Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 93 (1)

Chương 93 (1)

Giết con tin đi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

“Vậy…” Tần Uyển Uyển sắp xếp thông tin lại một chút, tiếp tục hỏi: “Về sau thì sao? Tố Đàn Âm đắc đạo ư?”

“Thật ra tỷ tỷ không được xem như đắc đạo thật sự…” Bạch Vi lắc đầu: “Phong ấn mà Thiên Đạo đặt cho tỷ tỷ là muốn tự tỷ tỷ tham phá, nhưng dù luồng sinh cơ Lận Ngôn Chi trao cho tỷ ấy có thể che mắt Thiên Đạo thì chung quy cũng không phải do tỷ ấy tham ngộ mà ra. Khi ấy, quỷ giới chưa phái người tới đón, tỷ tỷ quyết định lén lút tăng thêm một kiếp trong một nghìn kiếp, hi vọng có thể tự mình đột phá tâm cảnh trong kiếp cuối cùng. Trước khi đi, tỷ ấy muốn cảm tạ Lận Ngôn Chi một lần, vì vậy chúng ta lặng lẽ theo dõi y vài ngày. Chúng ta phát hiện trên người y có huyết mạch phượng hoàng, bẩm sinh Kim Đan, nhưng nguồn gốc Kim Đan bất chính cho nên nghiệp chướng nặng nề, còn bị người ta đặt khế ước linh thú, bị kẻ ác khống chế bắt y giết người, như vậy tương lai rất nhiều tội lỗi đều sẽ đổ lên người Lận Ngôn Chi, sau này y phi thăng ắt bị trời phạt.”

Vì báo ơn cu mng,ĩt t quyếtđnh giúp ythay đi mnhãcách. Nhưng khếưc linh thútrên ngưi ybt đu nuôidưng ký kếtt trong bngım, dung nhpóhuyết mch KimĐan, tr khiĺthay hết huyếtmch Kim Đantoàn thân, bngkhông không thɨgii tr. Huyết²mch y đcíbit, ngưi thưngkhông th traoíđi, ta thyĩt t sumun bèn đitìm mu thâny.”

“Mu thânĨy?” Tn UynɪUyn kinh ngc,ísau đó nhnúra chuyn gìĩđã xy ra:ĭ“Cô bo muthân y đimáu?”

Bch Vi°nghe thy Tn¸Uyn Uyn hi,ôv mt đimítĩnh: “Ta chcho bà yla chn. MtĨngưi phàm nhưbà y tui³th không quátrăm năm, bàơy dt khoátĨchn con traimình, sau đótìm đến tt ta. Tãt ta đxut yêu cuvi Ln PhưngìHi, bo Ln[Phưng Hi nghĩ]cách khiến LnNgôn Chi sauànày tích thinÎtr ác, tyĩra ti liìtin sinh. Chcó như vy,đtương lai yphi thăng miïkhông b ThiênăĐo vây khn.”į

Ln Phưng Hi²đã đng ý.”Tn Uyn Uynăbình tĩnh lênîtiếng, nh liăcnh tưng nhìnthy trên bíchiha lúc trưc.

BchêVi gt đu:íKhông sai, dưiÎs tr giúpĬca t t]ta, Ln PhưngHi và LnìNgôn Chi điàmáu, còn LnNgôn Chi vàt t tađi Kim Đan.ĩSau khi LnĨPhưng Hi điīmáu, bà y¸thà chết cũngkhông chu bìNinh gia khngơchế, trưc khiĭchết đ liìdi nguyn boïLn Ngôn Chibuông b thùɪhn, ly thin³đãi ác. Làmếxong nhng chuynInày, t tđ li mtlung thn thcĬtrên ngưi LnôNgôn Chi, sau³đó đi đếnİthế gii khác.ɪT y hivng trưc khi¸qu gii mang]t y nhpvào tiên thai,t y có²th t mìnhtham ng ThiênàĐo.”

“T tįcô Gin HànhúChi ngm nghĩ,khen ngi: “Rttt bng.”

