Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 90 (2)

Chương 90 (2)

Y thông minh lên rồi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Lòng Tần Uyển Uyển phiền muộn, không về sân viện với mọi người, ngược lại đi dạo vườn hoa giải sầu.

Giản Hành Chi nhìn phương hướng nàng rời đi, tạm biệt Tạ Cô Đường rồi đi tới. Có điều vừa mới đi mấy bước, y phát hiện Mai Tuế Hàn cũng đi qua, y do dự chốc lát, rốt cuộc vẫn lựa chọn nhảy lên cao, để Mai Tuế Hàn đi trước.

Y đã nói không quấn lấy nàng, chỉ cần Tần Uyển Uyển an toàn, ai muốn nói chuyện với nàng có liên quan gì y?

Tần Uyển Uyển bước một mình chốc lát, lòng thư thái đôi chút, tìm tảng đá ven hồ ngồi xuống.

38 thy nàng phin lòng,İth dài khuyênЇnàng: “Haiz, haiếngưi cn gìêphi thế? ChngÏphi đi tìmy nói chuynĩmt chút làxong sao?”

“Takhông đi.” TnUyn Uyn bcbi: “Ti saoln nào cũngìđu bo taįđi?”

“Nói cũngīđúng.” 38 gtđu, cm thyľTn Uyn Uynânói có lý:“Sao có thìđ con gáiòd dành ch?ıTa đu dľbà xã tađy.”

38 vaìnói thế, TnãUyn Uyn càngĨkhó chu hơn.

Ngayc h thngécòn biết dĮdành ngưi khác,h thng caíGin Hành Chicòn chng bng!

Nàngjmím môi, nhìn¸mình trong hínưc không nói.

Saulưng đt nhiên¹vang lên gingthanh niên trêuchc: “Ngi đâyõtc gin à?”³

Tn Uyn Uynquay đu nhìn[li, ch thyMai Tuế Hàn[ngi bên cnhônàng. Tn UynUyn nhích sangmt bên theo(bn năng, cnhìgiác hi: “Maiícông t?”

MaiTuế Hàn nghiêngãđu nhìn nàng,giơ tay mlòng bàn tay,Îbên trong làõmt con bưmb bc tronglinh lc. TnUyn Uyn ngâyngưi, nghe yЇdu dàng nói:“Tng nàng, đnggin na.”

TnUyn Uyn sngɪs nhìn bươmébưm, hi saumi hoàn hn,Ĭvi lc đu:Không cn, đaĩt.”

Nói xong,nàng giơ tayphá kết giiìlinh lc, bươmbưm bay rakhi lòng bànjtay Mai TuếHàn.

Mai Tuế Hàncũng không đfý, ch nói:“Hôm kia thyìnàng c nhìníchm chm bươmbưm trong tayGin Hành Chi,ta còn tưngnàng thích.”

Ngaylúc bn h)nói chuyn, GinâHành Chi nhylên trên cây,ĺva mi nmîxung đã nghethy câu này,°đng tác y:khng li, ngưcImt nhìn haingưi ven h.

“MaiĮcông t đếnìđây làm gì?”

Tn Uyn Uyn{bình tĩnh li,¹nh nhàng hi.

MaiïTuế Hàn khôngh che giu,ngm tri saonói: “Thy nàngkhông vui, smt mình nàngĩxy ra chuyn,nên đến đâyIxem th.

“Mai côngt chu đáo,ìta xin ghinhn tm lòng.”ıTn Uyn UynЇđáp mt cáchýhòa nhã: “Cóđiu ta munĮngi mt mình,đnếu công tkhông có vic{gì thì cóļth v phòngĩngh ngơi trưc.”ï

“Cũng không phikhông có vicɪgì.” Mai Tuế:Hàn xoay đu,ɨnghiêm túc nhìnnàng: “Ta chĩmun hi nàng[tht s munLc Hành Chulàm tân langà?”

Nghe thyli này, TnUyn Uyn ngưcmt lên.

