Chương 11
Thân là Vệ gia phụ, sinh tử đều là người của Vệ gia
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du nắm chặt tờ giấy, nhanh chóng trấn định lại.
Nàng vẫn luôn theo dõi tiền tuyến. Từ những lá thư Vệ Uẩn và Vệ Quân gởi về, xác thật đấu pháp của Vệ gia rất bảo thủ, không thể có chuyện truy kích quân địch được. Thế nhưng mọi chuyện vẫn xảy ra như cũ, mùng tám tháng chín bị vây tại Bạch Đế Cốc, mà hôm nay là mùng chín tháng chín…
Sở Du nhắm mắt lại. Nàng đoán chắc chắn trên chiến trường đã xảy ra chuyện gì đó mà nàng không biết.
Sở Du ý thức được, năm đó cả nhà Vệ gia được truy phong tước vị cũng không chỉ vì Vệ Uẩn trở thành lương tướng nên được quân vương cất nhắc.
Tin tức trước khi trọng sinh chưa chắc đã đúng. Do nàng quá tự phụ, quá tin tưởng vào những gì mình biết, cứ cho rằng bản thân trọng sinh thì sẽ thay đổi được cục diện.
Nàng nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp. Vệ Thu, Vệ Hạ, Trường Nguyệt, Vãn Nguyệt vẫn đứng chờ ở phía sau nàng. Sắc mặt Vệ Thu có hơi nôn nóng, hắn nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân, chúng ta không thể giữ kín tin tức như thế này.”
“Ta biết.”
Sở Du mở mắt, nặng nề thở ra một hơi, sau đó nói: “Ta phải đi tìm mẫu thân. Trước đó, không được để ai biết.”
Tin tức này quá lớn, Vệ Thu có hơi khó xử, thế nhưng Vệ Hạ lại trấn định, cung kính đáp: “Vâng, cẩn tuân theo phân phó của Thiếu phu nhân.”
Sở Du gật đầu, bước nhanh về phía gian phòng của Liễu Tuyết Dương.
Thường ngày lão thái quânịVệ phủ khôngịở tại HoaứKinh mà vềἳđất phong LanịLăng của Vệợgia để dưỡngỉlão. Hiện giờ,ịngười có thểỉra quyết địnhẹchỉ có LiễuíTuyết Dương. SởõDu biết rõìnăm đó Vệịgia đã gặpơphải chuyện gì,ἰcũng biết LiễuíTuyết Dương đãìlàm gì. Bà{không phải làơnữ nhân có(thể nhịn nhục.ỉHơn nữa, bàđcòn là mẫuỉthân của VệũUẩn và VệêQuân, nàng khôngíthể để cho°bà phải ở}lại đối mặtīvới tất cảἷmọi chuyện được.
Nàngỷbước tới phòngỵcủa Liễu TuyếtàDương, thậm chí{không chờ ngườiỉthông báo mà¸đã xông vào.ἲLiễu Tuyết Dươngỏđang nằm trênỳgiường nghe người:khảy tỳ bà,ĩđột nhiên tiếngọtỳ bà ngưngỹbặt, bà hơiỏnghi hoặc ngẩngấđầu lên, lậpịtức thấy SởıDu đứng trướcầmặt, sắc mặtệbình tĩnh, nói:ề“Mẫu thân, conôcó chuyện quanỉtrọng cần bẩmỉbáo, xin hãyàcho người khácἰlui ra.”
LiễuİTuyết Dương ngẩnọngười, nhưng vẫnịgật đầu vớiịngười bên cạnh.
Ngườiơhầu lui xuống.ľVãn Nguyệt, TrườngÎNguyệt đứng trướcộcửa, đóng đạiİmôn lại, trongớphòng chỉ còn¸lại Liễu TuyếtἲDương và SởớDu. Liễu TuyếtịDương cười hỏi:ỉ“Hôm nay AíDu sao thế?”ộ
“Biên cảnh truyềnẹtới tin tức.”ÎSở Du mởímiệng, sắc mặt¹Liễu Tuyết Dương]lập tức thayìđổi.
