Sơn hà chẩm – Chương 02

Chương 02:

Sở Du, Cố đại nhân đang chờ tỷ cùng bỏ trốn đấy!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du nhảy ra làm nũng bất thình lình khiến Sở Kiến Xương hơi sốc. Phản ứng đầu tiên của ông là: chẳng lẽ con bé quỳ tới điên luôn rồi?

Dù sao từ nhỏ Sở Du đã tập võ với ông, cho nên không giống với các cô nương nhà khác. Trước giờ nàng không hề nhăn nhăn nhó nhó, khóc lóc sướt mướt thế này.

Nàng thích Cố Sở Sinh nên cái gì tốt cũng đều cho hắn. Tần Vương mưu phản, Cố gia vì ra mặt nói giúp mà bị hoạch tội. Những người xung quanh tránh còn không kịp, vậy mà người sắp xuất giá như nàng lại đi đưa thư đưa tiền cho Cố Sở Sinh, đã vậy lại còn đòi trốn theo hắn đến biên cảnh.
Mà của nàng tính cách đặc điểm! Như thế nào khả năng tùy tùy tiện tiện kết hôn!
Đúng là gan lớn tày trời mà.

Nhưng cũng may là nha hoàn bên người nàng đã báo cho Sở Kiến Xương, kịp thời ngăn cản Sở Du chuẩn bị bỏ trốn, không để nàng phạm sai lầm to lớn.

Nhớ tới chuyện này, Sở Kiến Xương lại sầm mặt, lạnh giọng nói: “Nghĩ kỹ chưa? Chưa nghĩ xong thì quỳ tiếp.”

“Nghĩ kỹ rồi!”

Sở Du biết Sở Kiến Xương đang hỏi về chuyện gì.
zenszens.wordpress.com
Nàng nhớ lại, hẳn bây giờ là lúc nàng mười lăm tuổi.

Tháng chín vừa tròn mười lăm tuổi, nàng được Hoàng thượng tứ hôn, gả cho thế tử Vệ Quân của phủ Trấn Quốc Hầu. Hôn sự vừa định, tam môi lục sính, ngày thành thân đã gần kề. Kết quả đúng lúc này, Tần Vương bị bắt vì tội mưu phản, phụ thân Cố Sở Sinh từng chịu ơn Tần Vương phi nên nói giúp gia quyến Tần Vương gia vài câu, dẫn đến thánh nộ(*). Phụ thân Cố Sở Sinh bị chém đầu, còn hắn vừa mới bước vào triều đình đã bị liên lụy. Hắn bị biếm tới biên cảnh, từ một Cử nhân Hàn Lâm biến thành một Huyện lệnh cửu phẩm.

(*) Thánh nộ: Thánh thượng phẫn nộ

Biết đưc chuyn này, nàngľlo lng tronglòng. Đúng lúcS Cm đếnĬkhóc lóc kl, bo rngkhông mun đicùng C SÏSinh ti biênЇcnh chu kh.ôThế là haiýt mui hpkế, giúp SDu b trntheo C SSinh. Ch SïDu chy điôthì S giacũng bó tay,įđành đ SCm g tiph Trn QucHu.

S Cm cũnglà Đích n,Їcó điu khôngphi là Đíchtrưng n. Khôngľging vi SíDu hay giơđao múa kiếm,nàng vn luônđi theo TÍVn hc vănlàm thơ, hơnÍna dung modim l, làng c viênɩchính thê caļhơn phân naĩcông t HoaíKinh ngày nhđêm mong. Viquan h caS gia vàđV gia Dù,dù có gS Cm quajthì cũng síkhông nói gì.

Haiįngưi tính kếxong xuôi, gigã sai vtãbáo tin choC S Sinhtrưc, bo hnti ngày đóra ngoi thànhЇch. Sp tiúgi hn, khôngếng đúng lúcînàng leo tưngıb S KiếnXương bt gp.

Năm đó sauđkhi b bt,¹nàng đã bɩpht qu sutc đêm. NhìS Cm thuyết]phc T Vn°mang nàng vphòng, sau đólén th nàngra, cho nênfS Du mi}có cơ hira roi thúcnga đui theoúC S Sinh.

NhưngùS Du lúcnày s tuytđi s khôngĩchy. Nàng ququyết vi SKiến Xương: “Conɨkhông chy, con}s ngoan ngoãn}ch g choăV thế t!”İ

S Kiến Xươngɨnghi ng, liếcîmt nhìn SDu, không hiuľti sao SĨDu li đtngt đi ý.ơÔng đang cân¸nhc có phinàng tính laĩông không.

