Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 48

Thế giới IX : Cứu vớt Nông phu 26 tuổi (4)

Chương 48

Editor: Nguyễn Thanh An

Beta: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

Donate cho Zens Zens: Link

***

“… Xin lỗi, ta đã đến muộn.”

Nụ cười trên mặt Đỗ Tập Yên quá rực rỡ, làm hắn không dám nhìn thẳng, phải ngoảnh mặt sang một bên.

“Không sao, trả tiền cho huynh này.”

Nàng đưa tiền sang, hắn đành phải đưa tay ra nhận.

Lúc năm ngón tay từ từ xòe ra trước mặt nàng, Lý Thiết Trụ vẫn chưa quay mặt lại. Hắn rũ mắt chờ đợi ngón tay nàng chạm vào lòng bàn tay mình.

Đầu tiên là cảm giác lạnh lẽo của đồng tiền, sau đó là ngón tay mềm mại của phụ nữ tựa như lơ đãng sượt qua lòng bàn tay hắn. Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng ngón tay hắn vẫn khẽ run.

Sau khi ngón tay nàng rời đi, hắn nắm chặt đồng tiền trên tay, thu về.

“Ta về đây, ngày mai vẫn giờ này, gặp nhau ở đây.”

Dứt lời, nàng vừa định bê hai sọt đồ ăn dưới đất lên thì Lý Thiết Trụ vội vàng quay đầu lại nói: “Ngày mai ta sẽ không đến.”

“… Tại sao?”

“Ngày mai vợ của Trần Xuân sẽ tới đưa thức ăn…”

Nàng đứng thẳng lên, nhìn chăm chú vào mắt hắn.

Tâm trạng Lý Thiết Trụ chưa bao giờ phức tạp như vậy. Hắn siết chặt tiền trong tay, vốn chỉ là mối quan hệ đơn giản một người mua rau và một người đưa rau, nhưng trong lòng hắn lại nảy sinh cảm giác có lỗi với nàng.

Hai người im lặng một hồi, hắn vừa định mở miệng định nói thì đã nghe tiếng nàng thở dài.

“Thực ra cũng không sao, huynh đợi ở đây một lát, ta mang đồ ăn vào rồi trả sọt cho huynh.”

Hắn ngậm miệng, lắc đầu.

“Ta đi với cô, cô không cần qua đây nữa.”

Đuốc sáng đã đốt gần hết. Gió đêm vừa thổi qua thì nó cũng nhẹ nhàng tắt ngúm.

Lý Thiết Trụ dập đốm lửa còn sót lại trên que diêm, tiện tay vứt sang một bên. Hắn không nhìn rõ nữ tử trước mặt, chỉ cảm giác được thân hình nàng sững lại một lát, rồi lại xoay người đi tiếp.

Hắn bê hai sọt rau, giọng nói của nàng trong đêm nhiễm một chút sương lạnh: “Thực ra huynh chờ ở đó cũng không sao, nam nhân tới chỗ này đều là có mục đích tìm hoan cả. Bọn họ sẽ không làm khó một nữ đầu bếp như ta. Huynh ghét thanh lâu thì không cần miễn cưỡng bản thân theo ta làm gì.”

Lý Thiết Trụ không nói, nhưng cũng không vì lời nói của nàng mà bước chân chậm lại.

Nam nhân tốt như vậy không trở thành vật hi sinh, thì còn ai sẽ trở thành vật hi sinh nữa đây?

Ngôn Thương cúi đầu nhìn hương thảo mọc dưới đất.

Lý Thiết Trụ không có gia thế tốt, không có diện mạo đẹp, ngay cả tính cách cũng không phải là nam chính lãnh khốc trong tiểu thuyết ngôn tình,  thậm chí sự ôn nhu cần có của một nam phụ cũng không nốt.

Nàng biết vì sao hắn sẽ không đến đây đưa đồ ăn nữa, thực ra hôm qua nàng đã bắt đầu suy nghĩ nếu hắn không đến đưa đồ ăn nữa, nàng phải thiết kế một tấm lưới như thế nào để khiến người đàn ông này động lòng với mình.

Cuối cùng nàng đưa ra kết luận là không thể quá chậm. Hắn quá bị động, nếu nàng không chủ động, nhất định nàng sẽ dần dần thụt lùi về sau, cho đến hoàn toàn rút khỏi cuộc sống của hắn.

