Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 72 (2)

Chương 72 (2)

Tên cũng là một kiểu lời nguyền

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Mỗi ngày Ninh Huy Hà lắng nghe tin tức về em trai, biết được Lận Ngôn Chi sống tốt, nàng rất vui mừng.

Chưa tới một trăm năm, Lận Ngôn Chi đã có thể bứt phá Độ Kiếp, công đức viên mãn, trở thành bán tiên một phương thế giới. Lúc này, rốt cuộc y trở về Hoang Thành.

Dường như tất cả mọi người đều quên mất quá khứ, bọn họ xếp hàng hai bên đường hoan nghênh Thần quân. Ninh Huy Hà và Yên Vô Song ở nhà chờ đợi, chẳng bao lâu sau đã thấy thanh niên bước vào nhà.

Y không cầm kiếm, tay cầm quyển sách, dáng vẻ khác biệt rất lớn với quá khứ.

Bọn họ uống rượu cùng nhau. Lận Ngôn Chi hào phóng dạy Yên Vô Song tất cả những thứ y tìm hiểu được. Y bị thương quá nhiều, bèn nghĩ ra một môn công pháp tên là Xuân Sinh.

T đó v sau, LnNgôn Chi sthnh thong trïv thăm. NinhèHuy Hà loïlng cho y,đt rt nhiu}pháp khí truyítìm bng máuiđu qu tim¹ca nàng lênôngưi y, tìđó có thícm ng khongcách sinh tЇca Ln NgônôChi.

Mi th sóngyên bin lngcho đến mtngày, cng HoangįThành đt nhiên,nghênh đón mtİquan tài dánũđy phong n.

Ninhth vô cùngcăng thng, Sơnôtrang C Kiếmcũng cm nhnĩđưc, phái Yên[Vô Song điuītra tin tc.

Nhưngkhông đi Yên{Vô Song trara, mt ngàyn, Ninh th}đt nhiên pháingưi ti báovi Ninh Huy¸Hà rng LnjNgôn Chi xyùra chuyn, mnhđang nguy ngp.Nàng vi vàng²tr li Ninhígia, va vti đã lptc b bt.

Nàngđb kéo xungmt ngôi mįln, xung quanhđu là bíchha. Nàng míto mt xemítng bc tranhbên trên.

Cuc điĩnàng sng vô°lo vô nghĩ,ch đáng thươngduy nht là¸bn thân khôngíđưc gia tcítha nhn. Nhưngnàng không quantâm, tiêu daoĭt ti bênĩngoài cũng chngcó gì khôngótt.

Nàng là yìtu, đưc miĺngưi kính yêu.Nàng cho rngÏm nàng cmy ngc thc,Ĭcho rng emıtrai ch làįtu sĩ đưchun luyn bìnhêthưng. Nàng luôn[cho rng mĨđi theo emtrai lưu lcchân tri, đếnfthi gian thìbnh chết tìnhiên, thm chínàng còn vìvy oán tráchLn Ngôn Chi.

Nhưngļcho ti gi¸khc này, nàng)mi biết em(trai nàng, mnàng đã tri¹qua nhng gì.

Nàngòb lôi mtmch đến trưc°mt căn phòngìđá, sau đóİnàng nhìn thyLn Ngôn Chifb cùm sttrói gô.

LnNgôn Chi bìnhătĩnh nhìn nàng,không th kimïchế ni căngíthng trong mt.

Nàngób ngưi taĺn xung đt,mt ông lão²bưc lên trưc,nói gì đóívi Ln NgônĩChi.

Ln Ngôn Chiícúi đu. Nhưngjcũng trong khonh³khc đó, NinhéHuy Hà trongbc tranh dtĭkhoát lao vĺphía lưi đao,ct c bng:lưi đao lnhìbăng.

Ln Ngôn Chi²hét lên, Ninh]Huy Hà gcdưi vũng máu,hn phách ttán. Cũng chínhlúc này, LnİNgôn rt cucChi bùng n,tà khí thoátra khi ngưiày. Y vùngkhi xing sích,ìlao v phíaông lão.

