Sơn hà chẩm – Chương 15

Chương 15

Vệ Uẩn Vệ gia cùng phụ huynh trở về

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Tiếng nói vừa vang lên, Sở Du lập tức xoay người lại, vội vàng nói với người bên cạnh: “Mở cửa, chuẩn bị rượu, mang ngải thảo(*) đến cho ta!”

(*) Ngải thảo (艾草): tên khoa học là Artemisia argyi, là một loại thực vật có hoa thuộc họ cúc. Trong Tết Đoan Ngọ, ngải thảo thường được treo lên cửa để xua đuổi tà ma, cầu khẩn may mắn và ngừa muỗi. Ngoài ra ngải thảo còn có các công dụng như làm thuốc, nấu ăn, thuốc nhuộm, mực đóng dấu. Vì có mùi thơm đặc thù cho nên còn dùng để xông hương gối đầu, có tác dụng an thần, pha nước tắm gội, diệt ruồi muỗi, sát khuẩn tiêu độc, phòng ngừa bệnh tật…

Ngải thảo.jpg

Dứt lời, Sở Du chỉ huy mọi người vào vị trí, đồng thời kiểm kê những gì cần dùng. Tưởng Thuần đến trước mặt Tam Thiếu phu nhân Trương Hàm, bình tĩnh nói: “Tam muội, muội thật sự phải làm đến mức này sao?”

Trương Hàm lộ ra vẻ mặt khó xử, Tưởng Thuần nói tiếp: “Tam công tử đối xử với muội cũng xem như có tình có nghĩa. Hôm nay đệ ấy trở lại, muội không định gặp mặt một lần à?”

Trương Hàm nghe thế thìãhc mt đíng, cúi đu[nói: “Nh t,õchng l tkhông biết tìnhhung ca muié… Nếu muiɪkhông dt khoát,làm sao giađình có thơchu nhn limui đưc?”

TưngThun không lênũtiếng, đu làļth n, ttɨnhiên nàng hiutâm trng caĺnàng ta.

S dĩnàng t t,không phi cũngávì nghĩ nhưávy sao?

Hôm naytrưng phu đãchết, V gia,b hoch ti.ôAi li khônghiu by vnétinh binh bôgiết sch làíti danh lnc nào? Hocâlà bn hãphi ct đt}quan h viV gia đtr li muĺtc(*), hoc là{mu tc sch đng ctđt quan hévi bn hđ biu th(lòng trung thànhăvi Thánh thưng.

(*)ĨMu tc: nhà}m đ

Đến hôm{nay mà mutc vn chưat rõ tháiđ là biòvì V UnĪcòn chưa hiđkinh, vì chưaīhiu rõ miīchuyn nên cũngchưa liên lc°vi các nàng.

TưngThun trm mc,tht lâu saumi nói: “Btíquá ch làgp mt mtĩln, có thính hưng cáiĩgì ch? Tammui, các ngưis hãi quáđ, thn hnînát thn tínhįri.”

Không bànđến chuyn đó.”Tưng Thun thódài: “Mui cũngùnên nghĩ đến¹Lăng Thư mtĩchút, nếu nóɩbiết đưc ngayc th dincui cùng caÎph thân màmui cũng khôngýcho, vy nó°s nghĩ thếànào?”

Nói đếnĩcon cái, rtcuc v mtóca Trương Hàmcũng nghiêm túc)li.

Nàng ta dod liếc mtɪnhìn Lc Thiếuphu nhân VươngLam. Trưc nayĮcác nàng đulà ngưi khôngècó ch kiến,ïthy Diêu Giácĩvà T Cu³mun ct đtquan h viúV gia thì)cũng hong hn³bt chưc theo.Hôm nay đưcTưng Thun nhcnh, nàng taīmi nh ticon mình.

Các nàngkhông th vìÎcon mà liênly c đifcho nên skhông mang chúngtheo. Nhưng nàng°không hi vngïtrong lòng concái, mình liilà mt kìbc tình bcïnghĩa.

“Ra đng đi.”

Ánh mt TưngïThun nhìn vfphía T Cuvà Diêu Giác,v vai TrươngHàm: “Hôm nayìnếu các ngưikhông đng thìcũng không yênvi Thiếu phu¸nhân đâu, đngõchng đi nàngèlàm gì. Chodù là TCu và DiêuıGiác thì cũngìphi nhưng nhnthôi.”

T giavà Diêu giaĬlà đi tc,nếu T Cuãvà Diêu Giácnhưng mt bưcthì các nàng}y đương nhiêns không kiênļquyết chng điõna.

Trương Hàm dod mt látri cũng tiếnlên phía trưc,ăđng sau lưngS Du.

Tưng Thunti trưc mtT Cu và,Diêu Giác, làmtư thế cungơkính xin mi,òbình tĩnh nói:ăKhông cn ta³nhiu li naìch?”

T Cuãvà Diêu Giácđkhông lên tiếng.ĩLúc này, bêningoài truyến đếntiếng gõ chiêngìdp đưng.

