Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 80 (2)

Chương 80 (2)

Anh hùng cứu mỹ nhân, còn gì hợp hơn

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Giản Hành Chi cắn hạt dưa, nhìn khung cảnh, cứ cảm thấy hơi bất thường. Y bất an trong lòng, suy ngẫm, đột nhiên nhận ra một chuyện: “Sao nhiệm vụ còn chưa thất bại?”

“Hửm?”

666 nghe không hiểu: “Ngài đang hỏi gì vậy?”

“Ta nói là…” Giản Hành Chi cắn hạt dưa hết nổi, đột nhiên nhớ ra: “Quân Thù bị Thẩm Tri Minh mang đi, nhiệm vụ của ta liền thất bại. Vậy ta giết Thẩm Tri Minh rồi, sao nhiệm vụ gặp nam chính còn chưa thất bại. Thế là sao? Là nhiệm vụ này vẫn còn?”

 666 không đáp, Giản Hành Chi ném hạt dưa, tất cả mọi người nhìn sang. Giản Hành Chi mặc kệ bọn họ, chỉ quát 666: “Nói!”

Là thế này… 666 kiênĭtrì gii thích{quy tc cho,y: “Nếu nhưh thng đođc kh năngЇhoàn thành nhimĩv này là0, vy sơtuyên b thtĩbi. Nhưng nếuh thng đođc kh nănghoàn thành nhimĬv ln hơní0, vy stiếp tc giīli.”

Cho nênbây gi UynUyn vn cókh năng gpnguy him, đưcnam chính gìđy cu, vaļgp đã yêu?”

Gin Hành Chiɩsiết cht nmđm, 666 khho khan, khôngnhn đưc nhcĨnh: “Chuyn đóĨKý ch, ngàiphi điu chnhăthái đ li.Hin gi, thân:phn ca ngàiIlà công c}hình ngưi giúpăn chính tìmkiếm cơ duyên.jTu vi, phápõbo, tài nguyên,đàn ông đulà cơ duyênca n chính,đi ti cuiɪthì thay côy chn đao,ɪtr giúp côɪy phi thăng,vy coi nhưnhim v caÎngài hoàn thànhri. Đến lúcđó, hai ngưiĩv Tiên gii,įngài li tuyênb chính thc,ùgiết chết namchính là xong,ɩchng ai ngănÎđưc ngài, phiìkhông? Bây giïchuyn quan trngnht là đihết ct truyn.êN chính vnnên có nhiutuyến tình cm,ngài xem bâygi bên ngưicô y chngcó mt đóaįhoa đào, vndĩ còn mtįT Cô Đưng,úbây gi cũngđlch hưng. Ngài°nên coi liÎmình đi, ngàikhông đ rngĩlưng!”

“Câm ming!”į

Gin Hành Chiĭđng pht dy,útt c miìngưi đng lotco rt vsau. Gin HànhChi đy nhómngưi ra, xôngv phía võãđài, mng 666:ìKhông có tuyếntình cm thìõlàm chm trêphi thăng sao?!”

666 không dámnói. Gin HànhChi đã đếnvõ đài, yngng đu nhìnìviên linh châuĨmàu xanh màthiếu niên chimúsơn ca trông]nom. Linh lcũchm chp chuynđng, rõ ràngâlà đang vnìhành. Gin HànhĺChi suy đoánưhn đây chínhlà Mt cnh.

YĮnhìn màn hìnhībên cnh võđài. Trên màn²hình, Tn UynUyn đang điìngưi đi din.đGin Hành Chi{vi s dngn ký thnthc trong thc²hi ca nànggi: “Uyn Uyn,ngưi này bt¹thưng, nàng nghĩđcách ra ngoài!”

Tn Uyn Uynnghe vy ngâyngưi, lp tcnh ging hi:“Sao thế?”

“Tiqua ta giếtĩThm Tri Minh,nhưng h thngvn nhc nhľnàng sp gp²nguy him.” GinHành Chi nhìnxung quanh, lybo vt chômđưc trong mđa Ln NgônChi, va suyĪnghĩ bin pháp,óva m ming:í“Nàng nhn thuaɨtrưc đi!”

