Em lấy xúc tu của anh được không – Chương 06

Chương 06

Bị cô phát hiện rồi à?

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Tạ Trăn ngồi vào trong xe, lập tức gọi điện cho Phòng thí nghiệm số một. Tiếng nhắc nhở thông báo tạm thời không kết nối được.

Lòng Tạ Trăn nháy mắt chùng xuống.

Hệ thống truyền tin giữa phòng thí nghiệm và quân đội là đồng bộ, trong tình huống bình thường tuyệt đối không thể xảy ra hiện tượng không thể kết nối.

Chỉ có một khả năng, đó là Thành phố sương mù đã nuốt chửng Phòng thí nghiệm số một.

Không lãng phí thời gian, Tạ Trăn lập tức liên hệ Trung tâm điều phối Thành phố A.

Không đợi nhân viên tổng đài mở miệng, anh ta đã nói ngay: “Tôi là Tạ Trăn của Ban hành động đặc biệt. Khu ô nhiễm cấp S – Thành phố sương mù đang phủ xuống bên trong Thành phố A, hiện tại đã nuốt chửng Phòng thí nghiệm số một. Ban hành động đặc biệt lập tức tới ngay, xin lập tức dọn đường, đồng thời điều động Lực lượng an ninh thành phố và tiểu đội tuần tra phụ cận sơ tán đám đông đằng trước. Chú ý, chỉ sơ tán đám đông, cách ly khu ô nhiễm. Đặc biệt không được tự ý tiến vào! Lặp lại! Tuyệt đối không được tự ý tiến vào!”

Tạ Trăn cúp máy, thúc giục: “Nhanh nữa lên!”

Chân ga đã đạp hết mức.

Nhưng người lái xe không dám nói, chỉ có thể giẫm mạnh chân ga hơn nữa.

Một tay Tạ Trăn cầm gậy thống chế, một tay xoa ngón tay.

Đột nhiên, anh ta trèo thẳng ra ngoài cửa sổ xe.

Tạ Trăn nhảy vào thùng xe, xốc tấm rèm đen lên, ném cho cậu một thanh cốt đao(*), lắc công cụ khống chế trong lòng bàn tay: “Tôi mở 30% khóa thần kinh cho cậu, bây giờ lập tức chạy tới Phòng thí nghiệm số một. Thành phố sương mù đã cách ly nơi đó rồi.”

(*) Cốt đao: thanh đao bằng xương

“Nhớ kỹ, cố gắng cứu nhiều người nhất có thể.”

***

Thành phố A.

Trung tâm nghiên cứu sinh vật đột biến, Phòng thí nghiệm số một, căn tin nhân viên.

Do lắng nghe tiết dạy của Tôn Tinh, lúc Hứa Mạt Mạt ăn cơm xong thì đã rất muộn.

Ký túc xá của Tôn Tinh cũng ở tòa số hai, ngay phía trên phòng Hứa Mạt Mạt.

Hai người chuẩn bị cùng nhau trở về.

Hứa Mạt Mạt cất quyển “Bách khoa toàn thư kỹ thuật trồng nấm” vào balo, cùng Tôn Tinh đi ra khỏi căn tin.

Bấy giờ đã gần bảy giờ rưỡi tối, tà dương màu đỏ sà xuống mạn Tây, trước mặt là tầng tầng lớp lớp công trình xi măng hình kỷ hà cao lớn thẳng tắp.

(*) Hình kỷ hà: Hình kỷ hà là những hình đơn giản như nét thẳng hay dạng hình học (vuông, hình chữ nhật, tròn, tam giác), các hình biến thể (hình thang, hình bán nguyệt, hình thoi,…)

Ánh sáng màu vàng đỏ chiếu xuyên qua khe hở công trình tạo nên những cột sáng kỳ diệu, chiếu xuống gần công trình hình tròn màu trắng bạc.

Đây là cảnh tượng mà Hứa Mạt Mạt vĩnh viễn không thể thấy được trong hồ nước mênh mông.

Nguy nga tráng lệ.

Nhưng lại tựa như nhuốm máu, phủ lên một lớp màn tơ màu hồng nhạt.

“Đây là hiệu ứng Tyndall(*).”

“Có người gọi đó là Ánh sáng của Chúa. Họ tin một thiên thần sẽ hiện thân giữa ánh sáng, dẫn dắt loài người thoát khỏi tai ương.”

