Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 44

Thế giới VIII : Cứu vớt Đào phạm 36 tuổi (Hết)

Chương 44

Editor: Zens Zens

P/s (Zens Zens): Các bạn có thể đăng ký nhận thông báo chương mới theo bài viết này của mình nhé: https://zenszens.com/2019/02/24/huong-dan-dang-ky-nhan-thong-bao/ 

***

Nàng vén vài sợi tóc lòa xòa của hắn.

“Trở về để huynh lập tức thành thân à?! Ta không về!”

Hắn cười, đứng lên ôm nàng vào lòng. Không để ý ánh mắt kinh ngạc của nàng, hắn vận khinh công. Chân đạp dưới đất, nhưng bùn lầy bên dưới không hề bắn lên giọt nào.

“Nếu lợi hại như vâỵ, tại sao lúc huynh tới lại nhếch nhác như thế…”

“Khi đó ta sợ đi nhanh quá sẽ bỏ sót nàng.”

“…”

Lúc hắn dịu dàng, thật khiến nàng không biết phải làm sao, chỉ có thể ngây ngốc ôm chặt cổ hắn, để mặc hắn nhảy qua nhảy lại, linh hoạt né tránh cơ quan bên dưới. Nhưng dù cho võ công có tốt đến mấy, hắn ôm một người thì vẫn sẽ có chút khó khăn. Một hòn đá bay sượt qua mặt hắn, nàng hoảng hốt kiểm tra, nhìn thấy một vệt máu.

“Làm sao đây, vốn đã có nhiều vết thương rồi, giờ lại càng nhiều thêm.”

“… Thế thì sao?”

“Dáng vẻ huynh đẹp như vậy, bị thương lại càng trở nên khó coi.”

Hô hấp của hắn tắc lại: “Mặt ta trở nên khó coi, nàng sẽ không thích nữa sao…”

Nàng cười khẽ hai tiếng, giống như đạt được gian kế, ôm sát cổ hắn: “Thì ra huynh cũng biết mặt mình là chỗ người ta thích sao?

Hắn nhếch môi cười, lọn tóc tung bay theo gió, phe phẩy lên mặt nàng. Ngôn Thương nhắm mắt lại, cố ý đưa mặt lại gần tóc hắn, có cảm giác hơi ngưa ngứa.

Dọc đường đi hai người đều thoải mái, cho đến khi hắn đặt nàng xuống đất. Hắn không hề đẩy cửa vào, mà nhẹ nhàng gõ cửa.

Lăng Chỉ Thủy vẫn luôn cảm giác đây không phải là nhà, cho nên phải được Chu Tuyền cho phép thì hắn mới vào nhà.

Tiếng gõ cửa dường như tiết lộ tâm trang bất an của chủ nhân. Ngôn Thương nhìn thoáng qua gò má kiên nghị của nam tử, cúi đầu nắm lấy tay hắn.

Lăng Chỉ Thủy lại gõ vài cái, cửa viện từ từ mở ra.

Trong khoảnh khắc cửa mở, một màu đỏ tươi nhức nhói đập thẳng vào mắt Ngôn Thương.

Chu Tuyền đứng ở cửa, tươi cười dịu dàng tiến về phía hai người. Nàng ta mặc giá y đỏ thẫm, tóc đen cài trâm, không hề phủ kín khăn voan. Nàng ta hé mở cổng một chút, kim trâm đung đưa theo động tác của nàng.

“Nghênh đón phu quân trở về.”

Một khắc đó, rõ ràng Ngôn Thương cảm giác được ngón tay Lăng Chỉ Thủy cứng lại. Nàng nhìn Chu Tuyền đang khẽ mỉm cười trước mắt, trong lòng dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.

“Chu Tuyền tỷ tỷ.”

“Vu cô nương cũng tới rồi à, càng tốt, vừa đúng lúc có thể tham gia hôn lễ của ta và phu quân.” Chu Tuyền nói xong thì cầm lấy tay nàng, rõ ràng trên mặt tươi cười, nhưng ngón tay lại lạnh lẽo.