TnUyn Uyn nghevy trm mc.Nàng suy nghĩ,ging nói rtjkh: “Không, takhông nhn thua.”

Nói xong, nàngngng đu lên,ïnhìn thanh niênáo đen điĩdin: “Ta mungp công tàVô Ưu, tamun thng.”

Nàngơmun biết rtɨcuc cha mnàng đã điđâu.

Dt li, nàngkhông chn chɨna, ngng đunhìn thanh niênìáo đen đidin: “Tiêu đoIquân.” Nàng bìnhítĩnh lên tiếng:Đc ti ri.”

Dt li, Uyên]Ngưng gia eonàng quét raãmt vòng cungla, nhy lên,ĩnhm v phíaĬđi din. CũngЇngay lúc này,thanh niên áođen chm rãiãngng đu, lra gương mt{máu me dếtn.

Mt ca hnùđã không th¹nhn ra gươngĨmt vn có,nhưng có thl m thyįđưc đó vnkhông phi mtjmt ngưi. Haigương mt raīsc hp li,°mt na làQuân Thù, mtína là ThmĬTri Minh.

Hn mming, ngoo đu,)mp m gitên Tn Vãn:Vãn… Vãn…

Conùngươi Tn UyníUyn co li,ìquang kiếm chưađến, đi phương,đã linh hotınhư qu, đt²ngt bay đếntrưc mt, chp[ly nàng!

Cũng ngayĩlúc đó, mànhình trên võđài đt nhiênbiến mt.

Sc mtthiếu niên chimsơn ca đngtrên cao bìnhếthn, ging nhưmi chuyn đu(trong d liuèca hn.

MC bưcĩlên cưi trnan: “Xy raÎmt vài vnđđ, trc trck thut! Miįngưi đng lolng, chúng taõđang c gngkhc phc!”

Nóilà s cjnh, nhưng ngưisáng sut đubiết rõ đâyĭkhông phi sc nh.

“Tên TiêuSt Hàn đó:Thúy Lc nhíuămày: “Là thgì?”

Thúy Lc,T Cô Đưng.”êGin Hành Chitruyn âm đến.Thúy Lc vàT Cô Đưngnhìn sang, nghethy Gin HànhChi bình tĩnhúnói: “Cn ngưigiúp ta, taĩmun cưp Mt°cnh.”

Khonh khctiếng nói vaàdt, Gin HànhChi đt ngtrút kiếm chémvào kết giitrên võ đài,nhy thng lênĩcao, chp lytrân châu màu:xanh, quay đunhm v phươngxa!

Ngay lúc đóĩtrong hang đng,thanh niên áođen chp lyfTn Uyn Uyn,ílúc sp chmđến mt nàng,¸hang đng đtnhiên nghiêng sangtrái. Tn UynīUyn bám lymt tng đá,)thanh niên b°ht bay đi,lưt qua ngưiínàng, đp mnhbào vách.

Tn UynUyn lp tcđui sát chémmt nhát, ngayIkhonh khc spđâm ti, hangđng li tròngtrành sang trái,khiến nàng đptr v hangİđng.

Sau khi đp¸vào hang đng,thanh niên áođen đui theoĩnàng. Tn Uyn¸Uyn không hjdo d quayĩđu, chy nhưõđiên vào sâutrong hang đng.

Màbên ngoài Mtɪcnh, Gin HànhăChi tóm lytrân châu xanhnhét vào ngc,đánh xung mt¸phù chú sươngÍmù, hóa thànhĩlung sáng chyótrn ra ngoài.â

Chy đi đâu!”

Thiếu niên chimsơn ca đuiìsát theo, nhưngGin Hành Chivn không đnhtha cho hn.ýNgưi chy đngtrưc vn lào nh, giâyphút thiếu niêntruy đui lýra sơ h,IGin Hành Chiıxut hin ngaylúc hn duitay, n vàoèhuyt Đi Chùy.Thiếu niên lptc biến vdáng v sơnca, b GinHành Chi tómđly, b chy.