Mai TuếjHàn gii thích:“Ta biết nàngưkhông tin ta,,vì vy khôngyên tâm taĩthay thế LcHành Chu. Nhưng)Bch Vi khôngphi ngưi màLc Hành Chuãcó th điphó, ta đã:gieo qu giúp:nàng… Mai TuếĩHàn giơ tayưlên, không trunghin lên mtch “Hung màuvàng. Hn quayɪđu nhìn nàng,ýnghiêm túc nói:Chuyến này, nếunàng như đicùng Lc HànhChu, ta khôngyên tâm.”

“Maicông t.” TnìUyn Uyn ngheĺvy mm cưi:ă“Ta và ngài[không phi ngưithân cũng chngphi bn cũđúng không? Maiicông t nóikhông yên tâmílà ly thânľphn gì đnói?”

Mai TuếHàn nghe vy,ísuy nghĩ riđáp: “Ta cónói, nàng cũng)không tin, cnígì phi hiĩta ch?”

“Maiìcông t khôngngi nói thxem?”

“Ta thíchnàng.”

Li nàynói mt cáchįđim tĩnh thn°nhiên, do đól ra mtchút l mãng.

TnUyn Uyn khônglên tiếng. Xungưquanh ch cótiếng ve hátếch kêu, GinõHành Chi nmđgia khong khôngyên tĩnh, ngngđu nhìn trijsao.

Lòng y chuachát, mun rangoài ngăn cnnhưng ly tưĩcách gì?

Thích baonhiêu?” Tht lâusau, Tn UynUyn rt cucïlên tiếng, hingưc li mtîcâu.

Gin Hành Chiĩkhông dám nhìnihai ngưi h.Y mun đi,không mun nghe,õnhưng li s²Mai Tuế Hàntâm bt chính.

Yìch đành tacây, gi văkhông tn ti.

MaiĩTuế Hàn ngheíthy câu hica Tn UynîUyn, thp gingđbt cưi: “Nếuta nói bngvi Gin HànhChi, cô nươngcó tin hay°không?”

Bng viy?

Gin Hành Chingm ph nh.

Hncũng xng?

Nhưng TnÎUyn Uyn khôngíphn bác, ngưcli nghiêm túcôđáp: “Ta cóth tin.”

ĐuTn Uyn Uynưb la đá²ri.

Đây là ýnghĩ đu tiênica Gin Hành²Chi.

Nhưng không điy nghĩ xong,cht nghe thytiếng gió scùbén bên cnh.²Gin Hành Chijđng bt dy,đnhìn thy TnUyn Uyn ra{tay trưc, chuôikiếm Uyên Ngưngĩđánh thng vìphía Mai TuếưHàn!

Gin Hành Chiếkhông hiu ýTn Uyn Uyn,ákhông dám làmýba, siết chtchuôi kiếm nhìnIchiến cuc. Đngɩtác Mai TuếìHàn cc nhanh,ngay giây phútưTn Uyn Uyntn công, ngóntay ngưng quyết“xot mt tiếng,íngăn cn UyênİNgưng trưc mt:ă“Tn cô nươngcó ý gì?”I

“Ngài mun taìtin… Tn UynÏUyn mm cưiúnhìn Uyên Ngưng:Vy ngài rútđkiếm Uyên Ngưngïmt ln xem.”²

“Tn cô nươngnói đùa ri.”Mai Tuế Hànvà Tn UynếUyn ging co,óv mt liİvô cùng dìudàng: “Uyên Ngưngơlà bi kiếmca nàng, kiếmîca kiếm tutương đương tính[mng, sao ta]có th chm³vào?”

“Ngài khôngdám?”

Tn UynâUyn nói thng.ũMai Tuế Hàncưi nói: “Cóàgì không dám?”

