Chương 109 (2)
Trên đời này không chỉ có một Lận Ngôn Chi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Rõ ràng Tần Uyển Uyển cảm nhận được thương thế của Giản Hành Chi, nàng không cảm giác được đau khổ của y nhưng nàng biết y còn sống, y bị thương thế nào.
Nàng nhìn những người xung quanh, bật cười lặp lại những lời của Thượng Tuế: “Trường thọ bất tử, vĩnh thưởng tiên niên?”
“Giản Hành Chi chết rồi…” Nàng đặt tay lên ngực mình, nhìn Thượng Tuế: “Y vì con mà chết, mẹ bảo con làm sao vĩnh hưởng tiên niên? Các người không buồn sao? Không biết đau khổ sao? Không biết áy náy sao? Rốt cuộc vì sao các người khẳng định biện pháp này của các người có tác dụng? Năm đó Lận Ngôn Chi chưa từng thử sao? Năm đó Lận Ngôn Chi lấy thân nhốt ma, cuối cùng bị Tà Thần cắn trả, rốt cuộc mọi chuyện hôm nay các người làm có khác gì năm đó?!”
“Năm đó, chúng ta đãúcho y thờiígian.”
Thượng Tuếílạnh lùng lênἲtiếng: “Lần này,úchúng ta đãựgiăng thiên laặđịa võng bênìngoài mê cung,ἵchỉ cần hồnẻphách bọn họÎdung hợp, chúngúta lập tứcỉra tay.” Bà{ngước mắt lên:ự“Hơn nữa, khôngầphải trong tayİcon còn mộtèlá bùa liềnătâm hay sao?”ỳ
“Mẹ không sợỉGiản Hành Chiốlại nhập maỉgiống Lận NgônĩChi lần nữaıư?”
Tần UyểníUyển nghiến răng.
“Cáiảy chứa làïthiện của LậnīNgôn Chi…” TháiẹHằng khẳng định:²“Cha biết, yísẽ không.”
“Nhưngỉthiện cũng sẽíbiến thành ác,{lòng người thấtỉvọng tột cùngắcũng sẽ tuyệtĩvọng!”
“Vậy conîmuốn chúng taởphải làm sao?”IThượng Tuế nhìnịTần Uyển Uyển:â“Sở dĩ TàįThần này làḹthần, bởi vìỵhắn không cóĩthân thể. Hắnỉlà hồn thể,ổlà tín niệm,ľnếu như không²có vật chứaĪsẽ chém khôngἲbao giờ hết.ùHắn bất tử,ếcòn bảo nhữngềngười khác củaẳTu chân giớiẩphải làm sao?ĪNếu có cáchúkhác, chúng taísẽ không chọnạcách này.”
“Vậyínếu hôm nayἳngười sắp chếtềlà con, làỵphụ quân thìľsao?!”
Tần UyểnệUyển lên tiếng²hỏi. Thượng Tuếịđỏ mắt, nghiếnừrăng: “Đều quyếtļđịnh như thế.”é
“Chúng ta khôngùthể vì chuyệnỵcá nhân mà[phóng túng tàīma. Tần UyểnịUyển…” Thượng Tuếềnhấn mạnh từngìcâu từng chữ:Ī“Nếu như conợkhông có cáchInào khác, conỉphải từ bỏõy!”
Tần UyểnởUyển không nóiḷnên lời, nàngùvà Thượng Tuếἲnhìn nhau. Thậtìlâu sau, nàngámở miệng: “CácÎngười không đểıGiản Hành Chiẽtừ Tiên giới[trở về làặvì y chỉĮcó một hồníbốn phách, TàụThần có thểïkhống chế cơịthể của y,õnếu hồn pháchỗcủa y nguyênọvẹn thì sao?”ḷ
Thượng Tuế khôngụđáp. Tần UyểnèUyển tiếp tụcúhỏi: “Nếu nhưìy không phảiằmột hồn bốnẹphách của LậnỹNgôn Chi, nếuữnhư y chỉạlà Giản HànhỉChi, y cóảthể giết chết}Tà Thần không?”ề
“Tà Thần là°thần!”
