Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 92 (1)

Chương 92 (1)

Trên đời này, rất nhiều cuộc gặp gỡ tưởng như lần đầu đều chỉ là cửu biệt trùng phùng bị người quên lãng

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Giản Hành Chi cầm kiếm đi ra khỏi hang động. Y sợ Bạch Vi phát hiện vị trí của Tần Uyển Uyển, bèn thiết lập kết giới chỗ nàng ở, vòng qua Bạch Vi, ngự kiếm xuất hiện tại vị trí cách xa Tần Uyển Uyển, la to: “Bạch Vi.”

Bạch Vi nghe thấy giọng nói, lập tức quay lại, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi còn dám ló mặt ra?”

“Đánh thì đánh, có gì không dám?

Giản Hành Chi giơ tay gọi Uyên Ngưng, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Vi mang theo chút nóng lòng muốn thử: “Đạo nghìn kiếp hoá mộng, để ta thử một phen!”

“Chủ nhân…” 666 cảm nhận được cảm xúc của y, lắp bắp: “Người… Sao dáng vẻ của người phấn khích vậy?”

“Đã lâu chưa đánh cho đã.”

Giản Hành Chi giơ kiếm lên: “Nhân dịp Uyển Uyển không có ở đây, ta đánh một trận sướng tay!”

Va dt li, Bch Viĺgiơ tay lênìkết n. Nhưngĭpháp n chưaĪxut ra, GinıHành Chi đãxut hin trưcàmt Bch Vi,ôvung kiếm chémxung.

Tc đ khiếnBch Vi hongĪht không dámýsơ sut, lpótc kéo dàiĬkhong cách. Giâyľphút pháp nđtrên tay hoànthành, dây leoóvút lên tntri hình thànhmt kết gii,ùngăn Gin HànhóChi gia khôngĩtrung. Cùng lúcêđó, pháp quangđ tươi bngsáng trên tayíBch Vi, nghìnévn đóa hngưn tung giaĩkhông trung, phóngfnhanh v phíaĩGin Hành Chi.Ngay khi cáchGin Hành Chiícòn ba trưng,âhoa hng ntung hóa thànhănghìn vn cánhơhoa, mi mtЇcánh hoa đu]cha đng sátý sc bén,ìct toàn thânGin Hành Chi.

Chnhân!”

666 hétthành tiếng. Màgiây phút tiếngúthét vang lên,Uyên Ngưng trênòtay Gin Hành}Chi phát raâánh sáng trng,ánh sáng vàìcánh hoa vaúchm vào nhau.Gin Hành Chiếkhông lùi mà]chiến, xông vìphía cánh hoa.Cánh hoa scbén lưt quaÎtoàn thân y,)quang kiếm cay nhm thngìvào dây leongăn cách yvà Bch Vi.îNgay lúc mũiĪkiếm chm vàoĩdây leo, vôjs côn trùngthun theo quangkiếm rơi xung.Nhn ra thgì rơi vàoádây leo, BchVi thét lên,dây leo lpètc lui vísau, tc ginũmng: “Gin HànhĩChi!”

“S côntrùng à?”

Gin:Hành Chi btcưi, giơ túiiCàn Khôn lên:éCh ta cònìnhiu lm.”

uĭtrĩ!!!” Bch Viírng gin: “Ngươilà con níth?!”

Phi đy.”Gin Hành Chiíli dùng kiếmếphóng mt đt}côn trùng na,nhưng mày: “Soľvi cô, khôngphi ta cònbé lm sao?”ĩ

Côn trùng baynhy đy tri,ísc mt BchVi đi biến,thế cc nháy,mt nghch chuyn,áGin Hành Chiɪđi th sangếcông.

Gin Hành Chigi chân BchíVi, Tn UynUyn m Thyúkính, va quanìsát Gin HànhíChi đánh nhau,va liên lcnhóm T CôĐưng.

Nàng phi nghĩócách thiết lptrn dch chuynđưa ngưi đếnđây, đu tiênphi xác đnhv trí ngưikia, ít nhtíđôi bên cóôth liên hïhoc là đngthi b tríıpháp trn đngdng, hoc làįnàng có thxác nhn vĬtrí ngưi kiaìri triu hingưi đó ti.

