Chương 92 (2)
Trên đời này, rất nhiều cuộc gặp gỡ tưởng như lần đầu đều chỉ là cửu biệt trùng phùng bị người quên lãng
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nhận ra điểm này, Tần Uyển Uyển ngẩng đầu, chỉ thấy Giản Hành Chi ngồi dưới tia chớp đã thành xương trắng, đi vào bước ngoặc cuối cùng. Bạch Vi giơ tay lên dồn sức, định đánh một đòn trí mạng.
Không thể để Bạch Vi đánh ra chiêu cuối cùng!
Đầu Tần Uyển Uyển chợt lóe lên suy nghĩ này, nàng không lẩn trốn nữa, đột ngột giơ kiếm phá mở một nửa ngọn núi, khiến hang động lộ ra trong tầm mắt Bạch Vi. Nàng vừa mở trận dịch chuyển cho Tạ Cô Đường, vừa hét to lên: “Bạch Vi, cô xem đây là ai!”
Bạch Vi nghe tiếng ngẩng¸đầu. Khoảnh khắcínhìn thấy MaiáTuế Hàn, côêta trợn toềmắt, pháp quyếtìtrên tay khôngđhề lưỡng lựíquay đầu đánhớthẳng về MaiủTuế Hàn, linhủlực bắn “ầm”(lên người hắn.ĩMai Tuế Hàn{sử dụng cơóthể cố chịuỉmột đòn củaἵBạch Vi, nhưngốtốc độ chẳngĩhề suy giảm,]chớp mắt đãạbay tới trướcựmặt nàng ta,ứbung quạt làmọdao, kiếm ýảmạnh mẽ ùnĩùn kéo tớiĩlập tức đèἳlên tất cảḷkết giới củaíBạch Vi, quétòqua cổ nàngýta! Đồng thờiôtay hắn đâmẳxuyên qua ngườiẫBạch Vi, lôiửra một mảnhįngọc vỡ trongìsuốt lấp lánh.
Máuýhuyết Bạch Viăvăng tung tóe,ἳsửng sốt tròn]mắt, rơi từịtrên trời xuống.
Khíjtức Ngọc LinhfLung tràn ngậpãđất trời. Độngẽtác Mai TuếễHàn liền mạch,ἳlấy tốc độảcực nhanh quayđlại nhắm vàoỏTần Uyển Uyển.
TầnóUyển Uyển nhảyũra xa, chấnĨkinh nhìn MaiịTuế Hàn đuổiâtheo nàng. Trông:thấy kiếm ýứvà động tác}trên người hắn,ânàng sực hiểu.
Hắn¹là kiếm tu!
MaiỉTuế Hàn vốn}không phải pháp¹tu, hắn làỵkiếm tu!
Lấy tốcệđộ, năng lực¸của hắn, nàngộvốn không cóịsức đánh trả.
Màộlúc này tiaīsét mạnh nhấtựgiáng xuống, TầnởUyển Uyển cảm)giác rõ ràngâsinh cơ củaờGiản Hành Chi(chỉ còn lạiἶmột sợi.
Y khôngîthể chịu đựngἷmột đòn doflá bùa songỹsinh mang đến,ἳmà nàng lạiἰkhông thoát đượcỉMai Tuế Hàn.
Nhưnginàng muốn sống.
Nàngἷmuốn Giản HànhỉChi sống. Lầnịđầu tiên trongíđời nàng thíchớmột người, lầnỵđầu tiên cóộràng buộc sâuĩsắc như vậyìvới một ngườiḽxa lạ, lầnfđầu gặp được(người tốt như,vậy.
Nàng muốn yầsống.
Ý niệm cầuỹsinh mãnh liệtéchưa từng cóîbộc phát, sôngấnúi nhật nguyệt,Ïvạn vật sinhịcơ lướt quaíđầu nàng. Nàng}cầm kiếm trênẫtay, xung quanhùnhư có cảmứnhận, linh khíícuồn cuộn, đấtẫrung núi chuyển.
Lưỡiểkiếm Lạc Thủyầtrên tay nàngḷphát sáng. Ngayĩkhoảnh khắc MaiổTuế Hàn bayìđến trước mặt,ếTần Uyển Uyểnộvung tay ơchém một nhát,íkiếm ý hùngệmạnh đánh thẳngèvào sấm sét,ἲrót lên ngườiıGiản Hành Chi.