Truyưbinh tuôn raísau lưng, ThúyêLc và TCô Đưng nhìnnhau, đt nhiênïThúy Lc hôto: “Tên háosc, chy điđâu!”

Mt TCô Đưng cngđ, nhưng vãnphi hp viThúy Lc chyv phía truybinh. Thúy Lc,giơ tay lênãvung mnh qut,ĩtc khc qutâbay ngưi đui²theo Gin HànhChi, vi vàngéxin li: “Xinùli, qut nhm°ch!”

Thúy Lc°và T CôếĐưng va phári, Gin HànhChi đã btâchim sơn cachy xa. Ychui vào mthang đng, btrí kết gii,)móc trân châu{xanh ra, nõchim sơn cadưi đt, kĪkiếm lên chn, uy hiếp:]“Mau m Mtcnh!”

Nói xong,Gin Hành Chiɪbng cm thy¸kiếm này hơiln so viíc chim, y:ngm nghĩ, lirút mt condao gt tráicây, đt lênc chim, gind quát: “Nếukhông ta giếtngươi!”

Chim sơnca không nói,v mt lnhlùng.

Gin Hành Chióthy chim nàykhông phi hp,bèn trói hnli, quyết đnht mình nghiênfcu. Y vatrói va xác¸nhn tình hìnhìca Tn UynUyn: “Uyn Uyn.”ЇY c gngkhiến mình khôngòđ l vìlo lng, giv bình tĩnhĮhi: “Ch nàng°thế nào?”

Khôngcó gì.”

TnăUyn Uyn gnggưng tránh thoátìmt lưt tncông ca thanhniên. Nàng rvào mt conèđưng dài, ngngđu nhìn bêntrên, trc tiếpùnhy lên cao,ıbám vào chlõm tưng đá:{“Hn đang đuitheo ta. Mtúcnh này cócơ quan, hìnhnhư cách mt²lúc s điêmt ln.”

Vynàng cn thn.”ãGin Hành Chitrn an nàng:“Ta s cígng cu nàngïra ngoài!”

Vâng.”

Tn Uyn Uynđáp li, chjnói: “Ta s²đánh lén hn,ngưi đng nóiìchuyn, làm phântâm ta.”

.Ӓ

Gin Hành Chiìt nhn làĩmt ngưi đànông hiu chuyn.Xác nhn anìnguy ca TnũUyn Uyn xong,¹y li quayêđu nhìn vóphía trân châuãmàu xanh dưiìđt. Y cmĩtrân châu lên,ìnghiêm túc quanĨsát.

Lúc này, TnUyn Uyn trên cao đangngng hô hp,lng nghe tiếngbưc chân truynt xa ti.

VãnNhi…

Thanh niên kia mở miệng, là giọng của Quân Thù, dường như hắn rất u oán, tựa một cô hồn: “Nàng ra đây đi, nàng là của ta, ta dẫn nàng đi.”

Giản Hành Chi vừa nghe vậy, lập tức tăng độ lửa: “Ta đang cố gắng, nhất định ta sẽ mở được Mật cảnh!”

Tần Uyển Uyển không nói. Nàng bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc Tiêu Sắt Hàn này là thứ gì.

Lúc này, một chiếc xe ngựa u linh chậm rãi chạy vào địa phận Hoang Thành.

Bên trong Mật cảnh lại chấn động lên xuống mãnh liệt. Tần Uyển Uyển và thanh niên áo đen vừa giữ thăng bằng giữa không gian chao đảo, vừa giao chiến với nhau.

Tiêu Sắt Hàn chậm rãi đi tới, đến gần vị trí Tần Uyển Uyển, hắn đột nhiên trở nên cáu kỉnh, đấm một cú vào hang động, không ngờ lại là giọng của Thẩm Tri Minh quát lớn: “Tần Vãn! Cô giao Long đan ra đây! Giao Ngọc Linh Lung ra dây! Tần Vãn, cô trả lại thứ thuộc về ta cho ta!”

“Tìm được nàng rồi.”

