân, quay đầuỉnhìn Tạ CôỡĐường: “Lát nữa,ăcậu đánh vớiἵnó một trận.”ἶ
“Hả?”
“Hử?”
TạýCô Đường vàíTần Uyển Uyểnìđồng thời bậtĩra nghi vấn,İGiản Hành Chiỡnhướng mày: “Khôngἵphải con cảmầthấy mình khôngĺđược sao, Tạ)Cô Đường cũngỉxem như kiếmétu trẻ tuổiïhàng đầu nhỉ?”ẩ
“Quá khen, quáĩkhen.”
Tạ CôfĐường xua tay,ìnhưng biểu cảmủtrên mặt chẳngúcó chút dángịvẻ “quá khen”ẽ, y hệtĩmột học báặcực kỳ xảođtrá.
“Nếu con khôngẽtin sư phụ,ắcon đánh vớiḷy một trậnẽlà biết bảnìthân mình mạnhĩcỡ nào. Kiếm]tu kỳ Nguyên{Anh bình thườngľbất quá chịuìđược mười chiêuídưới tay y,ỗcon chỉ cầnòcố chịu mười¹một chiêu…” GiảnìHành Chi vỗ)vai Tần UyểnịUyển: “Là conḽthắng rồi.”
TầnữUyển Uyển khóἳtin. Nàng nhìnổTạ Cô Đường,:Tạ Cô Đườngíkhích lệ gậtịđầu.
Nói xong, nhómịngười quay vềắsân viện Ninhỗphủ. Giản Hành{Chi bước vàoīsân việt, đưa}luôn cho mỗiăngười Tần UyểnĩUyển và TạЇCô Đường mộtỗthanh kiếm gỗ,]hất cằm vớiễTạ Cô Đường:î“Đánh đi, đừngḷnương tay.”
TạồCô Đường theoîthói quen, sauĩkhi thi lễĩvới Tần UyểnἲUyển, giơ tay{lên chĩa kiếmãxuống đất: “Mời.”ở
Thực lực giữaỉnàng và GiảnḻHành Chi chênhểlệch khá lớn,ờnếu không sửjdụng pháp quyếtỉTịch Sơn, chỉễbằng kiếm ý,ấthông thường GiảníHành Chi phảiỏnhường nàng mộtÎquãng lớn. Nàngựrất muốn biết,ờdưới tình huốngứkhông sử dụngĩpháp quyết TịchửSơn, rốt cuộcẫnàng và kiếmḹtu bình thườngẵchênh lệch thếềnào.
Nàng hít sâuốmột hơi, cầmủkiếm chém vềỡphía Tạ CôìĐường. Nhưng kiếmíđến trước mặtểTạ Cô Đường,İcăn bản khôngıthấy y raítay thế nào,ἷkiếm của yẻđã vặn mộtícái đè xuống.ỹTay Tần UyểnõUyển xoay mộtἳcái, định trởỉtay, Tạ CôơĐường nâng kiếm:chém một nhát,ìTần Uyển Uyểnìbị đánh bayỉra ngoài.
Giản HànhịChi nhìn TầnừUyển Uyển bịἳđánh bay sấpímặt dưới đất,ểlòng giật thót,ẻvội trấn an[chính mình. Đâyắlà con đườngĪkiếm tu phảifđi, không cóếgì phải lo.
Nhưngủy cứ sợḽTạ Cô Đườngíkhông biết nặngḷnhẹ, lại sợįnói ra khiếnĮTạ Cô Đườngõnương tay, mất[mặt Tần Uyển{Uyển.
Y lo lắngễkhoanh tay đứngỵđấy, nhắc nhởĩTần Uyển Uyển:ỷ“Y tôi thểỳnhiều năm, cứngệđối cứng vớiĩy phải chịuìthiệt. Lúc trước,ẩta dạy conĩthế nào? Kiếmínhư khinh vũ(*),ἳthuận thế màİtới, lấy nhuïkhắc cương, lấyữlực đánh lực.”{
(*) Lông vũínhẹ
Tần Uyển Uyểnởnghe vậy, ngồiủdậy lần nữa.
TạĩCô Đường thấyItóc nàng rối²loạn, hơi ngạiíngùng gật đầu:ọ“Xin lỗi.”
