Thế giới VIII : Cứu vớt Đào phạm 36 tuổi (11)
Chương 41
Editor: Zens Zens
Trời lạnh, mưa nhỏ.
Hằng năm Kim Mê Sơn đều mù sương. Người bình thường lên núi chỉ dám chạy đến cửa núi. Nếu đi vào trong, ngay cả khi chỉ mới đi năm bước thì cũng có thể tìm không thấy đường về. Nếu không phải là vô cùng quen thuộc, không ai có thể an toàn trở ra. Hiện tại, Lăng Chỉ Thủy đang đứng trên ngọn núi mù sường này, nheo mắt tìm kiếm bóng dáng thiếu nữ.
Hắn không hề gọi tên nàng. Bởi vì nếu nàng muốn trốn tránh hắn, thì bất luận thế nào cũng không thể gọi nàng ra được.
Càng đi vào bên trong, cây cối càng um tùm. Sắc cỏ xanh biếc hình dáng kỳ dị vặn vẹo thò ra từ bên đường đến giữa lộ, hệt như móng tay yêu quái, ngăn cản đường đi của Lăng Chỉ Thủy.
Hắn không biết đã qua bao lâu, cũng không biết đang ở nơi nào, Lăng Chỉ Thủy cảm thấy đất dưới chân bắt đầu sền sệt, mỗi bước đều đạp lên nước bùn lầy.
Hắn dừng bước.
Ở nơi không xa có một hòn đá nhỏ bị đặt ở ven đường. Các hòn đá xiêu xiêu vẹo vẹo đặt dọc theo con đường nhỏ, dẫn sâu vào bên trong.
Không biết tại sao, tim Lăng Chỉ Thủy lại đập nhanh một chút. Hắn không hề do dự bước nhanh về phía đó.
Hắn xuyên qua hàng dây leo nặng trịch, vòng qua một dòng nước bùn, lại vượt qua mấy thân cây ngã đổ trên đường, mới thấy được sơn động to xuất hiện trước mắt, trên cửa sơn động treo một bộ y phục rách rưới.
“Vu cô nương.”
Hắn siết chặt kiếm trong tay, hô khẽ một tiếng theo thói quen. Bỗng nhiên một bóng dáng từ trong hang động lao ra, vùi đầu vào trong lòng ngực hắn. Lăng Chỉ Thủy đau đến mặt mày nhăn nhó.
Người trong ngực không nói gì, chỉ hô hấp từng hơi. Trời mưa lác đác, nhưng thân thể nàng lại nóng đến kỳ lạ, run rẩy dán chặt vào người hắn. Lăng Chỉ Thủy không nói gì, mặc cho cơ thể ôm nàng căng cứng. Một hồi sau, nàng bỗng nhiên “òa” khóc, khóc như chết đi sống lại.
“Sao bây giờ huynh mới đến? Ta đặt đá nhỏ trên đường, vẫn luôn gọi tên huynh, gọi cả trăm lần ngàn lần. Ta không ngờ huynh sẽ đến thật, ta nghĩ huynh còn đang bận rộn chuẩn bị thành thân, ta cho rằng…”
Dư âm còn lại ngưng bặt. Hắn chợt buông kiếm, ôm chầm lấy nàng, bàn tay to lớn khẽ run rẩy, vuốt ve tóc nàng, giọng nói vừa thô mà trầm khàn như vỏ cây bên cạnh.
“Ta đến rồi, đừng khóc.”
Nàng lại càng khóc lớn hơn, cắn mạnh vào cánh tay cường tráng của hắn, hô hấp không thông.
Hắn nghiến răng hít một hơi, để mặc nàng cắn mình.
Cắn mạnh một chút cũng tốt, trên tay đau đớn thì trong lòng sẽ không đau nữa.
Nhưng nàng không hề cắn hết sức. Khi miệng nếm được vị máu, thì nàng lập tức buông hắn ra, lùi về sau hai bước. Ánh mắt bi thương nhìn hỉ bào đỏ rực trên người hắn.