“Tt và LnNgôn Chi đulà ngưi rtĩtt.” Bch Vinghe vy, lra chút biếthương. Nàng taíquay đu nhìnv phía chânĩtri, v mtdu dàng: “TaÍvà t tlàm bn byɩtrăm năm, taơkhông có vưngbn gì trênľđi, cũng chngìcó gì mongưnh. Sau khiít y phithăng, ta khôngcó nơi nàoľđ đi, bènđi theo Ln]Ngôn Chi. LnNgôn Chi mangЇKim Đan cat t tatrên ngưi, lưuãgi mt lungthn thc cuicùng ca tt. Mi lntiếp cn y,,ta cm giácnhư t tfvn còn bên(cnh.”

“Y vàĪt t rtging nhau, btlun ngưi khácItn thương yáthế nào, LnNgôn Chi đuÍcm thy đyIch là nguİnhiên. Y dcįhết toàn lcxây dng QuThành, thu npngưi tha hươngïtrong thiên h.ļCho đến sauĩnày, ma chngftàn sát babãi, Qu Thànhtr thành mcĩtiêu ln nht,ĬBách tính cQu Thành nhp³ma trong mtãđêm. Khi đó,ãtu sĩ trongăthành khuyên giếthết tt cİmi ngưi, nhưngLn Ngôn Chikhông chu, yĭnghĩ cu đưcàbao nhiêu hayơby nhiu, vìthế la chnbin pháp bópđnát ma chng,hút ly ácínim phong n.ũĐi đến cuiɪcùng, y cuđưc bách tínhna thành, li]b chính thucİh t taynuôi dưng đâmmình mt nhát.”{

“Ai?”

Tn Uyn(Uyn kinh ngc,°Thúy Lc cũngưkhông biết đonĩnày. Bch ViĬbình tĩnh gingếnhư mt ngưingoài cuc: “HoafDung.”

Đa trĩy cu riĺmt tay nuôiln thiên tưêquá kém, hntrn vào maòđo. Ngay lúcLn Ngôn Chiúphong n tànim na thành,Hoa Dung đâmy mt nhát,ýsau đó hpÍthu toàn bítu vi caɩy, mt đêmbưc vào ĐìKiếp. Tu vica Ln NgônChi không thìtrn áp tàínim trong cơth, Hoa Dungĩphong n yÍvào quan tài,ơđưa y đếnNinh th.”

“Saukhi đến Ninhĺth, y davào tâm tư(chí thun ca¸mình đ tinhilc ma khí,nhưng lão tĩNinh th lijmun cưp đotĩcơ th y,giết Ninh HuyïHà trưc mty… Tn UynÎUyn sng snói nt chuynăv sau: “Vìīthế tà nimtrong lòng y)bc phát, b²ma khí nutchng?”

Không sai.”Bch Vi gtđu: “Cũng maylúc đó, haiįv thưng tiênthưng gii chyĬti, tm thiÎtrn áp tà²nim trong cơãth y, đưađến Liu thíHoa Thành. Nămđđó, Liu thĩtng chu ơnhu ca LnNgôn Chi, lis trưng thut]phong n, LnľNgôn Chi hióvng Liu thïcó th phihp vi haiúv thưng tiên³cùng phong nɪTà Thn trongùcơ th, sau]đó y tuluyn li tùđu ri đ)hóa Tà Thn.

Nhưngv sau xyĩra chuyn rcãri?”

Tn UynèUyn biết chcâv sau khôngsuôn s. Bch,Vi nh linăm đó, lnhèlùng cưi: “Nhưngai ng Điâtiu thư Liuth là LiuY Y nmvng thut phongĩn năm đóvn luôn áim Ln NgônChi. Khi LnİNgôn Chi bTà Thn nutchng không đưctnh táo, thưngÎtiên và Liuưth nht yЇti mt tht,có lúc yjb Tà Thn(khng chế, cólúc thanh tnh,Liu Y Yph trách trôngchng y. Trongquá trình đó,Tà Thn nhnára suy nghĩíca cô ta,ítìm mi cáchãha hn, chcn cô taếbng lòng, LnéNgôn Chi cóÏth vĩnh vin[thuc v côíta.”

