Sơn hà chẩm – Chương 16

Chương 16

Vậy phải xem, mạng Sở Du đáng giá bao nhiêu

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Vệ Uẩn vẫn duy trì tư thế quỳ gối như cũ. Chàng cúi đầu, không dám ngẩng lên.

Sở Du đứng đó, tay phủ lên cỗ quan tài đen nhánh, không nói một lời.

Tuy rằng Vệ Uẩn chưa nói cỗ quan tài này là của ai, nhưng chúng đều được sắp đặt theo quy tắc lễ nghi. Vệ Trung là Trấn Quốc Hầu nên đương nhiên quan tài phải đặt riêng ở hàng đầu tiên. Vệ Quân là Thế tử, cho nên quan tài phải ở hàng phía sau bên trái. Hắn một tay nắm đào chén một tay ôm chặt lấy nàng, này hội thẳng thắn sống lưng đứng.
Phố dài phía xa vang lên tiếng khóc rấm rứt, tay Sở Du khẽ run. Nàng đang định nói gì đó, chợt có tiếng gào thét thê lương vang lên: “Lục lang!”
zenszens.wordpress.com
Vương Lam không thể chịu đựng nổi nữa, xách váy chạy xuống bậc thang, nhắm thẳng tới quan tài cuối cùng. Hắn càng ngày càng giống người , hoặc là nói hành vi thói quen càng ngày càng giống cá.
Nàng ấy còn đang mang bầu, thị nữ bên cạnh cả kinh, vội vàng chạy tới đỡ nàng. Nhưng Vương Lam chạy rất nhanh, nhào tới quan tài khóc đến tê tái tim gan.

Dường như tiếng gào khóc này đã phá vỡ cấm kỵ, mọi người đã không còn có thể… kiềm nén được nữa. Người thì khóc sụt sùi, người thi òa khóc nức nở. Chỉ trong chớp mắt, từ trên xuống dưới vệ phủ, từ trong ra ngoài đường lớn đều đầy rẫy tiếng khóc. Nàng chống má ngồi ở trên tảng đá, xem bên ngoài mặt trời chói chang nắng hè chói.
Tưởng Thuần đã sớm khóc hết nước mắt, thậm chí nàng ấy có cảm giác bản thân như đã chết rồi, vì vậy giờ phút này nàng mới có thể bình tĩnh như vậy. Nàng ấy đỏ mắt, bước tới gần Sở Du, khàn giọng nói: “Thiếu phu nhân, Thất công tử vẫn còn quỳ.” Nàng thay quần áo sát bên người thời điểm hội tránh đi hắn, đi toilet thời điểm hội tránh.

S Du cht sc tnh.ĩNàng quay đuíli, vi vàng}đ V Un:Tht công tmau đng lên.”ý

Nhưng V Unìkhông nhúc nhích,ĨS Du hơiìbt ng, nhîging hi: “Thtcông t?”

VɩUn không lênìtiếng. Chàng hũgi chân cònli, chuyn ttư thế qu¹mt gi sang¸qu c haigi.

S Du ngâyùngưi. Thiếu niênìtrưc mt quũxung trưc mtúnàng, chm rãi¸dp đu.

“Tu t.”ĪGing chàng khnđi: “Tiu Thtɪtht tín, không,th mang Đica tr v.”ù

Lúc đi, chàngtng nói nếuóV Quân mtémt si tóc,chàng s ly³đu t ti.

Vymà hôm nayîchàng đây,[mang v lilà quan tàiĺc nhà.

Cơ thV Un kh°run, rt cucêchàng ch làmt thiếu niên,ĺging nói btđu run ry:“Tu t… Xinìli…

Li cònòchưa nói hết,đt nhiên chàngcm giác đưccó mt bàn}tay đt trên đnh đu.

Bàntay kia tuyjmnh mai nhưngÎli vô cùngóm áp. Chàng°nghe thy tiếngònói du dàngìca S Du:Không sao, thyTiu Tht bìnhan tr v,íta cũng rt:vui.”

