Chương 72 (2)
Tên cũng là một kiểu lời nguyền
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Mỗi ngày Ninh Huy Hà lắng nghe tin tức về em trai, biết được Lận Ngôn Chi sống tốt, nàng rất vui mừng.
Chưa tới một trăm năm, Lận Ngôn Chi đã có thể bứt phá Độ Kiếp, công đức viên mãn, trở thành bán tiên một phương thế giới. Lúc này, rốt cuộc y trở về Hoang Thành.
Dường như tất cả mọi người đều quên mất quá khứ, bọn họ xếp hàng hai bên đường hoan nghênh Thần quân. Ninh Huy Hà và Yên Vô Song ở nhà chờ đợi, chẳng bao lâu sau đã thấy thanh niên bước vào nhà.
Y không cầm kiếm, tay cầm quyển sách, dáng vẻ khác biệt rất lớn với quá khứ.
Bọn họ uống rượu cùng nhau. Lận Ngôn Chi hào phóng dạy Yên Vô Song tất cả những thứ y tìm hiểu được. Y bị thương quá nhiều, bèn nghĩ ra một môn công pháp tên là Xuân Sinh.
Từ đó về sau, LậnứNgôn Chi sẽἵthỉnh thoảng trởïvề thăm. NinhèHuy Hà loïlắng cho y,ớđặt rất nhiều}pháp khí truyítìm bằng máuiđầu quả tim¹của nàng lênôngười y, từìđó có thểícảm ứng khoảngḷcách sinh tửЇcủa Lận NgônôChi.
Mọi thứ sóngỉyên biển lặngặcho đến mộtịngày, cổng HoangįThành đột nhiên,nghênh đón mộtİquan tài dánũđầy phong ấn.
Ninhỉthị vô cùngốcăng thẳng, Sơnôtrang Cự Kiếmỉcũng cảm nhậnĩđược, phái Yên[Vô Song điềuītra tin tức.
Nhưngḻkhông đợi Yên{Vô Song traệra, một ngàyḽnọ, Ninh thị}đột nhiên pháiửngười tới báoảvới Ninh Huy¸Hà rằng LậnjNgôn Chi xảyùra chuyện, mệnhắđang nguy ngập.ẳNàng vội vàng²trở lại Ninhígia, vừa vềỏtới đã lập‹tức bị bắt.
Nàngđbị kéo xuống‹một ngôi mộįlớn, xung quanhỉđều là bíchἱhọa. Nàng mởíto mắt xemítừng bức tranhảbên trên.
Cuộc đờiĩnàng sống vô°lo vô nghĩ,ặchỗ đáng thươngầduy nhất là¸bản thân khôngíđược gia tộcíthừa nhận. Nhưngịnàng không quanẵtâm, tiêu daoĭtự tại bênĩngoài cũng chẳngἲcó gì khôngótốt.
Nàng là yìtu, được mọiĺngười kính yêu.ắNàng cho rằngÏmẹ nàng cẩmộy ngọc thực,Ĭcho rằng emıtrai chỉ làįtu sĩ đượcἴhuấn luyện bìnhêthường. Nàng luôn[cho rằng mẹĨđi theo emợtrai lưu lạcỗchân trời, đếnfthời gian thìịbệnh chết tựìnhiên, thậm chíỉnàng còn vìờvậy oán tráchỉLận Ngôn Chi.
Nhưngļcho tới giờ¸khắc này, nàng)mới biết em(trai nàng, mẹứnàng đã trải¹qua những gì.
Nàngòbị lôi mộtẫmạch đến trước°một căn phòngìđá, sau đóİnàng nhìn thấyỏLận Ngôn Chifbị cùm sắtỹtrói gô.
LậnỷNgôn Chi bìnhătĩnh nhìn nàng,ẹkhông thể kiềmïchế nổi căngíthẳng trong mắt.
Nàngóbị người taĺấn xuống đất,ḷmột ông lão²bước lên trước,ḽnói gì đóívới Lận NgônĩChi.
Lận Ngôn Chiícúi đầu. Nhưngjcũng trong khoảnh³khắc đó, NinhéHuy Hà trongḷbức tranh dứtĭkhoát lao vềĺphía lưỡi đao,ḹcắt cổ bằng:lưỡi đao lạnhìbăng.
