Chương 09
Vừa mới đây thôi, em trở thành người may mắn trong vạn người
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Hứa Mạt Mạt ngồi dưới đất với Tôn Tinh, nhìn Ban hành động đặc biệt kiểm tra những người còn lại.
Mũi xúc tu của Thẩm Tế Nguyệt liên tục ngọ nguậy, có vẻ bất mãn vì bị nhét trong túi .
Hứa Mạt Mạt đành lấy nó ra.
Bên dưới cặp mắt màu đen của mũi xúc tu có một cái giác hút trông hơi khác những cái còn lại.
Cô nghi ngờ đó là miệng của mũi xúc tu.
Lúc Thẩm Tế Nguyệt nắm tay cô, cô đã sờ trúng nó, còn bị nó cắn nhẹ một cái.
Nhìn thấy “gương mặt” mũi xúc tu không vui, Hứa Mạt Mạt mở balo ra, lấy một con cá khô nhỏ —— Đây là món ăn vặt cô yêu thích nhất sau khi bước vào xã hội loài người.
“Ăn không?”
Mũi xúc tu khinh thường xoay người đi.
Một lát sau, nó xoay người lại, chìa hai giác hút hít chặt cá khô nhỏ, cắn rộp rộp.
“Hở?”
Tôn Tinh bên cạnh nhìn thấy không khỏi nhích tới gần, giọng ngạc nhiên: “Lần đầu tiên chị thấy xúc tu của Thiếu tá Thẩm ăn đồ ăn đó.”
Hứa Mạt Mạt: “Bình thường anh ấy không ăn bằng xúc tu sao?”
Tôn Tinh: “Thiếu tá Thẩm… phần lớn thời gian vẫn giữ lại thói quen của con người.”
Hai người đang nói chuyện, bất chợt trong đội ngũ lại có một người biến dạng.
Vô số rễ cây lan tràn trên người anh ta, đỉnh đầu nở ra một bông hoa cực lớn mọc đầy răng nhọn.
Đồng nghiệp ở gần anh ta nhất còn chưa kịp chạy đã bị bông hoa cắn đứt đầu.
Biến cố xảy ra bất ngờ thu hút sự chú ý của Ban hành động đặc biệt và Tạ Trăn.
Cũng tại lúc này, một thứ rỉ sét loang lổ treo trên người một phụ nữ trung niên lướt qua khóe mắt Hứa Mạt Mạt.
“Đèn pin!”
Hứa Mạt Mạt buột miệng thốt lên.
Giây phút cô vừa bật thốt, người phụ nữ kia bay vụt về phía cửa sổ giống như mũi tên.
Gần như cùng lúc đó, đội viên Ban hành động đặc biệt cũng xông lên.
Người phụ nữ ở giữa không trung phất tay, một màn nước bất thình lình xuất hiện, ngăn cản đội viên Ban hành động đặc biệt.
Động tác của cô ta không chậm, chớp mắt đã lướt đến bên cửa sổ.
Cô ta lại phất tay, một mũi tên nước bắn ra, phá vỡ kính nano chịu lực cao.
Cô ta toan trở mình phóng ra ngoài.
Vút!
Một âm thanh trầm đục.
Gậy thống chế của Tạ Trăn phóng tới, cắm thẳng vào vách tường bên dưới cửa sổ, vừa khéo chắn ngang đường đi của cô ta.
Người phụ nữ xoay người giống như người cá, định vượt qua gậy thống chế. Nhưng chỉ một chốc trì hoãn, Tạ Trăn đã lao tới, đá văng cô ta xuống.
Người phụ nữ đau đớn hét lên một tiếng, đập mạnh xuống giữa đại sảnh.
Không đợi cô ta bò dậy, Tạ Trăn rút gậy thống chế ra, đáp xuống trước mặt cô ta.
Bị đòn nghiêm trọng, lớp ngụy trang của người phụ nữ không duy trì nổi nữa, dần dần lộ ra hình dáng chân thực.
Hai chân cô ta khép lại, hóa thành gần giống đuôi một con cá.
Hai bên gò má nứt ra, hình thành mang cá của sinh vật dưới nước.
Giữa mười ngón tay cũng mọc một lớp mỏng giống như màng.
