Em lấy xúc tu của anh được không – Chương 04

Chương 04

Có muốn biết tại sao Thiếu tá Thẩm lại biến thành bộ dạng bây giờ không?

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Dọc đường đi, Hứa Mạt Mạt gặp không ít nhân viên phòng thí nghiệm mặc đồng phục áo trắng.

Bọn họ chào hỏi Lục Dương. Nghe thấy Hứa Mạt Mạt là trợ lý riêng mới nhậm chức của Thẩm Tế Nguyệt, ánh mắt họ nhìn cô lập tức trở nên tràn đầy khó tin.

Bên trong sự khó tin còn xen lẫn cảm thông và thương hại.

Đợi lúc hai người đến bộ phận nhân sự, tin tức “trợ lý mới của Thẩm Tế Nguyệt sắp nhậm chức” đã lan khắp phòng thí nghiệm.

Lục Dương đẩy cửa ra, không hề bất ngờ khi thấy rất nhiều người không thuộc bộ phận nhân sự đang ở trong này.

Thấy cửa mở, tầm mắt của những người đó đều đồng loạt dời xuống mặt Hứa Mạt Mạt.

Một nữ nghiên cứu viên thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp theo thẩm mỹ loài người đến chào hỏi trước tiên.

“Hi, Chủ nhiệm Lục.” Cô lắc ống nghiệm trong tay, nói một cách giấu đầu hở đuôi: “Tôi đi giao mẫu vật, đúng lúc đi ngang bộ phận nhân sự.”

Nói một hồi, đề tài vội vã chuyển lên người Hứa Mạt Mạt.

“Đây là trợ lý mới của Thiếu tá Thẩm nhỉ? Chào em, chị là Tôn Tinh, nghiên cứu viên trợ lý của Tiến sĩ Cù.”

Tôn Tinh vươn tay.

Hứa Mạt Mạt dựa theo phép tắc loài người mà bắt tay với cô: “Chào chị, em tên Hứa Mạt Mạt. Mọi người có thể gọi em là Bé Nấm.”

Tôn Tinh: “Haha, Bé Nấm à, dễ thương ghê, là biệt danh của em sao?”

Hứa Mạt Mạt: “Vâng ạ.”

Lục Dương khụ một tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: “Tiểu Lưu, hợp đồng đâu?”

“Ở đây, chủ nhiệm. Em đã chuẩn bị xong hết rồi.” Trợ lý Tiểu Lưu từng phỏng vấn Hứa Mạt Mạt nhanh chóng lấy một bản hợp đồng đưa đến, còn trao cho Hứa Mạt Mạt một nụ cười thân thiện.

Lục Dương mở ra xem, thấy không có vấn đề mới đưa bút cho cô: “Chỗ này, em ký tên họ mình vào là xem như chính thức nhậm chức.”

Hứa Mạt Mạt nhìn chằm chằm cột trống, không hề viết xuống.

Ở nơi không xa có người xì xào bàn tán:

“Cô bé trông có vẻ còn nhỏ.”

“Lừa gạt con nít như vậy, phòng thí nghiệm đúng là siêu cấp thất đức!”

“Đầu năm nay, trẻ em chết còn ít chắc?”

“Nghe nói đã gặp Thẩm Tế Nguyệt rồi.”

“Đúng đó, báo động lúc nãy là do con bé đấy!”

“Gặp Thẩm Tế Nguyệt rồi mà còn dám ký, đúng là không sợ chết!”

“Chúng ta nên gọi con bé là số tám hay số bốn?”

“…”

Lục Dương cũng nghe thấy những lời này.

Anh thấy Hứa Mạt Mạt chần chờ, cho rằng cô nghe thấy những lời này nên đổi ý.

Anh vội thuyết phục: “Công việc này đúng là khá nguy hiểm, có điều đãi ngộ cũng là tốt nhất Thành phố A: bao ăn bao ở, có năm loại bảo hiểm và quỹ nhà ở, được cấp biên chế thống nhất, vị trí công tác như em còn có bảo hiểm tai nạn cá nhân… Chờ tương lai em kết hôn có bạn đời, phòng thí nghiệm còn chịu trách nhiệm sắp xếp công việc cho người đó. Nếu như em có yêu cầu khác cũng có thể đề xuất, phòng thí nghiệm sẽ cố hết sức đáp ứng yêu cầu của em trong khả năng có thể.”

