Chương 90 (2)
Y thông minh lên rồi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lòng Tần Uyển Uyển phiền muộn, không về sân viện với mọi người, ngược lại đi dạo vườn hoa giải sầu.
Giản Hành Chi nhìn phương hướng nàng rời đi, tạm biệt Tạ Cô Đường rồi đi tới. Có điều vừa mới đi mấy bước, y phát hiện Mai Tuế Hàn cũng đi qua, y do dự chốc lát, rốt cuộc vẫn lựa chọn nhảy lên cao, để Mai Tuế Hàn đi trước.
Y đã nói không quấn lấy nàng, chỉ cần Tần Uyển Uyển an toàn, ai muốn nói chuyện với nàng có liên quan gì y?
Tần Uyển Uyển bước một mình chốc lát, lòng thư thái đôi chút, tìm tảng đá ven hồ ngồi xuống.
38 thấy nàng phiền lòng,İthở dài khuyênЇnàng: “Haiz, haiếngười cần gìêphải thế? ChẳngÏphải đi tìmấy nói chuyệnĩmột chút làἳxong sao?”
“Taịkhông đi.” TầnảUyển Uyển bứcởbối: “Tại saoặlần nào cũngìđều bảo taįđi?”
“Nói cũngīđúng.” 38 gậtặđầu, cảm thấyľTần Uyển Uyểnânói có lý:ấ“Sao có thểìđể con gáiòdỗ dành chứ?ıTa đều dỗľbà xã taủđấy.”
38 vừaìnói thế, TầnãUyển Uyển càngĨkhó chịu hơn.
Ngayḷcả hệ thốngécòn biết dỗĮdành người khác,ịhệ thống củaíGiản Hành Chiổcòn chẳng bằng!
Nàngjmím môi, nhìn¸mình trong hồínước không nói.
Sauẩlưng đột nhiên¹vang lên giọngἳthanh niên trêuậchọc: “Ngồi đâyõtức giận à?”³
Tần Uyển Uyểnỗquay đầu nhìn[lại, chỉ thấyẳMai Tuế Hàn[ngồi bên cạnhônàng. Tần UyểnờUyển nhích sangẻmột bên theo(bản năng, cảnhìgiác hỏi: “Maiícông tử?”
MaiởTuế Hàn nghiêngãđầu nhìn nàng,ổgiơ tay mởỉlòng bàn tay,Îbên trong làõmột con bướmἲbị bọc trongỉlinh lực. TầnổUyển Uyển ngâyỷngười, nghe yЇdịu dàng nói:ị“Tặng nàng, đừngằgiận nữa.”
TầnỹUyển Uyển sữngɪsờ nhìn bươmébướm, hồi sauḽmới hoàn hồn,Ĭvội lắc đầu:ị“Không cần, đaĩtạ.”
Nói xong,ỏnàng giơ tayỉphá kết giớiìlinh lực, bươmỡbướm bay raḹkhỏi lòng bànjtay Mai TuếựHàn.
Mai Tuế Hànốcũng không đểfý, chỉ nói:ợ“Hôm kia thấyìnàng cứ nhìníchằm chằm bươmἱbướm trong tayẳGiản Hành Chi,ấta còn tưởngởnàng thích.”
Ngayẻlúc bọn họ)nói chuyện, GiảnâHành Chi nhảyịlên trên cây,ĺvừa mới nằmîxuống đã ngheẫthấy câu này,°động tác y:khựng lại, ngướcImắt nhìn haiảngười ven hồ.
“MaiĮcông tử đếnìđây làm gì?”ḷ
Tần Uyển Uyển{bình tĩnh lại,¹nhẹ nhàng hỏi.
MaiïTuế Hàn khôngἰhề che giấu,ἵngắm trời saoịnói: “Thấy nàngịkhông vui, sợḻmột mình nàngĩxảy ra chuyện,nên đến đâyIxem thử.
