Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 45

Thế giới IX : Cứu vớt Nông phu 26 tuổi (1)

Chương 45

Editor: Nguyễn Thanh An

Beta: Zens Zens

Các bạn có thể đăng ký nhận thông báo chương mới theo bài viết này của mình nhé: https://zenszens.com/2019/02/24/huong-dan-dang-ky-nhan-thong-bao/

***

Bóng hòe bên sông là nơi mà nhiều nam nhân đều muốn đến.

Ca vũ thanh bình, từng làn hương gió, khắp nơi trên bờ sông trải dài mùi cỏ thơm. Trong bóng đêm, hình dáng lầu gác trông có vài phần trang nghiêm. Một nơi mới nhìn qua tưởng chừng giống như lãnh địa thần thánh bất khả xâm phạm ấy, thật ra lại là nơi dơ bẩn nhất.

Phần lớn sự vật trên đời đều như vậy. Bề ngoài càng mê người, bên trong lại càng bẩn thỉu.

Lý Thiết Trụ cầm hai giỏ rau cải tươi ngon trong tay. Hắn đã đứng trước cửa Hương Phong Viện một lúc lâu.

Trần Xuân ở nhà bên bị bệnh, cho nên hắn mới giúp Trần Xuân đưa đồ ăn tới nơi này. Mấy bà lão thường hay lải nhải nhắc nhở bên tai tiểu bối rằng Bóng hòe bên sông không phải nơi tốt lành gì. Dù nhiều hay ít những lão già và nam nhân kia đều lưu luyến cái kỹ viện bên cạnh Bóng hòe bên sông ấy.

Mẫu thân của Lý Thiết Trụ cũng rất ghét chỗ đó giống đại đa số nữ nhân trong thôn. Phụ thân của hắn từng say mê một nữ tử phong trần, vì nữ tử kia mà tốn hết gia tài, kết quả cuối cùng chỉ nhận được một cơ thể mắc bệnh hoa liễu.

Mẫu thân Lý Thiết Trụ chán ghét nơi này, cho nên Lý Thiết Trụ cũng giống mẫu thân hắn, rất ghét những nơi này.

Lúc Trần Xuân nhờ hắn đưa giúp rau cải đến Hương Phong Viện, hắn vốn muốn từ chối. Nhưng Trần Xuân ho đến nỗi ngay cả nói chuyện cũng đứt quãng, hắn cảm thấy không nỡ nên rốt cuộc đành giấu mẹ mà đồng ý.

Quy mô của Hương Phong Viện còn lớn hơn so với tưởng tượng của hắn.

Trên cửa treo tấm lụa đỏ thật dài giống như những nhà có hỉ sự, ở cách cửa rất xa đã treo một dãy hàng đèn lồng đỏ lớn. Gió đêm thoảng qua cuốn theo tiếng cười hoan ca. Người nơi đây sống một cách mơ mơ màng màng, vì tửu sắc quá độ nên ngay cả tiếng cười phát ra cũng mang theo cảm giác dâm mỹ. Những tiếng cười kia lượn qua tấm thảm đỏ, cuốn theo những đóa hoa rơi dưới đất, chui vào tai người đi đường, làm xương cốt bọn họ đều trở nên mềm nhũn.

Lý Thiết Trụ nhìn cây liễu trồng trước cửa, vẻ mặt chán ghét quay đi chỗ khác.

Nghĩ đến đồ ăn trong sọt phải đưa vào miệng những nữ tử phong trần kia, hắn lại cảm thấy không đáng cho mấy sọt thức ăn này.

“Tránh ra, ngươi chắn đường đấy!” Nữ nhân chỉ mặc một cái áo ngực, thân mình uốn éo như rắn nước đi tới. Lý Thiết Trụ theo phản xạ định lùi về phía sau một bước, ai ngờ nữ nhân kia đứng lại, đột ngột xoay người nhìn hắn.

“Ơ, ngươi dám tránh ta à? Cái bộ dạng ăn mặc quê mùa, cục mịch như ngươi mà cũng dám tránh ta?”

Lý Thiết Trụ không nói, chỉ cau đôi mày rậm nhìn nử tử y phục xinh đẹp trước mắt. Nàng ta vừa lại gần, hắn đã lập tức ngửi thấy mùi son phấn nồng nặc trộn lẫn với mùi rượu mạnh, ngửi đã phát ói.

Mặt mũi Lý Thiết Trụ vốn không đẹp, có điều ngũ quan rõ ràng, đường nét lạnh lùng, cương ngạnh, không phải là loại nam tử dễ khiến người khác động lòng. Thế nhưng ánh mắt lỗ mãng của nữ tử kia vừa nhìn thấy đai lưng ướt nhẹp vì sương đêm và khuôn ngực vạm vỡ của hắn thì chợt nở nụ cười càn rỡ, vẫy khăn tay sáp lại gần.

