Chương 59 (1)
Đấy là tình yêu
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Thấy Tần Uyển Uyển ngất xỉu, Giản Hành Chi ngây người, sau đó ném cúp vào lòng Tạ Cô Đường, vội vàng truyền linh lực cho Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển vẫn không tỉnh, Nam Phong bò qua, thở hồng hộc: “Đạo quân, có lẽ… chủ nhân mệt quá rồi.”
“Vậy phải làm sao?”
Giản Hành Chi luống cuốngửngẩng đầu, TạữCô Đường cũngụhơi mệt mỏi:ử“Đi về thôi.”ἶ
Giản Hành Chiḻnghe thấy lờiinày, vội vàngáôm người trởàvề Ninh phủ.ḷTạ Cô Đườngưthấy Yên VôÍSong bên cạnhẹđang bị KimầKiếm Đồng TửÏrăn dạy, vỗựvai Nam Phong:ỵ“Ngươi đi theo¸Yên Vô Song,ạtiếp tục thămốdò tin tức.”í
Từng người rờiịđi, không aiđđể ý QuânạThù dưới sông.)
Hắn bập bềnhịtrôi nổi theoĩcon nước, cơ{thể không cònúhô hấp, trongụmơ hồ cóờngười hỏi hắn:³“Muốn sống không?”ể
Muốn…
Hắn không muốnìchết…
“Được.” Người nọikhẽ cười: “Vậyἶthì sống.”
Vừaἴdứt lời, ánhổsáng xanh láĪbừng sáng trênïngười Quân Thù.õHắn mở choàngἴmắt, sặc nước,ãcuống cuồng bơiặlên bờ.
***
Tần UyểnìUyển được đưa¸về Ninh phủ.ľTất cả mọiÍngười chạy tới,ứThúy Lục liếcľnhìn, nhíu mày:ồ“Xảy ra chuyệnḻgì?”
Giản HànhíChi kể lạiếsơ lược sự‹tình, hơi ảoịnão: “Sớm biếtọnó muốn cúp,ạta ngăn thuyềnIYên Vô Songợlại, tránh choìnó tốn sứcởrồi.”
Thúy LụcÏnghe thấy lờiẹGiản Hành Chi,õmặt lộ vẻÏbàng hoàng. Nàngổnhìn Tần Uyển:Uyển, lại nhìnúGiản Hành Chi,ởngẫm nghĩ hồiĬlâu, rốt cuộcẩmở miệng: “Côìấy sống thậtằkhông dễ dàng.”²
Giản Hành Chiỹthở dài: “Đúngỏvậy.”
“Bảo côủấy nghỉ ngơiIcho tốt…” ThúyịLục khuyên GiảnỏHành Chi: “Cậu…ửcậu đọc thêmἰnhiều sách vào,ỉkhông phải trướcèkhi tới HoangửThành đã muaõrất nhiều sáchĮyêu đương sao?”ụ
“Đúng vậy.” GiảnἷHành Chi mùứmờ: “Thì sao?”ị
“Xem nhiều vào…”óThúy Lục vỗĩvai y: “Xemíhiểu, xem thấu,ịhiểu biết thêm,ởtiện thể ngẫmílại bản thân.”ú
Giản Hành Chiľcau mày, ThúyạLục vẫy tay:}“Ta tìm NinhḻBất Ngôn uốngắtrà, cậu canhìchừng đi.”
GiảnýHành Chi gậtἴđầu, không hềïnhiều lời.
Y canhìgiữ Tần UyểnÍUyển, tiện thểÍmang mấy quyển[sách yêu đươngákia ra, ngồiềbên cạnh TầniUyển Uyển cựcìkhổ đọc sách.
TầnḻUyển Uyển ngủụhết một ngàyímột đêm. Hômisau mặt trờiïlặn, nàng mớiỏmơ màng mởúmắt, nhìn thấyЇGiản Hành Chiốcanh giữ bêníngười.
Giây phút đầu[tiên phát hiệnửnàng tỉnh lại,êGiản Hành Chiịlập tức nhàoốtới mép giường:ḻ“Bắc Thành, conủcảm thấy thếõnào?”
