Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 92 (2)

Chương 92 (2)

Trên đời này, rất nhiều cuộc gặp gỡ tưởng như lần đầu đều chỉ là cửu biệt trùng phùng bị người quên lãng

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Nhận ra điểm này, Tần Uyển Uyển ngẩng đầu, chỉ thấy Giản Hành Chi ngồi dưới tia chớp đã thành xương trắng, đi vào bước ngoặc cuối cùng. Bạch Vi giơ tay lên dồn sức, định đánh một đòn trí mạng.

Không thể để Bạch Vi đánh ra chiêu cuối cùng!

Đầu Tần Uyển Uyển chợt lóe lên suy nghĩ này, nàng không lẩn trốn nữa, đột ngột giơ kiếm phá mở một nửa ngọn núi, khiến hang động lộ ra trong tầm mắt Bạch Vi. Nàng vừa mở trận dịch chuyển cho Tạ Cô Đường, vừa hét to lên: “Bạch Vi, cô xem đây là ai!”

Bch Vi nghe tiếng ngng¸đu. Khonh khcínhìn thy MaiáTuế Hàn, côêta trn tomt, pháp quyếtìtrên tay khôngđh lưng líquay đu đánhthng v MaiTuế Hàn, linhlc bn “m(lên ngưi hn.ĩMai Tuế Hàn{s dng cơóth c chumt đòn caBch Vi, nhưngtc đ chngĩh suy gim,]chp mt đãbay ti trưcmt nàng ta,bung qut làmdao, kiếm ýmnh m ùnĩùn kéo tiĩlp tc đèlên tt ckết gii caíBch Vi, quétòqua c nàngýta! Đng thiôtay hn đâmxuyên qua ngưiBch Vi, lôira mt mnhįngc v trongìsut lp lánh.

Máuýhuyết Bch Viăvăng tung tóe,sng st tròn]mt, rơi ttrên tri xung.

Khíjtc Ngc LinhfLung tràn ngpãđt tri. Đngtác Mai TuếHàn lin mch,ly tc đcc nhanh quayđli nhm vàoTn Uyn Uyn.

TnóUyn Uyn nhyũra xa, chnĨkinh nhìn MaiTuế Hàn đuiâtheo nàng. Trông:thy kiếm ývà đng tác}trên ngưi hn,ânàng sc hiu.

Hn¹là kiếm tu!

MaiTuế Hàn vn}không phi pháp¹tu, hn làkiếm tu!

Ly tcđ, năng lc¸ca hn, nàngvn không cósc đánh tr.

Màlúc này tiaīsét mnh nhtgiáng xung, TnUyn Uyn cm)giác rõ ràngâsinh cơ caGin Hành Chi(ch còn limt si.

Y khôngîth chu đngmt đòn doflá bùa songsinh mang đến,mà nàng likhông thoát đưcMai Tuế Hàn.

Nhưnginàng mun sng.

Nàngmun Gin HànhChi sng. Lnđu tiên trongíđi nàng thíchmt ngưi, lnđu tiên córàng buc sâuĩsc như vyìvi mt ngưixa l, lnfđu gp đưc(ngưi tt như,vy.

Nàng mun ysng.

Ý nim cusinh mãnh litéchưa tng cóîbc phát, sôngnúi nht nguyt,Ïvn vt sinhcơ lưt quaíđu nàng. Nàng}cm kiếm trêntay, xung quanhùnhư có cmnhn, linh khíícun cun, đtrung núi chuyn.

Lưikiếm Lc Thytrên tay nàngphát sáng. Ngayĩkhonh khc MaiTuế Hàn bayìđến trưc mt,ếTn Uyn Uynvung tay ơchém mt nhát,íkiếm ý hùngmnh đánh thngèvào sm sét,rót lên ngưiıGin Hành Chi.

Đngthi tay caMai Tuế Hànđâm thng vàoìbng nàng, tómly Long đantrong bng.

Đau đntrong d liukhông h xutêhin, Tn UyníUyn bình tĩnhénhìn thanh niênìtrưc mt. Thanhîniên nhìn nàngchăm chú, vmt du dàng:Vì sao chn¸hn? Chn ta,²tt biết bao.”

