Sơn hà chẩm – Chương 07

Chương 07:

Giờ đây, ta sẽ che chở muội bình an

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Nghe nói thế, sắc mặt Sở Cẩm lập tức vô cùng khó coi. Nàng ta đã từng khóc lóc kể lể cho Sở Du tâm tư của mình, thế mà đến giờ Sở Du vẫn còn muốn nghị hôn với Cố gia, vậy là Sở Du đã không muốn lo cho nàng nữa rồi.

Tạ Vận nghe thế thì cho rằng Sở Du không hiểu được ý của bà, thở dài nói: “Bây giờ Cố gia đã như thế, sao có thể để A Cẩm đi chịu khổ? Ý của mẹ là, con đã gả vào Vệ gia, chi bằng quan sát xem Vệ gia có ai thích hợp hay không?”
zenszens.wordpress.com
Giờ đây trong nhà Vệ gia chỉ còn lại Vệ Uẩn là chưa thành thân. Vệ Uẩn đã mười bốn tuổi, nam tử mười lăm mười bảy là đã có thể đính hôn. Nay Sở Cẩm chỉ vừa mười lăm, chờ Vệ Uẩn một hai năm thì vẫn còn chấp nhận được. Hắn nguyên bản không có hướng này cái phương hướng nghĩ tới, trải qua nàng nhắc tới.
Có điều Vệ Uẩn tốt như vậy, sao Sở Du có thể để muội muội mình đi gây họa cho người ta? Thế là nàng lộ vẻ khó xử: “Chuyện này, e là phụ thân sẽ không chịu.”
zenszens.wordpress.com
Sở Kiến Xương trọng lời hứa, đã đáp ứng Cố gia thì dù Cố gia như thế nào, ông vẫn sẽ không đổi ý. Nàng đối hắn thời điểm, thường thấy nhất vẻ mặt liền làm làm việc chung bộ dáng, dạng này dáng.
Tạ Vận nghe nói tới Sở Kiến Xương thì lại thức giận: “Ông ta! Tỷ muội hai đứa không cần để ý Lão ngưu kia, có ta chịu trách nhiệm, không cần sợ! A Du, hôn sự của A Cẩm…” Nhưng đợi nàng thật sự đi đến hắn bên cạnh, hắn rất khó lại một lần nữa đem nàng cùng.
Đang lúc nói chuyện thì ngoài cửa truyền đến tiếng cười của Sở Kiến Xương. Sở Kiến Xương đưa hai anh em Sở Lâm Dương và Sở Lâm Tây đi vào. Sở Du mau mau đứng lên hành lễ, Sở Kiến Xương nhìn thấy Sở Du thì cao hứng, vỗ vai nàng: “Tinh thần không tệ!”
zenszens.wordpress.com
Sở Du và Sở Cẩm là hai chị em gái. Thuở nhỏ Sở Du luôn đi theo bên cạnh Sở Kiến Xương và Sở Lâm Dương. Trước năm mười tuổi, nàng đều lớn lên ở biên cảnh. Sở Kiến Xương không biết cách dạy con gái cho nên cứ nuôi theo kiểu giống Sở Lâm Dương. Còn Sở Cẩm thì vẫn ở lại Hoa Kinh với Tạ Vận, cho nên tuy là chị em ruột nhưng tính tình hai người lại khác nhau, thái độ đối đãi của cha mẹ cũng khác nhau nốt. Hắn nghĩ, vừa vặn nhân cơ hội nhìn một chút đối phương là hạng người gì, biết người biết ta.
Sở Cẩm hay khóc, dễ đa cảm, làm cho Sở Kiến Xương không dám mắng cũng không dám la. Nhưng Sở Du thì ngược lại, trong lòng Sở Kiến Xương, nữ nhi nhà mình với đại nhi tử không khác nhau là mấy.

S Du b bàn tayfrn chc vİmnh mt cái,Ïnhưng sc mtnàng vn bình¹tĩnh, cưi nói:“Hôm nay phĩthân v sm.”Î

“Biết con ti…S Kiến Xươngjngi xung ghế.ăS Cm rót³trà cho ông,S Kiến Xươngung trà ri}nói: “… Taïlp tc đưahuynh trưng conĮv đây.”