Đ tNinh th bưclên, không mtīai là điêth ca y,ông lão gngĬgưng nhn mtóđòn. Lúc này,hành lang đãìđến đim cui.

ĐimĮcui ca bcha là mtĨcp v chng,đến nơi, đnhát kiếm cuicùng ca LnĮNgôn Chi.

Tn UynUyn dng bưcti ch, nàngsng s nhìnkhuôn mt cpv chng kia.

Bn²h không thbiết đi thoic th trong¹tranh, ch cóàth suy đoánngưi trong bcha nói gì.

TnúUyn Uyn bìnhtĩnh nhìn chăm[chú bc ha.Ln Ngôn Chiİvà cp vıchng trong tranhva chm mt]kiếm, ánh sángĪbn ra tÎphía, có thĩthy vô cùngíkch lit.

Mi ngưinhìn qua khungnh ri điv phía trưc.İĐng trưc làmt cánh caíđá, phù vănýphong n chngìcht, không chngbên trong rtkhó m ra,ɩbên ngoài cũngékhông vào đưc.ĭ

T Cô Đưngïvà Thúy Lcbưc lên trưcìnghiên cu mfca. Gin HànhÏChi đi doîmt vòng, ngménghĩ, ch huyhai ngưi khoanmt cái lftrên ca.

Sau khi:kim tra, y[quay li bêncnh Tn UynɩUyn, thy nàng°vn còn đangđnhìn, bèn thòđu ti: “Nhìnɪgì lâu thế,ph mu nàngà?”

Y thunīming hi, khôngng Tn UynUyn li gtĩđu tht: “Phi.”đ

Gin Hành Chijb da hếtļhn, vi vàngngưc mt, quan³sát k hijri gt đu:f, ta nhri.”

Hai ngưiênày tuyt đikhông th đánh.

TnUyn Uyn khôngÍbiết y nhcái gì. Nàngnhìn bc tranh,jkhông khi suynghĩ.

Ngay phút cu,êcha m nàngɩmi chy ti,ìsau đó thìsao?

Mà Ln NgônúChi sau đócòn sng hayưđã chết?

Vmt nàng nngón quay đu,}sc nh thtra so viònàng, Gin HànhĩChi mi làúngưi đau lòngõhơn, dù saoáva nhìn đãībiết Ln NgônãChi này cóvô s liên[h vi y.Có quá khbi thương nhưvy, chc chn³y rt đauđlòng.

Nàng n đnhcm xúc, quay¹đu đnh anIi Gin HànhChi. Còn chưaılên tiếng, chtĪnàng nghe yhét lên viNam Phong: “Khôngɪđưc chm vàođó!”

Tay caĩNam Phong đang(đnh chm vàolá bùa, nghe(thy tiếng GinHành Chi bènrt tay li.

Lúcjnày Tn UynUyn mi đЇý T CôĐưng và ThúyľLc đang cmkiếm đc ltrưc ca.

Bi kiếmca T Cô¹Đưng cm trưcca, xoay tròntc đ nhanhãging như mtmáy khoan đin.ìThúy Lc đngÏbên cnh chunįb phù trntrong tay, trôngcc k cănıthng.

Tn UynÍUyn hoang mang:“Huynh đang làmgì đy?”

“Tinbi nói nhiuêphù văn phongn như vy,ìchc chn thphong n bêntrong cc kđáng s. Chúngjta t tinìm ca, lnhư th thļgì ra, chngphi tai hisao? Cho nênèchúng ta đcÎmt l trưc,xác nhn bênôtrong là cáiígì ri liЇm ca.”

TíCô Đưng đápmt cách nghiêmtrang, Tn UynĩUyn quay đunhìn Thúy Lc:Vy t thìïsao?”

“Ta phItrách l nhưЇcó th gìchy ra thìànhanh chóng đóngli.”

Thúy LcÎtrng mt: “Chìmui tưng ta ch nàyõc vũ chocu ta íh?”

Tn Uyn)Uyn nghe vyăbng nhiên cmthy có lý,ũbèn nhìn TCô Đưng cgng mt phen,cui cùng laum hôi: “Khôngếđưc, ca nàykhông đc đưc.”Í

Đ ta th.”