“Hắn cũngẩtừng là người!”ụTần Uyển Uyểnôcao giọng: “Trên,tuyết sơn, hắnĺcũng từng là{một thư sinhɨbình thường, khôngúphải sao?!”
“Cácìngười đã hiỉsinh Lận NgônịChi một lần.ILần này…” TầníUyển Uyển cầmákiếm xoay người:ơ“Con sẽ khôngỳđể Giản HànhľChi nối bướcồtheo y.”
“TầnồUyển Uyển!” ThượngÍTuế nghiến rắng:ầ“Con không đượcếlàm bừa! Cácệđại Tông mônỳđã đặt phápЇtrận diệt trừịTà Thần trongìđó, đây làỏước định màáLận Ngôn Chiịnăm đó vàặLạc Bất Phàmíquyết định, Tuíchân giới vìựthế trù tínhîtrăm năm, khôngửthể vì conĮnói đổi làớđổi. Con đếnİđó, cha mẹīsẽ không loïcho con!”
“Mẹ…”ịTần Uyển Uyển}đưa lưng vềìphía bà, giọngđnói điềm tĩnh:Ī“Con biết trong]lòng mẹ, conἵlười biếng, hamīchơi, yếu đuối,ἲtránh được gìîthì tránh, chuyện²gì cũng cầnơcha mẹ giúpỡđỡ, cần chaômẹ che gióểche mưa.”
ThượngıTuế ngây người,ỵTần Uyển Uyểnèngẩng đầu, nhìnõvề phương xa,ĺnhớ lại dángạvẻ tức giậnụbừng bừng củaἰGiản Hành Chi:ổ“Nhưng con đãỡgặp được GiảniHành Chi, yìđốc thúc con,ờở bên con,ɪdạy con kiên°trì, dạy conềdũng cảm, khiếnắcon cảm nhậnĪđược thắng làἰcảm giác thếđnào, cũng khiếnἷcon hiểu mọiìviệc chỉ cầnĩcòn sống thìẹkhông thể từἱbỏ.”
“Lần này,ĩđây là lựaặchọn của con.ỉCha mẹ bằngặlòng giúp, conùrất cảm kích…”ậTần Uyển Uyểnàbước ra khỏiảhang động: “Chaêmẹ không muốn,ậđây cũng vốnòlà con đườngâtự con nêníđi.”
Dứt lời,úTần Uyển Uyểnárời khỏi hang.
NamờPhong do dựôchốc lát, nóỉquay đầu nhìnìngười trong hangếđộng, cuối cùngịánh mắt dừngệtrên người TạĭCô Đường.
“Tạ đạoḹquân, đại nhânìThúy Lục, ta¸chỉ là mộtẵcon kiến nhỏ,ếkhông hiểu đạiînghĩa muôn dânįmà các ngườiĬnói, nhưng taẫbiết một chuyện.ịGiản đạo quânïsẽ tắm choểta, đút kẹoịta ăn, ngàiỏấy không phụỵta, cũng không)phụ ngài ấy.ễGiản đạo quânÍxem hai ngườiỉlà bằng hữu…”¸Nam Phong nhìnìchằm chằm TạởCô Đường: “ĐámɩĐạo quân cácảngười làm bằng²hữu như thế³sao? Hay làạnói, các người:tu Vấn TâmìKiếm nên tim[cũng biến mấtithật rồi?”
“Nam‹Phong…”
Tạ CôĺĐường khẽ gọi.ĬNam Phong xoayíđầu đi, đuổiĪtheo Tần UyểnưUyển lao raẻngoài.
