Em lấy xúc tu của anh được không – Chương 03

Chương 03

Nhân viên chăn nuôi đạt chuẩn

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Hứa Mạt Mạt ngã mạnh xuống mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo, nham thạch gồ ghề cào lên làn da mềm mại khiến cô vừa đau vừa lạnh.

Nhưng cô không có thời gian để kiểm tra cơ thể con người quý báu bị thương hay không. Lời nói và công cụ khống chế trong tay Tạ Trăn giống như cái gai sắc nhọn đâm thủng sự thật nào đó mà cô không biết rõ.

Cô bất giác nhận ra cái nút Lục Dương giao cho mình dùng để làm gì.

Ầm!

Tiếng nổ bên tai khiến cô vội vã quay đầu.

Một chiếc xúc tu đập xuống cạnh Hứa Mạt Mạt, tránh khỏi cánh tay của cô.

Nham thạch cứng rắn lập tức tan tành trong tay cậu, khối đá nổ tung bắn lên vách kính phát ra tiếng động ầm ầm.

Cùng lúc đó, vô số xúc tu uốn éo giãy giụa trong bóng tối, gần như lấp đầy cả tầng hầm.

Một hình ảnh kỳ lạ hiện lên trong đầu cô, loài sinh vật chưa biết tên vừa khổng lồ, vừa thần thánh nào đó nơi đáy biển sâu đen thẳm.

Dường như cô đã từng thấy qua trước đây rất lâu, rất lâu, ở nơi sâu nhất trong ký ức, khó có thể phân biệt thật giả.

Tiếp đó, cô lại nhìn thấy cặp mắt vàng kim kia.

Giữa xúc tu hỗn độn vặn vẹo, đôi mắt vàng rực đang phát sáng.

Không khí xung quanh dường như đóng băng.

Cô cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương hơn cả tảng băng mùa đông.

Nhưng ngực cô lại bỏng rát, trái tim đập vừa nhanh vừa mạnh, tựa như có thứ gì đó trong lồng ngực đang quay cuồng, va đập dữ dội.

“Em không muốn sống nữa hả? Ngây người cái gì? Mau ra đây!”

Hứa Mạt Mạt bị người ta kéo mạnh ra.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Lục Dương.

“Xin lỗi…” Cô nhận lỗi với anh.

Lục Dương không đáp, lập tức kéo cô ra ngoài.

Sập cửa, đóng khóa, động tác liền mạch, hết sức kinh nghiệm.

Sau khi đảm bảo phần tử nguy hiểm sẽ không chạy ra, Lục Dương mới xoay Hứa Mạt Mạt một vòng rồi quan sát: “Thế nào? Không bị thương chứ?”

Hứa Mạt Mạt lắc đầu.

Ngoại trừ vết thương ngoài da như cổ tay bị xúc tu quất một cái, té ngã đập một cái, trên người cô không còn thương tích nào khác.

Lục Dương buông cô ra, nhìn về phía Tạ Trăn, nhắc nhở: “Thượng tá Tạ Trăn, người đã thoát khỏi nguy hiểm, ngài có thể ngừng lại rồi.”

Tay đang ấn công cụ khống chế của Tạ Trăn vẫn giữ nguyên, mỉm cười nói: “Phải phạt! Nếu không nhờ tôi tới kịp lúc, không chừng cô nhóc đáng thương bên cạnh anh hiện tại đã thành một đống thịt nát rồi.”

Lục Dương: “Kích thích thời gian dài có khả năng sẽ tăng tốc độ biến dạng.”

Tạ Trăn: “Ngược lại, tôi cảm thấy đau đớn càng khiến nó bảo trì được nhân tính.”

Lục Dương: “Không phải Thượng tá Tạ Trăn nói cậu ấy là quái vật sao?”

Tạ Trăn: “Không phải Chủ nhiệm Lục không tán đồng nó là quái vật sao?”

Lục Dương: “…”

Hứa Mạt Mạt không gia nhập cuộc chiến của hai người.

