Chương 53
Uyển Uyển bạo lực: Còn ai nữa!!!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Cố lên! Bắc Thành cố lên!”
Nghe thấy tên Tần Uyển Uyển, Giản Hành Chi lập tức cổ vũ. Nghe thấy Giản Hành Chi cổ vũ, ba người khác cũng vội vàng làm theo.
“Uyển Uyển cố lên!”
“Chủ nhân cố lên!”
“Tần Vãn Vãn cố lên!”
Giọng bốn người vang lênítừng đợt khắpữsân đấu, vừaêhời hợt vừaỡnáo nhiệt.
Dù gìỵnơi này trừíNam Phong ra,:ba người khácἰluôn là đốiòtượng được cổɪvũ, lần đầuôtiên cổ vũḹngười khác, khôngḷthể không nói}tiếng cố lênĩnày vô cùngĭmới lạ đốiậvới bọn họ.ỷTrừ Giản HànhïChi ra, cảùnhóm đều là}nói cho có,ụkhông hề cóỗchút sự bừngựbừng sức sốngἴnhư đội cổjđộng nên có.
Nhưngặmay mà tuịvi bọn họ²cao, thanh âmỡkhá lớn, nhấtīthời rất cóIkhí thế.
Tần UyểnïUyển nhận đượcúcổ vũ, siếtỉnắm đấm, cầmủkiếm lên võâđài.
Nàng vừa bướcẩlên, mọi ngườiἰbắt đầu hoanợhô. Vóc dángἵNghiêm Hỏa caoἰlớn, nhìn TầnÏUyển Uyển khinhẳthường: “Cô làỷđồ đệ củaôtên muốn đánhĩta hôm qua?”ỉ
Tần Uyển UyểnĨlắc đầu theoứbản năng, bỗngídưng nghe thấy]giọng điệu hăng²máu của GiảnľHành Chi đằngẽsau: “Đánh! BắcĩThành, thay viısư đánh bểịcái đầu chó,của hắn!”
TầnúUyển Uyển xấuíhổ cúi đầu,ợthật mất mặt.
NghiêmýHỏa cười nhạo,íchắp một tay¹sau lưng: “Trôngácô yểu điệuựthế này, taɩchấp cô mộtïtay.”
“Vậy thìôtốt quá.”
TầnọUyển Uyển vuiἵvẻ, thoải máiînói: “Xin nhường.”ĩ
Nói xong, nàngấhít sâu mộtởhơi, bày tưàthế. Nghiêm Hỏaļngoắc tay: “Tớiïđi.”
Tiếng vừaỵdứt, đám đôngãcũng không thấyįrõ nàng xuấtắthủ thế nào,ĩNghiêm Hỏa lậpỹtức bị chém[một nhát bayỗra ngoài!
Cả võľđài im lặng,ềnghe thấy GiảnfHành Chi xúcįđộng vỗ tay,°khoe khoang vớiἳmột người xaἶlạ bên trái:{“Thấy chưa?! Đồἳđệ của taíđấy, đấy chínhựlà đồ đệ)của ta!”
Ngườiĩxa lạ gậtíđầu: “Ta biết,ímới bắt đầuɨđã biết rồi.”ữ
Tần Uyển Uyểnìvốn không nghĩ¹Nghiêm Hỏa lạiầdễ dàng K.O(*)Įnhư thế. Nàngỗsững sờ nhìn‹tay mình, sauĺđó chợt nhậnḷra.
(*) Knock Out
Nàngịlà cao thủ.
Trongịphút chốc, TầnĭUyển Uyển ngậpἵtràn niềm tin,Ibắt đầu nhìnảxung quanh.
Một lát‹sau, giám khảoứgọi người tiếpữtheo lên. Một°cô gái ănùmặc lòe loẹtIbay từ trênỉtrời xuống, haiİtay cầm kiếm,ếhô to: “Xemẽkiếm!”
Dứt lời,ồkiếm của nàngìta bắt đầuằmúa máy cựcÎnhanh, làm ngườiḻkhác rối mắt.ứTần Uyển Uyểnînhìn theo mũiĩkiếm nàng ta,ălia đầu quaọlại.
Cô gái nàyichỉ múa khôngătấn công, giốngãnhư xiếc ảoịthuật
Đám đông nhìnḷcô gái kiaíliên tục múa]kiếm, vừa múaıvừa cộng thêmípháp thuật, trôngàcàng đẹp mắt.
