Chương 05
Là Phòng thí nghiệm số một!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tại sao Thẩm Tế Nguyệt lại biến thành bộ dạng hiện tại?
Hứa Mạt Mạt chớp chớp mắt, phản ứng lại, sau đó gật đầu thật mạnh.
Cô tò mò!
Cực kỳ tò mò!
Dù cho cô đã sống trong rừng rậm kể từ khi sinh ra thì cũng thường xuyên nghe thấy câu chuyện về con người độc ác, hung tàn, đáng sợ Thẩm Tế Nguyệt qua miệng lũ chim bay ngang hoặc các loài nấm khác ở đó.
Bất kể là ở phiên bản nào, Thẩm Tế Nguyệt trong câu chuyện đều là con người độc ác.
Con người độc ác có hai chân.
Chứ không phải… là… là… giống như loài nấm…
Không đúng, đám xúc tu kia khác với sợi nấm. Chúng giống sinh vật đáng sợ trong đại dương xa xôi hơn.
Tôn Tinh khoanh hai cánh tay, chống cằm, bắt đầu hào hứng kể chuyện.
“Em biết Hiệp hội quản lý Người thức tỉnh không?”
Hứa Mạt Mạt lắc đầu.
“Em không biết?” Tôn Tinh ngạc nhiên: “Sao ngay cả cái này mà em cũng không biết?”
Hứa Mạt Mạt siết chặt thìa, cẩn thận giải thích: “Nơi em sống… trước đây tương đối khép kín, chưa từng trải sự đời.”
Tôn Tinh cau mày, đột ngột sực nhớ: “Em mới từ Thành phố trung tâm ra à?”
Thành phố trung tâm?
Từ này lướt qua trong ký ức Hứa Mạt Mạt, cô vội gật đầu.
Hứa Mạt Mạt trước đây đúng là đi ra từ Thành phố trung tâm.
“Thảo nào.” Tôn Tinh cười giễu: “Thành phố trung tâm càng ngày càng tệ thế, ngay cả thường thức cơ bản cũng không dạy mà đã thả người ta ra rồi.”
“Chắc không đến mức đó chứ, dù gì cũng là Thành phố trung tâm…” Khựng một chút, cô nhìn Hứa Mạt Mạt, ánh mắt nghi ngờ: “Có phải em không học hành đàng hoàng không?”
Hứa Mạt Mạt không dám nói lung tung, chỉ đành gật đầu.
“Được rồi, để cô giáo Tôn bổ túc cho em.”
“Chuyện này phải bắt đầu kể từ Đại sụp đổ. Trước Đại sụp đổ, con người là chúa tể tuyệt đối trên hành tinh này. Tất cả động vật, thực vật, nấm… đều là tài nguyên ông trời ban cho chúng ta.”
“Biến cố xảy ra vào một trăm năm trước, cũng vào giữa thế kỷ, trước hoặc sau năm 2050, cụ thể không ai rõ năm nào. Tóm lại là năm 2058, một thành viên đoàn thám hiểm vừa trở về từ nơi hoang dã bị tai nạn giao thông, lúc đưa đến bệnh viện thì phát hiện bên trong cơ thể người này chi chít trứng côn trùng.”
Chính phủ ý thức được chuyện lạ thường, lập tức tìm thành viên đoàn thám hiểm đi cùng anh ta. Lúc cảnh sát tìm được, tất cả những người này đều đã chết, phần thịt trên người bị ăn sạch, chỉ để lại cái kén nhỏ như hạt mè, trứng bên trong đã nở ra bay đi rồi.”
“Về sau, con người mới xác định được đó là một loài muỗi đột biến gen.”
“Ngày hôm đó được gọi là Đại sụp đổ trong lịch sử loài người.”
Hứa Mạt Mạt tròn mắt lắng nghe.
Cô không hề biết những kiến thức này trong ký ức của Hứa Mạt Mạt.
“Đại sụp đổ chỉ là khởi đầu. Loài người nhanh chóng phát hiện không chỉ có muỗi, mà còn có động vật, thực vật, nấm, virus… đột biến. Loài người là sinh vật trí tuệ cao nhất hành tinh, vì vậy tất cả bọn chúng đều thèm khát ADN của loài người.
Bọn chúng nuốt chửng, lây nhiễm hoặc ký sinh tất cả mọi người.
Ba năm tiếp theo, dân số Trái Đất giảm mạnh từ bảy tỷ xuống còn chưa đến một tỷ.”
Hứa Mạt Mạt nghe đến say mê, hỏi tới: “Sau đó thì sao?”