“Ngươi… Tn UynUyn th dc:,“Rt cuc… ngươilà ai?”

“Ta?”ìMai Tuế Hàn¹áp sát nàng,ùghé vào tai,thp ging lênļtiếng: “Ta tênjLn Ngôn Chi.”

Dt li, MaiTuế Hàn kéoãLong đan ra.jHàng trăm thanhīquang kiếm đngĪthi nhm v:phía sau lưngàTn Uyn Uyn,ĩngay lúc MaiTuế Hàn chunb rút lui,ɨTn Uyn UynÍníu hn li,pháp n TchSơn trên ngcăMai Tuế HànĬđng thi sángĨlên, hai ngưiđu không thơnhúc nhích.

MaiĬTuế Hàn kinhếngc nhìn nàng:“Nàng…

Quang kiếmılp tc xuyênéthng hai ngưi.Trong tích tcđó, mt bóngdáng đt nhiên²xut hin saulưng Tn UynUyn, y ômly nàng, hàngĩtrăm thanh quangkiếm đâm thnglên ngưi thanhđniên, phát raâm thanh trmũđc, đng thifUyên Ngưng chémngang ngưi Mai(Tuế Hàn khiếnhn ta đuùmình phân ly,Įmáu bn tungétóe.

Mt lung linhýlc mnh mphóng t đngĭxa ti, mĮmt tiếng đánhìxung đt, sauơđó đui giếtmt mch theomt đim sángri đi.

Mà GinHành Chi vàTn Uyn Uynđu không đítâm.

Lôi kiếp chưa}tan, sm sétÍcòn đì đùngtrên ngưi GinɩHành Chi. Mttay Gin HànhɩChi ôm eoTn Uyn Uyn,ĩmt tay btíming vết thương,ìôm nàng nhínhàng đáp xungíđt.

Y bo vInàng trong lòng,sm sét đuđánh hết lênngưi y, sdng cơ thòđiu chnh smsét hung bo,ìchm rãi truynvào cơ thĩTn Uyn Uyn.

TnUyn Uyn khôngìh có chútɩsc lc, taĺvào lòng GinHành Chi, cmîgiác máu y,rơi xung gòùmá.

Nàng ngưc mtnhìn y, khpìngưi thanh niêntoàn là máu,(chng còn mt,ch lành ln.

Nàngmun chm vàoăgương mt y,nhưng li khôngícó sc giơïtay.

Mt kiếm kéoĩdài tính mngìcho Gin HànhChi và phápn đnh trɪMai Tuế Hànđã cn kitãtoàn b sclc ca nàng,nàng ch cóth trơ mtnhìn thanh niênjlng lng ômmình không nóimt li giaõcơn lôi đình.

“GinếHành Chi… Nàngkhàn ging lên¸tiếng.

Gin Hành ChiĨchuyn đng con}mt duy nhtîkhông nhum máu,bình tĩnh nhìnnàng.

Ging Tn UynUyn suy yếu:Ï“Ngưi… ngưi đpêlm.”

Gin Hành²Chi nghe nàngÎkhen ngi, yódu dàng mm[cưi, sau đóЇhơi cúi đu,dán gương mtĩđy máu lênmt nàng, mtmi nhm mt:“Nàng cũng đplm, nàng là¸ngưi đp nhtĭtrong lòng ta.”[

Tia lôi kiếpîcui cùng quaİđi, Gin HànhChi và TnUyn Uyn tiêuhóa linh lclôi kiếp mang}đến. Đi mưathiêng đ xung,¹hai ngưi đngòlên, phát hinT Cô Đưngđã đng bênòcnh h tĨbao gi. .

TnÍUyn Uyn nhìnĮthy T CôĐưng, xúc đngIgi: “T đica, huynh tiri sao? Ngưiĩkhác đâu?”