“Nhưng sự thật đây chỉ là một hiện tượng khoa học. Khi chùm ánh sáng chiếu qua chất keo, từ hướng ánh sáng chiếu thẳng góc có thể thấy được một ‘con đường’ ánh sáng xuất hiện trong chất keo. Hiện tượng này thường xuất hiện vào sáng sớm, chạng vạng hoặc là sau cơn mưa, thời điểm trong khí quyển có sương mù hoặc tro bụi.”

(*) Hiệu ứng Tyndall: giải thích theo vật lý thì nhức đầu, chắc chẳng ai thèm đọc nên mình lấy ví dụ đơn giản cho dễ hiểu. Ví dụ: khi ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua khe hở, ta có thể thấy các hạt bụi bay lơ lửng trong không khí mà bình thường chúng ta không thấy được, những hạt bụi này phản xạ ánh sáng khiến chúng ta nhìn thấy một vệt sáng trong không khí. Dưới đây là hình ảnh ví dụ hiệu ứng Tyndall vào lúc bình minh/hoàng hôn

Để ý đến tầm mắt của Hứa Mạt Mạt, Tôn Tinh bèn giải thích.

“Rất kỳ diệu đúng không? Cái thế giới này, một bên vẫn tuân theo chủ nghĩa duy vật, tin vào thuyết vật chất quyết định, tất cả hiện tượng đều có thể lấy vật chất để giải thích; một bên thì lại giẫm chủ nghĩa duy vật và khoa học dưới chân…”

“Nhưng mà…” Hứa Mạt Mạt say sưa nhìn cột sáng rực rỡ trên đỉnh đầu: “Hình như hôm nay hơi khang khác.”

Cơn gió lành lạnh thổi qua, mang theo hơi ẩm đậm đặc.

Hứa Mạt Mạt ngửi thấy một mùi kỳ lạ, hình như có chút tanh, lại có chút mặn.

Cô từng nghe những con chim bay qua nói chỉ có nước biển mới mặn.

Chẳng biết từ lúc nào đường chân trời nơi xa đã tràn ngập sương mù màu trắng nhàn nhạt.

Tôn Tinh nhìn xung quanh, lấy làm lạ lo lắng nói: “Sao sương mù đột nhiên nổi lên vậy? Không khí ẩm cao quá, chắc không phải sắp mưa đấy chứ?”

“Trời mưa không tốt sao?” Hứa Mạt Mạt hỏi.

Cô thích trời mưa, đặc biệt rất thích cảm giác mưa phùn lất phất rơi xuống người.

Tôn Tinh khẽ cau mày: “Có vài thứ dơ bẩn sẽ chảy vào theo nước mưa.”

Thời gian chỉ hai câu nói mà sương mù đã tràn ngập khắp nơi.

Thư viện hình tròn phía trước đã không thấy đâu, Tôn Tinh bên cạnh cũng trở nên mờ ảo.

Hứa Mạt Mạt nhỏ giọng nói: “Sương mù này kỳ lạ thật, dâng lên nhanh quá.”

Cho dù là sương mù trên mặt hồ thì cũng không bốc lên nhanh như thế.

Lẽ nào sương mù thành phố không giống với sương mù trên hồ?

“Phải, quá nhanh rồi…”

Trong sương mù mờ mịt, Hứa Mạt Mạt nhìn thấy gương mặt Tôn Tinh nặng nề xuống.

Tôn Tinh giống như bất chợt nhớ tới điều gì, buột miệng hét lên: “Không đúng, đây là Thành phố sương mù!”

Cô vội vàng lấy điện thoại định báo cho phòng điều khiển trung tâm.

Nhưng điện thoại vừa kết nối, bên trong vang lên tiếng dòng điện rè rè, tiếp đó là xoẹt một tiếng, hàng loạt tia lửa nhỏ phóng ra, con chip bên trong cùng hệ thống tín hiệu đều cháy.

May mà hệ thống phát thanh của phòng thí nghiệm vẫn còn sử dụng bình thường.

Hứa Mạt Mạt nghe thấy tiếng người phát ra từ chiếc loa gần đó.

Hẳn phát ngôn viên cũng lần đầu tiên gặp tình huống kiểu này, giọng hơi run run:

“Alo, nghe thấy không? Tất cả nhân viên của phòng thí nghiệm chú ý, đây là phòng điều khiển trung tâm.”

“Xin mọi người đừng hoảng loạn. Hãy lập tức lập nhóm với người bên cạnh, tập hợp tại lầu một tòa thí nghiệm và chờ cứu viện.”

