Chương 02:
Sở Du, Cố đại nhân đang chờ tỷ cùng bỏ trốn đấy!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du nhảy ra làm nũng bất thình lình khiến Sở Kiến Xương hơi sốc. Phản ứng đầu tiên của ông là: chẳng lẽ con bé quỳ tới điên luôn rồi?
Dù sao từ nhỏ Sở Du đã tập võ với ông, cho nên không giống với các cô nương nhà khác. Trước giờ nàng không hề nhăn nhăn nhó nhó, khóc lóc sướt mướt thế này.
Nàng thích Cố Sở Sinh nên cái gì tốt cũng đều cho hắn. Tần Vương mưu phản, Cố gia vì ra mặt nói giúp mà bị hoạch tội. Những người xung quanh tránh còn không kịp, vậy mà người sắp xuất giá như nàng lại đi đưa thư đưa tiền cho Cố Sở Sinh, đã vậy lại còn đòi trốn theo hắn đến biên cảnh.
Mà của nàng tính cách đặc điểm! Như thế nào khả năng tùy tùy tiện tiện kết hôn!
Đúng là gan lớn tày trời mà.
Nhưng cũng may là nha hoàn bên người nàng đã báo cho Sở Kiến Xương, kịp thời ngăn cản Sở Du chuẩn bị bỏ trốn, không để nàng phạm sai lầm to lớn.
Nhớ tới chuyện này, Sở Kiến Xương lại sầm mặt, lạnh giọng nói: “Nghĩ kỹ chưa? Chưa nghĩ xong thì quỳ tiếp.”
“Nghĩ kỹ rồi!”
Sở Du biết Sở Kiến Xương đang hỏi về chuyện gì.
zenszens.wordpress.com
Nàng nhớ lại, hẳn bây giờ là lúc nàng mười lăm tuổi.
Tháng chín vừa tròn mười lăm tuổi, nàng được Hoàng thượng tứ hôn, gả cho thế tử Vệ Quân của phủ Trấn Quốc Hầu. Hôn sự vừa định, tam môi lục sính, ngày thành thân đã gần kề. Kết quả đúng lúc này, Tần Vương bị bắt vì tội mưu phản, phụ thân Cố Sở Sinh từng chịu ơn Tần Vương phi nên nói giúp gia quyến Tần Vương gia vài câu, dẫn đến thánh nộ(*). Phụ thân Cố Sở Sinh bị chém đầu, còn hắn vừa mới bước vào triều đình đã bị liên lụy. Hắn bị biếm tới biên cảnh, từ một Cử nhân Hàn Lâm biến thành một Huyện lệnh cửu phẩm.
(*) Thánh nộ: Thánh thượng phẫn nộ
Biết được chuyện này, nàngľlo lắng trongộlòng. Đúng lúcẽSở Cẩm đếnĬkhóc lóc kểổlể, bảo rằngủkhông muốn điỡcùng Cố SởÏSinh tới biênЇcảnh chịu khổ.ôThế là haiýtỷ muội hợpặkế, giúp SởỹDu bỏ trốnởtheo Cố Sở‹Sinh. Chờ SởïDu chạy điôthì Sở giaἴcũng bó tay,įđành để SởἵCẩm gả tớiḻphủ Trấn QuốcḹHầu.
Sở Cẩm cũngớlà Đích nữ,Їcó điều khôngểphải là Đíchỗtrưởng nữ. Khôngľgiống với SởíDu hay giơḻđao múa kiếm,ịnàng vẫn luônỷđi theo TạÍVận học vănặlàm thơ, hơnÍnữa dung mạoἵdiễm lệ, làἳứng cử viênɩchính thê củaļhơn phân nửaĩcông tử HoaíKinh ngày nhớḷđêm mong. Vớiủquan hệ củaἵSở gia vàđVệ gia Dù,ἰdù có gảủSở Cẩm quajthì cũng sẽíkhông nói gì.
