Chương 92 (1)
Trên đời này, rất nhiều cuộc gặp gỡ tưởng như lần đầu đều chỉ là cửu biệt trùng phùng bị người quên lãng
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Giản Hành Chi cầm kiếm đi ra khỏi hang động. Y sợ Bạch Vi phát hiện vị trí của Tần Uyển Uyển, bèn thiết lập kết giới chỗ nàng ở, vòng qua Bạch Vi, ngự kiếm xuất hiện tại vị trí cách xa Tần Uyển Uyển, la to: “Bạch Vi.”
Bạch Vi nghe thấy giọng nói, lập tức quay lại, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi còn dám ló mặt ra?”
“Đánh thì đánh, có gì không dám?
Giản Hành Chi giơ tay gọi Uyên Ngưng, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Vi mang theo chút nóng lòng muốn thử: “Đạo nghìn kiếp hoá mộng, để ta thử một phen!”
“Chủ nhân…” 666 cảm nhận được cảm xúc của y, lắp bắp: “Người… Sao dáng vẻ của người phấn khích vậy?”
“Đã lâu chưa đánh cho đã.”
Giản Hành Chi giơ kiếm lên: “Nhân dịp Uyển Uyển không có ở đây, ta đánh một trận sướng tay!”
Vừa dứt lời, Bạch Viĺgiơ tay lênìkết ấn. Nhưngĭpháp ấn chưaĪxuất ra, GiảnıHành Chi đãỉxuất hiện trướcàmặt Bạch Vi,ôvung kiếm chémḹxuống.
Tốc độ khiếnủBạch Vi hoảngĪhốt không dámýsơ suất, lậpótức kéo dàiĬkhoảng cách. Giâyľphút pháp ấnđtrên tay hoànặthành, dây leoóvút lên tậnộtrời hình thànhằmột kết giới,ùngăn Giản HànhóChi giữa khôngĩtrung. Cùng lúcêđó, pháp quangụđỏ tươi bừngởsáng trên tayíBạch Vi, nghìnévạn đóa hồngưnổ tung giữaĩkhông trung, phóngfnhanh về phíaĩGiản Hành Chi.ểNgay khi cáchựGiản Hành Chiícòn ba trượng,âhoa hồng nổỹtung hóa thànhănghìn vạn cánhơhoa, mỗi mộtЇcánh hoa đều]chứa đựng sát‹ý sắc bén,ìcắt toàn thânỉGiản Hành Chi.
“Chủớnhân!”
666 hétủthành tiếng. Màịgiây phút tiếngúthét vang lên,ịUyên Ngưng trênòtay Giản Hành}Chi phát raâánh sáng trắng,ỉánh sáng vàìcánh hoa vaúchạm vào nhau.ựGiản Hành Chiếkhông lùi mà]chiến, xông vềìphía cánh hoa.ớCánh hoa sắcỉbén lướt quaÎtoàn thân y,)quang kiếm củaừy nhắm thẳngìvào dây leoịngăn cách yịvà Bạch Vi.îNgay lúc mũiĪkiếm chạm vàoĩdây leo, vôjsố côn trùngạthuận theo quangốkiếm rơi xuống.ἲNhận ra thứẻgì rơi vàoádây leo, BạchỹVi thét lên,ẫdây leo lậpètức lui vềísau, tức giậnũmắng: “Giản HànhĩChi!”
“Sợ côn‹trùng à?”
Giản:Hành Chi bậtụcười, giơ túiiCàn Khôn lên:é“Chỗ ta cònìnhiều lắm.”
“Ấuĭtrĩ!!!” Bạch Viírống giận: “Ngươiỹlà con nítἰhả?!”
“Phải đấy.”ẵGiản Hành Chiílại dùng kiếmếphóng một đợt}côn trùng nữa,ἳnhướng mày: “Soľvới cô, khôngỉphải ta cònềbé lắm sao?”ĩ
Côn trùng bayẫnhảy đầy trời,ísắc mặt BạchἳVi đại biến,ịthế cục nháy,mắt nghịch chuyển,áGiản Hành Chiɪđổi thủ sangếcông.