Nói xong, phápquyết ca MaiTuế Hàn rútÎlui, giơ tayúlên đnh chmıvào Uyên Ngưng.ãĐúng lúc đó,ímt thanh kiếmăchém xung, MaiTuế Hàn lptc rút tayàli, quay đuđthy Gin HànhChi đang đngíbên cnh haiĬngưi.

Y nhìn MaiЇTuế Hàn, lnhging nói: “Tacó chuyn munnói vi nàng,(cm phin.”

“Tavà ngưi khôngcó chuyn đɪnói.”

Tn UynUyn thy Gin{Hành Chi, lpftc đng lên,ìxoay ngưi bɨđi.

Sc mt GinHành Chi hơikhó coi, nhưngôy vn thukiếm đui theo.Hai ngưi bưcénhanh trong vưnɪhoa, Gin HànhChi không lêntiếng, bun bcđi theo sauTn Uyn Uyn.

TnUyn Uyn đtínhiên dng chân,fquay đu nhìnİy: “Ngưi đi[theo ta làmgì?”

Kiếm caíkiếm tu… GinHành Chi gnggưng, gian nanĩlên tiếng: “Khôngth ngưi kháctùy tin chmòvào.”

Thn hnjkiếm tu vàkiếm ni lin,jgiao kiếm choõngưi khác, nếulà k rpɨtâm, vy chngíkhác nào giao³mng cho kĩđó.

“Ngươi qun ta?”jĐương nhiên TnUyn Uyn biếtýchuyn này, nhưngÎnh ti hànhđng gn đâyơca y, TnĩUyn Uyn gin(sôi máu, nhìnchm chm yùnói: “Ngưi ly:thân phn gìqun ta?”

GinHành Chi khôngnói nên li,ìđt nhiên y(hơi hi hn.

Nếuļbiết nói raįs có kếtqu này, yĬđã không nói,ıít nht vnlà bn bè.

Yıc gng điu²chnh cm xúcàđ mình lýótrí mt chút,ĩđim tĩnh lên)tiếng: “Ta khôngcó tư cáchgì qun nàng,ích mun khuyênnàng. Thân phnMai Tuế Hànkhông rõ ràng,trưc khi chưa]xác đnh ylà đch haybn, không thđ ngưi kháctùy tin chmvào kiếm.”

“Taưt có d[đnh ca mình.”ÍTn Uyn Uyn:không đ ýɨti y, chhi: “Ngưi tìmta đ nóinhng chuyn này.”

Gin Hành Chiîkhông tr li,{dưng như đangôđiu chnh cmxúc. Qua hiįlâu, y miïm ming ln³na: “Ch yếuĪta mun hinàng mt câu,ưngày mai cóth đ tathay thế LcīHành Chu không?áTu vi ca¹ta cao hơny, đi phóBch Vi cũngènm chc hơn.ếCh đ nàngvà y mt mình, ta…ta không yêntâm.”

Vy vìsao lúc nãyïngưi không nói?”Ї

“Ta… Gin HànhơChi cm thyìnàng biết rõíri còn hi,nhưng y vnđáp: “Ta loílng nếu lúcnãy ta trctiếp đng ý,¹mi ngưi đus ép nàng,{ta s nàngïkhông mun.”

TnĩUyn Uyn khôngnói, hiếm khiGin Hành Chijdu dàng nhưÏthế.

“Tính tình nàng tốt, ta biết nếu mọi người đều ép nàng, nàng để ý đại cục thì sẽ để ta làm. Nhưng ta biết đêm đó ta đường đột, sợ là lòng nàng không vui, cho nên ta muốn hỏi ý của nàng.”

“Nếu ý của ta là Lạc Hành Chu thì sao?” Tần Uyển Uyển hỏi tiếp.

Tần Uyển Uyển nghe vậy, vội vã chạy ra cửa. Có điều vừa bước ra, nàng đã nhìn thấy bươm bướm bay thẳng một mạch đến viện nàng ở giống như được thứ gì dẫn dắt, mỗi con bướm đều được linh lực bao bọc để tránh bột phấn phát tán.

