Chương 18
Có người trẻ tuổi như cô ở đây, ta rất yên tâm
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tào Diễn nghe nói thế thì nhíu mày, do dự hỏi: “Thái phó có ý gì?”
“Đứng trước linh hồn trung kiên, sao có thể càn rỡ như thế?!”
zenszens.wordpress.com
Tạ thái phó chợt lên tiếng: “Tào Diễn, chưa kể tới chuyện hôm nay Vệ gia chưa bị định tội, cho dù có bị định tội, nếu Bệ hạ chưa lột bỏ tước vị của Vệ gia thì chỉ với bốn đời tam công gia, bọn họ vẫn là phủ Trấn Quốc Hầu như cũ. Ngươi chỉ là một quan thừa(*) Tứ phẩm nho nhỏ của Đại Lý Tự mà cũng dám càn rỡ như thế sao?! Kỷ cương phép tắc là uy nghiêm của Thiên tử, chẳng lẽ ngay cả Thiên tử mà ngươi cũng không coi ra gì?!”
(*) Quan thừa (丞): quan giúp việc thời xưa
Tào Diễn nghe xong thì sắc mặt đại biến. Nhưng mà hắn như là bị vô hình nào đó lực lượng giam cầm trên mặt đất, giương nanh múa.
Nếu lời này là do bọn Sở Du nói thì chẳng mấy tác dụng đối với Tào Diễn. Bởi vì hắn biết, đối với tai họa của Vệ gia hôm nay, mọi người muốn tránh còn không kịp, làm gì có ai dám cáo trạng trước mặt Thiên tử?
Chẳng lẽ không biết Hoàng đế hiện này tính tình thế nào sao? Ông ta thích một thần tử thì không biết có thể dung túng đến mức nào, còn một khi đã ghét một thần tử thì cho dù nói nửa câu cũng không lọt tai. Năm đó Cố gia cũng xem như đại tộc, nhưng chỉ vì nói một câu giúp Tần Vương mà đã lãnh hậu quả gì?
zenszens.wordpress.com
Tào Diễn cứ đinh ninh hôm nay trong triều đã không còn ai dám đứng ra nói giúp Vệ gia. Hắn càng chắc chắn về thái độ của Hoàng đế đối với Vệ gia, cho nên hắn ta mới dám làm vậy.
Nhưng Tạ thái phó làỉthầy của Thiênằtử, luôn đượcđHoàng đế sủng³ái. Ông taímuốn ra mặtÎgiùm Vệ gia,ỳvậy thì TàoļDiễn cần phảiἷcân nhắc mộtễhai.
Chớ nói tớiợchuyện hắn khôngừđộng vào Tạ,thái phó được,Їcho dù độngũđược thì từἰtrước tới giờ,ìTạ thái phó¸luôn là ngườiīhiểu được suyịnghĩ của Hoàngĩđế. Nếu ôngàta đã chịuêra mặt, vậyềchưa biết chừng‹đây cũng làôý của bềứtrên.
Nhất thời trongIlòng Tào Diễnơxáo trộn. Mộtỉlát sau, hắn[mới cười nói:,“Thái phó nói³đúng, là tạiỵhạ lỗ mãng.îTrong lòng tạiĮhạ luôn tuânỉtheo kỷ cươngưphép tắc, chẳngìqua nhất thờiÏhiểu sai, mongỗđại nhân vàẹThiếu phu nhânĩkhông phiền lòng.”ồ
Nói xong, TàoẽDiễn thu roi,ĩcung kính cúiImình vái chào:ẽ“Tào mỗ xinốnhận lỗi vớiĺThiếu phu nhânầvà Vệ gia.”ị
Hắn bày raĭnụ cười vôớhại, dáng vẻàtrông hết sứcἳthành khẩn. SởẻDu được TưởngềThuần dìu đứngẻlên. Nàng không²nhìn Tào Diễnàmà lại điìthẳng tới chỗḷTạ thái phó:ự“Mời Thái phóīvào trong ngồi.”ơ
Tạ thái phóụnhìn đám quanïtài còn đặt³ở bên ngoài,ứbình tĩnh đáp:I“Trước tiên hãyồđể đám ngườiïTrấn Quốc Côngἰvào nhà điịđã.”