Đồngểthời tay củaἵMai Tuế Hànỡđâm thẳng vàoìbụng nàng, tómốlấy Long đanợtrong bụng.
Đau đớnầtrong dự liệuứkhông hề xuấtêhiện, Tần UyểníUyển bình tĩnhénhìn thanh niênìtrước mặt. Thanhîniên nhìn nàngẳchăm chú, vẻỉmặt dịu dàng:ờ“Vì sao chọn¸hắn? Chọn ta,²tốt biết bao.”ằ
“Ngươi…” Tần UyểnộUyển thở dốc:,“Rốt cuộc… ngươiἷlà ai?”
“Ta?”ìMai Tuế Hàn¹áp sát nàng,ùghé vào tai,ẻthấp giọng lênļtiếng: “Ta tênjLận Ngôn Chi.”ἳ
Dứt lời, MaiựTuế Hàn kéoãLong đan ra.jHàng trăm thanhīquang kiếm đồngĪthời nhắm về:phía sau lưngàTần Uyển Uyển,ĩngay lúc MaiởTuế Hàn chuẩnḷbị rút lui,ɨTần Uyển UyểnÍníu hắn lại,ịpháp ấn TịchịSơn trên ngựcăMai Tuế HànĬđồng thời sángĨlên, hai ngườiầđều không thểơnhúc nhích.
MaiĬTuế Hàn kinhếngạc nhìn nàng:ố“Nàng…”
Quang kiếmılập tức xuyênéthủng hai người.ẻTrong tích tắcờđó, một bóngỉdáng đột nhiên²xuất hiện sauịlưng Tần UyểnẩUyển, y ômḷlấy nàng, hàngĩtrăm thanh quangỷkiếm đâm thẳngạlên người thanhđniên, phát raịâm thanh trầmũđục, đồng thờifUyên Ngưng chémầngang người Mai(Tuế Hàn khiếnệhắn ta đầuùmình phân ly,Įmáu bắn tungétóe.
Một luồng linhýlực mạnh mẽọphóng từ đằngĭxa tới, “ầm”Įmột tiếng đánhìxuống đất, sauơđó đuổi giếtểmột mạch theoẳmột điểm sángỉrời đi.
Mà GiảnởHành Chi vàḽTần Uyển Uyểnỉđều không đểítâm.
Lôi kiếp chưa}tan, sấm sétÍcòn đì đùngịtrên người GiảnɩHành Chi. Mộtỗtay Giản HànhɩChi ôm eoầTần Uyển Uyển,ĩmột tay bịtímiệng vết thương,ìôm nàng nhẹínhàng đáp xuốngíđất.
Y bảo vệInàng trong lòng,ịsấm sét đềuớđánh hết lênổngười y, sửỉdụng cơ thểòđiều chỉnh sấmẻsét hung bạo,ìchậm rãi truyềnềvào cơ thểĩTần Uyển Uyển.
TầnỗUyển Uyển khôngìhề có chútɩsức lực, tựaĺvào lòng GiảnểHành Chi, cảmîgiác máu y,rơi xuống gòùmá.
Nàng ngước mắtịnhìn y, khắpìngười thanh niênồtoàn là máu,(chẳng còn một,chỗ lành lặn.
Nàngằmuốn chạm vàoăgương mặt y,ỉnhưng lại khôngícó sức giơïtay.
Một kiếm kéoĩdài tính mạngìcho Giản HànhớChi và phápỹấn định trụɪMai Tuế Hànẹđã cạn kiệtãtoàn bộ sứcἴlực của nàng,ợnàng chỉ cóịthể trơ mắtἶnhìn thanh niênjlẳng lặng ômỉmình không nóiộmột lời giữaõcơn lôi đình.
“GiảnếHành Chi…” Nàngồkhàn giọng lên¸tiếng.
Giản Hành ChiĨchuyển động con}mắt duy nhấtîkhông nhuốm máu,ịbình tĩnh nhìnịnàng.
Giọng Tần UyểnẩUyển suy yếu:Ï“Người… người đẹpêlắm.”