Giản Hành Chi đờ người, thật ra y không nghĩ Tần Uyển Uyển ghét y đến vậy.

Tần Uyển Uyển cảm thấy mình thất thố, không muốn nói chuyện với y. Đột nhiên ngay lúc nàng xoay người, Giản Hành Chi như bừng tỉnh: “Nàng không thích ta, nàng để ý ta tặng người ta bươm bướm với hoa làm gì?”

“Ta đây tốt bụng lo lắng cho nàng. Nàng không cảm kích thì thôi, sao còn mắng ta chứ?”

Y đứng yên hồi lâu rồi đáp: “Vậy ta sẽ chuẩn bị thật nhiều cho nàng, nếu như gặp bất kỳ nguy hiểm nào, nàng nhớ gọi ta.”

Giản Hành Chi thu kiếm, vui vẻ xoay người.

Lạc Hành Chu đang tán gẫu với Tạ Cô Đường trở về, chợt đụng mặt Giản Hành Chi. Lạc Hành Chu còn chưa kịp chào hỏi đã thấy kiếm của Giản Hành Chi vung tới, “phập” một tiếng chém lên cây, kề ngay cổ y.

“Giản Hành Chi.” Tần Uyển Uyển tức quá hóa cười: “Người là đồ óc chó!”

“Nàng thích ta, ta hôn nàng xong rồi chạy, cho nên nàng tức giận sao?”

Mắng xong, Tần Uyển Uyển phẩy tay áo bỏ đi.

Giản Hành Chi chen nửa người vào, không cho nàng đóng, truy hỏi: “Nàng không thích ta, vậy vì sao nàng tức giận ta tặng bươm bướm cho Nha Nha?”

Giản Hành Chi bị nàng mắng tới phát cáu, y đuổi theo sau lưng nàng.

“Ta đây tốt bụng lo lắng cho nàng. Nàng không cảm kích thì thôi, sao còn mắng ta chứ?”

Tần Uyển Uyển mặc kệ y. Giản Hành Chi đi sau lưng gạt nhánh cây trên đầu giúp nàng, tiếp tục đuổi theo: “Ta thích nàng, nàng không thích ta thì thôi, ít nhất chúng ta vẫn hợp tác làm nhiệm vụ. Ta còn phải giúp nàng phi thăng, nàng định giận dỗi với ta như thế cả đời sao?”

“Nàng cho ta câu trả lời chắc chắn đi.” Giản Hành Chi chen tại cửa không đi, sáng mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Có phải nàng thích ta không?”

“Buổi tối đó là ta kích động, ta tưởng nàng hỏi ta có thích nàng không là vì nàng cũng thích ta. Ta hiểu sai, ta xin lỗi nàng được không?”

Tần Uyển Uyển mặc kệ y. Giản Hành Chi đi sau lưng gạt nhánh cây trên đầu giúp nàng, tiếp tục đuổi theo: “Ta thích nàng, nàng không thích ta thì thôi, ít nhất chúng ta vẫn hợp tác làm nhiệm vụ. Ta còn phải giúp nàng phi thăng, nàng định giận dỗi với ta như thế cả đời sao?”

“Cút!”

“Ta không có công lao cũng có cực khổ, nàng… nàng không thể nể tình bình thường ta đối tốt với nàng…”

“Người cút!”

“Người đối tốt với ta khi nào?!”

“Để ta đi xem!”

Tần Uyển Uyển mắng y, y không để bụng, tươi cười xoay đầu đi tìm Lạc Hành Chu.

Tần Uyển Uyển vừa nghe thấy lời này, tức khắc quay đầu lại mắng.

“Đa tạ.”

Giản Hành Chi ngây người. Tần Uyển Uyển vừa tức vừa tủi thân: “Người tặng người ta bươm bướm, còn hoa người ta tặng ta lại là tự ta hái đấy!”

Tần Uyển Uyển vừa nghe thấy lời này, tức khắc quay đầu lại mắng.

