Thế giới IX : Cứu vớt Nông phu 26 tuổi (3)
Chương 47
Editor: Nguyễn Thanh An
Beta: Zens Zens
P/s (Zens Zens): Các bạn có thể đăng ký nhận thông báo chương mới theo bài viết này của mình nhé: https://zenszens.com/2019/02/24/huong-dan-dang-ky-nhan-thong-bao/
***
Lý Thiết Trụ đứng tại chỗ một lúc lâu, rồi mới cầm sọt đồ ăn trở về.
Lúc này trời đã khuya, trên bầu trời lấp lánh vài ánh sao thưa thớt, có vẻ ngày mai sẽ đổ mưa. Sương đêm đọng trên lá cây, xuyên qua con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại, ống quần Lý Thiết Trụ đã bị thấm ướt .
Còn chưa đi đến cửa nhà, nhưng hắn đã có thể nhìn thấy ngọn đèn lập lòe trước cửa.
Một bóng dáng gù lưng đứng dưới ngọn đèn, nhón chân phóng tầm mắt sang bên này, thấy hắn đang bước nhanh lại thì người nọ mới thở phào một tiếng.
Lý Thiết Trụ để sọt đồ ăn trong tay xuống, tiến lên vài bước đỡ lấy mẹ Lý.
“Mẹ, không phải con đã bảo người đi ngủ trước rồi sao?”
“Con chưa về, làm sao mẹ ngủ được.” Mẹ Lý thở dài nói, nhìn ống quần hắn bị sương đêm thấm ướt, rồi lại nhìn sắc trời âm u: “Xem ra tối nay sẽ có mưa lớn, chắc vài ngày cũng chưa dứt được. Mẹ thấy hay là ngày mai con đừng đi đưa thức ăn nữa.”
“Con đã hẹn người ta mất rồi…”
“Nếu hẹn rồi thì con cứ đi đi.” Lý mẫu gõ quải trượng xuống đất: “Nhưng đưa xong ngày mai thì con đừng đi nữa. Ta sẽ nói với vợ của Trần Xuân, để nó đưa đi.”
“Cô ấy là nữ nhân, đi không tiện lắm.”
“Vậy con hãy bảo người mua đồ ăn tự mình tới lấy.” Lý mẫu vừa nói vừa vỗ mu bàn tay đang đỡ bà của Lý Thiết Trụ, “Mẹ là nông dân, có nhiều chuyện không hiểu. Nhưng mỗi lần con đi đưa đồ ăn vào buổi tối đều khiến mẹ không an tâm. Mẹ chỉ biết là nếu con mà xảy ra chuyện gì, mẹ phải làm sao đây?”
Sau khi mẹ Lý mất đi trượng phu, bà đã yêu thương Lý Thiết Trụ như đầu quả tim. Nếu hắn có xảy ra chuyện gì, chắc chắn bà sẽ không sống nổi. Tự bản thân Lý Thiết Trụ cũng biết điều này, cho nên nếu bà không an tâm, hắn cũng không thể làm trái ý của bà.
“Con biết rồi, mẹ.”
Ngoài miệng thì đồng ý như vậy, nhưng trước mắt Lý Thiết Trụ chợt hiện lên khuôn mặt tươi cười của Đỗ Tập Yên.
Nàng không giống những tiểu thư yểu điệu mà hắn đã từng gặp, bọn họ lấy vài cuốn sách cũng ngại mệt. Khi ấy, nàng cúi lưng nhấc hai sọt đầy rau cải nặng nề, nhưng lúc nàng đứng thẳng dậy không có một chút kiểu cách. Khi nàng xoay người phía hắn cười, dung mạo thanh đạm giống như hương thơm thảo mộc vây hãm trái tim hắn tứ phía.
“Ngày mai chúng ta vẫn hẹn tại đây như cũ.”
Nếu nói đây chẳng qua là một câu từ biệt đơn giản, cớ sao lại làm tim hắn dao động đến vậy.
Lý Thiết Trụ đỡ mẹ Lý trở về phòng, còn mình cầm quần áo vải thô sạch sẽ ra bờ sông tắm.
