Cá muối cứu thế – Chương 110

Chương 110

Áy náy và yêu

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Muốn dung hợp phân thân dục vọng, trước tiên phải đến thế giới người chơi triệu hồi toàn bộ bọn họ.

Lần này, Thần Bóng Tối không lo lắng sự tiếp xúc giữa Giới và Vân Thiển. Dưới sự quan sát của ông ta, Giới hiện tại vốn không để loài người vào mắt.

Giới đến thế giới người chơi, thiết lập lại liên hệ với phân thân.

Ngài nghĩ rằng mình sẽ thu được các loại cảm xúc như đau khổ và hối hận từ chỗ phân thân, không ngờ đám phân thân của ngài đang chơi rất vui vẻ.

Vân Thin… không tr mt:vi bn hísao?

Gii lén lútáliên lc ÔT Hi.

Ô TèHi đơn phươngìchn đng liênĬlc vi ngài.

NgàiĬli gp riêngìTô Quân.

Tô Quântrc tiếp phtl ngài.

Gii: “…{

Ngài đang đnh(tc gin, bngĺnhìn thy bóngngưi quen thuccách đó khôngĩxa.

Ngài lp tcn thân, trnưsau gc cây.

Tayícu lên thâncây, mt thànhĭtht nhìn chmchm ngưi ti.

Dưngnhư Vân Thinìnhìn thy mtơbóng lưng tócɪtrng, cô khôngđ tâm, hiýthăm Tô Quân:)Phòng tuyến shai cn ngàiɨgiúp đ cngđc mt chút.ìBên đó lingoi lên khôngôít côn trùngftn công kiut sát, tínhăn mòn caĬdch th rtĩmnh.

Tô Quân khgt đu: “.”(

Ánh mt lnglng dch chuyn,inhìn v phíaɩcây ci đngtrưc.

Vân Thin nghiêngngưi vén sitóc rũ xungthái dương anh.

Khóemôi Tô Quânn n cưi

Gii:“…

Ngài cuĨmnh lên vácây, sc hiu.

VânưThin vn khôngíhiu lm.

Bng khôngvi tính cánhúca cô, côĮs không thkhông lo lngcho Vân KiếnQuc. Cô biếtĩVân Kiến Qucrt an toàn,không h chết.

Vy:trưc kia ngàiĩđau lòng vìcái gì?

Trong lúcGii thn th,Vân Thin đyéxe lăn TôđQuân ti bênìgc cây.

“Rm ——

Đnh đu tóctrng ca Giin tung!

Gii tr¸mt nhìn VânìThin rút liĩbàn chân đpìvào thân cây,v ngc thơ nói: “Tôicòn tưng chutch, hù chếttôi ri.”

Giibiết Vân Thinđã phát hinîngài chùnày.

Ngài không lpĬtc hin thân,īgp mt côĩnói chuyn khácvi gp mtphân thân, cnïđi thi cơthích hp.

Xế chiu,ùánh tch dươngìnhum đ chântri.

Thn Chiến Tranhvi mái tócòđ gn nhưsc tri, mtĩmày nhăn nhóxut hin: “Gii,ăsao chuyn ngươivà Tà Thnĩhp tác khôngbáo cho taìbiết… Ngươi boy đi tìm¹s tr giúpļca Thn ÁnhSáng, không sy và ThnÁnh Sáng bttay nut chngThn cách caũngươi sao?”

Giiíbình thn đáp:Đánh cưc thôi,xem cui cùngăy s giúpbên nào.”

ThnìChiến Tranh mng:(Đ điên.” LúcĪnày ngài cũngíchng truy cuĩtrách nhim caGii na, hi:ơ“Ngươi gp gápbo ta tiđây làm gì?”è

Gii nói: “ThnBóng Ti vnícòn giám sátxem ta cóĨtiếp xúc viũphân thân không.Ngươi thay thếĬta, ta cóimt s vicnht đnh phinói vi VânįThin.”