Haiįngười tính kếửxong xuôi, gọiạgã sai vặtãbáo tin choἴCố Sở Sinhềtrước, bảo hắnẵtới ngày đóỉra ngoại thànhЇchờ. Sắp tớiúgiờ hẹn, khôngếngờ đúng lúcînàng leo tườngıbị Sở KiếnἶXương bắt gặp.ị
Năm đó sauđkhi bị bắt,¹nàng đã bịɩphạt quỳ suốtἴcả đêm. NhờìSở Cẩm thuyết]phục Tạ Vận°mang nàng vềờphòng, sau đóịlén thả nàng‹ra, cho nênfSở Du mới}có cơ hộiἲra roi thúcảngựa đuổi theoúCố Sở Sinh.
NhưngùSở Du lúcẩnày sẽ tuyệtỷđối sẽ khôngĩchạy. Nàng quảờquyết với SởẽKiến Xương: “Conɨkhông chạy, con}sẽ ngoan ngoãn}chờ gả choăVệ thế tử!”İ
Sở Kiến Xươngɨnghi ngờ, liếcîmắt nhìn SởỉDu, không hiểuľtại sao SởĨDu lại độtḷngột đổi ý.ơÔng đang cân¸nhắc có phảiỉnàng tính lừaĩông không.
Nhưng trướcẫgiờ con gáiịnhà ông luônụthẳng tính, lừaìai chứ nhấtẹđịnh sẽ khôngílừa người nhà.³Ngẫm nghĩ mộtởlúc, nhìn vào¸đôi mắt sángỉngời và gươngímặt tái nhợt²của Sở Du,ởSở Kiến Xươngẹđau lòng, vộiɨxua tay nói:ỵ“Thôi thôi, điặnghỉ trước đi.ơTừ giờ sắpìtới thành thânựrồi, đừng cóỹsuy nghĩ saiểlệch nữa. Dù{gì Cố SởĩSinh đã điịrồi. Con đấy!ựHãy từ bỏíđi là vừa.”ũ
“Dạ.” SởạDu gật đầu.íSở Cẩm tiếnİtới bên cạnhïnâng nàng dậy.ểSở Du runÏrun, vô thứcẫmuốn rút tayừvề nhưng cốỗkhống chế lại.
SởýKiến Xương thấy‹Sở Du cúióđầu thì choẩrằng nàng buồn.ìÔng thở dài,ĩvỗ bả vaiļnàng, nói: “Vệĩthế tử tốtưhơn Cố SởẽSinh nhiều, conủgặp rồi sẽìbiết. Chung quyītình cảm cũngḷdo lâu ngàyἵphát sinh. Conửđừng chống đốiănữa, cha sẽἲkhông làm hạifcon.”
“Con biếtỉrồi.”
Sở Duîthật lòng thậtỵdạ gật đầu.
Vệ,thế tử –ỹVệ Quân vàịtoàn bộ Vệógia đều làįđấng nam nhiấkiên cường bảoĭvệ quốc gia.ἱKẻ lúc nàoệcũng giở thủỏđoạn như CốÎSở Sinh thìἶlàm sao cóợthể so sánhIđược?
Nàng muốn bồiḷdưỡng tình cảmòvới Vệ Quânĩmột chút, nhưngÍcó lẽ khôngìcó cơ hội.
SởìDu nghĩ đếnữvận mệnh của(Vệ gia, cảmỉthấy tiếc hận.
ThấyÏSở Du khôngıcó tinh thần,ềSở Kiến Xươngẹxua tay, đểĪTạ Vận vàïSở Cẩm dìuìnàng về.
Trên suốtýđường đi, TạïVận vẫn luôn,lựa lời khuyênḽcan nàng. Đạiïý là muốnìnàng chết tâmăđối với CốừSở Sinh. Tómilại, làm chaÍlàm mẹ chỉìmong con gáiĬmình được hạnhửphúc.
Sở DuÏkhông nói gì,ắchỉ lẳng lặngīlắng nghe.
Tuy rằng¹những việc ngườiĬmẫu thân nàyĩlàm lúc sauÎcó hơi hoangủđường, thiên vịỏSở Cẩm, nhưngḻnói chung vẫnἰthật lòng đối‹đãi với nàng.
Cóỉđiều lòng bànátay là thịt,ĩmu bàn tayɨcũng là thịt,ìsẽ có chỗềdày chỗ mỏng.
Nàngơim lặng, đểiSở Cẩm dìuíđến phòng ngủ.ưSau khi đượcòhạ nhân hầuíhạ rửa mặtìchải đầu, nàngɩnằm trên giườngẫchuẩn bị ngủ.