Lăng Chỉ Thủy kéo tay Ngôn Thương trở về. Chu Tuyền nhìn hai người nắm tay nhau, trên mặt vẫn khẽ mỉm cười như cũ: “Vào đi, ta đã chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi.”

Càng tiến vào bên trong, cảm giác bất an lại trỗi lên mãnh liệt.

Trong sân bày đầy đóa hoa đỏ thẫm, trên cột treo đầy tơ lụa đỏ, ngay cả hoa La Đơn mà Chu Tuyền mới mua cũng cột một dải lụa đỏ.

“Khắp nơi đều màu đỏ, có phải rất đẹp không?”

Hai người im lặng nhìn nàng ta. Chu Tuyền vén một sợi tóc ra sau tai, sau đó chỉ vào hỉ đường.

“Hai người sang đây xem.”

Ngôn Thương nhìn theo ánh mắt nàng ta, trong chớp mắt thân thể cứng ngắc. Cơ thể như tiến vào hầm băng đông đá ngàn năm, lạnh đến mức không thể hô hấp.

Vu Bá Vân đang ngồi ở đại đường. Ông ta vẫn mặc y phục màu đen yêu thích, ngồi ngay chính giữa trung tâm nhìn ba người bọn họ.

Ngôn Thương có thể cảm giác được ngón tay Lăng Chỉ Thủy siết chặt cổ tay nàng, ước chừng sức lực có thể để lại vết hằn trên cổ tay. Nhưng nàng vẫn giống như lần đầu tiên bị hắn nắm tay vậy, không kêu lên tiếng nào, chỉ lặng lẽ cắn chặt môi.

Hắn nhìn Vu Bá Vân, trong mắt có vô vàn ngọn lửa thiêu đốt.

Chu Tuyền đi về trước, cười cười với Vu Bá Vân, lại nhìn về phía khuôn mặt tràn ngập sát khí của Lăng Chỉ Thủy. Nàng ta nói: “Ta cứ cho rằng, phu quân sẽ lập tức xông lên giết chết hắn chứ.”

Lăng Chỉ Thủy liếc mắt nhìn qua, Ngôn Thương lắc đầu với hắn. Hắn liền quay đầu đi, sau đó chậm rãi rút một thanh chủy thủ ở thắt lưng ra. Thanh chủy thủ được hắn mài dũa trong thời gian dài, lóe ra hàn quang.

“Chu Tuyền tỷ tỷ, tại sao ông ta lại ở đây?”

“Hắn bị ta điểm huyệt, là lễ vật ta tặng cho phu quân.” Chu Tuyền nói với Ngôn Thương, siết chặt tay kéo nàng qua một bên, nhưng Lăng Chỉ Thủy dùng một tay lôi nàng lại không chịu buông, nàng đau đến nhe răng trợn mắt.

“Phu quân, buông tay đi. Hôm nay ta mới là thê tử của chàng.”

“…”

Lăng Chỉ Thủy vẫn nắm chặt tay nàng như trước. Hắn không muốn buông ra, hắn có dự cảm, nếu lúc này buông ra, hắn sẽ không thể nắm tay nàng được nữa.

“Phu quân.”

Mặt Chu Tuyền từ từ đanh lại, bàn tay dùng sức: “Ta cảm thấy, không cần phải gây ầm ĩ chết người tại hôn lễ chúng ta, có đúng không?”

Thân thể Lăng Chỉ Thủy chấn động. Hắn nhìn thiếu nữ bị Chu Tuyền chế trụ cổ tay, hắn chậm rãi buông lỏng ra.

Ngôn Thương lẳng lặng nhìn ánh mắt Chu Tuyền. Mắt nàng ta đã không còn gợn sóng, trống rỗng, phản chiếu sắc đỏ tràn ngập của căn phòng. Sợi tóc nàng ta bị gió lớn thổi tán loạn, lất phất bên quai hàm, thoạt nhìn như yêu nữ rơi vào ma đạo.