Thn ChiếnìTranh: “…

Ngươiĩgp rút boõta ti làđ bo tathay ca, sauđó đi tìmph n ca²mình h?

Chu chuđu trên cùngsi dây, ThnľChiến Tranh chđành giúp đ.

Đếnđêm khuya, Giiıthoát thân, lnfvào phòng VânÏThin.

Ngài im hơilng tiếng xuthin, đng tácính nhàng tiÎgn mép giưng,ưđnh đánh thc¹cô.

Trong khonh khcôvén chăn lên,Ingc Gii tcnghn, ngài nhìnįthy mt đôimt trng cònln hơn chuông{đng, ht nhưêhin trưng phimôkinh d.

Vân Thinìâm u nói:“Ngài thn linh,ngài đnh khinào thì trba cho tôi,tin th giiĬthích luôn miļchuyn trưc đây?”

Gii ôm ngc,tht lâu cũng}chưa hoàn hn.

Ngàikhông biết rõ,ràng Vân Thinđang tnh, cũngnghe thy tiếngngài bưc vào,vì sao chngįsinh ra btɩc tiếng lòngïnào…

Vân Thin thyGii đng yêntht lâu khôngnhúc nhích, khuônmt tái nht,Īlp tc nhđến bn TngHành Ch nóiđu óc vànăng lc ca{bn th khôngtt lm. Côđng dy btđèn, nh ánh{đèn tông màum mà cănphòng tăng thêmđchút m áp.

Giiđáp: “Ln nàyĩta ti làđ nói rõĨmi chuyn vinàng.”

Vân ThinĮra tai lngnghe.

Gii cn thngii thích, vaơk va quansát k scmt Vân Thin,ĩđng thi lngnghe phn ngni tâm cacô.

Vân Thin khôngĩđ Gii nghe²thy bt ctiếng lòng nào.iCô ghi nhk ni dungGii nói, spxếp li tuyếnóthi gian tng:s kin mt.

Côcm khái: “Làmthn linh sưng{tht, sau khiĩcó sc mnhhùng hu thìs phát trinIca đu ócļcũng chng quantrng na, dùxy ra chuyngì cũng cóïth thông quasc mnh màxoay chuyn, munÏlàm gì thìĩlàm.”

Gii: “…

Nhìn thy phnng như vyáca Vân Thin,ngài chng hêbt ng.

Vân Thincũng ch thunming trêu chcimt câu nhmxoa du cmxúc bàng hoàngtrong lòng khinghe thy ttc mi chuyn.

Daõtheo li k:ca Gii, tuyếnòthế gii hinti là vánãth hai.

Thế giitrong ván thÍnht, bi vìcô nhìn trúngĩsc đp caíGii, sau khimang Gii vİnhà mi kếtúthành nghit duyên.ĬLúc đó, Giiõkhông th khngchế sc mnhÍ(dc vng), munphá hy thếgii ca côđang , biếnàcô thành chimhoàng yến nuôitrong thn đin,ásuýt to thànhkết cc khóìlòng xoay chuyn.

Mayjmà “Tính dchiu đưc tìnhĩyêu na đưngthc tnh, ngàiđli có scãmnh khác viɨthn linh khác,Ïbèn n nútì“Restart (Táiĩhin hôm qua)khi đng liĨthế gii.

Thế giiĩsau khi khiđng li, tclà tuyến thế{gii ván thhai hin gi.

Quáătrình khi đngli ván thihai xut hinchuyn ngoài ýmun. Hai vũthn ti caoòlànhân vtõphn din nhnra thân phnĭđc bit caGii, hơn naìvic khi đngếkhông hoàn chnháđã đ liıbug Tà Thnvi mưu đhy dit thếİgii vánĭth nht. Hai°bên nhìn nhaufva mt, dĩđnh hp tácgiết chết Gii,°tn công tcũsc trù tính,kế hoch ctrăm ngàn năm.