Trongɨmột ngày xảyíra quá nhiều³chuyện, nàng muốnἵdưỡng sức, sau‹đó sắp xếpÍkế hoạch đườngờđi nước bướcìcho tương lai.
Trướcừđây nàng vẫnắcho rằng, conỳđường mình chọnồlà ở bênặcạnh Cố SởЇSinh. Nhưng giờểđây khi cóÎmột sự lựa(chọn hoàn toànļmới, nàng cảmỉgiác hơi lúngắtúng.
Mới vừa chợpịmắt một lát,ễnàng đã ngheḻthấy giọng nóiỏcủa Sở Cẩm.
SởđCẩm bưng thuốcệvào, cho hạịnhân lui xuống,úsau đó điềtới trước mặt}Sở Du. Nàngἷta bỏ chénỵthuốc xuống, ngồiồbên giường, ôn¸hòa gọi: “Tỷảtỷ.”
Sở DuĮchậm rãi mởểmắt ra, nhìn[thấy vẻ mặtừlo âu củaíSở Cẩm: “Tỷĺtỷ, tỷ ổnĪkhông?”
Vẻ mặtẹnày không giốngĭgiả bộ, tâmúSở Du thoángàcó chút mềmólòng, nhịn khôngấđược suy nghĩ.ĺCó lẽ nămờSở Cẩm mười:lăm tuổi, vẫnĩcòn dịu dàngỗđối với ngườiḽtỷ tỷ này.
ThấyἷSở Du không¸đáp, Sở Cẩmỵđến gần nàng,ụnhỏ giọng: “Tỷıtỷ, Cố đạiơca cho ngườiỉđến nói vớiômuội, huynh ấyủvẫn đang chờựtỷ.”
Nghe thấyậthế, Sở DuIngẩng phắt đầuòdậy, nhìn SởĪCẩm khó tin.
CốĨSở Sinh đợiúnàng?
Không thể nào.
Nămệđó Cố SởữSinh vốn khôngĩthèm để ýĪtới nàng. Sauếkhi nhận đượcăthư, thậm chí}hắn còn raĩroi thức ngựaÍchạy khỏi HoaɨKinh trước nửaîngày, làm thếựnào bây giờỉlại chờ nàng?
Đãļxảy ra saiísót gì rồi°chăng?
Nàng nhìn chằmựchằm Sở Cẩm,òsuy nghĩ mộtílát liền hiểu.
CốàSở Sinh khôngíthể nói nhưãvậy được. Hẳnừlà do SởἲCẩm cố ýįnói nói vậyànhằm thắp lênḽhy vong choâSở Du, khiến]nàng mau mauúbỏ trốn đểἵnàng ta cóâthể leo lênívị trí thế³tử phi củaẽphủ Trấn QuốcḹHầu.
Kiếp trước nàngíta không nói¸vậy là vì{không cần SởỳCẩm cho nàngợhy vọng thìInàng cũng đãịlựa chọn raiđi không ngoảnhỉđầu lại.
Nhưng kiếpınày, nàng đãềnói thẳng vớiêSở Kiến Xươngĭsẽ gả đếnâVệ phủ.
Sở Duíbuồn cười, quảănhiên từ trướcớtới nay cô[muội muội này¸lúc nào cũngḹnghĩ đến lợiļích của mìnhìtrước tiên.
Nhưng ýécười sắp tớiủmiệng bị nàngĺkiềm lại, nghiêmổmặt, nhíu màyĭnói: “Muội đừngơbao giờ nóiľnhững lời nhưɨthế với tỷĬnữa.”
“Tỷ tỷ?”ề. Sở Cẩmâkinh ngạc, trongợmắt ẩn giấuḷtia bối rối.ÏSở Du bìnhỏthản nói: “Tỷísuy nghĩ kỹảrồi, hôn sựógiữa tỷ và(phủ Trấn Quốc²Hầu là doɩThánh thượng ngựɩban. Nếu tỷìđào hôn, eụrằng Vệ giaòsẽ thấy Sởàgia không chođhọ mặt mũi.ἳThánh thượng khôngỹnói, nhưng dùẹsao cũng làīphạm tội khiăquân, chắc chắnïtrong lòng Vệũgia sẽ oánýhận.”
