Chương 15
Vệ Uẩn Vệ gia cùng phụ huynh trở về
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tiếng nói vừa vang lên, Sở Du lập tức xoay người lại, vội vàng nói với người bên cạnh: “Mở cửa, chuẩn bị rượu, mang ngải thảo(*) đến cho ta!”
(*) Ngải thảo (艾草): tên khoa học là Artemisia argyi, là một loại thực vật có hoa thuộc họ cúc. Trong Tết Đoan Ngọ, ngải thảo thường được treo lên cửa để xua đuổi tà ma, cầu khẩn may mắn và ngừa muỗi. Ngoài ra ngải thảo còn có các công dụng như làm thuốc, nấu ăn, thuốc nhuộm, mực đóng dấu. Vì có mùi thơm đặc thù cho nên còn dùng để xông hương gối đầu, có tác dụng an thần, pha nước tắm gội, diệt ruồi muỗi, sát khuẩn tiêu độc, phòng ngừa bệnh tật…
Dứt lời, Sở Du chỉ huy mọi người vào vị trí, đồng thời kiểm kê những gì cần dùng. Tưởng Thuần đến trước mặt Tam Thiếu phu nhân Trương Hàm, bình tĩnh nói: “Tam muội, muội thật sự phải làm đến mức này sao?”
Trương Hàm lộ ra vẻ mặt khó xử, Tưởng Thuần nói tiếp: “Tam công tử đối xử với muội cũng xem như có tình có nghĩa. Hôm nay đệ ấy trở lại, muội không định gặp mặt một lần à?”
Trương Hàm nghe thế thìãhốc mắt đỏíửng, cúi đầu[nói: “Nhị tỷ,õchẳng lẽ tỷἱkhông biết tìnhẻhuống của muộié… Nếu muộiɪkhông dứt khoát,ổlàm sao giaẫđình có thểơchịu nhận lạiẻmuội được?”
TưởngẹThuần không lênũtiếng, đều làļthứ nữ, tấtɨnhiên nàng hiểuἵtâm trạng củaĺnàng ta.
Sở dĩḻnàng tự tử,ỏkhông phải cũngávì nghĩ nhưávậy sao?
Hôm nayấtrượng phu đãḻchết, Vệ gia,bị hoạch tội.ôAi lại khôngờhiểu bảy vạnétinh binh bịôgiết sạch làítội danh lớnửcỡ nào? Hoặcâlà bọn họãphải cắt đứt}quan hệ vớiỉVệ gia đểờtrở lại mẫuĺtộc(*), hoặc là{mẫu tộc sẽậchủ động cắtạđứt quan hệévới bọn họ‹để biểu thị(lòng trung thànhăvới Thánh thượng.
(*)ĨMẫu tộc: nhà}mẹ đẻ
Đến hôm{nay mà mẫuảtộc vẫn chưaủtỏ rõ tháiễđộ là bởiòvì Vệ UẩnĪcòn chưa hồiđkinh, vì chưaīhiểu rõ mọiīchuyện nên cũngịchưa liên lạc°với các nàng.
TưởngỉThuần trầm mặc,ḽthật lâu sauἴmới nói: “Bấtíquá chỉ làịgặp mặt mộtĩlần, có thểíảnh hưởng cáiĩgì chứ? Tamữmuội, các ngườiỉsợ hãi quáạđộ, thần hồnînát thần tínhįrồi.”
“Không bànẵđến chuyện đó.”ềTưởng Thuần thởódài: “Muội cũngùnên nghĩ đến¹Lăng Thư mộtĩchút, nếu nóɩbiết được ngayỳcả thể diệnἴcuối cùng củaÎphụ thân màớmuội cũng khôngýcho, vậy nó°sẽ nghĩ thếànào?”
Nói đếnĩcon cái, rốtợcuộc vẻ mặtócủa Trương Hàmừcũng nghiêm túc)lại.