“Mc dùİLiu Y Ytâm h chínhđo, nhưng li¹không chng niùs d díca Tà Thn.}Khi bt đuthut phong n,³Liu Y Yhi Ln NgônếChi mt câucui cùng, rngĮsau khi phongân Tà Thn,y có th li, cưicô ta, thíchưcô ta, vĩnhīvin bênícnh cô tahay không. LníNgôn Chi khônggt cô ta,ích nói xin¹li. Liu YưY không thchp nhn tươngĩlai Ln NgônìChi s riđi, vì thếđng tay đngchân trong thutĮphong n. Phongn tht bi,Tà Thn hoànɨtoàn nut chngưLn Ngôn Chi.áVn dĩ michuyn đu khôngliên quan đếnta, mãi đếnkhonh khc Tà[Thn tht snut chng LnNgôn Chi… TiếngBch Vi dngĩli, ging điuɩging như kimchế, hi lâumi khàn gingnói: “Ta đãìthy t t.”]

“Ti thi khccui cui, thnâthc ca ty bao trùmàhn phách LnNgôn Chi. CũngĮngay lúc đó,ɪLn Ngôn Chiís dng bíĨthut Ninh thtách ri thin)ác. Tà Thnįnut chng ácÍca y, chiếmic thân thy, còn mtîhn bn phách]chu ti thinca y đưcĩthưng tiên mangĨđi. Thưng tiênĪvà Tà Thnīđi chiến, đotly Kim Đanca Ln NgônìChi, bóp nátcơ th y,còn Tà Thnĩký thác hai hn baõphách ca LnãNgôn Chi chytrn vào giatri đt.”

TnЇUyn Uyn ngheđến đó, lIm hiu đưctt c miíth.

Vy… Tn UynUyn ngp ngng:ĨThưng tiên đâu?”

“Không rõ lắm.” Bạch Vi lắc đầu: “Ta chỉ biết bản thân hai vị thượng tiên đều bị trọng thương, mang theo một hồn bốn phách và Kim Đan rời khỏi. Thế là từ đó về sau, thứ duy nhất tỷ tỷ để lại… cũng không còn, cho nên…” Bạch Vi xoay đầu, nhìn chằm chằm Tần Uyển Uyển: “Ta hận Liễu Y Y.”

“Tiểu tinh linh?”

“Ta hận cô ta, hận cô ta hủy đi thần thức cuối cùng của tỷ tỷ! Ta hận cô ta, hận cô ta hủy đi tâm huyết của tỷ tỷ ta! Ta hận cô ta, hận cô tay hủy đi đạo tâm của ta!”

Nàng không thể chạm vào hồn phách, nhưng lúc ôm lấy người nọ, hồn quang kia hoàn toàn không có ác ý, khiến Tần Uyển Uyển có ảo giác một sự vật cực kì ấm áp mềm mại đang ôm lấy chính mình.

Nói xong, giọng điệu Bạch Vi kích động: “Tỷ tỷ ta từng nói trên đời này vẫn có nhiều người tốt, nhưng nhìn Lận Ngôn Chi xem, kết cục của y là gì? Y bị người thân tổn thương, bị bằng hữu hãm hại, người chịu ơn huệ của y chỉ cầu y ban cho nhiều hơn, người ái mộ y khi không có được thì liền hủy. Những người như bọn họ, bảo ta làm sao tin vào Thiên Đạo?!”

“Ta giết rất nhiều người…” Vẻ mặt Bạch Vi bình thản: “Trận chiến này, dù cho tỷ tỷ Tố Đàn Âm đến đây cũng không xóa bỏ được.”

Sở dĩ Mai Tuế Hàn nhất quyết tiếp cận bọn họ là vì hi vọng có thể nằm dưới sự che chở của họ khiến Bạch Vi không nhận ra, lẻn vào Hoa Thành. Sở dĩ lần này hắn muốn đợi Bạch Vi kiệt sức mới ra tay chính là vì không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, kinh động đến người truy kích hắn.