Đángïtiếc Gii cóth đưc xemnhư Tiu Cưng(*)ìca Thn gii,cho dù ngàibiu hin vaíngc va đángòyêu nhưng làmthế nào cũngĩchng giết ni.

(*)âCon gián

Bởi vì “Số phận kỳ diệu”, cô và Giới chưa thức tỉnh ký ức gặp nhau lần nữa. Khi Giới suýt thức tỉnh, ngài bị thần tối cao ngăn cản, ký của cô và Giới đều bị xóa sạch.

Bầu không khí hơi ngượng ngập.

Văn Nhân Du rút vali bằng da dưới gầm giường ra. Sau khi kiểm kê số vàng, anh gõ cửa phòng nào đó, đánh thức Văn Tư Thành, giao nó cho Văn Tư Thành rồi hờ hững nói: “Tạm thời giao cho anh bảo quản, sau này lại tìm anh lấy.”

Nhưng với tư cách là Tiểu Cường của Thần Giới, ý thức tự cứu trong cơ thể ngài vô cùng mạnh mẽ. Phân thân bị Thần Bóng Tối lừa tu luyện ra tự động chạy vào cơ thể Vân Thiển ẩn núp.

Giới buông tay Vân Thiển ra, cánh môi lành lạnh lướt qua mu bàn tay cô.

Tô Quân do dự một chút. Anh để lại ba viên đá quý có thể tự củng cố phòng tuyến, sau đó đáp lại lời kêu gọi của bản thể.

Lại một hồi “Số phận kỳ diệu”, cô được Chúa cứu thế lựa chọn, gặp phân thân Cố chấp của Giới, thế là xảy ra những chuyện kế tiếp.

Vân Thiển nói: “Thì ra là vậy.”

“Đợi một chút.”

Ai ngờ chút xíu sở thích háo sắc lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng như thế.

“Số phận kỳ diệu” là chỉ dẫn ngầm của sức mạnh còn sót lại từ Thần Mẫu sáng thế.

Có vài lời không thể nói ra miệng, nhưng có thể nghĩ trong lòng.”

Hai vị thần tối cao không những đang đối địch với Giới, mà còn là đối địch với sức mạnh cuối cùng còn lại của Thần Mẫu.

“Dù sao đi nữa cơ thể thần linh của ngài cũng quá hấp dẫn người ta.”

“Nếu không tôi nhìn thấy ngài, chắc chắn sẽ lại thích ngài.”

Giới cảm thấy một chuyện nghiêm trọng bị Vân Thiển nói giống như chơi game.

Vân Thiển nói: “Thì ra là vậy.”

Với tính cách của cô, nhìn thấy em trai đáng yêu thế này chắc chắn sẽ vác về nhà.

Vân Thiển kinh ngạc nhìn ngài: “Ngài còn muốn làm ván thứ ba hả?”

Giới trở lại Thần điện Bóng Tối.

Giới nghe lời tổng kết của Vân Thiển xong, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Tình huống đại khái đúng như Vân Thiển tổng kết, nhưng sao nghe từ miệng cô lại thấy không đúng lắm.

Vân Thiển: “…”

Giới ngưng mắt nhìn khuôn mặt Vân Thiển chốc lát, xoay người rời đi.

Vân Thiển quan sát gương mặt đẹp của Giới, tưởng tượng hình dáng khi còn bé năm nào.

Với tính cách của cô, nhìn thấy em trai đáng yêu thế này chắc chắn sẽ vác về nhà.

Đau lòng quá đi mất.

Vân Thiển: “…”

Giới nghe lời tổng kết của Vân Thiển xong, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Đau lòng quá đi mất.

Tình huống đại khái đúng như Vân Thiển tổng kết, nhưng sao nghe từ miệng cô lại thấy không đúng lắm.

Ai ngờ chút xíu sở thích háo sắc lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng như thế.

