Chương 58 (2)
Con muốn gì, sư phụ giành giúp con
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Hai người chạy như điên tới bến thuyền. Lúc này cuộc thi đã bắt đầu, thuyền của mọi người đã sớm lao đi như tên bắn. Giản Hành Chi đến bến thuyền định nhảy xuống nước, bên cạnh lập tức có người ngăn lại: “Đợi đã, bây giờ đang thi đấu, đường sông cấm rồi, không thể bơi lội.”
“Thi đấu cái gì?” Giản Hành Chi vội hỏi. Lời còn chưa dứt, Quân Thù lập tức lên tiếng: “Chúng ta dự thi, chúng ta cũng dự thi!”
“Dự thi?”
Nhân viên công tác cauầmày: “Các ngườiồcó thuyền sao?”ị
Quân Thù thởĩhồng hộc: “Chúngỵta thuê!”
“Ngại}quá.” Nhân viênìcông tác lắcâđầu: “Thuyền thuêịhết rồi.”
Vừaἳdứt lời, bỗngɩnghe thấy một°tiếng nổ ầmùbên cạnh. Câyíđại thụ đãủbị người taữchém ngang, ngãĩthẳng xuống.
Có điềuỉcây còn chưaḻđáp đất đãẩbị vô sốïquang kiếm đẽoἰgọt giữa khôngỉtrung. Lúc rơiúxuống đất, thânĩcây đã thànhớhình dáng mộtộchiếc thuyền độcãmộc, còn kèmītheo một máiЇchèo. Giản HànhἳChi mắt lạnhốnhìn nhân viênἵcông tác: “Bâyỉgiờ có thuyềnĭrồi.”
“Nhưng…” Nhân{viên công tácâdo dự: “Cácìngười không cóỉlinh thú ngựḻthủy.”
Linh thúửngự thủy làỵmột loại linhἵthú dùng đặtọở đuôi thuyềnĩđể đẩy thuyềnļchạy, tương đươngïmột máy giaıtốc. Giản Hành(Chi sốt ruột:ằ“Ta tự chèo,ấnhường bọn họợkhông được sao?”j
“Không được.” Vẻểmặt nhân viênọcông tác nghiêmẳtúc: “Không côngíbằng.”
“Ta khôngẽquan tâm.”
“Khôngéđược.” Nhân viênícông tác lắcɨđầu: “Đây làứtrang bị bắtõbuộc, chúng ta…”ἵ
“Chúng ta có!”ỵ
Quân Thù độtịnhiên lên tiếng.ởNhân viên côngɨtác và GiảnũHành Chi cùngõnhìn sang, chỉỉthấy Quân Thùìđeo một mặtĺnạ thuỷ tinh,itrên mặt nạỉcó một ốngɪthông hơi giốngạnhư mặt nạībơi lội.
Giản HànháChi nhìn sạpḽbên cạnh bàyḻbán loại mặtἵnạ này, lạiἴnhìn Quân Thù,ũchỉ thấy QuânỡThù bày vẻImặt không quan{tâm bộ dạngóthế nào: “Taἶlà linh thúÎngự thủy củaịngài ấy!”
“Ông…īChẳng phải ôngįlà người sao?”ĩ
Nhân viên côngítác ngỡ ngàng.
“Aiưquy định ngườijkhông thể làmɩlinh thú ngựớthủy?”
Quân Thù[phản bác.
“Được rồi,(cứ thế đi.”ı
Giản Hành Chiẻđập ván quyếtḹđịnh, đá thuyềnìđộc mộc xuốngọnước, thuyền rơiétrên mặt sông.ỉQuân Thù xoayắngười về phíaîGiản Hành Chiìcuộn chặt nắmơđấm nhỏ, nóiì“Cố lên!” ,ĩsau đó nhúnộngười nhảy xuốngỉnước.
Giản Hành Chiổnhảy lên thuyềnỉđộc mộc, nhânỵviên công tác¹vội vã nói:(“Cậu tên gì?”ắ
Giản Hành Chiịtóm lấy máiơchèo, chèo raĩvệt ảnh. QuâníThù ở dướiửnước điên cuồngịđá nước đẩyἳthuyền, hai ngườiùphối hợp, nháyịmắt biến mấtĩkhỏi mặt sông,ìchỉ để lạiĭgiọng nói văngivẳng: “Giản HànhĪChi!”