“Lặp lại, mọi người hãy lập tức lập nhóm với người bên cạnh, tập hợp tại lầu một tòa thí nghiệm và chờ cứu viện.”

“Tình huống khẩn cấp! Sương mù có thể phá hỏng tất cả thiết bị điện tử, tín hiệu có thể gián đoạn bất cứ lúc nào. Chúng ta đã mất liên lạc với bên ngoài.”

“Mọi người hãy chuyển lời cho nhau, đến lầu một tòa thí… xoẹt xoẹt…”

Tiếng dòng điện vang lên, tiếp theo là một tiếng “Đùng”, giống như thứ gì đó nổ tung.

Sau đó, phát thanh không còn vang lên nữa.

Lúc này, mặt trời đã lặn hẳn.

Hoàn toàn không thấy được gì trong sương dày tối đen như mực.

Sau khi tiếng phát thanh cắt đứt, bốn bề lâm vào sự tĩnh mịch ngắn ngủi.

Kế tiếp chẳng biết một tiếng thét vang lên từ chỗ nào.

Tiếng thét chói tai giống như chiếc chìa khóa mở ra công tắc hoảng loạn của mọi người.

Gần như trong chớp mắt, vô số người chạy trốn, la hét, xô đẩy và cầu khẩn tràn đến từ bốn phương tám hướng.

Thời điểm tai họa giáng xuống, dường như những thành phần tri thức và IQ cao của phòng thí nghiệm sống vẻ vang trong thế giới hoang đường này cũng chẳng biểu hiện tao nhã hơn những người khác là mấy.

Bỗng dưng một chùm sáng nhỏ bé yếu ớt bừng lên trong bóng đêm, khiến làn sương mù dày đặc xung quanh trắng như sữa bò.

“Mạt Mạt, em nhìn thấy ánh sáng không?” Giọng nói Tôn Tinh truyền đến giữa sương dày.

“Thấy.” Hứa Mạt Mạt đáp.

“Em ở đâu? Thấy tay chị không? Đến đây nắm tay chị, chúng ta cùng tới tòa thí nghiệm.”

Một bàn tay phụ nữ xuất hiện giữa luồng sáng mờ ảo.

Hứa Mạt Mạt nhanh chóng kéo tay cô: “Cô giáo Tôn, em ở đây.”

Cô cảm thấy cái gì Tôn Tinh cũng biết, giống như cô giáo của con người vậy.

Tôn Tinh mỉm cười, kéo cô đi về một hướng: “Đừng gọi chị là cô giáo, gọi là chị Tình đi. Em chưa từng nghe qua câu kiếp trước giết heo, kiếp này dạy học(*) à?”

(*) Ý chỉ kiếp trước là đồ tể giết heo sát sinh nhiều nên nghiệp chướng nặng nề, vì vậy kiếp này phải làm thầy dạy học, vừa nghèo vừa cực

Tâm lý cô có vẻ rất vững, thời điểm này mà còn có tâm trạng nói đùa.

Hứa Mạt Mạt lắc đầu.

Nhớ ra Tôn Tinh không nhìn thấy, cô bèn đáp: “Chưa từng nghe.”

Khựng lại một chút, cô hỏi: “Chị Tình, sao chị lại có đèn?”

Tôn Tinh vừa đi vừa giải thích: “Đèn này à, chị thường xuyên tăng ca tới nửa đêm mới về. Đèn thang lầu căn hộ chúng ta hư rồi, chị bèn mua một cái đèn pin nhỏ.”

“À ~” Hứa Mạt Mạt gật đầu, cái hiểu cái không.

Lúc này bỗng dưng phía sau có một người chạy tới, va thẳng vào hai người.

Tay của Tôn Tinh trượt khỏi tay Hứa Mạt Mạt. Cô nghe thấy Tôn Tinh “Á” lên một tiếng, đèn pin cũng bay ra ngoài, biến mất giữa làn sương.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không nhìn thấy, xin lỗi…” Người đụng phải vừa xin lỗi vừa chạy vội đi xa.

Tầm mắt Hứa Mạt Mạt lại trở nên tối tăm lần nữa.

“Chị Tình?” Cô gọi thử.

Không ai trả lời.

“Chị Tình?” Cô lại gọi một tiếng.

“Khụ khụ… Ở đây.”

Nơi không xa vang lên tiếng Tôn Tinh.

Cô đang ho, không biết có phải bởi vì bị va vào phổi không, hoặc là hít vào quá nhiều sương mù.