Giản Hành²Chi nghe nàngÎkhen ngợi, yódịu dàng mỉm[cười, sau đóЇhơi cúi đầu,ửdán gương mặtĩđầy máu lênữmặt nàng, mệtỉmỏi nhắm mắt:‹“Nàng cũng đẹpἱlắm, nàng là¸người đẹp nhấtĭtrong lòng ta.”[
Tia lôi kiếpîcuối cùng quaİđi, Giản HànhḻChi và TầnộUyển Uyển tiêuềhóa linh lựcẩlôi kiếp mang}đến. Đợi mưaặthiêng đổ xuống,¹hai người đứngòlên, phát hiệnỉTạ Cô Đườngịđã đứng bênòcạnh họ từĨbao giờ. .
TầnÍUyển Uyển nhìnĮthấy Tạ CôệĐường, xúc độngIgọi: “Tạ đạiỳca, huynh tớiἰrồi sao? Ngườiĩkhác đâu?”
TạýCô Đường lắcỡđầu: “Ta khôngẹbiết, ta nhậnīđược truyền triệuộcủa tiền bối}thì lập tứcἶđi từ trậnỉdịch chuyển ra,jkết quả sauôkhi đi raóthì gặp ngayụmột sát trận,ịta và mọiảngười phân tán,îkhông liên lạcḷđược với họ.ặĐợi phá trậnɨxong, ta lại³nhận được tinìcủa muội, lúcầchạy tới đâyấthì hai ngườiİđang độ kiếpỳrồi.”
“Huynh…”
TầnìUyển Uyển đangữđịnh hỏi gìẩđó, đột nhiênìcảm giác đượcặkhí tức bấtởthường. Nàng quayờphắt đầu lại,ẳsững sờ nhìníđỉnh núi hỗnúđộn đằng xa.
GiảnđHành Chi nhậnóra cảm xúcòTần Uyển Uyểnἲdao động, tòἶmò hỏi: “UyểnÎUyển, sao thế?”ĩ
“Mẫu… mẫu thânἳta?”
Tần Uyển)Uyển nhận raỏluồng linh lựcýnhư có như:không trong gió,ịvội nhắm mắtflại, sử dụngũthần thức phânÏbiệt các loạiìlinh lực xungừquanh, loáng thoángĮcảm thấy mộtưdải vàng kimỹthuộc về mẹĭnàng đến từįđằng Đông.
Nhưng màuỷvàng kim nàyịđã rất mỏngặmanh, nàng nhớệlại một lượtưquá trình đánhÎnhau lúc nãy,ậnghĩ tới luồng)ánh sáng vàngếtruy đuổi MaiЇTuế Hàn, rốtīcuộc nhận ra:â“Ánh sáng diệtỉtrừ thần hồnĨMai Tuế Hànïlúc nãy làýpháp thuật củaộmẫu thân ta!”ê
Tạ Cô Đường không hiểu Tần Uyển Uyển nói gì lắm, Giản Hành Chi lại biết tầm quan trọng của chuyện này, y giơ tay lên kéo tay Tần Uyển Uyển, an ủi nàng: “Bây giờ đã đuổi không kịp nữa, đợi quay về, ta và nàng đi về phía Đông tìm.”
Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn Bạch Vi: “Cô không chuyển thế sao?”
“Chuyện này phải bắt đầu từ hơn hai trăm năm trước…” Bạch Vi hồi tưởng, ánh mắt mang theo chút hoài niệm.
Tần Uyển Uyển biết Giản Hành Chi nói có lý, nàng quay đầu nhìn Bạch Vi nằm trong đống đá đổ nát, trái tim bất giác giật thót.
Lời này vừa buông, nước mắt Bạch Vi rơi xuống, nàng ta gượng cười: “Phải.”
Nàng suy nghĩ, quyết định xử lý chuyện trước mặt trước, bèn đi về phía Bạch Vi.
“Kiếm ý vừa rồi…” Bạch Vi nhìn hình dáng Tần Uyển Uyển, khẽ hỏi: “Là cô sao?”
Nàng giơ tay dọn dẹp đá vỡ đè lên người Bạch Vi, rốt cuộc thấy rõ gương mặt của nàng ta.