Nàng ta doịdự liếc mắtɪnhìn Lục Thiếuịphu nhân VươngịLam. Trước nayĮcác nàng đều‹là người khôngècó chủ kiến,ïthấy Diêu Giácĩvà Tạ Cửu³muốn cắt đứtửquan hệ vớiúVệ gia thì)cũng hoảng hồn³bắt chước theo.ỗHôm nay đượcệTưởng Thuần nhắcệnhở, nàng taīmới nhớ tớiịcon mình.
Các nàngộkhông thể vìÎcon mà liênḹlụy cả đờifcho nên sẽỉkhông mang chúngịtheo. Nhưng nàng°không hi vọngïtrong lòng conặcái, mình lạiilà một kẻìbạc tình bạcïnghĩa.
“Ra đứng đi.”ệ
Ánh mắt TưởngïThuần nhìn vềfphía Tạ Cửuἷvà Diêu Giác,ọvỗ vai TrươngịHàm: “Hôm nayìnếu các ngườiἲkhông đứng thìỏcũng không yênỉvới Thiếu phu¸nhân đâu, đừngõchống đối nàngèlàm gì. Choủdù là TạầCửu và DiêuıGiác thì cũngìphải nhường nhịnờthôi.”
Tạ giaặvà Diêu giaĬlà đại tộc,ểnếu Tạ Cửuãvà Diêu Giácợnhường một bướcỉthì các nàng}ấy đương nhiênứsẽ không kiênļquyết chống đốiõnữa.
Trương Hàm doỷdự một látằrồi cũng tiến‹lên phía trước,ăđứng sau lưngồSở Du.
Tưởng Thuầnἵtới trước mặtẹTạ Cửu và,Diêu Giác, làmỡtư thế cungơkính xin mời,òbình tĩnh nói:ă“Không cần ta³nhiều lời nữaìchứ?”
Tạ Cửuãvà Diêu Giácđkhông lên tiếng.ĩLúc này, bêningoài truyến đếnịtiếng gõ chiêngìdẹp đường.
Diêu Giácỉnhướn mày, muốnɪmắng tiếp nhưngЇđột nhiên TạĩCửu giữ tayínàng ta lại.
TạửCửu nhìn chằmľchằm ngoài cửa,đmột lát sau²mới chậm rãiẩnói: “Đừng soòđo với kẻịđiên, nếu trongînhà hỏi, cứĩnói thật làọđược.”
Sở Duįđang ở trongồđám người, ngheăthế thì xoayãđầu lại nhìnỗsang.
Tạ Cửu đứngɩthẳng sống lưng,ẻvẻ mặt bìnhẽtĩnh. Sở Duảgật đầu vớiïnàng ta mộtécái rồi quayἵđi.
Tạ Cửu hơiỉsững sờ, khôngẻhiểu Sở Duạgật đầu làἵcó ý gì.
TạἲCửu và DiêuụGiác đứng ởἶsau lưng SởíDu, sau khiíchuẩn bị xongỉhết thì ngheἶđược tiếng cồngẫchiêng đến gần.íĐại môn từảtừ mở ra.
Đạiįmôn đỏ thẳmjphát ra tiếngï“kẽo kẹt” ,ợcảnh tượng bênìngoài lọt vàoĩtầm mắt SởịDu.
Giờ phút nàyἳtrên đường phố,ĩdân chúng đangồđứng nhốn nháoɨhai bên. Một(người thiếu niênẻmặc đồ tang,Їtóc buộc caoíbằng vải bốựtrắng, băng vảiĬtrắng cột ngangụtrán, thắt chặtíphía sau đầu.
Khoảnh khắc tiếng nói vang lên, quan tài đồng loạt rơi xuống. Cả bảy quan tài đều đập thẳng vào tầm mắt nàng. Sở Du run rẩy cánh môi, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời.
Khải hoàn trở về, chớ nên lo lắng.
