Chương 107
Ngươi cẩu quá rồi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vân Thiển nhìn Văn Tư Thành và Thần Bùn Vàng hì hục xới đất đằng trước, cô chỗ đứng ngồi không yên.
“Ngài thần linh, tôi cũng đi cày ruộng nhé?”
Hết cách, ánh mắt Nữ Thần Được Mùa nhìn cô quá kỳ lạ, giống như đang săm soi một củ khoai tây đột biến ra hoa.
Loài người có thể khiến một trong những vị thần tối cao yêu thích rốt cuộc có gì đặc biệt, Nữ Thần Được Mùa rất tò mò.
“Cô cần làm chuyện khác.”ó
Nữ Thần ĐượcẳMùa bảo Vân¸Thiển thu gomἵphần bùn mềmînhất trên đồngịruộng đằng trước.ĨBà nhìn VânýThiển chạy về,phía cánh đồng,Ïthầm nói: “Giới,,cậu xong rồi.”é
Cành lá ngôiđồng cách đóịkhông xa khẽ]đung đưa.
Nữ ThầnЇĐược Mùa chưa}bao giờ làmĩgì mà khôngíchuẩn bị. Sauầkhi quyết tâm{hợp tác vớiêGiới, bà điềuἲtra rõ ràngĩmọi chuyện liênđquan đến ngườiộhợp tác, đươngἱnhiên trong đóợbao gồm cảἰngười mà ngườiĬhợp tác quanótâm nhất.
Cũng tứcɩlà Vân Thiển.
Bấtìcứ chuyện gìạcũng không thoátἷkhỏi cặp mắtībao quát củaỉbà. Chỉ cầnįtiếp xúc mộtốchút, bà đãứbiết hết tấtạcả quá khứựcủa Vân Thiển.
Côngơbằng mà nóiỉVân Thiển bịòGiới hại rấtữthảm.
Thảo nào Giớiớlại nghĩ tớiĩbiện pháp nhượvậy… Hẳn bảnἵthân y cũngĩhiểu rõ chuyệnḻnày cho nênἰmới muốn bùầđắp.
Cấm thuật trong°thần thuật, choïdù là thầnụtối cao thìfkhi thi triểnònhiều lần, linhửhồn cũng sẽísuy yếu cạnĨkiệt.
Thậm chí tanébiến.
…Không liên quanἱtới bà, bàựchỉ cần trợ¹giúp một phầnἲmà thôi.
Trong lòngõNữ Thần ĐượcjMùa nghĩ thế.
ĐợiàVân Thiển gom¸về bùn đấtímềm nhất, NữíThần Được Mùaἶcắm nhánh cây)vẫn luôn cầmờtrên tay xuốngỉđất.
Bên dưới bùnắđất nhấp nhôégiống như sóngồbiển gợn sóng,ɩtừ từ bànhἵtrướng rồi biếnİlớn, cuối cùng²cao gần haiḻmét.
Bùn đất biếnứra hình ngườiínhưng không có‹mặt mũi. VănủTư Thành đangἵvất vả chăm,chỉ cày ruộngịchợt đau nhóiiđỉnh đầu, anhỷ“Á” một tiếngḽ—— “Cái gìĺvậy?!”
Một chùmiánh sáng trắngIquấn lấy mườijcọng tóc củaἳanh, dung nhậpÎvào người đấtỹkỳ lạ.
Văn TưĩThành trố mắtầnhìn người đấtjhình thành mặtľmũi, mọc raọda thịt, cuốiõcùng biến thànhậhình người giốngîhệt anh.
Nữ ThầnồĐược Mùa dịuĩdàng dắt tayù“Văn Tư Thànhỉbùn đất” ,ɨnói: “Đi đi.”ì
So với VănờTư Thành bản)chính, động tácɪcủa Văn TưáThành bùn đấtɩnhanh nhẹn, cơđthể linh hoạt,ịcó thể nóiịlà tay càyĩruộng thiện nghệ.
VănýTư Thành: “…”į
Hơi bị đảíkích.
Anh lập tứcịhăng tiết, bắtỉđầu thi càyjruộng với VănἷTư Thành bùnảđất.
