Chương 80 (2)
Anh hùng cứu mỹ nhân, còn gì hợp hơn
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Giản Hành Chi cắn hạt dưa, nhìn khung cảnh, cứ cảm thấy hơi bất thường. Y bất an trong lòng, suy ngẫm, đột nhiên nhận ra một chuyện: “Sao nhiệm vụ còn chưa thất bại?”
“Hửm?”
666 nghe không hiểu: “Ngài đang hỏi gì vậy?”
“Ta nói là…” Giản Hành Chi cắn hạt dưa hết nổi, đột nhiên nhớ ra: “Quân Thù bị Thẩm Tri Minh mang đi, nhiệm vụ của ta liền thất bại. Vậy ta giết Thẩm Tri Minh rồi, sao nhiệm vụ gặp nam chính còn chưa thất bại. Thế là sao? Là nhiệm vụ này vẫn còn?”
666 không đáp, Giản Hành Chi ném hạt dưa, tất cả mọi người nhìn sang. Giản Hành Chi mặc kệ bọn họ, chỉ quát 666: “Nói!”
“Là thế này…” 666 kiênĭtrì giải thích{quy tắc cho,y: “Nếu nhưẻhệ thống đoấđạc khả năngЇhoàn thành nhiệmĩvụ này làỉ0, vậy sẽơtuyên bố thấtĩbại. Nhưng nếuịhệ thống đoỉđạc khả năngỷhoàn thành nhiệmĬvụ lớn hơní0, vậy sẽềtiếp tục giữīlại.”
“Cho nênốbây giờ UyểnỹUyển vẫn cóỉkhả năng gặpộnguy hiểm, đượcửnam chính gìẹđấy cứu, vừaļgặp đã yêu?”ử
Giản Hành Chiɩsiết chặt nắmẽđấm, 666 khẽἶho khan, khôngữnhịn được nhắcĨnhở: “Chuyện đó…ĨKý chủ, ngàiọphải điều chỉnhăthái độ lại.ἲHiện giờ, thân:phận của ngàiIlà công cụ}hình người giúpănữ chính tìmầkiếm cơ duyên.jTu vi, phápõbảo, tài nguyên,ỳđàn ông đềuỳlà cơ duyênẹcủa nữ chính,ảđợi tới cuốiɪthì thay côỹấy chắn đao,ɪtrợ giúp côɪấy phi thăng,ịvậy coi nhưọnhiệm vụ củaÎngài hoàn thànhấrồi. Đến lúcẹđó, hai ngườiĩvề Tiên giới,įngài lại tuyênừbố chính thức,ùgiết chết namằchính là xong,ɩchẳng ai ngănÎđược ngài, phảiìkhông? Bây giờïchuyện quan trọngỳnhất là điảhết cốt truyện.êNữ chính vốnịnên có nhiềuḻtuyến tình cảm,ẩngài xem bâyởgiờ bên ngườiỉcô ấy chẳngỗcó một đóaįhoa đào, vốnỳdĩ còn mộtįTạ Cô Đường,úbây giờ cũngđlệch hướng. Ngài°nên coi lạiÎmình đi, ngàiồkhông đủ rộngĩlượng!”
“Câm miệng!”į
Giản Hành Chiĭđứng phắt dậy,útất cả mọiìngười đồng loạtữco rụt vềựsau. Giản HànhặChi đẩy nhómẵngười ra, xôngắvề phía võãđài, mắng 666:ì“Không có tuyếnịtình cảm thìõlàm chậm trễêphi thăng sao?!”ỷ
666 không dámịnói. Giản HànhἲChi đã đếnắvõ đài, yỉngẩng đầu nhìnìviên linh châuĨmàu xanh màịthiếu niên chimúsơn ca trông]nom. Linh lựcũchậm chạp chuyểnἳđộng, rõ ràngâlà đang vậnìhành. Giản HànhĺChi suy đoánưhẳn đây chínhỏlà Mật cảnh.
YĮnhìn màn hìnhībên cạnh võẽđài. Trên màn²hình, Tần UyểnἲUyển đang đợiìngười đối diện.đGiản Hành Chi{vội sử dụngỉấn ký thầnỉthức trong thức²hải của nàngạgọi: “Uyển Uyển,ầngười này bất¹thường, nàng nghĩđcách ra ngoài!”ἶ
Tần Uyển Uyểnἵnghe vậy ngâyἳngười, lập tứcịnhỏ giọng hỏi:ẹ“Sao thế?”