Tôn Tinh nuốt nước bọt, hít một hơi nói tiếp: “Sau đó, ánh bình minh đã xuất hiện.”
“Trong số những người may mắn sống sót có một nhóm người đã mở được khóa gen. Mặc dù hiện giờ chúng ta vẫn chưa nắm rõ nguyên lý, nhưng những người có năng lực siêu nhiên đó có thể chống lại quái vật đột biến.”
“Chúng ta gọi những người mở được khóa gen này là Người thức tỉnh.”
“Một nhóm Người thức tỉnh hưởng ứng lời kêu gọi của Chính phủ gia nhập Ban hành động đặc biệt, trở thành một bộ phận quyền lực của Chính phủ. Một nhóm khác thì thích tự do, trở thành thợ săn tiền thưởng hoặc làm nghề khác. Để thống nhất quản lý, Hiệp hội quản lý Người thức tỉnh được thành lập.”
“Có điều vẫn có Người thức tỉnh không đăng ký, ẩn núp trong loài người, không ai biết đến.”
“Thiếu tá Thẩm chính là Người thức tỉnh có năng lực mạnh nhất trong danh sách đăng ký.”
Hứa Mạt Mạt: “Vậy tại sao anh ấy lại trở thành như bây giờ?”
Tôn Tinh: “Bởi vì tất cả món quà mà số phận ban tặng đều đã được âm thầm định giá.”
“Chúng ta mở khóa gen, lấy được năng lực vượt xa người thường thì phải trả giá đắt.”
“Sau khi ADN của Người thức tỉnh mở khóa thì không ngừng đột biến. Năng lực dùng càng nhiều càng thường xuyên, tốc độ đột biến càng nhanh. Phương hướng đột biến cũng không thể dự đoán, có khi là chim, có khi là thú vật, cũng có khi là sinh vật mà Địa Cầu chưa từng xuất hiện.”
“Đột biến ADN kéo theo sự thay đổi của ARN. Sau khi ARN thay đổi, protein tổng hợp cũng thay đổi. Cơ thể con người sẽ biểu hiện ra biến dạng tương ứng.”
“Loài người là sản phẩm của cảm xúc. Cảm xúc là kết quả của hormone. Sau khi thể xác biến đổi, hormone cũng sẽ xảy ra biến hóa. Sau khi hormone biến hóa, cảm xúc thuộc về duy nhất loài người cũng tự nhiên không còn.”
“Người thức tỉnh hoàn toàn biến dạng đã không còn là con người từ trong ra ngoài.”
“Loài người không chỉ đối diện với quái vật đột biến mà còn phải đối diện Người thức tỉnh mất khống chế. Đây mới là điều đáng sợ nhất.”
“Vậy…” Hứa Mạt Mạt nhớ đến lời Tạ Trăn, khẽ hỏi: “Thẩm Tế Nguyệt đã không còn là người sao?”
“Thiếu tá Thẩm…” Tôn Tinh nhíu mày: “Tạm thời rất khó định nghĩa cậu ấy.”
“Sự thật là cậu ấy đã mất khống chế rất nhiều lần.”
“Nhưng điều khó hiểu là cậu ấy sẽ tỉnh táo lại.”
“Em biết vì sao mọi người nói nên gọi em là số bốn hay số tám không?”
Hứa Mạt Mạt lắc đầu.
Tôn Tinh: “Gọi em số tám là vì em là người ứng tuyển thứ tám. Bốn người trước đó nhìn thấy Thiếu tá Thẩm đều bị dọa bỏ chạy. Gọi em số bốn là vì em là trợ lý thứ tư của Thiếu tá Thẩm, ba người trước đó… đều chết cả rồi.”
Lạch cạch.
Chiếc thìa trong tay Hứa Mạt Mạt rơi xuống chén.
Tôn Tinh: “Bọn họ đều bị Thiếu tá Thẩm đánh mất lý trí giết chết trong lúc đang phối hợp với Tiến sĩ Cù tiêm thuốc cho Thiếu tá Thẩm.”
Hứa Mạt Mạt: “…”
Tôn Tinh: “Khu Đại Hoa Quốc chúng ta có tổng cộng 22 Người thức tỉnh cấp S trong danh sách đăng ký, hiện giờ chỉ còn là 10 người. Em biết tại sao không?”
Hứa Mạt Mạt tiếp tục ngây ngốc lắc đầu.