Vân Thiển gọi Giới.

Giới dời mắt, đôi mi khẽ run: “Ta biết.”

Hiện giờ ngay cả ván thứ hai cũng đụng phải thế giới tận thế.

【 Hối hận, vô cùng hối hận, cực kỳ hối hận 】

【Cho dù có thích, cũng là chuyện trước khi mọi thứ chưa phát sinh.】

Giới nghe thấy tiếng lòng của Vân Thiển spam nhiều lần, ngài hơi mím môi, nhỏ giọng giải thích: “Ta sẽ khiến mọi thứ quay lại như ban đầu.”

Vân Thiển kinh ngạc nhìn ngài: “Ngài còn muốn làm ván thứ ba hả?”

“Thời gian sắp đến rồi.” Giới nhận được hối thúc của Thần Chiến Tranh, ngài nắm lấy tay Vân Thiển: “Có một câu mà sau khi ta hồi phục ký ức, mãi vẫn chưa có cơ hội chính miệng nói với nàng.”

Cái ôm ấm áp , lời nói và suy nghĩ trong lòng cô đồng thời truyền đến tai ngài ——

Giới cảm thấy một chuyện nghiêm trọng bị Vân Thiển nói giống như chơi game.

“Sau khi khôi phục ký ức, ta luôn cảm thấy may mắn, ta vẫn còn sức mạnh và cơ hội cứu vãn mọi thứ.”

Ngài đáp: “Lần này, ta sẽ không để hai chúng ta xảy ra bất cứ dính líu nào.”

Đây là quyết tâm của Giới, ngài hi vọng phân thân có thể hiểu, đặc biệt là Cố chấp.

Đối với Vân Thiển mà nói, ngài giống như tai họa.

Bất kể là hiện tại hay là tương lai.

Vân Thiển chẳng bày tỏ ý kiến, chỉ hừ một tiếng: “Vậy ngài đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi…”

Hiện giờ ngay cả ván thứ hai cũng đụng phải thế giới tận thế.

Giới dời mắt, đôi mi khẽ run: “Ta biết.”

Vân Thiển: “…”

“Nếu không tôi nhìn thấy ngài, chắc chắn sẽ lại thích ngài.”

Bởi vì “Số phận kỳ diệu”, cô và giới chưa thức tỉnh ký ức gặp nhau lần nữa. Khi Giới suýt thức tỉnh, ngài bị thần tối cao ngăn cản, ký của cô và Giới đều bị xóa sạch.

Câu nói tiếp theo của Vân Thiển vang lên đồng thời với câu “Ta biết” của Giới.

Một người một thần đều sững sờ.

Tống Hành Chỉ nhìn chăm chú xiềng xích trong lòng bàn tay, bên tai vang lên câu nói của Giới. Cậu nhớ đến chuyện bắt Vân Thiển nổ súng giết mình lúc đầu… Bây giờ nghĩ lại, đó đúng là chuyện rất quá đáng.

Mắt Giới chớp liên hồi, trái tai dần ứ máu đỏ ửng.

Văn Tư Thành chưa tỉnh ngủ hẳn, tay chợt nặng nề, đợi anh dụi mắt định hỏi xảy ra chuyện gì thì chỉ còn nhìn thấy đầu Văn Nhân Du lơ lửng giữa không trung, cơ thể tan biến.

Bước chân ngài khựng lại, xoay người, được người trước mặt bước lên vòng tay ôm eo.

Vân Thiển giơ tay lên xoa chỗ nối tiếp ở xương hàm dưới và gáy, ánh mắt thất thần nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, đồng thời tìm được cái cớ hoàn mỹ:

【 Hối hận, vô cùng hối hận, cực kỳ hối hận 】

“Dù sao đi nữa cơ thể thần linh của ngài cũng quá hấp dẫn người ta.”

Giới gật đầu: “Ừ!”