Nàng đ liĩpháp khí truynĭâm trên ngưiT Cô Đưngnên trưc tiên}dùng thut truyníâm gi TõCô Đưng myįtiếng. Không thyíT Cô Đưngĩđáp li, nàngva v pháptrn dch chuynĺtriu hi T,Cô Đưng, valiên h vitng ngưi ThúyLc và LiuĩNguyt Hoa.

Có phápíkhí truyn âmɩlàm vt dn,ch cn TCô Đưng khôngb hn chế²là có th°tiếp nhn triuhi đến đây.

TnUyn Uyn bnrn v pháptrn, đng thiđ ý đếnơGin Hành Chitrong Thy kính.

Pháptu nh vàoũsc mnh triđt, s trưngíđánh tm xa,khuyết đim lnînht là lúcĪlàm phép cnthi gian, chonên không thícn chiến. Dù[cho Bch Vicao hơn GinHành Chi haiđi cnh giiithì cũng khôngdám đ GinHành Chi tiếpcn.

Mà Gin HànhɩChi biết đimİnày, bèn dùngcôn trùng pháìm kết giifdây leo, tìmİcơ hi tiếpcn cô ta.

Kinhìnghim đi chiếnca Bch Viphong phú, lptc điu chnhphương thc chiếnđu, kéo dàiơkhong cách viGin Hành Chi,ìkhông dùng dâyɩhoa tn côngïmà dùng linhílc hóa thànhlưi dao ánhɪsáng phóng vphía Gin HànhChi.

Gin Hành Chiɪchu đng lưi(dao, bay thngti trưc ngưiõcô ta, mtúi Càn Khôn,}trong nháy mtĩcác loi rpcây, nhn đ,íb ry đt trút ra.Bch Vi ngnghô hp, cíngưi run ry.Gin Hành Chiýtha cơ hi,ìđâm mt nhátvào ngưi BchVi. Bch Vi[ph côn trùng]đy ngưi, runĩry nghiến răng:ĩ“Ngươi… mun… chết!!!”ĩ

Ngay lúc nóichuyn, vô sīcánh hoa phóngt trong ngưiìnàng ta ra,(bn v phíaGin Hành Chi.êLinh lc hpth ti UyênNgưng, Gin HànhưChi nm chtìkiếm, chu đngĩs đao đndo cánh hoatùng xo, truyn²linh lc vàoUyên Ngưng, dcsc đi khángơBch Vi.

Tu viy không bngĺBch Vi, điđu linh lcđương nhiên chuthit. Hin tiĮthc hi riįlon, y lis thc hi{suy sp, vìđthế v phápĩtrn t linhdưi chân, tpđhp linh khítri đt ùnĪùn đưa vàocơ th.

C thếìlinh căn trongĩcơ th yliên tc blinh khí giira gn nhưn tung, bi,vì chu tilinh lc vưtôquá sc chuíđng cơ th,làn da btđu r máu.ăY va vnhành Xuân Sinhİkp thi tuīphc cơ th,íva m rnglinh căn, đưalinh lc màlinh căn hpthu nhp vàoNguyên Anh tôiìluyn, sau khivn hành toànáthân thì ngưngt ti mũiĩkiếm, thun theomũi kiếm đâmЇvào cơ thBch Vi. Linhĩlc ca Bch:Vi ngăn cnlinh lc ca:Gin Hành Chi,ómun thun theoõkiếm y đánhv trưc.

“Hết cônftrùng ri?” BchïVi nhìn yýnghiến răng c,chng, cưi khy.

GinHành Chi ngưcámt: “Cô đoánxem?”

“Mun đIkiếp ti đây?”ếMây đen trêntri bày b,ánh mt BchVi tràn đyphn n: “Nghĩhay tht!”

Dtli, dây leođt nhiên mclên, thành tngcon dao sc²bén đâm xuyênGin Hành Chi.

Tn}Uyn Uyn mto mt, đnhīrút kiếm theoêbn năng, cht:nghe thy tiếngĭGin Hành Chi:Đng xen vào.”ì

Nói xong, GinHành Chi đá{lên ngưi BchVi mt cưc,rút Uyên Ngưng,ìvi vã thi}lui. Dây leoIging như daosc tuôn tbn phương támhưng qun lên,Gin Hành Chi¹mc k ttc, va nétránh dây leova xông vphía Bch ViÍln na, khôngh có ýílùi bưc.