Cô biết bản thân mình không có bất cứ quyền phát biểu nào ở đây.

Xúc tu phía sau cửa kính vùng vẫy đập lên tường, vang lên tiếng nổ nặng nề.

Dường như cậu càng giãy mạnh hơn.

Hứa Mạt Mạt ghé lên cửa kính nhìn vào, khối bóng đen dữ tợn đang run rẩy co giật.

Cậu rất đau.

Bọn họ cứ giằng co như thế mãi cho đến khi có hai nhóm người trang bị vũ khí tận răng nối đuôi nhau chạy vào.

Người mặc áo đen mở miệng chào Lục Dương: “Chủ nhiệm Lục, đội bảo an đã vào vị trí, xin hỏi có chỉ thì gì?”

Lục Dương: “Hủy bỏ báo động. Rút lui.”

Đội trưởng áo đen: “Rõ!”

Một nhóm khác mặc quân trang tương tự Tạ Trăn, sau khi đi vào liền lẳng lặng đứng sau lưng anh ta.

Tiến sĩ Cù đi theo phía sau hai đội ngũ, quan sát tình hình hiện tại, nói với Tạ Trăn: “00S vẫn chưa giao cho ngài, quyền quản hạt vẫn còn trong tay Phòng thí nghiệm chúng tôi. Thượng tá Tạ, chú ý hành vi của ngài.”

Lúc này, Tạ Trăn mới buông công cụ khống chế xuống.

Anh ta bước tới trước cửa kính, đẩy Hứa Mạt Mạt ra, lấy tờ giấy điều động tạm thời trong ngực, ấn lên cửa kính: “Vật thí nghiệm 00S, đây là giấy điều động, mời cậu phối hợp với công tác của Ban hành động đặc biệt.”

Dứt lời, anh ta không đợi bên trong phản hồi, quay sang nói với Lục Dương: “Chủ nhiệm Lục, mở cửa đi.”

Lục Dương nhìn Tiến sĩ Cù, Tiến sĩ Cù gật đầu.

Lục Dương đi qua mở cửa kính lần nữa.

Hứa Mạt Mạt nhìn thấy một cái bóng chậm chạp giãy giụa đứng lên khỏi mặt đất trong hầm ngầm mờ tối.

Cậu có vẻ hơi yếu ớt, chao đảo hai cái rồi nhanh chóng đứng dậy cao hơn một chút, sau đó lại cao hơn một chút…

Đợi đến khi cậu đứng thẳng người, dù cho nấm nhỏ đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm hết hồn.

Con người độc ác Thẩm Tế Nguyệt trong lời đồn, con người mạnh nhất giết không biết bao nhiêu sinh vật đột biến, vậy mà lại biến thành một quái vật mọc đầy xúc tu nửa thân dưới.

Xúc tu dưới chân cuồn cuộn.

Thẩm Tế Nguyệt đi ra khỏi bóng tối. Lúc cậu khom lưng qua cửa, lần đầu tiên Hứa Mạt Mạt nhìn thấy rõ hình dáng của cậu.

Tóc dài chạm vai đen nhánh đang nhỏ nước, làn da trắng xanh như không thấy mặt trời, mặt mũi dựa theo thẩm mỹ loài người thì vô cùng đẹp, gần giống y đúc con người độc ác tên Tạ Trăn kia, có điều trông cậu nhỏ tuổi hơn một tí, dáng vẻ thoạt nhìn chỉ mới 18-19 tuổi.

Cổ cậu đeo một vòng kim loại màu đen.

Hứa Mạt Mạt chỉ từng nhìn thấy chiếc vòng tương tự trên cổ loài chó mà con người nuôi.

Cậu bước ra khỏi cửa, dường như không quen với ánh sáng bên ngoài lắm nên đã nheo mắt lại.

Ngay khi ánh sáng chiếu thẳng xuống, tròng mắt màu vàng bị che một phần nhanh chóng biến thành đen kịt.

Nếu như không nhìn phần dưới thắt lưng, cậu chỉ như một thiếu niên bình thường, trừ đẹp trai một tí thì chẳng có bất cứ điểm nào khác biệt những người còn lại.