Hứa Mạt Mạt dựa theo âm thanh mà tới, sờ thấy một đôi tay lành lạnh.

Giọng Tôn Tinh đầy ngạc nhiên mừng rỡ: “Tốt quá, chị tìm được em rồi. Mau, đi theo chị!”

Nói xong, không đợi Hứa Mạt Mạt đáp lại, Tôn Tinh đã dắt cô bước nhanh về một hướng.

“Chị Tình…”

Hứa Mạt Mạt phía sau gọi cô: “Hình như chúng ta đi ngược rồi.”

Lúc nãy, các cô không phải đi hướng này.

“Không ngược.” Giọng nói Tôn Tinh chắc nịch: “Chính là hướng này, em nhớ nhầm rồi.”

Tôn Tinh đi cực kỳ nhanh, Hứa Mạt Mạt đi như chạy mới đuổi kịp.

Dường như sương mù xung quanh càng dày hơn, cô ngửi thấy một mùi kỳ lạ, rất giống với mùi lúc sương mù bắt đầu bốc lên, hơi tanh, lại hơi mặn.

Chẳng qua là nồng hơn một chút.

Hứa Mạt Mạt không hề lên tiếng.

Mắt thường không thể nào nhìn xuyên qua sương dày. Sợi nấm mảnh khảnh vươn từ trên tay Hứa Mạt Mạt ra, âm thầm bò lên tay Tôn Tinh, mò mẫm trên da cô ấy một chút rồi chui tọt vào lỗ chân lông nho nhỏ, kết nối với đầu dây thần kinh bé xíu.

Giây kế tiếp, cảnh tượng trước mắt Hứa Mạt Mạt đột nhiên thay đổi.

Sương mù tan đi, cô nhìn thấy một tấm gương.

Trong gương hiện lên gương mặt cô, nhưng không ngờ lại là một thiếu niên tuấn tú đẹp trai, khoảng 12-13 tuổi.

Thiếu niên vừa rửa mặt xong, lược thấm ướt, nghiêm túc chải chuốt tóc mình.

Thịch!

Thịch!

Thịch!

Trái tim Hứa Mạt Mạt đập mạnh.

Thứ mình nhìn thấy là ký ức của thân thể này.

Mà thân thể này không phải Tôn Tinh.

Thứ đang kéo mình lúc này là một loài đột biến biết ngụy trang.

Xác định đối phương không phải người, Hứa Mạt Mạt vốn định rút sợi nấm ra, tìm cơ hội chạy trốn.

Nhưng giây kế tiếp, cô bỗng nghe thấy bên ngoài có người gọi: “A Lai, cô Tiết tới dạy con học đàn này.”

Thiếu niên lập tức nở nụ cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh. Cậu ta đáp một tiếng rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Tại cửa ra vào, Hứa Mạt Mạt nhìn thấy một phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, mà bên cạnh người phụ nữ này là một cô gái mặc váy trắng dịu dàng điềm tĩnh đang đứng.

Cô gái không lớn tuổi lắm, dáng vẻ chưa đến hai mươi, ánh mắt lại hơi vô thần.

Dù cho Hứa Mạt Mạt là một cây nấm nhưng cũng có thể cảm giác được ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô gái, trái tim thiếu niên liền đập thình thịch.

Cậu ta thích cô giáo dương cầm bị khiếm thị này.

Cô giáo tên là Tiết Thải.

Cô ấy nói ước mơ lớn nhất của cô là có thể thấy được màu sắc như thế nào.

Hứa Mạt Mạt lờ mờ dự cảm những ký ức này sẽ có chỗ dùng.

Cô quyết định xem tiếp.

Cảnh kế tiếp, thiếu niên lớn hơn một chút. Không biết xảy ra chuyện gì, cậu ta đang quỳ dưới đất, khóc đến tắt tiếng.

Cô gái ôm cậu, xoa đầu cậu, liên tục an ủi: “A Lai, A Lai, đừng khóc. Chú và dì đi rồi, chị sẽ là chị của em. Em yên tâm, chị sẽ luôn luôn chăm sóc em, mãi mãi không rời…”

Hình ảnh chuyển đổi.

Thoạt nhìn lại qua vài năm, cô gái đã thành phụ nữ, thiếu niên cũng đã ra dáng người lớn.

Có điều lần này trong hình lại có thêm một người đàn ông.