Sở Duἴgật đầu. Nàngũphất tay, quảnũgia lập tức³chỉ huy ngườiấkhiêng quan tàiıvào. Tào Diễnâthấy vậy cũngἱtiến lên cáođtừ với Thái°phó rồi dẫnĩngười đi mất.
Chờằkhi quan tàiồđã đặt vàoỉlinh đường, lúcếnày dân chúngîmới rời khỏi.ḷSở Du nghiêngìđầu nhìn Tạĩthái phó, nàngưhơi khom lưng,ủgiơ tay lênÎnói: “Thái phó,àmời.”
Tạ thái(phó gật đầu,ếtheo Sở Duỳvào Vệ phủ.
TạỉCửu vẫn điịtheo sau lưngỉTạ thái phóỉche dù, chờἲđến khi vàoįđình viện, Tạịthái phó mớiịmở miệng chậmểrãi nói: “TạĪCửu đến phủìtìm ta. Taịvốn cứ nghĩẳcon bé đếnɨcầu xin choôbản thân.”
TạẹCửu nghe thấyịlời này thìụkhẽ run, nàngổta rũ tầm}mắt, che giấuẽsự hốt hoảng.ớTạ thái phóúthản nhiên liếcờnàng ta, trongıánh mắt khôngìcó ý tráchícứ, chỉ nói:é“Từ trước tớiônay nó luônılà đứa rấtígiỏi tính toánýcho mình, chuyệnīhôm nay đãЇkhiến ta vôậcùng kinh ngạc.{Không biết Thiếuĩphu nhân đãửlàm gì màĩcó thể tácàđộng đến con²bé như thế?”ó
Sở Du nhấcìtay lên, vạchụnhánh cây cảnЇđường Tạ tháiỉphó ra, giọngỏnói nàng vữngúvàng: “Là conứngười thì đềuòcó trái tim.İNgũ Thiếu phuĩnhân vốn cũngỉlà người nhưıvậy, xua tan³mây mù thấyằđược bản tâm,ĩkhông cần tạiḻhạ phải nhiềuổlời.”
Vừa điɨvừa nói, baÍngười đã tớiἰđược đại sảnh.ửNàng cởi giàyịbước lên hànhìlang dài, sauìkhi đi vàoIđại sảnh, SởíDu mời Tạỉthái phó ngồiăxuống rồi nói:ấ“Thái phó chờImột lát, thiếpЇthân rửa mặtfchải đầu xongôsẽ ra ngay.”ầ
Giờ phút này,ìtrên người SởỉDu toàn làịnước bùn vàỉmáu, chẳng qua[do thái độ¸nàng quá ungìdung khiến ngườiĪkhác không đểầtâm đến cơứthể nhếch nhác,ɩkhông phát hiệnùra nàng đãỡtrở thành bộidạng chật vậtInhư vậy.
Tạ tháiợphó gật đầu,ἵphẩy tay raờhiệu Sở Duĺcứ tự nhiên.ìSở Du trởểlại phòng thayἶmột chiếc áoỷtrắng rồi trởĭvào đại sảnh.ỹLúc này bênỷtrong chỉ cònúlại Tạ tháiìphó, Tưởng Thuầnứđứng ở ngoàiỳcửa không vào,ínhững người cònílại đều đãÏđược ông choĭlui xuống.
Tạ tháiáphó đang uốngjtrà. Mưa thuờkhông ngớt, hơiùtrà nóng tỏaɨra, ngưng tụḽthành một màn]sương, che mờıkhuôn mặt Tạɩthái phó.