“Tốiḻqua ta giếtĩThẩm Tri Minh,ἷnhưng hệ thốngἷvẫn nhắc nhởľnàng sắp gặp²nguy hiểm.” GiảnồHành Chi nhìnịxung quanh, lấyọbảo vật chômậđược trong mộằđịa Lận Ngôn‹Chi, vừa suyĪnghĩ biện pháp,óvừa mở miệng:í“Nàng nhận thuaɨtrước đi!”
TầnịUyển Uyển ngheḹvậy trầm mặc.ợNàng suy nghĩ,ữgiọng nói rấtjkhẽ: “Không, taḻkhông nhận thua.”ớ
Nói xong, nàngẩngẩng đầu lên,ïnhìn thanh niênἶáo đen đốiĩdiện: “Ta muốnỉgặp công tửàVô Ưu, taịmuốn thắng.”
Nàngơmuốn biết rốtɨcuộc cha mẹἴnàng đã điἶđâu.
Dứt lời, nàngởkhông chần chờɨnữa, ngẩng đầuổnhìn thanh niênìáo đen đốiểdiện: “Tiêu đạoIquân.” Nàng bìnhítĩnh lên tiếng:ợ“Đắc tội rồi.”ἳ
Dứt lời, Uyên]Ngưng giữa eoịnàng quét raãmột vòng cungụlửa, nhảy lên,ĩnhắm về phíaĬđối diện. CũngЇngay lúc này,ậthanh niên áoḹđen chậm rãiãngẩng đầu, lộịra gương mặt{máu me dữếtợn.
Mặt của hắnùđã không thể¹nhận ra gươngĨmặt vốn có,ễnhưng có thểἱlờ mờ thấyįđược đó vốnἴkhông phải mặtjmột người. Haiựgương mặt raīsức hợp lại,°một nửa làẩQuân Thù, mộtínửa là ThẩmĬTri Minh.
Hắn mởữmiệng, ngoẹo đầu,)mập mờ gọiỉtên Tần Vãn:ỡ“Vãn… Vãn…”
Conùngươi Tần UyểníUyển co lại,ìquang kiếm chưaḽđến, đối phương,đã linh hoạtınhư quỷ, đột²ngột bay đếnớtrước mặt, chụp[lấy nàng!
Cũng ngayĩlúc đó, mànệhình trên võậđài đột nhiênἴbiến mất.
Sắc mặtởthiếu niên chimồsơn ca đứngỹtrên cao bìnhếthản, giống nhưịmọi chuyện đều(trong dự liệuècủa hắn.
MC bướcĩlên cười trấnửan: “Xảy raÎmột vài vấnđđề, trục trặcἰkỹ thuật! Mọiįngười đừng loềlắng, chúng taõđang cố gắngạkhắc phục!”
Nóiồlà sự cốjnhỏ, nhưng ngườiỉsáng suốt đềuἴbiết rõ đâyĭkhông phải sựộcố nhỏ.
“Tên TiêuậSắt Hàn đó…”:Thúy Lục nhíuămày: “Là thứἱgì?”
“Thúy Lục,ỉTạ Cô Đường.”êGiản Hành Chiứtruyền âm đến.ἰThúy Lục vàềTạ Cô Đườngắnhìn sang, ngheồthấy Giản HànhủChi bình tĩnhúnói: “Cản ngườiủgiúp ta, taĩmuốn cướp Mật°cảnh.”
Khoảnh khắcẳtiếng nói vừaàdứt, Giản HànhửChi đột ngộtỏrút kiếm chémịvào kết giớiụtrên võ đài,ḷnhảy thẳng lênĩcao, chộp lấyặtrân châu màu:xanh, quay đầuḽnhắm về phươngồxa!
Ngay lúc đóĩtrong hang động,ἷthanh niên áoἰđen chụp lấyfTần Uyển Uyển,ílúc sắp chạm‹đến mặt nàng,¸hang động độtἶnhiên nghiêng sangềtrái. Tần UyểnīUyển bám lấyἷmột tảng đá,)thanh niên bị°hất bay đi,ἵlướt qua ngườiínàng, đập mạnhễbào vách.
Tần UyểnẽUyển lập tứcạđuổi sát chémửmột nhát, ngayIkhoảnh khắc sắpẵđâm tới, hangộđộng lại tròngỉtrành sang trái,ềkhiến nàng đậpằtrở về hangİđộng.