“Côơta đang làmịgì?”
Tạ CôổĐường không nhậnìra chiêu thứcụcủa nữ kiếmjtu này, hỏiéthăm Giản HànhỉChi ngồi bênĭcạnh. Giản HànhḻChi chống cằm,ơnhìn mà phátĮmệt: “Không biết.”ĩ
“Nghe nói đâyơlà môn pháiômới, tên làừKiếm Hoa Môn.”Į
Thúy Lục ởḽbên cạnh giảiịthích: “Thông quaớchiêu kiếm rốiĩmắt để mêềhoặc kẻ địchÍtrước, tìm được¸sơ hở thìễtấn công bấtễngờ.”
Tạ CôἱĐường và GiảnḻHành Chi đềuằnhìn Thúy LụcÎgiống như nhìnừtên ngốc. ThúyơLục ngây người,²vội vã giảiỉthích: “Môn phái³này không phảiἳta lập, cácİngười nhìn taỉlàm gì?”
“Bọnỵhọ từng thắngữchưa?”
Giản HànhẩChi nhíu mày.ĩThúy Lục suyịnghĩ, ngập ngừngínói: “Hình nhưĩtừng thắng vàiỉtrận.”
“Tên ngốcìnào để bọn:họ thắng vậy?”í
Giản Hành Chiɪnghi hoặc, tấtễcả mọi ngườiệrơi vào trầmḻtư.
Tần Uyển Uyểnĭtrên võ đài[hoang mang nhìnểkiếm chiêu, nữókiếm tu đốiídiện đang tiếpἰtục múa, múaốđến khi mặtịtrời gay gắt,ịnhóm người GiảnẳHành Chi ngồiḽdưới bóng câyỉtrên cao. NamiPhong mua dưa)hấu và nướcìdừa tới phátỵcho ba người,ἰcả đám mệtơmỏi giống nhưfbản thân đangỡxem biểu diễnÎvăn nghệ tiểu]học.
Bọn họ mệt,ìTần Uyển Uyểnịcũng rất mệt.ắNàng xếp chânЇngồi dưới đấtịngáp. Nàng muốnἶra tay, nhưng²lại sợ thủĩđoạn kỳ quặcãnày có bẫy,êchỉ đành ápìdụng phương ánỳđịch bất động,Įta bất động,Їnhìn chăm chúĩvị nữ tuụkia.
Động tác nữậtu múa kiếmḽbắt đầu chậmộlại. Tần UyểnἲUyển không nhịnĩđược khuyên nàngḽta: “Cô nương,Įhay là chúngõta đánh đi.”:
Vị nữ tuḽkia vừa ngheínàng nói, lậpỉtức lên tinh}thần, vừa múaếkiếm vừa nháyõmắt với nàng,ànhìn chòng chọcḽnàng bằng ánh)mắc sắc lẻm:ỉ“Ta có lợiẹhại không? Múaihay không?”
TầnìUyển Uyển vộiễgật đầu: “Lợiồhại.”
Mau raạtay đi!
“Vậy saoýcô không vỗịtay cho ta?”ầ
Đối phương thởễhồng hộc: “Côọkhông thấy taísắp hết sứcửlực rồi à?!”ỗ
Tần Uyển Uyểnểhiểu ngay, nàngộta vẫn luônầđợi tiếng vỗồtay này!
Tần UyểnựUyển nhanh chóngùcầm kiếm vỗἲtay. Cũng chínhìlúc này, quangỉkiếm đột ngộtíbừng lên từỉphía đối diện,ổđánh ầm vàoặnàng!