V Un,ngơ ngác ngngíđu, nhìn n]t đang rưngrưng nưc mt.Đôi mt y]vng vàng màli ôn nhu,óta như hàmícha sc mnhÍche ch lòngngưi, trông thì³có v không)hp vi tiếnggào khóc đây, nhưng liÏvô cùng nibt.

V Un nhìnĪS Du, thynàng đt nhiênđng dy, cưi°nói vi chàng:ÎĐng lên đi,áđ va ngàndm tr v,trưc tiên bưcĩqua chu thanfđã.”

Dt li,ĭnàng lin giíngưi mang chuùthan đến, đáV Un đnglên.

Cũng ngay lúcınày, tiếng vóïnga t xatruyn đến. VUn và SơDu đng lotìngng đu. Mưiįmy ngưi mcquan phc ĐiLý T cưiɩnga đng trưcЇV ph.

V Unìsiết cht quđm, nhng ngưiıbên cnh cũngc kinh. Thín vi tiếnlên đ VươngLam tránh ra.Các v Thiếuìphu nhân đangghé vào quanɨtài òa khócĩcũng ri ríttránh né.

Ngưi cmìđu ngi trênnga, khong chng]ba mươi tui,lnh lùng nhìnĪV Un, giơthánh ch ranói: “Đi Lý³T phng mnh[truy bt khâmphm V Un.”Nói xong lpãtc ch tay:“Ngưi đâu, btįhn li chota!”

Tiếng nóiva dt, ngưifĐi Lý Tđã xông lên.

VThu mang theoĩth v tiếnɪlên, rút kiếmĩchĩa v phíaâbinh lính xungquanh, c ginquát: “Tào Din,õngươi nói hươuļnói vưn cáiigì đy!”

NóiÏxong, V Thunhìn v phíaîđang xếp đó,átay cm kiếmkh run: “Vph ta toànĭgia trung lit,hi sinh vìnưc, làm gì}có đo lýbt tiu côngít duy nhtcòn li bngc?! Các ngưiđng có khinhăngưi quá đáng!”ı

Tào Din làcon út caTào th. Mynăm trưc Tàogia tng cho²con trai lnĺgia nhp quânàđi V giaíra chiến trưng,nhưng hn takhông tuân thêk lut quânếđi nên bÍđánh chết. VìЇvy khi Vìgia gp chuyn,Tào Din Đi Lý Tđã lp tcgiành ly victruy bt VĺUn.

C triu đìnháđu biết ânếoán gia haiínhà Tào –đV. Hôm nay¹Tào Din ïđây, tt nhiênImi ngưi đunghĩ Tào Din¹c ý gâyïri.

Tào Din nghethy V Thu²nói thì lnhàlùng cưi mttiếng: “Ngươi coiđây là cái¸gì? Đây chính(là thánh chīdo đích thân,Thánh thưng ttay viết! VĪgia vì thamìcông hiếu thng,hi by vnĩtinh binh caĐi S bmng ti BchĐế Cc. Ngươiêcho rng ngưiũchết thì hếtchuyn sao? VīUn!” Tào Dincao ging: “Thcthi thì đngĨchng c, nếu]không đng tráchòta không kháchãkhí!”

V Unkhông lên tiếng,ɨchàng ngng đunhìn S Du.

Tronglúc ai nyđu hong ht,thn sc nàngîvn thong dongĨbình tĩnh. Khiīchàng nhìn sang,nàng ch bo:“Bưc qua chu}than này, trkh uế khíĩxong là có]th vào nhà²ri.”

“Tu t

Ging chàng khôếkhc. S Dufnm ly cétay chàng, kéoíV Un bưcìqua chu than.

Sauđó nàng cméngi tho, vnh lên ngưichàng.

Tt c miìngưi đu imlng, nhìn SïDu hành x°như chưa cógì xy ra,ũging như chêđơn gin làùnghênh đón mtív khách thahương tr v.ïNàng nh nhàngvy nưc ngitho lên đnhđu chàng, sauôđó cm chénrưu bên cnhtrao cho V)Un.