TýCô Đưng lcđu: “Ta khôngbiết, ta nhnīđưc truyn triuca tin bi}thì lp tcđi t trndch chuyn ra,jkết qu sauôkhi đi raóthì gp ngaymt sát trn,ta và mingưi phân tán,îkhông liên lcđưc vi h.Đi phá trnɨxong, ta li³nhn đưc tinìca mui, lúcchy ti đâythì hai ngưiİđang đ kiếpri.”

“Huynh

TnìUyn Uyn đangđnh hi gìđó, đt nhiênìcm giác đưckhí tc btthưng. Nàng quaypht đu li,sng s nhìníđnh núi hnúđn đng xa.

GinđHành Chi nhnóra cm xúcòTn Uyn Uyndao đng, tòmò hi: “UynÎUyn, sao thế?”ĩ

“Mu… mu thânta?”

Tn Uyn)Uyn nhn ralung linh lcýnhư có như:không trong gió,vi nhm mtfli, s dngũthn thc phânÏbit các loiìlinh lc xungquanh, loáng thoángĮcm thy mtưdi vàng kimthuc v mĭnàng đến tįđng Đông.

Nhưng màuvàng kim nàyđã rt mngmanh, nàng nhli mt lưtưquá trình đánhÎnhau lúc nãy,nghĩ ti lung)ánh sáng vàngếtruy đui MaiЇTuế Hàn, rtīcuc nhn ra:âÁnh sáng dittr thn hnĨMai Tuế Hànïlúc nãy làýpháp thut camu thân ta!”ê

Tạ Cô Đường không hiểu Tần Uyển Uyển nói gì lắm, Giản Hành Chi lại biết tầm quan trọng của chuyện này, y giơ tay lên kéo tay Tần Uyển Uyển, an ủi nàng: “Bây giờ đã đuổi không kịp nữa, đợi quay về, ta và nàng đi về phía Đông tìm.”

Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn Bạch Vi: “Cô không chuyển thế sao?”

“Chuyện này phải bắt đầu từ hơn hai trăm năm trước…” Bạch Vi hồi tưởng, ánh mắt mang theo chút hoài niệm.

Tần Uyển Uyển biết Giản Hành Chi nói có lý, nàng quay đầu nhìn Bạch Vi nằm trong đống đá đổ nát, trái tim bất giác giật thót.

Lời này vừa buông, nước mắt Bạch Vi rơi xuống, nàng ta gượng cười: “Phải.”

Nàng suy nghĩ, quyết định xử lý chuyện trước mặt trước, bèn đi về phía Bạch Vi.

“Kiếm ý vừa rồi…” Bạch Vi nhìn hình dáng Tần Uyển Uyển, khẽ hỏi: “Là cô sao?”

Nàng giơ tay dọn dẹp đá vỡ đè lên người Bạch Vi, rốt cuộc thấy rõ gương mặt của nàng ta.

“Chắc hẳn các người cũng biết, ta và tỷ tỷ Tố Đàn Âm là tỷ muội cùng rễ khác gốc, đều là thân thể hoa hồng. Bảy trăm năm trước, hai người chúng ta cùng tu Đạo nghìn kiếp hoá mộng, nhưng ta học nghệ không tinh, ở kiếp thứ năm trăm đã bỏ đạo, trở thành ma tu, không vào luân hồi, còn tỷ tỷ vẫn luôn kiến trì. Hơn hai trăm năm trước, tỷ ấy đến kiếp thứ một nghìn, hóa thành một gốc hoa hồng. Khi đó, tỷ ấy sống trên một bờ rào tại Ninh thị Hoang Thành, dầm mưa dãi nắng. Ta thường xuyên đến thăm tỷ ấy, bởi vì ta và tỷ ấy đều biết kiếp một nghìn này là mấu chốt cả đời. Kiếp này, tỷ tỷ phải duy trì sơ tâm tu đạo mới có thể độ kiếp thành công, nhưng vấn đề là trải qua một nghìn kiếp luân hồi, thật ra tỷ tỷ… đã vô cảm đối với thế gian này rồi. Cho nên sau khi trở thành hoa hồng, Thiên Đạo đặt một phong ấn cho tỷ ấy, nếu tỷ ấy có thể lấy lại khát vọng đối với thế giới này, tỷ ấy mới có thể mở phong ấn nở hoa. Nhưng tỷ ấy đã quá tê liệt, không còn loại nhiệt tình này nữa, mãi vẫn không thể phá thủng kết giới. Khi đó, ta rất sốt ruột, bởi vì nếu tỷ ấy vẫn tiếp tục không có sức sống, không thể nở hoa, đợi kỳ ra hoa qua đi, một nghìn kiếp kết thúc, tỷ ấy không thể nhập vào tiên thai, đây sẽ là kiếp cuối cùng của tỷ ấy.”

