Chương 77 (2)
Nếu như không phải ta, nàng cũng có thể sao?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lúc nàng đi tìm Giản Hành Chi, Giản Hành Chi đang đọc sách, Tần Uyển Uyển trực tiếp đẩy cửa sổ nhảy vào.
Khí tức của Tần Uyển Uyển theo gió ùa tới, Giản Hành Chi không cần quay đầu đã biết người tới là ai, y bị dọa nhét sách vào trong chăn theo bản năng. Lúc quay đầu, Tần Uyển Uyển đã ngồi lên giường y.
Tần Uyển Uyển thấy rõ Giản Hành Chi nhét cái gì vào chăn, nàng tò mò nhìn. Giản Hành Chi lập tức căng thẳng, lắp bắp nói: “Nàng, nàng, nàng… nàng lên giường ta làm gì?!”
“À.” Tần Uyển Uyển nghĩ tới bản thân mạo phạm, vội vã đứng lên giải thích: “Ta…”
“Vì sao nàng đứng lên?”ýGiản Hành Chióbình tĩnh lại.[Thấy nàng vộiẫvàng đứng dậyigiống như muốnɨcách xa mình,ἴy lại khôngἵvui, cau màyánói: “Nàng ngồiḻxuống!”
Tần UyểnĩUyển: “…”
Thậtãkhó chiều.
Nhớ tớiïbản thân cóậchuyện cầu xinômà đến, nàng¹lại nhẹ nhàngằngồi xuống: “Sưἳphụ…”
Giản HànhờChi xếp chânầngồi thẳng lên,ɨkhoanh hai tay(trước ngực, xoayặđầu đi, giảívờ không ngheúthấy.
Nụ cười củaỏTần Uyển Uyểnɪcứng đờ, vội,đổi xưng hô:í“Giản Hành Chi.”j
“Ờ.” Rốt cuộcỏGiản Hành Chiıđáp lời: “Sao?”ậ
“Chuyện là thếĺnày.” Tần UyểnẵUyển giải thích:ḷ“Sư phụ, chẳng‹phải người lấyɪđược ảo cảnhjdùng để luyệnìkiếm trong mộệLận Ngôn Chiỡà?”
“Ừ, thìụsao?”
Giản HànhéChi tùy ýḹđáp lại, dùĩsao đó cũngỉlà thứ tặngĩnàng, y cũngửchẳng lo lắngIkhi nàng hỏi.
TầnìUyển Uyển hơiữngại ngùng, khẽịkhụ một tiễng:ũ“Cái đó… làìphần thưởng nhiệmЇvụ của ta….ЇNgười… người đưaἵta nhé?”
Ngheíthấy lời này,ἱGiản Hành Chiįquay đầu, nghiêmïtúc nhắc nhở:ử“Đây là thứèta đem về.”ĭ
Ta tặng nàng,ἱkhông phải phầnìthưởng của hệЇthống.
Tần Uyển Uyểnậnghe thấy lờiỳnày, phỏng đoánĩGiản Hành Chiívẫn còn không]vui. Nàng cũngêcảm thấy vừa³cãi nhau xongɩlại đòi đồfhình như khôngľổn, ngẫm nghĩ,ễbèn nhỏ giọngЇxin lỗi: “Ngườiạđừng tức giận,ẳsau này taĩkhông nói ngườiử‘Cút’ nữa.”
“Ta³tức giận chuyệnấnày sao?”
GiảnĬHành Chi lạnhìnhạt liếc nhìnớnàng. Tần UyểnệUyển nghĩ tới³nghĩ lui: “Vậy…ẳvậy sau nàyàcho dù chúngıta cãi nhau,ļta cũng sẽìchừa mặt mũiécho người trướcệmặt người khác.”ằ
Giản Hành Chiệkhựng lại, nhớẫđến chuyện nàyìrất quá đáng,ặy vẫn biếtàtự ái chứ.
Yợgật đầu: “Cònìgì nữa.”