Là người tướngἵmôn, bà quáẵbiết rõ thưỉbiên cảnh màĨphải để tấtÏcả mọi người]lui ra làÎchuyện gì. SởìDu thấy LiễuẽTuyết Dương khôngĩthất thố, nênĨtiếp tục nói:ΓHôm qua quânἴta bị vâyỉkhốn tại BạchIĐế Cốc. TiểuúThất mang binhịđi cứu viện,ịnhưng chúng taơcần phải chuẩnįbị cho tình²huống xấu nhất.”²
Liễu Tuyết Dươngĩngồi thẳng người,ìsiết chặt gócÍbàn, khó nhọcắhỏi: “Bao nhiêuịngười… bị vây?”ú
“Trừ Tiểu Thất,ầphụ thân vàèsáu vị huynhĩtrưởng, cộng thêmểbảy vạn tinhãbinh đều bịļgiam nơi đó.”ã
Nghe thế, cơòthể Liễu TuyếtἳDương lung layầsắp đổ. Sở³Du chạy tớiíđỡ bà, loửlắng gọi: “Mẫuồthân!”
“Không sao!”ể. Vành mắtìLiễu Tuyết Dươngĩđỏ ửng, bàợcắn chặt răng,ậnắm lấy tayĬSở Du, rõỉràng cơ thểạđang run rẩy¹nhưng vẫn cốỉtrấn an nàng:,“Con đừng sợ,ībọn họ sẽ]không sao đâu.ỉHôm nay cònľcó ta ởĮđây, các conḹsẽ không saoɪđâu.”
“Huống chi…”ĩLiễu Tuyết Dươngụngẩng đầu lên,ḹgượng cười: “Choĩdù chết, bọnịhọ cũng làİvì quốc vongìthân. Bệ hạỉsẽ không làm]khó chúng ta.ἷCon đừng sợ.”ĩ
Sở Du khôngɩlên tiếng. Nàngíđỡ Liễu TuyếtựDương, rồi ngồiıxuống cạnh bà.ἷSở Du mấpẫmáy môi, rốtĪcuộc cũng nói:õ“Mẫu thân, bâyỗgiờ tin nàyákhông được truyềnịra ngoài đúngìkhông?”
“Ừ.”
LiễuèTuyết Dương mệtĩmỏi gật đầu,³nói với nàng:ô“Chuyện này conẹbiết, ta biết,Ià, còn Nhịỉphu nhân nữa…”Ī
“Mẫu thân!” SởýDu cắt ngangỉlời bà, vộiịvàng nói: “ConĪtới đây cũngĨlà vì chuyệnïnày. Trong tìnhèhuống như hômìnay, tuyệt đốiἱkhông thể đểḷLương thị tiếpẩtục chưởng quảnônội vụ.”
LiễuùTuyết Dương ngỡìngàng, Sở DuÎthử thăm dò:ơ“Mẫu thân, mấyìnăm nay Lươngộthị lạm dụngạtư quyền, thamêô ngân khố.íMẫu thân biếtÍchuyện này, đúngắkhông?”
“Chuyện này…”ɩLiễu Tuyết Dươngạhơi lúng túng:ị“Thật ra taıbiết và cũngĮđã nói vớiấlão gia. Nhưngĩlão gia bảoĩnước trong quá,ẽắt sẽ khôngẵcó cá. Dùềchúng ta cóîđổi ai tớiỵcũng vậy thôi,ļchỉ cần khôngἴảnh hưởng gììlớn thì cứềkệ bà ấy.”ý
“Nhưng với tìnhíhuống hôm nay,ấnếu vẫn tiếpitục giao chuyệnọtrọng yếu đóἰvào tay người:có nhân phẩmĩnhư Lương thị,ĩmẫu thân khôngỉthấy quá nguyốhiểm sao?”
“ChuyệnĮnày…” Liễu TuyếtĭDương hơi khôngúrõ: “Mười mấyḽnăm nay đềuỏnhư thế, hômớnay…”
“Hôm nayổkhông giống thế.”ộSở Du hítfsâu một hơi,ỉrốt cuộc quyếtỉđịnh mở lời:õ“Mẫu thân, theoầtin tức conịnhận được, lầnįnày chiến bạiἲcó thể làЇdo phụ thânỹphán đoán và)bố trí thế}cục sai lầm.ÍChuyện bảy vạnõquân tử trậnêsẽ tính hếtilên đầu Vệ}phủ!”
Nghe nóiɩthế, sắc mặt³Liễu Tuyết Dươngİtrở nên trắngIbệch. Giọng bàĺrun rẩy: “Saoἱcó thể…”
“NếuĩLương thị biếtỗđược tin tứcậnày, người cófthể đảm bảoĭLương thị sẽ³không thừa dịpÏcháy nhà hôi)của, cuốn tiềnịtài bỏ trốnắkhông? Nếu Lươngựthị mang hếtỉngân lượng trongïphủ đi, chúngĩta lấy gìưthu xếp, lấyîgì bảo vệ°những người cònĭlại?”
