Chương 110
Áy náy và yêu
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Muốn dung hợp phân thân dục vọng, trước tiên phải đến thế giới người chơi triệu hồi toàn bộ bọn họ.
Lần này, Thần Bóng Tối không lo lắng sự tiếp xúc giữa Giới và Vân Thiển. Dưới sự quan sát của ông ta, Giới hiện tại vốn không để loài người vào mắt.
Giới đến thế giới người chơi, thiết lập lại liên hệ với phân thân.
Ngài nghĩ rằng mình sẽ thu được các loại cảm xúc như đau khổ và hối hận từ chỗ phân thân, không ngờ đám phân thân của ngài đang chơi rất vui vẻ.
Vân Thiển… không trở mặt:với bọn họísao?
Giới lén lútáliên lạc ÔờTề Hải.
Ô TềèHải đơn phươngìchặn đứng liênĬlạc với ngài.
NgàiĬlại gặp riêngìTô Quân.
Tô Quânịtrực tiếp phớtợlờ ngài.
Giới: “…”{
Ngài đang định(tức giận, bỗngĺnhìn thấy bóng‹người quen thuộcỉcách đó khôngĩxa.
Ngài lập tứcắẩn thân, trốnưsau gốc cây.
Tayícấu lên thânịcây, mắt thànhĭthật nhìn chằmợchằm người tới.
Dườngỉnhư Vân Thiểnìnhìn thấy mộtơbóng lưng tócɪtrắng, cô khôngịđể tâm, hỏiýthăm Tô Quân:)“Phòng tuyến sốẵhai cần ngàiɨgiúp đỡ củngđcố một chút.ìBên đó lạiểngoi lên khôngôít côn trùngftấn công kiểuữtự sát, tínhịăn mòn củaĬdịch thể rấtĩmạnh.
Tô Quân khẽỗgật đầu: “Ừ.”(
Ánh mắt lẳngọlặng dịch chuyển,inhìn về phíaɩcây cối đằngồtrước.
Vân Thiển nghiêngẫngười vén sợiứtóc rũ xuốngẩthái dương anh.
Khóeộmôi Tô Quânἵnở nụ cười
Giới:ἰ“…”
Ngài cấuĨmạnh lên vỏácây, sực hiểu.
VânưThiển vốn khôngíhiểu lầm.
Bằng khôngậvới tính cánhúcủa cô, côĮsẽ không thểủkhông lo lắngễcho Vân KiếnợQuốc. Cô biếtĩVân Kiến Quốcἳrất an toàn,ằkhông hề chết.
Vậy:trước kia ngàiĩđau lòng vìọcái gì?
Trong lúcỉGiới thẫn thờ,ểVân Thiển đẩyéxe lăn TôđQuân tới bênìgốc cây.
“Rầm ——”ḷ
Đỉnh đầu tócẻtrắng của Giớiỏnổ tung!
Giới trố¸mắt nhìn VânìThiển rút lạiĩbàn chân đạpìvào thân cây,ọvỗ ngực thờữơ nói: “Tôiỡcòn tưởng chuộtởchứ, hù chếtịtôi rồi.”
Giớiứbiết Vân Thiểnựđã phát hiệnîngài ở chỗùnày.
Ngài không lậpĬtức hiện thân,īgặp mặt côĩnói chuyện khácắvới gặp mặtἵphân thân, cầnïđợi thời cơữthích hợp.
Xế chiều,ùánh tịch dươngìnhuộm đỏ chânỏtrời.
Thần Chiến Tranhἱvới mái tócòđỏ gần nhườsắc trời, mặtĩmày nhăn nhóặxuất hiện: “Giới,ăsao chuyện ngươiọvà Tà Thầnĩhợp tác khôngứbáo cho taìbiết… Ngươi bảoỉy đi tìm¹sự trợ giúpļcủa Thần ÁnhảSáng, không sợổy và ThầnḷÁnh Sáng bắtỉtay nuốt chửngằThần cách củaũngươi sao?”
Giớiíbình thản đáp:ἰ“Đánh cược thôi,ẻxem cuối cùngăy sẽ giúpửbên nào.”