Xúc tu dài thượt chừng 4-5 mét chen chúc từ bên trong ra ngoài cửa, chiếm cứ phần lớn mặt đất.

Lục Dương lui về sau một bước, dành chỗ cho xúc tu.

Người khác cũng lui theo.

Chỉ có Tạ Trăn đứng bất động tại chỗ.

Hứa Mạt Mạt đứng bên cạnh Tạ Trăn cũng không nhúc nhích.

Xúc tu giống như một đám mây đen màu đỏ sậm, cuồn cuộn đi ngang mặt cô.

Cô nhìn ngón tay thiếu niên với móng tay nứt toác vừa chảy máu vừa cấp tốc lành lại.

Thời gian chỉ bằng một chớp mắt, móng tay đã mọc ra cái mới, lành lặn không tổn hại gì.

Đột nhiên xúc tu lúc nhúc lui về sau một bước, dừng lại bên cạnh cô.

Hứa Mạt Mạt ngẩng đầu, đối diện ánh mắt đen kịt của thiếu niên.

Sau khi đứng thẳng, Thẩm Tế Nguyệt cao chừng hơn hai mét, vượt một khoảng so với những người xung quanh. Cậu phải khom lưng mới có thể xem như nhìn thẳng cô.

“Tôi lặp lại lần nữa.” Đôi môi thiếu niên tái nhợt đáng sợ giống như giọng nói của cậu: “Tôi không cần trợ lý tào lao nào cả, đừng để tôi gặp lại cô.”

Nói xong, xúc tu tiếp tục tiến về trước.

Hứa Mạt Mạt cảm thấy mình bị giận cá chém thớt.

Rõ ràng là Tạ Trăn ấn công cụ khống chế, tại sao chỉ cảnh cáo mình?

Cô mím môi, tức giận nói: “Em cần công việc này, em sẽ không đi!”

Thiếu niên không quay đầu.

Cậu bật ra tiếng cười vừa ngắn vừa nhanh, tựa như cười khẽ, lại tựa như giễu cợt: “Vậy tốt nhất cô cầu nguyện cho tôi chết ở bên ngoài đi.”

Tạ Trăn nhìn cảnh trước mắt đầy hứng thú.

Công cụ khống chế màu bạc bay lượn giữa những ngón tay anh ta.

Cho đến khi xúc tu chui vào thang máy, đội viên Ban hành động đặc biệt cũng theo vào, bàn tay anh ta mới lật trở, nắm chặt công cụ khống chế trong lòng bàn tay.

“Thứ này cho tôi mượn dùng nhé, điều động kết thúc, kính xin hoàn trả.”

Dứt lời, anh ta cũng theo vào thang máy, lại còn lịch sự cúi người một cái trước khi cửa thang máy đóng lại.

Đợi thang máy rời đi, không gian chỉ còn lại ba người Hứa Mạt Mạt, Lục Dương, Tiến sĩ Cù.

Trước tiên, Lục Dương giới thiệu: “Mạt Mạt, đây là nghiên cứu viên của Thiếu tá Thẩm, cũng là người phụ trách phòng thí nghiệm – Tiến sĩ Cù. Tiến sĩ Cù, đây là trợ lý của Thiếu tá Thẩm hôm nay tới phỏng vấn – Hứa Mạt Mạt.

Tiến sĩ Cù là một người đàn ông trung niên nho nhã hơn bốn mươi tuổi, đeo mắt kính dày cộp, trên trán có nếp nhăn hằn sâu.

Khác với sự ôn hòa của Lục Dương, thoạt nhìn ông có phần nghiêm nghị.

Hứa Mạt Mạt chào hỏi theo quy tắc loài người: “Chào ông, Tiến sĩ Cù.”

Tiến sĩ Cù gật đầu: “Cô thấy tình hình của 00S rồi đấy. Nếu như cô chắc chắn ở lại thì bảo Chủ nhiệm Lục dẫn cô đi làm thủ tục nhậm chức chính thức.”