Giản Hành Chiậgiữ chân BạchíVi, Tần UyểnỳUyển mở Thủyúkính, vừa quanìsát Giản HànhíChi đánh nhau,ỹvừa liên lạcịnhóm Tạ CôịĐường.
Nàng phải nghĩócách thiết lậpḷtrận dịch chuyểnỉđưa người đếnἴđây, đầu tiênẵphải xác địnhỉvị trí ngườiờkia, ít nhấtíđôi bên cóôthể liên hệïhoặc là đồngỉthời bố tríıpháp trận đồngἰdạng, hoặc làįnàng có thểốxác nhận vịĬtrí người kiaìrồi triệu hồiọngười đó ờtới.
Nàng để lạiĩpháp khí truyềnĭâm trên ngườiịTạ Cô Đườngờnên trước tiên}dùng thuật truyềníâm gọi TạõCô Đường mấyįtiếng. Không thấyíTạ Cô Đườngĩđáp lời, nàngấvừa vẽ phápửtrận dịch chuyểnĺtriệu hồi Tạ,Cô Đường, vừaẫliên hệ vớiỳtừng người ThúyịLục và LiễuĩNguyệt Hoa.
Có phápíkhí truyền âmɩlàm vật dẫn,ẹchỉ cần TạἶCô Đường khôngẹbị hạn chế²là có thể°tiếp nhận triệuừhồi đến đây.
TầnừUyển Uyển bậnỹrộn vẽ phápỵtrận, đồng thờiỉđể ý đếnơGiản Hành Chiἲtrong Thủy kính.
Phápồtu nhờ vàoũsức mạnh trờiệđất, sở trườngíđánh tầm xa,ẹkhuyết điểm lớnînhất là lúcĪlàm phép cầnỹthời gian, choỡnên không thểícận chiến. Dù[cho Bạch Viἶcao hơn GiảnấHành Chi haiợđại cảnh giớiithì cũng khôngịdám để GiảnẳHành Chi tiếpỗcận.
Mà Giản HànhɩChi biết điểmİnày, bèn dùngủcôn trùng pháìmở kết giớifdây leo, tìmİcơ hội tiếpḻcận cô ta.
Kinhìnghiệm đối chiếnḻcủa Bạch Viỉphong phú, lậpểtức điều chỉnhḽphương thức chiếnồđấu, kéo dàiơkhoảng cách vớiầGiản Hành Chi,ìkhông dùng dâyɩhoa tấn côngïmà dùng linhílực hóa thànhềlưỡi dao ánhɪsáng phóng vềằphía Giản HànhỳChi.
Giản Hành Chiɪchịu đựng lưỡi(dao, bay thẳngẽtới trước ngườiõcô ta, mởậtúi Càn Khôn,}trong nháy mắtĩcác loại rệpỗcây, nhện đỏ,íbọ rầy ồđạt trút ra.ộBạch Vi ngừng‹hô hấp, cảíngười run rẩy.ửGiản Hành Chiýthừa cơ hội,ìđâm một nhátịvào người BạchỷVi. Bạch Vi[phủ côn trùng]đầy người, runĩrẩy nghiến răng:ĩ“Ngươi… muốn… chết!!!”ĩ
Ngay lúc nóiộchuyện, vô sốīcánh hoa phóngịtừ trong ngườiìnàng ta ra,(bắn về phíaẫGiản Hành Chi.êLinh lực hấpủthụ tại UyênẻNgưng, Giản HànhưChi nắm chặtìkiếm, chịu đựngĩsự đao đớnỹdo cánh hoaỡtùng xẻo, truyền²linh lực vàoẵUyên Ngưng, dốcệsức đối khángơBạch Vi.