“Cô không cần nhìn ta như vậy, ta biết các người tâm ý tương thông.” Nàng ta đưa Ngôn Thương đến ngồi xuống bên ghế, tay siết chặt một cái rồi mới buông ra: “Nhưng cũng không sao hết, người chàng muốn cưới, vẫn chỉ có một mình ta.”

“… Chu Tuyền tỷ tỷ, ánh mắt tỷ đã chết rồi.”

“Không cần cô lo!”

Chu Tuyền không khống chế được hét lên một tiếng, nhưng sau đó trên mặt lại tươi cười trở lại. Nàng ta đứng tại chỗ không chút thay đổi, nhìn Lăng Chỉ Thủy, mắt hắn ảm đạm, nhưng không hề có dấu hiệu vùng vẫy.

“Cô xem, bây giờ ta có thể gả cho chàng rồi.”

Chu Tuyền mang một dải lụa đỏ đặt vào tay Lăng Chỉ Thủy. Lăng Chỉ Thủy nhìn về phía Ngôn Thương, nàng nhíu chặt mi, trong mắt ẩn chứa giọt lệ. Bỗng nhiên khóe môi hắn khẽ nhếch lên.

Nụ cười thoải mái, tựa như tâm sự chất chứa đã được giải thoát.

Một tay hắn nắm chủy thủ, một tay nắm dải lụa, đi theo Chu Tuyền lên hỉ đường.

Nơi này không có cao đường của hai người, họ chỉ bái thiên địa, sao đó mặt đối mặt, từ từ cúi xuống bái đối phương.

Ngôn Thương cắn chặt môi, nhìn hắn và Chu Tuyền, khóe miệng khẽ nhếch, nhìn phu thê giao bái.

Hết thảy đều tiến hành trong im lặng vô thanh, cho đến khi bái xong thiên địa. Lăng Chỉ Thủy nhẹ nhàng buông dải lụa trên tay, dải lụa đỏ tươi như máu rơi xuống mặt đất, không phát ra một âm thanh nào.

“Rơi cũng không sao, cho dù rơi thì ta cũng là thê tử của chàng.”

Chu Tuyền kề sát vào mặt Lăng Chỉ Thủy nói, từ từ muốn hôn lên bờ môi hắn. Lăng Chỉ Thủy lui về sau một bước. Dường như góc cạnh của hắn đã bị mài mòn, đường cong khuôn mặt ánh lên sắc đỏ, trở nên dịu dàng đi nhiều.

“A Tuyền, muội còn nhớ rõ khi còn nhỏ muội đã cầu thân với ta thế nào không?”

“… Nhớ chứ.” Chu Tuyền kinh ngạc nhìn vẻ mặt mỉm cười của hắn: “Khi đó, ta cầm Mị Dương thần công tìm chàng, nói rằng ta muốn gả cho chàng, còn chàng muốn Mị Dương thần công, chi bằng chúng ta trao đổi.”

“Muội muốn gả cho ta, hiện tại muội đã làm được. Gả cho ta rồi, sau đó thì sao?”

“… Sau đó?”

Sắc mặt Chu Tuyền lập tức suy sụp, nàng ta không tự chủ được lui về sau vài bước. Nàng ta không biết. Từ năm 15 tuổi tới nay, nàng ta đều một lòng muốn gả cho hắn. Hiện giờ nàng ta đã gả rồi, nhưng sau đó thì sao, sau đó sẽ thế nào?”

“Nếu muội có thể điểm nguyệt Vu Bá Vân, vậy xem ra võ công cũng tệ, thậm chí còn vượt qua cả ta. Năm đó muội cố ý giả vờ vụng về trước mặt ta, lúc bị thủ hả của hắn bắt, muội cũng có khả năng tránh thoát nhưng tại sao khi ấy, muội lại chỉ nhìn ta mà không giãy giụa?”

