Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 59 (1)

Chương 59 (1)

Đấy là tình yêu

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Thấy Tần Uyển Uyển ngất xỉu, Giản Hành Chi ngây người, sau đó ném cúp vào lòng Tạ Cô Đường, vội vàng truyền linh lực cho Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển vẫn không tỉnh, Nam Phong bò qua, thở hồng hộc: “Đạo quân, có lẽ… chủ nhân mệt quá rồi.”

“Vậy phải làm sao?”

Gin Hành Chi lung cungngng đu, TCô Đưng cũnghơi mt mi:Đi v thôi.”

Gin Hành Chinghe thy liinày, vi vàngáôm ngưi tràv Ninh ph.T Cô Đưngưthy Yên VôÍSong bên cnhđang b KimKiếm Đng TÏrăn dy, vvai Nam Phong:“Ngươi đi theo¸Yên Vô Song,tiếp tc thămdò tin tc.”í

Tng ngưi riđi, không aiđđ ý QuânThù dưi sông.)

Hn bp bnhtrôi ni theoĩcon nưc, cơ{th không cònúhô hp, trongmơ h cóngưi hi hn:³“Mun sng không?”

Mun…

Hn không munìchết…

Đưc.” Ngưi nikh cưi: “Vythì sng.”

Vadt li, ánhsáng xanh láĪbng sáng trênïngưi Quân Thù.õHn m choàngmt, sc nưc,ãcung cung bơilên b.

***

Tn UynìUyn đưc đưa¸v Ninh ph.ľTt c miÍngưi chy ti,Thúy Lc liếcľnhìn, nhíu mày:“Xy ra chuyngì?”

Gin HànhíChi k liếsơ lưc stình, hơi onão: “Sm biếtnó mun cúp,ta ngăn thuynIYên Vô Songli, tránh choìnó tn scri.”

Thúy LcÏnghe thy liGin Hành Chi,õmt l vÏbàng hoàng. Nàngnhìn Tn Uyn:Uyn, li nhìnúGin Hành Chi,ngm nghĩ hiĬlâu, rt cucm ming: “Côìy sng thtkhông d dàng.”²

Gin Hành Chith dài: “Đúngvy.”

“Bo côy ngh ngơiIcho tt… ThúyLc khuyên GinHành Chi: “Cu…cu đc thêmnhiu sách vào,không phi trưcèkhi ti HoangThành đã muaõrt nhiu sáchĮyêu đương sao?”

Đúng vy.” GinHành Chi mùm: “Thì sao?”

“Xem nhiu vào…óThúy Lc vĩvai y: “Xemíhiu, xem thu,hiu biết thêm,tin th ngmíli bn thân.”ú

Gin Hành Chiľcau mày, ThúyLc vy tay:}“Ta tìm NinhBt Ngôn ungtrà, cu canhìchng đi.”

GinýHành Chi gtđu, không hïnhiu li.

Y canhìgi Tn UynÍUyn, tin thÍmang my quyn[sách yêu đươngákia ra, ngibên cnh TniUyn Uyn ccìkh đc sách.

TnUyn Uyn nghết mt ngàyímt đêm. Hômisau mt triïln, nàng mimơ màng múmt, nhìn thyЇGin Hành Chicanh gi bêníngưi.

Giây phút đu[tiên phát hinnàng tnh li,êGin Hành Chilp tc nhàoti mép giưng:“Bc Thành, concm thy thếõnào?”

Ánh mtTn Uyn Uyn²dng trên quyn)“Ba mươi sáuókế tình yêumà y đangĩcm, Gin Hành(Chi hơi xuh, giu sách²ra sau lưng:Ĭ“Có mun ănɨgì không?”

“Munung nưc.”

Vaĺdt li, nưc¸đã đến trưcmt. Gin HànhếChi thành thobóp ming nàngýrót vào. TnUyn Uyn tnhİtáo hơn nhiu,Їcm thy bngitrng rng, liÍnói: “Mun ănĭcháo.”

