Thế giới IX : Cứu vớt Nông phu 26 tuổi (2)
Chương 46
Editor: Nguyễn Thanh An
Beta: Zens Zens
P/s (Zens Zens): Các bạn có thể đăng ký nhận thông báo chương mới theo bài viết này của mình nhé: https://zenszens.com/2019/02/24/huong-dan-dang-ky-nhan-thong-bao/
***
“…”
Lý Thiết Trụ ngoảnh đầu qua một bên, nhận tiền xong liền lập tức xoay người toan bỏ đi.
Nhưng nữ tử phía sau đã túm tay hắn lại, người xung quanh thấy thế thì đều ngượng ngùng tránh đi. Lý Thiết Trụ cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng, cố gắng tránh thoát khỏi bàn tay mềm mại của nữ tử. Hắn nhíu mày nhìn nàng, chờ nàng giải thích.
“Huynh chạy làm gì? Ta không phải là hồng thủy mãnh thú…” Nàng nói xong thì ngừng một lát. Hắn nhìn nàng chằm chằm, dường như đang cố gắng nghe hiểu lời nàng nói, nhưng trong đôi mắt đen nhánh lại lộ ra sự khó hiểu. Nàng vừa nhìn thấy đã nhịn không được cười khẽ một tiếng, nói rõ ràng hơn một chút, “Ta không phải là yêu quái ăn thịt người.”
“Ta biết cô không phải yêu quái…” Hắn nhìn nàng, “Cuối cùng cô kéo ta lại là có việc gì?”
“À, là như vầy.” Nàng vỗ nhẹ đầu mình, làm ra vẻ sực nhớ tới lý do đã kéo hắn lại: “Ta cùng Trần Xuân đã bàn bạc xong, vốn là năm ngày đưa đồ ăn một lần, đưa lần nào thì thanh toán lần ấy. Nhưng bây giờ trời trở nên nóng nực, khách nhân tới nơi này không thể chọn món ăn mặn, còn thức ăn chay lại không cung cấp đủ. Ngày mai lại có bữa tiệc chay, cho nên ta đã nấu hết số đồ ăn của mấy ngày sau rồi. Vốn ta định thương lượng với Trần Xuân xem có thể đổi thành mỗi ngày đưa đồ một lần hay không. Có điều ta không ngờ hôm sau hắn lại bị bệnh…”
Nàng nói tới đây thì nhìn hắn, ánh mắt quan sát cẩn thận: “Ta biết huynh là Lý Thiết Trụ cùng thôn với Trần Xuân. Trong nhà huynh chắc hẳn cũng trồng rau. Lúc hắn bị bệnh, huynh có thể giúp ta đưa đồ ăn mỗi ngày một lần được không?”
“Không được.”
“… Tại sao?”
Lý Thiết Trụ liếc mắt nhìn đèn kết hoa treo bốn phía, lại dời ánh mắt về lại người cô gái trước mặt.
“Ta không thích thanh lâu.”
Bốn phía lại vang lên tiếng cười nhạo.
“Lý huynh nhìn kìa, đồ nhà quê này không thích thanh lâu.”
“Ha ha, đó là bởi vì hắn chưa biết ôn nhu hương(*) là gì!”
(*) Ôn nhu hương (温柔乡): chỉ nữ nhân dịu dàng, quyến rũ, săn sóc nam nhân. Đây là cách nói mập mờ, không khen cũng không chê. Từ này bắt nguồn từ một điển cố của Hán Thành Đế và Triệu Phi Yến, thường chỉ loại nữ sắc khiến người khác lâm vào cảnh trầm mê.
“Một người nam nhân chưa vào thanh lâu bao giờ, vậy thì đồng nghĩa với chưa trải qua sự đời!”
“Nam nhân chưa trải qua sự đời, nhìn thấy heo mẹ có khi lại cho rằng đó là Điêu Thuyền, ha ha!”
Lý Thiết Trụ bị giễu cợt vì chưa trải qua sự đời. Hắn liếc mắt qua, rồi vén cổ tay áo lên, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn. Vừa nhìn thấy cánh tay hắn, những tên kia lập tức im miệng.
“Không thích thanh lâu cũng không sao. Gần bờ sông có chiếc cầu, mỗi ngày cứ vào giờ này, huynh mang đồ ăn đến chỗ đó chờ ta là được rồi.”