Nhưng trưcgi con gáinhà ông luônthng tính, laìai ch nhtđnh s khôngíla ngưi nhà.³Ngm nghĩ mtlúc, nhìn vào¸đôi mt sángngi và gươngímt tái nht²ca S Du,S Kiến Xươngđau lòng, viɨxua tay nói:Thôi thôi, đingh trưc đi.ơT gi spìti thành thânri, đng cósuy nghĩ sailch na. Dù{gì C SĩSinh đã điri. Con đy!Hãy t bíđi là va.”ũ

“D.” SDu gt đu.íS Cm tiếnİti bên cnhïnâng nàng dy.S Du runÏrun, vô thcmun rút tayv nhưng ckhng chế li.

SýKiến Xương thyS Du cúióđu thì chorng nàng bun.ìÔng th dài,ĩv b vaiļnàng, nói: “Vĩthế t ttưhơn C SSinh nhiu, congp ri sìbiết. Chung quyītình cm cũngdo lâu ngàyphát sinh. Conđng chng điăna, cha skhông làm hifcon.”

“Con biếtri.”

S Duîtht lòng thtd gt đu.

V,thế tV Quân vàtoàn b Vógia đu làįđng nam nhikiên cưng boĭv quc gia.K lúc nàocũng gi thđon như CÎS Sinh thìlàm sao cóth so sánhIđưc?

Nàng mun bidưng tình cmòvi V Quânĩmt chút, nhưngÍcó l khôngìcó cơ hi.

SìDu nghĩ đếnvn mnh ca(V gia, cmthy tiếc hn.

ThyÏS Du khôngıcó tinh thn,S Kiến Xươngxua tay, đĪT Vn vàïS Cm dìuìnàng v.

Trên sutýđưng đi, TïVn vn luôn,la li khuyêncan nàng. Điïý là munìnàng chết tâmăđi vi CS Sinh. Tómili, làm chaÍlàm m chìmong con gáiĬmình đưc hnhphúc.

S DuÏkhông nói gì,ch lng lngīlng nghe.

Tuy rng¹nhng vic ngưiĬmu thân nàyĩlàm lúc sauÎcó hơi hoangđưng, thiên vS Cm, nhưngnói chung vntht lòng điđãi vi nàng.

Cóđiu lòng bànátay là tht,ĩmu bàn tayɨcũng là tht,ìs có chdày ch mng.

Nàngơim lng, điS Cm dìuíđến phòng ng.ưSau khi đưcòh nhân huíh ra mtìchi đu, nàngɩnm trên giưngchun b ng.

Trongɨmt ngày xyíra quá nhiu³chuyn, nàng mundưng sc, sauđó sp xếpÍkế hoch đưngđi nưc bưcìcho tương lai.

Trưcđây nàng vncho rng, conđưng mình chnlà bêncnh C SЇSinh. Nhưng giđây khi cóÎmt s la(chn hoàn toànļmi, nàng cmgiác hơi lúngtúng.

Mi va chpmt mt lát,nàng đã nghethy ging nóica S Cm.

SđCm bưng thucvào, cho hnhân lui xung,úsau đó điti trưc mt}S Du. Nàngta b chénthuc xung, ngibên giưng, ôn¸hòa gi: “Tt.”

S DuĮchm rãi mmt ra, nhìn[thy v mtlo âu caíS Cm: “Tĺt, t nĪkhông?”

V mtnày không gingĭgi b, tâmúS Du thoángàcó chút mmólòng, nhn khôngđưc suy nghĩ.ĺCó l nămS Cm mưi:lăm tui, vnĩcòn du dàngđi vi ngưit t này.

ThyS Du không¸đáp, S Cmđến gn nàng,nh ging: “Tıt, C điơca cho ngưiđến nói viômui, huynh yvn đang cht.”

Nghe thythế, S DuIngng pht đuòdy, nhìn SĪCm khó tin.

CĨS Sinh điúnàng?

Không th nào.

Nămđó C SSinh vn khôngĩthèm đ ýĪti nàng. Sauếkhi nhn đưcăthư, thm chí}hn còn raĩroi thc ngaÍchy khi HoaɨKinh trưc naîngày, làm thếnào bây gili ch nàng?

Đãļxy ra saiísót gì ri°chăng?

Nàng nhìn chmchm S Cm,òsuy nghĩ mtílát lin hiu.