Tu viỗy không bằngĺBạch Vi, đốiốđầu linh lựcốđương nhiên chịuỵthiệt. Hiện tạiĮthức hải rốiįloạn, y lạiựsợ thức hải{suy sụp, vìđthế vẽ phápĩtrận tụ linhỉdưới chân, tậpđhợp linh khíỳtrời đất ùnĪùn đưa vàoỉcơ thể.
Cứ thếìlinh căn trongĩcơ thể yỵliên tục bịἶlinh khí giộiỵrửa gần nhưởnổ tung, bởi,vì chịu tảiḷlinh lực vượtôquá sức chịuíđựng cơ thể,ằlàn da bắtờđầu rỉ máu.ăY vừa vậnἴhành Xuân Sinhİkịp thời tuīphục cơ thể,ívừa mở rộngịlinh căn, đưaốlinh lực màắlinh căn hấpỷthu nhập vàoịNguyên Anh tôiìluyện, sau khiẽvận hành toànáthân thì ngưngḽtụ tại mũiĩkiếm, thuận theoỉmũi kiếm đâmЇvào cơ thểủBạch Vi. Linhĩlực của Bạch:Vi ngăn cảnỵlinh lực của:Giản Hành Chi,ómuốn thuận theoõkiếm y đánhẹvề trước.
“Hết cônftrùng rồi?” BạchïVi nhìn yýnghiến răng cố,chống, cười khẩy.
GiảnẹHành Chi ngướcámắt: “Cô đoánồxem?”
“Muốn độIkiếp tại đây?”ếMây đen trênỡtrời bày bố,ịánh mắt BạchỷVi tràn đầyḷphẫn nộ: “Nghĩỉhay thật!”
Dứtịlời, dây leoỡđột nhiên mọcựlên, thành từngảcon dao sắc²bén đâm xuyênửGiản Hành Chi.
Tần}Uyển Uyển mởἲto mắt, địnhīrút kiếm theoêbản năng, chợt:nghe thấy tiếngĭGiản Hành Chi:ἳ“Đừng xen vào.”ì
Nói xong, GiảnứHành Chi đá{lên người BạchẫVi một cước,ỳrút Uyên Ngưng,ìvội vã thối}lui. Dây leoIgiống như daoịsắc tuôn từểbốn phương támἳhướng quấn lên,ỉGiản Hành Chi¹mặc kệ tấtỉcả, vừa néộtránh dây leoịvừa xông vềḹphía Bạch ViÍlần nữa, khôngịhề có ýílùi bước.
“Để taìtự mình ngộľđạo.”
Dứt lời,ịy chém mộtỉkiếm vào dâyẻleo, cùng lúcỷđó lưỡi dao‹bằng hoa chémiđứt cánh tayấGiản Hành Chi,âmáu bắn raítung tóe, nhưngỷkhoảnh khắc máuịhuyết kia tiếpĮxúc thì bỗng)lập tức liềnḹlại, cánh tayủtrở về trênỏngười Giản HànhĩChi, y vungἳkiếm định chém!
Đốiḻvới y màἷnói, đau đớnἶhình như chẳngἵcó ý nghĩẻgì, dưới thươngıthế trong ngoàiĪđan xen, tốcḻđộ của yứkhông hề chậmũlại.
Y vung chém‹Bạch Vi một)mạch giống nhưáBạch Vi mớiếlà bên yếuỳthế.
Giản Hành Chi¸lấy chiến luyệnḽđạo, khí thếἷlúc giao chiếnḽkhiến người taèsợ hãi. Nếuộnhư người bìnhỉthường đã sợÏrun từ lâu,ổnhưng dù saoĨBạch Vi thânòkinh bách chiến,ịcô ta biếtẹchiêu thức củafGiản Hành Chiἶlà lấy côngἱlàm thủ, bènĪđiên cuồng tấnếcông y.
Tần UyểnâUyển nhìn GiảnệHành Chi toàn(thân đầy máuïvẫn nhất quyếtịkhông lùi trongầThủy kính, cảmẳnhận linh khíấbốn phía biếnjhóa, nhận thứcÏrõ ràng ýịđịnh của GiảnịHành Chi.