“Cònấcó…”
Tần UyểnơUyển vắt óc,ýthật sự nghĩơkhông ra. Nàngḽcàng nghĩ càngἴcảm thấy không(đúng, sực nhớļvì sao mìnhĩtức giận: “Người…ḹngười cũng đừngụquá đáng, rõẩràng là người:không đúng trước.ưNgười chọc taịtức giận, nóiìta dựa dẫmẩvào người nênĪta mới tức.[Ta xem ngườiľlà sư phụ,{người còn khôngỷvui?”
“Nàng baoọlớn, ta baoạlớn, ta mớiĩmột trăm tuổi!”ớGiản Hành Chiínhắc đến cáiònày lại bực:í“Hơn nữa, nàng{có thân phậnIgì, ta làíthân phận gì,ásao ta cóồthể làm sưỗphụ nàng?”
“Tuổiểta hơi lớnЇmột chút…” TầnịUyển Uyển kiênểtrì nói: “Thâniphận cũng hơi¸cao một chút,ịnhưng ta cònïkhông để ý,ìngười ngại cáiḽgì?”
Giản HànhảChi nghẹn họng,îy bức bíậtrong lòng, hừộmột tiếng, xoayảđầu đi.
Tần Uyển]Uyển suy nghĩ,Ïkéo tay áoằy dỗ dành:ỵ“Người đừng giận.”ì
“Đừng có lôiIlôi kéo kéo.”ẻ
Giản Hành Chiănhích sang mộtếbên, Tần UyểnợUyển nhích theo:ừ“Người giận cáiằgì, người nóiỵđi.”
Giản HànhĬChi không nói.ìTần Uyển Uyểnẳdỗ dành nhưİthế, lòng yịmềm đi mấyĨphần.
Y xoay đầu,ỷhồi lâu sau,ừrốt cuộc xoayịđầu lại: “Taúhỏi nàng mộtĩchuyện.”
“Người nói(đi.”
Tần UyểnởUyển hào hứng,ẻGiản Hành Chiínhích tới trướcḽmặt nàng, nhìnIchằm chằm vàoỉmắt. Y cáchĩnàng hơi gần,ἱtim Tần UyểnỹUyển đập nhanhjhơn. Giản HànhḷChi thẩm vấnìnàng: “Ta hỏiĩnàng, nếu hômḹđó người trongơphòng đá khôngìphải ta, đổi)đại một ngườiànào khác, nàngfcũng hôn sao?”°
“Ta…” Tần UyểnẫUyển muốn xoayòđầu tránh néỉsự săm soiộcủa y ởḻkhoảng cách gần.
“Nóiéthật!”
Giản HànhịChi giơ tayậáp hai bênởđầu nàng, épỗnàng nhìn y.
Khoảng°cách này quáìgần, Tần UyểnòUyển không nhịnìđược nhớ đếnêcảnh tượng hômịđó.
Giản Hành Chiınhìn chằm chằm}nàng, hỏi lại:ấ“Ai cũng đượcỉphải không?”
“Cũng…”ĺTần Uyển Uyểnẩnuốt nước bọt,ịnói thật: “Cũngấkhông phải aiɩcũng được…”
Dù(sao ban đầuịnàng thà tựḷmình tìm đườngđcũng không muốnỉbắt chuyện vớiựGiản Hành Chi.
Nhưng¸về sau… vềîsau phát hiệniy là ngườiàkhông tệ, cảmềthấy có thểăchấp nhận được.
“Vậyİcòn ai nữa?”õ
Giản Hành Chiătiếp tục hỏi,ờTần Uyển Uyểnáchớp chớp mắt:ặ“Chưa… Chưa từng‹nghĩ.”
“Nàng nghĩĩkỹ đi!”