“Tuy rng khôngth khi hoànjtr v, nhưnglúc các ngưiđi, ta đãchun b snírưu mng thngòli. Nếu đtr li ri,ïthôi thì cung đi.”

Hai¸tay S Dunâng chén rưu,íging nói dufdàng.

Tào Din nhíumày, tc ginquát mt tiếng:úV Un!”

VjUn không đíý ti hn,chàng đang bnɪnhìn ngưi nınhân nâng rưutrưc mt.

Chàng vntưng rng lúcĪtr v nhàês đi mtìvi mt đnghn đn, đáng[lý toàn giaɨphi kêu rênúthm thiết, đángɪlý ch cómt mình chànggng gưng gánhvác V giatiến v phíaĬtrưc.

Nhưng không, chàngâvn có thóging như trưcđây. Lúc trv thì bưcÍqua chu than,:tr kh uếkhí, thm chícòn đưc ungĩrưu mng thngâli ging nhưếlúc ph thânvà huynh trưngãcòn đây.

Nămđó chàng cònĩnh, ph thânjvà huynh trưngkhông cho chàngĭung rưu. Nhưngĩhôm nay, nếuchàng không ungithì chng cònIai ung rưujnày na.

Chàng nhnly rưu, mnhm trút vào:bng.

Rt cuc TàoãDin cũng mtôhết kiên nhn,ĩhn gm lên:V Un, ngươiɨmun kháng chphi không? NamThành Quân, cácĨngưi còn đng²đó làm gì,tính bao checho V giaĪsao?”

Nghe liTào Din nói,ïNam Thành Quân(vn luôn imlng đng bênïcnh chng thàgi chết đưcna. Hn tiếnũlên dn đu,ìhít sâu mt{hơi, giơ taylàm mt tưìthế mi cungkính vi VéUn: “Tht côngt, xin đnglàm khó chúngta.”

V Unnhìn hn, rili nhìn SDu, cui cùnggt đu.

Chàng đưatay ra đ}ngưi khác đeogông xing.

Gông xingmưi my cânđeo trênèngưi chàng nhưngìchàng vn đngthng tp nhưtrưc. Tào Dincho ngưi kéoéxe nga chtù phm ti,³hn cưi khy:Tht công t,ũlên ch?”

VïUn không lêntiếng. Chàng quayđu li liếcđmt nhìn bnghiu V ph,éánh mt rơiïxung ngưi SDu.

V gia… nhɨĐi tu chiếuòc.”

(*) Trung môn mai cốt (忠门埋骨): mai tán xương cốt gia đình trung lương

“Đệ yên tâm.” Sở Du gật đầu, giọng nói bình thản mà kiên định: “Có ta ở đây, Vệ gia sẽ không có chuyện gì.”

Vẻ mặt Tào Diễn biến sắc. Sở Du tiếp tục nói: “Nếu còn đang tra án, vậy cũng không phải là tội nhân. Cả đời bọn họ chinh chiến sa trường, vẻ vang trở về, có gì không thể?”

“Ta cứ tuyệt tình vậy đấy, cô làm gì được ta?!”

Hai tay nàng giấu trong tay áo, vẻ mặt ung dung: “Thiếp thân không dám ra tay với Tào đại nhân, Tào đại nhân muốn chém giết hay muốn róc thịt thì cứ tự nhiên.”

Vệ Uẩn mấp máy môi, nói tiếp: “Đại tẩu cũng phải chăm sóc mình thật tốt.”

Vệ Uẩn yên lòng, gật đầu một cái rồi mới bước lên xe tù.

Nói xong, ánh mắt chàng quét về phía các vị Thiếu phu nhân ở đây, cất giọng nói: “Người chết không thể sống lại, người sống vẫn quan trọng hơn. Các vị tẩu tẩu đừng quá đau lòng, nếu các vị ca ca ở dưới suối vàng có biết, cũng hi vọng các vị tẩu tẩu có thể chăm sóc mình thật tốt.”