TầnẳUyển Uyển khôngỏnói lời nào,Įđâm thẳng vềétrước, lần này{kiếm vừa gạt[vừ đâm. LúcúTạ Cô Đườngỉđánh trả, nàngἷthuận theo mũiẹkiếm nhẹ nhàngưtránh né, gầnἵnhư mỗi mộtựchiêu thức đều¸dính lên kiếmíTạ Cô Đường,īnương theo sứcũlực của y.êSau khi tháoứgỡ lực củaữy, ngay khoảnhọkhắc cuối cùng,ỉnàng đột ngộtêdồn lực đánhỉtrả!
Có điều càngìlà động tácīchuẩn xác trongĩphạm vi nhỏ,ἵcàng cần nắmíchắc “độ” củađlực. Tần UyểnịUyển cố gắngἷđánh qua đánhílại mười mấyjhồi, đến chiêuìcuối cùng lạiỉbị đánh bayíra ngoài, nệnỳxuống đất lầnïnữa.
Nghe thấy tiếng³“rầm” vang lên,ỹGiản Hành Chiİhít sâu, cănỉdặn Nam Phong:í“Đi lấy chútítrái cây, taềăn cho đỡḻsợ.”
Nói xong,íy không ngừngítự nhủ chínhímình.
Kiếm tu soítài cũng bìnhíthường thôi, yIkhông cần nghĩἲnhiều, không saoἰcả.
Y dựa vào]cột nhà nhìnįTần Uyển Uyểnỗngồi dậy lầnínữa, khuôn mặtÏnhỏ nhắn củaìnàng lấm lemàbụi đất. Cóỵlẽ lần nàyẫbị té đau,ờmắt nàng rựcềlửa, cầm kiếmốxông lên, chẳngỵnói chẳng rằng³đã đâm tới.
TạìCô Đường nhìnİthấy kiếm củaἳnàng, ánh mắtịsáng rực. Yụkhông hề nươngỉtay, nhưng TầnộUyển Uyển nhanhầchóng thăm dòòđược chiêu thứcạcủa y, soéchiêu càng ngàyẫcàng trôi chảy.
ThúyấLục cắn hạt,dưa đi ngangịhành lang. Nhìnớthấy người trongờđình viện đang°tỉ thí, khôngíkhỏi bước đến,íđứng bên cạnhõGiản Hành Chi,ἵcắn hạt dưa}hỏi: “Đánh nhau²à?”
Lòng GiảnẹHành Chi căngáthẳng, mắt dánịlên người cảùhai: “Ừ.”
“Đồóđệ cậu khôngḷtồi đâu.” ThúyĪLục đánh giáìTần Uyển Uyển::“Học nhanh lắm,Ĭmỗi lần đềuíđiều chỉnh kiếmầcủa mình.”
“Đươngînhiên.” Giản Hành‹Chi được khenìthì hơi vuiộvẻ, quay đầuἳnhìn Thúy Lục:j“Nếu không saojta lại nhậnềnó?”
“Dáng dấpḽcũng đẹp.” ThúyÏLục cảm khái:ặ“Xứng với vớiįTạ đạo quân,étuấn nam mỹìnữ. Cậu xem,ĺhiện tại bọnịhọ đang đánhíđánh nhau, ánh}trăng hoa đào,ạcảnh đẹp ýİvui, đúng làộKim Đồng NgọcẹNữ, duyên trờiầtác hợp.”
Ngheỷthấy lời này,Įđộng tác GiảnừHành Chi cứngịđờ. Thúy Lụcăhoàn toàn xemòy là trưởng[bối, chỉ hỏi:ľ“Cậu suy nghĩýchuyện tìm đạoấlữ cho đồîđệ chưa?”
“Chuyệnănày làm gììđến phiên taịsuy nghĩ?” ÁnhĪmắt Giản HànhìChi dừng trênòngười Tần UyểnịUyển: “Phải xemểnó thích hayļkhông.”
“Đạo lữĺdính dáng song³tu, cậu làḹsư phụ côĮấy, sao cóđthể để côắấy làm bừa?”ĮThúy Lục cauỉmày không hàiẵlòng. Bởi vìĮTần Uyển Uyểnìlà con củaỉân nhân, ôngỹthầy lại khôngἲđáng tin nhưɪvậy, nàng taİquyết định chỉớdạy y mộtẻphen: “Cậu nênísớm tìm ngườiỳxứng với côἳấy, sau nàyЇtu hành nhưîhổ thêm cánh,ĩnhư vậy phiľthăng nắm trongἲtay rồi.”
