Chương 93 (1)
Giết con tin đi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Vậy…” Tần Uyển Uyển sắp xếp thông tin lại một chút, tiếp tục hỏi: “Về sau thì sao? Tố Đàn Âm đắc đạo ư?”
“Thật ra tỷ tỷ không được xem như đắc đạo thật sự…” Bạch Vi lắc đầu: “Phong ấn mà Thiên Đạo đặt cho tỷ tỷ là muốn tự tỷ tỷ tham phá, nhưng dù luồng sinh cơ Lận Ngôn Chi trao cho tỷ ấy có thể che mắt Thiên Đạo thì chung quy cũng không phải do tỷ ấy tham ngộ mà ra. Khi ấy, quỷ giới chưa phái người tới đón, tỷ tỷ quyết định lén lút tăng thêm một kiếp trong một nghìn kiếp, hi vọng có thể tự mình đột phá tâm cảnh trong kiếp cuối cùng. Trước khi đi, tỷ ấy muốn cảm tạ Lận Ngôn Chi một lần, vì vậy chúng ta lặng lẽ theo dõi y vài ngày. Chúng ta phát hiện trên người y có huyết mạch phượng hoàng, bẩm sinh Kim Đan, nhưng nguồn gốc Kim Đan bất chính cho nên nghiệp chướng nặng nề, còn bị người ta đặt khế ước linh thú, bị kẻ ác khống chế bắt y giết người, như vậy tương lai rất nhiều tội lỗi đều sẽ đổ lên người Lận Ngôn Chi, sau này y phi thăng ắt bị trời phạt.”
“Vì báo ơn cứu mạng,ĩtỷ tỷ quyếtềđịnh giúp yắthay đổi mệnhãcách. Nhưng khếốước linh thúḻtrên người yἵbắt đầu nuôi‹dưỡng ký kếtỉtừ trong bụngımẹ, dung nhậpóhuyết mạch KimợĐan, trừ khiĺthay hết huyếtἵmạch Kim Đanảtoàn thân, bằngồkhông không thểɨgiải trừ. Huyết²mạch y đặcíbiệt, người thườngệkhông thể traoíđổi, ta thấyĩtỷ tỷ sầuἶmuộn bèn điἷtìm mẫu thânằy.”
“Mẫu thânĨy?” Tần UyểnɪUyển kinh ngạc,ísau đó nhậnúra chuyện gìĩđã xảy ra:ĭ“Cô bảo mẫuịthân y đổiổmáu?”
Bạch Vi°nghe thấy Tần¸Uyển Uyển hỏi,ôvẻ mặt điềmítĩnh: “Ta chỉỏcho bà ấyἷlựa chọn. MộtĨngười phàm nhưằbà ấy tuổi³thọ không quáờtrăm năm, bàơấy dứt khoátĨchọn con traiỷmình, sau đóỉtìm đến tỷạtỷ ta. Tỷãtỷ ta đềửxuất yêu cầuốvới Lận PhượngìHi, bảo Lận[Phượng Hi nghĩ]cách khiến LậnệNgôn Chi sauànày tích thiệnÎtrừ ác, tẩyĩrửa tội lỗiìtiền sinh. Chỉἱcó như vậy,đtương lai yḻphi thăng mớiïkhông bị ThiênăĐạo vây khốn.”į
“Lận Phượng Hi²đã đồng ý.”ấTần Uyển Uyểnăbình tĩnh lênîtiếng, nhớ lạiăcảnh tượng nhìnἴthấy trên bíchihọa lúc trước.