Làm việc cả ngày, trên người hắn đã toát đầy mồ hôi. Lại còn phải qua Bóng hòe bên sông một chuyến, trên người hắn đã dấp dính, chẳng thể ngủ ngon được.
Lý Thiết Trụ rón rén đi ra ngoài, phóng thẳng một mạch đến bờ sông nhỏ sau nhà. Lúc này nhà nào nhà nấy đều đã đã tắt đèn đi ngủ, hắn nhìn xung quanh một chút rồi mới cởi áo sam ra.
Nước lạnh xối rào rào lên cơ thể hắn, khô nóng đã giảm đi một nửa. Lý Thiết Trụ vươn tay cầm lấy quần áo để ở một bên, đang định mặc vào thì chợt nhìn thấy ánh đèn yếu ớt trong bụi cỏ.
“Ai!”
Đằng sau bụi cỏ không có tiếng đáp lại.
“Nếu không ra, ta phóng hỏa đốt bụi cỏ.”
“… Đừng đốt… Lý đại ca, là chúng ta.”
Phía sau bụi cỏ, hai thiếu nữ tay cầm đuốc sáng từ từ đi ra, một khuôn mặt nhọn với cái đầu tròn, cùng một khuôn mặt bầu bĩnh với mái tóc buông xõa. Cả hai người đều xấu hổ đến đỏ bừng, cúi đầu, mắt không ngừng len lén liếc về nửa người trên của Lý Thiết Trụ.
Lý Thiết Trụ nhận ra đó là Bạch Cúc và Nhị Nha cùng thôn. Hắn thuận tay khoác y phục lên người, lặng lẽ nhíu mày nhìn hai người.
“Đã muộn thế này, các ngươi còn ở đây làm gì?”
Vừa nghe hỏi đến chuyện này, mặt hai thiếu nữ lại càng đỏ hơn. Hai người nhìn Lý Thiết Trụ chưa buộc đai lưng, nơi đó lộ ra cơ bụng rắn chắc màu đồng cổ. Nước chưa được lau khô theo bắp thịt trượt xuống, lọt vào trong lưng quần.
Lúc này Lý Thiết Trụ mới chợt nhận ra một chuyện.
Trong thôn có rất nhiều nữ nhân thích hắn, chuyện này hắn cũng biết.
Diện mạo Lý Thiết Trụ tuy rằng không được xem như xuất sắc , nhưng cũng coi như đàng hoàng. Thêm nữa hắn trẻ tuổi tráng kiện, tính tình cần cù, giỏi việc đồng án, nữ nhân thầm thích hắn cũng không ít.
Nhưng hắn từ nhỏ đã nghe mẹ Lý nói có nhiều nữ nhân không tốt. Đối với những nữ nhân chủ động đưa tới cửa, hắn chẳng có hảo cảm chút nào. Mẹ Lý luôn muốn tìm cho hắn một nữ nhân tử tế, cần cù, giản dị cưới về nhà. Mà bản thân hắn cũng không vội, cho nên chung thân đại sự vẫn cứ kéo dài đến bây giờ, nay hắn đã hai mươi sáu tuổi.
Nam tử cùng thôn ở độ tuổi này đều đã cưới vợ làm cha , chỉ có hắn là còn sống nương tựa lẫn nhau với mẹ. Lý Thiết Trụ tự cảm thấy hài lòng với cuộc sống như vậy, nhưng các nữ nhân trong thôn âm thầm thích hắn lại không kềm chế được, từ lâu đã có bà mối đến cửa hỏi ý hắn.
Mỗi một lần như vậy đều do mẹ Lý từ chối thay hắn, chính hắn cũng chưa từng tỏ thái độ. Cho nên trong lòng những nữ nhân này vẫn còn mang ảo tưởng với hắn. Thỉnh thoảng họ sẽ đưa nước, đưa bánh cho hắn, nhưng hắn chưa từng nhận. Bởi vì mẹ Lý từng nói, nhận tấm lòng của nữ nhân, nếu không thể đáp lại họ, sẽ không được xem là một nam nhân quang minh lỗi lạc.
Nhưng cho dù hắn có đề phòng thế nào, cũng không thể ngờ lại có hai thiếu nữ tuổi mới lớn đến nhìn lén hắn tắm.
