Cá muối cứu thế – Chương 107

Chương 107

Ngươi cẩu quá rồi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Vân Thiển nhìn Văn Tư Thành và Thần Bùn Vàng hì hục xới đất đằng trước, cô chỗ đứng ngồi không yên.

“Ngài thần linh, tôi cũng đi cày ruộng nhé?”

Hết cách, ánh mắt Nữ Thần Được Mùa nhìn cô quá kỳ lạ, giống như đang săm soi một củ khoai tây đột biến ra hoa.

Loài người có thể khiến một trong những vị thần tối cao yêu thích rốt cuộc có gì đặc biệt, Nữ Thần Được Mùa rất tò mò.

“Cô cn làm chuyn khác.”ó

N Thn ĐưcMùa bo Vân¸Thin thu gomphn bùn mmînht trên đngrung đng trưc.ĨBà nhìn VânýThin chy v,phía cánh đng,Ïthm nói: “Gii,,cu xong ri.”é

Cành lá ngôiđng cách đókhông xa kh]đung đưa.

N ThnЇĐưc Mùa chưa}bao gi làmĩgì mà khôngíchun b. Saukhi quyết tâm{hp tác viêGii, bà điutra rõ ràngĩmi chuyn liênđquan đến ngưihp tác, đươngnhiên trong đóbao gm cngưi mà ngưiĬhp tác quanótâm nht.

Cũng tcɩlà Vân Thin.

Btìc chuyn gìcũng không thoátkhi cp mtībao quát cabà. Ch cnįtiếp xúc mtchút, bà đãbiết hết ttc quá khca Vân Thin.

Côngơbng mà nóiVân Thin bòGii hi rtthm.

Tho nào Giili nghĩ tiĩbin pháp nhưvy… Hn bnthân y cũngĩhiu rõ chuynnày cho nênmi mun bùđp.

Cm thut trong°thn thut, choïdù là thnti cao thìfkhi thi trinònhiu ln, linhhn cũng sísuy yếu cnĨkit.

Thm chí tanébiến.

Không liên quanti bà, bàch cn tr¹giúp mt phnmà thôi.

Trong lòngõN Thn ĐưcjMùa nghĩ thế.

ĐiàVân Thin gom¸v bùn đtímm nht, NíThn Đưc Mùacm nhánh cây)vn luôn cmtrên tay xungđt.

Bên dưi bùnđt nhp nhôéging như sóngbin gn sóng,ɩt t bànhtrưng ri biếnİln, cui cùng²cao gn haimét.

Bùn đt biếnra hình ngưiínhưng không cómt mũi. VănTư Thành đangvt v chăm,ch cày rungcht đau nhóiiđnh đu, anhÁ mt tiếng—— “Cái gìĺvy?!”

Mt chùmiánh sáng trngIqun ly mưijcng tóc caanh, dung nhpÎvào ngưi đtk l.

Văn TưĩThành tr mtnhìn ngưi đtjhình thành mtľmũi, mc rada tht, cuiõcùng biến thànhhình ngưi gingîht anh.

N ThnĐưc Mùa duĩdàng dt tayùVăn Tư Thànhbùn đt,ɨnói: “Đi đi.”ì

So vi VănTư Thành bn)chính, đng tácɪca Văn TưáThành bùn đtɩnhanh nhn, cơđth linh hot,có th nóilà tay càyĩrung thin ngh.

VănýTư Thành: “…į

Hơi b đíkích.

Anh lp tchăng tiết, btđu thi càyjrung vi VănTư Thành bùnđt.

bên này,ЇVân Thin ngheíthy N Thn,Đưc Mùa lênìtiếng: “Tay nghca ta vnchưa lt, chcĺs không bphát hin, côìnghĩ sao?”

“Ngàiđang hi tôi?”ЇVân Thin nhìntrái nhìn phiĩkhông phát hinÏngưi nào khác,ôvì sao NThn Đưc Mùaèmun hi côvn đ này.ĪCô đáp: “Bįphát hin gì]cơ?”

N Thn³Đưc Mùa mmcưi không nói,bà b mt{nhánh t cànhũô liu trênđnh đu, đưati trưc mtVân Thin.

