Chương 78
Tới rồi, tới rồi, cuối cùng điểm tích lũy tới rồi!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Giản Hành Chi đưa linh điểu cho Quân Thù xong thì đi đến vườn hoa hôm qua hẹn với Tần Uyển Uyển.
Đến cửa vườn hoa, y dừng bước, cúi đầu quan sát quần áo của mình.
Rất tốt, không xộc xệch. Sau khi đảm bảo vẻ ngoài, y mới vui vẻ bước vào vườn hoa, chuẩn bị bắt đầu một ngày tươi đẹp.
Kết quả vừa bước vào, y đã nhìn thấy Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường đang so chiêu. Nghe thấy tiếng Giản Hành Chi tới, Tạ Cô Đường thu kiếm trước, quay đầu nhìn Giản Hành Chi, vui vẻ hành lễ: “Tiền bối.”
Tần Uyển Uyển vừa đánhớxong một trận,âvô cùng sảngỹkhoái, lửa giậnẽđêm qua tiêuḹtan quá nửa.ìNàng quay đầuἱnhìn y, khoanļdung độ lượngẻcười: “Chào buổiýsáng.”
Giản HànhăChi cười khôngốnổi. Y lạnhìnhạt nhìn TạĨCô Đường, lạiἳquay đầu sangẫTần Uyển Uyển,ḻchỉ vào TạICô Đường hỏi:ἱ“Tại sao y°lại ở đây?”ơ
Lời này khôngἶcần Tần UyểnḻUyển lên tiếng,ĩTạ Cô ĐườngĪđã tự mìnhòtrả lời: “Tầnợcô nương nóiưtiền bối cóỉmột Mật cảnhỷcó thể huấnļluyện kiếm ý,íta bèn mặtẩdày đến đây,ợmuốn xin tiềnjbối cho mộtớcơ hội đểĩvãn bối nhìn³thấy thần vậtánày.”
“Cậu…” Giản)Hành Chi nhìnạvẻ mặt thản{nhiên của TạἶCô Đường, nghẹnọmột hồi mớiḷnói: “Hôm nàojta cho cậuâcoi riêng khôngïđược sao?”
Họcìtập lúc nàoảkhông được, cứĺphải chọn lúcîngười ta bồiỵdưỡng tình cảmịhả?
Tạ Cô Đường[ngây người, TầnêUyển Uyển truyổhỏi: “Hôm nayἶkhông được sao?”ẫ
Giản Hành Chi{cứng đờ, yĩđau đầu phấtỉtay, cam chịu:ἱ“Thôi, hôm nayḻcũng được.”
Nóiẵxong, y cũngệkhông nhiều lời,ẹgiơ tay niệmļquyết. Một vòngấxoáy màu đenɨxuất hiện giữaókhông trung, haiìtay Giản HànhỳChi khép trongảtay áo, chạyĩvào: “Đi thôi.”ê
Tần Uyển Uyểnἰvà Tạ CôôĐường nhìn nhau,ļđi theo GiảnìHành Chi vàoẹvòng xoáy. Sauờkhi vào, baồngười phát hiệnἴdường như nơiọnày là mộtớhố đen vũýtrụ thăm thẳm.ἱBa người họïđứng trên mộtĩtảng đá trôiịlơ lửng, đằngìxa đều làụmàu đen, khôngınhìn thấy điểmἶcuối, không nhìnĪthấy trời, khôngỉthấy ranh giớiấphải trái, cũng)không nhìn thấyÍđược đáy, giốngínhư một vũ¸trụ chưa cóỡvì sao.
Đằng trướcíbọn họ làĩba vệt ánhõsáng màu vàngảvẽ ra baἷcon đường, dườngĩnhư giữa nhữngãcon đường được:một tấm màngĨmỏng trong suốt³ngăn cách. Mộtḹsợi tơ đỏêở ngay trước{mặt bọn họ,ụphía sau tơïđỏ là mộtïbóng người xôngètới.