Lận Ngôn Chi²hét lên, Ninh]Huy Hà gụcịdưới vũng máu,ỉhồn phách tứồtán. Cũng chínhẽlúc này, LậnİNgôn rốt cuộcẵChi bùng nổ,ộtà khí thoátờra khỏi ngườiày. Y vùngịkhỏi xiềng sích,ìlao về phíaḷông lão.
Đệ tử‹Ninh thị bướcἶlên, không mộtīai là đốiêthủ của y,ỏông lão gắngĬgượng nhận mộtóđòn. Lúc này,ịhành lang đãìđến điểm cuối.
ĐiểmĮcuối của bứcḻhọa là mộtĨcặp vợ chồng,đến nơi, đỡạnhát kiếm cuốiỉcùng của LậnĮNgôn Chi.
Tần UyểnḻUyển dừng bướcủtại chỗ, nàngợsững sờ nhìnἵkhuôn mặt cặpḷvợ chồng kia.
Bọn²họ không thểỉbiết đối thoạiỷcụ thể trong¹tranh, chỉ cóàthể suy đoánẹngười trong bứcỳhọa nói gì.
TầnúUyển Uyển bìnhḷtĩnh nhìn chăm[chú bức họa.ịLận Ngôn Chiİvà cặp vợıchồng trong tranhừva chạm một]kiếm, ánh sángĪbắn ra tứÎphía, có thểĩthấy vô cùngíkịch liệt.
Mọi ngườiỉnhìn qua khungẳảnh rồi điịvề phía trước.İĐằng trước làỳmột cánh cửaíđá, phù vănýphong ấn chằngìchịt, không chừngἰbên trong rấtỳkhó mở ra,ɩbên ngoài cũngékhông vào được.ĭ
Tạ Cô Đườngïvà Thúy Lụcἱbước lên trướcìnghiên cứu mởfcửa. Giản HànhÏChi đi dạoîmột vòng, ngẫménghĩ, chỉ huyữhai người khoanỉmột cái lỗftrên cửa.
Sau khi:kiểm tra, y[quay lại bênḷcạnh Tần UyểnɩUyển, thấy nàng°vẫn còn đangđnhìn, bèn thòỏđầu tới: “Nhìnɪgì lâu thế,ịphụ mẫu nàngịà?”
Y thuậnīmiệng hỏi, khôngỡngờ Tần UyểnἴUyển lại gậtĩđầu thật: “Phải.”đ
Giản Hành Chijbị dọa hếtļhồn, vội vàngỗngước mắt, quan³sát kỹ hồijrồi gật đầu:f“Ừ, ta nhớịrồi.”
Hai ngườiênày tuyệt đốiỏkhông thể đánh.
TầnịUyển Uyển khôngÍbiết y nhớởcái gì. Nàngệnhìn bức tranh,jkhông khỏi suyẳnghĩ.
Ngay phút cuố,êcha mẹ nàngɩmới chạy tới,ìsau đó thìịsao?
Mà Lận NgônúChi sau đóịcòn sống hayưđã chết?
Vẻểmặt nàng nặngónề quay đầu,}sực nhớ thậtởra so vớiònàng, Giản HànhĩChi mới làúngười đau lòngõhơn, dù saoávừa nhìn đãībiết Lận NgônãChi này cóỵvô số liên[hệ với y.ệCó quá khứỳbi thương nhượvậy, chắc chắn³y rất đauđlòng.
Nàng ổn địnhἴcảm xúc, quay¹đầu định anIủi Giản HànhἳChi. Còn chưaılên tiếng, chợtĪnàng nghe yịhét lên vớiἵNam Phong: “Khôngɪđược chạm vàoảđó!”
Tay củaĩNam Phong đang(định chạm vàoởlá bùa, nghe(thấy tiếng GiảnừHành Chi bènẽrụt tay lại.
Lúcjnày Tần UyểnầUyển mới đểЇý Tạ CôễĐường và ThúyľLục đang cầmấkiếm đục lỗỉtrước cửa.
Bội kiếmἵcủa Tạ Cô¹Đường cắm trướcḻcửa, xoay trònẳtốc độ nhanhãgiống như mộtứmáy khoan điện.ìThúy Lục đứngÏbên cạnh chuẩnįbị phù trậnẩtrong tay, trôngỉcực kỳ cănıthẳng.
Tần UyểnÍUyển hoang mang:ị“Huynh đang làmỉgì đấy?”