Tôn Tinh: “Bởi vì trong một lần thực hiện nhiệm vụ, Thiếu tá Thẩm đột nhiên mất khống chế, giết hết mười người còn lại, trong đó bao gồm chị ruột của Thiếu tá Thẩm là Thẩm Noãn Thu. Vì thế Thiếu tá Thẩm đánh mất chức vị trong Ban hành động đặc biệt, bị nhốt ở phòng thí nghiệm. Đó là lần đầu tiên Thiếu tá Thẩm mất khống chế. Thật ra mọi người đều lấy làm lạ, bởi vì chỉ số biến dạng của Thiếu tá Thẩm vẫn luôn rất ổn định, không ai ngờ cậu ấy sẽ đột ngột mất khống chế. Thượng tá Tạ Trăn đã từng nghi ngờ Thiếu tá Thẩm bị người khác hãm hại, nhưng lại không tra ra bất cứ điểm đáng ngờ nào.”
Thấy vẻ mặt đờ ra của Hứa Mạt Mạt, Tôn Tinh bật cười: “Sao? Bị dọa rồi? Có phải hối hận vì nhảy vào hô lửa không?”
Hứa Mạt Mạt mất một lát mới tiêu hóa hết lượng thông tin khổng lồ này.
Cô lắc đầu, hỏi: “Vậy Thẩm Tế Nguyệt vẫn là người mạnh nhất chứ?”
“À…” Tôn Tinh suy nghĩ một chút, gật đầu: “Trên lý thuyết, Người thức tỉnh hoàn toàn biến dạng thì sức mạnh sẽ tăng lên. Nếu cậu ấy vẫn còn giữ lại trí tuệ con người thì sẽ càng mạnh hơn trước.”
Hứa Mạt Mạt thở phào trong lòng: “Em không hối hận.”
“Ha ha.” Tôn Tinh bật cười nhìn Hứa Mạt Mạt, tựa hồ có điều ám chỉ: “Em thật thú vị, hoàn toàn khác với người bình thường.”
Hứa Mạt Mạt không hiểu kiểu ngôn ngữ phức tạp này lắm.
Cô mỉm cười, khen: “Chị giỏi thật, biết nhiều ghê!”
Tôn Tinh: “Đều là nội dung trong sách lịch sử, em nghiêm túc nghe giảng cũng sẽ biết thôi.”
Hứa Mạt Mạt vội cúi đầu cầm thìa lên ăn, tránh né đề tài này.
Ánh mắt Tôn Tinh dịu dàng nhìn cô.
Lúc này, điện thoại của Tôn Tinh vang lên.
Cô bắt máy. Nghe thấy lời đối phương, ánh mắt cô lại rơi xuống người Hứa Mạt Mạt lần nữa.
Cúp máy, Tôn Tinh gọi cô: “Bé Nấm, nói cho em một tin rất trùng hợp.”
“Vâng?” Hứa Mạt Mạt ngẩng đầu nhìn cô.
Tôn Tinh: “Chủ nhiệm Lục bảo chị điều tra bối cảnh của em. Trước đây, em ở Tiểu đội tuần tra số ba đúng không?”
Hứa Mạt Mạt gật đầu.
Tôn Tinh: “Lúc nãy người bạn đi điều tra nói cho chị biết một tin. Tiểu đội tuần tra số ba xuất hiện một Người thức tỉnh có năng lực đặc biệt, xếp hạng năng lực thứ 6 – Dự báo, tên là Lâm Duyệt, hình như cùng đi ra từ Thành phố trung tâm giống em. Bây giờ, bọn họ đang tụ họp với Thiếu tá Thẩm, cùng xử lý Thành phố sương mù.”
Lâm Duyệt…
Nghe thấy tên này, Hứa Mạt Mạt bất giác ôm ngực.
Dường như chỗ đó vẫn còn cảm giác bị lưỡi hái bọ ngựa xuyên thủng.
Vừa trống rỗng, vừa lạnh lẽo lại vừa đau đớn.
Cô nhớ bản thân nghe thấy Lâm Duyệt kia khóc lóc nói nếu hôm nay cô ta không giết Hứa Mạt Mạt, sau này Hứa Mạt Mạt sẽ giết chính mình.
Lúc đó cô không hiểu vì sao Lâm Duyệt nói vậy.
Hiện giờ có vẻ cô đã hiểu.
Hẳn khi đó, Lâm Duyệt đã thức tỉnh năng lực Dự báo.
Ở tương lai mà cô ta dự báo, Hứa Mạt Mạt giết cô ta.
Vì tránh khỏi tương lai này, cô ta ra tay giết Hứa Mạt Mạt trước.
Nhưng cô vẫn không hiểu, tương lai trong dự báo thì chắc chắn sẽ xảy ra sao?