“Những bóng ngườiịnày đều làïkẻ địch.” GiảnằHành Chi chỉédẫn bọn họ:ị“Hai người giếtẹbọn chúng làịcó thể tiếnụvề phía trước.àCàng về trước,ἰđối thủ càngịkhó. Chiêu thứcènhững người nàyỡđánh đều lààkiếm pháp trênívách tường đá,¸các người quanÎsát thật kỹ,ịmày mò họcïtập. Nơi nàyḷmột tháng, bêníngoài một canhắgiờ. Ta đãỉthiết lập thờiịgian ba tháng,ļtrước tiên thửợxem.”
“Đa tạátiền bối!”
TạđCô Đường ngheĺthấy loại thầnồkhí như thế,ùlập tức phấnởkhích, bước lênầtrước, chọn mộtỉcon đường rồiïrút kiếm xôngílên.
Giản Hành Chiỉnhìn Tần UyểnĨUyển, Tần UyểnỉUyển khẽ hoẹmột tiếng: “Vậy…ạvậy ta điựđường nào?”
“Điùđường kia.” GiảnóHành Chi hấtIcằm về phía:con đường bênùngoài cùng bênởkia.
Tần Uyển Uyểnjvốn đứng ở,giữa, định điếđường ở giữa,ằnhưng thấy GiảnụHành Chi cốọý chỉ địnhộmột con đường,ờnàng lấy làmălạ nhưng vẫnákhông hỏi nhiều,{cầm kiếm điữvề đường bênợkia.
Giản Hành Chiĩđi con đườngıở giữa, rútỉkiếm ra, vừaIquan sát TầnậUyển Uyển, vừaèthờ ơ chémămột cách tùyịtiện.
Tạ Cô Đườngĩđã sớm xôngỗmột mạch lênĩphía trước, TầnïUyển Uyển bịọrớt phía sau.ặGiản Hành Chiýchậm chạp điọtheo nàng, phátỉhiện chỉ cònỉlại hai người,ỹrốt cuộc nhếchìkhóe môi, quayẵđầu nhìn chằmồchằm bóng ngườiạtới.
Tần Uyển UyểnЇvừa quan sát:động tác nhữngĨngười xông tớiĩtrước mặt, vừaĩhọc theo. Năngằlực học tậpưcủa nàng rấtòmạnh, chưa đượcằmấy ngày đãậhọc hết kiếmIpháp này, sau(đó bắt đầuỉsử dụng nóứchiến đấu vớiἶđối phương.
Giản HànhĬChi đi bênicạnh quan sát,]vừa ngăn ngườiíbên mình, vừaĩchỉ dẫn TầnưUyển Uyển.
Qua haiètháng, cửa ảiãcàng ngày càngíkhó. Tần UyểnàUyển bắt đầuἴdừng lại một}chỗ, khó màItiến lên.
Giản HànhỳChi quan sátáTần Uyển Uyển.
Đếnèvị trí này,ịsử dụng tujvi hoặc chiêuíthức đơn thuầnɩrất khó tiếnỳlên.
Trong tu luyệnăcủa kiếm tu,õlinh lực tujvi là nộiâcông cơ sở,ɩcường độ thầnèthức là sứcýmạnh thần hồn,ichiêu thức đượcÍxem như “Chú”ýtrong pháp tu,Īdùng để giaoệtiếp với trờiờđất, còn thựcìtế thứ thậtêsự có thểìkhiến kiếm tuḹchiến đấu vượtủcấp là kiếmiý.
Kiếm ý là(sự lĩnh ngộồvà niềm tinÍcủa một kiếmữtu đối vớiảkiếm, vì saoḽy cầm kiếm,ửđạo mà lòngĩy hướng vềɨlà gì, phươngíhướng như thếïnào.