Ở bên này,ЇVân Thiển ngheíthấy Nữ Thần,Được Mùa lênìtiếng: “Tay nghềẻcủa ta vẫnọchưa lụt, chắcĺsẽ không bịệphát hiện, côìnghĩ sao?”
“Ngàiựđang hỏi tôi?”ЇVân Thiển nhìnịtrái nhìn phảiĩkhông phát hiệnÏngười nào khác,ôvì sao NữỉThần Được Mùaèmuốn hỏi côἵvấn đề này.ĪCô đáp: “Bịįphát hiện gì]cơ?”
Nữ Thần³Được Mùa mỉmễcười không nói,ửbà bẻ một{nhánh từ cànhũô liu trênỹđỉnh đầu, đưaἶtới trước mặtỡVân Thiển.
Vân Thiểnỗngơ ngác nhậnĺlấy nhánh cây.ăĐầu nhánh câyĩbất chợt mọcἶra một đóaẵhoa bảy cánhừmàu hoa đào,ỹmùi hương thơmἱngát,
Nữ Thần ĐượcỷMùa nở nụạcười trong trẻo:ī“Lúc cô phẫnἴnộ và tuyệtÍvọng, nó cóỉthể giúp côĩghi nhớ chuyệnợquan trọng, duyẹtrì tỉnh táo.”ẩ
Vân Thiển: “…Cảmỹơn.”
Mặc dùİcảm ơn, nhưngýcô bỗng cóạcảm giác bịịnguyền rủa.
Cô khảyổnụ hoa đóngõlại lần nữa,ḻlúc nâng mắtỉlên, Nữ ThầnĩĐược Mùa đãụbiến mất, màõchỗ bà đứngỗđể lại một³mảng xanh mơnịmởn.
Thần Bùn Vàngínhìn thấy thứêtrong tay VânáThiển, vừa hâm‹mộ vừa đốừkị. Đột nhiên,ìngài hắt xì,ỵdường như cóãmãnh thú hung(dữ đang nhìnàchằm chằm ngài,ệcảm giác cựcíkỳ nguy hiểm.
Ngàiἷlập tức nhìnệxung quanh, chỉéthấy ánh mắtĩVăn Tư Thànhḽgiống như chóḻdữ đang nóiì“Tên thần linhἱnhà ngươi làmằviệc mà còn]lười biếng.”
ThầnẹBùn Vàng hoàiềnghi cuộc đời,ẻánh mắt mộtệcon người cũngầcó thể khiếnḻngài sợ hãiḻnhư thế sao?
Ngàiícúi đầu raĩsức đào đất,ốkhông thể đểìmảnh đất sinhỉmệnh do NữïThần Được Mùaἱđể lại chêờcười!
Vân Thiển nhìnâchằm chằm hai¸Văn Tư Thànhớhoàn toàn giốngãnhau, lấy sổÍghi chú trongỵtúi áo ra,ựbất cẩn làmɪgương trang điểmậtròn rơi xuốngằđất. Sau khiủnhặt gương lên,ẽcô cầm bútọgel viết viếtđvẽ vẽ vàoácuốn sổ.
Chữ viếtựrất tháu, nhưngịđịa khái cóἷthể đọc đượcĪhai chữ “TiểuḻHải.”
Đầu bútưdừng lại mộtἵchút, quyển sổẳđột ngột đóngflại. Cô lấyḷnước nhỏ mắtẩtrong túi nhỏâvài giọt làmḽẩm mắt, sauểđó đứng dậyậgia nhập nhómìcày cấy.
…
Khu TốngôHải ở Thủốđô, vô sốùbào tử biếtộphun khói độcốđiên cuồng sinhơtrưởng.
Tiểu đội dọnĩdẹp mặc đồngἳphục bảo hộ,ἴtay cầm súngIlửa, vừa đốtIchết bào tửἱvừa tránh néınhện nhỏ màuìtrắng thỉnh thoảngịchui ra từĬbào tử.
May màđđội ngũ bọnợhọ có dịịnhân, mỗi lầnẽcon nhện lớnἳcỡ móng tayıtập hợp thànhỏđám đông, luônịcó dây xích[đập chết tấtởcả chúng nóửtrước.