Hứa Mạt Mạt biết 00S chính là Thẩm Tế Nguyệt.

Cô trả lời: “Tôi chắc chắn.”

Tiến sĩ Cù: “Tốt, Chủ nhiệm Lục, cậu đưa cô ấy đi đi. Phòng thí nghiệm của tôi có việc, đi trước đây.”

Lục Dương: “Vâng, tiến sĩ.”

Tiễn bước Tiến sĩ Cù, Lục Dương mỉm cười với Hứa Mạt Mạt: “Đi thôi, Mạt Mạt. Anh dẫn em đi làm thủ tục, tiện thể giới thiệu cụ thể nội dung công việc cho em.”

“Công việc của em chủ yếu chia làm ba phần.”

“Phần thứ nhất là quan sát và ghi chép các mục số liệu cơ thể của Thiếu tá Thẩm, bao gồm nhưng không giới hạn ở nhiệt độ cơ thể, nhịp tim, huyết áp, các mức độ hormone… Trong đó số liệu quan trọng nhất là chỉ số biến dạng. Em còn nhớ chỉ số biến dạng của Thiếu tá Thẩm là bao nhiêu không?”

Trên cánh cửa kia có viết, Hứa Mạt Mạt vẫn nhớ.

[Số hiệu vật thí nghiệm: 00S]

[Cấp bậc đột biến: Không biết]

[Phương hướng biến dạng: Bộ tám chân (còn nghi vấn)]

[Chỉ số biến dạng: 97%]

Cô trả lời: 97%

Lục Dương: “Đúng, 97%. Em rất cẩn thận, cần phải để ý tới con số này, có bất kỳ thay đổi gì, lập tức báo cho anh hoặc Tiến sĩ Cù.”

Hứa Mạt Mạt: “Vâng, em nhớ rồi.”

Lục Dương: “Phần thứ hai là em phải phối hợp với Tiến sĩ Cù hoặc nghiên cứu viên khác của ông ấy tiêm một ít thuốc vào cơ thể Thiếu tá Thẩm, hoặc là lấy vài mẫu vật trong cơ thể cậu ấy. Quá trình này có thể sẽ dẫn đến phản kháng kịch liệt, em phải khống chế cậu ấy. Lúc cần thiết, em có thể dùng phương thức trừng phạt khiến cậu ấy bình tĩnh lại.”

Hứa Mạt Mạt: “Giống như lúc nãy?”

Lục Dương: “Ừ, giống như lúc nãy.”

Hứa Mạt Mạt mím môi không nói.

Lục Dương: “Có phải em cảm thấy tàn nhẫn lắm không?”

Hứa Mạt Mạt hơi hoang mang: “Em không biết.”

Lục Dương cười: “Tất cả tấm kính nhốt vật thí nhiệm trong phòng thí nghiệm này đều là kính nano, chỉ cần độ dày một centimet là đã chống được đa số súng ống trên thị trường. Độ dày tấm kính dùng cho vật thí nghiệm nhốt tại khu A là mười centimet. Em biết độ dày tấm kính nhốt Thiếu tá Thẩm là bao nhiêu không?”

Hứa Mạt Mạt lắc đầu.

Có điều cô suy đoán hẳn gần một mét.

Lục Dương: “Tám mươi centimet. Ban đầu chỉ dùng ba mươi centimet, nhưng chẳng mấy chốc bị cậu ấy đập vỡ. Sau đó, kính tăng lên năm mươi centimet, tám mươi centimet… và từ từ dày lên từng chút một. Thật ra độ dày hiện tại cũng không hoàn toàn chống lại được sức tấn công toàn lực của cậu ấy. Em biết cái vòng trên cổ cậu ấy dùng để làm gì không?”

“Trừng phạt anh ta?” Hứa Mạt Mạt dựa vào lời Tạ Trăn suy đoán.

