Chương 55 (2)
Lạnh thấu tim, tâm bay cao
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nhóm người dõi mắt nhìn y rời khỏi phòng giam xong, quay lại nhìn Yên Vô Song.
Yên Vô Song bị năm người bao vây, y nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh: “Ta cảnh cáo các người, các người đừng tưởng nhiều người có thể khiến ta sợ, muốn làm cái gì cứ nói thẳng.”
“Vị đạo hữu này…”
Tần Uyển Uyển cân nhắc mở miệng, Yên Vô Song lập tức xưng danh: “Ta tên Yên Vô Song.”
“À, Yên đạo hữu.” TầnÍUyển Uyển gậtЇđầu, tò mỏơnói: “Ta cóÍvài câu hỏi,ìmuốn hỏi đạoỗhữu một chút.”ỳ
“Hỏi câu hỏi?iĐược đấy.” YênỉVô Song thảἳlỏng: “Trả tiềnỉđi.”
“Một tuỗsĩ như ngươiảcần nhiều tiềnợthế làm gì?!”ï
Thúy Lục khôngỡnhịn được nói:ỏ“Trong mắt chỉïcó tiền hả?”ý
“Đại tỷ, côἳđừng có khôngịquản gia khôngờbiết muối gạoḻquý được không?ếMôn phái Sơnɪtrang Cự Kiếmđlớn như vậy,ỹta không kiếmìtiền nhiều mộtìchút, đám tiểuïsư đệ, tiểuắsư muội gàoõkhóc đòi ănạkia lấy gìáăn? Bớt nóiõnhảm đi, cácầngười có giaoἴdịch hay? Giaoĩdịch thì đưaèhai trăm linhithạch ra đây.”ı
“Hai trăm?!” NamíPhong hô to:ộ“Ngươi ăn cướpệhả?”
“Ta tínhἵrẻ lắm rồi.”ừYên Vô Songİtrừng Nam Phong:ị“Một trăm làỉtiền đền bùícác người đánhḷsư đệ ta,èmột trăm là(tiền trả lờiỉcâu hỏi.”
“Sư{đệ ngươi vôôlễ như thế…”³Tạ Cô Đườngãcau mày: “Ngươiẳcòn mặt mũiỉđòi tiền?”
“Lờiìnày là củaļngươi, sư đệ‹ta có cáiảgì vô lễ?ẫĐệ ấy chỉựhoạt bát mộtití, nói nhiềuởmột tí, TầnĬđạo hữu bênẻcác người đãỷđánh đệ ấyɩđến mẹ cũngợkhông nhận ra!ạCó ai tànἳnhẫn như côĪta sao?”
“Hắnɩgiẫm lên mặtɪđồ đệ ta!”ẳGiản Hành Chiòvừa nghe đãἷtức.
Yên Vô Song‹quay đầu nhìnɨGiản Hành Chi,ĩhỏi ngược lại:ờ“Ngươi chưa từng)giẫm lên mặtởngười khác sao?”ľ
Giản Hành Chiílập tức nghẹnɩhọng. Yên Vô{Song cãi cọḻvới bọn họİmột lượt, khíIthế vẫn hungỉhăng như cũ.
TầnỉUyển Uyển thấyêy dũng mãnhỡthiện chiến nhưịthế, trầm mặcjmột lát, chậmírãi mở miệng:Ï“Ta nghe nóiặgần đây cóếngười báo mộtĩnhóm tu sĩ,gây án, lừaἱđảo ăn vạ.”,
Vừa nghe lờiľnày, Yên VôắSong đờ người.ìTần Uyển Uyểnứbình thản ngướcìmắt: “Là ngươiổà?”
“Cô… côứđùa gì thế!”ắ
Ánh mắt YênâVô Song lảngἳtránh, Tần UyểnìUyển gật đầu:Ĭ“Vậy ta yênítâm rồi, nếuἶkhông phải đạoḻhữu, vậy chúngÎta cứ điểbáo quan, bảoôcó người lừaĩđảo ăn vạ°sư phụ ta.ặMột vụ ánậlà trùng hợp,}nhiều người cùngắnhau báo, chắc)chắn chân tướngắsẽ nhanh chóngịđược phơi bày.”ể
Tần Uyển Uyểnốnói xong, quayưđầu nhìn TạĩCô Đường: “Tạợđạo quân, chúngἴta đi.”