Thấy nàng đã nói tới nước này, Lý Thiết Trụ đành gật đầu đáp ứng.
“Được.”
“Hai sọt đồ ăn này ta mang về phòng bếp trước, ngày mai huynh lại đến lấy sọt nhé.”
Lý Thiết Trụ lại gật đầu một cái, hắn liếc mắt nhìn người chung quanh rồi mới bỏ đi. Những kẻ đó thường ngày ăn sung mặc sướng, người trong thanh lâu luôn nịnh nọt cung kính bọn họ, có bao giờ gặp qua loại người gặp chuyện liền xắn tay áo như Lý Thiết Trụ chứ. Vài nữ nhân nhìn vào đôi mắt sâu thẳm tối đen rét lạnh của Lý Thiết Trụ, thì sợ tới mức hét toáng lên.
Mãi đến khi Lý Thiết Trụ đi xa, trước cửa Hương Phong viện mới lại khôi phục huyên náo như trước.
Ngôn Thương nhìn đồ ăn trên mặt đất, rồi nhìn bóng dáng Lý Thiết Trụ đã bỏ đi một lúc lâu. Sau đó nàng mới bê hai sọt đồ ăn quay về phòng bếp.
Người đàn ông này là đối tượng nhiệm vụ lần này của nàng.
Mỗi lần làm xong nhiệm vụ Ngôn Thương đều không nhớ rõ, nhưng nàng biết, nhiệm vụ lần trước mình đã thất bại.
Hình phạt của nhiệm vụ thất bại chính là đối tượng công lược tiếp theo bắt buộc phải đạt được 100% hạnh phúc. Nói cách khác, chỉ số hạnh phúc phải cao nhất, không được có một chút tiếc nuối.
Ngôn Thương trở thành người trong thanh lâu mà Lý Thiết Trụ chán ghét nhất. Mặc dù nàng không phải kỹ nữ chỉ là đầu bếp nữ, nhưng mỗi ngày sống trong thanh lâu, ngoại trừ nội dung công việc khác nhau, thì cuộc sống chẳng khác gì cuộc sống của kỹ nữ.
Thực ra người trong thanh lâu cũng không phải không tốt, là do Lý Thiết Trụ vốn là một vai phụ ở ngoài thanh lâu.
Lúc còn nhỏ phụ thân hắn đắm chìm trong tửu sắc, mê luyến nữ tử thanh lâu, rồi nhiễm bệnh hoa liễu mà chết. Mỗi ngày mẫu thân hắn đều lấy nước mắt rửa mặt, luôn luôn miệng nói thanh lâu không phải là nới tốt lành gì.
Trong mắt Lý Thiết Trụ, chỉ cần là người trong thanh lâu thì đều không phải người tốt. Lúc nữ chính Ninh Chi nữ phẫn nam trang vào thanh lâu chơi đùa. Khi hắn nhìn ra thân phận nữ nhi của Ninh Chi thì ngay lập tức muốn ngăn cản, không ngờ bị Ninh Chi điểm huyệt đạo nằm tại chỗ.
Trong tiểu thuyết viết, Ninh Chi nói với Lý Thiết Trụ một nén nhang sau huyệt đạp sẽ tự giải, nói xong rồi bỏ đi.
Nhưng trong tiểu thuyết không có viết rằng, còn chưa tới thời gian một nén hương, Lý Thiết Trụ đã bị bọn du thủ du thực trước kia hắn đắc tội trói lại thả trôi sông. Không ai biết hắn đã chết, Ninh Chi vẫn là nữ chính đáng yêu, khả ái như trước. Nàng ta không biết rằng, chỉ vì nàng ta điểm huyệt người nông phu đó rồi bỏ mặc tại góc xó xỉn vắng vẻ, cho nên đã hại hắn mất đi tính mạng. Không ai biết cũng không sao, dù sao Lý Thiết Trụ cũng chỉ là một vai phụ mà thôi.
Có nàng biết hắn là người như thế nào, có nàng cứu vớt hắn, bảo vệ hắn không bị thương là đủ rồi.
Ngôn Thương nhìn hai sọt đồ ăn Lý Thiết Trụ đưa đến.
Lúc trước khi Trần Xuân đưa đồ đến, thức ăn luôn luôn dính lá cây. Một số lá của rau cải cắt vào tay, khi xử lí rau dưa sẽ làm tay nàng chảy máu.
Nhưng đồ ăn hôm nay Lý Thiết Trụ mang đến, một mảnh lá cũng không có.