Thật ra Bạch Vi và nàng trông hơi tương tự, có điều chìm vào ma đạo quá lâu nên lệ khí trên trán quá đậm, mặc váy trắng thêu hoa hồng, nhắm mắt nằm trong đống đá vỡ nát, trông hơi đáng thương.

“Không cần khó xử.” Đối diện Tần Uyển Uyển, giọng nói Bạch Vi vô cùng dịu dàng: “Vừa rồi ta vốn thần hồn vỡ nát, là sinh cơ trong kiếm ý của cô đã bảo vệ hồn phách của ta, ta nên cảm tạ cô. Hẳn cô có rất nhiều câu hỏi, trước lúc ta hồn phi phách tán, cô hỏi đi.”

“Là ta.”

Nàng ta đã tắt thở. Nhát kiếm kia của Mai Tuế Hàn mang theo ý định diệt hồn, đừng nói tính mạng, ngay cả hồn phách cũng không định để lại cho nàng ta.

Có lẽ trên đời này, rất nhiều cuộc gặp gỡ tưởng như lần đầu đều chỉ là cửu biệt trùng phùng bị người quên lãng.

Tần Uyển Uyển hiểu ý của Giản Hành Chi, nhận lấy kiếm, giơ tay quét một kiếm qua không trung, cuối cùng đặt mũi kiếm giữa trán Bạch Vi.

Tần Uyển Uyển ngước mắt lên: “Hồn phách của ta là Tố Đàn Âm sao?”

Tần Uyển Uyển nhìn nữ tử trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy hơi đau lòng. Nàng thở dài, đang định nói gì đó, chợt nghe Giản Hành Chi lên tiếng: “Hồn phách của cô ta vẫn còn.”

Nàng suy nghĩ, quyết định xử lý chuyện trước mặt trước, bèn đi về phía Bạch Vi.

Thật ra Bạch Vi và nàng trông hơi tương tự, có điều chìm vào ma đạo quá lâu nên lệ khí trên trán quá đậm, mặc váy trắng thêu hoa hồng, nhắm mắt nằm trong đống đá vỡ nát, trông hơi đáng thương.

Tần Uyển Uyển ngây người, Giản Hành Chi đưa Uyên Ngưng cho nàng: “Dùng kiếm ý của nàng, cho cô ta một kiếm thần hồn.”

“Hồn phi phách tán?”

Tần Uyển Uyển hiểu ý của Giản Hành Chi, nhận lấy kiếm, giơ tay quét một kiếm qua không trung, cuối cùng đặt mũi kiếm giữa trán Bạch Vi.

Bạch Vi giơ tay, đặt ngón tay vào giữa trán Tần Uyển Uyển, một luồng sáng trắng dịu dàng phát ra. Một lát sau, Bạch Vi chậm chạp thả tay xuống.

Lát sau, một luồng hồn quang bay từ trong người Bạch Vi ra, kế tiếp bóng người dưới đất chầm chậm hiện lên.

Nàng giơ tay dọn dẹp đá vỡ đè lên người Bạch Vi, rốt cuộc thấy rõ gương mặt của nàng ta.

“Sau này chúng ta mới biết đó là lần đầu tiên người thanh niên ấy ra khỏi nhà kể từ khi chào đời. Y gánh vô số tội nghiệt và hắc ám, nhưng ngay thời khắc lần đầu gặp gỡ, y đã cho tỷ ấy một luồng sinh cơ.”