Vệ Uẩn ngồi xếp bằng, đưa lưng về phía nữ quyến trong nhà, thu lại sự yếu mềm bất an khi nãy. Chàng trở về dáng vẻ bình thản.

Sở Du không kể những biến cố trong nhà cho Vệ Uẩn, chỉ kể chuyện Lương thị và Liễu Tuyết Dương. Vệ Uẩn không biết những lục đục giữa các nữ nhân trong nhà, còn lo lắng các vị tẩu tử mất trượng phu mà đau thương quá mức.

Sở Du nghe thấy thế thì thở dài một tiếng, hơi cúi đầu.

Sở Du cao giọng. Nàng tiến lên, đứng trước quan tài và Vệ Thu, nhìn chằm chằm vào Tào Diễn: “Tào đại nhân nhất định phải tuyệt tình đến vậy sao?”

Tam Thiếu phu nhân Trương Hàm nghe thế thì nghiêng đầu, lấy khăn che mặt, khóc nấc lên.

Tam Thiếu phu nhân Trương Hàm nghe thế thì nghiêng đầu, lấy khăn che mặt, khóc nấc lên.

Nàng ta muốn đi, nhưng không biết tại sao, nhìn thấy Sở Du ở đó, nàng ta chẳng thể dời bước nổi. Nhìn thấy hắn giơ roi, Tưởng Thuần bắt lại theo bản năng. Tào Diễn phát hiện có người cản trở, nghiêng đầu nhìn thấy Tưởng Thuần phía sau, nheo mắt lại: “Nhị Thiếu phu nhân.”

Diêu Giác cũng không tự chủ được mà đỏ mắt.

Không ai nói chuyện, Tào Diễn nói tiếp: “Hôm nay Vệ gia không có ai làm chủ sao? Chủ sự Vệ gia mà ngay cả con mắt cũng không dám lộ ra à?!”

Nàng và Tạ Cửu xuất thân đại tộc, từ lâu đã biết tình thế của Vệ gia nên tuyệt không dám dính líu. Huống chi Diêu gia và Vệ gia trở mặt, tình cảm giữa nàng ta và trượng phu không sâu đậm như các Thiếu phu nhân khác.

Diêu Giác không kiềm chế được, muốn lên tiếng, nhưng bị Tạ Cửu kéo lại. Tạ Cửu thấp giọng nói: “Đã quên phụ thân và huynh cô nói gì rồi sao? Phải nhịn, ngày sau ta và cô sẽ không còn liên quan đến Vệ phủ nữa!” “Nếu đại nhân và phụ thân ta giao hảo, vậy kính xin đại nhân nể mặt, để cho phụ thân và các tiểu thúc được vào cửa, an ổn hạ tán.”

Chẳng qua trung môn mai cốt(*), nếu ai còn lương tâm, cũng không khỏi thương tiếc.

Sở Du không kể những biến cố trong nhà cho Vệ Uẩn, chỉ kể chuyện Lương thị và Liễu Tuyết Dương. Vệ Uẩn không biết những lục đục giữa các nữ nhân trong nhà, còn lo lắng các vị tẩu tử mất trượng phu mà đau thương quá mức.

Nàng và Tạ Cửu xuất thân đại tộc, từ lâu đã biết tình thế của Vệ gia nên tuyệt không dám dính líu. Huống chi Diêu gia và Vệ gia trở mặt, tình cảm giữa nàng ta và trượng phu không sâu đậm như các Thiếu phu nhân khác.