Sau khi đập¸vào hang động,ữthanh niên áoựđen đuổi theoĩnàng. Tần Uyển¸Uyển không hềjdo dự quayĩđầu, chạy nhưõđiên vào sâuẻtrong hang động.
Màừbên ngoài Mậtɪcảnh, Giản HànhăChi tóm lấyẻtrân châu xanhỵnhét vào ngực,ỳđánh xuống một¸phù chú sươngÍmù, hóa thànhĩluồng sáng chạyótrốn ra ngoài.â
“Chạy đi đâu!”ố
Thiếu niên chimịsơn ca đuổiìsát theo, nhưngợGiản Hành Chiịvốn không địnhắtha cho hắn.ýNgười chạy đằngἱtrước vốn làἵảo ảnh, giâyἱphút thiếu niênằtruy đuổi lộýra sơ hở,IGiản Hành Chiıxuất hiện ngayἰlúc hắn duỗiỗtay, ấn vàoèhuyệt Đại Chùy.ớThiếu niên lậpảtức biến vềựdáng vẻ sơnἷca, bị GiảnἱHành Chi tómđlấy, bỏ chạy.
Truyưbinh tuôn raísau lưng, ThúyêLục và TạἴCô Đường nhìnẹnhau, đột nhiênïThúy Lục hôỉto: “Tên háoằsắc, chạy điỉđâu!”
Mặt TạỷCô Đường cứngἷđờ, nhưng vãnἶphối hợp với‹Thúy Lục chạyẩvề phía truyỳbinh. Thúy Lục,giơ tay lênãvung mạnh quạt,ĩtức khắc quạtâbay người đuổi²theo Giản HànhừChi, vội vàngéxin lỗi: “Xinùlỗi, quạt nhầm°chỗ!”
Thúy Lục°và Tạ CôếĐường vừa pháậrối, Giản HànhảChi đã bắtâchim sơn caẳchạy xa. Yảchui vào mộtọhang động, bốệtrí kết giới,)móc trân châu{xanh ra, ấnõchim sơn caỡdưới đất, kềĪkiếm lên cổấhắn, uy hiếp:]“Mau mở Mậtỷcảnh!”
Nói xong,ẩGiản Hành Chiɪbỗng cảm thấy¸kiếm này hơiỗlớn so vớiícổ chim, y:ngẫm nghĩ, lạiụrút một conḹdao gọt tráiứcây, đặt lênậcổ chim, giậnọdữ quát: “Nếuỉkhông ta giếtủngươi!”
Chim sơnἴca không nói,ẳvẻ mặt lạnhḽlùng.
Giản Hành Chióthấy chim nàyợkhông phối hợp,ỹbèn trói hắnứlại, quyết địnhẫtự mình nghiênfcứu. Y vừaḽtrói vừa xác¸nhận tình hìnhìcủa Tần UyểnịUyển: “Uyển Uyển.”ЇY cố gắngỷkhiến mình khôngòđể lộ vẻìlo lắng, giảốvờ bình tĩnhĮhỏi: “Chỗ nàng°thế nào?”
“Khôngἲcó gì.”
TầnăUyển Uyển gắngứgượng tránh thoátìmột lượt tấnẵcông của thanhấniên. Nàng rẽịvào một conèđường dài, ngẩngỷđầu nhìn bênỉtrên, trực tiếpùnhảy lên cao,ıbám vào chỗằlõm tường đá:{“Hắn đang đuổiịtheo ta. Mậtúcảnh này cóằcơ quan, hìnhḷnhư cách một²lúc sẽ đổiêmột lần.”
“Vậyảnàng cẩn thận.”ãGiản Hành Chiệtrấn an nàng:ị“Ta sẽ cốígắng cứu nàngïra ngoài!”
“Vâng.”ỉ
Tần Uyển Uyểnỗđáp lời, chỉjnói: “Ta sẽ²đánh lén hắn,ọngười đừng nóiìchuyện, làm phânịtâm ta.”
“Ừ.”í
Giản Hành Chiìtự nhận làĩmột người đànỉông hiểu chuyện.ẻXác nhận anìnguy của TầnũUyển Uyển xong,¹y lại quayêđầu nhìn vềóphía trân châuãmàu xanh dướiìđất. Y cầmĩtrân châu lên,ìnghiêm túc quanĨsát.