Giản HànhɨChi vừa kinhẹngạc vừa tứcạgiận, đột ngộtỉbật dậy: “Hènỡhạ ——”
Lờiạcòn chưa dứt,ỹy bị ThúyīLục kéo xuốngἰbịt miệng: “Nhưụvậy mà cũngằtrúng chiêu, cậuîmắng mà khôngímất mặt hả?”ἵ
Tần Uyển Uyểnằbị kiếm nàyÎđánh “ầm” xuốngữđất, trọng tàiἶlập tức bướcılên, nằm bênễngười Tần UyểnáUyển bắt đầuểđếm số: “Mười,ẽchín…”
Vị nữìtu đón nhậnľsự hoan hôìcủa mọi người,ịchạy vòng quanhἰsân thi đấu:ị“Đa tạ, đaÏtạ mọi người…”,
Lời còn chưaÍdứt, một quangíkiếm phóng raĩtừ phía TầníUyển Uyển, lậpĩtức nhìn thấyổkiếm khí đâmĭcực nhanh nhưứmưa về phíaịnữ tu trongồmột phạm vijchật hẹp. Lúcľép đến rìaâvõ đài, TầnîUyển Uyển độtènhiên dừng kiếm.īMọi người ngừngḻthở, đợi TầnἶUyển Uyển xuấtửchiêu. Bỗng nhiênồTần Uyển Uyểnĩthu kiếm, cungĩkính nói: “Đãẩnhường.”
Nữ tuìngây ra, TầnãUyển Uyển tiêuésái xoay người.ỹCũng chính lúcởnày, toàn thânínữ tu phunơmáu, ngã vềũsau. Người củaiđội cứu hộĩlập tức chạyīlên, khiêng ngườiịxuống.
Tần Uyển Uyểnđbước về phíaἰvõ đài giữaácả vùng huyênḷnáo sau lưng,ằbước chân trànĩđầy tự tinἶvà vui sướng.ũLúc đi quaịngười Giản HànhựChi, thậm chí]nàng còn hấtỉtóc, nháy mắtḽvới mọi người.
Bênḽdưới hoan hô]ỏm tỏi, nhómỳGiản Hành Chiíra sức vỗửtay, còn phấnẽkhích hơn cảẫmình thắng.
Dẫu saoĩba người bọn)họ ngồi đâyũchiến thắng làõchuyện bình thường,ănhưng đây làīlần chiến thắngệđầu tiên củaẫTần Uyển Uyển,ảkhởi đầu củaấkiếm tu!
Tần UyểnıUyển thế nhưἶtrẻ che, đánhốtới trận cuốiỉcùng đã là}sau giờ Ngọ(*).¸Một người đànḷông trông giốngἷnhư con ỉkhỉ bước lên.
(*)Ï11-13h trưa
Người nàyỉvừa lên, đôiĪmắt tà dâmļđã dán lênɨngười Tần Uyển¹Uyển. Tần Uyển]Uyển bị nhìnẩđến khó chịu,Ĭgiơ tay thiḽlễ xong rồiùtrực tiếp đâmĩmột kiếm.
Người đànửông thấy Tần³Uyển Uyển đâmĩtới, miệng bắtằđầu kêu lên:ị“Ôi chao, tiểuẫmỹ nhân, coifchừng té nha.”ằ
Nói xong, chânênàng vấp mộtẻcái, bổ nhàoývề trước. Hắnẳgiơ tay lênạsờ thắt lưngỉTần Uyển Uyển.ởTần Uyển Uyểnồđịnh tránh theoḷbản năng, nhưngờdường như đốiïphương đã đoánằtrước được độngêtác tránh néìcủa nàng, nhắmichuẩn vị trí)nàng né màệđâm một kiếm!
“ĐM nhà hắn!” Giản Hành Chi nhận ra tên này ức hiếp Tần Uyển Uyển là con gái, cố ý sử dụng thủ đoạn hạ lưu. Y tức tối đứng bật dậy, Thúy Lục và Tạ Cô Đường vội vã kéo y. Thúy Lục khuyên nhủ: “Tu chân giới không phải toàn chính nhân quân tử, trước sau gì cũng gặp, cô ấy gặp sớm cũng tốt.”
Nói xong, nàng giật tóc đối phương ra sau, đập mạnh xuống đất, sau đó chém một nhát về phía nửa thân dưới của y!
Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển đấm một quyền lên đầu đối phương, sau đó điên cuồng đấm hết cú này tới cú khác.
Thúy Lục nói không phải không có lý, Giản Hành Chi tức đến run chân nhưng vẫn ngồi xuống.
“Tởm quá!” Thúy Lục hết chịu nổi, nàng ta đột ngột bật dậy, muốn xông lên đánh người. Giản Hành Chi và Nam Phong vội vàng kéo nàng ta lại: “Bình tĩnh, giờ đang thi đấu, Uyển Uyển có thể thắng!”
“Ta!”