Vẻ mặt Tào Diễn biến sắc, giơ roi quăng xuống: “Câm miệng!” “Thiếu phu nhân nghe không hiểu lời tôi nói hay giả đò không hiểu?” (*) Trung môn mai cốt ( Sở Du đứng ra. Hai tay nàng nắm lại, hạ thấp người, đầu hơi cúi xuống: “Nhị Thiếu phu nhân vừa trải qua nỗi đau mất trượng phu, nhất thời lỡ tay, mong đại nhân bao dung.” Tào Diễn nghe thế thì cười lớn: “Cô cho rằng hôm nay Thánh thượng còn để ý tới Vệ gia sao?” 忠门埋骨 (*) Trung môn mai cốt (忠门埋骨): mai tán xương cốt gia đình trung lương “Bắt hắn câm miệng!” ): mai tán xương cốt gia đình trung lương

Nghe lời Vệ Uẩn, quản gia lộ ra vẻ lúng túng. Ông ta nhìn Sở Du một cái, sợ nàng tố cáo. Nhưng Sở Du chỉ nở nụ cười, nói với Vệ Uẩn: “Đệ không cần lo, ở trong ngục phải biết chăm sóc bản thân. Chúng ta đều là trưởng bối của đệ, còn nghĩ thoáng hơn đệ nhiều.”

Nghe lời Vệ Uẩn, quản gia lộ ra vẻ lúng túng. Ông ta nhìn Sở Du một cái, sợ nàng tố cáo. Nhưng Sở Du chỉ nở nụ cười, nói với Vệ Uẩn: “Đệ không cần lo, ở trong ngục phải biết chăm sóc bản thân. Chúng ta đều là trưởng bối của đệ, còn nghĩ thoáng hơn đệ nhiều.”

“Vậy ngài cứ thử đi.” Sở Du dừng trước quan tài, ánh mắt nhìn thẳng: “Hôm nay có ta ở đây, ngài muốn đụng đến quan tài phụ thân và tiểu thúc ta thì phải bước qua xác ta trước!”

Vệ Uẩn yên lòng, gật đầu một cái rồi mới bước lên xe tù.

Sắc mặt Tào Diễn cực kỳ kém, ra lệnh thúc giục: “Áp giải về thiên lao!”

Vệ Uẩn ngồi xếp bằng, đưa lưng về phía nữ quyến trong nhà, thu lại sự yếu mềm bất an khi nãy. Chàng trở về dáng vẻ bình thản.

Vẻ mặt Tào Diễn biến sắc, giơ roi quăng xuống: “Câm miệng!”

Xe tù chậm rãi rời đi, chàng chợt cất tiếng: “Vệ gia hàm oan! Phụ huynh vô tội!”

Ánh mắt nàng ta rơi xuống người Sở Du, thấy Sở Du lễ độ hỏi lại Tào Diễn: “Hôm nay Vệ phủ đã bị định tội sao?”

“Bắt hắn câm miệng!”

Vẻ mặt Tào Diễn biến sắc, giơ roi quăng xuống: “Câm miệng!”

“Nô tài của tội thần mà dám rút kiếm sao?!”

Nhìn thấy hắn giơ roi, Tưởng Thuần bắt lại theo bản năng. Tào Diễn phát hiện có người cản trở, nghiêng đầu nhìn thấy Tưởng Thuần phía sau, nheo mắt lại: “Nhị Thiếu phu nhân.”

“Được, giỏi lắm.” Ánh mắt hắn quét qua đám nữ quyến Vệ gia, lạnh lùng nói: “Vệ phủ các ngươi giỏi lắm! Đại phu nhân nhà các ngươi đâu?!”

“Được, giỏi lắm.” Ánh mắt hắn quét qua đám nữ quyến Vệ gia, lạnh lùng nói: “Vệ phủ các ngươi giỏi lắm! Đại phu nhân nhà các ngươi đâu?!”

“Nhưng trước tiên phải xem…” Ánh mắt Sở Du dừng lại trên người Tào Diễn: “Tào đại nhân cảm thấy, mạng Sở Du đáng giá bao nhiêu?”

Không ai nói chuyện, Tào Diễn nói tiếp: “Hôm nay Vệ gia không có ai làm chủ sao? Chủ sự Vệ gia mà ngay cả con mắt cũng không dám lộ ra à?!”

Tào Diễn cười khẩy. Hắn ta ngồi thẳng lưng lại, phẩy tay với phía sau, chỉ vào quan tài hô lớn: “Đập!”

“Đại phu nhân ra ngoại thành thăm viếng, hôm nay Vệ gia tạm thời do thiếp thân chủ sự.”