Sau khiụthành viên tiểu²đội dọn raòmột khu vựcểan toàn, dừngïtại chỗ nghỉἴngơi, một ngườiἴtrong đó lênịtiếng: “Lão Vânựnày, không thểữkhông nói conḷrể ông cừịthật đấy.”
VânỉKiến Quốc: “…Bọnệhọ không phải²con rể tôi.”ỷ
Người nói chuyệnêcười ha hả:ẵ“Tôi hiểu, tôiἰhiểu, là ngườiỳtheo đuổi thôi.ɩNhưng ai bảo{bọn họ chỉỏnghe lời ôngằnói chứ, nhữngíngười khác cũngộchẳng sai bảo³được.”
“Bạn traiỉcon gái tôiỉmà lợi hạiînhư vậy, tôiàdứt khoát gảḽhết.”
Vân KiếnľQuốc bị ngườiĨtrêu chọc đếnãchẳng biết nóiìgì, ông nóiỡvới Tống HànhụChỉ và ÔịTề Hải: “Đừngẻđể ý lờiḷbọn họ nói.”ĩ
Tống Hành Chỉịthẹn thùng rủẵmắt, chợt cậu]để ý ÔưTề Hải bênἱcạnh cứ thấpịthỏm không yên:í“Cậu sao thế?”ẩ
“Hả?” Ô TềùHải giống như(bị dọa, nhảyẳphốc lên tạiứchỗ. Cậu trách:ļ“Tống Hành Chỉ,ùcậu có thểẩđừng đột nhiên¹lớn tiếng nhưɩvậy không?”
TốngưHành Chỉ: “?”:
Lời nói lúcľnãy của cậuicó thể nóiẽđã vô cùngĩnhỏ nhẹ.
Ô Tề:Hải có gìíđó là lạ,ĩTống Hành Chỉònheo mắt, nguyụhiểm nhìn cậu:ɩ“Cậu muốn làmầchuyện xấu hayịgì? Bản thểĩliên hệ cậu?”Ï
“Xí! Còn lâuôtôi mới đểḹý cái tênẻbản thể đó.”ớÔ Tề Hảiõtrừng mắt với{cậu, một tay¸chống nạnh: “Tôiỉđang nghĩ làmfsao lấy lòngàba, chỉ cầnĺba thích tôi,ừnói nhiều lờiỡhay với chịĨgái, chị gáiἶchắc chắn thíchĩtôi hơn.”
Nóiĭxong, cậu lậpİtức chạy tớiịbên Vân KiếnīQuốc ân cần.
TốngệHành Chỉ thờâphì phò, phồng‹hai má: “Thâmẽhiểm!”
Sắc mặtủÔ Tề Hảiİđưa lưng vềîphía Tống HànhỏChỉ nháy mắtìsầm xuống, nếuĩđể Cố chấpİphát hiện chuyệnἳcậu và bảnḹthể định làm,ỉkhông biết Cốìchấp có nổiổđiên không.
Bởi vì]dính líu đếnôthần lực trênîngười cậu, bảnīthể có thểổlén liên hệóvới cậu sauìlưng những phânἱthân khác .
Bảnỉthể cần linhἱhồn nguyên vẹn,ínhưng Tính dụcḻvà Lười biếngắvẫn ở bênἶtrong cơ thểįVân Thiển khôngjchịu trở về.
Bảnĩthể từng lénốtiếp xúc vớiĩcô. Hôm ngàiỉlẻn vào phòngỹngủ, mặc dùɩcô động tìnhínhưng vẫn khôngừthể dấy lênầsự thỏa mãn¹của dục vọngḷTính dục.
Trước khiđVân Thiển biếtàđược nguyên nhânítừ trước đếnơnay mình sinhảbệnh, Tính dụcĮthông qua hànhɩđộng của phânīthân mà lấyĩđược một tíữdục vọng, nhưngỉkhông phải khôngļcó.
Khi đó, choỉdù là phânêthân hay bảnấthể, Vân Thiển¸đều từng độngĺlòng.