TạỉCô Đường gật[đầu, đẩy xe¹lăn Tần Uyển(Uyển định đi.ḽYên Vô Songờthấy Tần UyểnỉUyển thật sựứtính đi báoìán, gấp gápĩgọi nàng lại:ỵ“Ấy đợi đã!jCó gì thìἶthương lượng, khôngăthì một trămïlinh thạch nhé?”í
Tần Uyển Uyểníkhông nghe, đẩyịxe lăn đi(ra ngoài. YênýVô Song vộiỉla lên: “Đượcḻđược được, khôngḷlấy tiền, xíạxóa hết. Côèđừng báo quan,ỉcô muốn hỏiÍcái gì?”
“Tajchỉ muốn hỏiđhơn một trămÎnăm trước, HoangõThành xảy raẵchuyện lớn gì?”Ї
“Chuyện lớn?” YênéVô Song ngẫmúlại, móc raặhồ lồ rượuḷtrên thắt lưng[ra: “Không cóÎchuyện gì lớnãcả.”
“Minh Tịnhờđạo quân tớiòHoang Thành….” TầnắUyển Uyển quan°sát biểu cảmẵYên Vô Song,ĩthăm dò: “Cũngɩkhông phải chuyệnừlớn sao? Nămỉđó, Sơn trangỉCự Kiếm làímôn phái đứngìđầu Hoang Thành,ờkhông thể khôngầbiết chuyện nhưľvậy chứ?”
Ngheỷnói thế, độngơtác Yên VôἷSong khựng lại.ưMột lát sau,ẵy bật cười:i“Rốt cuộc cácộngười muốn hỏiĭcái gì? Nămựđó Minh Tịnhổđạo quân lààThành chủ QuỷľThành, một đêmἰnhập ma. Nếuônhư y tớiểHoang Thành…” YênáVô Song giơủhồ lô rượuíuống một ngụm:ĩ“Loại tiểu lâuịla như ta}làm sao biết?”ἴ
“Vậy tâm phápìXuân Sinh thìἱsao?”
Tần UyểnểUyển cau mày:²“Sao ngươi lạiụbiết cái này?”đ
“Cái này taàphải hỏi lạiỵcác người…” Yên,Vô Song ngướcImắt: “Sao cácíngười lại biếtímôn tâm phápĺnày?”
“Đây là‹tâm pháp sư]môn ta.” GiảníHành Chi nhìnợchằm chằm YênìVô Song: “Hômừnay không nóijrõ ràng, ngươiôđừng hòng raἵkhỏi cửa này.”á
“Được rồi.” YênïVô Song thởḻdài, chỉ đànhắtrả lời: “CáiĨnày do taẳlén học.”
“Lénẵhọc của ai?”ļGiản Hành Chijcau mày.
Yên VôẵSong uống mộtúhớp rượu, nóiơthật: “Minh Tịnhỷđạo quân.”
GiảnįHành Chi ngheộvậy sững người.ợYên Vô Songànghiêng đầu nhìnẹbọn họ: “Còn(chuyện gì không?”[
“Nếu ngươi khôngỉbiết tin tứcɨMinh Tịnh đạo[quân tới, vậyẩngươi có biếtỉy và lão‹tổ Ninh giaĩcó quan hệộgì không?”
TầnủUyển Uyển thấyửYên Vô Songầkhông muốn đápìchuyện kia, bènụđổi câu hỏiImà tất cảỗtu sĩ bình,thường đều biết.ĩYên Vô Song}nghe nói thế,ıxì một tiếng:ì“Cái này aiỉchẳng biết? Minh²Tịnh đạo quân,âtên thật làĺNinh Ngôn Chi,³là cháu trai)ruột ——” YêníVô Song kéoúgiọng, tất cảïmọi người nhìnẩy, y khẽộthì thào: “Củaùlão tổ Ninhἰthị.”