“Ta không tin Thiên Đạo nữa.” Vẻ mặt Bạch Vi rét lạnh: “Ta muốn trở thành Thiên Đạo của mình, cho nên ta ra tay giết cô ta, nguyền rủa Liễu Y Y. Ta đuổi giết cô ta, muốn cô ta đời đời kiếp kiếp đều không có được tình yêu, không được chết yên ổn. Tuy nhiên dù sao Liễu thị cũng là thế gia tu tiên, ngay kiếp đầu tiên giết cô ta thì ta đã mang trọng thương. May mà trời ban cơ duyên, đúng lúc bắt gặp Ngọc Linh Lung hiện thế, ta lấy được Ngọc Linh Lung, thực lực tăng mạnh. Vì vậy ta quyết định giết cô ta kiếp này, có điều không ngờ…”

Nói xong, giọng điệu Bạch Vi kích động: “Tỷ tỷ ta từng nói trên đời này vẫn có nhiều người tốt, nhưng nhìn Lận Ngôn Chi xem, kết cục của y là gì? Y bị người thân tổn thương, bị bằng hữu hãm hại, người chịu ơn huệ của y chỉ cầu y ban cho nhiều hơn, người ái mộ y khi không có được thì liền hủy. Những người như bọn họ, bảo ta làm sao tin vào Thiên Đạo?!”

Bạch Vi thở dài: “Các người đã tới.”

Tạ Cô Đường không hỏi nhiều, y được ở điểm này, không nên hỏi thì không bao giờ hỏi.

Muốn bắt đầu lại lần nữa, muốn hiểu rõ thể gian này lần nữa, muốn ngắm nhìn non sông này lần nữa.

“Chúng ta không biết nguyên do bên trong…” Tần Uyển Uyển lấy làm tiếc: “Nếu như biết, có lẽ cuộc chiến này đã tránh được.”

Kế tiếp, hắn bị Tần Uyển Uyển ép bộc lộ thực lực thật sự. Không bao lâu sau, pháp thuật truy kích hắn tới nơi, mà rất rõ ràng pháp thuật ấy là của Thượng Tuế – mẹ nàng.

“Ta giết rất nhiều người…” Vẻ mặt Bạch Vi bình thản: “Trận chiến này, dù cho tỷ tỷ Tố Đàn Âm đến đây cũng không xóa bỏ được.”

Bạch Vi nhìn bọn họ ồn ào, mỉm cười mở miệng. Giản Hành Chi cầm Uyên Ngưng, do dự chốc lát rồi quay đầu nhìn Bạch Vi: “Cô nói xem, vì sao hoa văn trên kiếm này lại là hoa hồng?”

“Chúng ta không biết nguyên do bên trong…” Tần Uyển Uyển lấy làm tiếc: “Nếu như biết, có lẽ cuộc chiến này đã tránh được.”

Tần Uyển Uyển biết Bạch Vi đang an ủi mình, lòng nàng hơi khó chịu. Giản Hành Chi suy nghĩ, chỉ hỏi: “Vậy Mai Tuế Hàn lúc nãy, cô biết hắn là ai không?”

Gió nhẹ lướt qua sơn cốc. Bạch Vi cảm giác bản thân như người lênh đênh nghìn dặm giữa sóng biển bỗng nhiên cập đến bờ bên kia.

Giản Hành Chi chưa nói hết câu đã cảm giác được dòng điện của 666, y vội sửa miệng: “Là tiểu tinh linh làm bậy!”

Bạch Vi thở dài: “Các người đã tới.”

“Biết.” Bạch Vi gật đầu: “Hắn chính là hai hồn ba phách của Lận Ngôn Chi bị Tà Thần nuốt chửng.”

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau. Bạch Vi ngồi dậy, trước khi hồn phách xoay người rời đi, đột nhiên nàng ta nhìn sang Tần Uyển Uyển: “Ta có thể ôm cô một cái không?”

“Dường như hắn rất sợ cô?” Tần Uyển Uyển nhớ tới: “Lúc nãy hắn vẫn không chịu ra tay, chờ cô kiệt sức.”

“Các người còn gì muốn hỏi không?”

Tần Uyển Uyển biết Bạch Vi đang an ủi mình, lòng nàng hơi khó chịu. Giản Hành Chi suy nghĩ, chỉ hỏi: “Vậy Mai Tuế Hàn lúc nãy, cô biết hắn là ai không?”

Giản Hành Chi đã hiểu, gật đầu, không hỏi nữa.