“Lăng đại ca, thật ra huynh không đến càng tốt… Huynh không đến, thì có lẽ ta cũng có thể tự ra ngoài. Huynh quá tốt bụng, không nỡ bỏ mặc ta. Nhưng huynh lại không biết, huynh càng đối tốt với ta, ta càng không thể nỡ từ bỏ huynh được.
Hắn nhìn giọt lệ lưu lại trên khóe mắt nàng, trầm mặc.
“Chẳng qua nhất thời không tìm thấy đường ra mà thôi. Có thật là huynh từ bên kia đến không?”
Hắn nhìn vẻ quật cường của nàng, chỉ vào con đường lúc hắn đến mà hỏi. Một lát sau hắn mới gật đầu.
Nàng đi theo phương hướng đó, đầu ngón tay động đậy, nhặt kiếm lên rồi vội vàng đi theo. Nhưng nàng quay người lại nhìn hắn, ánh mắt như nhìn một kẻ xa lạ, đột nhiên khiến hắn dậy lên sự bất an.
“Lăng đại ca, huynh đừng đi theo. Ta đi dọc theo dấu chân huynh trở về được rồi.”
Hắn giật mình, vẻ mặt toát ra bi thương, cuối cùng dừng bước theo lời nàng,.
Dường như nàng vô cùng mệt mỏi, xoay người lại, thân hình thoáng lung lay, rồi lại đi theo phương hướng cũ.
Dần dần biến mất trước mặt hắn.
Ngôn Thương xuyên qua dòng nước bùn, hài trên chân bị nước bùn ngấm vào từ lâu.
Dưới đất là vết chân lộn xộn của Lăng Chỉ Thủy, rõ ràng là vội vàng tìm nàng mà để lại. Khi ôm lấy hắn, nàng có thể cảm giác được tay áo đều bị mưa phùn thấm ướt, mang theo mùi vị xà phòng.
Nhưng vừa nghĩ đến hương vị xà phòng này là do một cô gái khác thay hắn giặt xiêm y mà vương lại, ngực nàng lập tức cảm thấy khó chịu vô cùng. Suy nghĩ như vậy là không nên, bất luận là trong nhiệm vụ nào, một nam tử đều chỉ có thể thuộc về một nữ tử. Nếu hắn lựa chọn nàng, thì có chết nàng cũng sẽ không buông tay. Ngược lại, nếu hắn đã có Chu Tuyền, nàng cũng không thể nhúng tay vào.
Nàng dừng bước, quay đầu lại nhìn. Phía sau là một màn sương mù, nhưng nàng biết, hắn luôn đi theo phía sau, khuôn mặt kiên định, tay nắm chặt kiếm, chân bước từng bước trầm ổn.
Lúc bị nhốt trong sơn động, cho dù nàng nhắm mắt đều hiện lên vẻ mặt thê lương của hắn. Nhưng rõ ràng khi hắn đứng trước mặt nàng rồi thì nàng lại không thể nào không lùi bước.
Trời mưa lất phất, hỉ phục trên người hắn tựa như hòn lửa, làm bốc hơi tất cả giọt mưa và ẩm ướt trên người nàng.
Trái tim mất mát. Lúc nàng chạy trốn khỏi Vương Lưu Quan, viên dạ minh châu đã rớt mất không còn trong ngực. Khi ấy nàng cảm thấy trái tim mình cũng trống rỗng.
Trí nhớ cứ như vậy tiếp tục tuôn ra.
Nàng đi chầm chậm phía trước, hắn yên lặng dõi theo sau. Không thể chạm vào nhau cũng không sao, chỉ cần biết hắn vẫn luôn ở phía sau thì cho dù trong lòng chua xót, nàng vẫn có thể cảm giác được một chút ngọt ngào.
Xoay người sang chỗ khác, Ngôn Thương bỗng không biết phải đi thế nào.
Đột nhiên dưới chân đạp lên một thứ hình cầu không xác định. Thân thể nàng lảo đảo, ngã nhào vào bụi cây. Nàng còn chưa kịp hét lên thì bóng đen đã ập tới.
“Thốn Tâm!”