CàS Sinh khôngíth nói nhưãvy đưc. Hnlà do SCm c ýįnói nói vyànhm thp lênhy vong choâS Du, khiến]nàng mau mauúb trn đnàng ta cóâth leo lênív trí thế³t phi caph Trn QucHu.

Kiếp trưc nàngíta không nói¸vy là vì{không cn SCm cho nànghy vng thìInàng cũng đãla chn raiđi không ngonhđu li.

Nhưng kiếpınày, nàng đãnói thng viêS Kiến Xươngĭs g đếnâV ph.

S Duíbun cưi, quănhiên t trưcti nay cô[mui mui này¸lúc nào cũngnghĩ đến liļích ca mìnhìtrưc tiên.

Nhưng ýécưi sp timing b nàngĺkim li, nghiêmmt, nhíu màyĭnói: “Mui đngơbao gi nóiľnhng li nhưɨthế vi tĬna.”

“T t?”. S Cmâkinh ngc, trongmt n giutia bi ri.ÏS Du bìnhthn nói: “Tísuy nghĩ kri, hôn sógia t và(ph Trn Quc²Hu là doɩThánh thưng ngɩban. Nếu tìđào hôn, erng V giaòs thy Sàgia không chođh mt mũi.Thánh thưng khôngnói, nhưng dùsao cũng làīphm ti khiăquân, chc chnïtrong lòng Vũgia s oánýhn.”

Chuyn suyĩtàn ca Sógia sau nàycũng không hnkhông liên quanti chuyn này.

Mcídù không lâusau trai trángc nhà Vgia đu tchiến sa trưng,nhưng đ liɨmt Sát ThnɩV Un.

Thiếu niênļmưi bn tuiIđã tung hoànhsa trưng, mưisáu tui ditBc Đch báoĩthù cho anhĩvà cha.

Sau nàyêtrong triu chínhèlà thiên hĩca văn Cvõ V. VĩUn là ngưiɨcó thù ttìbáo, ân oánìphân minh. Nămíđó ai đitt vi hn,hn s dũngtuyn tương báo(*).Ai đi xt vi hn,àhn s khôngătha mt ngưi.

(*)Trong câu “Tíchthy chi ân,đương dũng tuyntương báo)(滴水之恩,当涌泉相报): Ơn bnggit nưc, cũngxem như suimà đáp đn.

Sgia thay mnđi đào, gơS Cm cho¹V Quân. SCm giu đbìm leo bõmc V gia,khi đi cònbày t tháiđ khinh thưng,khiến lão nhânĨgia bnh nngĪmt trn. Ttc vic này,V Un đuíghi nh hết.}Sau này khihn mt bưclên mây linĭtr hết lênóngưi S KiếnĩXương.

Nếu không phiC S Sinhcòn quan tâmít nhiu đếnS gia thìósao S KiếnưXương có th:yên n mà[cáo lão hihương?

Nghĩ ti thđon ca VUn, S Ducm thy khiếpĬs. Nàng dùngđtay trái đèli tay phimình, hưng mtív phía SCm, ging nóiíđy su mun:“Mui mui, chúngta không thêvì hnh phúcãcá nhân mà¹b mc giatc không lo.”ɪ

S Cm bìli nói cngưrn ca SìDu mà nghnna ngày, gưngɨcưi: “T tnói phi. A(Cm nghĩ, lyíhnh phúc cacuc đi tÍđi ly hnhphúc ca giatc, A Cmvn cm thyrt đau lòng.Nếu có thchu kh thayɨt thì ACm cũng bngílòng.”

Đi Vgia chu kh?

Aichng biết bâyÏgi V giaìnhư mt trifban trưa, chiếmđưc thánh sng.T khi khaiýquc đến nay,nhiu thế hV gia trunglit, tam côngìt hu cao(môn (*), giaưgiáo chun mc.Con cháu trongİnhà sinh raóđu là ngưiĩtài đc. Choĩdù V thết không phiìlà ngưi ưutú nht nhưngÍchc chn khôngýđ S Cmđchu thit.

(*)Tam công: bachc quan caoũnht, gm tháiũsư, thái phó,ĺthái bo

(*) Thu: không traira, chc làơ4 chc hu.

(*)Cao môn: nhàĺquyn quý, nhàɪcao ca rng.

Choônên, tính raìmi hôn snày là Sĩgia trèo cao.

ĐÎthuyết phc nàng,ĺcái gì SCm cũng nóicho đưc.