“Ta đingay.”

Nói xong,Gin Hành Chichy ra khi³phòng, trưc khiđi còn quayīli nhìn TnUyn Uyn, vĮmt nghiêm túc:é“Ta đt cúp(trên bàn, ta{không c ýđot cúp caĨcon.”

Nháy mt,ɨnm đm TnUyn Uyn thtìcng, nàng nnra n cưi:“Cút.”

Gin HànhChi vi vàng)chy đi. Điy đi ri,Nam Phong đi ca rtĩlâu lp tcĩbưc vào: “Chnhân.”

“Nam Phong?”ľTn Uyn Uynngây ngưi, sauđó sc nhđưc: “Ta ngbao lâu ri?”

“Mt ngày mtúđêm.”

“Yên VôèSong đâu?”

TnUyn Uyn vchchăn, bt đumang giày. NamPhong đã chuníb t sm:“Hôm qua, yĩkhông thng đưctin, b trênĬdưi môn pháiɩchi bi, hômnay ra chôđêm bày quyïhàng ri.”

“Bàyquy hàng…

TnìUyn Uyn ngmɩnghĩ. Nam Phongbiết nàng nghĩfcái gì, lptc ly ramt tm bnđ: “Bán đïch đêm trongthành cn đưcɨphê duyt trưc,³đây là đađim quy hàngđưc phê duytca y. Tngìcng có bnmươi ba quy,¸theo ta đưcãbiết, ti nayêbn h điuêđng toàn bÍSơn trang C¹Kiếm. Vi tưcách đi sưìhuynh, y sti đó giúpđ. Ch cny đi vàođưng nh, đâyĮchính là cơhi ca chúngta.”

“Nam Phong!”

Không ng NamíPhong suy nghĩchu đáo nhưīthế, Tn UynUyn vô cùngĩxúc đng. Nàng{vô vai NamíPhong: “Có ngươiĩlàm linh thúca ta, tatht cm đng.”ư

“Hi vng chnhân sm ngàyÎphi thăng… NaméPhong đưc khen,lp tc nnhnt: “Ta cóth đi theoîch nhân, gàíchó lên tri!fCó điu thigian hin gikhông còn smna… Nam Phongînhìn ra ngoàica: “T đoĩquân đã chunb sn sàng,(chng nào chúngíta đi?”

Đưcri.”

Tần Uyển Uyển gật đầu, cầm giấy bút, lập tức viết một mảnh giấy nhỏ cho Giản Hành Chi:

Động tác Giản Hành Chi cứng đờ. Y đưa lưng về phía Tần Uyển Uyển, đang suy nghĩ phải giải thích thế nào, Tần Uyển Uyển đã dẫn người tới sau lưng y, vòng qua trước mặt, tò mò nhìn: “Sao người lại ở đây?”

Sư phụ, ta đi dạo chợ đêm, về hơi trễ.

“Dạo… dạo phố.”

Xong xuôi, Tần Uyển Uyển và Nam Phong cùng ra cửa, kéo Tạ Cô Đường đi về hướng chợ đêm.

Tần Uyển Uyển nhìn bóng lưng Giản Hành Chi, trên dao thái còn dính vụn đồ ăn, ngẫm nghĩ, nàng liền hiểu, chắc chắn là y đang nấu ăn giữa chừng chạy ra.

Nghĩ đến đây, Tần Uyển Uyển mềm lòng. Nàng nhìn bóng lưng Giản Hành Chi giữa đám đông, nhớ tới hình như năm đó ở Tiên giới, y cũng đơn độc như thế.

Lúc ba người ra cửa, Quân Thù đang chống gậy trở về. Nhìn thấy dáng vẻ vội vã của ba người, Quân Thù suy nghĩ, nhanh chóng trở về báo tin.