Giới nghe thấy tiếng lòng này cũng không đau lòng, đây là chuyện mà ngài đã dự liệu trước. Chỉ cần để ý sự thay đổi thái độ trước và sau đến Thành đá quý của Vân Thiển thông qua phân thân, ngài đã có thể nhận ra đôi chút.

Vân Thiển: “…”

Có vài lời không thể nói ra miệng, nhưng có thể nghĩ trong lòng.”

Một người một thần đều sững sờ.

【Cho dù có thích, cũng là chuyện trước khi mọi thứ chưa phát sinh.】

Nhưng với tư cách là Tiểu Cường của Thần Giới, ý thức tự cứu trong cơ thể ngài vô cùng mạnh mẽ. Phân thân bị Thần Bóng Tối lừa tu luyện ra tự động chạy vào cơ thể Vân Thiển ẩn núp.

“Số phận kỳ diệu” là chỉ dẫn ngầm của sức mạnh còn sót lại từ Thần Mẫu sáng thế.

Giới nghe thấy tiếng lòng này cũng không đau lòng, đây là chuyện mà ngài đã dự liệu trước. Chỉ cần để ý sự thay đổi thái độ trước và sau đến Thành đá quý của Vân Thiển thông qua phân thân, ngài đã có thể nhận ra đôi chút.

Bầu không khí hơi ngượng ngập.

“Thời gian sắp đến rồi.” Giới nhận được hối thúc của Thần Chiến Tranh, ngài nắm lấy tay Vân Thiển: “Có một câu mà sau khi ta hồi phục ký ức, mãi vẫn chưa có cơ hội chính miệng nói với nàng.”

“Cố lên.”

“Xin lỗi.”

Hai chữ vừa buông ra, Vân Thiển kinh ngạc nhìn giới cúi đầu, tay cô bị ngài ấn lên ngực, cảm nhận rung động mạnh mẽ từ trái tim.

Vân Thiển giơ tay lên xoa chỗ nối tiếp ở xương hàm dưới và gáy, ánh mắt thất thần nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, đồng thời tìm được cái cớ hoàn mỹ:

“Sau khi khôi phục ký ức, ta luôn cảm thấy may mắn, ta vẫn còn sức mạnh và cơ hội cứu vãn mọi thứ.”

Văn Tư Thành chửi thề trong lòng.

Giới buông tay Vân Thiển ra, cánh môi lành lạnh lướt qua mu bàn tay cô.

Cậu nhắm mắt lại, thân hình gần như trong suốt bay lên. Chuyện tạm biệt Vân Thiển cứ để sau khi bản thể hoàn thành chuyện nên làm đã.

Mu bàn tay Vân Thiển nóng rực, cô nghe Giới nói: “Ta bằng lòng vì nàng tạo ra một thế giới hòa bình ấm áp mãi mãi, cho nàng, người nhà và bạn bè nàng một cuộc sống yên bình không bị quấy nhiễu.”

Đối với Vân Thiển mà nói, ngài giống như tai họa.

Tất cả những lời này không chỉ nói với Vân Thiển, đồng thời cũng là nói với đám phân thân.

Tất cả những lời này không chỉ nói với Vân Thiển, đồng thời cũng là nói với đám phân thân.

Đây là quyết tâm của Giới, ngài hi vọng phân thân có thể hiểu, đặc biệt là Cố chấp.

Yêu một người không phải cùng kéo nàng xuống địa ngục, mà là dốc sức cùng theo đuổi hạnh phúc.

Giới ngưng mắt nhìn khuôn mặt Vân Thiển chốc lát, xoay người rời đi.

Ô Tề Hải cười hì hì tiếp nhận lời kêu gọi của bản thể, cậu không ngờ Tống Hành Chỉ là người đầu tiên đáp ứng.

“Đợi một chút.”

Vân Thiển gọi Giới.

Câu nói tiếp theo của Vân Thiển vang lên đồng thời với câu “Ta biết” của Giới.