“Chắc hẳn các người cũng biết, ta và tỷ tỷ Tố Đàn Âm là tỷ muội cùng rễ khác gốc, đều là thân thể hoa hồng. Bảy trăm năm trước, hai người chúng ta cùng tu Đạo nghìn kiếp hoá mộng, nhưng ta học nghệ không tinh, ở kiếp thứ năm trăm đã bỏ đạo, trở thành ma tu, không vào luân hồi, còn tỷ tỷ vẫn luôn kiến trì. Hơn hai trăm năm trước, tỷ ấy đến kiếp thứ một nghìn, hóa thành một gốc hoa hồng. Khi đó, tỷ ấy sống trên một bờ rào tại Ninh thị Hoang Thành, dầm mưa dãi nắng. Ta thường xuyên đến thăm tỷ ấy, bởi vì ta và tỷ ấy đều biết kiếp một nghìn này là mấu chốt cả đời. Kiếp này, tỷ tỷ phải duy trì sơ tâm tu đạo mới có thể độ kiếp thành công, nhưng vấn đề là trải qua một nghìn kiếp luân hồi, thật ra tỷ tỷ… đã vô cảm đối với thế gian này rồi. Cho nên sau khi trở thành hoa hồng, Thiên Đạo đặt một phong ấn cho tỷ ấy, nếu tỷ ấy có thể lấy lại khát vọng đối với thế giới này, tỷ ấy mới có thể mở phong ấn nở hoa. Nhưng tỷ ấy đã quá tê liệt, không còn loại nhiệt tình này nữa, mãi vẫn không thể phá thủng kết giới. Khi đó, ta rất sốt ruột, bởi vì nếu tỷ ấy vẫn tiếp tục không có sức sống, không thể nở hoa, đợi kỳ ra hoa qua đi, một nghìn kiếp kết thúc, tỷ ấy không thể nhập vào tiên thai, đây sẽ là kiếp cuối cùng của tỷ ấy.”
Thật ra Bạch Vi và nàng trông hơi tương tự, có điều chìm vào ma đạo quá lâu nên lệ khí trên trán quá đậm, mặc váy trắng thêu hoa hồng, nhắm mắt nằm trong đống đá vỡ nát, trông hơi đáng thương.
“Không cần khó xử.” Đối diện Tần Uyển Uyển, giọng nói Bạch Vi vô cùng dịu dàng: “Vừa rồi ta vốn thần hồn vỡ nát, là sinh cơ trong kiếm ý của cô đã bảo vệ hồn phách của ta, ta nên cảm tạ cô. Hẳn cô có rất nhiều câu hỏi, trước lúc ta hồn phi phách tán, cô hỏi đi.”
“Là ta.”
Nàng ta đã tắt thở. Nhát kiếm kia của Mai Tuế Hàn mang theo ý định diệt hồn, đừng nói tính mạng, ngay cả hồn phách cũng không định để lại cho nàng ta.
Có lẽ trên đời này, rất nhiều cuộc gặp gỡ tưởng như lần đầu đều chỉ là cửu biệt trùng phùng bị người quên lãng.
Tần Uyển Uyển hiểu ý của Giản Hành Chi, nhận lấy kiếm, giơ tay quét một kiếm qua không trung, cuối cùng đặt mũi kiếm giữa trán Bạch Vi.
Tần Uyển Uyển ngước mắt lên: “Hồn phách của ta là Tố Đàn Âm sao?”
Tần Uyển Uyển nhìn nữ tử trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy hơi đau lòng. Nàng thở dài, đang định nói gì đó, chợt nghe Giản Hành Chi lên tiếng: “Hồn phách của cô ta vẫn còn.”
Nàng suy nghĩ, quyết định xử lý chuyện trước mặt trước, bèn đi về phía Bạch Vi.
Thật ra Bạch Vi và nàng trông hơi tương tự, có điều chìm vào ma đạo quá lâu nên lệ khí trên trán quá đậm, mặc váy trắng thêu hoa hồng, nhắm mắt nằm trong đống đá vỡ nát, trông hơi đáng thương.
Tần Uyển Uyển ngây người, Giản Hành Chi đưa Uyên Ngưng cho nàng: “Dùng kiếm ý của nàng, cho cô ta một kiếm thần hồn.”
“Hồn phi phách tán?”
Tần Uyển Uyển hiểu ý của Giản Hành Chi, nhận lấy kiếm, giơ tay quét một kiếm qua không trung, cuối cùng đặt mũi kiếm giữa trán Bạch Vi.