Hứa Mạt Mạt lắc đầu.

Cô chỉ đột tiên nhớ ra hình như con người có một kỹ thuật gọi là giám định bút tích trong ký ức của Hứa Mạt Mạt.

Cô cũng chẳng phải Hứa Mạt Mạt thật.

Nếu như giám định bút tích thì có lộ tẩy không?

Nhưng hiển nhiên hiện tại không có thời gian để cô bù đắp sơ hở này, chỉ đành gắng gượng viết xuống ba chữ “Hứa Mạt Mạt”.

Nhìn chữ viết rất giống học sinh tiểu học trên giấy, gương mặt Lục Dương lộ ra nụ cười nhẹ nhõm. Hiển nhiên, anh cũng sợ Hứa Mạt Mạt đổi ý thật.

Ký xong hợp đồng, Hứa Mạt Mạt theo Lục Dương đến bộ phận thông tin lấy số liệu vân tay và mống mắt.

Giữa chừng cô còn bị rút một ống máu, nghe nói là lưu hồ sơ ADN, đề phòng phát sinh bất trắc.

Bận bịu xong hết thảy, rốt cuộc Hứa Mạt Mạt trở lại chỗ ở của mình nghỉ ngơi một lát.

Ký túc xá phòng thí nghiệm sắp xếp cho nhân viên nằm ở Viện Gia Chúc phía sau, cách phòng thí nghiệm không quá vài trăm mét.

Phòng của Hứa Mạt Mạt nằm ở tòa số 2 phòng 302, là căn hộ độc thân một phòng ngủ, một phòng khách.

Nghe nói nhân viên độc thân trong phòng thí nghiệm đều ở đây, đợi sau khi kết hôn sinh con thì có thể xin đổi sang phòng lớn hơn.

Nơi này tuy nhỏ, bài trí trong phòng cũng rất đơn giản.

Nhưng lấy sáng lại cực tốt, nhất là phòng ngủ. Phòng có tấm cửa sổ sát đất rất lớn, còn là kính trong suốt một chiều, mỗi ngày đảm bảo chiếu sáng mười tám tiếng đồng hồ.

Hứa Mạt Mạt vô cùng thích.

Lục Dương đưa cô đến đây rồi đi ngay. Trước khi đi, anh còn nói cho cô biết mấy ngày tới Thẩm Tế Nguyệt không có ở đây, cô không cần mỗi ngày lên phòng làm việc chấm công, có thể đi dạo khắp nơi để hiểu rõ môi trường làm việc và các loại quy tắc. Đợi Thẩm Tế Nguyệt trở lại, cô mới chính thức bắt đầu làm việc.

Hứa Mạt Mạt quyết định đánh một giấc thật ngon trước.

Kể từ khi biến thành con người, cô vẫn chưa có một giấc ngủ ngon.

Cô bước vào phòng ngủ, mở balo nặng trịch kia ra.

Trước tiên, cô lấy ra quyển sổ cũ nát bên trong.

Bìa ngoài đã bị mục nát chẳng ra hình thù, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một từ không hiểu nghĩa: Logbook(*).

(*) Sổ ghi chép, theo dõi.

Cô chỉ là một cây nấm nhỏ, phần lớn kiến thức liên quan đến con người đều đến từ ký ức cơ thể này.

Đáng tiếc, chủ nhân trước kia của cơ thể này cũng là học sinh kém.

Cô chỉ có thể nhận ra từ viết trên cuốn sổ này là tiếng Anh.

Hứa Mạt Mạt định bụng sau này tìm công cụ phiên dịch hoặc cuốn từ điển rồi lại xem nội dung trong cuốn sổ sau.

Đặt sổ vào ngăn kéo rồi đóng lại, cô lại lấy vại sắt bảo bối của mình trong balo ra, bên trong chứa đầy bùn đất ẩm ướt tơi xốp.

Cô để vại sắt lên tủ đầu giường, còn cơ thể thì nằm lên giường.