“Mai côngỏtử chu đáo,ìta xin ghiḹnhận tấm lòng.”ıTần Uyển UyểnЇđáp một cáchýhòa nhã: “Cóịđiều ta muốnĮngồi một mình,đnếu công tửủkhông có việc{gì thì cóļthể về phòngĩnghỉ ngơi trước.”ï
“Cũng không phảiỗkhông có việcɪgì.” Mai Tuế:Hàn xoay đầu,ɨnghiêm túc nhìnắnàng: “Ta chỉĩmuốn hỏi nàng[thật sự muốnạLạc Hành Chuἴlàm tân langịà?”
Nghe thấyễlời này, TầnḽUyển Uyển ngướcợmắt lên.
Mai TuếjHàn giải thích:ẳ“Ta biết nàngưkhông tin ta,,vì vậy khôngồyên tâm taĩthay thế LạcἳHành Chu. Nhưng)Bạch Vi khôngọphải người màửLạc Hành Chuãcó thể đốiịphó, ta đã:gieo quẻ giúp:nàng…” Mai TuếĩHàn giơ tayưlên, không trungỉhiện lên mộtỵchữ “Hung” màuἲvàng. Hắn quayɪđầu nhìn nàng,ýnghiêm túc nói:ị“Chuyến này, nếuἰnàng như điἷcùng Lạc HànhồChu, ta khôngộyên tâm.”
“Maiẩcông tử.” TầnìUyển Uyển ngheĺvậy mỉm cười:ă“Ta và ngài[không phải ngườiỗthân cũng chẳngἲphải bạn cũἳđúng không? Maiicông tử nóiἰkhông yên tâmílà lấy thânľphận gì đểổnói?”
Mai TuếἰHàn nghe vậy,ísuy nghĩ rồiἱđáp: “Ta cóễnói, nàng cũng)không tin, cầnígì phải hỏiĩta chứ?”
“Maiìcông tử khôngἴngại nói thửịxem?”
“Ta thíchằnàng.”
Lời nàyồnói một cáchįđiềm tĩnh thản°nhiên, do đóỉlộ ra mộtịchút lỗ mãng.
TầnỡUyển Uyển khôngḹlên tiếng. Xungưquanh chỉ cóỉtiếng ve hátồếch kêu, GiảnõHành Chi nằmđgiữa khoảng khôngớyên tĩnh, ngẩngẹđầu nhìn trờijsao.
Lòng y chuaỉchát, muốn raḻngoài ngăn cảnỉnhưng lấy tưĩcách gì?
“Thích baoỡnhiêu?” Thật lâuỉsau, Tần UyểnỗUyển rốt cuộcïlên tiếng, hỏiịngược lại mộtîcâu.
Giản Hành Chiĩkhông dám nhìnihai người họ.ỉY muốn đi,ἷkhông muốn nghe,õnhưng lại sợ²Mai Tuế Hànằtâm bất chính.
Yìchỉ đành tựaầcây, giả vờăkhông tồn tại.
MaiĩTuế Hàn ngheíthấy câu hỏiẽcủa Tần UyểnîUyển, thấp giọngđbật cười: “Nếuἴta nói bằng‹với Giản HànhặChi, cô nươngịcó tin hay°không?”
Bằng vớiἰy?
Giản Hành Chiḷngầm phỉ nhổ.
Hắnỉcũng xứng?
Nhưng TầnÎUyển Uyển khôngíphản bác, ngượcộlại nghiêm túcôđáp: “Ta cóἴthể tin.”
ĐầuἶTần Uyển Uyểnưbị lừa đá²rồi.
Đây là ýỉnghĩ đầu tiênicủa Giản Hành²Chi.
Nhưng không đợiẩy nghĩ xong,ừchợt nghe thấyụtiếng gió sắcùbén bên cạnh.²Giản Hành Chijđứng bật dậy,đnhìn thấy TầnẳUyển Uyển ra{tay trước, chuôiẫkiếm Uyên Ngưngĩđánh thẳng vềìphía Mai TuếưHàn!