Dao thái dừng giữa không trung, Giản Hành Chi siết rồi thả, siết rồi lại thả. Y trấn an chính mình, không sao, chắc chắn là tình cảm của Tần Uyển Uyển có tiến triển, cộng điểm tích lũy là chuyện tốt.

Tạ Cô Đường và Nam Phong hiểu ý Tần Uyển Uyển, nàng dẫn Giản Hành Chi đi, bọn họ đi hỏi thăm hành tung Yên Vô Song.

Giản Hành Chi đang đắm chìm trong niềm vui nấu cháo, hồn nhiên không phát hiện Tần Uyển Uyển rời khỏi, bản thân vừa thái đồ ăn vừa ngâm nga ca khúc, muốn học trò nhỏ bị tay nghề của mình làm bất ngờ một phen, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

Nhưng mọi thứ đều sụp đổ trong khoảnh khắc Quân Thù đột ngột ló đầu vào.

Nàng suy nghĩ, bèn lớn tiếng gọi: “Sư phụ.”

Bước chân Giản Hành Chi dừng lại, kinh ngạc ngoảnh đầu. Y nhìn thấy dưới hoa đăng, Tạ Cô Đường và Nam Phong đứng sau lưng Tần Uyển Uyển, thiếu nữ vẫy tay với y, nở nụ cười trong veo: “Đi dạo chung nhé.”

Đồ ăn thái lộp cộp lộp cộp, bỗng âm thanh “leng keng” vang lên trong đầu y. 666 run rẩy chúc mừng, 5 điểm tích lũy lại cộng vào sổ.

Sư phụ, ta đi dạo chợ đêm, về hơi trễ.

Giản Hành Chi cầm dao thái, cơ thể nhanh hơn đầu óc, lập tức lao ra khỏi Ninh phủ.

Dao thái dừng giữa không trung, Giản Hành Chi siết rồi thả, siết rồi lại thả. Y trấn an chính mình, không sao, chắc chắn là tình cảm của Tần Uyển Uyển có tiến triển, cộng điểm tích lũy là chuyện tốt.

“Không…”

Nhưng mọi thứ đều sụp đổ trong khoảnh khắc Quân Thù đột ngột ló đầu vào.

Nói xong, Giản Hành Chi cảm thấy không thể để Tần Uyển Uyển hỏi tiếp, bèn đổi thủ thành công: “Sao con không nói tiếng nào đã đi dạo phố?”

“Đạo quân.” Quân Thù đội rong thò đầu vào: “Ta vừa nhìn thấy Tạ Cô Đường và Tần cô nương tay trong tay đến miếu Nguyệt Lão rồi!”

“Vậy chúng ta đi ăn.”

Ngực tắc nghẽn.

Xong xuôi, Tần Uyển Uyển và Nam Phong cùng ra cửa, kéo Tạ Cô Đường đi về hướng chợ đêm.

Giây phút đó, các kiểu chinh phục yêu đương đã xem đêm qua tuôn ra trong đầu. Quan hệ tình lữ đến một mức độ nào đó sẽ tới miếu Nguyệt Lão, ngắm hoa thưởng trăng, hứa hẹn cả đời.

Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường nhàn nhã dạo bước trên con phố náo nhiệt, Nam Phong ở bên cạnh cầm đồ thay họ. Hoa đăng chiếu rọi, trai tài gái sắc, tuấn nam mỹ nữ, duyên trời tác hợp.

Nói xong, y khoát tay: “Thôi, ta về đây, các người tự đi chơi đi, không cần mang theo ta cũng được.”

À, Nam Phong hẳn là người hầu, không ảnh hưởng yêu đương.

Đối với những người tu tiên bọn họ, bất cứ hứa hẹn nào cũng là nhân quả, vô cùng quan trọng. Miếu Nguyệt Lão…

Vậy vì sao bọn họ dẫn Nam Phong theo?

Giản Hành Chi cầm dao thái, cơ thể nhanh hơn đầu óc, lập tức lao ra khỏi Ninh phủ.