“Xứng?”ỉGiản Hành Chiậcười nhạo: “Thếềnào mới tínhīlà xứng? Aiļxứng?”
“Cậu xemâTạ Cô Đườngđnày…” Thúy Lụcạchỉ Tạ CôİĐường: “Ta thấyărất xứng.”
GiảnõHành Chi khôngữđáp. Y ngheĭlời Thúy Lụcínói, biết đaỉphần Tu chânÍgiới đều nhưộthế.
Đạo lữ khôngấnhững cùng chung¸số kiếp vuiìbuồn, tu viĩcũng sẽ ảnhíhưởng. Một đạo¸lữ tốt thích¸hợp song tu,¸không những tăngộtu vi, thậmìchí có thểỏnghịch chuyển thểàchất.
Không biết tạiôsao nghe nhữngìlời này, yỉlại có chútÎkhó chịu.
Y buồnïbực nói: “Nóũcòn nhỏ, cănẽcơ bất ổn,(trước cần luyệnîcăn cơ.”
“Taècũng chỉ nhắcỗnhở một câu,)sợ cậu làmợsư phụ lâuêrồi, không buôngĩđược hài tử.”đ
“Có gì khôngợbuông được?” GiảnỉHành Chi cốởra vẻ bìnhẽtĩnh: “Dù nóỵthành hôn, taồcũng là sưẫphụ nó, cóệgì khác biệt?”ữ
“Cậu nói chuyệnInày, ta lạièphải nhắc nhởÎcậu…” Thúy Lụcẻnghe y nóiầthế, lập tứcũsực nhớ: “Nếuộcô ấy thànhЇhôn thật, cậuįcần phải giữɪkhoảng cách mộtíchút.”
“Ta giữilàm gì?”
GiảnḹHành Chi nhíuạmày. Thúy Lụcốthấy y không)hiểu thế tục,âbèn kiên nhẫnịgiải thích: “Dùẩgì cậu cũngỉlà đàn ông,ìcho dù làửsư phụ, thânơthiết quá, đạoêlữ của côủấy cũng sẽîkhông vui, suyìnghĩ lâu dàiêcho cô ấyụtí. Giống nhưỵphụ mẫu vàũcon cái, conệcái thành thân,ổcô ấy vàởđạo lữ làímột thể, cậu²và cô ấyõtuyệt đối khôngôthể nào giốngỳnhư trước đây.”ơ
Giản Hành Chi²ngây người, NamỵPhong bên cạnhồbưng trái câyútới: “Đạo quân,ầđến đây, ănồtrái cây.”
GiảnἶHành Chi ngheἵNam Phong gọiỉquay đầu lại,êcụt hứng cầmỉtáo xanh, cắnľmạnh một miếng,ĺnhíu mày.
“Táo nàyảsao chua thế?”ī
“Có lẽ…” Nam Phong suy đoán: “Táo chưa chín?”
Vừa dứt lời, điểm tích lũy trong đầu Giản Hành Chi “ting” lên, +5.
Động tác Giản Hành Chi khựng lại. Một lát sau, y gật đầu: “Xem ra con thật sự rất thích y.”
Giản Hành Chi hơi phiền não, nhưng cũng đã ăn rồi, trước nay y làm việc luôn làm đến cùng, bèn kiên nhẫn ăn cho hết táo chua kia.
“Được đấy.”
Giản Hành Chi kéo Tần Uyển Uyển về phòng, chuẩn bị nước tắm cho nàng. Lúc đi ra khỏi bình phòng, y còn nhìn thấy tay Tần Uyển Uyển vẫn đang múa máy, không khỏi bật cười: “Cảm nhận được niềm vui đánh nhau chưa?”
Ăn táo xong, y đứng một bên nhìn Tần Uyển Uyển càng đánh càng hăng, đợi nàng đánh đến mười hai chiêu dưới tay Tạ Cô Đường thì đêm đã khuya. Giản Hành Chi gọi nàng: “Được rồi, ngày mai còn phải đánh nhau, nghỉ ngơi trước đi.”
Logic gì vậy?
Nghe nói thế, gương mặt mệt mỏi của Giản Hành Chi để lộ đôi chút nét cười.”
Kiếm tu như Giản Hành Chi và Tạ Cô Đường, đầu óc có vấn đề.