Vân Thinngơ ngác nhnĺly nhánh cây.ăĐu nhánh câyĩbt cht mcra mt đóahoa by cánhmàu hoa đào,mùi hương thơmngát,

N Thn ĐưcMùa n ncưi trong tro:īLúc cô phnn và tuytÍvng, nó cóth giúp côĩghi nh chuynquan trng, duytrì tnh táo.”

Vân Thin: “…Cmơn.”

Mc dùİcm ơn, nhưngýcô bng cócm giác bnguyn ra.

Cô khyn hoa đóngõli ln na,lúc nâng mtlên, N ThnĩĐưc Mùa đãbiến mt, màõch bà đngđ li mt³mng xanh mơnmn.

Thn Bùn Vàngínhìn thy thêtrong tay VânáThin, va hâmm va đk. Đt nhiên,ìngài ht xì,dưng như cóãmãnh thú hung(d đang nhìnàchm chm ngài,cm giác ccík nguy him.

Ngàilp tc nhìnxung quanh, chéthy ánh mtĩVăn Tư Thànhging như chód đang nóiì“Tên thn linhnhà ngươi làmvic mà còn]lưi biếng.”

ThnBùn Vàng hoàinghi cuc đi,ánh mt mtcon ngưi cũngcó th khiếnngài s hãinhư thế sao?

Ngàiícúi đu raĩsc đào đt,không th đìmnh đt sinhmnh do NïThn Đưc Mùađ li chêcưi!

Vân Thin nhìnâchm chm hai¸Văn Tư Thànhhoàn toàn gingãnhau, ly sÍghi chú trongtúi áo ra,bt cn làmɪgương trang đimtròn rơi xungđt. Sau khinht gương lên,cô cm bútgel viết viếtđv v vàoácun s.

Ch viếtrt tháu, nhưngđa khái cóth đc đưcĪhai ch “TiuHi.”

Đu bútưdng li mtchút, quyn sđt ngt đóngfli. Cô lynưc nh mttrong túi nhâvài git làmm mt, sauđó đng dygia nhp nhómìcày cy.

Khu TngôHi Thđô, vô sùbào t biếtphun khói đcđiên cung sinhơtrưng.

Tiu đi dnĩdp mc đngphc bo h,tay cm súngIla, va đtIchết bào tva tránh néınhn nh màuìtrng thnh thongchui ra tĬbào t.

May màđđi ngũ bnh có dnhân, mi lncon nhn lnc móng tayıtp hp thànhđám đông, luôncó dây xích[đp chết ttc chúng nótrưc.

Sau khithành viên tiu²đi dn raòmt khu vcan toàn, dngïti ch nghngơi, mt ngưitrong đó lêntiếng: “Lão Vânnày, không thkhông nói conr ông ctht đy.”

VânKiến Quc: “…Bnh không phi²con r tôi.”

Ngưi nói chuynêcưi ha h:“Tôi hiu, tôihiu, là ngưitheo đui thôi.ɩNhưng ai bo{bn h chnghe li ôngnói ch, nhngíngưi khác cũngchng sai bo³đưc.”

“Bn traicon gái tôimà li hiînhư vy, tôiàdt khoát ghết.”

Vân KiếnľQuc b ngưiĨtrêu chc đếnãchng biết nóiìgì, ông nóivi Tng HànhCh và ÔT Hi: “Đngđ ý libn h nói.”ĩ

Tng Hành Chthn thùng rmt, cht cu]đ ý ÔưT Hi bêncnh c thpthm không yên:í“Cu sao thế?”

“H?” Ô TùHi ging như(b da, nhyphc lên tich. Cu trách:ļ“Tng Hành Ch,ùcu có thđng đt nhiên¹ln tiếng nhưɩvy không?”

TngưHành Ch: “?”:

Li nói lúcľnãy ca cuicó th nóiđã vô cùngĩnh nh.

Ô T:Hi có gìíđó là l,ĩTng Hành Chònheo mt, nguyhim nhìn cu:ɩ“Cu mun làmchuyn xu haygì? Bn thĩliên h cu?”Ï

“Xí! Còn lâuôtôi mi đý cái tênbn th đó.”Ô T Hiõtrng mt vi{cu, mt tay¸chng nnh: “Tôiđang nghĩ làmfsao ly lòngàba, ch cnĺba thích tôi,nói nhiu lihay vi chĨgái, ch gáichc chn thíchĩtôi hơn.”

Nóiĭxong, cu lpİtc chy tibên Vân KiếnīQuc ân cn.