ThầnìChiến Tranh mắng:(“Đồ điên.” LúcĪnày ngài cũngíchẳng truy cứuĩtrách nhiệm củaửGiới nữa, hỏi:ơ“Ngươi gấp gápẳbảo ta tớiềđây làm gì?”è
Giới nói: “ThầnỉBóng Tối vẫnícòn giám sátấxem ta cóĨtiếp xúc vớiũphân thân không.ểNgươi thay thếĬta, ta cóimột số việcẩnhất định phảiỡnói với VânįThiển.”
Thần ChiếnìTranh: “…”
Ngươiĩgấp rút bảoõta tới làḽđể bảo taἰthay ca, sauổđó đi tìmỉphụ nữ của²mình hả?
Chấu chấuἵđậu trên cùngẽsợi dây, ThầnľChiến Tranh chỉịđành giúp đỡ.
Đếnỉđêm khuya, Giớiıthoát thân, lẻnfvào phòng VânÏThiển.
Ngài im hơiịlặng tiếng xuấtịhiện, động tácínhẹ nhàng tớiÎgần mép giường,ưđịnh đánh thức¹cô.
Trong khoảnh khắcôvén chăn lên,Ingực Giới tắcộnghẽn, ngài nhìnįthấy một đôiἱmắt trừng cònḽlớn hơn chuông{đồng, hệt nhưêhiện trường phimôkinh dị.
Vân Thiểnìâm u nói:‹“Ngài thần linh,ợngài định khiỡnào thì trảἰba cho tôi,ầtiện thể giảiĬthích luôn mọiļchuyện trước đây?”ẫ
Giới ôm ngực,ữthật lâu cũng}chưa hoàn hồn.
Ngàiệkhông biết rõ,ràng Vân Thiểnịđang tỉnh, cũngịnghe thấy tiếngỉngài bước vào,ởvì sao chẳngįsinh ra bấtɩcứ tiếng lòngïnào…
Vân Thiển thấyỗGiới đứng yênẳthật lâu khôngứnhúc nhích, khuônặmặt tái nhợt,Īlập tức nhớỡđến bọn TốngễHành Chỉ nóiịđầu óc vàừnăng lực của{bản thể khôngửtốt lắm. Côịđứng dậy bậtụđèn, nhờ ánh{đèn tông màuẵấm mà cănợphòng tăng thêmđchút ấm áp.
Giớiἴđáp: “Lần nàyĩta tới làỡđể nói rõĨmọi chuyện vớiẵnàng.”
Vân ThiểnĮrửa tai lắngắnghe.
Giới cẩn thậnἲgiải thích, vừaơkể vừa quanờsát kỹ sắcễmặt Vân Thiển,ĩđồng thời lắngỵnghe phản ứngẵnội tâm củaẳcô.
Vân Thiển khôngĩđể Giới nghe²thấy bất cứợtiếng lòng nào.iCô ghi nhớỉkỹ nội dungịGiới nói, sắpờxếp lại tuyếnóthời gian từng:sự kiện một.
Côỉcảm khái: “Làmầthần linh sướng{thật, sau khiĩcó sức mạnhợhùng hậu thìữsự phát triểnIcủa đầu ócļcũng chẳng quanẳtrọng nữa, dùựxảy ra chuyệnịgì cũng cóïthể thông quaợsức mạnh màἴxoay chuyển, muốnÏlàm gì thìĩlàm.”
Giới: “…”ậ
Nhìn thấy phảnặứng như vậyácủa Vân Thiển,ỡngài chẳng hềêbất ngờ.
Vân Thiểnỡcũng chỉ thuậnẵmiệng trêu chọcimột câu nhằmἰxoa dịu cảmỏxúc bàng hoàngḻtrong lòng khiẵnghe thấy tấtệcả mọi chuyện.
Dựaõtheo lời kể:của Giới, tuyếnòthế giới hiệnằtại là vánãthứ hai.
Thế giớiἱtrong ván thứÍnhất, bởi vìἶcô nhìn trúngĩsắc đẹp củaíGiới, sau khiềmang Giới vềİnhà mới kếtúthành nghiệt duyên.ĬLúc đó, Giớiõkhông thể khốngịchế sức mạnhÍ(dục vọng), muốnừphá hủy thếἰgiới của côḻđang ở, biếnàcô thành chimỵhoàng yến nuôiừtrong thần điện,ásuýt tạo thànhủkết cục khóìlòng xoay chuyển.