Nh đến(sau này Vgia hi sinh,ɩli thêm nghethy li nóica S Cm,trong lòng caS Du không¹vui, nghiêm mtjnói: “C nhàĪV gia trunglit, vì nưcđu rơi máuÍchy, có thg cho Vìthế t đãìlà phúc phnca t. Chngêqua trưc đâym mt, nhưngnay đã tnhng, mui đngànói nhng linhư thế na.iNếu như cònđ t ngheĬthy, đng trách,t tr mt!”ú

S Cm bìli nói caS Du làmá khu, khôngĮnói đưc liínào. Nhìn thyb mt chínhâtrc y, quthc S Cmcòn đnh nhcĩnàng nh, tiĩhôm qua nàngcòn đang âmìmưu b trnthế nào kìa.

Nghe thế, Cố Sở Sinh nhíu mày.

Quan binh bên cạnh có hơi không kiên nhẫn, gọi: “Cố công tử, phải đi rồi.”

Nhớ lại lúc đó, Cố Sở Sinh cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹn. Hắn nhắm mắt lại, từ từ bình ổn hô hấp đau đớn.

Giờ đây…

Nhưng trong lòng nàng ta biết uy lực dũng mãnh của người tỷ tỷ này, dù tâm tư đơn giản, nhưng một khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi. Nếu còn nói tới nói lui, nàng động tay động chân một cái cũng đủ khiến nàng ta lãnh đủ.

Cho đến khi Sở Du chết trước mặt hắn.

Nàng siết chặt tay.

“Chậm nhất là đợi đến lúc mặt trời lặn.” Quan binh nhíu máy: “Không thể kéo dài hơn.”

Thế là Sở Cẩm bấm bụng cười: “Tỷ tỷ nghĩ được như vậy thì tốt quá. Muội thấy chắc tỷ đã mệt rồi, thuốc đặt ở đây. A Cẩm xin cáo lui.”

Không được, nàng tuyệt đối không thể gả cho Cố Sở Sinh.

Sở Du gật đầu, nhắm mắt lại, không nói gì nữa.

Nàng đuổi, hắn chạy. Hắn vẫn luôn cho rằng cô nương trong lòng mình là người hoàn mỹ thuần khiết như Sở Cẩm vậy.

Sở Cẩm cung kính lui xuống, khi ra tới đình viện thì thần sắc trở nên âm lãnh.

Khi còn trẻ không nhận ra nội tâm mông lung của bản thân, chỉ cho là hắn ghét nàng cả người mồ hôi bẩn thỉu, không thích nàng phóng túng, chán ghét nàng chuyện trò vui vẻ với đám quân sĩ trong binh doanh.

Nàng siết chặt tay.

Khi còn niên thiếu, lúc gặp phải tình cảnh này, quả thực hắn rất hoảng loạn và cam chịu. Trong cơn mưa đêm, là cô nương ấy đã đánh xe ngựa đến, dùng kiếm vén rèm xe ra, cao giọng nói: “Chàng đừng sợ, ta tới đưa chàng.” Câu nói đó đã tiếp cho hắn toàn bộ dũng khí.

Giờ này mà Sở Du còn không chịu bỏ trốn, chẳng lẽ nàng thật sự phải gả cho Cố Sở Sinh hay sao?!

Nhớ đến cái tên này, hắn đau khổ nhắm hai mắt lại.

Không được, nàng tuyệt đối không thể gả cho Cố Sở Sinh.

Sở Du gật đầu, nhắm mắt lại, không nói gì nữa.

Nếu không làm được Thế tử phi, vậy tuyệt đối nàng cũng không theo Cố Sở Sinh đến biên cảnh. Cho dù từ Huyện lệnh cửu phẩm thăng chức trở lại, chỉ e tuổi xuân đẹp đẽ nhất của nàng đã phải chôn vùi trong gió lạnh Bắc Cảnh.

Sở Cẩm âm thầm tính toán trong lòng.

Sở Cẩm âm thầm tính toán trong lòng.

): là một dạng báo chí tin tức, chuyên dùng cho triều đình thông báo công văn và tin tức chính trị, xuất hiện sớm nhất vào thời nhà Hán.

Mà lúc này, Cố Sở Sinh đang ở trong xe ngựa ngoài cổng thành, lẳng lặng đọc công báo(*) mới nhất.

Mà lúc này, Cố Sở Sinh đang ở trong xe ngựa ngoài cổng thành, lẳng lặng đọc công báo(*) mới nhất.

Quan binh bên cạnh có hơi không kiên nhẫn, gọi: “Cố công tử, phải đi rồi.”