“Tiềnởbối nói nhiềuêphù văn phong‹ấn như vậy,ìchắc chắn thứọphong ấn bênἴtrong cực kỳẹđáng sợ. Chúngjta tự tiệnìmở cửa, lỡầnhư thả thứļgì ra, chẳngẫphải tai hạiụsao? Cho nênèchúng ta đụcÎmột lỗ trước,ểxác nhận bênôtrong là cáiígì rồi lạiЇmở cửa.”
TạíCô Đường đápụmột cách nghiêmἷtrang, Tần UyểnĩUyển quay đầuỉnhìn Thúy Lục:‹“Vậy tỷ thìïsao?”
“Ta phụItrách lỡ nhưЇcó thứ gìậchạy ra thìànhanh chóng đóngậlại.”
Thúy LụcÎtrừng mắt: “Chứìmuội tưởng taịở chỗ nàyõcổ vũ choḻcậu ta íhả?”
Tần Uyển)Uyển nghe vậyăbỗng nhiên cảmừthấy có lý,ũbèn nhìn TạỉCô Đường cốọgắng một phen,ỳcuối cùng lauịmồ hôi: “Khôngếđược, cửa nàyằkhông đục được.”Í
“Để ta thử.”ἴ
Giản Hành Chiửbước lên, bắtỉđầu lặp lạiòphương án củaéTạ Cô Đường.ịKhoan nửa ngày,ïdùi được hơnἱmột nửa nhưngịvẫn không thủngỉđược.
Nhóm người tốnấnhiều công sứcınghĩ mọi biệnḷpháp, đao chémἲrìu đục, lửaἵthiêu điện giật,}đều chẳng thểễđục một cáiồlỗ trên cửa.
MọiĪngười mệt mỏiЇthở dốc, xếpĺchân ngồi dướiẫđất. Thúy Lụcđngước mắt nhìnùTần Uyển Uyển:ỡ“Muội nói xem,¹chúng ta khoanĺnữa không?”
“Thôiúbỏ đi.” TầnẳUyển Uyển lắcếđầu: “Lỡ nhưủbên trong làĩTà Thần, chúngfta thả ra,íchẳng phải saiĮlầm à?”
“Vậyẩbây giờ làmưsao đây?” TạìCô Đường cauἰmày: “Cũng chẳngîthể tiếp tụcđkéo dài tạiīđây.”
“Tìm đường khác xem sao.” Giản Hành Chi suy nghĩ, đưa ra quyết định: “Có thể đi thông theo đường khác.”
Thúy Lục nhắc nhở y: “Hung vật đều rất biết lừa người.”
Tần Uyển Uyển lên tiếng trước. Ninh Huy Hà gật đầu, nhóm người ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này giống như một phòng ngủ, bên cạnh đặt một cái bàn, tủ quần áo, còn có các bức vẽ chủ nhân thích.
Mọi người nghĩ cũng đúng, phủi mông đứng lên, sức cùng lực kiệt quay trở ra. Đi chưa được mấy bước, bọn họ bỗng nghe thấy một giọng nữ phát từ bên trong ra: “Đừng đi!”
Lần này bọn họ không hề lưỡng lự, chủ yếu là không còn lựa chọn nào khác, cả nhóm chỉ đành lao vùn vụt về phía cổng đá. Giản Hành Chi nhảy một cái, kéo phù văn to bằng người dán bên trên. Tần Uyển Uyển đá một cước văng cánh cổng.
“Ta có.”
Mọi người dừng bước, giọng nữ kia hơi gấp gáp: “Kéo lá bùa xuống là vào được rồi!”
Ninh Huy Hà trầm mặc. Nàng bình tĩnh nhìn Giản Hành Chi, hồi lâu sau mở miệng: “Ừ, nếu cậu đã muốn biết chuyện quá khứ, ta sẽ cố gắng nói cho cậu biết. Lúc trước thật ra Ngôn Chi đã độ hóa Tà Thần thành công, vốn dĩ Tà Thần không còn tồn tại. Nhưng Ninh thị giấu giếm tin tức này, tuổi thọ lão tổ Ninh thị đã tận, ông ta muốn cướp cơ thể Ngôn chi mượn xác hoàn hồn. Nếu như ông ta có được cơ thể mạnh nhất, việc phi thăng đã trong tầm tay. Nhưng Ngôn Chi có công đức hộ thể, thần hồn mạnh mẽ, Tà Thần đều chẳng thể ăn mòn, huống chi lão tổ? Cho nên ông ta muốn lấy ta làm con tin, khống chế Ngôn Chi. Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn đệ ấy vì ta mà chết, bèn tự sát trước mặt đệ ấy.”