—— Yịmuốn độ kiếpfở đây, điđthẳng vào HóaÏThần.
Trong quá trìnhígiao chiến, kiếmắtu vượt cấpệlà chuyện bìnhòthường, nhưng cũng(cực kỳ nguyĬhiểm, quá trìnhịvượt cấp làilúc Giản HànhĩChi yếu ớtỡnhất, Bạch Viīcũng dễ dàng:chém chết y.ìLúc này, BạchữVi không giếtíđược y, đợiíy bước vàoĺHóa Thần, BạchỏVi lại khóộmà giết nổi.
TấtЇcả mọi ngườiìđều biết điểmònày, cho nênĩBạch Vi khôngịđể ý thờiīgian nghỉ ngơi,İdốc hết toàn}lực tấn công²Giản Hành Chi,Ímuốn đánh chếtẻy dưới lưỡiẹdao hoa!
Kiếm phong chém đứt dây leo phóng lên trời, từng gai nhọn lướt qua. Tần Uyển Uyển nhìn máu thịt Giản Hành Chi văng tung tóe nhưng y vẫn mặc kệ không quan tâm, lần lượt tiến công về trước.
Nam Phong vẫn không trả lời.
Trận chém giết thật sự không phải dừng tay kịp lúc như kiếm tu so tài, cũng không như thử thách mạo hiểm có trưởng bối trông chừng, mà là quyết định sinh tử trong một kiếm, lấy máu thịt định thắng thua.
Đây chính là người nuôi Thanh long, bị nàng đâm một nhát, lại nhốt Hoa Dung ở Hoang Thành —— Bách Tuế Ưu.
Đối chiến như vậy, Tần Uyển Uyển nhìn mà run tay, nàng chưa từng gặp cảnh chém giết nào máu me như vậy.
Tần Uyển Uyển thử dùng cảm ứng giữa chủ nhân và linh thú để cảm ứng vị trí Nam Phong, loại cảm ứng này có thể đột phá bất cứ hạn chế kết giới nào. Nhưng khoảnh khắc cảm nhận được, nàng trừng to mắt, nguyên nhân không gì khác ngoài vị trí Nam Phong đang ở cách nàng rất gần!
Có một khoảnh khắc, nàng đột nhiên hiểu vì sao trước đây Giản Hành Chi vẫn luôn muốn nàng chịu đau, chịu đòn.
Kiếm phong chém đứt dây leo phóng lên trời, từng gai nhọn lướt qua. Tần Uyển Uyển nhìn máu thịt Giản Hành Chi văng tung tóe nhưng y vẫn mặc kệ không quan tâm, lần lượt tiến công về trước.
Mai Tuế Hàn nhìn thiên lôi ầm ầm giáng xuống trong Thủy kính, Giản Hành Chi xếp chân tĩnh tọa dưới tia sét, sau đó bị Bạch Vi đâm thủng ngực, giọng hắn bình thản: “Ta rất muốn sống cùng nàng cả đời. Nàng mang Long đan, ta và nàng song tu, cùng nhau phi thăng, chẳng phải nhanh hơn sao?”
Trận chém giết thật sự không phải dừng tay kịp lúc như kiếm tu so tài, cũng không như thử thách mạo hiểm có trưởng bối trông chừng, mà là quyết định sinh tử trong một kiếm, lấy máu thịt định thắng thua.
Nghe nói thế, ánh mắt Tần Uyển Uyển lập tức lạnh lẽo.
Giản Hành Chi đã nhuốm máu đầy người, sấm sét trên trời tập hợp, Bạch Vi linh lực dồi dào, hai người giằng co qua lại, nhưng Tần Uyển Uyển biết Giản Hành Chi không chống đỡ được bao lâu.
Nàng nhắm mắt để bản thân cố gắng bình tĩnh lại. Hồi lâu sau, nàng hít sâu một hơi, xoay đầu đi, tiếp tục nghĩ cách liên lạc Tạ Cô Đường.