Giản:Hành Chi nhíufmày: “Có phảiἰchỉ có ta?”ấ
“Chắc… chắc làįvậy?” Tần UyểnịUyển không dámẳkhẳng định, nhưngЇnàng nói lờiănày lại thấyɨhơi chột dạ,,sợ Giản HànhɩChi hiểu lầmÏcái gì, vộiįnhấn mạnh: “Dù{sao ta chỉícó một mìnhạngười là sưổphụ! Ta… ta…”ỉ
“Được rồi.”
GiảnãHành Chi ngheỳthấy lời này,èmắt ánh lênềý cười, thoảiậmái buông nàngồra, điềm nhiênínói: “Về nghỉ]đi, ngày maiɪta đưa ảo¸cảnh cho nàng.ỹThứ này tạmỗthời để chỗĩta, nàng muốn‹dùng cứ tìmễta là được.”ỉ
“Người… người khôngiđưa ta à?”Į
Tần Uyển Uyểnưcòn muốn lấyiphần thưởng về,IGiản Hành Chiừliếc xéo nàng:ó“Sư phụ bảo,quản giúp nàng,ἱsao thế?”
“À…”ἰ
Tần Uyển Uyểnềcảm thấy hìnhĩnhư cũng đúng,ἳnàng hậm hực,đứng dậy: “Vậy…ỷvậy ta đi,[ngày mai taỉtới.”
“Tần UyểnùUyển.” Giản HànhạChi thấy nàngÍđứng dậy, ngồiỉtrên giường, uểĪoải nói: “ThượngỉCực Tông taĨkhông như HợpởHoan Tông, mônịquy nghiêm ngặt.ểNàng hôn ta,ἳta không thểúlàm sư phụfnàng nữa, nhớ:chưa?”
Tần Uyển)Uyển ngây người,únàng quay phắtạđầu lại: “Vậyómà người cònãmuốn bảo quảnèđồ thay ta?!”Į
“Làm… làm bằng hữu không được sao?” Giản Hành Chi tìm lý do: “Bằng hữu bảo quản đồ giúp nàng, thì sao?”
Đến ngay.
“Người…” Tần Uyển Uyển tức đến nói không nên lời: “Người vô lại!”
666: “…”
Giản Hành Chi bực mình, lập tức đưa hắn mười con linh điểu: “Mau, gửi tin đi. Người trong nhà ông mà không tới đón, chúng ta mặc kệ ông đấy.”
“Ta vô lại?” Giản Hành Chi nghe thấy Tần Uyển Uyển nói, lấy làm lạ: “Đồ ta lấy được, ta không đưa nàng là ta vô lại?”
Vừa nghe thấy lời này, Quân Thù lập tức căng thẳng. Chắc chắn Thẩm Tri Minh còn đang theo dõi hắn, nếu nhóm người Giản Hành Chi rời đi, bây giờ hắn gặp Thẩm Tri Minh sẽ chết chắc.
Dáng vẻ hung hăng của Tần Uyển Uyển lập tức xẹp xuống. Giản Hành Chi khẽ khụ một tiếng, tiếp tục nhắc nhở: “Nàng muốn dùng, ngày mai tới tìm ta. Nếu nàng không muốn dùng ảo cảnh này cũng không sao…” Giản Hành Chi học theo dáng vẻ siết nắm tay của nàng lúc bình thường, khích lệ: “Ngày mốt là trận chung kết của nàng, cố lên!”
“Người trong nhà ông sao thế? Sao còn chưa tới đón?”
“Kế hoạch này của ngài…” 666 tưởng tượng cảnh tượng đó: “Ta cảm thấy hơi giống tới cửa trả thù…”
Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này, hít sâu một hơi, tức tối xoay người bỏ đi. Trước khi đi, nàng bỏ lại một câu: “Ngày mai, ta chờ người ở vườn hoa!”
“Làm… làm bằng hữu không được sao?” Giản Hành Chi tìm lý do: “Bằng hữu bảo quản đồ giúp nàng, thì sao?”