Diêu Giácnhưn mày, munɪmng tiếp nhưngЇđt nhiên TĩCu gi tayínàng ta li.

TCu nhìn chmľchm ngoài ca,đmt lát sau²mi chm rãinói: “Đng soòđo vi kđiên, nếu trongînhà hi, cĩnói tht làđưc.”

S Duįđang trongđám ngưi, ngheăthế thì xoayãđu li nhìnsang.

T Cu đngɩthng sng lưng,v mt bìnhtĩnh. S Dugt đu viïnàng ta mtécái ri quayđi.

T Cu hơisng s, khônghiu S Dugt đu làcó ý gì.

TCu và DiêuGiác đng sau lưng SíDu, sau khiíchun b xonghết thì ngheđưc tiếng cngchiêng đến gn.íĐi môn tt m ra.

Điįmôn đ thmjphát ra tiếngï“ko kt,cnh tưng bênìngoài lt vàoĩtm mt SDu.

Gi phút nàytrên đưng ph,ĩdân chúng đangđng nhn nháoɨhai bên. Mt(ngưi thiếu niênmc đ tang,Їtóc buc caoíbng vi btrng, băng viĬtrng ct ngangtrán, tht chtíphía sau đu.

Khoảnh khắc tiếng nói vang lên, quan tài đồng loạt rơi xuống. Cả bảy quan tài đều đập thẳng vào tầm mắt nàng. Sở Du run rẩy cánh môi, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời.

Khải hoàn trở về, chớ nên lo lắng.

Sở Du cảm thấy hốc mắt cay cay. Toàn bộ tầm mắt nàng đều rơi trên người Vệ Uẩn, nhìn thiếu niên mang bài vị đi từ đằng xa đến.

Nhìn thoáng qua chàng chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi. Sắc mặt nhợt nhạt, dưới mắt thâm quầng, khuôn mặt gầy gò lộ xương, thần sắc bình tĩnh, quanh người toát lên mùi tử khí nồng đậm. Trông chàng giống như một thanh kiếm đã rút khỏi vỏ, khí thế sắc bén, kiếm khí lạnh lùng.

Tay chàng cầm một mâm bài vị, phía sau là bảy chiếc quan tài. Một chiếc đứng đơn độc phía trước, sáu chiếc khác chia thành hai hàng, xếp thành đội ngũ thật dài, đang bước từ xa tới.

Nhìn thoáng qua chàng chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi. Sắc mặt nhợt nhạt, dưới mắt thâm quầng, khuôn mặt gầy gò lộ xương, thần sắc bình tĩnh, quanh người toát lên mùi tử khí nồng đậm. Trông chàng giống như một thanh kiếm đã rút khỏi vỏ, khí thế sắc bén, kiếm khí lạnh lùng. Người sau học theo người trước, tiếng khóc dần phá vỡ sự yên tĩnh.

Tiền giấy rơi lả tả đầy trời, cả con đường không người nào lên tiếng, an tĩnh như một tòa thành ma. Những nơi quan tài kia đi qua, dân chúng hai bên đều đồng loạt quỳ xuống, phát ra tiếng khóc thảm thiết.

Thiếu tướng quân phụng mệnh xuất chinh, phân phó mạt tướng giao ngọc này cho Thiếu phu nhân. Thiếu tướng quân căn dặn sẽ khải hoàn trở về, chớ nên lo lắng.

Người sau học theo người trước, tiếng khóc dần phá vỡ sự yên tĩnh.

Đối với sự hi sinh của Vệ gia, triều đình không nhớ, quan viên không nhớ, quý tộc không nhớ, thiên tử không nhớ, nhưng giang sơn này vẫn còn dân chúng. Họ luôn luôn ghi tạc trong lòng.

Vì vậy nhìn từ phía Sở Du, dân chúng trên con đường lần lượt quỳ rạp xuống như sóng triều, tiếng khóc vang vọng từ nơi xa, truyền đi khắp thành.

Tay chàng cầm một mâm bài vị, phía sau là bảy chiếc quan tài. Một chiếc đứng đơn độc phía trước, sáu chiếc khác chia thành hai hàng, xếp thành đội ngũ thật dài, đang bước từ xa tới.

Sở Du siết chặt bàn tay giấu trong tay áo, giữ cho bản thân có vẻ bình tĩnh trang trọng, không mất đi sự uy nghiêm.

Sở Du siết chặt bàn tay giấu trong tay áo, giữ cho bản thân có vẻ bình tĩnh trang trọng, không mất đi sự uy nghiêm.

Khi nàng nghe tiếng khóc kia, chợt nàng cảm thấy, mọi thứ không hề như mình tưởng tượng.

Sở Du bước xuống bậc thang, giơ tay phủ lên quan tài, hai mắt từ từ nhắm lại.

Khi nàng nghe tiếng khóc kia, chợt nàng cảm thấy, mọi thứ không hề như mình tưởng tượng.

Đối với sự hi sinh của Vệ gia, triều đình không nhớ, quan viên không nhớ, quý tộc không nhớ, thiên tử không nhớ, nhưng giang sơn này vẫn còn dân chúng. Họ luôn luôn ghi tạc trong lòng.