Đ taìt mình ngľđo.”

Dt li,y chém mtkiếm vào dâyleo, cùng lúcđó lưi daobng hoa chémiđt cánh tayGin Hành Chi,âmáu bn raítung tóe, nhưngkhonh khc máuhuyết kia tiếpĮxúc thì bng)lp tc linli, cánh taytr v trênngưi Gin HànhĩChi, y vungkiếm đnh chém!

Đivi y mànói, đau đnhình như chngcó ý nghĩgì, dưi thươngıthế trong ngoàiĪđan xen, tcđ ca ykhông h chmũli.

Y vung chémBch Vi mt)mch ging nhưáBch Vi miếlà bên yếuthế.

Gin Hành Chi¸ly chiến luynđo, khí thếlúc giao chiếnkhiến ngưi taès hãi. Nếunhư ngưi bìnhthưng đã sÏrun t lâu,nhưng dù saoĨBch Vi thânòkinh bách chiến,cô ta biếtchiêu thc cafGin Hành Chilà ly cônglàm th, bènĪđiên cung tnếcông y.

Tn UynâUyn nhìn GinHành Chi toàn(thân đy máuïvn nht quyếtkhông lùi trongThy kính, cmnhn linh khíbn phía biếnjhóa, nhn thcÏrõ ràng ýđnh ca GinHành Chi.

—— Ymun đ kiếpf đây, điđthng vào HóaÏThn.

Trong quá trìnhígiao chiến, kiếmtu vưt cplà chuyn bìnhòthưng, nhưng cũng(cc k nguyĬhim, quá trìnhvưt cp làilúc Gin HànhĩChi yếu tnht, Bch Viīcũng d dàng:chém chết y.ìLúc này, BchVi không giếtíđưc y, điíy bưc vàoĺHóa Thn, BchVi li khómà giết ni.

TtЇc mi ngưiìđu biết đimònày, cho nênĩBch Vi khôngđ ý thiīgian ngh ngơi,İdc hết toàn}lc tn công²Gin Hành Chi,Ímun đánh chếty dưi lưidao hoa!

Kiếm phong chém đứt dây leo phóng lên trời, từng gai nhọn lướt qua. Tần Uyển Uyển nhìn máu thịt Giản Hành Chi văng tung tóe nhưng y vẫn mặc kệ không quan tâm, lần lượt tiến công về trước.

Nam Phong vẫn không trả lời.

Trận chém giết thật sự không phải dừng tay kịp lúc như kiếm tu so tài, cũng không như thử thách mạo hiểm có trưởng bối trông chừng, mà là quyết định sinh tử trong một kiếm, lấy máu thịt định thắng thua.

Đây chính là người nuôi Thanh long, bị nàng đâm một nhát, lại nhốt Hoa Dung ở Hoang Thành —— Bách Tuế Ưu.

Đối chiến như vậy, Tần Uyển Uyển nhìn mà run tay, nàng chưa từng gặp cảnh chém giết nào máu me như vậy.

Tần Uyển Uyển thử dùng cảm ứng giữa chủ nhân và linh thú để cảm ứng vị trí Nam Phong, loại cảm ứng này có thể đột phá bất cứ hạn chế kết giới nào. Nhưng khoảnh khắc cảm nhận được, nàng trừng to mắt, nguyên nhân không gì khác ngoài vị trí Nam Phong đang ở cách nàng rất gần!

Có một khoảnh khắc, nàng đột nhiên hiểu vì sao trước đây Giản Hành Chi vẫn luôn muốn nàng chịu đau, chịu đòn.

Kiếm phong chém đứt dây leo phóng lên trời, từng gai nhọn lướt qua. Tần Uyển Uyển nhìn máu thịt Giản Hành Chi văng tung tóe nhưng y vẫn mặc kệ không quan tâm, lần lượt tiến công về trước.

Mai Tuế Hàn nhìn thiên lôi ầm ầm giáng xuống trong Thủy kính, Giản Hành Chi xếp chân tĩnh tọa dưới tia sét, sau đó bị Bạch Vi đâm thủng ngực, giọng hắn bình thản: “Ta rất muốn sống cùng nàng cả đời. Nàng mang Long đan, ta và nàng song tu, cùng nhau phi thăng, chẳng phải nhanh hơn sao?”