Trông Tần Uyển Uyển khá hào hứng, nàng thi lễ với Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, phiền huynh hôm nay luyện kiếm với ta rồi.”
Trời còn chưa sáng, Tạ Cô Đường cũng vừa cầm kiếm đi ra, nhìn thấy Giản Hành Chi mặt mày tối đen, ngạc nhiên mừng rỡ gọi: “Tiền bối?
“Kiếm chiêu Uyển Uyển rất sáng tạo, ta cũng được khai sáng.” Tạ Cô Đường đáp lễ: “Sau này nếu có thời gian, chúng ta lại hẹn so tài.”
Giản Hành Chi đứng thẳng người dậy, căn dặn: “Nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Giám khảo cúi đầu nhìn, tiếp tục đọc: “Số ba trăm ba mươi sáu, Tần Uyển Uyển.”
Vừa dứt lời, điểm tích lũy trong đầu Giản Hành Chi “ting” lên, +5.
Trông Tần Uyển Uyển khá hào hứng, nàng thi lễ với Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, phiền huynh hôm nay luyện kiếm với ta rồi.”
Giản Hành Chi im lặng không lên tiếng, nhìn màn hình, kéo Tần Uyển Uyển về phòng: “Được rồi, mau nghỉ ngơi đi.”
Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi kéo đi, vẫy tay với Tạ Cô Đường. Tạ Cô Đường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem của Tần Uyển Uyển thì cười khẽ.
Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi kéo đi, vẫy tay với Tạ Cô Đường. Tạ Cô Đường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem của Tần Uyển Uyển thì cười khẽ.
Nhóm giám khảo tới rất đúng giờ, đúng giờ hệt như lúc bọn họ tan tầm. Sau khi ba giám khảo ngồi xuống, tuyên bố danh sách người hôm qua còn thiếu một trận mới đủ mười trận: “Số hai trăm bốn mươi bảy, Nghiêm Hỏa.”
Thúy Lục đứng bên cạnh y, nhìn Tạ Cô Đường: “Xem lâu rồi, hơi ngứa tay.”
Nếu muốn thắng ai là thích người đó, vậy chẳng lẽ người đàn ông nàng thích nhất dưới vòm trời này là Giản Hành Chi sao?
Tạ Cô Đường kinh ngạc quay đầu. Y còn chưa kịp phản ứng, Thúy Lục đã đột ngột ra tay. Tạ Cô Đường giơ tay chặn Thúy Lục, không ngờ tay Thúy Lục cực kỳ linh hoạt, khác hẳn người thường, xoay một cái đã vượt qua cánh tay Tạ Cô Đường, khảy nhẹ dưới cằm Tạ Cô Đường một cái.
Tạ Cô Đường ngây người, nghe Thúy Lục cười khẽ: “Vẫn còn non lắm.”
Y mặc y phục chắp vá, cầm bọc hành lý giống như ăn mày, sững sờ nhìn cổng lớn. Tần Uyển Uyển đứng bên trong cổng bị Tạ Cô Đường kéo vào lòng ôm chặt. Tạ Cô Đường đánh nàng té xuống đất hết lần này đến lần khác giống như lúc so tài buổi tối.
Nói xong, Thúy Lục cũng thấy chán, thu tay, xoay người rời đi.
Nàng nằm mơ cũng muốn giẫm bể cái đầu chó của y.
Nàng không bị thương gì, chủ yếu lòng bàn tay cầm kiếm bị rách da. Giản Hành Chi cúi đầu bôi thuốc cho nàng, chỉ nàng những chỗ có thể cải tiến lúc đối chiến với Tạ Cô Đường.
Tạ Cô Đường nhìn bóng lưng thướt tha của Thúy Lục, ngẫm nghĩ một lúc, giơ tay lên lặp lại chiêu ban nãy của Thúy Lục lần nữa, bắt đầu suy nghĩ làm sao hóa giải.
“Ta cảm thấy chỉ thích bình tường thôi.”
Giản Hành Chi kéo Tần Uyển Uyển về phòng, chuẩn bị nước tắm cho nàng. Lúc đi ra khỏi bình phòng, y còn nhìn thấy tay Tần Uyển Uyển vẫn đang múa máy, không khỏi bật cười: “Cảm nhận được niềm vui đánh nhau chưa?”
Tần Uyển Uyển cảm thấy phấn khích, nhưng vẫn kiềm chế hưng phấn mà đi tắm.