“Lý đại ca.”

“…” Lý Thiết Trụ im lặng nửa ngày, rốt cuộc thấp giọng đáp , “Ừ.”

Ngôn Thương luôn luôn suy nghĩ phải gọi người đàn ông này như thế nào. Nếu nàng cứ gọi thẳng hắn là Lý Thiết Trụ, thì có vẻ quá xa lạ. Nhưng nếu gọi thẳng hắn là Thiết Trụ ca, thì lại quá thân thiết.

Hoàn hảo, nàng gọi hắn là Lý đại ca hắn đã chấp nhận.

“Lý đại ca, tại sao huynh không muốn đến đây đưa rau nữa.” Giọng nói vang lên trong bóng đêm, tựa như đang chất vấn, nhưng lại tựa như có chút không cam tâm. “Ta đảm bảo trả tiền công đầy đủ cho huynh, nếu mang số rau kia vào thành bán, chưa chắc bán được giá này…”

“Không phải vì tiền.”

Ngôn Thương nghĩ quả nhiên, nhưng ngoài miệng thì vẫn giả vờ chưa hiểu: “Vậy thì tại sao?” Nàng dừng một lát, giọng nói nhỏ dần, “Ta nhớ huynh từng nói huynh ghét thanh lâu, chắc huynh cảm thấy tất cả nữ tử ở thanh lâu đều bán thân, nhưng thực ra ta không phải…”

“Không phải!”

Lý Thiết Trụ bỗng nhiễn lớn tiếng phản bác, giọng hắn vốn trầm nhưng trong bóng đêm tối tăm lại đặc biệt vang vọng. Lý Thiết Trụ nắm chặt sọt rau, nâng lên: “Ta biết Đỗ cô nương chỉ là một đầu bếp nữ. Cô là một cô nương tử tế. Ta không đến đưa đồ ăn là vì mẹ của ta lúc nào cũng lo lắng, tuyệt đối không phải là vì cô nương.”

Hắn nói rất chắc chăn, khóe miệng Ngôn Thương cong lên. Nàng rốt cuộc cũng không nhịn được nở nụ cười, tiếng cười khẽ khàng lọt vào tai Lý Thiết Trụ, khiến lỗ tai hắn ngứa ngáy.

“Ta biết…” Nàng nói, “Huynh là một người nam tử chu đáo. Huynh đối xử với ta rất dịu dàng, giống như các cô gái bình thường khác vậy.” Nàng không nhịn được quay lại nhìn bóng dáng ẩn hiện trong đêm của hắn, “Lúc huynh mang rau đến, chúng đều đã được ngắt bỏ lá hết, hơn nữa còn cẩn thận lau đi vết bùn. Thật ra ta chỉ cần liếc mắt một cái, lập tức biết ngay huynh là người rất tốt.”

Trong nháy mắt đầu Lý Thiết Trụ trở nên hơi nóng.

Một giây sau, Ngôn Thương đã dừng bước. Nàng nhìn Hương Phong Viện trước mặt, lấy sọt rau từ trong tay hắn: “Huynh đợi ở đây một chút, ta sẽ trở lại nhanh thôi.”

“Được.”

Nói là nhanh thôi, nhưng Lý Thiết Trụ đã đứng một lúc lâu mà nàng vẫn chưa quay lại.

Lúc này trời đã khuya rồi, Lý Thiết Trụ mặc áo không dày, chỉ có một lớp áo, trên người cũng chẳng có y phục vải thô.

Một tên ma men uống quá chén đi ngang qua, Lý Thiết Trụ nghiêng mình tránh né, theo thói quen mày nhíu chặt hơn bình thường. Bởi vì miệng tên ma men kia mắng chửi rất khó nghe.

“Hừ, chặn đường lão tử rồi…”

Nhìn thấy tên ma men kia định cầm bình rượu ném hắn, Lý Thiết Trụ lập tức lùi về sau một bước, đoạt lấy bình rượu ném xuống đất.

Hắn không mạnh tay lắm, nhưng bình rượu rơi xuống đất vỡ vụn phát ra một tiếng “Xoảng”. Tên ma men kia lập tức tỉnh rượu hết ba phần, hoảng sợ chạy trối chết.