Sau khi VânĩThiển biết đượcĪnguyên nhân, côằkhông hề cóồbất kỳ oánỷhận nào, nhưngăcũng không cóìyêu thích.
Mặc dùẹvẫn tiếp xúcľthân mật nhưĭcũ, nhưng lòngîlại càng ngàyũcàng xa cách.}Cô không bàiềxích, thậm chíıvẫn duy trìởtín ngưỡng, nhưngùcũng sẽ khôngḷtiếp nhận.
“Bởi vìửnàng vẫn tínịngưỡng, phân thân]dục vọng khôngibị bài xích,ềcó thể tiếpɨtục sống trongăcơ thể nàng.”õ
“Sau khi tínìngưỡng biến mất,ïbọn họ bịịbài xích sẽḷphải trở về.”ı
“…Cuối cùng, taạsẽ khiến tấtựcả quay lạiỉban đầu.”
ÔīTề Hải bènôđồng ý trợĩgiúp bản thể.
Tiểuằđội dọn dẹpìnghỉ ngơi dưỡng²sức xong, mọiīngười chuẩn bịợxuất phát lầnãnữa.
“Chú Vân, đằngộsau đồng phụcịbảo hộ củaḹchú bị ănḷmòn rồi, mauộthay bộ mớiḽđi.”
“Đúng thật,ḽlão Vân, ông¸mau thay đồἱmới đi… Mọiậngười đóng cửaụlại lần nữaÎnào.”
“Chú, cháuâgiúp chú thay)!”
“Để cháu!”â
Ô Tề Hảiệvà Tống HànhïChỉ tranh giànhἱgiúp đỡ VânịKiến Quốc mặcăđồng phục bảoĩhộ lần nữa.
VânàKiến Quốc cảmợthấy người trẻἲtuổi thật ồn:ào, ông cảmïgiác vì tranhĩgiành mà haiıngười kéo đứtậkhông ít tócItrên đầu ông.
Vân Kiến Quốc rống giận: “Yên lặng chút đi! Tôi tự mặc!”
Vân Thiển tỉnh lại khỏi cơn mơ, cô nghe thấy tiếng sột soạt bên ngoài. Sau khi tận thế, ai cũng không dễ chìm vào giấc ngủ sâu, chỉ cần vài tiếng động sẽ khiến người ta choàng tỉnh.
Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải lập tức im lặng , ngoan ngoãn như chim cút bị bóp cổ. Kế tiếp, bọn họ càng ra sức dọn dẹp hơn, ý đồ cặm cụi chuộc lỗi.
Trải qua nhiều chuyện, thấy rõ vòng sáng bên ngoài cơ thể người nọ, ông cũng biết đại khái ngài là thần linh.
Vân Kiến Quốc lén than phiền với Vân Thiển, bảo cô dạy dỗ hai cậu nhóc kia đàng hoàng.
Cô nặn ra hai giọt, kết hợp với cau đầu mày, nước mắt chỗ lông mi rưng rưng, lập tức giống như lã chã chực khóc khiến người khác đau lòng.
Vốn dĩ người trung niên khó khăn lắm mới giữ được mái tóc dày, hai cậu thiếu niên vì tranh giành tình cảm mà giật đứt không ít tóc của ông, làm ông đau lòng muốn chết.
Bọn họ vô cùng kinh ngạc, không biết vì sao đột nhiên bị tống ra khỏi cơ thể Vân Thiển.
Vân Kiến Quốc nhìn thấy một thanh niên đứng cách đó không xa, tóc trắng mắt vàng. Ông đã từng gặp người đó.
Vân Thiển: “…”
Trường kiếm đâm thủng ngực Vân Kiến Quốc, là vị trí trái tim, áo khoác màu xanh lá đậm bị máu nhuộm thành màu đen kịt.
Không ngờ một lão già như ngài đồng chí Vân vẫn rất để ý hình tượng.
Vân Thiển nhìn thấy Ô Tề Hải gần đó, cậu hỏi: “Sao chị lại ra đây?”
…
Đầu ngón tay đặt bên người Ô Tề Hải run lên, cậu nhìn thấy hai bóng ngươi mờ ảo lơ lửng bay lên sau lưng Vân Thiển, là Tính dục và Lười biếng.