Ăn táo xong, y đứng một bên nhìn Tần Uyển Uyển càng đánh càng hăng, đợi nàng đánh đến mười hai chiêu dưới tay Tạ Cô Đường thì đêm đã khuya. Giản Hành Chi gọi nàng: “Được rồi, ngày mai còn phải đánh nhau, nghỉ ngơi trước đi.”
Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi hỏi, hơi ngượng ngùng đáp: “Con người dẫu sao luôn muốn thắng thua mà.”
“Vâng.”
Giản Hành Chi nhướng mày: “Con chịu được mười hai chiêu dưới tay Tạ Cô Đường đã lợi hại rồi.”
“Tắm đi, tắm xong, ta bôi thuốc cho con.”
Nói xong, người đàn ông hôm qua khí thế bay từ trên trời đáp xuống đất.
“Vâng.”
“Đương nhiên.”
Tần Uyển Uyển ngoan ngoãn gật đầu, Giản Hành Chi nhìn học trò nhỏ chỉ đến cằm mình, nhớ đến bộ dạng bị đánh khóc lóc trong mơ, lòng hơi lo lắng.
Tần Uyển Uyển cảm thấy phấn khích, nhưng vẫn kiềm chế hưng phấn mà đi tắm.
“Vậy tốt quá.” Tần Uyển Uyển quấn chăn, nhìn Giản Hành Chi bôi thuốc cho mình, xúc động nói: “Ngày nào đó, ta phải thắng Tạ Cô Đường!”
Tắm xong, Tần Uyển Uyển lau tóc đi ra, nhìn thấy Giản Hành Chi ngồi bên cửa sổ. Y cầm thuốc đi tới mép giường ngồi xuống, kéo tay áo nàng lên, bắt đầu bôi.
Lúc đó, mưa rất lớn, mưa to làm mờ mắt y. Y lảo đảo chạy tới, cổng lớn đột ngột đóng lại, sau đó y gục trước cổng, vô lực đập cửa, khóc lóc thảm thiết: “Bắc Thành! Bắc Thành! Con mở cửa đi! Tạ Cô Đường, cậu thả Bắc Thành ra! Đứa trẻ của nàng thật sự là con cậu!”
Thúy Lục đứng bên cạnh y, nhìn Tạ Cô Đường: “Xem lâu rồi, hơi ngứa tay.”
Nàng không bị thương gì, chủ yếu lòng bàn tay cầm kiếm bị rách da. Giản Hành Chi cúi đầu bôi thuốc cho nàng, chỉ nàng những chỗ có thể cải tiến lúc đối chiến với Tạ Cô Đường.
“Kiếm chiêu Uyển Uyển rất sáng tạo, ta cũng được khai sáng.” Tạ Cô Đường đáp lễ: “Sau này nếu có thời gian, chúng ta lại hẹn so tài.”
Tần Uyển Uyển ngây người, không nhịn được hỏi: “Tạ đại ca, mặt của huynh…?
Trở lại phòng, không biết tại sao Giản Hành Chi cứ thấy bức bối. Y ngẫm nghĩ, quyết định đi ngủ trước.
Tần Uyển Uyển nghe vậy hào hứng, gật đầu. Một lúc sau, nàng dè dặt hỏi: “Sư phụ, thật ra bây giờ ta rất lợi hại đúng không?”
“Ờ.” Giản Hành Chi nhìn Tạ Cô Đường, sâu xa đáp một câu: “Là cậu à.”
“Đương nhiên.”
Tần Uyển Uyển yếu ớt bị đánh sấp mặt dưới đất, khóc đến thở hổn hển, vươn tay về phía y: “Sư phụ, sư phụ!”
Tần Uyển Uyển nhìn bộ dạng “Ta hời to” trên mặt Tạ Cô Đường, nhất thời trầm mặc.
Giản Hành Chi nhướng mày: “Con chịu được mười hai chiêu dưới tay Tạ Cô Đường đã lợi hại rồi.”
“Tắm đi, tắm xong, ta bôi thuốc cho con.”
“Vậy tốt quá.” Tần Uyển Uyển quấn chăn, nhìn Giản Hành Chi bôi thuốc cho mình, xúc động nói: “Ngày nào đó, ta phải thắng Tạ Cô Đường!”
Hôm nay, Tần Uyển Uyển dậy rất sớm.