Tất cảúsửng sốt, chỉỉcó Thúy Lụcừđứng yên tạiớchỗ, không lấyửlàm lạ.
Yên VôìSong thấy biểuĺcảm kinh ngạcờcủa bọn họ,õlộ vẻ ngạcằnhiên: “Không biết?ìCác người khôngũbiết thật hả?ạLận Ngôn Chiưlà con hoangúcủa con traiâlão tổ Ninhộgia, cũng chínhĪlà tộc trưởngổđương nhiệm NinhìVăn Húc vàἴmột ca nữìsinh ra. Có²điều y vừaụsinh đã khôngἲở Ninh thị,ựcho nên bên,ngoài cũng khôngọnghĩ y làờngười Ninh gia.”í
“Vì sao yủkhông ở Ninhửthị?”
Tần UyểnóUyển truy hỏi,ịYên Vô Songἱlấy làm lạ:ĩ“Loại chuyện riêngἱtư này làm¸sao ta biết?”ĩ
“Vậy ngươi cònđbiết tin tứcḷkhác không? Mộtıtrăm năm trước,ộtrừ Minh Tịnhĩđạo quân, cònỉchuyện gì khácɩnữa?”
“Hết rồi.”İ
Yên Vô Songýngửa tay, TầnốUyển Uyển cònễđịnh hỏi, bỗngẹnghe Yên VôἰSong hỏi ngượcỉlại: “Các ngườiịhỏi ta nhiềuủchuyện như vậy,áta nên hỏiỉcác người mộtáchuyện.”
“Ngươi muốn hỏi cái gì.”
Nói xong, Giản Hành Chi bèn đi về phía phòng mình, vừa đi vừa không nhịn được liếc nhìn gian phòng Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển cau mày, Yên Vô Song nhìn Giản Hành Chi, rồi lại nhìn Tần Uyển Uyển: “Đã nhiều năm không có người ngoài tới Hoang Thành, các người nghìn dặm xa xôi tới đây, lại muốn trở thành Quân tử kiếm, ưu đãi lớn nhất của Quân tử kiếm là có thể gặp công tử Vô Ưu hỏi y ba câu hỏi. Các người phí nhiều công sức như vậy rốt cuộc là muốn làm gì?”
Tạ Cô Đường lắc đầu: “Cao thủ nhất lưu, một mình muội e là không thể.”
“Vậy thêm huynh thì sao?” Tần Uyển Uyển ngước mắt.
“Cứu người.” Tần Uyển Uyển thành thật đáp.
Yên Vô Song hít sâu một hơi, giơ tay lên vỗ: “Hóa ra là Bồ Tát tại thế, thật khiến ta kính nể. Không biết các người muốn cứu ai?”
“Ta muốn nhờ Tạ đại ca một chuyện.” Tần Uyển Uyển nhớ tới hoạ tiết trên xương quai xanh Yên Vô Song, nghĩ tới cha mẹ không rõ tin tức của mình, kiên định nói: “Ta muốn bắt sống Yên Vô Song, ta có việc muốn hỏi y.”
Lúc nhận ra chuyện đó, tâm trạng nàng khó lòng bình tĩnh. Nàng không dám để người khác nhận ra, kiềm chế tâm trạng kích động bất an của mình, dặn dò những người khác: “Mọi người trở về ngủ đi, hôm nay cũng mệt rồi.”
Yên Vô Song hít sâu một hơi, giơ tay lên vỗ: “Hóa ra là Bồ Tát tại thế, thật khiến ta kính nể. Không biết các người muốn cứu ai?”
“Ờ.” Giản Hành Chi hoàn hồn, gật đầu: “Cô nói không sai, chắc chắn nó lo lắng cho vi sư, vừa hay cho bọn họ cơ hội phát triển tình cảm!”