Tào Diễn nhìn chằm chằm Vệ Thu, nói với người bên cạnh: “Người đâu, bắt tên điêu nô này lại!”

Sở Du đứng ra. Hai tay nàng nắm lại, hạ thấp người, đầu hơi cúi xuống: “Nhị Thiếu phu nhân vừa trải qua nỗi đau mất trượng phu, nhất thời lỡ tay, mong đại nhân bao dung.”

Tào Diễn nghe thế thì cười lớn: “Cô cho rằng hôm nay Thánh thượng còn để ý tới Vệ gia sao?”

Ánh mắt Tào Diễn rơi xuống người Sở Du, quan sát một lát rồi mới chậm rãi nói: “Đại tiểu thư Sở gia? Gả vào cửa nhưng còn chưa thấy mặt trượng phu?”

Nghe thế, sắc mặt mọi người đều trở nên không tốt. Tạ Cửu ở một bên mà còn cảm nhận được nhục nhã.

Thế nhưng Sở Du lại không biến sắc, giống như chỉ đang trao đổi hỏi thăm, bình thản đáp: “Phải.”

Tào Diễn nhìn Sở Du, không biết nhớ tới điều gì lại nỏ nụ cười: “Nghe nói Đại tiểu thư tư chất thông minh, trước nay đều là kẻ thức thời. Đại tiểu thư có biết, hôm nay Vệ gia đã bị hoạch tội, là kẻ có tội.” Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía linh đường đầy hoa trắng, chắc lưỡi nói: “Cho bọn chúng thể diện như vậy thì có phần không ổn lắm nhỉ?”

Xe tù chậm rãi rời đi, chàng chợt cất tiếng: “Vệ gia hàm oan! Phụ huynh vô tội!”

“Ngươi…”

Diêu Giác không kiềm chế được, muốn lên tiếng, nhưng bị Tạ Cửu kéo lại. Tạ Cửu thấp giọng nói: “Đã quên phụ thân và huynh cô nói gì rồi sao? Phải nhịn, ngày sau ta và cô sẽ không còn liên quan đến Vệ phủ nữa!”

“Đệ yên tâm.” Sở Du gật đầu, giọng nói bình thản mà kiên định: “Có ta ở đây, Vệ gia sẽ không có chuyện gì.”

Diêu Giác mấp máy môi, nghiêng đầu, không muốn nhìn nữa.

Nàng ta muốn đi, nhưng không biết tại sao, nhìn thấy Sở Du ở đó, nàng ta chẳng thể dời bước nổi.

): mai tán xương cốt gia đình trung lương

Ánh mắt nàng ta rơi xuống người Sở Du, thấy Sở Du lễ độ hỏi lại Tào Diễn: “Hôm nay Vệ phủ đã bị định tội sao?”

Vẻ mặt Tào Diễn biến sắc. Sở Du tiếp tục nói: “Nếu còn đang tra án, vậy cũng không phải là tội nhân. Cả đời bọn họ chinh chiến sa trường, vẻ vang trở về, có gì không thể?”

“Thiếu phu nhân nghe không hiểu lời tôi nói hay giả đò không hiểu?”

Thế nhưng Sở Du lại không biến sắc, giống như chỉ đang trao đổi hỏi thăm, bình thản đáp: “Phải.”

Tào Diễn nghiến răng lên tiếng, hắn cúi người bất chợt tới gần nàng, ép giọng xuống thấp: “Hôm nay trai tráng Vệ phủ đều đã chết, chỉ còn lại một tên tiểu tử mười bốn tuổi, chẳng lẽ Sở Đại tiểu thư còn muốn thủ tiết vì Vệ Quân?!”

Sở Du ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn Tào Diễn. Tào Diễn thấy vẻ mặt nàng dao động, liền nói tiếp: “Tiểu thư đã biết ân oán giữa ta và Vệ phủ, dù sao ta và lệnh tôn cũng giao hảo. Nếu tiểu thư nể mặt ta, ta cũng sẽ không khiến tiểu thư khó xử.”