Ninh Huy Hà lẳng lặng nhìn Giản Hành Chi. Hai người nhìn nhau một lúc, nàng đột nhiên nổi sùng, tóm lấy bình trà bên cạnh ném tới, có gì ném đó!
“Cậu xem.” Giản Hành Chi nghe vậy, mặt tỏ vẻ kiêu ngạo: “Ta đã nói bên trong có hung vật, may mà chúng ta không tự tiện mở cửa. Đi nhanh lên!”
Một lát sau, cả đám chạy tóe khói trở về, sau lưng đều là phi kiếm, cầu lửa, chùy gai.
“Đừng đi!”
“Tin cô ta được không?” Tạ Cô Đường cau mày.
Giọng nữ càng gấp hơn: “Các người quay lại đi, không có đường khác đâu!”
“Đi mau, đi mau.”
Ninh Huy Hà lau nước mắt.
“Đó không phải lá bùa sao?” Thúy Lục nghi hoặc: “Ta tưởng nó dùng để trấn áp?”
Gấp gáp bảo bọn họ quay lại như thế, đám người càng kiên định với quyết tâm chạy trốn.
Cả nhóm dè dặt ngồi xuống, Ninh Huy Hà nhìn bọn họ, mỉm cười: “Cửa đã viết ‘Bên trong không có hung vật, đẩy cửa là vào’. Các người còn chạy cái gì?”
“Đi mau, đi mau.”
“Tìm đường khác xem sao.” Giản Hành Chi suy nghĩ, đưa ra quyết định: “Có thể đi thông theo đường khác.”
Tạ Cô Đường nhíu mày: “Cô nương viết ở đâu?”
Tần Uyển Uyển thúc giục: “Đừng cho cô ta cơ hội mê hoặc chúng ta.”
“Không muốn.” Giản Hành Chi đáp dứt khoát: “Ta muốn biết làm sao ra ngoài.”
Nghe thấy lời này, Giản Hành Chi hơi hoang mang. Y nhìn sang Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển nhìn về phía người đáng lẽ có văn hóa nhất tại đây – Tạ Cô Đường.
“Ta thật sự không phải hung vật! Ta là Ninh Huy Hà!”
Ninh Huy Hà nhấc tay, rót trà, chia vào tay mỗi người, ôn hòa gọi: “Mọi người ngồi đi.”
“Cho nên…” Giản Hành Chi trầm giọng, ngẩng đầu nhìn nàng: “Rốt cuộc làm sao ra ngoài.”
Nghe vậy, rốt cuộc mọi người dừng bước, cả bọn lưỡng lự một hồi, đưa mắt nhìn nhau.
Tần Uyển Uyển thúc giục: “Đừng cho cô ta cơ hội mê hoặc chúng ta.”
Người phụ nữ trong suốt, hẳn chỉ là một hồn phách. Nàng dịu dàng nhìn bọn họ, khẽ nói: “Các người tới rồi?”
“Tin cô ta được không?” Tạ Cô Đường cau mày.
Sắc mặt Ninh Huy Hà không đẹp mấy, nàng thở dài: “Xem không hiểu thì thôi, hình như ngoại trừ đồng nghiệp, chẳng ai xem hiểu cả.”
Giản Hành Chi lập tức giơ tay, Ninh Huy Hà vui vẻ nhìn sang: “Ta biết cậu muốn biết lúc trước bọn họ ép Ngôn Chi làm gì.”
Thúy Lục nhắc nhở y: “Hung vật đều rất biết lừa người.”
“Ta thật sự không phải hung vật! Ta là Ninh Huy Hà!”
Mọi người ngẫm nghĩ, an toàn trên hết, vẫn nên rút lui trước.
Ninh Huy Hà lấy làm lạ, chỉ bên ngoài: “Thì dán ở cửa, tờ giấy lớn nhất đó.”
Ninh Huy Hà đứng trong phòng đá, sững sờ nhìn đám người không hề do dự chạy xa, lòng khắc sâu tuyệt vọng.