“Thông báo,ìthông báo, tuyểnḽthủ hạt giốngĬgia nhập độtỵxuất…” Nhân viênùcông tác lậpặtức thông báo}từng trạm bằngìbùa truyền âm:j“Giản Hành Chi!”ờ
Lúc Giản HànhýChi lao vunứvút đuổi theoếTần Uyển Uyểnínhư điên, NamâPhong và Tạ{Cô Đường đangíchèo thuyền, bámỷđuôi thuyền YênĬVô Song tạiãkhoảng cách khôngýxa không gần.
Thuyềnỷhai bên tươngįđương, nhưng linhỉthú ngự thủyẻcủa Tần UyểnìUyển tốt hơnìYên Vô Songỉnhiều. Tần UyểnľUyển không địnhἲrút dây độngằrừng nên khôngĮgia nhập độiİnhóm chèo thuyền,âgiữ lại mộtĩphần thực lực,ẹbám theo YênừVô Song từïđằng xa.
Yên VôjSong thấy lầnínày cũng khôngľcó đối thủýcạnh tranh quá²mạnh nên không{dốc toàn lực,Įdẫn Kim KiếmìĐồng Tử chèoḻthuyền, duy trìãưu thế dẫnừđầu cách xaựmột trượng.
Nhưng dùĨlà thế cũngỏbỏ xa rấtìnhiều thuyền sauấlưng, từ từửbước vào vùngãnước thẫm.
Âm thanhỹxung quanh nhỏừdần, lau sậyihai bờ sôngἴcao bằng người.ìTần Uyển Uyểnõquan sát xungíquanh một vòng,ỉđi tới bên:cạnh Tạ Cô]Đường, cầm lấyómái chèo: “Cũngíđược rồi, ta]chèo thuyền ápễsát thuyền bọnịhọ. Huynh nhảyĪlên thuyền épỹbọn họ dừng,ốta lập tứcỉđuổi kịp.”
“Được.”ù
Tạ Cô Đườngờgật đầu, bắtĪđầu tăng tốc.
YênḹVô Song nhậnêra thuyền sauảlưng tăng tốc,ânhướng mày: “Thúĩvị.”
Y cũngêra sức tăng{tốc chèo thuyền.
Haiăbên kẻ đuổiịngười chạy, TầnἶUyển Uyển nghiếnạchặt răng. Cũngfmay linh thúɨngự thủy củaínàng tốt hơn,ỷlúc đến mộtẹmặt hồ, TầnỗUyển Uyển sắpýđuổi kịp YênḷVô Song, nàngìkhẽ kêu lên:ΓTạ đại ca!”ệ
Tạ Cô ĐườngIđứng đầu thuyền,ẹgật đầu vớiïTần Uyển Uyển.òHai thuyền dầnếtiếp cận, TạờCô Đường nhúnfmũi chân rútịkiếm đâm vềáphía thuyền YênỉVô Song!
Cũng chínhľlúc này, sauôlưng bỗng vangòlên một tiếngi“ào” . Bọtỷnước văng tungốtóe cao tựaἷlầu, ồ ạtẽkéo tới tạt]vào mặt TạìCô Đường!
Tạ Cô Đường nhắm mắt lui lại theo bản năng, rơi trở về thuyền. Tần Uyển Uyển xuyên qua bọt nước nhìn thấy Yên Vô Song tăng tốc chạy phía trước, Tần Uyển Uyển nghiến răng, lập tức cũng tăng tốc theo!
Đây không phải là chuyện thần kỳ nhất, thần kỳ nhất chính là linh thú ngự thủy của nó hoàn toàn chẳng khiêm tốn, bọt sóng của linh thú thủy gây ra cũng rất cao.
Nhưng ngay lúc tăng tốc, nàng bỗng phát hiện có một chiếc thuyền độc mộc kế bên đang ngăn cách ở giữa nàng và Yên Vô Song.
Y hào phóng đưa cúp cho nàng: “Con muốn cái gì, nói với sư phụ, sư phụ giành cho con.”
Vừa nghĩ vậy, Quân Thù hít sâu, hô to một tiếng, lấy bùa nổ ra, đột ngột nhắm về phía thuyền Tần Uyển Uyển!
Tạ Cô Đường kinh ngạc mở miệng: “Sao ngài…”
Yên Vô Song và nàng đều là thuyền lớn, thân thuyền rất cao, mái chèo và linh thú ngự thủy đều nằm dưới đáy, như vậy mới bảo đảm bất kể tốc độ nào đều sẽ không tạo ra bọt sóng lớn, hầu như bọt sóng đều nằm dưới nước, đây là một cách chèo thuyền văn minh.