Toàn thân cô ta đều được vảy cá màu trắng bạc bao phủ, ngay cả đôi mắt cũng màu trắng bạc.
Dù là như thế, Hứa Mạt Mạt vừa thấy đã nhận ra ngay người phụ nữ này chính là Tiết Thải trong ký ức của A Lai.
Tạ Trăn giẫm lên bàn tay đã hóa màng của cô ta.
Anh ta nheo mắt hỏi: “Cô là người tiến hóa hay là chưa biến dạng hoàn toàn? Nói! Tại sao lại ở chung với loài đột biến? Các người có mục đích gì?”
Tiết Thải run rẩy không đáp.
Tạ Trăn cười khẩy, nâng gậy thống chế rạch mạnh một đường từ phần đuôi của Tiết Thải hướng lên trên.
Vô số vảy cá màu trắng bạc văng tung tóe giống như tuyết rơi.
Tiết Thải đau đến run rẩy cả người, đuôi cá điên cuồng quẫy đạp trên đất.
“Roẹt” một tiếng.
Tạ Trăn rút một thanh trường kiếm cực mảnh từ trong gậy thống chế ra.
Anh ta trở tay ghim thẳng đuôi cá xuống đất.
Tiết Thải ngửa lên trời, phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết.
Sóng âm vô hình lan rộng giữa sương mù dày đặc.
Tạ Trăn cười khẩy: “Muốn kêu cứu sao? Tao không ngại đến lúc đó mời nó cùng ăn sashimi đâu.”
“Thượng tá Tạ.” Hứa Mạt Mạt bỗng nhiên cắt ngang: “Xin lỗi, anh có thể để tôi thử không?”
“Bé Nấm?” Tôn Tinh bất ngờ, nhìn cô.
Tạ Trăn hơi ngước lên: “Em?”
Hứa Mạt Mạt: “Ừm… Hình như tôi có thể đọc được ký ức của người khác.”
Hứa Mạt Mạt cũng không biết mình nói như vậy có để lộ sự thật bản thân không phải con người hay không.
Nhưng cô biết rõ.
Nếu không thể nhanh chóng ra ngoài, từng người một ở đây sẽ biến thành quái vật đột biến.
Chủ nhiệm Lục, Tôn Tinh đều là những người rất tốt. Cô không hi vọng họ biến thành quái vật.
Cô không lấy được tin tức có ích trên người A Lai, có lẽ trên người Tiết Thải sẽ khác.
Hơn nữa nếu Tiết Thải là Tôn Tinh thứ hai, cô vẫn cảm thấy Tiết Thải không có ác ý với mình.
Tạ Trăn híp mắt nhìn cô: “Em là Người thức tỉnh?”
Hứa Mạt Mạt gật đầu, ánh mắt nhìn anh ta vừa thuần khiết vừa ngây thơ: “Vừa mới thức tỉnh.”
Tạ Trăn cười nói: “Tổng dân số khu Đại Hoa Quốc là một trăm triệu người, Người thức tỉnh đăng ký trong danh sách không quá một vạn. Em nói, vừa mới đây thôi, em trở thành người may mắn trong vạn người?”
Hứa Mạt Mạt hết sức ngây thơ hỏi ngược lại: “Không thể sao?”
Tạ Trăn: “…”
Anh ta bỗng bật cười.
Cô nhóc đáng thương trước mắt dường như còn thú vị hơn anh ta tưởng.
“Đương nhiên có thể, em tới xem đi.” Anh ta đứng yên không nhúc nhích.
Hứa Mạt Mạt nhìn bàn chân giẫm lên tay Tiết Thải của anh ta, nhỏ giọng nói: “Tôi cần tiếp xúc.”
Tạ Trăn cong khóe môi, ánh mắt dừng trên chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn của Hứa Mạt Mạt: “Cứ thế mà làm. Tôi mà buông ra, cô ta sẽ lập tức cắn đứt chiếc cổ đáng thương của em.”
Hứa Mạt Mạt nhìn hàm răng sắc lẻm của Tiết Thải, cảm thấy Tạ Trăn nói có lý.
