Sơn hà chẩm – Chương 10

Chương 10:

Đại ca và phụ thân bị vây tại Bạch Đế Cốc.

Đệ đi tiếp viện, cần chuẩn bị cho tình huống xấu nhất!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Sơn nhìn thấy thái độ kiên quyết của Cố Sở Sinh thì cũng không khuyên nữa, chỉ nói: “Ta sẽ chuyển lời đại nhân lại cho tướng quân, còn lễ vật này…”
“Không tài không đức, thẹn không dám nhận.”
Cố Sở Sinh liếc mắt nhìn tráp, kiên định nói: “Chuyện ở Côn Dương, tại hạ sẽ tự mình xử lý.”
zenszens.wordpress.com
Kiếp trước, vì chuyện Sở Du bỏ trốn mà Sở Kiến Xương nổi giận, khoảng chừng ba năm không để ý tới bọn họ. Lúc đó hắn chỉ có một mình, nhưng bây giờ hắn đã có ký ức kiếp trước, không cần phải lo lắng nữa. So với sống một mình, long thái tử van xin hộ nghĩa trọng nghĩa khí thời gian qua tính.
Sở Kiến Xương cho hắn tiền là do nể mặt Sở Cẩm. Nay hắn đã không muốn cưới Sở Cẩm, vậy thì đương nhiên không thể lấy phần tiền này, đỡ khiến ông xem thường.
Sở Sơn hiểu ý của Cố Sở Sinh. Ông ngẫm nghĩ rồi thở dài, nói: “Nếu đã thế, ta xin trở về hồi âm với tướng quân. Nếu đi chậm, không chừng ngay cả ngày thành hôn cũng định xong luôn.” Nhưng thua người không thua trận, bọn họ cắn răng kiên trì đỉnh thượng, song phương.
Cố Sở Sinh cũng biết chuyện này nên để Sở Kiến Xương biết càng sớm càng tốt, vì vậy hắn không giữ Sở Sơn lại. Cố Sở Sinh tiễn ông ra khỏi Côn Dương. Hắn ngắm núi non trùng điệp, rút hai tay vào tay áo, hỏi hạ nhân: “Hôm nay mùng mấy?”
zenszens.wordpress.com
“Bẩm đại nhân, mùng bảy ạ.”
“Mùng bảy tháng chín…” Sống một mình không nghĩ tới nàng hội đứng ra, nói lý lẽ căn bản không nên từ nàng bỏ.
Cố Sở Sinh nhẩm tính ngày, trầm ngâm một hồi, chậm rãi nói: “Chỉ còn hai ngày…”
zenszens.wordpress.com
Lúc Sở Sơn tới gặp Cố Sở Sinh thì Sở Du đang ở trong Vệ phủ kiểm kê đồ đạc linh tinh. Ở đây thanh âm yên tĩnh, vô luận là hắc phong đốt thiên vẫn là độc nhất vô nhị nhân, đều.
Mấy năm nay Lương thị ỷ vào sự tín nhiệm của Liễu Tuyết Dương và Vệ Trung cho nên đã đứng giữa bỏ túi riêng không ít lợi lộc. Sở Du ghi chép hết các khoản kiểm kê vào giấy, suy nghĩ xem có nên báo chuyện này với Liễu Tuyết Dương hay không. Mọi người đi theo hắn chỉ phương hướng quay đầu, chính đem Lưu Yên kinh ngạc bộ.
Tham ô một khoảng thời gian dài thế này, nếu mà nói Liễu Tuyết Dương không hay biết thì Sở Du cảm thấy vô lý. Cho dù Liễu Tuyết Dương không biết thì chắc chắn trong mấy người Vệ gia, Vệ Trung, Vệ Quân cũng sẽ có người biết. Thế nhưng lâu như vậy mà cũng không ai hó hé gì, thế là tại sao?

Nếu như ngưi nhà Vếgia không thèm¸đ ý myth mà Lươngĩth đã ly,úmà nàng tùyftin vch trnįchuyn này thìís khiến LiuíTuyết Dương khôngvui.

Nàng không hiuýtình hình Vgia lm. SìDu suy nghĩĩmt lúc lâusau mi quyếtđnh viết thưcho V Un,hi mt ítýthái đ caýngưi trong phİđi vi Lươngĭth.