Giờ này mà Sở Du còn không chịu bỏ trốn, chẳng lẽ nàng thật sự phải gả cho Cố Sở Sinh hay sao?!

Chắc chắn hắn sẽ ở bên cạnh nàng mãi mãi.

Nàng siết chặt tay. (*) Công báo ( Hắn bị nhiễm phong hàn, vừa xem vừa khẽ ho khan. Người ngoài đều cho rằng hắn không hề sợ khi phải đối mặt với chuyện xảy ra của gia tộc, nhưng thật ra không phải. Gã sai vặt nhanh nhẹn tiến lên, dúi cho quan binh một lượng bạc, cười lấy lòng: “Đại nhân chờ một lát nữa nhé, nhanh thôi mà.” 邸报 “Chậm nhất là đợi đến lúc mặt trời lặn.” Quan binh nhíu máy: “Không thể kéo dài hơn.” ): là một dạng báo chí tin tức, chuyên dùng cho triều đình thông báo công văn và tin tức chính trị, xuất hiện sớm nhất vào thời nhà Hán.

Hắn bị nhiễm phong hàn, vừa xem vừa khẽ ho khan.

Tốt quá.

Phụ thân qua đời, hắn bị liên lụy biếm chức. Đột ngột từ một thiên chi kiêu tử rơi xuống trần ai, tất cả đều cho rằng hắn sẽ vô cùng chật vật, nhưng không ngờ thiếu niên này lại bày ra dáng vẻ thong dong khác xa người thường.

Dường như hắn đang lặng lẽ chờ ai đó, không chút hoang mang.

Hắn vẫn có thể gặp lại một Sở Du còn sống ngay trước mắt.

Nhưng trong lòng nàng ta biết uy lực dũng mãnh của người tỷ tỷ này, dù tâm tư đơn giản, nhưng một khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi. Nếu còn nói tới nói lui, nàng động tay động chân một cái cũng đủ khiến nàng ta lãnh đủ.

Quan binh bên cạnh có hơi không kiên nhẫn, gọi: “Cố công tử, phải đi rồi.”

Cố Sở Sinh giương mắt nhìn cổng thành, lại liếc nhìn gã sai vặt.

Mặt trời lặn…

Gã sai vặt nhanh nhẹn tiến lên, dúi cho quan binh một lượng bạc, cười lấy lòng: “Đại nhân chờ một lát nữa nhé, nhanh thôi mà.”

“Chậm nhất là đợi đến lúc mặt trời lặn.” Quan binh nhíu máy: “Không thể kéo dài hơn.”

Nghe thế, Cố Sở Sinh nhíu mày.

Hắn nhớ kiếp trước Sở Du cũng đuổi theo vào khoảng thời gian này. Có lẽ… hắn sẽ đợi được.

Cho đến giây phút chết dưới kiếm Vệ Uẩn, hắn mới có cảm giác được giải thoát.

Hắn mở mắt ra, khóe mắt cong cong.

Mặt trời lặn…

Phụ thân qua đời, hắn bị liên lụy biếm chức. Đột ngột từ một thiên chi kiêu tử rơi xuống trần ai, tất cả đều cho rằng hắn sẽ vô cùng chật vật, nhưng không ngờ thiếu niên này lại bày ra dáng vẻ thong dong khác xa người thường. Khoảng thời gian nàng ra đi càng lâu, càng dài, tình cảm của hắn đối với nàng càng cố chấp, đậm sâu.

Hắn nhớ kiếp trước Sở Du cũng đuổi theo vào khoảng thời gian này. Có lẽ… hắn sẽ đợi được.

Nhớ đến cái tên này, hắn đau khổ nhắm hai mắt lại.

Hắn bị nhiễm phong hàn, vừa xem vừa khẽ ho khan.

Người ngoài đều cho rằng hắn không hề sợ khi phải đối mặt với chuyện xảy ra của gia tộc, nhưng thật ra không phải.

Khi còn niên thiếu, lúc gặp phải tình cảnh này, quả thực hắn rất hoảng loạn và cam chịu. Trong cơn mưa đêm, là cô nương ấy đã đánh xe ngựa đến, dùng kiếm vén rèm xe ra, cao giọng nói: “Chàng đừng sợ, ta tới đưa chàng.” Câu nói đó đã tiếp cho hắn toàn bộ dũng khí.

Sau khi chết mới biết, tự đánh xe dầm mưa đưa người gian nan cỡ nào. Thế mới biết năm đó hắn chán ghét là bởi vì hắn ghen tị, sợ hãi thứ tình cảm không tên, là sự bài xích đối với thái độ ngượng ngùng thuở thiếu thời. 

