Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 78

Chương 78

Tới rồi, tới rồi, cuối cùng điểm tích lũy tới rồi!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Giản Hành Chi đưa linh điểu cho Quân Thù xong thì đi đến vườn hoa hôm qua hẹn với Tần Uyển Uyển.

Đến cửa vườn hoa, y dừng bước, cúi đầu quan sát quần áo của mình.

Rất tốt, không xộc xệch. Sau khi đảm bảo vẻ ngoài, y mới vui vẻ bước vào vườn hoa, chuẩn bị bắt đầu một ngày tươi đẹp.

Kết quả vừa bước vào, y đã nhìn thấy Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường đang so chiêu. Nghe thấy tiếng Giản Hành Chi tới, Tạ Cô Đường thu kiếm trước, quay đầu nhìn Giản Hành Chi, vui vẻ hành lễ: “Tiền bối.”

Tn Uyn Uyn va đánhxong mt trn,âvô cùng sngkhoái, la ginđêm qua tiêutan quá na.ìNàng quay đunhìn y, khoanļdung đ lưngcưi: “Chào buiýsáng.”

Gin HànhăChi cưi khôngni. Y lnhìnht nhìn TĨCô Đưng, liquay đu sangTn Uyn Uyn,ch vào TICô Đưng hi:“Ti sao y°li đây?”ơ

Li này khôngcn Tn UynUyn lên tiếng,ĩT Cô ĐưngĪđã t mìnhòtr li: “Tncô nương nóiưtin bi cómt Mt cnhcó th hunļluyn kiếm ý,íta bèn mtdày đến đây,mun xin tinjbi cho mtcơ hi đĩvãn bi nhìn³thy thn vtánày.”

“Cu… Gin)Hành Chi nhìnv mt thn{nhiên ca TCô Đưng, nghnmt hi minói: “Hôm nàojta cho cuâcoi riêng khôngïđưc sao?”

Hcìtp lúc nàokhông đưc, cĺphi chn lúcîngưi ta bidưng tình cmh?

T Cô Đưng[ngây ngưi, TnêUyn Uyn truyhi: “Hôm naykhông đưc sao?”

Gin Hành Chi{cng đ, yĩđau đu phttay, cam chu:Thôi, hôm naycũng đưc.”

Nóixong, y cũngkhông nhiu li,giơ tay nimļquyết. Mt vòngxoáy màu đenɨxut hin giaókhông trung, haiìtay Gin HànhChi khép trongtay áo, chyĩvào: “Đi thôi.”ê

Tn Uyn Uynvà T CôôĐưng nhìn nhau,ļđi theo GinìHành Chi vàovòng xoáy. Saukhi vào, bangưi phát hindưng như nơinày là mth đen vũýtr thăm thm.Ba ngưi hïđng trên mtĩtng đá trôilơ lng, đngìxa đu làmàu đen, khôngınhìn thy đimcui, không nhìnĪthy tri, khôngthy ranh giiphi trái, cũng)không nhìn thyÍđưc đáy, gingínhư mt vũ¸tr chưa cóvì sao.

Đng trưcíbn h làĩba vt ánhõsáng màu vàngv ra bacon đưng, dưngĩnhư gia nhngãcon đưng đưc:mt tm màngĨmng trong sut³ngăn cách. Mtsi tơ đê ngay trưc{mt bn h,phía sau tơïđ là mtïbóng ngưi xôngèti.

Nhng bóng ngưinày đu làïk đch.” GinHành Chi chédn bn h:“Hai ngưi giếtbn chúng làcó th tiếnv phía trưc.àCàng v trưc,đi th càngkhó. Chiêu thcènhng ngưi nàyđánh đu lààkiếm pháp trênívách tưng đá,¸các ngưi quanÎsát tht k,mày mò hcïtp. Nơi nàymt tháng, bêníngoài mt canhgi. Ta đãthiết lp thigian ba tháng,ļtrưc tiên thxem.”

Đa tátin bi!”

TđCô Đưng ngheĺthy loi thnkhí như thế,ùlp tc phnkhích, bưc lêntrưc, chn mtcon đưng riïrút kiếm xôngílên.

Gin Hành Chinhìn Tn UynĨUyn, Tn UynUyn kh homt tiếng: “Vy…vy ta điđưng nào?”