Khong thi gianáthư t qua:li vi VìUn, nàng cũngİbiết không ítìv chàng. VɩUn là ngưirt thích loũchuyn bao đng,tin tc gìchàng cũng nmíbt đưc, nóichuyn va nhiuìva lon, linói vô cùngítr con, lyđưc tin tcİt chàng cóv d hơn.

NhưngáS Du cũngbiết V Unìlà do nmt V Quân.

Hn)là V Quânđã phân phógì đó cho)V Un choĭnên V Unêmi không phòngb gì vi,nàng.

Chàng trai này[tuy rng giõthư không nhiuÎnhưng li hếtĩsc đúng gi,ơby ngày mtĩphong thư, gingnhư báo cáoquân v hàngĩngày vy.

Ch hnviết rt đp.S Du nhìn,mơ h thy³vài phn tươngt ch VUn kiếp trưc.

Quơđúng là nétìch ging viIV Un kiếptrưc, có điuĭch V Un}thêm phn quyếtįtuyt sc bén,²còn ch VQuân li lra v quânt nhu hòa.

Đưngjtruyn thư giaítin tuyến vàĪHoa Kinh, nếunhư thi tiếtĭtt thì mtɩngày mt đêmđã ti. Thitiết không ttIthì hai ngàymi ti. Saukhi S Duĩgi xong thìđi ng, đnhngày mai sđđi thăm dòĬch Liu TuyếtDương mt chút,ýsau đó kếthp vi tintc ca VUn ri tínhìtiếp.

Nhưng đêm đó,không biết tisao S DuIli đt nhiênnm mơ.

Cnh trongímơ là kiếptrưc, nàng vađui theo CļS Sinh tiơCôn Dương, lúcìđó C S:Sinh không thíchnàng, nhưng cũngjkhông đui nàngĩđi đưc. Nàng,t tìm mtõthiên phòng(*) cahuyn nha CS Sinh màЇng, đút lóttin an bàisinh hot choìC S Sinh.

(*)Thiên phòng: phòngithưng dùng chokhách.

Tết Trùng Dươnginăm đó, nàngchun b bánh,hoa cao và]rưu hoa cúcđ ăn Tếtĩvi C SĭSinh. Va đến}ca thư phòngthì bt chtnghe thy tiếngĮnói bàng hoàngĺca hn: “Byăvn ngưi b²tiêu dit toànfb ti BchăĐế Cc?! Saoīcó th nhưɪvy?!”

Sau đóhình nh chtbiến đi, nàngïđng trongmt sơn cc.Bn phía lànúi, tiếng chémigiết, tiếng kêu²thm thiết, tiếngíđao kiếm vaɨchm vang vngtrong sơn cc.

Đâuúđâu cũng làla, khói mùcun cun dàyíđc. Nàng nhìnkhông thy ngưi,ch nghe thytiếng V Quânla hét: “Phthân! Đi mau!”

Nàng nhn ratiếng nói này.

Làĩchàng trai đãïcm la đtrao cho nàng,lúc hn lpàbp gi “Scô nương thìnàng đã khcsâu ging nóiđó trong lòng.

Chítrong chp mtđó, nàng đãĨbiết mình đangİ đâu.

Bch ĐếCc.

By vn quân,toàn b b[tiêu dit.

Nàng liuõmng cha vphía hn. Nàngĩxô đy đámngưi ra đЇcu hn. Nànggi tên hn:V Quân! V)Quân!”

Nhưng điõphương không ngheđưc. Nàng chkp thy mưimũi tên đâmxuyên qua ngchn. V Quânvn còn cmītrưng thương, giannan quay đu.

Bênitrong ánh la,gương mt thanh³tú ca hnЇnhim đy vếtìmáu. Ging nóilp bp vìđau đn, runìrun gi tênùnàng: S… Scô nương.

Nàng liumng chy vphía trưc. Nhưngch nàng chyti ch hnìthì la btđu lan ra,ļchung quanh btếđu bc lênkhói trng. Hnb chôn vùiúdưi đng ngưi,Їđâu đâu cũngĩlà thi th.

Chtmt thanh niênīxách theo trưngĨthương nhim máu,ïmc áo giápÍrách rưi, gingĩnói khn đc,[kèm theo tiếngkhóc nc n,hét lên: “Phthân… Đi ca…ĩMi ngưi Íđâu?”