Mayjmà “Tính dục”ỹhiểu được tìnhĩyêu nửa đườngỉthức tỉnh, ngàiđlại có sứcãmạnh khác vớiɨthần linh khác,Ïbèn ấn nútì“Restart” (Táiĩhiện hôm qua)ẽkhởi động lạiĨthế giới.
Thế giớiĩsau khi khởiἰđộng lại, tứcḻlà tuyến thế{giới ván thứẳhai hiện giờ.
Quáătrình khởi độngảlại ván thứihai xuất hiệnἷchuyện ngoài ýằmuốn. Hai vịũthần tối caoòlà “nhân vậtõphản diện” nhậnừra thân phậnĭđặc biệt củaộGiới, hơn nữaìviệc khởi độngếkhông hoàn chỉnháđã để lạiıbug Tà Thầnịvới mưu đồềhủy diệt thếİgiới ở vánĭthứ nhất. Hai°bên nhìn nhaufvừa mắt, dựĩđịnh hợp tácẳgiết chết Giới,°tốn công tốcũsức trù tính,kế hoạch cảἲtrăm ngàn năm.
Đángïtiếc Giới cóớthể được xemẳnhư Tiểu Cường(*)ìcủa Thần giới,ỉcho dù ngàiảbiểu hiện vừaíngốc vừa đángòyêu nhưng làmỉthế nào cũngĩchẳng giết nổi.
(*)âCon gián
Bởi vì “Số phận kỳ diệu”, cô và Giới chưa thức tỉnh ký ức gặp nhau lần nữa. Khi Giới suýt thức tỉnh, ngài bị thần tối cao ngăn cản, ký của cô và Giới đều bị xóa sạch.
Bầu không khí hơi ngượng ngập.
Văn Nhân Du rút vali bằng da dưới gầm giường ra. Sau khi kiểm kê số vàng, anh gõ cửa phòng nào đó, đánh thức Văn Tư Thành, giao nó cho Văn Tư Thành rồi hờ hững nói: “Tạm thời giao cho anh bảo quản, sau này lại tìm anh lấy.”
Nhưng với tư cách là Tiểu Cường của Thần Giới, ý thức tự cứu trong cơ thể ngài vô cùng mạnh mẽ. Phân thân bị Thần Bóng Tối lừa tu luyện ra tự động chạy vào cơ thể Vân Thiển ẩn núp.
Giới buông tay Vân Thiển ra, cánh môi lành lạnh lướt qua mu bàn tay cô.
Tô Quân do dự một chút. Anh để lại ba viên đá quý có thể tự củng cố phòng tuyến, sau đó đáp lại lời kêu gọi của bản thể.
Lại một hồi “Số phận kỳ diệu”, cô được Chúa cứu thế lựa chọn, gặp phân thân Cố chấp của Giới, thế là xảy ra những chuyện kế tiếp.
Vân Thiển nói: “Thì ra là vậy.”
“Đợi một chút.”
Ai ngờ chút xíu sở thích háo sắc lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng như thế.
“Số phận kỳ diệu” là chỉ dẫn ngầm của sức mạnh còn sót lại từ Thần Mẫu sáng thế.
Có vài lời không thể nói ra miệng, nhưng có thể nghĩ trong lòng.”
Hai vị thần tối cao không những đang đối địch với Giới, mà còn là đối địch với sức mạnh cuối cùng còn lại của Thần Mẫu.
“Dù sao đi nữa cơ thể thần linh của ngài cũng quá hấp dẫn người ta.”
“Nếu không tôi nhìn thấy ngài, chắc chắn sẽ lại thích ngài.”
Giới cảm thấy một chuyện nghiêm trọng bị Vân Thiển nói giống như chơi game.
Vân Thiển nói: “Thì ra là vậy.”
Với tính cách của cô, nhìn thấy em trai đáng yêu thế này chắc chắn sẽ vác về nhà.
Vân Thiển kinh ngạc nhìn ngài: “Ngài còn muốn làm ván thứ ba hả?”
Giới trở lại Thần điện Bóng Tối.