Đại đa sốjkiếm ý củaẹkiếm tu đềuòlà sát phạt,ıcố chấp đốiɩvới chiến thắngḽkẻ địch, kiên,định đối vớiịbất bại, làồcơ sở củaïkiếm ý kiếmĩtu.
Tần Uyển Uyểnằquá thích lui,,quá khoan nhượng,ἲcho nên kiếmľý của nàngỗgần như rấtừít xuất hiện.
Chỉĺxuất hiện duy{nhất hai lần,ậmột là nàngĩbị giẫm lênỗmặt, lần khác…
GiảníHành Chi nhớÏlại, đột nhiênỉkinh ngạc phátýhiện, thế màἲlại là lúcỉđối kháng NinhộVăn Húc, sauílưng y, nhát)kiếm mang theoἷsức sống bừngỳbừng kia.
Kiếm ýồcủa nhát kiếmìđó khác vớiĩbất cứ kiếmἱtu nào yÏtừng gặp.
Những kiếmļtu khác kểĬcả y đềuẫchủ sát, chủẵtử(*).
(*) Tử: chết
Nhưng,kiếm ý nhátíkiếm Tần UyểnăUyển vung phíaísau y làḹsinh cơ.
Giản HànhừChi quay đầuálại nhìn TầnẽUyển Uyển, nhìnịkiếm của nàng,ẽđột nhiên cảmĩthấy có chútởthú vị khóİtả.
Y nhìn nàng,ùthấy nàng vẫnẩluôn giậm chânîtại chỗ, khẽịho một tiếng:Ĭ“Cổ chai(*) rồi?”ẽ
(*) Ý chỉḹnút thắt cổἰchai, tức làÍchỗ nào đóệbị bóp nhỏỉlại, khó vượtõqua.
Tần Uyển Uyểnàkhông nói, aiắthua đều sẽícảm thấy khôngĪvui trong lòng.
GiảnèHành Chi chỉỉđiểm nàng: “Nàngĭthử suy nghĩịvì sao nàngôrút kiếm, nhớịlại pháp quyếtĩnàng từng học,ọnếu như dùngẵkiếm chiêu biểuệđạt thì sẽéthế nào?”
Phápjquyết là ngônĺngữ pháp tu,ỷkiếm chiêu làıngôn ngữ củaḽkiếm tu.
Động tácùTần Uyển Uyểnợkhựng lại. GiảnịHành Chi suyénghĩ, bước quaọmàng ánh sángftrong suốt, đi(tới sau lưngốnàng.
Y vươn tayïnắm lấy bànįtay cầm kiếmờcủa Tần UyểnìUyển. Khoảnh khắcĬnắm lấy tayĩnàng, y hơiḹchần chờ, âmỹthầm kéo tayõáo lên, dùngtayẵáo che phủẻmu bàn tayİTần Uyển Uyểnἳrồi mới ápıtay lên mufbàn tay nàng.
Tần Uyển Uyển không nhận ra những chi tiết này, chỉ cảm thấy hơi thở sau lưng nóng rực, lập tức căng thẳng: “Người… người muốn làm gì?”
Kiếm thế cơ sở nhưng giây phút vung kiếm kia, Tần Uyển Uyển bỗng nhiên cảm nhận được một niềm tin mãnh liệt đánh thẳng vào.
“Đừng nói chuyện.”
Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ, gật đầu. Đang định nói gì, nàng bỗng nghe Nam Phong đi như chạy tới: “Chủ nhân, Giản đạo quân, Ninh đạo quân bảo mọi người tới đại sảnh một chuyến.”
Y nhắc nhở nàng: “Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận nhát kiếm này.”
Động tác Giản Hành Chi cứng đờ, Tạ Cô Đường tha thiết ngẩng đầu: “Không biết tiền bối có thể chỉ giáo đôi phần?”
Sau đó, nàng cảm giác gió lay động. Giản Hành Chi cầm tay nàng, giơ lên.
