Chương 07
Sờ đủ chưa?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tôn Tinh… Không, không phải Tôn Tinh.
Hứa Mạt Mạt cũng không biết thứ trước mắt là cái gì.
Là A Lai sao?
Dường như ký ức là của A Lai.
Nhưng lúc người phụ nữ ăn mất đầu lưỡi A Lai thì cậu ta đã chết rồi.
Theo lý thuyết, người chết không có ký ức.
Vậy thứ cô nhìn thấy là gì?
Hứa Mạt Mạt không biết.
Tạm thời cô gọi hắn là A Lai đi.
Lớp da thuộc về Tôn Tinh trên người hắn nhanh chóng tan chảy giống như tượng sáp. Chúng bong tróc, để lộ hình dáng thật sự bên dưới túi da.
Khoảnh khắc thấy rõ hắn, dù Hứa Mạt Mạt vốn là cây nấm cũng không khỏi buồn nôn.
Đây là thứ còn kinh tởm gấp vạn lần so với những sinh vật đột biến ở khu A.
Cơ thể thuộc về loài người hình như bị nhiều sinh vật gặm cắn dữ tợn, trên dưới toàn thân hầu như không có mảng da lành lặn. Thịt màu đỏ, mạch máu cùng dây thần kinh màu trắng, còn có lớp mỡ màu vàng nhạt lộ hẳn ra ngoài.
Một phần những sinh vật gặm cắn hắn bị hắn dung hợp, phần còn lại vẫn giữ nguyên đặc điểm sinh vật.
Có cá, có rắn, có hải quỳ…
Hứa Mạt Mạt đếm sơ lược có ít nhất mười mấy loại sinh vật khảm vào cơ thể hắn.
Kinh tởm nhất là mắt bên trái.
Mắt bên trái của hắn có lẽ bị một loài động vật thân mềm có đốt giống như giun ăn mất, nhưng con giun này đã bị hắn dung hợp nên một nửa nối liền với cơ thể hắn, một nửa vươn từ trong hốc mắt ra, đoạn đuôi chi chít con mắt màu đen.
Giờ phút này, những con mắt đen kia đang cách mặt Hứa Mạt Mạt chưa tới ba centimet, đong đưa qua lại quan sát cô.
Hứa Mạt Mạt muốn chạy, nhưng cô phát hiện mình không cử động được.
Cứ như cô là tiêu bản bị đóng băng, ngay cả miệng cũng không mở nổi.
Mắt phải A Lai nhìn xuống: “Cái gì đây?”
Tiếp đó, tay Hứa Mạt Mạt đau nhói. Sợi nấm của cô bị hắn giật đứt.
A Lai lấy làm lạ nhìn vật thể hình sợi tơ màu trắng trong tay, bỏ vào miệng nếm thử.
Nhạt thếch vô vị.
“Phụt.”
Hắn phun ra.
Ánh mắt nhìn Hứa Mạt Mạt thay đổi: “Cô không phải con người?”
Giây kế tiếp, ánh mắt hắn trở nên điên cuồng.
Vô số con mắt màu đen phấn khích nhảy nhót.
“Làm sao cô làm được? Tại sao trông cô giống hệt con người? Có phải ăn cô rồi, tôi cũng có thể trở nên giống cô?”
Dứt lời, miệng hắn mở càng ngày càng lớn giống như con rắn, lớn đến mức có thể ngoạm cả đầu cô chỉ trong một nhát.
Cái miệng tỏa ra mùi hôi nồng nặc áp sát tới gần.
Hứa Mạt Mạt ngừng thở, lòng thầm cầu nguyện đối phương có thể một phát cắn đứt đầu mình.
Như thế cơ thể cô vẫn còn nguyên vẹn, nói không chừng có cơ hội chạy trốn.
Bỗng dưng, thắt lưng cô bị siết chặt, một sức mạnh cực lớn kéo lui cô về phía sau.
Gần như lập tức, một vệt sáng trắng loá quét qua sương dày.
Cô nghe thấy tiếng răng rắc giống như thủy tinh bể, tiếp đó một chất lỏng ấm nóng bắn lên tay cô.
Cô ngã mạnh về phía sau.
Vốn tưởng sẽ ngã xuống đất, không ngờ lại ngã vào một bề mặt mềm mại.
Hứa Mạt Mạt ngây người, vươn tay sờ phía dưới.
Trơn trượt, lành lạnh, từng cái từng cái một, vô cùng đàn hồi và mạnh mẽ, lại còn khẽ ngọ nguậy.
