Chương 08
Bốn Tôn Tinh
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Cửa sổ trong đại sảnh bịt kín, sương mù vốn dĩ không thể vào được.
Nhưng ngay lúc này, Hứa Mạt Mạt lại cảm giác mù mờ, không thấy rõ con người trước mặt nữa.
Vẻ khó hiểu trên mặt Tôn Tinh vô cùng chân thật, Hứa Mạt Mạt không nhận ra điểm khác biệt so với những con người còn lại.
Nhưng cô vốn chỉ là một cây nấm.
Không nhận ra con người thật sự cũng hợp lý thôi.
Hứa Mạt Mạt nhớ lại mọi thứ về Tôn Tinh.
Lần đầu tiên họ gặp mặt là ở văn phòng bộ phận nhân sự, Tôn Tinh lúc đó chắc chắn là con người.
Lần thứ hai là ở căn tin, sương mù chưa bốc lên, lúc đó hẳn cũng là Tôn Tinh con người.
Kế tiếp, hai người cùng rời khỏi nhà ăn thì gặp phải sương mù. Tôn Tinh còn gọi điện thoại nhưng không kết nối được.
Sau đó, bọn cô nghe thấy tiếng phát thanh từ phòng điều khiển trung tâm.
Đến đoạn này, Hứa Mạt Mạt chắc chắn Tôn Tinh không hề thay đổi.
Cho đến khi phát thanh gián đoạn, một chùm sáng lóe lên giữa sương mù, Tôn Tinh thứ hai đã xuất hiện.
Bọn cô nắm tay nhau, nói rất nhiều chuyện trên đường đi.
Cô ấy bảo cô gọi mình là “chị Tình”.
Sau đó, bọn cô bị va vào. Cả hai tách ra một lúc ngắn ngủi.
Tiếp theo, Tôn Tinh thứ ba xuất hiện.
Cô có thể chắc chắn Tôn Tinh này là A Lai ngụy trang.
Hiện giờ, cô lại gặp Tôn Tinh thứ tư.
Tôn Tinh này không có đèn pin, hẳn không phải Tôn Tinh thứ hai.
Vậy Tôn Tinh trước mắt này là con người ư?
Hứa Mạt Mạt bỗng dưng nhớ tới lúc Tôn Tinh thứ hai xuất hiện đã gọi mình là “Mạt Mạt”.
Mà lúc giới thiệu bản thân với mọi người, cô đã nói mọi người có thể gọi cô là Bé Nấm.
Thời điểm gặp Tôn Tinh ở nhà ăn, cô ấy cũng gọi cô là “Bé Nấm”.
Nói vậy, Tôn Tinh thứ hai cũng không phải Tôn Tinh con người.
Hiện tại, Tôn Tinh này vừa gặp mặt đã gọi cô là “Bé Nấm”. Vậy có phải chứng minh Tôn Tinh bây giờ mới thật sự là Tôn Tinh con người?
Hay mình tìm cơ hội thăm dò bằng sợi nấm?
Nhưng những người khác trong đại sảnh lại chẳng quan tâm đến đèn pin.
Một nghiên cứu viên trắng trẻo mập mạp chen tới, ngực đeo thẻ tên phòng thí nghiệm “nghiên cứu viên khu C: Trần Bình An”.
Trần Bình An kéo Hứa Mạt Mạt, vẻ mặt gấp gáp: “Hai người mặc kệ đèn pin đi, trước tiên rời khỏi nơi quỷ quái này rồi nói. Thiếu tá Thẩm đâu? Ở bên ngoài chờ chúng ta sao?”
“…” Hứa Mạt Mạt ngây người, lắc đầu: “Không, anh ấy không ở bên ngoài.”
Nét vui mừng trên mặt mọi người chớp mắt đông cứng.
“Là sao? Không phải cô nói Thiếu tá Thẩm đưa cô đến hả?”
Hứa Mạt Mạt xoè lòng bàn tay, để lộ mũi xúc tu to bằng ngón tay cái: “Thiếu tá Thẩm đưa tôi cái này, là nó đưa tôi tới.”