Nó là một chiếc thuyền độc mộc. Với tốc độ của nó, muốn đuổi kịp hai chiếc thuyền lớn, không thể không bắn bọt sóng cao tựa sóng biển.
Nhưng chiếc thuyền nhỏ này thì không, nó rất thiếu văn minh.
Khoảng cách ba con thuyền cũng chỉ nửa trượng. Ba bên rơi vào cạnh tranh cực đoan, xuyên thẳng qua khu ám sát định sẵn, rẽ qua khúc quanh, lao trên mặt sông. Dưới sự hoan hô của đám đông, cự ly vạch đích ngày càng gần!
Vì tiền, vì bắt người, vì bắt kịp!
Yên Vô Song tăng tốc, Tần Uyển Uyển càng tăng tốc, y càng phải tăng tốc hơn nữa!
Nó là một chiếc thuyền độc mộc. Với tốc độ của nó, muốn đuổi kịp hai chiếc thuyền lớn, không thể không bắn bọt sóng cao tựa sóng biển.
“Chúc mừng! Chúc mừng!”
Đây không phải là chuyện thần kỳ nhất, thần kỳ nhất chính là linh thú ngự thủy của nó hoàn toàn chẳng khiêm tốn, bọt sóng của linh thú thủy gây ra cũng rất cao.
“Tiền bối?”
Vì thế, Tần Uyển Uyển vốn không thấy rõ rốt cuộc người trên thuyền là ai, có bao nhiêu người. chỉ thấy sóng lớn cuồn cuộn, thuyền nhỏ chèo trên mặt sông, bày ra tư thái sóng thần.
Yên Vô Song và nàng đều là thuyền lớn, thân thuyền rất cao, mái chèo và linh thú ngự thủy đều nằm dưới đáy, như vậy mới bảo đảm bất kể tốc độ nào đều sẽ không tạo ra bọt sóng lớn, hầu như bọt sóng đều nằm dưới nước, đây là một cách chèo thuyền văn minh.
Hơn nữa rõ ràng người chèo thuyền này sử dụng linh lực, đến mức sóng nước mang theo linh lực dồi dào. Nếu Tạ Cô Đường vượt qua lớp sóng này nhảy lên thuyền Yên Vô Song, e là rất khó đáp xuống bằng trạng thái tốt nhất.
Hơn nữa rõ ràng người chèo thuyền này sử dụng linh lực, đến mức sóng nước mang theo linh lực dồi dào. Nếu Tạ Cô Đường vượt qua lớp sóng này nhảy lên thuyền Yên Vô Song, e là rất khó đáp xuống bằng trạng thái tốt nhất.
Vì thế, y dồn hết sức lực tạo ra kỳ tích, sử dụng bạo lực để bổ túc khiếm khuyết của thuyền, duy trì trạng thái ngang hàng với hai chiếc thuyền lớn!
Ngay bước ngoặc căng thẳng này, Tần Uyển Uyển khó lòng phân biệt nguồn gốc linh lực từ đâu, cả đầu đều là bắt lấy Yên Vô Song, sợ trạng thái Tạ Cô Đường không tốt, kế hoạch bất thành. Nàng lập tức căn dặn Tạ Cô Đường: “Tạ đại ca, chúng ta cùng chèo, vượt qua chiếc thuyền nhỏ này.”
Tất cả mọi người đã hoàn toàn quên bẵng mình tới đây làm gì, chỉ nhớ phải chèo thuyền, dốc sức chèo thuyền!
Rõ ràng tốc độ của Yên Vô Song tăng lên, nếu chiếc thuyền nhỏ này chỉ có tốc độ như thế, bọn họ có thể vượt qua!
Khoảnh khắc lấy được hạng nhất kia, y đã suy nghĩ rõ ràng.
Cũng chính lúc này, mái chèo Giản Hành Chi đập mạnh lên đầu hắn, Quân Thù bị đập đơ người, òng ọc chìm xuống.
Tạ Cô Đường cũng có ý đó, y buông kiếm, bắt đầu chèo thuyền!
Mà nàng tham gia cuộc thi chèo thuyện cũng không phải là để ngắm hoa thưởng trăng, dẫu sao suốt quãng đường nàng đều chèo thuyền, cố gắng chiến thắng.
Cuộc cạnh tranh giữa Yên Vô Song và Tần Uyển Uyển kích thích ham muốn thắng thua của Giản Hành Chi.
Tiếp theo, thuyền của Tần Uyển Uyển và Yên Vô Song trước sau trôi về vạch đích, ba con thuyền đồng loạt cập bờ. Tất cả mọi người đều nằm bẹp trên thuyền, mệt lả thở dốc.