“Sờ đủ chưa?” Giọng nói lạnh nhạt có phần quen thuộc vọng từ đỉnh đầu xuống.
Hứa Mạt Mạt ngẩng đầu, cách lớp sương dày, cô lờ mờ nhìn thấy một đôi mắt vàng kim.
Chủ nhân đôi mắt hiển nhiên cũng nhận ra cô, giọng điệu nháy mắt trở nên xấu hơn: “Sao lại là cô?”
“Xin… xin lỗi.”
Hứa Mạt Mạt vô thức xin lỗi.
Cô nói xong mới sực tỉnh, mình không làm gì sai, sao phải xin lỗi?
Có điều nhớ đến mục đích của bản thân, Hứa Mạt Mạt quyết định không tính toán chuyện vặt vãnh này với cậu.
Giọng của cô mang theo niềm vui: “Thiếu tá, anh tới cứu chúng tôi sao?”
Mười phút trước, Tạ Trăn mở khóa thần kinh cho Thẩm Tế Nguyệt.
Cậu trực tiếp xuyên không gian, tiến vào sương mù, không ngờ người gặp đầu tiên lại là Hứa Mạt Mạt.
Thẩm Tế Nguyệt không trả lời câu hỏi vô dụng của cô, hỏi lại: “Người khác đâu?”
Hứa Mạt Mạt: “Em không biết nữa, lúc nãy phát thanh bảo mọi người tập hợp tại lầu một tòa thí nghiệm.”
Cô suy đoán: “Có thể mọi người đều ở đó?”
Thẩm Tế Nguyệt xoay người: “Theo tôi, tôi đưa cô tới đó.”
Hứa Mạt Mạt: “Em không thấy đường QAQ.”
“…”
Sương mù đang bay khựng lại, dường như câm nín thay Thẩm Tế Nguyệt.
Hứa Mạt Mạt sợ cậu bỏ lại mình, dè dặt đề nghị: “Hay là… em nắm xúc tu của anh nhé?”
“…”
“Anh có tám cái xúc tu, em nắm một cái, chắc là… không ảnh hưởng anh… đi bộ… đâu nhỉ?”
Một khoảng lặng như tờ trong sương mù, giọng Hứa Mạt Mạt ngày càng nhỏ.
Nhưng trừ xúc tu ra, cô không nắm tới những cái khác mà.
Quần áo ư?
Nửa thân trên cậu mặc quân phục sát người, không thể nào nắm.
Còn tay?
Không, không, không…
Hứa Mạt Mạt tưởng tượng thôi đã thấy đáng sợ.
Không có thứ để nắm, cô chắc chắn sẽ đi lạc.
Hửm?
Cô nghĩ ra một ý hay: “Nếu chúng ta tiếp tục nói chuyện, em sẽ không lạc đường.”
“… Đi thôi.”
Tức là anh ta ngầm đồng ý rồi.
Hứa Mạt Mạt lập tức vui vẻ theo gót.
Cô hỏi: “Cái thứ… lúc nãy đâu? Anh giết hắn rồi sao?”
Thẩm Tế Nguyệt: “Không, hắn chạy rồi.”
Hứa Mạt Mạt: “Hắn ghê gớm thật, không biết giở trò gì mà em chẳng nhúc nhích được.”
Thẩm Tế Nguyệt: “Đóng băng không gian mà thôi, dị năng hệ không gian vô cùng đơn giản.”
“Ồ ~” Cô nhớ tới Tôn Tinh: “Thiếu tá, chị gái tên Tôn Tinh đi cùng em cũng chẳng thấy đâu. Anh có thể tìm chị ấy giúp em không?”
Thẩm Tế Nguyệt: “Cô nói nhiều quá.”
Hứa Mạt Mạt: “… Nhưng không nói chuyện nhỡ đi lạc thì sao? Ui da!”
Ngực cô đâm phải cái gì đó.
Không biết Thẩm Tế Nguyệt đã dừng lại từ lúc nào.
“Nắm đi.”
Cô duỗi tay lên sờ, là xúc tu của anh!
Anh ta cho cô nắm xúc tu của mình!
Mũi xúc tu chủ động móc lấy ngón tay cô.
Thẩm Tế Nguyệt: “Đi.”
“Vâng!”
Hứa Mạt Mạt nhanh chóng đuổi kịp, chân như đi trên mây.
“Nhưng mà Tôn Tinh…”
Thẩm Tế Nguyệt: “Nếu vô tình gặp, tôi sẽ đưa cô ta đến tòa thí nghiệm. Bây giờ, cô im miệng được chưa?!”