Giới nghe lời tổng kết của Vân Thiển xong, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Tình huống đại khái đúng như Vân Thiển tổng kết, nhưng sao nghe từ miệng cô lại thấy không đúng lắm.
Vân Thiển: “…”
Giới ngưng mắt nhìn khuôn mặt Vân Thiển chốc lát, xoay người rời đi.
Vân Thiển quan sát gương mặt đẹp của Giới, tưởng tượng hình dáng khi còn bé năm nào.
Với tính cách của cô, nhìn thấy em trai đáng yêu thế này chắc chắn sẽ vác về nhà.
Đau lòng quá đi mất.
Vân Thiển: “…”
Giới nghe lời tổng kết của Vân Thiển xong, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Đau lòng quá đi mất.
Tình huống đại khái đúng như Vân Thiển tổng kết, nhưng sao nghe từ miệng cô lại thấy không đúng lắm.
Ai ngờ chút xíu sở thích háo sắc lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng như thế.
Vân Thiển gọi Giới.
Giới dời mắt, đôi mi khẽ run: “Ta biết.”
Hiện giờ ngay cả ván thứ hai cũng đụng phải thế giới tận thế.
【 Hối hận, vô cùng hối hận, cực kỳ hối hận 】
【Cho dù có thích, cũng là chuyện trước khi mọi thứ chưa phát sinh.】
Giới nghe thấy tiếng lòng của Vân Thiển spam nhiều lần, ngài hơi mím môi, nhỏ giọng giải thích: “Ta sẽ khiến mọi thứ quay lại như ban đầu.”
Vân Thiển kinh ngạc nhìn ngài: “Ngài còn muốn làm ván thứ ba hả?”
“Thời gian sắp đến rồi.” Giới nhận được hối thúc của Thần Chiến Tranh, ngài nắm lấy tay Vân Thiển: “Có một câu mà sau khi ta hồi phục ký ức, mãi vẫn chưa có cơ hội chính miệng nói với nàng.”
Cái ôm ấm áp , lời nói và suy nghĩ trong lòng cô đồng thời truyền đến tai ngài ——
Giới cảm thấy một chuyện nghiêm trọng bị Vân Thiển nói giống như chơi game.
…
“Sau khi khôi phục ký ức, ta luôn cảm thấy may mắn, ta vẫn còn sức mạnh và cơ hội cứu vãn mọi thứ.”
Ngài đáp: “Lần này, ta sẽ không để hai chúng ta xảy ra bất cứ dính líu nào.”
Đây là quyết tâm của Giới, ngài hi vọng phân thân có thể hiểu, đặc biệt là Cố chấp.
Đối với Vân Thiển mà nói, ngài giống như tai họa.
Bất kể là hiện tại hay là tương lai.
Vân Thiển chẳng bày tỏ ý kiến, chỉ hừ một tiếng: “Vậy ngài đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi…”
Hiện giờ ngay cả ván thứ hai cũng đụng phải thế giới tận thế.
Giới dời mắt, đôi mi khẽ run: “Ta biết.”
Vân Thiển: “…”
“Nếu không tôi nhìn thấy ngài, chắc chắn sẽ lại thích ngài.”
Bởi vì “Số phận kỳ diệu”, cô và giới chưa thức tỉnh ký ức gặp nhau lần nữa. Khi Giới suýt thức tỉnh, ngài bị thần tối cao ngăn cản, ký của cô và Giới đều bị xóa sạch.
Câu nói tiếp theo của Vân Thiển vang lên đồng thời với câu “Ta biết” của Giới.
Một người một thần đều sững sờ.
Tống Hành Chỉ nhìn chăm chú xiềng xích trong lòng bàn tay, bên tai vang lên câu nói của Giới. Cậu nhớ đến chuyện bắt Vân Thiển nổ súng giết mình lúc đầu… Bây giờ nghĩ lại, đó đúng là chuyện rất quá đáng.
Mắt Giới chớp liên hồi, trái tai dần ứ máu đỏ ửng.
Văn Tư Thành chưa tỉnh ngủ hẳn, tay chợt nặng nề, đợi anh dụi mắt định hỏi xảy ra chuyện gì thì chỉ còn nhìn thấy đầu Văn Nhân Du lơ lửng giữa không trung, cơ thể tan biến.