Nhìn quaặông có vẻìkhoảng bảy mươiἴtuổi, tóc maiếđã bạc quáìnửa, vóc ngườiỵcao gầy, khí{độ bất phàm,ốtrông không đếnịnỗi già lắm.
SởỉDu ngồi quỳợđối diện Tạéthái phó rót)trà. Ông nhìnạnàng lãnh đạmĩnói: “Hình nhưItừ lúc Thiếuưphu nhân đếnủVệ phủ, chưaftừng được gặpîmặt Thế tử?”ơ
Sở Du ngheịlời này thìỉbiết Tạ tháiīphó đã thôngọsuốt trở lại.
Lúcặxung đột vớiiTào Diễn, nàng:cố ý bàyầra dáng vẻưchật vật là}để Tạ Cửuἶdẫn dụ Tạḷthái phó đến.ợSau khi TạỉCửu mời Tạ]thái phó đến,ũnàng chỉ cầnễkhóc lóc trầnïthuật thật hùngìhồn, kích độngỵcảm xúc quầnìchúng, để ôngỉkhông nhịn đượcİmà ra tay.
Đờiằtrước, Tạ tháiữphó là ngườiếduy nhất côngĬkhai ra mặtícho Vệ gia.ɩÔng là thầyîcủa Thiên tử,ìnăm đó Vệ}Trung là thưẽđồng của Thiênđtử, ông cũngĨxem như làãthầy của Vệ,Trung. Tính tìnhıVệ Trung vàľTạ gia khôngớgiống nhau, nếuìnói Tạ giaặchỉ biết tựĩtư tự lợi,ĭbảo thủ giữImình, thì Tạithái phó chínhẫlà một ngoạiắlệ. Sống đếnẩtừng tuổi này,ỉnhưng ông vẫnìcòn giữ nhiệt)huyết trong tim.
Chẳngịqua đời trướcềTạ thái phóựlên tiếng qua[muộn, khi đóĩVệ Uẩn đãỉbị nhốt ở°thiên lao mộtẻthời gian. Ởỉnơi đó, đaıphần đều làểbọn tiểu nhânẫgiống Tào Diễn,ĩnăm đó Vệἶgia gây thùļkhắp nơi, VệIUẩn ở thêmỡmột ngày trongìthiên lao làıthêm một ngàyỗbị hành hạ.
Vìờvậy Sở Duịcố ý tỏỡra yếu thế,ậmuốn kích thíchĩTạ thái phó,ịđể ông thấyfđược thảm cảnhùcủa gia đìnhớmôn sinh ôngịtừng đắc ý.ấHơn nữa ítïnhiều trong lòng,Tạ thái phó,vẫn còn mộtùít lương tri.ĪÔng là ngườiĩhiểu rõ Hoàngụđế nhất, vìửvậy chắc chắnịtám chín phầnịsẽ ra tayἴgiúp đỡ.
Suy nghĩổSở Du xoayửchuyển rất nhanh,ínàng thản nhiênècười: “Đã gặpũqua một lần,İtình cảm xemđnhư cũng tốt.”é
Tạ thái phóĩhừ lạnh mộtảtiếng: “Thiếu phuỷnhân thật khéoơtính toán.”
“NếuīTạ thái phóìkhông có lòng,³làm sao thiếpẹthân có thểỷtính toán Tạɨthái phó được?”ạ
Ánh mắt SởìDu nhìn vềἳphía Tạ tháiìphó: “Chẳng lẽêTạ thái phóàkhông hiểu trongãlòng Thánh thượngínghĩ gì hay]sao?”
Tạ tháiẵphó nghe thếἵthì trầm mặcứkhông nói. Sở¸Du xác định,)quả nhiên Hoàngịđế không muốnôđuổi tận giếtìtuyệt Vệ gia.
Nếuỉnhư muốn đuổiìtận giết tuyệt,ìđời trước Hoàngĩđế cũng sẽókhông tha choἵVệ Uẩn.