“Đổi tên đi.” Nàng đau khổ nói: “Tên cũng là một kiểu lời nguyền, phụ mẫu cậu đặt tên không coi thầy sao?”
“Đều do các người ép ta.”
Ninh Huy Hà lau nước mắt.
Giọng nữ càng gấp hơn: “Các người quay lại đi, không có đường khác đâu!”
Một lát sau, cả đám chạy tóe khói trở về, sau lưng đều là phi kiếm, cầu lửa, chùy gai.
Hẳn nơi này là mộ chính.
Giản Hành Chi làm đầu tàu, chạy đằng trước.
Lần này bọn họ không hề lưỡng lự, chủ yếu là không còn lựa chọn nào khác, cả nhóm chỉ đành lao vùn vụt về phía cổng đá. Giản Hành Chi nhảy một cái, kéo phù văn to bằng người dán bên trên. Tần Uyển Uyển đá một cước văng cánh cổng.
Một khắc trước khi phi kiếm bắt kịp, bọn họ đồng loạt nhảy vào vào trong.
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển nhào vào trước, còn chưa kịp ngẩng đầu đã nhìn thấy một đôi giầy thêu hoa sen trước mặt.
“Đều do các người ép ta.”
“Có viết sao?”
Hai người cùng ngước lên, phát hiện một người phụ nữ ngồi trước mặt.
Mọi người nghĩ cũng đúng, phủi mông đứng lên, sức cùng lực kiệt quay trở ra. Đi chưa được mấy bước, bọn họ bỗng nghe thấy một giọng nữ phát từ bên trong ra: “Đừng đi!”
Người phụ nữ trong suốt, hẳn chỉ là một hồn phách. Nàng dịu dàng nhìn bọn họ, khẽ nói: “Các người tới rồi?”
“Ninh Huy Hà?”
Ninh Huy Hà đứng trong phòng đá, sững sờ nhìn đám người không hề do dự chạy xa, lòng khắc sâu tuyệt vọng.
Tần Uyển Uyển lên tiếng trước. Ninh Huy Hà gật đầu, nhóm người ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này giống như một phòng ngủ, bên cạnh đặt một cái bàn, tủ quần áo, còn có các bức vẽ chủ nhân thích.
Có ng
Điểm duy nhất khác phòng ngủ bình thường là gian phòng không có giường, chỉ có một bục cao, trên bục đặt một quan tài băng.
“Ninh Huy Hà?”
“Các người có nghiêm túc lắng nghe ta nói không! Ta đang nói chuyện trọng đại như vậy! Ta đang nói bí mật mà cả đời cậu cũng không thể nghe từ miệng người khác! Cậu chỉ biết ra ngoài! Ra ngoài! Ra ngoài! Cậu không biết tôn trọng người khác hả?! Đầu óc cậu đâu?! Không biết phân biệt nặng nhẹ hay sao?! Cậu tên gì?!”
“Tà Thần lấy tà niệm con người làm nguồn sống. Ngay khoảnh khắc ta chết, mối hận của Ngôn Chi khiến tro tàn Tà Thần bùng cháy trở lại. Đệ ấy chủ động chấp nhận Tà Thần, Tà Thần nuốt chửng đệ ấy, hợp hai thành một. Lúc này, hai vị tiên nhân kịp thời chạy tới, ngăn cản Tà Thần đại khai sát giới, cưỡng chế phong ấn, sau đó đặt hồn phách ta tại đây. Hồn phách ta dược bồi bổ chỗ này, nhưng ra ngoài sẽ hóa thành tro bụi.”
Hẳn nơi này là mộ chính.
Tất cả mọi người thầm hiểu trong lòng.
“Đừng đi!”
Ninh Huy Hà nhấc tay, rót trà, chia vào tay mỗi người, ôn hòa gọi: “Mọi người ngồi đi.”
Cả nhóm dè dặt ngồi xuống, Ninh Huy Hà nhìn bọn họ, mỉm cười: “Cửa đã viết ‘Bên trong không có hung vật, đẩy cửa là vào’. Các người còn chạy cái gì?”
“Có viết sao?”
Nghe thấy lời này, Giản Hành Chi hơi hoang mang. Y nhìn sang Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển nhìn về phía người đáng lẽ có văn hóa nhất tại đây – Tạ Cô Đường.