Tần Uyển Uyển biết Giản Hành Chi đang muốn dạy nàng, bèn ổn định tâm trạng, nghe lời y nhắm mắt lại.
Tần Uyển Uyển biết Giản Hành Chi đang muốn dạy nàng, bèn ổn định tâm trạng, nghe lời y nhắm mắt lại.
“Người nhà của ông lão Vô Danh kia tới rồi!” Nam Phong thở phì phò đáp.
“Không sao.”
Sau đó, nàng cảm giác gió lay động. Giản Hành Chi cầm tay nàng, giơ lên.
“Tiền bối suy nghĩ rất đúng.”
Kiếm thế cơ sở nhưng giây phút vung kiếm kia, Tần Uyển Uyển bỗng nhiên cảm nhận được một niềm tin mãnh liệt đánh thẳng vào.
Giản Hành Chi nhắc nhở nàng: “Nếu đối thủ đủ mạnh, sinh tử tuyệt cảnh là dễ ngộ đạo nhất.”
Thắng.
Giản Hành Chi vừa nghe, ánh mắt đã rực sáng.
Chỉ một niềm tin đơn giản thuần khiết như thế nhưng giống như sóng thần gột rửa tất cả cảm nhận của nàng. Đợi sóng lớn chầm chậm lắng xuống, nàng thở dốc, từ từ mở to mắt, phát hiện tất cả bóng người phía trước đã bị nhát kiếm này chém qua.
Giản Hành Chi nắm tay nàng, giọng nói điềm tĩnh: “Ta lấy chiến luyện đạo, đối với ta mà nói, thua tương đương với chết. Kiếm ý của một kiếm tu chỉ cần đủ thuần khiết, đủ kiên định, tức là đủ mạnh.”
Tới rồi, tới rồi, cuối cùng điểm tích lũy tới rồi!
“Đây là kiếm ý của ta.”
Nói xong, nàng quay về sân viện, đuổi theo Giản Hành Chi đã đi xa.
“Vậy một tu sĩ thua trận…” Giản Hành Chi lấy làm lạ: “Chẳng phải là chết sao?”
Giản Hành Chi nắm tay nàng, giọng nói điềm tĩnh: “Ta lấy chiến luyện đạo, đối với ta mà nói, thua tương đương với chết. Kiếm ý của một kiếm tu chỉ cần đủ thuần khiết, đủ kiên định, tức là đủ mạnh.”
Tần Uyển Uyển thấy Nam Phong gấp gáp, vội hỏi.
Tần Uyển Uyển nghe lời y nói, quay đầu nhìn y: “Con người không thể cả đời không thua.”
Tần Uyển Uyển truy tìm vấn đề, cảm thụ sự lưu chuyển linh lực trong từng chiêu thức của Giản Hành Chi, từng chi tiết trong động tác y, từ dồn sức nơi nào, sức lực thay đổi thế nào, y dùng kiếm biểu đạt mọi thứ của mình thế nào.
Tần Uyển Uyển á khẩu. Giản Hành Chi chỉ nói: “Được rồi, nàng đừng nghĩ nhiều quá, nhắm mắt lại, ta vung kiếm, nàng cảm thụ kiếm ý này.”
“Vậy một tu sĩ thua trận…” Giản Hành Chi lấy làm lạ: “Chẳng phải là chết sao?”
Nàng quan sát người nọ, sau đó nhớ lại chính mình, giống như một tấm gương.
Tần Uyển Uyển á khẩu. Giản Hành Chi chỉ nói: “Được rồi, nàng đừng nghĩ nhiều quá, nhắm mắt lại, ta vung kiếm, nàng cảm thụ kiếm ý này.”
“Ờ.” Tần Uyển Uyển hiện giờ vô cùng hiểu rõ tư duy của đám kiếm tu này, nàng chu đáo đặt đá trở lại: “Huynh tiếp tục đi, ta di trước.”