Điùđưng kia.” GinóHành Chi htIcm v phía:con đưng bênùngoài cùng bênkia.

Tn Uyn Uynjvn đng ,gia, đnh điếđưng gia,nhưng thy GinHành Chi cý ch đnhmt con đưng,nàng ly làmăl nhưng vnákhông hi nhiu,{cm kiếm điv đưng bênkia.

Gin Hành Chiĩđi con đưngı gia, rútkiếm ra, vaIquan sát TnUyn Uyn, vaèth ơ chémămt cách tùytin.

T Cô Đưngĩđã sm xôngmt mch lênĩphía trưc, TnïUyn Uyn brt phía sau.Gin Hành Chiýchm chp đitheo nàng, pháthin ch cònli hai ngưi,rt cuc nhếchìkhóe môi, quayđu nhìn chmchm bóng ngưiti.

Tn Uyn UynЇva quan sát:đng tác nhngĨngưi xông tiĩtrưc mt, vaĩhc theo. Nănglc hc tpưca nàng rtòmnh, chưa đưcmy ngày đãhc hết kiếmIpháp này, sau(đó bt đus dng nóchiến đu viđi phương.

Gin HànhĬChi đi bênicnh quan sát,]va ngăn ngưiíbên mình, vaĩch dn TnưUyn Uyn.

Qua haiètháng, ca iãcàng ngày càngíkhó. Tn UynàUyn bt đudng li mt}ch, khó màItiến lên.

Gin HànhChi quan sátáTn Uyn Uyn.

Đếnèv trí này,s dng tujvi hoc chiêuíthc đơn thunɩrt khó tiếnlên.

Trong tu luynăca kiếm tu,õlinh lc tujvi là niâcông cơ s,ɩcưng đ thnèthc là scýmnh thn hn,ichiêu thc đưcÍxem nhưChúýtrong pháp tu,Īdùng đ giaotiếp vi triđt, còn thcìtế th thtês có thìkhiến kiếm tuchiến đu vưtcp là kiếmiý.

Kiếm ý là(s lĩnh ngvà nim tinÍca mt kiếmtu đi vikiếm, vì saoy cm kiếm,đo mà lòngĩy hưng vɨlà gì, phươngíhưng như thếïnào.

Đi đa sjkiếm ý cakiếm tu đuòlà sát pht,ıc chp điɩvi chiến thngk đch, kiên,đnh đi vibt bi, làcơ s caïkiếm ý kiếmĩtu.

Tn Uyn Uynquá thích lui,,quá khoan nhưng,cho nên kiếmľý ca nànggn như rtít xut hin.

Chĺxut hin duy{nht hai ln,mt là nàngĩb gim lênmt, ln khác…

GiníHành Chi nhÏli, đt nhiênkinh ngc phátýhin, thế màli là lúcđi kháng NinhVăn Húc, sauílưng y, nhát)kiếm mang theosc sng bngbng kia.

Kiếm ýca nhát kiếmìđó khác viĩbt c kiếmtu nào yÏtng gp.

Nhng kiếmļtu khác kĬc y đuch sát, cht(*).

(*) T: chết

Nhưng,kiếm ý nhátíkiếm Tn UynăUyn vung phíaísau y làsinh cơ.

Gin HànhChi quay đuáli nhìn TnUyn Uyn, nhìnkiếm ca nàng,đt nhiên cmĩthy có chútthú v khóİt.

Y nhìn nàng,ùthy nàng vnluôn gim chânîti ch, khho mt tiếng:Ĭ“C chai(*) ri?”

(*) Ý chnút tht cchai, tc làÍch nào đób bóp nhli, khó vưtõqua.

Tn Uyn Uynàkhông nói, aithua đu sícm thy khôngĪvui trong lòng.

GinèHành Chi chđim nàng: “Nàngĭth suy nghĩvì sao nàngôrút kiếm, nhli pháp quyếtĩnàng tng hc,nếu như dùngkiếm chiêu biuđt thì séthế nào?”

Phápjquyết là ngônĺng pháp tu,kiếm chiêu làıngôn ng cakiếm tu.

Đng tácùTn Uyn Uynkhng li. GinHành Chi suyénghĩ, bưc quamàng ánh sángftrong sut, đi(ti sau lưngnàng.