Người phụ nữ tươi cười trong trẻo nắm tay một người đàn ông: “A Lai, giới thiệu một chút. Đây là bạn trai chị, tụi chị chuẩn bị kết hôn rồi. Chị không nhìn thấy, anh ấy lại không nói được. Em nói xem, tụi chị có tính là một đôi trời đất tạo nên không?”

Tiếp theo, hình ảnh lại chuyển.

Người phụ nữ lấy ra một chiếc hộp, hào hứng chia sẻ với cậu ta: “A Lai, em xem. Đây là món quà chị tặng anh rể em, nghe nói là máy phát âm hiện đại nhất, còn hiện đại hơn của Hawking dùng đó! Chị để dành tiền lương rất lâu mới mua được, giờ tặng anh rể em, sau này anh ấy có thể nói rồi. Chị muốn nghe anh ấy nói anh yêu em.”

Nhưng sau khi người đàn ông lấy được món quà này, câu “Anh yêu em” đầu tiên cũng chẳng phải nói cho người phụ nữ nghe.

A Lai phát hiện người đàn ông kia ngoại tình.

Nhưng người phụ nữ không biết.

Cô ấy cho rằng người đàn ông rất bận, mỗi tối đều đợi đến khuya.

Cuối cùng không biết vào đêm thứ mấy, A Lai mặc quần áo của người đàn ông, mang theo máy phát cùng kiểu, gõ cửa.

Người phụ nữ bước ra mở cửa.

Nghe thấy âm thanh máy móc truyền từ máy phát âm: “Tiết Thải, anh yêu em.”

Người phụ nữ xúc động ôm lấy cậu ta, nhỏ giọng thì thầm bên tai cậu: “Chồng ơi, chúng ta sinh con nhé?”

Hứa Mạt Mạt không ngờ khi hình ảnh chuyển đổi lần nữa lại là cảnh tượng máu me như vậy.

Chuyện A Lai cải trang đã bị chồng của người phụ nữ phát hiện.

Hai người tranh chấp trong phòng bếp. Trong quá trình vật lộn, A Lai bị người đàn ông đâm một nhát.

Cậu ta nằm dưới đất, máu chảy lênh láng, nghe thấy tiếng người phụ nữ mua đồ ăn trở về mở cửa.

Dường như cô ấy ngửi được mùi máu tanh, bèn hỏi: “Chồng ơi, trong nhà có mùi gì thế?”

Người đàn ông lạnh lùng vừa chém một nhát lên người A Lai vừa đáp: “Anh mua một con cá lớn cho em ăn, mùi hơi tanh một chút.”

Người phụ nữ cầm đồ ăn chuẩn bị bước vào: “Vậy em đến giúp anh.”

Người đàn ông vội ngăn cản: “Đừng vào, dưới đất toàn là nước. Em mang thai rồi, coi chừng té ngã.”

Người phụ nữ mỉm cười tựa vào cửa bếp: “Vậy em nhìn anh làm.”

Dưới cái “nhìn chăm chú” của người phụ nữ, người đàn ông cắt đứt đầu lưỡi A Lai, cắt thành miếng nhỏ, sau đó trụng nước sôi, bưng đến trước mặt người phụ nữ.

Người phụ nữ gắp một miếng nếm thử, lấy làm lạ hỏi: “Đây là cá gì? Sao em chưa từng ăn?”

Người đàn ông không trả lời, hỏi ngược lại: “Ăn ngon không?”

Người phụ nữ gật đầu: “Vừa giòn vừa mềm, tay nghề của chồng giỏi quá.”

Người đàn ông cười: “Con cá kia rất lớn, anh đông đá phần dư lại trong tủ lạnh. Em thích thì mỗi ngày anh làm em ăn.”

Hứa Mạt Mạt xem đến đây, cảm thấy trái tim như sắp nổ tung.

Cô là một cây nấm.

Nấm là sinh vật hoại sinh.

Ăn xác và chất dinh dưỡng của những sinh vật khác là chuyện tất nhiên.

Nhưng hiện giờ, cô rất khó chịu.

Cổ họng đều là vị máu tanh,  lỗ tai cũng ù ù.

Cô không nhìn nổi nữa.

Cảnh tượng trước mắt bỗng xoảng một tiếng vỡ vụn.

Một gương mặt thuộc về Tôn Tinh xuất hiện phóng đại trước mặt cô trong sương dày tối tăm.

“Tôn Tinh” nhếch môi cười, lộ ra hàm răng sắc nhọn.

“Ồ, bị cô phát hiện rồi à?

5 2 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

0 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!