Tần Uyển Uyển nhắm mắt, cảm gác Giản Hành Chi kéo nàng vung kiếm quét ngang không trung, nhắc nhở nàng: “Nàng truy tìm nơi nó đến, sau đó ngẫm lại chính mình, kiếm ý của nàng đang ở đâu?”
Kiếm ý của nàng đang ở đâu.
“Đừng nói chuyện.”
Y sam bọn họ đeo đuổi vấn vít, nàng loáng thoáng cảm giác được dường như linh hồn của mình chạm nhẹ lên kiếm, tựa như nàng có thể nhẹ nhàng chạm vào linh hồn Giản Hành Chi từ kiếm chiêu.
Tần Uyển Uyển truy tìm vấn đề, cảm thụ sự lưu chuyển linh lực trong từng chiêu thức của Giản Hành Chi, từng chi tiết trong động tác y, từ dồn sức nơi nào, sức lực thay đổi thế nào, y dùng kiếm biểu đạt mọi thứ của mình thế nào.
Tạ Cô Đường tâng bốc vô điều kiện tất cả quyết định của Giản Hành Chi, y ngẫm nghĩ, không nhịn được nói: “Tiền bối, vãn bối có một yêu cầu quá đáng.”
Giọng Tạ Cô Đường truyền từ trong tảng đá ra: “Uyển Uyển, muội đi trước đi, ta phải lĩnh hội!”
Y sam bọn họ đeo đuổi vấn vít, nàng loáng thoáng cảm giác được dường như linh hồn của mình chạm nhẹ lên kiếm, tựa như nàng có thể nhẹ nhàng chạm vào linh hồn Giản Hành Chi từ kiếm chiêu.
Nàng quan sát người nọ, sau đó nhớ lại chính mình, giống như một tấm gương.
Nàng vẫn chưa cảm thụ xong, chợt nghe thấy xung quanh vang lên “leng keng”. Tần Uyển Uyển mở choàng mắt, phát hiện mình đang ở trong vườn hoa. Tạ Cô Đường thở dốc nhìn bọn họ, Giản Hành Chi bình tĩnh rút tay, khẽ ho một tiếng: “Ta chỉ thiết lập ba canh giờ, ngày mai Uyển Uyển còn phải thi đấu, hôm nay học đủ rồi, hôm khác lại tập tiếp.”
Tần Uyển Uyển nghe lời y nói, quay đầu nhìn y: “Con người không thể cả đời không thua.”
“Tiền bối suy nghĩ rất đúng.”
Tạ Cô Đường tâng bốc vô điều kiện tất cả quyết định của Giản Hành Chi, y ngẫm nghĩ, không nhịn được nói: “Tiền bối, vãn bối có một yêu cầu quá đáng.”
Giản Hành Chi cất ảo cảnh, nghe Tạ Cô Đường không biết xấu hổ mở miệng: “Lúc nãy trong ảo cảnh nhìn thấy tiền bối dạy Uyển Uyển cảm thụ kiếm ý của tiền bối, vãn bối cũng muốn cảm thụ một lần!”
“Nói đi.”
“Nói đi.”
Thắng.
Giản Hành Chi cất ảo cảnh, nghe Tạ Cô Đường không biết xấu hổ mở miệng: “Lúc nãy trong ảo cảnh nhìn thấy tiền bối dạy Uyển Uyển cảm thụ kiếm ý của tiền bối, vãn bối cũng muốn cảm thụ một lần!”
“Thì đánh thôi.”
Động tác Giản Hành Chi cứng đờ, Tạ Cô Đường tha thiết ngẩng đầu: “Không biết tiền bối có thể chỉ giáo đôi phần?”
Tần Uyển Uyển đuổi theo, đi phía sau y, vui vẻ hỏi: “Những thứ lúc nãy người dạy ta, trước đây người đã ngộ ra thế nào?”