Sở Duýthấy Liễu Tuyết‹Dương bắt đầuếdao động, nàng‹nói tiếp: “Mẫuứthân, thường ngàyếtiền tài cũngẳchỉ như thêuìhoa trên gấm(*),ễnhưng trong lúcểtồn vong, đó°chính là mạngīsống! Mạng củaỉngười, mạng củaịTiểu Thất, mạngắcủa con, ngườiạđều đặt hếtἶvào tay Lươngợthị hay sao?!”{
(*) Thêu hoa[trên gấm: gấmḷđã đẹp sẵn,êthêu hoa chỉảcàng đẹp hơnЇthôi; có nghĩaılà có cũngạđược, không cóɩcũng chẳng sao.
Ngheıthế, Liễu TuyếtơDương như bừngătỉnh. Ánh mắtớbà dần bìnhỳtĩnh lại, nghiêngɩđầu nhìn SởúDu: “Vậy conἳnói xem phảiįlàm sao?”
“Nếuἴmẫu thân tinɩcon, chuyện tiếpịtheo hãy đểἱcon sắp xếp.²Người thấy thếộnào?”
Liễu TuyếtìDương không lênụtiếng, bà nhìnạchằm chằm SởịDu. Thật lâuỉsau mới lênứtiếng: “Nếu conἴđã biết tinïtức từ tiềnắtuyến thì cũng{hiểu, cho dùễbảy vạn quânắcòn lại bao¹nhiêu, Vệ phủóchắc chắn phảiùbị hoạch tội.íTại sao khôngἰnhân lúc nàyįrời đi?”
SởЇDu không hiểuýLiễu Tuyết Dươngļhỏi những lờiĭnày là cóỏhàm ý gì,ồnàng mờ mịt:,“Mẫu thân cóểý gì?”
“Ta biết con là đứa trẻ ngoan.” Liễu Tuyết Dương nắm tay nàng, ánh mắt đầy trông mong: “Ta biết, con nhất định sẽ đợi được A Quân trở lại.”
Sở Du quả quyết mở miệng.
“Nếu con muốn, giờ phút này ta có thể thay Vệ Quân cho con một phong thư phóng thê. Con mau trở về tướng quân phủ đi, nếu ta … gặp bất trắc, con cứ cầm phong thư này tái giá.”
Bà nhìn Sở Du chăm chú, gượng cười: “Ít nhất cũng phải còn vài người trở về, đúng không?”
Liễu Tuyết Dương nói xong, khó khăn ngoảnh mặt đi: “A Du, con vẫn còn con đường khác.”
Liễu Tuyết Dương còn muốn nói điều gì. Sở Du nói tiếp: “Ngài là mẫu thân A Quân, là thể diện của Vệ phủ. Hôm nay, ai cũng có thể chịu nhục, nhưng người không thể. Người ở đây, ngày sau Tiểu Thất trở lại, người chính là con tin, là nhược điểm. Còn năm vị công tử ở lại Hoa Kinh, chính là mang cả nhà Vệ gia đặt vào tay thiên tử.”
Giọng nói Sở Du bình tĩnh. Nàng đã nói hết tất cả kết cục xấu nhất.
Sở Du nghe lời Liễu Tuyết Dương thì đã hiểu ý của bà. Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Năm vị tiểu công tử không thể ở lại Hoa Kinh.”
“Con đã hứa với A Quân…” Giọng nói nàng dịu dàng. Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên Vệ Quân như vậy. Thật ra nàng chưa từng đơn độc gặp mặt Vệ Quân lần nào, nhưng không biết tại sao, từ khoảnh khắc nàng gả vào Vệ gia, trong lòng nàng hi vọng cả đời mình có thể ở lại Vệ phủ, cùng vinh cùng nhục với gia tộc này.
Sống chờ chàng, chết cũng chờ chàng.
Đây là cốt cách của Đại Sở, cũng là rường cột của Đại Sở.
Sở Du nhìn thần sắc khiếp sợ của Liễu Tuyết Dương, trấn định nói: “Thân là Vệ gia phụ(*), sinh tử đều là người của Vệ gia.”
Một trăm năm trước, Vệ gia dùng máu tươi cả nhà mở mang bờ cõi, sáng lập nên Đại Sở.
Đây là cốt cách của Đại Sở, cũng là rường cột của Đại Sở.
Mười mấy năm sau, đến khi nàng chết, Vệ Uẩn cũng một mình mang theo linh vị cả nhà Vệ gia, tự mình trấn thủ biên cương Bắc Cảnh, chống đỡ ngoại địch, bảo vệ giang sơn.
Nàng khâm phục người nhà Vệ gia, cũng muốn trở thành người nhà Vệ gia.
