Chương 03:
Vệ thế tử, ta đi theo chàng
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Cố Sở Sinh đợi cho đến khi mặt trời lặn nhưng vẫn không thấy bóng dáng Sở Du đâu.
Chuyện xảy ra không giống trong trí nhớ khiến hắn lo lắng, nhưng lúc này quan binh đã không còn nhẫn nại. Hắn ta kéo mạnh xe ngựa, bất mãn quát: “Đi thôi!”
zenszens.wordpress.com
Cố Sở Sinh nhìn người qua kẻ lại nơi cổng thành, hít sâu một hơi, rốt cuộc đành phải khởi hành.“Các ngươi nhị khu, ta còn là muốn thường xuyên đến.””
Không sao, nhất định Sở Du sẽ đến.
zenszens.wordpress.com
Hắn tự nhủ khi hắn trở về có thể sẽ xảy ra bất kỳ biến cố nào, nhưng Cố Sở Sinh biết tình cảm của Sở Du năm mười bảy tuổi đối với hắn vô cùng sâu đậm.Uống đến đỏ bừng cả khuôn mặt nhân cất cao âm điệu, đứng ở trên ghế giơ bình rượu, vẩy ra nước bọt hướng về xung quanh.
Kiếp trước nàng đã tới, vậy kiếp này này chắc chắn cũng sẽ giống như vậy.
Trong lúc Cố Sở Sinh tràn đầy hi vọng trên con đường quan trường thì Sở Du đang ngủ ngon lành.
zenszens.wordpress.com
Vừa mới ngủ dậy, nàng đã thấy Sở Cẩm phái người đưa tin tới báo Cố Sở Sinh đã rời kinh.Ngồi ở bên cửa sổ nam nhân đem vừa rồi phát sinh một đoạn ngắn biến cố thu hết vào mắt, câu dẫn ra khóe miệng lộ ra sắc mặt tái nhợt phá lệ làm người ta sợ hãi.
Sở Du không hề quan tâm Cố Sở Sinh có rời kinh hay không, mà cái nàng để ý là tại sao muội muội lại thần thông quảng đại như vậy?
Đối với tin tức bên ngoài hiện giờ, nàng không biết chút nào cả, vậy mà Sở Cẩm lại biết rõ thời gian Cố Sở Sinh rời kinh. Hẳn là do Sở Cẩm lấy được tin tức từ Cố Sở Sinh, nói cách khác, thật ra năm đó Cố Sở Sinh và Sở Cẩm vẫn luôn liên lạc với nhau, chưa từng gián đoạn.Tĩnh Hảo câu cái vuốt, ở cứng rắn vỏ cây thượng lưu lại một cái cơ hồ không nhìn thấy xiên.
Sở Cẩm bảo bản thân không hề có bất kì tình ý nào đối với Cố Sở Sinh, để cho nàng bỏ trốn cùng với Cố Sở Sinh, thế nhưng nàng ta vẫn duy trì liên lạc với hắn.
zenszens.wordpress.com
Sở Du nâng tay ném tờ giấy vào trong lò lửa, truyền lời cho thị nữ: “Nói với Nhị tiểu thư, không cần phải nói loại chuyện này với ta. Chắc trong lòng muội ấy cũng biết quy củ, đừng để ta nói nhiều.” Tĩnh Hảo chui vào ấu điểu ấm áp tổ chim bên trong, đem chính mình thân thể gầy nhỏ giấu đến ấu điểu cánh hạ, che kín trên người nó mảnh nhung, đóng mắt ngủ bù.
Nói xong, Sở Du ngẩng đầu nhìn thị nữ kia, giọng nói lạnh lùng: “Phủ tướng quân cũng cần mặt mũi, tự mình cân nhắc cho tốt.”
zenszens.wordpress.com
Thị nữ không biết tờ giấy ghi nội dung gì, bị Sở Du mắng đến hồ đồ, lật đật chạy đi. Sở Du nhìn ánh nến lập lòe, nhịn không được thở dài một hơi.
Tờ giấy này đã khiến nàng hoàn toàn chết tâm đối với muội muội.
zenszens.wordpress.com
Tính Sở Cẩm vốn hai mặt, cũng không phải đến khi trưởng thành mới có, gốc rễ cái xấu chính là trong nội tâm.Zia lịch 16542 năm tháng 4, phát hiện kia chỉ ngu xuẩn chim sẻ nhất điểm tác dụng, chờ đợi lần nữa nghiệm chứng.