Một cây nấm nhỏ màu hồng chui từ đỉnh đầu cô gái ra, tiếp theo là sợi nấm mảnh mai trắng như tuyết.

Cây nấm nhỏ bò vào trong vại, chôn mình xuống đất, từng sợi nấm nhẹ nhàng kéo rèm lại.

Cả chiếc vại chìm vào bóng tối sáng ngời.

Cô thích ánh nắng rực rỡ nhưng không thích ánh nắng trực tiếp.

Đi đến đâu cũng phải mang theo bùn đất quê nhà để cô nghỉ ngơi.

Nói tóm lại, cô là một cây nấm yếu ớt, kén chọn và lại còn… khó nuôi.

***

“Mục tiêu nhiệm vụ lần này: Thành phố sương mù, khu ô nhiễm cấp S. Lần đầu tiên phát hiện là vào hai mươi ba năm trước. Lúc đó, chỉ số ô nhiễm đã vượt quá 10.000, chỉ số ô nhiễm hiện tại không biết. Căn cứ vào tin tức mà tiểu đội tuần tra mất tích gửi về phỏng đoán, rất có khả năng chỉ số đã vượt qua hạn mức tối đa dụng cụ thăm dò của con người…”

Ngoại ô Thành phố A, một đoàn xe đang tiến tới khu cách ly hoang vắng.

Từ Đại sụp đổ đến nay, con người đã học được quy tắc sinh tồn trong môi trường tự nhiên tàn khốc.

Phía ngoài thành phố mà con người sinh sống ít nhất phải chừa ra khu cách ly mười kilomet.

Con người phun chất độc giết chết tất cả thực vật, thiết lập bãi mìn nổ chết thú vật xông vào, đồng thời xây dựng lưới điện áp cao gần mười mấy mét cản đường hết thảy sinh vật biết bay tại khu cách ly.

Nhiệm vụ chủ yếu của tiểu đội tuần tra chính là đảm bảo sự vận hành bình thường của khu cách ly.

Ở thời đại khắp nơi đều là sinh vật đột biến thì dù chỉ một con muỗi bay vào cũng có thể diệt sạch cả thành phố.

Bên trên đoàn xe in một thanh kiếm rực cháy với ngọn lửa màu đen, đây là ký hiệu của Ban hành động đặc biệt.

Ở giữa đoàn xe là một chiếc xe tải cỡ lớn.

Phía sau xe tải chở một chiếc lồng kim loại to, rộng hai mét, dài năm mét, gần như nhét đầy thùng xe.

Một tấm rèm màu đen được chế tạo đặc biệt phủ trên chiếc lồng.

Tạ Trăn tựa vào lồng, vén một góc rèm lên, đọc thông tin nhiệm vụ mà Tổng cục gửi trên vòng tay cho người bên trong.

Thành phố sương mù không giống những khu ô nhiễm cấp S khác. Nó là vật sống, xuất hiện ngẫu nhiên tại bất cứ ngõ ngách nào trên Trái Đất.

Trước đây, nó chủ yếu hoạt động tại khu vực không người, cách rất xa thành phố con người sinh sống. Nhưng không biết gần đây xảy ra chuyện gì, nó xuất hiện nhiều lần trong khu cách ly thành phố, đồng thời liên tiếp nuốt chửng hai tiểu đội tuần tra.

“Hiện giờ vấn đề chính là Thành phố sương mù thường đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất, làm thế nào chúng ta mới tìm được nó?”

Tạ Trăn đọc xong, dùng chân đá chiếc lồng, hỏi: “Cậu có nhận định gì?”

Thẩm Tế Nguyệt nằm trong lồng dưới bóng râm của chiếc rèm, gối lên xúc tu của mình, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cậu uể oải trả lời: “Tôi không có nhận định gì hết.”

Tạ Trăn cười khẩy. Roẹt một cái, vạch cả chiếc rèm lên.

Ánh nắng gay gắt trực tiếp chiếu vào lồng.

Thẩm Tế Nguyệt cau mày, nâng xúc tu bao bọc nửa thân trên của mình lại.