“Cậu ổn chứ?”
Lại mấy ngày trôi qua.
“Chỉ cần nghĩ tới thần linh bại não kia đồng ý ngủ với tôi mà chẳng giữ lời, tôi đã không còn tin nữa.”
Vân Kiến Quốc rống giận: “Yên lặng chút đi! Tôi tự mặc!”
Mặc dù quốc gia phản ứng nhanh, quái vật thình lình xuất hiện và môi trường thay đổi vẫn khiến nhiều người mất đi gia đình và người thân.
Ban ngày ai nấy bận rộn, không có thời gian đau lòng. Ban đêm cảm xúc dâng trào, mọi người có thể nghe thấy tiếng oán trách và tiếng rấm rứt khe khẽ.
Vân Thiển dừng bước, giơ tay che miệng, hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Ô Tề Hải: “Sao chị biết?”
Vân Kiến Quốc thở dài, đang định nằm xuống nghỉ ngơi, bỗng nhìn thấy bên ngoài có người gọi ông.
Khóc đến tím ruột tím gan.
“Chú, cháu có việc muốn nói với chú.”
Tỉnh rồi, lại không ngủ được, Vân Thiển mặc áo khoác vào. Trước khi ra cửa, cô hơi lưỡng lự, sau đó cầm mấy món đồ thường dùng trên bàn và nhánh cây đặt vào túi áo, mang theo bên mình.
Ông mở cửa, nhìn thấy bên ngoài là Ô Tề Hải.
Vân Kiến Quốc lén than phiền với Vân Thiển, bảo cô dạy dỗ hai cậu nhóc kia đàng hoàng.
Không ngờ một lão già như ngài đồng chí Vân vẫn rất để ý hình tượng.
Vân Kiến Quốc không nghĩ nhiều, đi theo Ô Tề Hải ra ngoài. Có điều hướng đi càng ngày càng kỳ lạ, ông nghi hoặc nói: “Tiểu Hải, cháu muốn dẫn tôi đi đâu?”
Ô Tề Hải nói: “Ở đằng trước.”
Rõ ràng lúc đó chị gái quay lưng về phía phân thân, úp mặt lên “thi thể” Vân Kiến Quốc khóc, cô không thấy gì mới đúng.
Vân Kiến Quốc nhìn thấy một thanh niên đứng cách đó không xa, tóc trắng mắt vàng. Ông đã từng gặp người đó.
“Thẩm Giới.”
Lại mấy ngày trôi qua.
Vân Kiến Quốc để ý chẳng biết từ khi nào Ô Tề Hải đã dần dần biến mất, ông mỉm cười với Giới.
Trải qua nhiều chuyện, thấy rõ vòng sáng bên ngoài cơ thể người nọ, ông cũng biết đại khái ngài là thần linh.
Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải lập tức im lặng , ngoan ngoãn như chim cút bị bóp cổ. Kế tiếp, bọn họ càng ra sức dọn dẹp hơn, ý đồ cặm cụi chuộc lỗi.
“Lại gặp mặt rồi.” Giới chậm rãi đi về phía ông.
Vân Thiển nói một cách chính đáng, hợp tình hợp lý.
Trường kiếm rút ra, Vân Kiến Quốc ngã xuống đất, đọng một vũng máu.
“Thẩm Giới.”
Vân Kiến Quốc để ý chẳng biết từ khi nào Ô Tề Hải đã dần dần biến mất, ông mỉm cười với Giới.
Chủ nhân cầm trường kiếm là Giới.
“Chú, cháu có việc muốn nói với chú.”
Giây kế tiếp, nụ cười bất chợt cứng đờ bởi vì Giới đột nhiên chĩa kiếm vào ông.
Giây kế tiếp, nụ cười bất chợt cứng đờ bởi vì Giới đột nhiên chĩa kiếm vào ông.
Vân Kiến Quốc nghe thấy Giới nói: “Xin lỗi, đây là chuyện bất đắc dĩ.”
