Chương 16
Vậy phải xem, mạng Sở Du đáng giá bao nhiêu
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vệ Uẩn vẫn duy trì tư thế quỳ gối như cũ. Chàng cúi đầu, không dám ngẩng lên.
Sở Du đứng đó, tay phủ lên cỗ quan tài đen nhánh, không nói một lời.
Tuy rằng Vệ Uẩn chưa nói cỗ quan tài này là của ai, nhưng chúng đều được sắp đặt theo quy tắc lễ nghi. Vệ Trung là Trấn Quốc Hầu nên đương nhiên quan tài phải đặt riêng ở hàng đầu tiên. Vệ Quân là Thế tử, cho nên quan tài phải ở hàng phía sau bên trái. Hắn một tay nắm đào chén một tay ôm chặt lấy nàng, này hội thẳng thắn sống lưng đứng.
Phố dài phía xa vang lên tiếng khóc rấm rứt, tay Sở Du khẽ run. Nàng đang định nói gì đó, chợt có tiếng gào thét thê lương vang lên: “Lục lang!”
zenszens.wordpress.com
Vương Lam không thể chịu đựng nổi nữa, xách váy chạy xuống bậc thang, nhắm thẳng tới quan tài cuối cùng. Hắn càng ngày càng giống người , hoặc là nói hành vi thói quen càng ngày càng giống cá.
Nàng ấy còn đang mang bầu, thị nữ bên cạnh cả kinh, vội vàng chạy tới đỡ nàng. Nhưng Vương Lam chạy rất nhanh, nhào tới quan tài khóc đến tê tái tim gan.
Dường như tiếng gào khóc này đã phá vỡ cấm kỵ, mọi người đã không còn có thể… kiềm nén được nữa. Người thì khóc sụt sùi, người thi òa khóc nức nở. Chỉ trong chớp mắt, từ trên xuống dưới vệ phủ, từ trong ra ngoài đường lớn đều đầy rẫy tiếng khóc. Nàng chống má ngồi ở trên tảng đá, xem bên ngoài mặt trời chói chang nắng hè chói.
Tưởng Thuần đã sớm khóc hết nước mắt, thậm chí nàng ấy có cảm giác bản thân như đã chết rồi, vì vậy giờ phút này nàng mới có thể bình tĩnh như vậy. Nàng ấy đỏ mắt, bước tới gần Sở Du, khàn giọng nói: “Thiếu phu nhân, Thất công tử vẫn còn quỳ.” Nàng thay quần áo sát bên người thời điểm hội tránh đi hắn, đi toilet thời điểm hội tránh.
Sở Du chợt sực tỉnh.ĩNàng quay đầuílại, vội vàng}đỡ Vệ Uẩn:ặ“Thất công tửịmau đứng lên.”ý
Nhưng Vệ Uẩnìkhông nhúc nhích,ĨSở Du hơiìbất ngờ, nhỏîgiọng hỏi: “Thấtểcông tử?”
VệɩUẩn không lênìtiếng. Chàng hạũgối chân cònịlại, chuyển từảtư thế quỳ¹một gối sang¸quỳ cả haiồgối.
Sở Du ngâyùngười. Thiếu niênìtrước mặt quỳũxuống trước mặtúnàng, chậm rãi¸dập đầu.
“Tẩu tử.”ĪGiọng chàng khảnửđi: “Tiểu Thấtɪthất tín, không,thể mang Đạiằca trở về.”ù
Lúc đi, chàngἵtừng nói nếuóVệ Quân mấtémột sợi tóc,ễchàng sẽ lấy³đầu tạ tội.
Vậyỹmà hôm nayîchàng ở đây,[mang về lạiỉlà quan tàiĺcả nhà.
Cơ thểἲVệ Uẩn khẽ°run, rốt cuộcêchàng chỉ làἳmột thiếu niên,ĺgiọng nói bắtḻđầu run rẩy:ẹ“Tẩu tử… Xinìlỗi…”
Lời cònòchưa nói hết,ỳđột nhiên chàngảcảm giác đượcắcó một bàn}tay đặt ởἲtrên đỉnh đầu.
Bànạtay kia tuyjmảnh mai nhưngÎlại vô cùngóấm áp. Chàng°nghe thấy tiếngònói dịu dàngìcủa Sở Du:ẫ“Không sao, thấyệTiểu Thất bìnhἷan trở về,íta cũng rất:vui.”