Ánh mắtỉTần Uyển Uyển²dừng trên quyển)“Ba mươi sáuókế tình yêu”ớmà y đangĩcầm, Giản Hành(Chi hơi xấuốhổ, giấu sách²ra sau lưng:Ĭ“Có muốn ănɨgì không?”
“Muốnỷuống nước.”
Vừaĺdứt lời, nước¸đã đến trướcắmặt. Giản HànhếChi thành thạoḽbóp miệng nàngýrót vào. TầnợUyển Uyển tỉnhİtáo hơn nhiều,Їcảm thấy bụngitrống rỗng, lạiÍnói: “Muốn ănĭcháo.”
“Ta điạngay.”
Nói xong,ộGiản Hành Chiẵchạy ra khỏi³phòng, trước khiầđi còn quayīlại nhìn TầnửUyển Uyển, vẻĮmặt nghiêm túc:é“Ta đặt cúp(trên bàn, ta{không cố ýịđoạt cúp củaĨcon.”
Nháy mắt,ɨnắm đấm TầnỵUyển Uyển thậtìcứng, nàng nặnứra nụ cười:ἶ“Cút.”
Giản HànhẹChi vội vàng)chạy đi. Đợiừy đi rồi,ỵNam Phong đợiỉở cửa rấtĩlâu lập tứcĩbước vào: “Chủủnhân.”
“Nam Phong?”ľTần Uyển Uyểnệngây người, sauờđó sực nhớựđược: “Ta ngủỗbao lâu rồi?”ử
“Một ngày mộtúđêm.”
“Yên VôèSong đâu?”
TầnớUyển Uyển vạchἷchăn, bắt đầuἱmang giày. NamễPhong đã chuẩníbị từ sớm:ḷ“Hôm qua, yĩkhông thắng đượcắtiền, bị trênĬdưới môn pháiɩchửi bới, hômịnay ra chợôđêm bày quầyïhàng rồi.”
“Bàyớquầy hàng…”
TầnìUyển Uyển ngẫmɩnghĩ. Nam Phongỹbiết nàng nghĩfcái gì, lậpịtức lấy raịmột tấm bảnạđồ: “Bán đồïchợ đêm trongớthành cần đượcɨphê duyệt trước,³đây là địaựđiểm quầy hàngềđược phê duyệtốcủa y. Tổngìcộng có bốnỉmươi ba quầy,¸theo ta đượcãbiết, tối nayêbọn họ điềuêđộng toàn bộÍSơn trang Cự¹Kiếm. Với tưịcách đại sưìhuynh, y sẽịtới đó giúpậđỡ. Chỉ cầnỡy đi vàoứđường nhỏ, đâyĮchính là cơịhội của chúngốta.”
“Nam Phong!”ỹ
Không ngờ NamíPhong suy nghĩầchu đáo nhưīthế, Tần UyểnủUyển vô cùngĩxúc động. Nàng{vô vai NamíPhong: “Có ngươiĩlàm linh thú‹của ta, taẳthật cảm động.”ư
“Hi vọng chủồnhân sớm ngàyÎphi thăng…” NaméPhong được khen,ẳlập tức nịnhịnọt: “Ta cóổthể đi theoîchủ nhân, gàíchó lên trời!fCó điều thờiứgian hiện giờẩkhông còn sớmểnữa…” Nam Phongînhìn ra ngoàiỹcửa: “Tạ đạoĩquân đã chuẩnứbị sẵn sàng,(chừng nào chúngíta đi?”
“Đượcạrồi.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, cầm giấy bút, lập tức viết một mảnh giấy nhỏ cho Giản Hành Chi:
Động tác Giản Hành Chi cứng đờ. Y đưa lưng về phía Tần Uyển Uyển, đang suy nghĩ phải giải thích thế nào, Tần Uyển Uyển đã dẫn người tới sau lưng y, vòng qua trước mặt, tò mò nhìn: “Sao người lại ở đây?”
Sư phụ, ta đi dạo chợ đêm, về hơi trễ.
“Dạo… dạo phố.”
Xong xuôi, Tần Uyển Uyển và Nam Phong cùng ra cửa, kéo Tạ Cô Đường đi về hướng chợ đêm.