…
Vân Thiển tỉnh lại khỏi cơn mơ, cô nghe thấy tiếng sột soạt bên ngoài. Sau khi tận thế, ai cũng không dễ chìm vào giấc ngủ sâu, chỉ cần vài tiếng động sẽ khiến người ta choàng tỉnh.
Cô nhìn bên ngoài phòng, lắng nghe tiếng động ban nãy.
Ô Tề Hải trố mắt nhìn trân trối: “Diễn… diễn kịch? Chị gái, lúc nãy chị đang diễn hả?”
Nhánh cây mà Nữ Thần Được Mùa tặng cô tỏa ra mùi hương thơm ngát, khiến tâm trạng cô bình tĩnh hơn.
“Lại gặp mặt rồi.” Giới chậm rãi đi về phía ông.
Nhánh cây mà Nữ Thần Được Mùa tặng cô tỏa ra mùi hương thơm ngát, khiến tâm trạng cô bình tĩnh hơn.
Tỉnh rồi, lại không ngủ được, Vân Thiển mặc áo khoác vào. Trước khi ra cửa, cô hơi lưỡng lự, sau đó cầm mấy món đồ thường dùng trên bàn và nhánh cây đặt vào túi áo, mang theo bên mình.
Vân Kiến Quốc không nghĩ nhiều, đi theo Ô Tề Hải ra ngoài. Có điều hướng đi càng ngày càng kỳ lạ, ông nghi hoặc nói: “Tiểu Hải, cháu muốn dẫn tôi đi đâu?”
Nhắm về một hướng mà đi.
Ban ngày ai nấy bận rộn, không có thời gian đau lòng. Ban đêm cảm xúc dâng trào, mọi người có thể nghe thấy tiếng oán trách và tiếng rấm rứt khe khẽ.
“Chị gái?”
“Mơ thấy một cơn ác mộng không nhớ nổi.” Vân Thiển để ý vẻ hoảng hốt thoáng qua trong mắt Ô Tề Hải, cô nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì à?”
Vân Thiển nhìn thấy Ô Tề Hải gần đó, cậu hỏi: “Sao chị lại ra đây?”
“Mơ thấy một cơn ác mộng không nhớ nổi.” Vân Thiển để ý vẻ hoảng hốt thoáng qua trong mắt Ô Tề Hải, cô nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì à?”
Hai tay Ô Tề Hải chắp sau lưng: “Không có gì, chúng ta về phòng đi.”
Hai tay Ô Tề Hải chắp sau lưng: “Không có gì, chúng ta về phòng đi.”
Nhắm về một hướng mà đi.
Ánh mắt lại liên tục liếc về một hướng.
“Tôi nhìn ở đây thấy rất rõ.” Vân Thiển móc gương trang điểm vẫn luôn mang theo bên mình ra, ấn tay lên khóe mắt đỏ ửng. Lâu rồi cô không khóc nhiều như vậy, khóc trông chẳng đẹp chút nào, công lực giảm sút không ít.
Vân Thiển lấy làm lạ, bèn đi về hướng kia.
Vân Thiển lấy làm lạ, bèn đi về hướng kia.
Lúc cô đi tới đó, Ô Tề Hải không ngừng ngăn cản cô.
Ô Tề Hải sửng sốt lùi về sau một bước. Giờ cậu mới nhớ lúc Vân Thiển khóc, cô vùi mặt rất kín, đúng là quá bất thường!
Càng như vậy, cô càng muốn xem.
“Chị gái!”
“Chị gái!”
Vân Thiển dừng bước, giơ tay che miệng, hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trường kiếm đâm thủng ngực Vân Kiến Quốc, là vị trí trái tim, áo khoác màu xanh lá đậm bị máu nhuộm thành màu đen kịt.
Chủ nhân cầm trường kiếm là Giới.
Trường kiếm rút ra, Vân Kiến Quốc ngã xuống đất, đọng một vũng máu.
“…” Vân Thiển muốn hét lên, lại phát hiện cô không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Cô lảo đảo chạy tới bên cạnh Vân Kiến Quốc, hai tay lắc người ông, nhưng không nhận được bất kỳ phản ứng nào.