Lúc này, TầnỉUyển Uyển ởἳtrên cao đangớngừng hô hấp,ḽlắng nghe tiếngḹbước chân truyềnờtừ xa tới.
“VãnḽNhi…”
Thanh niên kia mở miệng, là giọng của Quân Thù, dường như hắn rất u oán, tựa một cô hồn: “Nàng ra đây đi, nàng là của ta, ta dẫn nàng đi.”
Giản Hành Chi vừa nghe vậy, lập tức tăng độ lửa: “Ta đang cố gắng, nhất định ta sẽ mở được Mật cảnh!”
Tần Uyển Uyển không nói. Nàng bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc Tiêu Sắt Hàn này là thứ gì.
Lúc này, một chiếc xe ngựa u linh chậm rãi chạy vào địa phận Hoang Thành.
Bên trong Mật cảnh lại chấn động lên xuống mãnh liệt. Tần Uyển Uyển và thanh niên áo đen vừa giữ thăng bằng giữa không gian chao đảo, vừa giao chiến với nhau.
Tiêu Sắt Hàn chậm rãi đi tới, đến gần vị trí Tần Uyển Uyển, hắn đột nhiên trở nên cáu kỉnh, đấm một cú vào hang động, không ngờ lại là giọng của Thẩm Tri Minh quát lớn: “Tần Vãn! Cô giao Long đan ra đây! Giao Ngọc Linh Lung ra dây! Tần Vãn, cô trả lại thứ thuộc về ta cho ta!”
“Tìm được nàng rồi.”
Tỉnh táo và ác niệm đan xen.
“Không đâu!”
“Vãn Nhi…”
Hắn bắt đầu hoang mang.
“Ta còn chưa tìm được phụ mẫu, người có thể tìm giúp ta không?”
“Tần Vãn…”
Tần Uyển Uyển khàn giọng nói: “Mật cảnh này toàn là cơ quan, hình như ta sắp thua rồi.”
Giọng Quân Thù và Thẩm Tri Minh đan xen truyền đến, càng ngày hắn càng đến gần, cuối cùng, dừng ở vị trí Tần Uyển Uyển trốn.
Tần Uyển Uyển không nói. Nàng bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc Tiêu Sắt Hàn này là thứ gì.
Tần Uyển Uyển ngưng tụ pháp quyết trên kiếm, mà đối phương đột nhiên mỉm cười vui vẻ.
Tần Uyển Uyển nhìn sấm chớp đì đùng xung quanh, lúc lạnh lúc nóng, cuối cùng bị một tia sét đánh trúng, trực tiếp nằm lăn ra đất.
“Ặc…” Giản Hành Chi nuốt nước bọt: “Hình như ta tìm được rồi.”
“Tìm được nàng rồi.”
Giản Hành Chi vừa nghe đã cuống lên. Xem ra Tam muội không hữu dụng, y ném trân châu xanh, giơ tay lên sử dụng kiếm chứa sấm sét, bắt đầu vung chém trân châu lia lịa.
Tần Uyển Uyển và thanh niên đối diện đều thở hồng hộc, động tác thanh niên cũng chậm lại.
Hắn ngẩng gương mặt máu thịt nhầy nhụa, bất ngờ cào một trảo!
Giản Hành Chi: “Nam Chính.”
“Nàng sẽ không chết!”
Giản Hành Chi đang dùng Tam muội chân hỏa đốt trân châu xanh, nghe thấy giọng nói suy yếu của Tần Uyển Uyển, lòng chợt hoảng: “Sao thế?”
Cũng chính lúc này, Tần Uyển Uyển đồng thời xuất kiếm, đâm xuống một kiếm.
“Bán chết bán sống.” Một giọng nói hoa lệ của thanh niên vang lên, hàm tiếu nói: “Đợi thêm chốc nữa, nếu như không chết, vậy anh hùng cứu mỹ nhân…” Thanh niên quay đầu nhìn về phía mây trắng chân trời: “Còn gì hợp hơn.”
Giản Hành Chi bên ngoài dán mắt vào trân châu xanh, ngẫm nghĩ, đột nhiên y dốc sức lắc!
Tần Uyển Uyển: “Nhân vật phản diện! Nhân vật phản diện! Nhân vật phản diện!!! Chuyện quan trọng phải nói ba lần!!!”