Hắn cúi đầu xoay người thắt xong đai lưng, đến khi trên người không còn nơi nào hở hang nữa, Lý Thiết Trụ mới xoay người lại nhìn hai cô gái. Hắn nói năng thận trọng giống như ngày thường, giọng điệu không chút khẩn trương: “Sau này không được làm chuyện như vậy nữa. Chỉ khi các cô thành thân thì mới có thể nhìn thấy cơ thể nam nhân của mình. Là một cô nương đàng hoàng, các cô nên ngồi ở trong nhà, đừng chạy ra bờ sông núp như vậy.”
Khi nói chuyện không hề nể nang, Bạch Cúc cùng Nhị Nha lập tức uất ức bật khóc.
“Chúng ta không cố ý đến nhìn lén…”
“Lý đại ca, chúng ta chỉ định đến đây hóng mát, ai ngờ đúng lúc thấy Lý đại ca tắm rửa ở đây…”
“Chúng ta lại không dám đi ra, nên mới định chờ huynh đi.”
“Chúng ta không cố ý … Lý đại ca ngươi đừng nói cho mẹ chúng ta biết.”
Nhìn bộ dạng hai người khóc như lê hoa đái vũ, trong lòng Lý Thiết Trụ nghĩ đây không phải là cảnh mà hắn muốn thấy. Hắn cầm lấy áo quần đã thay ra lên, cố gắng khiến giọng nói của mình nhỏ xuống một chút.
Lê hoa đái vũ (梨花带雨) : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc.
“Ta sẽ không nói cho mẹ các cô biết. Trời khuya rồi, về đi.”
Hai thiếu nữ ra sức gật đầu, vừa lau nước mắt vừa trở về nhà. Lý Thiết Trụ đứng đó nhìn, đến khi hai thiếu nữ đi lên con đường bằng phẳng chụm đầu thì thầm to nhỏ với nhau thì hắn mới quay người về nhà.
Hắn mang thay ra ngâm xà phòng rồi giặt sạch. Sau đó, Lý Thiết Trụ lên giường nằm, lấy đồng tiền mà Đỗ Tập Yên đưa cho hắn ra.
Đây chỉ là một đồng tiền bình thường, nhưng dù thế nào hắn cũng không muốn đặt nó cùng một chỗ với những đồng tiền khác. Hắn kéo gối trúc lại, cẩn thận đặt đồng tiền kia xuống dưới gối rồi nằm lên.
Suốt cả đêm, Lý Thiết Trụ liên tục mơ thấy chuyện cũ lúc còn nhỏ.
Một nam nhân ăn mặc nghèo kiết trái ôm phải ấp, hai nữ tử thanh lâu thì liên tục cười duyên, lấy hết đồng này tới đồng kia từ trong túi áo của nam nhân đấy. Vậy mà nam nhân nọ còn thích thú cười thoả mãn, ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng gọi “Cha” khản cả giọng của hắn lại.
“Lấy hết đi, lấy hết đi, cho dù các cô vét sạch thân thể, gia tài của ta thì ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Hắn bi phẫn. Dù biết đây chỉ là một giấc mơ, nhưng lông mày Lý Thiết Trụ lúc ngủ vẫn nhíu lại, dường như chóp mũi vẫn còn tràn ngập mùi son phấn nồng nặc của nữ tử thanh lâu kia. Đúng lúc hắn cảm thấy bản thân sắp bộc phát phẫn nộ thì đột nhiên có một bàn tay vươn ra nắm lấy tay hắn.
Cánh tay này trông khá xa lạ , nhưng xúc cảm trên đầu ngón tay lại hết sức quen thuộc.
Nữ tử ấy cười với hắn, đưa tay che mắt hắn lại.
“Đừng nhìn.”
Sau đó trước mắt hắn trở nên tối đen. Bóng tối vốn là một loại màu sắc gây cho người ta cảm giác tuyệt vọng, ấy vậy mà giờ đây lại mang đến cho hắn cảm giác an tâm.
Lúc hắn tỉnh lại thì trời đã sáng.
Lý Thiết Trụ mở to mắt, tâm trạng trở nên phức tạp.
Hắn lật gối đầu lên, đồng tiền kia vẫn còn nằm im ắng trên đầu giường, lóe lên ánh đồng đặc trưng.