Gin Hành Chibưc lên, btđu lp liòphương án caéT Cô Đưng.Khoan na ngày,ïdùi đưc hơnmt na nhưngvn không thngđưc.

Nhóm ngưi tnnhiu công scınghĩ mi binpháp, đao chémrìu đc, lathiêu đin git,}đu chng thđc mt cáil trên ca.

MiĪngưi mt miЇth dc, xếpĺchân ngi dưiđt. Thúy Lcđngưc mt nhìnùTn Uyn Uyn:“Mui nói xem,¹chúng ta khoanĺna không?”

Thôiúb đi.” TnUyn Uyn lcếđu: “L nhưbên trong làĩTà Thn, chúngfta th ra,íchng phi saiĮlm à?”

Vybây gi làmưsao đây?” TìCô Đưng caumày: “Cũng chngîth tiếp tcđkéo dài tiīđây.”

“Tìm đường khác xem sao.” Giản Hành Chi suy nghĩ, đưa ra quyết định: “Có thể đi thông theo đường khác.”

Thúy Lục nhắc nhở y: “Hung vật đều rất biết lừa người.”

Tần Uyển Uyển lên tiếng trước. Ninh Huy Hà gật đầu, nhóm người ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này giống như một phòng ngủ, bên cạnh đặt một cái bàn, tủ quần áo, còn có các bức vẽ chủ nhân thích.

Mọi người nghĩ cũng đúng, phủi mông đứng lên, sức cùng lực kiệt quay trở ra. Đi chưa được mấy bước, bọn họ bỗng nghe thấy một giọng nữ phát từ bên trong ra: “Đừng đi!”

Lần này bọn họ không hề lưỡng lự, chủ yếu là không còn lựa chọn nào khác, cả nhóm chỉ đành lao vùn vụt về phía cổng đá. Giản Hành Chi nhảy một cái, kéo phù văn to bằng người dán bên trên. Tần Uyển Uyển đá một cước văng cánh cổng.

“Ta có.”

Mọi người dừng bước, giọng nữ kia hơi gấp gáp: “Kéo lá bùa xuống là vào được rồi!”

Ninh Huy Hà trầm mặc. Nàng bình tĩnh nhìn Giản Hành Chi, hồi lâu sau mở miệng: “Ừ, nếu cậu đã muốn biết chuyện quá khứ, ta sẽ cố gắng nói cho cậu biết. Lúc trước thật ra Ngôn Chi đã độ hóa Tà Thần thành công, vốn dĩ Tà Thần không còn tồn tại. Nhưng Ninh thị giấu giếm tin tức này, tuổi thọ lão tổ Ninh thị đã tận, ông ta muốn cướp cơ thể Ngôn chi mượn xác hoàn hồn. Nếu như ông ta có được cơ thể mạnh nhất, việc phi thăng đã trong tầm tay. Nhưng Ngôn Chi có công đức hộ thể, thần hồn mạnh mẽ, Tà Thần đều chẳng thể ăn mòn, huống chi lão tổ? Cho nên ông ta muốn lấy ta làm con tin, khống chế Ngôn Chi. Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn đệ ấy vì ta mà chết, bèn tự sát trước mặt đệ ấy.”

Ninh Huy Hà lẳng lặng nhìn Giản Hành Chi. Hai người nhìn nhau một lúc, nàng đột nhiên nổi sùng, tóm lấy bình trà bên cạnh ném tới, có gì ném đó!

“Cậu xem.” Giản Hành Chi nghe vậy, mặt tỏ vẻ kiêu ngạo: “Ta đã nói bên trong có hung vật, may mà chúng ta không tự tiện mở cửa. Đi nhanh lên!”

Một lát sau, cả đám chạy tóe khói trở về, sau lưng đều là phi kiếm, cầu lửa, chùy gai.

“Đừng đi!”

“Tin cô ta được không?” Tạ Cô Đường cau mày.

Giọng nữ càng gấp hơn: “Các người quay lại đi, không có đường khác đâu!”