Động tác Giản Hành Chi khựng lại. Một lát sau, y gật đầu: “Xem ra con thật sự rất thích y.”
“Có lẽ…” Nam Phong suy đoán: “Táo chưa chín?”
“Không cần.”
Logic gì vậy?
Tần Uyển Uyển khó hiểu nhìn Giản Hành Chi.
Tắm xong, Tần Uyển Uyển lau tóc đi ra, nhìn thấy Giản Hành Chi ngồi bên cửa sổ. Y cầm thuốc đi tới mép giường ngồi xuống, kéo tay áo nàng lên, bắt đầu bôi.
Nếu muốn thắng ai là thích người đó, vậy chẳng lẽ người đàn ông nàng thích nhất dưới vòm trời này là Giản Hành Chi sao?
Nàng nằm mơ cũng muốn giẫm bể cái đầu chó của y.
Giản Hành Chi hoang mang nhìn hai người họ. Khung cảnh chuyển cảnh, đột nhiên y mặc y phục rách nát tả tơi, Tạ Cô Đường cầm bọc hành lý ném vào ngực y, hung hăng chỉ vào y: “Bắc Thành là thê tử của ta, nơi này là Tạ phủ, sau này nàng là người của ta. Cho dù ngài là sư phụ cũng không thể tới gần nàng!”
“Ta cảm thấy chỉ thích bình tường thôi.”
Tạ Cô Đường hơi dè dặt: “Nếu tiền bối không ngại, chi bằng chúng ta so tài một phen?”
Nàng nhìn Thúy Lục bên cạnh. Thúy Lục trợn mắt với nàng, giơ tay gõ lên đầu.
Tần Uyển Uyển cảm khái. Giản Hành Chi bôi thuốc xong, giơ tay lướt qua tay nàng, tay Tần Uyển Uyển lập tức trở nên trắng nõn mềm mại.
Người khác đánh nàng không biết nặng nhẹ, y không yên tâm, chỉ có bản thân ra tay mới biết có thế đánh nàng tới mức nào.
Giản Hành Chi đứng thẳng người dậy, căn dặn: “Nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Vâng.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, Giản Hành Chi ra ngoài, đóng cửa lại cho nàng.
Trở lại phòng, không biết tại sao Giản Hành Chi cứ thấy bức bối. Y ngẫm nghĩ, quyết định đi ngủ trước.
Giản Hành Chi hiếm khi nằm mơ, nhưng đêm hôm đó lại mơ thấy ác mộng.
Trong mơ, y nhìn thấy Tần Uyển Uyển mũ phượng trùm khăn, chậm rãi đi về phía mình. Y sững sờ nhìn Tần Uyển Uyển, không thấy rõ diện mạo nàng. Nghĩ cũng đúng, thật ra y cũng không biết dáng vẻ thật sự của nàng thế nào.
Tạ Cô Đường nhìn bóng lưng thướt tha của Thúy Lục, ngẫm nghĩ một lúc, giơ tay lên lặp lại chiêu ban nãy của Thúy Lục lần nữa, bắt đầu suy nghĩ làm sao hóa giải.
Nhưng khi đó, y cảm thấy dáng vẻ thế nào cũng không quan trọng, dù sao cũng là học trò mình. Y nhìn Tần Uyển Uyển bước tới trước mặt, y muốn kéo nàng, nhưng Tần Uyển Uyển đã quỳ xuống, sau đó giơ tay dâng y một chén trà, cung kính nói: “Sư phụ, uống trà.”
Tạ Cô Đường ngây người, nghe Thúy Lục cười khẽ: “Vẫn còn non lắm.”
Y lau mồ hôi trong đêm tối, nhìn sắc trời bên ngoài.
Giản Hành Chi đơ người. Tiếp đó, y nhìn thấy Tạ Cô Đường cũng quỳ bên cạnh, mặc áo cưới chú rể, dâng trà: “Sư phụ, uống trà.”
Giản Hành Chi hoang mang nhìn hai người họ. Khung cảnh chuyển cảnh, đột nhiên y mặc y phục rách nát tả tơi, Tạ Cô Đường cầm bọc hành lý ném vào ngực y, hung hăng chỉ vào y: “Bắc Thành là thê tử của ta, nơi này là Tạ phủ, sau này nàng là người của ta. Cho dù ngài là sư phụ cũng không thể tới gần nàng!”