“Buổi tối đó là ta kích động, ta tưởng nàng hỏi ta có thích nàng không là vì nàng cũng thích ta. Ta hiểu sai, ta xin lỗi nàng được không?”

Câu này mắng đến Giản Hành Chi ngớ người, y hoàn hồn chốc lát rồi mới ấp úng: “Đó… đó là đứa bé mà…”

Lúc Giản Hành Chi bắt bướm, Tần Uyển Uyển đang úp lên bàn rối rắm.

“Ta không nói chuyện này với người.”

Giản Hành Chi bị nàng mắng tới phát cáu, y đuổi theo sau lưng nàng.

Tần Uyển Uyển nhìn dáng vẻ Lạc Hành Chu, lập tức ngẩng đầu: “Y làm gì?”

Tần Uyển Uyển cảm thấy mình thất thố, không muốn nói chuyện với y. Đột nhiên ngay lúc nàng xoay người, Giản Hành Chi như bừng tỉnh: “Nàng không thích ta, nàng để ý ta tặng người ta bươm bướm với hoa làm gì?”

“Ngài ấy bày trận bắt bươm bướm trong sân, bắt nhiều lắm, nói là muốn tặng cho Phi Sương!”

Tần Uyển Uyển mím môi không đáp, xách váy bước vào sân viện. Giản Hành Chi thấy mắt nàng hơi ửng đỏ, nháy mắt nhận ra điều gì: “Có phải nàng thích ta không?”

Vở kịch nhỏ

Mọi người sửng sốt, bỗng thấy thược dược trồng trong đình chậm rãi nở từng đóa hoa thật to.

“Cút!”

Giản Hành Chi mặc kệ sự kinh ngạc của Lạc Hành Chu, cầm kiếm đi tới vườn hoa, cảm giác ánh trăng dịu dàng, cành liễu yểu điệu.

Tần Uyển Uyển quát y. Giản Hành Chi nghe tiếng mắng, nhìn đôi mắt ngập hơi nước của Tần Uyển Uyển, càng nghĩ càng thấy có lý.

“Người đối tốt với ta khi nào?!”

Y không dám chạm vào nàng, chạy theo bên cạnh, lúc thì chồm người qua bên trái, lúc thì chồm người qua bên phải: “Tần Uyển Uyển, nàng thích ta đúng không?”

“Nàng nói đi, có phải nàng ghen không, cho nên mấy ngày nay đều không vui?”

“Nàng nói đi, có phải nàng ghen không, cho nên mấy ngày nay đều không vui?”

Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi đuổi theo đến phiền, chạy thẳng vào phòng, giơ tay lên định đóng cửa.

“Nàng thích ta, ta hôn nàng xong rồi chạy, cho nên nàng tức giận sao?”

“Ta không thích!”

Giản Hành Chi đờ người, thật ra y không nghĩ Tần Uyển Uyển ghét y đến vậy.

Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi đuổi theo đến phiền, chạy thẳng vào phòng, giơ tay lên định đóng cửa.

Giản Hành Chi chen nửa người vào, không cho nàng đóng, truy hỏi: “Nàng không thích ta, vậy vì sao nàng tức giận ta tặng bươm bướm cho Nha Nha?”

“Tính tình nàng tốt, ta biết nếu mọi người đều ép nàng, nàng để ý đại cục thì sẽ để ta làm. Nhưng ta biết đêm đó ta đường đột, sợ là lòng nàng không vui, cho nên ta muốn hỏi ý của nàng.”

Mắng xong, Tần Uyển Uyển phẩy tay áo bỏ đi.

“Người cút!”

“Hiểu.” Lạc Hành Chu vừa nghe là biết nói tới cái gì, gật đầu như giã tỏi: “Ta hiểu rồi, ngày mai ta sẽ biến mất sạch sẽ, ngài yên tâm.”

“Nàng thích ta, sao ngày đó hôn xong lại không nói?”

Hỏi: “Nhìn thấy hoa và bươm bướm có cảm giác gì?”