(*)
Nói xong, Ninh Huy Hà nhớ ra: “Hôm nay đều đã biết hết mọi chuyện, các người còn có gì muốn hỏi ta không?”
Tạ Cô Đường nhíu mày: “Cô nương viết ở đâu?”
Hai người cùng ngước lên, phát hiện một người phụ nữ ngồi trước mặt.
Ninh Huy Hà lấy làm lạ, chỉ bên ngoài: “Thì dán ở cửa, tờ giấy lớn nhất đó.”
“Đó không phải lá bùa sao?” Thúy Lục nghi hoặc: “Ta tưởng nó dùng để trấn áp?”
Sắc mặt Ninh Huy Hà không đẹp mấy, nàng thở dài: “Xem không hiểu thì thôi, hình như ngoại trừ đồng nghiệp, chẳng ai xem hiểu cả.”
Nói xong, Ninh Huy Hà nhớ ra: “Hôm nay đều đã biết hết mọi chuyện, các người còn có gì muốn hỏi ta không?”
“Ta có.”
Giản Hành Chi lập tức giơ tay, Ninh Huy Hà vui vẻ nhìn sang: “Ta biết cậu muốn biết lúc trước bọn họ ép Ngôn Chi làm gì.”
Giản Hành Chi làm đầu tàu, chạy đằng trước.
“Không phải.” Giản Hành Chi lắc đầu: “Ta muốn biết làm sao ra ngoài.”
Ninh Huy Hà nghe thấy cái tên này, chán nản ngồi xuống, giơ tay đỡ trán.
Vẻ mặt Ninh Huy Hà cứng đờ: “Cậu không muốn biết câu chuyện của Lận Ngôn Chi sao?”
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển nhào vào trước, còn chưa kịp ngẩng đầu đã nhìn thấy một đôi giầy thêu hoa sen trước mặt.
“Không muốn.” Giản Hành Chi đáp dứt khoát: “Ta muốn biết làm sao ra ngoài.”
Mọi người dừng bước, giọng nữ kia hơi gấp gáp: “Kéo lá bùa xuống là vào được rồi!”
Ninh Huy Hà trầm mặc. Nàng bình tĩnh nhìn Giản Hành Chi, hồi lâu sau mở miệng: “Ừ, nếu cậu đã muốn biết chuyện quá khứ, ta sẽ cố gắng nói cho cậu biết. Lúc trước thật ra Ngôn Chi đã độ hóa Tà Thần thành công, vốn dĩ Tà Thần không còn tồn tại. Nhưng Ninh thị giấu giếm tin tức này, tuổi thọ lão tổ Ninh thị đã tận, ông ta muốn cướp cơ thể Ngôn chi mượn xác hoàn hồn. Nếu như ông ta có được cơ thể mạnh nhất, việc phi thăng đã trong tầm tay. Nhưng Ngôn Chi có công đức hộ thể, thần hồn mạnh mẽ, Tà Thần đều chẳng thể ăn mòn, huống chi lão tổ? Cho nên ông ta muốn lấy ta làm con tin, khống chế Ngôn Chi. Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn đệ ấy vì ta mà chết, bèn tự sát trước mặt đệ ấy.”
“Tà Thần lấy tà niệm con người làm nguồn sống. Ngay khoảnh khắc ta chết, mối hận của Ngôn Chi khiến tro tàn Tà Thần bùng cháy trở lại. Đệ ấy chủ động chấp nhận Tà Thần, Tà Thần nuốt chửng đệ ấy, hợp hai thành một. Lúc này, hai vị tiên nhân kịp thời chạy tới, ngăn cản Tà Thần đại khai sát giới, cưỡng chế phong ấn, sau đó đặt hồn phách ta tại đây. Hồn phách ta dược bồi bổ chỗ này, nhưng ra ngoài sẽ hóa thành tro bụi.”
“Cho nên…” Giản Hành Chi trầm giọng, ngẩng đầu nhìn nàng: “Rốt cuộc làm sao ra ngoài.”
Vẻ mặt Ninh Huy Hà cứng đờ: “Cậu không muốn biết câu chuyện của Lận Ngôn Chi sao?”
Giản Hành Chi né ngược né xuôi, cuối cùng đón được bình hoa nàng ném tới, thò đầu ra: “Giản Hành Chi(*).”