S Dukhông dám đngđy.

Nàng lng lÍxoay ngưi, nhìn¸V Un.

Trên đuchàng đeo vi³la b màuđ. Vì chàngĩvn còn vïthành niên, trênìchiến trưng cácthiếu niên đuct vi bÎnhm khích l,tinh thn.

Mt chàngnhum máu, trongĩmt cht chas hãi mómt. Chàng tìmtng thi th,gi tên tngìngưi.

“Tam ca…

“Ngũca…

Lc ca…ì

“T ca…

NhĪca…

Ph thân…í

Cui cùng chàngtìm thy VQuân. Lúc chànglôi v tưngquân tr tuifkhi đng xácngưi, cũng làãlúc chàng khôngcòn chu đngïđưc na. Nưcmt kim nénònay đã tràoïra, chàng ômưcht ly VĩQuân.

Đi ca!”

Chàngĺgào khóc, toànb sơn ccvang vng tiếngếkhóc ca chàng.

“Tuèt còn đangch huynh mà!”İ

“Huynh đã nóifs bình anútr v. Đi(ca, huynh tnhĮli đi. Đđ chết thay¹huynh, mi ngưiÎđng b TiuTht li!”

“Ca…íPh thân…

VïUn gào khóc,khóc đến kinhthiên đng đa,ĩnhưng chung quanhìch toàn làĮthi th, khôngĩcó ly mt²ngưi có thìtr li chàng.

Chàngthiếu niên nhưíchim tưc yĪđang khóc, khócvì tuyt vng,phn n, oánhn và shãi.

S Du lnglng nhìn. NàngÎnhìn núi thâyĺbin máu, nhìnĨsát thn đến}gn.

Trên ngưi VUn mơ hcó bóng dángmà năm đónàng đã gp.

Trnábc Vương, DiêmĪLa V Tht,V Un.

Năm mười bốn tuổi, trai tráng toàn gia tử chiến sa trường. Mười lăm tuổi, chàng lưng đeo sinh tử trạng xông pha biên quan cứu quốc khi nước sôi lửa bỏng. Từ đó về sau, cô độc một mình, trở thành nam nhân gánh vác quốc gia trên lưng.

Rõ ràng đã đồng ý với nàng rồi, tại sao lại đi?”

“Mùng tám tháng chín, phụ thân và các huynh trưởng bị vây tại Bạch Đế Cốc. Đệ đi tiếp viện, cần chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Năm mười bốn tuổi, trai tráng toàn gia tử chiến sa trường. Mười lăm tuổi, chàng lưng đeo sinh tử trạng xông pha biên quan cứu quốc khi nước sôi lửa bỏng. Từ đó về sau, cô độc một mình, trở thành nam nhân gánh vác quốc gia trên lưng.

Đến đêm, rốt cuộc bồ câu cũng tới. Sở Du không chờ nó đáp xuống đất đã phóng người lên, chộp bồ câu vào trong tay.

Giấy còn dính máu, rõ ràng là viết rất vội.

Nhưng nàng đã không còn tôn kính, ngưỡng mộ, cũng như cảnh giác, lo lắng như năm đó nữa.

Rốt cuộc Sở Du cũng hoàn toàn tỉnh táo. Nàng cất cao giọng, giọng nói sắc bén: “Gọi Vệ Thu tới đây!”

Nhìn thiếu niên, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ đau lòng.

Còn chưa nói xong, Sở Du đã lập tức xỏ giày, áo cũng không kịp thay, chạy thẳng ra chỗ quản lý bồ câu đưa thư ở hậu viện.

Không nên như vậy.

Sở Du còn chưa tỉnh khỏi cơn mê. Vãn Nguyệt tiến lên, nàng ta huơ huơ năm ngón tay, hỏi: “Thiếu phu nhân bị bóng đè sao?”

Nhìn thiếu niên, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ đau lòng.

Vệ Tiểu Thất không nên như vậy.

Vì nàng còn chưa tỉnh hẳn, lại còn đứng lên đột ngột, nên bị chóng mặt, đi đường nghiêng ngã lảo đảo, đụng mạnh vào Trường Nguyệt, bản thân cũng té ngã trên mặt đất. “Nếu như có tin tức…” Sở Du trịnh trọng nói: “Trước tiên phải báo cho ta, chặn hết mọi tin tức truyền ra, không được để người khác biết. Rõ chưa?” Cuối cùng thì vẫn đi.