Sở Du nghe thấy thế thì thở dài một tiếng, hơi cúi đầu.

“Nếu đại nhân và phụ thân ta giao hảo, vậy kính xin đại nhân nể mặt, để cho phụ thân và các tiểu thúc được vào cửa, an ổn hạ tán.”

Diêu Giác mấp máy môi, nghiêng đầu, không muốn nhìn nữa.

Tào Diễn cười khẩy. Hắn ta ngồi thẳng lưng lại, phẩy tay với phía sau, chỉ vào quan tài hô lớn: “Đập!”

Vệ Uẩn mấp máy môi, nói tiếp: “Đại tẩu cũng phải chăm sóc mình thật tốt.”

Vệ Thu rút kiếm ra, tức giận quát: “Ngươi dám!”

Nói xong, ánh mắt chàng quét về phía các vị Thiếu phu nhân ở đây, cất giọng nói: “Người chết không thể sống lại, người sống vẫn quan trọng hơn. Các vị tẩu tẩu đừng quá đau lòng, nếu các vị ca ca ở dưới suối vàng có biết, cũng hi vọng các vị tẩu tẩu có thể chăm sóc mình thật tốt.”

“Nô tài của tội thần mà dám rút kiếm sao?!”

Tào Diễn nhìn chằm chằm Vệ Thu, nói với người bên cạnh: “Người đâu, bắt tên điêu nô này lại!”

Ánh mắt Tào Diễn rơi xuống người Sở Du, quan sát một lát rồi mới chậm rãi nói: “Đại tiểu thư Sở gia? Gả vào cửa nhưng còn chưa thấy mặt trượng phu?” “Tào đại nhân, ngài không sợ chuyện hôm nay lọt vào tai Thánh thượng hay sao?”

“Tào đại nhân!”

Diêu Giác cũng không tự chủ được mà đỏ mắt.

Sở Du cao giọng. Nàng tiến lên, đứng trước quan tài và Vệ Thu, nhìn chằm chằm vào Tào Diễn: “Tào đại nhân nhất định phải tuyệt tình đến vậy sao?”

“Tào đại nhân!”

“Ta cứ tuyệt tình vậy đấy, cô làm gì được ta?!”

“Tào đại nhân, ngài không sợ chuyện hôm nay lọt vào tai Thánh thượng hay sao?”

Tào Diễn nghe thế thì cười lớn: “Cô cho rằng hôm nay Thánh thượng còn để ý tới Vệ gia sao?”

“Vậy ngài cứ thử đi.” Sở Du dừng trước quan tài, ánh mắt nhìn thẳng: “Hôm nay có ta ở đây, ngài muốn đụng đến quan tài phụ thân và tiểu thúc ta thì phải bước qua xác ta trước!”

Sở Du ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn Tào Diễn. Tào Diễn thấy vẻ mặt nàng dao động, liền nói tiếp: “Tiểu thư đã biết ân oán giữa ta và Vệ phủ, dù sao ta và lệnh tôn cũng giao hảo. Nếu tiểu thư nể mặt ta, ta cũng sẽ không khiến tiểu thư khó xử.”

Hai tay nàng giấu trong tay áo, vẻ mặt ung dung: “Thiếp thân không dám ra tay với Tào đại nhân, Tào đại nhân muốn chém giết hay muốn róc thịt thì cứ tự nhiên.”

“Nhưng trước tiên phải xem…” Ánh mắt Sở Du dừng lại trên người Tào Diễn: “Tào đại nhân cảm thấy, mạng Sở Du đáng giá bao nhiêu?”

4.9 39 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

393 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Thanh Thư
Thanh Thư
3 Năm Cách đây

Cmn đúng là miệng chó k mọc đc ngà voi, đọc mà tức anh ách ==“

Huỳnh
Huỳnh
2 Năm Cách đây

Ngộ ghê… mị đọc nhiều truyện, mà mấy tên có tên “Diễn” sao tên nào cũng đáng ghét hết nhỉ

393
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!