“AIDu.” S LâmDương th dàimt hơi, trongmt n chaùs bt đcĩdĩ: “Ut ccho mui ri.”ì

Hn cũng xut¸thân võ tưng,đương nhiên biếtĮcái khó caV Quân nênchng th nàotrách đưc, chlà đau lòng]khi biết muimui phi gécho k cóĩcuc sng cũngnhư mình.

Tình cmca S LâmDương và SļDu rt tt,t nh hnđã chăm sócnàng. Đáng tiếckiếp trưc SLâm Dương mtsm, ch khôngthì S Du°cũng không rơiìvào thm cnhnhư vy.

S Dunghe thy điica th dài,lp tc biếtflà hn đaulòng nàng, trongílòng va chuaxót li vam áp, ôn°hòa nói: “Cóếth g đếnV gia làiưc mơ cabao nhiêu nfnhi Hoa Kinh,trong lòng AưDu rt vui.”

Thy mui muikhông bun bãnhư hn tưngĬtưng, S LâmfDương cũng yêntâm phn nào.íS Lâm Tâyúthò ngưi qua,êhi T Vn:j“Mu thân, lúcnãy mi ngưiínói gì thế?”

Trưc mt SjKiến Xương, TVn hơi khóĩx, cũng khôngíth trơ mtãmà đ cpđến chuyn tìmnhà mai micho S Cm.

SCm mím môi,ĩkhông nói liìnào. S Duĩli làm bnhư không hiuīgì, cưi nói:Đang nói vļhôn s caA Cm.”

“Cũngđúng.” S KiếnôXương gt đu:“A Cm và(C S Sinhèđã đến tuiīhôn phi, lúctrưc đã nóilà ch conЇxut giá thìļsp xếp choA Cm vàhn. Ta sīcho ngưi githư đến CS Sinh. Naynhà h Sgp ri ro,thng bé CS Sinh lilà đa kiêungo, chc hnılo lng nêníkhông chu chđng nhc đếnìhôn phi.”

Nóiĩxong, S KiếníXương xoay vìphía S LâmɩDương nói: “LâmDương, chuyn nàycon…

Ph thân!”ľ

S Cm khôngfnhn đưc na.Dù sao hônănhân ca nàngılà đi s,cho dù trưcgi nàng luônnhn ni nhưngđến nay đãikhông th nhnni đưc naĩri.

Nàng qu “bchľxung trưc mtĩS Kiến Xương,chng my chcđ mt, vakhóc va nói:íPh thân, conõkhông ly chng,(con không mung!”

S KiếnXương sng ngưi,İông rt sưn nhân khóc.ïTrưc đây miîln T Vnkhóc là ôngįchng biết làmsao c. Bâyùgi thy SCm khóc thììđu ông liìlon cào cào,íkiên trì hi:“Con đng qu,ìthế này làïsao? Chng phi:trưc đây conrt va lònghôn s nàyhay sao?”

SìCm không nóiếli nào, cúiơđu xung lclia la.

S KiếnòXương truy vn:“Rt cuc làsao? C SįSinh thì sao?”ý

S Cm khàntiếng, rt cucÍm ming: “SCm không munđot ngưi yêuĩca t t.”Ĩ

S Du đangngm mt búngàtrà, nghe nóithế thì phun(hết c ra.

Nàngênghĩ trăm ngànflý do, nhưngũkhông ng tiíS Cm limun kéo nàngxung nưc.

S KiếnļXương nhìn vphía nàng, SDu vi vàng:xua tay: “Conĭkhông có, khôngãcó. Con thcìs không cóĩý gì viîC S Sinh.”ũ

Nhưng li nói°này không cósc thuyết phc,Ĩdù sao mimy hôm trưcïthôi nàng cònơnáo lon munb trn viđC S Sinh.

S¸Kiến Xương doİd, S Cmkhóc lóc k:ì“C đi cavà t tĨtâm đu ýhp, cho dùkhông th bênnhau nhưng AíCm cũng khôngmun b kpɩgia hai ngưi…

S Kiến Xương³không nói gì.S Lâm Tây)có hơi đnglòng, m ming:[“C S Sinhthích S Du,ļtrong lòng A°Cm đương nhiênkhông d chu.(Đến nay Cĩgia đã nhưvy, C SSinh bt nghĩaÏtrưc…

S Duđđem bát tràđt mt bên,înghe S Cmht nưc bn:lên đu CÏS Sinh. Nàng¸cm khăn tayđt khóemôi, chm rãi[m ming: “ACm, tâm tưnày ca muicũng quá lnãri.”