“Không liên quan tới ngươi.” Giản Hành Chi dùng lời của Yên Vô Song phản kích lại y. Yên Vô Song nhìn chăm chú Tần Uyển Uyển, hỏi lại: “Chẳng lẽ là lão tổ Ninh thị lúc nãy đề cập tới?”
Mà Tần Uyển Uyển ở trong phòng nhìn Tạ Cô Đường, rủ mắt: “Tạ đại ca, ta muốn hỏi huynh một câu. Một trăm năm trước, huynh từng tới lãnh địa Quỷ Thành và Hoang Thành chưa?”
Y nhất thời đứng luống cuống tại chỗ, 666 vội trấn an: “Chủ nhân, nữ chính chỉ lo lắng thương thế của ngài, không muốn ngài lao lực, cố ý nhờ người khác làm! Cô ấy thật sự nghĩ cho ngài đó!”
“Ta đưa muội về phòng.”
Chúng nhân trầm mặc, cũng chính lúc này, giọng lính canh ngục vang lên vang dội: “Giản Hành Chi!”
Y phiền não gãi đầu, đi theo ra ngoài.
“Vậy tên Yên Vô Song này, huynh nghĩ ta có phần thắng y không?”
Nháy mắt, y nhớ tới cảnh tượng tàn nhẫn mình bị Tạ Cô Đường trục xuất khỏi Tạ phủ trong mơ, phiêu bạc mưa gió, đứng cách cổng lớn tương vọng với Tần Uyển Uyển, gang tấc chân trời. Lòng Giản Hành Chi run lên.
Nói xong, lính canh ngục dẫn Kim Kiếm Đồng Tử trở về phòng giam. Tính tình Kim Kiếm Đồng Tử không tốt, đá một cước văng cửa phòng, đi vào ngồi.
“Không cần đâu.” Tần Uyển Uyển đột nhiên nhớ tới chuyện gì: “Sư phụ, hôm nay người cũng mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi, ta bảo Tạ đại ca giúp đỡ là được.”
Y hung dữ liếc xéo Giản Hành Chi: “Đi nghe giáo huấn đi!”
Nếu để người Tiên giới biết nàng trở thành học trò của y, nàng không cắt đuôi được người này.
Động tác Giản Hành Chi khựng lại, y nhìn Tạ Cô Đường đẩy Tần Uyển Uyển vào phòng. Lần đầu tiên y ý thức được, dường như y bị Tần Uyển Uyển đẩy ra xa.
Giản Hành Chi cười nhạo, ngồi thẳng dậy, đi theo lính canh ngục ra ngoài.
Yên Vô Song duỗi thắt lưng. Tần Uyển Uyển vừa ngẩng đầu đã thấy chỗ xương quai xanh của y thấp thoáng lộ ra một góc hoạ tiết kỳ lạ.
Kết giới này vừa giăng, Giản Hành Chi chẳng nghe thấy được cái gì.
Nàng thấy hoạ tiết này hơi quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra, lại không yên tâm về Giản Hành Chi nên không nghĩ nhiều, đi theo Giản Hành Chi ra ngoài. Giản Hành Chi chủ yếu viết biên bản, thừa nhận đánh nhau sai trái, viết giấy cam đoan.
Đợi bước vào phòng, y lập tức vọt tới vách tường kế bên phòng nàng, áp lỗ tai lên.
Là Tịch Sơn.
Vừa nghe phải viết giấy cam đoan, Giản Hành Chi đã tức điên. Tần Uyển Uyển kéo y: “Sư phụ, bình tĩnh, còn phải trở về bôi thuốc nữa.
(*) Một câu slogan trong quảng cáo Spite, có nghĩa là vô cùng mát lạnh, lạnh đến tận tâm khảm, tâm trạng như được bay cao
Nói xong, lính canh ngục dẫn Kim Kiếm Đồng Tử trở về phòng giam. Tính tình Kim Kiếm Đồng Tử không tốt, đá một cước văng cửa phòng, đi vào ngồi.
Nhớ đến Tần Uyển Uyển bị thương tới đón mình, rốt cuộc Giản Hành Chi cũng trỗi dậy lương tâm, nhẫn nhịn.
