Chương 10:
Đại ca và phụ thân bị vây tại Bạch Đế Cốc.
Đệ đi tiếp viện, cần chuẩn bị cho tình huống xấu nhất!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Sơn nhìn thấy thái độ kiên quyết của Cố Sở Sinh thì cũng không khuyên nữa, chỉ nói: “Ta sẽ chuyển lời đại nhân lại cho tướng quân, còn lễ vật này…”
“Không tài không đức, thẹn không dám nhận.”
Cố Sở Sinh liếc mắt nhìn tráp, kiên định nói: “Chuyện ở Côn Dương, tại hạ sẽ tự mình xử lý.”
zenszens.wordpress.com
Kiếp trước, vì chuyện Sở Du bỏ trốn mà Sở Kiến Xương nổi giận, khoảng chừng ba năm không để ý tới bọn họ. Lúc đó hắn chỉ có một mình, nhưng bây giờ hắn đã có ký ức kiếp trước, không cần phải lo lắng nữa. So với sống một mình, long thái tử van xin hộ nghĩa trọng nghĩa khí thời gian qua tính.
Sở Kiến Xương cho hắn tiền là do nể mặt Sở Cẩm. Nay hắn đã không muốn cưới Sở Cẩm, vậy thì đương nhiên không thể lấy phần tiền này, đỡ khiến ông xem thường.
Sở Sơn hiểu ý của Cố Sở Sinh. Ông ngẫm nghĩ rồi thở dài, nói: “Nếu đã thế, ta xin trở về hồi âm với tướng quân. Nếu đi chậm, không chừng ngay cả ngày thành hôn cũng định xong luôn.” Nhưng thua người không thua trận, bọn họ cắn răng kiên trì đỉnh thượng, song phương.
Cố Sở Sinh cũng biết chuyện này nên để Sở Kiến Xương biết càng sớm càng tốt, vì vậy hắn không giữ Sở Sơn lại. Cố Sở Sinh tiễn ông ra khỏi Côn Dương. Hắn ngắm núi non trùng điệp, rút hai tay vào tay áo, hỏi hạ nhân: “Hôm nay mùng mấy?”
zenszens.wordpress.com
“Bẩm đại nhân, mùng bảy ạ.”
“Mùng bảy tháng chín…” Sống một mình không nghĩ tới nàng hội đứng ra, nói lý lẽ căn bản không nên từ nàng bỏ.
Cố Sở Sinh nhẩm tính ngày, trầm ngâm một hồi, chậm rãi nói: “Chỉ còn hai ngày…”
zenszens.wordpress.com
Lúc Sở Sơn tới gặp Cố Sở Sinh thì Sở Du đang ở trong Vệ phủ kiểm kê đồ đạc linh tinh. Ở đây thanh âm yên tĩnh, vô luận là hắc phong đốt thiên vẫn là độc nhất vô nhị nhân, đều.
Mấy năm nay Lương thị ỷ vào sự tín nhiệm của Liễu Tuyết Dương và Vệ Trung cho nên đã đứng giữa bỏ túi riêng không ít lợi lộc. Sở Du ghi chép hết các khoản kiểm kê vào giấy, suy nghĩ xem có nên báo chuyện này với Liễu Tuyết Dương hay không. Mọi người đi theo hắn chỉ phương hướng quay đầu, chính đem Lưu Yên kinh ngạc bộ.
Tham ô một khoảng thời gian dài thế này, nếu mà nói Liễu Tuyết Dương không hay biết thì Sở Du cảm thấy vô lý. Cho dù Liễu Tuyết Dương không biết thì chắc chắn trong mấy người Vệ gia, Vệ Trung, Vệ Quân cũng sẽ có người biết. Thế nhưng lâu như vậy mà cũng không ai hó hé gì, thế là tại sao?
Nếu như người nhà Vệếgia không thèm¸để ý mấyấthứ mà Lươngĩthị đã lấy,úmà nàng tùyftiện vạch trầnįchuyện này thìísẽ khiến LiễuíTuyết Dương khôngộvui.
Nàng không hiểuýtình hình Vệồgia lắm. SởìDu suy nghĩĩmột lúc lâuḻsau mới quyếtờđịnh viết thưẩcho Vệ Uẩn,ẻhỏi một ítýthái độ củaýngười trong phủİđối với Lươngĭthị.