BạchêVi gật đầu:í“Không sai, dướiÎsự trợ giúpĬcủa tỷ tỷ]ta, Lận PhượngọHi và LậnìNgôn Chi đổiàmáu, còn Lận‹Ngôn Chi vàἷtỷ tỷ taẹđổi Kim Đan.ĩSau khi LậnĨPhượng Hi đổiīmáu, bà ấy¸thà chết cũngẽkhông chịu bịìNinh gia khốngơchế, trước khiĭchết để lạiìdi nguyện bảoïLận Ngôn Chiờbuông bỏ thùɪhận, lấy thiện³đãi ác. Làmếxong những chuyệnInày, tỷ tỷẩđể lại mộtớluồng thần thứcĬtrên người LậnôNgôn Chi, sau³đó đi đếnİthế giới khác.ɪTỷ ấy hiấvọng trước khi¸quỷ giới mang]tỷ ấy nhậpịvào tiên thai,ỵtỷ ấy có²thể tự mìnhựtham ngộ ThiênàĐạo.”
“Tỷ tỷįcô…” Giản HànhúChi ngẫm nghĩ,ỉkhen ngợi: “Rấtệtốt bụng.”
“Tỷἷtỷ và LậnỉNgôn Chi đềuḷlà người rấtĩtốt.” Bạch Viịnghe vậy, lộἴra chút biếthương. Nàng taíquay đầu nhìnẵvề phía chânĩtrời, vẻ mặtọdịu dàng: “TaÍvà tỷ tỷịlàm bạn bảyɩtrăm năm, taơkhông có vướngḽbận gì trênľđời, cũng chẳngìcó gì mongưnhớ. Sau khiítỷ ấy phiἳthăng, ta khôngỗcó nơi nàoľđể đi, bènợđi theo Lận]Ngôn Chi. LậnợNgôn Chi mangЇKim Đan của‹tỷ tỷ taỗtrên người, lưuãgiữ một luồngἷthần thức cuốiịcùng của tỷảtỷ. Mỗi lầnἵtiếp cận y,,ta cảm giácỗnhư tỷ tỷfvẫn còn bên(cạnh.”
“Y vàĪtỷ tỷ rất‹giống nhau, bấtỉluận người khácItổn thương yáthế nào, LậnấNgôn Chi đềuÍcảm thấy đấyIchỉ là ngẫuİnhiên. Y dốcįhết toàn lựcợxây dựng QuỷἱThành, thu nạpỷngười tha hươngïtrong thiên hạ.ļCho đến sauĩnày, ma chủngftàn sát bừaệbãi, Quỷ Thànhḷtrở thành mụcĩtiêu lớn nhất,ĬBách tính cảỗQuỷ Thành nhập³ma trong mộtãđêm. Khi đó,ãtu sĩ trongăthành khuyên giếtụhết tất cảİmọi người, nhưngỉLận Ngôn Chiớkhông chịu, yĭnghĩ cứu đượcàbao nhiêu hayơbấy nhiều, vìắthế lựa chọnởbiện pháp bópđnát ma chủng,ễhút lấy ácíniệm phong ấn.ũĐợi đến cuốiɪcùng, y cứuửđược bách tínhỳnửa thành, lại]bị chính thuộcİhạ tự tayἲnuôi dưỡng đâmἷmình một nhát.”{
“Ai?”
Tần Uyển(Uyển kinh ngạc,°Thúy Lục cũngưkhông biết đoạnĩnày. Bạch ViĬbình tĩnh giốngếnhư một người‹ngoài cuộc: “HoafDung.”
“Đứa trẻĩy cứu rồiĺmột tay nuôiụlớn thiên tưêquá kém, hắnụtrốn vào maòđạo. Ngay lúcἱLận Ngôn Chiúphong ấn tàộniệm nửa thành,ẫHoa Dung đâmồy một nhát,ýsau đó hấpÍthu toàn bộítu vi củaɩy, một đêmἳbước vào ĐộìKiếp. Tu viấcủa Lận NgônịChi không thểìtrấn áp tàíniệm trong cơẵthể, Hoa Dungĩphong ấn yÍvào quan tài,ơđưa y đếnịNinh thị.”
“Sauờkhi đến Ninhĺthị, y dựaổvào tâm tư(chí thuần của¸mình để tinhilọc ma khí,ểnhưng lão tổĩNinh thị lạijmuốn cướp đoạtĩcơ thể y,ḹgiết Ninh HuyïHà trước mặtắy…” Tần UyểnÎUyển sững sờỉnói nốt chuyệnăvề sau: “Vìīthế tà niệmỉtrong lòng y)bộc phát, bị²ma khí nuốtḹchửng?”