Vệ Uẩn,ngơ ngác ngẩngíđầu, nhìn nữ]tử đang rưngạrưng nước mắt.ởĐôi mắt ấy]vững vàng màỉlại ôn nhu,ótựa như hàmíchứa sức mạnhÍche chở lòngờngười, trông thì³có vẻ không)hợp với tiếngẫgào khóc ởḷđây, nhưng lạiÏvô cùng nổiốbật.
Vệ Uẩn nhìnĪSở Du, thấyệnàng đột nhiênḻđứng dậy, cười°nói với chàng:ΓĐứng lên đi,áđệ vừa ngànậdặm trở về,ởtrước tiên bướcĩqua chậu thanfđã.”
Dứt lời,ĭnàng liền gọiíngười mang chậuùthan đến, đỡáVệ Uẩn đứngọlên.
Cũng ngay lúcınày, tiếng vóïngựa từ xaỉtruyền đến. VệḷUẩn và SởơDu đồng loạtìngẩng đầu. Mườiįmấy người mặcềquan phục ĐạiỉLý Tự cưỡiɩngựa đứng trướcЇVệ phủ.
Vệ Uẩnìsiết chặt quảấđấm, những ngườiıbên cạnh cũngụcả kinh. Thịínữ vội tiếnạlên đỡ VươngỡLam tránh ra.ữCác vị Thiếuìphu nhân đangầghé vào quanɨtài òa khócĩcũng rối rítụtránh né.
Người cầmìđầu ngồi trênḷngựa, khoảng chừng]ba mươi tuổi,ửlạnh lùng nhìnĪVệ Uẩn, giơẩthánh chỉ raỉnói: “Đại Lý³Tự phụng mệnh[truy bắt khâmἰphạm Vệ Uẩn.”ịNói xong lậpãtức chỉ tay:ἵ“Người đâu, bắtįhắn lại choỉta!”
Tiếng nóiỏvừa dứt, ngườifĐại Lý Tựỡđã xông lên.
VệἱThu mang theoĩthị vệ tiếnɪlên, rút kiếmĩchĩa về phíaâbinh lính xungễquanh, cả giậnứquát: “Tào Diễn,õngươi nói hươuļnói vượn cáiigì đấy!”
NóiÏxong, Vệ Thuộnhìn về phíaîđang xếp đó,átay cầm kiếmấkhẽ run: “Vệịphủ ta toànĭgia trung liệt,ịhi sinh vìựnước, làm gì}có đạo lýợbắt tiểu côngítử duy nhấtốcòn lại bỏỷngục?! Các ngườiẩđừng có khinhăngười quá đáng!”ı
Tào Diễn làẩcon út củaỷTào thị. Mấyỗnăm trước Tàoớgia từng cho²con trai lớnĺgia nhập quânàđội Vệ giaíra chiến trường,ềnhưng hắn taἷkhông tuân thủêkỷ luật quânếđội nên bịÍđánh chết. VìЇvậy khi Vệìgia gặp chuyện,ỵTào Diễn ởểĐại Lý Tựềđã lập tứcḽgiành lấy việcổtruy bắt VệĺUẩn.
Cả triều đìnháđều biết ânếoán giữa haiínhà Tào –đVệ. Hôm nay¹Tào Diễn ởïđây, tất nhiênImọi người đềuừnghĩ Tào Diễn¹cố ý gâyïrối.
Tào Diễn ngheẻthấy Vệ Thu²nói thì lạnhàlùng cười mộtịtiếng: “Ngươi coiịđây là cái¸gì? Đây chính(là thánh chỉīdo đích thân,Thánh thượng tựỉtay viết! VệĪgia vì thamìcông hiếu thắng,ồhại bảy vạnĩtinh binh củaịĐại Sở bỏầmạng tại BạchẽĐế Cốc. Ngươiêcho rằng ngườiũchết thì hếtḹchuyện sao? VệīUẩn!” Tào Diễnἲcao giọng: “Thứcỉthời thì đừngĨchống cự, nếu]không đừng tráchòta không kháchãkhí!”
Vệ Uẩnồkhông lên tiếng,ɨchàng ngẩng đầuởnhìn Sở Du.