Năm đó nàng thích Cố Sở Sinh, nhưng vì đó là vị hôn phu của Sở Cẩm cho nên suốt mấy năm trời nàng không hề biểu hiện ra ngoài. Sở Du không nhắc nhiều gì tới Cố Sở Sinh, thậm chí tránh né luôn các cuộc gặp gỡ thường ngày. Thánh thượng tứ hôn, nàng liền đồng ý. Sở Du tự nhận bản thân đã làm rất tốt. Năm đó nàng đuổi theo Cố Sở Sinh đến Côn Dương, đến chính bản thân hắn còn cảm thấy bất ngờ.
Nếu không phải Sở Cẩm khóc lóc kể lể, nếu không phải Sở Cẩm cầu xin nàng, vậy tại sao nàng lại phải đi chịu khổ với Cố Sở Sinh?
zenszens.wordpress.com
Bề ngoài nói bản thân không thích, cổ vũ tỷ tỷ tìm kiếm tình yêu đích thực. Bên trong lại tơ vương không dứt với Cố Sở Sinh…
Sở Du cảm thấy bất lực. Nàng không hiểu tại sao Sở Cẩm lại có tính tình này, rõ ràng đều là xuất thân từ phủ tướng quân, rõ ràng đều là đích tiểu thư, sao lại tính cách lại khác nhau đến như vậy.
Sở Du suy nghĩ một chút. Nhân cơ hội được tái sinh, nàng cũng không muốn để ý gì nhiều quá. Sở Du lấy bút mực ghi lại toàn bộ chuyện lớn chuyện nhỏ mà nàng nhớ được. Dù sao đã được sống lại lần nữa, đương nhiên nàng không thể để phí phạm.
Chuyện lớn nhất sắp tới chính là cả nhà Vệ gia sẽ tử chiến sa trường.
Ngày hai mươi bảy tháng bảy năm đó, cũng là ngày Sở Cẩm gả cho Vệ Quân, có cấp báo từ biên cảnh gởi đến Hoa Kinh. Vệ Quân theo phụ thân xuất chinh.
Vệ gia tổng cộng có bảy người con trai, bao gồm cả người nhỏ nhất là Vệ thất lang – Vệ Uẩn, đều đi ra chiến trường. Tất cả mọi người đều cho rằng Chiến Thần Vệ gia sẽ khải hoàn trở về giống như trước đây. Nhưng một tháng sau tin tức truyền đến toàn bộ bảy vạn tinh binh Vệ gia dẫn dắt đều bị tiêu diệt tại Bạch Đế Cốc.
Vệ Uẩn đưa linh cữu về kinh, chịu sự tra xét của Đại Lý Tự. Chiến dịch lần này thất bại là vì Trấn Quốc Hầu – Vệ Trung đã không để ý Hoàng lệnh, mạnh mẽ truy kích đào binh Bắc Địch mà gây ra cớ sự. Lập tức các đại thế gia khác đều nháo nhào muốn cắt đứt quan hệ với Vệ gia, ngoại trừ phu nhân Tưởng thị của nhị công tử Vệ Thúc tự vẫn bên ngoài, những phu nhân và thị thiếp các phòng còn lại đều xin được rời đi. Vệ Uẩn thay thế huynh trưởng và phụ thân viết thư hòa ly. Nhất thời Vệ gia giống như cây đổ bầy khỉ tan, cả Hầu phủ to như vậy chỉ còn lại Vệ Uẩn và Vệ phu nhân, cùng năm đứa trẻ thơ dại.
Lúc đó Sở Du theo Cố Sở Sinh ra Côn Dương xa xôi. Côn Dương là tuyến thứ hai của Bắc Cảnh, là vị trí vận chuyển lương thảo trọng yếu. Lúc đó Sở Du từng nhiều lần giúp đỡ Cố Sở Sinh vận chuyển lương thực ra tiền tuyến.
Nhưng lúc Sở Du tiếp xúc chiến sự thì người nhà Vệ gia đã chết cả rồi. Nàng cũng không biết rõ người nhà Vệ gia chết thế nào và vì sao chết.
Nàng chỉ biết, sau này Quốc cữu – Diêu Dũng nhận nhiệm vụ nguy nan là đóng quân ở Bạch Thành, nhưng cuối cùng ông ta bỏ thành mà chạy. Các nơi bị vây hãm nổi lên chiến loạn. Đương lúc trong triều không có người để dùng, Vệ Uẩn ở trong lao ngục thỉnh lệnh, đảm nhiệm sinh tử trạng (*) bước ra tiền tuyến.