“Không sai.”ểBạch Vi gậtỹđầu: “Cũng mayἴlúc đó, haiįvị thượng tiênỷthượng giới chạyĬtới, tạm thờiÎtrấn áp tà²niệm trong cơãthể y, đưaắđến Liễu thịíHoa Thành. Nămđđó, Liễu thịĩtừng chịu ơnḽhuệ của Lận‹Ngôn Chi, lạiịsở trường thuật]phong ấn, LậnľNgôn Chi hióvọng Liễu thịïcó thể phốiầhợp với haiúvị thượng tiên³cùng phong ấnɪTà Thần trongùcơ thể, sau]đó y tuẩluyện lại từùđầu rồi độ)hóa Tà Thần.
“Nhưngỗvề sau xảyĩra chuyện rắcãrối?”
Tần UyểnèUyển biết chắcâvề sau khôngẽsuôn sẻ. Bạch,Vi nhớ lạiụnăm đó, lạnhèlùng cười: “Nhưngảai ngờ Đạiâtiểu thư Liễuọthị là LiễuểY Y nắmỉvững thuật phongĩấn năm đóỉvẫn luôn áiởmộ Lận NgônẻChi. Khi LậnİNgôn Chi bịỹTà Thần nuốtệchửng không đượcỵtỉnh táo, thượngÎtiên và Liễuưthị nhốt yЇtại mật thất,ỳcó lúc yjbị Tà Thần(khống chế, cóằlúc thanh tỉnh,ẫLiễu Y Yἰphụ trách trôngἱchừng y. Trongừquá trình đó,ἳTà Thần nhậnára suy nghĩícủa cô ta,ítìm mọi cáchãhứa hẹn, chỉἴcần cô taếbằng lòng, LậnéNgôn Chi cóÏthể vĩnh viễn[thuộc về côíta.”
“Mặc dùİLiễu Y Yỹtâm hệ chínhḷđạo, nhưng lại¹không chống nổiùsự dụ dỗícủa Tà Thần.}Khi bắt đầuờthuật phong ấn,³Liễu Y Yảhỏi Lận NgônếChi một câuằcuối cùng, rằngĮsau khi phongâấn Tà Thần,ἷy có thểựở lại, cướiẫcô ta, thíchưcô ta, vĩnhīviễn ở bênícạnh cô ta‹hay không. LậníNgôn Chi khôngẻgạt cô ta,íchỉ nói xin¹lỗi. Liễu YưY không thểộchấp nhận tươngĩlai Lận NgônìChi sẽ rờiịđi, vì thếỉđộng tay độngḽchân trong thuậtĮphong ấn. Phongἶấn thất bại,ạTà Thần hoànɨtoàn nuốt chửngưLận Ngôn Chi.áVốn dĩ mọiẽchuyện đều khôngἷliên quan đếnἷta, mãi đếnịkhoảnh khắc Tà[Thần thật sựἳnuốt chửng LậnỉNgôn Chi…” TiếngἳBạch Vi dừngĩlại, giọng điệuɩgiống như kiềmịchế, hồi lâuἰmới khàn giọngἱnói: “Ta đãìthấy tỷ tỷ.”]
“Tại thời khắcỉcuối cuối, thầnâthức của tỷặấy bao trùmàhồn phách LậnỏNgôn Chi. CũngĮngay lúc đó,ɪLận Ngôn Chiísử dụng bíĨthuật Ninh thịἶtách rời thiện)ác. Tà Thầnįnuốt chửng ácÍcủa y, chiếmicứ thân thểḻy, còn mộtîhồn bốn phách]chịu tải thiệnỉcủa y đượcĩthượng tiên mangĨđi. Thượng tiênĪvà Tà Thầnīđại chiến, đoạtỵlấy Kim Đanớcủa Lận NgônìChi, bóp nátịcơ thể y,ẫcòn Tà Thầnĩký thác ởḻhai hồn baõphách của LậnãNgôn Chi chạyởtrốn vào giữaứtrời đất.”