Hắn vẫn mang dáng dấp thường ngày, hoa phục áo đỏ kim tuyến. Kích cỡ Nam Phong to như thú bông, bị hắn ôm trên tay, không hề nhúc nhích, đầu dán lá bùa, phát ra ánh sáng trong sương mù.
Nam Phong không đáp. Tần Uyển Uyển lập tức nhận ra tình huống bất thường, vội gọi: “Nam Phong, nếu như ngươi không có chuyện gì thì trả lời ta.”
Pháp trận dịch chuyển để liên lạc Tạ Cô Đường đã vẽ xong, không có ai hồi đáp. Tần Uyển Uyển suy nghĩ, chỉ đành ký thác hi vọng lên người Nam Phong, hi vọng Nam Phong đang ở cùng bọn họ.
Hôm nay, Giản Hành Chi mang Uyên Ngưng đi, chỉ có Lạc Thủy bên người Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển trốn trong bóng tối, mượn mê trận che giấu thân hình.
Tần Uyển Uyển thử dùng cảm ứng giữa chủ nhân và linh thú để cảm ứng vị trí Nam Phong, loại cảm ứng này có thể đột phá bất cứ hạn chế kết giới nào. Nhưng khoảnh khắc cảm nhận được, nàng trừng to mắt, nguyên nhân không gì khác ngoài vị trí Nam Phong đang ở cách nàng rất gần!
Tần Uyển Uyển không lên tiếng. Nàng nhìn trận dịch chuyển giấu trong pháp trận sương mù, kiềm chế nhịp tim đập thình thịch, quan sát Mai Tuế Hàn, phán đoán thực lực chênh lệch giữa hai người, suy nghĩ mục đích của Mai Tuế Hàn.
Tần Uyển Uyển không dám lên tiếng. Nàng ngước mắt nhìn Thủy kính, bên trên là cảnh tượng Giản Hành Chi và Bạch Vi đang chiến đấu.
Không chỉ khoảng cách Nam Phong cách nàng rất gần, nó còn luôn di chuyển thần tốc. Tần Uyển Uyển không khỏi lên tiếng triệu hồi: “Nam Phong?”
Đối chiến như vậy, Tần Uyển Uyển nhìn mà run tay, nàng chưa từng gặp cảnh chém giết nào máu me như vậy.
Nam Phong không đáp. Tần Uyển Uyển lập tức nhận ra tình huống bất thường, vội gọi: “Nam Phong, nếu như ngươi không có chuyện gì thì trả lời ta.”
Nàng siết chặt kiếm, kiềm chế run rẩy, nhìn Giản Hành Chi ngộ đạo giữa sấm sét trong Thủy kính.
Nam Phong vẫn không trả lời.
Khoảnh khắc câu hỏi này xuất hiện, ý nghĩ chợt lóe, Tần Uyển Uyển nhìn Bạch Vi đang làm phép, đột nhiên sực tỉnh ——
Mai Tuế Hàn nhẹ nhàng thả con kiến xuống, ngước mắt quan sát pháp trận. Hắn chạm bàn tay giữa không trung, dường như giữa không trung có một tấm màng, vị trí cây quạt của hắn chạm đến xuất hiện hoạ tiết màu vàng mờ ảo, chiếc quạt thuận theo hoạ tiết vẽ sang xung quanh, hắn vừa vẽ vừa dịu dàng nói: “Tìm được mắt trận chỗ này, pháp trận sẽ phá. Uyển Uyển, nàng nói xem ta tốn bao lâu để tìm được mắt trận?”
Tần Uyển Uyển nhìn vị trí Nam Phong, không nói lời nào, giơ tay bố trí trận pháp dưới đất. Đúng lúc mê trận hình thành, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện trong hang động!
Hắn vẫn mang dáng dấp thường ngày, hoa phục áo đỏ kim tuyến. Kích cỡ Nam Phong to như thú bông, bị hắn ôm trên tay, không hề nhúc nhích, đầu dán lá bùa, phát ra ánh sáng trong sương mù.