“Giản Hành Chi…”
Hai người trong Mật cảnh cảm giác dường như toàn bộ không gian đều bị chao đảo dữ dội. Thanh niên áo đen lập tức bị lắc bay, Tần Uyển Uyển tóm lấy tường đá. Thấy Tần Uyển Uyển, thanh niên áo đen thét lên, nhào tới!
Đây là Tam muội chân hỏa.
Giản Hành Chi bên ngoài dán mắt vào trân châu xanh, ngẫm nghĩ, đột nhiên y dốc sức lắc!
Y dừng động tác lại, Tần Uyển Uyển mệt mỏi mở mắt: “Nó dừng rồi.”
Mà lúc này, Giản Hành Chi không hề nghe thấy trân châu xanh có âm thanh gì, y dứt khoát đập mạnh trân châu xuống đất!
Tần Uyển Uyển cảm thấy trời đất quay cuồng, đồng thời vô số sấm sét giáng xuống ngoài hang động.
【Vở kịch nhỏ】
Y vẫn không hề phát giác.
Bên trong Mật cảnh lại chấn động lên xuống mãnh liệt. Tần Uyển Uyển và thanh niên áo đen vừa giữ thăng bằng giữa không gian chao đảo, vừa giao chiến với nhau.
Xung quanh càng nóng hơn.
Vở kịch nhỏ
Giản Hành Chi đập trân châu vài chục lần. Tần Uyển Uyển cảm giác dường như mình đang ở trong một lon nước đóng kín, có người đang điên cuồng đập lon.
Hắn là ai? Hắn đang làm gì?
Nàng kiềm chế cơn buồn nôn, chém giết kịch liệt với đối phương.
Nàng không khỏi đau buồn, bắt đầu bàn giao hậu sự với Giản Hành Chi: “Giản Hành Chi, nếu như ta chết tại đây, người có thể giúp ta một chuyện không?”
Thanh niên áo đen vô cùng hung hãn, linh lực ồ ạt không ngừng. Nàng vừa phải chống lại sự đuổi giết của đối phương, vừa phải chống lại Mật cảnh lắc lư.
“Vãn Nhi…”
Tần Uyển Uyển ngưng tụ pháp quyết trên kiếm, mà đối phương đột nhiên mỉm cười vui vẻ.
Mà sau khi Mật cảnh trải qua đợt chao đảo dữ dội, nó lại bắt đầu tăng nhiệt độ.
“Ta rất vui vì được gặp người, thời gian ở cùng người rất vui vẻ.”
Nàng càng nói, cảm giác Mật cảnh càng chao đảo dữ dội, thanh niên áo đen bị một tia sét đánh trúng, sau đó Tam muội chân hỏa thiêu đốt, kế tiếp lại là băng tuyết lạnh giá…
Nàng cảm giác nhiệt độ xung quanh càng ngày càng cao, nóng đến nỗi nàng không thể đáp xuống đất. Nàng sử dụng linh lực để cố gắng không chạm vào không gian trong Mật cảnh, lần lượt tránh khỏi móng vuốt của thanh niên.
Vẻ mặt chim sơn ca bị trói bên cạnh nhìn y giống như nhìn tên ngốc.
Nghe nói thế, Giản Hành Chi đang túm chim sơn ca, dùng mỏ nó mổ lia lịa vào hạt châu đột nhiên nhận ra chuyện gì.
Môi trường chiến đấu khắc nghiệt, đối thủ hung hãn, dần đần khiến nàng có dự cảm mờ mịt.
Tần Uyển Uyển nghe nói thế, chợt nở một nụ cười yên tâm.
Hệ thống: “Nam phụ, công cụ hình người.”
Nàng cắn răng, không nhịn được mở miệng: “Giản Hành Chi.”
Nàng cảm giác được xung quanh chấn động giống như bị chim mổ dữ dội, nàng cam chịu nằm yên: “Tạm biệt, ta chưa từng nghĩ cuối cùng mình lại chết một cách phức tạp như vậy. Mật cảnh này thật có trí tưởng tượng, lúc thì Tam muội chân hỏa, lúc thì Cực âm hàn băng, lúc thì giáng tia sét, lúc thì trời đất quay cuồng, bây giờ hình như còn có chim đang mổ…”
“Chuyện gì?”
Hai người trong Mật cảnh cảm giác dường như toàn bộ không gian đều bị chao đảo dữ dội. Thanh niên áo đen lập tức bị lắc bay, Tần Uyển Uyển tóm lấy tường đá. Thấy Tần Uyển Uyển, thanh niên áo đen thét lên, nhào tới!