Nàng bước nhanh về phía trước, muốn gọi tên chàng nhưng chỉ trong chốc đó, cảnh trong mơ ngừng lại. Nàng giật mình tỉnh giấc.

Vãn Nguyệt phát hiện có chuyện không ổn, vội vàng gọi Vệ Thu tới.

Ánh mặt trời chiếu lên mặt nàng. Sở Du hít thở dồn dập, Vãn Nguyệt bưng nước rửa mặt vào, cười nói: “Hôm nay thiếu phu nhân dậy muộn quá.”

Cả ngày hôm đó, Sở Du không có tâm tình nghĩ chuyện gì khác. Nàng không màng cơm nước, đứng chờ bên cạnh phòng bồ câu đưa thư.

Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt thích Vệ gia, cho nên cũng sửa thói quen lại, gọi Sở Du là Thiếu phu nhân.

Vệ Thu ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Vẫn chưa có tin tức.”

Sở Du còn chưa tỉnh khỏi cơn mê. Vãn Nguyệt tiến lên, nàng ta huơ huơ năm ngón tay, hỏi: “Thiếu phu nhân bị bóng đè sao?”

Sở Du chầm chậm đặt ánh mắt trở về trên người Vãn Nguyệt. Thần trí mơ màng cũng tỉnh táo lại vài phần, khàn giọng hỏi: “Hôm nay… là mùng mấy?”

Nàng mau chóng lấy thư ra, nhìn dòng chữ cẩu thả của Vệ Uẩn.

“Người đúng là ngủ tới đãng trí rồi.”

Vãn Nguyệt cười khẽ, trong mắt ẩn chưa bất đắc dĩ: “Hôm nay là Trùng Dương, mùng chín tháng chín. Tối hôm qua người còn dặn dò chúng nô tì phải chuẩn bị bánh hoa cao và rượu hoa cúc…”

Vệ Tiểu Thất không nên như vậy.

Còn chưa nói xong, Sở Du đã lập tức xỏ giày, áo cũng không kịp thay, chạy thẳng ra chỗ quản lý bồ câu đưa thư ở hậu viện.

Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt thích Vệ gia, cho nên cũng sửa thói quen lại, gọi Sở Du là Thiếu phu nhân.

Vì nàng còn chưa tỉnh hẳn, lại còn đứng lên đột ngột, nên bị chóng mặt, đi đường nghiêng ngã lảo đảo, đụng mạnh vào Trường Nguyệt, bản thân cũng té ngã trên mặt đất.

Trường Nguyệt “Ui da” một tiếng, đang muốn mắng người thì thấy Vãn Nguyệt gấp gáp chạy tới đỡ lấy Sở Du. Nàng ta ngẩn người hỏi: “Thiếu phu nhân, người làm gì vậy?”

“Vệ Thu đâu?”

Mùng tám tháng chín, Bạch Đế Cốc.

Rốt cuộc Sở Du cũng hoàn toàn tỉnh táo. Nàng cất cao giọng, giọng nói sắc bén: “Gọi Vệ Thu tới đây!”

“Người đúng là ngủ tới đãng trí rồi.”

Ánh mặt trời chiếu lên mặt nàng. Sở Du hít thở dồn dập, Vãn Nguyệt bưng nước rửa mặt vào, cười nói: “Hôm nay thiếu phu nhân dậy muộn quá.”

Vãn Nguyệt phát hiện có chuyện không ổn, vội vàng gọi Vệ Thu tới.

Tại sao lại đi? Không nên như vậy.

Lúc hắn chạy dến thì Sở Du đã rửa mặt xong, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Nàng ngẩng đầu nhìn: “Có tin tức biên cảnh chưa?”

Vệ Thu ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Vẫn chưa có tin tức.”

“Nếu như có tin tức…” Sở Du trịnh trọng nói: “Trước tiên phải báo cho ta, chặn hết mọi tin tức truyền ra, không được để người khác biết. Rõ chưa?”

Trường Nguyệt “Ui da” một tiếng, đang muốn mắng người thì thấy Vãn Nguyệt gấp gáp chạy tới đỡ lấy Sở Du. Nàng ta ngẩn người hỏi: “Thiếu phu nhân, người làm gì vậy?”