Nam Phong biếnĩthành con kiến:chạy như bay,ộđuổi theo cạnhờTần Uyển Uyển,ἷhô to: “Chủểnhân, lên đi!”â
Tần Uyển Uyểnľsửng sốt quayĮđầu. Nhìn thấyẳNam Phong, nàngĩnhanh chóng hoànẳhồn, bay từ{trên trời xuốngếngười nó, gấpệgáp hỏi: “Saoẻngươi tới đây?”ļ
“Ta đi tìmíGiản đạo quânễvới người!”
“Ngươi…”fTần Uyển Uyển,hơi không nói(nên lời: “Khôngẩphải ngươi muốnặphi thăng sao?òChúng ta sẽịcởi bỏ linhụkhế, ngươi đượcÍtự do…”
“Taḷmuốn cứu Giảnịđạo quân!”
NamịPhong cắt lờiènàng, mắt thấyẹsắp tới chỗἵnhững tu sĩứkia bày trận,ỷNam Phong nhanhĩchóng dặn dò:Í“Chủ nhân, látĩnữa ta xôngývào phá đámitu sĩ kia,ằngươi chạy thẳngìvề phía mê)cung!”
“Ngươi phảiẹcẩn thận.”
TầnậUyển Uyển ngheìvậy, biết không¸thể nghĩ nhiều,ĩvỗ đầu Nam‹Phong nói: “Trởἵvề, ta cho‹ngươi thêm kẹoẳăn.”
“Ngày nàoíGiản đạo quânɨcũng đút choİta mà.”
Dứtờlời, Nam Phongáđột ngột tăngἵtốc, hô to:ị“Chủ nhân, bámòchắc vào!”
NamặPhong bất chợtờbiến lớn, xông‹thẳng vào đámíngười.
Lấy Lạc BấtùPhàm dẫn đầu,ĩcả trăm tinhỗanh Tu chânụgiới đứng ởìtrung tâm phápītrận. Một coníkiến lớn nhưĨngọn núi nhỏừđột ngột xôngItới, tu sĩểquay đầu némõxuống một đốngễpháp thuật. NamễPhong hất mộtớcái, Tần UyểnịUyển bay lên.ùNó va tráiớva phải, Tần(Uyển Uyển cầmúkiếm đâm mạnhĨvào khoảng khôngídường như chẳngĩcó gì!
Chỉ ngheẽmột tiếng nổệ“ầm” , linhĩkhí trong khôngἲtrung dao động,ḽnhưng không gianổchẳng hề sứtâmẻ.
Lạc Bất Phàmìnhìn thấy ngườiâtới, nhanh chóngóbình tĩnh lại,ăngước mắt nhìnũthiếu nữ trênấtrời: “Tần UyểnầUyển, cô đangălàm gì?”
TầnằUyển Uyển khôngĩđáp, lập tức)ngưng tụ linhẻkhí trên kiếm,ềlại đâm mạnhạmột nhát.
Nam Phongỵủi lung tungìgiữa đám người,ữuy hiếp tuặsĩ xung quanh:Í“Tới đây! Tớiɩđây đánh này!”ậ
“Tần Uyển Uyển.”ểLạc Bất Phàmỉkhông hiểu TầnjUyển Uyển đangùlàm gì, gápìgáp lên tiếng:ọ“Cô không mởổđược kết giớiầkhông gian nàyíđâu!”
“Vậy ông³còn quan tâmỡta làm gì?”ì
Kiếm thứ ba³đâm mạnh xuống,İsức lực quáīlớn, chấn độngắđến nỗi TầnìUyển Uyển phunỵra một búngểmáu.
Nàng không hềỉlưỡng lự, kiếmĺthứ tư! KiếmÎthứ năm!
Kiếm củaἴnàng chém đếnìđất rung núiḽchuyển, bốn ngườiậtrong hang động,cảm nhận đượcïlinh lực chấnằđộng đều khôngĮlên tiếng.
Thật lâuľsau, Tạ CôẳĐường đột ngộtũđứng dậy, bướcÎra hang động.