Giản Hành Chiếkhông hiểu ýỷTần Uyển Uyển,ákhông dám làmýbừa, siết chặtốchuôi kiếm nhìnIchiến cuộc. Độngɩtác Mai TuếìHàn cực nhanh,ịngay giây phútưTần Uyển Uyểnổtấn công, ngónựtay ngưng quyếtẹ“xoẹt” một tiếng,íngăn cản UyênİNgưng trước mặt:ă“Tần cô nươngỡcó ý gì?”I
“Ngài muốn taìtin…” Tần UyểnÏUyển mỉm cườiúnhìn Uyên Ngưng:ề“Vậy ngài rútđkiếm Uyên Ngưngïmột lần xem.”²
“Tần cô nươngừnói đùa rồi.”ấMai Tuế Hànấvà Tần UyểnếUyển giằng co,óvẻ mặt lạiİvô cùng dìuẩdàng: “Uyên Ngưngơlà bội kiếmἶcủa nàng, kiếmîcủa kiếm tuằtương đương tính[mạng, sao ta]có thể chạm³vào?”
“Ngài khôngỏdám?”
Tần UyểnâUyển nói thẳng.ũMai Tuế Hànỹcười nói: “Cóàgì không dám?”ỉ
Nói xong, phápắquyết của MaiồTuế Hàn rútÎlui, giơ tayúlên định chạmıvào Uyên Ngưng.ãĐúng lúc đó,ímột thanh kiếmăchém xuống, MaiịTuế Hàn lậpợtức rút tayàlại, quay đầuđthấy Giản HànhỉChi đang đứngíbên cạnh haiĬngười.
Y nhìn MaiЇTuế Hàn, lạnhổgiọng nói: “Taẩcó chuyện muốnỉnói với nàng,(cảm phiền.”
“Taẩvà người không‹có chuyện đểɪnói.”
Tần UyểnựUyển thấy Giản{Hành Chi, lậpftức đứng lên,ìxoay người bỏɨđi.
Sắc mặt GiảnẹHành Chi hơiịkhó coi, nhưngôy vẫn thuắkiếm đuổi theo.ịHai người bướcénhanh trong vườnɪhoa, Giản HànhờChi không lênẫtiếng, buồn bựcỗđi theo sauấTần Uyển Uyển.
TầnữUyển Uyển độtínhiên dừng chân,fquay đầu nhìnİy: “Người đi[theo ta làmảgì?”
“Kiếm củaíkiếm tu…” GiảnệHành Chi gắngẻgượng, gian nanĩlên tiếng: “Khôngἱthể người khácἱtùy tiện chạmòvào.”
Thần hồnjkiếm tu vàỉkiếm nối liền,jgiao kiếm choõngười khác, nếuỏlà kẻ rắpɨtâm, vậy chẳngíkhác nào giao³mạng cho kẻĩđó.
“Ngươi quản ta?”jĐương nhiên TầnẫUyển Uyển biếtýchuyện này, nhưngÎnhớ tới hànhớđộng gần đâyơcủa y, TầnĩUyển Uyển giận(sôi máu, nhìnổchằm chằm yùnói: “Người lấy:thân phận gìồquản ta?”
GiảnḹHành Chi khôngỉnói nên lời,ìđột nhiên y(hơi hối hận.
Nếuļbiết nói raįsẽ có kếtẳquả này, yĬđã không nói,ıít nhất vẫnặlà bạn bè.
Yıcố gắng điều²chỉnh cảm xúcàđể mình lýótrí một chút,ĩđiềm tĩnh lên)tiếng: “Ta khôngỡcó tư cáchằgì quản nàng,íchỉ muốn khuyênẵnàng. Thân phậnồMai Tuế Hànἷkhông rõ ràng,ợtrước khi chưa]xác định yểlà địch hayồbạn, không thểỉđể người khácỉtùy tiện chạmỉvào kiếm.”
“Taưtự có dự[định của mình.”ÍTần Uyển Uyển:không để ýɨtới y, chỉọhỏi: “Người tìmịta để nóiểnhững chuyện này.”ợ
Giản Hành Chiîkhông trả lời,{dường như đangôđiều chỉnh cảmởxúc. Qua hồiįlâu, y mớiïmở miệng lần³nữa: “Chủ yếuĪta muốn hỏiḻnàng một câu,ưngày mai cóẩthể để taẽthay thế LạcīHành Chu không?áTu vi của¹ta cao hơnẽy, đối phóồBạch Vi cũngènắm chắc hơn.ếChỉ để nàngḽvà y ởặmột mình, ta…ệta không yênủtâm.”