Tần Uyển Uyển nhìn bóng lưng Giản Hành Chi, trên dao thái còn dính vụn đồ ăn, ngẫm nghĩ, nàng liền hiểu, chắc chắn là y đang nấu ăn giữa chừng chạy ra.
Nghĩ đến đây, Tần Uyển Uyển mềm lòng. Nàng nhìn bóng lưng Giản Hành Chi giữa đám đông, nhớ tới hình như năm đó ở Tiên giới, y cũng đơn độc như thế.
Lúc ba người ra cửa, Quân Thù đang chống gậy trở về. Nhìn thấy dáng vẻ vội vã của ba người, Quân Thù suy nghĩ, nhanh chóng trở về báo tin.
Dao thái dừng giữa không trung, Giản Hành Chi siết rồi thả, siết rồi lại thả. Y trấn an chính mình, không sao, chắc chắn là tình cảm của Tần Uyển Uyển có tiến triển, cộng điểm tích lũy là chuyện tốt.
Tạ Cô Đường và Nam Phong hiểu ý Tần Uyển Uyển, nàng dẫn Giản Hành Chi đi, bọn họ đi hỏi thăm hành tung Yên Vô Song.
Giản Hành Chi đang đắm chìm trong niềm vui nấu cháo, hồn nhiên không phát hiện Tần Uyển Uyển rời khỏi, bản thân vừa thái đồ ăn vừa ngâm nga ca khúc, muốn học trò nhỏ bị tay nghề của mình làm bất ngờ một phen, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Nhưng mọi thứ đều sụp đổ trong khoảnh khắc Quân Thù đột ngột ló đầu vào.
Nàng suy nghĩ, bèn lớn tiếng gọi: “Sư phụ.”
Bước chân Giản Hành Chi dừng lại, kinh ngạc ngoảnh đầu. Y nhìn thấy dưới hoa đăng, Tạ Cô Đường và Nam Phong đứng sau lưng Tần Uyển Uyển, thiếu nữ vẫy tay với y, nở nụ cười trong veo: “Đi dạo chung nhé.”
Đồ ăn thái lộp cộp lộp cộp, bỗng âm thanh “leng keng” vang lên trong đầu y. 666 run rẩy chúc mừng, 5 điểm tích lũy lại cộng vào sổ.
Sư phụ, ta đi dạo chợ đêm, về hơi trễ.
Giản Hành Chi cầm dao thái, cơ thể nhanh hơn đầu óc, lập tức lao ra khỏi Ninh phủ.
Dao thái dừng giữa không trung, Giản Hành Chi siết rồi thả, siết rồi lại thả. Y trấn an chính mình, không sao, chắc chắn là tình cảm của Tần Uyển Uyển có tiến triển, cộng điểm tích lũy là chuyện tốt.
“Không…”
Nhưng mọi thứ đều sụp đổ trong khoảnh khắc Quân Thù đột ngột ló đầu vào.
Nói xong, Giản Hành Chi cảm thấy không thể để Tần Uyển Uyển hỏi tiếp, bèn đổi thủ thành công: “Sao con không nói tiếng nào đã đi dạo phố?”
“Đạo quân.” Quân Thù đội rong thò đầu vào: “Ta vừa nhìn thấy Tạ Cô Đường và Tần cô nương tay trong tay đến miếu Nguyệt Lão rồi!”
“Vậy chúng ta đi ăn.”
Ngực tắc nghẽn.
Xong xuôi, Tần Uyển Uyển và Nam Phong cùng ra cửa, kéo Tạ Cô Đường đi về hướng chợ đêm.
Giây phút đó, các kiểu chinh phục yêu đương đã xem đêm qua tuôn ra trong đầu. Quan hệ tình lữ đến một mức độ nào đó sẽ tới miếu Nguyệt Lão, ngắm hoa thưởng trăng, hứa hẹn cả đời.
Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường nhàn nhã dạo bước trên con phố náo nhiệt, Nam Phong ở bên cạnh cầm đồ thay họ. Hoa đăng chiếu rọi, trai tài gái sắc, tuấn nam mỹ nữ, duyên trời tác hợp.
