Em lấy xúc tu của anh được không – Chương 10

Chương 10

Một giây cuối cùng trước khi chết, bấm nút gửi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Thời gian quay ngược về mấy tiếng trước.

Trong phòng thí nghiệm, Tiến sĩ Cù bảo trợ lý nghiên cứu Tôn Tinh về trước, còn mình bắt đầu viết báo cáo thí nghiệm cho cấp trên.

Rất nhiều nội dung bên trong đều bảo mật với bên ngoài.

Thậm chí nhân viên công tác phòng thí nghiệm cũng không biết rõ rất nhiều chuyện.

[… Lấy vật thí nghiệm 00S làm ví dụ cho đa số Người thức tỉnh đã tiến hành giám định gen. Báo cáo này có tính phổ quát.

Sự giống nhau về mặt di truyền giữa vật thí nghiệm 00S và con người đã giảm xuống 97,3%. Xét sự tương đồng về mặt di truyền giữa khỉ đột và con người là 99%, chúng ta có thể kết luận vật thí nghiệm 00S đã không còn là con người theo nghĩa sinh học.

Nhưng trải qua quan sát nghiên cứu thời gian dài, vật thí nghiệm 00S vẫn duy trì suy nghĩ và tình cảm của con người…]

Viết tới đây, Tiến sĩ Cù do dự một lúc rồi lại xóa hai chữ “tình cảm”.

[… Vật thí nghiệm 00S vẫn duy trì suy nghĩ của con người, còn có duy trì tình cảm của con người hay không thì cần tiến hành bước thí nghiệm xác minh.

Hiện tại phòng thí nghiệm đã tuyển một trợ lý nữ cho vật thí nghiệm 00S…

… Nghiên cứu chế tạo thuốc ức chế biến dạng vẫn không có tiến triển như cũ. Tạm thời, tôi không thể thay đổi thực tế bất lực “Số phận cuối cùng của Người thức tỉnh là hoàn toàn biến dạng”, nhưng tôi xin thay mặt chính mình vẫn như cũ không tán thành quan điểm của “Phái Thanh Lọc” đó là thanh lọc gen loài người, loại bỏ tất cả Người thức tỉnh do Nghị sĩ Lạc Xuyên và đồng nghiệp Ban giám sát dẫn đầu.

Loài người cần họ.

Trên ý nghĩa tinh thần, họ chính là con người.

Người phụ trách Phòng thí nghiệm số một, Trung tâm nghiên cứu sinh vật đột biến.

Cù Cẩn Ngôn.

Ngày 12 tháng 7 năm 2123]

Tiến sĩ Cù viết xong liền bấm gửi.

Trang web xoay tròn, hiển thị thất bại.

Ông ngây người, nhìn thấy máy tính hiển thị không kết nối Internet.

Ông cầm điện thoại bàn lên, dự định gọi phòng hậu cần đến xử lý, nhưng kết quả điện thoại cũng không gọi được.

Nhận thấy bất thường, ông đứng lên, đẩy cửa sổ ra. Bấy giờ, ông mới phát hiện bên ngoài là sương mù dày đặc, chẳng nhìn thấy được gì.

Ông đẩy cửa, gọi mấy tiếng. Phòng thí nghiệm trống không, chẳng có một bóng người.

“Ái chà ~ Không ngờ ông lại nghĩ cho loài đột biến chúng tôi như thế.”

Trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói rất trẻ tuổi.

Tiến sĩ Cù quay đầu. Một mảng sương mù màu trắng chui từ ngoài cửa sổ vào, bay tới trước bàn vi tính, ngưng tụ thành một thiếu niên 17-18 tuổi.

Thoạt nhìn, cậu ta khá sáng láng, đôi mắt cong cong, cười lên còn có hai chiếc răng khểnh. Cậu ta đang dán trước bàn vi tính, đọc báo cáo vừa viết xong.

Tiến sĩ Cù dằn sự hoảng sợ trong lòng xuống: “Cậu là ai?”

“Tôi không phải con người nhé.” Thiếu niên đứng lên, biến thành một làn sương mù rồi ngồi xuống ghế đối diện.

Cậu ta bắt tréo chân, thong dong nói: “Tôi là loài đột biến, ông có thể gọi tôi là A Lai.”

“A Lai.” Tiến sĩ Cù ngồi về ghế của mình, hỏi lại: “Cậu đến có mục đích gì?”

“Tới giết ông.” A Lai mỉm cười nói.

“Giết tôi?” Tiến sĩ Cù ngạc nhiên: “Giết tôi làm gì? Tôi chỉ là một nhà nghiên cứu khoa học.”

“Tôi cũng không biết, có người làm giao dịch với tôi. Tôi đã đồng ý với người đó giết ông.”