Trận chém giết thật sự không phải dừng tay kịp lúc như kiếm tu so tài, cũng không như thử thách mạo hiểm có trưởng bối trông chừng, mà là quyết định sinh tử trong một kiếm, lấy máu thịt định thắng thua.

Nghe nói thế, ánh mắt Tần Uyển Uyển lập tức lạnh lẽo.

Giản Hành Chi đã nhuốm máu đầy người, sấm sét trên trời tập hợp, Bạch Vi linh lực dồi dào, hai người giằng co qua lại, nhưng Tần Uyển Uyển biết Giản Hành Chi không chống đỡ được bao lâu.

Nàng nhắm mắt để bản thân cố gắng bình tĩnh lại. Hồi lâu sau, nàng hít sâu một hơi, xoay đầu đi, tiếp tục nghĩ cách liên lạc Tạ Cô Đường.

Hắn vẫn mang dáng dấp thường ngày, hoa phục áo đỏ kim tuyến. Kích cỡ Nam Phong to như thú bông, bị hắn ôm trên tay, không hề nhúc nhích, đầu dán lá bùa, phát ra ánh sáng trong sương mù.

Nam Phong không đáp. Tần Uyển Uyển lập tức nhận ra tình huống bất thường, vội gọi: “Nam Phong, nếu như ngươi không có chuyện gì thì trả lời ta.”

Pháp trận dịch chuyển để liên lạc Tạ Cô Đường đã vẽ xong, không có ai hồi đáp. Tần Uyển Uyển suy nghĩ, chỉ đành ký thác hi vọng lên người Nam Phong, hi vọng Nam Phong đang ở cùng bọn họ.

Hôm nay, Giản Hành Chi mang Uyên Ngưng đi, chỉ có Lạc Thủy bên người Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển trốn trong bóng tối, mượn mê trận che giấu thân hình.

Tần Uyển Uyển thử dùng cảm ứng giữa chủ nhân và linh thú để cảm ứng vị trí Nam Phong, loại cảm ứng này có thể đột phá bất cứ hạn chế kết giới nào. Nhưng khoảnh khắc cảm nhận được, nàng trừng to mắt, nguyên nhân không gì khác ngoài vị trí Nam Phong đang ở cách nàng rất gần!

Tần Uyển Uyển không lên tiếng. Nàng nhìn trận dịch chuyển giấu trong pháp trận sương mù, kiềm chế nhịp tim đập thình thịch, quan sát Mai Tuế Hàn, phán đoán thực lực chênh lệch giữa hai người, suy nghĩ mục đích của Mai Tuế Hàn.

Tần Uyển Uyển không dám lên tiếng. Nàng ngước mắt nhìn Thủy kính, bên trên là cảnh tượng Giản Hành Chi và Bạch Vi đang chiến đấu.

Không chỉ khoảng cách Nam Phong cách nàng rất gần, nó còn luôn di chuyển thần tốc. Tần Uyển Uyển không khỏi lên tiếng triệu hồi: “Nam Phong?”

Đối chiến như vậy, Tần Uyển Uyển nhìn mà run tay, nàng chưa từng gặp cảnh chém giết nào máu me như vậy.

Nam Phong không đáp. Tần Uyển Uyển lập tức nhận ra tình huống bất thường, vội gọi: “Nam Phong, nếu như ngươi không có chuyện gì thì trả lời ta.”

Nàng siết chặt kiếm, kiềm chế run rẩy, nhìn Giản Hành Chi ngộ đạo giữa sấm sét trong Thủy kính.

Nam Phong vẫn không trả lời.

Khoảnh khắc câu hỏi này xuất hiện, ý nghĩ chợt lóe, Tần Uyển Uyển nhìn Bạch Vi đang làm phép, đột nhiên sực tỉnh ——

Mai Tuế Hàn nhẹ nhàng thả con kiến xuống, ngước mắt quan sát pháp trận. Hắn chạm bàn tay giữa không trung, dường như giữa không trung có một tấm màng, vị trí cây quạt của hắn chạm đến xuất hiện hoạ tiết màu vàng mờ ảo, chiếc quạt thuận theo hoạ tiết vẽ sang xung quanh, hắn vừa vẽ vừa dịu dàng nói: “Tìm được mắt trận chỗ này, pháp trận sẽ phá. Uyển Uyển, nàng nói xem ta tốn bao lâu để tìm được mắt trận?”