Tần Uyển Uyển trên đài phản ứng cực nhanh, nhún người nhảy một cái, té xuống đất. Đối phương đuổi theo chém. Mắt thấy sắp lăn xuống đài, nàng túm lấy dây thừng, trở người tung một cước.
“Nhưng như vậy thì có ích gì?” Nam Phong chán nản: “Mọi người cũng chẳng thể lên đài, còn thua cả ta.”
Y nuốt nước bọt, nhìn Tần Uyển Uyển đứng thẳng dậy. Trọng tài không cần đếm, trực tiếp chạy lên khiêng người đi. Tần Uyển Uyển đứng bất khuất trên võ đài, cơ thể đầy máu, y sam rách rưới, siết quả đấm nhuốm máu, ngạo thị chúng nhân, quát lớn: “Còn ai nữa?! Ta hỏi còn ai nữa?!”
Đối phương bắt lấy cổ chân nàng, “chậc” một tiếng, nhìn về phía Tần Uyển Uyển một cách bẩn thỉu: “Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, chân cũng thơm như vậy.”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển giơ tay quét một phát, nháy mắt mười mấy thanh quang kiếm đâm xuyên qua thanh niên. Thanh niên vẫn không chịu thua, nhào lên trước định đánh, có điều động tác hắn đã chậm chạp, Tần Uyển Uyển hất kiếm hắn đi, vươn tay túm lấy đầu hắn lên gối: “Này thì giẫm! Này thì giẫm!”
“Tởm quá!” Thúy Lục hết chịu nổi, nàng ta đột ngột bật dậy, muốn xông lên đánh người. Giản Hành Chi và Nam Phong vội vàng kéo nàng ta lại: “Bình tĩnh, giờ đang thi đấu, Uyển Uyển có thể thắng!”
Bốn người đều sững sờ, nhìn mặt trời chầm chậm hạ xuống. Người đàn ông kia bước tới cạnh Tần Uyển Uyển, giẫm chân lên mặt nàng.
Vừa nói xong, Tần Uyển Uyển bị tên kia ném đi, đập mạnh xuống đất, bụi bay mù mịt. Bốn người ngây ra, rốt cuộc Tạ Cô Đường chịu hết nổi, đứng dậy: “Ta đi đánh hắn.”
Thúy Lục nghiến răng: “Ta chỉ cần một chưởng.”
Thúy Lục nói không phải không có lý, Giản Hành Chi tức đến run chân nhưng vẫn ngồi xuống.
Tần Uyển Uyển trên đài phản ứng cực nhanh, nhún người nhảy một cái, té xuống đất. Đối phương đuổi theo chém. Mắt thấy sắp lăn xuống đài, nàng túm lấy dây thừng, trở người tung một cước.
“Không được!”
Trọng tài hoàn hồn, vội bước lên: “Mười, chín…”
Tất cả kiếm tu đều không khỏi khép chân chặt một chút, nhìn Tần Uyển Uyển cứ như bất ngờ bộc phát oán hận tích tụ lâu ngày, chuyển bị động sang chủ động, điên cuồng vung chém về phía kiếm tu kia.
Lần này, Thúy Lục bình tĩnh lại, nàng ta và Giản Hành Chi cùng kéo y: “Đây là thi đấu, chúng ta không thể nhúng tay!”
“Kiếm ý.”
Mang theo suy nghĩ đều là kinh nghiệm sống, bốn người ngồi trên đài cao nhìn Tần Uyển Uyển và người nọ đánh nhau.
Y đột ngột nhận ra điều này —— Đánh người thì thôi, còn giẫm lên mặt, đây là hành động xấu xa quá đáng cỡ nào!
Trình độ người nọ chẳng ra sao, nhưng lại rất vô sỉ, mỗi lần mở miệng đều khiến người ta khó kiềm chế, hoặc là làm vài hành động không đứng đắn để nàng tránh, nàng vừa tránh liền mắc bấy, mắc bẫy liền bị đánh. May mà Tần Uyển Uyển bị đánh quen rồi, đập xuống đất mấy lần đều có thể kiên cường đứng lên.
“Ta… không…”
Tần Uyển Uyển bị đánh vài đợt trên đài thì dứt khoát không đánh nhau với đối phương nữa. Hắn đuổi, nàng chạy, nàng ra tay không bằng đối phương nhưng chạy lại nhanh hơn. Phạm vi võ đài nhỏ như vậy, thế nhưng ngay cả y phục của nàng mà hắn cũng không sờ được.
