Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 109 (2)

Chương 109 (2)

Trên đời này không chỉ có một Lận Ngôn Chi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Rõ ràng Tần Uyển Uyển cảm nhận được thương thế của Giản Hành Chi, nàng không cảm giác được đau khổ của y nhưng nàng biết y còn sống, y bị thương thế nào.

Nàng nhìn những người xung quanh, bật cười lặp lại những lời của Thượng Tuế: “Trường thọ bất tử, vĩnh thưởng tiên niên?”

“Giản Hành Chi chết rồi…” Nàng đặt tay lên ngực mình, nhìn Thượng Tuế: “Y vì con mà chết, mẹ bảo con làm sao vĩnh hưởng tiên niên? Các người không buồn sao? Không biết đau khổ sao? Không biết áy náy sao? Rốt cuộc vì sao các người khẳng định biện pháp này của các người có tác dụng? Năm đó Lận Ngôn Chi chưa từng thử sao? Năm đó Lận Ngôn Chi lấy thân nhốt ma, cuối cùng bị Tà Thần cắn trả, rốt cuộc mọi chuyện hôm nay các người làm có khác gì năm đó?!”

“Năm đó, chúng ta đãúcho y thiígian.”

Thưng Tuếílnh lùng lêntiếng: “Ln này,úchúng ta đãgiăng thiên lađa võng bênìngoài mê cung,ch cn hnphách bn hÎdung hp, chúngúta lp tcra tay.” Bà{ngưc mt lên:“Hơn na, khôngphi trong tayİcon còn mtèlá bùa linătâm hay sao?”

“M không sGin Hành Chili nhp maging Ln NgônĩChi ln naıư?”

Tn UyníUyn nghiến răng.

“Cáiy cha làïthin ca LnīNgôn Chi… TháiHng khng đnh:²Cha biết, yís không.”

Nhưngthin cũng síbiến thành ác,{lòng ngưi thtvng tt cùngcũng s tuytĩvng!”

Vy conîmun chúng taphi làm sao?”IThưng Tuế nhìnTn Uyn Uyn:â“S dĩ TàįThn này làthn, bi vìhn không cóĩthân th. Hnlà hn th,là tín nim,ľnếu như không²có vt chaĪs chém khôngbao gi hết.ùHn bt t,ếcòn bo nhngngưi khác caTu chân giiphi làm sao?ĪNếu có cáchúkhác, chúng taís không chncách này.”

Vyínếu hôm nayngưi sp chếtlà con, làph quân thìľsao?!”

Tn UynUyn lên tiếng²hi. Thưng Tuếđ mt, nghiếnrăng: “Đu quyếtļđnh như thế.”é

Chúng ta khôngùth vì chuyncá nhân mà[phóng túng tàīma. Tn UynUyn… Thưng Tuếnhn mnh tngìcâu tng ch:Ī“Nếu như conkhông có cáchInào khác, conphi t bõy!”

Tn UynUyn không nóinên li, nàngùvà Thưng Tuếnhìn nhau. Thtìlâu sau, nàngám ming: “CácÎngưi không đıGin Hành Chit Tiên gii[tr v làvì y chĮcó mt hníbn phách, TàThn có thïkhng chế cơth ca y,õnếu hn pháchca y nguyênvn thì sao?”

Thưng Tuế khôngđáp. Tn UynèUyn tiếp tcúhi: “Nếu nhưìy không phimt hn bnphách ca LnNgôn Chi, nếunhư y chlà Gin HànhChi, y cóth giết chết}Tà Thn không?”

“Tà Thn là°thn!”

“Hn cũngtng là ngưi!”Tn Uyn Uynôcao ging: “Trên,tuyết sơn, hnĺcũng tng là{mt thư sinhɨbình thưng, khôngúphi sao?!”

“Cácìngưi đã hisinh Ln NgônChi mt ln.ILn này… TníUyn Uyn cmákiếm xoay ngưi:ơ“Con s khôngđ Gin HànhľChi ni bưctheo y.”