(*) Sinh tử trạng (生死状): loại giấy thường được ký trước khi quyết đấu một mất một còn, nội dung chỉ bao gồm “Hai bên sống chết đều không truy cứu”.
Hoặc thắng, hoặc chết.
Ngày Vệ Uẩn khải hoàn trở về, xách theo đầu Diêu Dũng tiến vào ngự thư phòng. Sau khi trở ra, Hoàng đế lập tức ban thêm tước vị cho toàn bộ nam nhi đã tử chiến của Vệ gia.
Nàng không hy vọng người nhà Vệ gia chết.
Sở Du cầm bút, mắt lóe lên hàn quang.
Nam nhi kiên cường như Vệ gia không nên chết.
Nàng tỉ mỉ viết ra toàn bộ những gì liên quan đến Vệ gia, mong rằng sẽ thay đổi được cục diện năm đó.
Viết mãi cho đến tận bình minh, Tạ Vận mang theo người bưng mâm tới.
Phủ tướng quân đã treo đầy đèn đỏ và giấy đỏ. Tạ Vận thấy Sở Du đang viết gì đó, sốt ruột hỏi: “Con đang làm gì đấy? Đã sắp thành thân rồi mà không chịu nghỉ ngơi cho khỏe. Để ta xem ngày mai con có chịu nổi không!”
“Mẫu thân, không sao đâu.”
Sở Du ném tờ giấy kia vào bếp than. Suốt một đêm sắp xếp, toàn bộ chi tiết đều đã nằm trong đầu nàng, vô cùng sâu sắc.
Sở Du thong thả xoay người, nhìn thấy đồ đạc nha hoàn chuẩn bị, liền cười nói: “Là hỉ phục?”
“Phải, mau mau thay đi.” Tạ Vận hơi bất mãn, nhưng nhìn dáng vẻ vui vẻ của con gái thì sự bất mãn tan đi không ít. Bà gọi thêm người vào hầu hạ Sở Du rửa mặt chải đầu.
Tắm rửa, bôi dầu hoa quế lên tóc, thay áo dài đỏ thẫm thêu hình phượng hoàng bằng kim tuyến rực rỡ.
Sau đó Sở Du ngồi yên cho thị nữ trang điểm.
Sở Cẩm cầm lược vào, nói với Tạ Vận ở bên cạnh: “Mẫu thân, chải tóc đi.”
Tạ Vận nhìn Sở Du trong gương. Thầm nhỏ giọng với Sở Cẩm: “Con nhìn xem, ngày thường tỷ con không trang điểm, lần đầu trang điểm đẹp như vậy mà đã đi lấy chồng rồi.”
Nói xong, Tạ Vận cầm lược, nâng tay chải từng lọn tóc cho nàng, thì thầm: “Ngày sau đến Vệ gia rồi đừng có ngang bướng như ở nhà, dù sao con gái gả đi là phải chịu thiệt. Con ở Vệ gia, nếu việc gì có thể nhịn thì cứ nhịn, đừng quá so đo.”
Nếu như là ngày xưa nghe thấy những lời này, Sở Du đã tranh cãi hơn thua với Tạ Vận một phen. Nhưng giờ nghe thấy giọng nói kèm theo tiếng nức nở của Tạ Vận, chút khó chịu trong lòng đều tan biến hết, nàng thở dài đáp: “Con gái biết rồi.”
Tạ Vận gật đầu, nhấc tay chải xuống.
“Một chải, chải bạc đầu…”
“Hai chải, đầu bạc tề mi…”
Tạ Vận vừa chải cho Sở Du vừa ứa nước mắt, đến khi xong rồi bà đã kìm nén không nổi nữa, mệt mỏi để Sở Cẩm dìu ra.
Thị nữ bưng mâm tiến đến chỗ Sở Du, sau đó đội mũ phượng cho nàng.
Khi đó trời đã dần sáng, bên ngoài truyền đến tiếng đánh trống khua chiêng. Một nha hoàn vội vàng chạy vào, vui mừng nói: “Phu nhân, Đại tiểu thư, người nhà Vệ gia tới rồi!”
Nghe thế, Tạ Vận liền đứng dậy, có vẻ muốn đi ra ngoài. Nhưng vừa mới bước một bước bà đã sực nhớ: “Không được, không được, bọn họ còn phải chờ một lát nữa.”