Nghe thynàng m ming,tt c miêngưi đu quayli nhìn. SDu cưi títmt nhìn nàngĩta: “Không munìđi C gia(chu kh thìc nói thng,Įcn gì phinói chuyn vòngvo như vy?”

“T t, liếnày…

V mtS Cm ngngàng, dưng nhưkhông biết nàngđang nói cái,gì.

S Du thÏdài, trên mtôl ra thươngcm: “T cóļý t điÎvi C S,Sinh hay không,trong lòng mui{không rõ hayĩsao? Trưc đâyôta không thíchvõ tưng, chthích quan văn.èS dĩ munb trn viľC S Sinh³cũng là vìmui nói viãta, mui khôngýmun theo CS Sinh điĩCôn Dương chuơkh. T thươngmui t nhýđến ln ănsung mc sưng,nếu g quađó thì phi}làm sao?”

Ngheļnhư thế trongÏlòng S KiếnXương cht đng.

SįCm ln lênĩăn sung mcếsưng, S Duli theo ôngĩmàn tri chiếuïđt. S CmĮkhông mun chu:kh, vy SЇDu phi lãnh{đ.

“T thay muiig đi cũngkhông có gì,dù sao CS Sinh cũnglà quan văn,ļS gia chúngta li khôngɨvi phm hônưc. Dù saomui vn munvào đưc thếăgia quyn quý,ĩg qua Vgia tt sôhnh phúc. Cóàđiu C SSinh chưng mtt, t tngtin và thưb trn đub ngưi tatr v hết,còn nói làíc đi nàych thích mtưmình mui. Muixem đi, tâmý C SSinh vi muicó tri xanhòchng giám mà.”í

Nói xong, SDu l rachút đng tình:Ї“Bây gi t)đã g vàoĬnhà V gia.Hôn ưc caèS gia vàíC gia khôngth hy, nhânphm C SSinh đng đn,ètưng mo ngaythng, tin đvô lưng. TuyÎlà mt quanvăn, không có¹khí khái anhôhùng, nhưng cũngélà ngưi khôngìcó t vết,Īkhông quá trìngi. T nh{hn đã thíchmui ri, nhtɨđnh mui sìhnh phúc thôi.ĨMui c gìcho hn đi!”²

S Du tiếnlên phía trưc,nâng tay lauếnưc mt choïS Cm: “Đngɪkhóc, nhé?”

Linày nói raúkhiến mi ngưiđu hiu rõùngn ngun. Scímt S KiếnòXương không tt,nghn hết naíngày mi hétìlên: “Ta đãЇbo trưc giɩS Du khôngcó giao duígì vi CĬS Sinh, vyímà ti saoũđt nhiên munĪb trn. SCm, ai dy{con tham phúãph bn, nnhnt ton hótnhư vy h?”į

S Kiến Xươngvn nht mcùtin tưng S¹Du, đng nóilà lúc trưcthư t CS Sinh trúli đã nóiđrõ là thíchS Cm, chodù là khôngĩcó thì SKiến Xương cũngs không nghing S Du.

Nghethy li caS Kiến Xương,ìS Cm dt,khoát bt chp(tt c, gàokhóc: “Con làìmt n nhi,ếlp gia đìnhĩlà chuyn cđi, tình hìnhC gia bâygi thế nàochng l ngưiùkhông biết? Ngưiđ cho điãt g vàoíV gia, còncon g choĮC S Sinh,ïđây là thiênIv c nàoch?! Đi t}có th làmThế t phi,còn còn liphi g choCu phm Huynílnh. Ph thân,Їđu là hàit ca ngưi,ngưi…

“S Cm!”)

S Kiến Xươngb S Cmìchc tc, quátln: “Con nóinăng by bgì đó?!”

“Ngưixem trng CS Sinh, vysao không boÍđi t gcho hn màóbo con ch?!”}

S Cm khônggiu ni phnôhn trong mt:“Con không lyèchng! Cho dùúchết cũng khôngđg!”

“Hn láo!”

S Kiến Xươngãv bàn đngâlên, hung hăngãquát: “Tng nóếvào pht đưngcho ta, khôngótnh ng thìɪđng hòng rangoài!”