“Dáng người đại gia thật đẹp nha, do mỗi ngày làm việc lao động tốn nhiều sức mới được như thế phải không?”

Lúc nói đến từ “lao động tốn sức” và “làm việc”, sóng mắt nàng ta lưu chuyển, cố ý nhấn mạnh. Nàng ta đang muốn ôm lấy nam nhân trước mặt, ai ngờ Lý Thiết Trụ lại né người sang bên cạnh, nữ tử lập tức té nhào trên đất, kêu la oai oái

“Không biết xấu hổ!”

Giọng điệu Lý Thiết Trụ không tốt, hắn cảm thấy đồ ăn này không đưa được rồi, cho nên định xoay người bỏ đi. Ai ngờ lại bị nử tử sau lưng kéo ống quần lại, vừa khóc vừa kêu la: “Tên này đánh ta! Các ngươi mau bắt hắn đi. Hắn đánh ta đấy, ôi đánh chết ta rồi!”

Ngay lập tức có một đám người xông đến, người nào người nấy quần áo xộc xệch, cười xấu xa.

“Ôi huynh đệ, nữ nhân này bị chơi nát rồi.”

“Quả nhiên là kỹ nữ nổi tiếng, rất biết tận dụng thời cơ đeo bám quyến rũ khách nhân!”

“Tuyết Nguyệt tỷ tỷ là hoa khôi trước đây, những người mà nàng từng hầu hạ đều là quan to hiển quý. Vậy mà dân quê như ngươi còn không biết điều. Nàng ấy để mắt đến ngươi thì ngươi còn không mau ngoan ngoãn theo nàng về phòng?”

Lúc này Lý Thiết Trụ mới thực sự hiểu tại sao Trần Xuân bảo hắn lúc đến đừng đứng ở cửa, mà nên đứng ở nơi không làm người khác chú ý. Hắn vốn cho rằng mình ăn mặc nghèo kiết hủ lậu, mặt mũi xấu xí, thì sẽ không có nữ tử nào ăn no rửng mỡ đến trêu chọc hắn. Vì vậy hắn mới thoải mái đứng ở cửa, cứ nghĩ rằng sẽ nhanh chóng có người đến lấy đồ, ai ngờ những cô gái ở đây đã vô sỉ đến dạng này.

Rõ ràng mọi người đều nhìn thấy tự nàng ta muốn ôm hắn, không ôm được mới ngã trên mặt đất, lại còn kêu khóc om sòm. Nhưng tất cả lại cố tình đeo bộ mặt sung sướng khi thấy người gặp họa, tránh một bên xem náo nhiệt, không ai có ý muốn giúp đỡ.

Nơi này khiến lòng người cũng tê liệt, lần sau hắn sẽ không bao giờ đến đây nữa.

Lý Thiết Trụ thò tay vào trước ngực móc ra mấy đồng tiền đồng, vứt xuống trước mặt nữ tử dưới đất.

“Ta chỉ có như vậy, ngươi mau bỏ tay ra.”

Nữ tử được gọi là Tuyết Nguyệt sửng sốt, sau đó khóc lớn tiếng hơn: “Các ngươi xem đi, hắn đánh ta xong rồi mà chỉ đưa mấy đồng bạc định đuổi ta đi. Mấy đồng bạc này đủ để làm cái gì chứ. Ôi, ngay cả hộp son còn không mua được!”

Lý Thiết Trụ cũng không nhiều lời, giơ nắm đấm lên với nàng ta.

“Ngươi buông hay không?”

Tuyết Nguyệt phỏng chừng thường xuyên gặp những trường hợp như vậy. Nàng ta lại ỷ có người xung quanh bên vực, lập tức cắn răng rồi bổ nhào xuống dưới đất, tóc tai rối bời, tay còn nắm chặt ống quần của Lý Thiết Trụ: “Ôi đánh chết người rồi! Hắn lại muốn đánh người, đánh ta chết mất, các ngươi còn không đến giúp đi!”

Bốn phía truyền đến tiếng cười ngả ngớn cùng với tiếng huýt sáo.

Lý Thiết Trụ nghiến răng, tiếp tục móc ra ra hai đồng tiền đồng trong ngực, vứt trên mặt đất.

Lúc ra khỏi nhà, hắn định khi quay về sẽ mua cho mẫu thân một hộp châm tuyến. Bây giờ lại dính phải việc này, thôi thì để lúc khác mua châm tuyến vậy.