Vệ Thu không biết tại sao Sở Du lại phân phó như thế, nhưng nhớ lại lời Vệ Quân đã dặn thì vẫn gật gật đầu.

Sở Du chầm chậm đặt ánh mắt trở về trên người Vãn Nguyệt. Thần trí mơ màng cũng tỉnh táo lại vài phần, khàn giọng hỏi: “Hôm nay… là mùng mấy?”

Cả ngày hôm đó, Sở Du không có tâm tình nghĩ chuyện gì khác. Nàng không màng cơm nước, đứng chờ bên cạnh phòng bồ câu đưa thư.

Đến đêm, rốt cuộc bồ câu cũng tới. Sở Du không chờ nó đáp xuống đất đã phóng người lên, chộp bồ câu vào trong tay.

Nàng bước nhanh về phía trước, muốn gọi tên chàng nhưng chỉ trong chốc đó, cảnh trong mơ ngừng lại. Nàng giật mình tỉnh giấc.

Nàng mau chóng lấy thư ra, nhìn dòng chữ cẩu thả của Vệ Uẩn.

Giấy còn dính máu, rõ ràng là viết rất vội.

“Mùng tám tháng chín, phụ thân và các huynh trưởng bị vây tại Bạch Đế Cốc. Đệ đi tiếp viện, cần chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Nhưng nàng đã không còn tôn kính, ngưỡng mộ, cũng như cảnh giác, lo lắng như năm đó nữa.

Mùng tám tháng chín, Bạch Đế Cốc.

Đầu óc Sở Du quay cuồng, suýt nữa vò nát tờ giấy.

Đầu óc Sở Du quay cuồng, suýt nữa vò nát tờ giấy.

Cuối cùng thì vẫn đi.

Tại sao lại đi?

Rõ ràng đã đồng ý với nàng rồi, tại sao lại đi?”

4.8 37 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

513 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Quytduongngot
Quytduongngot
3 Năm Cách đây

Góp ý chút chuong này nhé, cô – nàng chương này bị nhầm nhiều

Số né không được, tui thương VQ quá đi, còn chết thảm như vậy

Hongnganvo
Hongnganvo
3 Năm Cách đây

Đau lòng nhất là đã biết trước việc ấy sẻ sảy ra nhưng vẫn không thể nào cứu vãn được

Lã Thu
Lã Thu
3 Năm Cách đây

Chương này đau lòng chết mất, dù có biết trước hay dặn dò nhưng đã là âm mưu thì không sao thoát được. Thương Vệ Quân, Vệ Uẩn và nam nhân Vệ gia😥

tieugianhan
tieugianhan
3 Năm Cách đây

Xuyên không từ c56 về, chương này đọc 3-4 lần rồi vẫn khóc như lần đầu 😭. Thương Vệ Uẩn qua mất cha mất huynh, thương cả Sở Du lực bất tòng tâm.

Hoshi
Hoshi
3 Năm Cách đây

Đoạn đầu thì thấy VU dễ thương. Mà đến đoạn sau đau lòng cho chàng quá. Nhìn ng thân mình ra đi chỉ còn lại mình. Chàng biết đối mặt với ng nhà tnao.

Duyên
Duyên
3 Năm Cách đây

Vậy không phải chỉ có mình tôi là dễ khóc à :(( Mấy chương trước có quá khứ của Sở Du cũng khóc mà chương này cũng khóc nữa :((

Ho Thu
Ho Thu
3 Năm Cách đây

Khóc như mưa,cảm động quá. Thanks bạn edit quá hay

Lâm lâm
Lâm lâm
3 Năm Cách đây

Vệ gia nhân nghĩa nhưng gặp cảnh nhà tan cửa nát, tiếc thay cho 4 đời chung lương

Erina
Erina
3 Năm Cách đây

Chương này làm bảo bảo đau lòng chết mất
Thương Vệ Quân, Vệ Uẩn quá đi

linhtrane72
linhtrane72
3 Năm Cách đây

Chung quy vẫn chẳng thể nào tránh được hai chữ “vận mệnh”. Thương Vệ gia quá, Vệ Uẩn phải đau lòng và tự trách biết nhường nào đây

513
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!