Nói xong, y khoát tay: “Thôi, ta về đây, các người tự đi chơi đi, không cần mang theo ta cũng được.”
À, Nam Phong hẳn là người hầu, không ảnh hưởng yêu đương.
Đối với những người tu tiên bọn họ, bất cứ hứa hẹn nào cũng là nhân quả, vô cùng quan trọng. Miếu Nguyệt Lão…
Vậy vì sao bọn họ dẫn Nam Phong theo?
Giản Hành Chi cầm dao thái, cơ thể nhanh hơn đầu óc, lập tức lao ra khỏi Ninh phủ.
Thần thức y mở rộng, tìm kiếm toàn bộ Hoang Thành, nhanh chóng tìm được vị trí Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường. Y cầm dao hùng hổ chạy tới, cả quãng đường đều nghĩ lý do sau khi tới đó.
Bọn họ không nên vứt bỏ y?
“Người cầm dao làm gì vậy?”
Nhưng tình nhân tán tỉnh yêu đương ở riêng là chuyện cần thiết.
“Ta có để lại mảnh giấy.”
Vậy vì sao bọn họ dẫn Nam Phong theo?
À, Nam Phong hẳn là người hầu, không ảnh hưởng yêu đương.
Thật ra y không nên đến.
Ngực tắc nghẽn.
Nhưng y không khống chế nổi chính mình!
Y chạy như điên tới trước mặt Tần Uyển Uyển, khoảnh khắc thấy bóng lưng nàng và Tạ Cô Đường, y vội vàng dừng lại.
Đối với những người tu tiên bọn họ, bất cứ hứa hẹn nào cũng là nhân quả, vô cùng quan trọng. Miếu Nguyệt Lão…
Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường nhàn nhã dạo bước trên con phố náo nhiệt, Nam Phong ở bên cạnh cầm đồ thay họ. Hoa đăng chiếu rọi, trai tài gái sắc, tuấn nam mỹ nữ, duyên trời tác hợp.
Giản Hành Chi đang đắm chìm trong niềm vui nấu cháo, hồn nhiên không phát hiện Tần Uyển Uyển rời khỏi, bản thân vừa thái đồ ăn vừa ngâm nga ca khúc, muốn học trò nhỏ bị tay nghề của mình làm bất ngờ một phen, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Vô số từ ngữ lướt qua đầu y, y bỗng ước gì mình không đọc sách nhiều như vậy. Bảy nghìn quyển sách chẳng có tác dụng gì, chỉ khiến y chua xót.
Nói xong, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Tạ Cô Đường và Nam Phong bên cạnh: “Ta dẫn sư phụ đi ăn, hai người đi dạo chỗ khác trước đi.”
Vô số từ ngữ lướt qua đầu y, y bỗng ước gì mình không đọc sách nhiều như vậy. Bảy nghìn quyển sách chẳng có tác dụng gì, chỉ khiến y chua xót.
Nhưng sức mạnh của văn hóa vẫn khiến y bỗng chốc sợ hãi. Y bình tĩnh lại, ngẫm nghĩ xoay người.
Một lát sau, y mỉm cười: “Ừ!”
Cũng chính lúc đó, giọng nói kinh ngạc của Tần Uyển Uyển truyền đến: “Sư phụ?”
Động tác Giản Hành Chi cứng đờ. Y đưa lưng về phía Tần Uyển Uyển, đang suy nghĩ phải giải thích thế nào, Tần Uyển Uyển đã dẫn người tới sau lưng y, vòng qua trước mặt, tò mò nhìn: “Sao người lại ở đây?”
Đồ ăn thái lộp cộp lộp cộp, bỗng âm thanh “leng keng” vang lên trong đầu y. 666 run rẩy chúc mừng, 5 điểm tích lũy lại cộng vào sổ.
“Dạo… dạo phố.”
“Người cầm dao làm gì vậy?”
“Tiện tay.”
Thần thức y mở rộng, tìm kiếm toàn bộ Hoang Thành, nhanh chóng tìm được vị trí Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường. Y cầm dao hùng hổ chạy tới, cả quãng đường đều nghĩ lý do sau khi tới đó.