Thấy rõ thứ trong tay Hứa Mạt Mạt, đám đông vô thức lùi về sau một bước.
Hứa Mạt Mạt bị ánh mắt mọi người nhìn không mấy dễ chịu. Dường như mũi xúc tu cũng không thích ánh mắt của bọn họ, bèn xoay người vào lòng bàn tay cô, đưa lưng về phía đám đông.
Sau khoảng lặng ngắn ngủi, nghiên cứu viên tên Trần Bình An kia càng gấp gáp hỏi dồn: “Vậy Thiếu tá Thẩm đâu? Không phải cậu ta tới cứu chúng ta ra ngoài sao?”
“…” Hứa Mạt Mạt thuật lại lời Thẩm Tế Nguyệt: “Anh ấy bảo đi xử lý đám tạp nham kia trước.”
“Cậu ta điên rồi hả?!” Khóe mắt Trần Bình An như sắp nứt ra: “Đáng lý cậu ta phải dẫn chúng tôi ra ngoài trước!”
Anh ta sững người một chút, đột nhiên nhớ đến cái gì, liền hỏi: “Có phải cậu ta hận chúng tôi không? Hận chúng tôi nhốt cậu ta làm nghiên cứu? Cho nên cố ý không dẫn chúng tôi ra ngoài, bỏ chúng tôi lại đây biến thành quái vật giống cậu ta?!”
“Không phải!” Hứa Mạt Mạt không rõ vì sao người này lại nghĩ thế: “Thiếu tá Thẩm đang cố gắng cứu chúng ta!”
“Nếu cố gắng cứu chúng ta, đáng lý phải dẫn chúng ta ra ngoài trước!” Dường như Trần Bình An rơi vào trạng thái phát điên, túm mạnh lấy Hứa Mạt Mạt, lớn tiếng quát: “Chẳng lẽ cậu ta không biết người bình thường ở trong khu ô nhiễm cấp S có bức xạ mạnh và độ ô nhiễm cao thì tốc độ biến dạng nhanh cỡ nào sao?!”
Trong lúc nói câu này, xương trong người anh ta giống như tan chảy chỉ còn da thịt, từ từ mềm xuống, bàn tay nắm lấy Hứa Mạt Mạt thoái hóa cực nhanh.
Trần Bình An nằm dán dưới đất, dường như không hề nhận ra sự thay đổi của mình. Anh ta hiện tại giống như một con sâu lớn, ngọ nguậy bò về hướng cửa, miệng phát ra âm thanh sợ hãi: “Tôi muốn ra ngoài… Tôi không muốn thành quái vật… Tôi muốn ra ngoài…”
Mà anh ta cũng thật sự biến thành một con sâu khổng lồ, chui ra khỏi quần áo.
Lớp da “con sâu” bán trong suốt cứ như thổi một cái là rách, thấy rõ cả chất lỏng vẩn đục vàng nhạt được bao bọc bên trong, sóng sánh theo sự cựa quậy của cơ thể.
Đám đông lập tức dạt ra.
Mọi người hoảng sợ nhìn con sâu ở giữa sàn nhà, nhất thời không thốt nổi tiếng nào.
Hứa Mạt Mạt chậm chạp nhận ra ánh mắt mọi người nhìn con sâu giống hệt ánh mắt nhìn mũi xúc tu.
Sự biến dạng của con sâu tiếp tục tăng tốc rất nhanh.
Bên dưới lớp da bán trong suốt, màu sắc chất lỏng vàng nhạt từ từ đậm lên. Lớp da mềm mại cũng dần cứng chắc và dày hơn. Phần đuôi co lại, trở nên sắc nhọn.
Gương mặt thuộc về loài người cũng cấp tốc biến đổi…
Anh ta trông như ấu trùng của loài bướm nào đó sắp phá kén, biến thành côn trùng trưởng thành bay đi.
“Đoàng!”
Kiều Hâm nổ súng.
Con sâu vẫn lờ mờ nhìn ra mặt người co giật hai cái, chết.
“Anh ta hết cứu rồi.” Kiều Hâm nhìn về phía đám đông: “Mọi người cẩn thận, bức xạ mạnh và ô nhiễm cao nơi này gây ra biến dạng. Mọi thứ đã bắt đầu rồi.”