“TnUyn Uyn!” ThưngÍTuế nghiến rng:“Con không đưcếlàm ba! Cácđi Tông mônđã đt phápЇtrn dit trTà Thn trongìđó, đây làưc đnh màáLn Ngôn Chinăm đó vàLc Bt Phàmíquyết đnh, Tuíchân gii vìthế trù tínhîtrăm năm, khôngth vì conĮnói đi làđi. Con đếnİđó, cha mīs không loïcho con!”

“MTn Uyn Uyn}đưa lưng vìphía bà, gingđnói đim tĩnh:Ī“Con biết trong]lòng m, conlưi biếng, hamīchơi, yếu đui,tránh đưc gìîthì tránh, chuyn²gì cũng cnơcha m giúpđ, cn chaôm che gióche mưa.”

ThưngıTuế ngây ngưi,Tn Uyn Uynèngng đu, nhìnõv phương xa,ĺnh li dángv tc ginbng bng caGin Hành Chi:Nhưng con đãgp đưc GiniHành Chi, yìđc thúc con, bên con,ɪdy con kiên°trì, dy condũng cm, khiếncon cm nhnĪđưc thng làcm giác thếđnào, cũng khiếncon hiu miìvic ch cnĩcòn sng thìkhông th tb.”

Ln này,ĩđây là lachn ca con.Cha m bnglòng giúp, conùrt cm kíchTn Uyn Uynàbưc ra khihang đng: “Chaêm không mun,đây cũng vnòlà con đưngât con nêníđi.”

Dt li,úTn Uyn Uynári khi hang.

NamPhong do dôchc lát, nóquay đu nhìnìngưi trong hangếđng, cui cùngánh mt dngtrên ngưi TĭCô Đưng.

“T đoquân, đi nhânìThúy Lc, ta¸ch là mtcon kiến nh,ếkhông hiu điînghĩa muôn dânįmà các ngưiĬnói, nhưng tabiết mt chuyn.Gin đo quânïs tm chota, đút kota ăn, ngàiy không phta, cũng không)ph ngài y.Gin đo quânÍxem hai ngưilà bng hu…¸Nam Phong nhìnìchm chm TCô Đưng: “ĐámɩĐo quân cácngưi làm bng²hu như thế³sao? Hay lànói, các ngưi:tu Vn TâmìKiếm nên tim[cũng biến mtitht ri?”

“NamPhong…

T CôĺĐưng kh gi.ĬNam Phong xoayíđu đi, đuiĪtheo Tn UynưUyn lao rangoài.

Nam Phong biếnĩthành con kiến:chy như bay,đui theo cnhTn Uyn Uyn,hô to: “Chnhân, lên đi!”â

Tn Uyn Uynľsng st quayĮđu. Nhìn thyNam Phong, nàngĩnhanh chóng hoànhn, bay t{trên tri xungếngưi nó, gpgáp hi: “Saongươi ti đây?”ļ

“Ta đi tìmíGin đo quânvi ngưi!”

“Ngươi…fTn Uyn Uyn,hơi không nói(nên li: “Khôngphi ngươi munphi thăng sao?òChúng ta sci b linhkhế, ngươi đưcÍt do…

“Tamun cu Ginđo quân!”

NamPhong ct liènàng, mt thysp ti chnhng tu sĩkia bày trn,Nam Phong nhanhĩchóng dn dò:ÍCh nhân, látĩna ta xôngývào phá đámitu sĩ kia,ngươi chy thngìv phía mê)cung!”

“Ngươi phicn thn.”

TnUyn Uyn ngheìvy, biết không¸th nghĩ nhiu,ĩv đu NamPhong nói: “Trv, ta chongươi thêm koăn.”

“Ngày nàoíGin đo quânɨcũng đút choİta mà.”

Dtli, Nam Phongáđt ngt tăngtc, hô to:Ch nhân, bámòchc vào!”

NamPhong bt chtbiến ln, xôngthng vào đámíngưi.

Ly Lc BtùPhàm dn đu,ĩc trăm tinhanh Tu chângii đng ìtrung tâm phápītrn. Mt coníkiến ln nhưĨngn núi nhđt ngt xôngIti, tu sĩquay đu némõxung mt đngpháp thut. NamPhong ht mtcái, Tn UynUyn bay lên.ùNó va tráiva phi, Tn(Uyn Uyn cmúkiếm đâm mnhĨvào khong khôngídưng như chngĩcó gì!