Nếu có thể, hẳn công việc cu-li này không tới lượt y.
Tần Uyển Uyển cau mày, Yên Vô Song nhìn Giản Hành Chi, rồi lại nhìn Tần Uyển Uyển: “Đã nhiều năm không có người ngoài tới Hoang Thành, các người nghìn dặm xa xôi tới đây, lại muốn trở thành Quân tử kiếm, ưu đãi lớn nhất của Quân tử kiếm là có thể gặp công tử Vô Ưu hỏi y ba câu hỏi. Các người phí nhiều công sức như vậy rốt cuộc là muốn làm gì?”
Kiềm chế tính thối viết giấy cam đoan xong, Giản Hành Chi định đẩy xe lăn Tần Uyển Uyển ra, không ngờ Tạ Cô Đường đã bước đến trước, đứng ngay sau lưng Tần Uyển Uyển. Vừa nghe rời đi, y đã đẩy Tần Uyển Uyển ra ngoài.
Y sững sờ, bỗng dưng trái tim lạnh lẽo.
Động tác của Giản Hành Chi hụt hẫng, y ngây người, sau đó mới sực nhớ ban đầu chính y bảo Tạ Cô Đường đẩy xe lăn bảo vệ Tần Uyển Uyển.
Y ngơ ngác ngồi bên mép bàn, cầm trà nguội rót buổi sáng uống một ngụm.
Tạ Cô Đường ngẫm nghĩ, gật đầu: “Có thể.”
Y phiền não gãi đầu, đi theo ra ngoài.
Tần Uyển Uyển được Tạ Cô Đường đẩy. Suốt đường đi, nàng sắp xếp lại lời nói của Yên Vô Song, cả đầu đều là nét bút hình xăm nhìn thấy cuối cùng.
Nàng không thấy toàn bộ hình xăm, nhưng nàng cảm thấy hơi quen thuộc. Nghĩ trái nghĩ phải, gần tới cổng vào, đột nhiên nàng sực nhớ ——
“Ngươi muốn hỏi cái gì.”
Là Tịch Sơn.
“Cứu người.” Tần Uyển Uyển thành thật đáp.
Hoạ tiết trên người Yên Vô Song này là bút pháp của Tịch Sơn!
Lúc nhận ra chuyện đó, tâm trạng nàng khó lòng bình tĩnh. Nàng không dám để người khác nhận ra, kiềm chế tâm trạng kích động bất an của mình, dặn dò những người khác: “Mọi người trở về ngủ đi, hôm nay cũng mệt rồi.”
Yên Vô Song duỗi thắt lưng. Tần Uyển Uyển vừa ngẩng đầu đã thấy chỗ xương quai xanh của y thấp thoáng lộ ra một góc hoạ tiết kỳ lạ.
“Ta đưa muội về phòng.”
Nàng thấy hoạ tiết này hơi quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra, lại không yên tâm về Giản Hành Chi nên không nghĩ nhiều, đi theo Giản Hành Chi ra ngoài. Giản Hành Chi chủ yếu viết biên bản, thừa nhận đánh nhau sai trái, viết giấy cam đoan.
Tạ Cô Đường không nghĩ nhiều, đẩy Tần Uyển Uyển về phía phòng. Giản Hành Chi theo thói quen đi theo: “Con bôi thuốc chưa? Ta bôi cho con.”
Kiềm chế tính thối viết giấy cam đoan xong, Giản Hành Chi định đẩy xe lăn Tần Uyển Uyển ra, không ngờ Tạ Cô Đường đã bước đến trước, đứng ngay sau lưng Tần Uyển Uyển. Vừa nghe rời đi, y đã đẩy Tần Uyển Uyển ra ngoài.
“Không cần đâu.” Tần Uyển Uyển đột nhiên nhớ tới chuyện gì: “Sư phụ, hôm nay người cũng mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi, ta bảo Tạ đại ca giúp đỡ là được.”
Giản Hành Chi cười nhạo, ngồi thẳng dậy, đi theo lính canh ngục ra ngoài.