TầnЇUyển Uyển ngheỉđến đó, lờImờ hiểu đượcắtất cả mọiíthứ.
“Vậy…” Tần UyểnẩUyển ngập ngừng:Ĩ“Thượng tiên đâu?”ḹ
“Không rõ lắm.” Bạch Vi lắc đầu: “Ta chỉ biết bản thân hai vị thượng tiên đều bị trọng thương, mang theo một hồn bốn phách và Kim Đan rời khỏi. Thế là từ đó về sau, thứ duy nhất tỷ tỷ để lại… cũng không còn, cho nên…” Bạch Vi xoay đầu, nhìn chằm chằm Tần Uyển Uyển: “Ta hận Liễu Y Y.”
“Tiểu tinh linh?”
“Ta hận cô ta, hận cô ta hủy đi thần thức cuối cùng của tỷ tỷ! Ta hận cô ta, hận cô ta hủy đi tâm huyết của tỷ tỷ ta! Ta hận cô ta, hận cô tay hủy đi đạo tâm của ta!”
Nàng không thể chạm vào hồn phách, nhưng lúc ôm lấy người nọ, hồn quang kia hoàn toàn không có ác ý, khiến Tần Uyển Uyển có ảo giác một sự vật cực kì ấm áp mềm mại đang ôm lấy chính mình.
Nói xong, giọng điệu Bạch Vi kích động: “Tỷ tỷ ta từng nói trên đời này vẫn có nhiều người tốt, nhưng nhìn Lận Ngôn Chi xem, kết cục của y là gì? Y bị người thân tổn thương, bị bằng hữu hãm hại, người chịu ơn huệ của y chỉ cầu y ban cho nhiều hơn, người ái mộ y khi không có được thì liền hủy. Những người như bọn họ, bảo ta làm sao tin vào Thiên Đạo?!”
“Ta giết rất nhiều người…” Vẻ mặt Bạch Vi bình thản: “Trận chiến này, dù cho tỷ tỷ Tố Đàn Âm đến đây cũng không xóa bỏ được.”
Sở dĩ Mai Tuế Hàn nhất quyết tiếp cận bọn họ là vì hi vọng có thể nằm dưới sự che chở của họ khiến Bạch Vi không nhận ra, lẻn vào Hoa Thành. Sở dĩ lần này hắn muốn đợi Bạch Vi kiệt sức mới ra tay chính là vì không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, kinh động đến người truy kích hắn.
“Ta không tin Thiên Đạo nữa.” Vẻ mặt Bạch Vi rét lạnh: “Ta muốn trở thành Thiên Đạo của mình, cho nên ta ra tay giết cô ta, nguyền rủa Liễu Y Y. Ta đuổi giết cô ta, muốn cô ta đời đời kiếp kiếp đều không có được tình yêu, không được chết yên ổn. Tuy nhiên dù sao Liễu thị cũng là thế gia tu tiên, ngay kiếp đầu tiên giết cô ta thì ta đã mang trọng thương. May mà trời ban cơ duyên, đúng lúc bắt gặp Ngọc Linh Lung hiện thế, ta lấy được Ngọc Linh Lung, thực lực tăng mạnh. Vì vậy ta quyết định giết cô ta kiếp này, có điều không ngờ…”
Nói xong, giọng điệu Bạch Vi kích động: “Tỷ tỷ ta từng nói trên đời này vẫn có nhiều người tốt, nhưng nhìn Lận Ngôn Chi xem, kết cục của y là gì? Y bị người thân tổn thương, bị bằng hữu hãm hại, người chịu ơn huệ của y chỉ cầu y ban cho nhiều hơn, người ái mộ y khi không có được thì liền hủy. Những người như bọn họ, bảo ta làm sao tin vào Thiên Đạo?!”
Bạch Vi thở dài: “Các người đã tới.”