Tỉnh táo và ác niệm đan xen.

“Không đâu!”

“Vãn Nhi…”

Hắn bắt đầu hoang mang.

“Ta còn chưa tìm được phụ mẫu, người có thể tìm giúp ta không?”

“Tần Vãn…”

Tần Uyển Uyển khàn giọng nói: “Mật cảnh này toàn là cơ quan, hình như ta sắp thua rồi.”

Giọng Quân Thù và Thẩm Tri Minh đan xen truyền đến, càng ngày hắn càng đến gần, cuối cùng, dừng ở vị trí Tần Uyển Uyển trốn.

Tần Uyển Uyển không nói. Nàng bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc Tiêu Sắt Hàn này là thứ gì.

Tần Uyển Uyển ngưng tụ pháp quyết trên kiếm, mà đối phương đột nhiên mỉm cười vui vẻ.

Tần Uyển Uyển nhìn sấm chớp đì đùng xung quanh, lúc lạnh lúc nóng, cuối cùng bị một tia sét đánh trúng, trực tiếp nằm lăn ra đất.

“Ặc…” Giản Hành Chi nuốt nước bọt: “Hình như ta tìm được rồi.”

“Tìm được nàng rồi.”

Giản Hành Chi vừa nghe đã cuống lên. Xem ra Tam muội không hữu dụng, y ném trân châu xanh, giơ tay lên sử dụng kiếm chứa sấm sét, bắt đầu vung chém trân châu lia lịa.

Tần Uyển Uyển và thanh niên đối diện đều thở hồng hộc, động tác thanh niên cũng chậm lại.

Hắn ngẩng gương mặt máu thịt nhầy nhụa, bất ngờ cào một trảo!

Giản Hành Chi: “Nam Chính.”

“Nàng sẽ không chết!”

Giản Hành Chi đang dùng Tam muội chân hỏa đốt trân châu xanh, nghe thấy giọng nói suy yếu của Tần Uyển Uyển, lòng chợt hoảng: “Sao thế?”

Cũng chính lúc này, Tần Uyển Uyển đồng thời xuất kiếm, đâm xuống một kiếm.

“Bán chết bán sống.” Một giọng nói hoa lệ của thanh niên vang lên, hàm tiếu nói: “Đợi thêm chốc nữa, nếu như không chết, vậy anh hùng cứu mỹ nhân…” Thanh niên quay đầu nhìn về phía mây trắng chân trời: “Còn gì hợp hơn.”

Giản Hành Chi bên ngoài dán mắt vào trân châu xanh, ngẫm nghĩ, đột nhiên y dốc sức lắc!

Tần Uyển Uyển: “Nhân vật phản diện! Nhân vật phản diện! Nhân vật phản diện!!! Chuyện quan trọng phải nói ba lần!!!”

“Giản Hành Chi…”

Hai người trong Mật cảnh cảm giác dường như toàn bộ không gian đều bị chao đảo dữ dội. Thanh niên áo đen lập tức bị lắc bay, Tần Uyển Uyển tóm lấy tường đá. Thấy Tần Uyển Uyển, thanh niên áo đen thét lên, nhào tới!

Đây là Tam muội chân hỏa.

Giản Hành Chi bên ngoài dán mắt vào trân châu xanh, ngẫm nghĩ, đột nhiên y dốc sức lắc!

Y dừng động tác lại, Tần Uyển Uyển mệt mỏi mở mắt: “Nó dừng rồi.”

Mà lúc này, Giản Hành Chi không hề nghe thấy trân châu xanh có âm thanh gì, y dứt khoát đập mạnh trân châu xuống đất!

Tần Uyển Uyển cảm thấy trời đất quay cuồng, đồng thời vô số sấm sét giáng xuống ngoài hang động.

【Vở kịch nhỏ】

Y vẫn không hề phát giác.

Bên trong Mật cảnh lại chấn động lên xuống mãnh liệt. Tần Uyển Uyển và thanh niên áo đen vừa giữ thăng bằng giữa không gian chao đảo, vừa giao chiến với nhau.