“Thế sao cậu còn chưa ra tay?”

“Nội dung giao dịch cụ thể là tôi khiến Thẩm Tế Nguyệt giết ông.”

Tiến sĩ Cù cười một tiếng: “Cậu ấy sẽ không giết tôi.”

“Chưa chắc. Nếu tôi đã tới đây, đương nhiên có cách khiến tên đó đích thân giết ông.”

“Tôi biết rồi, cậu là người của Phái Thanh Lọc.”

 “Tôi chỉ làm giao dịch, mặc kệ đối phương là ai.”

Tiến sĩ Cù không nói nữa.

A Lai nhìn ông một lúc, bỗng nhiên hỏi: “Trông ông có vẻ không sợ chết.”

Tiến sĩ Cù: “Tôi sợ, nhưng tôi càng sợ cái chết của mình sẽ trở thành cái cớ cho vụ thảm sát.”

A Lai: “Ông khác những con người khác.”

Tiến sĩ Cù bật cười: “Người như tôi rất nhiều, chẳng qua cậu không phải thôi.”

A Lai: “Đúng là tôi không phải, còn lâu tôi mới quan tâm loài người thế nào.”

Cậu ta đột nhiên cười vui vẻ: “Tôi chỉ mong toàn bộ loài người chết sạch càng tốt.”

Tiến sĩ Cù nhắm mắt lại, không nói nữa.

A Lai cũng nằm trên ghế, ngưng tụ sương mù thành một cây dao nhỏ, nhàn nhã sửa móng tay.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài khe khẽ vang lên tiếng thủy tinh vỡ.

A Lai đứng lên, tươi cười rạng rỡ: “Tên đó tới rồi, trễ hơn tôi dự tính nhiều.”

Cậu  ta nhìn về phía Tiến sĩ Cù: “Đồ các người đeo trên cổ tên đó rất hữu hiệu.”

Mí mắt Tiến sĩ Cù cử động, ông mở mắt ra.

Tín hiệu Internet trên màn hình vi tính đã khôi phục.

A Lai nhìn Tiến sĩ Cù: “Thế thôi… Tạm biệt nhé.”

Lời còn chưa dứt, cơ thể cậu ta đã hoá thành làn sương mù, ngưng tụ thành thanh kiếm đâm thủng trái tim Tiến sĩ Cù.

Sau đó thanh kiếm xoay vài vòng giữa không trung rồi quay trở về thân thể ông.

Một giây cuối cùng trước khi chết, Tiến sĩ Cù đã bấm nút gửi.

Thẩm Tế Nguyệt đẩy cửa phòng thí nghiệm ra.

Tiến sĩ Cù đứng bên trong, gương mặt vốn nghiêm túc xưa nay để lộ vẻ tươi cười mà tuyệt đối không thể có trên gương mặt ông.

A Lai nhìn quái vật nửa người trước mặt: “Mày chính là Thẩm Tế Nguyệt tiếng tăm lẫy lừng? Để tao đợi lâu như thế, xem ra cũng chẳng ra gì.”

Khóe môi Thẩm Tế Nguyệt cong lên: “Giết mày, đủ rồi.”

A Lai cười ha ha: “Tao là một đám sương mù, ai có thể giết một đám sương mù?”

Khựng lại một chút, dường như cậu ta nghĩ đến gì đó: “Nếu như là mày trước đây thì không chừng còn có khả năng, bây giờ ấy à…”

Cậu ta nhìn vòng kim loại trên cổ Thẩm Tế Nguyệt: “Gỡ dây xích chó trên cổ mày ra rồi nói tiếp.”

Lời chưa dứt, A Lai đã xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.

Gần như cùng lúc, phía sau vang lên khe khẽ tiếng thủy tinh nứt bể. Loài đột biến bị cậu đâm một đao nhảy từ giữa không trung ra.

Thẩm Tế Nguyệt không hề quay đầu, phóng một chiếc xúc tu, lập tức nghiền nát trái tim nó.

Sau đó, cậu nhảy xuống theo A Lai.

***

Hứa Mạt Mạt vừa bị Tạ Trăn xách ra khỏi tòa thí nghiệm đã nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên từ bốn phương tám hướng.

Tiếp đó, dường như sương mù chuyển động. Nắng sớm yếu ớt xuyên qua sương mù dày đặc, cảnh vật bốn phía dần rõ ràng hơn.

Tạ Trăn: “Không gian rách rồi.”

Anh ta cúi đầu: “Hỏi xúc tu Thẩm Tế Nguyệt xem đi hướng nào.”

Hứa Mạt Mạt lấy mũi xúc tu ra.

Không biết tại sao nó cứ xoay qua xoay lại trong lòng bàn tay cô, không chỉ phương hướng cụ thể.