Động tác Giản Hành Chi khựng lại, y nhìn Tạ Cô Đường đẩy Tần Uyển Uyển vào phòng. Lần đầu tiên y ý thức được, dường như y bị Tần Uyển Uyển đẩy ra xa.
Y nhất thời đứng luống cuống tại chỗ, 666 vội trấn an: “Chủ nhân, nữ chính chỉ lo lắng thương thế của ngài, không muốn ngài lao lực, cố ý nhờ người khác làm! Cô ấy thật sự nghĩ cho ngài đó!”
Tần Uyển Uyển sững người, sau đó ho khẽ một tiếng: “Không cần thiết.”
“Ờ.” Giản Hành Chi hoàn hồn, gật đầu: “Cô nói không sai, chắc chắn nó lo lắng cho vi sư, vừa hay cho bọn họ cơ hội phát triển tình cảm!”
Nói xong, Giản Hành Chi bèn đi về phía phòng mình, vừa đi vừa không nhịn được liếc nhìn gian phòng Tần Uyển Uyển.
Đợi bước vào phòng, y lập tức vọt tới vách tường kế bên phòng nàng, áp lỗ tai lên.
Hoạ tiết trên người Yên Vô Song này là bút pháp của Tịch Sơn!
Tạ Cô Đường đẩy Tần Uyển Uyển vào phòng, vừa vào cửa đã nghe Tần Uyển Uyển lên tiếng: “Tạ đại ca, huynh khoan hẳn đi, ta có chuyện muốn hỏi.”
Tạ Cô Đường dừng động tác, nhìn thấy Tần Uyển Uyển giơ tay bày kết giới.
Để tránh lúc nào đó y đột nhiên biết nàng là Tịch Sơn nữ quân.
Kết giới này vừa giăng, Giản Hành Chi chẳng nghe thấy được cái gì.
Tạ Cô Đường không nghĩ nhiều, đẩy Tần Uyển Uyển về phía phòng. Giản Hành Chi theo thói quen đi theo: “Con bôi thuốc chưa? Ta bôi cho con.”
Y sững sờ, bỗng dưng trái tim lạnh lẽo.
Tần Uyển Uyển bố trí kết giới sao? Nàng phát hiện y nghe lén sao? Vì sao phải bố trí kết giới? Nàng có cái gì không thể cho y biết?
Tạ Cô Đường dừng động tác, nhìn thấy Tần Uyển Uyển giơ tay bày kết giới.
Nháy mắt, y nhớ tới cảnh tượng tàn nhẫn mình bị Tạ Cô Đường trục xuất khỏi Tạ phủ trong mơ, phiêu bạc mưa gió, đứng cách cổng lớn tương vọng với Tần Uyển Uyển, gang tấc chân trời. Lòng Giản Hành Chi run lên.
Y ngơ ngác ngồi bên mép bàn, cầm trà nguội rót buổi sáng uống một ngụm.
Có thể nói vừa đắng vừa lạnh, lạnh thấu tim, tâm bay cao(*).
Nhớ đến Tần Uyển Uyển bị thương tới đón mình, rốt cuộc Giản Hành Chi cũng trỗi dậy lương tâm, nhẫn nhịn.“Không cần đâu.” Tần Uyển Uyển đột nhiên nhớ tới chuyện gì: “Sư phụ, hôm nay người cũng mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi, ta bảo Tạ đại ca giúp đỡ là được.”(*) Một câu slogan trong quảng cáo Spite, có nghĩa là vô cùng mát lạnh, lạnh đến tận tâm khảm, tâm trạng như được bay cao
Mà Tần Uyển Uyển ở trong phòng nhìn Tạ Cô Đường, rủ mắt: “Tạ đại ca, ta muốn hỏi huynh một câu. Một trăm năm trước, huynh từng tới lãnh địa Quỷ Thành và Hoang Thành chưa?”