“Vậy vìựsao lúc nãyïngười không nói?”Ї
“Ta…” Giản HànhơChi cảm thấyìnàng biết rõírồi còn hỏi,ἶnhưng y vẫnἲđáp: “Ta loílắng nếu lúcợnãy ta trựcỉtiếp đồng ý,¹mọi người đềuἶsẽ ép nàng,{ta sợ nàngïkhông muốn.”
TầnĩUyển Uyển khôngἰnói, hiếm khiạGiản Hành Chijdịu dàng nhưÏthế.
“Tính tình nàng tốt, ta biết nếu mọi người đều ép nàng, nàng để ý đại cục thì sẽ để ta làm. Nhưng ta biết đêm đó ta đường đột, sợ là lòng nàng không vui, cho nên ta muốn hỏi ý của nàng.”
【
“Nếu ý của ta là Lạc Hành Chu thì sao?” Tần Uyển Uyển hỏi tiếp.
Tần Uyển Uyển nghe vậy, vội vã chạy ra cửa. Có điều vừa bước ra, nàng đã nhìn thấy bươm bướm bay thẳng một mạch đến viện nàng ở giống như được thứ gì dẫn dắt, mỗi con bướm đều được linh lực bao bọc để tránh bột phấn phát tán.
Giản Hành Chi đờ người, thật ra y không nghĩ Tần Uyển Uyển ghét y đến vậy.
Tần Uyển Uyển cảm thấy mình thất thố, không muốn nói chuyện với y. Đột nhiên ngay lúc nàng xoay người, Giản Hành Chi như bừng tỉnh: “Nàng không thích ta, nàng để ý ta tặng người ta bươm bướm với hoa làm gì?”
“Ta đây tốt bụng lo lắng cho nàng. Nàng không cảm kích thì thôi, sao còn mắng ta chứ?”
Y đứng yên hồi lâu rồi đáp: “Vậy ta sẽ chuẩn bị thật nhiều cho nàng, nếu như gặp bất kỳ nguy hiểm nào, nàng nhớ gọi ta.”
Giản Hành Chi thu kiếm, vui vẻ xoay người.
Lạc Hành Chu đang tán gẫu với Tạ Cô Đường trở về, chợt đụng mặt Giản Hành Chi. Lạc Hành Chu còn chưa kịp chào hỏi đã thấy kiếm của Giản Hành Chi vung tới, “phập” một tiếng chém lên cây, kề ngay cổ y.
“Giản Hành Chi.” Tần Uyển Uyển tức quá hóa cười: “Người là đồ óc chó!”
“Nàng thích ta, ta hôn nàng xong rồi chạy, cho nên nàng tức giận sao?”
Mắng xong, Tần Uyển Uyển phẩy tay áo bỏ đi.
Giản Hành Chi chen nửa người vào, không cho nàng đóng, truy hỏi: “Nàng không thích ta, vậy vì sao nàng tức giận ta tặng bươm bướm cho Nha Nha?”
Giản Hành Chi bị nàng mắng tới phát cáu, y đuổi theo sau lưng nàng.
“Ta đây tốt bụng lo lắng cho nàng. Nàng không cảm kích thì thôi, sao còn mắng ta chứ?”
Tần Uyển Uyển mặc kệ y. Giản Hành Chi đi sau lưng gạt nhánh cây trên đầu giúp nàng, tiếp tục đuổi theo: “Ta thích nàng, nàng không thích ta thì thôi, ít nhất chúng ta vẫn hợp tác làm nhiệm vụ. Ta còn phải giúp nàng phi thăng, nàng định giận dỗi với ta như thế cả đời sao?”
“Nàng cho ta câu trả lời chắc chắn đi.” Giản Hành Chi chen tại cửa không đi, sáng mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Có phải nàng thích ta không?”
“Buổi tối đó là ta kích động, ta tưởng nàng hỏi ta có thích nàng không là vì nàng cũng thích ta. Ta hiểu sai, ta xin lỗi nàng được không?”