Sở Du cảm thấy hốc mắt cay cay. Toàn bộ tầm mắt nàng đều rơi trên người Vệ Uẩn, nhìn thiếu niên mang bài vị đi từ đằng xa đến.

Nàng vốn cho rằng mình đã chuẩn bị rất tốt, nhưng giây phút nhìn Vệ Uẩn quỳ một chân xuống, nàng sực nhớ ra.

Ánh mắt kia như vượt qua trăm sông nghìn núi, chỉ trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng, rốt cuộc vẻ mặt thiếu niên kia cũng thay đổi.

Chàng bước tới trước mặt Sở Du, quỳ một chân xuống, cúi đầu, mở miệng cất giọng: “Vệ Uẩn Vệ gia cùng phụ huynh trở về!”

Chàng bước tới trước mặt Sở Du, quỳ một chân xuống, cúi đầu, mở miệng cất giọng: “Vệ Uẩn Vệ gia cùng phụ huynh trở về!”

Ban đầu bọn họ ra đi, cũng là do thiếu niên này thông báo. Chàng đã quỳ giống như hôm nay, nói với nàng rằng——

Khoảnh khắc tiếng nói vang lên, quan tài đồng loạt rơi xuống. Cả bảy quan tài đều đập thẳng vào tầm mắt nàng. Sở Du run rẩy cánh môi, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời.

Nàng vốn cho rằng mình đã chuẩn bị rất tốt, nhưng giây phút nhìn Vệ Uẩn quỳ một chân xuống, nàng sực nhớ ra.

Ban đầu bọn họ ra đi, cũng là do thiếu niên này thông báo. Chàng đã quỳ giống như hôm nay, nói với nàng rằng——

Thiếu tướng quân phụng mệnh xuất chinh, phân phó mạt tướng giao ngọc này cho Thiếu phu nhân. Thiếu tướng quân căn dặn sẽ khải hoàn trở về, chớ nên lo lắng.

Ánh mắt kia như vượt qua trăm sông nghìn núi, chỉ trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng, rốt cuộc vẻ mặt thiếu niên kia cũng thay đổi.

Khải hoàn trở về, chớ nên lo lắng.

Sở Du bước xuống bậc thang, giơ tay phủ lên quan tài, hai mắt từ từ nhắm lại.

4.9 49 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

443 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Lehonglien
Lehonglien
3 Năm Cách đây

Tác giả viết quá hay, chỉ dùng câu chữ thôi mà đọc xong không khóc không được, đau lòng

Thúy Hiền
Thúy Hiền
3 Năm Cách đây

Đọc thương quá không nhịn khóc được, Tiểu Thất gánh vác tất cả trên vai, cảm giác như tại sao không phải mình chết mà là phụ huynh, thương quá

Zynny
Zynny
3 Năm Cách đây

Cảm giác nghẹn ứ ở cổ, câu từ ngắn gọn mà tan nát cõi lòng, trong đau thương còn có hào hùng, Zens edit mượt kinh khủng, đọc từ nào thấm từ đó!

Tuyết Ninh
Tuyết Ninh
3 Năm Cách đây

Càng đọc càng thấy buồn kinh khủng luôn. Nhưng dù buồn vẫn k dứt ra được vẫn bị cuốn hút theo từng chương truyện

Stephanie Ly
Stephanie Ly
3 Năm Cách đây

Chương này đọc mà khóc hết nước mắt. Cách tác giả miêu tả dân chúng quỳ rạp xuống tiếc thương khóc than cho Vệ gia thấm thía ghê. Thương Vệ Uẩn và cả những người còn ở lại

Yến Hoàng
Yến Hoàng
3 Năm Cách đây

Tác giả ác quá. Cứ làm cho mình khóc hoài là sao. Khi nào mới được vui đây. Chứ đọc mà cứ khóc kiểu này là chết

Hoàng Mỹ Linh
Hoàng Mỹ Linh
3 Năm Cách đây

Sao nỡ lòng đặt tất cả lên vai chàng thiếu niên nhỏ bé ấy 🙁 Sở Du nói rất đúng, dù triều đình, thế gia vọng tộc k ai nhớ nhưng vẫn còn vạn dân chúng nhớ đến sự hy sinh này

Tran Nguyen
Tran Nguyen
3 Năm Cách đây

Mấy chương này lấy đi nhiều nước mắt quá. Khi đi vẫn là thiếu niên mười bốn tuổi vô lo, nhưng lúc về lại mang tang thương trên vai

Thuhuyen
Thuhuyen
3 Năm Cách đây

Đúng vậy vẫn còn có dân chúng ghi tạc, vẫn còn có Sở Du, Tưởng Thuần,Vương Lam mong nhớ chỉ tiếc cho họ ra đi khi tuổi đời quá trẻ😭

Huyền Trang
Huyền Trang
3 Năm Cách đây

Không biết phải nói sao với hai bà Tạ Cửu với Diêu Giác nữa, ghét ghê

443
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!