(*) Một câu slogan trong quảng cáo Spite, có nghĩa là vô cùng mát lạnh, lạnh đến tận tâm khảm, tâm trạng như được bay cao
“Một trăm năm trước…” Tạ Cô Đường ngẫm nghĩ: “Ta vẫn còn bế quan ở Ranh giới sinh tử. Nơi đó không có bất cứ cái gì liên lạc với bên ngoài, cho nên rất nhiều chuyện, ta cũng không rõ lắm.
“Một trăm năm trước…” Tạ Cô Đường ngẫm nghĩ: “Ta vẫn còn bế quan ở Ranh giới sinh tử. Nơi đó không có bất cứ cái gì liên lạc với bên ngoài, cho nên rất nhiều chuyện, ta cũng không rõ lắm.
“Vậy tên Yên Vô Song này, huynh nghĩ ta có phần thắng y không?”
Tạ Cô Đường lắc đầu: “Cao thủ nhất lưu, một mình muội e là không thể.”
Tần Uyển Uyển bố trí kết giới sao? Nàng phát hiện y nghe lén sao? Vì sao phải bố trí kết giới? Nàng có cái gì không thể cho y biết?
“Vậy thêm huynh thì sao?” Tần Uyển Uyển ngước mắt.
Tạ Cô Đường ngẫm nghĩ, gật đầu: “Có thể.”
Y hung dữ liếc xéo Giản Hành Chi: “Đi nghe giáo huấn đi!”
“Ta muốn nhờ Tạ đại ca một chuyện.” Tần Uyển Uyển nhớ tới hoạ tiết trên xương quai xanh Yên Vô Song, nghĩ tới cha mẹ không rõ tin tức của mình, kiên định nói: “Ta muốn bắt sống Yên Vô Song, ta có việc muốn hỏi y.”
“Không liên quan tới ngươi.” Giản Hành Chi dùng lời của Yên Vô Song phản kích lại y. Yên Vô Song nhìn chăm chú Tần Uyển Uyển, hỏi lại: “Chẳng lẽ là lão tổ Ninh thị lúc nãy đề cập tới?”
Tạ Cô Đường gật đầu. Trước nay, y không hỏi nhiều, nhưng lần này ngẫm nghĩ, lại không nhịn được hỏi: “Chuyện này không thể nói cho tiền bối sao?”
Nếu có thể, hẳn công việc cu-li này không tới lượt y.
Vừa nghe phải viết giấy cam đoan, Giản Hành Chi đã tức điên. Tần Uyển Uyển kéo y: “Sư phụ, bình tĩnh, còn phải trở về bôi thuốc nữa.
Nhớ đến Tần Uyển Uyển bị thương tới đón mình, rốt cuộc Giản Hành Chi cũng trỗi dậy lương tâm, nhẫn nhịn.
Tần Uyển Uyển sững người, sau đó ho khẽ một tiếng: “Không cần thiết.”
Dính dáng đến chuyện Tịch Sơn, nàng không nên nói vẫn hơn.
Để tránh lúc nào đó y đột nhiên biết nàng là Tịch Sơn nữ quân.
Nếu để người Tiên giới biết nàng trở thành học trò của y, nàng không cắt đuôi được người này.
Nàng không thấy toàn bộ hình xăm, nhưng nàng cảm thấy hơi quen thuộc. Nghĩ trái nghĩ phải, gần tới cổng vào, đột nhiên nàng sực nhớ ——
Dẫu sau tuổi nàng gấp đôi tuổi y, Tịch Sơn nữ quân hơn hai trăm tuổi, bẩm sinh tiên thể, cao cao tại thượng lại bái một tên liều mạng không có đầu óc làm thầy, nói ra quá mất mặt.
Quào truyện của Đại Bạch có khác, có mấy cái tưởng chả liên quan gì mà lại liên kết với nhau, logic nma cũng khum khó hiểu σ(≧ε≦σ) ♡
Minh Tịnh đạo quân thật sự là kiếp trước của Giản Hành Chi sao?
Anh tui cũng có ngày phải đi nghe lén à?
Thì có sao, tuổi tác đâu quan trọng, quan trọng là ảnh dạy chị oke mà.