Chuyện suyĩtàn của Sởógia sau nàyịcũng không hẳnạkhông liên quanḷtới chuyện này.
Mặcídù không lâuộsau trai trángỉcả nhà Vệἷgia đều tửḽchiến sa trường,ỵnhưng để lạiɨmột Sát ThầnɩVệ Uẩn.
Thiếu niênļmười bốn tuổiIđã tung hoànhỉsa trường, mườiễsáu tuổi diệtỉBắc Địch báoĩthù cho anhĩvà cha.
Sau nàyêtrong triều chínhèlà thiên hạĩcủa văn Cốựvõ Vệ. VệĩUẩn là ngườiɨcó thù tấtìbáo, ân oánìphân minh. Nămíđó ai đốiỉtốt với hắn,ẻhắn sẽ dũngọtuyền tương báo(*).ộAi đối xửớtệ với hắn,àhắn sẽ khôngătha một người.
(*)ằTrong câu “Tíchụthủy chi ân,ỉđương dũng tuyềnọtương báo” )(滴水之恩,当涌泉相报): Ơn bằngἵgiọt nước, cũngẻxem như suốiỵmà đáp đền.
Sởổgia thay mậnỹđổi đào, gảơSở Cẩm cho¹Vệ Quân. SởằCẩm giậu đổἶbìm leo bỏõmặc Vệ gia,ờkhi đi cònẳbày tỏ tháiồđộ khinh thường,ặkhiến lão nhânĨgia bệnh nặngĪmột trận. Tấtởcả việc này,ỹVệ Uẩn đềuíghi nhớ hết.}Sau này khiἱhắn một bướcỉlên mây liềnĭtrả hết lênóngười Sở KiếnĩXương.
Nếu không phảiầCố Sở Sinhệcòn quan tâmỵít nhiều đếnἳSở gia thìósao Sở KiếnưXương có thể:yên ổn mà[cáo lão hồiờhương?
Nghĩ tới thủữđoạn của VệổUẩn, Sở Duủcảm thấy khiếpĬsợ. Nàng dùngđtay trái đèứlại tay phảiỏmình, hướng mắtívề phía SởἲCẩm, giọng nóiíđầy sầu muộn:ỉ“Muội muội, chúngợta không thểêvì hạnh phúcãcá nhân mà¹bỏ mặc giaịtộc không lo.”ɪ
Sở Cẩm bịìlời nói cứngưrắn của SởìDu mà nghẹnệnửa ngày, gượngɨcười: “Tỷ tỷằnói phải. A(Cẩm nghĩ, lấyíhạnh phúc củaặcuộc đời tỷÍđổi lấy hạnhẩphúc của giaẻtộc, A Cẩmẫvẫn cảm thấyừrất đau lòng.ḽNếu có thểấchịu khổ thayɨtỷ thì AḹCẩm cũng bằngílòng.”
Đi Vệỷgia chịu khổ?
Aiễchẳng biết bâyÏgiờ Vệ giaìnhư mặt trờifban trưa, chiếmịđược thánh sủng.ẻTừ khi khaiýquốc đến nay,ừnhiều thế hệỉVệ gia trungỉliệt, tam côngìtứ hầu cao(môn (*), giaưgiáo chuẩn mực.ừCon cháu trongİnhà sinh raóđều là ngườiĩtài đức. Choĩdù Vệ thếủtử không phảiìlà người ưuἰtú nhất nhưngÍchắc chắn khôngýđể Sở Cẩmđchịu thiệt.
(*)ịTam công: baỳchức quan caoũnhất, gồm tháiũsư, thái phó,ĺthái bảo
(*) Tứắhầu: không traira, chắc làơ4 chức hầu.
(*)ẻCao môn: nhàĺquyền quý, nhàɪcao cửa rộng.
Choônên, tính raìmối hôn sựẫnày là Sởĩgia trèo cao.
ĐểÎthuyết phục nàng,ĺcái gì SởẹCẩm cũng nóiềcho được.