Tần Uyển Uyển mặc kệ y. Giản Hành Chi đi sau lưng gạt nhánh cây trên đầu giúp nàng, tiếp tục đuổi theo: “Ta thích nàng, nàng không thích ta thì thôi, ít nhất chúng ta vẫn hợp tác làm nhiệm vụ. Ta còn phải giúp nàng phi thăng, nàng định giận dỗi với ta như thế cả đời sao?”
“Cút!”
“Ta không có công lao cũng có cực khổ, nàng… nàng không thể nể tình bình thường ta đối tốt với nàng…”
“Người cút!”
“Người đối tốt với ta khi nào?!”
“Để ta đi xem!”
Tần Uyển Uyển mắng y, y không để bụng, tươi cười xoay đầu đi tìm Lạc Hành Chu.
Tần Uyển Uyển vừa nghe thấy lời này, tức khắc quay đầu lại mắng.
“Đa tạ.”
Giản Hành Chi ngây người. Tần Uyển Uyển vừa tức vừa tủi thân: “Người tặng người ta bươm bướm, còn hoa người ta tặng ta lại là tự ta hái đấy!”
Tần Uyển Uyển vừa nghe thấy lời này, tức khắc quay đầu lại mắng.
“Buổi tối đó là ta kích động, ta tưởng nàng hỏi ta có thích nàng không là vì nàng cũng thích ta. Ta hiểu sai, ta xin lỗi nàng được không?”
Câu này mắng đến Giản Hành Chi ngớ người, y hoàn hồn chốc lát rồi mới ấp úng: “Đó… đó là đứa bé mà…”
Lúc Giản Hành Chi bắt bướm, Tần Uyển Uyển đang úp lên bàn rối rắm.
“Ta không nói chuyện này với người.”
Giản Hành Chi bị nàng mắng tới phát cáu, y đuổi theo sau lưng nàng.
Tần Uyển Uyển nhìn dáng vẻ Lạc Hành Chu, lập tức ngẩng đầu: “Y làm gì?”
Tần Uyển Uyển cảm thấy mình thất thố, không muốn nói chuyện với y. Đột nhiên ngay lúc nàng xoay người, Giản Hành Chi như bừng tỉnh: “Nàng không thích ta, nàng để ý ta tặng người ta bươm bướm với hoa làm gì?”
“Ngài ấy bày trận bắt bươm bướm trong sân, bắt nhiều lắm, nói là muốn tặng cho Phi Sương!”
Tần Uyển Uyển mím môi không đáp, xách váy bước vào sân viện. Giản Hành Chi thấy mắt nàng hơi ửng đỏ, nháy mắt nhận ra điều gì: “Có phải nàng thích ta không?”
Vở kịch nhỏ
Mọi người sửng sốt, bỗng thấy thược dược trồng trong đình chậm rãi nở từng đóa hoa thật to.
“Cút!”
Giản Hành Chi mặc kệ sự kinh ngạc của Lạc Hành Chu, cầm kiếm đi tới vườn hoa, cảm giác ánh trăng dịu dàng, cành liễu yểu điệu.
Tần Uyển Uyển quát y. Giản Hành Chi nghe tiếng mắng, nhìn đôi mắt ngập hơi nước của Tần Uyển Uyển, càng nghĩ càng thấy có lý.
“Người đối tốt với ta khi nào?!”
Y không dám chạm vào nàng, chạy theo bên cạnh, lúc thì chồm người qua bên trái, lúc thì chồm người qua bên phải: “Tần Uyển Uyển, nàng thích ta đúng không?”
“Nàng nói đi, có phải nàng ghen không, cho nên mấy ngày nay đều không vui?”
】
“Nàng nói đi, có phải nàng ghen không, cho nên mấy ngày nay đều không vui?”
Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi đuổi theo đến phiền, chạy thẳng vào phòng, giơ tay lên định đóng cửa.
“Nàng thích ta, ta hôn nàng xong rồi chạy, cho nên nàng tức giận sao?”
“Ta không thích!”
Giản Hành Chi đờ người, thật ra y không nghĩ Tần Uyển Uyển ghét y đến vậy.
Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi đuổi theo đến phiền, chạy thẳng vào phòng, giơ tay lên định đóng cửa.