Y vươn tayïnm ly bànįtay cm kiếmca Tn UynìUyn. Khonh khcĬnm ly tayĩnàng, y hơichn ch, âmthm kéo tayõáo lên, dùngtayáo che phmu bàn tayİTn Uyn Uynri mi ápıtay lên mufbàn tay nàng.

Tần Uyển Uyển không nhận ra những chi tiết này, chỉ cảm thấy hơi thở sau lưng nóng rực, lập tức căng thẳng: “Người… người muốn làm gì?”

Kiếm thế cơ sở nhưng giây phút vung kiếm kia, Tần Uyển Uyển bỗng nhiên cảm nhận được một niềm tin mãnh liệt đánh thẳng vào.

“Đừng nói chuyện.”

Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ, gật đầu. Đang định nói gì, nàng bỗng nghe Nam Phong đi như chạy tới: “Chủ nhân, Giản đạo quân, Ninh đạo quân bảo mọi người tới đại sảnh một chuyến.”

Y nhắc nhở nàng: “Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận nhát kiếm này.”

Động tác Giản Hành Chi cứng đờ, Tạ Cô Đường tha thiết ngẩng đầu: “Không biết tiền bối có thể chỉ giáo đôi phần?”

Sau đó, nàng cảm giác gió lay động. Giản Hành Chi cầm tay nàng, giơ lên.

Tần Uyển Uyển biết Giản Hành Chi đang muốn dạy nàng, bèn ổn định tâm trạng, nghe lời y nhắm mắt lại.

Tần Uyển Uyển biết Giản Hành Chi đang muốn dạy nàng, bèn ổn định tâm trạng, nghe lời y nhắm mắt lại.

“Người nhà của ông lão Vô Danh kia tới rồi!” Nam Phong thở phì phò đáp.

“Không sao.”

Sau đó, nàng cảm giác gió lay động. Giản Hành Chi cầm tay nàng, giơ lên.

“Tiền bối suy nghĩ rất đúng.”

Kiếm thế cơ sở nhưng giây phút vung kiếm kia, Tần Uyển Uyển bỗng nhiên cảm nhận được một niềm tin mãnh liệt đánh thẳng vào.

Giản Hành Chi nhắc nhở nàng: “Nếu đối thủ đủ mạnh, sinh tử tuyệt cảnh là dễ ngộ đạo nhất.”

Thắng.

Giản Hành Chi vừa nghe, ánh mắt đã rực sáng.

Chỉ một niềm tin đơn giản thuần khiết như thế nhưng giống như sóng thần gột rửa tất cả cảm nhận của nàng. Đợi sóng lớn chầm chậm lắng xuống, nàng thở dốc, từ từ mở to mắt, phát hiện tất cả bóng người phía trước đã bị nhát kiếm này chém qua.

Giản Hành Chi nắm tay nàng, giọng nói điềm tĩnh: “Ta lấy chiến luyện đạo, đối với ta mà nói, thua tương đương với chết. Kiếm ý của một kiếm tu chỉ cần đủ thuần khiết, đủ kiên định, tức là đủ mạnh.”

Tới rồi, tới rồi, cuối cùng điểm tích lũy tới rồi!

“Đây là kiếm ý của ta.”

Nói xong, nàng quay về sân viện, đuổi theo Giản Hành Chi đã đi xa.

“Vậy một tu sĩ thua trận…” Giản Hành Chi lấy làm lạ: “Chẳng phải là chết sao?”

Giản Hành Chi nắm tay nàng, giọng nói điềm tĩnh: “Ta lấy chiến luyện đạo, đối với ta mà nói, thua tương đương với chết. Kiếm ý của một kiếm tu chỉ cần đủ thuần khiết, đủ kiên định, tức là đủ mạnh.”

Tần Uyển Uyển thấy Nam Phong gấp gáp, vội hỏi.

Tần Uyển Uyển nghe lời y nói, quay đầu nhìn y: “Con người không thể cả đời không thua.”

Tần Uyển Uyển truy tìm vấn đề, cảm thụ sự lưu chuyển linh lực trong từng chiêu thức của Giản Hành Chi, từng chi tiết trong động tác y, từ dồn sức nơi nào, sức lực thay đổi thế nào, y dùng kiếm biểu đạt mọi thứ của mình thế nào.

Tần Uyển Uyển á khẩu. Giản Hành Chi chỉ nói: “Được rồi, nàng đừng nghĩ nhiều quá, nhắm mắt lại, ta vung kiếm, nàng cảm thụ kiếm ý này.”