Đây là kiếm mà Giản Hành Chi lấy từ mộ Lận Ngôn Chi ra, tên là Lạc Thủy. Lưỡi kiếm nhỏ dài, đối với Giản Hành Chi thì kiếm này quá tinh xảo, y dùng không quen.
Mai Tuế Hàn đang tìm mắt trận, Tần Uyển Uyển đổi mắt trận. Sau khi đổi hai lượt, Mai Tuế Hàn nhận ra hành động của nàng, dừng quạt lại, giọng ôn hòa: “Uyển Uyển, nàng không muốn gặp ta đến thế sao? Ta tới là để cứu nàng mà.”
Tần Uyển Uyển quan sát người tới, đặt tay lên bội kiếm màu trắng.
Nàng biết đây là ai rồi.
Giản Hành Chi đang chém giết đến thời khắc mấu chốt với Bạch Vi bên ngoài. Mai Tuế Hàn thở dài, dứt khoát từ bỏ phá mở trận sương mù, quay đầu nhìn Thủy kính, oán trách nàng: “Nàng vẫn luôn không chịu tin ta, ta thật sự rất tiếc. Kỳ thật nếu như nàng bằng lòng chọn ta, ta sẽ không gây bất lợi cho nàng, ta cũng không muốn giết nàng, ngược lại ——”
Đây là kiếm mà Giản Hành Chi lấy từ mộ Lận Ngôn Chi ra, tên là Lạc Thủy. Lưỡi kiếm nhỏ dài, đối với Giản Hành Chi thì kiếm này quá tinh xảo, y dùng không quen.
Mai Tuế Hàn bước từng bước vào hang động, hắn quan sát pháp trận sương mù, giọng điệu ngả ngớn: “Quả nhiên tiên pháp thượng giới phi phàm. Uyển Uyển, nàng thật khiến ta kinh ngạc.”
Cái hắn đợi là Bạch Vi tiêu hao thể lực đánh chết Giản Hành Chi, đợi Bạch Vi mất đi sức chiến đấu, đó là khoảnh khắc hắn đang chờ!
Xuân Sinh không phải vô địch, nếu Giản Hành Chi tạm dừng chốc lát, linh lực không thể liên tục, lấy trạng thái thân thể và linh lực hiện tại của y, cơ thể sẽ lập tức nổ tung.
Hôm nay, Giản Hành Chi mang Uyên Ngưng đi, chỉ có Lạc Thủy bên người Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển trốn trong bóng tối, mượn mê trận che giấu thân hình.
Mai Tuế Hàn bước từng bước vào hang động, hắn quan sát pháp trận sương mù, giọng điệu ngả ngớn: “Quả nhiên tiên pháp thượng giới phi phàm. Uyển Uyển, nàng thật khiến ta kinh ngạc.”
Bạch Vi!
Tần Uyển Uyển không lên tiếng. Nàng nhìn trận dịch chuyển giấu trong pháp trận sương mù, kiềm chế nhịp tim đập thình thịch, quan sát Mai Tuế Hàn, phán đoán thực lực chênh lệch giữa hai người, suy nghĩ mục đích của Mai Tuế Hàn.
Hắn đang đợi cái gì?
Nhưng lúc này nàng không dám hành động, chỉ cần có bất cứ động tĩnh nào, Mai Tuế Hàn sẽ tìm thấy nàng ngay lập tức.
Mai Tuế Hàn nhẹ nhàng thả con kiến xuống, ngước mắt quan sát pháp trận. Hắn chạm bàn tay giữa không trung, dường như giữa không trung có một tấm màng, vị trí cây quạt của hắn chạm đến xuất hiện hoạ tiết màu vàng mờ ảo, chiếc quạt thuận theo hoạ tiết vẽ sang xung quanh, hắn vừa vẽ vừa dịu dàng nói: “Tìm được mắt trận chỗ này, pháp trận sẽ phá. Uyển Uyển, nàng nói xem ta tốn bao lâu để tìm được mắt trận?”