Tạ Cô Đường không hỏi nhiều, y được ở điểm này, không nên hỏi thì không bao giờ hỏi.
Muốn bắt đầu lại lần nữa, muốn hiểu rõ thể gian này lần nữa, muốn ngắm nhìn non sông này lần nữa.
“Chúng ta không biết nguyên do bên trong…” Tần Uyển Uyển lấy làm tiếc: “Nếu như biết, có lẽ cuộc chiến này đã tránh được.”
Kế tiếp, hắn bị Tần Uyển Uyển ép bộc lộ thực lực thật sự. Không bao lâu sau, pháp thuật truy kích hắn tới nơi, mà rất rõ ràng pháp thuật ấy là của Thượng Tuế – mẹ nàng.
“Ta giết rất nhiều người…” Vẻ mặt Bạch Vi bình thản: “Trận chiến này, dù cho tỷ tỷ Tố Đàn Âm đến đây cũng không xóa bỏ được.”
Bạch Vi nhìn bọn họ ồn ào, mỉm cười mở miệng. Giản Hành Chi cầm Uyên Ngưng, do dự chốc lát rồi quay đầu nhìn Bạch Vi: “Cô nói xem, vì sao hoa văn trên kiếm này lại là hoa hồng?”
“Chúng ta không biết nguyên do bên trong…” Tần Uyển Uyển lấy làm tiếc: “Nếu như biết, có lẽ cuộc chiến này đã tránh được.”
Tần Uyển Uyển biết Bạch Vi đang an ủi mình, lòng nàng hơi khó chịu. Giản Hành Chi suy nghĩ, chỉ hỏi: “Vậy Mai Tuế Hàn lúc nãy, cô biết hắn là ai không?”
Gió nhẹ lướt qua sơn cốc. Bạch Vi cảm giác bản thân như người lênh đênh nghìn dặm giữa sóng biển bỗng nhiên cập đến bờ bên kia.
Giản Hành Chi chưa nói hết câu đã cảm giác được dòng điện của 666, y vội sửa miệng: “Là tiểu tinh linh làm bậy!”
Bạch Vi thở dài: “Các người đã tới.”
“Biết.” Bạch Vi gật đầu: “Hắn chính là hai hồn ba phách của Lận Ngôn Chi bị Tà Thần nuốt chửng.”
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau. Bạch Vi ngồi dậy, trước khi hồn phách xoay người rời đi, đột nhiên nàng ta nhìn sang Tần Uyển Uyển: “Ta có thể ôm cô một cái không?”
“Dường như hắn rất sợ cô?” Tần Uyển Uyển nhớ tới: “Lúc nãy hắn vẫn không chịu ra tay, chờ cô kiệt sức.”
“Các người còn gì muốn hỏi không?”
Tần Uyển Uyển biết Bạch Vi đang an ủi mình, lòng nàng hơi khó chịu. Giản Hành Chi suy nghĩ, chỉ hỏi: “Vậy Mai Tuế Hàn lúc nãy, cô biết hắn là ai không?”
Giản Hành Chi đã hiểu, gật đầu, không hỏi nữa.
“Không phải hắn sợ ta.” Bạch Vi lắc đầu: “Năng lực của hắn dư sức giết ta. Hắn hủy đi thần thức của tỷ tỷ, đương nhiên ta sẽ không buông tha cho hắn. Một trăm năm nay, ta đuổi giết hắn tứ xứ, từng đánh nhau với hắn một lần, ta phát hiện dường như hắn có vài hạn chế. Một khi đánh nhau gây động tĩnh quá lớn, hắn sẽ bị một người mạnh hơn truy kích. Vì vậy, hắn luôn tránh giao chiến với ta, mà ta thiết lập cấm chế tại Hoa Thành, chỉ cần hắn xuất hiện, ta lập tức có thể cảm ứng được. Có điều cấm chế của ta cùng gốc cùng nguồn với pháp thuật tỷ tỷ, ta không đề phòng tỷ tỷ, e là hắn mượn khí tức của cô để che giấu thân mình.”