“Không, hạn chế cậu ấy.” Giọng điệu Lục Dương có phần trở nên hư ảo: “Em biết Người thức tỉnh chứ? Cho đến bây giờ, khoa học loài người vẫn không cách nào giải thích hợp lý sự tồn tại của Người thức tỉnh, chỉ có thể khái quát sơ lược là do loài người mở khóa gen nên đồng thời đạt được năng lực siêu nhiên. Mà Thẩm Tế Nguyệt đã từng là Người thức tỉnh mạnh nhất Ban hành động đặc biệt.”

“Đúng.” Hứa Mạt Mạt ác ý nghĩ: “Cho nên anh ta là con người độc ác Thẩm Tế Nguyệt nổi danh khét tiếng.”

Lục Dương không hiểu Hứa Mạt Mạt đang thầm oán trách cái gì.

Anh nói tiếp: “Chiếc vòng đó liên kết với dây thần kinh não của cậu ấy. Một khi đo lường tín hiệu thần kinh phát hiện sử dụng năng lực siêu nhiên, chiếc vòng sẽ lập tức cắt đứt tín hiệu truyền đi. Cho nên chỉ cần đeo vòng, cậu ấy sẽ chỉ sử dụng được sức mạnh giới hạn, vẫn có thể bị khống chế, hiểu không?”

Hứa Mạt Mạt gật đầu.

Mặc dù cô không hiểu rốt cuộc chiếc vòng hoạt động thế nào, nhưng cũng hiểu đại khái.

“Vậy công việc thứ ba của em là gì?” Cô hỏi.

Lục Dương: “Dưới điều kiện tiên quyết không ảnh hưởng phần thứ nhất và thứ hai, em phải cố gắng thỏa mãn bất cứ yêu cầu gì của cậu ấy. Ví dụ như cậu ấy muốn ăn cái gì, xem sách gì, em đều phải giúp cậu ấy. Nếu em không sắp xếp được, có thể xin anh. Anh sẽ cố gắng cung cấp trợ giúp hết mức có thể.”

Hứa Mạt Mạt tiếp tục gật gù giống như bé ngoan: “Vâng ạ.”

“…”

Do dự một hồi, Lục Dương vẫn quyết định nói ra vấn đề cuối cùng.

“Còn một chuyện nữa… chính là…” Anh hơi khó mở lời: “Sau khi Thiếu tá Thẩm bắt đầu biến dạng, do gen bị ô nhiễm nên cơ thể sẽ lộ ra vài đặc điểm thú tính. Biểu hiện cụ thể là… cậu ấy sẽ xuất hiện thời kỳ động dục.”

Vẻ mặt Hứa Mạt Mạt nghiêm túc lắng nghe.

Lục Dương khụ một cái: “Nếu cậu ấy có yêu cầu liên quan, em có thể tiếp nhận, cho cậu ấy chút trợ giúp hoặc trấn an. Nếu như em không tiếp nhận được thì cũng có thể không cần xử lý. Chủ yếu chuyện nãy phải xem quan niệm của em, phòng thí nghiệm không miễn cưỡng.”

Hứa Mạt Mạt đã hiểu.

Cô nghiêm túc thề thốt: “Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng. Chủ nhiệm Lục yên tâm, em chắc chắn sẽ cố gắng làm việc.”

Chỉ là kỳ động dục thôi mà ~

Cô biết.

Mặc dù cô chưa từng sinh bào tử, nhưng nấm cùng tuổi với cô trong bầy nấm đều đã làm bà cố-cố-cố rồi.

Cô biết nên làm thế nào.

Đến lúc đó, cô nhất định sẽ tìm một nơi ấm áp ẩm ướt, không khí thoáng đãng cho con người độc ác đó.

Nếu không đủ gió, cô còn có thể quạt gió giúp anh ta, nhất định khiến bào tử của anh ta bay cực kỳ, cực kỳ xa!

P/s (Zens Zens): Cười chết tôi =))))))

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

1 Bình luận
Inline Feedbacks
View all comments
Nguyên hạnh
Nguyên hạnh
5 Tháng Cách đây

Em bé mạt mạt vô tri ghê =))))

1
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!