Tạ Trăn đứng lên, cầm gậy thống chế. Đuôi gậy sắc nhọn tàn nhẫn đâm vào xúc tu.

Anh ta vừa vặn xoáy gậy thống chế, vừa nói: “Thiếu tá Thẩm, cậu có tin tôi khiến cậu và Thành phố sương mù cùng biến mất khỏi thế giới này không?”

Một chiếc xúc tu quấn lấy gậy thống chế, chậm rãi rút nó ra.

Giữa khe hở của xúc tu để lộ một cặp mắt vàng kim.

Thẩm Tế Nguyệt đang ở trong bóng tối mà cậu cảm thấy thoải mái nhìn anh ta: “Nói chuyện cay nghiệt không phải phong cách của anh đâu, anh trai yêu quý của tôi.”

Giữa sự đối đầu thầm lặng, đoàn xe đột ngột dừng lại.

Phía trước không xa, hai chiếc xe việt dã gầm rú lái đến trước mặt.

“Phó trưởng ban.” Tạ Trăn nghe thấy tiếng đội viên truyền tới từ bộ đàm: “Là Tiểu đội tuần tra số ba.”

Xe việt dã nhanh chóng lái tới bên cạnh đoàn xe.

Xe dừng lại, một cô gái vóc dáng cao ráo bước xuống trước tiên, đi thẳng tới cạnh thùng xe, chào hỏi Tạ Trăn: “Sếp, Đội trưởng Tiểu đội tuần tra số ba – Tư Thiên Uẩn, nhận được lệnh từ Tổng cục đến đây trình diện.”

Tạ Trăn đứng yên bất động, nhướng máy: “Nhận lệnh từ Tổng cục?”

Tư Thiên Uẩn: “Đúng vậy, đội viên đội tôi là Lâm Duyệt vừa kiểm tra ra năng lực thức tỉnh hệ dự báo. Tổng cục cho rằng có thể giúp Ban hành động đặc biệt tìm được Thành phố sương mù, cố ý phái đội tôi đến đây.”

“Hửm? Dị năng hệ dự báo?” Tạ Trăn hứng thú.

Anh ta nhảy khỏi thùng xe, đáp xuống trước mặt Tư Thiên Uẩn: “Người đâu? Đưa đến đây tôi xem.”

Trong thùng xe, một chiếc xúc tu tự động nhấc rèm lên, phủ kín chiếc lồng lần nữa.

“Chậc, tao ghét tên loài người này quá. Cậu có người anh trai như vậy đúng là xui xẻo.” Nó nói.

Đó là lão Tam trong đám xúc tu, nói nhiều nhất bọn.

“Ha, rõ ràng mày ghét tất cả con người.” Một xúc tu khác cười khẩy châm chọc.

Đó là lão Ngũ trong đám xúc tu.

“Vậy thì sao? Cũng chả ngăn được tao ghét hắn nhất.”

“Câm miệng, ồn chết đi được!” Thẩm Tế Nguyệt lạnh lùng nói thầm trong lòng.

Từ lần đầu tiên biến ra tám chiếc xúc tu xấu xí này, Thẩm Tế Nguyệt liền phát hiện mỗi xúc tu đều có ý thức độc lập.

Vì xác minh điểm này, cậu thậm chí còn cầm dao phẫu thuật mổ chúng.

Cậu tìm thấy bộ não kích thước cỡ hạt đậu phộng ở cuối đoạn xúc tu.

Có lẽ vì dung lượng não quá nhỏ nên mỗi cây xúc tu đều biểu hiện vừa ồn ào vừa ngu xuẩn như vậy.

Đôi khi bị chúng làm phiền không chịu được, Thẩm Tế Nguyệt sẽ chém đứt hết đám xúc tu.

Trước khi đầu óc bọn chúng hoàn toàn tái tạo, cậu có thể có được sự yên tĩnh ngắn ngủi.

“Ôi giời, tính tình cậu gần đây đúng là kém quá rồi đó.” Lão Tam nói.

Lão Ngũ: “Hiểu mà, kỳ động dục đều như vậy, giao phối với giống cái là hết thôi.”