“Người ra ngoài!” Vừa nhắc tới chuyện này, mặt Tần Uyển Uyển lập tức đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, ra sức xô đẩy y: “Người cút ra ngoài cho ta!”

Y không dám chạm vào nàng, chạy theo bên cạnh, lúc thì chồm người qua bên trái, lúc thì chồm người qua bên phải: “Tần Uyển Uyển, nàng thích ta đúng không?”

“Nàng cho ta câu trả lời chắc chắn đi.” Giản Hành Chi chen tại cửa không đi, sáng mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Có phải nàng thích ta không?”

“Sao thế?”

【Vở kịch nhỏ】

“Đừng đứng lì ở chỗ ta!” Tần Uyển Uyển thấy y được voi đòi tiên, hung dữ đá một cước: “Đi canh Liễu Phi Sương đi! Đi bắt bướm bướm cho người ta đi!”

Một cước này quá mạnh, Giản Hành Chi bị đá văng ra ngoài. Y khom lưng xoa chỗ bị Tần Uyển Uyển đá, hắng giọng, nói với về phía cửa phòng: “Nàng không nói, ta xem như nàng thích ta đấy!”

Câu này mắng đến Giản Hành Chi ngớ người, y hoàn hồn chốc lát rồi mới ấp úng: “Đó… đó là đứa bé mà…”

“Không thích! Đi nhanh đi!”

Cánh bướm dập dờn dưới trăng, y giơ tay dệt linh lực thành lưới.

“Nàng đừng tức giận, nàng nguôi giận trước đã.” Lần này Giản Hành Chi khôn ra, y đứng dậy, tựa cửa nói chuyện với Tần Uyển Uyển: “Hôm đó, ta tưởng mình hiểu lầm ý nàng, cho rằng nàng không thích ta nên mới chạy đi. Ta sợ nàng không thích ta, ta quấn lấy nàng thì nàng lại thấy phiền, cho nên mới trốn nàng. Ta bắt bướm cho Nha Nha, nhưng Nha Nha mới có năm tuổi, nàng đừng nghĩ nhiều. Mặc dù ta không biết vì sao nàng tức giận, nhưng nàng đừng giận nữa, ta mua hạt dẻ cho nàng được không?”

Tần Uyển Uyển nghe Giản Hành Chi nói ngọt, dán lên bàn không nói, lòng lại dễ chịu hơn nhiều.

“Nếu ý của ta là Lạc Hành Chu thì sao?” Tần Uyển Uyển hỏi tiếp.

Giản Hành Chi thấy Tần Uyển Uyển thật lâu không lên tiếng, nhớ tới chính sự nên không dây dưa nhiều, mỉm cười nói với Tần Uyển Uyển: “Nàng nguôi giận trước đã. Ta nghe lời nàng, đi bắt bươm bướm cho Liễu Phi Sương.”

Vừa nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển tức tối quát lớn: “Cút!”

Tần Uyển Uyển mắng y, y không để bụng, tươi cười xoay đầu đi tìm Lạc Hành Chu.

“Người ra ngoài!” Vừa nhắc tới chuyện này, mặt Tần Uyển Uyển lập tức đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, ra sức xô đẩy y: “Người cút ra ngoài cho ta!”

Lạc Hành Chu đang tán gẫu với Tạ Cô Đường trở về, chợt đụng mặt Giản Hành Chi. Lạc Hành Chu còn chưa kịp chào hỏi đã thấy kiếm của Giản Hành Chi vung tới, “phập” một tiếng chém lên cây, kề ngay cổ y.

Kiếm quá nhanh, nếu không phải Giản Hành Chi chủ động dừng tay, y sợ lúc này đầu đã dời chỗ.

“Ta không nói chuyện này với người.”

Lạc Hành Chu nuốt nước bọt: “Giản… Giản đạo quân…”

“Nói với cậu một chuyện.” Giản Hành Chi tới gần, giọng điệu mang theo chút uy hiếp: “Ngày mai ta giúp cậu, hiểu chưa?”