Tần Uyển Uyển nhìn vị trí Nam Phong, không nói lời nào, giơ tay bố trí trận pháp dưới đất. Đúng lúc mê trận hình thành, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện trong hang động!

Hắn vẫn mang dáng dấp thường ngày, hoa phục áo đỏ kim tuyến. Kích cỡ Nam Phong to như thú bông, bị hắn ôm trên tay, không hề nhúc nhích, đầu dán lá bùa, phát ra ánh sáng trong sương mù.

Đây là kiếm mà Giản Hành Chi lấy từ mộ Lận Ngôn Chi ra, tên là Lạc Thủy. Lưỡi kiếm nhỏ dài, đối với Giản Hành Chi thì kiếm này quá tinh xảo, y dùng không quen.

Mai Tuế Hàn đang tìm mắt trận, Tần Uyển Uyển đổi mắt trận. Sau khi đổi hai lượt, Mai Tuế Hàn nhận ra hành động của nàng, dừng quạt lại, giọng ôn hòa: “Uyển Uyển, nàng không muốn gặp ta đến thế sao? Ta tới là để cứu nàng mà.”

Tần Uyển Uyển quan sát người tới, đặt tay lên bội kiếm màu trắng.

Nàng biết đây là ai rồi.

Giản Hành Chi đang chém giết đến thời khắc mấu chốt với Bạch Vi bên ngoài. Mai Tuế Hàn thở dài, dứt khoát từ bỏ phá mở trận sương mù, quay đầu nhìn Thủy kính, oán trách nàng: “Nàng vẫn luôn không chịu tin ta, ta thật sự rất tiếc. Kỳ thật nếu như nàng bằng lòng chọn ta, ta sẽ không gây bất lợi cho nàng, ta cũng không muốn giết nàng, ngược lại  ——”

Đây là kiếm mà Giản Hành Chi lấy từ mộ Lận Ngôn Chi ra, tên là Lạc Thủy. Lưỡi kiếm nhỏ dài, đối với Giản Hành Chi thì kiếm này quá tinh xảo, y dùng không quen.

Mai Tuế Hàn bước từng bước vào hang động, hắn quan sát pháp trận sương mù, giọng điệu ngả ngớn: “Quả nhiên tiên pháp thượng giới phi phàm. Uyển Uyển, nàng thật khiến ta kinh ngạc.”

Cái hắn đợi là Bạch Vi tiêu hao thể lực đánh chết Giản Hành Chi, đợi Bạch Vi mất đi sức chiến đấu, đó là khoảnh khắc hắn đang chờ!

Xuân Sinh không phải vô địch, nếu Giản Hành Chi tạm dừng chốc lát, linh lực không thể liên tục, lấy trạng thái thân thể và linh lực hiện tại của y, cơ thể sẽ lập tức nổ tung.

Hôm nay, Giản Hành Chi mang Uyên Ngưng đi, chỉ có Lạc Thủy bên người Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển trốn trong bóng tối, mượn mê trận che giấu thân hình.

Mai Tuế Hàn bước từng bước vào hang động, hắn quan sát pháp trận sương mù, giọng điệu ngả ngớn: “Quả nhiên tiên pháp thượng giới phi phàm. Uyển Uyển, nàng thật khiến ta kinh ngạc.”

Bạch Vi!

Tần Uyển Uyển không lên tiếng. Nàng nhìn trận dịch chuyển giấu trong pháp trận sương mù, kiềm chế nhịp tim đập thình thịch, quan sát Mai Tuế Hàn, phán đoán thực lực chênh lệch giữa hai người, suy nghĩ mục đích của Mai Tuế Hàn.

Hắn đang đợi cái gì?

Nhưng lúc này nàng không dám hành động, chỉ cần có bất cứ động tĩnh nào, Mai Tuế Hàn sẽ tìm thấy nàng ngay lập tức.