Nói xong, Giản Hành Chi cảm thấy không thể để Tần Uyển Uyển hỏi tiếp, bèn đổi thủ thành công: “Sao con không nói tiếng nào đã đi dạo phố?”
“Ta có để lại mảnh giấy.”
“À.” Giản Hành Chi gật đầu: “Ta không thấy.”
Lúc ba người ra cửa, Quân Thù đang chống gậy trở về. Nhìn thấy dáng vẻ vội vã của ba người, Quân Thù suy nghĩ, nhanh chóng trở về báo tin.
Nói xong, y khoát tay: “Thôi, ta về đây, các người tự đi chơi đi, không cần mang theo ta cũng được.”
Cả hai gật đầu, cùng nhau rời đi.
Giản Hành Chi đột ngột mở to mắt, y không biết tại sao ngay khoảnh khắc đó lại có hạnh phúc không tên tuôn trào.
Y cúi đầu, cầm dao thái vội vã quay về.
“Đạo quân.” Quân Thù đội rong thò đầu vào: “Ta vừa nhìn thấy Tạ Cô Đường và Tần cô nương tay trong tay đến miếu Nguyệt Lão rồi!”
Tần Uyển Uyển nhìn bóng lưng Giản Hành Chi, trên dao thái còn dính vụn đồ ăn, ngẫm nghĩ, nàng liền hiểu, chắc chắn là y đang nấu ăn giữa chừng chạy ra.
Còn vì sao Giản Hành Chi nấu ăn, hẳn là bắt đầu từ câu “muốn ăn cháo” kia của nàng.
“Tiện tay.”
Nghĩ đến đây, Tần Uyển Uyển mềm lòng. Nàng nhìn bóng lưng Giản Hành Chi giữa đám đông, nhớ tới hình như năm đó ở Tiên giới, y cũng đơn độc như thế.
Nàng suy nghĩ, bèn lớn tiếng gọi: “Sư phụ.”
Bước chân Giản Hành Chi dừng lại, kinh ngạc ngoảnh đầu. Y nhìn thấy dưới hoa đăng, Tạ Cô Đường và Nam Phong đứng sau lưng Tần Uyển Uyển, thiếu nữ vẫy tay với y, nở nụ cười trong veo: “Đi dạo chung nhé.”
Giản Hành Chi đột ngột mở to mắt, y không biết tại sao ngay khoảnh khắc đó lại có hạnh phúc không tên tuôn trào.
Một lát sau, y mỉm cười: “Ừ!”
“À.” Giản Hành Chi gật đầu: “Ta không thấy.”
Buồn bã bị quét sạch, y vui vẻ chạy tới, cất dao vào túi Càn Khôn. Tần Uyển Uyển nhìn y từ trên xuống dưới, hỏi: “Người đói bụng không?”
“Không…”
Lời còn chưa dứt, Giản Hành Chi đột nhiên sực nhớ lúc nãy Tần Uyển Uyển còn muốn húp cháo, y lại sửa miệng: “Đói rồi, muốn ăn gì đó.”
Bọn họ không nên vứt bỏ y?
“Vậy chúng ta đi ăn.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Tạ Cô Đường và Nam Phong bên cạnh: “Ta dẫn sư phụ đi ăn, hai người đi dạo chỗ khác trước đi.”
Lời còn chưa dứt, Giản Hành Chi đột nhiên sực nhớ lúc nãy Tần Uyển Uyển còn muốn húp cháo, y lại sửa miệng: “Đói rồi, muốn ăn gì đó.”
Tạ Cô Đường và Nam Phong hiểu ý Tần Uyển Uyển, nàng dẫn Giản Hành Chi đi, bọn họ đi hỏi thăm hành tung Yên Vô Song.
Cả hai gật đầu, cùng nhau rời đi.
Ai cứu Quân Thù vậy?
Anh cầm dao đi bắt gian à ??
Duyên trời tác hợp phải là hai người mới đúng mà ?
Sư phụ lạc quan quá đi, giây trước còn buồn bã ỉu xìu mà giây sau đã tươi cười rạng rỡ rồi.
Rồi, lòng người vô cùng chua xót đúng không sư phụ!
Quân Thù đúng kiểu gián đập không chết.