Nhớ đến(sau này Vệỏgia hi sinh,ɩlại thêm ngheấthấy lời nóiẳcủa Sở Cẩm,ậtrong lòng củaạSở Du không¹vui, nghiêm mặtjnói: “Cả nhàĪVệ gia trungạliệt, vì nướcỷđầu rơi máuÍchảy, có thểịgả cho Vệìthế tử đãìlà phúc phậnủcủa tỷ. Chẳngêqua trước đâyỳmờ mắt, nhưngỵnay đã tỉnhộngộ, muội đừngànói những lờiἵnhư thế nữa.iNếu như cònằđể tỷ ngheĬthấy, đừng trách,tỷ trở mặt!”ú
Sở Cẩm bịìlời nói củaễSở Du làmỉá khẩu, khôngĮnói được lờiínào. Nhìn thấyẵbộ mặt chínhâtrực ấy, quảỉthực Sở Cẩmịcòn định nhắcĩnàng nhớ, tốiĩhôm qua nàngẫcòn đang âmìmưu bỏ trốnỉthế nào kìa.
Nghe thế, Cố Sở Sinh nhíu mày.
Quan binh bên cạnh có hơi không kiên nhẫn, gọi: “Cố công tử, phải đi rồi.”
Nhớ lại lúc đó, Cố Sở Sinh cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹn. Hắn nhắm mắt lại, từ từ bình ổn hô hấp đau đớn.
Giờ đây…
Nhưng trong lòng nàng ta biết uy lực dũng mãnh của người tỷ tỷ này, dù tâm tư đơn giản, nhưng một khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi. Nếu còn nói tới nói lui, nàng động tay động chân một cái cũng đủ khiến nàng ta lãnh đủ.
Cho đến khi Sở Du chết trước mặt hắn.
Nàng siết chặt tay.
“Chậm nhất là đợi đến lúc mặt trời lặn.” Quan binh nhíu máy: “Không thể kéo dài hơn.”
Thế là Sở Cẩm bấm bụng cười: “Tỷ tỷ nghĩ được như vậy thì tốt quá. Muội thấy chắc tỷ đã mệt rồi, thuốc đặt ở đây. A Cẩm xin cáo lui.”
Không được, nàng tuyệt đối không thể gả cho Cố Sở Sinh.
Sở Du gật đầu, nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Nàng đuổi, hắn chạy. Hắn vẫn luôn cho rằng cô nương trong lòng mình là người hoàn mỹ thuần khiết như Sở Cẩm vậy.
Sở Cẩm cung kính lui xuống, khi ra tới đình viện thì thần sắc trở nên âm lãnh.
Khi còn trẻ không nhận ra nội tâm mông lung của bản thân, chỉ cho là hắn ghét nàng cả người mồ hôi bẩn thỉu, không thích nàng phóng túng, chán ghét nàng chuyện trò vui vẻ với đám quân sĩ trong binh doanh.
Nàng siết chặt tay.
Khi còn niên thiếu, lúc gặp phải tình cảnh này, quả thực hắn rất hoảng loạn và cam chịu. Trong cơn mưa đêm, là cô nương ấy đã đánh xe ngựa đến, dùng kiếm vén rèm xe ra, cao giọng nói: “Chàng đừng sợ, ta tới đưa chàng.” Câu nói đó đã tiếp cho hắn toàn bộ dũng khí.
Giờ này mà Sở Du còn không chịu bỏ trốn, chẳng lẽ nàng thật sự phải gả cho Cố Sở Sinh hay sao?!
Nhớ đến cái tên này, hắn đau khổ nhắm hai mắt lại.
Không được, nàng tuyệt đối không thể gả cho Cố Sở Sinh.
Sở Du gật đầu, nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Nếu không làm được Thế tử phi, vậy tuyệt đối nàng cũng không theo Cố Sở Sinh đến biên cảnh. Cho dù từ Huyện lệnh cửu phẩm thăng chức trở lại, chỉ e tuổi xuân đẹp đẽ nhất của nàng đã phải chôn vùi trong gió lạnh Bắc Cảnh.
Sở Cẩm âm thầm tính toán trong lòng.
Sở Cẩm âm thầm tính toán trong lòng.
): là một dạng báo chí tin tức, chuyên dùng cho triều đình thông báo công văn và tin tức chính trị, xuất hiện sớm nhất vào thời nhà Hán.
