Thế giới VIII : Cứu vớt Đào phạm 36 tuổi (5)
Chương 35
Editor: Zens Zens
Tại khoảnh khắc kia, trong đầu Ngôn Thương vẫn hiện lên hình ảnh Lăng Chỉ Thủy vươn tay ra về phía nàng, ánh mắt đau xót khó tin.
Nhưng nàng cũng không còn cách nào khác.
Phía sau cửa đá này là ám khí cơ quan dày đặc. Có một lần nàng thử thăm dò đi qua cửa đá, ban đầu là những cơ quan đơn giản, nàng có thể đối phó. Nhưng càng ra ngoài, cơ quan càng chí mạng, nơi tận cùng của thạch động là một cục đá lớn lăn xuống ầm ầm, nàng không có cách nào vượt qua được.
Cục đá trong cùng của thạch động còn hở ra một khoảng đủ cho một người chật vật chui qua, nhưng đó là với điều kiện võ công cao cường. Một mình Lăng Chỉ Thủy có thể qua được, nếu thêm một người không có võ công cao mà chỉ biết điểm huyệt như nàng sẽ chỉ làm liên lụy hắn.
Lăng Chỉ Thủy là một người muốn báo thù. Hắn càng xem trọng tính mạng của mình hơn. Cho dù nàng yêu cầu hắn mang nàng đi cũng chỉ là chuyện viển vông. Cho nên Ngôn Thương dứt khoát để hắn ra đi, bảo rằng mình muốn chết cùng chỗ với mẫu thân.
Dù nói vậy, nhưng nàng không định sẽ chết ở đây thật.
Ngôn Thương định ở đây một lúc, đợi đến khi căn phòng của Vu Thốn Tâm tại Bá Vân Sơn Trang bị cháy sạch, nàng sẽ chui ra trước mặt các cao thủ võ lâm, nói là mình bị Lăng Chỉ Thủy uy hiếp, nên mới giấu kín đào phạm.
Cho dù Vu Bá Vân muốn giết nàng đến mức nào, nếu nàng nói rõ ràng thì những cao thủ đức cao vọng trọng ấy sẽ không để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Chỉ cần nàng có thể bắt đúng thời cơ, khiến cho người trong võ lâm nghe lời nàng trước Vu Bá Vân, nàng tất có thể sống. Tiền đề để hoàn thành nhiệm vụ là cần phải sống, chỉ cần còn sống, việc gì cũng còn hi vọng.
Dạ minh châu tỏa sáng, chiếu rõ mỗi ngóc ngách trong hang động. Ngôn Thương thở dài, dựa vào quan tài ngồi xuống. Mẫu thân của Vu Thốn Tâm đang nằm bên trong, nàng không cảm thấy sợ, có điều nhìn quan tài lại thấy bi thương trong lòng, không kiềm được lệ tràn khóe mi.
Trong lúc đang nhìn hang động thất thần, đột nhiên cửa đá bên kia truyền đến âm thanh ầm vang thật lớn. Cửa đá chấn động nặng nề, khói bụi từ các khe hở văng tung tóe.
Trong lòng Ngôn Thương chấn động.
“… Lăng đại ca?”
Không ai trả lời, tiếng nói thiếu nữ ngây ngô vang vọng bên trong mộ thất, nghe thấy vô cùng dọa người.
Lại một tiếng ầm vang lên, cửa đá chấn động lần nữa. Lúc này, có vài vụn đá rơi xuống lịch bịch từ đỉnh mộ thất, có thể thấy được người phía sau dùng sức lực lớn đến cỡ nào.
Trong đầu chắc chắn là Lăng Chỉ Thủy đang tìm cách phá cửa, Ngôn Thương thở dài trong lòng.
Hắn quá dễ bị người khác đả động, dễ làm theo cảm tính, khó trách bị Giả Trang thuyết phục tự sát. Nếu không phải nàng đi trước một bước, ngăn cản hắn tìm Vu Bá Vân báo thù, chỉ sợ kết cục khó sửa.
Rõ ràng đã có thể chạy một mình, nhưng lại vì con gái của kẻ thù mà trở lại, cố hết sức lực phá cửa đá.
Hành vi không có lý trí như thế, nhưng lại làm cho lòng nàng trở nên ấm áp kì lạ.
“Lăng đại ca! Huynh không cần lo cho ta, tự huynh chạy đi!”
Ngôn Thương đến gần cửa đá, kêu lớn một tiếng. Đột nhiên bên kia cửa động ngừng một chốc, sau đó lại càng phá kịch liệt hơn. Giống như trong lòng người phá cửa tích lũy rất nhiều oán giận, muốn thông qua việc này mà phát tiết ra.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Cửa đá bay đầy bụi đất mịt mù, Ngôn Thương cảm thấy mắt sắp không mở ra được nữa, đành lấy tay che lại, híp mắt nhìn chăm chăm về hướng đó. Không biết bao lâu, cửa đá bị đập một lúc thật sự vỡ ra một kẽ hở lớn, lại một tiếng ầm vang lên, cửa vỡ thành từng miếng.