Khoảng thời gianáthư từ qua:lại với VệìUẩn, nàng cũngİbiết không ítìvề chàng. VệɩUẩn là ngườiỉrất thích loũchuyện bao đồng,ἷtin tức gìấchàng cũng nắmíbắt được, nóiữchuyện vừa nhiềuìvừa loạn, lờiẽnói vô cùngítrẻ con, lấyịđược tin tứcİtừ chàng cóậvẻ dễ hơn.
NhưngáSở Du cũngỉbiết Vệ Uẩnìlà do nểợmặt Vệ Quân.
Hẳn)là Vệ Quânởđã phân phóỉgì đó cho)Vệ Uẩn choĭnên Vệ Uẩnêmới không phòngặbị gì với,nàng.
Chàng trai này[tuy rằng gửiõthư không nhiềuÎnhưng lại hếtĩsức đúng giờ,ơbảy ngày mộtĩphong thư, giốngềnhư báo cáoễquân vụ hàngĩngày vậy.
Chữ hắnỉviết rất đẹp.ḽSở Du nhìn,ởmơ hồ thấy³vài phần tươngặtự chữ VệỵUẩn kiếp trước.
Quảơđúng là nétìchữ giống vớiIVệ Uẩn kiếpịtrước, có điềuĭchữ Vệ Uẩn}thêm phần quyếtįtuyệt sắc bén,²còn chữ VệịQuân lại lộằra vẻ quânỏtử nhu hòa.
Đườngjtruyền thư giữaítiền tuyến vàĪHoa Kinh, nếuἰnhư thời tiếtĭtốt thì mộtɩngày một đêmỡđã tới. Thờiảtiết không tốtIthì hai ngàyẳmới tới. Sauịkhi Sở Duĩgửi xong thìỉđi ngủ, địnhợngày mai sẽđđi thăm dòĬchỗ Liễu TuyếtễDương một chút,ýsau đó kếtệhợp với tinỳtức của VệẫUẩn rồi tínhìtiếp.
Nhưng đêm đó,ỉkhông biết tạiệsao Sở DuIlại đột nhiênổnằm mơ.
Cảnh trongímơ là kiếpịtrước, nàng vừaỉđuổi theo CốļSở Sinh tớiơCôn Dương, lúcìđó Cố Sở:Sinh không thíchἷnàng, nhưng cũngjkhông đuổi nàngĩđi được. Nàng,tự tìm mộtõthiên phòng(*) củaảhuyện nha CốởSở Sinh màЇngủ, đút lótỡtiền an bàiḻsinh hoạt choìCố Sở Sinh.
(*)ẩThiên phòng: phòngithường dùng choốkhách.
Tết Trùng Dươnginăm đó, nàngởchuẩn bị bánh,hoa cao và]rượu hoa cúcậđể ăn Tếtĩvới Cố SởĭSinh. Vừa đến}cửa thư phòngỉthì bất chợtứnghe thấy tiếngĮnói bàng hoàngĺcủa hắn: “Bảyăvạn người bị²tiêu diệt toànfbộ tại BạchăĐế Cốc?! Saoīcó thể nhưɪvậy?!”
Sau đóịhình ảnh chợtụbiến đổi, nàngïđứng ở trongịmột sơn cốc.ẳBốn phía làểnúi, tiếng chémigiết, tiếng kêu²thảm thiết, tiếngíđao kiếm vaɨchạm vang vọngỉtrong sơn cốc.
Đâuúđâu cũng làẫlửa, khói mùộcuồn cuộn dàyíđặc. Nàng nhìnịkhông thấy người,ặchỉ nghe thấyớtiếng Vệ Quânẻla hét: “Phụḷthân! Đi mau!”ἶ
Nàng nhận raủtiếng nói này.
Làĩchàng trai đãïcầm lụa đỏỡtrao cho nàng,ẳlúc hắn lắpàbắp gọi “Sởỉcô nương” thìằnàng đã khắcấsâu giọng nóiợđó trong lòng.
Chỉítrong chớp mắtửđó, nàng đãĨbiết mình đangİở đâu.
Bạch ĐếỏCốc.
Bảy vạn quân,ḽtoàn bộ bị[tiêu diệt.