“Không phải hắn sợ ta.” Bạch Vi lắc đầu: “Năng lực của hắn dư sức giết ta. Hắn hủy đi thần thức của tỷ tỷ, đương nhiên ta sẽ không buông tha cho hắn. Một trăm năm nay, ta đuổi giết hắn tứ xứ, từng đánh nhau với hắn một lần, ta phát hiện dường như hắn có vài hạn chế. Một khi đánh nhau gây động tĩnh quá lớn, hắn sẽ bị một người mạnh hơn truy kích. Vì vậy, hắn luôn tránh giao chiến với ta, mà ta thiết lập cấm chế tại Hoa Thành, chỉ cần hắn xuất hiện, ta lập tức có thể cảm ứng được. Có điều cấm chế của ta cùng gốc cùng nguồn với pháp thuật tỷ tỷ, ta không đề phòng tỷ tỷ, e là hắn mượn khí tức của cô để che giấu thân mình.”

Vừa nghe vậy, Tần Uyển Uyển liền hiểu.

Sở dĩ Mai Tuế Hàn nhất quyết tiếp cận bọn họ là vì hi vọng có thể nằm dưới sự che chở của họ khiến Bạch Vi không nhận ra, lẻn vào Hoa Thành. Sở dĩ lần này hắn muốn đợi Bạch Vi kiệt sức mới ra tay chính là vì không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, kinh động đến người truy kích hắn.

Kế tiếp, hắn bị Tần Uyển Uyển ép bộc lộ thực lực thật sự. Không bao lâu sau, pháp thuật truy kích hắn tới nơi, mà rất rõ ràng pháp thuật ấy là của Thượng Tuế – mẹ nàng.

“Ta hận cô ta, hận cô ta hủy đi thần thức cuối cùng của tỷ tỷ! Ta hận cô ta, hận cô ta hủy đi tâm huyết của tỷ tỷ ta! Ta hận cô ta, hận cô tay hủy đi đạo tâm của ta!”

“Ta đã nói mà!” Giản Hành Chi nghe thấy lời này đã lập tức vỗ tay: “Tên đó vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt lành. Cái hệ…”

“Ta không tin Thiên Đạo nữa.” Vẻ mặt Bạch Vi rét lạnh: “Ta muốn trở thành Thiên Đạo của mình, cho nên ta ra tay giết cô ta, nguyền rủa Liễu Y Y. Ta đuổi giết cô ta, muốn cô ta đời đời kiếp kiếp đều không có được tình yêu, không được chết yên ổn. Tuy nhiên dù sao Liễu thị cũng là thế gia tu tiên, ngay kiếp đầu tiên giết cô ta thì ta đã mang trọng thương. May mà trời ban cơ duyên, đúng lúc bắt gặp Ngọc Linh Lung hiện thế, ta lấy được Ngọc Linh Lung, thực lực tăng mạnh. Vì vậy ta quyết định giết cô ta kiếp này, có điều không ngờ…”

Giản Hành Chi chưa nói hết câu đã cảm giác được dòng điện của 666, y vội sửa miệng: “Là tiểu tinh linh làm bậy!”

Tần Uyển Uyển ngây người. Một lát sau, nàng mỉm cười, chủ động bước lên, duỗi tay ôm lấy Bạch Vi.

“Tiểu tinh linh?”

Tạ Cô Đường khó hiểu nhìn sang, Giản Hành Chi xua tay: “Không quan trọng, sau này nói được sẽ nói cho cậu nghe.”

Mà lúc vừa ra khỏi cổng lớn Ninh gia, thứ đầu tiên đẹp nhất y thấy trên đời này chính là hoa hồng.

Tạ Cô Đường không hỏi nhiều, y được ở điểm này, không nên hỏi thì không bao giờ hỏi.

“Các người còn gì muốn hỏi không?”

Bạch Vi nhìn bọn họ ồn ào, mỉm cười mở miệng. Giản Hành Chi cầm Uyên Ngưng, do dự chốc lát rồi quay đầu nhìn Bạch Vi: “Cô nói xem, vì sao hoa văn trên kiếm này lại là hoa hồng?”

Ba người trầm mặc chốc lát. Bạch Vi lên tiếng trước: “Nếu không còn chuyện gì khác, vậy thì chia tay tại đây đi.”

“Kiếm này là thanh kiếm bổn mệnh đầu tiên của Lận Ngôn Chi.” Bạch Vi nhìn chăm chú Uyên Ngưng, mỉm cười: “Lúc đúc kiếm, y muốn mang thứ đẹp nhất mà mình từng gặp làm hoa văn trên kiếm.”