Nếu như tương lai không thể thay đổi, tương lai giết Lâm Duyệt vẫn nhất định sẽ xảy ra.
Nếu tương lai có thể thay đổi, vậy vì sao cứ phải dùng cách giết người chứ?
Từ ký ức còn sót lại của Hứa Mạt Mạt, cô biết được rõ ràng hai người là bạn thân lớn lên từ nhỏ mà.
Có lẽ loài người chính là sinh vật phức tạp như vậy, loài nấm vĩnh viễn sẽ không hiểu được.
***
Ngoại ô Thành phố A, khu cách ly hoang vắng.
Lâm Duyệt đi xuống từ xe việt dã, liếc mắt liền trông thấy Tạ Trăn chống gậy thống chế.
Trái tim cô ta đập thình thịch dữ dội.
Lần đầu tiên cô ta gặp mặt kẻ mạnh cấp S xếp top 10 khu Đại Hoa Quốc.
Mà lại còn là người đàn ông tuấn tú tao nhã như thế.
Cô ta kiềm chế sự kích động trong lòng, bước tới trước mặt Tạ Trăn chào hỏi: “Trưởng quan, tôi là đội viên Tiểu đội tuần tra số ba – Lâm Duyệt, năng lực Dự báo, cấp E.”
Lâm Duyệt là cô gái khá trẻ.
Cao nhất không quá hai mươi tuổi.
Tạ Trăn hơi tới gần để quan sát cô ta.
Anh bước vào cấp S đã nhiều năm, bên cạnh ít khi xuất hiện đội viên trẻ như thế, đặc biệt là phụ nữ.
Cái tuổi này khiến anh ta nhớ tới cô gái tên Hứa Mạt Mạt vừa mới gặp.
Có điều so với cô nhóc đáng thương kia, hiển nhiên cô gái trước mặt là loại người khác hoàn toàn.
Tạ Trăn hỏi: “Cô có thể dự báo thời gian địa điểm xuất hiện của Thành phố sương mù?”
Lâm Duyệt: “Tôi không chắc, nhưng tôi có thể thử.”
Năng lực của cô ta có khi cần kích hoạt chủ động, có khi là kích hoạt bị động. Cô ta vẫn chưa lần ra hết quy luật.
Tạ Trăn hất cằm, ra hiệu cô ta bắt đầu.
Lâm Duyệt nhắm mắt, huy động sức mạnh tinh thần để chạm vào tương lai cô ta muốn thấy.
Tại khu cách ly, gió cát ngập trời.
Hạt cát thô ráp rơi khắp người.
Không biết qua bao lâu, có người nhỏ giọng thì thầm: “Chỉ là một cấp E, có được không đó?”
Tạ Trăn liếc mắt sang, người nọ lập tức đứng thẳng người.
Tư Thiên Uẩn không hi vọng đội viên mình bị nghi ngờ, bèn giải thích: “Dự báo của Lâm Duyệt cực kỳ chính xác. Chúng tôi vốn dĩ đã đụng độ Thành phố sương mù giống Tiểu đội số bảy và Tiểu đội số mười một, nhưng nhờ Lâm Duyệt nên chúng tôi mới tránh thoát.”
Tiểu đội số bảy và số mười một chính là hai tiểu đổi tuần tra bị Thành phố sương mù nuốt chửng.
Không còn ai dám đưa ra nghi ngờ.
“Nhìn thấy tương lai.” Tiếng cười tràm thấp của thiếu niên đột nhiên vang lên trong thùng xe: “Dự báo? Thú vị đấy.”
“Tôi thấy rồi!”
Cậu vừa dứt lời, Lâm Duyệt mở choàng mắt.
Đầu cô ta đầy mồ hôi, suýt nữa té ngã.
Tư Thiên Uẩn vội đỡ lấy cô ta.
Lâm Duyệt thở hổn hển: “Thành phố A! Ở Thành phố A! Chỗ đó có một công trình hình tròn màu trắng bạc.”
Tạ Trăn ngây người chốc lát, sau đó lập tức nhảy lên xe.
Anh ta quát lớn: “Quay về! Ngay lập tức! Là Phòng thí nghiệm số một!”
Huhu hóng chương mới quá ạa
Gửi 1000 trái tim đến zenzen mong b sớm ra chương mới nho ????????????????????
Ủa gửi emoji trái tim mà nó ra dấu hỏi =)))) gửi lại cái khác vậy <3 <3 <3 <3 <3 <3 <3 <3 <3 <3 <3 <3 <3
cảm ơn ngàn tim của bạn, mình sẽ cố gắng!!!