Bạch Vi giơ tay, đặt ngón tay vào giữa trán Tần Uyển Uyển, một luồng sáng trắng dịu dàng phát ra. Một lát sau, Bạch Vi chậm chạp thả tay xuống.
Lát sau, một luồng hồn quang bay từ trong người Bạch Vi ra, kế tiếp bóng người dưới đất chầm chậm hiện lên.
Nàng giơ tay dọn dẹp đá vỡ đè lên người Bạch Vi, rốt cuộc thấy rõ gương mặt của nàng ta.
“Sau này chúng ta mới biết đó là lần đầu tiên người thanh niên ấy ra khỏi nhà kể từ khi chào đời. Y gánh vô số tội nghiệt và hắc ám, nhưng ngay thời khắc lần đầu gặp gỡ, y đã cho tỷ ấy một luồng sinh cơ.”
Gió nhè nhẹ thổi, hồn phách Bạch Vi trước mặt từ từ mở mắt, dường như nàng ta hơi hoang mang, ngẩng đầu dừng mắt trên người Tần Uyển Uyển.
“Kiếm ý vừa rồi…” Bạch Vi nhìn hình dáng Tần Uyển Uyển, khẽ hỏi: “Là cô sao?”
“Là ta.”
Tần Uyển Uyển ngây người, Giản Hành Chi đưa Uyên Ngưng cho nàng: “Dùng kiếm ý của nàng, cho cô ta một kiếm thần hồn.”
“Về sau thì sao?”
Tần Uyển Uyển không hiểu vì sao Bạch Vi hỏi câu này. Bạch Vi ngưng mắt nhìn Tần Uyển Uyển, ánh mắt hiện lên chút hơi nước.
Tần Uyển Uyển ngây người. Một lát sau, nàng lúng túng mở miệng: “Xin lỗi, ta chỉ muốn biết vì sao mình lại tới đây.”
Nàng ta đã tắt thở. Nhát kiếm kia của Mai Tuế Hàn mang theo ý định diệt hồn, đừng nói tính mạng, ngay cả hồn phách cũng không định để lại cho nàng ta.
“Cô…” Môi nàng ta khẽ run: “Cô có thể… cho ta chạm vào hồn phách của cô không?”
Tần Uyển Uyển biết Giản Hành Chi nói có lý, nàng quay đầu nhìn Bạch Vi nằm trong đống đá đổ nát, trái tim bất giác giật thót.
Tần Uyển Uyển ngây người, nàng lờ mờ hiểu được Bạch Vi muốn làm gì. Nàng gật đầu, bước tới trước mặt hồn phách của Bạch Vi.
Tần Uyển Uyển không hiểu vì sao Bạch Vi hỏi câu này. Bạch Vi ngưng mắt nhìn Tần Uyển Uyển, ánh mắt hiện lên chút hơi nước.
Tần Uyển Uyển ngây người, nàng lờ mờ hiểu được Bạch Vi muốn làm gì. Nàng gật đầu, bước tới trước mặt hồn phách của Bạch Vi.
Tần Uyển Uyển nhìn nữ tử trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy hơi đau lòng. Nàng thở dài, đang định nói gì đó, chợt nghe Giản Hành Chi lên tiếng: “Hồn phách của cô ta vẫn còn.”
Bạch Vi giơ tay, đặt ngón tay vào giữa trán Tần Uyển Uyển, một luồng sáng trắng dịu dàng phát ra. Một lát sau, Bạch Vi chậm chạp thả tay xuống.
Nàng ta cứ nhìn Tần Uyển Uyển, dường như không biết nên nói cái gì. Tần Uyển Uyển do dự chốc lát, rốt cuộc mở lời: “Là ta sao?”
Tần Uyển Uyển ngước mắt lên: “Hồn phách của ta là Tố Đàn Âm sao?”
Lời này vừa buông, nước mắt Bạch Vi rơi xuống, nàng ta gượng cười: “Phải.”
Nàng ta cứ nhìn Tần Uyển Uyển, dường như không biết nên nói cái gì. Tần Uyển Uyển do dự chốc lát, rốt cuộc mở lời: “Là ta sao?”
“Ta là Tố Đàn Âm chuyển thế, chẳng phải cô nên vui sao…” Tần Uyển Uyển thấy nàng ta rơi lệ, lấy làm lạ: “Sao lại khóc?”