Bụi tan, Ngôn Thương lấy tay che mắt ra, chậm chạp mở mắt thăm dò.
Giữa bụi mù mịt dần tan, một bóng người từ từ đi ra. Thân hình cao lớn, tóc tai bù xù, dáng đi có chút không vững, nhưng mỗi bước lại rất kiên định. Hắn tiến về phía nàng, mỗi bước đi lại giống như giẫm lên tâm can nàng vậy.
Ngôn Thương trừng mắt, nước mắt vô thức chảy ra.
Cho đến khi hắn đến gần trước mặt nàng, Ngôn Thương mới nhìn thấy ánh mắt hắn như ngọn lửa thiêu đốt. Hắn nhìn nàng từ trên xuống, hai tay nắm chặt, có máu đỏ tươi chảy theo nắm tay xuống, tí tách nhỏ xuống mặt đắt, lan ra thành từng đóa huyết hoa nho nhỏ.
“Lăng đại ca…”
Hắn cắn chặt răng, hô hấp ổn định, nhưng có thể nghe ra sự ngập ngừng trong đó.
“Ta trở lại đưa cô đi.”
“Huynh không nên trở về!” Ngôn Thương khóc, lao thẳng vào ngực hắn, đập lên lồng ngực rắn chắc, dù mũi rất đau, nhưng nàng chỉ lo ôm eo hắn.
Trên người hắn đều là mùi của tro bụi, rất khó ngửi, nhưng nàng cứ vùi sâu vào ngực hắn, không bao giờ muốn buông ra. Đúng lúc này, tay hắn vẫn chưa đụng vào thanh chủy thủ, mạnh mẽ kéo nàng từ trong lòng ra, hít sâu một hơi, xoa đầu nàng.
“Đừng khóc…”
“Nhưng huynh trở về thì chúng ta chỉ có thể chết ở đây thôi! Rõ ràng huynh còn có đại thù chưa trả, huynh không thể chết!”
Bàn tay to lớn đặt trên đầu nàng cứng đờ, nhưng chỉ trong chốc lát mà thôi, sau đó lại ngây ngô xoa mái tóc mềm mại của nàng. Hắn cố gắng nhẹ giọng, trầm thấp, tràn đầy cảm tình.
“Ta cam đoan, cho dù mang theo cô, chúng ta cũng có thể sống sót ra ngoài.”
Nàng càng khóc lớn hơn.
“Tay huynh, tay huynh bị thương rồi!”
Lăng Chỉ Thủy mặc cho nàng nắm tay hắn ôm vào ngực, lòng bàn tay hắn khô ráo thô ráp. Tất cả vết thương trên mu bàn tay đều là do phá cửa mà ra, vết trên da bắt đầu vỡ ra, nứt sâu vào da thịt.
“Không đáng ngại.” Hắn nói xong liền rút tay về, cúi người cởi giày ra, mang vào đôi chân đầy vết phồng rộp của nàng.
Lúc nàng không chút do dự kéo công tắc đá xuống, ngay khoảnh khắc cửa đá sắp đóng kín, hắn mở to hai mắt nhìn dọc theo con đường đã đi, dưới đất lưu lại dấu chân máu của nàng. Chân nàng đầy vết phồng rộp, nàng đưa hắn xuyên qua đường hầm nhỏ hẹp gập ghềnh, lúc đó chắc hẳn nàng rất đau, nhưng không hề than một tiếng nào.
Lúc cửa đá đóng lại trước mặt hắn. Lăng Chỉ Thủy vươn tay ra, nhưng không ngăn được nước mắt nàng rơi xuống trước mắt. Khi đó trong đầu hắn chỉ còn lại một câu.
Chắc hẳn nàng rất đau.
Lý trí không ngăn được cơ thể, hắn bắt đầu phá cửa mãnh liệt. Khi nghe được tiếng nàng khóc bên kia cửa đá, bảo hắn chạy đi, thì hắn phá cửa càng mạnh hơn.
Nàng rất đau, hắn không muốn nàng đau. Nàng còn nhỏ, không giống hắn, sau này nàng còn biết bao năm dài tháng rộng. Tất cả là lỗi của Vu Bá Vân, trong lòng nàng cũng căm ghét sâu sắc hành vi của Vu Bá Vân. Nàng không nên trả cái giá quá lớn cho những việc mà nàng chưa từng làm.
Nàng không nên bị tổn thương, nàng nên được đối xử thật tốt.
“Lăng đại ca, ta mang đôi giày này, vậy huynh thì sao?”
Nàng vươn tay ra nắm lấy bàn tay hắn. Hắn không hề giãy giụa mà lại nắm ngược lại, sau đó đứng lên, bước chân trần kéo nàng đi về phía cửa đá.
Hắn chỉ nói: “Đừng khóc.”
Lệ trong mắt nàng càng khó kiềm nén hơn nữa.
Hai người đi theo dọc theo con đường thạch động, nàng có thể tự tránh né các ám khí đơn giản. Hắn bắt đầu thở dốc, dường như đã tiêu hao hết sức lực.