TngHành Ch thâphì phò, phnghai má: “Thâmhim!”

Sc mtÔ T Hiİđưa lưng vîphía Tng HànhCh nháy mtìsm xung, nếuĩđ C chpİphát hin chuyncu và bnth đnh làm,không biết Cìchp có niđiên không.

Bi vì]dính líu đếnôthn lc trênîngưi cu, bnīth có thlén liên hóvi cu sauìlưng nhng phânthân khác .

Bnth cn linhhn nguyên vn,ínhưng Tính dcvà Lưi biếngvn bêntrong cơ thįVân Thin khôngjchu tr v.

Bnĩth tng léntiếp xúc viĩcô. Hôm ngàiln vào phòngng, mc dùɩcô đng tìnhínhưng vn khôngth dy lêns tha mãn¹ca dc vngTính dc.

Trưc khiđVân Thin biếtàđưc nguyên nhânít trưc đếnơnay mình sinhbnh, Tính dcĮthông qua hànhɩđng ca phânīthân mà lyĩđưc mt tídc vng, nhưngkhông phi khôngļcó.

Khi đó, chodù là phânêthân hay bnth, Vân Thin¸đu tng đngĺlòng.

Sau khi VânĩThin biết đưcĪnguyên nhân, côkhông h cóbt k oánhn nào, nhưngăcũng không cóìyêu thích.

Mc dùvn tiếp xúcľthân mt nhưĭcũ, nhưng lòngîli càng ngàyũcàng xa cách.}Cô không bàixích, thm chíıvn duy trìtín ngưng, nhưngùcũng s khôngtiếp nhn.

“Bi vìnàng vn tínngưng, phân thân]dc vng khôngib bài xích,có th tiếpɨtc sng trongăcơ th nàng.”õ

“Sau khi tínìngưng biến mt,ïbn h bbài xích sphi tr v.”ı

“…Cui cùng, tas khiến ttc quay liban đu.”

ÔīT Hi bènôđng ý trĩgiúp bn th.

Tiuđi dn dpìngh ngơi dưng²sc xong, miīngưi chun bxut phát lnãna.

Chú Vân, đngsau đng phcbo h cachú b ănmòn ri, mauthay b miđi.”

Đúng tht,lão Vân, ông¸mau thay đmi đi… Mingưi đóng cali ln naÎnào.”

Chú, cháuâgiúp chú thay)!”

Đ cháu!”â

Ô T Hivà Tng HànhïCh tranh giànhgiúp đ VânKiến Quc mcăđng phc boĩh ln na.

VânàKiến Quc cmthy ngưi trtui tht n:ào, ông cmïgiác vì tranhĩgiành mà haiıngưi kéo đtkhông ít tócItrên đu ông.

Vân Kiến Quốc rống giận: “Yên lặng chút đi! Tôi tự mặc!”

Vân Thiển tỉnh lại khỏi cơn mơ, cô nghe thấy tiếng sột soạt bên ngoài. Sau khi tận thế, ai cũng không dễ chìm vào giấc ngủ sâu, chỉ cần vài tiếng động sẽ khiến người ta choàng tỉnh.

Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải lập tức im lặng , ngoan ngoãn như chim cút bị bóp cổ. Kế tiếp, bọn họ càng ra sức dọn dẹp hơn, ý đồ cặm cụi chuộc lỗi.

Trải qua nhiều chuyện, thấy rõ vòng sáng bên ngoài cơ thể người nọ, ông cũng biết đại khái ngài là thần linh.

Vân Kiến Quốc lén than phiền với Vân Thiển, bảo cô dạy dỗ hai cậu nhóc kia đàng hoàng.

Cô nặn ra hai giọt, kết hợp với cau đầu mày, nước mắt chỗ lông mi rưng rưng, lập tức giống như lã chã chực khóc khiến người khác đau lòng.

Vốn dĩ người trung niên khó khăn lắm mới giữ được mái tóc dày, hai cậu thiếu niên vì tranh giành tình cảm mà giật đứt không ít tóc của ông, làm ông đau lòng muốn chết.

Bọn họ vô cùng kinh ngạc, không biết vì sao đột nhiên bị tống ra khỏi cơ thể Vân Thiển.