“Vậy một tu sĩ thua trận…” Giản Hành Chi lấy làm lạ: “Chẳng phải là chết sao?”

Nàng quan sát người nọ, sau đó nhớ lại chính mình, giống như một tấm gương.

Tần Uyển Uyển á khẩu. Giản Hành Chi chỉ nói: “Được rồi, nàng đừng nghĩ nhiều quá, nhắm mắt lại, ta vung kiếm, nàng cảm thụ kiếm ý này.”

“Ờ.” Tần Uyển Uyển hiện giờ vô cùng hiểu rõ tư duy của đám kiếm tu này, nàng chu đáo đặt đá trở lại: “Huynh tiếp tục đi, ta di trước.”

Tần Uyển Uyển nhắm mắt, cảm gác Giản Hành Chi kéo nàng vung kiếm quét ngang không trung, nhắc nhở nàng: “Nàng truy tìm nơi nó đến, sau đó ngẫm lại chính mình, kiếm ý của nàng đang ở đâu?”

Kiếm ý của nàng đang ở đâu.

“Đừng nói chuyện.”

Y sam bọn họ đeo đuổi vấn vít, nàng loáng thoáng cảm giác được dường như linh hồn của mình chạm nhẹ lên kiếm, tựa như nàng có thể nhẹ nhàng chạm vào linh hồn Giản Hành Chi từ kiếm chiêu.

Tần Uyển Uyển truy tìm vấn đề, cảm thụ sự lưu chuyển linh lực trong từng chiêu thức của Giản Hành Chi, từng chi tiết trong động tác y, từ dồn sức nơi nào, sức lực thay đổi thế nào, y dùng kiếm biểu đạt mọi thứ của mình thế nào.

Tạ Cô Đường tâng bốc vô điều kiện tất cả quyết định của Giản Hành Chi, y ngẫm nghĩ, không nhịn được nói: “Tiền bối, vãn bối có một yêu cầu quá đáng.”

Giọng Tạ Cô Đường truyền từ trong tảng đá ra: “Uyển Uyển, muội đi trước đi, ta phải lĩnh hội!”

Y sam bọn họ đeo đuổi vấn vít, nàng loáng thoáng cảm giác được dường như linh hồn của mình chạm nhẹ lên kiếm, tựa như nàng có thể nhẹ nhàng chạm vào linh hồn Giản Hành Chi từ kiếm chiêu.

Nàng quan sát người nọ, sau đó nhớ lại chính mình, giống như một tấm gương.

Nàng vẫn chưa cảm thụ xong, chợt nghe thấy xung quanh vang lên “leng keng”. Tần Uyển Uyển mở choàng mắt, phát hiện mình đang ở trong vườn hoa. Tạ Cô Đường thở dốc nhìn bọn họ, Giản Hành Chi bình tĩnh rút tay, khẽ ho một tiếng: “Ta chỉ thiết lập ba canh giờ, ngày mai Uyển Uyển còn phải thi đấu, hôm nay học đủ rồi, hôm khác lại tập tiếp.”

Tần Uyển Uyển nghe lời y nói, quay đầu nhìn y: “Con người không thể cả đời không thua.”

“Tiền bối suy nghĩ rất đúng.”

Tạ Cô Đường tâng bốc vô điều kiện tất cả quyết định của Giản Hành Chi, y ngẫm nghĩ, không nhịn được nói: “Tiền bối, vãn bối có một yêu cầu quá đáng.”

Giản Hành Chi cất ảo cảnh, nghe Tạ Cô Đường không biết xấu hổ mở miệng: “Lúc nãy trong ảo cảnh nhìn thấy tiền bối dạy Uyển Uyển cảm thụ kiếm ý của tiền bối, vãn bối cũng muốn cảm thụ một lần!”

“Nói đi.”

“Nói đi.”

Thắng.

Giản Hành Chi cất ảo cảnh, nghe Tạ Cô Đường không biết xấu hổ mở miệng: “Lúc nãy trong ảo cảnh nhìn thấy tiền bối dạy Uyển Uyển cảm thụ kiếm ý của tiền bối, vãn bối cũng muốn cảm thụ một lần!”

“Thì đánh thôi.”