Gió nhè nhẹ thổi, hồn phách Bạch Vi trước mặt từ từ mở mắt, dường như nàng ta hơi hoang mang, ngẩng đầu dừng mắt trên người Tần Uyển Uyển.

“Kiếm ý vừa rồi…” Bạch Vi nhìn hình dáng Tần Uyển Uyển, khẽ hỏi: “Là cô sao?”

“Là ta.”

Tần Uyển Uyển ngây người, Giản Hành Chi đưa Uyên Ngưng cho nàng: “Dùng kiếm ý của nàng, cho cô ta một kiếm thần hồn.”

“Về sau thì sao?”

Tần Uyển Uyển không hiểu vì sao Bạch Vi hỏi câu này. Bạch Vi ngưng mắt nhìn Tần Uyển Uyển, ánh mắt hiện lên chút hơi nước.

Tần Uyển Uyển ngây người. Một lát sau, nàng lúng túng mở miệng: “Xin lỗi, ta chỉ muốn biết vì sao mình lại tới đây.”

Nàng ta đã tắt thở. Nhát kiếm kia của Mai Tuế Hàn mang theo ý định diệt hồn, đừng nói tính mạng, ngay cả hồn phách cũng không định để lại cho nàng ta.

“Cô…” Môi nàng ta khẽ run: “Cô có thể… cho ta chạm vào hồn phách của cô không?”

Tần Uyển Uyển biết Giản Hành Chi nói có lý, nàng quay đầu nhìn Bạch Vi nằm trong đống đá đổ nát, trái tim bất giác giật thót.

Tần Uyển Uyển ngây người, nàng lờ mờ hiểu được Bạch Vi muốn làm gì. Nàng gật đầu, bước tới trước mặt hồn phách của Bạch Vi.

Tần Uyển Uyển không hiểu vì sao Bạch Vi hỏi câu này. Bạch Vi ngưng mắt nhìn Tần Uyển Uyển, ánh mắt hiện lên chút hơi nước.

Tần Uyển Uyển ngây người, nàng lờ mờ hiểu được Bạch Vi muốn làm gì. Nàng gật đầu, bước tới trước mặt hồn phách của Bạch Vi.

Tần Uyển Uyển nhìn nữ tử trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy hơi đau lòng. Nàng thở dài, đang định nói gì đó, chợt nghe Giản Hành Chi lên tiếng: “Hồn phách của cô ta vẫn còn.”

Bạch Vi giơ tay, đặt ngón tay vào giữa trán Tần Uyển Uyển, một luồng sáng trắng dịu dàng phát ra. Một lát sau, Bạch Vi chậm chạp thả tay xuống.

Nàng ta cứ nhìn Tần Uyển Uyển, dường như không biết nên nói cái gì. Tần Uyển Uyển do dự chốc lát, rốt cuộc mở lời: “Là ta sao?”

Tần Uyển Uyển ngước mắt lên: “Hồn phách của ta là Tố Đàn Âm sao?”

Lời này vừa buông, nước mắt Bạch Vi rơi xuống, nàng ta gượng cười: “Phải.”

Nàng ta cứ nhìn Tần Uyển Uyển, dường như không biết nên nói cái gì. Tần Uyển Uyển do dự chốc lát, rốt cuộc mở lời: “Là ta sao?”

“Ta là Tố Đàn Âm chuyển thế, chẳng phải cô nên vui sao…” Tần Uyển Uyển thấy nàng ta rơi lệ, lấy làm lạ: “Sao lại khóc?”

“Năm đó, tỷ tỷ từng nói…” Bạch Vi khàn giọng đáp: “Nếu có một ngày, tỷ ấy chẳng nhớ được gì nữa, vậy tỷ ấy không còn là Tố Đàn Âm, bảo ta không cần nhận nhau, cũng không cần tìm kiếm.”