Lăng Chỉ Thủy vẫn đi theo phía sau, hắn thấy nàng ngã vào bụi cây, ánh mắt trừng lớn, trong chốc lát trái tim lạnh ngắt.
Ầm ầm ầm ầm…
Không biết tảng đá lớn từ đâu xuất hiện, bắt đầu rớt xuống.
Hắn tiến lên, gạt lung tung bụi cây sum suê chằn chịt, nhánh cây cắt một vệt máu trên mặt nhưng hắn vẫn làm như không biết, điên cuồng lùng sục bụi cây.
“Thốn Tâm!”
“Thốn Tâm!”
Không nghe thấy tiếng nàng trả lời.
Hắn dứt khoát nhảy vào giữa bụi cây, trên người bị vài cục đá đập vào. Hòn đá giống như bị người ta niệm chú, cho dù là võ lâm cao thủ quyền thuật thì cũng cảm giác đau đớn mấy phần.
Nhưng hắn không để tâm, nhìn thấy nàng biến mất giữa bụi cây, hắn cảm giác không còn là chính mình nữa. Lăng Chỉ Thủy điên cuồng đưa chân đạp hòn đá từ bốn phía, lấy kiếm chém phăng nhánh cây, miệng vết thương bị rạch trên mặt càng chảy máu nhiều hơn, dọc theo cằm mà nhỏ giọt trên mặt đất.
Dần dần hòn đá lăn xuống càng ít, âm thanh ầm ĩ cũng biến mất. Hắn lại có thể nghe thấy tiếng mưa rơi lộp bộp, nhưng tiếng nói quật cường của thiếu nữ vẫn không hề vang lên.
Tâm hắn bỗng dưng chìm xuống.
Không sao, tạm thời không nghe thấy giọng nói của nàng cũng không sao hết.
Hắn có thể đợi.
Lăng Chỉ Thủy mặc hỉ phục đỏ tươi đứng giữa bụi rậm, cau mày, miệng mở to thở hổn hển. Kiếm trong tay đã không biết bị quăng đi nơi nào, hắn buông lỏng tay, ngơ ngác đứng tại chỗ, không hề có lớn tiếng gọi tên nàng, cũng không hề nổi điên đào bới lá cây.
Không biết qua bao lâu, mưa cũng ngừng rơi.
Hắn nghe được phía sau có tiếng bước chân nho nhỏ truyền đến. Đó không phải là tiếng bước chân của Vu Thốn Tâm, kẻ đó đuổi theo đến tận đây, chắc hẳn là muốn giết hắn.
Nhưng hắn không hề động đậy, ngay cả sức lực chống cự cũng không còn.
Hắn siết chặt ngón tay, im lặng đứng đó, tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Âm thanh kiếm ra khỏi vỏ cắt ngang không khí. Lăng Chỉ Thủy không nhúc nhích, thậm chí hai mắt cũng mệt mỏi nhắm nghiền.
Hắn đã sống 36 năm.
36 năm đã là cả cuộc đời hắn. Trước năm 12 tuổi, hắn không hề biết gì cả, chỉ là một đứa bé tầm thường sống cho qua ngày đoạn tháng. Năm 12 tuổi bắt đầu tập võ, sau này thì say mê luyện võ, mãi cho đến năm 16 tuổi luyện được Mị Dương thần công; sau năm 16 tuổi là tháng ngày nếm trải ngục tù, đi kèm theo là bóng tối, máu tươi, roi vọt, đau đớn khôn cùng.
Sau năm 36 tuổi, hắn gặp được Vu Thốn Tâm. Nàng cứu hắn, hắn dẫn nàng chạy khỏi Bá Vân sơn trang.
Đó là lần đầu tiên có nữ tử ngủ cùng một giường với hắn, cũng là lần đầu tiên có nữ tử chuẩn bị nước ấm tắm rửa cho hắn, và cũng là lần đầu tiên, có người khen dáng vẻ hắn thật đẹp.
Nha đầu ngốc.