Nàng liềuõmạng chaỵ vềịphía hắn. Nàngĩxô đẩy đámỏngười ra đểЇcứu hắn. Nàngầgọi tên hắn:ἴ“Vệ Quân! Vệ)Quân!”
Nhưng đốiõphương không ngheạđược. Nàng chỉịkịp thấy mườiẩmũi tên đâmḷxuyên qua ngựcỷhắn. Vệ Quânỉvẫn còn cầmītrường thương, gianựnan quay đầu.
Bênitrong ánh lửa,ữgương mặt thanh³tú của hắnЇnhiễm đầy vếtìmáu. Giọng nóiứlắp bắp vìểđau đớn, runìrun gọi tênùnàng: Sở… Sởịcô nương.
Nàng liềuịmạng chạy vềụphía trước. Nhưngủchờ nàng chạyẳtới chỗ hắnìthì lửa bắtἰđầu lan ra,ļchung quanh bắtếđầu bốc lênềkhói trắng. Hắnồbị chôn vùiúdưới đống người,Їđâu đâu cũngĩlà thi thể.
Chợtặmột thanh niênīxách theo trườngĨthương nhiễm máu,ïmặc áo giápÍrách rưới, giọngĩnói khản đặc,[kèm theo tiếngệkhóc nức nở,ộhét lên: “Phụộthân… Đại ca…ĩMọi người ởÍđâu?”
Sở Duἰkhông dám độngẩđậy.
Nàng lặng lẽÍxoay người, nhìn¸Vệ Uẩn.
Trên đầuặchàng đeo vải³lụa bố màuἱđỏ. Vì chàngĩvẫn còn vịïthành niên, trênìchiến trường cácỏthiếu niên đềuẹcột vải bốÎnhằm khích lệ,tinh thần.
Mặt chàngầnhuốm máu, trongĩmắt chất chứaểsợ hãi mờómịt. Chàng tìmἶtừng thi thể,ắgọi tên từngìngười.
“Tam ca…”
“Ngũỷca…”
“Lục ca…”ì
“Tứ ca…”
“NhịĪca…”
“Phụ thân…”í
Cuối cùng chàngựtìm thấy VệẩQuân. Lúc chàng‹lôi vị tướngậquân trẻ tuổifkhỏi đống xácắngười, cũng làãlúc chàng khôngạcòn chịu đựngïđược nữa. Nướcịmắt kiềm nénònay đã tràoïra, chàng ômưchặt lấy VệĩQuân.
“Đại ca!”
Chàngĺgào khóc, toànịbộ sơn cốcἵvang vọng tiếngếkhóc của chàng.
“Tẩuètử còn đangấchờ huynh mà!”İ
“Huynh đã nóifsẽ bình anútrở về. Đại(ca, huynh tỉnhĮlại đi. Đểộđệ chết thay¹huynh, mọi ngườiÎđừng bỏ TiểuẵThất lại!”
“Ca…íPhụ thân…”
VệïUẩn gào khóc,ỳkhóc đến kinhạthiên động địa,ĩnhưng chung quanhìchỉ toàn làĮthi thể, khôngĩcó lấy một²người có thểìtrả lời chàng.
Chàngẫthiếu niên nhưíchim tước ấyĪđang khóc, khócợvì tuyệt vọng,ḻphẫn nộ, oánợhận và sợậhãi.
Sở Du lẳngẹlặng nhìn. NàngÎnhìn núi thâyĺbiển máu, nhìnĨsát thần đến}gần.
Trên người VệỉUẩn mơ hồứcó bóng dángẳmà năm đóổnàng đã gặp.
Trấnábắc Vương, DiêmĪLa Vệ Thất,ốVệ Uẩn.
Năm mười bốn tuổi, trai tráng toàn gia tử chiến sa trường. Mười lăm tuổi, chàng lưng đeo sinh tử trạng xông pha biên quan cứu quốc khi nước sôi lửa bỏng. Từ đó về sau, cô độc một mình, trở thành nam nhân gánh vác quốc gia trên lưng.
Rõ ràng đã đồng ý với nàng rồi, tại sao lại đi?”
“Mùng tám tháng chín, phụ thân và các huynh trưởng bị vây tại Bạch Đế Cốc. Đệ đi tiếp viện, cần chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Năm mười bốn tuổi, trai tráng toàn gia tử chiến sa trường. Mười lăm tuổi, chàng lưng đeo sinh tử trạng xông pha biên quan cứu quốc khi nước sôi lửa bỏng. Từ đó về sau, cô độc một mình, trở thành nam nhân gánh vác quốc gia trên lưng.