“Thiết Trụ, ăn điểm tâm nào!”
Tiếng gọi của mẹ Lý vọng từ ngoài sân vào. Lúc này Lý Thiết Trụ mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng gấp chăn, giấu gối đầu thật kỹ rồi đi ra cửa.
“Mẹ, mẹ nên gọi con dậy nấu cơm .”
“Ngày nào cũng do con dậy nấu, vừa lo đồng án vừa lo chuyện nhà, cho dù là người sắt đi chăng nữa thì cũng kiệt sức thôi. Mẹ không phải là người tàn phế, nấu cơm cho con không làm ta mệt chết được đâu.”
Lý Thiết Trụ chỉ đành gật đầu.
Trên đời này chỉ có hắn và mẹ sống nương tựa lẫn nhau. Mẹ chịu thương chịu khó, vất vả nuôi dưỡng hắn lớn lên. Hắn muốn chăm sóc mẹ mình thật tốt, tuyệt đối không để bà chịu một chút vất vả nào. Nhưng mẹ hắn lại không chịu ngồi yên một chỗ, hắn muốn chăm sóc bà, bà cũng muốn chăm sóc hắn.
“Thiết Trụ, mẹ đã bàn bạc xong với vợ của Trần Xuân rồi. Con chỉ cần đưa đồ nốt hôm nay, ngày mai để con bé đi đưa là được.”
Ngón tay nắm chiếc đũa hơi siết chặt, Lý Thiết Trụ chỉ gật đầu như cũ.
“Vâng.”
Chạng vạng, Lý Thiết Trụ mới từ trên ruộng trở về. Hắn lấy sọt ra, cẩn thận chọn lựa rau cải trong vườn, thu hoạch được hai sọt đồ ăn tươi nhất.
Lúc ôm hai sọt đồ ăn này đi tới Bóng hòe bên sông, Lý Thiết Trụ cứ nghĩ mãi, hắn không biết có nên từ biệt với nàng hay không. Thực ra cũng chẳng cần phải làm vậy, bọn họ gặp nhau có hai lần, chỉ mới biết tên thôi, không thân cũng chẳng quen.
Nhưng mà giao đồ ăn cho nàng xong, hắn sẽ không bao giờ đến Bóng hòe bên sông nữa. Vậy tức là bọn họ sẽ không gặp lại nhau, cho dù có từ biệt cũng không phải là chuyện kỳ lạ.
Nghĩ vậy, bất giác hắn đã rảo bước tới bên cầu tự bao giờ.
Bên kia cầu đã có người đứng đợi từ lâu, nữ tử mảnh mai ấy xoay người lại. Trong bóng đêm hắn không nhìn rõ mặt nàng, nhưng trực giác hắn mách bảo rằng nàng nhất định đang cười.
“… Lý Thiết Trụ?”
Nàng giường như không chắc chắn lắm nên lại kêu tên hắn thêm lần nữa.
Bàn tay cầm sọt rau lặng lẽ siết chặt. Hắn mở miệng, đáp lời nàng.
“Đỗ cô nương.”
Dứt lời hắn buông sọt đồ ăn trong tay ra, cầm đuốc sáng châm lên. “Xoẹt” một tiếng, ánh sáng yếu ớt rọi sáng bóng tối bốn phía, vừa vặn soi rõ khuôn mặt mỉm cười của Đỗ Tập Yên
Nàng nhìn hắn, ngay cả trong ánh mắt cũng mang theo ý cười ấm áp.
“Hôm qua huynh đến sớm hơn nên bắt huynh đợi lâu. Hôm nay ta cố ý đến sớm hơn nửa canh giờ, bây giờ đổi lại thành ta đợi huynh rồi. “
Ko biết lựa chọn của anh Lý ra sao, hóng chương tiếp theo, cảm ơn bạn editor đã đăng truyện
Chương này ấm áp quá ❤️
Lý huynh, huynh nên suy nghĩ thật kỹ gòi quyết định nha, kẻo lại hối tiếc đấy nhé
Có vẻ khó vs chị r
Mong chờ chị hoàn thành 100% như nào
Có dấu hiệu thích r kìa ???
Ha ha, thiếu nợ đợi nhau