Xung quanh càng nóng hơn.

Vở kịch nhỏ

Giản Hành Chi đập trân châu vài chục lần. Tần Uyển Uyển cảm giác dường như mình đang ở trong một lon nước đóng kín, có người đang điên cuồng đập lon.

Hắn là ai? Hắn đang làm gì?

Nàng kiềm chế cơn buồn nôn, chém giết kịch liệt với đối phương.

Nàng không khỏi đau buồn, bắt đầu bàn giao hậu sự với Giản Hành Chi: “Giản Hành Chi, nếu như ta chết tại đây, người có thể giúp ta một chuyện không?”

Thanh niên áo đen vô cùng hung hãn, linh lực ồ ạt không ngừng. Nàng vừa phải chống lại sự đuổi giết của đối phương, vừa phải chống lại Mật cảnh lắc lư.

“Vãn Nhi…”

Tần Uyển Uyển ngưng tụ pháp quyết trên kiếm, mà đối phương đột nhiên mỉm cười vui vẻ.

Mà sau khi Mật cảnh trải qua đợt chao đảo dữ dội, nó lại bắt đầu tăng nhiệt độ.

“Ta rất vui vì được gặp người, thời gian ở cùng người rất vui vẻ.”

Nàng càng nói, cảm giác Mật cảnh càng chao đảo dữ dội, thanh niên áo đen bị một tia sét đánh trúng, sau đó Tam muội chân hỏa thiêu đốt, kế tiếp lại là băng tuyết lạnh giá…

Nàng cảm giác nhiệt độ xung quanh càng ngày càng cao, nóng đến nỗi nàng không thể đáp xuống đất. Nàng sử dụng linh lực để cố gắng không chạm vào không gian trong Mật cảnh, lần lượt tránh khỏi móng vuốt của thanh niên.

Vẻ mặt chim sơn ca bị trói bên cạnh nhìn y giống như nhìn tên ngốc.

Nghe nói thế, Giản Hành Chi đang túm chim sơn ca, dùng mỏ nó mổ lia lịa vào hạt châu đột nhiên nhận ra chuyện gì.

Môi trường chiến đấu khắc nghiệt, đối thủ hung hãn, dần đần khiến nàng có dự cảm mờ mịt.

Tần Uyển Uyển nghe nói thế, chợt nở một nụ cười yên tâm.

Hệ thống: “Nam phụ, công cụ hình người.”

Nàng cắn răng, không nhịn được mở miệng: “Giản Hành Chi.”

Nàng cảm giác được xung quanh chấn động giống như bị chim mổ dữ dội, nàng cam chịu nằm yên: “Tạm biệt, ta chưa từng nghĩ cuối cùng mình lại chết một cách phức tạp như vậy. Mật cảnh này thật có trí tưởng tượng, lúc thì Tam muội chân hỏa, lúc thì Cực âm hàn băng, lúc thì giáng tia sét, lúc thì trời đất quay cuồng, bây giờ hình như còn có chim đang mổ…”

“Chuyện gì?”

Hai người trong Mật cảnh cảm giác dường như toàn bộ không gian đều bị chao đảo dữ dội. Thanh niên áo đen lập tức bị lắc bay, Tần Uyển Uyển tóm lấy tường đá. Thấy Tần Uyển Uyển, thanh niên áo đen thét lên, nhào tới!

Giản Hành Chi đang dùng Tam muội chân hỏa đốt trân châu xanh, nghe thấy giọng nói suy yếu của Tần Uyển Uyển, lòng chợt hoảng: “Sao thế?”

“Tần Vãn…”

“Có lẽ ta… ta không xong rồi.”

Thanh niên áo đen vô cùng hung hãn, linh lực ồ ạt không ngừng. Nàng vừa phải chống lại sự đuổi giết của đối phương, vừa phải chống lại Mật cảnh lắc lư.

Tần Uyển Uyển khàn giọng nói: “Mật cảnh này toàn là cơ quan, hình như ta sắp thua rồi.”

“Có lẽ ta… ta không xong rồi.”