Giản Hành Chi nghe vậy nhướng mày, đợi sau khi Tần Uyển Uyển đi rồi, y chậm rãi rút quyển sách xem lúc nãy ra, lấy bút trong túi Càn Khôn, bắt đầu nghiêm túc tiếp tục nghiên cứu, còn viết lời chú thích bên cạnh.
Hắn quét xong đình viện liền nhìn thấy một con quạ ngậm thư bay vào, đáp lên vai hắn.
666 nhìn tên sách “Làm sao trở thành người đàn ông có sức hấp dẫn”, không nhịn được than thở: “Chủ nhân, rốt cuộc ngài đang làm gì?”
Quân Thù bị dọa nhảy dựng, quay đầu định ra tay. Nhìn thấy Giản Hành Chi, hắn nhanh chóng khống chế cây chổi giơ lên, thi lễ: “Giản đạo quân.”
“Đang theo đuổi Uyển Uyển.”
“À.” Giản Hành Chi nghe nói thế, cảm thấy vui vẻ: “Có phải ông cũng cảm thấy hôm nay ta rất anh tuấn không?”
Giản Hành Chi lật sách, chậm rãi đáp: “Ta muốn thay đổi ấn tượng của Uyển Uyển đối với ta, khiến nàng thích ta, sau đó chúng ta trở lại Tiên giới. Ta khôi phục thân phận, mở rộng động phủ, thu nhận nhiều đệ tử, thành lập một Tông môn. Sau đó, ta dẫn đệ tử lên Tịch Sơn đề thân!”
Giản Hành Chi vừa nói vừa cau mày: “Ông có người nhà thật không? Ông không lừa chúng ta đấy chứ? Ông xác nhận tin tức chưa?”
Đợi Giản Hành Chi xoay người rời đi, Quân Thù hít sâu một hơi, quay đầu lấy mười con linh điểu, viết luôn mười lần: “Cha, tới nhanh lên, con muốn giết người!!!”
“Cô hiểu cái gì, như vậy mới có thân phận, có địa vị, có mặt mũi! Thân phận của Uyển Uyển ở Tiên giới rất cao quý! Chờ ta cưới nàng…”
“Kế hoạch này của ngài…” 666 tưởng tượng cảnh tượng đó: “Ta cảm thấy hơi giống tới cửa trả thù…”
Nói xong, y nhỏ máu lên linh điểu, thả bọn chúng bay ra ngoài.
Giản Hành Chi nghiêm túc học tập làm sao trở thành một người đàn ông hấp dẫn. Ngày hôm sau, y rời giường sớm, ăn mặc lộng lẫy một phen, đi tìm Vô Danh vẫn còn đang quét rác trước.
“Cô hiểu cái gì, như vậy mới có thân phận, có địa vị, có mặt mũi! Thân phận của Uyển Uyển ở Tiên giới rất cao quý! Chờ ta cưới nàng…”
Hắn không nhịn được hỏi thêm một câu: “Đạo quân, hôm nay ngài có chuyện quan trọng sao?”
Trong nháy mắt, một đống mơ tưởng lướt qua đầu Giản Hành Chi, y tức khắc đỏ mặt. Giây phút nhận ra, y lập tức bài trừ ý nghĩ hạ lưu này, khẽ khụ một tiếng, chính khí lẫm liệt đáp: “Chúng ta có thể cùng nhau luyện kiếm mỗi ngày rồi!”
Giản Hành Chi đang nói bỗng dừng lại. 666 đợi một hồi, tò mò hỏi: “Ngài sẽ thế nào?”
“Xác nhận rồi.”
“Đang theo đuổi Uyển Uyển.”
Trong nháy mắt, một đống mơ tưởng lướt qua đầu Giản Hành Chi, y tức khắc đỏ mặt. Giây phút nhận ra, y lập tức bài trừ ý nghĩ hạ lưu này, khẽ khụ một tiếng, chính khí lẫm liệt đáp: “Chúng ta có thể cùng nhau luyện kiếm mỗi ngày rồi!”
666: “…”
Ngài cưới vợ làm gì, ngài và kiếm cùng sống cô độc đến hết đời không phải hay hơn hả?