Hiện giờ hắn vốn không tìm nàng, có thể thấy đang có dự định khác, mà tại đây chỉ có nàng và Giản Hành Chi, nếu ý đồ không ở nàng, vậy chắc chắn là ở Giản Hành Chi. Nhưng hiện tại Giản Hành Chi hoàn toàn không có sức phản kháng, chỉ là gắng gượng chống đỡ, nếu hắn muốn giết Giản Hành Chi thì tại sao không ra ngoài?
Tần Uyển Uyển không dám lên tiếng. Nàng ngước mắt nhìn Thủy kính, bên trên là cảnh tượng Giản Hành Chi và Bạch Vi đang chiến đấu.
Có một khoảnh khắc, nàng đột nhiên hiểu vì sao trước đây Giản Hành Chi vẫn luôn muốn nàng chịu đau, chịu đòn.
Tần Uyển Uyển quan sát người tới, đặt tay lên bội kiếm màu trắng.
Giản Hành Chi đã nhuốm máu đầy người, sấm sét trên trời tập hợp, Bạch Vi linh lực dồi dào, hai người giằng co qua lại, nhưng Tần Uyển Uyển biết Giản Hành Chi không chống đỡ được bao lâu.
Kẻ Mai Tuế Hàn sợ chính là Bạch Vi!
Xuân Sinh không phải vô địch, nếu Giản Hành Chi tạm dừng chốc lát, linh lực không thể liên tục, lấy trạng thái thân thể và linh lực hiện tại của y, cơ thể sẽ lập tức nổ tung.
Nàng siết chặt Lạc Thủy, nhìn Mai Tuế Hàn lần lượt tìm mắt trận. Trận dịch chuyển bên cạnh chớp sáng, hẳn Tạ Cô Đường đã hồi đáp.
Nhưng lúc này nàng không dám hành động, chỉ cần có bất cứ động tĩnh nào, Mai Tuế Hàn sẽ tìm thấy nàng ngay lập tức.
Tần Uyển Uyển cố gắng phân tích.
Trên người nàng mang theo lá bùa song sinh, nếu nàng bị thương, đây sẽ là tổn thương trí mạng đối với Giản Hành Chi đang chiến đấu.
Nàng suy nghĩ mục đích của Mai Tuế Hàn đến đây, suy nghĩ làm sao giải quyết ảnh hưởng của lá bùa song sinh đối với Giản Hành Chi, đồng thời lén lút thay đổi hoạ tiết pháp trận sương mù.
Không chỉ khoảng cách Nam Phong cách nàng rất gần, nó còn luôn di chuyển thần tốc. Tần Uyển Uyển không khỏi lên tiếng triệu hồi: “Nam Phong?”
Mai Tuế Hàn đang tìm mắt trận, Tần Uyển Uyển đổi mắt trận. Sau khi đổi hai lượt, Mai Tuế Hàn nhận ra hành động của nàng, dừng quạt lại, giọng ôn hòa: “Uyển Uyển, nàng không muốn gặp ta đến thế sao? Ta tới là để cứu nàng mà.”
Pháp trận dịch chuyển để liên lạc Tạ Cô Đường đã vẽ xong, không có ai hồi đáp. Tần Uyển Uyển suy nghĩ, chỉ đành ký thác hi vọng lên người Nam Phong, hi vọng Nam Phong đang ở cùng bọn họ.
Trên người nàng mang theo lá bùa song sinh, nếu nàng bị thương, đây sẽ là tổn thương trí mạng đối với Giản Hành Chi đang chiến đấu.