Khủng hoảng.
Khủng hoảng chưa từng có bao trùm trong lòng tất cả mọi người.
Đúng lúc này lại có người đột ngột run rẩy sống lưng, một đôi cánh thuộc về bộ bọ cánh cứng giương lên phá rách áo, xòe ra.
Cánh còn chưa bung hết đã bị Kiều Hâm bắn một phát, chết.
Cảnh tượng này hiển nhiên kích thích thần kinh sắp sụp đổ của đám đông.
Không biết là ai hét lên: “Chúng ta phải ra ngoài! Chúng ta không thể chờ chết ở đây!”
Tiếng hét này lập tức châm ngòi cho tất cả mọi người.
“Đúng! Chúng ta phải ra ngoài!”
“Thẩm Tế Nguyệt sẽ không tới cứu chúng ta!”
“Chúng ta bị bỏ rơi rồi!”
“Chúng ta phải tự tìm lối ra!”
“Đúng, chúng ta có thể tìm được tòa thí nghiệm thì cũng có thể tìm được cổng khu thí nghiệm. Tìm được cổng, chúng ta sẽ được cứu!”
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!” Kiều Hâm nổ ba phát súng, cố gắng nhẫn nại, khó chịu nói: “Bên ngoài toàn là sương mù, thiết bị điện tử mất tác dụng, tự ý ra ngoài rất nguy hiểm!”
“Mặc kệ bên ngoài là gì, chúng ta cũng không thể ở đây chờ chết!”
“Đúng, đi hay ở gì cũng chết, tôi thà bị loài đột biến ăn thịt!”
“Đội trưởng Kiều, tôi khuyên anh đi cùng chúng tôi.”
Cảnh cáo của Kiều Hâm hoàn toàn vô tác dụng.
Biển người chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục tràn về phía trước.
Hứa Mạt Mạt cũng bị đám đông đẩy về phía cửa ra vào.
Đúng lúc này, xoảng một tiếng! Cửa kính đại sảnh đột nhiên bị đá văng.
Giữa sương mù trắng dày đặc, một bóng người cao ráo mặc quân phục, cầm gậy thống chế đi vào.
“Thượng tá Tạ!” Có người reo lên.
Đội viên Ban hành động đặc biệt đi theo sau lưng Tạ Trăn.
Tạ Trăn khẽ cười: “Các người tưởng sương mù bên ngoài là đơn giản thế hả? Nhìn xung quanh các người đi, chẳng lẽ không thấy ít đi rất nhiều người hửm?”
Tạ Trăn khác Thẩm Tế Nguyệt.
Anh ta là Phó trưởng ban Ban hành động đặc biệt, Người thức tỉnh cấp S, kẻ mạnh top 10 trong hơn vạn Người thức tỉnh tại danh sách đăng ký toàn khu Đại Hoa Quốc.
Điều quan trọng nhất là Tạ Trăn là con người.
Bất kể là bề ngoài hay là bên trong.
Đám đông mất khống chế bình tĩnh lại.
Thật ra lúc nãy cũng có người kêu gọi tất cả bình tĩnh.
Chẳng qua không ai thèm nghe mà thôi.
Nhưng Tạ Trăn đã tới, mọi người lại nhìn thấy hi vọng.
Đám đông trong đại sảnh nhìn quanh bốn phía.
Nghiên cứu viên và nhân viên hành chính Phòng thí nghiệm số một đã có hơn năm trăm người.
Ngoài ra còn có đội bảo an, đội hậu cần, tổng cộng tám trăm sáu mươi bảy người.
Nhưng nhiều nhất trong đại sảnh chỉ có ba trăm người.
“Tiến sĩ Cù không thấy.”
“Chủ nhiệm Lục cũng không thấy.”
“Chủ nhiệm khu A cũng không thấy.”
“Chủ nhiệm khu C cũng không.”
“Tổ chúng tôi tám người mà ở đây chỉ có ba người.”
“Bạn gái tôi cũng không thấy đâu.”