“Được thôi.”
Giản Hành Chi lạnh lùng đáp, trở tay rút kiếm. Ngay khi Tạ Cô Đường còn chưa kịp phản ứng, một nhát kiếm chém “ầm” tới, đánh y văng vào núi giả. Giản Hành Chi bình tĩnh thu kiếm: “Cảm thụ đi.”
Dứt lời, y xoay người bỏ đi.
Tần Uyển Uyển nhìn bóng lưng Giản Hành Chi, bước tới trước núi giả, cầm một cục đá lên, rùng mình nhìn Tạ Cô Đường vùi trong tảng đá: “Tạ đạo quân, huynh còn sống không?”
“Sao thế?”
“Không sao.”
“Đây là kiếm ý của ta.”
Giọng Tạ Cô Đường truyền từ trong tảng đá ra: “Uyển Uyển, muội đi trước đi, ta phải lĩnh hội!”
“Ờ.” Tần Uyển Uyển hiện giờ vô cùng hiểu rõ tư duy của đám kiếm tu này, nàng chu đáo đặt đá trở lại: “Huynh tiếp tục đi, ta di trước.”
Dứt lời, y xoay người bỏ đi.
Nói xong, nàng quay về sân viện, đuổi theo Giản Hành Chi đã đi xa.
“Giản Hành Chi!”
Tần Uyển Uyển nhìn bóng lưng Giản Hành Chi, bước tới trước núi giả, cầm một cục đá lên, rùng mình nhìn Tạ Cô Đường vùi trong tảng đá: “Tạ đạo quân, huynh còn sống không?”
Tần Uyển Uyển nhắm mắt, cảm gác Giản Hành Chi kéo nàng vung kiếm quét ngang không trung, nhắc nhở nàng: “Nàng truy tìm nơi nó đến, sau đó ngẫm lại chính mình, kiếm ý của nàng đang ở đâu?”
Tần Uyển Uyển đuổi theo, đi phía sau y, vui vẻ hỏi: “Những thứ lúc nãy người dạy ta, trước đây người đã ngộ ra thế nào?”
“Thì đánh thôi.”
Giản Hành Chi thản nhiên đáp: “Không đánh sao nghĩ ra được? ngày mai là một cơ hội tốt.”
Giản Hành Chi nhắc nhở nàng: “Nếu đối thủ đủ mạnh, sinh tử tuyệt cảnh là dễ ngộ đạo nhất.”
Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ, gật đầu. Đang định nói gì, nàng bỗng nghe Nam Phong đi như chạy tới: “Chủ nhân, Giản đạo quân, Ninh đạo quân bảo mọi người tới đại sảnh một chuyến.”
Y nhắc nhở nàng: “Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận nhát kiếm này.”
“Sao thế?”
“Được thôi.”
Tần Uyển Uyển thấy Nam Phong gấp gáp, vội hỏi.
Giản Hành Chi lạnh lùng đáp, trở tay rút kiếm. Ngay khi Tạ Cô Đường còn chưa kịp phản ứng, một nhát kiếm chém “ầm” tới, đánh y văng vào núi giả. Giản Hành Chi bình tĩnh thu kiếm: “Cảm thụ đi.”
“Người nhà của ông lão Vô Danh kia tới rồi!” Nam Phong thở phì phò đáp.
Giản Hành Chi vừa nghe, ánh mắt đã rực sáng.
Tới rồi, tới rồi, cuối cùng điểm tích lũy tới rồi!
Này mà là nam phụ gì chứ, trong mắt trong tim ảnh chỉ có kiếm thôi.
Ngoài mê chị thì anh còn mê điểm tích lũy nữa haha
mé =)))))) cùng là dạy kiếm ý nhưng nó lạ lắm ? đánh bay cả anh Đường luôn ?
Tạ đạo quân – một fan boy chính hịu ? quá sức dễ thương luôn nè.