Động tác Giản Hành Chi cứng đờ, Tạ Cô Đường tha thiết ngẩng đầu: “Không biết tiền bối có thể chỉ giáo đôi phần?”

Tần Uyển Uyển đuổi theo, đi phía sau y, vui vẻ hỏi: “Những thứ lúc nãy người dạy ta, trước đây người đã ngộ ra thế nào?”

“Được thôi.”

Giản Hành Chi lạnh lùng đáp, trở tay rút kiếm. Ngay khi Tạ Cô Đường còn chưa kịp phản ứng, một nhát kiếm chém “ầm” tới, đánh y văng vào núi giả. Giản Hành Chi bình tĩnh thu kiếm: “Cảm thụ đi.”

Dứt lời, y xoay người bỏ đi.

Tần Uyển Uyển nhìn bóng lưng Giản Hành Chi, bước tới trước núi giả, cầm một cục đá lên, rùng mình nhìn Tạ Cô Đường vùi trong tảng đá: “Tạ đạo quân, huynh còn sống không?”

“Sao thế?”

“Không sao.”

“Đây là kiếm ý của ta.”

Giọng Tạ Cô Đường truyền từ trong tảng đá ra: “Uyển Uyển, muội đi trước đi, ta phải lĩnh hội!”

“Ờ.” Tần Uyển Uyển hiện giờ vô cùng hiểu rõ tư duy của đám kiếm tu này, nàng chu đáo đặt đá trở lại: “Huynh tiếp tục đi, ta di trước.”

Dứt lời, y xoay người bỏ đi.

Nói xong, nàng quay về sân viện, đuổi theo Giản Hành Chi đã đi xa.

“Giản Hành Chi!”

Tần Uyển Uyển nhìn bóng lưng Giản Hành Chi, bước tới trước núi giả, cầm một cục đá lên, rùng mình nhìn Tạ Cô Đường vùi trong tảng đá: “Tạ đạo quân, huynh còn sống không?”

Tần Uyển Uyển nhắm mắt, cảm gác Giản Hành Chi kéo nàng vung kiếm quét ngang không trung, nhắc nhở nàng: “Nàng truy tìm nơi nó đến, sau đó ngẫm lại chính mình, kiếm ý của nàng đang ở đâu?”

Tần Uyển Uyển đuổi theo, đi phía sau y, vui vẻ hỏi: “Những thứ lúc nãy người dạy ta, trước đây người đã ngộ ra thế nào?”

“Thì đánh thôi.”

Giản Hành Chi thản nhiên đáp: “Không đánh sao nghĩ ra được? ngày mai là một cơ hội tốt.”

Giản Hành Chi nhắc nhở nàng: “Nếu đối thủ đủ mạnh, sinh tử tuyệt cảnh là dễ ngộ đạo nhất.”

Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ, gật đầu. Đang định nói gì, nàng bỗng nghe Nam Phong đi như chạy tới: “Chủ nhân, Giản đạo quân, Ninh đạo quân bảo mọi người tới đại sảnh một chuyến.”

Y nhắc nhở nàng: “Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận nhát kiếm này.”

“Sao thế?”

“Được thôi.”

Tần Uyển Uyển thấy Nam Phong gấp gáp, vội hỏi.

Giản Hành Chi lạnh lùng đáp, trở tay rút kiếm. Ngay khi Tạ Cô Đường còn chưa kịp phản ứng, một nhát kiếm chém “ầm” tới, đánh y văng vào núi giả. Giản Hành Chi bình tĩnh thu kiếm: “Cảm thụ đi.”

“Người nhà của ông lão Vô Danh kia tới rồi!” Nam Phong thở phì phò đáp.

Giản Hành Chi vừa nghe, ánh mắt đã rực sáng.

Tới rồi, tới rồi, cuối cùng điểm tích lũy tới rồi!

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

4 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Này mà là nam phụ gì chứ, trong mắt trong tim ảnh chỉ có kiếm thôi.

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Ngoài mê chị thì anh còn mê điểm tích lũy nữa haha

thuhi2
thuhi2
1 Năm Cách đây

mé =)))))) cùng là dạy kiếm ý nhưng nó lạ lắm ? đánh bay cả anh Đường luôn ?

Duy Nhiên
Duy Nhiên
1 Năm Cách đây

Tạ đạo quân – một fan boy chính hịu ? quá sức dễ thương luôn nè.

4
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!