Đám đông câm nín im phăng phắc. Không biết tại sao, Giản Hành Chi bỗng cảm thấy hình như nắm đấm đó đang nện lên mặt y.
Hai người kẻ đuổi người chạy, đánh cả buổi chiều. Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi mà cứ tiếp tục bất phân thắng bại như vậy, Tạ Cô Đường cắn ngón tay, không nhịn được nói: “Cỡ trình độ này, ta chỉ cần một kiếm.”
“Ta nhường các người khiến các người lờn mặt hả? Chọc không được, trốn cũng không xong, ta đã chạy thế rồi, ngươi đánh ta thì thôi, ngươi còn giẫm lên mặt ta?!”
Thúy Lục nghiến răng: “Ta chỉ cần một chưởng.”
Mang theo suy nghĩ đều là kinh nghiệm sống, bốn người ngồi trên đài cao nhìn Tần Uyển Uyển và người nọ đánh nhau.
Giản Hành Chi siết nắm đấm liếc mắt nhìn: “Ta chỉ cần một ngón tay.”
“ĐM nhà hắn!” Giản Hành Chi nhận ra tên này ức hiếp Tần Uyển Uyển là con gái, cố ý sử dụng thủ đoạn hạ lưu. Y tức tối đứng bật dậy, Thúy Lục và Tạ Cô Đường vội vã kéo y. Thúy Lục khuyên nhủ: “Tu chân giới không phải toàn chính nhân quân tử, trước sau gì cũng gặp, cô ấy gặp sớm cũng tốt.”
“Nhưng như vậy thì có ích gì?” Nam Phong chán nản: “Mọi người cũng chẳng thể lên đài, còn thua cả ta.”
Lời này khiến đám người càng lo lắng, vội vã uống hai ngụm nước dừa cho hạ hỏa.
Lời này khiến đám người càng lo lắng, vội vã uống hai ngụm nước dừa cho hạ hỏa.
Tên đàn ông quay đầu nhìn về phía trọng tài: “Đếm số đi.”
Cũng chính lúc đó, tên kia đột nhiên bùng nổ, xung quanh đều là phi kiếm, đồng thời phóng về phía Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển lập tức mở kiếm trận, nhưng đối phương nhanh hơn, đã chuẩn bị chu toàn. Kiếm trận Tần Uyển Uyển chớp mắt nổ tung, toàn thân nàng bị quang kiếm đâm vào, cắm xuống đất, nằm im bất động.
Một giọng nói già nua vang lên, ánh mắt Tần Uyển Uyển liếc qua sắc như dao, nhìn ông lão run lẩy bẩy trên chỗ ngồi giám khảo: “Ta muốn hỏi… ta có thể tan làm chưa?”
“Tiểu mỹ nhân.” Đối phương nghiêng đầu: “Còn chưa nhận thua?”
Bốn người đều sững sờ, nhìn mặt trời chầm chậm hạ xuống. Người đàn ông kia bước tới cạnh Tần Uyển Uyển, giẫm chân lên mặt nàng.
Tần Uyển Uyển không đáp. Nàng nằm dưới đất, Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển trên đài, trái tim đột nhiên thắt lại.
Lời còn chưa dứt, ánh sáng trên người Tần Uyển Uyển phóng thẳng lên trời, đối phương ngã lộn mèo sang một bên, tức khắc Uyên Ngưng trở lại trong tay Tần Uyển Uyển. Nàng chém một nhát, đối phương tránh né, ngay lúc đó Tần Uyển Uyển chém thêm một nhát ở nửa thân dưới đối phương, đối phương vội vã xoay người. Nhưng cũng trong tích tắc xoay người, quang kiếm đã đợi hắn từ lâu, hắn cuống cuồng né tránh, Tần Uyển Uyển túm lấy tóc hắn, lạnh giọng cười một tiếng: “Né cái gì?”
“Tiểu mỹ nhân.” Đối phương nghiêng đầu: “Còn chưa nhận thua?”
Nàng đập điên cuồng mấy chục cái, xoay mặt đối phương đối diện mình: “Có phục hay không? Có biết sai không?!”
Giản Hành Chi siết nắm đấm liếc mắt nhìn: “Ta chỉ cần một ngón tay.”