Hắn đã già như vậy, mà nàng còn trẻ trung như thế, muốn nói đẹp thì cũng là nàng đẹp mới đúng. Khi nàng cười rộ lên hệt như một chú mèo lém lỉnh, chờ đợi chủ nhân âu yếm, đồng thời cũng hết sức cảnh giác, vô cùng khả ái, động lòng người.
Trong đầu hắn bỗng vang lên một câu, đáng lý đã nên nói câu này với nàng từ sớm.
Ta không phải thương hại nàng. Ta muốn cưới nàng làm thê tử.
Đáng tiếc, hắn đã không tìm ra nàng nữa.
Không sao, không tìm thấy nàng, thì hắn sẽ tới tìm nàng.
Lăng Chỉ Thủy có thể cảm giác được kiếm khí đang lao vun vút. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, chờ mũi kiếm lạnh lẽo chui vào sau lưng hắn.
Nhưng thanh kiếm kia không hề đâm vào, một thân ảnh gầy gò bỗng nhiên chui ra từ lùm cây, kéo hắn ra, sau đó tay cầm kiếm của hắn vung lên.
Nàng giơ kiếm, đâm xuyên qua lồng ngực người kia.
Đó là một nam tử áo đen, nàng xuống tay vô cùng ngoan độc, hắn ta lập tức mất mạng.
Một tiếng lạch cạch, nàng buông kiếm mệt lử, thở hổn hển. Nàng mạnh mẽ bắt lấy tay hắn vung vẩy: “Khụ, huynh bị đần độn hả! Rõ ràng có thể tránh mà huynh ngẩn người cái gì! Huynh cố ý để ta lo lắng đến chết hả? Cố ý để ta…”
Còn chưa nói xong, bỗng nhiên nàng bị hắn kéo mạnh vào lòng, một bờ môi áp mạnh lên môi nàng.
Nụ hôn của Lăng Chỉ Thủy vừa thô bạo vừa lạnh giá. Tay hắn siết chặt hông nàng, cúi đầu hung hăng gặm cắn cánh môi nàng.
Ngôn Thương kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn hắn. Người trước mặt là Lăng Chỉ Thủy, là nam nhân nàng mà thích. Hiện giờ người đàn ông nay đang lấy hết sức lực hôn nàng, điên cuồng cạy mở cánh môi, mút đầu lưỡi nàng. Dường như hắn không tin nàng vẫn còn sống cho nên muốn thử thăm dò, lông mi thấm ướt gần trong gang tấc bị, run rẩy kịch liệt. Vết thương trên mặt hắn chảy máu lướt xuống khóe môi, xuyên qua nụ hôn của hai người, thấm vào miệng nàng, mang theo vị tanh ngọt.
Nam nhân nàng thích trao cho nàng một nụ hôn.
Nụ hôn trộn lẫn cả máu và nước mưa, mang theo mùi vị vừa ngọt vừa chát, còn có phần hơi run rẩy.
Ngôn Thương nhắm mắt lại.
Người đàn ông này không phải của nàng, nhưng nàng lại thích hắn. Máu chảy trên mặt hắn không nhiều, nhưng lúc này chỉ vì mình nàng mà chảy.
P/s (Zens Zens): Các bạn có thể đăng ký nhận thông báo chương mới theo bài viết này của mình nhé: https://zenszens.com/2019/02/24/huong-dan-dang-ky-nhan-thong-bao/
Anh chị sau phen này nhìn rõ lòng mình gòi hen! Cầu phát đường cho quần chúng vây xem nha, lóng rày chung ta đau tim quá chừng
chương sau chắc chắn ngọt hơn đường <3 hóng a~~
Ngược tâm quá TT^TT
địu quắn quéo lòng ngươì ghê hồn
Hai anh chị hôn nhau rồi ??
Khóc từ đầu chương tới giơ sau chương này chắc sẽ ko ngược nữa đâu hem
Kiểu gì cũng thế, đến khi nam chính hồi tưởng lại tất cả thì nữ chính mới nhảy ra
K pt LCT có buông bỏ đc lời hứa mà đến vs VTT đc k nữa
❤❤❤