“Nhưng mà chị gái, lúc nãy tín ngưỡng của chị đã thật sự biến mất… hoàn toàn không giống giả vờ.”
Cô sờ từ mặt đến cổ rồi đến ngực Vân Kiến Quốc đang nằm im bất động, xác nhận ông đã trút hơi thở, cô bắt đầu nhỏ giọng nức nở.
Vân Kiến Quốc nghe thấy Giới nói: “Xin lỗi, đây là chuyện bất đắc dĩ.”
“Tại sao?” Vân Thiển cầm bàn tay lạnh băng của ông, nhìn sang Ô Tề Hải và Giới, môi dưới bị cắn rướm máu, nước mắt chảy ra từng hồi: “Tôi đã làm gì sai, vì sao lại đối xử với tôi và người nhà tôi như vậy?”
“Thật không hiểu nổi nguyên lý vận hành năng lượng của thần linh các người. Nếu chỉ là muốn cảm xúc này, cứ nói với tôi một tiếng, tôi lập tức dốc ruột dốc gan diễn đúng ý đúng chỗ cho, lại còn làm mấy chuyện rườm rà phiền phức… Đây là ý của ai, thiểu năng quá vậy.”
Cô dán lên người Vân Kiến Quốc, hai tay che kín biểu cảm trên mặt, bật tiếng khóc lớn.
Vân Thiển xòe lòng bàn tay, chỉ thấy dấu vết chút bùn còn sót lại: “Ba tôi đâu? Bất kể hai người có ý định kỳ quái gì, tôi cũng đã phối hợp diễn kịch với các người rồi, trả ba lại cho tôi.”
Khóc đến tím ruột tím gan.
Đầu ngón tay đặt bên người Ô Tề Hải run lên, cậu nhìn thấy hai bóng ngươi mờ ảo lơ lửng bay lên sau lưng Vân Thiển, là Tính dục và Lười biếng.
Vân Thiển: “…”
Bọn họ vô cùng kinh ngạc, không biết vì sao đột nhiên bị tống ra khỏi cơ thể Vân Thiển.
Hai người không có thực thể, không thể phát ra tiếng nói, chỉ có thể vươn tay về phía Vân Thiển…
Hai người không có thực thể, không thể phát ra tiếng nói, chỉ có thể vươn tay về phía Vân Thiển…
Khoảnh khắc Giới tan biến, Ô Tề Hải gập người ấn lên lồng ngực. Mất đi thứ vô cùng quan trọng, đau đớn đến không thể hít thở —— là cảm xúc đến từ bản thể.
Vân Kiến Quốc thở dài, đang định nằm xuống nghỉ ngơi, bỗng nhìn thấy bên ngoài có người gọi ông.
Giới không trả lời cô, xoay người mang Tính dục và Lười biếng từ từ tan biến.
Vân Thiển vừa vặn ngẩng đầu lên, đuôi mắt và đầu mũi ửng đỏ, mi mắt thấm ướt.
Càng như vậy, cô càng muốn xem.
Ô Tề Hải kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện Vân Thiển đã đứng dậy, đang nhìn cậu.
Khoảnh khắc Giới tan biến, Ô Tề Hải gập người ấn lên lồng ngực. Mất đi thứ vô cùng quan trọng, đau đớn đến không thể hít thở —— là cảm xúc đến từ bản thể.
Vân Thiển khó hiểu nhìn cậu: “Bộ nhìn chỉ số IQ của tôi dễ gạt lắm à? Từ lần trước cậu cố ý bán danh sách thần linh cho người chơi là tôi đã thấy lạ rồi… Hai người muốn khiến tôi đau đớn tuyệt vọng để lấy lại phân thân sao?”
“Cậu ổn chứ?”
Ô Tề Hải kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện Vân Thiển đã đứng dậy, đang nhìn cậu.
…
Vân Thiển xòe lòng bàn tay, chỉ thấy dấu vết chút bùn còn sót lại: “Ba tôi đâu? Bất kể hai người có ý định kỳ quái gì, tôi cũng đã phối hợp diễn kịch với các người rồi, trả ba lại cho tôi.”