Tần Uyển Uyển nghe Giản Hành Chi nói ngọt, dán lên bàn không nói, lòng lại dễ chịu hơn nhiều.

Y đứng yên hồi lâu rồi đáp: “Vậy ta sẽ chuẩn bị thật nhiều cho nàng, nếu như gặp bất kỳ nguy hiểm nào, nàng nhớ gọi ta.”

“Hiểu.” Lạc Hành Chu vừa nghe là biết nói tới cái gì, gật đầu như giã tỏi: “Ta hiểu rồi, ngày mai ta sẽ biến mất sạch sẽ, ngài yên tâm.”

“Đa tạ.”

Giản Hành Chi thu kiếm, vui vẻ xoay người.

Tần Uyển Uyển ngây người, Lạc Hành Chu cuống quít: “Phi Sương ghét bướm lắm!”

“Giản đạo quân đi đâu đấy?”

Lạc Hành Chu nhìn phương hướng Giản Hành Chi rời đi thì hơi mù mờ. Giản Hành Chi vẫy tay: “Đi bảo vệ Liễu Phi Sương, bắt bươm bướm cho cô ta!”

Lạc Hành Chu nhìn phương hướng Giản Hành Chi rời đi thì hơi mù mờ. Giản Hành Chi vẫy tay: “Đi bảo vệ Liễu Phi Sương, bắt bươm bướm cho cô ta!”

Lạc Hành Chu: “Hả?”

“Nói với cậu một chuyện.” Giản Hành Chi tới gần, giọng điệu mang theo chút uy hiếp: “Ngày mai ta giúp cậu, hiểu chưa?”

Giản Hành Chi mặc kệ sự kinh ngạc của Lạc Hành Chu, cầm kiếm đi tới vườn hoa, cảm giác ánh trăng dịu dàng, cành liễu yểu điệu.

“Nàng đừng tức giận, nàng nguôi giận trước đã.” Lần này Giản Hành Chi khôn ra, y đứng dậy, tựa cửa nói chuyện với Tần Uyển Uyển: “Hôm đó, ta tưởng mình hiểu lầm ý nàng, cho rằng nàng không thích ta nên mới chạy đi. Ta sợ nàng không thích ta, ta quấn lấy nàng thì nàng lại thấy phiền, cho nên mới trốn nàng. Ta bắt bướm cho Nha Nha, nhưng Nha Nha mới có năm tuổi, nàng đừng nghĩ nhiều. Mặc dù ta không biết vì sao nàng tức giận, nhưng nàng đừng giận nữa, ta mua hạt dẻ cho nàng được không?”

Cánh bướm dập dờn dưới trăng, y giơ tay dệt linh lực thành lưới.

Kiếm quá nhanh, nếu không phải Giản Hành Chi chủ động dừng tay, y sợ lúc này đầu đã dời chỗ.

Lúc Giản Hành Chi bắt bướm, Tần Uyển Uyển đang úp lên bàn rối rắm.

Còn chưa nghĩ ra nên làm hòa hay tiếp tục cãi nhau với Giản Hành Chi, chợt nàng nghe thấy Lạc Hành Chu hoảng hốt chạy vào: “Tần cô nương, không hay rồi, cô đi ngăn Giản đạo quân đi!”

“Sao thế?”

Tần Uyển Uyển nhìn dáng vẻ Lạc Hành Chu, lập tức ngẩng đầu: “Y làm gì?”

Lạc Hành Chu: “Hả?”

“Ngài ấy bày trận bắt bươm bướm trong sân, bắt nhiều lắm, nói là muốn tặng cho Phi Sương!”

Lạc Hành Chu nuốt nước bọt: “Giản… Giản đạo quân…”

Tần Uyển Uyển ngây người, Lạc Hành Chu cuống quít: “Phi Sương ghét bướm lắm!”