Nói xong,ôh nhân lptc bưc lênàkéo S Cmĩxung, T Vnícòn mun nóigì nhưng đãìb ánh mtS Kiến Xương{bc lui. TVn e s,ĭtoàn b limun nói đuínut xung, đauĩlòng m mtİnhìn S Cmơb kéo xungdưi.

Ch S Cmđi ri, SDu liáăn cơm. SKiến Xương cũngrt mt mi,ɪnói hai câuhàn huyên vi{S Du riđi ng.

S Du¸nhìn thy triđã ti, nhânĩtin gi TrưngNguyt và VãnNguyt ti nóivi T Vn:ĩ“Mu thân, conãmang theo hainha hoàn nàyítr v luôn.”

T Vn caumày, nhìn haiɩcô nương đngphía sau SiCm.

C hai ngưiđng phía sauÍS Du cóvóc ngưi yuđiu cao gy,îmt tú l,mt du dàng,vô cùng xutèchúng.

T Vn hơiùbt an: “Bdng nha hoànca hi mônnày không nìlm…

bênļkia con khôngcó ngưi dùng.”]S Du thdài: “Nha hoànbên kia tàimo xut chúngơnhiu lm, nhưngòđến nha hoànòthông phòng màV Thế tcũng không có,có th cho(thy chàng làngưi có nhânĪphm đng đn,(ngay thng. Tnh con đãquen dùng Trưng¹Nguyt và VãnNguyt, các nàngíli có chút°võ ngh, đitheo con giúpïđưc khá nhiu.”

Nghe li nàyT Vn cũngìyên lòng, nhìnìthy sc mtS Du lolng, bà cũng(không n, đànhīnói: “Đưc ri.”[

Hơn nữa, Sở gia và Vệ gia có hôn ước, mà Sở Kiến Xương lại là người rất trọng lời hứa.

Sở Du xin được hai nha hoàn xong cáo biệt rời đi. Tạ Vận đưa Sở Du đến cửa, trước khi nàng lên xe, bà không nhịn được nói: “Chuyện của A Cẩm, con vẫn nên giúp đỡ một chút.”

Sở dĩ phụ thân không thích Cố Sở Sinh mà còn gả Sở Cẩm là bởi vì so với Cố Sở Sinh thì ông thích Vệ gia hơn, nhưng cũng không phủ nhận Cố Sở Sinh là một nam tử tài giỏi. Ông cảm thấy với tính cách của Sở Cẩm thì sẽ hợp với Cố Sở Sinh hơn, gả Sở Du qua đó, phỏng chừng sẽ chịu uất ức.

Sở Du gật đầu, thở dài: “Mẫu thân yên tâm, mặc dù muội ấy không hiểu chuyện, nhưng con vẫn sẽ giúp. Bất quá không thể là Vệ gia được, ánh mắt Vệ gia cao, Vệ Uẩn lại là công tử được sủng ái, e là chỉ có công chúa mới với tới được. Con sẽ xem xét các thế gia khác, nếu có người thích hợp sẽ để tâm giùm A Cẩm.”

Nàng khóc, không để ý bản thân, chìa tay kéo hắn: “Cầu xin chàng, chàng muốn gì ta cũng đồng ý. Cố Sở Sinh, coi như nể tình nhiều năm thiếp ở bên cạnh chàng…”

Nghe nói Vệ Uẩn muốn lấy công chúa thì Tạ Vận cũng chặt đứt tâm tư, tranh với ai chứ không thể tranh với công chúa.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Bà ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Sở Du, trong lòng vô cùng cảm kích: “Trước đây ta còn thấy con không hiểu chuyện, bây giờ thì… A Du, con trưởng thành rồi.”

“Thả thiếp đi đi…”

“Xin lỗi, thích chàng là lỗi của thiếp, chàng thả thiếp đi đi.”

Vẻ mặt Sở Du cứng đờ, lời này khiến nàng không nhịn được nhớ tới những chuyện mẫu thân đã làm ở kiếp trước.

Nghe nói Vệ Uẩn muốn lấy công chúa thì Tạ Vận cũng chặt đứt tâm tư, tranh với ai chứ không thể tranh với công chúa.

Sở Du cười cười, đương nhiên không thể để Sở Cẩm gả cho Cố Sở Sinh. Sau này Cố Sở Sinh là nhân vật rất đáng sợ, không cẩn thận thì sẽ lên như diều gặp gió rồi sao?