Y mặc y phục chắp vá, cầm bọc hành lý giống như ăn mày, sững sờ nhìn cổng lớn. Tần Uyển Uyển đứng bên trong cổng bị Tạ Cô Đường kéo vào lòng ôm chặt. Tạ Cô Đường đánh nàng té xuống đất hết lần này đến lần khác giống như lúc so tài buổi tối.
Tần Uyển Uyển yếu ớt bị đánh sấp mặt dưới đất, khóc đến thở hổn hển, vươn tay về phía y: “Sư phụ, sư phụ!”
Tần Uyển Uyển gật đầu, Giản Hành Chi ra ngoài, đóng cửa lại cho nàng.
Lúc đó, mưa rất lớn, mưa to làm mờ mắt y. Y lảo đảo chạy tới, cổng lớn đột ngột đóng lại, sau đó y gục trước cổng, vô lực đập cửa, khóc lóc thảm thiết: “Bắc Thành! Bắc Thành! Con mở cửa đi! Tạ Cô Đường, cậu thả Bắc Thành ra! Đứa trẻ của nàng thật sự là con cậu!”
“Sáng nay so tài, ta mới biết chẳng những tiền bối giỏi kiếm…” Tạ Cô Đường vừa đề cập tới chuyện này đã hào hứng: “Quyền pháp cũng cực giỏi.”
Lời thoại này khiến Giản Hành Chi bừng tỉnh. Y thở hồng hộc, cảm giác đầu đầy mồ hôi.
Đứa trẻ?
Cái quái gì vậy?!
Lời thoại này khiến Giản Hành Chi bừng tỉnh. Y thở hồng hộc, cảm giác đầu đầy mồ hôi.
Cái quái gì vậy?!
“Tiền bối cũng tới luyện kiếm?”
Y lau mồ hôi trong đêm tối, nhìn sắc trời bên ngoài.
Nhưng khi đó, y cảm thấy dáng vẻ thế nào cũng không quan trọng, dù sao cũng là học trò mình. Y nhìn Tần Uyển Uyển bước tới trước mặt, y muốn kéo nàng, nhưng Tần Uyển Uyển đã quỳ xuống, sau đó giơ tay dâng y một chén trà, cung kính nói: “Sư phụ, uống trà.”
Giấc mơ thật đáng sợ, cái quái gì thế này?
Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi hỏi, hơi ngượng ngùng đáp: “Con người dẫu sao luôn muốn thắng thua mà.”
Y không dám ngủ tiếp, vội vã ngồi dậy, rửa mặt súc miệng, cầm kiếm ra ngoài.
Trời còn chưa sáng, Tạ Cô Đường cũng vừa cầm kiếm đi ra, nhìn thấy Giản Hành Chi mặt mày tối đen, ngạc nhiên mừng rỡ gọi: “Tiền bối?
Giản Hành Chi hiếm khi nằm mơ, nhưng đêm hôm đó lại mơ thấy ác mộng.
“Ờ.” Giản Hành Chi nhìn Tạ Cô Đường, sâu xa đáp một câu: “Là cậu à.”
Trong mơ, y nhìn thấy Tần Uyển Uyển mũ phượng trùm khăn, chậm rãi đi về phía mình. Y sững sờ nhìn Tần Uyển Uyển, không thấy rõ diện mạo nàng. Nghĩ cũng đúng, thật ra y cũng không biết dáng vẻ thật sự của nàng thế nào.
“Tiền bối cũng tới luyện kiếm?”
Giản Hành Chi im lặng không lên tiếng, nhìn màn hình, kéo Tần Uyển Uyển về phòng: “Được rồi, mau nghỉ ngơi đi.”
Tạ Cô Đường hơi dè dặt: “Nếu tiền bối không ngại, chi bằng chúng ta so tài một phen?”
Giản Hành Chi tới sớm giúp nàng rửa mặt, Tần Uyển Uyển chủ động đề xuất: “Sư phụ, hôm nay con phải so tài với Tạ đạo quân à?”
Giản Hành Chi hơi phiền não, nhưng cũng đã ăn rồi, trước nay y làm việc luôn làm đến cùng, bèn kiên nhẫn ăn cho hết táo chua kia.
Nghe nói thế, gương mặt mệt mỏi của Giản Hành Chi để lộ đôi chút nét cười.”
“Được đấy.”
Hôm nay, Tần Uyển Uyển dậy rất sớm.