“Cám ơn anh, Thiếu tá! Anh đúng là con người vô cùng, vô cùng tốt!”
Hứa Mạt Mạt thật lòng cảm ơn.
Mặc dù Thẩm Tế Nguyệt độc ác nhưng anh ta đối xử với con người rất tốt.
Sự độc ác của anh ta chỉ dành cho quái vật đột biến như mình.
Con người?
Thẩm Tế Nguyệt nhếch môi trào phúng dưới lớp sương mù.
Tay cô đang nắm xúc tu không thể nào mọc trên cơ thể loài người, làm sao cô có thể nói mình là con người vô cùng, vô cùng tốt chứ?
Hứa Mạt Mạt cũng không biết Thẩm Tế Nguyệt đang nghĩ gì.
Cô âm thầm sờ lấy chiếc xúc tu đang móc lấy mình một cách ước ao.
Thấy Thẩm Tế Nguyệt không phản ứng, lá gan của cô lớn hơn.
Cô cực kỳ hâm mộ xúc tu mạnh mẽ của Thẩm Tế Nguyệt, đặc biệt lúc anh ta huơ nhẹ là đã có thể đập vỡ nham thạch cứng rắn dưới tầng hầm.
Sợi nấm của cô không làm được QAQ.
Thậm chí sợi nấm của cô chạm vào cát đá thô ráp là đã khó chịu rồi.
Nếu như ăn xúc tu của anh ta, sợi nấm của cô có trở nên mạnh mẽ như nó không?
Không, không, không, không cần giống vậy, chỉ cần mạnh bằng một phần mười xúc tu thì cô đã thỏa lòng thỏa dạ.
“Câm miệng!” Thẩm Tế Nguyệt bất chợt quát.
Hứa Mạt Mạt bị dọa hết hồn hết vía, tưởng chuyện bản thân thèm muốn xúc tu của cậu bị phát hiện.
Cô ngây người một lúc mới sực nhớ cậu nói “câm miệng”.
Hứa Mạt Mạt: “Em… Em không có nói chuyện QAQ.”
Thẩm Tế Nguyệt cáu kỉnh hất xúc tu: “Không nói cô.”
Hứa Mạt Mạt: “…”
Rõ ràng nơi này chỉ có hai người bọn họ.
Thẩm Tế Nguyệt cũng lười giải thích.
Kể từ khi chìa xúc tu ra cho Hứa Mạt Mạt nắm, tiếng hò hét không ngừng vang lên trong đầu anh.
“Aaaaa, tao bị vấy bẩn rồi!”
“Nhỏ đó dùng tay sờ tao!”
“Mắt! Mắt của tao!”
“Chết tiệt, đừng có cấu, đó là giác hút của tao!”
“Loài người kinh tởm!”
“Ưm… Hình như hơi dễ chịu… Mạnh thêm chút nữa…”
Đám xúc tu khác cũng lục tục ầm ĩ theo, có đứa hỏi dễ chịu thật hả, có đứa cảm thấy sợ phát khiếp, còn có đứa bảo cậu hỏi xem cô còn cá khô không…
Thẩm Tế Nguyệt sắp bị chúng làm phiền chết rồi.
Đột nhiên, cậu cảm nhận được gì đó.
Hứa Mạt Mạt cảm thấy một luồng gió sắc như dao quét ngang, kế tiếp bàn tay nhẹ hẫng.
Thẩm Tế Nguyệt: “Ê, cái này cho cô, để nó dẫn cô đến tòa thí nghiệm.”
Hứa Mạt Mạt đưa tay lại gần, nhìn thấy một đoạn xúc tu to cỡ ngón tay cái.
Không ngờ anh ta lại chặt mũi xúc tu của mình!
Hai con mắt màu đen tròn lẳn cỡ hạt đậu xanh mọc ra trên mũi xúc tu.
Hứa Mạt Mạt hết hồn chớp chớp mắt. Đôi mắt nhỏ màu đen cũng chớp chớp theo, có vẻ nó cũng hết hồn giống cô.
Thẩm Tế Nguyệt: “Tôi có thể cảm ứng được vị trí và trạng thái của nó. Nếu cô gặp nguy hiểm thì cứ ném nó ra, để nó chết trước.”
Hứa Mạt Mạt: “…”
Mũi xúc tu: “…”
“Vậy anh thì sao?” Hứa Mạt Mạt hỏi.
Nhưng Thẩm tế Nguyệt đã đi rồi.
Giọng nói cậu truyền từ xa tới.