Thế là lại trở về, toàn bộ nữ quyến cùng ở trong phòng chờ người Vệ gia tới.
Theo tập tục, khi người Vệ gia đến đón dâu, bên Sở gia sẽ làm một vài chuyện gây khó dễ, cho đến một canh giờ sau Sở Du mới được ra ngoài. Bên ngoài ầm ĩ khiến cả đám Sở Du ngồi trong phòng mà thấp thỏm không yên.
Dù sao Sở Cẩm cũng còn trẻ, nghe tiếng náo động bên ngoài thì khẽ nói: “Mẫu thân, hay là con ra ngoài xem một chút?”
Lời này vừa nói, lập tức ai ai cũng đều nhen nhóm ý định. Mọi người nhìn Tạ Vận, bà không khỏi bật cười: “Các cô đúng là thiếu kiên nhẫn, chỉ là đón dâu thôi mà, có cái gì đẹp mà xem?”
Đẹp chứ.
Sở Du suy nghĩ trong lòng.
Kiếp trước hôn lễ của nàng và Cố Sở Sinh ở Côn Dương hết sức đơn sơ. Trong sân bày hai bàn mời thuộc hạ của Cố Sở Sinh, xốc khăn voan lên là hết chuyện. Cố Sở Sinh từng nói sẽ bù đắp cho nàng một hôn lễ thật linh đình, nhưng nàng đã đợi cả cuộc đời.
Đợi đến cả đời này luôn có những chuyện không giống như cũ. Phần tò mò kia cứ luôn đè nặng trong lòng Sở Du. Nàng nói với Tạ Vận: “Mẫu thân, hay chúng ta ra xem đi.”
“Cái con bé này…”
Tạ Vận cười đẩy nàng, đang lúc nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng tranh chấp ầm ĩ, sau đó bà nhìn thấy hai thiếu niên trèo lên nóc nhà, sắp sửa đánh nhau.
Tiếng Sở Cẩm kinh hô: “Là Nhị ca!”
Sở gia có tổng cộng bốn đứa con: Thế tử Sở Lâm Dương, nhị công tử Sở Lâm Tây, kế tiếp là hai chị em Sở Du và Sở Cẩm. Sở gia xuất thân tướng môn, Sở Lâm Dương vì cố kỵ thân phận, còn Sở Lâm Tây thì lại chẳng khách khí, bắt đầu động tay động chân với người Vệ gia.
Nhóm nữ quyến xúm tới bên cửa sổ, tranh nhau ló đầu ra mái hiên. Sở Du, Tạ Vận và Sở Cẩm cũng đi đến ngửa đầu lên nhìn.
Sở Lâm Tây mặc cẩm bào màu lam, nhìn qua khá điển trai. Thiếu niên đối diện hắn thì cao lắm cũng chỉ mười bốn tuổi, mặc bộ kính trang (*) màu đen, tóc buộc cao bằng dây cột trắng đen xen kẽ. Tuy ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, nhưng trên người tỏa ra khí chất kiêu ngạo không thua kém gì Sở Lâm Dương.
Hòn đá chọi trúng đích, cậu ta trở mình té xuống đất.
Sở Du cho người cuốn màn xe. Nàng ngồi bên trong, bình tĩnh cung kính hành lễ: “Vệ đại nhân.” “Sở Lâm Tây do tẩu tử đánh rớt xuống đó.” (*) Kính trang ( Sở Lâm Tây hét ầm lên: “Vệ thất lang, ngươi chơi xấu!” Tầm mắt nàng đều đỏ bừng, không nhìn thấy gì cả. Sở Du chỉ nghe thấy tiếng nhạc và tiếng pháo nổ bên tai, sau đó một vải lụa đỏ xuất hiện trước mắt nàng. Nàng nghe thấy một giọng nói ôn hòa nhã nhặn, nhưng lại không giấu được vẻ khẩn trương: “Sở… Sở… Sở cô nương…” 劲装 “Cố phu nhân?” Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lúc này Vệ Uẩn vẫn chỉ là một đứa trẻ, cho nên không xuất sắc lắm đâu, nhưng phong thái lúc lớn lên của hắn thì không ai bì được. Mọi người đừng sốt ruột nha ~~~~ ): Một loại trang phục gọn gàng, ôm sát, ống tay áo túm lại, thường dành cho những người hay tập võ, các tướng quân thời xưa thương mặc kính trang bên trong, giáp trụ bên ngoài.
“Cố phu nhân?”