Ch nghemt tiếng nm, linhĩkhí trong khôngtrung dao đng,nhưng không gianchng h stâm.

Lc Bt Phàmìnhìn thy ngưiâti, nhanh chóngóbình tĩnh li,ăngưc mt nhìnũthiếu n trêntri: “Tn UynUyn, cô đangălàm gì?”

TnUyn Uyn khôngĩđáp, lp tc)ngưng t linhkhí trên kiếm,li đâm mnhmt nhát.

Nam Phongi lung tungìgia đám ngưi,uy hiếp tusĩ xung quanh:Í“Ti đây! Tiɩđây đánh này!”

“Tn Uyn Uyn.”Lc Bt Phàmkhông hiu TnjUyn Uyn đangùlàm gì, gápìgáp lên tiếng:“Cô không mđưc kết giikhông gian nàyíđâu!”

Vy ông³còn quan tâmta làm gì?”ì

Kiếm th ba³đâm mnh xung,İsc lc quáīln, chn đngđến ni TnìUyn Uyn phunra mt búngmáu.

Nàng không hlưng l, kiếmĺth tư! KiếmÎth năm!

Kiếm canàng chém đếnìđt rung núichuyn, bn ngưitrong hang đng,cm nhn đưcïlinh lc chnđng đu khôngĮlên tiếng.

Tht lâuľsau, T CôĐưng đt ngtũđng dy, bưcÎra hang đng.

Trênơtuyết sơn, tuyếtln bay lt, T CôjĐưng đng ļming hang, nhìn(quang kiếm vàpháp quang sángòrc tng hixa xa trêntri.

Thúy LcÎđng cnh TòCô Đưng, gingïnói đim tĩnh:“Cu không đià?”

T CôĐưng không đáp,ăThúy Lc thìãthm: “Ta khôngīdám đi, taïtht hâm mcu, tu Vn°Tâm Kiếm skhông đau bunđến vy.”

“Ngưiìcô đi làMinh Tnh chânăquân… T CôĐưng nhìn bôngĺtuyết rơi xung:“Cô cũng đaubun sao?”

“Ngưita đi đúngélà Minh Tnhchân quân… ThúyLc r mt:Nhưng chungvi Gin Hành,Chi lâu ngày…i

“Ta không cóbng hu… TCô Đưng đtĺnhiên m ming.õThúy Lc nghiİhoc, nghe thyĩT Cô Đưnglnh nht nói:ĩ“T nh, ttc mi ngưiđu nói taĨtu Vn TâmúKiếm, lãnh tâmľlãnh tình, ta[s không có¹ngưi thân, cũngís không cóĩbng hu. Thtìra ta cũngđau bun, taĩkhông biết tajvà ngưi khácécó gì khácÎbit, nhưng ttc mi ngưiĩđu nói talãnh tâm lãnhàtình, bi vìta không biếtcưi, không biết{khóc.”

“Ta cgng hc. Taóhc tt cbiu cm caými ngưi, hành:đng ca ttjc mi ngưi,ìnhưng ta vnbiết mình làngưi ngoài. Chòcó Gin HànhìChi và TnUyn Uyn ——

T Cô Đưngquay đu nhìnsang Thúy Lc:Ch có htng tha nhnĩta là bngưhu.”

“T CôĐưng…

Thúy Lcsng s nhìnèT Cô Đưng.Y xoay đuđi, ngm nhìn:gió tuyết.

“Tt cmi ngưi đuĩnói Vn TâmįKiếm là kiếmý gn viThiên Đo nht,có th nhìnãthy quy tcgn vi ThiêníĐo nht.”

“Nếu như ta có thể nhìn thấy quy tắc Thiên Đạo…” Tạ Cô Đường vươn tay hứng lấy bông tuyết, bỗng nhiên vô số sợi vàng giống như quỹ đạo sao đan xen trước mắt. Y bước vào màn tuyết, hoang mang thì thầm: “Vậy Thiên Đạo có thể nói cho ta biết trên tuyết sơn năm đó, vì sao thư sinh ở lại kia lại hóa thành Tà Thần; vì sao Lận Ngôn Chi lấy thân nuôi ma, cuối cùng lại nhập ma; mà hôm nay Giản Hành Chi có thật sự sẽ chí thuần chí thiện như chúng ta mong muốn?”