Thần thức y mở rộng, tìm kiếm toàn bộ Hoang Thành, nhanh chóng tìm được vị trí Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường. Y cầm dao hùng hổ chạy tới, cả quãng đường đều nghĩ lý do sau khi tới đó.

Bọn họ không nên vứt bỏ y?

“Người cầm dao làm gì vậy?”

Nhưng tình nhân tán tỉnh yêu đương ở riêng là chuyện cần thiết.

“Ta có để lại mảnh giấy.”

Vậy vì sao bọn họ dẫn Nam Phong theo?

À, Nam Phong hẳn là người hầu, không ảnh hưởng yêu đương.

Thật ra y không nên đến.

Ngực tắc nghẽn.

Nhưng y không khống chế nổi chính mình!

Y chạy như điên tới trước mặt Tần Uyển Uyển, khoảnh khắc thấy bóng lưng nàng và Tạ Cô Đường, y vội vàng dừng lại.

Đối với những người tu tiên bọn họ, bất cứ hứa hẹn nào cũng là nhân quả, vô cùng quan trọng. Miếu Nguyệt Lão…

Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường nhàn nhã dạo bước trên con phố náo nhiệt, Nam Phong ở bên cạnh cầm đồ thay họ. Hoa đăng chiếu rọi, trai tài gái sắc, tuấn nam mỹ nữ, duyên trời tác hợp.

Giản Hành Chi đang đắm chìm trong niềm vui nấu cháo, hồn nhiên không phát hiện Tần Uyển Uyển rời khỏi, bản thân vừa thái đồ ăn vừa ngâm nga ca khúc, muốn học trò nhỏ bị tay nghề của mình làm bất ngờ một phen, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

Vô số từ ngữ lướt qua đầu y, y bỗng ước gì mình không đọc sách nhiều như vậy. Bảy nghìn quyển sách chẳng có tác dụng gì, chỉ khiến y chua xót.

Nói xong, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Tạ Cô Đường và Nam Phong bên cạnh: “Ta dẫn sư phụ đi ăn, hai người đi dạo chỗ khác trước đi.”

Vô số từ ngữ lướt qua đầu y, y bỗng ước gì mình không đọc sách nhiều như vậy. Bảy nghìn quyển sách chẳng có tác dụng gì, chỉ khiến y chua xót.

Nhưng sức mạnh của văn hóa vẫn khiến y bỗng chốc sợ hãi. Y bình tĩnh lại, ngẫm nghĩ xoay người.

Một lát sau, y mỉm cười: “Ừ!”

Cũng chính lúc đó, giọng nói kinh ngạc của Tần Uyển Uyển truyền đến: “Sư phụ?”

Động tác Giản Hành Chi cứng đờ. Y đưa lưng về phía Tần Uyển Uyển, đang suy nghĩ phải giải thích thế nào, Tần Uyển Uyển đã dẫn người tới sau lưng y, vòng qua trước mặt, tò mò nhìn: “Sao người lại ở đây?”

Đồ ăn thái lộp cộp lộp cộp, bỗng âm thanh “leng keng” vang lên trong đầu y. 666 run rẩy chúc mừng, 5 điểm tích lũy lại cộng vào sổ.

“Dạo… dạo phố.”

“Người cầm dao làm gì vậy?”

“Tiện tay.”

Thần thức y mở rộng, tìm kiếm toàn bộ Hoang Thành, nhanh chóng tìm được vị trí Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường. Y cầm dao hùng hổ chạy tới, cả quãng đường đều nghĩ lý do sau khi tới đó.

Nói xong, Giản Hành Chi cảm thấy không thể để Tần Uyển Uyển hỏi tiếp, bèn đổi thủ thành công: “Sao con không nói tiếng nào đã đi dạo phố?”

“Ta có để lại mảnh giấy.”

“À.” Giản Hành Chi gật đầu: “Ta không thấy.”