Bước chân ngài khựng lại, xoay người, được người trước mặt bước lên vòng tay ôm eo.

Cái ôm ấm áp , lời nói và suy nghĩ trong lòng cô đồng thời truyền đến tai ngài ——

“Cố lên.”

Thiên Hành Kiện đáng lý xuất hiện chỗ này giao Thần cách cho ngài chẳng thấy bóng dáng.

Giới ôm lấy Vân Thiển, nhắm mắt hít lấy mùi hương thơm ngát trên tóc cô, sức mạnh dâng tràn trong cơ thể.

Ngài sẽ không để Vân Thiển hối hận vì đã quen ngài.

Hai chữ vừa buông ra, Vân Thiển kinh ngạc nhìn giới cúi đầu, tay cô bị ngài ấn lên ngực, cảm nhận rung động mạnh mẽ từ trái tim.

Bất kể là hiện tại hay là tương lai.

Tống Hành Chỉ nhìn chăm chú xiềng xích trong lòng bàn tay, bên tai vang lên câu nói của Giới. Cậu nhớ đến chuyện bắt Vân Thiển nổ súng giết mình lúc đầu… Bây giờ nghĩ lại, đó đúng là chuyện rất quá đáng.

Yêu một người không phải cùng kéo nàng xuống địa ngục, mà là dốc sức cùng theo đuổi hạnh phúc.

Còn chẳng bằng bản thể mà cậu vẫn luôn ghét bỏ, thật mất mặt.

Còn chẳng bằng bản thể mà cậu vẫn luôn ghét bỏ, thật mất mặt.

Cậu nhắm mắt lại, thân hình gần như trong suốt bay lên. Chuyện tạm biệt Vân Thiển cứ để sau khi bản thể hoàn thành chuyện nên làm đã.

Vân Thiển quan sát gương mặt đẹp của Giới, tưởng tượng hình dáng khi còn bé năm nào.

Ô Tề Hải cười hì hì tiếp nhận lời kêu gọi của bản thể, cậu không ngờ Tống Hành Chỉ là người đầu tiên đáp ứng.

Mu bàn tay Vân Thiển nóng rực, cô nghe Giới nói: “Ta bằng lòng vì nàng tạo ra một thế giới hòa bình ấm áp mãi mãi, cho nàng, người nhà và bạn bè nàng một cuộc sống yên bình không bị quấy nhiễu.”

Tô Quân do dự một chút. Anh để lại ba viên đá quý có thể tự củng cố phòng tuyến, sau đó đáp lại lời kêu gọi của bản thể.

Ngài sẽ không để Vân Thiển hối hận vì đã quen ngài.

Văn Nhân Du rút vali bằng da dưới gầm giường ra. Sau khi kiểm kê số vàng, anh gõ cửa phòng nào đó, đánh thức Văn Tư Thành, giao nó cho Văn Tư Thành rồi hờ hững nói: “Tạm thời giao cho anh bảo quản, sau này lại tìm anh lấy.”

Văn Tư Thành chưa tỉnh ngủ hẳn, tay chợt nặng nề, đợi anh dụi mắt định hỏi xảy ra chuyện gì thì chỉ còn nhìn thấy đầu Văn Nhân Du lơ lửng giữa không trung, cơ thể tan biến.

Văn Tư Thành chửi thề trong lòng.

Giới trở lại Thần điện Bóng Tối.

Thiên Hành Kiện đáng lý xuất hiện chỗ này giao Thần cách cho ngài chẳng thấy bóng dáng.

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

3 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Huong Zan
Huong Zan
3 Năm Cách đây

biết ngay là hông có tin được tà thần mà, mong là vãn cược của Giới thắng chứ hông đau tim quá

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tống Hành Chỉ lớn thật rồi, ngoan quá.

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Cuối cùng đến lúc dung hợp, Tà thần không nửa đường quay xe đấy chứ ????

3
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!