Đến đêm, rốt cuộc bồ câu cũng tới. Sở Du không chờ nó đáp xuống đất đã phóng người lên, chộp bồ câu vào trong tay.
Giấy còn dính máu, rõ ràng là viết rất vội.
Nhưng nàng đã không còn tôn kính, ngưỡng mộ, cũng như cảnh giác, lo lắng như năm đó nữa.
Rốt cuộc Sở Du cũng hoàn toàn tỉnh táo. Nàng cất cao giọng, giọng nói sắc bén: “Gọi Vệ Thu tới đây!”
Nhìn thiếu niên, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Còn chưa nói xong, Sở Du đã lập tức xỏ giày, áo cũng không kịp thay, chạy thẳng ra chỗ quản lý bồ câu đưa thư ở hậu viện.
Không nên như vậy.
Sở Du còn chưa tỉnh khỏi cơn mê. Vãn Nguyệt tiến lên, nàng ta huơ huơ năm ngón tay, hỏi: “Thiếu phu nhân bị bóng đè sao?”
Nhìn thiếu niên, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Vệ Tiểu Thất không nên như vậy.
Vì nàng còn chưa tỉnh hẳn, lại còn đứng lên đột ngột, nên bị chóng mặt, đi đường nghiêng ngã lảo đảo, đụng mạnh vào Trường Nguyệt, bản thân cũng té ngã trên mặt đất. “Nếu như có tin tức…” Sở Du trịnh trọng nói: “Trước tiên phải báo cho ta, chặn hết mọi tin tức truyền ra, không được để người khác biết. Rõ chưa?” Cuối cùng thì vẫn đi.
Nàng bước nhanh về phía trước, muốn gọi tên chàng nhưng chỉ trong chốc đó, cảnh trong mơ ngừng lại. Nàng giật mình tỉnh giấc.
Vãn Nguyệt phát hiện có chuyện không ổn, vội vàng gọi Vệ Thu tới.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt nàng. Sở Du hít thở dồn dập, Vãn Nguyệt bưng nước rửa mặt vào, cười nói: “Hôm nay thiếu phu nhân dậy muộn quá.”
Cả ngày hôm đó, Sở Du không có tâm tình nghĩ chuyện gì khác. Nàng không màng cơm nước, đứng chờ bên cạnh phòng bồ câu đưa thư.
Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt thích Vệ gia, cho nên cũng sửa thói quen lại, gọi Sở Du là Thiếu phu nhân.
Vệ Thu ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Vẫn chưa có tin tức.”
Sở Du còn chưa tỉnh khỏi cơn mê. Vãn Nguyệt tiến lên, nàng ta huơ huơ năm ngón tay, hỏi: “Thiếu phu nhân bị bóng đè sao?”
Sở Du chầm chậm đặt ánh mắt trở về trên người Vãn Nguyệt. Thần trí mơ màng cũng tỉnh táo lại vài phần, khàn giọng hỏi: “Hôm nay… là mùng mấy?”
Nàng mau chóng lấy thư ra, nhìn dòng chữ cẩu thả của Vệ Uẩn.
“Người đúng là ngủ tới đãng trí rồi.”
Vãn Nguyệt cười khẽ, trong mắt ẩn chưa bất đắc dĩ: “Hôm nay là Trùng Dương, mùng chín tháng chín. Tối hôm qua người còn dặn dò chúng nô tì phải chuẩn bị bánh hoa cao và rượu hoa cúc…”
Vệ Tiểu Thất không nên như vậy.
Còn chưa nói xong, Sở Du đã lập tức xỏ giày, áo cũng không kịp thay, chạy thẳng ra chỗ quản lý bồ câu đưa thư ở hậu viện.
Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt thích Vệ gia, cho nên cũng sửa thói quen lại, gọi Sở Du là Thiếu phu nhân.
Vì nàng còn chưa tỉnh hẳn, lại còn đứng lên đột ngột, nên bị chóng mặt, đi đường nghiêng ngã lảo đảo, đụng mạnh vào Trường Nguyệt, bản thân cũng té ngã trên mặt đất.