“Lý đại ca, chuyện này là sao?”

Nãy giờ Ngôn Thương vẫn trốn ở bên này nhìn trộm. Nàng tận mắt thấy Lý Thiết Trụ thấy tên ma men thì nhíu chặt mày, ngay cả ánh mắt cũng trở nên đáng sợ. Nàng nghĩ thầm, bóng ma cha hắn ăn chơi đàng điếm đã để lại vết thương quá sâu trong lòng. Xem ra sau này nếu ở bên cạnh hắn, nàng không thể uống rượu, uống nhiều quá chỉ tổ chọc giận hắn.

Nhưng mà nàng còn chưa kịp nghĩ nhiều, hắn đã bước đến chỗ nàng, nhận sọt đồ ăn trong tay, rồi lại sải bước về hướng Hương Phong Viện.

“Ta đưa cô về.”

“Không sao, bọn họ sẽ không đụng đến ta…”

Nhưng hắn vẫn tiếp túc đi về phía ấy, nàng bất đắc dĩ đành phải đi theo.

Đợi đến lúc đưa nàng tới cửa Hương Phong Viện, hắn mới xoay người định rời khỏi. Không ngờ trời bỗng nổi sấm sét, mưa lớn ào ào trút xuống.

Ngôn Thương vội vàng kéo hắn lại.

Những giọt mưa lớn như đồng tiền rơi lộp bộp, mặt đất mau chóng bị ngập nước. Cây liễu bên ngoài Hương Phong Viện bị gió thổi rung rinh qua lại, cành lá rơi đầy đất. Các cô nương và khách nhân chơi trốn tìm ngoài cửa vừa mắng vừa chạy vào bên trong, nhưng Lý Thiết Trụ lại đứng dưới mái hiên không nhúc nhích, Ngôn Thương cũng đứng yên dưới mái hiên với hắn.

“Mưa lớn quá, không thì…”

“Ta nhất định phải trở về.”

Dường như biết nàng định nói gì, Lý Thiết Trụ nhìn nước mưa chảy xuống từ mái hiên. Khuôn mặt hắn không hề thay đổi, nhưng lời nói lại rất kiên định.

Ngôn Thương nuốt lại lời định nói ra.

Nàng quay người trở lại phòng bếp, lôi ra một chiếc ô, sau đó đi ra cửa đưa cho hắn.

“Lý đại ca, huynh cầm cái này quay về đi.”

Thấy ánh mắt hắn nhìn chiếc ô không gợn sóng, nàng nắm chặt lấy nói: “Ta chỉ có mỗi một chiếc ô này thôi. Những cái khác đều là của các cô nương trong thanh lâu tập múa, không che mưa được. Tuy ô này hơi cũ, nhưng mà ta đã dùng hai năm rồi, không bị dột mưa đâu.” Nói xong nàng đưa chiếc ô đến trước mặt hắn, một lúc sau, cuối cùng Lý Thiết Trụ cũng cầm lấy chiếc ô.

“Cảm ơn.” Giọng nói của hắn như bị tiếng mưa cuốn đi, nghe không rõ lắm.

“Sọt đựng đồ ăn cứ để ở đây đi, ngày mai…lại đến lấy.” Nói đến đây nàng lại dừng một lát, sực nhớ ra hắn đã từng nói mai sẽ không đến.

Lý Thiết Trụ liếc nhìn nàng một cái, vẫn không nói gì, chỉ là cúi đầu xuống cầm sọt đựng đồ ăn lên.

Tay hắn rất to, dang tay cầm hai cái sọt đồ ăn trong tay cũng không khó. Vì vậy nàng lộ ra vẻ mặt buồn bã, hắn quay mặt đi, cứ như không nhìn thấy, vẻ mặt điềm nhiên chậm rãi giương ô lên.

“Cô vào đi, đừng để bị ướt.”

Ngôn Thương nhìn hắn chê ô, một tay cầm hai cái sọt, một tay cầm ô đi vào màn mưa. Chân hắn rắt lớn, lúc dẫm lên mặt đất làm nước mưa bắn lên, ướt cả ống quần vải thô. Bờ vai hắn rất rộng, chiếc ô to thế mà cũng không thể che hết được. Mưa đổ lên vai làm sẫm màu cả một mảng áo.