“Không rõ lắm.” Bạch Vi lắc đầu: “Ta chỉ biết bản thân hai vị thượng tiên đều bị trọng thương, mang theo một hồn bốn phách và Kim Đan rời khỏi. Thế là từ đó về sau, thứ duy nhất tỷ tỷ để lại… cũng không còn, cho nên…” Bạch Vi xoay đầu, nhìn chằm chằm Tần Uyển Uyển: “Ta hận Liễu Y Y.”

Mà lúc vừa ra khỏi cổng lớn Ninh gia, thứ đầu tiên đẹp nhất y thấy trên đời này chính là hoa hồng.

Giản Hành Chi đã hiểu, gật đầu, không hỏi nữa.

“Kiếm này là thanh kiếm bổn mệnh đầu tiên của Lận Ngôn Chi.” Bạch Vi nhìn chăm chú Uyên Ngưng, mỉm cười: “Lúc đúc kiếm, y muốn mang thứ đẹp nhất mà mình từng gặp làm hoa văn trên kiếm.”

Ba người trầm mặc chốc lát. Bạch Vi lên tiếng trước: “Nếu không còn chuyện gì khác, vậy thì chia tay tại đây đi.”

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau. Bạch Vi ngồi dậy, trước khi hồn phách xoay người rời đi, đột nhiên nàng ta nhìn sang Tần Uyển Uyển: “Ta có thể ôm cô một cái không?”

“Biết.” Bạch Vi gật đầu: “Hắn chính là hai hồn ba phách của Lận Ngôn Chi bị Tà Thần nuốt chửng.”

Tần Uyển Uyển ngây người. Một lát sau, nàng mỉm cười, chủ động bước lên, duỗi tay ôm lấy Bạch Vi.

Nàng không thể chạm vào hồn phách, nhưng lúc ôm lấy người nọ, hồn quang kia hoàn toàn không có ác ý, khiến Tần Uyển Uyển có ảo giác một sự vật cực kì ấm áp mềm mại đang ôm lấy chính mình.

Gió nhẹ lướt qua sơn cốc. Bạch Vi cảm giác bản thân như người lênh đênh nghìn dặm giữa sóng biển bỗng nhiên cập đến bờ bên kia.

“A tỷ.” Nàng ta nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Nếu như có thể, muội rất muốn sống.”

“Không phải hắn sợ ta.” Bạch Vi lắc đầu: “Năng lực của hắn dư sức giết ta. Hắn hủy đi thần thức của tỷ tỷ, đương nhiên ta sẽ không buông tha cho hắn. Một trăm năm nay, ta đuổi giết hắn tứ xứ, từng đánh nhau với hắn một lần, ta phát hiện dường như hắn có vài hạn chế. Một khi đánh nhau gây động tĩnh quá lớn, hắn sẽ bị một người mạnh hơn truy kích. Vì vậy, hắn luôn tránh giao chiến với ta, mà ta thiết lập cấm chế tại Hoa Thành, chỉ cần hắn xuất hiện, ta lập tức có thể cảm ứng được. Có điều cấm chế của ta cùng gốc cùng nguồn với pháp thuật tỷ tỷ, ta không đề phòng tỷ tỷ, e là hắn mượn khí tức của cô để che giấu thân mình.”

“A tỷ.” Nàng ta nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Nếu như có thể, muội rất muốn sống.”

Muốn bắt đầu lại lần nữa, muốn hiểu rõ thể gian này lần nữa, muốn ngắm nhìn non sông này lần nữa.

Muốn tu hết đạo còn dang dở, muốn đi hết con đường còn dở dang.

Nàng ta dốc hết cả đời yêu người khác, vì một người đàn ông bỏ đạo nhập ma, vì tỷ tỷ mà chấp niệm cả đời. Nếu như có cơ hội, nàng muốn kiếp sau yêu lấy chính mình.

 

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

3 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Một hồn bốn phách chịu tải thiện của Lận Ngôn Chi đã trở thành Giản Hành Chi, đúng không?

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Tính ta cuộc đời Lận Ngôn Chi thảm thiệt sự, chỉ vì sinh ra dưới tà thuật mà phải chịu đủ thứ khổ ?

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Mỗi người đều phải trả giá cho việc mình đã làm, chắc vì vậy mà tác giả không để Bạch Vi sống tiếp.

3
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!