“Không đâu!”

Tiêu Sắt Hàn chậm rãi đi tới, đến gần vị trí Tần Uyển Uyển, hắn đột nhiên trở nên cáu kỉnh, đấm một cú vào hang động, không ngờ lại là giọng của Thẩm Tri Minh quát lớn: “Tần Vãn! Cô giao Long đan ra đây! Giao Ngọc Linh Lung ra dây! Tần Vãn, cô trả lại thứ thuộc về ta cho ta!”

Giản Hành Chi vừa nghe vậy, lập tức tăng độ lửa: “Ta đang cố gắng, nhất định ta sẽ mở được Mật cảnh!”

Xung quanh càng nóng hơn.

Tần Uyển Uyển và thanh niên đối diện đều thở hồng hộc, động tác thanh niên cũng chậm lại.

Giản Hành Chi đập trân châu vài chục lần. Tần Uyển Uyển cảm giác dường như mình đang ở trong một lon nước đóng kín, có người đang điên cuồng đập lon.

Đây là Tam muội chân hỏa.

Đối với tà vật như hắn mà nói, cái này giống như sấm sét, đều là thiên địch.

Hắn vừa truy đuổi Tần Uyển Uyển, vừa hơi hơi tỉnh táo.

Tỉnh táo và ác niệm đan xen.

Giọng Quân Thù và Thẩm Tri Minh đan xen truyền đến, càng ngày hắn càng đến gần, cuối cùng, dừng ở vị trí Tần Uyển Uyển trốn.

Hắn bắt đầu hoang mang.

Phỏng vấn: “Bạn nghĩ vai diễn của Giản Hành Chi trong truyện là gì?”

Hắn là ai? Hắn đang làm gì?

Tần Uyển Uyển nhìn động tác người đối diện chậm lại, cảm giác có lẽ hai người bọn họ sắp chết trong Mật cảnh.

Nàng không khỏi đau buồn, bắt đầu bàn giao hậu sự với Giản Hành Chi: “Giản Hành Chi, nếu như ta chết tại đây, người có thể giúp ta một chuyện không?”

Đối với tà vật như hắn mà nói, cái này giống như sấm sét, đều là thiên địch.

“Nàng sẽ không chết!”

Giản Hành Chi vừa nghe đã cuống lên. Xem ra Tam muội không hữu dụng, y ném trân châu xanh, giơ tay lên sử dụng kiếm chứa sấm sét, bắt đầu vung chém trân châu lia lịa.

Hắn ngẩng gương mặt máu thịt nhầy nhụa, bất ngờ cào một trảo!

Vẻ mặt chim sơn ca bị trói bên cạnh nhìn y giống như nhìn tên ngốc.

Y vẫn không hề phát giác.

Tần Uyển Uyển cảm thấy trời đất quay cuồng, đồng thời vô số sấm sét giáng xuống ngoài hang động.

Nàng cảm thấy mình cách cái chết gần hơn nữa.

Giọng nói của nàng mang theo hi vọng: “Giản Hành Chi, người tìm được cách rồi sao?”

“Ta còn chưa tìm được phụ mẫu, người có thể tìm giúp ta không?”

Tần Uyển Uyển nhìn động tác người đối diện chậm lại, cảm giác có lẽ hai người bọn họ sắp chết trong Mật cảnh.

Thanh niên kia mở miệng, là giọng của Quân Thù, dường như hắn rất u oán, tựa một cô hồn: “Nàng ra đây đi, nàng là của ta, ta dẫn nàng đi.”

“Ta rất vui vì được gặp người, thời gian ở cùng người rất vui vẻ.”

“Giản Hành Chi, thật ra ta cảm thấy người rất tốt.”

Nàng càng nói, cảm giác Mật cảnh càng chao đảo dữ dội, thanh niên áo đen bị một tia sét đánh trúng, sau đó Tam muội chân hỏa thiêu đốt, kế tiếp lại là băng tuyết lạnh giá…

“Giản Hành Chi, thật ra ta cảm thấy người rất tốt.”