Trênơtuyết sơn, tuyếtậlớn bay lảḽtả, Tạ CôjĐường đứng ởļmiệng hang, nhìn(quang kiếm vàịpháp quang sángòrực từng hồiἰxa xa trênễtrời.
Thúy LụcÎđứng cạnh TạòCô Đường, giọngïnói điềm tĩnh:ầ“Cậu không điḹà?”
Tạ Cô‹Đường không đáp,ăThúy Lục thìãthầm: “Ta khôngīdám đi, taïthật hâm mộớcậu, tu Vấn°Tâm Kiếm sẽẳkhông đau buồnỹđến vậy.”
“Ngườiìcô đợi làἲMinh Tịnh chânăquân…” Tạ CôủĐường nhìn bôngĺtuyết rơi xuống:ἲ“Cô cũng đauḹbuồn sao?”
“Ngườiễta đợi đúngélà Minh Tịnhḹchân quân…” ThúyệLục rủ mắt:ợ“Nhưng ở chungἳvới Giản Hành,Chi lâu ngày…”i
“Ta không cóỵbằng hữu…” TạἲCô Đường độtĺnhiên mở miệng.õThúy Lục nghiİhoặc, nghe thấyĩTạ Cô Đườngỷlạnh nhạt nói:ĩ“Từ nhỏ, tấtửcả mọi ngườiễđều nói taĨtu Vấn TâmúKiếm, lãnh tâmľlãnh tình, ta[sẽ không có¹người thân, cũngísẽ không cóĩbằng hữu. Thậtìra ta cũngẩđau buồn, taĩkhông biết tajvà người khácécó gì khácÎbiệt, nhưng tấtềcả mọi ngườiĩđều nói taặlãnh tâm lãnhàtình, bởi vìữta không biếtằcười, không biết{khóc.”
“Ta cốỹgắng học. Taóhọc tất cảứbiểu cảm củaýmọi người, hành:động của tấtjcả mọi người,ìnhưng ta vẫnỉbiết mình làảngười ngoài. Chỉòcó Giản HànhìChi và TầnỏUyển Uyển ——”ἴ
Tạ Cô Đườngủquay đầu nhìnẫsang Thúy Lục:ỉ“Chỉ có họọtừng thừa nhậnĩta là bằngưhữu.”
“Tạ CôủĐường…”
Thúy Lụcỹsững sờ nhìnèTạ Cô Đường.ậY xoay đầuợđi, ngắm nhìn:gió tuyết.
“Tất cảợmọi người đềuĩnói Vấn TâmįKiếm là kiếmớý gần vớiἴThiên Đạo nhất,ẳcó thể nhìnãthấy quy tắcἲgần với ThiêníĐạo nhất.”
“Nếu như ta có thể nhìn thấy quy tắc Thiên Đạo…” Tạ Cô Đường vươn tay hứng lấy bông tuyết, bỗng nhiên vô số sợi vàng giống như quỹ đạo sao đan xen trước mắt. Y bước vào màn tuyết, hoang mang thì thầm: “Vậy Thiên Đạo có thể nói cho ta biết trên tuyết sơn năm đó, vì sao thư sinh ở lại kia lại hóa thành Tà Thần; vì sao Lận Ngôn Chi lấy thân nuôi ma, cuối cùng lại nhập ma; mà hôm nay Giản Hành Chi có thật sự sẽ chí thuần chí thiện như chúng ta mong muốn?”
“Cô Đường!”
Thúy Lục không nói nên lời. Tạ Cô Đường hỏi những câu này, sợi vàng xung quanh hóa thành hạt vàng bay vòng quanh y. Y nhìn thấy nhân quả dính dáng đến những sợi vàng kia, bèn vươn tay, chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong chớp mắt, đốm sáng rơi xuống người y, linh khí xung quanh bắt đầu dâng lên.