Cô đi tới, ngồi xổm bên cạnh Tiết Thải, bàn tay nhẹ nhàng phủ lên phía sau cổ cô ta.
Làn da dưới bàn tay lạnh băng trơn tuột, hơi cấn do vảy cá.
Bàn tay vừa áp vào, Tiết Thải lại bắt đầu giãy giụa dữ dội.
Đổi lại, tay Tạ Trăn giơ lên. Kiếm mảnh đang ghim đuôi cá chia làm đôi, một thanh ở nguyên chỗ cũ, một thanh khác đâm thủng bụng cô ta, ghim thẳng xuống đất.
Lần này, ngay cả sức lực kêu la, Tiết Thải cũng không còn.
Hứa Mạt Mạt cảm thấy con người độc ác Tạ Trăn sẽ không nương tay, đành nói với Tiết Thải: “Cô đừng động đậy, cô chết rồi sẽ không gặp được A Lai nữa.”
Cô phỏng đoán phản ứng loài người có thể có từ trong ký ức A Lai.
Không ngờ cổ họng người cá sắp chết lại vang lên tiếng cười trầm thấp.
Một giọt huyết lệ nhỏ từ hốc mắt trắng bạc của Tiết Thải xuống. Cô ta gần như nhai nát đầu lưỡi để nói ra câu nói đầu tiên kể từ sau khi bị bắt: “Đừng nhắc tên người này trước mặt tôi.”
Hứa Mạt Mạt ngây người.
Ở trong lòng bàn tay mà người khác không thấy được, một sợi nấm len vào vảy cá, xuyên qua lớp da sau cổ, dung nhập vào bó dây thần kinh của cô ta.
Tầm mắt Hứa Mạt Mạt lập tức trở nên đen như mực.
Cô “xem” được một câu chuyện hoàn toàn khác với ký ức A Lai.
Tiết Thải và A Lai đều là cô nhi của viện mồ côi tại thị trấn nhỏ ven biển.
Tiết Thải lớn hơn A Lai sáu tuổi, do mắt không tốt nên vẫn luôn không có người nhận nuôi.
Năm Tiết Thải mười hai tuổi, rốt cuộc mắt cô khởi sắc, đồng thời có một cặp vợ chồng tốt bụng muốn nhận nuôi cô.
Nhưng không biết vì sao mắt cô đột nhiên chuyển biến xấu, chỉ qua mấy ngày đã mù hoàn toàn.
Vì vậy, đôi vợ chồng kia không nhận nuôi cô mà nhận nuôi A Lai sáu tuổi nhỏ hơn cô.
Vì bị mù, cô khá nhạy cảm với âm thanh, từ nhỏ đã thích đánh dương cầm trong viện mồ côi. Sau này lớn lên, cô trở thành giáo viên dương cầm như ước nguyện.
Lần nữa gặp lại A Lai là khi mẹ nuôi của A Lai mời cô dạy dương cầm cho con trai mình.
A Lai rất dựa dẫm vào cô.
Về sau, cha mẹ nuôi A Lai đi biển nhưng thuyền gặp phải sự cố, chết trên biển.
Tiết Thải xem A Lai như em trai mà đón cậu ta về nhà, hai người cùng nương tựa sống chung.
Không lâu sau, Tiết Thải gặp được người mình thích tên là Hà Trình Tương. Hai người đều là giáo viên của trường học đặc biệt.
Cô không để tâm chuyện anh ta không thể nói. Anh ta cũng không để tâm chuyện cô không thấy gì.
Buổi tối lên lớp xong, cô thường về nhà rất muộn. Hà Trình Tương bèn mua một chiếc đèn pin nhỏ, hằng ngày lắc lắc trước mặt cô.
Bởi vì ánh mắt cô vẫn có thể cảm nhận ánh sáng.
Hai người bọn họ nhanh chóng quyết định kết hôn.
Không ngờ chuyện này lại gặp phải sự phản đối mạnh mẽ của A Lai.
Sau này, cậu ta đã thỏa hiệp.
Có một lần, A Lai nói với Tiết Thải rằng cô có thể mua một chiếc máy phát âm cho Hà Trình Tương, như vậy anh ta có thể nói rồi.
Tiết Thải dao động.
Cô tích cóp tiền lương nửa năm, rốt cuộc mua được.