Tần Uyển Uyển tò mò, Bạch Vi cười khổ: “Về sau có một ngày, một vị thanh niên đi từ bên kia tường tới, dường như lần đầu tiên y thấy hoa hồng, bèn truyền linh lực vào người tỷ tỷ ta. Trong chớp mắt, tất cả nhiệt tình, sức sống, lương thiện, dịu dàng đối với thế giới trong lòng người thanh niên kia nhiễm vào tỷ tỷ. Ngay khoảnh khắc đó, tỷ tỷ nhờ vào linh lực của y, rốt cuộc phá mở kết giới của Thiên Đạo, nở hoa.”

Tần Uyển Uyển ngây người. Một lát sau, nàng lúng túng mở miệng: “Xin lỗi, ta chỉ muốn biết vì sao mình lại tới đây.”

“Không cần khó xử.” Đối diện Tần Uyển Uyển, giọng nói Bạch Vi vô cùng dịu dàng: “Vừa rồi ta vốn thần hồn vỡ nát, là sinh cơ trong kiếm ý của cô đã bảo vệ hồn phách của ta, ta nên cảm tạ cô. Hẳn cô có rất nhiều câu hỏi, trước lúc ta hồn phi phách tán, cô hỏi đi.”

Giây phút đó, đột nhiên nàng nhận ra.

“Hồn phi phách tán?”

Tần Uyển Uyển nghe vậy cảm thấy đau buồn, nhất thời không biết nên nói cái gì. Bạch Vi tìm một tảng đá ngồi xuống, nhìn ba người đang đứng, ngẫm nghĩ, hòa nhã nói: “Nếu cô không biết hỏi từ đâu, vậy ta sẽ kể từ quan hệ của tỷ tỷ và người vừa giết ta lúc nãy đi.”

Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn Bạch Vi: “Cô không chuyển thế sao?”

“Ta đã nhập ma đạo…” Bạch Vi mỉm cười: “Tội ác chồng chất, quỷ giới không thu, không thể chuyển thế.”

Tần Uyển Uyển nghe vậy cảm thấy đau buồn, nhất thời không biết nên nói cái gì. Bạch Vi tìm một tảng đá ngồi xuống, nhìn ba người đang đứng, ngẫm nghĩ, hòa nhã nói: “Nếu cô không biết hỏi từ đâu, vậy ta sẽ kể từ quan hệ của tỷ tỷ và người vừa giết ta lúc nãy đi.”

“Mà người thanh niên đó…” Ánh mắt Bạch Vi dừng trên gương mặt Giản Hành Chi, lúc này Giản Hành Chi đã dùng lại gương mặt của mình. Bạch Vi lẳng lặng nhìn y chăm chú, bình tĩnh mở miệng: “Tên Lận Ngôn Chi.”

“Chuyện này phải bắt đầu từ hơn hai trăm năm trước…” Bạch Vi hồi tưởng, ánh mắt mang theo chút hoài niệm.

“Chắc hẳn các người cũng biết, ta và tỷ tỷ Tố Đàn Âm là tỷ muội cùng rễ khác gốc, đều là thân thể hoa hồng. Bảy trăm năm trước, hai người chúng ta cùng tu Đạo nghìn kiếp hoá mộng, nhưng ta học nghệ không tinh, ở kiếp thứ năm trăm đã bỏ đạo, trở thành ma tu, không vào luân hồi, còn tỷ tỷ vẫn luôn kiến trì. Hơn hai trăm năm trước, tỷ ấy đến kiếp thứ một nghìn, hóa thành một gốc hoa hồng. Khi đó, tỷ ấy sống trên một bờ rào tại Ninh thị Hoang Thành, dầm mưa dãi nắng. Ta thường xuyên đến thăm tỷ ấy, bởi vì ta và tỷ ấy đều biết kiếp một nghìn này là mấu chốt cả đời. Kiếp này, tỷ tỷ phải duy trì sơ tâm tu đạo mới có thể độ kiếp thành công, nhưng vấn đề là trải qua một nghìn kiếp luân hồi, thật ra tỷ tỷ… đã vô cảm đối với thế gian này rồi. Cho nên sau khi trở thành hoa hồng, Thiên Đạo đặt một phong ấn cho tỷ ấy, nếu tỷ ấy có thể lấy lại khát vọng đối với thế giới này, tỷ ấy mới có thể mở phong ấn nở hoa. Nhưng tỷ ấy đã quá tê liệt, không còn loại nhiệt tình này nữa, mãi vẫn không thể phá thủng kết giới. Khi đó, ta rất sốt ruột, bởi vì nếu tỷ ấy vẫn tiếp tục không có sức sống, không thể nở hoa, đợi kỳ ra hoa qua đi, một nghìn kiếp kết thúc, tỷ ấy không thể nhập vào tiên thai, đây sẽ là kiếp cuối cùng của tỷ ấy.”