“Năm đó, tỷ tỷ từng nói…” Bạch Vi khàn giọng đáp: “Nếu có một ngày, tỷ ấy chẳng nhớ được gì nữa, vậy tỷ ấy không còn là Tố Đàn Âm, bảo ta không cần nhận nhau, cũng không cần tìm kiếm.”
Tần Uyển Uyển tò mò, Bạch Vi cười khổ: “Về sau có một ngày, một vị thanh niên đi từ bên kia tường tới, dường như lần đầu tiên y thấy hoa hồng, bèn truyền linh lực vào người tỷ tỷ ta. Trong chớp mắt, tất cả nhiệt tình, sức sống, lương thiện, dịu dàng đối với thế giới trong lòng người thanh niên kia nhiễm vào tỷ tỷ. Ngay khoảnh khắc đó, tỷ tỷ nhờ vào linh lực của y, rốt cuộc phá mở kết giới của Thiên Đạo, nở hoa.”
Tần Uyển Uyển ngây người. Một lát sau, nàng lúng túng mở miệng: “Xin lỗi, ta chỉ muốn biết vì sao mình lại tới đây.”
“Không cần khó xử.” Đối diện Tần Uyển Uyển, giọng nói Bạch Vi vô cùng dịu dàng: “Vừa rồi ta vốn thần hồn vỡ nát, là sinh cơ trong kiếm ý của cô đã bảo vệ hồn phách của ta, ta nên cảm tạ cô. Hẳn cô có rất nhiều câu hỏi, trước lúc ta hồn phi phách tán, cô hỏi đi.”
Giây phút đó, đột nhiên nàng nhận ra.
“Hồn phi phách tán?”
Tần Uyển Uyển nghe vậy cảm thấy đau buồn, nhất thời không biết nên nói cái gì. Bạch Vi tìm một tảng đá ngồi xuống, nhìn ba người đang đứng, ngẫm nghĩ, hòa nhã nói: “Nếu cô không biết hỏi từ đâu, vậy ta sẽ kể từ quan hệ của tỷ tỷ và người vừa giết ta lúc nãy đi.”
Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn Bạch Vi: “Cô không chuyển thế sao?”
“Ta đã nhập ma đạo…” Bạch Vi mỉm cười: “Tội ác chồng chất, quỷ giới không thu, không thể chuyển thế.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy cảm thấy đau buồn, nhất thời không biết nên nói cái gì. Bạch Vi tìm một tảng đá ngồi xuống, nhìn ba người đang đứng, ngẫm nghĩ, hòa nhã nói: “Nếu cô không biết hỏi từ đâu, vậy ta sẽ kể từ quan hệ của tỷ tỷ và người vừa giết ta lúc nãy đi.”
“Mà người thanh niên đó…” Ánh mắt Bạch Vi dừng trên gương mặt Giản Hành Chi, lúc này Giản Hành Chi đã dùng lại gương mặt của mình. Bạch Vi lẳng lặng nhìn y chăm chú, bình tĩnh mở miệng: “Tên Lận Ngôn Chi.”
“Chuyện này phải bắt đầu từ hơn hai trăm năm trước…” Bạch Vi hồi tưởng, ánh mắt mang theo chút hoài niệm.
“Chắc hẳn các người cũng biết, ta và tỷ tỷ Tố Đàn Âm là tỷ muội cùng rễ khác gốc, đều là thân thể hoa hồng. Bảy trăm năm trước, hai người chúng ta cùng tu Đạo nghìn kiếp hoá mộng, nhưng ta học nghệ không tinh, ở kiếp thứ năm trăm đã bỏ đạo, trở thành ma tu, không vào luân hồi, còn tỷ tỷ vẫn luôn kiến trì. Hơn hai trăm năm trước, tỷ ấy đến kiếp thứ một nghìn, hóa thành một gốc hoa hồng. Khi đó, tỷ ấy sống trên một bờ rào tại Ninh thị Hoang Thành, dầm mưa dãi nắng. Ta thường xuyên đến thăm tỷ ấy, bởi vì ta và tỷ ấy đều biết kiếp một nghìn này là mấu chốt cả đời. Kiếp này, tỷ tỷ phải duy trì sơ tâm tu đạo mới có thể độ kiếp thành công, nhưng vấn đề là trải qua một nghìn kiếp luân hồi, thật ra tỷ tỷ… đã vô cảm đối với thế gian này rồi. Cho nên sau khi trở thành hoa hồng, Thiên Đạo đặt một phong ấn cho tỷ ấy, nếu tỷ ấy có thể lấy lại khát vọng đối với thế giới này, tỷ ấy mới có thể mở phong ấn nở hoa. Nhưng tỷ ấy đã quá tê liệt, không còn loại nhiệt tình này nữa, mãi vẫn không thể phá thủng kết giới. Khi đó, ta rất sốt ruột, bởi vì nếu tỷ ấy vẫn tiếp tục không có sức sống, không thể nở hoa, đợi kỳ ra hoa qua đi, một nghìn kiếp kết thúc, tỷ ấy không thể nhập vào tiên thai, đây sẽ là kiếp cuối cùng của tỷ ấy.”