Hai đồng tiền đã bị mài mòn gần hết rơi “lạch cạch” xuống đất, lăn một vòng rồi nằm im trước mặt Tuyết Nguyệt.

“Ta chỉ có bấy nhiêu đây, ngươi bỏ tay ra đi.”

Thấy Tuyết Nguyệt còn đang khóc lớn, một nam tử còn chưa mặc áo lót, chỉ lấy trường bào che chắn qua loa hừ hai tiếng, đập đập cây quạt vào trong tay, nói: “Vị huynh đài này sao lại giống như khúc gỗ vậy? Hoa tiền nguyệt hạ, mỹ tửu đương tiền (*), có tiểu mỹ nhân quấn lấy ngươi, không phải là một chuyện rất tốt sao? Ngươi phải biết nữ nhân này không cần tiền của ngươi, mà là muốn thân thể ngươi thôi!”

(*) Hoa tiền nguyệt hạ: Trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu. Xuất xứ từ thơ của Bạch cư Dị: “Tận thích sanh ca dạ túy miên, Nhược phi nguyệt hạ tức hoa tiền”.

(*) Mỹ tửu đương tiền: Rượu ngon trước mặt.

Sau khi nói xong vài câu thơ “Chi, hồ, giả, dã” (*) loạn tùng phèo, thấy mấy kẻ ra dáng thư sinh vỗ tay tán thưởng, Lý Thiết Trụ mới chỉ được học hành có vài ngày, phần lớn lời hắn nói Lý Thiết Trụ đều nghe không hiểu.

(*) Chi, hồ, giả, dã: Là trợ từ trong cổ văn, dùng để châm biếm những người nói chuyện thích chọn câu chữ, không nói theo tình hình thực tế.

Lý Thiết Trụ cắn răng lườm nữ tử đang túm lấy ống quần. Hắn đang do dự có nên dứt khoát đá một cước cho nữ tử này văng ra hay không, tránh để quần áo nhiễm mùi vị son phấn của nàng ta, nương mà ngửi thấy được sẽ đau lòng. Lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền tới một giọng nói nhẹ nhàng: “Người này là ta gọi tới , hắn đến đưa đồ ăn cho ta. Tuyết Nguyệt tỷ tỷ, đến cả nam nhân đưa đồ ăn mà tỷ cũng không buông tha, tỷ thèm nam nhân đến vậy sao?”

Một nữ tử cao gầy tiến lên phía trước nói chuyện. Nàng cúi đầu nhìn Tuyết Nguyệt dưới đất.

Nữ tử được gọi là Tuyết Nguyệt kia giống như bị một kim châm một cái, lập tức buông tay ra. Nàng ta hơi không tự nhiên đứng lên, phủi mông: “Ta chỉ muốn đùa với hắn, biết bao nhiêu nam nhân đến tìm lão nương, ai hiếm lạ gì một tên đưa đồ ăn .”

Thấy nàng ta trước khi đi còn không quên nhặt đồng tiền trên mặt đất lên, nữ tử kia đột nhiên túm lấy tay áo nàng ta.

“Trả tiền lại cho người ta.”

“Đây là của ta! Hắn đánh ta, đây là hắn bồi thường cho ta!”

“Hắn đánh cô?” Nữ tử cao gầy làm như nghe được chuyện tức cười, nàng cười khẩy,  nắm lấy tay nàng ta kéo lại, sau đó bấu một cái vào hông của nàng ta: “Ta thấy thân thể cô khỏe lắm, còn rắn chắc hơn cả các tạp dịch mới tới nữa, có chỗ nào cần người ta đền tiền cho cô?”

“Đỗ Tập Yên! Cô… Cô hiếp người quá đáng!”

“Cô muốn lấy số tiền này cũng được.” Nữ tử gọi là Đỗ Tập Yên lùi xuống một bước, lạnh lùng nhìn nàng, “Nhưng mà sau này, nếu trong đồ ăn của cô có nhiều hơn thứ gì đó, thì dù có ăn chết người, ta cũng mặc kệ.”

Giọng nói lộ rõ sự uy hiếp.

“Ta, ta không sợ cô. Không phải chỉ làm hai món ăn, rồi đặt vài cái tên dễ nghe làm cho khách nhân vui vẻ thôi sao? Cô có gì đặc biệt hơn người chứ!”

Lý Thiết Trụ còn chưa kịp rõ ràng đây là chuyện gì xảy ra, hắn chỉ biết thấy nữ tử cao gầy kia đi tới giúp hắn giải vây. Dung mạo nàng rất thanh đạm, trên mặt không có trang sức, quần áo cũng không giống với những nữ tử trong Hương Phong Viện. Lúc nhìn thấy nàng mặc quần áo vải thô của đầu bếp nữ, Lý Thiết Trụ lúc này mới chợt nhận ra,  nữ tử này là người ngày thường trả tiền đưa rau cải cho Trần Xuân.