Hắn cứ đi một mình trong bóng đêm, hòa lẫn vào màn mưa, dường như cứ thế mà đi mãi đến tận cùng.

“Lý đại ca!”

Ngôn Thương cảm thấy tâm trạng chùng xuống, cuối cùng nàng cất tiếng gọi hắn.

Lý Thiết Trụ quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh trong đêm nhìn sang. Rõ ràng không hề gợn sóng, nhưng Ngôn Thương lại cảm giác trái tim nóng lên.

Hắn hỏi: “Đỗ cô nương còn có việc gì không? Nếu còn có việc, đợi ngày mai ta mang ô đến trả rồi nói sau.”

Giữa đất trời tĩnh lặng, chỉ nghe được tiếng mưa rơi tí tách trên mặt đất.

Ngôn Thương chớp mắt, nhìn hắn nở nụ cười: “Không có gì.” Nghĩ đi nghĩ lại, nàng bổ sung thêm một câu: “Đường trơn lắm, nhớ cẩn thận.”

Lý Thiết Trụ xoay người trở về, chiếc ô này không thể che hết mưa gió cho hắn. Thực ra đỉnh ô đã bị rách, một nước giọt mưa tinh khôi, trong trẻo chui qua khe hở của chiếc ô, rơi xuống chóp mũi của hắn. Lý Thiết Trụ có cảm giác mát lạnh tràn ngập trái tim hắn.

Hắn không biết mình đang nghĩ cái gì mà lại hẹn nàng ngày mai mang trả ô.

Thực ra hắn vốn không cần cái ô này.

Khi làm việc đồng án, mỗi khi cần thu hoạch gấp thì cho dù mặt trời có gắt đến đâu, mưa có to đến đâu thì, hắn vẫn sẽ cởi sạch quần áo đi làm. Đối với một nông phu kiếm cơm dựa vào thời tiết mà nói, mưa lớn như thế chẳng đáng là gì.

Nhưng hắn không từ chối ô của nàng.

Khi nghe thấy hắn nói ngày mai sẽ không đến đây nữa, ánh mắt nàng chợt trở nên ảm đạm. Lúc đưa chiếc ô sang, trên khuôn mặt nàng mang theo nụ cười chờ mong, thậm chí giọng nói khi bảo hắn đi đường cẩn thận cũng chứa đựng chút run rẩy. Tất cả đều khiến cho trái tim hắn ấm dần lên.

Giữa trời đất đều là hạt mưa lạnh lẽo. Những hạt mưa này xuyên qua tầng mây dày, xé tan khoảng không u ám, lọt vào chiếc ô che mưa, giống như nụ cười của nàng, âm thầm lặng lẽ bước thẳng vào lòng hắn.

Thật khó chối từ.

5 1 vote
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

11 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
azurelamlam
5 Năm Cách đây

Anh trai à, anh không được làm chúng em thất vọng a! Tiến tới 1 bước xem nào

Kiều Oanh Đoàn
Kiều Oanh Đoàn
5 Năm Cách đây

Thích người ta rồi đấy anh ơi ??

Nguyễn Thanh An
Nguyễn Thanh An
5 Năm Cách đây

Thật đúng là đầu gỗ mà, người ta thích Anh rồi đó. Còn không biết tiến thêm một bước đi.

Diệp Vân Anh
Diệp Vân Anh
5 Năm Cách đây

Nam chính nhát gê chủ động tý nào

Trà Giang
Trà Giang
5 Năm Cách đây

Truyện không đăng tiếp nữa ạ

Vy Nguyen
Vy Nguyen
5 Năm Cách đây

“Tại vì hôm mưa em đưa chiếc ô, đã làm trái tim anh có cầu vồng” ?

Thi Yumi
Thi Yumi
4 Năm Cách đây

Thích người ta r mà cứ lm bộ như k

Thủy Nguyệt
Thủy Nguyệt
4 Năm Cách đây

Ài, thích mà không biết

nhungcold
nhungcold
4 Năm Cách đây

zen drop truyện này rồi sao?

Ngọc Anh
Ngọc Anh
3 Năm Cách đây

Cứ nhẹ nhàng nhẹ nhàng mà bước vào lòng huynh

11
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!