Hắn cẩn thận hái lá phía trên xuống, lại còn lau sạch sẽ bùn đất.
Hắn đối xử lạnh lùng với mọi người, nhưng làm việc lại rất cẩn thận. Có lẽ đây là một nam nhân công lược tốt, nhưng muốn cho hắn hoàn toàn hạnh phúc, lại là một chuyện rất khó. Cho dù nàng có cố gắng thế nào, chỉ cần hắn cảm giác được chỗ nào đó chưa hợp lý, vậy thì nhiệm vụ của nàng vẫn chưa hoàn thành.
Một mặt Ngôn Thương cầm mấy quả mướp đắng rửa sạch, một mặt lên kế hoạch trong lòng. Khóe mắt nàng liếc về phía Tuyết Nguyệt đang nhìn lén ở cứa, nàng siết chặt quả mướp đắng trên tay một chút.
“Cô nhìn cái gì?”
“Sắp tới cơm tối, ta sang đây coi cô có lại bỏ thuốc trong đồ ăn hay không!”
Ngôn Thương thản nhiên nhắc lại chuyện cũ: “Nếu cô không giao đồng tiền lúc nãy cô đã lấy của nam nhân kia ra, thì cho dù cô có nhìn, ta vẫn sẽ trộn thuốc vào cơm của cô.”
“Cô, làm sao cô biết là còn một đồng?”
“Bởi vì ta tận mắt nhìn thấy, đưa ra đây.”
Tuyết Nguyệt kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt lạnh nhạt đòi tiền, lộ ra sắc mặt giận dữ: “Đồng tiền kia cũng không phải của cô, cô để tâm như thế làm gì?”
“Tuyết Nguyệt tỷ tỷ, đưa hay không đưa?”
“…”
Tuyết Nguyệt dậm chận, hung hăng quăng đồng tiền xuống cạnh đồ ăn.
“Trả cô, trả cô, cầm đi!” Nói xong lập tức nổi giận dùng đùng xoay người đi, nhưng chưa được hai bước đã quay lại nhìn nàng, “Đỗ Tập Yên, cô đã đồng ý không bỏ thuốc trong đồ ăn của ta rồi…”
“Ta sẽ không làm như vậy.”
Nghe tiếng bước chân Tuyết Nguyệt càng lúc càng xa, Ngôn Thương yên lặng lấy một viên thuốc từ trong lòng ra.
Nàng chỉ đồng ý không bỏ thuốc trong đồ ăn, chứ không hề đồng ý là không bỏ thuốc trong nước.
Tuyết Nguyệt là một kỹ nữ lớn tuổi, nhan sắc sụt giảm, đã già nhưng không muôn an phận, luôn luôn làm khó những kỹ nữ trẻ tuổi. Đối với nàng ta, Ngôn Thương cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc lợi dụng hay cảm hóa.
Nàng chỉ là một người bầu bạn với các nhân vật phụ, không làm được việc mà nữ chính nên làm.
Chiều tối hôm sau, Ngôn Thương đi thay một bộ quần áo vải thô, trang điểm nhẹ rồi mới cầm hai cái sọt đi qua bên kia cầu.
Nàng không thể ăn mặc lôi thôi, chẳng có nam nhân nào lại thích một nữ nhân không sạch sẽ cả. Nhưng nàng cũng không thể trang điểm quá đậm, trong mắt Lý Thiết Trụ, người trang điểm quá đậm, quá kiều diễm nhất định không phải là một nữ nhân tốt đẹp gì.
Muốn cứu vớt một người như Lý Thiết Trụ, nàng phải đi theo tiến trình mà hắn thích, sau nó ra tay ở thời điểm mấu chốt. Quá nhanh cũng không được, còn quá chậm hắn sẽ trốn tránh.
Ngôn Thương chậm rãi đi lên cầu, tiếng cười đùa lui dần về sau, ánh đèn lồng cũng dần dần nhạt đi.
Trong không khí thoang thoảng mùi hương tự nhiên của cây cỏ, từng làn hơi bay tới, quanh quẩn bên chóp mũi. Giống như một điệu tỳ bà du dương, một khi chạm vào liền quấn lấy du khách, không chịu buông ra.
Càng đi đến gần, càng nhìn rõ bóng dang nam nhân cao lớn đứng ở đầu cầu ẩn trong màn đêm. Hắn vẫn không nhúc nhích, tư thế không đổi lần nào. Cho đến khi Ngôn Thương đạp sương tiến từng bước đến gần hắn, nàng mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn.