Nàng nhắm mắt lại, lắc đầu khẽ thở dài, chui vào xe ngựa.

Bà ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Sở Du một cái, trong lòng vô cùng cảm kích: “Trước đây ta còn thấy con không hiểu chuyện, bây giờ thì… A Du, con trưởng thành rồi.”

Nội dung truyện ở Hoa Kinh không có gì đặc biệt, tiểu thúc sẽ mau chóng trở về thôi.

Xe ngựa rung lắc, Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt ngồi hai bên. Hồi lâu sau, Trường Nguyệt bưng trà cho Sở Du, nhỏ giọng hỏi: “Đại tiểu thư thực sự tính tìm nhà chồng cho Nhị tiểu thư sao?”

Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt giống nhau, cả hai vẫn luôn không chịu gọi nàng là phu nhân.

Nàng khóc lóc dập đầu, trán đập lên mặt đất, máu chảy giàn giụa.

Sở Du nhìn Trường Nguyệt, đột nhiên nhớ lại những năm tháng ấy.

Xưa nay nàng ấy không thích Sở Cẩm, nhưng nói cho Sở Du thì Sở Du chỉ bảo là do nàng đa nghi, cho nên Trường Nguyệt chỉ có thể nhịn xuống.

Rốt cuộc Cố Sở Sinh cũng đi ra. Hắn khoác quan bào, cúi mắt nhìn nàng.

Sở Du cười cười, đương nhiên không thể để Sở Cẩm gả cho Cố Sở Sinh. Sau này Cố Sở Sinh là nhân vật rất đáng sợ, không cẩn thận thì sẽ lên như diều gặp gió rồi sao?

Yêu Cố Sở Sinh, vì Cố Sở Sinh mà làm mọi chuyện, nàng đều không hối hận. Đường là nàng tự chọn, vì vậy nàng dồn hết sức lực để yêu một người, cho đến khi không còn yêu nữa, nàng sẽ ung dung rời đi.

Trường Nguyệt chớp mắt khó hiểu: “Tiểu thư?”

Sở Du suy tư, ánh mắt di chuyển lên mặt Trường Nguyệt, nghe thấy Trường Nguyệt nói xấu Sở Cẩm, trong lòng nàng chợt hiện lên bất an.

Xe ngựa rung lắc, Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt ngồi hai bên. Hồi lâu sau, Trường Nguyệt bưng trà cho Sở Du, nhỏ giọng hỏi: “Đại tiểu thư thực sự tính tìm nhà chồng cho Nhị tiểu thư sao?”

Kiếp trước, Trường Nguyệt chỉ vị lỡ miệng mà bị Sở Cẩm phạt trượng đến chết.

Và nàng đã khóc lóc cầu xin hắn.

Sở Du nhìn Trường Nguyệt, đột nhiên nhớ lại những năm tháng ấy.

Sở Du không nói chuyện, khàn tiếng: “Trường Nguyệt, ta ở đây.”

Giọng hắn như băng sơn hàn tuyết.

Năm đó trời đông giá rét, nàng quỳ gối trước thư phòng của Cố Sở Sinh, cách đó không xa là tiếng chửi mắng của Trường Nguyệt.

“Chỉ là một hạ nhân, có quan trọng vậy không?”

Nàng nghe từng tiếng gậy đánh lên người Trường Nguyệt, càng cố liều mạng dập đầu với Cố Sở Sinh.

Trên chiến trường, nàng bị tổn thương cơ thể, khó mà sinh nở. Đại phu nói võ công nàng luyện có liên quan đến chuyện này, vì để mang thai nên Cố Sở Sinh đã phế đi võ công của Sở Du.

Nhưng thương thế Trường Nguyệt quá nặng, sốt cao một đêm rồi vẫn lìa đời.

Lúc ấy, Cố Sở Sinh cưới Sở Cẩm làm trắc thất (*), cho Sở Cẩm chưởng quản nội trạch. Nàng ta lấy lý do Trường Nguyệt không chịu quản giáo mà phạt trượng, Sở Du chỉ có thể bất lực quỳ lạy như thế.