“Lăng đại ca…” Nàng lắc lắc tay hắn, sợ hắn ngã xuống tại chỗ.
“Ta không sao.” Hắn nói để xốc lại tinh thần, giơ tay chặn một hòn đá nhỏ bay đến phía trước.
Bước đi của nàng chợt khựng lại.
“Lăng đại ca, chính là nơi này, nơi này có…”
“Ầm Ầm!”
Một hòn đá thật lớn lăn từ khúc ngoặt ra, lăn càng ngày càng nhanh về phía hai người. Đồng tử Lăng Chỉ Thủy mở lớn, đột nhiên đẩy thiếu nữ ra phía sau, dùng thân người nghênh đón hòn đá.
“Rầm” một tiếng, Lăng Chỉ Thủy cảm thấy tay đau đớn tê rần, sau đó mất đi cảm giác. Trong lòng chợt lạnh, cảm giác được mùi máu ngọt ngấy cuộn lên trong cổ họng. Hắn cắn chặt răng, cúi đầu thấp xuống.
“Thốn Tâm! Mượn lưng ta leo lên hòn đá, rồi tự mình nhảy qua!”
Trong lúc khẩn cấp, hắn không kịp tự hỏi lòng mình tại sao lại thay đổi xưng hô đối với nàng. Nhưng lúc vừa nói xong, đã nghe được tiếng nàng khóc.
“Không được!” Nàng ở phía sau hắn, khóc lớn, lắc đầu lia lịa: “Nếu ta làm như vậy, thì huynh phải làm sao?! Nếu bị thương, huynh sẽ không ra được mất!”
Lăng Chỉ Thủy cắn răng, cảm thấy máu tràn ra cổ họng, hắn cố gắng nuốt trở về, mở miệng lần nữa: “Cô ra ngoài, ta đáp ứng cô, ta nhất định có thể ra ngoài!” Hắn đã nói như vậy, nàng cũng biết không thể chần chờ. Ngôn Thương khịt mũi thật mạnh, quẹt nước mắt, nhảy phốc lên lưng hắn, cảm giác được cơ thể hắn chấn động. Lòng nàng vừa chua xót lại vừa ấm áp, nước mắt rơi xuống, phóng người lên đáp xuống cục đá.
Bởi vì cơ thể nhỏ gầy, nàng dễ dàng leo qua. Tiếng đáp xuống đất vừa vang lên, dường như ngay đã lập tức hắn mất đi sức lực, cánh tay buông lỏng, cục đá liền lăn về phía hắn.
“Lăng đại ca! Huynh đáp ứng sẽ qua đây cơ mà!”
Tiếng khóc thét của nàng lập tức thức tỉnh hắn giữa cơn mê. Sau khi tỉnh táo lại, hắn dồn lực lên tay, vọt lên không trung, dẫm lên tảng đá rồi rồi đáp xuống trước mặt nàng, chật vật té lăn trên đất.
Cục đá kia lại tiếp tục lăn “rầm rầm”.
Nàng nâng hắn dậy: “Lát nữa hòn đá kia sẽ lại lăn trở về, chung ta mau đi thôi! Nhanh lên!”
Hắn gần như đã nửa mê nửa tỉnh. Giữa lúc cơn mê, Lăng Chỉ Thủy cảm giác có người cố hết sức kéo cơ thể hắn , vừa khóc vừa gọi “Lăng đại ca”, kéo hắn về phía hướng ra.
Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc hắn cũng được đặt xuống đất.
Cơ thể bỗng nhiên ấm áp, tựa như có gì đó dịu dàng chiếu xuống người, trước mặt là một màu sắc chói chang.
“Lăng đại ca, huynh xem đi! Chúng ta thoát rồi!”
Lòng hắn chấn động. Lăng Chỉ Thủy cố gắng mở mắt ra, thứ đập vào mắt trước tiên chính là khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của thiếu nữ. Trên khuôn mặt dính đầy tro bụi và nước mắt, nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng mĩ lệ.
Dời tầm mắt, trước mặt là ánh mặt trời lâu rồi không thấy.
Ánh nắng chiếu lên ngọn núi thanh thanh; ánh nắng chiếu lên hồ nước trong trong; ánh nắng chiếu lên bướm trắng rập rờn; ánh nắng chiếu lên cánh buồm cô độc thấp thoáng; ánh nắng chiếu lên rừng cây lao xao; ánh nắng chiếu lên con đường đằng đẵng.
“Lăng đại ca, cuối cùng chúng ta cũng thoát rồi!”
Hắn kinh ngạc xòe tay ra, ngắm từng luồng ánh sáng ở giữa.
Thiếu nữ nhào vào lồng ngực hắn, từng giọt lệ rơi xuống, tựa như vừa được tái sinh, gào khóc mãnh liệt.
Hắn bất động thật lâu, cuối cùng chìa cánh tay run run ôm lấy nàng.
Sau 20 năm xa cách, lần đầu tiên Lăng Chỉ Thủy nhìn thấy ánh mặt trời và cảnh vật bên ngoài.
Có nàng bên cạnh.
Tính ra mối tình này già quá rồi. Gu thúc thúc