“Cô Đường!”

Thúy Lục không nói nên lời. Tạ Cô Đường hỏi những câu này, sợi vàng xung quanh hóa thành hạt vàng bay vòng quanh y. Y nhìn thấy nhân quả dính dáng đến những sợi vàng kia, bèn vươn tay, chậm rãi nhắm mắt lại.

Trong chớp mắt, đốm sáng rơi xuống người y, linh khí xung quanh bắt đầu dâng lên.

Ký ức lan tràn mà đến, y khẽ lẩm bẩm: “Uyển Uyển…”

Trong đầu y là đêm say rượu Hoang Thành hôm đó, Giản Hành Chi ngồi trên thuyền cầm bầu rượu, ngẩng mặt ngắm lá sen trên đầu.

Lạc Bất Phàm chấn kinh nhìn người xuất hiện tại đó, Tạ Cô Đường quét một kiếm phá mở pháp trận, kiếm trên tay giương lên, ngăn chặn đường mà Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển rời đi: “Chưởng môn.”

Dòng chảy phản chiếu ánh sao, Giản Hành Chi mở miệng một cách thản nhiên: “Ta và Uyển Uyển nói nếu các người chịu đi, chờ các người phi thăng, ta mời cậu làm phù rể, Thúy Lục làm phù dâu.”

Dòng chảy phản chiếu ánh sao, Giản Hành Chi mở miệng một cách thản nhiên: “Ta và Uyển Uyển nói nếu các người chịu đi, chờ các người phi thăng, ta mời cậu làm phù rể, Thúy Lục làm phù dâu.”

Giọt máu của nàng nhỏ lên kết giới không gian.

“Hành Chu đã nói Vấn Tâm Kiếm…”

Y không quay đầu, bình tĩnh lên tiếng.

“Hành Chu đã nói Vấn Tâm Kiếm…”

“Ta không tin.” Giản Hành Chi quay đầu, nhìn y cười: “Ta sẽ chỉ tin thứ mắt ta thấy, tai ta nghe. Dù sao trong lòng ta, cậu là bằng hữu của ta.”

Mà lúc này, Tần Uyển Uyển đứng trong pháp trận các đại Tông môn chuẩn bị, toàn thân nhuốm máu. Nam Phong đã bị người ta trói bằng dây trói tiên ném một bên, la ư ư vùng vẫy.

“Thúy Lục…” Tạ Cô Đường chậm rãi mở mắt: “Thiên Đạo ta thấy không phải như vậy.”

Trong chớp mắt, đốm sáng rơi xuống người y, linh khí xung quanh bắt đầu dâng lên.

“Sư huynh!”

“Tạ Cô Đường…” Thúy Lục hơi bất an, nàng ta nhìn Tạ Cô Đường không ngừng cuốn linh khí vào cơ thể: “Cậu định làm gì?”

Giản Hành Chi khàn giọng thì thào, một tay đỡ lưng nàng, một tay ngưng tụ linh lực yếu ớt trên kiếm.

“Trên đời này không chỉ có một Lận Ngôn Chi…” Tạ Cô Đường ngước mắt nhìn Lạc Bất Phàm: “Xin Chưởng môn đáp ứng.”

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển cùng quay đầu nhìn. Tạ Cô Đường một tay cầm kiếm, ngăn trước mặt bọn họ.

“Thúy Lục…” Tạ Cô Đường chậm rãi mở mắt: “Thiên Đạo ta thấy không phải như vậy.”

Tiếng vừa dứt, dường như y cảm nhận được cái gì, đột ngột mở to mắt, giơ tay chém một kiếm thật mạnh.

Tạ Cô Đường biến mất tại chỗ, Thúy Lục hoang mang gọi: “Tạ Cô Đường!”

“Ta…” Y vừa nói, vừa chậm rãi nở nụ cười: “Ta không muốn từ bỏ Giản Hành Chi.”