Giản Hành Chi thấy Tần Uyển Uyển thật lâu không lên tiếng, nhớ tới chính sự nên không dây dưa nhiều, mỉm cười nói với Tần Uyển Uyển: “Nàng nguôi giận trước đã. Ta nghe lời nàng, đi bắt bươm bướm cho Liễu Phi Sương.”

“Để ta đi xem!”

“Giản Hành Chi.” Tần Uyển Uyển tức quá hóa cười: “Người là đồ óc chó!”

Tần Uyển Uyển nghe vậy, vội vã chạy ra cửa. Có điều vừa bước ra, nàng đã nhìn thấy bươm bướm bay thẳng một mạch đến viện nàng ở giống như được thứ gì dẫn dắt, mỗi con bướm đều được linh lực bao bọc để tránh bột phấn phát tán.

Mọi người sửng sốt, bỗng thấy thược dược trồng trong đình chậm rãi nở từng đóa hoa thật to.

“Giản đạo quân đi đâu đấy?”

Tần Uyển Uyển nhìn bụi hoa và bươm bướm, mất hồi lâu mới lẩm bẩm: “Y thông minh lên rồi…”

***

Kiếm quá nhanh, nếu không phải Giản Hành Chi chủ động dừng tay, y sợ lúc này đầu đã dời chỗ.“Sao thế?”Tần Uyển Uyển cảm thấy mình thất thố, không muốn nói chuyện với y. Đột nhiên ngay lúc nàng xoay người, Giản Hành Chi như bừng tỉnh: “Nàng không thích ta, nàng để ý ta tặng người ta bươm bướm với hoa làm gì?”Tần Uyển Uyển nghe vậy, vội vã chạy ra cửa. Có điều vừa bước ra, nàng đã nhìn thấy bươm bướm bay thẳng một mạch đến viện nàng ở giống như được thứ gì dẫn dắt, mỗi con bướm đều được linh lực bao bọc để tránh bột phấn phát tán.Vở kịch nhỏGiản Hành Chi bị nàng mắng tới phát cáu, y đuổi theo sau lưng nàng.Vở kịch nhỏ

“Nàng thích ta, sao ngày đó hôn xong lại không nói?”

Hỏi: “Nhìn thấy hoa và bươm bướm có cảm giác gì?”

Tần Uyển Uyển: “Đáng sợ! Đáng sợ quá!!! Giản Hành Chi thành người rồi!!!”

 

5 11 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

10 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
BAL
BAL
3 Năm Cách đây

Huhu đáng yêu ngọt ngào gì đâu

BAL
BAL
3 Năm Cách đây

Ôi mình cứ nghĩ GHC vs MTH là cùng một ng ý. Tò mò quá đi

tranngocmai0912
tranngocmai0912
Reply to  BAL
2 Năm Cách đây

Mình cũng nghĩ vậy ấy, nhưng theo kiểu chung hồn phách hay thần thức cơ. Trước mình cũng đọc 1 bộ giống vậy.

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Giản hành chi yeu vào đáng yêu quá!
Giờ anh Giản thông minh rồi!

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Mai Tuế Hàn cứ thấy là lạ sao đó? Lời của ảnh cứ nửa thật nửa giả kiểu gì ấy, nghe thì có vẻ không hợp lý nhưng lại thấy không giống nói dối.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Cuối cùng anh cũng thông minh lên được xíu rồi á.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Coi người ta có tình iu kìa, đi đâu cũng thấy thế gian hường phấn ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh đã từ chú chó Husky thành người rồi mấy đứa à ?

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

GHC thành người rồi! Hết hồn à ?

Phieu
Phieu
2 Năm Cách đây

Nếu là theo plot twist thì MTH cũng là người mang hệ thống xuyên vào, có khi trong thế giới của ổng thì Uyển Uyển với GHC cũng chỉ là nhân vật công lược, nhiệm vụ ổng là thúc đẩy hai người đến với nhau=)))))

Last edited 2 Năm Cách đây by Phieu
10
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!