“Tôi đi dọn sạch đám tạp nham kia trước.”
…
Bên trong sương dày chỉ còn lại một mình cô.
Hứa Mạt Mạt nhìn chằm chằm mũi xúc tu trong lòng bàn tay, suy nghĩ trong đầu lan tràn khắp nơi giống như sợi nấm.
Lúc thì:
Cô lấy được xúc tu rồi!
Cô có thể trở nên cường tráng rồi!
Nhưng… hình như hơi nhỏ.
Lúc thì:
Sao Thẩm Tế Nguyệt lại chẳng quý trọng xúc tu của mình thế?
Cô quý sợi nấm của mình lắm.
Tự mình kéo đứt một sợi nấm đã đau rồi, anh ta chém thẳng xúc tu như vậy không đau sao?
Nghĩ ngợi lung tung mấy giây, cô phát hiện mình không thể ra khỏi sương mù.
Cô quyết định đến tòa thí nghiệm tìm mọi người trước.
Hứa Mạt Mạt nhìn chăm chú xúc tu: “Mày có thể chỉ đường giúp tao không?”
Mũi xúc tu gật đầu.
Đôi mắt nhỏ màu đen chớp nháy.
Kế tiếp, nó uốn éo cơ thể, chỉ về một hướng.
Hứa Mạt Mạt: “…”
Hứa Mạt Mạt: “Mày nghe hiểu lời tao hả?”
Mũi xúc tu lại gật đầu.
Hứa Mạt Mạt: “…!”
Thật lợi hại! Xúc tu của con người độc ác Thẩm Tế Nguyệt mà cũng thông minh như vậy!
Có một giây cô muốn vươn sợi nấm vào nói chuyện với nó thử xem.
Nhưng lỡ Thẩm Tế Nguyệt lấy mũi xúc tu về, có được ký ức của mũi xúc tu, vậy chẳng phải mình bị lộ sao?
Cô đành ép mình thu sợi nấm về.
Cô dựa theo lời dẫn của mũi xúc tu, nhanh chóng tìm thấy tòa thí nghiệm.
Đèn trong tòa thì nghiệm sáng trưng, hình như sương mù chỉ phá hỏng các sản phẩm mạch điện tổng hợp phức tạp, ngược lại chẳng ảnh hưởng gì lớn với đèn điện đơn giản.
Hứa Mạt Mạt nhập mật mã vân tay, mở cửa tòa thí nghiệm.
Cô vừa bước vào đã bị dí súng vào đầu.
Đám đông hoảng hốt chen đầy đại sảnh lầu một.
Tại cửa ra vào, thành viên Đội bảo an mặc đồng phục màu đen.
Người cầm súng chỉ vào cô là Đội trưởng Đội bảo an, tên là Kiều Hâm. Bọn họ từng có duyên gặp mặt một lần ở tầng hầm giam giữ Thẩm Tế Nguyệt.
“Là cô?”
Đội trưởng bảo an Kiều Hâm hiển nhiên nhận ra Hứa Mạt Mạt.
Anh cất súng, hỏi: “Sao cô đến được đây?”
Hứa Mạt Mạt: “Thiếu tá Thẩm đưa tôi tới.”
Kiều Hâm: “Thiếu tá Thẩm? Cứu viện đến rồi?”
Lời vừa nói ra, toàn bộ người trong đại sảnh đều nhìn về phía Hứa Mạt Mạt, ánh mắt bừng lên tia sáng phấn khởi.
“…” Hứa Mạt Mạt ngẫm nghĩ, gật đầu: “Phải.”
“Hay quá, tôi biết là sẽ có người tới cứu chúng ta mà!”
Đại sảnh vang lên tiếng hoan hô mừng rỡ.
Thần kinh căng thẳng của Kiều Hâm cũng nháy mắt thả lỏng.
“Bé Nấm!” Tôn Tinh chen ra từ đám đông: “Em không sao chứ? Làm chị hết hồn, sao chớp mắt một cái mà đã không thấy em rồi?”
Hứa Mạt Mạt gặp Tôn Tinh cũng rất vui vẻ: “Chị Tình, em không sao. Em cũng không biết, em…”
“Haha, sao đột nhiên em gọi chị là chị Tình?” Tôn Tinh cắt lời cô: “Chị dạy em kiến thức, chẳng phải em nên gọi chị là cô giáo à?”
Hứa Mạt Mạt ngây người, do dự hỏi: “Vậy… đèn pin của chị đâu?”
Vẻ mặt Tôn Tinh hoang mang: “Đèn pin gì? Chị không có đèn pin.”