“Về sau thì sao?”
Tạ Cô Đường không hiểu Tần Uyển Uyển nói gì lắm, Giản Hành Chi lại biết tầm quan trọng của chuyện này, y giơ tay lên kéo tay Tần Uyển Uyển, an ủi nàng: “Bây giờ đã đuổi không kịp nữa, đợi quay về, ta và nàng đi về phía Đông tìm.”
Tần Uyển Uyển tò mò, Bạch Vi cười khổ: “Về sau có một ngày, một vị thanh niên đi từ bên kia tường tới, dường như lần đầu tiên y thấy hoa hồng, bèn truyền linh lực vào người tỷ tỷ ta. Trong chớp mắt, tất cả nhiệt tình, sức sống, lương thiện, dịu dàng đối với thế giới trong lòng người thanh niên kia nhiễm vào tỷ tỷ. Ngay khoảnh khắc đó, tỷ tỷ nhờ vào linh lực của y, rốt cuộc phá mở kết giới của Thiên Đạo, nở hoa.”
“Mà người thanh niên đó…” Ánh mắt Bạch Vi dừng trên gương mặt Giản Hành Chi, lúc này Giản Hành Chi đã dùng lại gương mặt của mình. Bạch Vi lẳng lặng nhìn y chăm chú, bình tĩnh mở miệng: “Tên Lận Ngôn Chi.”
“Sau này chúng ta mới biết đó là lần đầu tiên người thanh niên ấy ra khỏi nhà kể từ khi chào đời. Y gánh vô số tội nghiệt và hắc ám, nhưng ngay thời khắc lần đầu gặp gỡ, y đã cho tỷ ấy một luồng sinh cơ.”
Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn Bạch Vi.
Giây phút đó, đột nhiên nàng nhận ra.
Có lẽ trên đời này, rất nhiều cuộc gặp gỡ tưởng như lần đầu đều chỉ là cửu biệt trùng phùng bị người quên lãng.
***
P/s: Tựa đề của chương này làm mình nhớ lại cuốn sách “Kiếp nào ta cũng tìm thấy nhau” của Brian Weiss, nói về chuyện thôi miên hồi quy nhớ lại kiếp trước, mọi người có thể tìm đọc thử nhé.
Hắn muốn Ngọc Linh Lung, nhưng sao Bạch Vi lại giữ Ngọc Linh Lung?
Có khi nào Lạc Thủy là kiếm của Tố Đàn Âm không?
Móa Mai Tuế Hàn là Lận Ngôn Chi thiệt kìa chời, thấy nghi nghi sao hiểu Giản Hành Chi tới vậy rồi giờ biết vẫn sốc.
Mạnh dạn nghĩ chị mình cũng sắp độ kiếp rồi.
OTP soft quá ????
Tần Uyển Uyển có khi là tỷ tỷ của Bạch Vi thật.
Tên chương này hay thiệt sự, nội dung cũng đỉnh thiệt sự.
chương này hé mở nhiều câu hỏi quá
Cái ông Lận Ngôn Chi nhập ma xong rồi ổng rắc rối ghê. Không biết nên thương hay nên giận. Mình cũng nghi nghi tất cả đều là âm mưu của Lận Ngôn Chi, nhg 0 rõ vì sao ổng lại làm như thế. Còn nhìu bí ẩn ghê.