Vân Kiến Quốc nhìn thấy một thanh niên đứng cách đó không xa, tóc trắng mắt vàng. Ông đã từng gặp người đó.

Vân Thiển: “…”

Trường kiếm đâm thủng ngực Vân Kiến Quốc, là vị trí trái tim, áo khoác màu xanh lá đậm bị máu nhuộm thành màu đen kịt.

Không ngờ một lão già như ngài đồng chí Vân vẫn rất để ý hình tượng.

Vân Thiển nhìn thấy Ô Tề Hải gần đó, cậu hỏi: “Sao chị lại ra đây?”

Đầu ngón tay đặt bên người Ô Tề Hải run lên, cậu nhìn thấy hai bóng ngươi mờ ảo lơ lửng bay lên sau lưng Vân Thiển, là Tính dục và Lười biếng.

“Cậu ổn chứ?”

Lại mấy ngày trôi qua.

“Chỉ cần nghĩ tới thần linh bại não kia đồng ý ngủ với tôi mà chẳng giữ lời, tôi đã không còn tin nữa.”

Vân Kiến Quốc rống giận: “Yên lặng chút đi! Tôi tự mặc!”

Mặc dù quốc gia phản ứng nhanh, quái vật thình lình xuất hiện và môi trường thay đổi vẫn khiến nhiều người mất đi gia đình và người thân.

Ban ngày ai nấy bận rộn, không có thời gian đau lòng. Ban đêm cảm xúc dâng trào, mọi người có thể nghe thấy tiếng oán trách và tiếng rấm rứt khe khẽ.

Vân Thiển dừng bước, giơ tay che miệng, hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Ô Tề Hải: “Sao chị biết?”

Vân Kiến Quốc thở dài, đang định nằm xuống nghỉ ngơi, bỗng nhìn thấy bên ngoài có người gọi ông.

Khóc đến tím ruột tím gan.

“Chú, cháu có việc muốn nói với chú.”

Tỉnh rồi, lại không ngủ được, Vân Thiển mặc áo khoác vào. Trước khi ra cửa, cô hơi lưỡng lự, sau đó cầm mấy món đồ thường dùng trên bàn và nhánh cây đặt vào túi áo, mang theo bên mình.

Ông mở cửa, nhìn thấy bên ngoài là Ô Tề Hải.

Vân Kiến Quốc lén than phiền với Vân Thiển, bảo cô dạy dỗ hai cậu nhóc kia đàng hoàng.

Không ngờ một lão già như ngài đồng chí Vân vẫn rất để ý hình tượng.

Vân Kiến Quốc không nghĩ nhiều, đi theo Ô Tề Hải ra ngoài. Có điều hướng đi càng ngày càng kỳ lạ, ông nghi hoặc nói: “Tiểu Hải, cháu muốn dẫn tôi đi đâu?”

Ô Tề Hải nói: “Ở đằng trước.”

Rõ ràng lúc đó chị gái quay lưng về phía phân thân, úp mặt lên “thi thể” Vân Kiến Quốc khóc, cô không thấy gì mới đúng.

Vân Kiến Quốc nhìn thấy một thanh niên đứng cách đó không xa, tóc trắng mắt vàng. Ông đã từng gặp người đó.

“Thẩm Giới.”

Lại mấy ngày trôi qua.

Vân Kiến Quốc để ý chẳng biết từ khi nào Ô Tề Hải đã dần dần biến mất, ông mỉm cười với Giới.

Trải qua nhiều chuyện, thấy rõ vòng sáng bên ngoài cơ thể người nọ, ông cũng biết đại khái ngài là thần linh.

Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải lập tức im lặng , ngoan ngoãn như chim cút bị bóp cổ. Kế tiếp, bọn họ càng ra sức dọn dẹp hơn, ý đồ cặm cụi chuộc lỗi.

“Lại gặp mặt rồi.” Giới chậm rãi đi về phía ông.

Vân Thiển nói một cách chính đáng, hợp tình hợp lý.

Trường kiếm rút ra, Vân Kiến Quốc ngã xuống đất, đọng một vũng máu.

“Thẩm Giới.”

Vân Kiến Quốc để ý chẳng biết từ khi nào Ô Tề Hải đã dần dần biến mất, ông mỉm cười với Giới.

Chủ nhân cầm trường kiếm là Giới.

“Chú, cháu có việc muốn nói với chú.”