Lúc ba người ra cửa, Quân Thù đang chống gậy trở về. Nhìn thấy dáng vẻ vội vã của ba người, Quân Thù suy nghĩ, nhanh chóng trở về báo tin.

Nói xong, y khoát tay: “Thôi, ta về đây, các người tự đi chơi đi, không cần mang theo ta cũng được.”

Cả hai gật đầu, cùng nhau rời đi.

Giản Hành Chi đột ngột mở to mắt, y không biết tại sao ngay khoảnh khắc đó lại có hạnh phúc không tên tuôn trào.

Y cúi đầu, cầm dao thái vội vã quay về.

“Đạo quân.” Quân Thù đội rong thò đầu vào: “Ta vừa nhìn thấy Tạ Cô Đường và Tần cô nương tay trong tay đến miếu Nguyệt Lão rồi!”

Tần Uyển Uyển nhìn bóng lưng Giản Hành Chi, trên dao thái còn dính vụn đồ ăn, ngẫm nghĩ, nàng liền hiểu, chắc chắn là y đang nấu ăn giữa chừng chạy ra.

Còn vì sao Giản Hành Chi nấu ăn, hẳn là bắt đầu từ câu “muốn ăn cháo” kia của nàng.

“Tiện tay.”

Nghĩ đến đây, Tần Uyển Uyển mềm lòng. Nàng nhìn bóng lưng Giản Hành Chi giữa đám đông, nhớ tới hình như năm đó ở Tiên giới, y cũng đơn độc như thế.

Nàng suy nghĩ, bèn lớn tiếng gọi: “Sư phụ.”

Bước chân Giản Hành Chi dừng lại, kinh ngạc ngoảnh đầu. Y nhìn thấy dưới hoa đăng, Tạ Cô Đường và Nam Phong đứng sau lưng Tần Uyển Uyển, thiếu nữ vẫy tay với y, nở nụ cười trong veo: “Đi dạo chung nhé.”

Giản Hành Chi đột ngột mở to mắt, y không biết tại sao ngay khoảnh khắc đó lại có hạnh phúc không tên tuôn trào.

Một lát sau, y mỉm cười: “Ừ!”

“À.” Giản Hành Chi gật đầu: “Ta không thấy.”

Buồn bã bị quét sạch, y vui vẻ chạy tới, cất dao vào túi Càn Khôn. Tần Uyển Uyển nhìn y từ trên xuống dưới, hỏi: “Người đói bụng không?”

“Không…”

Lời còn chưa dứt, Giản Hành Chi đột nhiên sực nhớ lúc nãy Tần Uyển Uyển còn muốn húp cháo, y lại sửa miệng: “Đói rồi, muốn ăn gì đó.”

Bọn họ không nên vứt bỏ y?

“Vậy chúng ta đi ăn.”

Nói xong, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Tạ Cô Đường và Nam Phong bên cạnh: “Ta dẫn sư phụ đi ăn, hai người đi dạo chỗ khác trước đi.”

Lời còn chưa dứt, Giản Hành Chi đột nhiên sực nhớ lúc nãy Tần Uyển Uyển còn muốn húp cháo, y lại sửa miệng: “Đói rồi, muốn ăn gì đó.”

Tạ Cô Đường và Nam Phong hiểu ý Tần Uyển Uyển, nàng dẫn Giản Hành Chi đi, bọn họ đi hỏi thăm hành tung Yên Vô Song.

Cả hai gật đầu, cùng nhau rời đi.

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

6 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Ai cứu Quân Thù vậy?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh cầm dao đi bắt gian à ??

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Duyên trời tác hợp phải là hai người mới đúng mà ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Sư phụ lạc quan quá đi, giây trước còn buồn bã ỉu xìu mà giây sau đã tươi cười rạng rỡ rồi.

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Rồi, lòng người vô cùng chua xót đúng không sư phụ!

Duy Nhiên
Duy Nhiên
1 Năm Cách đây

Quân Thù đúng kiểu gián đập không chết.

6
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!