Hứa Mạt Mạt dốc sức dỗ dành, lại còn cho nó hai con cá khô nhỏ nhưng nó vẫn không phối hợp.

Tạ Trăn cau mày: “Không cần hỏi nữa, cậu ta đang di chuyển cực nhanh.”

“Phó trưởng ban!”

Sau lưng vang lên tiếng kêu gấp gáp.

Hứa Mạt Mạt quay đầu, là một đội viên của Ban hành động đặc biệt. Cô nhớ người này tên Bạch Hỏa.

Bạch Hỏa chạy đến trước mặt Tạ Trăn: “Người của Ban giám sát đến rồi.”

Hứa Mạt Mạt nhìn theo hướng mà anh ta tới. Một người mặc đồng phục màu đen bước nhanh đến.

Ai nấy đều đeo súng, bầu không khí trầm trọng.

Hiển nhiên sau khi không gian phá mở, người bên ngoài lập tức tiến vào.

Những người kia đến gần, câu đầu tiên là: “Phó trưởng ban Tạ, Thẩm Tế Nguyệt là phần tử cực kỳ nguy hiểm, thế mà anh lại tự ý tháo mở khóa thần kinh cho cậu ta?”

Mặt mày Tạ Trăn lạnh lẽo: “Trưởng Ban Mạnh, tôi có lệnh điều động của Tổng cục trưởng Thái. Thẩm Tế Nguyệt đang thực thi nhiệm vụ.”

Mạnh Thính Châu: “Tôi cũng đang thực thi nhiệm vụ giám sát Người thức tỉnh.”

Ngay lúc hai người tranh cãi, chợt nhìn thấy Tiến sĩ Cù chạy từ xa tới, hô to: “Cứu tôi! Thẩm Tế Nguyệt muốn giết tôi!”

Sau lưng Tiến sĩ Cù, sát ý lạnh băng tràn ngập trong đôi mắt vàng kim của quái vật mọc đầy xúc tu nửa thân dưới.

Thẩm Tế Nguyệt nghe thấy tiếng cười của A Lai chưa hoàn toàn tiêu tán trong sương mù: “Mày đoán bọn chúng sẽ đề phòng tao không? Tao nên giết ai trước đây nhỉ? Tạ Trăn, anh trai mày? Hay là… A, cô trợ lý nhỏ mới tới kia của mày?”

Mạnh Thính Châu: “Thẩm Tế Nguyệt, dừng tay!”

Thẩm Tế Nguyệt giống như không nghe thấy. Cậu xuyên không gian, lập tức hiện ra sau lưng Tiến sĩ Cù.

Đồng thời rút đao trong bao ra.

Cốt đao màu trắng giơ cao…

Mạnh Thính Châu lấy công cụ khống chế ra, ấn xuống hết mức, đồng thời ra lệnh: “Giúp tôi khống chế cậu ta!”

“Đoàng!”

Có người nổ súng.

Là súng gây tê tăng cường.

Thân hình Thẩm Tế Nguyệt lắc lư.

Cốt đao rơi xuống đất.

Thành viên Ban giám sát chen nhau xông tới, giữ chặt lấy cậu.

Sương mù nhàn nhạt vẫn cười cợt bên tai cậu: “Chờ tao giết bọn chúng rồi, tao sẽ nói do mày xúi giục.”

Hứa Mạt Mạt nhìn Tiến sĩ Cù chạy như bay tới. Cô vừa định lên tiếng, khóe mắt chợt nhìn thấy một chiếc xúc tu cuốn lấy cốt đao dưới đất, phóng tới.

“Vèo!”

Cốt đao đâm xuyên người Tiến sĩ Cù, lướt qua bên cạnh Hứa Mạt Mạt, cắm phập vào bia đá đằng sau.

Máu tươi thuận theo vết lõm trên bia đá chảy xuống, nhuộm đỏ chữ viết bên trên:

“Trao năm tháng cho văn minh(1), trao sinh mạng cho thời gian(2).

(1)Bắt nguồn từ một câu trong tiểu thuyết Tam Thể của Trung Quốc, theo mình đoán thì ý của câu này là trao đi tri thức tích lũy theo năm tháng cuộc đời của mỗi người, dần dần nhiều người tích lũy lại, từ đó hình thành nên văn minh nhân loại. Mình không chắc lắm, ai thấy sai thì cứ comment để mình sửa.

(2)Bắt nguồn từ câu To the time to life, rather than to life in time, có nghĩa là hãy để sức sống mãnh liệt chảy qua thời gian bạn sống và khiến mỗi giây phút cuộc đời trở nên trọn vẹn, thay vì để cuộc sống biến mất theo thời gian.