Ô Tề Hải trố mắt nhìn trân trối: “Diễn… diễn kịch? Chị gái, lúc nãy chị đang diễn hả?”
“…” Vân Thiển muốn hét lên, lại phát hiện cô không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Cô lảo đảo chạy tới bên cạnh Vân Kiến Quốc, hai tay lắc người ông, nhưng không nhận được bất kỳ phản ứng nào.
Vân Thiển khó hiểu nhìn cậu: “Bộ nhìn chỉ số IQ của tôi dễ gạt lắm à? Từ lần trước cậu cố ý bán danh sách thần linh cho người chơi là tôi đã thấy lạ rồi… Hai người muốn khiến tôi đau đớn tuyệt vọng để lấy lại phân thân sao?”
Ô Tề Hải: “Sao chị biết?”
Rõ ràng lúc đó chị gái quay lưng về phía phân thân, úp mặt lên “thi thể” Vân Kiến Quốc khóc, cô không thấy gì mới đúng.
Ánh mắt lại liên tục liếc về một hướng.
“Tôi nhìn ở đây thấy rất rõ.” Vân Thiển móc gương trang điểm vẫn luôn mang theo bên mình ra, ấn tay lên khóe mắt đỏ ửng. Lâu rồi cô không khóc nhiều như vậy, khóc trông chẳng đẹp chút nào, công lực giảm sút không ít.
Ô Tề Hải sửng sốt lùi về sau một bước. Giờ cậu mới nhớ lúc Vân Thiển khóc, cô vùi mặt rất kín, đúng là quá bất thường!
Ô Tề Hải nói: “Ở đằng trước.”
“Nhưng mà chị gái, lúc nãy tín ngưỡng của chị đã thật sự biến mất… hoàn toàn không giống giả vờ.”
“Chỉ cần nghĩ tới thần linh bại não kia đồng ý ngủ với tôi mà chẳng giữ lời, tôi đã không còn tin nữa.”
Mặc dù quốc gia phản ứng nhanh, quái vật thình lình xuất hiện và môi trường thay đổi vẫn khiến nhiều người mất đi gia đình và người thân.
Vân Thiển nói một cách chính đáng, hợp tình hợp lý.
“Thật không hiểu nổi nguyên lý vận hành năng lượng của thần linh các người. Nếu chỉ là muốn cảm xúc này, cứ nói với tôi một tiếng, tôi lập tức dốc ruột dốc gan diễn đúng ý đúng chỗ cho, lại còn làm mấy chuyện rườm rà phiền phức… Đây là ý của ai, thiểu năng quá vậy.”
Lúc cô đi tới đó, Ô Tề Hải không ngừng ngăn cản cô.
Cô lấy một chai thuốc nhỏ mắt bị bóp gần cạn đáy trong túi ra: “Khí hậu Thủ đô khô chết đi dược, khóc một chút mà nước mắt đã dính hết lên mặt. Đúng là chỉ có nước nhỏ mắt dễ xài, sóng sánh trong suốt.”
“Chị gái?”
Cô nặn ra hai giọt, kết hợp với cau đầu mày, nước mắt chỗ lông mi rưng rưng, lập tức giống như lã chã chực khóc khiến người khác đau lòng.
Bấy giờ Ô Tề Hải mới phát hiện nước mắt trên lông mi Vân Thiển có mùi thuốc nhỏ mắt: “…”
Ngực cậu vẫn còn đau nhói.
Ô Tề Hải: Bản thể đần độn còn đang ở bên kia đau lòng, đau lòng cái rắm!
Vân Thiển diễn sâu quá mình cuốn theo luôn, may Vân Thiển nhận ra chứ không chắc diễn biến tiếp theo thành câu chuyện ngược luyến tàn tâm mất.
thấy ai cũng tội mà thôi cũng kệ, vì anh xứng đáng
Hèn chi chị nhỏ mắt, sao nhìn lúc chị thông minh bất chợt thế.
Quả nhiên là lũ đàn ông ngây thơ dễ lừa mà, tiểu Hải với Giới chỉ nghĩ ra được mấy kế gà tiểu học này thôi, cao cấp hơn thì không có đâu ???