Giản Hành Chi chen nửa người vào, không cho nàng đóng, truy hỏi: “Nàng không thích ta, vậy vì sao nàng tức giận ta tặng bươm bướm cho Nha Nha?”
“Tính tình nàng tốt, ta biết nếu mọi người đều ép nàng, nàng để ý đại cục thì sẽ để ta làm. Nhưng ta biết đêm đó ta đường đột, sợ là lòng nàng không vui, cho nên ta muốn hỏi ý của nàng.”
Mắng xong, Tần Uyển Uyển phẩy tay áo bỏ đi.
“Người cút!”
“Hiểu.” Lạc Hành Chu vừa nghe là biết nói tới cái gì, gật đầu như giã tỏi: “Ta hiểu rồi, ngày mai ta sẽ biến mất sạch sẽ, ngài yên tâm.”
“Nàng thích ta, sao ngày đó hôn xong lại không nói?”
Hỏi: “Nhìn thấy hoa và bươm bướm có cảm giác gì?”
“Người ra ngoài!” Vừa nhắc tới chuyện này, mặt Tần Uyển Uyển lập tức đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, ra sức xô đẩy y: “Người cút ra ngoài cho ta!”
Y không dám chạm vào nàng, chạy theo bên cạnh, lúc thì chồm người qua bên trái, lúc thì chồm người qua bên phải: “Tần Uyển Uyển, nàng thích ta đúng không?”
“Nàng cho ta câu trả lời chắc chắn đi.” Giản Hành Chi chen tại cửa không đi, sáng mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Có phải nàng thích ta không?”
“Sao thế?”
【Vở kịch nhỏ】
“Đừng đứng lì ở chỗ ta!” Tần Uyển Uyển thấy y được voi đòi tiên, hung dữ đá một cước: “Đi canh Liễu Phi Sương đi! Đi bắt bướm bướm cho người ta đi!”
Một cước này quá mạnh, Giản Hành Chi bị đá văng ra ngoài. Y khom lưng xoa chỗ bị Tần Uyển Uyển đá, hắng giọng, nói với về phía cửa phòng: “Nàng không nói, ta xem như nàng thích ta đấy!”
Câu này mắng đến Giản Hành Chi ngớ người, y hoàn hồn chốc lát rồi mới ấp úng: “Đó… đó là đứa bé mà…”
“Không thích! Đi nhanh đi!”
Cánh bướm dập dờn dưới trăng, y giơ tay dệt linh lực thành lưới.
“Nàng đừng tức giận, nàng nguôi giận trước đã.” Lần này Giản Hành Chi khôn ra, y đứng dậy, tựa cửa nói chuyện với Tần Uyển Uyển: “Hôm đó, ta tưởng mình hiểu lầm ý nàng, cho rằng nàng không thích ta nên mới chạy đi. Ta sợ nàng không thích ta, ta quấn lấy nàng thì nàng lại thấy phiền, cho nên mới trốn nàng. Ta bắt bướm cho Nha Nha, nhưng Nha Nha mới có năm tuổi, nàng đừng nghĩ nhiều. Mặc dù ta không biết vì sao nàng tức giận, nhưng nàng đừng giận nữa, ta mua hạt dẻ cho nàng được không?”
Tần Uyển Uyển nghe Giản Hành Chi nói ngọt, dán lên bàn không nói, lòng lại dễ chịu hơn nhiều.
“Nếu ý của ta là Lạc Hành Chu thì sao?” Tần Uyển Uyển hỏi tiếp.
Giản Hành Chi thấy Tần Uyển Uyển thật lâu không lên tiếng, nhớ tới chính sự nên không dây dưa nhiều, mỉm cười nói với Tần Uyển Uyển: “Nàng nguôi giận trước đã. Ta nghe lời nàng, đi bắt bươm bướm cho Liễu Phi Sương.”
Vừa nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển tức tối quát lớn: “Cút!”
Tần Uyển Uyển mắng y, y không để bụng, tươi cười xoay đầu đi tìm Lạc Hành Chu.
“Người ra ngoài!” Vừa nhắc tới chuyện này, mặt Tần Uyển Uyển lập tức đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, ra sức xô đẩy y: “Người cút ra ngoài cho ta!”