Giản Hành Chi tới sớm giúp nàng rửa mặt, Tần Uyển Uyển chủ động đề xuất: “Sư phụ, hôm nay con phải so tài với Tạ đạo quân à?”
“Không cần.”
Giản Hành Chi buộc tay áo giúp nàng: “Hôm nay con có rất nhiều trận đánh, đừng tìm y.”
“Vâng.”
Tần Uyển Uyển ngoan ngoãn gật đầu, Giản Hành Chi nhìn học trò nhỏ chỉ đến cằm mình, nhớ đến bộ dạng bị đánh khóc lóc trong mơ, lòng hơi lo lắng.
Đứa trẻ?
Tần Uyển Uyển cảm khái. Giản Hành Chi bôi thuốc xong, giơ tay lướt qua tay nàng, tay Tần Uyển Uyển lập tức trở nên trắng nõn mềm mại.
Người khác đánh nàng không biết nặng nhẹ, y không yên tâm, chỉ có bản thân ra tay mới biết có thế đánh nàng tới mức nào.
Nhưng y đều cất những lo lắng này lại, thắt nơ bướm cuối cùng trên dây buộc tay áo của Tần Uyển Uyển xong, y mới dẫn nàng ra ngoài.
Tần Uyển Uyển hiểu ngay. Không cần quá nhiều lời nói, bản thân nàng kinh qua nhiều lần bị đòn mà hiểu ra.
Đợi ra cửa, Tần Uyển Uyển phát hiện mặt Tạ Cô Đường đầy dấu quyền.
Tần Uyển Uyển ngây người, không nhịn được hỏi: “Tạ đại ca, mặt của huynh…?
Tạ Cô Đường kinh ngạc quay đầu. Y còn chưa kịp phản ứng, Thúy Lục đã đột ngột ra tay. Tạ Cô Đường giơ tay chặn Thúy Lục, không ngờ tay Thúy Lục cực kỳ linh hoạt, khác hẳn người thường, xoay một cái đã vượt qua cánh tay Tạ Cô Đường, khảy nhẹ dưới cằm Tạ Cô Đường một cái.
“Sáng nay so tài, ta mới biết chẳng những tiền bối giỏi kiếm…” Tạ Cô Đường vừa đề cập tới chuyện này đã hào hứng: “Quyền pháp cũng cực giỏi.”
Tần Uyển Uyển nhìn bộ dạng “Ta hời to” trên mặt Tạ Cô Đường, nhất thời trầm mặc.
Nàng nhìn Thúy Lục bên cạnh. Thúy Lục trợn mắt với nàng, giơ tay gõ lên đầu.
Tần Uyển Uyển hiểu ngay. Không cần quá nhiều lời nói, bản thân nàng kinh qua nhiều lần bị đòn mà hiểu ra.
Kiếm tu như Giản Hành Chi và Tạ Cô Đường, đầu óc có vấn đề.
Nàng dời mắt, ngồi lên xe ngựa linh thú, tới sân thi đấu trước khi mặt trời lên cao.
Nhóm giám khảo tới rất đúng giờ, đúng giờ hệt như lúc bọn họ tan tầm. Sau khi ba giám khảo ngồi xuống, tuyên bố danh sách người hôm qua còn thiếu một trận mới đủ mười trận: “Số hai trăm bốn mươi bảy, Nghiêm Hỏa.”
Nói xong, người đàn ông hôm qua khí thế bay từ trên trời đáp xuống đất.
Giám khảo cúi đầu nhìn, tiếp tục đọc: “Số ba trăm ba mươi sáu, Tần Uyển Uyển.”
Bình thường anh nhường chị tới mức nào mà chị mới đánh xíu anh đã lo vậy rồi?
Táo chua hay lòng anh chua hả?
Anh mơ cái quái gì thế?
Thì ra còn có người ngốc hơn tên Long Ngạo Thiên kia nữa ?♀️
Ôi, sững sờ trước lời thoại đứa bé là con của cậu luôn, chẳng lẽ trong mơ anh còn nghĩ đứa bé là con ai nữa à
Cái giấc mơ thiệt sự đầy drama ?
Mơ cái gì mà drama vậy anh nhà ???
tự nhiên nghi Thuý Lục với Tạ đại ca thành đôi quá bây ơi :))
Tạ đại ca ảnh đẹp với giỏi nhưng ảnh bị khùng 🙁