Đời trước nàng sa vào tình yêu, không vì nước mà làm được điều gì.
Sở Du cầm tướng lệnh bài trong tay. Nàng vốn muốn Liễu Tuyết Dương nghe lời nàng đi bắt Lương thị, nhưng thật không ngờ hôm nay Liễu Tuyết Dương lại tín nhiệm nàng như vậy.
Đời này sống lại, nàng hi vọng có thể giống như thuở thiếu thời, sống đúng cuộc đời mà mình mong muốn.
Nàng khản giọng nói: “Mẫu thân… người…” Đời trước nàng sa vào tình yêu, không vì nước mà làm được điều gì.
Nàng khâm phục người nhà Vệ gia, cũng muốn trở thành người nhà Vệ gia.
Vì vậy nàng cúi đầu, dịu dàng và kiên định nói: “Con sẽ chờ chàng trở lại.”
“Con đã hứa với A Quân…” Giọng nói nàng dịu dàng. Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên Vệ Quân như vậy. Thật ra nàng chưa từng đơn độc gặp mặt Vệ Quân lần nào, nhưng không biết tại sao, từ khoảnh khắc nàng gả vào Vệ gia, trong lòng nàng hi vọng cả đời mình có thể ở lại Vệ phủ, cùng vinh cùng nhục với gia tộc này. Mười mấy năm sau, đến khi nàng chết, Vệ Uẩn cũng một mình mang theo linh vị cả nhà Vệ gia, tự mình trấn thủ biên cương Bắc Cảnh, chống đỡ ngoại địch, bảo vệ giang sơn.
Sống chờ chàng, chết cũng chờ chàng.
Trong nháy mắt, nước mắt Liễu Tuyết Dương tuôn rơi. Bà bất thình lình đứng dậy, vội vàng bước vào nội các, lấy ra một khối ngọc bài.
“Mẫu thân, người mang họ rời đi. Nếu có gì bất trắc… Người lập tức đưa bọn họ chạy khỏi Đại Sở.”
“Đây là lệnh bài do lão gia để cho ta, bảo rằng hãy dùng lúc nguy nan. Bất cứ người nào trong Vệ phủ thấy nó cũng đều phải nghe theo. Ta biết mình không phải là người có thể quản sự, ta giao lệnh bài này cho con.”
Liễu Tuyết Dương khóc, nhét lệnh bài vào tay Sở Du: “Con nói gì, ta cũng sẽ làm theo.”
Liễu Tuyết Dương khóc, nhét lệnh bài vào tay Sở Du: “Con nói gì, ta cũng sẽ làm theo.”
“Mẫu thân.” Sở Du mấp máy môi: “Hôm nay con sẽ lấy tội danh tham ô để bắt Lương thị. Đợi lát nữa, người hãy đưa năm vị tiểu công tử ra khỏi Hoa Kinh, đến Lan Lăng tìm lão phu nhân.”
Sở Du cầm tướng lệnh bài trong tay. Nàng vốn muốn Liễu Tuyết Dương nghe lời nàng đi bắt Lương thị, nhưng thật không ngờ hôm nay Liễu Tuyết Dương lại tín nhiệm nàng như vậy.
Trong nháy mắt, nước mắt Liễu Tuyết Dương tuôn rơi. Bà bất thình lình đứng dậy, vội vàng bước vào nội các, lấy ra một khối ngọc bài.
Nàng khản giọng nói: “Mẫu thân… người…”
“Vậy còn con?” Sở Du nhìn dáng vẻ người nữ tử gắng gượng kiên cường trước mặt, những lời tàn nhẫn kẹt lại giữa răng môi. Cuối cùng, nàng chỉ nói: “Mẫu thân, bất luận thế nào, A Du cũng sẽ không rời đi.”
“Ta biết con là đứa trẻ ngoan.” Liễu Tuyết Dương nắm tay nàng, ánh mắt đầy trông mong: “Ta biết, con nhất định sẽ đợi được A Quân trở lại.”
“Con sẽ ở đây chờ nam nhi Vệ gia trở lại.” Sở Du nói lời kiên định: “Nếu họ bình an trở về, con sẽ đón gió tẩy trần. Nếu họ khâm liệm trở về, con sẽ tổ chức tang lễ. Nếu họ hàm oan chịu ngục, con sẽ bôn tẩu cứu người. Nếu họ treo xác ngọ môn, con sẽ nhặt xác hạ táng.”
Liễu Tuyết Dương cúi đầu, gật mạnh: “Ta biết, ta không sợ.”