“Cố phu nhân.” Vệ Uẩn cười khẽ: “Hối hận không?”
Vốn thường ngày Sở Lâm Tây cũng coi như là tuấn tú, nhưng người đối diện hắn còn tuấn lãng hơn gấp bội. Mắt như tinh nguyệt, mày như sơn loan(*),đuôi mắt hơi xếch tạo thêm vài phần phong lưu diễm lệ. Có điều vẻ mặt thiếu niên đứng đắn, nghiêm túc chính trực, chỉ có khí thế là sắc bén như đao đâm thẳng vào tim người.
): Một loại trang phục gọn gàng, ôm sát, ống tay áo túm lại, thường dành cho những người hay tập võ, các tướng quân thời xưa thương mặc kính trang bên trong, giáp trụ bên ngoài.
Sở Lâm Tây hét ầm lên: “Vệ thất lang, ngươi chơi xấu!”
“Đến bước đường này…” Ánh mắt hắn bình tĩnh: “Phu nhân có từng hối hận?” (*) Kính trang ( (*) Sơn loan: dãy núi
Lúc ấy Sở Du khẽ cười, đón lấy ánh mắt đối phương, vẻ mặt thản nhiên: “Thiếp thân làm việc, trước giờ chỉ nghĩ có làm hay không, không có hối hận.”
Công tử thế gia Hoa Kinh khó mà có được dáng vẻ nghiêm cẩn tàn khốc kia, tựa như bông tuyết nở rộ giữa Bắc Cảnh lạnh lẽo, xinh đẹp cao quý mà lạnh lùng.
Công tử thế gia Hoa Kinh khó mà có được dáng vẻ nghiêm cẩn tàn khốc kia, tựa như bông tuyết nở rộ giữa Bắc Cảnh lạnh lẽo, xinh đẹp cao quý mà lạnh lùng.
“Sở Lâm Tây do tẩu tử đánh rớt xuống đó.”
Ánh mắt Sở Du ngừng lại trên người thiếu niên. Trong khoảnh khắc, nàng tưởng chừng như được trở lại kiếp trước. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất nàng gặp mặt người này.
(*) Kính trang (
Vệ Quân mặc hỉ bào, hai tay đặt sau người, mặt giả bộ bình tĩnh, lặng lẽ sáp tới gần Vệ Uẩn, nhỏ giọng hỏi: “Đệ thấy?”
Sở Du không khỏi cong khóe miệng, nhặt cục đá bên trong chậu hoa, ném về phía Sở Lâm Tây.
Lúc ấy chàng là Trấn Bắc Vương danh chấn thiên hạ, giám sát phủ Ngũ Quân Đô Đốc, tay nắm binh quyền, khuynh đảo triều chính.
Vệ Uẩn đứng sững trên nóc nhà một lát, sau đó xoay người nhìn về phía Sở Du. “Khi nào trở về?”
Sở Du sửng sốt, Vệ Uẩn nhìn về phía xa xăm: “Cố phu nhân có biết, năm đó Vệ phủ tới tận nhà cầu hôn, người trong nhà từng hỏi, Sở gia có hai người con gái, ai là người trong tim huynh trưởng. Huynh ấy trả lời huynh ấy thích Đại tiểu thư, vì Đại tiểu thư tập võ. Sau này lớn lên, nếu huynh ấy đánh không lại thì có thể mang thê tử ra trận.”
Ngày ấy nàng bị Cố Sở Sinh bắt rời khỏi Hoa Kinh, cũng đúng vào dịp tuyết rơi. Chàng thúc ngựa về kinh, trong mặc hắc y, ngoài khoác áo trắng, vẻ mặt lạnh lùng.
Đại môn từ từ mở ra, Sở Du mặc hỉ bào được Sở Cẩm dìu dắt đi ra trước mặt mọi người.
Khi ấy cơ thể Vệ Uẩn cường tráng hơn bây giờ rất nhiều, trong mắt cũng không có hưng khí bừng bừng của tuổi trẻ.
Nàng chỉ cần dùng một câu nói đã có thể khiến hắn vững tâm, Thế tử phi của Trấn Quốc Hầu phủ phải là người như thế.
Ánh mắt chàng lạnh như hồ băng sâu thẳm, đánh xe ngựa chặn đường nàng.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía nàng: “Cố phu nhân không giống hạng người bợ đỡ xu nịnh như muội muội mình, bằng lòng từ bỏ thánh hôn ngự ban, đi theo Cố đại nhân tới Bắc Cảnh xa xôi, chinh chiến sa trường. Đáng tiếc Cố phu nhân có mắt không tròng, huynh trưởng ta xem phu nhân như trân bảo, nhưng phu nhân cũng không ngoảnh lại chút nào.”