Thật ra y không biết cái gì là cười là khóc, y mất rất nhiều thời gian bắt chước người khác. Nhưng khoảnh khắc này, y lại biết rõ cười biểu hiện cho điều gì.

“Giản Hành Chi.”

Tạ Cô Đường biến mất tại chỗ, Thúy Lục hoang mang gọi: “Tạ Cô Đường!”

“Uyển Uyển…”

Mà lúc này, Tần Uyển Uyển đứng trong pháp trận các đại Tông môn chuẩn bị, toàn thân nhuốm máu. Nam Phong đã bị người ta trói bằng dây trói tiên ném một bên, la ư ư vùng vẫy.

Nàng không chém rách được không gian tuần hoàn này, ngược lại bị chính linh lực của mình cắn trả.

Tu vi kỳ Hóa Thần tràn ngập xung quanh, y giống như kiếm tu quân tử lần đầu gặp gỡ, tay áo phần phật, tóc dài tung bay.

Mọi người đứng bên cạnh không dám chạm vào nàng, chỉ có thể khuyên nhủ: “Tần cô nương…” Liễu Nguyệt Hoa nhìn nàng bước từng bước: “Cô đã thử rất nhiều lần rồi, bỏ đi.”

“Biết.”

Tần Uyển Uyển không nói, máu nàng đọng trên mắt, tay nàng cầm mảnh ngọc hoa ngọc lan mà Giản Hành Chi tặng, gian nan bước tới trước kết giới không gian trong suốt.

Trong đầu y là đêm say rượu Hoang Thành hôm đó, Giản Hành Chi ngồi trên thuyền cầm bầu rượu, ngẩng mặt ngắm lá sen trên đầu.

“Giản Hành Chi.”

Tạ Cô Đường bình tĩnh mở miệng. Y nâng tay giơ kiếm lên, quỳ một chân xuống: “Cho nên Cô Đường tự thỉnh vào Ranh giới sinh tử, thay thế sư phụ, thành người bảo vệ đời kế tiếp của Vấn Tâm Kiếm.”

Nàng cầm kiếm chém kết giới hết nhát này đến nhát khác: “Giản Hành Chi.”

Mọi người đứng bên cạnh không dám chạm vào nàng, chỉ có thể khuyên nhủ: “Tần cô nương…” Liễu Nguyệt Hoa nhìn nàng bước từng bước: “Cô đã thử rất nhiều lần rồi, bỏ đi.”

Có người hoang mang lên tiếng, Lạc Bất Phàm lập tức hạ lệnh: “Kết trận!”

Giọt máu của nàng nhỏ lên kết giới không gian.

“Tạ Cô Đường…” Thúy Lục hơi bất an, nàng ta nhìn Tạ Cô Đường không ngừng cuốn linh khí vào cơ thể: “Cậu định làm gì?”

“Nếu như ta có thể nhìn thấy quy tắc Thiên Đạo…” Tạ Cô Đường vươn tay hứng lấy bông tuyết, bỗng nhiên vô số sợi vàng giống như quỹ đạo sao đan xen trước mắt. Y bước vào màn tuyết, hoang mang thì thầm: “Vậy Thiên Đạo có thể nói cho ta biết trên tuyết sơn năm đó, vì sao thư sinh ở lại kia lại hóa thành Tà Thần; vì sao Lận Ngôn Chi lấy thân nuôi ma, cuối cùng lại nhập ma; mà hôm nay Giản Hành Chi có thật sự sẽ chí thuần chí thiện như chúng ta mong muốn?”

Giản Hành Chi nắm lấy mảnh ngọc, bước đi trên con đường không có điểm cuối, dường như loáng thoáng nghe thấy ai gọi mình.

Y ngửa đầu nhìn lên.

Thúy Lục không nói nên lời. Tạ Cô Đường hỏi những câu này, sợi vàng xung quanh hóa thành hạt vàng bay vòng quanh y. Y nhìn thấy nhân quả dính dáng đến những sợi vàng kia, bèn vươn tay, chậm rãi nhắm mắt lại.