Giây kế tiếp, nụ cười bất chợt cứng đờ bởi vì Giới đột nhiên chĩa kiếm vào ông.

Giây kế tiếp, nụ cười bất chợt cứng đờ bởi vì Giới đột nhiên chĩa kiếm vào ông.

Vân Kiến Quốc nghe thấy Giới nói: “Xin lỗi, đây là chuyện bất đắc dĩ.”

Vân Thiển tỉnh lại khỏi cơn mơ, cô nghe thấy tiếng sột soạt bên ngoài. Sau khi tận thế, ai cũng không dễ chìm vào giấc ngủ sâu, chỉ cần vài tiếng động sẽ khiến người ta choàng tỉnh.

Cô nhìn bên ngoài phòng, lắng nghe tiếng động ban nãy.

Ô Tề Hải trố mắt nhìn trân trối: “Diễn… diễn kịch? Chị gái, lúc nãy chị đang diễn hả?”

Nhánh cây mà Nữ Thần Được Mùa tặng cô tỏa ra mùi hương thơm ngát, khiến tâm trạng cô bình tĩnh hơn.

“Lại gặp mặt rồi.” Giới chậm rãi đi về phía ông.

Nhánh cây mà Nữ Thần Được Mùa tặng cô tỏa ra mùi hương thơm ngát, khiến tâm trạng cô bình tĩnh hơn.

Tỉnh rồi, lại không ngủ được, Vân Thiển mặc áo khoác vào. Trước khi ra cửa, cô hơi lưỡng lự, sau đó cầm mấy món đồ thường dùng trên bàn và nhánh cây đặt vào túi áo, mang theo bên mình.

Vân Kiến Quốc không nghĩ nhiều, đi theo Ô Tề Hải ra ngoài. Có điều hướng đi càng ngày càng kỳ lạ, ông nghi hoặc nói: “Tiểu Hải, cháu muốn dẫn tôi đi đâu?”

Nhắm về một hướng mà đi.

Ban ngày ai nấy bận rộn, không có thời gian đau lòng. Ban đêm cảm xúc dâng trào, mọi người có thể nghe thấy tiếng oán trách và tiếng rấm rứt khe khẽ.

“Chị gái?”

“Mơ thấy một cơn ác mộng không nhớ nổi.” Vân Thiển để ý vẻ hoảng hốt thoáng qua trong mắt Ô Tề Hải, cô nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì à?”

Vân Thiển nhìn thấy Ô Tề Hải gần đó, cậu hỏi: “Sao chị lại ra đây?”

“Mơ thấy một cơn ác mộng không nhớ nổi.” Vân Thiển để ý vẻ hoảng hốt thoáng qua trong mắt Ô Tề Hải, cô nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì à?”

Hai tay Ô Tề Hải chắp sau lưng: “Không có gì, chúng ta về phòng đi.”

Hai tay Ô Tề Hải chắp sau lưng: “Không có gì, chúng ta về phòng đi.”

Nhắm về một hướng mà đi.

Ánh mắt lại liên tục liếc về một hướng.

“Tôi nhìn ở đây thấy rất rõ.” Vân Thiển móc gương trang điểm vẫn luôn mang theo bên mình ra, ấn tay lên khóe mắt đỏ ửng. Lâu rồi cô không khóc nhiều như vậy, khóc trông chẳng đẹp chút nào, công lực giảm sút không ít.

Vân Thiển lấy làm lạ, bèn đi về hướng kia.

Vân Thiển lấy làm lạ, bèn đi về hướng kia.

Lúc cô đi tới đó, Ô Tề Hải không ngừng ngăn cản cô.

Ô Tề Hải sửng sốt lùi về sau một bước. Giờ cậu mới nhớ lúc Vân Thiển khóc, cô vùi mặt rất kín, đúng là quá bất thường!

Càng như vậy, cô càng muốn xem.

“Chị gái!”

“Chị gái!”

Vân Thiển dừng bước, giơ tay che miệng, hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Trường kiếm đâm thủng ngực Vân Kiến Quốc, là vị trí trái tim, áo khoác màu xanh lá đậm bị máu nhuộm thành màu đen kịt.

Chủ nhân cầm trường kiếm là Giới.

Trường kiếm rút ra, Vân Kiến Quốc ngã xuống đất, đọng một vũng máu.