Lúc ấy chàng là Trấn Bắc Vương danh chấn thiên hạ, giám sát phủ Ngũ Quân Đô Đốc, tay nắm binh quyền, khuynh đảo triều chính.
“Cố phu nhân?”
Nói tới đây, Vệ Uẩn tỏ ra u sầu: “Ca, đệ cảm thấy sau này không thể thắng được vợ chồng hai người.”
Ngữ điệu của Vệ Uẩn không lên không xuống, tuy là hỏi nhưng lại không có chút gì hoài nghi, hẳn đã sớm biết người ngồi bên trong là ai.
“Vệ thế tử, đừng khẩn trương.”
Vốn thường ngày Sở Lâm Tây cũng coi như là tuấn tú, nhưng người đối diện hắn còn tuấn lãng hơn gấp bội. Mắt như tinh nguyệt, mày như sơn loan(*),đuôi mắt hơi xếch tạo thêm vài phần phong lưu diễm lệ. Có điều vẻ mặt thiếu niên đứng đắn, nghiêm túc chính trực, chỉ có khí thế là sắc bén như đao đâm thẳng vào tim người.
Sở Du cho người cuốn màn xe. Nàng ngồi bên trong, bình tĩnh cung kính hành lễ: “Vệ đại nhân.”
“Cố phu nhân đi đâu đấy?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lúc này Vệ Uẩn vẫn chỉ là một đứa trẻ, cho nên không xuất sắc lắm đâu, nhưng phong thái lúc lớn lên của hắn thì không ai bì được. Mọi người đừng sốt ruột nha ~~~~
“Cố phu nhân đi đâu đấy?”
Vệ Quân cong mày cười: “Đương nhiên, mắt nhìn người của ca đệ làm sao sai được.”
“Kiền Dương.”
“Khi nào trở về?”
Nàng không đáp lời, chỉ kính cẩn ngồi đó, nhìn chàng trai kia thúc ngựa rời đi.
“Kiền Dương.”
“Không biết.”
(*) Kính trang (劲装): Một loại trang phục gọn gàng, ôm sát, ống tay áo túm lại, thường dành cho những người hay tập võ, các tướng quân thời xưa thương mặc kính trang bên trong, giáp trụ bên ngoài. Ánh mắt chàng lạnh như hồ băng sâu thẳm, đánh xe ngựa chặn đường nàng.
“Cố phu nhân.” Vệ Uẩn cười khẽ: “Hối hận không?”
Sở Du khẽ cười. Nàng cầm dải lụa đỏ, cất tiếng dịu dàng.
Sở Du sửng sốt, Vệ Uẩn nhìn về phía xa xăm: “Cố phu nhân có biết, năm đó Vệ phủ tới tận nhà cầu hôn, người trong nhà từng hỏi, Sở gia có hai người con gái, ai là người trong tim huynh trưởng. Huynh ấy trả lời huynh ấy thích Đại tiểu thư, vì Đại tiểu thư tập võ. Sau này lớn lên, nếu huynh ấy đánh không lại thì có thể mang thê tử ra trận.”
Khi ấy cơ thể Vệ Uẩn cường tráng hơn bây giờ rất nhiều, trong mắt cũng không có hưng khí bừng bừng của tuổi trẻ.
“Một ngày trước khi thành thân, huynh trưởng thao thức suốt đêm. Còn răn dạy ta, Sở gia luyện võ, nếu như lúc đón dâu có động tay động chân, ta phải nhường nhịn một chút.”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía nàng: “Cố phu nhân không giống hạng người bợ đỡ xu nịnh như muội muội mình, bằng lòng từ bỏ thánh hôn ngự ban, đi theo Cố đại nhân tới Bắc Cảnh xa xôi, chinh chiến sa trường. Đáng tiếc Cố phu nhân có mắt không tròng, huynh trưởng ta xem phu nhân như trân bảo, nhưng phu nhân cũng không ngoảnh lại chút nào.”
“Đến bước đường này…” Ánh mắt hắn bình tĩnh: “Phu nhân có từng hối hận?”
Lúc ấy Sở Du khẽ cười, đón lấy ánh mắt đối phương, vẻ mặt thản nhiên: “Thiếp thân làm việc, trước giờ chỉ nghĩ có làm hay không, không có hối hận.”