Sau khi mua máy phát âm, A Lai rất ít khi về nhà.
Ngược lại, Hà Trình Tương bình thường đi dạy rất nhiều lại thường xuyên ở nhà.
Rất nhanh, cô đã mang thai.
Ngày đó, cô đi chợ trở về nhà sớm.
Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi tanh nồng nặc.
Hà Trình Tương nói với cô rằng mình mua một con cá lớn, định nấu cho cô ăn.
Sau đó… sau đó nữa…
Có một ngày, cô ở nhà một mình, bỗng nhiên sờ thấy tay người trong tủ lạnh, bên cạnh còn có máy phát âm mà mình mua cho Hà Trình Tương.
Cô ói rất lâu, rất lâu.
Cô đến ven biển, muốn tự sát.
Nhưng cô không chết, lại còn biến thành hình dáng nửa người nửa cá.
Mắt cô cũng đã nhìn thấy.
Người đầu tiên cô ta mở mắt nhìn thấy chính là A Lai.
A Lai nói: “Chị dù có chết, cũng là của em.”
Hứa Mạt Mạt mở mắt ra.
Tạ Trăn rủ mắt nhìn cô: “Có manh mối không?”
Hứa Mạt Mạt ngây người một lúc mới chầm chậm tỉnh lại từ trong ký ức: “Thượng tá, nơi này vẫn còn loài đột biến thứ ba.”
Cô chỉ vào sương trắng đặc như sữa bò bên ngoài: “Sương mù mới là A Lai.”
A Lai nói xong câu đó liền biến thành sương dày vô tận, bọc lấy Tiết Thải.
Dẫu cho thị lực của cô ta đã khôi phục, thứ nhìn thấy vẫn mãi là sương trắng.
Tạ Trăn cau mày: “Cái gì?”
Hứa Mạt Mạt: “Có người nói với Tiết Thải, bảo cô ấy giữ chân chúng ta ở đây. Chỉ cần cô ấy làm được thì sẽ cứu cô ấy ra khỏi sương mù.”
Ấn đường Tạ Trăn nhíu lại, bỗng dừng bừng tỉnh: “Nguy rồi, chúng ta trúng kế rồi!”
“Lý Vân Ngạn, cậu ở lại tiếp tục kiểm tra. Em, đi theo tôi!”
Anh ta duỗi tay túm lấy cổ áo Hứa Mạt Mạt, xách cô lên.
Hứa Mạt Mạt: “…”
Tạ Trăn: “Xúc tu của Thẩm Tế Nguyệt đưa em đâu? Lấy nó ra, bảo nó dẫn chúng ta đi tìm cậu ta!”
***
Trong sương mù dày đặc, Thẩm Tế Nguyệt nhắm mắt cảm nhận sự dịch chuyển bất thường giữa không gian.
Cậu phải tìm được điểm chồng chéo của tất cả không gian.
Chỉ có tại đó mới có thể phá bỏ tất cả không gian cùng một lúc.
Cậu nhắm mắt âm thầm cảm nhận.
Hơi nước ẩm ướt, không khí lưu động, gió, lại còn thoang thoảng mùi của nguồn ô nhiễm xen lẫn trong gió…
Cậu bất chợt mở bừng mắt.
Nhát đao bên hông vạch ra một luồng sáng trắng như tuyết.
Răng rắc.
Xung quanh khe khẽ vang lên tiếng thủy tinh rạn nứt.
Tiếp đó, tiếng vỡ vụn ngày càng dày đặc.
Cuối cùng, một tiếng xoảng vang lên. Cảnh tượng xung quanh tựa như vô số tấm gương đồng loạt vỡ tan.
Một trận ầm vang.
Rốt cuộc hình dáng vốn có của phòng thí nghiệm lộ ra.
Ánh mặt trời đã ló dạng.
Tia nắng vàng kim xuyên qua sương mù dày đặc.
Gió sớm thổi tới, để lộ cổng lớn tòa thí nghiệm mở toang trước mặt.
Thẩm Tế Nguyệt cảm nhận rõ có một nguồn ô nhiễm mạnh mẽ đang đợi mình ở bên trong .
Cậu bước chân vào.