Quân Thù gật đầu, ngẫm lại, hắn hơi ngượng ngập mở miệng: “Hay là… ta xác nhận lại lần nữa?”
Giản Hành Chi nghiêm túc học tập làm sao trở thành một người đàn ông hấp dẫn. Ngày hôm sau, y rời giường sớm, ăn mặc lộng lẫy một phen, đi tìm Vô Danh vẫn còn đang quét rác trước.
Dáng vẻ hung hăng của Tần Uyển Uyển lập tức xẹp xuống. Giản Hành Chi khẽ khụ một tiếng, tiếp tục nhắc nhở: “Nàng muốn dùng, ngày mai tới tìm ta. Nếu nàng không muốn dùng ảo cảnh này cũng không sao…” Giản Hành Chi học theo dáng vẻ siết nắm tay của nàng lúc bình thường, khích lệ: “Ngày mốt là trận chung kết của nàng, cố lên!”
Nhiệm vụ Ngọc Linh Lung đã hoàn thành, nhưng nhiệm vụ đưa Vô Danh đoàn tụ với người nhà chậm chạp mãi không hoàn. Tần Uyển Uyển nghi ngờ không phải không có lý.
“Hả…” Quân Thù gật đầu, hơi đố kị đáp: “Đúng vậy.”
“Này.” Giản Hành Chi thúc Quân Thù đang quét rác một cái.
Giản Hành Chi kiêu ngạo, vẻ mặt Quân Thù cứng đờ.
Quân Thù bị dọa nhảy dựng, quay đầu định ra tay. Nhìn thấy Giản Hành Chi, hắn nhanh chóng khống chế cây chổi giơ lên, thi lễ: “Giản đạo quân.”
“Người trong nhà ông sao thế? Sao còn chưa tới đón?”
Giản Hành Chi vừa nói vừa cau mày: “Ông có người nhà thật không? Ông không lừa chúng ta đấy chứ? Ông xác nhận tin tức chưa?”
“Xác nhận rồi.”
Quân Thù gật đầu, ngẫm lại, hắn hơi ngượng ngập mở miệng: “Hay là… ta xác nhận lại lần nữa?”
Quân Thù cúi đầu, cầm chổi lên lần nữa, bắt đầu vận công quét rác. Lá rụng bay tán loạn, lá cây rơi xuống cũng bay lả tả.
Giản Hành Chi bực mình, lập tức đưa hắn mười con linh điểu: “Mau, gửi tin đi. Người trong nhà ông mà không tới đón, chúng ta mặc kệ ông đấy.”
Giản Hành Chi đang nói bỗng dừng lại. 666 đợi một hồi, tò mò hỏi: “Ngài sẽ thế nào?”
Ngài cưới vợ làm gì, ngài và kiếm cùng sống cô độc đến hết đời không phải hay hơn hả?
Vừa nghe thấy lời này, Quân Thù lập tức căng thẳng. Chắc chắn Thẩm Tri Minh còn đang theo dõi hắn, nếu nhóm người Giản Hành Chi rời đi, bây giờ hắn gặp Thẩm Tri Minh sẽ chết chắc.
666 nhìn tên sách “Làm sao trở thành người đàn ông có sức hấp dẫn”, không nhịn được than thở: “Chủ nhân, rốt cuộc ngài đang làm gì?”
Quân Thù nhận lấy linh điểu đưa tin, cảm ơn Giản Hành Chi. Sau đó, hắn chợt nhận ra hôm nay Giản Hành Chi ăn mặc khá màu mè, bình thường y chỉ mặc đạo bào hoặc áo trắng đơn giản, hôm nay dù vẫn mặc làm bào bạch sam, nhưng hình như y phục đã được ủi gọn gàng chỉnh tề, còn đeo trang sức, chi tiết rất hoàn mỹ, trông giống như sắp làm chuyện quan trọng.