Khi còn trẻ không nhận ra nội tâm mông lung của bản thân, chỉ cho là hắn ghét nàng cả người mồ hôi bẩn thỉu, không thích nàng phóng túng, chán ghét nàng chuyện trò vui vẻ với đám quân sĩ trong binh doanh.

Cố Sở Sinh giương mắt nhìn cổng thành một cái, lại liếc nhìn gã sai vặt.

Nàng đuổi, hắn chạy. Hắn vẫn luôn cho rằng cô nương trong lòng mình là người hoàn mỹ thuần khiết như Sở Cẩm vậy.

Cho đến khi Sở Du chết trước mặt hắn.

Sở Cẩm cung kính lui xuống, khi ra tới đình viện thì thần sắc trở nên âm lãnh.

(*) Công báo (邸报): là một dạng báo chí tin tức, chuyên dùng cho triều đình thông báo công văn và tin tức chính trị, xuất hiện sớm nhất vào thời nhà Hán.

Nhớ lại lúc đó, Cố Sở Sinh cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹn. Hắn nhắm mắt lại, từ từ bình ổn hô hấp đau đớn.

Lúc Sở Du chết, tình yêu của hắn với nàng mới bắt đầu.

(*) Công báo (

Sau khi chết mới biết, tự đánh xe dầm mưa đưa người gian nan cỡ nào. Thế mới biết năm đó hắn chán ghét là bởi vì hắn ghen tị, sợ hãi thứ tình cảm không tên, là sự bài xích đối với thái độ ngượng ngùng thuở thiếu thời. 

Khoảng thời gian nàng ra đi càng lâu, càng dài, tình cảm của hắn đối với nàng càng cố chấp, đậm sâu.

Nếu không làm được Thế tử phi, vậy tuyệt đối nàng cũng không theo Cố Sở Sinh đến biên cảnh. Cho dù từ Huyện lệnh cửu phẩm thăng chức trở lại, chỉ e tuổi xuân đẹp đẽ nhất của nàng đã phải chôn vùi trong gió lạnh Bắc Cảnh.

Cho đến giây phút chết dưới kiếm Vệ Uẩn, hắn mới có cảm giác được giải thoát.

Quan binh bên cạnh có hơi không kiên nhẫn, gọi: “Cố công tử, phải đi rồi.”

Lúc tỉnh lại, biết mình trở về năm mười bảy tuổi, hắn mừng như điên.

Tốt quá.

Thế là Sở Cẩm bấm bụng cười: “Tỷ tỷ nghĩ được như vậy thì tốt quá. Muội thấy chắc tỷ đã mệt rồi, thuốc đặt ở đây. A Cẩm xin cáo lui.”

Hắn mở mắt ra, khóe mắt cong cong.

Hắn vẫn có thể gặp lại một Sở Du còn sống ngay trước mắt.

Giờ đây…

Chắc chắn hắn sẽ ở bên cạnh nàng mãi mãi.

4.8 74 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

608 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Linh
Linh
3 Năm Cách đây

Lần đầu đoc motive trọng sinh cả nam và nữ như này, muốn đọc cả quyển sách luôn quá.

anh nguyễn
anh nguyễn
3 Năm Cách đây

văn phong mượt mà. hi

Mai mai
Mai mai
3 Năm Cách đây

Mình thích mô típ này. Trọng sinh cả nữ chính lẫn nam phụ thế này mí hay chứ. Vả nam phụ tơi tả đi chị em êy

Jeyy
Jeyy
3 Năm Cách đây

Không kịp nữa rồi chàng trai 🙂 có không giữ mất đừng tìm hihi

thanh thanh
thanh thanh
3 Năm Cách đây

edit mượt ghê, đọc đã con mắt dễ sợ

Bích lạc
Bích lạc
3 Năm Cách đây

Phải chăng cố sở sinh yêu nhưng lại sợ, hắn ta sợ gì, sợ yêu sở du hay sợ chính mình

Thanh Hà
Thanh Hà
3 Năm Cách đây

Có k giữ mất đừng tìm =))

Thanh Hà
Thanh Hà
3 Năm Cách đây

Có k giữ mất đừng tìm nha ông =))

Nguyễn Đào
Nguyễn Đào
3 Năm Cách đây

Nam phụ trọng sinh mà không hề ghét tẹo nào😊

Trang
Trang
3 Năm Cách đây

Ngu thì chịu thôi :))

608
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!