Chưa đợi hắn hiểu rõ ràng, xung quanh đã truyền đến những giọng nói xì xào.

“Tuyết Nguyệt tỷ tỷ, tỷ quên trước kia là ai bỏ đậu trong đồ ăn, làm tỷ bị tiêu chảy kéo dài mấy ngày mấy đêm sao?”

“Tỷ quên là ai bỏ hương liệu trong túi hương của tỷ, xông hương đến nỗi không khách nhân nào đến tìm tỷ nữa hả?”

“Tuyết Nguyệt tỷ tỷ, tỷ đừng chọc Tập Yên, nàng ta có nhiều thủ đoạn lắm…”

Đỗ Tập Yên lạnh lùng nhìn Tuyết Nguyệt, người chung quanh càng xôn xao, mặt Tuyết Nguyệt càng trắng bệch. Một lúc sau, nàng ta giận dữ ném phăng đồng tiền xuống đất, xoay người bỏ chạy.

“Đỗ Tập Yên, sớm muộn gì ta cũng biến cô thành kẻ mất vị giác, xem cô còn làm đồ ăn được không!”

Những vị khách vây xem đáp lại bằng một trận cười.

Lúc này Đỗ Tập Yên đã thu lại dáng vẻ lạnh lùng. Nàng thở dài, ngồi xổm trước mặt Lý Thiết Trụ nhặt lên từng đồng, đưa tới trước mặt hắn.

“Đây, tiền của huynh.”

“….Cảm ơn.”

“Chuyện ngày hôm nay đều trách ta, hôm đó ta quên nói với Trần Xuân giờ hẹn tối nay.” Đỗ Tập Yên hơi thẹn thùng gãi đầu. “Bởi vì ngày mai có yến hội quan trọng, ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng lại quên hôm nay người đưa đồ ăn không phải hắn. Huynh đợi lâu rồi đúng không?”

“Cũng không lâu lắm.”

Lý Thiết Trụ nhìn nữ tử trước mặt. Nàng rất cao, nhưng so với hắn vẫn rất nhỏ gầy. Nàng cúi đầu, hắn chỉ có thể nhìn thấy mái tóc nàng bị gió đêm thổi lộn xộn.

Gió mang theo mùi hương nữ tử. Đây không phải mùi son phấn, mà là mùi hương sau khi tắm rửa, ấm áp, dịu dàng mà thanh mát.

“Khổ qua, rau muống, đậu tây…” Nữ tử kề sát hắn. Hắn có thể dễ dàng ngửi thấy mùi hương trên người nàng. Nhưng nàng lại không phát hiện ra, vẫn chúi đầu vào đống rau cải trong rổ, mất một lúc sau nàng mới ngẩng đầu lên, lấy tiền ra trả cho hắn.

“Đây, giúp ta đưa cho Trần Xuân…” Nàng nhìn lên khuôn mặt hắn, sau đó sửng sốt, giọng nói cũng trở nên nghi hoặc.

“Mặt huynh…sao đỏ vậy?”

P/s (Zens): Vô cùng cảm ơn bạn Thanh An đã edit giúp mình nhé, mặc dù giữa đường bận chuyện nên không beta nhanh được, mong bạn thông cảm :p

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

8 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
azurelamlam
azurelamlam
5 Năm Cách đây

Thiết Trụ huynh, huynh xong đời gòi a! Mong là vị diện này không làm mị thòng tim như vị diện trước a!

Kiều Oanh Đoàn
Kiều Oanh Đoàn
5 Năm Cách đây

“Mặt huynh…sao đỏ vậy?” Anh Lý ngại ngùng nữa à ??

Hoài Thương
Hoài Thương
5 Năm Cách đây

woa khởi đầu tốt đẹp chắc ko như vị diện trước đâu nhỉ

Diệp Vân Anh
Diệp Vân Anh
5 Năm Cách đây

Mong là tg này đừng se thôi chứ ta yếu tym

Vy Nguyen
Vy Nguyen
5 Năm Cách đây

Nông phu cương nghị dễ đỏ mặt ahhahaha ta thích ???

Thi Yumi
Thi Yumi
5 Năm Cách đây

Đỏ mặt r ??

Thủy Nguyệt
Thủy Nguyệt
4 Năm Cách đây

Đã xác định đucợ nữa chính của vị diện

Ngọc Anh
Ngọc Anh
3 Năm Cách đây

Bị rung động tâm can rối loạn khí huyết nên đỏ

8
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!