Giản Hành Chi đang dùng Tam muội chân hỏa đốt trân châu xanh, nghe thấy giọng nói suy yếu của Tần Uyển Uyển, lòng chợt hoảng: “Sao thế?”
“Tần Vãn…”
】
“Có lẽ ta… ta không xong rồi.”
Thanh niên áo đen vô cùng hung hãn, linh lực ồ ạt không ngừng. Nàng vừa phải chống lại sự đuổi giết của đối phương, vừa phải chống lại Mật cảnh lắc lư.
Tần Uyển Uyển khàn giọng nói: “Mật cảnh này toàn là cơ quan, hình như ta sắp thua rồi.”
“Có lẽ ta… ta không xong rồi.”
“Không đâu!”
Tiêu Sắt Hàn chậm rãi đi tới, đến gần vị trí Tần Uyển Uyển, hắn đột nhiên trở nên cáu kỉnh, đấm một cú vào hang động, không ngờ lại là giọng của Thẩm Tri Minh quát lớn: “Tần Vãn! Cô giao Long đan ra đây! Giao Ngọc Linh Lung ra dây! Tần Vãn, cô trả lại thứ thuộc về ta cho ta!”
Giản Hành Chi vừa nghe vậy, lập tức tăng độ lửa: “Ta đang cố gắng, nhất định ta sẽ mở được Mật cảnh!”
Xung quanh càng nóng hơn.
Tần Uyển Uyển và thanh niên đối diện đều thở hồng hộc, động tác thanh niên cũng chậm lại.
Giản Hành Chi đập trân châu vài chục lần. Tần Uyển Uyển cảm giác dường như mình đang ở trong một lon nước đóng kín, có người đang điên cuồng đập lon.
Đây là Tam muội chân hỏa.
Đối với tà vật như hắn mà nói, cái này giống như sấm sét, đều là thiên địch.
【
Hắn vừa truy đuổi Tần Uyển Uyển, vừa hơi hơi tỉnh táo.
Tỉnh táo và ác niệm đan xen.
Giọng Quân Thù và Thẩm Tri Minh đan xen truyền đến, càng ngày hắn càng đến gần, cuối cùng, dừng ở vị trí Tần Uyển Uyển trốn.
Hắn bắt đầu hoang mang.
Phỏng vấn: “Bạn nghĩ vai diễn của Giản Hành Chi trong truyện là gì?”
Hắn là ai? Hắn đang làm gì?
Tần Uyển Uyển nhìn động tác người đối diện chậm lại, cảm giác có lẽ hai người bọn họ sắp chết trong Mật cảnh.
Nàng không khỏi đau buồn, bắt đầu bàn giao hậu sự với Giản Hành Chi: “Giản Hành Chi, nếu như ta chết tại đây, người có thể giúp ta một chuyện không?”
Đối với tà vật như hắn mà nói, cái này giống như sấm sét, đều là thiên địch.
“Nàng sẽ không chết!”
Giản Hành Chi vừa nghe đã cuống lên. Xem ra Tam muội không hữu dụng, y ném trân châu xanh, giơ tay lên sử dụng kiếm chứa sấm sét, bắt đầu vung chém trân châu lia lịa.
Hắn ngẩng gương mặt máu thịt nhầy nhụa, bất ngờ cào một trảo!
Vẻ mặt chim sơn ca bị trói bên cạnh nhìn y giống như nhìn tên ngốc.
Y vẫn không hề phát giác.
Tần Uyển Uyển cảm thấy trời đất quay cuồng, đồng thời vô số sấm sét giáng xuống ngoài hang động.
Nàng cảm thấy mình cách cái chết gần hơn nữa.
Giọng nói của nàng mang theo hi vọng: “Giản Hành Chi, người tìm được cách rồi sao?”
“Ta còn chưa tìm được phụ mẫu, người có thể tìm giúp ta không?”
Tần Uyển Uyển nhìn động tác người đối diện chậm lại, cảm giác có lẽ hai người bọn họ sắp chết trong Mật cảnh.
Thanh niên kia mở miệng, là giọng của Quân Thù, dường như hắn rất u oán, tựa một cô hồn: “Nàng ra đây đi, nàng là của ta, ta dẫn nàng đi.”
“Ta rất vui vì được gặp người, thời gian ở cùng người rất vui vẻ.”