Vẻ mặt Sở Du cứng đờ, lời này khiến nàng không nhịn được nhớ tới những chuyện mẫu thân đã làm ở kiếp trước.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nghe nói Vệ Uẩn muốn lấy công chúa thì Tạ Vận cũng chặt đứt tâm tư, tranh với ai chứ không thể tranh với công chúa. (*) Trắc thất: vợ bé

Nói xong, hắn cong khóe miệng, quát mắng: “Hoang đường!”

Thật ra trước giờ nàng chưa từng hối hận.

Yêu Cố Sở Sinh, vì Cố Sở Sinh mà làm mọi chuyện, nàng đều không hối hận. Đường là nàng tự chọn, vì vậy nàng dồn hết sức lực để yêu một người, cho đến khi không còn yêu nữa, nàng sẽ ung dung rời đi.

“Chỉ vì một hạ nhân, cũng có thể khiến ngươi quyết định hòa ly?”

Nhưng trong phút chốc bất lực đó, khi Trường Nguyệt bị đánh, rốt cuộc nàng đã hối hận.

Sở Du xin được hai nha hoàn xong cáo biệt rời đi. Tạ Vận đưa Sở Du đến cửa, trước khi nàng lên xe, bà không nhịn được nói: “Chuyện của A Cẩm, con vẫn nên giúp đỡ một chút.”

Yêu một người là chuyện của một mình nàng, không nên vì thế mà liên lụy đến bất cứ ai.

(*) Trắc thất: vợ bé

Và nàng đã khóc lóc cầu xin hắn.

“Cố Sở Sinh, thiếp sai rồi.” Nàng nói: “Hãy thả Trường Nguyệt, thả Trường Nguyệt đi. Thiếp chấp nhận hòa ly, nhường vị trí chính thê cho Sở Cẩm, thiếp sẽ mang Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt rời khỏi, không quấn lấy chàng nữa. Là thiếp sai rồi…”

(*) Trắc thất: vợ bé

“Xin lỗi, thích chàng là lỗi của thiếp, chàng thả thiếp đi đi.”

Nàng sợ nếu còn không đi, ngay cả Vãn Nguyệt nàng cũng không thể bảo vệ được.

“Thả thiếp đi đi…”

Nàng nghe từng tiếng gậy đánh lên người Trường Nguyệt, càng cố liều mạng dập đầu với Cố Sở Sinh.

Nàng khóc lóc dập đầu, trán đập lên mặt đất, máu chảy giàn giụa.

Rốt cuộc Cố Sở Sinh cũng đi ra. Hắn khoác quan bào, cúi mắt nhìn nàng.

Nàng nhắm mắt lại, lắc đầu khẽ thở dài, chui vào xe ngựa.

“Chỉ là một hạ nhân, có quan trọng vậy không?”

Giọng hắn như băng sơn hàn tuyết.

“Chỉ vì một hạ nhân, cũng có thể khiến ngươi quyết định hòa ly?”

Nói xong, hắn cong khóe miệng, quát mắng: “Hoang đường!”

Nàng khóc, không để ý bản thân, chìa tay kéo hắn: “Cầu xin chàng, chàng muốn gì ta cũng đồng ý. Cố Sở Sinh, coi như nể tình nhiều năm thiếp ở bên cạnh chàng…”

Trời đông lạnh giá, Sở Du ôm thi thể trường nguyệt, ôm mãi đến trưa. Nàng không nói chuyện, cũng không khóc lóc, chỉ im lặng ôm Trường Nguyệt. Âm thanh Vãn Nguyệt run run, gọi nàng: “Đại tiểu thư…”

“Đừng có lúc nào cũng lấy những năm tháng đó áp chế ta!”

Lúc ấy, Cố Sở Sinh cưới Sở Cẩm làm trắc thất (*), cho Sở Cẩm chưởng quản nội trạch. Nàng ta lấy lý do Trường Nguyệt không chịu quản giáo mà phạt trượng, Sở Du chỉ có thể bất lực quỳ lạy như thế.

Cố Sở Sinh nổi giận quát: “Ta không hề ép nàng phải theo ta chịu khổ, là chính nàng muốn!”

Buổi tối hôm đó, Cố Sở Sinh không cứu Trường Nguyệt. Cuối cùng vẫn là do mẫu thân Cố Sở Sinh tới cứu.

Nhưng thương thế Trường Nguyệt quá nặng, sốt cao một đêm rồi vẫn lìa đời.