Ninh Huy Hà lẳng lặng nhìn Giản Hành Chi. Hai người nhìn nhau một lúc, nàng đột nhiên nổi sùng, tóm lấy bình trà bên cạnh ném tới, có gì ném đó!
Nghe vậy, rốt cuộc mọi người dừng bước, cả bọn lưỡng lự một hồi, đưa mắt nhìn nhau.
“Các người có nghiêm túc lắng nghe ta nói không! Ta đang nói chuyện trọng đại như vậy! Ta đang nói bí mật mà cả đời cậu cũng không thể nghe từ miệng người khác! Cậu chỉ biết ra ngoài! Ra ngoài! Ra ngoài! Cậu không biết tôn trọng người khác hả?! Đầu óc cậu đâu?! Không biết phân biệt nặng nhẹ hay sao?! Cậu tên gì?!”
Giản Hành Chi né ngược né xuôi, cuối cùng đón được bình hoa nàng ném tới, thò đầu ra: “Giản Hành Chi(*).”
Nghe thấy lời này, Giản Hành Chi hơi hoang mang. Y nhìn sang Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển nhìn về phía người đáng lẽ có văn hóa nhất tại đây – Tạ Cô Đường.Ninh Huy Hà trầm mặc. Nàng bình tĩnh nhìn Giản Hành Chi, hồi lâu sau mở miệng: “Ừ, nếu cậu đã muốn biết chuyện quá khứ, ta sẽ cố gắng nói cho cậu biết. Lúc trước thật ra Ngôn Chi đã độ hóa Tà Thần thành công, vốn dĩ Tà Thần không còn tồn tại. Nhưng Ninh thị giấu giếm tin tức này, tuổi thọ lão tổ Ninh thị đã tận, ông ta muốn cướp cơ thể Ngôn chi mượn xác hoàn hồn. Nếu như ông ta có được cơ thể mạnh nhất, việc phi thăng đã trong tầm tay. Nhưng Ngôn Chi có công đức hộ thể, thần hồn mạnh mẽ, Tà Thần đều chẳng thể ăn mòn, huống chi lão tổ? Cho nên ông ta muốn lấy ta làm con tin, khống chế Ngôn Chi. Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn đệ ấy vì ta mà chết, bèn tự sát trước mặt đệ ấy.”“Tin cô ta được không?” Tạ Cô Đường cau mày.(*)Ninh Huy Hà nhấc tay, rót trà, chia vào tay mỗi người, ôn hòa gọi: “Mọi người ngồi đi.” Có n“Không phải.” Giản Hành Chi lắc đầu: “Ta muốn biết làm sao ra ngoài.”ghĩa là “đơn giản đi thẳng về trước”
Gấp gáp bảo bọn họ quay lại như thế, đám người càng kiên định với quyết tâm chạy trốn.
“Không phải.” Giản Hành Chi lắc đầu: “Ta muốn biết làm sao ra ngoài.”
Ninh Huy Hà nghe thấy cái tên này, chán nản ngồi xuống, giơ tay đỡ trán.
“Đổi tên đi.” Nàng đau khổ nói: “Tên cũng là một kiểu lời nguyền, phụ mẫu cậu đặt tên không coi thầy sao?”
Em không cách nào liên hệ Lận Ngôn Chi và Giản Hành Chi với nhau được luôn ấy, trừ cái mặt ra thì còn cái gì giống đâu. Nhưng mà vậy cũng tốt, Giản Hành Chi ngốc nghếch một chút, ngây thơ một chút cũng không sao, miễn không phải trải qua quá khứ đau thương như Lận Ngôn Chi là được rồi.
Anh phối hợp xíu coi, anh không muốn nghe thì để người khác nghe.
Tỷ tỷ nhìn hiền vậy thôi chứ hông hiền xíu nào.
Đúng là người cũng như tên mà ?
Vốn sẽ cảm thấy căng thẳng ở chương này nhưng mà mấy nhân vật của chúng ta hài quá, tui khỏi căng thẳng luôn.
Ủa rồi sao gặp Ninh Huy Hà lại thành tấu hề vậy hokk biết.
Mắc cười mà sặc nước miếng luôn á, mấy người này đúng là hành động không theo lẽ thường ? Mà mn biết sao nhóm Tần Uyển Uyển k đọc được dòng chữ không, tại vì chữ bác sĩ xấu quá nhìn không ra đó ?