“Đi mau, đi mau.”

Ninh Huy Hà lau nước mắt.

“Đó không phải lá bùa sao?” Thúy Lục nghi hoặc: “Ta tưởng nó dùng để trấn áp?”

Gấp gáp bảo bọn họ quay lại như thế, đám người càng kiên định với quyết tâm chạy trốn.

Cả nhóm dè dặt ngồi xuống, Ninh Huy Hà nhìn bọn họ, mỉm cười: “Cửa đã viết ‘Bên trong không có hung vật, đẩy cửa là vào’. Các người còn chạy cái gì?”

“Đi mau, đi mau.”

“Tìm đường khác xem sao.” Giản Hành Chi suy nghĩ, đưa ra quyết định: “Có thể đi thông theo đường khác.”

Tạ Cô Đường nhíu mày: “Cô nương viết ở đâu?”

Tần Uyển Uyển thúc giục: “Đừng cho cô ta cơ hội mê hoặc chúng ta.”

“Không muốn.” Giản Hành Chi đáp dứt khoát: “Ta muốn biết làm sao ra ngoài.”

Nghe thấy lời này, Giản Hành Chi hơi hoang mang. Y nhìn sang Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển nhìn về phía người đáng lẽ có văn hóa nhất tại đây – Tạ Cô Đường.

“Ta thật sự không phải hung vật! Ta là Ninh Huy Hà!”

Ninh Huy Hà nhấc tay, rót trà, chia vào tay mỗi người, ôn hòa gọi: “Mọi người ngồi đi.”

“Cho nên…” Giản Hành Chi trầm giọng, ngẩng đầu nhìn nàng: “Rốt cuộc làm sao ra ngoài.”

Nghe vậy, rốt cuộc mọi người dừng bước, cả bọn lưỡng lự một hồi, đưa mắt nhìn nhau.

Tần Uyển Uyển thúc giục: “Đừng cho cô ta cơ hội mê hoặc chúng ta.”

Người phụ nữ trong suốt, hẳn chỉ là một hồn phách. Nàng dịu dàng nhìn bọn họ, khẽ nói: “Các người tới rồi?”

“Tin cô ta được không?” Tạ Cô Đường cau mày.

Sắc mặt Ninh Huy Hà không đẹp mấy, nàng thở dài: “Xem không hiểu thì thôi, hình như ngoại trừ đồng nghiệp, chẳng ai xem hiểu cả.”

Giản Hành Chi lập tức giơ tay, Ninh Huy Hà vui vẻ nhìn sang: “Ta biết cậu muốn biết lúc trước bọn họ ép Ngôn Chi làm gì.”

Thúy Lục nhắc nhở y: “Hung vật đều rất biết lừa người.”

“Ta thật sự không phải hung vật! Ta là Ninh Huy Hà!”

Mọi người ngẫm nghĩ, an toàn trên hết, vẫn nên rút lui trước.

Ninh Huy Hà lấy làm lạ, chỉ bên ngoài: “Thì dán ở cửa, tờ giấy lớn nhất đó.”

Ninh Huy Hà đứng trong phòng đá, sững sờ nhìn đám người không hề do dự chạy xa, lòng khắc sâu tuyệt vọng.

“Đổi tên đi.” Nàng đau khổ nói: “Tên cũng là một kiểu lời nguyền, phụ mẫu cậu đặt tên không coi thầy sao?”

“Đều do các người ép ta.”

Ninh Huy Hà lau nước mắt.

Giọng nữ càng gấp hơn: “Các người quay lại đi, không có đường khác đâu!”

Một lát sau, cả đám chạy tóe khói trở về, sau lưng đều là phi kiếm, cầu lửa, chùy gai.

Hẳn nơi này là mộ chính.

Giản Hành Chi làm đầu tàu, chạy đằng trước.

Lần này bọn họ không hề lưỡng lự, chủ yếu là không còn lựa chọn nào khác, cả nhóm chỉ đành lao vùn vụt về phía cổng đá. Giản Hành Chi nhảy một cái, kéo phù văn to bằng người dán bên trên. Tần Uyển Uyển đá một cước văng cánh cổng.