Trongậlúc ai nấyỏđều hoảng hốt,ỉthần sắc nàngîvẫn thong dongĨbình tĩnh. Khiīchàng nhìn sang,ḷnàng chỉ bảo:ỉ“Bước qua chậu}than này, trừỉkhử uế khíĩxong là có]thể vào nhà²rồi.”
“Tẩu tử…”ẹ
Giọng chàng khôếkhốc. Sở Dufnắm lấy cổétay chàng, kéoíVệ Uẩn bướcìqua chậu than.
Sauἱđó nàng cầméngải thảo, vỗảnhẹ lên ngườiặchàng.
Tất cả mọiìngười đều imẵlặng, nhìn SởïDu hành xử°như chưa cóậgì xảy ra,ũgiống như chỉêđơn giản làùnghênh đón mộtívị khách thaịhương trở về.ïNàng nhẹ nhàngẻvẫy nước ngảiỉthảo lên đỉnhἶđầu chàng, sauôđó cầm chénἲrượu bên cạnhợtrao cho Vệ)Uẩn.
“Tuy rằng khôngἴthể khải hoànjtrở về, nhưngἱlúc các ngườiọđi, ta đãἱchuẩn bị sẵnírượu mừng thắngòlợi. Nếu đệἵtrở lại rồi,ïthôi thì cứựuống đi.”
Hai¸tay Sở Duờnâng chén rượu,ígiọng nói dịufdàng.
Tào Diễn nhíuặmày, tức giậnẫquát một tiếng:ú“Vệ Uẩn!”
VệjUẩn không đểíý tới hắn,ặchàng đang bậnɪnhìn người nữınhân nâng rượuồtrước mặt.
Chàng vốn‹tưởng rằng lúcĪtrở về nhàêsẽ đối mặtìvới một đốngầhỗn độn, đáng[lý toàn giaɨphải kêu rênúthảm thiết, đángɪlý chỉ cóỉmột mình chàngỉgắng gượng gánhừvác Vệ giaẩtiến về phíaĬtrước.
Nhưng không, chàngâvẫn có thểógiống như trướcọđây. Lúc trởḷvề thì bướcÍqua chậu than,:trừ khử uếḷkhí, thậm chíớcòn được uốngĩrượu mừng thắngâlợi giống nhưếlúc phụ thânḻvà huynh trưởngãcòn ở đây.
Nămỳđó chàng cònĩnhỏ, phụ thânjvà huynh trưởngỉkhông cho chàngĭuống rượu. Nhưngĩhôm nay, nếuẫchàng không uốngithì chẳng cònIai uống rượujnày nữa.
Chàng nhậnỵlấy rượu, mạnhỉmẽ trút vào:bụng.
Rốt cuộc TàoãDiễn cũng mấtôhết kiên nhẫn,ĩhắn gầm lên:ἰ“Vệ Uẩn, ngươiɨmuốn kháng chỉỵphải không? NamủThành Quân, cácĨngười còn đứng²đó làm gì,ữtính bao cheứcho Vệ giaĪsao?”
Nghe lờiậTào Diễn nói,ïNam Thành Quân(vẫn luôn im‹lặng đứng bênïcạnh chẳng thểàgiả chết đượcịnữa. Hắn tiếnũlên dẫn đầu,ìhít sâu một{hơi, giơ tayἷlàm một tưìthế mời cungứkính với VệéUẩn: “Thất côngắtử, xin đừngễlàm khó chúngồta.”
Vệ Uẩnắnhìn hắn, rồiḻlại nhìn SởạDu, cuối cùngỉgật đầu.
Chàng đưaỡtay ra để}người khác đeoḽgông xiềng.
Gông xiềngắmười mấy cânầđeo ở trênèngười chàng nhưngìchàng vẫn đứngḽthẳng tắp nhưồtrước. Tào Diễnớcho người kéoéxe ngựa chởἵtù phạm tới,³hắn cười khẩy:ỳ“Thất công tử,ũlên chứ?”
VệïUẩn không lênḽtiếng. Chàng quayợđầu lại liếcđmắt nhìn bảngỉhiệu Vệ phủ,éánh mắt rơiïxuống người SởἷDu.
“Vệ gia… nhờɨĐại tẩu chiếuòcố.”
(*) Trung môn mai cốt (忠门埋骨): mai tán xương cốt gia đình trung lương
“Đệ yên tâm.” Sở Du gật đầu, giọng nói bình thản mà kiên định: “Có ta ở đây, Vệ gia sẽ không có chuyện gì.”