Sương mù hoàn toàn tan biến.

Mạnh Thính Châu nhìn thi thể Tiến sĩ Cù, bước tới trước mặt Thẩm Tế Nguyệt: “Thẩm Tế Nguyệt, tôi là Mạnh Thính Châu của Ban giám sát. Hiện giờ, tôi lấy tội danh mưu sát để bắt giữ cậu. Cậu có gì để nói không?”

Thẩm Tế Nguyệt rủ mắt, che khuất đồng tử màu vàng lạnh băng: “Tiến sĩ Cù đã chết rồi, thứ trong cơ thể ông ta là loài đột biến.”

Mạnh Thính Châu: “Người của Ban giám sát sẽ điều tra rõ ràng. Đưa đi!”

Hứa Mạt Mạt hoang mang nhìn theo, không rõ vì sao lại như thế này.

Nhưng Tạ Trăn cầm gậy thống chế đứng tại chỗ, không hề có ý ra mặt.

Hứa Mạt Mạt chỉ đành nhìn Thẩm Tế Nguyệt bị mang đi.

Tạ Trăn cũng dẫn người của Ban hành động đặc biệt rời khỏi.

Sau khi bọn họ đi một lúc, lại có người mặc đồng phục xanh lam tới: “Hứa Mạt Mạt phải không? Chúng tôi là Lực lượng an ninh thành phố, mời phối hợp với chúng tôi đến Đồn phòng thủ thành phố để cách ly.”

Hứa Mạt Mạt biết Đồn phòng thủ thành phố.

Lúc cô vừa đến thế giới loài người đã nhìn thấy.

 Hễ là người đi ra từ khu ô nhiễm đều phải đến Đồn phòng thủ thành phố để cách ly, sau khi giám định không có xuất hiện biến dạng thì mới được đi ra.

Cô bị Lực lượng an ninh thành phố dẫn đi.

Thật trùng hợp, trên đường đi, cô lại ngồi cùng xe với Tôn Tinh.

Tôn Tinh thấy thi thể Tiến sĩ Cù liền hỏi Hứa Mạt Mạt rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Hứa Mạt Mạt kể lại hết chuyện mình trông thấy.

Cô không nhịn được hỏi: “Những người đó là ai?”

Tôn Tinh: “Hôm qua lúc ăn cơm, chị còn chưa kể xong. Sau Đại sụp đổ, loài người nghênh đón ánh bình minh, cũng tức là Người thức tỉnh. Nhưng số phận Người thức tỉnh là hoàn toàn biến dạng, trở thành quái vật đột biến.”

“Do Đại sụp đổ, dân số giảm nhanh còn một tỷ, nhưng loài người hiện giờ nhiều nhất chỉ có ba trăm triệu. Đa số bảy trăm triệu người kia đều chết do Người thức tỉnh biến dạng hoàn toàn bị mất khống chế.”

Hứa Mạt Mạt: “…”

“Vì vậy, Chính phủ đã thành lập một đơn vị chỉ tuyển người bình thường, dùng để giám sát Người thức tỉnh. Một khi có Người thức tỉnh xuất hiện dấu hiệu làm hại con người, Ban giám sát có toàn quyền xử lý.”

“Thiếu tá Thẩm vốn sắp bị Ban giám sát xử tử, là nhờ Tiến sĩ Cù đưa cậu ấy ra.”

“Cho nên chị không tin Thiếu tá Thẩm sẽ giết Tiến sĩ Cù dưới tình huống chưa hoàn toàn mất khống chế.”

Hứa Mạt Mạt bị nhốt tại Đồn phòng thủ thành phố.

Mỗi người ở trong một gian phòng tối nhỏ, chưa tới ba mét vuông.

Trong thời gian đó có người đến rút máu cô, sau đó là bắt đầu đợi.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng mở ra, có người đứng bên ngoài gọi: “Hứa Mạt Mạt, chúng tôi là Ban giám sát. Mời cô phối hợp điều tra Thẩm Tế Nguyệt với chúng tôi.”

Vì vậy, Hứa Mạt Mạt lại bị Ban giám sát mang đi.

Cô chuyển từ căn phòng tối nhỏ này sang một căn phòng tối nhỏ khác.

Cô ngồi vào ghế kim loại có khóa, đối diện cây đèn sáng đến chói mắt, có hai người ngồi bên dưới đèn.

“Những thứ này là của cô?”

Có người chỉ vào đồ vật trên bàn.

Bấy giờ, Hứa Mạt Mạt mới nhìn thấy trên bàn đặt chiếc vại sắt bỏ đầy bùn đất của mình, còn có quyển sổ nhỏ mục rã đến mức không thấy rõ chữ.

5 1 vote
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

0 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!