Một khắc trước khi phi kiếm bắt kịp, bọn họ đồng loạt nhảy vào vào trong.

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển nhào vào trước, còn chưa kịp ngẩng đầu đã nhìn thấy một đôi giầy thêu hoa sen trước mặt.

“Đều do các người ép ta.”

“Có viết sao?”

Hai người cùng ngước lên, phát hiện một người phụ nữ ngồi trước mặt.

Mọi người nghĩ cũng đúng, phủi mông đứng lên, sức cùng lực kiệt quay trở ra. Đi chưa được mấy bước, bọn họ bỗng nghe thấy một giọng nữ phát từ bên trong ra: “Đừng đi!”

Người phụ nữ trong suốt, hẳn chỉ là một hồn phách. Nàng dịu dàng nhìn bọn họ, khẽ nói: “Các người tới rồi?”

“Ninh Huy Hà?”

Ninh Huy Hà đứng trong phòng đá, sững sờ nhìn đám người không hề do dự chạy xa, lòng khắc sâu tuyệt vọng.

Tần Uyển Uyển lên tiếng trước. Ninh Huy Hà gật đầu, nhóm người ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này giống như một phòng ngủ, bên cạnh đặt một cái bàn, tủ quần áo, còn có các bức vẽ chủ nhân thích.

Có ng

Điểm duy nhất khác phòng ngủ bình thường là gian phòng không có giường, chỉ có một bục cao, trên bục đặt một quan tài băng.

“Ninh Huy Hà?”

“Các người có nghiêm túc lắng nghe ta nói không! Ta đang nói chuyện trọng đại như vậy! Ta đang nói bí mật mà cả đời cậu cũng không thể nghe từ miệng người khác! Cậu chỉ biết ra ngoài! Ra ngoài! Ra ngoài! Cậu không biết tôn trọng người khác hả?! Đầu óc cậu đâu?! Không biết phân biệt nặng nhẹ hay sao?! Cậu tên gì?!”

“Tà Thần lấy tà niệm con người làm nguồn sống. Ngay khoảnh khắc ta chết, mối hận của Ngôn Chi khiến tro tàn Tà Thần bùng cháy trở lại. Đệ ấy chủ động chấp nhận Tà Thần, Tà Thần nuốt chửng đệ ấy, hợp hai thành một. Lúc này, hai vị tiên nhân kịp thời chạy tới, ngăn cản Tà Thần đại khai sát giới, cưỡng chế phong ấn, sau đó đặt hồn phách ta tại đây. Hồn phách ta dược bồi bổ chỗ này, nhưng ra ngoài sẽ hóa thành tro bụi.”

Hẳn nơi này là mộ chính.

Tất cả mọi người thầm hiểu trong lòng.

“Đừng đi!”

Ninh Huy Hà nhấc tay, rót trà, chia vào tay mỗi người, ôn hòa gọi: “Mọi người ngồi đi.”

Cả nhóm dè dặt ngồi xuống, Ninh Huy Hà nhìn bọn họ, mỉm cười: “Cửa đã viết ‘Bên trong không có hung vật, đẩy cửa là vào’. Các người còn chạy cái gì?”

“Có viết sao?”

Nghe thấy lời này, Giản Hành Chi hơi hoang mang. Y nhìn sang Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển nhìn về phía người đáng lẽ có văn hóa nhất tại đây – Tạ Cô Đường.

(*)

Nói xong, Ninh Huy Hà nhớ ra: “Hôm nay đều đã biết hết mọi chuyện, các người còn có gì muốn hỏi ta không?”

Tạ Cô Đường nhíu mày: “Cô nương viết ở đâu?”

Hai người cùng ngước lên, phát hiện một người phụ nữ ngồi trước mặt.

Ninh Huy Hà lấy làm lạ, chỉ bên ngoài: “Thì dán ở cửa, tờ giấy lớn nhất đó.”

“Đó không phải lá bùa sao?” Thúy Lục nghi hoặc: “Ta tưởng nó dùng để trấn áp?”