“…”
Thật ra ban đầu mọi người đã phát hiện không thấy rất nhiều người.
Có điều bọn họ cho rằng những người kia chỉ tạm thời chưa tới, rồi sẽ nhanh chóng tới thôi.
Không ngờ sự xuất hiện của Hứa Mạt Mạt khiến mọi người nhìn thấy hi vọng rồi lại lập tức tuyệt vọng, tiếp đó bị hình ảnh hai đồng nghiệp biến dạng tại chỗ đả kích, khiến mọi người hoàn toàn mất đi lý trí.
Cho đến bây giờ, bọn họ mới nhận ra thời gian đã trôi qua lâu như thế, sao nhóm Tiến sĩ Cù còn chưa xuất hiện?
Những nhân vật nổi tiếng ấy đã công tác tại đây mấy chục năm, vô cùng quen thuộc môi trường phòng thí nghiệm, cho dù nhắm mắt cũng có thể tìm tới tòa thí nghiệm.
Biểu cảm trên mặt Tạ Trăn như cười như không: “Các người đoán ra bọn họ đã đi đâu chưa?”
Nghĩ đến khả năng nào đó, mồ hôi lạnh của mọi người túa ra.
“No, no, no. Đừng nghĩ tệ như vậy.” Tạ Trăn lắc ngón trỏ: “Có điều cũng chẳng tốt mấy.”
“Hẳn các người đều biết thứ chúng ta gặp là khu ô nhiễm cấp S Thành phố sương mù rồi nhỉ?” Anh ta hỏi.
“Biết… Đoán được…” Mọi người đồng loạt gật đầu.
Tạ Trăn: “Ghi chép của Chính phủ về Thành phố sương mù không nhiều. Đó là bởi bất kể là Ban hành động đặc biệt hay tiểu đội tuần tra, hoặc giả tổ chức thợ săn tiền thưởng phi chính phủ, mỗi lần có người gặp Thành phố sương mù thì toàn bộ đều chỉ có một kết cục, biến mất! Khởi động bộ não thông minh của các người mà đoán đi, năng lực gì mới đạt được hiệu quả như vậy?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Tôn Tinh giơ tay suy đoán: “Không gian gấp(*)?”
(*) Tiếng Anh là Space folding (không gian gấp lại). Mình không tìm được định nghĩa cụ thể của từ này, hình như là một khái niệm trong khoa học viễn tưởng.
“Thông minh.” Tạ Trăn búng ngón tay: “Đoán đúng một nửa.”
Để tiết kiệm thời gian, anh ta trực tiếp công bố đáp án.
“Là không gian gấp của không gian đa tầng. Trước kia, tôi chỉ suy đoán, có điều hiện giờ đã chắc chắn. Trên đường tới đây, tôi đã nhìn thấy Chủ nhiệm Lục ở tầng không gian khác. Nếu Tiến sĩ Cù không ở đây, vậy có thể khẳng định không gian này có ít nhất ba tầng.”
“Ít nhất ba tầng không gian gấp.” Tạ Trăn cười khẩy: “Các người còn muốn ra ngoài không?”
Không một ai lên tiếng.
Một tầng không gian gấp là đã có thể gấp vô số lần, đạt đến hiệu quả dải băng Mobius(*).
(*) Là hình dáng một dải băng giấy được dán dính 2 đầu sau khi lật ngược một đầu 1 hoặc 2 lần, có ứng dụng trong nhiều lĩnh vực.
Huống chi là ba tầng.
Ít nhất ba tầng.
Quả thật vô số dải băng Mobius chồng lên nhau, bất kể đi như thế nào thì cũng đều đảo quanh trong vòng tròn.
Sự tuyệt vọng lặng im bao trùm trong lòng mọi người.
Có người hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao?”
Tạ Trăn: “Đợi.”
Tạ Trăn: “Đợi Thẩm Tế Nguyệt tìm ra thứ sắp đặt không gian, giết nó.”
Tạ Trăn: “Trước lúc đó, ai trong chúng ta cũng không thể ra ngoài, kể cả tôi.”
Đại sảnh rơi vào sự tĩnh mĩnh chết chóc lần nữa.