Y vừa nghĩ Tần Uyển Uyển muốn bỏ rơi mình, nghĩ đến Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường đơn độc chơi thuyền trên hồ, y cảm thấy không được, y nhất định phải chèo song song với Tần Uyển Uyển!
Vì thế, y dồn hết sức lực tạo ra kỳ tích, sử dụng bạo lực để bổ túc khiếm khuyết của thuyền, duy trì trạng thái ngang hàng với hai chiếc thuyền lớn!
Rõ ràng tốc độ của Yên Vô Song tăng lên, nếu chiếc thuyền nhỏ này chỉ có tốc độ như thế, bọn họ có thể vượt qua!
Yên Vô Song tăng tốc, Tần Uyển Uyển càng tăng tốc, y càng phải tăng tốc hơn nữa!
Y vừa nghĩ Tần Uyển Uyển muốn bỏ rơi mình, nghĩ đến Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường đơn độc chơi thuyền trên hồ, y cảm thấy không được, y nhất định phải chèo song song với Tần Uyển Uyển!
Nhưng chiếc thuyền nhỏ này thì không, nó rất thiếu văn minh.
Khoảng cách ba con thuyền cũng chỉ nửa trượng. Ba bên rơi vào cạnh tranh cực đoan, xuyên thẳng qua khu ám sát định sẵn, rẽ qua khúc quanh, lao trên mặt sông. Dưới sự hoan hô của đám đông, cự ly vạch đích ngày càng gần!
Tất cả mọi người đã hoàn toàn quên bẵng mình tới đây làm gì, chỉ nhớ phải chèo thuyền, dốc sức chèo thuyền!
Vì thế, Tần Uyển Uyển vốn không thấy rõ rốt cuộc người trên thuyền là ai, có bao nhiêu người. chỉ thấy sóng lớn cuồn cuộn, thuyền nhỏ chèo trên mặt sông, bày ra tư thái sóng thần.
Vì tiền, vì bắt người, vì bắt kịp!
“Có phải con muốn cúp không?”
Kẻ duy nhất còn lý trí trong nhóm người này chỉ có Quân Thù thoi thóp hơi tàn.
Hắn sắp chịu hết nổi, não bộ nói cho hắn biết cứ vậy đi, có lẽ hắn sẽ chết tại đây, hắn cắn răng, cuối cùng quyết định.
Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển sức cùng lực kiệt, đưa cúp tới.
Hắn phải vứt bỏ biện pháp bạo lực này, xông lên, đục chìm thuyền Tần Uyển Uyển. Thuyền Tần Uyển Uyển chìm rồi, Giản Hành Chi đuổi kịp bọn họ là có thể giết chết Tạ Cô Đường. Dù cho không đánh nhau, hắn đứng ra xác nhận Giản Hành Chi sai bảo hắn đục thuyền cũng có thể châm ngòi li gián Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi!
Ngay lúc đó, bùa nổ trong tay Quân Thù “ầm” một tiếng, sóng lớn cuồn cuộn dâng lên, ba con thuyền bị sóng xô đẩy. Thuyền nhỏ phản ứng nhanh hơn, Giản Hành Chi dùng linh lực làm khiên, biến thuyền thành kiếm, ngự kiếm mà qua, thuận lợi trượt tới vạch đích!
Hắn phải vứt bỏ biện pháp bạo lực này, xông lên, đục chìm thuyền Tần Uyển Uyển. Thuyền Tần Uyển Uyển chìm rồi, Giản Hành Chi đuổi kịp bọn họ là có thể giết chết Tạ Cô Đường. Dù cho không đánh nhau, hắn đứng ra xác nhận Giản Hành Chi sai bảo hắn đục thuyền cũng có thể châm ngòi li gián Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi!
Vừa nghĩ vậy, Quân Thù hít sâu, hô to một tiếng, lấy bùa nổ ra, đột ngột nhắm về phía thuyền Tần Uyển Uyển!
Cũng chính lúc này, mái chèo Giản Hành Chi đập mạnh lên đầu hắn, Quân Thù bị đập đơ người, òng ọc chìm xuống.
Vạch đích ở ngay trước mắt, ba con thuyền nhào về phía vạch đích như điên.
Ngay lúc đó, bùa nổ trong tay Quân Thù “ầm” một tiếng, sóng lớn cuồn cuộn dâng lên, ba con thuyền bị sóng xô đẩy. Thuyền nhỏ phản ứng nhanh hơn, Giản Hành Chi dùng linh lực làm khiên, biến thuyền thành kiếm, ngự kiếm mà qua, thuận lợi trượt tới vạch đích!