“Giản Hành Chi, thật ra ta cảm thấy người rất tốt.”
Nàng càng nói, cảm giác Mật cảnh càng chao đảo dữ dội, thanh niên áo đen bị một tia sét đánh trúng, sau đó Tam muội chân hỏa thiêu đốt, kế tiếp lại là băng tuyết lạnh giá…
“Giản Hành Chi, thật ra ta cảm thấy người rất tốt.”
Tần Uyển Uyển nhìn sấm chớp đì đùng xung quanh, lúc lạnh lúc nóng, cuối cùng bị một tia sét đánh trúng, trực tiếp nằm lăn ra đất.
“Giản Hành Chi…”
Nàng cảm giác được xung quanh chấn động giống như bị chim mổ dữ dội, nàng cam chịu nằm yên: “Tạm biệt, ta chưa từng nghĩ cuối cùng mình lại chết một cách phức tạp như vậy. Mật cảnh này thật có trí tưởng tượng, lúc thì Tam muội chân hỏa, lúc thì Cực âm hàn băng, lúc thì giáng tia sét, lúc thì trời đất quay cuồng, bây giờ hình như còn có chim đang mổ…”
Nghe nói thế, Giản Hành Chi đang túm chim sơn ca, dùng mỏ nó mổ lia lịa vào hạt châu đột nhiên nhận ra chuyện gì.
Y dừng động tác lại, Tần Uyển Uyển mệt mỏi mở mắt: “Nó dừng rồi.”
Giọng nói của nàng mang theo hi vọng: “Giản Hành Chi, người tìm được cách rồi sao?”
Giản Hành Chi không dám lên tiếng. Y cúi đầu nhìn chim sơn ca miệng mồm đầy máu. Chim sơn ca phun thổ huyết, cười khẩy: “Mật cảnh này không có kết giới.”
“Ặc…” Giản Hành Chi nuốt nước bọt: “Hình như ta tìm được rồi.”
Tần Uyển Uyển nghe nói thế, chợt nở một nụ cười yên tâm.
Giản Hành Chi không dám lên tiếng. Y cúi đầu nhìn chim sơn ca miệng mồm đầy máu. Chim sơn ca phun thổ huyết, cười khẩy: “Mật cảnh này không có kết giới.”
Lúc này, một chiếc xe ngựa u linh chậm rãi chạy vào địa phận Hoang Thành.
Hắn vừa truy đuổi Tần Uyển Uyển, vừa hơi hơi tỉnh táo.
“Công tử…” Một cậu bé lên tiếng: “Hai vị trong Mật cảnh đánh nhau thế nào?”
“Bán chết bán sống.” Một giọng nói hoa lệ của thanh niên vang lên, hàm tiếu nói: “Đợi thêm chốc nữa, nếu như không chết, vậy anh hùng cứu mỹ nhân…” Thanh niên quay đầu nhìn về phía mây trắng chân trời: “Còn gì hợp hơn.”
***
Nàng kiềm chế cơn buồn nôn, chém giết kịch liệt với đối phương.Mà lúc này, Giản Hành Chi không hề nghe thấy trân châu xanh có âm thanh gì, y dứt khoát đập mạnh trân châu xuống đất!“Ta còn chưa tìm được phụ mẫu, người có thể tìm giúp ta không?”【Tần Uyển Uyển ngưng tụ pháp quyết trên kiếm, mà đối phương đột nhiên mỉm cười vui vẻ.Vở kịch nhỏ“Ặc…” Giản Hành Chi nuốt nước bọt: “Hình như ta tìm được rồi.”】
Mà lúc này, Giản Hành Chi không hề nghe thấy trân châu xanh có âm thanh gì, y dứt khoát đập mạnh trân châu xuống đất!
Phỏng vấn: “Bạn nghĩ vai diễn của Giản Hành Chi trong truyện là gì?”
Giản Hành Chi: “Nam Chính.”
Hệ thống: “Nam phụ, công cụ hình người.”
Tần Uyển Uyển: “Nhân vật phản diện! Nhân vật phản diện! Nhân vật phản diện!!! Chuyện quan trọng phải nói ba lần!!!”
Với em thì vai diễn của GHC trong truyện là chmúa hmề :))) hài vô đối
Anh quậy quá chời hà
Móa giúp đâu hổng thấy giúp mà thấy toàn báo không ?
Đối với tui: con báo của truyện ?
Cây hài xứt xắc, con Husky quậy banh nóc.