Tần Uyển Uyển không đáp. Nàng nằm dưới đất, Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển trên đài, trái tim đột nhiên thắt lại.
Vừa nói xong, Tần Uyển Uyển bị tên kia ném đi, đập mạnh xuống đất, bụi bay mù mịt. Bốn người ngây ra, rốt cuộc Tạ Cô Đường chịu hết nổi, đứng dậy: “Ta đi đánh hắn.”
Tất cả mọi người đều phát hiện, trừ tên đàn ông giẫm lên mặt nàng.
Thật quá đáng.
Trình độ người nọ chẳng ra sao, nhưng lại rất vô sỉ, mỗi lần mở miệng đều khiến người ta khó kiềm chế, hoặc là làm vài hành động không đứng đắn để nàng tránh, nàng vừa tránh liền mắc bấy, mắc bẫy liền bị đánh. May mà Tần Uyển Uyển bị đánh quen rồi, đập xuống đất mấy lần đều có thể kiên cường đứng lên.
Cũng chính lúc đó, tên kia đột nhiên bùng nổ, xung quanh đều là phi kiếm, đồng thời phóng về phía Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển lập tức mở kiếm trận, nhưng đối phương nhanh hơn, đã chuẩn bị chu toàn. Kiếm trận Tần Uyển Uyển chớp mắt nổ tung, toàn thân nàng bị quang kiếm đâm vào, cắm xuống đất, nằm im bất động.
Y đột ngột nhận ra điều này —— Đánh người thì thôi, còn giẫm lên mặt, đây là hành động xấu xa quá đáng cỡ nào!
Y nhìn Tần Uyển Uyển trên đài bị giẫm, siết chặt nắm đấm.
Tần Uyển Uyển nằm sấp bên trên. Khoảnh khắc cảm giác đối phương giẫm lên mặt, phẫn nộ đột ngột xộc thẳng lên đỉnh đầu nàng
Một tên rồi hai tên, tưởng nàng là gà chết thật hả, cho nên mới ăn hiếp nàng như thế?!
Thật quá đáng.
Nàng siết nắm đấm. Phong vân xung quanh biến hóa, người nọ lại hồn nhiên không phát hiện ra. Tạ Cô Đường ngẩng đầu nhìn trời, đột ngột lên tiếng: “Đây là…”
Đối phương bắt lấy cổ chân nàng, “chậc” một tiếng, nhìn về phía Tần Uyển Uyển một cách bẩn thỉu: “Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, chân cũng thơm như vậy.”
“Kiếm ý.”
“Ta không…”
Giản Hành Chi liếc nhìn linh khí xung quanh, ánh mắt dừng trên người Tần Uyển Uyển: “Kiếm của nàng trước giờ không có nhuệ khí, nhường được thì nhường, nhịn được thì nhịn. Bây giờ…”
Giản Hành Chi liếc nhìn linh khí xung quanh, ánh mắt dừng trên người Tần Uyển Uyển: “Kiếm của nàng trước giờ không có nhuệ khí, nhường được thì nhường, nhịn được thì nhịn. Bây giờ…”
Một tên rồi hai tên, tưởng nàng là gà chết thật hả, cho nên mới ăn hiếp nàng như thế?!
Rốt cuộc nàng tức giận rồi.
Tần Uyển Uyển nằm sấp bên trên. Khoảnh khắc cảm giác đối phương giẫm lên mặt, phẫn nộ đột ngột xộc thẳng lên đỉnh đầu nàng
Tất cả mọi người đều phát hiện, trừ tên đàn ông giẫm lên mặt nàng.
Nàng siết nắm đấm. Phong vân xung quanh biến hóa, người nọ lại hồn nhiên không phát hiện ra. Tạ Cô Đường ngẩng đầu nhìn trời, đột ngột lên tiếng: “Đây là…”
Tên đàn ông quay đầu nhìn về phía trọng tài: “Đếm số đi.”