Bước chân ngài khựng lại, xoay người, được người trước mặt bước lên vòng tay ôm eo.
Vân Thiển giơ tay lên xoa chỗ nối tiếp ở xương hàm dưới và gáy, ánh mắt thất thần nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, đồng thời tìm được cái cớ hoàn mỹ:
【 Hối hận, vô cùng hối hận, cực kỳ hối hận 】
“Dù sao đi nữa cơ thể thần linh của ngài cũng quá hấp dẫn người ta.”
Giới gật đầu: “Ừ!”
Giới nghe thấy tiếng lòng này cũng không đau lòng, đây là chuyện mà ngài đã dự liệu trước. Chỉ cần để ý sự thay đổi thái độ trước và sau đến Thành đá quý của Vân Thiển thông qua phân thân, ngài đã có thể nhận ra đôi chút.
Vân Thiển: “…”
Có vài lời không thể nói ra miệng, nhưng có thể nghĩ trong lòng.”
Một người một thần đều sững sờ.
【Cho dù có thích, cũng là chuyện trước khi mọi thứ chưa phát sinh.】
Nhưng với tư cách là Tiểu Cường của Thần Giới, ý thức tự cứu trong cơ thể ngài vô cùng mạnh mẽ. Phân thân bị Thần Bóng Tối lừa tu luyện ra tự động chạy vào cơ thể Vân Thiển ẩn núp.
“Số phận kỳ diệu” là chỉ dẫn ngầm của sức mạnh còn sót lại từ Thần Mẫu sáng thế.
Giới nghe thấy tiếng lòng này cũng không đau lòng, đây là chuyện mà ngài đã dự liệu trước. Chỉ cần để ý sự thay đổi thái độ trước và sau đến Thành đá quý của Vân Thiển thông qua phân thân, ngài đã có thể nhận ra đôi chút.
Bầu không khí hơi ngượng ngập.
“Thời gian sắp đến rồi.” Giới nhận được hối thúc của Thần Chiến Tranh, ngài nắm lấy tay Vân Thiển: “Có một câu mà sau khi ta hồi phục ký ức, mãi vẫn chưa có cơ hội chính miệng nói với nàng.”
“Cố lên.”
“Xin lỗi.”
Hai chữ vừa buông ra, Vân Thiển kinh ngạc nhìn giới cúi đầu, tay cô bị ngài ấn lên ngực, cảm nhận rung động mạnh mẽ từ trái tim.
Vân Thiển giơ tay lên xoa chỗ nối tiếp ở xương hàm dưới và gáy, ánh mắt thất thần nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, đồng thời tìm được cái cớ hoàn mỹ:
“Sau khi khôi phục ký ức, ta luôn cảm thấy may mắn, ta vẫn còn sức mạnh và cơ hội cứu vãn mọi thứ.”
Văn Tư Thành chửi thề trong lòng.
Giới buông tay Vân Thiển ra, cánh môi lành lạnh lướt qua mu bàn tay cô.
Cậu nhắm mắt lại, thân hình gần như trong suốt bay lên. Chuyện tạm biệt Vân Thiển cứ để sau khi bản thể hoàn thành chuyện nên làm đã.
Mu bàn tay Vân Thiển nóng rực, cô nghe Giới nói: “Ta bằng lòng vì nàng tạo ra một thế giới hòa bình ấm áp mãi mãi, cho nàng, người nhà và bạn bè nàng một cuộc sống yên bình không bị quấy nhiễu.”
Đối với Vân Thiển mà nói, ngài giống như tai họa.
Tất cả những lời này không chỉ nói với Vân Thiển, đồng thời cũng là nói với đám phân thân.
Tất cả những lời này không chỉ nói với Vân Thiển, đồng thời cũng là nói với đám phân thân.
Đây là quyết tâm của Giới, ngài hi vọng phân thân có thể hiểu, đặc biệt là Cố chấp.
Yêu một người không phải cùng kéo nàng xuống địa ngục, mà là dốc sức cùng theo đuổi hạnh phúc.
Giới ngưng mắt nhìn khuôn mặt Vân Thiển chốc lát, xoay người rời đi.