Vẻ mặt Tào Diễn biến sắc. Sở Du tiếp tục nói: “Nếu còn đang tra án, vậy cũng không phải là tội nhân. Cả đời bọn họ chinh chiến sa trường, vẻ vang trở về, có gì không thể?”
“Ta cứ tuyệt tình vậy đấy, cô làm gì được ta?!”
Hai tay nàng giấu trong tay áo, vẻ mặt ung dung: “Thiếp thân không dám ra tay với Tào đại nhân, Tào đại nhân muốn chém giết hay muốn róc thịt thì cứ tự nhiên.”
Vệ Uẩn mấp máy môi, nói tiếp: “Đại tẩu cũng phải chăm sóc mình thật tốt.”
Vệ Uẩn yên lòng, gật đầu một cái rồi mới bước lên xe tù.
Nói xong, ánh mắt chàng quét về phía các vị Thiếu phu nhân ở đây, cất giọng nói: “Người chết không thể sống lại, người sống vẫn quan trọng hơn. Các vị tẩu tẩu đừng quá đau lòng, nếu các vị ca ca ở dưới suối vàng có biết, cũng hi vọng các vị tẩu tẩu có thể chăm sóc mình thật tốt.”
Vệ Uẩn ngồi xếp bằng, đưa lưng về phía nữ quyến trong nhà, thu lại sự yếu mềm bất an khi nãy. Chàng trở về dáng vẻ bình thản.
Sở Du không kể những biến cố trong nhà cho Vệ Uẩn, chỉ kể chuyện Lương thị và Liễu Tuyết Dương. Vệ Uẩn không biết những lục đục giữa các nữ nhân trong nhà, còn lo lắng các vị tẩu tử mất trượng phu mà đau thương quá mức.
Sở Du nghe thấy thế thì thở dài một tiếng, hơi cúi đầu.
Sở Du cao giọng. Nàng tiến lên, đứng trước quan tài và Vệ Thu, nhìn chằm chằm vào Tào Diễn: “Tào đại nhân nhất định phải tuyệt tình đến vậy sao?”
Tam Thiếu phu nhân Trương Hàm nghe thế thì nghiêng đầu, lấy khăn che mặt, khóc nấc lên.
Tam Thiếu phu nhân Trương Hàm nghe thế thì nghiêng đầu, lấy khăn che mặt, khóc nấc lên.
Nàng ta muốn đi, nhưng không biết tại sao, nhìn thấy Sở Du ở đó, nàng ta chẳng thể dời bước nổi. Nhìn thấy hắn giơ roi, Tưởng Thuần bắt lại theo bản năng. Tào Diễn phát hiện có người cản trở, nghiêng đầu nhìn thấy Tưởng Thuần phía sau, nheo mắt lại: “Nhị Thiếu phu nhân.”
Diêu Giác cũng không tự chủ được mà đỏ mắt.
Không ai nói chuyện, Tào Diễn nói tiếp: “Hôm nay Vệ gia không có ai làm chủ sao? Chủ sự Vệ gia mà ngay cả con mắt cũng không dám lộ ra à?!”
Nàng và Tạ Cửu xuất thân đại tộc, từ lâu đã biết tình thế của Vệ gia nên tuyệt không dám dính líu. Huống chi Diêu gia và Vệ gia trở mặt, tình cảm giữa nàng ta và trượng phu không sâu đậm như các Thiếu phu nhân khác.
Diêu Giác không kiềm chế được, muốn lên tiếng, nhưng bị Tạ Cửu kéo lại. Tạ Cửu thấp giọng nói: “Đã quên phụ thân và huynh cô nói gì rồi sao? Phải nhịn, ngày sau ta và cô sẽ không còn liên quan đến Vệ phủ nữa!” “Nếu đại nhân và phụ thân ta giao hảo, vậy kính xin đại nhân nể mặt, để cho phụ thân và các tiểu thúc được vào cửa, an ổn hạ tán.”
Chẳng qua trung môn mai cốt(*), nếu ai còn lương tâm, cũng không khỏi thương tiếc.