Trời đông lạnh giá, Sở Du ôm thi thể trường nguyệt, ôm mãi đến trưa. Nàng không nói chuyện, cũng không khóc lóc, chỉ im lặng ôm Trường Nguyệt. Âm thanh Vãn Nguyệt run run, gọi nàng: “Đại tiểu thư…”

Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt giống nhau, cả hai vẫn luôn không chịu gọi nàng là phu nhân.

Nàng ngẩn đầu nhìn Vãn Nguyệt, mấp mấy hồi lâu, rốt cuộc nói thành lời: “Chúng ta đi thôi…”

Nàng ngẩn đầu nhìn Vãn Nguyệt, mấp mấy hồi lâu, rốt cuộc nói thành lời: “Chúng ta đi thôi…”

Thế là nàng đi, mang theo Vãn Nguyệt và thi thể Trường Nguyệt rời khỏi Hoa Kinh.

Nàng sợ nếu còn không đi, ngay cả Vãn Nguyệt nàng cũng không thể bảo vệ được.

Nhớ tới đoạn thời gian ấy, Sở Du nhắm mắt lại. Nàng vươn tay ôm Trường Nguyệt vào lòng.

Trường Nguyệt chớp mắt khó hiểu: “Tiểu thư?”

Sở Du không nói chuyện, khàn tiếng: “Trường Nguyệt, ta ở đây.”

Giờ đây, ta sẽ không lại tự chặt cánh tay mình. Giờ đây, ta nhất định sẽ che chở muội bình an.

***

Nhưng trong phút chốc bất lực đó, khi Trường Nguyệt bị đánh, rốt cuộc nàng đã hối hận.Thế là nàng đi, mang theo Vãn Nguyệt và thi thể Trường Nguyệt rời khỏi Hoa Kinh.

Kiếp trước, Trường Nguyệt chỉ vị lỡ miệng mà bị Sở Cẩm phạt trượng đến chết. Yêu một người là chuyện của một mình nàng, không nên vì thế mà liên lụy đến bất cứ ai. Lời tác giả muốn nói”

Trên chiến trường, nàng bị tổn thương cơ thể, khó mà sinh nở. Đại phu nói võ công nàng luyện có liên quan đến chuyện này, vì để mang thai nên Cố Sở Sinh đã phế đi võ công của Sở Du.

Nội dung truyện ở Hoa Kinh không có gì đặc biệt, tiểu thúc sẽ mau chóng trở về thôi.

Sở dĩ phụ thân không thích Cố Sở Sinh mà còn gả Sở Cẩm là bởi vì so với Cố Sở Sinh thì ông thích Vệ gia hơn, nhưng cũng không phủ nhận Cố Sở Sinh là một nam tử tài giỏi. Ông cảm thấy với tính cách của Sở Cẩm thì sẽ hợp với Cố Sở Sinh hơn, gả Sở Du qua đó, phỏng chừng sẽ chịu uất ức.

Hơn nữa, Sở gia và Vệ gia có hôn ước, mà Sở Kiến Xương lại là người rất trọng lời hứa.

 

4.9 54 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

529 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Thucanh
Thucanh
3 Năm Cách đây

tiểu thúc mau về

Thucanh
Thucanh
3 Năm Cách đây

càng ngày càng hấp dẫn nhỉ

Thu thu
Thu thu
3 Năm Cách đây

Cảm ơn b đã edit

Ngô Minh
Ngô Minh
3 Năm Cách đây

Tra nam

Tran Uyen
Tran Uyen
3 Năm Cách đây

Bắt đầu vui rồi đó

Nga Đỗ
Nga Đỗ
3 Năm Cách đây

Cố tra nam này =_=”

Trâm Anh
Trâm Anh
3 Năm Cách đây

Đọc được 5 chương thì phải xuống cmt. Văn phong bạn edit quá mượt

Mỹ Loan
Mỹ Loan
3 Năm Cách đây

Đọc mà thương cho Sở Du quá. Mong kiếp này ngược nam8 nhiều thật nhiều mới hả dạ 😡😡

Linh
Linh
3 Năm Cách đây

Đoạn nhớ lại thấy Sở Du yêu đến yếu đuối, k hợp tính cách của nàng chút nào

Kylin
Kylin
3 Năm Cách đây

Dồn vào đường cùng thì sở cẩm mới chịu lộ bản chất

529
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!