Lạc Hành Chu đang tán gẫu với Tạ Cô Đường trở về, chợt đụng mặt Giản Hành Chi. Lạc Hành Chu còn chưa kịp chào hỏi đã thấy kiếm của Giản Hành Chi vung tới, “phập” một tiếng chém lên cây, kề ngay cổ y.
Kiếm quá nhanh, nếu không phải Giản Hành Chi chủ động dừng tay, y sợ lúc này đầu đã dời chỗ.
“Ta không nói chuyện này với người.”
Lạc Hành Chu nuốt nước bọt: “Giản… Giản đạo quân…”
“Nói với cậu một chuyện.” Giản Hành Chi tới gần, giọng điệu mang theo chút uy hiếp: “Ngày mai ta giúp cậu, hiểu chưa?”
Tần Uyển Uyển nghe Giản Hành Chi nói ngọt, dán lên bàn không nói, lòng lại dễ chịu hơn nhiều.
Y đứng yên hồi lâu rồi đáp: “Vậy ta sẽ chuẩn bị thật nhiều cho nàng, nếu như gặp bất kỳ nguy hiểm nào, nàng nhớ gọi ta.”
“Hiểu.” Lạc Hành Chu vừa nghe là biết nói tới cái gì, gật đầu như giã tỏi: “Ta hiểu rồi, ngày mai ta sẽ biến mất sạch sẽ, ngài yên tâm.”
“Đa tạ.”
Giản Hành Chi thu kiếm, vui vẻ xoay người.
Tần Uyển Uyển ngây người, Lạc Hành Chu cuống quít: “Phi Sương ghét bướm lắm!”
“Giản đạo quân đi đâu đấy?”
Lạc Hành Chu nhìn phương hướng Giản Hành Chi rời đi thì hơi mù mờ. Giản Hành Chi vẫy tay: “Đi bảo vệ Liễu Phi Sương, bắt bươm bướm cho cô ta!”
Lạc Hành Chu nhìn phương hướng Giản Hành Chi rời đi thì hơi mù mờ. Giản Hành Chi vẫy tay: “Đi bảo vệ Liễu Phi Sương, bắt bươm bướm cho cô ta!”
Lạc Hành Chu: “Hả?”
“Nói với cậu một chuyện.” Giản Hành Chi tới gần, giọng điệu mang theo chút uy hiếp: “Ngày mai ta giúp cậu, hiểu chưa?”
Giản Hành Chi mặc kệ sự kinh ngạc của Lạc Hành Chu, cầm kiếm đi tới vườn hoa, cảm giác ánh trăng dịu dàng, cành liễu yểu điệu.
“Nàng đừng tức giận, nàng nguôi giận trước đã.” Lần này Giản Hành Chi khôn ra, y đứng dậy, tựa cửa nói chuyện với Tần Uyển Uyển: “Hôm đó, ta tưởng mình hiểu lầm ý nàng, cho rằng nàng không thích ta nên mới chạy đi. Ta sợ nàng không thích ta, ta quấn lấy nàng thì nàng lại thấy phiền, cho nên mới trốn nàng. Ta bắt bướm cho Nha Nha, nhưng Nha Nha mới có năm tuổi, nàng đừng nghĩ nhiều. Mặc dù ta không biết vì sao nàng tức giận, nhưng nàng đừng giận nữa, ta mua hạt dẻ cho nàng được không?”
Cánh bướm dập dờn dưới trăng, y giơ tay dệt linh lực thành lưới.
Kiếm quá nhanh, nếu không phải Giản Hành Chi chủ động dừng tay, y sợ lúc này đầu đã dời chỗ.
Lúc Giản Hành Chi bắt bướm, Tần Uyển Uyển đang úp lên bàn rối rắm.
Còn chưa nghĩ ra nên làm hòa hay tiếp tục cãi nhau với Giản Hành Chi, chợt nàng nghe thấy Lạc Hành Chu hoảng hốt chạy vào: “Tần cô nương, không hay rồi, cô đi ngăn Giản đạo quân đi!”
“Sao thế?”