Sở Du không kể những biến cố trong nhà cho Vệ Uẩn, chỉ kể chuyện Lương thị và Liễu Tuyết Dương. Vệ Uẩn không biết những lục đục giữa các nữ nhân trong nhà, còn lo lắng các vị tẩu tử mất trượng phu mà đau thương quá mức.
Nàng và Tạ Cửu xuất thân đại tộc, từ lâu đã biết tình thế của Vệ gia nên tuyệt không dám dính líu. Huống chi Diêu gia và Vệ gia trở mặt, tình cảm giữa nàng ta và trượng phu không sâu đậm như các Thiếu phu nhân khác.
Vẻ mặt Tào Diễn biến sắc, giơ roi quăng xuống: “Câm miệng!” “Thiếu phu nhân nghe không hiểu lời tôi nói hay giả đò không hiểu?” (*) Trung môn mai cốt ( Sở Du đứng ra. Hai tay nàng nắm lại, hạ thấp người, đầu hơi cúi xuống: “Nhị Thiếu phu nhân vừa trải qua nỗi đau mất trượng phu, nhất thời lỡ tay, mong đại nhân bao dung.” Tào Diễn nghe thế thì cười lớn: “Cô cho rằng hôm nay Thánh thượng còn để ý tới Vệ gia sao?” 忠门埋骨 (*) Trung môn mai cốt (忠门埋骨): mai tán xương cốt gia đình trung lương “Bắt hắn câm miệng!” ): mai tán xương cốt gia đình trung lương
Nghe lời Vệ Uẩn, quản gia lộ ra vẻ lúng túng. Ông ta nhìn Sở Du một cái, sợ nàng tố cáo. Nhưng Sở Du chỉ nở nụ cười, nói với Vệ Uẩn: “Đệ không cần lo, ở trong ngục phải biết chăm sóc bản thân. Chúng ta đều là trưởng bối của đệ, còn nghĩ thoáng hơn đệ nhiều.”
Nghe lời Vệ Uẩn, quản gia lộ ra vẻ lúng túng. Ông ta nhìn Sở Du một cái, sợ nàng tố cáo. Nhưng Sở Du chỉ nở nụ cười, nói với Vệ Uẩn: “Đệ không cần lo, ở trong ngục phải biết chăm sóc bản thân. Chúng ta đều là trưởng bối của đệ, còn nghĩ thoáng hơn đệ nhiều.”
“Vậy ngài cứ thử đi.” Sở Du dừng trước quan tài, ánh mắt nhìn thẳng: “Hôm nay có ta ở đây, ngài muốn đụng đến quan tài phụ thân và tiểu thúc ta thì phải bước qua xác ta trước!”
Vệ Uẩn yên lòng, gật đầu một cái rồi mới bước lên xe tù.
Sắc mặt Tào Diễn cực kỳ kém, ra lệnh thúc giục: “Áp giải về thiên lao!”
Vệ Uẩn ngồi xếp bằng, đưa lưng về phía nữ quyến trong nhà, thu lại sự yếu mềm bất an khi nãy. Chàng trở về dáng vẻ bình thản.
Vẻ mặt Tào Diễn biến sắc, giơ roi quăng xuống: “Câm miệng!”
Xe tù chậm rãi rời đi, chàng chợt cất tiếng: “Vệ gia hàm oan! Phụ huynh vô tội!”
Ánh mắt nàng ta rơi xuống người Sở Du, thấy Sở Du lễ độ hỏi lại Tào Diễn: “Hôm nay Vệ phủ đã bị định tội sao?”
“Bắt hắn câm miệng!”
Vẻ mặt Tào Diễn biến sắc, giơ roi quăng xuống: “Câm miệng!”
“Nô tài của tội thần mà dám rút kiếm sao?!”
Nhìn thấy hắn giơ roi, Tưởng Thuần bắt lại theo bản năng. Tào Diễn phát hiện có người cản trở, nghiêng đầu nhìn thấy Tưởng Thuần phía sau, nheo mắt lại: “Nhị Thiếu phu nhân.”
“Được, giỏi lắm.” Ánh mắt hắn quét qua đám nữ quyến Vệ gia, lạnh lùng nói: “Vệ phủ các ngươi giỏi lắm! Đại phu nhân nhà các ngươi đâu?!”
“Được, giỏi lắm.” Ánh mắt hắn quét qua đám nữ quyến Vệ gia, lạnh lùng nói: “Vệ phủ các ngươi giỏi lắm! Đại phu nhân nhà các ngươi đâu?!”