Xung quanh y đều là bóng người, y không biết mình đã đi bao lâu, cũng không biết mình là ai, không biết bản thân đến từ đâu, muốn đi đâu.

Lạc Hành Chu nghe vậy kinh hãi: “Huynh nói cái gì?”

Nhưng y lại có một niềm tin kỳ lạ, nâng đỡ y bước thẳng về trước.

“Con điên sao?” Lạc Bất Phàm cấp tốc nói: “Sư phụ con đang khổ sở duy trì kết giới ở Ranh giới sinh tử, y không chống đỡ được bao lâu. Con có biết trước khi kết giới Ranh giới sinh tử hoàn toàn phá mở mà chưa giết Tà Thần, đám tà ma và Tà Thần liên thủ sẽ có kết quả gì không?!”

Mà lúc này, rốt cuộc y nghe thấy thanh âm bên ngoài.

Giản Hành Chi, tên của y.

“Đi.”

“Giản Hành Chi.”

Giản Hành Chi, tên của y.

Trên đời này có một người luôn luôn chờ đợi Giản Hành Chi.

“Tần…”

Ký ức lan tràn mà đến, y khẽ lẩm bẩm: “Uyển Uyển…”

Nhưng y lại có một niềm tin kỳ lạ, nâng đỡ y bước thẳng về trước.

Tiếng vừa dứt, dường như y cảm nhận được cái gì, đột ngột mở to mắt, giơ tay chém một kiếm thật mạnh.

Kiếm của y trực tiếp nổi thẳng ra ngoài từ đường liên thông mà y mở lúc đầu, va chạm với kiếm Tần Uyển Uyển đang chém bên ngoài. Cũng ngay lúc đó, hai không gian rốt cuộc hợp lại làm một, giữa hai người dường như cách nhau một lớp thủy tinh, nhìn thấy đôi bên thương tích chất chồng.

Kết giới trong suốt lấp lánh đang vỡ vụn. Tần Uyển Uyển nhìn thấy Giản Hành Chi, nàng nở nụ cười, yên tâm ngả người về trước. Giản Hành Chi giữ lấy nàng, y cũng không còn sức lực, đầu gối khuỵu xuống, quỳ dưới đất, ôm Tần Uyển Uyển vào lòng.

“Ra rồi!”

Có người hoang mang lên tiếng, Lạc Bất Phàm lập tức hạ lệnh: “Kết trận!”

Thật ra y không biết cái gì là cười là khóc, y mất rất nhiều thời gian bắt chước người khác. Nhưng khoảnh khắc này, y lại biết rõ cười biểu hiện cho điều gì.

Giây phút tiếng vừa buông, cự kiếm giáng từ trên trời xuống, nhắm về phía Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển đang ôm nhau trong pháp trận.

Giản Hành Chi nhìn thấy người tới, cấp tốc phản ứng lại, ôm Tần Uyển Uyển hóa thành một luồng sáng, vội vã bay ra ngoài.

Nhưng ngay lúc cự kiếm sắp rơi xuống người bọn họ, một quang kiếm bay từ trên trời xuống, va “ầm” vào cự kiếm.

“Uyển Uyển…”

“Ta không tin.” Giản Hành Chi quay đầu, nhìn y cười: “Ta sẽ chỉ tin thứ mắt ta thấy, tai ta nghe. Dù sao trong lòng ta, cậu là bằng hữu của ta.”

Giản Hành Chi khàn giọng thì thào, một tay đỡ lưng nàng, một tay ngưng tụ linh lực yếu ớt trên kiếm.

Tần Uyển Uyển không nói, máu nàng đọng trên mắt, tay nàng cầm mảnh ngọc hoa ngọc lan mà Giản Hành Chi tặng, gian nan bước tới trước kết giới không gian trong suốt.

Nàng cầm kiếm chém kết giới hết nhát này đến nhát khác: “Giản Hành Chi.”

Nhưng ngay lúc cự kiếm sắp rơi xuống người bọn họ, một quang kiếm bay từ trên trời xuống, va “ầm” vào cự kiếm.

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển cùng quay đầu nhìn. Tạ Cô Đường một tay cầm kiếm, ngăn trước mặt bọn họ.