Hắn không nhịn được hỏi thêm một câu: “Đạo quân, hôm nay ngài có chuyện quan trọng sao?”
Giản Hành Chi xoay người vẫy tay: “Đi đây.”
“À.” Giản Hành Chi nghe nói thế, cảm thấy vui vẻ: “Có phải ông cũng cảm thấy hôm nay ta rất anh tuấn không?”
“Hả…” Quân Thù gật đầu, hơi đố kị đáp: “Đúng vậy.”
Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này, hít sâu một hơi, tức tối xoay người bỏ đi. Trước khi đi, nàng bỏ lại một câu: “Ngày mai, ta chờ người ở vườn hoa!”
“Hôm nay ta sắp hẹn hò với Uyển Uyển.”
Giản Hành Chi kiêu ngạo, vẻ mặt Quân Thù cứng đờ.
Giản Hành Chi xoay người vẫy tay: “Đi đây.”
Đợi Giản Hành Chi xoay người rời đi, Quân Thù hít sâu một hơi, quay đầu lấy mười con linh điểu, viết luôn mười lần: “Cha, tới nhanh lên, con muốn giết người!!!”
Nói xong, y nhỏ máu lên linh điểu, thả bọn chúng bay ra ngoài.
Quân Thù cúi đầu, cầm chổi lên lần nữa, bắt đầu vận công quét rác. Lá rụng bay tán loạn, lá cây rơi xuống cũng bay lả tả.
Hắn vội vàng mở ra, chỉ thấy bên trên viết hai chữ bằng chu sa:
Hắn đã Trúc Cơ lần nữa. Đợi cha hắn đến, lấy linh đan diệu dược bồi vào, hắn sẽ nhanh chóng khôi phục mỹ mạo Quân thiếu chủ của mình! Đến lúc đó, hắn nhất định phải mang Uyển Uyển đi!
Ông lão trong đình viện ngập tràn sát khí.
Hắn đã Trúc Cơ lần nữa. Đợi cha hắn đến, lấy linh đan diệu dược bồi vào, hắn sẽ nhanh chóng khôi phục mỹ mạo Quân thiếu chủ của mình! Đến lúc đó, hắn nhất định phải mang Uyển Uyển đi!
Hắn quét xong đình viện liền nhìn thấy một con quạ ngậm thư bay vào, đáp lên vai hắn.
Quân Thù nhận lấy linh điểu đưa tin, cảm ơn Giản Hành Chi. Sau đó, hắn chợt nhận ra hôm nay Giản Hành Chi ăn mặc khá màu mè, bình thường y chỉ mặc đạo bào hoặc áo trắng đơn giản, hôm nay dù vẫn mặc làm bào bạch sam, nhưng hình như y phục đã được ủi gọn gàng chỉnh tề, còn đeo trang sức, chi tiết rất hoàn mỹ, trông giống như sắp làm chuyện quan trọng.
“Người…” Tần Uyển Uyển tức đến nói không nên lời: “Người vô lại!”
Hắn vội vàng mở ra, chỉ thấy bên trên viết hai chữ bằng chu sa:
Đến ngay.
Học ai không học, sao chị học thói nhảy cửa sổ của anh thế?
Không phải ai cũng được, chỉ có anh thôi, tên ngốc này.
Chời ơi sao thành bằng hữu rồi, lại friendzone nữa à?
Anh cưới vợ chỉ để luyện kiếm mỗi ngày à, vậy sao anh với kiếm của anh không thành hôn cho rồi đi?
Có vẻ gia đình Quân thiếu chủ gặp chuyện rồi.
Mình cứ tưởng tượng cái cảnh ông lão râu tóc bạc phơ ốm o gầy mòn mà cứ luôn mồm gọi cha gọi mẹ là mắc cười. Già quá trời già mà hở chút là kêu cha kêu mẹ, 0 biết tự lập. Ngày vả mặt của QT sắp tới chưa! Giải quyết thằng cha này đi chứ tui là tui hết chịu nổi thằng cha QT này rồi.