Mai Tuế Hàn nhẹ nhàng thả con kiến xuống, ngước mắt quan sát pháp trận. Hắn chạm bàn tay giữa không trung, dường như giữa không trung có một tấm màng, vị trí cây quạt của hắn chạm đến xuất hiện hoạ tiết màu vàng mờ ảo, chiếc quạt thuận theo hoạ tiết vẽ sang xung quanh, hắn vừa vẽ vừa dịu dàng nói: “Tìm được mắt trận chỗ này, pháp trận sẽ phá. Uyển Uyển, nàng nói xem ta tốn bao lâu để tìm được mắt trận?”

Hiện giờ hắn vốn không tìm nàng, có thể thấy đang có dự định khác, mà tại đây chỉ có nàng và Giản Hành Chi, nếu ý đồ không ở nàng, vậy chắc chắn là ở Giản Hành Chi. Nhưng hiện tại Giản Hành Chi hoàn toàn không có sức phản kháng, chỉ là gắng gượng chống đỡ, nếu hắn muốn giết Giản Hành Chi thì tại sao không ra ngoài?

Tần Uyển Uyển không dám lên tiếng. Nàng ngước mắt nhìn Thủy kính, bên trên là cảnh tượng Giản Hành Chi và Bạch Vi đang chiến đấu.

Có một khoảnh khắc, nàng đột nhiên hiểu vì sao trước đây Giản Hành Chi vẫn luôn muốn nàng chịu đau, chịu đòn.

Tần Uyển Uyển quan sát người tới, đặt tay lên bội kiếm màu trắng.

Giản Hành Chi đã nhuốm máu đầy người, sấm sét trên trời tập hợp, Bạch Vi linh lực dồi dào, hai người giằng co qua lại, nhưng Tần Uyển Uyển biết Giản Hành Chi không chống đỡ được bao lâu.

Kẻ Mai Tuế Hàn sợ chính là Bạch Vi!

Xuân Sinh không phải vô địch, nếu Giản Hành Chi tạm dừng chốc lát, linh lực không thể liên tục, lấy trạng thái thân thể và linh lực hiện tại của y, cơ thể sẽ lập tức nổ tung.

Nàng siết chặt Lạc Thủy, nhìn Mai Tuế Hàn lần lượt tìm mắt trận. Trận dịch chuyển bên cạnh chớp sáng, hẳn Tạ Cô Đường đã hồi đáp.

Nhưng lúc này nàng không dám hành động, chỉ cần có bất cứ động tĩnh nào, Mai Tuế Hàn sẽ tìm thấy nàng ngay lập tức.

Tần Uyển Uyển cố gắng phân tích.

Trên người nàng mang theo lá bùa song sinh, nếu nàng bị thương, đây sẽ là tổn thương trí mạng đối với Giản Hành Chi đang chiến đấu.

Nàng suy nghĩ mục đích của Mai Tuế Hàn đến đây, suy nghĩ làm sao giải quyết ảnh hưởng của lá bùa song sinh đối với Giản Hành Chi, đồng thời lén lút thay đổi hoạ tiết pháp trận sương mù.

Không chỉ khoảng cách Nam Phong cách nàng rất gần, nó còn luôn di chuyển thần tốc. Tần Uyển Uyển không khỏi lên tiếng triệu hồi: “Nam Phong?”

Mai Tuế Hàn đang tìm mắt trận, Tần Uyển Uyển đổi mắt trận. Sau khi đổi hai lượt, Mai Tuế Hàn nhận ra hành động của nàng, dừng quạt lại, giọng ôn hòa: “Uyển Uyển, nàng không muốn gặp ta đến thế sao? Ta tới là để cứu nàng mà.”

Pháp trận dịch chuyển để liên lạc Tạ Cô Đường đã vẽ xong, không có ai hồi đáp. Tần Uyển Uyển suy nghĩ, chỉ đành ký thác hi vọng lên người Nam Phong, hi vọng Nam Phong đang ở cùng bọn họ.

Trên người nàng mang theo lá bùa song sinh, nếu nàng bị thương, đây sẽ là tổn thương trí mạng đối với Giản Hành Chi đang chiến đấu.