“Đám khốn phòng thí nghiệm kia chắc chắn chịu hết nổi nên mới sắp xếp trợ lý giống cái cho cậu đấy.” Lão Tứ cũng gia nhập thảo luận.

Lão Tam hỏi: “Này, Thẩm Tế Nguyệt. Cậu thích giống cái phòng thí nghiệm sắp xếp cho không?”

Lão Nhị: “Tao không thích đâu, con nhỏ đó xấu hoắc, còn chẳng có xúc tu to khỏe!”

Lão Ngũ: “Chúng mày thích hay không có tác dụng gì? Vấn đề này phải hỏi Tiểu Bát.”

Tiểu bát là tua giao cấu(*).

(*) Bạch tuộc đực thường có một xúc tu gọi là Hectocotylus (tua giao cấu), là một trong những xúc tu đặc biệt có chứa tuyến sinh dục và tinh hoàn. Chiếc xúc tu này khác với các xúc tu khác về hình dạng, ở đầu thường có phần lõm hình thìa, chứa các giác hút được biến đổi để có thể phóng ra tinh trùng.

Nó xấu hổ lên tiếng: “Em không biết đâu.”

“Tao, tao, tao… Tao thích cô ấy.” Tiểu Thất đột ngột nhô lên: “Cô ấy là con người đầu tiên đưa cá khô cho tao ăn.”

Tiếc là nó còn chưa nếm được vị đã bị ông anh tồi của Thẩm Tế Nguyệt cắt ngang.

Đầu Thẩm Tế Nguyệt sắp nổ tung rồi.

“Chúng mày nói thêm một chữ nữa, tao sẽ chém sạch toàn bộ, ném vào lò thiêu!”

Đám xúc tu tức khắc yên lặng.

Chỉ cần Thẩm Tế Nguyệt còn sống, bọn nó sẽ không chết.

Nhưng sẽ đau.

Bọn nó tuyệt đối không muốn nếm trải cảm giác bị lò thiêu đốt thành tro lần hai đâu.

***

Thành phố A, Phòng thí nghiệm số một.

Hứa Mạt Mạt đánh một giấc ngon lành, sau khi thức dậy thì sinh lực dồi dào.

Cô nhìn đồng hồ, chuông báo sáu giờ chiều, đúng thời gian cơm tối.

Thân thể nãy hẳn là đói rồi.

Cô trở lại cơ thể lần nữa, chuẩn bị đến căn tin ăn cơm.

Trên đường, cô đi ngang một kiến trúc hình tròn rất đẹp, là thư viện của phòng thí nghiệm.

Thư viện mở cửa 24 giờ giống như phòng thí nghiệm.

Cô vào mượn một quyển sách.

Trong phòng ăn, cô vừa ăn vừa đọc.

“Hi, Bé Nấm. Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Nghe thấy tiếng chào hỏi nhiệt tình, Hứa Mạt Mạt ngẩng đầu, là cô gái nghiên cứu viên tên Tôn Tinh đã gặp hôm nay.

Tôn Tinh mỉm cười hỏi: “Chị ngồi đây được không?”

“Đương nhiên được ạ.” Hứa Mạt Mạt vội chuyển quyển sách của mình sang một bên nhường chỗ cho Tôn Tinh.

Tôn Tinh mỉm cười: “Em đọc sách gì vậy? Ngày đầu tiên làm việc đã cố gắng thế.”

Hứa Mạt Mạt cắn một miếng bánh bao, lật bìa quyển sách lại.

Khóe môi Tôn Tinh co giật.

“Bách khoa toàn thư kỹ thuật trồng nấm” là cái quỷ gì?

“Em xem cái này làm gì?” Cô hỏi.

Hứa Mạt Mạt: “Em thấy khá hứng thú với cái này.”

Cô muốn nuôi bản thân cường tráng một chút.

“Ha ha, chị còn cho rằng em sẽ cảm thấy hứng thú với Thiếu tá Thẩm hơn chứ?” Tôn Tinh chớp chớp mắt, cúi thấp người, lén nhỏ tiếng hỏi: “Có muốn biết tại sao Thiếu tá Thẩm lại biến thành bộ dạng bây giờ không?”

5 1 vote
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

0 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!