“Nhưng trước tiên phải xem…” Ánh mắt Sở Du dừng lại trên người Tào Diễn: “Tào đại nhân cảm thấy, mạng Sở Du đáng giá bao nhiêu?”
Không ai nói chuyện, Tào Diễn nói tiếp: “Hôm nay Vệ gia không có ai làm chủ sao? Chủ sự Vệ gia mà ngay cả con mắt cũng không dám lộ ra à?!”
Tào Diễn cười khẩy. Hắn ta ngồi thẳng lưng lại, phẩy tay với phía sau, chỉ vào quan tài hô lớn: “Đập!”
“Đại phu nhân ra ngoại thành thăm viếng, hôm nay Vệ gia tạm thời do thiếp thân chủ sự.”
Tào Diễn nhìn chằm chằm Vệ Thu, nói với người bên cạnh: “Người đâu, bắt tên điêu nô này lại!”
Sở Du đứng ra. Hai tay nàng nắm lại, hạ thấp người, đầu hơi cúi xuống: “Nhị Thiếu phu nhân vừa trải qua nỗi đau mất trượng phu, nhất thời lỡ tay, mong đại nhân bao dung.”
Tào Diễn nghe thế thì cười lớn: “Cô cho rằng hôm nay Thánh thượng còn để ý tới Vệ gia sao?”
Ánh mắt Tào Diễn rơi xuống người Sở Du, quan sát một lát rồi mới chậm rãi nói: “Đại tiểu thư Sở gia? Gả vào cửa nhưng còn chưa thấy mặt trượng phu?”
Nghe thế, sắc mặt mọi người đều trở nên không tốt. Tạ Cửu ở một bên mà còn cảm nhận được nhục nhã.
Thế nhưng Sở Du lại không biến sắc, giống như chỉ đang trao đổi hỏi thăm, bình thản đáp: “Phải.”
Tào Diễn nhìn Sở Du, không biết nhớ tới điều gì lại nỏ nụ cười: “Nghe nói Đại tiểu thư tư chất thông minh, trước nay đều là kẻ thức thời. Đại tiểu thư có biết, hôm nay Vệ gia đã bị hoạch tội, là kẻ có tội.” Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía linh đường đầy hoa trắng, chắc lưỡi nói: “Cho bọn chúng thể diện như vậy thì có phần không ổn lắm nhỉ?”
Xe tù chậm rãi rời đi, chàng chợt cất tiếng: “Vệ gia hàm oan! Phụ huynh vô tội!”
“Ngươi…”
Diêu Giác không kiềm chế được, muốn lên tiếng, nhưng bị Tạ Cửu kéo lại. Tạ Cửu thấp giọng nói: “Đã quên phụ thân và huynh cô nói gì rồi sao? Phải nhịn, ngày sau ta và cô sẽ không còn liên quan đến Vệ phủ nữa!”
“Đệ yên tâm.” Sở Du gật đầu, giọng nói bình thản mà kiên định: “Có ta ở đây, Vệ gia sẽ không có chuyện gì.”
Diêu Giác mấp máy môi, nghiêng đầu, không muốn nhìn nữa.
Nàng ta muốn đi, nhưng không biết tại sao, nhìn thấy Sở Du ở đó, nàng ta chẳng thể dời bước nổi.
): mai tán xương cốt gia đình trung lương
Ánh mắt nàng ta rơi xuống người Sở Du, thấy Sở Du lễ độ hỏi lại Tào Diễn: “Hôm nay Vệ phủ đã bị định tội sao?”
Vẻ mặt Tào Diễn biến sắc. Sở Du tiếp tục nói: “Nếu còn đang tra án, vậy cũng không phải là tội nhân. Cả đời bọn họ chinh chiến sa trường, vẻ vang trở về, có gì không thể?”
“Thiếu phu nhân nghe không hiểu lời tôi nói hay giả đò không hiểu?”
Thế nhưng Sở Du lại không biến sắc, giống như chỉ đang trao đổi hỏi thăm, bình thản đáp: “Phải.”
Tào Diễn nghiến răng lên tiếng, hắn cúi người bất chợt tới gần nàng, ép giọng xuống thấp: “Hôm nay trai tráng Vệ phủ đều đã chết, chỉ còn lại một tên tiểu tử mười bốn tuổi, chẳng lẽ Sở Đại tiểu thư còn muốn thủ tiết vì Vệ Quân?!”