“Về sau thì sao?”

Tạ Cô Đường không hiểu Tần Uyển Uyển nói gì lắm, Giản Hành Chi lại biết tầm quan trọng của chuyện này, y giơ tay lên kéo tay Tần Uyển Uyển, an ủi nàng: “Bây giờ đã đuổi không kịp nữa, đợi quay về, ta và nàng đi về phía Đông tìm.”

Tần Uyển Uyển tò mò, Bạch Vi cười khổ: “Về sau có một ngày, một vị thanh niên đi từ bên kia tường tới, dường như lần đầu tiên y thấy hoa hồng, bèn truyền linh lực vào người tỷ tỷ ta. Trong chớp mắt, tất cả nhiệt tình, sức sống, lương thiện, dịu dàng đối với thế giới trong lòng người thanh niên kia nhiễm vào tỷ tỷ. Ngay khoảnh khắc đó, tỷ tỷ nhờ vào linh lực của y, rốt cuộc phá mở kết giới của Thiên Đạo, nở hoa.”

“Mà người thanh niên đó…” Ánh mắt Bạch Vi dừng trên gương mặt Giản Hành Chi, lúc này Giản Hành Chi đã dùng lại gương mặt của mình. Bạch Vi lẳng lặng nhìn y chăm chú, bình tĩnh mở miệng: “Tên Lận Ngôn Chi.”

“Sau này chúng ta mới biết đó là lần đầu tiên người thanh niên ấy ra khỏi nhà kể từ khi chào đời. Y gánh vô số tội nghiệt và hắc ám, nhưng ngay thời khắc lần đầu gặp gỡ, y đã cho tỷ ấy một luồng sinh cơ.”

Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn Bạch Vi.

Giây phút đó, đột nhiên nàng nhận ra.

Có lẽ trên đời này, rất nhiều cuộc gặp gỡ tưởng như lần đầu đều chỉ là cửu biệt trùng phùng bị người quên lãng.

***

P/s: Tựa đề của chương này làm mình nhớ lại cuốn sách “Kiếp nào ta cũng tìm thấy nhau” của Brian Weiss, nói về chuyện thôi miên hồi quy nhớ lại kiếp trước, mọi người có thể tìm đọc thử nhé.

 

5 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

9 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Hắn muốn Ngọc Linh Lung, nhưng sao Bạch Vi lại giữ Ngọc Linh Lung?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Có khi nào Lạc Thủy là kiếm của Tố Đàn Âm không?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Móa Mai Tuế Hàn là Lận Ngôn Chi thiệt kìa chời, thấy nghi nghi sao hiểu Giản Hành Chi tới vậy rồi giờ biết vẫn sốc.

Last edited 2 Năm Cách đây by Azan0306
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Mạnh dạn nghĩ chị mình cũng sắp độ kiếp rồi.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

OTP soft quá ????

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tần Uyển Uyển có khi là tỷ tỷ của Bạch Vi thật.

Last edited 2 Năm Cách đây by Azan0306
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tên chương này hay thiệt sự, nội dung cũng đỉnh thiệt sự.

Soleil
Soleil
2 Năm Cách đây

chương này hé mở nhiều câu hỏi quá

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Cái ông Lận Ngôn Chi nhập ma xong rồi ổng rắc rối ghê. Không biết nên thương hay nên giận. Mình cũng nghi nghi tất cả đều là âm mưu của Lận Ngôn Chi, nhg 0 rõ vì sao ổng lại làm như thế. Còn nhìu bí ẩn ghê.

9
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!