Vừa nghe vậy, Tần Uyển Uyển liền hiểu.
Sở dĩ Mai Tuế Hàn nhất quyết tiếp cận bọn họ là vì hi vọng có thể nằm dưới sự che chở của họ khiến Bạch Vi không nhận ra, lẻn vào Hoa Thành. Sở dĩ lần này hắn muốn đợi Bạch Vi kiệt sức mới ra tay chính là vì không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, kinh động đến người truy kích hắn.
Kế tiếp, hắn bị Tần Uyển Uyển ép bộc lộ thực lực thật sự. Không bao lâu sau, pháp thuật truy kích hắn tới nơi, mà rất rõ ràng pháp thuật ấy là của Thượng Tuế – mẹ nàng.
“Ta hận cô ta, hận cô ta hủy đi thần thức cuối cùng của tỷ tỷ! Ta hận cô ta, hận cô ta hủy đi tâm huyết của tỷ tỷ ta! Ta hận cô ta, hận cô tay hủy đi đạo tâm của ta!”
“Ta đã nói mà!” Giản Hành Chi nghe thấy lời này đã lập tức vỗ tay: “Tên đó vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt lành. Cái hệ…”
“Ta không tin Thiên Đạo nữa.” Vẻ mặt Bạch Vi rét lạnh: “Ta muốn trở thành Thiên Đạo của mình, cho nên ta ra tay giết cô ta, nguyền rủa Liễu Y Y. Ta đuổi giết cô ta, muốn cô ta đời đời kiếp kiếp đều không có được tình yêu, không được chết yên ổn. Tuy nhiên dù sao Liễu thị cũng là thế gia tu tiên, ngay kiếp đầu tiên giết cô ta thì ta đã mang trọng thương. May mà trời ban cơ duyên, đúng lúc bắt gặp Ngọc Linh Lung hiện thế, ta lấy được Ngọc Linh Lung, thực lực tăng mạnh. Vì vậy ta quyết định giết cô ta kiếp này, có điều không ngờ…”
Giản Hành Chi chưa nói hết câu đã cảm giác được dòng điện của 666, y vội sửa miệng: “Là tiểu tinh linh làm bậy!”
Tần Uyển Uyển ngây người. Một lát sau, nàng mỉm cười, chủ động bước lên, duỗi tay ôm lấy Bạch Vi.
“Tiểu tinh linh?”
Tạ Cô Đường khó hiểu nhìn sang, Giản Hành Chi xua tay: “Không quan trọng, sau này nói được sẽ nói cho cậu nghe.”
Mà lúc vừa ra khỏi cổng lớn Ninh gia, thứ đầu tiên đẹp nhất y thấy trên đời này chính là hoa hồng.
Tạ Cô Đường không hỏi nhiều, y được ở điểm này, không nên hỏi thì không bao giờ hỏi.
“Các người còn gì muốn hỏi không?”
Bạch Vi nhìn bọn họ ồn ào, mỉm cười mở miệng. Giản Hành Chi cầm Uyên Ngưng, do dự chốc lát rồi quay đầu nhìn Bạch Vi: “Cô nói xem, vì sao hoa văn trên kiếm này lại là hoa hồng?”
Ba người trầm mặc chốc lát. Bạch Vi lên tiếng trước: “Nếu không còn chuyện gì khác, vậy thì chia tay tại đây đi.”
“Kiếm này là thanh kiếm bổn mệnh đầu tiên của Lận Ngôn Chi.” Bạch Vi nhìn chăm chú Uyên Ngưng, mỉm cười: “Lúc đúc kiếm, y muốn mang thứ đẹp nhất mà mình từng gặp làm hoa văn trên kiếm.”
“Không rõ lắm.” Bạch Vi lắc đầu: “Ta chỉ biết bản thân hai vị thượng tiên đều bị trọng thương, mang theo một hồn bốn phách và Kim Đan rời khỏi. Thế là từ đó về sau, thứ duy nhất tỷ tỷ để lại… cũng không còn, cho nên…” Bạch Vi xoay đầu, nhìn chằm chằm Tần Uyển Uyển: “Ta hận Liễu Y Y.”