Tần Uyển Uyển nhìn sấm chớp đì đùng xung quanh, lúc lạnh lúc nóng, cuối cùng bị một tia sét đánh trúng, trực tiếp nằm lăn ra đất.

“Giản Hành Chi…”

Nàng cảm giác được xung quanh chấn động giống như bị chim mổ dữ dội, nàng cam chịu nằm yên: “Tạm biệt, ta chưa từng nghĩ cuối cùng mình lại chết một cách phức tạp như vậy. Mật cảnh này thật có trí tưởng tượng, lúc thì Tam muội chân hỏa, lúc thì Cực âm hàn băng, lúc thì giáng tia sét, lúc thì trời đất quay cuồng, bây giờ hình như còn có chim đang mổ…”

Nghe nói thế, Giản Hành Chi đang túm chim sơn ca, dùng mỏ nó mổ lia lịa vào hạt châu đột nhiên nhận ra chuyện gì.

Y dừng động tác lại, Tần Uyển Uyển mệt mỏi mở mắt: “Nó dừng rồi.”

Giọng nói của nàng mang theo hi vọng: “Giản Hành Chi, người tìm được cách rồi sao?”

Giản Hành Chi không dám lên tiếng. Y cúi đầu nhìn chim sơn ca miệng mồm đầy máu. Chim sơn ca phun thổ huyết, cười khẩy: “Mật cảnh này không có kết giới.”

“Ặc…” Giản Hành Chi nuốt nước bọt: “Hình như ta tìm được rồi.”

Tần Uyển Uyển nghe nói thế, chợt nở một nụ cười yên tâm.

Giản Hành Chi không dám lên tiếng. Y cúi đầu nhìn chim sơn ca miệng mồm đầy máu. Chim sơn ca phun thổ huyết, cười khẩy: “Mật cảnh này không có kết giới.”

Lúc này, một chiếc xe ngựa u linh chậm rãi chạy vào địa phận Hoang Thành.

Hắn vừa truy đuổi Tần Uyển Uyển, vừa hơi hơi tỉnh táo.

“Công tử…” Một cậu bé lên tiếng: “Hai vị trong Mật cảnh đánh nhau thế nào?”

“Bán chết bán sống.” Một giọng nói hoa lệ của thanh niên vang lên, hàm tiếu nói: “Đợi thêm chốc nữa, nếu như không chết, vậy anh hùng cứu mỹ nhân…” Thanh niên quay đầu nhìn về phía mây trắng chân trời: “Còn gì hợp hơn.”

***

Nàng kiềm chế cơn buồn nôn, chém giết kịch liệt với đối phương.Mà lúc này, Giản Hành Chi không hề nghe thấy trân châu xanh có âm thanh gì, y dứt khoát đập mạnh trân châu xuống đất!“Ta còn chưa tìm được phụ mẫu, người có thể tìm giúp ta không?”Tần Uyển Uyển ngưng tụ pháp quyết trên kiếm, mà đối phương đột nhiên mỉm cười vui vẻ.Vở kịch nhỏ“Ặc…” Giản Hành Chi nuốt nước bọt: “Hình như ta tìm được rồi.”

Mà lúc này, Giản Hành Chi không hề nghe thấy trân châu xanh có âm thanh gì, y dứt khoát đập mạnh trân châu xuống đất!

Phỏng vấn: “Bạn nghĩ vai diễn của Giản Hành Chi trong truyện là gì?”

Giản Hành Chi: “Nam Chính.”

Hệ thống: “Nam phụ, công cụ hình người.”

Tần Uyển Uyển: “Nhân vật phản diện! Nhân vật phản diện! Nhân vật phản diện!!! Chuyện quan trọng phải nói ba lần!!!”

 

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
BAL
BAL
3 Năm Cách đây

Với em thì vai diễn của GHC trong truyện là chmúa hmề :))) hài vô đối

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh quậy quá chời hà

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Móa giúp đâu hổng thấy giúp mà thấy toàn báo không ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đối với tui: con báo của truyện ?

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Cây hài xứt xắc, con Husky quậy banh nóc.

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!