Chu Tuyền hung hăng siết chặt nắm tay.

Trong nháy mắt Chu Tuyền nhớ lại cái ngày sau khi hắn đồng ý cưới nàng ta, hắn gọi nàng ra vườn rau sau nhà.

“Chỉ Thủy ca, huynh gọi muội ra đây để làm gì? Muốn gấp rút cưới muội rồi sao?”

“Không phải, ta chỉ muốn nói cho muội biết. Tương lai nếu muội có ý trung nhân, thì hôn sự này coi như không có. Cho tới bây giờ ta không hề muốn cưới muội, cho dù đáp ứng sư phụ thì cũng vậy thôi.”

Một khắc đó, nàng ta cảm thấy trong lòng như có gì vỡ nát.

Thiếu niên lão thành cầm kiếm, sau lưng là ráng chiều đẹp đẽ. Dưới tịch dương, mỗi sợi tóc của hắn tỏa ra ánh sáng lấp lánh, tất cả đều hấp dẫn Chu Tuyền, nhưng trời đã định hắn không thuộc về nàng ta.

“… Ta chỉ muốn nhìn xem, chàng có thật sự để ta trong lòng không.” Nàng ta run rẩy đôi môi, âm thanh phát ra không còn dễ nghe như trước: “Ta cố ý làm bộ như võ công không tốt, là bởi vì ta biết nam nhân đều không thích nữ tử giỏi giang. Ngày ấy ta cố ý bị bắt, cũng chưa bao giờ muốn hại chàng bị bắt vào nhà giam thật cả. Chẳng qua ta nhìn thấy ánh mắt chàng nhìn ta quá mức lạnh lẽo, đột nhiên ta… không còn sức lực để giãy giụa nữa.”

Hại hắn bị bắt, sau đó ăn năn hối hận cùng chờ đợi mờ mịt trong 20 năm.

Nhưng cho dù có nàng ta có mờ mịt thế nào, cho dù thời gian đã qua rất lâu, lâu đến độ trái tim nàng đã không còn biết mình có còn thích hắn hay không, thì nàng ta vẫn muốn gả cho hắn như trước.

“Ta đã đồng ý chăm sóc muội cả đời, ta nghĩ ta có thể làm được.”

Lăng Chỉ Thủy chậm rãi đi tới trước mặt Vu Bá Vân. Vu Bá Vân mở to mắt trừng hắn. Ánh mắt hắn lại cực kì lạnh lẽo, hắn nắm chặt chủy thủ đâm thẳng vào tim Vu Bá Vân.

Vu Bá Vân phát ra một tiếng rên rỉ, cứ như vậy mà chết không nhắm mắt.

Lăng Chỉ Thủy nhổ thanh chủy thủ ra, đem nó vào trong tay Chu Tuyền, sau đó chỉ vào lồng ngực mình.

“Năm nay ta 36 tuổi, đã sống đủ lâu rồi.” Hắn nghiêng mặt nhìn thiếu nữ bị điểm huyệt đang ngồi yên vị trên ghế, ánh mắt dịu đi vài phần. Rồi hắn  xoay đầu nhìn thẳng vào nàng ta, trong mắt không chút gợn sóng: “Bây giờ chỉ cần muội giết ta, ta sẽ hoàn thành được lời hứa chăm sóc muội cả đời.”

“… Cho dù là lừa mình dối người, chàng cũng không bằng lòng sống bên ta hết quãng đời còn lại hay sao?”

“Muội đã chờ ta đủ lâu rồi, quãng đời còn lại của muội, ta để lại cho chính muội.”

“Phập” một tiếng, chủy thủ đâm mạnh vào lồng ngực Lăng Chỉ Thủy. Chu Tuyền đỏ mắt nhìn nam tử trước mặt, hung hăng rút chủy thủ ra. Máu tuôn thành dòng, nam tử cao lớn lập tức suy yếu ngã xuống đất.

“Lăng đại ca!”