Sắc mặt Ninh Huy Hà không đẹp mấy, nàng thở dài: “Xem không hiểu thì thôi, hình như ngoại trừ đồng nghiệp, chẳng ai xem hiểu cả.”

Nói xong, Ninh Huy Hà nhớ ra: “Hôm nay đều đã biết hết mọi chuyện, các người còn có gì muốn hỏi ta không?”

“Ta có.”

Giản Hành Chi lập tức giơ tay, Ninh Huy Hà vui vẻ nhìn sang: “Ta biết cậu muốn biết lúc trước bọn họ ép Ngôn Chi làm gì.”

Giản Hành Chi làm đầu tàu, chạy đằng trước.

“Không phải.” Giản Hành Chi lắc đầu: “Ta muốn biết làm sao ra ngoài.”

Ninh Huy Hà nghe thấy cái tên này, chán nản ngồi xuống, giơ tay đỡ trán.

Vẻ mặt Ninh Huy Hà cứng đờ: “Cậu không muốn biết câu chuyện của Lận Ngôn Chi sao?”

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển nhào vào trước, còn chưa kịp ngẩng đầu đã nhìn thấy một đôi giầy thêu hoa sen trước mặt.

“Không muốn.” Giản Hành Chi đáp dứt khoát: “Ta muốn biết làm sao ra ngoài.”

Mọi người dừng bước, giọng nữ kia hơi gấp gáp: “Kéo lá bùa xuống là vào được rồi!”

Ninh Huy Hà trầm mặc. Nàng bình tĩnh nhìn Giản Hành Chi, hồi lâu sau mở miệng: “Ừ, nếu cậu đã muốn biết chuyện quá khứ, ta sẽ cố gắng nói cho cậu biết. Lúc trước thật ra Ngôn Chi đã độ hóa Tà Thần thành công, vốn dĩ Tà Thần không còn tồn tại. Nhưng Ninh thị giấu giếm tin tức này, tuổi thọ lão tổ Ninh thị đã tận, ông ta muốn cướp cơ thể Ngôn chi mượn xác hoàn hồn. Nếu như ông ta có được cơ thể mạnh nhất, việc phi thăng đã trong tầm tay. Nhưng Ngôn Chi có công đức hộ thể, thần hồn mạnh mẽ, Tà Thần đều chẳng thể ăn mòn, huống chi lão tổ? Cho nên ông ta muốn lấy ta làm con tin, khống chế Ngôn Chi. Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn đệ ấy vì ta mà chết, bèn tự sát trước mặt đệ ấy.”

“Tà Thần lấy tà niệm con người làm nguồn sống. Ngay khoảnh khắc ta chết, mối hận của Ngôn Chi khiến tro tàn Tà Thần bùng cháy trở lại. Đệ ấy chủ động chấp nhận Tà Thần, Tà Thần nuốt chửng đệ ấy, hợp hai thành một. Lúc này, hai vị tiên nhân kịp thời chạy tới, ngăn cản Tà Thần đại khai sát giới, cưỡng chế phong ấn, sau đó đặt hồn phách ta tại đây. Hồn phách ta dược bồi bổ chỗ này, nhưng ra ngoài sẽ hóa thành tro bụi.”

“Cho nên…” Giản Hành Chi trầm giọng, ngẩng đầu nhìn nàng: “Rốt cuộc làm sao ra ngoài.”

Vẻ mặt Ninh Huy Hà cứng đờ: “Cậu không muốn biết câu chuyện của Lận Ngôn Chi sao?”

Giản Hành Chi né ngược né xuôi, cuối cùng đón được bình hoa nàng ném tới, thò đầu ra: “Giản Hành Chi(*).”

Ninh Huy Hà lẳng lặng nhìn Giản Hành Chi. Hai người nhìn nhau một lúc, nàng đột nhiên nổi sùng, tóm lấy bình trà bên cạnh ném tới, có gì ném đó!

Nghe vậy, rốt cuộc mọi người dừng bước, cả bọn lưỡng lự một hồi, đưa mắt nhìn nhau.