Ô Tề Hải cười hì hì tiếp nhận lời kêu gọi của bản thể, cậu không ngờ Tống Hành Chỉ là người đầu tiên đáp ứng.
“Đợi một chút.”
Vân Thiển gọi Giới.
Câu nói tiếp theo của Vân Thiển vang lên đồng thời với câu “Ta biết” của Giới.
Bước chân ngài khựng lại, xoay người, được người trước mặt bước lên vòng tay ôm eo.
Cái ôm ấm áp , lời nói và suy nghĩ trong lòng cô đồng thời truyền đến tai ngài ——
“Cố lên.”
Thiên Hành Kiện đáng lý xuất hiện chỗ này giao Thần cách cho ngài chẳng thấy bóng dáng.
Giới ôm lấy Vân Thiển, nhắm mắt hít lấy mùi hương thơm ngát trên tóc cô, sức mạnh dâng tràn trong cơ thể.
Ngài sẽ không để Vân Thiển hối hận vì đã quen ngài.
Hai chữ vừa buông ra, Vân Thiển kinh ngạc nhìn giới cúi đầu, tay cô bị ngài ấn lên ngực, cảm nhận rung động mạnh mẽ từ trái tim.
Bất kể là hiện tại hay là tương lai.
…
Tống Hành Chỉ nhìn chăm chú xiềng xích trong lòng bàn tay, bên tai vang lên câu nói của Giới. Cậu nhớ đến chuyện bắt Vân Thiển nổ súng giết mình lúc đầu… Bây giờ nghĩ lại, đó đúng là chuyện rất quá đáng.
Yêu một người không phải cùng kéo nàng xuống địa ngục, mà là dốc sức cùng theo đuổi hạnh phúc.
Còn chẳng bằng bản thể mà cậu vẫn luôn ghét bỏ, thật mất mặt.
Còn chẳng bằng bản thể mà cậu vẫn luôn ghét bỏ, thật mất mặt.
Cậu nhắm mắt lại, thân hình gần như trong suốt bay lên. Chuyện tạm biệt Vân Thiển cứ để sau khi bản thể hoàn thành chuyện nên làm đã.
Vân Thiển quan sát gương mặt đẹp của Giới, tưởng tượng hình dáng khi còn bé năm nào.
Ô Tề Hải cười hì hì tiếp nhận lời kêu gọi của bản thể, cậu không ngờ Tống Hành Chỉ là người đầu tiên đáp ứng.
Mu bàn tay Vân Thiển nóng rực, cô nghe Giới nói: “Ta bằng lòng vì nàng tạo ra một thế giới hòa bình ấm áp mãi mãi, cho nàng, người nhà và bạn bè nàng một cuộc sống yên bình không bị quấy nhiễu.”
Tô Quân do dự một chút. Anh để lại ba viên đá quý có thể tự củng cố phòng tuyến, sau đó đáp lại lời kêu gọi của bản thể.
Ngài sẽ không để Vân Thiển hối hận vì đã quen ngài.
Văn Nhân Du rút vali bằng da dưới gầm giường ra. Sau khi kiểm kê số vàng, anh gõ cửa phòng nào đó, đánh thức Văn Tư Thành, giao nó cho Văn Tư Thành rồi hờ hững nói: “Tạm thời giao cho anh bảo quản, sau này lại tìm anh lấy.”
Văn Tư Thành chưa tỉnh ngủ hẳn, tay chợt nặng nề, đợi anh dụi mắt định hỏi xảy ra chuyện gì thì chỉ còn nhìn thấy đầu Văn Nhân Du lơ lửng giữa không trung, cơ thể tan biến.
Văn Tư Thành chửi thề trong lòng.
…
Giới trở lại Thần điện Bóng Tối.
Thiên Hành Kiện đáng lý xuất hiện chỗ này giao Thần cách cho ngài chẳng thấy bóng dáng.
biết ngay là hông có tin được tà thần mà, mong là vãn cược của Giới thắng chứ hông đau tim quá
Tống Hành Chỉ lớn thật rồi, ngoan quá.
Cuối cùng đến lúc dung hợp, Tà thần không nửa đường quay xe đấy chứ ????