Bà nhìn Sở Du chăm chú, gượng cười: “Ít nhất cũng phải còn vài người trở về, đúng không?”
Sở Du nhìn dáng vẻ người nữ tử gắng gượng kiên cường trước mặt, những lời tàn nhẫn kẹt lại giữa răng môi. Cuối cùng, nàng chỉ nói: “Mẫu thân, bất luận thế nào, A Du cũng sẽ không rời đi.”
Liễu Tuyết Dương cúi đầu, gật mạnh: “Ta biết, ta không sợ.”
“Mẫu thân.” Sở Du mấp máy môi: “Hôm nay con sẽ lấy tội danh tham ô để bắt Lương thị. Đợi lát nữa, người hãy đưa năm vị tiểu công tử ra khỏi Hoa Kinh, đến Lan Lăng tìm lão phu nhân.”
Vì vậy nàng cúi đầu, dịu dàng và kiên định nói: “Con sẽ chờ chàng trở lại.”
Liễu Tuyết Dương nghe thế thì trợn tròn mắt: “Con muốn ta đi?”
Sở Du nghe lời Liễu Tuyết Dương thì đã hiểu ý của bà. Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Năm vị tiểu công tử không thể ở lại Hoa Kinh.”
Sở Du quả quyết mở miệng.
Nàng không biết kết cục tệ như thế nào, chỉ đành phải để Liễu Tuyết Dương mang những người quan trọng đi trước.
Nàng không biết kết cục tệ như thế nào, chỉ đành phải để Liễu Tuyết Dương mang những người quan trọng đi trước.
Liễu Tuyết Dương còn muốn nói điều gì. Sở Du nói tiếp: “Ngài là mẫu thân A Quân, là thể diện của Vệ phủ. Hôm nay, ai cũng có thể chịu nhục, nhưng người không thể. Người ở đây, ngày sau Tiểu Thất trở lại, người chính là con tin, là nhược điểm. Còn năm vị công tử ở lại Hoa Kinh, chính là mang cả nhà Vệ gia đặt vào tay thiên tử.”
“Mẫu thân, người mang họ rời đi. Nếu có gì bất trắc… Người lập tức đưa bọn họ chạy khỏi Đại Sở.”
“Vậy còn con?”
Đời này sống lại, nàng hi vọng có thể giống như thuở thiếu thời, sống đúng cuộc đời mà mình mong muốn.
Liễu Tuyết Dương phục hồi tinh thần: “Con ở lại đây thì phải làm sao?”
(*) Phụ (妇) ở đây là phụ nữ.
“Con sẽ ở đây chờ nam nhi Vệ gia trở lại.” Sở Du nói lời kiên định: “Nếu họ bình an trở về, con sẽ đón gió tẩy trần. Nếu họ khâm liệm trở về, con sẽ tổ chức tang lễ. Nếu họ hàm oan chịu ngục, con sẽ bôn ba cứu người. Nếu họ treo xác ngọ môn, con sẽ nhặt xác hạ táng.”
Liễu Tuyết Dương phục hồi tinh thần: “Con ở lại đây thì phải làm sao?”
Giọng nói Sở Du bình tĩnh. Nàng đã nói hết tất cả kết cục xấu nhất.
Sở Du nhìn thần sắc khiếp sợ của Liễu Tuyết Dương, trấn định nói: “Thân là Vệ gia phụ(*), sinh tử đều là người của Vệ gia.”
“Đây là lệnh bài do lão gia để cho ta, bảo rằng hãy dùng lúc nguy nan. Bất cứ người nào trong Vệ phủ thấy nó cũng đều phải nghe theo. Ta biết mình không phải là người có thể quản sự, ta giao lệnh bài này cho con.”
(*) Phụ (妇) ở đây là phụ nữ. “Nếu con muốn, giờ phút này ta có thể thay Vệ Quân cho con một phong thư phóng thê. Con mau trở về tướng quân phủ đi, nếu ta … gặp bất trắc, con cứ cầm phong thư này tái giá.” (*) Phụ (妇) ở đây là phụ nữ.
Chị Du ngầu quá…..
Quá xá ngầu. Đọc mà nổi da gà
??? cũng may sở Du là con nhà tướng, nên tính cách cũng cứng rắn lại trung thành, chứ vào mẹ Sở Cẩm thì chắc đang cuốn gói rồi ?
Sự thật là Sở Cẩm đã cuốn gói đi. Ở kiếp trước ?
Trọng tình trọng nghĩa quá ?
Hic, nghe nu9 nói là thấy rưng rưng luôn á. Đúng tc nu9 t thích đây maf.
Xúc động ghê ??❤