“Đỗ cô nương?”
Ngôn Thương buông sọt đáp lại. Hắn liền thắp một cây đuốc sáng, thoắt một cái đã chiếu sáng bóng tối tứ phía.
Có lẽ Lý Thiết Trụ đợi đã lâu, đai lưng và vạt áo của hắn đều thấm ướt sương, có điều cơ thể vẫn thẳng tắp, cơ bắp trước ngực kéo căng y phục. Lưng hắn dài, bả vai cũng rất rộng, nhìn qua rất có cảm giác an toàn. Dưới ảnh lửa, không khỏi khiến người khác có cảm giác muốn tựa vào.
“Cô xem thử thức ăn này đi. Hôm này Trần Xuân bệnh nặng hơn rồi, không được vợ hắn cho phép, ta không thể sang hái được, cho nên đành hái đồ ăn nhà mình.”
Ngôn Thương nương theo ánh đèn nhìn qua. Đồ ăn trong sọt còn tươi ngon hơn đồ ăn mà Trần Xuân mang đến, vì vậy nàng gật đầu: “Đồ ăn này rất tốt, Luống rau nhà huynh còn nữa không?”
“Còn rất nhiều.”
“Vậy ngày mai huynh lại mang đến đi. Ta trả cho Trần Xuân bao nhiêu thì sẽ trả cho huynh bấy nhiêu. Đợi khi nào Trần Xuân hết bệnh rồi, ta lại mua đồ ăn nhà hắn, tính thế được không?”
Lý Thiết Trụ gật đầu. Không có ai không thương lượng bằng tiền được, huống gì đồ ăn cũng phải mang lên trên chợ bán, bây giờ lại có người đặt hàng mua, không có lý do gì mà hắn không đồng ý cả.
Vốn tưởng rằng cô gái này cầm đồ ăn sẽ trở về luôn, ai ngờ nàng lại lôi trong tay áo ra một đồng tiền.
“Đây là tiền hôm qua của huynh bị Tuyết Nguyệt giấu, trả lại cho huynh.”
Lý Thiết Trụ sửng sốt.
Thật ra hôm qua hắn đã đếm lại, thấy thiếu đi một đồng tiền. Đối với một người nông dân lam lũ mà nói, mỗi một đồng tiền đều rất quan trọng, thậm chí hắn cảm thấy tiếc nuối một chốc. Nhưng thật không ngờ, đồng tiền còn có thể quay lại.
“Cảm ơn…”
Lý Thiết Trụ vừa nói vừa vươn tay ra, nữ tử đặt tiền vào tay hắn. Ngón tay nàng chạm vào lòng bàn tay Lý Thiết Trụ, ngón tay rất mềm mại, vừa chạm vào đã khiến lòng bàn tay to lớn thô ráp vì việc đồng án của hắn run lên.
“Vậy ta về trước.” Nữ tử khó nhọc nhấc sọt đồ ăn lên, cười với hắn, “Ngày mai chúng ta vẫn hẹn tại đây như cũ.”
Đuốc sáng dần cháy tới tay thì Lý Thiết Trụ mới sực tỉnh, vội vàng dập tắt đi.
Lúc nàng nói chuyện đang cười, nhưng giọng điệu lại vô cùng nghiêm trang.
Khiến hắn cảm thấy…
Dường như nàng đang ước hẹn cùng hắn vậy.
Em biết ngay mà, nam nhân càng đơn giản càng không có mưu cầu gì thì càng khó công lược a
nhiệm vụ này khó rồi đây :)) nhân vật đã khó công lược lại còn phải hoàn thành hoàn mỹ nữa
Anh ấy sắp vào hang sói rồi aaaa
Đáng mong chờ hehe
Mong là sẽ k SE như thế giới trước
Thắp một nén hương cho mục tiêu nhiệm vụ
“Dường như nàng đang ước hẹn cùng hắn vậy.” Chưa gì hết mà ảo tưởng vậy a =))))
Lần trước mà thất bại gì hén, chết trong vòng tay người yêu, trả được thù, chỉ là có chút không đành lòng không yên tâm thôi. Thế là quá hạnh phúc rồi ấy
Đúng rồi là ước hẹn. Huynh đài cũng nhạy cảm thông minh đó chứ