Nhưng nếuỷđã không muốnăgiết, vậy tại[sao bề ngoài:lại tỏ raĬgiận dữ vớiìVệ gia? Chẳngílẽ có điềuềgì đó khiếnỉHoàng đế khôngīmuốn để người¸khác biết chuyệnúông ta muốnḻtha cho Vệợgia sao?
Sở Duínghiêm túc suyìnghĩ, bày ra:vẻ mặt nhìnịthấu tất cả.âNàng cúi đầuẻchâm trà, cân]nhắc kỹ lưỡngİrồi nói: “Bệḽhạ muốn tìm}người cõng cáiĺmiệng nồi, chẳngἵlẽ trong lòngfkhông thấy áyĬnáy hay sao?íBảy vạn tinhĩbinh, bảy vịêlương tướng…”
“Cô…”įTạ thái phóằnghe thế thìïlộ ra vẻ²mặt khiếp sợ,ềnhưng đã nhanhỡchóng trấn định°lại. Ông hơiôkhẩn trương hỏi:ị“Cô biết chuyệnịgì?”
Vẻ mặt Tạ thái phó có chút dao động. Sở Du quan sát ông, ngữ điệu khẩn thiết: “Thái phó, ai cược trận này, chỉ lời chứ không lỗ.”
“Tại hạ chẳng biết gì hết.” Sở Du nở nụ cười nhợt nhạt trong trẻo. Nhưng cho dù nàng cười như vậy thì Tạ thái phó vẫn tuyệt đối không tin nàng chẳng biết gì. Ông nhíu mày, nhìn Sở Du nâng ly trà đưa cho mình: “Thái phó, ngài thích đánh cược không?”
Tạ thái phó không nhận trà. Ông nhìn chằm chằm vào mắt Sở Du, nhưng mắt nàng vẫn bình tĩnh thong dong, không có nửa phần sợ sệt. Từ lúc bắt đầu gặp mặt, rõ ràng đối phương chỉ là một thiếu nữ, nhưng nàng luôn bày ra dáng vẽ điềm tĩnh, vượt quá số tuổi của mình.
Thấy Tạ thái phó cảnh giác đánh giá kỹ lưỡng, hai tay Sở Du vẫn bưng ly trà đặt trước mặt ông, tiếp tục nói: “Vệ gia bây giờ chính là một cuộc đánh cược của triều đình. Hôm nay, đại đa số mọi người đều đặt cược vào phía bên kia, không ai chịu đứng về phía Vệ phủ. Nhưng nếu có người đồng ý đặt vào, vậy sẽ trở thành người độc chiếm tất cả tiền cược.
Tạ thái phó không nhận trà. Ông nhìn chằm chằm vào mắt Sở Du, nhưng mắt nàng vẫn bình tĩnh thong dong, không có nửa phần sợ sệt. Từ lúc bắt đầu gặp mặt, rõ ràng đối phương chỉ là một thiếu nữ, nhưng nàng luôn bày ra dáng vẽ điềm tĩnh, vượt quá số tuổi của mình.
Tạ thái phó lẳng lặng nhìn Sở Du thật lâu. Ông bưng chén trà Sở Du đưa, nhấp một ngụm.
Tạ thái phó gật đầu một cái rồi bước ra. Được vài bước, ông đột nhiên đứng lại, nhìn Sở Du.
Thấy Tạ thái phó cảnh giác đánh giá kỹ lưỡng, hai tay Sở Du vẫn bưng ly trà đặt trước mặt ông, tiếp tục nói: “Vệ gia bây giờ chính là một cuộc đánh cược của triều đình. Hôm nay, đại đa số mọi người đều đặt cược vào phía bên kia, không ai chịu đứng về phía Vệ phủ. Nhưng nếu có người đồng ý đặt vào, vậy sẽ trở thành người độc chiếm tất cả tiền cược.