(*) Sơn loan: dãy núi
Người con trai không nói gì, chàng ta lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, lạnh nhạt đáp: “Đáng tiếc.”
Nàng không đáp lời, chỉ kính cẩn ngồi đó, nhìn chàng trai kia thúc ngựa rời đi.
Bây giờ nàng ngửa đầu, nhìn Vệ Uẩn và Sở Lâm Tây đánh nhau. Rõ ràng công phu của chàng cao hơn Sở Lâm Tây rất nhiều, vậy mà phải quần nhau rất lâu với Sở Lâm Tây, cố không để lộ vết tích.
“Một ngày trước khi thành thân, huynh trưởng thao thức suốt đêm. Còn răn dạy ta, Sở gia luyện võ, nếu như lúc đón dâu có động tay động chân, ta phải nhường nhịn một chút.”
Sở Du không khỏi cong khóe miệng, nhặt cục đá bên trong chậu hoa, ném về phía Sở Lâm Tây.
Vệ Quân đứng phía trước, Vệ Uẩn và Nhị công tử Vệ Thúc đứng phía sau Vệ Quân, người nhà Vệ gia và Sở gia chia ra sắp xếp đứng trên bậc thang phía sau ba người. Người chủ trì buổi lễ đứng bên phải, hô lớn: “Mở cửa đón dâu!”
Hòn đá chọi trúng đích, cậu ta trở mình té xuống đất.
Sở Lâm Tây hét ầm lên: “Vệ thất lang, ngươi chơi xấu!”
Vệ Uẩn đứng sững trên nóc nhà một lát, sau đó xoay người nhìn về phía Sở Du.
Nữ tử mặc hỉ phục, đầu đội mũ phượng, nghiêng người tựa vào cạnh cửa. Nàng cầm cục đá trong tay, tung hứng lên xuống, cười rất mờ ám.
Bây giờ nàng ngửa đầu, nhìn Vệ Uẩn và Sở Lâm Tây đánh nhau. Rõ ràng công phu của chàng cao hơn Sở Lâm Tây rất nhiều, vậy mà phải quần nhau rất lâu với Sở Lâm Tây, cố không để lộ vết tích.
Vệ Uẩn sực hiểu ra, chàng nở nụ cười xán lạn.
Vệ Uẩn chắp tay về phía Sở Du, sau đó mới thả người nhảy xuống. Sở Lâm Tây và mấy người anh em khác làm ầm lên, Sở Lâm Dương ở giữa điều đình. Vệ Uẩn mau chóng vòng đến phía sau Vệ Quân, nhỏ giọng nói: “Ca, tẩu tử đẹp lắm!”
Vệ Uẩn sực hiểu ra, chàng nở nụ cười xán lạn.
Vệ Quân mặc hỉ bào, hai tay đặt sau người, mặt giả bộ bình tĩnh, lặng lẽ sáp tới gần Vệ Uẩn, nhỏ giọng hỏi: “Đệ thấy?”
“Sở Lâm Tây do tẩu tử đánh rớt xuống đó.”
Nói tới đây, Vệ Uẩn tỏ ra u sầu: “Ca, đệ cảm thấy sau này không thể thắng được vợ chồng hai người.”
Ánh mắt Sở Du ngừng lại trên người thiếu niên. Trong khoảnh khắc, nàng tưởng chừng như được trở lại kiếp trước. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất nàng gặp mặt người này.
Vệ Quân cong mày cười: “Đương nhiên, mắt nhìn người của ca đệ làm sao sai được.”
Tầm mắt nàng đều đỏ bừng, không nhìn thấy gì cả. Sở Du chỉ nghe thấy tiếng nhạc và tiếng pháo nổ bên tai, sau đó một vải lụa đỏ xuất hiện trước mắt nàng. Nàng nghe thấy một giọng nói ôn hòa nhã nhặn, nhưng lại không giấu được vẻ khẩn trương: “Sở… Sở… Sở cô nương…”
Đang lúc nói chuyện thì đã đến canh giờ, Sở Kiến Xương không thể trì hoãn nữa. Ông giơ tay lên, Sở Lâm Dương mau chóng gọi Sở Lâm Tây và những người bên Vệ gia đứng dạt sang hai bên.
Ở trong phòng, thị nữ lật đật chạy tới, lấy khăn voan phủ lên đầu Sở Du, dắt nàng ra ngoài.