“…” Vân Thiển muốn hét lên, lại phát hiện cô không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Cô lảo đảo chạy tới bên cạnh Vân Kiến Quốc, hai tay lắc người ông, nhưng không nhận được bất kỳ phản ứng nào.

“Nhưng mà chị gái, lúc nãy tín ngưỡng của chị đã thật sự biến mất… hoàn toàn không giống giả vờ.”

Cô sờ từ mặt đến cổ rồi đến ngực Vân Kiến Quốc đang nằm im bất động, xác nhận ông đã trút hơi thở, cô bắt đầu nhỏ giọng nức nở.

Vân Kiến Quốc nghe thấy Giới nói: “Xin lỗi, đây là chuyện bất đắc dĩ.”

“Tại sao?” Vân Thiển cầm bàn tay lạnh băng của ông, nhìn sang Ô Tề Hải và Giới, môi dưới bị cắn rướm máu, nước mắt chảy ra từng hồi: “Tôi đã làm gì sai, vì sao lại đối xử với tôi và người nhà tôi như vậy?”

“Thật không hiểu nổi nguyên lý vận hành năng lượng của thần linh các người. Nếu chỉ là muốn cảm xúc này, cứ nói với tôi một tiếng, tôi lập tức dốc ruột dốc gan diễn đúng ý đúng chỗ cho, lại còn làm mấy chuyện rườm rà phiền phức… Đây là ý của ai, thiểu năng quá vậy.”

Cô dán lên người Vân Kiến Quốc, hai tay che kín biểu cảm trên mặt, bật tiếng khóc lớn.

Vân Thiển xòe lòng bàn tay, chỉ thấy dấu vết chút bùn còn sót lại: “Ba tôi đâu? Bất kể hai người có ý định kỳ quái gì, tôi cũng đã phối hợp diễn kịch với các người rồi, trả ba lại cho tôi.”

Khóc đến tím ruột tím gan.

Đầu ngón tay đặt bên người Ô Tề Hải run lên, cậu nhìn thấy hai bóng ngươi mờ ảo lơ lửng bay lên sau lưng Vân Thiển, là Tính dục và Lười biếng.

Vân Thiển: “…”

Bọn họ vô cùng kinh ngạc, không biết vì sao đột nhiên bị tống ra khỏi cơ thể Vân Thiển.

Hai người không có thực thể, không thể phát ra tiếng nói, chỉ có thể vươn tay về phía Vân Thiển…

Hai người không có thực thể, không thể phát ra tiếng nói, chỉ có thể vươn tay về phía Vân Thiển…

Khoảnh khắc Giới tan biến, Ô Tề Hải gập người ấn lên lồng ngực. Mất đi thứ vô cùng quan trọng, đau đớn đến không thể hít thở —— là cảm xúc đến từ bản thể.

Vân Kiến Quốc thở dài, đang định nằm xuống nghỉ ngơi, bỗng nhìn thấy bên ngoài có người gọi ông.

Giới không trả lời cô, xoay người mang Tính dục và Lười biếng từ từ tan biến.

Vân Thiển vừa vặn ngẩng đầu lên, đuôi mắt và đầu mũi ửng đỏ, mi mắt thấm ướt.

Càng như vậy, cô càng muốn xem.

Ô Tề Hải kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện Vân Thiển đã đứng dậy, đang nhìn cậu.

Khoảnh khắc Giới tan biến, Ô Tề Hải gập người ấn lên lồng ngực. Mất đi thứ vô cùng quan trọng, đau đớn đến không thể hít thở —— là cảm xúc đến từ bản thể.

Vân Thiển khó hiểu nhìn cậu: “Bộ nhìn chỉ số IQ của tôi dễ gạt lắm à? Từ lần trước cậu cố ý bán danh sách thần linh cho người chơi là tôi đã thấy lạ rồi… Hai người muốn khiến tôi đau đớn tuyệt vọng để lấy lại phân thân sao?”

“Cậu ổn chứ?”

Ô Tề Hải kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện Vân Thiển đã đứng dậy, đang nhìn cậu.

Vân Thiển xòe lòng bàn tay, chỉ thấy dấu vết chút bùn còn sót lại: “Ba tôi đâu? Bất kể hai người có ý định kỳ quái gì, tôi cũng đã phối hợp diễn kịch với các người rồi, trả ba lại cho tôi.”