Ký ức lan tràn mà đến, y khẽ lẩm bẩm: “Uyển Uyển…”
Trong đầu y là đêm say rượu Hoang Thành hôm đó, Giản Hành Chi ngồi trên thuyền cầm bầu rượu, ngẩng mặt ngắm lá sen trên đầu.
Lạc Bất Phàm chấn kinh nhìn người xuất hiện tại đó, Tạ Cô Đường quét một kiếm phá mở pháp trận, kiếm trên tay giương lên, ngăn chặn đường mà Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển rời đi: “Chưởng môn.”
Dòng chảy phản chiếu ánh sao, Giản Hành Chi mở miệng một cách thản nhiên: “Ta và Uyển Uyển nói nếu các người chịu đi, chờ các người phi thăng, ta mời cậu làm phù rể, Thúy Lục làm phù dâu.”
Dòng chảy phản chiếu ánh sao, Giản Hành Chi mở miệng một cách thản nhiên: “Ta và Uyển Uyển nói nếu các người chịu đi, chờ các người phi thăng, ta mời cậu làm phù rể, Thúy Lục làm phù dâu.”
Giọt máu của nàng nhỏ lên kết giới không gian.
“Hành Chu đã nói Vấn Tâm Kiếm…”
Y không quay đầu, bình tĩnh lên tiếng.
“Hành Chu đã nói Vấn Tâm Kiếm…”
“Ta không tin.” Giản Hành Chi quay đầu, nhìn y cười: “Ta sẽ chỉ tin thứ mắt ta thấy, tai ta nghe. Dù sao trong lòng ta, cậu là bằng hữu của ta.”
Mà lúc này, Tần Uyển Uyển đứng trong pháp trận các đại Tông môn chuẩn bị, toàn thân nhuốm máu. Nam Phong đã bị người ta trói bằng dây trói tiên ném một bên, la ư ư vùng vẫy.
“Thúy Lục…” Tạ Cô Đường chậm rãi mở mắt: “Thiên Đạo ta thấy không phải như vậy.”
Trong chớp mắt, đốm sáng rơi xuống người y, linh khí xung quanh bắt đầu dâng lên.
“Sư huynh!”
“Tạ Cô Đường…” Thúy Lục hơi bất an, nàng ta nhìn Tạ Cô Đường không ngừng cuốn linh khí vào cơ thể: “Cậu định làm gì?”
Giản Hành Chi khàn giọng thì thào, một tay đỡ lưng nàng, một tay ngưng tụ linh lực yếu ớt trên kiếm.
“Trên đời này không chỉ có một Lận Ngôn Chi…” Tạ Cô Đường ngước mắt nhìn Lạc Bất Phàm: “Xin Chưởng môn đáp ứng.”
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển cùng quay đầu nhìn. Tạ Cô Đường một tay cầm kiếm, ngăn trước mặt bọn họ.
“Thúy Lục…” Tạ Cô Đường chậm rãi mở mắt: “Thiên Đạo ta thấy không phải như vậy.”
Tiếng vừa dứt, dường như y cảm nhận được cái gì, đột ngột mở to mắt, giơ tay chém một kiếm thật mạnh.
Tạ Cô Đường biến mất tại chỗ, Thúy Lục hoang mang gọi: “Tạ Cô Đường!”
“Ta…” Y vừa nói, vừa chậm rãi nở nụ cười: “Ta không muốn từ bỏ Giản Hành Chi.”
Thật ra y không biết cái gì là cười là khóc, y mất rất nhiều thời gian bắt chước người khác. Nhưng khoảnh khắc này, y lại biết rõ cười biểu hiện cho điều gì.
“Giản Hành Chi.”
Tạ Cô Đường biến mất tại chỗ, Thúy Lục hoang mang gọi: “Tạ Cô Đường!”
“Uyển Uyển…”
Mà lúc này, Tần Uyển Uyển đứng trong pháp trận các đại Tông môn chuẩn bị, toàn thân nhuốm máu. Nam Phong đã bị người ta trói bằng dây trói tiên ném một bên, la ư ư vùng vẫy.