Mà lúc này, Cố Sở Sinh đang ở trong xe ngựa ngoài cổng thành, lẳng lặng đọc công báo(*) mới nhất.
Mà lúc này, Cố Sở Sinh đang ở trong xe ngựa ngoài cổng thành, lẳng lặng đọc công báo(*) mới nhất.
Quan binh bên cạnh có hơi không kiên nhẫn, gọi: “Cố công tử, phải đi rồi.”
Giờ này mà Sở Du còn không chịu bỏ trốn, chẳng lẽ nàng thật sự phải gả cho Cố Sở Sinh hay sao?!
Chắc chắn hắn sẽ ở bên cạnh nàng mãi mãi.
Nàng siết chặt tay. (*) Công báo ( Hắn bị nhiễm phong hàn, vừa xem vừa khẽ ho khan. Người ngoài đều cho rằng hắn không hề sợ khi phải đối mặt với chuyện xảy ra của gia tộc, nhưng thật ra không phải. Gã sai vặt nhanh nhẹn tiến lên, dúi cho quan binh một lượng bạc, cười lấy lòng: “Đại nhân chờ một lát nữa nhé, nhanh thôi mà.” 邸报 “Chậm nhất là đợi đến lúc mặt trời lặn.” Quan binh nhíu máy: “Không thể kéo dài hơn.” ): là một dạng báo chí tin tức, chuyên dùng cho triều đình thông báo công văn và tin tức chính trị, xuất hiện sớm nhất vào thời nhà Hán.
Hắn bị nhiễm phong hàn, vừa xem vừa khẽ ho khan.
Tốt quá.
Phụ thân qua đời, hắn bị liên lụy biếm chức. Đột ngột từ một thiên chi kiêu tử rơi xuống trần ai, tất cả đều cho rằng hắn sẽ vô cùng chật vật, nhưng không ngờ thiếu niên này lại bày ra dáng vẻ thong dong khác xa người thường.
Dường như hắn đang lặng lẽ chờ ai đó, không chút hoang mang.
Hắn vẫn có thể gặp lại một Sở Du còn sống ngay trước mắt.
Nhưng trong lòng nàng ta biết uy lực dũng mãnh của người tỷ tỷ này, dù tâm tư đơn giản, nhưng một khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi. Nếu còn nói tới nói lui, nàng động tay động chân một cái cũng đủ khiến nàng ta lãnh đủ.
Quan binh bên cạnh có hơi không kiên nhẫn, gọi: “Cố công tử, phải đi rồi.”
Cố Sở Sinh giương mắt nhìn cổng thành, lại liếc nhìn gã sai vặt.
Mặt trời lặn…
Gã sai vặt nhanh nhẹn tiến lên, dúi cho quan binh một lượng bạc, cười lấy lòng: “Đại nhân chờ một lát nữa nhé, nhanh thôi mà.”
“Chậm nhất là đợi đến lúc mặt trời lặn.” Quan binh nhíu máy: “Không thể kéo dài hơn.”
Nghe thế, Cố Sở Sinh nhíu mày.
Hắn nhớ kiếp trước Sở Du cũng đuổi theo vào khoảng thời gian này. Có lẽ… hắn sẽ đợi được.
Cho đến giây phút chết dưới kiếm Vệ Uẩn, hắn mới có cảm giác được giải thoát.
Hắn mở mắt ra, khóe mắt cong cong.
Mặt trời lặn…
Phụ thân qua đời, hắn bị liên lụy biếm chức. Đột ngột từ một thiên chi kiêu tử rơi xuống trần ai, tất cả đều cho rằng hắn sẽ vô cùng chật vật, nhưng không ngờ thiếu niên này lại bày ra dáng vẻ thong dong khác xa người thường. Khoảng thời gian nàng ra đi càng lâu, càng dài, tình cảm của hắn đối với nàng càng cố chấp, đậm sâu.
Hắn nhớ kiếp trước Sở Du cũng đuổi theo vào khoảng thời gian này. Có lẽ… hắn sẽ đợi được.
Nhớ đến cái tên này, hắn đau khổ nhắm hai mắt lại.
Hắn bị nhiễm phong hàn, vừa xem vừa khẽ ho khan.