“Tại hạ chẳng biết gì hết.” Sở Du nở nụ cười nhợt nhạt trong trẻo. Nhưng cho dù nàng cười như vậy thì Tạ thái phó vẫn tuyệt đối không tin nàng chẳng biết gì. Ông nhíu mày, nhìn Sở Du nâng ly trà đưa cho mình: “Thái phó, ngài thích đánh cược không?”
“Thái phó.” Thần sắc Sở Du trịnh trọng: “Nếu lần này có thể cứu Thất lang ra tù, Vệ gia sẽ cho Tạ gia một cam kết, bất kể sau này có chuyện gì, Vệ gia đều sẽ nhượng bộ vô điều kiện một lần.”
Tạ thái phó không lên tiếng, tựa hồ còn đang suy nghĩ. Sở Du nói tiếp: “Nếu Thái phó cược thắng, cái đoạt được chính là Thánh tâm, Vệ phủ tuyệt đối là đồng mình đáng tin cậy cho ngài. Còn nếu Thái phó thua, Thái phó là thấy của Bệ hạ, với tính tình của người, hẳn sẽ không làm gì ngài, đúng không?”
Tạ thái phó nghe vậy thì nở nụ cười.
Vẻ mặt Tạ thái phó có chút dao động. Sở Du quan sát ông, ngữ điệu khẩn thiết: “Thái phó, ai cược trận này, chỉ lời chứ không lỗ.”
Phải có người hi sinh, phải có người trả giá.
“Đại nữ nhi Sở gia.” Ông giương mắt nhìn nàng: “Cô và Vệ thế tử không có bao nhiêu tình cảm, tại sao phải làm tới mức này?”
Tạ thái phó nghe vậy thì nở nụ cười.
“Còn lại đã có ta.”
“Đại nữ nhi Sở gia.” Ông giương mắt nhìn nàng: “Cô và Vệ thế tử không có bao nhiêu tình cảm, tại sao phải làm tới mức này?”
Còn chưa nói xong, ông đã lắc đầu, đem tất cả những lời muốn nói giấu vào mưa thu.
“Vì lương tâm.” Sở Du bình tĩnh mở miệng, trong giọng nói mang theo kiên định bất biến.
Đến đây Sở Du đã hiểu ý của Tạ thái phó. Nàng lùi bước, khom lưng, vái chào thật thấp, chân thành nói: “Sở Du thay Vệ gia cảm tạ Thái phó.”
“Cõi đời này luôn có người muốn hy sinh. Người hy sinh sẽ trở thành anh hùng, thiếp thân không thể trở thành anh hùng, vậy ít nhất thiếp thân sẽ che chở cho các vị anh hùng không bị mất cốt cách.”
“Thiếp thân chưa bao giờ trách Tạ Cửu hay bất kỳ ai.” Nàng chợt chuyển đề tài qua người khác, Tạ thái phó rất kinh ngạc. Sở Du nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói: “Nhân gia trên đời đều là người thường, đều mang lòng hướng thiện, tìm lợi tránh hại. Lựa chọn của Tạ Cửu, Diêu Giác, Trương Hàm, Vương Lam không sai, chẳng qua họ chỉ nghĩ như người thường.”
“Có người làm anh hùng, có người làm dân thường, đương nhiên cũng sẽ có người đứng giữa ranh giới anh hùng và dân thường. Họ kính ngưỡng theo bước anh hùng, đồng thời cũng duy trì và bảo vệ tín niệm.”
“Có người làm anh hùng, có người làm dân thường, đương nhiên cũng sẽ có người đứng giữa ranh giới anh hùng và dân thường. Họ kính ngưỡng theo bước anh hùng, đồng thời cũng duy trì và bảo vệ tín niệm.”
“Vì lương tâm.” Sở Du bình tĩnh mở miệng, trong giọng nói mang theo kiên định bất biến.