Sở Du ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn Tào Diễn. Tào Diễn thấy vẻ mặt nàng dao động, liền nói tiếp: “Tiểu thư đã biết ân oán giữa ta và Vệ phủ, dù sao ta và lệnh tôn cũng giao hảo. Nếu tiểu thư nể mặt ta, ta cũng sẽ không khiến tiểu thư khó xử.”
Sở Du nghe thấy thế thì thở dài một tiếng, hơi cúi đầu.
“Nếu đại nhân và phụ thân ta giao hảo, vậy kính xin đại nhân nể mặt, để cho phụ thân và các tiểu thúc được vào cửa, an ổn hạ tán.”
Diêu Giác mấp máy môi, nghiêng đầu, không muốn nhìn nữa.
Tào Diễn cười khẩy. Hắn ta ngồi thẳng lưng lại, phẩy tay với phía sau, chỉ vào quan tài hô lớn: “Đập!”
Vệ Uẩn mấp máy môi, nói tiếp: “Đại tẩu cũng phải chăm sóc mình thật tốt.”
Vệ Thu rút kiếm ra, tức giận quát: “Ngươi dám!”
Nói xong, ánh mắt chàng quét về phía các vị Thiếu phu nhân ở đây, cất giọng nói: “Người chết không thể sống lại, người sống vẫn quan trọng hơn. Các vị tẩu tẩu đừng quá đau lòng, nếu các vị ca ca ở dưới suối vàng có biết, cũng hi vọng các vị tẩu tẩu có thể chăm sóc mình thật tốt.”
“Nô tài của tội thần mà dám rút kiếm sao?!”
Tào Diễn nhìn chằm chằm Vệ Thu, nói với người bên cạnh: “Người đâu, bắt tên điêu nô này lại!”
Ánh mắt Tào Diễn rơi xuống người Sở Du, quan sát một lát rồi mới chậm rãi nói: “Đại tiểu thư Sở gia? Gả vào cửa nhưng còn chưa thấy mặt trượng phu?” “Tào đại nhân, ngài không sợ chuyện hôm nay lọt vào tai Thánh thượng hay sao?”
“Tào đại nhân!”
Diêu Giác cũng không tự chủ được mà đỏ mắt.
Sở Du cao giọng. Nàng tiến lên, đứng trước quan tài và Vệ Thu, nhìn chằm chằm vào Tào Diễn: “Tào đại nhân nhất định phải tuyệt tình đến vậy sao?”
“Tào đại nhân!”
“Ta cứ tuyệt tình vậy đấy, cô làm gì được ta?!”
“Tào đại nhân, ngài không sợ chuyện hôm nay lọt vào tai Thánh thượng hay sao?”
Tào Diễn nghe thế thì cười lớn: “Cô cho rằng hôm nay Thánh thượng còn để ý tới Vệ gia sao?”
“Vậy ngài cứ thử đi.” Sở Du dừng trước quan tài, ánh mắt nhìn thẳng: “Hôm nay có ta ở đây, ngài muốn đụng đến quan tài phụ thân và tiểu thúc ta thì phải bước qua xác ta trước!”
Sở Du ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn Tào Diễn. Tào Diễn thấy vẻ mặt nàng dao động, liền nói tiếp: “Tiểu thư đã biết ân oán giữa ta và Vệ phủ, dù sao ta và lệnh tôn cũng giao hảo. Nếu tiểu thư nể mặt ta, ta cũng sẽ không khiến tiểu thư khó xử.”
Hai tay nàng giấu trong tay áo, vẻ mặt ung dung: “Thiếp thân không dám ra tay với Tào đại nhân, Tào đại nhân muốn chém giết hay muốn róc thịt thì cứ tự nhiên.”
“Nhưng trước tiên phải xem…” Ánh mắt Sở Du dừng lại trên người Tào Diễn: “Tào đại nhân cảm thấy, mạng Sở Du đáng giá bao nhiêu?”
Cmn đúng là miệng chó k mọc đc ngà voi, đọc mà tức anh ách ==“
Ngộ ghê… mị đọc nhiều truyện, mà mấy tên có tên “Diễn” sao tên nào cũng đáng ghét hết nhỉ