Đợi?
Tiếp tục đợi ở nơi bức xạ mạnh, ô nhiễm cao, dưới tình huống đã có hai đồng nghiệp biến dạng?
Nhưng ngoại trừ đợi, dường như bọn họ thật sự không thể làm gì.
Giờ phút này, thậm chí mọi người không biết rốt cuộc Tạ Trăn đến đây mang theo hi vọng hay là tuyệt vọng giày vò hơn nữa.
“Thượng tá Tạ, tôi có chuyện này muốn nói với anh, không biết có giúp ích hay không…”
Không gian lặng như tờ bỗng vang lên giọng nói dịu dàng của thiếu nữ.
Mọi người quay đầu lại nhìn. Người lên tiếng là đồng nghiệp mới nhậm chức hôm nay.
Tạ Trăn hất cằm: “Nói đi.”
Hứa Mạt Mạt: “Tôi cảm thấy không chỉ có một loài đột biến trong sương mù.”
“Cái gì?”
Đám đông lần nữa hoảng loạn.
Hứa Mạt Mạt nhìn về phía Tôn Tinh: “Hôm nay tôi đã gặp bốn Tôn Tinh…”
Cô thuật lại toàn bộ chuyện xảy ra lúc nãy: “Tôi cảm thấy loài đột biến trong này có khả năng ngụy trang.”
“Lý Vân Ngạn.”
Tạ Trăn nghe xong, lập tức ra lệnh cho Đội phó của mình: “Kiểm tra tất cả mọi người tại chỗ.”
“Rõ!”
Đội viên Ban hành động đặc biệt nối đuôi theo sau anh ta mà vào: “Tất cả mọi người chú ý, xếp hàng chờ kiểm tra.”
Trung tâm nghiên cứu sinh vật đột biến có thiết bị chuyên giám định loài đột biến.
Nhưng từ trường mạnh trong sương mù có thể phá hỏng tất cả đồ điện tử tinh vi. Ban hành động đặc biệt dự định dùng phương thức giám định xưa cũ nhất.
Cắt tay.
Đa số loài đột biến đều có năng lực tái sinh rất mạnh. Bọn họ sẽ cắt một đường ở ngón tay rồi quan sát xem miệng vết thương có lành lại trong thời gian ngắn hay không. Đây là phương thức đơn giản nhất giám định loài đột biến có độ biến dạng cao.
Người bị kiểm tra đầu tiên là Tôn Tinh.
Lý Vân Ngạn cắt một đường trên ngón tay cô.
Không lành.
Sau đó đến người kế tiếp.
Rồi lại kế tiếp.
Hứa Mạt Mạt cũng bị cắt một đường. Cô khống chế sợi nấm để nó không chữa lành vết thương, rốt cuộc cũng qua ải.
Hứa Mạt Mạt đi tới bên cạnh Tôn Tinh, mở miệng nhưng không biết phải xưng hô thế nào.
Tôn Tinh ấn miệng vết thương, ngồi dưới đất, mỉm cười vỗ khoảng trống bên cạnh, chớp mắt với cô: “Chị thích dạy đời người khác, thôi em cứ gọi chi là cô Tôn đi.”
“Cô Tôn.” Hứa Mạt Mạt ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi…”
Bởi vì lúc nãy nghi ngờ Tôn Tinh mà Hứa Mạt Mạt xin lỗi cô.
“Không sao.” Tôn Tinh vươn tay xoa đỉnh đầu mềm mại của cô: “Em không cần xin lỗi chị.”
Ánh mắt mơ màng của Hứa Mạt Mạt khiến cô nhớ tới bộ phim cũ trước Đại sụp đổ mà mình từng xem, con gái trong gia đình hạnh phúc sống ở thời bình được bảo vệ rất chu đáo.
Thuần khiết, dịu dàng.
Không ngờ còn xin lỗi cô vì hoài nghi cô là loài đột biến.
Ở cái thời đại mà chỉ cần có lý do hợp lý nghi ngờ đối phương là loài đột biến thì có thể trực tiếp nổ súng bắn chết mà không cần chịu bất cứ trách nhiệm pháp luật gì.