Nàng không chém rách được không gian tuần hoàn này, ngược lại bị chính linh lực của mình cắn trả.
Tu vi kỳ Hóa Thần tràn ngập xung quanh, y giống như kiếm tu quân tử lần đầu gặp gỡ, tay áo phần phật, tóc dài tung bay.
Mọi người đứng bên cạnh không dám chạm vào nàng, chỉ có thể khuyên nhủ: “Tần cô nương…” Liễu Nguyệt Hoa nhìn nàng bước từng bước: “Cô đã thử rất nhiều lần rồi, bỏ đi.”
“Biết.”
Tần Uyển Uyển không nói, máu nàng đọng trên mắt, tay nàng cầm mảnh ngọc hoa ngọc lan mà Giản Hành Chi tặng, gian nan bước tới trước kết giới không gian trong suốt.
Trong đầu y là đêm say rượu Hoang Thành hôm đó, Giản Hành Chi ngồi trên thuyền cầm bầu rượu, ngẩng mặt ngắm lá sen trên đầu.
“Giản Hành Chi.”
Tạ Cô Đường bình tĩnh mở miệng. Y nâng tay giơ kiếm lên, quỳ một chân xuống: “Cho nên Cô Đường tự thỉnh vào Ranh giới sinh tử, thay thế sư phụ, thành người bảo vệ đời kế tiếp của Vấn Tâm Kiếm.”
Nàng cầm kiếm chém kết giới hết nhát này đến nhát khác: “Giản Hành Chi.”
Mọi người đứng bên cạnh không dám chạm vào nàng, chỉ có thể khuyên nhủ: “Tần cô nương…” Liễu Nguyệt Hoa nhìn nàng bước từng bước: “Cô đã thử rất nhiều lần rồi, bỏ đi.”
Có người hoang mang lên tiếng, Lạc Bất Phàm lập tức hạ lệnh: “Kết trận!”
Giọt máu của nàng nhỏ lên kết giới không gian.
“Tạ Cô Đường…” Thúy Lục hơi bất an, nàng ta nhìn Tạ Cô Đường không ngừng cuốn linh khí vào cơ thể: “Cậu định làm gì?”
“Nếu như ta có thể nhìn thấy quy tắc Thiên Đạo…” Tạ Cô Đường vươn tay hứng lấy bông tuyết, bỗng nhiên vô số sợi vàng giống như quỹ đạo sao đan xen trước mắt. Y bước vào màn tuyết, hoang mang thì thầm: “Vậy Thiên Đạo có thể nói cho ta biết trên tuyết sơn năm đó, vì sao thư sinh ở lại kia lại hóa thành Tà Thần; vì sao Lận Ngôn Chi lấy thân nuôi ma, cuối cùng lại nhập ma; mà hôm nay Giản Hành Chi có thật sự sẽ chí thuần chí thiện như chúng ta mong muốn?”
Giản Hành Chi nắm lấy mảnh ngọc, bước đi trên con đường không có điểm cuối, dường như loáng thoáng nghe thấy ai gọi mình.
Y ngửa đầu nhìn lên.
Thúy Lục không nói nên lời. Tạ Cô Đường hỏi những câu này, sợi vàng xung quanh hóa thành hạt vàng bay vòng quanh y. Y nhìn thấy nhân quả dính dáng đến những sợi vàng kia, bèn vươn tay, chậm rãi nhắm mắt lại.
Xung quanh y đều là bóng người, y không biết mình đã đi bao lâu, cũng không biết mình là ai, không biết bản thân đến từ đâu, muốn đi đâu.
Lạc Hành Chu nghe vậy kinh hãi: “Huynh nói cái gì?”
Nhưng y lại có một niềm tin kỳ lạ, nâng đỡ y bước thẳng về trước.