“Các người có nghiêm túc lắng nghe ta nói không! Ta đang nói chuyện trọng đại như vậy! Ta đang nói bí mật mà cả đời cậu cũng không thể nghe từ miệng người khác! Cậu chỉ biết ra ngoài! Ra ngoài! Ra ngoài! Cậu không biết tôn trọng người khác hả?! Đầu óc cậu đâu?! Không biết phân biệt nặng nhẹ hay sao?! Cậu tên gì?!”

Giản Hành Chi né ngược né xuôi, cuối cùng đón được bình hoa nàng ném tới, thò đầu ra: “Giản Hành Chi(*).”

Nghe thấy lời này, Giản Hành Chi hơi hoang mang. Y nhìn sang Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển nhìn về phía người đáng lẽ có văn hóa nhất tại đây – Tạ Cô Đường.Ninh Huy Hà trầm mặc. Nàng bình tĩnh nhìn Giản Hành Chi, hồi lâu sau mở miệng: “Ừ, nếu cậu đã muốn biết chuyện quá khứ, ta sẽ cố gắng nói cho cậu biết. Lúc trước thật ra Ngôn Chi đã độ hóa Tà Thần thành công, vốn dĩ Tà Thần không còn tồn tại. Nhưng Ninh thị giấu giếm tin tức này, tuổi thọ lão tổ Ninh thị đã tận, ông ta muốn cướp cơ thể Ngôn chi mượn xác hoàn hồn. Nếu như ông ta có được cơ thể mạnh nhất, việc phi thăng đã trong tầm tay. Nhưng Ngôn Chi có công đức hộ thể, thần hồn mạnh mẽ, Tà Thần đều chẳng thể ăn mòn, huống chi lão tổ? Cho nên ông ta muốn lấy ta làm con tin, khống chế Ngôn Chi. Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn đệ ấy vì ta mà chết, bèn tự sát trước mặt đệ ấy.”“Tin cô ta được không?” Tạ Cô Đường cau mày.(*)Ninh Huy Hà nhấc tay, rót trà, chia vào tay mỗi người, ôn hòa gọi: “Mọi người ngồi đi.” Có n“Không phải.” Giản Hành Chi lắc đầu: “Ta muốn biết làm sao ra ngoài.”ghĩa là “đơn giản đi thẳng về trước”

Gấp gáp bảo bọn họ quay lại như thế, đám người càng kiên định với quyết tâm chạy trốn.

“Không phải.” Giản Hành Chi lắc đầu: “Ta muốn biết làm sao ra ngoài.”

Ninh Huy Hà nghe thấy cái tên này, chán nản ngồi xuống, giơ tay đỡ trán.

“Đổi tên đi.” Nàng đau khổ nói: “Tên cũng là một kiểu lời nguyền, phụ mẫu cậu đặt tên không coi thầy sao?”

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Em không cách nào liên hệ Lận Ngôn Chi và Giản Hành Chi với nhau được luôn ấy, trừ cái mặt ra thì còn cái gì giống đâu. Nhưng mà vậy cũng tốt, Giản Hành Chi ngốc nghếch một chút, ngây thơ một chút cũng không sao, miễn không phải trải qua quá khứ đau thương như Lận Ngôn Chi là được rồi.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh phối hợp xíu coi, anh không muốn nghe thì để người khác nghe.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tỷ tỷ nhìn hiền vậy thôi chứ hông hiền xíu nào.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đúng là người cũng như tên mà ?

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Vốn sẽ cảm thấy căng thẳng ở chương này nhưng mà mấy nhân vật của chúng ta hài quá, tui khỏi căng thẳng luôn.

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Ủa rồi sao gặp Ninh Huy Hà lại thành tấu hề vậy hokk biết.

Lyan1302
Lyan1302
1 Năm Cách đây

Mắc cười mà sặc nước miếng luôn á, mấy người này đúng là hành động không theo lẽ thường ? Mà mn biết sao nhóm Tần Uyển Uyển k đọc được dòng chữ không, tại vì chữ bác sĩ xấu quá nhìn không ra đó ?

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!