Sở Du cảm thấy hốc mắt cay cay. Toàn bộ tầm mắt nàng đều rơi trên người Vệ Uẩn, nhìn thiếu niên mang bài vị đi từ đằng xa đến.
Nhìn thoáng qua chàng chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi. Sắc mặt nhợt nhạt, dưới mắt thâm quầng, khuôn mặt gầy gò lộ xương, thần sắc bình tĩnh, quanh người toát lên mùi tử khí nồng đậm. Trông chàng giống như một thanh kiếm đã rút khỏi vỏ, khí thế sắc bén, kiếm khí lạnh lùng.
Tay chàng cầm một mâm bài vị, phía sau là bảy chiếc quan tài. Một chiếc đứng đơn độc phía trước, sáu chiếc khác chia thành hai hàng, xếp thành đội ngũ thật dài, đang bước từ xa tới.
Nhìn thoáng qua chàng chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi. Sắc mặt nhợt nhạt, dưới mắt thâm quầng, khuôn mặt gầy gò lộ xương, thần sắc bình tĩnh, quanh người toát lên mùi tử khí nồng đậm. Trông chàng giống như một thanh kiếm đã rút khỏi vỏ, khí thế sắc bén, kiếm khí lạnh lùng. Người sau học theo người trước, tiếng khóc dần phá vỡ sự yên tĩnh.
Tiền giấy rơi lả tả đầy trời, cả con đường không người nào lên tiếng, an tĩnh như một tòa thành ma. Những nơi quan tài kia đi qua, dân chúng hai bên đều đồng loạt quỳ xuống, phát ra tiếng khóc thảm thiết.
Thiếu tướng quân phụng mệnh xuất chinh, phân phó mạt tướng giao ngọc này cho Thiếu phu nhân. Thiếu tướng quân căn dặn sẽ khải hoàn trở về, chớ nên lo lắng.
Người sau học theo người trước, tiếng khóc dần phá vỡ sự yên tĩnh.
Đối với sự hi sinh của Vệ gia, triều đình không nhớ, quan viên không nhớ, quý tộc không nhớ, thiên tử không nhớ, nhưng giang sơn này vẫn còn dân chúng. Họ luôn luôn ghi tạc trong lòng.
Vì vậy nhìn từ phía Sở Du, dân chúng trên con đường lần lượt quỳ rạp xuống như sóng triều, tiếng khóc vang vọng từ nơi xa, truyền đi khắp thành.
Tay chàng cầm một mâm bài vị, phía sau là bảy chiếc quan tài. Một chiếc đứng đơn độc phía trước, sáu chiếc khác chia thành hai hàng, xếp thành đội ngũ thật dài, đang bước từ xa tới.
Sở Du siết chặt bàn tay giấu trong tay áo, giữ cho bản thân có vẻ bình tĩnh trang trọng, không mất đi sự uy nghiêm.
Sở Du siết chặt bàn tay giấu trong tay áo, giữ cho bản thân có vẻ bình tĩnh trang trọng, không mất đi sự uy nghiêm.
Khi nàng nghe tiếng khóc kia, chợt nàng cảm thấy, mọi thứ không hề như mình tưởng tượng.
Sở Du bước xuống bậc thang, giơ tay phủ lên quan tài, hai mắt từ từ nhắm lại.
Khi nàng nghe tiếng khóc kia, chợt nàng cảm thấy, mọi thứ không hề như mình tưởng tượng.
Đối với sự hi sinh của Vệ gia, triều đình không nhớ, quan viên không nhớ, quý tộc không nhớ, thiên tử không nhớ, nhưng giang sơn này vẫn còn dân chúng. Họ luôn luôn ghi tạc trong lòng.
Sở Du cảm thấy hốc mắt cay cay. Toàn bộ tầm mắt nàng đều rơi trên người Vệ Uẩn, nhìn thiếu niên mang bài vị đi từ đằng xa đến.