“Con điên sao?” Lạc Bất Phàm cấp tốc nói: “Sư phụ con đang khổ sở duy trì kết giới ở Ranh giới sinh tử, y không chống đỡ được bao lâu. Con có biết trước khi kết giới Ranh giới sinh tử hoàn toàn phá mở mà chưa giết Tà Thần, đám tà ma và Tà Thần liên thủ sẽ có kết quả gì không?!”
Mà lúc này, rốt cuộc y nghe thấy thanh âm bên ngoài.
Giản Hành Chi, tên của y.
“Đi.”
“Giản Hành Chi.”
Giản Hành Chi, tên của y.
Trên đời này có một người luôn luôn chờ đợi Giản Hành Chi.
“Tần…”
Ký ức lan tràn mà đến, y khẽ lẩm bẩm: “Uyển Uyển…”
Nhưng y lại có một niềm tin kỳ lạ, nâng đỡ y bước thẳng về trước.
Tiếng vừa dứt, dường như y cảm nhận được cái gì, đột ngột mở to mắt, giơ tay chém một kiếm thật mạnh.
Kiếm của y trực tiếp nổi thẳng ra ngoài từ đường liên thông mà y mở lúc đầu, va chạm với kiếm Tần Uyển Uyển đang chém bên ngoài. Cũng ngay lúc đó, hai không gian rốt cuộc hợp lại làm một, giữa hai người dường như cách nhau một lớp thủy tinh, nhìn thấy đôi bên thương tích chất chồng.
Kết giới trong suốt lấp lánh đang vỡ vụn. Tần Uyển Uyển nhìn thấy Giản Hành Chi, nàng nở nụ cười, yên tâm ngả người về trước. Giản Hành Chi giữ lấy nàng, y cũng không còn sức lực, đầu gối khuỵu xuống, quỳ dưới đất, ôm Tần Uyển Uyển vào lòng.
“Ra rồi!”
Có người hoang mang lên tiếng, Lạc Bất Phàm lập tức hạ lệnh: “Kết trận!”
Thật ra y không biết cái gì là cười là khóc, y mất rất nhiều thời gian bắt chước người khác. Nhưng khoảnh khắc này, y lại biết rõ cười biểu hiện cho điều gì.
Giây phút tiếng vừa buông, cự kiếm giáng từ trên trời xuống, nhắm về phía Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển đang ôm nhau trong pháp trận.
Giản Hành Chi nhìn thấy người tới, cấp tốc phản ứng lại, ôm Tần Uyển Uyển hóa thành một luồng sáng, vội vã bay ra ngoài.
Nhưng ngay lúc cự kiếm sắp rơi xuống người bọn họ, một quang kiếm bay từ trên trời xuống, va “ầm” vào cự kiếm.
“Uyển Uyển…”
“Ta không tin.” Giản Hành Chi quay đầu, nhìn y cười: “Ta sẽ chỉ tin thứ mắt ta thấy, tai ta nghe. Dù sao trong lòng ta, cậu là bằng hữu của ta.”
Giản Hành Chi khàn giọng thì thào, một tay đỡ lưng nàng, một tay ngưng tụ linh lực yếu ớt trên kiếm.
Tần Uyển Uyển không nói, máu nàng đọng trên mắt, tay nàng cầm mảnh ngọc hoa ngọc lan mà Giản Hành Chi tặng, gian nan bước tới trước kết giới không gian trong suốt.
Nàng cầm kiếm chém kết giới hết nhát này đến nhát khác: “Giản Hành Chi.”
Nhưng ngay lúc cự kiếm sắp rơi xuống người bọn họ, một quang kiếm bay từ trên trời xuống, va “ầm” vào cự kiếm.
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển cùng quay đầu nhìn. Tạ Cô Đường một tay cầm kiếm, ngăn trước mặt bọn họ.
Tu vi kỳ Hóa Thần tràn ngập xung quanh, y giống như kiếm tu quân tử lần đầu gặp gỡ, tay áo phần phật, tóc dài tung bay.