Trọng tài hoàn hồn, vội bước lên: “Mười, chín…”
Lời còn chưa dứt, ánh sáng trên người Tần Uyển Uyển phóng thẳng lên trời, đối phương ngã lộn mèo sang một bên, tức khắc Uyên Ngưng trở lại trong tay Tần Uyển Uyển. Nàng chém một nhát, đối phương tránh né, ngay lúc đó Tần Uyển Uyển chém thêm một nhát ở nửa thân dưới đối phương, đối phương vội vã xoay người. Nhưng cũng trong tích tắc xoay người, quang kiếm đã đợi hắn từ lâu, hắn cuống cuồng né tránh, Tần Uyển Uyển túm lấy tóc hắn, lạnh giọng cười một tiếng: “Né cái gì?”
Nói xong, nàng giật tóc đối phương ra sau, đập mạnh xuống đất, sau đó chém một nhát về phía nửa thân dưới của y!
Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển sầm mặt, túm tóc đối phương nện xuống đài, nện từ trái sang phải, từ phải sang trái, đập tới lui mười mấy cái. Đối phương bị đập đến mặt mày biến dạng: “Biết giẫm lên mặt người khác là sai chưa?!”
Tất cả kiếm tu đều không khỏi khép chân chặt một chút, nhìn Tần Uyển Uyển cứ như bất ngờ bộc phát oán hận tích tụ lâu ngày, chuyển bị động sang chủ động, điên cuồng vung chém về phía kiếm tu kia.
“Ta nhường các người khiến các người lờn mặt hả? Chọc không được, trốn cũng không xong, ta đã chạy thế rồi, ngươi đánh ta thì thôi, ngươi còn giẫm lên mặt ta?!”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển giơ tay quét một phát, nháy mắt mười mấy thanh quang kiếm đâm xuyên qua thanh niên. Thanh niên vẫn không chịu thua, nhào lên trước định đánh, có điều động tác hắn đã chậm chạp, Tần Uyển Uyển hất kiếm hắn đi, vươn tay túm lấy đầu hắn lên gối: “Này thì giẫm! Này thì giẫm!”
Nàng đập điên cuồng mấy chục cái, xoay mặt đối phương đối diện mình: “Có phục hay không? Có biết sai không?!”
Y nhìn Tần Uyển Uyển trên đài bị giẫm, siết chặt nắm đấm.
“Ta… không…”
Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển sầm mặt, túm tóc đối phương nện xuống đài, nện từ trái sang phải, từ phải sang trái, đập tới lui mười mấy cái. Đối phương bị đập đến mặt mày biến dạng: “Biết giẫm lên mặt người khác là sai chưa?!”
“Ta không…”
Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển đấm một quyền lên đầu đối phương, sau đó điên cuồng đấm hết cú này tới cú khác.
Đấm lên đấm xuống, đấm túi bụi, máu văng lên mặt nàng, tôn lên gương mặt diễm lệ khác thường.
Đấm lên đấm xuống, đấm túi bụi, máu văng lên mặt nàng, tôn lên gương mặt diễm lệ khác thường.
Đám đông câm nín im phăng phắc. Không biết tại sao, Giản Hành Chi bỗng cảm thấy hình như nắm đấm đó đang nện lên mặt y.
Y nuốt nước bọt, nhìn Tần Uyển Uyển đứng thẳng dậy. Trọng tài không cần đếm, trực tiếp chạy lên khiêng người đi. Tần Uyển Uyển đứng bất khuất trên võ đài, cơ thể đầy máu, y sam rách rưới, siết quả đấm nhuốm máu, ngạo thị chúng nhân, quát lớn: “Còn ai nữa?! Ta hỏi còn ai nữa?!”
“Ta!”
Một giọng nói già nua vang lên, ánh mắt Tần Uyển Uyển liếc qua sắc như dao, nhìn ông lão run lẩy bẩy trên chỗ ngồi giám khảo: “Ta muốn hỏi… ta có thể tan làm chưa?”
Em còn tưởng anh bớt ngông rồi, ai ngờ là em hiểu sai à.
Đội trưởng đội cổ động mang tên – Giản Hành Chiiiii
Anh cũng biết sợ hả, bình thường đánh chị đã tay lắm mà.
được rồi, giờ có vẻ anh Giản đã nhận ra giẫm lên mặt đối thủ là sai rồi!
Uyển Uyển đánh hay lắm!
Uầy uầy uầy, vùng lên Uyển Uyển của ta ơiiii, quá ngầu rồi. Sau này cũng hãy đánh bẹp tên chó Giản như vậy nháaa
=))) giờ anh mới thấy hành vi giẫm chân lên mặt người khác là quá đáng a ??