Nàng vốn cho rằng mình đã chuẩn bị rất tốt, nhưng giây phút nhìn Vệ Uẩn quỳ một chân xuống, nàng sực nhớ ra.
Ánh mắt kia như vượt qua trăm sông nghìn núi, chỉ trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng, rốt cuộc vẻ mặt thiếu niên kia cũng thay đổi.
Chàng bước tới trước mặt Sở Du, quỳ một chân xuống, cúi đầu, mở miệng cất giọng: “Vệ Uẩn Vệ gia cùng phụ huynh trở về!”
Chàng bước tới trước mặt Sở Du, quỳ một chân xuống, cúi đầu, mở miệng cất giọng: “Vệ Uẩn Vệ gia cùng phụ huynh trở về!”
Ban đầu bọn họ ra đi, cũng là do thiếu niên này thông báo. Chàng đã quỳ giống như hôm nay, nói với nàng rằng——
Khoảnh khắc tiếng nói vang lên, quan tài đồng loạt rơi xuống. Cả bảy quan tài đều đập thẳng vào tầm mắt nàng. Sở Du run rẩy cánh môi, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời.
Nàng vốn cho rằng mình đã chuẩn bị rất tốt, nhưng giây phút nhìn Vệ Uẩn quỳ một chân xuống, nàng sực nhớ ra.
Ban đầu bọn họ ra đi, cũng là do thiếu niên này thông báo. Chàng đã quỳ giống như hôm nay, nói với nàng rằng——
Thiếu tướng quân phụng mệnh xuất chinh, phân phó mạt tướng giao ngọc này cho Thiếu phu nhân. Thiếu tướng quân căn dặn sẽ khải hoàn trở về, chớ nên lo lắng.
Ánh mắt kia như vượt qua trăm sông nghìn núi, chỉ trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng, rốt cuộc vẻ mặt thiếu niên kia cũng thay đổi.
Khải hoàn trở về, chớ nên lo lắng.
Sở Du bước xuống bậc thang, giơ tay phủ lên quan tài, hai mắt từ từ nhắm lại.
Tác giả viết quá hay, chỉ dùng câu chữ thôi mà đọc xong không khóc không được, đau lòng
Đọc thương quá không nhịn khóc được, Tiểu Thất gánh vác tất cả trên vai, cảm giác như tại sao không phải mình chết mà là phụ huynh, thương quá
Cảm giác nghẹn ứ ở cổ, câu từ ngắn gọn mà tan nát cõi lòng, trong đau thương còn có hào hùng, Zens edit mượt kinh khủng, đọc từ nào thấm từ đó!
Càng đọc càng thấy buồn kinh khủng luôn. Nhưng dù buồn vẫn k dứt ra được vẫn bị cuốn hút theo từng chương truyện
Chương này đọc mà khóc hết nước mắt. Cách tác giả miêu tả dân chúng quỳ rạp xuống tiếc thương khóc than cho Vệ gia thấm thía ghê. Thương Vệ Uẩn và cả những người còn ở lại
Tác giả ác quá. Cứ làm cho mình khóc hoài là sao. Khi nào mới được vui đây. Chứ đọc mà cứ khóc kiểu này là chết
Sao nỡ lòng đặt tất cả lên vai chàng thiếu niên nhỏ bé ấy 🙁 Sở Du nói rất đúng, dù triều đình, thế gia vọng tộc k ai nhớ nhưng vẫn còn vạn dân chúng nhớ đến sự hy sinh này
Mấy chương này lấy đi nhiều nước mắt quá. Khi đi vẫn là thiếu niên mười bốn tuổi vô lo, nhưng lúc về lại mang tang thương trên vai
Đúng vậy vẫn còn có dân chúng ghi tạc, vẫn còn có Sở Du, Tưởng Thuần,Vương Lam mong nhớ chỉ tiếc cho họ ra đi khi tuổi đời quá trẻ😭
Không biết phải nói sao với hai bà Tạ Cửu với Diêu Giác nữa, ghét ghê