Giản Hành Chi đang chém giết đến thời khắc mấu chốt với Bạch Vi bên ngoài. Mai Tuế Hàn thở dài, dứt khoát từ bỏ phá mở trận sương mù, quay đầu nhìn Thủy kính, oán trách nàng: “Nàng vẫn luôn không chịu tin ta, ta thật sự rất tiếc. Kỳ thật nếu như nàng bằng lòng chọn ta, ta sẽ không gây bất lợi cho nàng, ta cũng không muốn giết nàng, ngược lại  ——”

Mai Tuế Hàn nhìn thiên lôi ầm ầm giáng xuống trong Thủy kính, Giản Hành Chi xếp chân tĩnh tọa dưới tia sét, sau đó bị Bạch Vi đâm thủng ngực, giọng hắn bình thản: “Ta rất muốn sống cùng nàng cả đời. Nàng mang Long đan, ta và nàng song tu, cùng nhau phi thăng, chẳng phải nhanh hơn sao?”

Nghe nói thế, ánh mắt Tần Uyển Uyển lập tức lạnh lẽo.

Nàng biết đây là ai rồi.

Đây chính là người nuôi Thanh long, bị nàng đâm một nhát, lại nhốt Hoa Dung ở Hoang Thành —— Bách Tuế Ưu.

Nàng siết chặt Lạc Thủy, nhìn Mai Tuế Hàn lần lượt tìm mắt trận. Trận dịch chuyển bên cạnh chớp sáng, hẳn Tạ Cô Đường đã hồi đáp.

Nàng siết chặt kiếm, kiềm chế run rẩy, nhìn Giản Hành Chi ngộ đạo giữa sấm sét trong Thủy kính.

Bạch Vi lần lượt tấn công y, nhưng y lại hóa sấm sét thành năng lượng, truyền vào cơ thể, lần lượt chống lại đợt tấn công của Bạch Vi.

Mai Tuế Hàn nhìn Thủy kính, dường như hắn không hề gấp gáp mà đang chờ đợi cái gì đó.

Nàng nhắm mắt để bản thân cố gắng bình tĩnh lại. Hồi lâu sau, nàng hít sâu một hơi, xoay đầu đi, tiếp tục nghĩ cách liên lạc Tạ Cô Đường.

Hắn đang đợi cái gì?

Tần Uyển Uyển cố gắng phân tích.

Mai Tuế Hàn nhìn Thủy kính, dường như hắn không hề gấp gáp mà đang chờ đợi cái gì đó.

Hiện giờ hắn vốn không tìm nàng, có thể thấy đang có dự định khác, mà tại đây chỉ có nàng và Giản Hành Chi, nếu ý đồ không ở nàng, vậy chắc chắn là ở Giản Hành Chi. Nhưng hiện tại Giản Hành Chi hoàn toàn không có sức phản kháng, chỉ là gắng gượng chống đỡ, nếu hắn muốn giết Giản Hành Chi thì tại sao không ra ngoài?

Khoảnh khắc câu hỏi này xuất hiện, ý nghĩ chợt lóe, Tần Uyển Uyển nhìn Bạch Vi đang làm phép, đột nhiên sực tỉnh ——

Bạch Vi!

Kẻ Mai Tuế Hàn sợ chính là Bạch Vi!

Cái hắn đợi là Bạch Vi tiêu hao thể lực đánh chết Giản Hành Chi, đợi Bạch Vi mất đi sức chiến đấu, đó là khoảnh khắc hắn đang chờ!

 

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

8 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
BAL
BAL
3 Năm Cách đây

Haizzz nghĩ lại r. Chắc MTH ko phải cùng 1 ng vs GHC đâu 🙁

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh ngứa tay lắm rồi, lâu lắm rồi không được đánh nhau ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Mắng đúng lắm, ảnh như chưa tốt nghiệp tiểu học ấy ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Mỗi lần Giản Hành Chi đánh nhau là ngầu muốn xỉu vậy đó, thích anh quớ à~~~

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh không… biết đau hả? Em đọc mà xót giùm luôn ấy.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Nữa hả, lại Bách Tuế Ưu nữa?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Hắn muốn gì ở Bạch Vi vậy?

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Vậy mình đoán đúng rồi. Công tử Vô Ưu – Mai Tuế Hàn là Bách Tuế Ưu.

8
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!