Người ngoài đều cho rằng hắn không hề sợ khi phải đối mặt với chuyện xảy ra của gia tộc, nhưng thật ra không phải.
Khi còn niên thiếu, lúc gặp phải tình cảnh này, quả thực hắn rất hoảng loạn và cam chịu. Trong cơn mưa đêm, là cô nương ấy đã đánh xe ngựa đến, dùng kiếm vén rèm xe ra, cao giọng nói: “Chàng đừng sợ, ta tới đưa chàng.” Câu nói đó đã tiếp cho hắn toàn bộ dũng khí.
Sau khi chết mới biết, tự đánh xe dầm mưa đưa người gian nan cỡ nào. Thế mới biết năm đó hắn chán ghét là bởi vì hắn ghen tị, sợ hãi thứ tình cảm không tên, là sự bài xích đối với thái độ ngượng ngùng thuở thiếu thời.
Khi còn trẻ không nhận ra nội tâm mông lung của bản thân, chỉ cho là hắn ghét nàng cả người mồ hôi bẩn thỉu, không thích nàng phóng túng, chán ghét nàng chuyện trò vui vẻ với đám quân sĩ trong binh doanh.
Cố Sở Sinh giương mắt nhìn cổng thành một cái, lại liếc nhìn gã sai vặt.
Nàng đuổi, hắn chạy. Hắn vẫn luôn cho rằng cô nương trong lòng mình là người hoàn mỹ thuần khiết như Sở Cẩm vậy.
Cho đến khi Sở Du chết trước mặt hắn.
Sở Cẩm cung kính lui xuống, khi ra tới đình viện thì thần sắc trở nên âm lãnh.
(*) Công báo (邸报): là một dạng báo chí tin tức, chuyên dùng cho triều đình thông báo công văn và tin tức chính trị, xuất hiện sớm nhất vào thời nhà Hán.
Nhớ lại lúc đó, Cố Sở Sinh cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹn. Hắn nhắm mắt lại, từ từ bình ổn hô hấp đau đớn.
Lúc Sở Du chết, tình yêu của hắn với nàng mới bắt đầu.
(*) Công báo (
Sau khi chết mới biết, tự đánh xe dầm mưa đưa người gian nan cỡ nào. Thế mới biết năm đó hắn chán ghét là bởi vì hắn ghen tị, sợ hãi thứ tình cảm không tên, là sự bài xích đối với thái độ ngượng ngùng thuở thiếu thời.
Khoảng thời gian nàng ra đi càng lâu, càng dài, tình cảm của hắn đối với nàng càng cố chấp, đậm sâu.
Nếu không làm được Thế tử phi, vậy tuyệt đối nàng cũng không theo Cố Sở Sinh đến biên cảnh. Cho dù từ Huyện lệnh cửu phẩm thăng chức trở lại, chỉ e tuổi xuân đẹp đẽ nhất của nàng đã phải chôn vùi trong gió lạnh Bắc Cảnh.
Cho đến giây phút chết dưới kiếm Vệ Uẩn, hắn mới có cảm giác được giải thoát.
Quan binh bên cạnh có hơi không kiên nhẫn, gọi: “Cố công tử, phải đi rồi.”
Lúc tỉnh lại, biết mình trở về năm mười bảy tuổi, hắn mừng như điên.
Tốt quá.
Thế là Sở Cẩm bấm bụng cười: “Tỷ tỷ nghĩ được như vậy thì tốt quá. Muội thấy chắc tỷ đã mệt rồi, thuốc đặt ở đây. A Cẩm xin cáo lui.”
Hắn mở mắt ra, khóe mắt cong cong.
Hắn vẫn có thể gặp lại một Sở Du còn sống ngay trước mắt.
Giờ đây…
Chắc chắn hắn sẽ ở bên cạnh nàng mãi mãi.
Ta trao chàng tất thảy, chàng đẩy ta ra xa.
Tâm tàn ta từ bỏ, chàng tỏ lòng níu kéo.
Kiểu như… mấy người học văn thì đầu óc nghĩ loạn, mưu mô từa lưa (Sở Cẩm) Mấy người học võ thì lại ngay thẳng (Sở Du)
Chị khổ vây á Sở, tiếc là a ko phải na9 òi ??
Muộn r ông nội ạ ????