Trên ghế truyền đến tiếng khóc bi thương của thiếu nữ, lòng Lăng Chỉ Thủy chấn động, khóe miệng chảy ra một dòng máu đỏ tươi. Hắn xoay người nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng.

“… Đừng khóc, ta không sao.”

“Huynh gạt ta! Huynh sẽ chết mất!”

“Phải, chính chàng muốn chết.” Tay Chu Tuyền run run sửa sang đầu tóc, lấy ngón tay vuốt ve chủy thủ đầy máu: “Nhưng cho dù chàng chết, cũng là phu quân của ta…”

Lời còn chưa dứt, thân hình nàng ta bỗng cứng đờ.

Vương Lưu Quan nhảy từ trên nóc nhà xuống, trong tay cầm một thanh kiếm lóe hàn quang. Hắn vòng qua Lăng Chỉ Thủy, chậm rãi đi tới trước mặt Vu Bá Vân, dò xét hơi thở. Một lát sau, hắn mới thu tay lại, giải huyệt cho thiếu nữ.

“Đại tiểu thư, cô đi đi.”

Ngôn Thương không kịp suy nghĩ sâu xa tại sao hắn ta lại ở đây. Nàng vừa có thể nhúc nhích đã vội vã chạy tới bên cạnh Lăng Chỉ Thủy. Nàng vừa khóc vừa ôm hắn, lại dùng tay bịt vết thương trên ngực hắn. Rõ ràng là rất đau, nhưng hắn lại không nhịn được nhẹ nhàng nở một nụ cười.

“Thốn Tâm, đừng đụng… Ngứa.”

“Huynh gạt ta, sao lại ngứa được chứ… nhất định là huynh rất đau. Huynh chảy nhiều máu như vậy, huynh sẽ chết mất!”

“Hắn không gạt cô.” Vương Lưu Quan lục lọi thắt lưng Chu Tuyền đang bị điểm huyệt, lấy ra một bình nhỏ màu đỏ ném qua: “Tình độc khó giải, vừa bị người mình yêu đụng vào sẽ trở nên ngứa ngáy khó chịu, một khi độc phát chỉ có thể dùng Chu Lê Hoàn áp chế.”

Ngôn Thương giật mình, nước mắt rơi từng giọt lớn trên mặt đất.

“Không ngờ Chu Tuyền lại cố chấp đến mức này… Cô đi đi, hắn cũng không sống nổi. Cô mang theo Chu Lê Hoàn, tìm một chỗ yên tĩnh, cô có thể ở bên cạnh hắn trong chốc lát.”

“… Rốt cuộc ngươi là ai?”

Vương Lưu Quan cười cười: “Mộ thất cô thường đi, ta cũng thường xuyên đến.” Thấy nàng ngẩn ngơ, hắn lại cười khẽ một tiếng, xốc thi thể Vu Bá Vân lên, xoay người bước ra cửa.

“… Lăng đại ca.” Ngôn Thương cúi mắt nhìn người trong ngực, ánh mắt hắn dịu dàng, cứ nhìn chằm chằm nàng như thế, không lên tiếng.

“Huynh muốn đi đâu?”

“Sao thế, nàng thật sự không tin ta có thể sống à?”

“Không! Chỉ là… Ta muốn cùng huynh ngắm nhìn nơi mà huynh thích.”

Lăng Chỉ Thủy cười nhẹ một tiếng. Một ngày này, hắn cười còn nhiều hơn so với cả đời hắn gộp lại.

“Mang ta lên nóc nhà đi.”

Lúc này nóc nhà gió lạnh hiu hắt.

Lăng Chỉ Thủy nằm trên đùi thiếu nữ, nhìn bầu trời xanh lam, đôi mắt nửa khép nửa hở. Nàng đút hắn uống Chu Lê Hoàn, hắn nhân đó mà níu tay nàng đặt trước ngực.

Chỗ đó đang không ngừng trào ra máu tươi, ướt đẫm cả áo hắn và nàng.