Ô Tề Hải trố mắt nhìn trân trối: “Diễn… diễn kịch? Chị gái, lúc nãy chị đang diễn hả?”

“…” Vân Thiển muốn hét lên, lại phát hiện cô không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Cô lảo đảo chạy tới bên cạnh Vân Kiến Quốc, hai tay lắc người ông, nhưng không nhận được bất kỳ phản ứng nào.

Vân Thiển khó hiểu nhìn cậu: “Bộ nhìn chỉ số IQ của tôi dễ gạt lắm à? Từ lần trước cậu cố ý bán danh sách thần linh cho người chơi là tôi đã thấy lạ rồi… Hai người muốn khiến tôi đau đớn tuyệt vọng để lấy lại phân thân sao?”

Ô Tề Hải: “Sao chị biết?”

Rõ ràng lúc đó chị gái quay lưng về phía phân thân, úp mặt lên “thi thể” Vân Kiến Quốc khóc, cô không thấy gì mới đúng.

Ánh mắt lại liên tục liếc về một hướng.

“Tôi nhìn ở đây thấy rất rõ.” Vân Thiển móc gương trang điểm vẫn luôn mang theo bên mình ra, ấn tay lên khóe mắt đỏ ửng. Lâu rồi cô không khóc nhiều như vậy, khóc trông chẳng đẹp chút nào, công lực giảm sút không ít.

Ô Tề Hải sửng sốt lùi về sau một bước. Giờ cậu mới nhớ lúc Vân Thiển khóc, cô vùi mặt rất kín, đúng là quá bất thường!

Ô Tề Hải nói: “Ở đằng trước.”

“Nhưng mà chị gái, lúc nãy tín ngưỡng của chị đã thật sự biến mất… hoàn toàn không giống giả vờ.”

“Chỉ cần nghĩ tới thần linh bại não kia đồng ý ngủ với tôi mà chẳng giữ lời, tôi đã không còn tin nữa.”

Mặc dù quốc gia phản ứng nhanh, quái vật thình lình xuất hiện và môi trường thay đổi vẫn khiến nhiều người mất đi gia đình và người thân.

Vân Thiển nói một cách chính đáng, hợp tình hợp lý.

“Thật không hiểu nổi nguyên lý vận hành năng lượng của thần linh các người. Nếu chỉ là muốn cảm xúc này, cứ nói với tôi một tiếng, tôi lập tức dốc ruột dốc gan diễn đúng ý đúng chỗ cho, lại còn làm mấy chuyện rườm rà phiền phức… Đây là ý của ai, thiểu năng quá vậy.”

Lúc cô đi tới đó, Ô Tề Hải không ngừng ngăn cản cô.

Cô lấy một chai thuốc nhỏ mắt bị bóp gần cạn đáy trong túi ra: “Khí hậu Thủ đô khô chết đi dược, khóc một chút mà nước mắt đã dính hết lên mặt. Đúng là chỉ có nước nhỏ mắt dễ xài, sóng sánh trong suốt.”

“Chị gái?”

Cô nặn ra hai giọt, kết hợp với cau đầu mày, nước mắt chỗ lông mi rưng rưng, lập tức giống như lã chã chực khóc khiến người khác đau lòng.

Bấy giờ Ô Tề Hải mới phát hiện nước mắt trên lông mi Vân Thiển có mùi thuốc nhỏ mắt: “…”

Ngực cậu vẫn còn đau nhói.

Ô Tề Hải: Bản thể đần độn còn đang ở bên kia đau lòng, đau lòng cái rắm!

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

4 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
tran sinh
tran sinh
3 Năm Cách đây

Vân Thiển diễn sâu quá mình cuốn theo luôn, may Vân Thiển nhận ra chứ không chắc diễn biến tiếp theo thành câu chuyện ngược luyến tàn tâm mất.

Huong Zan
Huong Zan
3 Năm Cách đây

thấy ai cũng tội mà thôi cũng kệ, vì anh xứng đáng

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Hèn chi chị nhỏ mắt, sao nhìn lúc chị thông minh bất chợt thế.

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Quả nhiên là lũ đàn ông ngây thơ dễ lừa mà, tiểu Hải với Giới chỉ nghĩ ra được mấy kế gà tiểu học này thôi, cao cấp hơn thì không có đâu ???

4
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!