Kiếm của y trực tiếp nổi thẳng ra ngoài từ đường liên thông mà y mở lúc đầu, va chạm với kiếm Tần Uyển Uyển đang chém bên ngoài. Cũng ngay lúc đó, hai không gian rốt cuộc hợp lại làm một, giữa hai người dường như cách nhau một lớp thủy tinh, nhìn thấy đôi bên thương tích chất chồng.
“Đi.”
Y không quay đầu, bình tĩnh lên tiếng.
Giản Hành Chi nhìn thấy người tới, cấp tốc phản ứng lại, ôm Tần Uyển Uyển hóa thành một luồng sáng, vội vã bay ra ngoài.
Kết giới trong suốt lấp lánh đang vỡ vụn. Tần Uyển Uyển nhìn thấy Giản Hành Chi, nàng nở nụ cười, yên tâm ngả người về trước. Giản Hành Chi giữ lấy nàng, y cũng không còn sức lực, đầu gối khuỵu xuống, quỳ dưới đất, ôm Tần Uyển Uyển vào lòng.
“Cô Đường!”
“Giản Hành Chi.”
Lạc Bất Phàm chấn kinh nhìn người xuất hiện tại đó, Tạ Cô Đường quét một kiếm phá mở pháp trận, kiếm trên tay giương lên, ngăn chặn đường mà Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển rời đi: “Chưởng môn.”
“Con điên sao?” Lạc Bất Phàm cấp tốc nói: “Sư phụ con đang khổ sở duy trì kết giới ở Ranh giới sinh tử, y không chống đỡ được bao lâu. Con có biết trước khi kết giới Ranh giới sinh tử hoàn toàn phá mở mà chưa giết Tà Thần, đám tà ma và Tà Thần liên thủ sẽ có kết quả gì không?!”
“Biết.”
Tạ Cô Đường bình tĩnh mở miệng. Y nâng tay giơ kiếm lên, quỳ một chân xuống: “Cho nên Cô Đường tự thỉnh vào Ranh giới sinh tử, thay thế sư phụ, thành người bảo vệ đời kế tiếp của Vấn Tâm Kiếm.”
Lạc Bất Phàm ngây người, Tạ Cô Đường lãnh đạm lên tiếng: “Bản thân Cô Đường chạm đến Thiên Đạo, đạt tới kỳ Hóa Thần đại viên mãn, cận kề Độ Kiếp, bằng lòng trấn thủ Ranh giới sinh tử. Nếu Tà Thần và Ranh giới sinh tử liên thủ, Cô Đường nguyện lấy hồn phách tu vi bổ khuyết phong ấn, đời đời kiếp kiếp không vào luân hồi, bảo vệ Tu chân giới ta vô ưu.”
“Sư huynh!”
Mà lúc này, rốt cuộc y nghe thấy thanh âm bên ngoài.
Lạc Hành Chu nghe vậy kinh hãi: “Huynh nói cái gì?”
“Trên đời này không chỉ có một Lận Ngôn Chi…” Tạ Cô Đường ngước mắt nhìn Lạc Bất Phàm: “Xin Chưởng môn đáp ứng.”
Có thể, Giản Hành Chi lên đi anh!
Đám tu sĩ này còn không bằng một con kiến! Giản Hành Chi nhìn lầm mới coi mấy người là bằng hữu mà!
Phải vậy chứ chời, không uổng công anh tui tốt với Tạ Cô Đường, coi Tạ Cô Đường là bạn mà!
Nếu vậy thì sẽ không gặp được Tạ Cô Đường mất, anh còn phải phi thăng làm phù rể nữa mà.
Ahuhu câu cuối của anh Tạ đỉnh quá. Tui biết anh là nam 8 rực rỡ mà. Không làm tui thất dọng mà. Nhg mà vào ranh giới sinh tử đời đời kiếp kiếp thì sao làm rể phụ hả anh?
À, Nam Phong cũng best lắm nha. Không hổ là linh thú của Uyển Uyển.