Vệ Quân đứng phía trước, Vệ Uẩn và Nhị công tử Vệ Thúc đứng phía sau Vệ Quân, người nhà Vệ gia và Sở gia chia ra sắp xếp đứng trên bậc thang phía sau ba người. Người chủ trì buổi lễ đứng bên phải, hô lớn: “Mở cửa đón dâu!”
Ngày ấy nàng bị Cố Sở Sinh bắt rời khỏi Hoa Kinh, cũng đúng vào dịp tuyết rơi. Chàng thúc ngựa về kinh, trong mặc hắc y, ngoài khoác áo trắng, vẻ mặt lạnh lùng. Ở trong phòng, thị nữ lật đật chạy tới, lấy khăn voan phủ lên đầu Sở Du, dắt nàng ra ngoài.
Đại môn từ từ mở ra, Sở Du mặc hỉ bào được Sở Cẩm dìu dắt đi ra trước mặt mọi người.
Tầm mắt nàng đều đỏ bừng, không nhìn thấy gì cả. Sở Du chỉ nghe thấy tiếng nhạc và tiếng pháo nổ bên tai, sau đó một vải lụa đỏ xuất hiện trước mắt nàng. Nàng nghe thấy một giọng nói ôn hòa nhã nhặn, nhưng lại không giấu được vẻ khẩn trương: “Sở… Sở… Sở cô nương…”
Sở Du khẽ cười. Nàng cầm dải lụa đỏ, cất tiếng dịu dàng.
Nữ tử mặc hỉ phục, đầu đội mũ phượng, nghiêng người tựa vào cạnh cửa. Nàng cầm cục đá trong tay, tung hứng lên xuống, cười rất mờ ám.
“Vệ thế tử, đừng khẩn trương.”
Nàng nói: “Ta đi theo chàng.”
Người con trai không nói gì, chàng ta lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, lạnh nhạt đáp: “Đáng tiếc.”
Đột nhiên tim Vệ Quân trở nên bình ổn. Hắn cầm lấy dải lụa đỏ, trái tim thấp thỏm bấy lâu rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Vệ Uẩn chắp tay về phía Sở Du, sau đó mới thả người nhảy xuống. Sở Lâm Tây và mấy người anh em khác làm ầm lên, Sở Lâm Dương ở giữa điều đình. Vệ Uẩn mau chóng vòng đến phía sau Vệ Quân, nhỏ giọng nói: “Ca, tẩu tử đẹp lắm!”
Hắn không chọn sai người.
Sở Du cho người cuốn màn xe. Nàng ngồi bên trong, bình tĩnh cung kính hành lễ: “Vệ đại nhân.”
Nàng chỉ cần dùng một câu nói đã có thể khiến hắn vững tâm, Thế tử phi của Trấn Quốc Hầu phủ phải là người như thế.
(*) Sơn loan: dãy núi
P/s (Tác giả): Lúc này Vệ Uẩn vẫn chỉ là một đứa trẻ, cho nên không xuất sắc lắm đâu, nhưng phong thái lúc lớn lên của hắn thì không ai bì được. Mọi người đừng sốt ruột nha ~~~~
Huhu Vệ Quân tốt ntn mà cungz chỉ là nvat phụ của phụ :(((. Sau này 2 ac yêu nhau, chắc Vệ Uẩn cũng trằn trọc lắm, đại ca tốt thế này cơ mà
Vệ đại ca chuẩn soái ca nam thần thế này cơ mà kiếp trc Du Du mắt đã mù tai còn điếc toàn nghe lời lừa gạt, bỏ lỡ cả 1 đời ?
Sao toi lại muốn ship Vệ Quân với Sở Du thế này huhu, cảm giác hai người sẽ hợp nhau lắm ấy, huống chi Vệ Quân còn thích nàng từ trước
AAAAA Mình nghĩ Vệ Quân là nam chính đấy đấy ! ! !
Mới đọc 2 chương là cảm thấy bộ này sẽ không làm mị thất vọng
Tác giả xây dựng hình tượng Vệ gia tựa tựa Dương Gia Tướng nhỉ, cũng có 7 ng con nhưng Dương Gia Tướng thảm hơn Vệ gia nhiều
Thấy vệ quân giống ông chồng trc của nữ 9 trong phim Khi ấy hoa nở trăng vừa tròn quá
Vệ Quân dễ thương z mà phải nghỉ diễn sớm thế ????????. Tác giả làm quả bối cảnh mở đầu quá là bì thương ????