Tần Uyển Uyển nghe thế, nháy mắt hiểu ngay mạch suy nghĩ của Giản Hành Chi. Nàng nghẹn hơi, trợn trắng mắt, ngất xỉu.
Hắn sắp chịu hết nổi, não bộ nói cho hắn biết cứ vậy đi, có lẽ hắn sẽ chết tại đây, hắn cắn răng, cuối cùng quyết định.
Tiếp theo, thuyền của Tần Uyển Uyển và Yên Vô Song trước sau trôi về vạch đích, ba con thuyền đồng loạt cập bờ. Tất cả mọi người đều nằm bẹp trên thuyền, mệt lả thở dốc.
Kế tiếp, nàng nhìn thấy nhóm người đổ về thuyền đầu, nhân viên công tác cầm cúp chạy về phía thanh niên áo lam giữa đám đông. Thanh niên áo lam cầm cúp xong thì nhảy về phía nàng, ngồi xổm trước mặt quan sát.
Chỉ có Giản Hành Chi và Yên Vô Song tinh thần phấn chấn, Tạ Cô Đường gắng gượng chịu đựng.
“Chúc mừng! Chúc mừng!”
Tần Uyển Uyển dán ở mép thuyền, gian nan ngẩng đầu, muốn xem kẻ chèo thuyền độc mộc rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Vạch đích ở ngay trước mắt, ba con thuyền nhào về phía vạch đích như điên.
Kế tiếp, nàng nhìn thấy nhóm người đổ về thuyền đầu, nhân viên công tác cầm cúp chạy về phía thanh niên áo lam giữa đám đông. Thanh niên áo lam cầm cúp xong thì nhảy về phía nàng, ngồi xổm trước mặt quan sát.
“Tiền bối?”
Tạ Cô Đường kinh ngạc mở miệng: “Sao ngài…”
“Có phải con muốn cúp không?”
Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển sức cùng lực kiệt, đưa cúp tới.
Y hiếm khi thấy học trò của mình cố gắng như vậy, y nghĩ chắc hẳn nàng rất muốn chiếc cúp này, cho nên mới bằng lòng dốc sức như vậy.
Tần Uyển Uyển không có cơ hội mang thai, những lời nàng nói chắc chắn là lừa người. Vì sao nói thì y không biết, nhưng đợi lát nữa y hỏi nàng là được.
Khoảnh khắc lấy được hạng nhất kia, y đã suy nghĩ rõ ràng.
Tạ Cô Đường cũng có ý đó, y buông kiếm, bắt đầu chèo thuyền!
Tần Uyển Uyển không có cơ hội mang thai, những lời nàng nói chắc chắn là lừa người. Vì sao nói thì y không biết, nhưng đợi lát nữa y hỏi nàng là được.
Mà nàng tham gia cuộc thi chèo thuyện cũng không phải là để ngắm hoa thưởng trăng, dẫu sao suốt quãng đường nàng đều chèo thuyền, cố gắng chiến thắng.
Y hiếm khi thấy học trò của mình cố gắng như vậy, y nghĩ chắc hẳn nàng rất muốn chiếc cúp này, cho nên mới bằng lòng dốc sức như vậy.
Y hào phóng đưa cúp cho nàng: “Con muốn cái gì, nói với sư phụ, sư phụ giành cho con.”
Tần Uyển Uyển nghe thế, nháy mắt hiểu ngay mạch suy nghĩ của Giản Hành Chi. Nàng nghẹn hơi, trợn trắng mắt, ngất xỉu.
Ông Quân Thù này vì chia rẽ người khác mà cũng hết lòng dữ.
Người ta nói thuyền của anh thiếu văn minh quá kìa ?
Lời nói ra thì cảm động thiệt đó, nhưng hiểu rõ tình huống thì thấy cảm lạnh hết sức ?
Được rồi, tấm lòng của anh giản, em nhận hộ cho nhé! Chứ chị Uyển tức đến nỗi ngất xỉu rồi
Có ông sư phụ thế này thì thế nào cũng có 1 ngày lên cơn đau tim, chết ngay tại chỗ. Đến lúc này thì tui chắc chắn 1 điều, 0 phải anh Giản khùng, mà là bà tác giả khùng. Trời ơi khùng hết nước chấm. Cười ra nước mắt với cái diễn tiến truyện của bả ???