Tu vi kỳ Hóa Thần tràn ngập xung quanh, y giống như kiếm tu quân tử lần đầu gặp gỡ, tay áo phần phật, tóc dài tung bay.

Kiếm của y trực tiếp nổi thẳng ra ngoài từ đường liên thông mà y mở lúc đầu, va chạm với kiếm Tần Uyển Uyển đang chém bên ngoài. Cũng ngay lúc đó, hai không gian rốt cuộc hợp lại làm một, giữa hai người dường như cách nhau một lớp thủy tinh, nhìn thấy đôi bên thương tích chất chồng.

“Đi.”

Y không quay đầu, bình tĩnh lên tiếng.

Giản Hành Chi nhìn thấy người tới, cấp tốc phản ứng lại, ôm Tần Uyển Uyển hóa thành một luồng sáng, vội vã bay ra ngoài.

Kết giới trong suốt lấp lánh đang vỡ vụn. Tần Uyển Uyển nhìn thấy Giản Hành Chi, nàng nở nụ cười, yên tâm ngả người về trước. Giản Hành Chi giữ lấy nàng, y cũng không còn sức lực, đầu gối khuỵu xuống, quỳ dưới đất, ôm Tần Uyển Uyển vào lòng.

“Cô Đường!”

“Giản Hành Chi.”

Lạc Bất Phàm chấn kinh nhìn người xuất hiện tại đó, Tạ Cô Đường quét một kiếm phá mở pháp trận, kiếm trên tay giương lên, ngăn chặn đường mà Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển rời đi: “Chưởng môn.”

“Con điên sao?” Lạc Bất Phàm cấp tốc nói: “Sư phụ con đang khổ sở duy trì kết giới ở Ranh giới sinh tử, y không chống đỡ được bao lâu. Con có biết trước khi kết giới Ranh giới sinh tử hoàn toàn phá mở mà chưa giết Tà Thần, đám tà ma và Tà Thần liên thủ sẽ có kết quả gì không?!”

“Biết.”

Tạ Cô Đường bình tĩnh mở miệng. Y nâng tay giơ kiếm lên, quỳ một chân xuống: “Cho nên Cô Đường tự thỉnh vào Ranh giới sinh tử, thay thế sư phụ, thành người bảo vệ đời kế tiếp của Vấn Tâm Kiếm.”

Lạc Bất Phàm ngây người, Tạ Cô Đường lãnh đạm lên tiếng: “Bản thân Cô Đường chạm đến Thiên Đạo, đạt tới kỳ Hóa Thần đại viên mãn, cận kề Độ Kiếp, bằng lòng trấn thủ Ranh giới sinh tử. Nếu Tà Thần và Ranh giới sinh tử liên thủ, Cô Đường nguyện lấy hồn phách tu vi bổ khuyết phong ấn, đời đời kiếp kiếp không vào luân hồi, bảo vệ Tu chân giới ta vô ưu.”

“Sư huynh!”

Mà lúc này, rốt cuộc y nghe thấy thanh âm bên ngoài.

Lạc Hành Chu nghe vậy kinh hãi: “Huynh nói cái gì?”

“Trên đời này không chỉ có một Lận Ngôn Chi…” Tạ Cô Đường ngước mắt nhìn Lạc Bất Phàm: “Xin Chưởng môn đáp ứng.”

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Có thể, Giản Hành Chi lên đi anh!

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Đám tu sĩ này còn không bằng một con kiến! Giản Hành Chi nhìn lầm mới coi mấy người là bằng hữu mà!

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Phải vậy chứ chời, không uổng công anh tui tốt với Tạ Cô Đường, coi Tạ Cô Đường là bạn mà!

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Nếu vậy thì sẽ không gặp được Tạ Cô Đường mất, anh còn phải phi thăng làm phù rể nữa mà.

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Ahuhu câu cuối của anh Tạ đỉnh quá. Tui biết anh là nam 8 rực rỡ mà. Không làm tui thất dọng mà. Nhg mà vào ranh giới sinh tử đời đời kiếp kiếp thì sao làm rể phụ hả anh?

À, Nam Phong cũng best lắm nha. Không hổ là linh thú của Uyển Uyển.

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!