“Lúc ở trong ngục, việc ta muốn làm nhất, chính là nhìn thấy bầu trời. Nhưng từ khi ra ngoài, ta chưa từng thử nghiêm túc nhìn bầu trời một chút nào.”

Ngôn Thương cố đè nén tiếng nấc nghẹn ngào xuống: “Bây giờ nhìn cũng chưa muộn.”

“Phải, cũng chưa muộn.” Hắn đặt tay nàng lên má: “Bây giờ ta còn có thể nhìn nàng, không muộn chút nào.”

“Về sau huynh còn có thể nhìn ta rất lâu, huynh còn có thời gian cả đời để nhìn ta.”

Hắn lắc đầu, sắc mặt tái nhợt vì mất máu: “Năm nay nàng chỉ mới có 16 tuổi, hãy quên ta đi. Sau đó nàng hãy tìm một nam tử tuổi tác tương xứng mà lấy. Hai người có thể nhìn nhau cả đời, không bao giờ chán…”

Nàng nói không ra lời, từng giọt nước mắt rơi mặt hắn.

“Không sao đâu, Thốn Tâm.” Trên mặt hắn hiện lên sự lãnh đạm khi sắp được giải thoát: “Ta đã 36 tuổi, sống cũng đủ lâu rồi. Bây giờ lại được chết trong lòng nàng, khi qua cầu Nại Hà ta sẽ luôn nhớ mình đã từng vô cùng hạnh phúc.”

Ngôn Thương ngẩn ra. Hắn khó nhọc giơ tay lau giọt lệ  trên mặt nàng.

“Thốn Tâm, đừng khóc…” Hắn ho ra một búng máu, gian nan thở dài.

Nàng nhìn vẻ mặt hắn ngơ ngẩn, không nói được gì.

Lời còn chưa nói xong, tay Lăng Chỉ Thủy đã chầm chậm tuột khỏi mặt nàng vĩnh viễn.

Sắc mặt hắn xám trắng, môi hơi mở ra, khẩu hình miệng cho thấy hắn vẫn còn đang gọi tên nàng. Lăng Chỉ Thủy vẫn chưa nhắm mắt, nơi đó vẫn còn lưu lại mấy phần dịu dàng.

Ngôn Thương chợt ôm chầm lấy hắn gào khóc.

Tay hắn lạnh lẽo, vẫn còn nắm chặt tay nàng, nhưng nàng đã không còn cảm giác được hô hấp của hắn nữa.

Khóe miệng dường như còn vương vấn ý cười.

Trong đôi mắt khép hờ ấy phản chiếu hình ảnh trời xanh mây trắng, và còn có nàng, bóng dáng người nữ tử mà hắn yêu thương rơi lệ.

P/s (Tác giả):

Ta không nhìn thấy bình luận. Ahaha! Ahaha! ~~~~~~~~

Hai ngày sau lên xem bình luận ~ muốn mắng muốn ghét gì thì lên hết đi ~

(Huhuhu, thật sự muốn mắng ta sao, thật sự ghét bỏ ta sao?)

P/s (Zens Zens): Phần này buồn quá. Huhu. Ném đá tác giả, cho quần chúng ăn ngọt muốn rụng răng rồi giờ lại quăng cho một cú trời giáng, đỡ không kịp luôn. Mình edit tới cuối truyện mới biết thế giới này là SE… Mà tới giờ mình vẫn không hiểu thân phận của Vương Lưu Quan là ai??? Ai hiểu không vậy?

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

14 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
HuaChen
HuaChen
4 Năm Cách đây

❤❤❤

Hoa
Hoa
4 Năm Cách đây

Thôi, dù gì cũng hạnh phúc. Thực ra sống chết chỉ là thoáng qua, có được 1 người để nhớ mới là điều chứng minh mình từng trên đời.

Ngọc Anh
Ngọc Anh
3 Năm Cách đây

Mỗi phần đều là kết thúc hạnh phúc mà huhuhuhuh

14
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!