“Con đường này rất gian nan.” Tạ thái phó tỏ vẻ tiếc hận. Sở Du điềm nhiên nói: “Nhưng rốt cuộc cũng phải có người đi.”
Phải có người hi sinh, phải có người trả giá.
Khi một người chỉ làm người bình thường, đó không phải lỗi của họ, nhưng người đã trả giá nhiều hơn, đáng lý phải được tôn kính.
Khi một người chỉ làm người bình thường, đó không phải lỗi của họ, nhưng người đã trả giá nhiều hơn, đáng lý phải được tôn kính.
Tạ thái phó thở dài một hơi, ra vẻ thương tiếc: “Thiếu phu nhân, Bệ hạ không phải tâm địa sắt đá như ngài đã nghĩ. Vệ Trung, khi trẻ làm thư đồng, sau lại thành bạn quân, bảo vệ quốc gia, hộ quân cả đời, Bệ hạ…”
Ông lặng lẽ nhìn trong chốc lát, gật đầu một cái nói: “Tuy là nữ tử, nhưng Đại Sở có người trẻ tuổi như cô, ta rất yên tâm.”
Tạ thái phó lẳng lặng nhìn Sở Du thật lâu. Ông bưng chén trà Sở Du đưa, nhấp một ngụm.
“Một lát nữa, đến từ đường Vệ gia ôm linh vị, quỳ trước cửa cung. Nếu Vệ Uẩn không ra, các người cứ quỳ ở đó.”
Sở Du sững sờ. Tạ thái phó xoay người, bước vào màn mưa.
Sở Du gật đầu, nhìn Tạ thái phó chậm rãi đứng lên. Nàng nhíu mày nói: “Còn lại?”
“Cõi đời này luôn có người muốn hy sinh. Người hy sinh sẽ trở thành anh hùng, thiếp thân không thể trở thành anh hùng, vậy ít nhất thiếp thân sẽ che chở cho các vị anh hùng không bị mất cốt cách.”
“Còn lại đã có ta.”
Sở Du gật đầu một cái, nhìn Tạ thái phó chậm rãi đứng lên. Nàng nhíu mày nói: “Còn lại?”
Tạ thái phó thở dài một hơi, ra vẻ thương tiếc: “Thiếu phu nhân, Bệ hạ không phải tâm địa sắt đá như ngài đã nghĩ. Vệ Trung, khi trẻ làm thư đồng, sau lại thành bạn quân, bảo vệ quốc gia, hộ quân cả đời, Bệ hạ…”
Còn chưa nói xong, ông đã lắc đầu, đem tất cả những lời muốn nói giấu vào mưa thu.
Đến đây Sở Du đã hiểu ý của Tạ thái phó. Nàng lùi bước, khom lưng, vái chào thật thấp, chân thành nói: “Sở Du thay Vệ gia cảm tạ Thái phó.”
Tạ thái phó gật đầu rồi bước ra. Được vài bước, ông đột nhiên đứng lại, nhìn Sở Du.
Ông lặng lẽ nhìn trong chốc lát, gật đầu nói: “Tuy là nữ tử, nhưng Đại Sở có người trẻ tuổi như cô, ta rất yên tâm.”
“Con đường này rất gian nan.” Tạ thái phó tỏ vẻ tiếc hận. Sở Du điềm nhiên nói: “Nhưng rốt cuộc cũng phải có người đi.”
Sở Du sững sờ. Tạ thái phó xoay người, bước vào màn mưa.
Chắc là đỡ ngược rồi 🙁
Vẫn khóc tràn trề vì thương đôi vài nhỏ của A Du
Từ giờ là bớt ngược rồi đk ta khóc rất nhìu lun ák????
Một trong những nữ chính có cốt cách đáng quý nhất mình từng đọc, chỉ mong nửa sau truyện tỷ k còn phải bôn ba như thế này nữa,haizzp