Giản Hành Chi đang chém giết đến thời khắc mấu chốt với Bạch Vi bên ngoài. Mai Tuế Hàn thở dài, dứt khoát từ bỏ phá mở trận sương mù, quay đầu nhìn Thủy kính, oán trách nàng: “Nàng vẫn luôn không chịu tin ta, ta thật sự rất tiếc. Kỳ thật nếu như nàng bằng lòng chọn ta, ta sẽ không gây bất lợi cho nàng, ta cũng không muốn giết nàng, ngược lại ——”
Mai Tuế Hàn nhìn thiên lôi ầm ầm giáng xuống trong Thủy kính, Giản Hành Chi xếp chân tĩnh tọa dưới tia sét, sau đó bị Bạch Vi đâm thủng ngực, giọng hắn bình thản: “Ta rất muốn sống cùng nàng cả đời. Nàng mang Long đan, ta và nàng song tu, cùng nhau phi thăng, chẳng phải nhanh hơn sao?”
Nghe nói thế, ánh mắt Tần Uyển Uyển lập tức lạnh lẽo.
Nàng biết đây là ai rồi.
Đây chính là người nuôi Thanh long, bị nàng đâm một nhát, lại nhốt Hoa Dung ở Hoang Thành —— Bách Tuế Ưu.
Nàng siết chặt Lạc Thủy, nhìn Mai Tuế Hàn lần lượt tìm mắt trận. Trận dịch chuyển bên cạnh chớp sáng, hẳn Tạ Cô Đường đã hồi đáp.
Nàng siết chặt kiếm, kiềm chế run rẩy, nhìn Giản Hành Chi ngộ đạo giữa sấm sét trong Thủy kính.
Bạch Vi lần lượt tấn công y, nhưng y lại hóa sấm sét thành năng lượng, truyền vào cơ thể, lần lượt chống lại đợt tấn công của Bạch Vi.
Mai Tuế Hàn nhìn Thủy kính, dường như hắn không hề gấp gáp mà đang chờ đợi cái gì đó.
Nàng nhắm mắt để bản thân cố gắng bình tĩnh lại. Hồi lâu sau, nàng hít sâu một hơi, xoay đầu đi, tiếp tục nghĩ cách liên lạc Tạ Cô Đường.
Hắn đang đợi cái gì?
Tần Uyển Uyển cố gắng phân tích.
Mai Tuế Hàn nhìn Thủy kính, dường như hắn không hề gấp gáp mà đang chờ đợi cái gì đó.
Hiện giờ hắn vốn không tìm nàng, có thể thấy đang có dự định khác, mà tại đây chỉ có nàng và Giản Hành Chi, nếu ý đồ không ở nàng, vậy chắc chắn là ở Giản Hành Chi. Nhưng hiện tại Giản Hành Chi hoàn toàn không có sức phản kháng, chỉ là gắng gượng chống đỡ, nếu hắn muốn giết Giản Hành Chi thì tại sao không ra ngoài?
Khoảnh khắc câu hỏi này xuất hiện, ý nghĩ chợt lóe, Tần Uyển Uyển nhìn Bạch Vi đang làm phép, đột nhiên sực tỉnh ——
Bạch Vi!
Kẻ Mai Tuế Hàn sợ chính là Bạch Vi!
Cái hắn đợi là Bạch Vi tiêu hao thể lực đánh chết Giản Hành Chi, đợi Bạch Vi mất đi sức chiến đấu, đó là khoảnh khắc hắn đang chờ!
Haizzz nghĩ lại r. Chắc MTH ko phải cùng 1 ng vs GHC đâu 🙁
Anh ngứa tay lắm rồi, lâu lắm rồi không được đánh nhau ?
Mắng đúng lắm, ảnh như chưa tốt nghiệp tiểu học ấy ?
Mỗi lần Giản Hành Chi đánh nhau là ngầu muốn xỉu vậy đó, thích anh quớ à~~~
Anh không… biết đau hả? Em đọc mà xót giùm luôn ấy.
Nữa hả, lại Bách Tuế Ưu nữa?
Hắn muốn gì ở Bạch Vi vậy?
Vậy mình đoán đúng rồi. Công tử Vô Ưu – Mai Tuế Hàn là Bách Tuế Ưu.