Tần Uyển Uyển nhìn dáng vẻ Lạc Hành Chu, lập tức ngẩng đầu: “Y làm gì?”
Lạc Hành Chu: “Hả?”
“Ngài ấy bày trận bắt bươm bướm trong sân, bắt nhiều lắm, nói là muốn tặng cho Phi Sương!”
Lạc Hành Chu nuốt nước bọt: “Giản… Giản đạo quân…”
Tần Uyển Uyển ngây người, Lạc Hành Chu cuống quít: “Phi Sương ghét bướm lắm!”
Giản Hành Chi thấy Tần Uyển Uyển thật lâu không lên tiếng, nhớ tới chính sự nên không dây dưa nhiều, mỉm cười nói với Tần Uyển Uyển: “Nàng nguôi giận trước đã. Ta nghe lời nàng, đi bắt bươm bướm cho Liễu Phi Sương.”
“Để ta đi xem!”
“Giản Hành Chi.” Tần Uyển Uyển tức quá hóa cười: “Người là đồ óc chó!”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, vội vã chạy ra cửa. Có điều vừa bước ra, nàng đã nhìn thấy bươm bướm bay thẳng một mạch đến viện nàng ở giống như được thứ gì dẫn dắt, mỗi con bướm đều được linh lực bao bọc để tránh bột phấn phát tán.
Mọi người sửng sốt, bỗng thấy thược dược trồng trong đình chậm rãi nở từng đóa hoa thật to.
“Giản đạo quân đi đâu đấy?”
Tần Uyển Uyển nhìn bụi hoa và bươm bướm, mất hồi lâu mới lẩm bẩm: “Y thông minh lên rồi…”
***
Kiếm quá nhanh, nếu không phải Giản Hành Chi chủ động dừng tay, y sợ lúc này đầu đã dời chỗ.“Sao thế?”【Tần Uyển Uyển cảm thấy mình thất thố, không muốn nói chuyện với y. Đột nhiên ngay lúc nàng xoay người, Giản Hành Chi như bừng tỉnh: “Nàng không thích ta, nàng để ý ta tặng người ta bươm bướm với hoa làm gì?”Tần Uyển Uyển nghe vậy, vội vã chạy ra cửa. Có điều vừa bước ra, nàng đã nhìn thấy bươm bướm bay thẳng một mạch đến viện nàng ở giống như được thứ gì dẫn dắt, mỗi con bướm đều được linh lực bao bọc để tránh bột phấn phát tán.Vở kịch nhỏGiản Hành Chi bị nàng mắng tới phát cáu, y đuổi theo sau lưng nàng.Vở kịch nhỏ】
“Nàng thích ta, sao ngày đó hôn xong lại không nói?”
Hỏi: “Nhìn thấy hoa và bươm bướm có cảm giác gì?”
Tần Uyển Uyển: “Đáng sợ! Đáng sợ quá!!! Giản Hành Chi thành người rồi!!!”
Huhu đáng yêu ngọt ngào gì đâu
Ôi mình cứ nghĩ GHC vs MTH là cùng một ng ý. Tò mò quá đi
Mình cũng nghĩ vậy ấy, nhưng theo kiểu chung hồn phách hay thần thức cơ. Trước mình cũng đọc 1 bộ giống vậy.
Giản hành chi yeu vào đáng yêu quá!
Giờ anh Giản thông minh rồi!
Mai Tuế Hàn cứ thấy là lạ sao đó? Lời của ảnh cứ nửa thật nửa giả kiểu gì ấy, nghe thì có vẻ không hợp lý nhưng lại thấy không giống nói dối.
Cuối cùng anh cũng thông minh lên được xíu rồi á.
Coi người ta có tình iu kìa, đi đâu cũng thấy thế gian hường phấn ?
Anh đã từ chú chó Husky thành người rồi mấy đứa à ?
GHC thành người rồi! Hết hồn à ?
Nếu là theo plot twist thì MTH cũng là người mang hệ thống xuyên vào, có khi trong thế giới của ổng thì Uyển Uyển với GHC cũng chỉ là nhân vật công lược, nhiệm vụ ổng là thúc đẩy hai người đến với nhau=)))))