Mà lúc vừa ra khỏi cổng lớn Ninh gia, thứ đầu tiên đẹp nhất y thấy trên đời này chính là hoa hồng.
Giản Hành Chi đã hiểu, gật đầu, không hỏi nữa.
“Kiếm này là thanh kiếm bổn mệnh đầu tiên của Lận Ngôn Chi.” Bạch Vi nhìn chăm chú Uyên Ngưng, mỉm cười: “Lúc đúc kiếm, y muốn mang thứ đẹp nhất mà mình từng gặp làm hoa văn trên kiếm.”
Ba người trầm mặc chốc lát. Bạch Vi lên tiếng trước: “Nếu không còn chuyện gì khác, vậy thì chia tay tại đây đi.”
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau. Bạch Vi ngồi dậy, trước khi hồn phách xoay người rời đi, đột nhiên nàng ta nhìn sang Tần Uyển Uyển: “Ta có thể ôm cô một cái không?”
“Biết.” Bạch Vi gật đầu: “Hắn chính là hai hồn ba phách của Lận Ngôn Chi bị Tà Thần nuốt chửng.”
Tần Uyển Uyển ngây người. Một lát sau, nàng mỉm cười, chủ động bước lên, duỗi tay ôm lấy Bạch Vi.
Nàng không thể chạm vào hồn phách, nhưng lúc ôm lấy người nọ, hồn quang kia hoàn toàn không có ác ý, khiến Tần Uyển Uyển có ảo giác một sự vật cực kì ấm áp mềm mại đang ôm lấy chính mình.
Gió nhẹ lướt qua sơn cốc. Bạch Vi cảm giác bản thân như người lênh đênh nghìn dặm giữa sóng biển bỗng nhiên cập đến bờ bên kia.
“A tỷ.” Nàng ta nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Nếu như có thể, muội rất muốn sống.”
“Không phải hắn sợ ta.” Bạch Vi lắc đầu: “Năng lực của hắn dư sức giết ta. Hắn hủy đi thần thức của tỷ tỷ, đương nhiên ta sẽ không buông tha cho hắn. Một trăm năm nay, ta đuổi giết hắn tứ xứ, từng đánh nhau với hắn một lần, ta phát hiện dường như hắn có vài hạn chế. Một khi đánh nhau gây động tĩnh quá lớn, hắn sẽ bị một người mạnh hơn truy kích. Vì vậy, hắn luôn tránh giao chiến với ta, mà ta thiết lập cấm chế tại Hoa Thành, chỉ cần hắn xuất hiện, ta lập tức có thể cảm ứng được. Có điều cấm chế của ta cùng gốc cùng nguồn với pháp thuật tỷ tỷ, ta không đề phòng tỷ tỷ, e là hắn mượn khí tức của cô để che giấu thân mình.”
“A tỷ.” Nàng ta nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Nếu như có thể, muội rất muốn sống.”
Muốn bắt đầu lại lần nữa, muốn hiểu rõ thể gian này lần nữa, muốn ngắm nhìn non sông này lần nữa.
Muốn tu hết đạo còn dang dở, muốn đi hết con đường còn dở dang.
Nàng ta dốc hết cả đời yêu người khác, vì một người đàn ông bỏ đạo nhập ma, vì tỷ tỷ mà chấp niệm cả đời. Nếu như có cơ hội, nàng muốn kiếp sau yêu lấy chính mình.
Một hồn bốn phách chịu tải thiện của Lận Ngôn Chi đã trở thành Giản Hành Chi, đúng không?
Tính ta cuộc đời Lận Ngôn Chi thảm thiệt sự, chỉ vì sinh ra dưới tà thuật mà phải chịu đủ thứ khổ ?
Mỗi người đều phải trả giá cho việc mình đã làm, chắc vì vậy mà tác giả không để Bạch Vi sống tiếp.