Trường Nguyệt “Ui da” một tiếng, đang muốn mắng người thì thấy Vãn Nguyệt gấp gáp chạy tới đỡ lấy Sở Du. Nàng ta ngẩn người hỏi: “Thiếu phu nhân, người làm gì vậy?”
“Vệ Thu đâu?”
Mùng tám tháng chín, Bạch Đế Cốc.
Rốt cuộc Sở Du cũng hoàn toàn tỉnh táo. Nàng cất cao giọng, giọng nói sắc bén: “Gọi Vệ Thu tới đây!”
“Người đúng là ngủ tới đãng trí rồi.”
Ánh mặt trời chiếu lên mặt nàng. Sở Du hít thở dồn dập, Vãn Nguyệt bưng nước rửa mặt vào, cười nói: “Hôm nay thiếu phu nhân dậy muộn quá.”
Vãn Nguyệt phát hiện có chuyện không ổn, vội vàng gọi Vệ Thu tới.
Tại sao lại đi? Không nên như vậy.
Lúc hắn chạy dến thì Sở Du đã rửa mặt xong, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Nàng ngẩng đầu nhìn: “Có tin tức biên cảnh chưa?”
Vệ Thu ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Vẫn chưa có tin tức.”
“Nếu như có tin tức…” Sở Du trịnh trọng nói: “Trước tiên phải báo cho ta, chặn hết mọi tin tức truyền ra, không được để người khác biết. Rõ chưa?”
Trường Nguyệt “Ui da” một tiếng, đang muốn mắng người thì thấy Vãn Nguyệt gấp gáp chạy tới đỡ lấy Sở Du. Nàng ta ngẩn người hỏi: “Thiếu phu nhân, người làm gì vậy?”
Vệ Thu không biết tại sao Sở Du lại phân phó như thế, nhưng nhớ lại lời Vệ Quân đã dặn thì vẫn gật gật đầu.
Sở Du chầm chậm đặt ánh mắt trở về trên người Vãn Nguyệt. Thần trí mơ màng cũng tỉnh táo lại vài phần, khàn giọng hỏi: “Hôm nay… là mùng mấy?”
Cả ngày hôm đó, Sở Du không có tâm tình nghĩ chuyện gì khác. Nàng không màng cơm nước, đứng chờ bên cạnh phòng bồ câu đưa thư.
Đến đêm, rốt cuộc bồ câu cũng tới. Sở Du không chờ nó đáp xuống đất đã phóng người lên, chộp bồ câu vào trong tay.
Nàng bước nhanh về phía trước, muốn gọi tên chàng nhưng chỉ trong chốc đó, cảnh trong mơ ngừng lại. Nàng giật mình tỉnh giấc.
Nàng mau chóng lấy thư ra, nhìn dòng chữ cẩu thả của Vệ Uẩn.
Giấy còn dính máu, rõ ràng là viết rất vội.
“Mùng tám tháng chín, phụ thân và các huynh trưởng bị vây tại Bạch Đế Cốc. Đệ đi tiếp viện, cần chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Nhưng nàng đã không còn tôn kính, ngưỡng mộ, cũng như cảnh giác, lo lắng như năm đó nữa.
Mùng tám tháng chín, Bạch Đế Cốc.
Đầu óc Sở Du quay cuồng, suýt nữa vò nát tờ giấy.
Đầu óc Sở Du quay cuồng, suýt nữa vò nát tờ giấy.
Cuối cùng thì vẫn đi.
Tại sao lại đi?
Rõ ràng đã đồng ý với nàng rồi, tại sao lại đi?”
Thương Vệ Uẩn lúc thiếu niên. Trong sáng nhiệt tình mà bị vùi trong biển lửa
Thương Vệ Uẩn ghê ,nhjwng tui sẽ chờ Uẩn Uẩn lớn lên báo thù kkk
Đọc chương này mà cũng hồi hộp thay, cũng may là Sở Du trọng sinh,nếu k k biết Vệ Uẩn lại lâm vào tình trạng khốn đốn thế nào nữa
Độc lại lần 2 vẫn thấy hấp dẫn. Ths Zenzen edit mượt mà lắm
Mị nghĩ… có lẽ Vệ gia bị hãm hại mới bị diệt toàn quân. Nếu không thì chương trước sao lại nói hoàng đế cũng phải xin lỗi Vệ Uẩn chứ